Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 2520-2529: Anh nghĩ

Cập nhật lúc: 2025-10-22 11:20:28
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Đi con đường qua , con đường bọn họ từng , vẫn nhớ lúc Lục U ôm cánh tay , nhỏ giọng cầu xin:

“Chương Bách Ngôn, em chỉ ăn một cái thôi! Ăn một cái thôi!”

Trên đường phố đến , khóe mắt Chương Bách Ngôn lóe lên một tia sáng.

Những xung quanh với ánh mắt kỳ lạ. Anh nghĩ, may mà Lục U thấy.

Anh nghĩ, cô kết hôn , !

Lục U lẳng lặng bóng lưng Chương Bách Ngôn. Cô hoài niệm điều gì cả… cô kết hôn, cô chồng, cô thể đổi thất thường.

Điện thoại reo, cô vội lấy xem. Là Diệp Bạch gọi tới.

“Quay đầu !”

Lục U , cô thấy Diệp Bạch, mặc áo sơ mi xám đậm, quần tây đen, hiển nhiên là chạy từ công ty tới. Trang phục công sở của hợp với con phố nhỏ , kể cả cây kem tay .

Còn là vị xoài.

Lục U ngạc nhiên mừng rỡ, về phía cô và đưa cho cô cây kem trong tay.

“Chỉ ăn một nửa thôi!”

Lục U ngoan ngoãn đồng ý, nhưng cô định sẽ ăn hết. Tháng sáu thích hợp ăn món .

Diệp Bạch làm thể hiểu cô, nhưng chỉ nở nụ cưng chiều. Trong mắt … ngoại trừ ý , còn Lục U, và Chương Bách Ngôn đang dần xa.

Anh hỏi Lục U gặp Chương Bách Ngôn. Anh hỏi cô và họ chuyện gì.

Lục U là vợ , tin tưởng cô... Họ quen nhiều năm như , tình cảm của họ bền chặt hơn nhiều so với tia lửa giữa Lục U và Chương Bách Ngôn hồi đó.

Diệp Bạch nhẹ nhàng sờ bụng cô: "Bé cưng ngoan ?”

Lục u ở một tiếng: "Hôm nay nó động đậy, nhưng bây giờ chắc vẫn đang ngủ. Khi nào nó cử động thì em sẽ cho .”

Diệp Bạch nhéo mũi cô: “Bản vẫn còn là một đứa trẻ mà giờ sắp trở thành trẻ .”

Lục U ngượng ngùng.

Cô và Diệp Bạch ăn cơm bên ngoài, về đến nhà cô bèn sô pha chịu cử động. Diệp Bạch xoa bóp chân cho cô.

Sau đó xử lý công việc, cuối cùng đến phỏng tập thể dục để đốt cháy năng lượng.

Bọn họ đăng ký kết hôn, cũng ngủ cùng , nhưng lẽ là vì Lục U đang mang thai, từng sinh hoạt vợ chồng nên hầu như còn những động chạm mãnh liệt như nữa. Thỉnh thoảng sáng sớm, khi Diệp Bạch đang sung sức nhất, sẽ ôm cô lòng mà hôn cô, khi nụ hôn khiến cả cơ thể bốc lửa, phòng tắm tắm rửa.

Lục U lo lắng sẽ bận tâm.

Lúc , Diệp Bạch đang ở trong phòng tập thể dục, Lục U mơ hồ thấy tiếng nhạc rock nặng nề.

Cô mở túi khoai tây chiên, ăn như một con chuột nhỏ. Cô nghĩ làm đàn ông thật khó.

Phải làm việc, cạnh tranh, về nhà còn chăm chỉ tập thể dục để duy trì vóc dáng hảo. Thực sự là quá vất vả! Mà cách giữ dáng của Lục U thường là nhịn đói, khi béo lên cô sẽ nhịn đói mấy bữa, cho nên khi mang thai, cô chỉ nặng bốn mươi sáu cân, mảnh khảnh.

Ngay cả bây giờ cũng vẫn đến năm mươi.

Cả Diệp Bạch ướt đẫm mồ hôi, mặc áo ba lỗ màu đen , lấy khăn lau mồ hôi.

“Lại ăn cái !”

Nói thì nhưng cũng ăn một miếng. Lục U háo hức hỏi: “Ăn ngon ?”

Diệp Bạch nghiêng khẽ hôn cô, hôn một lúc lâu mới đưa sang môi cô, hỏi ngược : “Có ngon ?”

Lục U đỏ mặt, bàn tay nhỏ bé gần như đặt ở .

Cô dựa vai , mềm mại , do dự: “Không khó chịu …”

Diệp Bạch cúi đầu .

Sau đó vỗ nhẹ cái đầu hạt dưa của cô: “Em nghĩ cái gì !” Lục U cắn nhẹ môi.

Một lúc , cô nhẹ nhàng ôm lấy eo , sự lo lắng của nên khịt mũi: “Diệp Bạch, lúc em thấy với ! em từ bỏ.”

Diệp Bạch thấp giọng mắng một tiếng cô ngốc.

Sau đó ôm cô phòng ngủ, bật đèn, yêu cô trong bóng tối.

Anh bận tâm đến đứa bé, quan tâm đến bản , chỉ dùng tay để khiến cô sung sướng.

Giữa những thở nóng bỏng đó, Lục U ôm thật chặt đàn ông , nức nở gọi Diệp Bạch… Lúc , cô cảm nhận niềm vui trở thành một phụ nữ, thể xác mà là chốn thuộc về của linh hồn.

Từ xưa đến nay, chỉ Diệp Bạch mới thể cho cô loại cảm giác .

Sau khi xong việc, Diệp Bạch ôm cô, để cô bình .

Cả hai đều đổ mồ hôi, hồi lâu vẫn cách nào hoà hoãn từ cơn động tình... Diệp Bạch còn thể cảm nhận sự hổ thẹn của cô đối với .

Lục U, em , thực sự ích kỷ mới là .

Anh rõ chương Bách Ngôn vẫn thích em, nhưng vẫn chiếm giữ em, chiếm giữ thứ thuộc về em... Bởi vì thích em, buông tay.

Đêm khuya, Lục U ngủ.

Diệp Bạch ngoài, hút một điếu thuốc lâu cửa sổ sát đất ở phòng khách.

Ánh đèn dần dần tắt , chân trời là một màu trắng sáng.

Một chiếc Land Rover màu đen đỗ ở tầng , mang biến Diệp Bạch quá quen thuộc...

Chương Bách Ngôn tựa xe, lặng lẽ hút thuốc, lầu như thế bao nhiêu đêm.

Diệp Bạch thường xuyên .

Nhìn Chương Bách Ngôn hoài niệm, Chương Bách Ngôn đau khổ.

Trong bóng tối, Diệp Bạch duỗi ngón tay thon dài , điểm sáng đỏ tươi sáng lâu.

Sau khi Lục U mang thai, giấc ngủ của cô chập chờn.

Buổi tối cô thích cởi chăn, đó thể trần trụi lộ ngoài, tỉnh dậy vì khí lạnh của điều hòa… Khi tỉnh dậy, cô thấy Diệp Bạch .

Lục U dậy một lúc mới tỉnh ngủ.

Chờ tỉnh táo hẳn, cô bật đèn, xuống giường tìm dép. Trước đây cô lơ mơ, nhưng khi mang thai cô cẩn thận, sợ xảy chuyện ngoài ý gì đó.

Đi ngoài, cô thấy Diệp Bạch ở phòng khách.

Anh cửa sổ sát đất hút thuốc, trong đại sảnh thoang thoảng mùi khói thuốc, nhưng quá nồng.

“Diệp Bạch.”

Lục U gọi từ phía , Diệp Bạch giọng của cô thì lập tức dập thuốc, mở cửa sổ để xua tan mùi khói, : “Sao ngủ ngon mà dậy ?”

Lục U tới, nhẹ nhàng ôm lấy eo , tựa n.g.ự.c .

Cô mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi bằng vải cotton, che cái bụng lộ , nếu kỹ sẽ tưởng cô là một cô bé. nếu kỹ thì chút gì đó khác biệt, một vài lốm đốm nhỏ dễ thương ở hai bên sống mũi thẳng.

Diệp Bạch cúi đầu hôn cô một lúc. Muốn đưa cô về phòng ngủ.

Lục U ngủ , hóng gió mát một lát… Diệp Bạch cũng ngăn cản.

Anh cô khom lưng lan can, thấy Chương Bách Ngôn… Anh thấy nụ môi cô chợt cứng đờ.

Diệp Bạch , bao dung.

Qua mấy giây, Lục U nhẹ giọng hỏi: “Buổi tối ngủ mà !”

Anh : “Không ! Là chuyện công việc.”

Lục U ừ một tiếng, còn mang theo giọng mũi, đó cô hóng gió một lúc đóng cửa … Cô tới bế về phòng ngủ, còn làm nũng nữa.

Diệp Bạch bế cô lên: “Thật giống một con heo con.”

Lục u ôm cổ , nhỏ giọng oán trách: "Làm gì heo con nào nhẹ như em!”

Diệp Bạch bế cô phòng ngủ.

Trong phòng ngủ bật đèn, tối tăm lạnh lẽo. Anh đặt cô lên giường xong cũng rời ngay.. bàn tay vẫn ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, khẽ khàng vuốt ve qua . Có quyến luyến, cũng mang dục vọng giữa nam nữ.

Lục U ở , mềm nhũn, ánh mắt đặc biệt sáng ngời.

Diệp Bạch từ từ cúi đầu hôn cô.

hề từ chối phản kháng, thậm chí còn chủ động ngậm lấy môi . Hồi lâu, ánh mắt Diệp Bạch sâu thẳm, lẩm bẩm: “Nào chủ động như ? Lục u tiến tới hôn .

Diệp Bạch cởi quần áo, làn da cô trắng nõn mịn màng, trong suốt như pha lê trong ánh sáng mờ ảo, nụ hôn của Diệp Bạch chầm chậm hạ xuống, hai đều gì, chỉ lẳng lặng hôn hít vuốt ve.

Khi nụ hôn chạm tới vùng bụng , đứa trẻ trong bụng khẽ ngọ nguậy.

Diệp Bạch giương mắt, trầm giọng khàn khàn : “Đứa bé đang động đậy.”

Lục U nâng , đó ôm đầu , nhẹ nhàng nắm lấy mái tóc đen của … Diệp Bạch áp mặt bụng cô, cẩn thận cảm nhận đứa bé.

Một sinh mệnh nhỏ đang lớn lên trong bụng cô.

Hồi lâu , Diệp Bạch chổng , cúi xuống hôn cô…vẫn im lặng, cũng là lời thú nhận thẳng thắn nhất giữa họ.

Ngày tháng trôi qua.

Chớp mắt mùa hè qua, đầu thu tháng chín, cuối thu mát mẻ.

Bụng của Lục U to, đều thuận tiện, chân thường sưng tấy nên Diệp Bạch thường xuyên xoa bóp cho cô.

Anh : “Tính ngày thì ngày sinh giữa tháng mười một. Còn hai tháng nữa, chúng sẽ lên chức bố .”

Lục U sờ bụng, khi siêu âm, bác sĩ ám chỉ đây là một bé gái. Lục U cũng thích con gái.

Sau khi Diệp Bạch xoa chân cô xong, lúc ngẩng đầu lên, phần nỡ, thấp giọng hỏi: “Thật sự vấn đề gì chứ? ở bên chỗ Lục Thước thế quen ?”

Tháng , Diệp Bạch một vụ làm ăn ở nước ngoài xảy vấn đề, Phó Giám đốc vội vàng chạy tới ngay khi đó nhưng giải quyết nên Diệp Bạch đành đích đến đó.

lo lắng cho Lục U.

Lục U tựa vai , : “Trước đây bọn em sống cùng nhiều năm như , còn lo lắng em thể quen ! Không , đó là bố ruột, trai chị dâu của em.”

Đương nhiên Lục Khiêm và Minh châu gì để , Lục Thước thì giờ vẫn luôn yêu thương cô.

Lục Huân đối xử với cô càng hơn.

Đứa trẻ trong bụng Lục U còn đời, Lục Huân đan vài bộ áo len nhỏ, mỗi bộ đều màu hồng đáng yêu, còn tất và găng tay nho nhỏ.

Những thứ khác của bé cưng phần lớn cũng là Lục Huân mua cùng cô.

, Diệp Bạch mới yên tâm.

chung quy vẫn nỡ xa. Trước ngày , chợ mua thức ăn, làm nhiều món Lục u yêu thích đóng gói cho tủ lạnh của nhà họ Lục, thể cho Lục U ăn lúc thèm.

Lục u thấp giọng : “Anh cùng lắm một tuần thôi mà! Người cho đấy.”

Diệp Bạch vội vàng: “Thương vợ ? Chỉ ghen tị thôi.”

Đang là cuối tuần.

Lục Thước ngủ trưa xong, mặc một bộ đồ thường xuống lầu, cuộc đối thoại của bọn họ thì dựa một bên, uể oải : “Lão Bạch, đừng làm quá lên! Cậu làm như thì thể nào Lục Huân cũng sẽ lấy so với , quan tâm đến cô , nấu ăn ngon bằng một nửa lão Bạch.”

Khi hai chữ “lão Bạch”, cố ý nhấn mạnh, nhiều ít cũng chút ghen tị.

Diệp Bạch cúi đầu khẽ.

bao nhiêu tuổi chăng nữa, cũng chỉ Lục Thước vẫn để ý.

ghen tị là chuyện , chứng tỏ còn quan tâm.

Diệp Bạch sắp xếp xong hết thảy, ngay cả quần lót của Lục U cũng gấp xếp gọn gàng, tổng cộng tám cái, cần giặt, chỉ cần chờ trở về.

Lục U ghét bỏ: “Chờ về thì bốc mùi mất.” Cô biến thái.

Diệp Bạch cầm vali lên, nhịn đặt xuống, lúc bọn họ đang ở trong phòng của cô, riêng tư.

Anh ở mép giường, dang rộng hai chân.

Chân dài, Lục U một bên tốn sức chút nào.

Diệp Bạch hôn cô một lúc lâu mới để cô giường, thì lắng động tĩnh của đứa bé: “Lại lớn lên , giống như trái bưởi đang chuyển động bên trong . Chờ về chắc sức lực của nó lớn hơn! Chẳng giống con gái chút nào.”

Lục U cũng nỡ rời xa .

Cô nhẹ nhàng chạm khuôn mặt tuấn tú của , dạo Diệp Bạch gầy ít vì bận việc ở công ty.

Cô thấp giọng : “Tiền đủ là , đừng vất vả như .”

Trong lòng Diệp Bạch mềm nhũn, ừ một tiếng: “Năm sẽ hơn. Sang năm việc làm ăn ở nước ngoài sẽ chuyến về, cần bay bay về nữa! Anh thể chuyên tâm ở bên em và các con.

Lục U đặt lòng bàn tay của lòng bàn tay , lặng lẽ một lúc lâu…

Giọng lười biếng của Lục Thước từ ngoài cửa truyền đến: “Hai xong ? Đã đăng ký kết hôn lâu thế mà còn sến súa như . Nếu còn thì kịp lên máy bay .”

Lục U đỏ mặt.

Cô vội vàng dậy, Diệp Bạch đỡ: “Ngủ một lát , đừng xuống!”

Lục U vẫn xuống.

Lục Thước : “Yên tâm, sẽ đưa Diệp Bạch sân bay, một tuần sẽ đón về!”

Anh nhạo cô: “Khá đấy!”

Lục u nhịn ôm Diệp Bạch, cô tại , chỉ ôm .

Diệp Bạch hôn lên trán cô, giọng khàn khàn: “Sẽ về nhanh thôi.” Diệp Bạch cầm hành lý xuống lầu.

Một quãng thời gian dài lâu đó, Lục U vô hối hận, tại ngày đó cô ăn vạ, tại ngăn cản Diệp Bạch nước ngoài, thậm chí… cô xuống lầu tiền thôi cũng .

Cô nhớ rõ hôm đó thời tiết , khi trai đưa Diệp Bạch trở về mang cho cô một phân thạch rau câu, là ở sân bay Diệp Bạch cố ý mua cho cô, vì gần đây cô thích ăn.

Sau , Lục U bao giờ ăn thạch rau câu nữa.

Bởi vì ăn, cô sẽ nghĩ đến Diệp Bạch và hối hận vô . Sáu ngày , buổi tối, hoàng hôn buông xuống.

Ánh sáng trong biệt thự giảm dần, đằng xa vài con quạ đang kêu.

Lục U và Lục Huân sô pha ở đại sảnh , Lục Huân đang dạy Lục U đan tất… Ngoài cửa vang lên tiếng ô tô, xe dừng , Lục Thước nhảy xuống xe.

Anh nhanh, vẻ mặt lạnh lùng hơn bao giờ hết. “Lục Thước!”

Lục Huân thấy trở về thì khỏi dậy: “Không tối nay tiệc xã giao quan trọng ?”

Lục Thước chằm chằm Lục U, nhưng với vợ: “Em lấy hộ chiếu giúp , mấy thứ khác thì cần. Một lát nữa và Doãn Tư sẽ đến Úc một chuyến.”

Lục Huân sửng sốt một lát.

Lục Thước nữa, cô mới bình tĩnh , lập tức lên lầu lấy đồ.

Bình thường mấy thứ đều do cô bảo quản, nhưng khi cô cầm đồ xuống lầu, chân của Lục Huân mềm nhũn… Cô hiểu rõ Lục Thước nhất, nếu xảy chuyện gì lớn thì sẽ như , hơn nữa còn Hoắc Doãn Tư cũng .

Diệp Bạch Úc, chỉ một khả năng xảy chuyện!

Lục Huân thậm chí dám hỏi, cô sợ kích thích đến Lục U mang thai hơn bảy tháng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-2520-2529-anh-nghi.html.]

Ở tầng , Lục U cũng ngơ ngác.

Chờ đến khi hồn , cô nhẹ giọng hỏi: “Anh, Diệp Bạch… xảy chuyện gì ?”

Lục Thước ngẫm nghĩ.

Cuối cùng cũng giấu giếm, vì giấu , bởi tin tức bên ngoài rợp trời .

Anh kiềm chế cảm xúc, : “Máy bay trực thăng của Diệp Bạch rơi xuống núi, nhưng ở đó tìm thấy ai cả… vẫn còn hy vọng sống sót. Anh và Doãn Tư sẽ lập tức chạy tới đó. Còn trong nhà thì chị dâu em ở với em, bố nhanh chóng chạy từ thành phố C tới !”

Môi Lục U run run, nước mắt ngừng rơi xuống.

Lục Thước nhẹ nhàng đè lên vai cô, khàn giọng : “Người Diệp Bạch quan tâm nhất là em và đứa bé. Lục U, em đừng để và đứa bé gặp chuyện may, trai xin em.”

Lục U cố nén nước mắt.

yêu cầu cùng, bởi vì cô đang mang thai, nếu đường gặp chuyện may sẽ chỉ là gánh nặng... Cô chỉ nắm lấy tay trai: “Anh, đưa Diệp Bạch về.”

Hốc mắt Lục Thước ươn ướt, ừ một tiếng. Rồi vợ .

Lục Huân ôm Lục u, cô chồng. Hai kết hôn nhiều năm, tâm ý tương thông, cần gì cũng thể hiểu tâm ý của đối phương.

Lục Thước rời .

Lên xe, nhớ lời của với Lục u sáu ngày , : “Bây giờ đưa Diệp Bạch đến sân bay, sáu ngày nữa trai sẽ đón Diệp Bạch về giúp em…”

Diệp Bạch còn thể trở về ? Anh ...

Lục Thước rời , và Hoắc Doãn Tư gặp ở sân bay.

Diệp Bạch là chồng của Lục U và là cha của đứa trẻ, hai nhà Lục – Hoắc dốc hết lực… Họ huy động đội tìm kiếm cứu nạn nhất ở đó, ít nhất ba trăm , đế tiến hành tìm kiếm cứu nạn diện.

Sau một tuần, những nơi thể tìm kiếm đều tìm hết. Lục Thước chịu bỏ cuộc.

Cả gầy nhiều, ở nơi trực thăng rơi… ranh giới vẽ, cúi đầu châm một điếu thuốc đế nâng cao tinh thần.

Hoắc Doãn Tư cũng hơn chút nào, mặt xám mày tro. Cậu từ xa tới, vỗ nhẹ lên vai Lục Thước.

“Cậu nên nghỉ ngơi một lát ! Đã ngủ gần hai mươi bốn tiếng .”

Lục Thước cầm đầu thuốc lá, chầm chậm hút thuốc, gò má gầy gò hóp sâu… Chốc lát , khẽ : “Không cũng như !”

Hoắc Doãn Tư im lặng ôm lấy .

Cả hai đều bỏ cuộc, mặc dù trong lòng đều rằng Diệp Bạch gần như còn cơ hội sống sót.

bảo bọn họ từ bỏ thế nào đây?

Lục Thước về bờ biển phía xa, thầm nghĩ chính sẽ đưa Diệp Bạch sân bay, đưa Diệp Bạch trở về, thấy Diệp Bạch thì về đây?

Bố của Diệp Bạch cũng ở đây.

Lục Thước và Hoắc Doãn Tư chịu bỏ cuộc, cuối cùng trái là bố Diệp Bạch bỏ cuộc. Mẹ của Diệp Bạch là Trung Quốc thuần túy, bà mặc đồ đen, quỳ xuống đất, nhặt một nắm đất cho lọ nhỏ… Bố Diệp Bạch đỡ bà, vẻ mặt cũng nghiêm trang kém.

Mẹ Diệp Bạch cài một bông hoa nhỏ màu trắng ngực. Đại biểu cho qua đời.

Gió núi thổi mạnh, ánh mắt Lục Thước khó chịu… Anh phắt , trong mắt tràn đầy đỏ tươi.

Hoắc Doãn Tư cũng .

Mẹ Diệp Bạch cầm một chiếc bình nhỏ, bà là một phụ nữ hiền lành, giọng khàn khàn nhưng dịu dàng. Bà với Lục Thước ý của : “Bố của Diệp Bạch sẽ mặt quản lý công ty ở đây, về phần công ty ở thành phố B…”

Mẹ Diệp Bạch nghẹn ngào nức nở: “Đó là tâm huyết của Diệp Bạch. Bác bàn bạc với bố nó , sẽ tặng hết cho Lục U và các con.”

Lục Thước nhíu mày.

Thật một chuyện Diệp Bạch và Lục U từng , nhưng với tư cách là trai, rõ.

Anh cảm thấy thích hợp.

Diệp Bạch nhất quyết làm như , gió núi khiến giọng của bà khàn khàn: “Thực Diệp Bạch lập di chúc, thằng bé bàn giao như .”

Lông mày Lục Thước giật giật, lúc trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Không ai thể hiểu cảm giác của .

Đối với , Diệp Bạch chỉ là chồng của Lục U mà còn là bạn của Lục Huân. Bình thường giả vờ ghen tị nhưng chân thành coi Diệp Bạch như .

Lục Thước từ chối.

Anh thể của đứa bé , nghĩ nếu Diệp Bạch thật sự rời , cần một niệm tưởng, thể coi như là truyền thừa của nhà họ Diệp.

Tang lễ của Diệp Bạch tổ chức ở nước ngoài. Quyết định ba ngày .

Khi tin tức truyền đến thành phố B, Lục U suýt chút nữa vững… Bảy ngày, trọn vẹn bảy ngày.

Mà Diệp Bạch biến mất mười ba ngày.

Mọi đều thế đoán rằng gần như còn khả năng sống sót.

Lục U vẫn tin rằng rời xa, rời bỏ cô, rời bỏ mối quan hệ của họ… rời bỏ thế giới nhiệt tình yêu thương.

Diệp Bạch yêu thế giới vô cùng.

Anh thích du lịch, thích các môn thể thao mạo hiểm, luôn là ánh mặt trời khỏe mạnh.

Lục U thể chấp nhận .

Cô trở căn hộ nơi cô và Diệp Bạch ở. Nơi đó nửa tháng ở, trong gian tối tăm thoang thoảng mùi bụi bặm lơ lửng, Lục U nhẹ nhàng bật đèn lên.

Đèn bật sáng, chiếu rọi bộ căn hộ. Song, nó cũng trống rỗng.

Lục U còn nhớ, Diệp Bạch luôn thích ở vị trí cạnh cửa sô pha. Cô tắm xong sẽ cạnh , gác đầu lên chân . Anh thì một tay cầm tập tài liệu, một tay lau tóc cho cô.

Cô vẫn còn nhớ chiếc áo thường mặc làm nhất chính là chiếc áo sơ mi màu xám nhạt đó.

Sơ mi màu xám nhạt…

Lục U phòng ngủ, phòng đồ, mở tủ , thấy chiếc áo sơ mi đó.

Diệp Bạch cất trong vali ròi!

Lục U tủ đựng đầy quần áo của Diệp Bạch, lặng lẽ .

tin rằng Diệp Bạch chết, nhưng… đều mất , cơ hội sống sót.

Có lẽ đứa con trong bụng cũng cảm nhận nỗi buồn của nên bất an động đậy.

Lục U cụp mắt xuống, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên bụng , cô nhẹ giọng thì thầm: “Chúng cùng ở đây đợi bố nhé? Một ngày nào đó bố sẽ nhớ tìm chúng .”

Thai nhi vẫn đang ngọ nguậy…

Trong mắt Lục U tràn đầy nước mắt, tí tách từng giọt. Cô từ từ đóng tủ quần áo của Diệp Bạch , xoay ngoài. Cô vẫn sẽ tiếp tục canh giữ nơi cho đến khi Diệp Bạch về.

Trong phòng khách căn hộ, Lục Thước phong trần mệt mỏi đó.

Bốn mươi tám tiếng đồng hồ , tang lễ của Diệp Bạch sẽ cử hành.

vẫn vội vã đón Lục u, chuyên cơ chuẩn sẵn thiết y tế và các bác sĩ khoa phụ sản hàng đầu, bởi vì đây là cuối cùng của Diệp Bạch thế giới nên Lục U .

“Anh trai!”

Lục U rưng rưng nước mắt gọi , Lục Thước gì, chầm chậm tới ôm lấy em gái.

Lục Huân ở cửa, lặng lẽ rơi lệ.

Những ngày , cô và Lục U đều đến sưng mắt. Lão Bạch cũng ý nghĩa đặc biệt kém đối với cô ây.

Lục U đỡ bụng.

ngoài cửa sổ sát đất, giọng hoảng hốt: “Anh ? Đến giờ em vẫn tin mất, em nghĩ vẫn còn sống.”

Lục Thước trả lời . Bởi vì xác suất… gần bằng .

Hiện trường cháy đen, DNA của Diệp Bạch cũng thu thập . Bác sĩ pháp ỵ khả năng lớn nhất là… Anh đành lòng cho Lục U kết quả đó.

Có lẽ mang theo hy vọng mà sống tiếp sẽ dễ dàng hơn.

Người hai nhà Lục – Hoắc bay đến dự đám tang của Diệp Bạch. Lễ tang diễn đơn giản mà trang trọng.

Bên trong quan tài màu đen là mảnh đất mà Diệp Bạch mang về từ hiện trường. Khi hạ thổ… đều trầm mặc đau buồn, Lục U lặng lẽ đó, tay cầm di ảnh của Diệp Bạch.

Những ngón tay siết thật chặt.

khi tang lễ kết thúc, Diệp Bạch sẽ xóa khỏi thế giới .

Anh tồn tại thế giới , tồn tại trong xã hội , tất cả phận của cần hủy bỏ, hộ khấu của ở nước ngoài, bổ của Diệp Bạch sẽ tất thủ tục.

Lục U cách nào ngăn cản. Dù buồn bã bất đắc dĩ đến , cô cũng thể làm ầm lên, để dấu vết sự tồn tại của Diệp Bạch ở thế giới .

đó cô nghĩ, cô vẫn còn sống, cô là vợ của Diệp Bạch… Điều ai thể đổi , cô chính là bằng chứng chứng tỏ Diệp Bạch còn ở đời .

Lục U lóc cuồng loạn, chỉ nỗi đau thương nhàn nhạt. Buổi chiều, cô đến hiện trường.

Ngọn núi gần như Lục Thước và Hoắc Doãn Tư san bằng, nơi trực thăng rơi là một vùng cháy đen.

Lục U đó hồi lâu.

Sau đó cô trở thành phố B, công ty của Diệp Bạch giao cho Lục Thước quản lý .

Đợi đến khi Lục U ở cữ xong sẽ tự lo liệu.

Cô bắt đầu học kiến thức kinh doanh, bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống của cùng các con… Cô sống một cuộc sống bình thường trong căn hộ mà cô ở chung với Diệp Bạch. Cô làm thẻ điện thoại di động mới cho Diệp Bạch.

Hàng tháng, cô nhận nhiều tin nhắn thanh toán cũng như tin nhắn ngân hàng.

Cuối tháng mười, các ngân hàng lớn đều gửi lời chúc mừng sinh nhật tới Diệp Bạch từ sáng sớm.

Lục U trong phòng khách, lặng lẽ mỉm .

Cô luôn cảm thấy chỉ cần kiên trì, chỉ cần duy trì sự mặt của Diệp Bạch, một ngày nào đó sẽ … Cô còn với rằng gả cho là điều hạnh phúc nhất đời cô.

Lục U , mỗi đêm yên tĩnh.

Tương tự cũng một lặng lẽ chung cư. Là Chương Bách Ngôn.

Anh Diệp Bạch xảy chuyện, truyền thông trong và ngoài nước đều đưa tin rộng rãi. Anh Lục u đau lòng... nhưng làm phiền cô. Anh chỉ thường xuyên lầu với cô, mỗi là cả đêm.

Không ai Chương Bách Ngôn thói .

Đầu tháng mười một, Lục U sinh con, lúc sinh con cũng thuận lợi cho lắm.

Phải mất tám giờ mới sinh .

Khi đứa trẻ bật , Lục u cảm thấy một cơn đau xé lòng, đó mới hoà hoãn một chút... Cô đổ mồ hôi đầy đầu, thở hổn hển. Lục Huân là đồng hành cùng cô trong quá trình sinh nở.

nắm chặt lấy tay Lục u, kích động mang theo chút nghẹn ngào: "Là một cô bé xinh ! Trắng nõn mềm mại, con bé xinh ! Lục U, em thấy nhất định sẽ thích."

Lục U cố hết sức nghiêng đứa bé mới sinh. Đâu mà trắng nõn mềm mại?

Rõ ràng nó màu hồng, da còn chút nhăn nheo.

Lục Huân sợ cô vui nên vội : “Hai ngày nữa sẽ hơn.”

Tay Lục U run rẩy, cô cẩn thận chạm khuôn mặt non nớt của đứa bé, với giọng khẽ: “Đứa bé gọi là Diệp Hồi .”

Diệp Hồi, Diệp về…

Lục Huân kiềm chế cảm xúc và nước mắt của bản , vội vàng : “Được! Cái tên . Nghe hơn nhiều so với mấy cái tên thường ngày trai em nghĩ . Cứ gọi là Diệp Hồi .”

Lục U nhẹ nhàng nắm lấy tay đứa bé. Diệp Hồi, Diệp Bạch sẽ trở

Trong khi Lục U đang ở bệnh viện khi sinh, đúng lúc Chương ngã, gãy xương cấp độ nhẹ.

Phòng bệnh VIP mà bà đối diện với phòng của Lục U. Từ Chiêm Nhu thường đến bầu bạn với bà .

Tất nhiên mục đích cũng là để ép Chương Bách Ngôn kết hôn, nhưng Chương khô cả miệng mà vẫn đồng ý. Thủ tục thì , nhưng ngày cưới thì .

Từ Chiêm Nhu gần ba mươi lăm tuổi, khỏi thầm sốt ruột.

đỡ chương chụp CT, đường nhỏ thuốc nhỏ mắt cho Chương. Mẹ Chương vỗ nhẹ tay cô , dịu giọng : “Chiêm Nhu, cháu yên tâm, bác sẽ lo liệu bên Bách Ngôn, sẽ cho cháu một câu trả lời.”

Thực Từ chiêm Nhu chẳng vui vẻ gì.

Đã nhiều năm , câu trả lời mãi vẫn chẳng thấy .

lúc , điện thoại di động của cô vang lên, trong công ty chuyện gấp. Từ Chiêm Nhu Chương : “Cháu để y tá cùng bác nhé, mấy thư ký quyền cháu làm việc thật đáng tin, cháu đích đến công ty mới .”

Mẹ Chương thưởng thức cô .

“Cháu nhanh ! chân của bác sắp lành ròi, đừng để chậm trễ công việc.”

Từ Chiêm Nhu vội vàng rời .

Mẹ Chương gọi y tá, chỉ một từ từ bước bận tâm đến chuyện riêng của con trai. Kỳ thật bà cũng thấy chuyện đó.

Gần đây Bách Ngôn ngoài, buổi tối cũng về nhà nhiều. Mối quan hệ của với Chiêm Nhu thực sự như vẻ ngoài.

Mẹ Chương mải mê suy nghĩ đến mức khi ngang qua phòng bệnh VIP ở khu sinh sản thì suýt đụng khác.

Đó là một y tá đang bế một đứa bé tay tắm.

Mẹ Chương mà thèm. Con trai bà gần ba mươi tuổi, đừng là sinh con, đến chuyện kết hôn nó còn chịu chứ. Nhìn xem… con của xinh bao, thoạt còn giống Bách Ngôn khi còn nhỏ.

Mẹ Chương thoáng giật .

gọi : “Đưa đứa bé cho xem một chút.”

Cô y tá kịp gì thì Chương khập khiễng bước tới, tay run run đẩy quần áo của đứa bé sang một bên… Thật sự càng càng thấy giống, đặc biệt là lông mày, cái mũi, còn cả nốt ruồi màu đỏ nhạt giữa chân mày.

Những đứa trẻ của nhà họ Chương đều một nốt ruồi như .

Một lúc , Chương ngước mắt lên hỏi: “Đứa bé do ai sinh?”

Y tá thầm mắng: “Có bệnh ! Người sinh con còn báo với bà chắc?”

Mẹ Chương còn hỏi , trong phòng bệnh một , chính là Hoắc Minh Châu.

Hoắc Minh Châu chút kinh ngạc khi thấy Chương.

Mẹ Chương thấy kẻ thù thì đỏ cả mắt… song bà vẫn nhớ đến đứa trẻ: “Đứa trẻ là con của Lục U ? Có là… là con của Bách Ngôn nhà chúng ?”

Hoắc Minh Châu vui.

Trong nhà mất một , tâm trạng bà .

Bà cũng khách khí: “Bà Chương, chẳng lẽ Tổng Giám đốc Chương vô sinh nên bà khắp nơi nhận cháu ? Ngoài đường làm gì đứa bé nào rơi rớt cho bà tuỳ tiện nhận ?”

Bình thường Chương cháu đến phát điên .

Trên thực tế, trong đầu bà vẫn còn một việc khác, đó là Bạch Ngôn và Từ chiêm Nhu từng sống cùng , lẽ cũng từng xảy quan hệ. Có lẽ Chiêm Nhu chịu nốổ tịch mịch nên lén lút đàn ông ở bên ngoài.

Chưa bao lâu tin đồn xuất hiện.

Đây là điều mà Chương cảm thấy tiện .

lúc , một đứa trẻ sẵn xuất hiện mặt bà , bà cũng quan tâm nữa. Nếu là con của Bách Ngôn thì nhất định trở về nhà họ Chương nhân tổ quy tông mới .

Trong lúc giằng co, Chương Bách Ngôn đến.

Mẹ Chương vội : "Bách Ngôn, con đứa trẻ . Nó trông giống con khi còn nhỏ.”

Loading...