Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 2560-2569: Có phải cô ấy đang ở biệt thự kia đúng không?

Cập nhật lúc: 2025-10-22 11:20:32
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi nhắm mắt , trong đầu cô là dáng vẻ của Diệp Bạch lúc ôm cô gái đó, cô nghĩ, nếu thật sự vẫn quan tâm đến cuộc hôn nhân của họ... Ít nhất, khi cô tỉnh , nên giải thích với cô.

, hề .

Sáng hôm , Lục U còn vấn đề gì nữa, Lục Thước sắp xếp cho cô xuất viện.

Lục U chỉ ở một đêm nên cũng dọn dẹp gì.

ghế sô pha, gửi tin nhắn cho luật sư của , bảo lập một hợp đồng chuyển nhượng cổ phần. Vừa gửi tin nhắn xong, một cô gái xinh cửa, chính là tên Gina.

Một cái tên đáng châm chọc.

Con chó đó của Diệp Bạch cũng tên là Gina, hôm qua cô còn một cách hồn nhiên rằng cô làm của Gina.

Lục U cảm thấy thật mỉa mai. Cô gái trông đơn thuần lương thiện, xinh như Lục U của mười năm .

Thậm chí cô còn tiến , chỉ ở cửa, nhỏ giọng : “Tôi thích Diệp Bạch, hai sống cùng , nếu chị yêu thì thể nhường cho ? Tôi chắc chắn sẽ chăm sóc thật .”

Lục U chầm chậm đặt điện thoại xuống.

Cô gái thật sự quá đơn thuần và thẳng thắn, khiến Lục U thể mở miệng lên án cô một cách mạnh mẽ.

Cô cúi đầu suy nghĩ, cũng đúng.

Diệp Bạch với cô về chuyện ly hai năm, ở riêng hai năm chẳng là khúc nhạc dạo của chuyện ly hôn ? Người ở bên ngoài khiêu khích ngay mặt cô cũng bình thường. Bởi vì Diệp Bạch quá nên mới khiến cô gái lo lo mất.

Lục U miễn cưỡng mỉm : “Diệp Bạch ? Anh đang ở ?”

Diệp Bạch xuất hiện ở cửa.

Lục U chằm chằm , đôi mắt của cô ươn ướt, nhưng cô cố gắng òa.

dùng hết sự kiên cường để với cô gái đó: “Xin ! Bây giờ vẫn là chồng , chuyện riêng với , ?”

Cô gái xoay thì thấy Diệp Bạch, cô giật , hoảng sợ.

Diệp Bạch vỗ vai cô , dùng tiếng Anh bảo cô về phòng bệnh , Gina lời .

Diệp Bạch rời mới tiến phòng bệnh. Thực lúc , Lục Thước đến, thấy Diệp Bạch, cũng thấy giọt nước mắt sắp rơi trong mắt Lục U. , mà lựa chọn hút thuốc trong lối nhỏ.

Anh điều tra Gina, là con gái ông trùm dầu mỏ của một quốc gia nào đó.

Xem như là ân nhân cứu mạng của Diệp Bạch!

Trong phòng bệnh, Diệp Bạch nhẹ nhàng đóng cửa , bình tĩnh : “Cô là nhân viên của ! Không liên quan tới chuyện ly của chúng !”

Lục U vẫn chằm chằm.

Một lúc , cô bước tới bên cửa sổ, cửa sổ một hộp t.h.u.ố.c lá mà lúc tối Lục Thước ngủ lấy xuống, phía còn một chiếc bật lửa đè lên.

Lục U rút một điếu thuốc từ trong đó, ngón tay châm lửa đầy run rẩy. Cô đặt lên miệng, hút một . Cô hút thuốc lá, thoáng chốc sặc đến mức chảy nước mắt...

Một lát , cô nghiêng đầu mỉm : “Tôi từng hút thứ , hóa mùi vị khó chịu như .”

Diệp Bạch vẫn cô.

Lục U dập điếu thuốc lá, cô ấn thật mạnh, giọng điệu cứng ngắc: “Có đang ở biệt thự đúng ? Ở chung với ? Hai cùng làm, cùng tan làm mỗi ngày, thường nấu ăn dùng bữa như vợ chồng, thậm chí còn tản bộ cùng buổi tối đúng ?”

Diệp Bạch khẽ cau mày: “Lục U!”

Trên Lục U vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua, cô khép chiếc áo vest , nở nụ yếu ớt: “Hai còn nuôi một con chó

tên là Gina! Diệp Bạch, khi con ch.ó đó ngủ giường , gọi tên nó là Gina mà thấy khó chịu ?”

Diệp Bạch phủ nhận.

Lục U rũ lông mày xuống, mũi chân một lúc lâu mới nâng mắt .

: Bạch, chẳng để cho suy nghĩ ? Vậy bây giờ cho , cần suy nghĩ nữa... Tôi cần chúng tạm ly hai năm nữa, phức tạp như làm gì chứ! Anh yêu mới, chúc. phúc cho , chúng quen nhiều năm như , cũng cần xem như kẻ thù nhỉ, nghĩ ?”

Nói tới đây, Lục U dừng một chút.

Cô khẽ mỉm : “Luật sư đang đường đến, sắp tới , cũng đưa cả đơn ly hôn tới nữa! Ký cái thì sẽ tự do ngay lập tức!”

Không đau khổ, cô yêu Diệp Bạch, nhưng cô thể làm gì đây?

Tình cảnh của cô quá thảm hại.

Cho nên, Diệp Bạch thể lời , thì cử để cô . Diệp Bạch thể nhắc đến chuyện ly hôn, thi cử để cô nhắc.

Nếu giữa họ nhất định một kết cục, cô thà tiếc nuối còn hơn là oán hận...

Ngón tay Diệp Bạch siết chặt: “Lục U, chúng vẫn đến mức đó, mới trở về mà”

Lục U ngắt lời .

Vừa , cô bình tĩnh, đúng mực, nhưng bây giờ cô kìm lòng nữa.

Cô hỏi : “Anh cũng năm qua trải qua thế nào , nhớ nhiều thế nào ? Có phụ nữ nào thể chấp nhận việc gặp chồng ở bên cạnh một cô gái trẻ, cùng cùng , còn là trai đơn gái chiếc nữa, huống chỉ cô còn với , giúp cho hai ở bên ! Diệp Bạch, thực ở bên cạnh , đáng lẽ nên xuất hiện sớm một chút... Cần gì để ...”

Cần gì để chờ đợi trong vô vọng.

Cần gì để chiếc ghế sô pha trong đêm dài đăng đãng, chờ đợi đột nhiên xuất hiện.

Cần gì để mong ngóng, cho rằng vẫn thích . Lục U nghẹn ngào nhưng cô bình tĩnh nhanh.

'Trước mặt Diệp Bạch, cô phép yếu đuối, cô tiếp tục bình tĩnh, chuyện với : “Làm xong thủ tục ly hôn, sẽ trả công ty cho .”

Diệp Bạch cô chằm chằm một lúc lâu mới lên tiếng: “Em giữ công ty !"

Lục U cúi đầu, nở nụ nhẹ: “Tính toán rõ ràng vẫn hơn. Diệp Bạch... Thật hôn nhân của chúng đơn giản, cũng phân chia, thậm chí cũng chẳng chu cấp tiền nuôi con, cũng , thể cắt đứt .”

Diệp Bạch bước đến mặt cô: “Lục U, ý đó.” Lục U thêm gì nữa.

Diệp Bạch là đàn ông, bao giờ thể hiểu tình cảnh của cô lúc ... Dù đây tình cảm của họ thế nào chăng nữa, nhưng khi để cho cô suy nghĩ về Chương Bách Ngôn, cô chỉ rời một cách xác đáng.

Dù khó khăn đến nhường nào, cô vẫn làm như .

Trong khi đợi luật sư, Lục U đến cửa sổ, yên tĩnh ngoài. Giống như hai năm đây.

Lắng lặng ngoài cửa sổ.

Ngắm hoa xuân nở, ngắm hoa hè tàn, ngắm lá phong đỏ mùa thu, ngắm tuyết rơi mùa đông... Đếm từng ngày chờ trở về.

Diệp Bạch lưng cô, trong lòng thật sự rõ, Lục U đang bắt lựa chọn.

Nếu bây giờ với cô, bọn họ cần đau đầu về chuyện ly hôn nữa, Lục U sẽ nhào lòng và bọn họ sẽ sống cùng . bây giờ như thế , thật sự thể cho cô sự hạnh phúc ?

Trước đây Diệp Bạch tự tin nhưng bây giờ thể chắn chắn. Luật sư tới, cảm thấy bầu khí vô cùng đè nén.

Anh mang tới hai phần tài liệu, một phần là giấy thỏa thuận ly hôn, còn một phần là giấy chuyển nhượng cổ phần của công ty Diệp Bạch.

Lục U tựa cửa sổ, nhẹ giọng : “Thứ hai tuần đến công ty, chúng chính thức bàn giao!”

Diệp Bạch lật xem giấy thỏa thuận ly hôn.

Lục U gì hết, công ty, căn hộ, còn bao gồm tất cả tài sản tên ... Cô đều trả cho , đúng như lời cô , họ cắt đứt .

Diệp Bạch nắm cây bút làm bằng bạc, đột nhiên hỏi: “Em sẽ ở bên cạnh Chương Bách Ngôn ?”

Lục U cảm thấy đau lòng.

Ánh sáng mặt trời chiếu lên gò má trắng trẻo của cô, để một bóng mờ hàng mi dài, khiến cô trở nên trẻ trung hơn bình thường, cô im lặng xuống mặt đất, thật lâu mới khẽ: “Có lẽ là !”

Diệp Bạch chăm chú cô một lúc lâu.

Anh ký xuống giấy thỏa thuận ly hôn, nhưng thêm vài thứ giấy: “Em cứ ở trong căn hộ , ngoài , những thứ tên ...

“Tôi cần!”

Lục U vẫn từ chối: “Căn hộ đó là căn khi cưới của , sống ở đó cũng vì.. Vì cách công ty khá gần, bây giờ đến công ty thì cũng cần ở đó nữa.”

dối.

thể thế nào đây, bảo rằng cô ở đó, sẽ nhớ chồng của cô... Và chờ trở về?

về thì cần cô nữa, mà bên cạnh một cô gái trẻ. Anh cho phép khác thích , ở bên cạnh , thật đây chính là phản bội trong hôn nhân...

Diệp Bạch lớn lên ở nước ngoài, nhưng quan niệm của hề cởi mở.

Anh từng , sẽ ở bên cạnh bất kỳ một nào khiến em thoải mái.

Chỉ thể là yêu! Nên cả.

Lục U vẫn cảm ơn , cảm ơn tình cảm trao... Có lẽ vì trưởng thành, cô cũng học cách buông tay.

Lục U xong, chầm chậm bước tới.

Cô gạch bỏ những dòng chữ thêm , đó ký tên giấy thỏa thuận ly hôn, lực bút xuyên qua tờ giấy: Cô lẳng lặng lâu : “Cứ như ! Tôi sẽ chuyển cho luật sư làm việc, mười hai giờ trưa thứ hai tuần , sẽ đợi ở công ty để bàn giao cuối.”

Diệp Bạch cũng cô. Một lúc lâu, ánh mắt Lục U cay cay, cô né tránh định rời .

Trước cửa, bà v.ú dẫn Tiểu Diệp Hồi tới.

Cô bé sắp hai mươi tháng tuổi, trông cực kỳ đáng yêu và xinh , như Lục U phiên bản nhỏ, chỉ là mái tóc đen xoăn tít.

Tiểu Diệp Hồi từng thấy hình của Diệp Bạch, thấy mặt loạng choạng chạy đến ôm chân Diệp Bạch, gọi bố.

Cô bé ngẩng đầu.

Đôi mắt to dễ thương, chằm chằm Diệp Bạch.

Trong lòng Diệp Bạch cay đắng.

Khi và Lục U là vợ chồng, bao nhiêu năm lên bụng Lục U, tim thai... Cảm nhận tiếng thai động, lúc đó họ mong đợi đứa nhỏ đời, bây giờ con bé mặt .

Diệp Bạch kìm mà khom , bế Tiểu Diệp Hồi lên.

Lục U bế Tiểu Diệp Hồi .

Cô nhẹ nhàng ấn đầu Tiểu Diệp Hồi, dán trong lòng , giọng cô xa cách, lạnh nhạt, cô xin : “Diệp Bạch, con bé nhận lầm !”

Đứa bé trong lòng lén . Đôi mắt ươn ướt. Trái tim Diệp Bạch khẽ nhói lên.

Khi Lục U bế Tiểu Diệp Hồi rời , Tiểu Diệp Hồi nấc lên, gọi một tiếng: “Bố”

Trái tim của Lục U cũng đau đớn. Cô hôn con một cái nhanh chóng rời .

Bóng lưng khi của cô còn mang theo một chút hoảng loạn... Và thể chịu nổi!

Diệp Bạch trong phòng bệnh lâu, ở đây vẫn còn mùi hương của Lục U, là mùi thơm hoa lan mà quen thuộc.

Anh ngửi mùi thơm, nghĩ về Lục U, nghĩ về Tiểu Diệp Hồi.

Không một ai , lúc rơi xuống biển, nhiệt độ quá thấp... Anh mất khả năng sinh con. Tỷ lệ sống sót của của thấp đến mức thể con.

Anh , Lục U luôn sinh con với , nhưng họ bên cạnh thì lấy gì để sinh con?

Tuy nhiên Chương Bách Ngôn thì khác.

Họ từng là yêu khi còn trẻ, bây giờ Chương Bách Ngôn còn bắt kỳ băn khoăn nào nữa, họ thể danh chính ngôn thuận ở bên , còn về phần Diệp Bạch... Anh nên thành cho bọn họ từ lâu mới .

Một bóng mảnh khảnh bước , đó chính là Gina.

, nhẹ giọng : “Cô ! Hai ly hôn ?" Diệp Bạch gì.

Gina đến gần, cô ngửa đầu hôn cäm : “Diệp Bạch, để em yêu ? Em sẽ làm một vợ !”

Diệp Bạch đẩy cô , giọng điệu lạnh nhạt: “Ngày mai sẽ bảo đưa cô về nước!”

Gina chịu: “Anh đồng ý với bố chăm sóc em mà!”

Diệp Bạch rời khỏi phòng bệnh, với cô một câu: “Chúng khả năng!”

Chuyện Lục U và Diệp Bạch, từ đầu đến cuối, Lục Thước đều tham dự. Nếu tham dự thì lắm. Vì Lục Huân kẹp giữa bọn họ, vì lúc Diệp Bạch khó khăn nhất, chăm sóc

Lục U nhiều năm, giữa bọn họ chỉ tình cảm vợ chồng, mà còn là tình .

Ngồi xe, Lục Thước hỏi: “Chuyển về nhà ?”

Lục U lắc đầu: “Anh, em ở một . Trên đường Vĩnh Hòa một căn biệt thự khá , cũng yên tĩnh, em đưa Diệp Hồi sang bên đó sống.”

Ngón tay thon dài của Lục Thước khẽ vuốt tay lái, một lúc , hỏi: “Chương Bách Ngôn , em thật sự cân nhắc ?”

Lục U khẽ lắc đầu.

Một lát , cô nhẹ giọng : “Tình cảm thì làm gì nhiều do dự như thế. Lúc em và Diệp Bạch ở bên , em chỉ yêu thật thôi.”

Cô cho rằng cũng kiên định như , cho nên Tiểu Diệp Hồi, cô mới quyết tâm kết hôn với . Nếu hỏi cô hối hận , câu trả lời của Lục U là hối hận.

Cô và Diệp Bạch, từng một đoạn kỷ niệm vô cùng .

Lục U suy nghĩ : “Trừ chuyển nhà, bàn giao công ty cho , em còn đổi tên Diệp Hồi thành Lục Hồi.”

Lục U xong, khuôn mặt nhỏ sang phía cửa sổ xe.

Cô nghĩ, đợi đến khi Tiểu Diệp Hồi đổi tên xong thì giữa cô và Diệp Bạch thực sự còn gì nữa.

Đây là điều mà khi mối quan hệ của bọn họ còn , c.h.ế.t cô cũng nghĩ đến.

Cô còn nhớ ngày bọn họ đăng ký, cô mặc một chiếc váy màu trắng, đeo. khăn voan cô dâu màu trắng đỉnh đầu... Họ với ánh mắt tín nhiệm trung thành như .

Cô cho rằng họ sẽ bên trọn đời. Không ly hôn, chỉ mất vợ hoặc chồng.

Lục Thước sợ cô nghĩ quẩn trong lòng, để cô về nhà sống , chuyện chuyển nhà sẽ do sắp xếp.

Lục U : “Anh, em !”

“Ở cái tuổi , còn để nhà quan tâm mấy chuyện nữa cũng ! Chỉ cần đừng chuyện cho bố , cho họ Diệp Bạch vẫn sống .”

Lục Thước khẽ thở dài, khởi động xe.

Anh đưa Lục U đến căn hộ đó của Diệp Bạch, lúc xuống xe còn hỏi thêm một nữa: “Em thật sự chứ?”

Lục U mỉm đầy miễn cưỡng: “Thật sự mà! Em thu xếp thỏa về nhà ngay.”

Hai năm Lục U tiến bộ nhiều, Lục Thước cũng lo lắng nhiều như nữa... Với tư cách là cả, hiểu rõ lựa chọn của Lục U.

Bời vì Diệp Bạch cho cô lựa chọn.

Anh thể trách Diệp Bạch, còn lý do vì thì cũng giống như Lục U . Lục U dẫn bà v.ú và Tiểu Diệp Hồi trở về.

Tiểu Diệp Hồi chơi một lúc thì ngủ , Lục U bắt đầu thu dọn đồ đạc, bà v.ú dè dặt hỏi: “Bà Diệp, thật sự chuyển !”

Lục U thu dọn đồ chơi của Tiểu Diệp Hồi trả lời: “Ừ! Thu dọn xong , tối nay lập tức chuyển .”

bảo bà v.ú đừng gọi cô là bà Diệp nữa. “Sau gọi là cô Lục !”

Bà v.ú luôn cảm thấy đáng tiếc, hai năm cô Lục chờ đợi , các bà đều thấy...

Không ngờ lúc vợ chồng sum vầy ly hôn nhanh đến như . các bà từng trải, trong lòng cũng ngài Diệp phụ nữ khác ở bên ngoài. các bà chỉ hiểu vì ngài Diệp phản bội một phụ nữ xinh và giỏi giang như Lục U.

Lục U dành một ngày để dọn dẹp. Khi trời gần tối, công ty dọn nhà tới, từng món đồ chuyển .

Cuối cùng giúp việc , hình như còn một con ngựa gỗ thủ công nhỏ, hỏi Lục U cần ...

Lục U nhận lấy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve con ngựa gỗ đó.

Cô nhớ đó là đồ mà Diệp Bạch làm cho đứa bé trong bụng cô, còn bảo sẽ làm thêm nhiều đồ chơi thủ công cho con của họ...

Vuốt ve thật lâu, Lục U khẽ : “Không cần! Để xuống !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-2560-2569-co-phai-co-ay-dang-o-biet-thu-kia-dung-khong.html.]

Bà v.ú hỏi thêm gì nữa, kiểm tra những đồ vật khác cuối rời theo chiếc xe.

Lục U ở một trong căn hộ nửa tiếng đồng hồ.

Con ngựa gỗ nhỏ , đặt bên cạnh cô... Lẻ loi trơ trọi.

Xung quanh, đồ đạc của Lục U và Diệp Hồi chuyển hết, căn hộ dường như dáng vẻ ban đầu, nhưng làm thể giống như lúc , dù Lục U và con cũng ở đó hai năm .

Ngoài cửa sổ sát đất, mây đỏ giăng kín trời.

Lục U còn nhớ, cô mất Diệp Bạch cũng lúc hoàng hôn như . So với lúc , hình như cô đau đớn đến thế.

Bởi vì còn tồn tại vẫn hơn .

Bọn họ từng làm bạn, từng làm yêu của ... Chỉ là thời gian khác biệt, khiến cô cứ tưởng trong nửa năm gặp đó, bọn họ yêu .

Dù hiện tại, cô vẫn thể lấy hết tình cảm của Diệp Bạch. Cô vẫn yêu ! , cô thể chịu đựng nổi tình cảnh như , cô cũng giận chứ.

Giận khác ở bên cạnh, giận yêu , cô cũng yêu nữa.

Bóng tối nuốt chửng hết chân trời, Lục U khóa cửa rời , lúc đóng cửa viền mắt của cô ngấn Cô đóng cửa , chỉ là căn hộ , mà còn là cuộc hôn nhân của cô và Diệp Bạch.

Tài xế đến đón cô. Lục U im lặng trong chiếc xe màu đen, khóe mắt đọng nước mắt. Khi chiếc RV màu đen chầm chậm rời , cô thấy Diệp Bạch.

Anh trong chiếc xe màu trắng, ngón tay thon dài cầm tay lái, Cát Na chiếc ghế phụ bên cạnh , còn chú chó Labrador ở ghế .

Sượt ngang qua. Lục U lẳng lặng sang chỗ khác, cô nữa. ở nơi Diệp Bạch thấy, nước mắt của cô vẫn tuôn rơi.

Trong chiếc xe màu trắng, Cát Na khẽ : "Cô sẽ trở về nữa ?”

Diệp Bạch trả lời, dùng bàn tay run rẩy lấy một hộp t.h.u.ố.c lá từ trong tủ, nhưng bật như thế nào chiếc bật lửa cũng cháy. Anh lấy điếu thuốc môi xuống, mở cửa xuống xe.

Cát Na xuống cùng .

Diệp Bạch mở miệng, giọng điệu của nghiêm khắc: "Ở xe, đừng nhúc nhích!"

Anh Cát Na theo vì đó chính là nhà của và Lục U, ai phép tiến ngoài .

Năm phút , Diệp Bạch khỏi thang máy.

Anh vẫn nhớ rõ dáng vẻ của huyền quan.

Anh từ từ nhắm mắt , lấy chiếc chìa khóa thảm. Vì Lục U quên chìa khóa, ném chìa lung tung... Nên thường đặt chìa khóa ở đây, cô tìm thấy chìa khóa thì thể lấy luôn chiếc .

Diệp Bạch cầm chìa khóa, mở cửa.

Vừa cửa, thấy con ngựa gỗ nhỏ màu xanh ghế sô pha mà làm cho em bé. Phải mất một tuần mới làm xong, còn quét sơn suốt một đêm.

Lúc , nó yên nặng ở đó. Bị lãng quên

Diệp Bạch ghế sô pha, ngầm xung quanh. Anh quen thuộc. với nơi , dù đồ của Lục U và con chuyển hết,

nhưng trong khí vẫn còn mùi hương của hai con, đặc biệt là mùi sữa của em bé.

Diệp Bạch cầm con ngựa gỗ, nhớ lúc Diệp Hồi gọi là bố. Đó chính là hạnh phúc từng hy vọng.

tự đẩy hạnh phúc xa.

Lục U, hãy chọn Chương Bách Ngôn ! Diệp Hồi cũng sẽ ở cạnh bố ruột của con bé.

Trong bóng tối, gương mặt của Diệp Bạch một tia sáng... Anh quan tâm mà im lặng đó, lặng lẽ nhớ nhung thời gian chung sống với Lục U.

Gina cẩn thận đẩy cửa . Cô lo lắng cho Diệp Bạch.

cửa hé, một thứ gì đó lập tức đập về phía cửa, theo đó là giọng đầy nghiêm nghị của đàn ông: "Cút!"

Gina ngẩn ngơ, cô thể tin đây là Diệp Bạch. Diệp Bạch từng thô lỗ như .

"Diệp Bạch."

Giọng của cô như sắp , lúc khi cô , Diệp Bạch sẽ dỗ cô ... lúc hề làm , giọng của vẫn đầy sự thô bạo và tức giận: "Cút ngoài, thấy !"

Gina lóc.

Diệp Bạch thấy tiếng bước chân bên ngoài, một lát từ từ gục đầu xuống... Che mặt bằng hai tay.

Anh đợi trong căn hộ cả đêm.

Lúc ngủ giường của Lục U, giường vẫn còn mùi hương của cô. Ban đêm, lúc nửa tỉnh nửa mê, khẽ vươn tay, gọi theo thói quen: "Lục U!”

bàn tay chẳng gì. Lục U biến mất..

Diệp Bạch trợn mắt, từ từ dậy, đợi trong bóng tối đến hừng đông.

hề , từng một cũng chiếc giường, tựa cằm đầu gối, đêm tối, chờ đợi bình minh, chờ đợi trở về.

Thứ hai, Lục U đến công ty từ sớm. Thư ký cũng đến sớm.

Thư ký tiếc về chuyện tình cảm của sếp cũ, cô Lục U chịu đựng như thế nào suốt hai năm qua.

một chút gì đó, đưa vài lời khuyên.

Lục U lấy khung ảnh giá sách xuống, với lưng: "Đừng gì nữa! Tôi và ly hôn theo thỏa thuận! Chắc giấy ly hôn cũng ! Được , luật sư Chu chịu trách nhiệm cho chuyện , cô đến ?"

Lúc thư ký mới đưa một túi tài liệu. "Luật sư Chu đến từ lâu ạ."

Lục U đầu , chằm chằm chiếc túi thật lâu mới nở một nụ nhẹ: "Đã ! Cô ngoài , ở một một lát."

Thư ký gật đầu, rón rén ngoài. Vừa cài cửa , cô thấy Diệp Bạch.

Diệp Bạch mặc bộ âu phục thường ngày, hai tay đút túi áo, tựa . tường, đang suy nghĩ gì.

Phải mất lâu thư ký mới tỉnh táo : "Tổng Giám đốc Diệp! Diệp Bạch hất cằm lên.

Thư ký về phía ban công, do dự một lát mới mở miệng: "Giấy ly hôn của ngài và Tổng Giám đốc Lục , Tổng Giám đốc Lục bảo ở một một lát! Tổng Giám đốc Diệp, ngài thông báo cho cô .”

Diệp Bạch cần.

Thu ký suy nghĩ một lúc, rời .

Trong văn phòng, Lục U thả đồ vật trong tay xuống, chầm chậm bước tới bàn làm việc... Cô mở túi tài liệu, lấy hai cuốn tập trong đó mở .

Cô yên lặng thật lâu, nhẹ nhàng khép . Cửa đẩy , cô thấy Diệp Bạch.

So với những cặp vợ chồng ly hôn khác, Lục U tỏ bình tĩnh hơn nhiều: “Anh tới ! Vừa đúng lúc giấy chứng nhận."

Cô lấy một quyển, đưa cho .

Diệp Bạch cũng lật từng trang và một chút, thấy biểu cảm gì mặt , cuối cùng nhét nó túi áo.

Lục U nghiêng , ấn điện thoại nội bộ: “Thư ký Lâm, cô đến đây một chút.”

Một lát , thư ký đến.

Cấp ly hôn, thư ký cảm giác như cũng phân chia tài sản, rõ ràng cô phân cho Tổng Giám đốc Diệp... Cô từng cùng Lục U, Lục U nhẹ rằng, làm ở nơi thì chẳng chức gì , chỉ là một tòa tạp chí sống dở c.h.ế.t dở mà thôi.

Trong lòng thư ký rõ, Tổng Giám đốc Lục rõ ràng đang cần nhân lực. Cô chỉ quên Tổng Giám đốc Diệp.

Muốn quên sạch sẽ.

cũng từng hỏi, cũng , Tổng Giám đốc Lục suy nghĩ : “Có lẽ sẽ gặp ! Ai cũng sống ở thành phố B cả mà, với chị dâu là bạn bè nhiều năm, thể khiến chị khó xử vì ."

Thư ký cảm thấy buồn bã cô.

Đồng thời cô cũng hy vọng, Tổng Giám đốc Lục sẽ giống như lúc còn làm việc cùng , buồn lo mới .

Một khi một hiểu chuyện, thì nhất định trải qua nhiều khó khăn.

Lục U bình tĩnh chuyện xong, đó lấy những thứ đồ riêng tư ít ỏi của , chuẩn rời .

“Lục UI” Diệp Bạch gọi cô : “Chúng chuyện một chút.” Lục U dừng , lưng cô thẳng tắp, cũng chỉ như cô mới xin , xin đừng bỏ rơi cô, xin đừng yêu cô, xin đừng cô.

Lục U rũ mắt xuống, nở nụ : “Nói gì đây! Nói hai năm còn độc thì chúng vẫn thể ? Diệp Bạch, thể chịu việc và Chương Bách Ngôn nối , nhưng thể chấp nhận bên cạnh khác! Anh từng sẽ bao giờ khiến khổ sở cơ mà.”

“Giữa chúng , thật sự còn gì để nữa.” Lục U xong, khẽ lau đuôi mắt.

Cô vẫn , cô vô cảm, cũng máy.

Lục U rời .

Ở cửa thang máy, Diệp Bạch đuổi kịp cô, bắt lấy cổ tay của cô, kéo cô thang máy... Đây là thang máy riêng của Tổng Giám đốc, ai ở bên trong.

Anh kẹp cô giữa cơ thể và vách tường trong thang máy khiến Lục U động đậy , bởi vì chỉ cần di chuyển thì cơ thể của họ lập tức chạm .

Điều khiến cô khó chịu.

“Sao em lấy con ngựa gỗ đó ? Có lẽ Diệp Hồi thích nó." Lục U thấy mà hoảng hốt.

Thật lâu cô mới cất giọng: “Tôi xin đổi tên cho con bé, gọi là Diệp Hồi nữa, mà gọi là Lục Hồi.”

Cô ngửa đầu : “Diệp Bạch, tại con bé gọi là Diệp Hồi ?”

“Anh !”

“Biết mà còn đối xử với như !”

Diệp Bạch lên tiếng, chỉ lặng lẽ cô, lúc cô đang ở trong lòng .

Gần kề như .

Gần đến mức dâng lên một khát vọng, khát vọng cô vẫn là của .

Anh cũng làm như , hôn cô.

Lục U mặt sang chỗ khác, để cho hôn, cô nghiêng mặt, giọng cô trầm xuống, cực kỳ khó chịu: “Diệp Bạch, trong túi áo

còn giấy chứng nhận ly hôn đấy! Chúng thuộc về , cho dù kết hôn cũng nên trung thành với một nửa của chứ.”

Diệp Bạch giải thích.

Thang máy xuống, con màu đỏ nhảy lên,

Định một tiếng, thang máy đến tầng một nhưng Diệp Bạch tránh .

Anh cúi đầu chăm chú trong lòng.

Giọng Lục U nhẹ nhàng: “Diệp Bạch, hận , nhưng càng vui hơn vì còn sống!”

Nói xong cô đẩy , ngoài mà chẳng hề lưu luyến.

Cô nghĩ, cô còn lời với Diệp Bạch, cảm ơn bên cô suốt quãng thời gian dài như ... Những ký ức đó thật , chứng minh bọn họ từng yêu .

Ngoại trừ hiện tại, thì quá khứ là quá khứ, đây vẫn là đây.

Mọi thứ đều !

Diệp Bạch bóng lưng của cô, nghĩ, Lục U giống như chú chim nhỏ nuôi lớn, luôn bảo vệ cô, yêu cô, nhưng hai năm ở đây, chú chim nhỏ thể tự bay lượn một .

Anh trong tương lai hối hận . giờ phút hề hối hận!

Lục U về đến nhà, bệnh một trận.

Tháng bảy, tháng tám cô luôn ở nhà, còn bà v.ú chăm sóc Tiểu Diệp Hồi. Thỉnh thoảng cô tinh thần, sẽ cùng con tản bộ trong sân một chút. Cuối hè, cuối cùng cô .

Hoắc Kiều bệnh, mà tình yêu mới là một căn bệnh, cô mắc căn bệnh mang tên Diệp Bạch.

Hoắc Kiều hỏi Diệp Bạch?”

“Lục U, cuối cùng yêu Chương Bách Ngôn Diệp Bạch?” Lục U trả lời.

Đã , căn bệnh của cô mang tên Diệp Bạch.

nhắc tên Diệp Bạch nữa, cũng nhắc với trong nhà.... thi thoảng Lục U vẫn sẽ thấy tin tức về Diệp Bạch thời sự kinh tế tài chính, khi tiếp nhận công ty thì công ty kinh doanh .

Mà cạnh , vẫn Gina làm bạn.

Lục U còn quan tâm, cô nghĩ rằng cô thể cùng Tiểu Lục Hồi và đoạn ký ức , sống một cuộc sống thật , như sống cùng với Diệp Bạch lúc .

Khi trời gần tối, lúc Hoắc Kiều đang ở cùng cô, bỗng một luật sư tới nhà.

Lục U , đó là nhân viên pháp vụ của công ty Diệp Bạch.

Có lẽ Lục U đoán mục đích đến của đối phương, cô mời xuống.

Hoắc Kiều bọn họ chuyện cần , nên dẫn Tiểu Diệp Hồi ngoài chơi, trời tối mới trở về.

Lục U dở dở .

Đến khi Hoắc Kiều dắt , cô xuống, từ từ nhấp một hớp cà phê : “Luật sư Chu, tìm việc gì ?”

Luật sư Chu gượng .

Thực cũng nhận cái củ khoai lang bỏng tay , nhưng đây là lệnh của cấp , thể xử lý.

Cậu đặt một tập tài liệu lên bàn .

Sau khi cân nhắc, : “Tổng giám đốc Diệp mở một tài khoản cho con, cô chỉ cần ký , hàng năm đứa trẻ thể nhận sáu tỷ phí sinh hoạt.”

Cậu còn : “Tôi nhà của cô thiếu gì thứ , nhưng dù con cái là của chung, cần cùng chăm sóc.”

Lục U cúi đầu xem tập tài liệu .

Một lát , cô : “Không cần ! Không cần nuôi cùng ! Con là của một .”

Luật sư Chu cho rằng cô đang tức giận, với cô: “Đương nhiên đứa trẻ . là của chung hai !”

Nụ của Lục U nhạt dần.

Luật sư Chu thấy cô đàn gảy tai trâu, cũng dám quá nhiều, liền nhanh chóng dọn tài liệu trở về công ty... Lục U vẫn vị trí cũ, châm chậm uống cà phê.

Mặt trời dần dần lặn xuống phía tây...

Luật sư Chu trở về công ty báo cáo, Diệp Bạch mới xử lý xong một nhóm tài liệu, dựa ghế da nghỉ ngơi.

Luật sư Chu gõ cửa bước .

Diệp Bạch mở mắt , trông thấy , dậy: ?” Luật sư Chu mang tài liệu đặt lên bàn làm việc.

Cậu than nhẹ: “Thật dễ giải quyết! Thái độ của Tổng Giám đốc Lục kiên quyết, chịu nhận lấy ý của ngài.”

Diệp Bạch xuống, yên lặng phần tài liệu . Anh sớm đoán quyết định của Lục U.

Từ khi cô dọn , hai tháng họ từng gặp mặt ... Không là Diệp Bạch gặp cô, gặp Tiểu Diệp Hồi, nhưng nhịn xuống các cô.

Luật sư Chu dáng vẻ của , cho rằng hối hận vì ly hôn, liền cố ý nhắc tới mặt : “Tiểu Diệp Hồi lớn thêm , thấy cô bé đường còn vững, thể chạy! Vẻ ngoài xinh giống mẹt... Phải , cơ thể của Tổng Giám đốc Lục khoẻ, lúc rời thím dường như bệnh hai tháng nay, cũng ngoài.”

Bàn tay của Diệp Bạch nắm .

Luật sư Chu nhắc đến đó thì dừng , tiếp, tìm lý do rời .

Diệp Bạch đến cửa sổ sát đất, yên lặng đó. Trời tối dần.

Đèn trong văn phòng bật lên, cửa sổ sát đất cũng sáng lên bởi hàng nghìn ánh đèn, chỉ là một cái nào thuộc về nhà của Diệp Bạch và Lục U... Trong nhà của bọn họ, mỗi ngày đều chỉ đêm tối.

Anh về nơi đó.

Anh dám , sợ liền hối hận, nhưng bây giờ... chẳng lẽ hối hận ?

Diệp Bạch lấy điện thoại tử trong túi quần , gọi điện cho Lục U.

Cuộc gọi kết nối, nhưng Lục U nhận, gọi mười mấy cô đều bắt máy. Cô đang... hận !

Loading...