Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 2550-2559: Lệ rơi đầy mặt
    Cập nhật lúc: 2025-10-22 11:20:31
    Lượt xem: 4 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục U nhẹ giọng : “Vừa cảm ơn .”
Chương Bách Ngôn giải thích nhiều, ánh mắt rơi Tiểu Diệp Hồi, một lúc lâu mới hạ giọng: "Anh sẽ mời em đến dự đám tang! Đến đó cho con"
Lục U và Diệp Bạch kết hôn, nếu như Lục U tới đây thì mấy miệng cũng giải thích rõ .
Đứa trẻ sẽ coi là đứa con ngoài giá thú. Lục U ừ một tiếng.
Cô gật đầu . Đến khi mở cửa ghế lái, cô Chương Bách Ngôn, chân thành : "Xin chia buồn! Sau hãy sống thật nhé."
Dưới ánh mặt trời, Chương Bách Ngôn lặng lẽ cô.
Trong thâm tâm rằng hôm nay chỉ lời tạm biệt với mà còn lời tạm biệt với Lục U và quá khứ của họ.
Anh cảm thật hoang đường, nhưng trả giá cho sự hoang đường bằng chính mạng sống của , thể trách ai đây?
Anh chợt hiểu tại Lục U thích Diệp Bạch. Bởi vì Diệp Bạch tôn trọng cô, hiểu cô. Không gây khó dễ cho cô!
Còn , rõ ràng thể cho cô hạnh phúc, song vẫn chịu buông tay.
Anh từng châm chọc khiêu khích cô, lợi dụng Từ Chiêm Nhu để kích thích cô, khi quan hệ mật, còn ép cô uống thuốc... Anh chỉ thấy cô suy sụp, chỉ thấy một chút quan tâm của cô đối với .
Anh yêu một cách vặn vẹo và thảm hại.
đây là điều phụ nữ mong . Điều phụ nữ chính là tình yêu thẳng thắn như Diệp Bạch, bộc lộ hết tình cảm của .
Chương Bách Ngôn tỉnh ngộ cơn mê, nhưng quá muộn. Anh đột nhiên mở cửa xe, bế Tiểu Diệp Hồi lên ôm lòng. Anh khẽ thì thâm: “Bố sẽ dõi theo con lớn lên!”
lẽ, chỉ thể ngắm con từ xa mà thôi.
Tiểu Diệp Hồi thích nút áo của , cứ cầm lấy chơi đùa mãi... Bên , Lục U lặng lẽ , hốc mắt ướt át.
cô , ở một nơi xa, một ánh mắt đang lặng lẽ cô.
Người đó hồi lâu, cuối cùng kéo mũ áo len đen lên che mặt, xoay rời ...
Anh nghĩ, lẽ Lục U vẫn còn yêu Chương Bách Ngôn. Anh nghĩ, lẽ Tiểu Diệp Hồi cần một cha ruột hơn. Một lúc , Lục U lên xe phóng .
Ở ghế , Tiểu Diệp Hồi đang phát tiếng nha nha, vô cùng dễ thương.
Trong lòng Lục U cảm thấy ươn ướt, mặc dù cô và Chương từng chút chuyện vui, nhưng giờ một sống sờ sờ còn nữa...
Phía đèn đỏ, cô dừng xe .
Đang lúc định Tiểu Diệp Hồi phía , Lục U đột nhiên chằm chằm gương chiếu hậu.
Bên trong một hình mảnh khảnh, mặc đồ đen, áo len đen và quần jean đen.
Đội mũ kín kẽ.
Người đàn ông đột nhiên ngước mắt lên.
Khuôn mặt đó chính là Diệp Bạch... Là Diệp Bạch, cô sẽ nhận lầm.
trong nháy mắt, Diệp Bạch rẽ một con hẻm.
Lục U thể xuống xe, bởi vì Tiểu Diệp Hồi còn đang . Cô cũng thể lái xe đuổi theo , hai bên đều xe ô tô chặn , cô chỉ thể trơ mắt Diệp Bạch biến mất khỏi tầm mắt của , biến mất khỏi thế giới của cô.
Phía vang lên mấy tiếng còi xe. Hóa là đến đèn xanh.
Khi Lục U khởi động xe cô mới phát hiện đang ... Lệ rơi đầy mặt.
Cô .
Diệp Bạch chết, thật sự chết. Anh luôn ở bên cạnh cô.
Lục U về nhà mà lái xe trở về biệt thự nhà họ Lục.
Thật trùng hợp, Lục Thước và Lục Huân đều ở nhà, bởi vì nửa tháng là sinh nhật của Lục Trầm... Vốn Lục Huân giao việc chuẩn tiệc sinh nhật, nhưng cô quyết định nên gọi Lục Thước từ công ty về.
Hai vợ chồng đang bàn bạc chuyện .
Trong sân tiếng ô tô vang lên, Lục Thước một lúc hỏi vợ: "Em mời tới ? Ai ?"
Lục Huân lắc đầu: "Em mời ai mà!”
Lúc hai vợ chồng ở riêng là lúc Lục Thước đắn nhất, khi dậy còn với vợ: "Anh , cố ý bảo về để hưởng thụ thế giới hai đúng ?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Huân đỏ bừng. Anh thật hổ.
Hai đang chơi đùa vui vẻ thì Lục U ôm con . Người giúp việc thấy cô thì vội vàng giúp cô bế đứa bé, đồng thời : "Có chuyện gì cô cả? Sắc mặt cô trông tái nhợt quá, hồng hào
chút nào! Nhanh lên, pha cho cô chút gừng đường nâu... Tôi nghĩ là do lúc ở cữ chăm sóc nên mới ."
Người hầu lắm miệng nhưng sự quan tâm là thật lòng.
Lục Thước em gái gì đó bèn ôm đứa bé qua giao cho vợ, đó với giúp việc: “Pha cho cô chủ một tách an thần.”
Người giúp việc cảm thấy lỡ lời nên dám thêm gì nữa mà làm việc.
Chờ đến khi rời , Lục Thước mới đỡ Lục U xuống sô pha. Anh hiếm khi dịu dàng như : "Xảy chuyện gì ? Nói cho trai .”
Dưới ánh đèn thủy tinh, sắc mặt Lục U vẫn tái nhợt.
Cô Lục Thước Lục Huân, hồi lâu mới nhẹ giọng trai, chị dâu... Diệp Bạch chết! Em thấy , em thật sự thấy . Em thấy mấy ! Nhiều lúc em tưởng là em hoa mắt, em tưởng thật , nhưng hôm nay em thật sự rõ, là , là , chính là , là Diệp Bạch... Anh chết! Anh còn sống, nhưng chịu về nhà!
Lục Thước giật , Lục Huân cũng .
Giọng Lục U run run: "Em sẽ tin, nhưng Diệp Bạch thật sự còn sống."
Một lúc lâu , Lục Huân lên tiếng , cô nhẹ giọng : "Em tin tưởng Lục U, em cũng tin lão Bạch còn sống." Nói cô nghẹn ngào.
Ngoại trừ việc cô và Diệp Bạch là bạn thì cũng là khiến Lục U hạnh phúc nhất... dù kích động đến thì cô cũng dám , sợ chồng sẽ ghen.
Lục Thước chằm chằm em gái hồi lâu.
Anh tính cách điềm tĩnh, hiếm khi hành động theo cảm tính, nhưng tin kỳ tích mà Lục U thấy.
Anh bằng lòng tin rằng Diệp Bạch còn sống.
Lúc giúp việc mang an thần tới, Lục U vốn ý định uống, vẫn là Lục Huân dỗ cô uống hết. Trong thuốc ngủ do Lục Thước ám chỉ bỏ , chẳng mấy chốc Lục U ngủ ghế sô pha.
Lục Huân duỗi tay thăm dò: "Ngủ ."
Lục Thước dậy, nhéo cái má nhỏ phúng phính của Tiểu Diệp Hồi, đó bế em gái lên lầu: “Nặng thật, nhưng con bé cần ngủ một giấc , tinh thần của con bé trông .”
Lục Huân chơi đùa cùng Tiểu Diệp Hồi.
Một lúc , chồng xuống lầu, lẽ tay mỏi nên xuống lắc lắc tay.
Lục Huân nhịn nhỏ giọng : "Lục Thước, già chứ? Lục U nhẹ như mà cũng ôm nổi!"
Lục Thước dừng giữa cầu thang. Trong mắt thứ gì đó tà ác.
Lại chậm rãi xuống lâu, mới từ từ : “Bình thường ôm em em cũng chê già. Lần ôm em, chiếc xe nặng mấy tấn cũng rung chuyển ?"
Lục Huân đỏ mặt.
Cô cúi đầu bịt tai Tiểu Diệp Hồi: “Dạy hư con nít!” “Nó làm hiểu ? Còn nhỏ mà."
Lục Thước đến bên cạnh cô, xuống, ôm Tiểu Diệp Hồi lòng chơi đùa... Anh gì, nhưng Lục Huân và là vợ chồng nhiều năm, trong lòng cô đang suy nghĩ chuyện của Diệp Bạch.
Cô lắm miệng, tiếp tục xem kế hoạch sinh nhật lập.
Đột nhiên, Lục Thước lên tiếng, giọng điệu trầm ngâm: “Lục U mới trở về, chỉ đến chuyện Diệp Bạch nhưng chuyện Chương Bách Ngôn qua đời với chúng . Vừa thư ký của con bé gọi điện cho , Lục U đến bệnh viện, cũng để đứa bé gặp mặt... Lần cuối."
Lục Huân sửng sốt.
Một lúc cô lẩm bẩm: “Con bé gì cả.”
Lục Thước vuốt tóc cô, than nhẹ: “Có lẽ là buông bỏ ! Bố ở thành phố B, chúng đến giúp đỡ nhà họ Chương một ít ... Coi như là nể mặt Tiểu Diệp Hồi của chúng ."
Vừa cúi đầu hôn lên khuôn mặt mềm mịn của Tiểu Diệp Hồi. Lục Huân ngơ ngác .
Lục Thước dịu dàng: “Sao , ngốc ?”
Lục Huân liều lĩnh : “Chẳng qua là em cảm thấy bây giờ tính tình . Nếu là thì nhất định sẽ cả đời qua với nhà họ Chương. Lục Thước, bây giờ thật rộng lượng."
Lục Thước cố ý trêu chọc cô: "Anh rộng lượng với em ? Vừa Diệp Bạch còn sống, em cũng kích động kém gì Lục
U. Sao nào? Muốn tính sổ với em?” Lục Huân dám trêu chọc nữa!
Cô cúi đầu làm việc, Lục Thước im lặng cô, một lúc mới nhẹ giọng: “Diệp Bạch trở về, cũng vui vẻ như các em .”
Lục Huân sửng sốt một chút, đó khẽ một tiếng, hai mắt lặng lẽ đỏ lên. Lục Thước đẩy cuốn vở đầu gối cô , ôm cô lòng.
Tiểu Diệp Hồi kẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp bóp méo, kêu nha nha phản kháng.
Thật là một cảnh tượng yên bình!
Chuyện Diệp Bạch chỉ hai nhà Lục, Hoắc , đối với bên ngoài vẫn che giấu .
Dù Diệp Bạch cũng về nhà.
Lục U cố kìm nén lắm mới kiềm chế bản . Cô lợi dụng mạng lưới liên hệ giữa hai gia tộc để trắng trợn tìm . Theo lời của Lục Thước, đàn ông chân dài, nếu về thì dù em bắt về cũng trói buộc , do tự trở về...
Lục U vẫn luôn nhớ .
Vào một đêm mùa xuân, cô sân thượng tầng hai cảnh đêm bên ngoài, Lục Huân ở cùng cô.
"Bọn nhỏ đều ngủ ! Lục Trầm ôm Diệp Hồi ngủ, là con bé mũm mĩm đáng yêu. Tiểu Diệp Hồi chính kiến, ngủ cùng chị gái."
Lục Thước và Lục Huân hai đứa con.
Con trai cả Lục Trầm. Khi Lục Trầm vài tuổi thì bọn họ sinh Lục Từ, tên do Lục Huân đặt... Về phần nguyên nhân thì trong nhà đều , chỉ là miệng.
Lục Từ... Lục Thước là sự nhân từ ông trời ban cho Lục Huân.
Khi Lục Huân nhắc đến con trai con gái, vẻ mặt cô tràn đầy vẻ dịu dàng. Cô chồng cưng chiều, nhà chồng đối xử ... Dù còn trẻ nhưng vẫn toát lên sự ngây thơ lương thiện, bảo dưỡng như thể đang ở độ tuổi hai mươi.
Tiểu Diệp Hồi ngủ cùng Lục Từ, Lục U yên tâm.
Tính tình của Lục Từ giống Lục Huân... Cho nên trong thâm tâm, Lục U luôn cảm thấy trai nghiêm khắc với Lục Trầm hơn, song bao dung với Tiểu Từ, điều lẽ là do cô con gái út khá giống nó.
Đêm mùa xuân thật , còn mang theo cảm giác man mát nhè nhẹ.
Lục U kéo khăn choàng , khuôn mặt xinh nhân nhạt tỏa sáng trong bóng đêm.
Lục Huân cô, đột nhiên cảm thấy cô gì đó khác biệt. Trong mắt ánh sáng !
Nhà họ Chương tổ chức tang lễ.
Hầu hết giới thượng lưu ở thành phố B đều đến, là thăm viếng nhưng thực. chất cũng là một loại xã giao.
Điều mà Chương Bách Ngôn ngờ tới là Lục Thước và Lục Huân cũng đến.
Người , bạn bè của nhà họ Chương đều nghiến răng nghiến lợi khi thấy nhà họ Lục. Tuy nhiên, dù bất mãn đến thì phận của Lục Thước cũng khiến bọn họ dám tức giận mà chỉ im lặng quan sát.
Lục Thước chỉ ở một lúc rời . Chương Bách Ngôn tiễn ngoài.
Trước mấy vui vẻ, hiện giờ cũng nên lời. Một lúc lâu , Lục Thước mới nhẹ giọng : “Điều khiến lệnh đường lo lắng nhất khi sinh tiền lẽ chính là chuyện hôn nhân của .”
"Chương Bách Ngôn, đừng đợi Lục U nữa." "Anh nên tiến về phía ."
Chương Bách Ngôn trong bộ quần áo trắng xe, hai tay siết chặt.
Anh hiểu ý của Lục Thước, nhưng vì Lục Thước chọn thời điểm để với những lời như .
Lục Thước tới gần , sự thật: "Diệp Bạch chết, còn sống." Nói xong dẫn vợ rời .
Từ đầu đến cuối, Lục Thước cũng nhẫn tâm vẻ mặt của Chương Bách Ngôn...
Mãi đến khi ghế xe, Lục Thước mới ôm vợ lòng, môi áp tóc vợ, giọng trầm: “Tiểu Huân, Chương Bách Ngôn và Lục U cực kỳ giống chúng hồi đó! điểm khác biệt giữa và là một cặp bố phóng khoáng, còn Chương Bách Ngôn thì , cho nên mấy năm qua luôn sống trong đau khổ.”
Lục Huân ngoan ngoãn tựa vai .
Một lúc cô mới thì thầm: “Sau cũng sẽ vợ nhỉ!” Lục Thước nhạt: "Có lẽ !"
Chỉ là tình cảm tuổi trẻ khó thể thế . Họ rời .
Chương Bách Ngôn đó một lúc lâu mới lấy điện thoại , trượt đến một bức ảnh. Đó là bức ảnh đầu tiên chụp Lục U hồi đại học... Thời điểm mối quan hệ của họ trở nên ác liệt nhất, cũng nỡ xóa nó.
Diệp Bạch chết, còn sống.
Chương Bách Ngôn vốn cho rằng sẽ ghen tị và... vui.
bây giờ tất cả những gì còn cảm thấy là may mắn.
Khi bước , nghĩ, may mà trong cuộc sống Diệp Bạch, Lục U từng đầu ở bên cạnh , nếu mối quan hệ đây của họ sẽ trở thành một loại chấp nhận.
Có lẽ, trong cuộc sống .
Anh sẽ khinh thường việc cô từng kết hôn, khi đang sinh hoạt vợ chồng với cô, sẽ quan tâm đến việc cô từng ở cùng đàn ông khác. Khi Diệp Bạch trở về... Anh sẽ cảm thấy như một cái gai đ.â.m cổ họng!
Có lẽ, sẽ làm tổn thương cô. Lục Thước đúng, và Lục U như bây giờ cũng .
Có xuất hiện ngay phía , là Từ Chiêm Nhu.
Chương Bách Ngôn bình tĩnh cô , Từ Chiêm Nhu cũng . Một lúc , cô nhẹ giọng : "Thật đứa trẻ đó là con của ?".
Chương Bách Ngôn thừa nhận.
Từ Chiêm Nhu ngẩng đầu, đến chảy nước mắt: “Vẫn còn che chở cô nữa! Chương Bách Ngôn, yên tâm, sẽ làm gì cô . Từ Chiêm Nhu vẫn tự lượng sức . Cô bây giờ là con gái của nhà họ Lục, là quản lý công ty của Diệp Bạch, dám đắc tội cô .”
“Chỉ là ngờ Diệp Bạch lâu như , và cô vẫn ở bên ."
Từ Chiêm Nhu xong thì xoay rời .
Cô buông bỏ, lấy tiền đền bù cho nỗ lực đây của , thực cũng đến mức cam lòng.
Cô chơi đùa một thời gian, hiện tại đang tìm xem mắt, chuẩn sống một cuộc sống .
Lục U vẫn đợi Diệp Bạch về nhà.
Xuân đến , cuối xuân đầu hè, Diệp Bạch còn xuất hiện nữa.
Lục U khỏi lo lắng.
Ngoài việc gặp , cô còn lo lắng cho sức khỏe của , sợ ở bên ngoài sống ... Nhà họ Lục và nhà họ Hoắc cũng cùng âm thầm tìm , nhưng Diệp Bạch luôn cách tránh .
Đầu tháng sáu, Lục U nhận một chiếc chìa khóa, trong phong bì còn một địa chỉ.
Lục U nơi là khu biệt thự môi trường .
Cầm chiếc chìa khóa trong tay, trong lòng cô chợt run lên, lập tức lấy điện thoại di động gọi cho thư ký: "Cô kiểm tra xem Diệp Bạch biệt thự quyền sở hữu ở XX, đường XXXX ?”
Thư ký ngay lập tức kiểm tra, đầy năm phút trả lời cô: "Có ạ! Đó là nhà của Tổng Giám đốc Diệp nhiều năm , khi đó còn là đại diện của Tổng Giám đốc Lục."
Lục U cúp điện thoại.
Cô cầm chìa khóa, cổ họng nghẹn . Cô đoán đây là chìa khóa Lục Huân đưa cho cô.
Sợ trai tức giận nên lén gửi cho cô. Lục U lập tức lái xe tới.
Nửa giờ , xe của cô đỗ biệt thự.
Cửa gỗ hé mở, Lục U đẩy cửa , băng qua bãi cỏ nhỏ đến cửa biệt thự kiểu Tây, một con ch.ó Labrador chạy khỏi nhà, thiết vẫy đuôi với cô, đó vui vẻ sủa hai tiếng.
Bên trong vang lên một giọng nam: "Gina, đến ?" Người đàn ông bằng tiếng Anh.
Nghe , đó là giọng mà Lục U quen thuộc, chính là chồng cô, Diệp Bạch.
Một lúc , Diệp Bạch cửa.
Khi thấy Lục U, ngây ngẩn cả ... Mà Lục U giàn giụa nước mắt, nhưng cô hề mà ngược cố nặn một nụ còn hơn cả , run giọng : "Nếu Gina là một con chó, em nghĩ hai năm về nhà là do nuôi phụ nữ bên ngoài.”
Nói xong, cô quật cường , nước mắt ngừng rơi. Diệp Bạch thở dài: "Lục U!"
Anh tiến lên một bước, hình như ôm cô, nhưng Lục U lùi về một bước, run run môi hỏi : “Đã hai năm , nhớ em ? Anh gặp Tiểu Diệp Hồi ?”
Diệp Bạch nắm lấy cổ tay gầy gò của cô, cuối cùng kéo cô lòng. Lục U trong lòng , thảm thiết.
"Diệp Bạch, làm em sợ chết!"
"Đã lâu như , về nhà? Diệp Hồi đến tuổi thể gọi bố , nhưng em dạy con bé, bởi vì em đầu tiên con bé gọi bố là gọi ..."
"Diệp Bạch, đúng là một tên khốn nạn! Anh thật tàn nhẫn!" Lục U cắn n.g.ự.c .
Trước đây ở đó là cơ n.g.ự.c rắn chắc, nhưng bây giờ tương đối mỏng. Vả khi cô cắn, Diệp Bạch khẽ phát một tiếng rên rỉ, mặc dù khẽ nhưng Lục U vẫn ...
Cô vén chiếc áo phông đen của Diệp Bạch lên sững ... Toàn là những vết sẹo nhỏ vụn.
Ngoài còn dấu vết của phẫu thuật.
Những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn run rẩy chạm từng vết sẹo, cô nhỏ giọng : “Vì điều mà chịu về nhà ?” Giọng của Diệp Bạch khàn khàn: "Không .”
Sao ?
Tuy Lục U mới trải qua hai mối tình nhưng cô còn là đứa trẻ ba tuổi nữa, cô thể đoán Diệp Bạch đang nghĩ gì. Chắc là cảm thấy cô với Chương Bách Ngôn sẽ hơn.
Lục U gì.
Cô nhẹ nhàng chạm cơ thể , nhỏ giọng : “Diệp Bạch, về nhà với em.
Ánh mắt Diệp Bạch sâu thẳm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-2550-2559-le-roi-day-mat.html.]
Anh nhẹ nhàng gỡ tay cô , cúi đầu hỏi cô: “Lục U, em chắc chắn chứ?”
Lục U gì.
Gương mặt cô lạnh ngắt, nhưng bàn tay của Diệp Bạch ấm áp... Cô ngửa đầu .
Đã hai năm kể từ ngày .
Khoảng thời gian hai năm , cô sinh Tiểu Diệp Hồi, bây giờ con bé cũng bộ và chuyện .
Hai năm so với hơn mười năm bọn họ quen thì đáng kể, nhưng vẫn thoáng tồn tại cảm giác xa cách ...
Rõ ràng khi , bọn họ vốn dĩ là một cặp vợ chồng hạnh phúc mà.
Tuy nhiên bây giờ, Lục U cảm giác , Diệp Bạch đang che giấu suy nghĩ của .
Mà trong mắt Diệp Bạch, Lục U còn là một cô gái ngây thơ nữa, cô quản lý công ty ... Cô trở thành một phụ nữ trưởng thành.
Một lúc lâu , Diệp Bạch cúi đầu, dường như hôn cô.
chỉ còn một cách ngắn ngủi thì dừng , cúi đầu sờ chú chó Labrador bên cạnh: "Đây là Gina! Con làm quen chị một chút nhé."
Chú chó Labrador ngốc nghếch, đáng yêu, còn vươn một chân nữa.
Lục U nắm lấy chân nó, nghiêng đầu về phía Diệp Bạch, nhỏ: "Em làm của nó."
Đôi mắt của Diệp Bạch sâu thẳm, khó hiểu.
Lục U cũng cảm giác một cách giữa cả hai, cô nhẹ nhàng vuốt ve lông của Gina, đó ôm lấy Diệp Bạch bằng một tay, chôn mặt giữa bụng của .
Động tác thật sự mật và ỷ .
Đương nhiên Diệp Bạch hiểu phụ nữ, bản lạnh nhạt, nên dùng ngón tay khô ráo chạm tai cô.
Lục U run lên, ôm bằng cả hai tay.
Cô cứ ôm như , cảm giác gặp bao ngày xa cách, cảm giác mất mà trở về.
Hai bên hòa quyện với .
Cô trong lồng n.g.ự.c của , run rẩy ngừng: "Diệp Bạch, thực sự trở về ?"
Bọn họ trở về ngay lập tức mà ôm ghế sô pha, về những chuyện xảy đó.
Sau khi Diệp Bạch thương nặng nhảy xuống biển thì cứu, não chấn động nên mất trí nhớ tạm thời. Lúc khôi phục ký ức, bố tổ chức tang lễ cho .
Diệp Bạch từng đến mộ của .
Bia mộ màu trắng, đặt bức ảnh chụp lúc ba mươi tuổi, đó chính là tấm ảnh Lục U thích nhất.
Anh thể tưởng tượng tâm trạng của Lục U lúc chọn ảnh. Chắc lúc đó cô sắp sinh.
Chắc chắn cô lâu!
Lục U ghé n.g.ự.c , ngón tay vuốt ve đầy quyến luyến. Chỉ khi chạm ấm, cô mới cảm giác yên tâm, rằng Diệp Bạch thật sự trở về.
Lúc trời gần tối, tia sáng trong phỏng dẫn tối , ai cũng di chuyển.
Không ai là bắt đầu , bọn họ bắt đầu hôn môi.
Bọn họ là vợ chồng hợp pháp từ lâu, nhưng vẫn vượt qua bước cuối cùng giữa vợ và chồng... Gặp bao năm, trai đơn gái chiếc ở cùng một chỗ, thế mà phù hợp cho lắm.
Lúc Lục U cởi quần áo, cơ thể trắng nõn nuột nà ghế sô pha sẫm màu. Diệp Bạch cảm giác, thậm chí , cực kỳ .
Hôn môi triền miên, ngón tay của Lục U cài mái tóc đen của . Cô đỏ mặt, líu ríu gọi tên : "Diệp Bạch..."
đàn ông dậy.
Anh há to miệng thở, lập tức ôm Lục U ngực, nhặt quần áo của cô lên, mặc từng chiếc một cho cô. Tuy động tác của vô cùng dịu dàng, nhưng đối với phụ nữ thì vẫn khó chịu.
Lục U ôm cổ của , để cho hành động.
Cô bỏ sự rụt rè của phái nữ, ngẩng đầu dán , giọng đầy ướt át: "Diệp Bạch... Anh ..."
Lúc , quần áo của cô xộc xệch.
Quần áo màu đỏ thắm treo hờ bên hông, làm nổi bật làn da trắng như tuyết... Cô dùng giọng điệu mềm mại, lời cầu "yêu" với đàn ông, là đàn ông thì thể chịu .
ngờ Diệp Bạch lên, lòng bàn tay thô ráp của chạm bờ vai gầy của cô.
"Anh mệt, hôm khác chúng làm nhé!"
Người phụ nữ đàn ông từ chối nên vẫn khó chịu, nhưng Lục U phá hư bầu khí.
Cô cúi đầu, cài cúc áo, giả vờ hỏi một cách thản nhiên: "Vậy... Chúng về nhà nhé?”
Diệp Bạch chú chó Labrador.
Từ lúc bọn họ bắt đầu mật, chú chó bên cạnh ba mươi phút , đôi mắt lấp lánh, thêm một chút vẻ tò mò. Có lẽ đây là đầu tiên nó gặp tình huống như thế .
Diệp Bạch ngay ngắn , đó tìm điếu thuốc châm lửa. Anh : "Căn hộ nuôi chó tiện, ở đây thôi!"
Lục U chớp nhẹ mắt.
Một lúc lâu , cô mới nhỏ: "Em dẫn Tiểu Diệp Hồi đến ở với nhé! Diệp Bạch, con bé đáng yêu."
Trong làn khói mỏng, Diệp Bạch cô bằng đôi mắt thâm thúy.
Anh nhớ tới ngày , Chương Bách Ngôn ôm Diệp Hồi, hình ảnh vô cùng ấm áp.
Ánh mắt lúc Lục U và Chương Bách Ngôn , trông cũng chút tình cảm nào... Ngày xưa Diệp Bạch và Lục U sống chung, từng nghĩ đây chính là vợ của , đây chính là con của .
hình ảnh hôm nhắc nhở . Thật đều !
Có lẽ Lục U yêu là Chương Bách Ngôn, còn cô đối với lẽ chỉ tình và sự ỷ .
Diệp Bạch cho cô cơ hội để lựa chọn.
Cuối cùng cũng mở miệng, những lời với Lục U, chúng tạm thời xa , nếu trong vòng hai năm nữa, em vẫn quyết định sống cùng thì chúng lập tức ở bên . Còn nếu em đổi ý định, với Chương Bách Ngôn, sẽ để em ."
Lục U bình tĩnh .
Cô vẫn nhúc nhích, ngay cả mắt cũng chớp lấy một cái.
Hồi lâu , cô mới cất giọng: "Diệp Bạch, ý của là, để em lựa chọn một nữa?"
Diệp Bạch lên tiếng.
Lục U rũ mắt, hàng lông mi của cô run rẩy ngừng, chiếc cổ trắng nõn khế co ... Im lặng một lúc, cô nâng mắt , khó nhọc : " Diệp Bạch , chúng kết hôn !"
Diệp Bạch thở dài: "Lục U."
Đôi môi đỏ mọng của Lục U run rẩy, gương mặt hiện lên một nụ hốt hoảng.
“Tôi ! Ý của là chúng làm bước cuối cùng, bỏ cái bên trong nên chúng vẫn coi là vợ chồng thật, đúng ? Cho nên nãy mới từ chối ... Diệp Bạch rộng lượng thật đấy! Ngay cả vợ con cũng thể nhường cho khác."
Nếu Diệp Hồi là con của Diệp Bạch, cô cãi một trận cực kỳ to với , thậm chí là lao đến cắn xé .
Muốn làm gì thì làm cái đó! !
Tiểu Diệp Hồi là con của Chương Bách Ngôn, bọn họ cân nhắc việc rõ ràng khi kết hôn, và cũng rõ, bọn họ làm bố của đứa bé ... bây giờ để cho cô lựa chọn.
Lục U cực kỳ khó chịu.
Mồ hôi nóng cô đều lạnh , ngay cả tâm trạng gặp bao nhiêu năm xa cách cũng dần nguội lạnh.
Cô sửa sang quần áo xong.
Lúc chuẩn rời , cô bên cạnh ghế sô pha, lẩm bẩm: "Diệp Bạch, như thế nào, nhưng rằng còn là một cô gái rành chuyện đời nữa! Lúc ở bên cũng chẳng là hành động theo cảm tính... khi chúng trải qua nhiều chuyện như , vẫn lựa chọn tin , nghi ngờ tình cảm mà dành cho . Anh cảm thấy với Chương Bách Ngôn là một chuyện , nên cho hai năm... sự lựa chọn mà cho chính là cho phép lựa chọn! Nếu chờ đợi hai năm , sẽ thể ở bên , Diệp Bạch... Phụ nữ bao nhiêu hai năm chứ, lẽ quên rằng, ba mươi tuổi !"
Cô những lời để bắt tỏ thái độ.
Diệp Bạch chiều chuộng cô, cưng chiều cô, ngoan ngoãn phục tùng cô như cách mà nhà cô cung phụng.
Có lẽ cũng suy nghĩ kỹ càng mới quyết định.
Diệp Bạch trong ánh sáng mờ, khẽ: "Lục U, hai năm gặp, miệng em sành sỏi hơn nhiều nhỉ!"
Cô hít mũi: "Còn thì vẫn là một tên khốn nạn!" Cô định rời . Diệp Bạch dậy, nắm lấy cổ tay của cô: "Ăn cơm !"
Lục U , chú chó Labrador bên cạnh, tức giận: "Anh mà ăn cơm với chó ! Con chó gọi là gì? Gọi là ba, là bố?"
Cô một cách kỳ lạ. Diệp Bạch: ....
Lục U nghĩ nhiều thứ, nhưng nghĩ hình ảnh lúc bọn họ gặp trở nên như thế .
Lúc cô ngoài, hai chân run rẩy. Trong ánh hoàng hôn, cô xe, bình tĩnh thật lâu.
Diệp Bạch ngoài theo cô, mở cửa xe, cô từ cao xuống: "Anh đưa em về."
Lục U ngẩng đầu .
Cô vốn bình tĩnh một chút, nhưng bây giờ . Cô trở nên rụt rè mặt , cũng lừa gạt cô như cô gái trong quá khứ nữa... Nói thì , bảo cần là cần.
Lục U tỉnh , ngắc ngứ nửa ngày trời.
Cô cố ý hiểu sai: "Không ly hôn với ? Quay công ty , chúng chuyện một chút."
Diệp Bạch bất đắc dĩ: "Lục U, làm bậy!"
Đôi tay của Lục U vịn tay lái, mắt và mũi đều đỏ bừng, cô còn vài câu gây tức giận: "Tôi làm bậy! Anh để lựa chọn , thì chẳng lý do gì để nuôi và Tiểu Diệp Hồi, dù con bé cũng chẳng là..."
"Lục U!"
Giọng Diệp Bạch gần như nghiêm khắc, quát khẽ, cho cô thêm điều gì.
Mắt Lục U đỏ hoe.
Cô chằm chằm , mãi lúc mới phản bác : "Chẳng trong lòng nghĩ như ? Diệp Bạch, nếu Diệp Hồi là con ruột của , nếu lúc chúng ở bên mà mang thai, trở về khi trải qua cối chết, còn cho sự lựa chọn ? Anh sẽ còn cho hai năm ư?"
"Không, sẽ làm như !"
Lục U cúi đầu thật thấp, cô thầm nghĩ, lúc cô lựa chọn ở bên Diệp Bạch. Bởi vì mang cảm giác an cho cô. Anh khiến cô cảm thấy, bất cứ khi nào, cũng thể nắm c.h.ặ.t t.a.y cô mà hề buông ... Nên dù cô mang thai ngoài ý , bọn họ cũng hề xa .
ngờ, cuối cùng vẫn vì con mà do dự.
Cô từng yêu Chương Bách Ngôn, song kể từ khi chia tay, cô yêu đương suốt tám năm.
Cô và Chương Bách Ngôn chia tay vì thiếu sự kiên định, cô thiếu sự tin tưởng với , cũng tin tưởng cô... Bọn họ chống hiện thực.
Bây giờ, cô và Diệp Bạch cũng trở nên như . Vì Diệp Bạch tin cô yêu !
Lục U nhẹ nhàng đạp ga, lái xe , lúc khỏi biệt thự, cô vẫn . Cô thể lái xe.
Cô sợ gặp chuyện chẳng lành.
Cô đậu xe ở ven đường, đợi đến khi dừng xe, cơ thể cô như rút cạn hết sức lực... Cô lặng lẽ tựa trong ánh hoàng hôn, nhớ thời gian trong cuộc sống hôn nhân giữa cô và Diệp Bạch.
Diệp Bạch , thời gian đó là thời gian mà cô hạnh phúc nhất.
Bây giờ cô lựa chọn.
Anh cô lựa chọn như thế nào, là lựa chọn, nhưng đơn giản là dùng hai năm để đẩy cô cho Chương Bách Ngôn, từ lâu trong lòng xác định kết quả !
Lục U ngẩng đầu bầu trời đêm...
Đằng xa đốt pháo hoa, hôm nay là ngày lễ gì mà náo nhiệt.
Cô nhẹ nhàng lau mặt, nước mắt lạnh như băng.
Cô bỗng cảm thấy, giờ khắc còn cô đơn và lẻ loi hơn hai năm . Lục U thể ở một lâu.
Tiểu Diệp Hồi bệnh, lúc cô bé đang chơi đùa trong sân thì gió thổi qua, cô bé lập tức phát sốt.
Nhận điện thoại, Lục U lái xe thẳng đến bệnh viện.
Bà v.ú trong nhà vẫn đáng tin, đăng ký cho cô bé khám bác sĩ, khi tiêm thuốc hạ sốt, cơn sốt của Tiểu Diệp Hồi thuyên giảm nhưng vẫn thể sốt ban đêm.
Trong phòng truyền dịch, Lục U ôm lấy con từ tay bà vú.
Bà v.ú khẽ xin : “Do cẩn thận, xin bà Diệp, nhất định sẽ cẩn thận hơn.”
Bà Diệp... Lục U hoảng hốt.
cô tỉnh táo nhanh, an ủi bà vú: “Người ăn hạt ngũ cốc thì thể mắc bệnh chứ!”
Lúc bà v.ú mới cảm thấy nhẹ lòng.
Tiểu Diệp Hồi vẫn cần quan sát thêm nửa tiếng nữa, Lục U đành ôm cô bé đợi.
Trước đó đứa nhỏ sốt nên khó chịu, bây giờ ngoan ngoãn đợi trong lòng cô, nhỏ giọng gọi ...
Trong lòng Lục U nặng trĩu nhưng cô thể hiện mặt con. Cô nở nụ dịu dàng, chơi với Tiểu Diệp Hồi.
Bà v.ú thông minh, bà xoa tay: “Bà Diệp, ngài vẫn ăn bữa tối nhỉ! Để mua cơm cho ngài.”
Lục U cảm thấy việc ăn uống ở bệnh viện khá bất tiện.
Cô đút nước ấm cho Tiểu Diệp Hồi, nhẹ giọng : “Đợi về ăn! Bây giờ vẫn đói.”
Bà v.ú khẽ .
Bà vẫn chút đau lòng, đến máy tự động ở bên đó mua một bịch bánh quy cho cô, bà v.ú bế Tiểu Diệp Hồi : “Tiểu Hồi của chúng ăn chiều ở nhà , muộn chút nữa ăn cũng . Hồi chiều của Tiểu Hồi đặc biệt lái xe đến đây để đưa kem dâu Dand tới, Tiểu Hồi ăn vài viên đấy! Ngửi thôi thấy thơm.”
Lục U mở bịch bánh quy , mỉm : “Anh chiều Diệp Hồi.”
Bà v.ú đang định tiếp lời, thấy bánh quy của Lục U rơi mặt đất...
Bánh bà mua là bánh quy nhân dâu.
Những miếng bánh quy rớt xuống, vài miếng gãy làm đôi, vài miếng vỡ vụn.
Lục U dậy, cô để ý những miếng bánh quy đó nữa mà thẳng cách đó xa... Diệp Bạch, chồng cô, cách đây lâu còn từ chối cô, chịu về nhà với cô.
Bây giờ đang ôm một cô gái trẻ. Rất trẻ.
Trông chỉ hơn 20 tuổi!
Dáng mảnh khảnh, mái tóc đen rũ xuống ngang eo, chỉ mỗi góc nghiêng thôi mà thấy diện mạo của cô khá , thậm chí thể là ưa .
“Bà Diệp! Bà Diệp!”
Bà v.ú gọi cô, Lục U mới tỉnh táo ... Cô khẽ chớp mắt. Cô nhỏ giọng : “Tôi sơ suất !”
Nói xong, cô bắt đầu nhặt những miếng bánh quy rơi đất, nhưng càng nhặt thì đôi mắt ngày càng mờ... Lục U đưa tay dụi mắt, nhưng vô ích, mắt cô tối sầm .
Cô bất tỉnh ngã xuống đất.
“Bà Diệp! Bà Diệp!”
Bà v.ú vội vàng gọi y tá tới, đúng lúc đó y tá đang tiêm thuốc cho Diệp Bạch, Diệp Bạch nâng mắt lên, thấy Tiểu Diệp Hồi, và... Lục U ngất xỉu mặt đất.
Bà v.ú từng thấy ảnh của trong nhà. Bà cũng ngẩn ngơ trong chốc lát.
Diệp Bạch lập tức buông trong tay, bước nhanh tới ôm lấy Lục U, vỗ nhẹ mặt cô: “Lục U! Lục U...”
Bà v.ú ở bên cạnh thôi.
Tiểu Diệp Hồi nước mắt giàn giụa, vùi đầu lòng bà vú... Khi Lục U tỉnh , là đêm khuya vắng .
Ánh trăng chiếu phòng bệnh lộ vẻ tiêu điều. Cô dồn sức dậy, đỡ trán, gọi tên Diệp Hồi.
“Diệp Hồi ở nhà , chị dâu của em đang chăm sóc con bé!”
Trong bóng tối, giọng Lục Thước vang lên, đó chiếc đèn ngủ trong phòng bệnh bật sáng... Vâng sáng màu vàng nhạt ấm áp.
Lục U chầm chậm dựa đầu giường, khuôn mặt nhỏ trắng bệch. Lục Thước cầm canh gà bên cạnh lên, đút cho cô ăn.
Lục U đưa tay ngăn : “Anh, em tự ăn!”
Lục Thước liếc cô: “Bây giờ đút cho em! Há miệng!”
Lục U chỉ thể ngoan ngoãn lời, ăn vài miếng thì Lục Thước hỏi một cách thản nhiên: “Em gặp ? Cậu chịu với em ?”
Lục U gì.
Lục Thước khẽ mỉm : “Cô gái hôm qua tên là Gina, lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ.” Anh dừng một chút: “Diệp Bạch xây nhà máy rượu, kinh doanh rượu vang, Gina thể xem là trợ lý của ! Còn trong sáng thì tùy suy nghĩ của em.”
Lục U im lặng hồi lâu.
Khi uống gần hết chén canh gà, cô khẽ : “Quan trọng là chuyện ! Quan trọng là thái độ của Diệp Bạch! Trước đây em cho rằng chỉ với một em, nhưng hôm nay em thấy, đối với những cô gái khác, cũng thể như ! Em và xa hai năm, nhưng cảm thấy thử thách vẫn đủ, em cân nhắc thêm hai năm nữa.”
“Anh, nếu Diệp Hồi là con của , em cần lựa chọn.”
“Em thể cãi với !”
“ bây giờ như , em thể... Em thể làm gì ! Giống như bây giờ em tỉnh , ở bên cạnh em, , thật em còn sự lựa chọn nào khác nữa!”
Lục U chua chát, gì thêm.
Cô chỉ nghiêng đầu, ánh trăng ngoài cửa sổ, cô nghĩ cô nên lựa chọn thế nào !
Lục Thước sờ đầu cô, mỉm : “Em trưởng thành , hãy tự quyết định.”
Anh bảo Lục U ngủ, còn thì ghế sô pha nguyên một đêm.
Lục U cũng ngủ .
