Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 2460-2469: Rất đẹp trai

Cập nhật lúc: 2025-10-22 11:14:53
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng thứ bảy, Hoắc Tây nhận thư chuyển phát nhanh từ Thư ký Tần.

Là một chiếc áo phông trắng, đó dòng chữ “Trương Duệ tất thắng.”

Thư ký Tần để lời nhắn: “Tổng Giám đốc Trương cũng một cái giống , là do bạn nhỏ Trương Duệ đòi ạ.”

Hoắc Tây dựa ghế da, cầm tấm card ghi lời nhắn, bật .

Ba giờ chiều, cô mặc chiếc áo phông trắng trong khoác áo măng-tô bên ngoài, lái xe đến trường học của Duệ Duệ, hoạt động tổ chức ở sân thể dục trong nhà ngập nắng nên dù phụ chỉ mặc áo phông cũng sẽ thấy lạnh.

Trương Sùng Quang tới cô.

Anh cũng mặc áo phông trắng dòng chữ “Trương Duệ tất thắng” giống cô, vốn trai tuấn tú, khi mài giũa thương trường vài năm thì tỏa khí chất sắc bén khó lòng tiếp cận, lúc mặc chiếc áo vẻ trẻ hơn nhiều, như mới ngoài ba mươi.

Anh bãi cỏ Hoắc Tây, ánh mắt như ấn giấu ngọn lửa nhỏ.

Hoắc Tây bước đến xuống cạnh . “Rất trai.”

“Đẹp đấy.”

Hai gần như lên tiếng cùng một lúc, đó khỏi cùng rộ lên, giọng Trương Sùng Quang mang theo một chút hoài niệm: “Anh còn nhớ khi xưa chúng học cùng , mới chớp mắt thôi mà bọn nhỏ lớn cả .”

Hoắc Tây : “Anh trông vẫn phong độ lắm mà! Rất nhiều phụ nữ đang kìa.”

Trương Sùng Quang đáp lời ngay: “Anh để những đó .”

Anh thầm nghĩ, chỉ cần một tập trung thôi là .

Hoắc Tây ban đầu gì, thật lâu đó, cô mới cố ép giọng, thật khẽ: “Trương Sùng Quang, chính chia tay , , giờ hối hận đấy ?”

Anh trả lời, chỉ là ánh mắt cô sâu hun hút.

Ngay khi bầu khí giữa hai đủ mập mờ, Tiểu Trương Duệ chạy tới, đặt m.ô.n.g xuống giữa bọn họ: “Trận đấu sắp bắt đầu .”

Cậu bé vẫn khá lo lắng cho chân của Trương Sùng Quang, sợ mệt, sợ đau.

Trương Sùng Quang xoa xoa cái đầu nhỏ của bé: “Chỉ vận động ít thì , bố và chắc chắn sẽ giành lấy giải nhất cho con.”

Sở dĩ thể tự tin như bởi lẽ và Hoắc Tây lớn lên cùng , loại trò chơi buộc chân hai chơi với bao nhiêu , độ ăn ý trăm phần trăm.

Tiểu Trương Duệ gật đầu, nhưng bé vẫn lo lắng.

Bởi vì bình thường bạn học đều chỉ trỏ bé, bố ly hôn, bé và Hoắc Miên Miên là đồ con hoang cha, một Miên Miên còn bật , nhưng dám với .

Vì thế bé cực kỳ vui vẻ khi bố cùng đến.

Không ngoài dự đoán, trận đấu như đối với Hoắc Tây và Trương Sùng Quang chỉ là chuyện cỏn con, dù chân của quá linh hoạt nhưng hai vẫn dễ dàng giành vị trí thứ nhất.

Khi nhận giải, Tiểu Trương Duệ lên đài, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ. Cậu bé hiếm khi phấn chấn như .

Ngay lúc sắp nhận cúp, đứa nhóc trời cao đất dày nào đó bỗng hét toáng lên: “Bọn họ gian lận, bố Trương Duệ rõ ràng là một tên què, làm bọn họ thể đạt giải nhất chứ.”

“Què c.h.ế.t , què c.h.ế.t , chắc chắn gian lận!”

Bố tên nhóc giật kinh hãi, vội vàng che miệng con , nhưng cả trăm cặp bố ở đây đều thấy chuyện , ai dám lên tiếng…

Vậy mà dám gọi Tổng Giám đốc Trương xuất ngàn vàng là một tên què.

Không đợi ai kịp phản ứng, Tiểu Trương Duệ lao bổ đến, đá thật mạnh mạn sườn của nhóc kiêu căng , Tiểu Trương Duệ

trào nước mắt hét lên: “Nếu mày thêm chữ nào nữa, tin tao đánh mày thành tên què luôn hả?”

Hiện trường ồn ào hỗn loạn…

Cặp cha thậm chí còn dám đánh trả, chỉ kéo con trai sang một bên, Tiểu Trương Duệ còn bước tới đánh tiếp, Trương Sùng Quang tiến đến, dùng một tay ôm con bế bé lên.

Anh giữ chặt bé trong lòng .

Tiểu Trương Duệ nức nở trong lòng , ngừng xin với bố , bởi vì bố kiêu ngạo như thế nào, làm thể chịu việc khác gọi là một tên què...

Trương Sùng Quang siết chặt con trai trong lòng.

Chờ khi Tiểu Trương Duệ bình tĩnh , cúi đầu hôn giữa trán bé, nhỏ giọng : “Bố để ý ! Duệ Duệ, con đừng nữa, nào!”

Tiếu Trương Duệ vẫn thút thít : “Bọn nó còn bắt nạt chị Miên Miên, bọn nó hỗn c.h.ế.t , còn khiến chị Miên Miên nữa cơ.”

Trương Sùng Quang cứng đờ cả .

Hoắc Tây bên cạnh đang vỗ nhẹ lưng con, ngón tay cũng khẽ run lên.

Hoắc Tây chậm rãi xoay .

Cô thản nhiên đảo mắt cặp cha , vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, đó lập tức nở nụ nhạt: “Hóa Miên Miên nhà chúng ở trường quan tâm nhiều như , thế mà làm phụ đây chuyện , đúng là làm tròn bổn phận của .”

Những đó làm dám hé răng gì!

Đây là nhà họ Hoắc, tài sản của nhà họ Hoắc cộng với của công ty Trương Sùng Quang thể mua đứt cả thành phố B, là ai điều mà dạy dỗ một đứa con vô ý vô tứ như chứ, dám gọi là tên què, còn dám bắt nạt con gái nhà ?

Lương Tĩnh Như gan đó ?

Không ai lên tiếng, Hoắc Tây từ từ bước , mặc dù cô chỉ mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, nhưng khí thế mạnh mẽ đến mức ai dám cất lời.

Cuối cùng, Hoắc Tây mỉm : “Giờ thì .”

Trương Sùng Quang ngước mắt , trông thấy vẻ mặt của Hoắc Tây thì trong lòng giật … Anh cực kỳ quen thuộc với vẻ mặt , nhưng là chuyện của lâu đây .

Đó là khi bọn họ còn nhỏ, lúc nhảy lầu, bạn học nhạo .

Tiểu Hoắc Tây hồi nhỏ cũng giống như bây giờ, che chắn mặt , đánh ồn ào nhất một trận thật lớn, khiến chính bản cô cũng be bét máu, ngăn thế nào cũng .

Ngày đó, Tiểu Trương Sùng Quang ôm Tiểu Hoắc Tây, chạy một quãng đường xa, xa.

Anh vô cùng hoảng sợ, sợ rằng Hoắc Tây sẽ giống … sẽ đột ngột !

Nhớ những chuyện cũ đó, mắt Trương Sùng Quang ươn ướt. Anh nhẹ giọng gọi: “Hoắc Tây.”

Giọng khàn khàn đó gọi Hoắc Tây … Cô từ từ đầu Trương Sùng Quang, cũng bình tĩnh cô, dùng sự bình tĩnh đó trấn an cô.

Môi Hoắc Tây run run.

Trương Sùng Quang bế Trương Duệ bằng một tay, dang một tay còn về phía Hoắc Tây…

thật lâu, hai mắt rưng rưng. lộ vài phần bướng bỉnh.

Đáy chính là Tiểu Hoắc Tây mà Trương Sùng Quang thuộc, nở một nụ khẽ, mang theo sự hoài niệm.

Cuối cùng, Hoắc Tây nắm lấy tay .

Khi Trương Sùng Quang rời cùng vợ con, chân của khập khiễng, nhưng cũng cố giấu diếm làm gì mà còn ngang nhiên qua những đó, lẽ cơ thế chỉnh như của bọn họ, nhưng chắc chắn mạnh hơn tất cả những đàn ông đang ở đây.

Bên ngoài trường học, một chiếc xe MPV màu đen đang đậu, Trương Sùng Quang giữ cửa xe cho Hoắc Tây và con trai lên .

Ngay khi định đóng cửa xe, hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm chạy tới, bọn họ mới tin vội chạy đến đây giải thích với Tổng Giám đốc Trương và để luật sư Hoắc nguôi giận, mồ hôi tuôn đầm đìa. Chuyện đùa , nếu thì tiền lớn mà bọn họ rót trường hằng năm coi như tong.

“Tổng Giám đốc Trương, chuyện ngày hôm nay thật sự xin ngài.”

, đúng , trẻ nhỏ hiểu chuyện, chúng mặt bọn họ xin Tổng Giám đốc Trương, hy vọng Tổng Giám đốc Trương rộng lòng tha thứ cho kẻ mọn, chuyện ... cho dù...”

Trương Sùng Quang vươn tay trái đóng cửa xe .

Anh hai , ban đầu gì mà chỉ lấy một điếu thuốc từ trong túi , châm lửa, rít một thật dài mới : “Tôi chịu uất ức một chút cũng ! mà Hiệu trưởng Vương, Chủ nhiệm Triệu ... Hằng năm đều chi từng tiền cho trường , chẳng lẽ là để con khác bắt nạt ? Mấy chuyện Hoắc Miên Miên bắt nạt đến , lúc

mấy đang sắm vai gì? Đe dọa ép buộc con bé cho bố ?”

Hai gượng trong lòng.

Đây là một ngôi trường trong khu nhà quyền quý, phụ nào cũng khó chiều, nhưng đụng nhất đương nhiên là Trương Sùng Quang.

Bây giờ bọn họ đang cực kỳ hối hận, nhưng hối hận cũng ích gì.

Hiệu trưởng Vương đánh liều hỏi: “Ý của Tổng Giám đốc Trương là…”

Trương Sùng Quang dập điếu thuốc, đầu lưỡi chạm khoang miệng, : “Tôi còn nghĩ xong.”

Hai chỉ thể gượng , bọn họ vốn định cầu xin thêm nữa, nhưng Trương Sùng Quang vòng qua bên lên xe, hai vị lãnh đạo trường , cuối cùng chỉ thể thở dài.

Trương Sùng Quang đưa bọn họ đến biệt thự nhà họ Hoắc.

Anh bảo tài xế lái xe về căn biệt thự ban đầu của bọn họ, thỉnh thoảng Hoắc Tây và bọn nhỏ cũng đến đây ở, chỉ là chủ nhân của căn nhà từ khi chuyến vẫn từng .

Buổi trưa, một chiếc ô tô màu đen chậm rãi tiến .

Người giúp việc trong nhà bất ngờ, nhưng nhanh chóng chuẩn bữa trưa, hơn nữa còn phong phú nhiều món hơn ngày thường nhiều.

Khi xuống xe, Tiểu Trương Duệ ngủ , lẽ vì cảm xúc xao động quá mạnh nên lâu.

Hoắc Tây định gọi bé dậy.

Trương Sùng Quang ngăn cô , Hoắc Tây, khẽ : “Để bế thằng bé lên!”

Hoắc Tây nhẹ giọng đáp: “Thôi, cứ gọi nó dậy , thằng bé nhẹ .”

cô còn đang , Trương Sùng Quang bế Duệ Duệ lên, dù chân của cũng thương nặng, dù hiện tại đang bình phục nhưng cũng cổ hết sức, tuy nhiên Trương Sùng Quang vẫn kiên quyết bế con trai lên phòng trẻ con lầu hai.

Anh đặt Duệ Duệ xuống giường.

Bước chân Trương Sùng Quang bỗng loạng choạng, nửa quỳ xuống đắp chăn mỏng cho con, cúi đầu bé hồi lâu.

Duệ Duệ ngủ yên.

Cậu bé lấm bấm kêu: “Bố ơi… Bố…”

Trương Sùng Quang mà tan nát cõi lòng, chậm rãi cúi thấp đầu, ôm lấy khuôn mặt con trai như đang ôm một loại châu báu dễ vỡ nào đó, tựa trán con trán .

Cửa phòng ngủ khép hờ, ánh sáng lọt qua khe hở tiến phòng. Hoắc Tây ở cửa, im lặng quan sát.

Chỉ chốc lát , hai mắt cô ươn ướt, cô nhẹ nhàng đóng cửa .

Hoắc Tây hề ngạc nhiên chút nào khi thấy Trương Sùng Quang bước phòng ngủ chính.

Chuyện xảy sáng nay ở trường học, mặc dù bề ngoài bọn họ tỏ bình tĩnh, nhưng cả hai đều những cảm xúc d.a.o động trong lòng , Trương Sùng Quang thể đế ý một chút nào, mà Hoắc Tây cũng giống .

Khi phòng, Hoắc Tây tắm xong.

Cô mặc áo tắm cửa sổ sát đất, những ngón tay thon gầy trắng nõn kẹp một điếu thuốc dài nhỏ phụ nữ ưa chuộng… Cô chỉ lặng yên đó, đang nghĩ gì.

“Sao em hút thuốc ?”

Trương Sùng Quang tới, lưng cô lấy điếu thuốc bẻ đôi nó.

Hoắc Tây xoay .

Anh rõ cảm xúc trong mắt cô, nhưng chỉ cảm thấy thật quen thuộc, định mở miệng, Hoắc Tây bỗng vòng tay qua cổ ... Cô kiễng chân hôn , lúc mới nhận cô đang chân trần, đôi chân thon dài quấn lấy cơ thể đàn ông quyến rũ vô cùng, huống chi ăn chay gần hai năm nay.

Trương Sùng Quang thừa nhận bây giờ đang .

Việc Hoắc Tây chủ động chẳng khác nào một liều thuốc k.í.c.h d.ụ.c cực mạnh với , làm thể cưỡng đây?

Anh hỏi vì , cũng phản kháng, nhanh chóng chìm nụ hôn .

Bọn họ hôn ở nhiều góc độ khác , nghiêng ngả lảo đảo đến tận giường... Cơ thể của cô đẩy ngã, đó là sự mật đến tận cùng, nhiệt thành hạnh phúc, lâu Trương Sùng Quang nếm cảm giác , giờ khắc đó như thể về tuổi thanh xuân, hưng phấn đến điên đảo.

thời điểm mấu chốt, bỗng phát hiện Hoắc Tây hề động tình.

Cô mềm , nhưng hề chút cảm giác nào.

Trương Sùng Quang khàn giọng : “Hoắc Tây, em thả lỏng một chút nào, em nhớ đây chúng cũng từng vui vẻ như thế ?”

Có lẽ hôm nay cô chủ động như làm dấy lên hy vọng trong lòng .

Anh nghĩ, lẽ bọn họ sẽ vượt qua .

Hoắc Tây từ từ mở to mắt, trong mắt cô ngập tràn nước, cô chỉ dịu dàng Trương Sùng Quang như thế… Lát cô vòng tay qua cổ , vùi mặt hõm cổ , nhẹ giọng : “Em sợ đau, nhưng nếu đau lòng thì trong tủ đầu giường bôi trơn đó, em mới mua.”

Trương Sùng Quang chống hai tay bên cô. Trong lòng ngập tràn đau đớn.

vẫn thế hiện ngoài mặt, chỉ cúi đầu cắn nhẹ chóp mũi cô, giọng trầm khàn quyến rũ: “Phụ nữ sẽ chuẩn thứ bất cứ lúc nào ? Hoắc Tây, em đang dẫn phạm tội đây.”

Cô ngửa đầu , mái tóc đen xõa tung gối.

Đôi môi đỏ mọng hé mở, âm thanh khe khẽ thật gợi cảm: “Vậy phạm tội ?”

Đương nhiên là .

Trương Sùng Quang do dự nữa, vươn tay mở tủ đầu giường lục tìm đồ vật , từng sử dụng qua nên động tác ngập ngừng , hơn nữa lâu lắm bọn họ vẫn

Giây phút tiến trong, vẻ mặt nén nhịn của Hoắc Tây.

Anh ngừng , thở dốc bên tai cô: “Em thể quên cảm giác đó ? Hoắc Tây, ép buộc em… Nếu là khác, lẽ em sẽ cần dùng đến thứ mới thoải mái nhỉ.”

Mồ hôi dần dần nguội .

Anh cũng từ từ rời khỏi cơ thể cô.

Trước khi rời , Hoắc Tây ôm lấy cơ thể , nhỏ giọng : “Em thế thử quên ! Trương Sùng Quang, chúng thử xem, ?”

Trương Sùng Quang cô chăm chú một lúc lâu.

Cuối cùng, vẫn nhẹ nhàng đẩy cánh tay cô , lên… rời khỏi chiếc giường lớn mà chọn một bên mép giường, mặc quần áo cởi sang một bên, châm thêm một điếu thuốc chậm rãi hút.

Hoắc Tây lên theo, ôm lấy từ phía .

Trương Sùng Quang hút xong một điếu thuốc, nghiêng đầu hôn cô… một nụ hôn triền miên.

Lát , giúp việc đến gõ cửa phòng bữa tối chuẩn xong, bọn họ cũng tiếp tục nữa… Hai quần áo gọi Duệ Duệ dậy cùng ăn tối, đêm nay Trương Sùng Quang sẽ ở ngủ cùng Duệ Duệ, Miên Miên và Tiếu Hoắc Tinh cũng đón về đây.

Trước khi ngủ, Miên Miên chạy đến phòng ngủ chính.

Tiểu Hoắc Tinh đang thảm, chăm chú chơi trò xếp gỗ của cô bé, Hoắc Tây tắm xong, đang bôi kem dưỡng da.

Miên Miên đến gần, dựa Hoắc Tây, nhẹ giọng hỏi: “Có bố sẽ nữa ạ?”

Trương Sùng Quang ở đêm nay.

Hoắc Tây đoán suy nghĩ của , nếu thật sự chung sống với một nữa, thì chuyện một dục vọng cao như ngủ cùng phòng với cô quá kỳ lạ, cho nên cô cũng thể khẳng định điều gì.

Hoắc Tây đặt kem dưỡng trong tay xuống, xoa xoa khuôn mặt con gái .

“Con thế hỏi bố thử xem.”

Miên Miên cắn môi : “Con hỏi nhưng mà bố chịu , bố bảo con thể qua hỏi .”

Miên Miên đương nhiên hiểu kiểu chuyện thâm ý của lớn.

Hoắc Tây hiểu, Trương Sùng Quang về…

kích động, khi cố kìm nén thì ngẩng đầu lên, nhỏ giọng với Miên Miên: “Vậy con ngủ một giấc thật ngon nhé, sáng nào tỉnh dậy con cũng sẽ thấy bố.”

Miên Miên sửng sốt một lúc lâu, đó mới nhẹ nhàng ôm lấy Hoắc Tây.

Cô bé thì thầm gọi ơi.

Vốn dĩ Hoắc Tây định chuyện trường học với cô bé, nhưng khi ngẫm thì cô bèn thôi… Bây giờ Miên Miên vui vẻ .

Sáng hôm , Hoắc Tây tỉnh dậy.

Khi mở mắt, cô thấy một bông hồng trắng đẫm sương sớm cạnh gối, cô im lặng bông hoa một lúc lâu, một giọt nước mắt trong suốt từ từ chảy xuống từ nơi khóe mắt.

Nếu tiếng trẻ con từ lầu truyền đến, cô thảng thốt nghĩ rằng lẽ mấy năm qua chỉ là một giấc mơ.

Và cô chỉ tỉnh dậy, tỉnh dậy năm Trương Sùng Quang mới từ nước ngoài trở về.

, âm thanh của bọn trẻ nhắc nhở cô rằng, tất cả những chuyện đó là giấc mơ.

Bọn họ trải qua những chuyện đó, bọn họ với ba đứa con, và giờ đây trở về bên cô.

Cửa phòng ngủ đẩy nhẹ . Trương Sùng Quang bước .

Giữa tiết trời mùa đông rét buốt, chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ màu xám đen, bên là một chiếc quần tây mỏng cùng màu, trông tuấn rạng ngời.

Bước của trở nên bình thường, gần như hảo. Sau lưng là tia nắng ban mai chói chang...

Hoắc Tây dán mặt gối, lặng lẽ , chờ đến bên mép giường.

“Em ngủ ngon ?”

Trương Sùng Quang mở miệng, cất giọng khàn.

Hoắc Tây giơ tay, nhẹ nhàng nhặt bông hoa hồng lên, cúi đầu hỏi: “Anh hái ở ?”

Cô đoán thể chạy bộ, cửa hàng bán hoa cũng mở cửa sớm như .

Trương Sùng Quang xuống mép giường, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô… Trong nụ hôn mang theo một chút trêu đùa, dù Hoắc Tây và Trương Sùng Quang là vợ chồng lâu năm, nhưng bây giờ cô cũng thể chịu nối, mặt sang chỗ khác.

Trương Sùng Quang thu tay về, khẽ: “Sau vườn một miếng đất nhỏ, giống hoa đưa từ nước ngoài về… Sao thế, em ở đây lâu mà vẫn thấy ?”

Hoa hồng trong tay Hoắc Tây nhẹ nhàng di chuyển chân trái của .

“Trời đông thì làm em .”

“Được trồng ở nhà kính mà, lát nữa em thể phía để xem.” Hoắc Tây , một lúc , cô nhẹ giọng hỏi: “Anh ?” Trương Sùng Quang cũng cô.

Thật lâu , bắt cánh tay đang sờ mó lung tung của cô, cúi hôn cô một cái, lầm bẩm: “Không nữa!”

Lúc bọn họ trò chuyện nhiều nữa, bởi vì Tiểu Hoắc Tinh chạy lên lầu.

Cô bé chạy loạng choạng.

Người giúp việc thấy hai chủ nhà đều ở trong phòng ngủ thì ngượng ngùng , dẫn Tiểu Hoắc Tinh xuống lầu . Tiếu Hoắc Tinh thấy Trương Sùng Quang thì hào hứng giơ tay, toe toét chạy tới.

Chạy vài bước, cô bé ngã uỵch xuống.

Hoắc Tây xuống giường đế ôm cô bé, nhưng Trương Sùng Quang ngăn cản, khẽ : “Để ôm cho!”

Anh cúi , bế Tiểu Hoắc Tinh lên bằng một tay.

Đứa trẻ cảm thấy mới lạ, đôi mắt mở to, vẻ mặt đầy phấn khích.

Trương Sùng Quang bên mép giường, để cô bé đạp lên đùi … Ban đầu Hoắc Tây còn lo lắng, nhưng về nhận thấy Tiểu Hoắc Tinh vẫn chú ý đến thì lập tức yên lòng.

Trương Sùng Quang chơi một lát duỗi tay véo mũi Hoắc Tây.

“Dậy thôi nào, bọn nhỏ lên đây hết cả , em làm thì đừng ăn vạ nữa.”

Hoắc Tây lên tiếng.

Đôi mắt của Hoắc Tây ướt, Trương Sùng Quang hỏi vì , chỉ thả Tiểu Hoắc Tinh xuống đất... Sau đó nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của Hoắc Tây lên, đặt đùi .

Hoắc Tây ghé đùi , thứ gì đó nóng hổi rơi xuống. Cô sợ mất mặt, vì vùi mặt thật sâu.

Nước mắt nhanh chóng làm quần ướt nhẹp, để một vũng nước. Sao Trương Sùng Quang cơ chứ, nhưng gì cả, chỉ vuốt ve mái tóc dài của cô, để cô trút hết nỗi lòng.

Thật lâu , mới nhẹ giọng : “Hoắc Tây, em mà còn như nhịn .”

Hoắc Tây đỏ mặt.

Cò ghé đùi , thủ thỉ: “Mới sáng sớm làm chuyện ! Hoắc Tinh đang ở đây nữa, cũng cầm thú thật đó.”

Trương Sùng Quang con gái.

Cô bé đang bò mặt đất, dáng vẻ ngây thơ chẳng hiểu gì.

Anh sờ gương mặt của Hoắc Tây, nở nụ nhẹ: “Anh cũng làm suốt hai năm qua , em cho làm, cũng chẳng cho nghĩ? Suy tính , cũng phạm tội gì , luật sư Hoắc.”

Đương nhiên là phạm tội, chỉ cần , cô đều sẵn lòng.

Ấy mà Trương Sùng Quang cũng , nhưng , mà là nhanh như .

Anh vẫn còn khó chịu vì chuyện , cảm thấy bản với Hoắc Tây, nếu làm cái chuyện đần độn như thế, Hoắc Tây cũng chẳng chịu uất ức… vả , nếu chỉ một sung sướng, thì làm chuyện ý nghĩa gì cơ chứ?

điều với Hoắc Tây. Anh chỉ vỗ nhẹ lưng cô, lặng lẽ an ủi…

Hoắc Tây dậy ăn sáng, dù Trương Sùng Quang gọi như thế nào cô cũng ăn.

Cô đang giường ăn vạ, dường như trở về cô thiếu nữ ỷ Trương Sùng Quang, cuối cùng Trương Sùng Quang đành vỗ m.ô.n.g cô vài cái.

Buổi trưa, ánh mặt trời chói chang.

Bữa cơm trưa sum vầy hiếm hoi do Trương Sùng Quang tự nấu, hai đứa lớn giúp đỡ , còn đứa nhỏ thì cởi giày và áo khoác cho cô bé, đặt n.g.ự.c để hai con ngủ với .

Trong nhà bếp, Trương Sùng Quang đang nấu ăn.

Dù mấy năm nay và Hoắc Tây xa cách , nhưng kỹ năng nấu nướng của vẫn hề sụt giảm, cực kỳ ngon.

Tuy Miên Miên trông bình thường, nhưng Tiểu Trương Duệ vẫn ngượng ngùng, ngày hôm qua như thì làm gì đàn ông đích thực nữa, liệu bố coi thường ?

Vì thế nhóc mười mấy tuổi bèn trộm bố.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-2460-2469-rat-dep-trai.html.]

Trương Sùng Quang cũng cảm giác nhưng vờ như , bảo Duệ Duệ đến đây để học nấu ăn, tự nhiên ôm con trai ngay mặt, bé cảm thấy thích thú trong lòng, nhưng gương mặt nhỏ tỏ căng thẳng.

Thỉnh thoảng đầu bố. Bố cao quá.

cao, nhưng mỗi bố hôn cũng cúi đầu xuống, nếu sẽ hôn .

Tiếu Trương Duệ đột nhiên che mặt : ôi, đang suy nghĩ cái gì !

Trương Sùng Quang kéo tay con trai: “Con lên lầu gọi và em gái xuống ăn cơm .”

Gương mặt của Tiểu Trương Duệ đỏ bừng, chạy luôn, Trương Sùng Quang lắc đầu khẽ… Miên Miên cách đó vài bước, đang cẩn thận ngắt rau cải thìa của , đây là đồ dành cho em gái, em gái còn nhỏ ăn nhiều rau mới khỏe mạnh .

Ánh mặt trời chiếu lên nhà bếp, trông cực kỳ ấm áp.

Lúc Trương Sùng Quang chiên cá ngừ vàng, giữa tiếng dầu rán, cực kỳ thản nhiên: “Sau việc gì thì với và bố đấy, ?”

Mũi Miên Miên đỏ lên, cô bé cắn môi, gọi một tiếng bố cực kỳ êm ái.

Trương Sùng Quang sờ đầu cô bé bằng bàn tay sạch sẽ, gì nữa… Có một chuyện vẫn để tâm sự cùng thì hơn.

Trương Sùng Quang ngờ, cô chuyện với Miên Miên , mà trò chuyện với nhà trường và những phụ .

Cũng cô dùng phương pháp gì mà trong một ngày, hai mươi học sinh thôi học chuyển trường.

Sáng hôm .

Điện thoại của Trương Sùng Quang gọi tới cực kỳ nhiều, hiệu trường trường học và các phụ khuynh than khố, bảo khuyên nhủ luật sư Hoắc.

Tuy Trương Sùng Quang cảm thấy ồn ào.

ở bên ngoài, thể nể mặt Hoắc Tây, bình thản đáp .

Song chuyện cũng là một vấn đề.

Trương Sùng Quang cúp cuộc gọi cuối cùng xong thì gọi điện cho Hoắc Tây, dường như cô máy ngay lập tức, giọng điệu cực kỳ sung sướng: “Mới mười giờ sáng thôi, Tổng Giám đốc Trương rảnh rỗi việc gì làm ? Hay công ty sắp đóng cửa ?”

Trương Sùng Quang , mắng cô một tiếng.

Sau đó, hỏi chuyện liên quan đến con, Hoắc Tây chỉ ỡm ờ, bảo đừng nhúng tay .

mở họp.

Lúc Trương Sùng Quang tắt điện thoại, bực buồn , nhưng cũng Hoắc Tây cố ý… Thật thích cái tính của cô, thích gì làm nấy.

Sáng hôm , Tổng Giám đốc Trương vốn bề bộn công việc ngẩn trong văn phòng.

Thư ký Tần tiến , nhắc nhở họp.

Trương Sùng Quang dậy, ánh mặt trời khiến trở nên lóa mắt.

vẫn nhớ Hoắc Tây, mới ba giờ chiều tan làm , về thẳng nhà mà đến công ty của Hoắc Tây… Nên thế nào nhỉ, cỏ bận hơn cả tưởng tượng, lúc Hoắc Tây còn tiếp đón thêm hai đương sự nữa.

Đợi cô làm xong thì cũng là chuyện của một tiếng .

Lúc mở cửa , Trương Sùng Quang đang ghế sô pha xem tạp chí, ăn diện cầu kỳ.

Phải là quá cầu kỳ.

Hoắc Tây ở cửa, ôm mớ tài liệu cuộn thành từng ống, nhẹ nhàng : “Hôm nay Tổng Giám đốc Trương tuyển cô em nào đây.”

Trương Sùng Quang liếc cô, thả cuốn tạp chí xuống. “Em làm xong ?”

Hoắc Tây đến, thuận tay đóng cửa : “Mới xong tạm thời.”

Cô rót một cốc nước cho , lưng với , nghĩ ngợi một lúc: “Phụ của mấy học sinh đến ?... Thế mà khi em với họ, họ sẵn lòng để con họ nghỉ học chuyển trường khác, mà bây giờ tự dưng đến đ.â.m đơn kiện là ?”

Trương Sùng Quang dậy, đến lưng cô. Sợ cô phỏng.

Anh lấy chiếc cốc trong tay cô , đó ôm eo cô, ghé gáy cô, lấm bấm: “Cũng chẳng chuyện gì to tát, Hoắc Tây, hình phạt nhỏ nhưng hậu quả lớn!”

Hoắc Tây im lặng lâu.

Anh tưởng cô tức giận, định dỗ dành cô, dù tức giận với ngoài cũng đáng. Vả bọn họ mới , bây giờ tâm trạng Trương Sùng Quang cũng , bồi thường cho cô những năm tháng .

Thì lúc , Hoắc Tây xoay , nhẹ nhàng ôm lấy eo .

Bọn họ đều cao nên trông cực kỳ xứng đôi, ôm ấp cũng vô cùng mắt, Hoắc Tây tựa mặt cổ , nhỏ giọng : “Trương Sùng Quang, dối, nếu ngày thật sự để ý thì hút thuốc, cũng đẩy em !”

Anh một lời.

Hoắc Tây im lặng một hồi : “Chắc thầm nghĩ trong lòng rằng em thế tìm hơn, nhưng Trương Sùng Quang , chân của mỹ, em cũng hảo… Vậy chẳng bây giờ chúng xứng đôi lứa ?”

Anh , cô khác với những khác.

Ngón tay dài thon thả của Hoắc Tây chạm môi .

Thật đều giống cả.

Nếu cô thể chấp nhận khác, thì làm bọn họ của nhiều năm thể ở bên như bây giờ?

Hoắc Tây Trương Sùng Quang, cô cho phép trốn tránh, ngày hôm nay là do tự tìm đến, cô cũng cơ hội buông tha, cô : “Đã đến tuổi , chúng cũng chẳng ở thời non trẻ đầy nữa! Trương Sùng Quang, chúng hãy thử xem.”

Trương Sùng Quang cô chăm chú.

Một lúc lâu , đặt chiếc cốc trong tay lên bàn làm việc, đó cúi đầu hôn cô.

Nụ hôn nông, chút khô khan.

Anh đỡ mặt cô, mũi chạm mũi, môi chạm môi, mắt mắt.. Gần đến mức thở của họ hòa .

“Hoắc Tây, em cũng một chút cảm giác ?”

“Có một chút! tiếc rằng ở đây dầu bôi trơn!”

Trương Sùng Quang hung hăng vỗ m.ô.n.g cô, giọng của khàn khó chịu: “Hoắc Tây, em trở nên xa .”

Chân cô mang giày cao gót, giẫm lên chân của .

Đã táo bạo còn mang theo một chút khiêu khích, là kiểu thích nhất: “Em còn mua nhiều nội y khêu gợi nữa, ngắm một chút ?”

Tất nhiên , là đàn ông thì đều .

như Trương Sùng Quang từng làm chuyện trong phòng làm việc…

Vậy mà đỏ mặt, đỏ từ cổ đến tai, trông cực kỳ dâm đãng. Hoắc Tây cổ ý.

Cô thấy dáng vẻ của thì thể nhịn , vì cô ghé gần tai , nhẹ : “Sáng mai em công tác, xin thể tiếp Tổng Giám đốc Trương nhé.”

Trương Sùng Quang vỗ m.ô.n.g cô, phản đối trò đùa của cô.

Hoắc Tây vẫn còn vài chuyện xử lý, cô bàn làm việc, cúi đầu xem tài liệu nhẹ nhàng: “Chú Triệu đưa tới ? Anh bảo ông về , lát nữa xe của em.”

Cô cũng tránh né chuyện thể lái xe nữa, bọn họ quyết định ở bên , thì đây là những điều thể tránh khỏi trong cuộc sống hàng ngày, nếu cứ dè dặt như , cả hai sẽ mệt mỏi.

Hoắc Tây quyết định thẳng thắn.

Quả thực, khi Trương Sùng Quang suy nghĩ cẩn thận, cũng bối rối nữa.

Anh gọi điện cho lão Triệu, khi xong thì cúp điện thoại, nhưng hối hận: Lẽ nên xử lý hết xe trong ga-, trong

đó vài cái Hoắc Tây cũng thích, lái nhưng Hoắc Tây thể.

Biết suy nghĩ của , Hoắc Tây nở nụ : “Em mua hết xe , còn đang ở trong ga-, thích thì mỗi ngày em lấy một chiếc chở làm.”

“Bà xã nhà ai mà chở chồng làm mỗi ngày ?”

“Em bà xã của , bây giờ chúng đều độc , Tổng giám đốc Trương, giá của em cũng cao lắm nhé!”

Hoắc Tây nhịn .

Trương Sùng Quang thấy cô rộ lên, trong mắt tràn đầy trìu mến, đành lòng rời mắt.

Anh nghĩ Hoắc Tây của trở về.

Thật chỉ cần ở bên , thì còn gì quan trọng hơn nữa?

Hoắc Tây thật sự bận, cô bận đến bảy giờ tối mới xong việc, trong lúc đó cô mời một tách cà phê… Trương Sùng Quang cảm thấy quá đắng, nhưng Hoắc Tây quen uống như : “Đậu ở Vân Nam đây.”

Trương Sùng Quang sờ mũi: “Anh quen uổng hàng nhập khẩu hơn.” “ , thích Xuyến Xuyến mà.”

Hoắc Tây há miệng , Trương Sùng Quang cũng chặn nổi miệng cô, đành để cô trêu đùa… Đợi đến khi cô tan làm thì cả hai lái xe ngoài ăn một bữa, nắm tay , cùng dạo.

Hôn thật tự nhiên bầu trời ngập ánh đèn neon.

Trương Sùng Quang nhịn : “Đêm nay để Tinh Tinh ngủ một ? Con bé hai tuổi, nên tự lập .”

Hoắc Tây chạm môi , mỉm .

Cô ôm cố , lẩm bẩm: “Anh thử dỗ con bé một tí, xem con bé đồng ý .”

Trương Sùng Quang lập tức nắm lấy tay cô, trở về… Hoắc Tây đằng , đến mức ngạt thở: “Trương Sùng Quang, bốn mươi tuổi đấy, đừng trẻ con như nữa !”

Anh nhét cô buồng lái, cài dây an cho cô. “Phải, trẻ con như đấy!”

Anh nghiêng qua, hôn cô một cái: “Luật sư Hoắc, chờ nổi nữa! Kể cả Thiên Vương cũng cản .”

Kể cả lọ bôi trơn đó cũng cản . Anh nghĩ cũng sẽ quen thôi.

Anh đóng cửa xe nhưng Hoắc Tây ngăn cản, cô nhẹ nhàng kéo tay , thủ thỉ: “Chúng hãy thử xem, nếu thì gặp bác sĩ tâm lý... Trương Sùng Quang, em nghiêm túc với .

Trong màn đêm, ăn mặc chỉnh tề, cúi đầu cô.

Đôi mắt đen láy của khác thường, thật lâu , Trương Sùng Quang cũng với giọng khàn khàn: “Anh cũng nghiêm túc! Hoắc Tây, chúng hãy chung sống thật nhé.”

Cho đến khi bên cạnh cô, Hoắc Tây nghiêng hôn , nhỏ giọng : “Sáng mai em công tác! Đêm nay thì chờ tới lúc em trở về."

Trương Sùng Quang ôm mặt cô, thở dài: “Bà chủ Trương, em dìm c.h.ế.t đây mà! Nhịn tiếp thì dùng nữa .”

Hoắc Tây góc nghiêng của , thực sự .

Cô hôn xuống cổ , hôn lên những đường cong gợi cảm, đương nhiên kỹ năng của cô cực kỳ ... Chưa mấy cái mà cơ thể của Trương Sùng Quang bốc cháy, nhưng còn trẻ nữa, cũng làm thể chuyện ở trong xe. Cuối cùng vuốt mái tóc đen của cô, lẩm bẩm:

“Lái xe, về nhà.”

Trong xe tối tăm, Hoắc Tây khẽ .

Cô vươn ngón tay trắng thon dài lên, khẽ khàng vuốt ve đường gân cổ , giọng cô cũng khàn khàn, thật sự cực kỳ quyến rũ: “Tổng Giám đốc Trương ở tuổi mà vẫn tràn đầy tinh lực.”

Trương Sùng Quang gì, cảm nhận ma lực từ ngón tay mảnh mai của cô.

Đến khi thế chịu đựng nữa, mới nắm lấy tay cô, đưa lên môi cắn nhẹ.

“Hoắc Tây, em học thói .”

Cô là cầm lái trở về, về đến biệt thự gần mười giờ, đèn tầng hai tắt.

Chỉ chiếc đèn ngủ nhỏ sảnh tầng một còn sáng. Mờ ảo.

Hoắc Tây đậu xe trong sân, tắt máy, cô nghiêng đầu Trương Sùng Quang, ngẩng đầu lên phòng, thấp giọng : “Lái gara .”

Hoắc Tây kinh ngạc, cô hỏi: “Vào gara làm gì?” Trương Sùng Quang mở cửa xuống xe.

Anh khom lưng cô, trong mắt lướt qua một tia khó đoán: “Anh lên lầu lấy chút đồ.”

Hoắc Tây nắm tay lái, một giây liền nhận , nếu nhờ ánh đèn mờ, nhất định sẽ thấy mặt cô đỏ lên, cô gật đầu lái xe gara.

Trong gió đêm, Trương Sùng Quang châm điếu thuốc, đạp lên bóng đêm bước lên lầu.

Đến phòng ngủ chính tầng hai.

Đẩy cửa , căn phòng ấm áp, đúng như nghĩ, Tiếu Hoắc Tinh đang ngủ ngon lành giường, lẽ mới giúp việc dỗ ngủ.

Trương Sùng Quang bước đến, cúi xuống hôn cô bé, cái chạm mềm mại khiến trái tim mềm nhũn.

Sau một lúc lâu, nhẹ nhàng mở ngăn kéo tủ đầu giường , lấy cái lọ nhỏ xuống lầu. Lúc gara, Hoắc Tây đang xe nghịch điện thoại, Trương Sùng Quang gõ cửa xe: “Xuống ghế .”

Hoắc Tây hạ kính xuống: “Sao lâu thế?”

Anh gì, chỉ mở cửa xe kéo cô nhét ghế , động tác liền mạch lưu loát… Ghế xe mấy rộng rãi, thật thể phát huy , nhưng Trương Sùng Quang cũng bất chấp.

Anh gấp gáp đến mức thèm cởi quần áo, cứ thế nhẹ nhàng cô.

Trong bóng đêm, thở dồn dập.

Anh cắn môi cô, chạm mũi lên đầu mũi cô, thẳng mắt cô.

dù vội, vẫn sợ làm cô thương, thở một nóng hỏi: “Có đau ?”

Hoắc Tây thể trả lời.

Cô mềm mại cơ thể , như một vũng nước xuân, nhẹ nhàng lắc .

Sau đó cô nhịn ôm lấy .

Trương Sùng Quang kích động, hôn yêu thương cô, thật thể cảm nhận Hoắc Tây cảm giác, nhưng cô vẫn ôm , khi chạm cô, đôi lúc cô khẽ rên lên... Anh liền quan tâm bản nữa, chỉ vì niềm vui nhỏ của cô. Cuối cùng, vẫn nhịn .

Kiềm chế kiềm chế, đế quá thô bạo... Hoắc Tây nhẹ cắn lên vai , lẽ chịu , cô ngẩng đầu hòn . Triền miên xong, là nửa tiếng .

Mồ hôi lạnh dần, trong xe tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở nhẹ của .

Trương Sùng Quang bình tĩnh một lát, nhấm nháp dư vị, đó cúi xuống nhẹ hỏi phụ nữ trong lòng: “Anh mặc quần áo cho em nhé?”

Hoắc Táy cũng mệt đến nỗi nhúc nhích, nhưng cô cũng nghĩ Tiểu Hoắc Tinh cần chăm lo, vì thế khẽ ừ một tiếng… Vừa cử động, mặt giữ , đặt xuống một nụ hôn trân trọng.

khỏi hôn .

Hôn hồi lâu, giọng Trương Sùng Quang khàn khàn hỏi: “Em ?”

Thật hỏi cô, cảm giác , nhưng thể thốt lên. Ngay cả vợ chồng quấn quýt nhất, cũng sẽ nhiều lúc khó mở lòng, nhiều khi đó là chuyện chăn gối.

Hoắc Tây ôm khuôn mặt tuấn tú của , nghiêm túc : “Có chút cảm giác.”

Trương Sùng Quang cẩn thận hôn cô.

Cô nhận nụ hôn , nhỏ giọng : “Còn , thấy thoải mái ?”

“Rất thoải mái!”

Người đàn ông , đó giúp cô mặc quần áo, mặc đồ… Cuối cùng vặn nấp cái lọ nhỏ , nhét túi quần: “Nhãn hiệu gì thế, cũng đấy.”

Hoắc Tây:…

Vào nhà bế cô , Hoắc Tây vỗ tay : “Mệt như , làm ?”

Trương Sùng Quang khẽ, bế cô thang máy.

Về phòng, Hoắc Tây tắm , Trương Sùng Quang chợt nhớ lau chùi trong xe, ngày mai nếu giúp việc gara thấy, Hoắc Táy sẽ tức giận, vì thế xuống lầu dọn xe sạch sẽ.

Khi , Hoắc Tây tắm xong, cô đang bàn trang điểm bôi kem dưỡng da.

Anh vòng ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, lưu luyến ngửi, nhẹ giọng : “Nên huấn luyện Tinh Tinh ngủ một ! Anh thật sự nếm thử em giường.”

Hoắc Tây đưa tay, ôm cổ từ phía .

“Giờ mới , giỏi tục tĩu như … Vừa nãy cũng hăng hái.”

Trương Sùng Quang khẽ .

Một làm đủ, bọn họ xa hai năm, dù ham nhưng vẫn bận tâm đến Hoắc Táy, cô nhiều cảm giác, thể chỉ lo phóng túng với hưởng thụ của , cô cũng niềm vui mà đáng một phụ nữ .

Ôm một lát, Hoắc Tây nhẹ nhàng : “Đi tắm rửa , hửm?”

Trương Sùng Quang vùi mặt lên cổ cô, lưu luyến hôn lên, hồi lâu mới phòng tắm.

Tắm xong, ban đầu định mặc quần dài để che chân trái, nhưng đó nghĩ , vứt quần dài sang một bên và mặc áo choàng tắm .

Chiếc áo choàng tắm dài đến đầu gối che chắn nhiều, những vết sẹo gớm ghiếc sẽ lộ mặt Hoắc Tây.

Anh từng tự ti, nhưng nghĩ nên học cách đối mặt.

Khi Trương Sùng Quang bước ngoài, Hoắc Tây một bên giường lớn, dịu dàng Tiếu Hoắc Tinh... Gương mặt cô toát lên vẻ dịu hiền nữ tính, nhưng cũng dấu vết xong việc lười biếng.

Trương Sùng Quang bên cạnh cô, đưa tay vuốt mái tóc đen của cô.

Anh nỡ ngủ, cứ như ngắm cô, Hoắc Tây dịch đầu gối lên đùi ... Ngón tay khẽ vuốt ve những vết sẹo rách nát.

Cò vẫn im lặng, lặng lẽ chạm .

Trương Sùng Quang khàn giọng : “Không còn đau nữa .”

Hoắc Tây từ bỏ: “Trời mây mưa vẫn đau chứ! Sau đau, em sẽ xoa rượu thuốc cho .”

Trương Sùng Quang nhẹ: “Từ khi nào mà luật sư Hoắc giản dị thế, dùng rượu thuốc bôi lên vết thương.”

Hoắc Tây ôm và hôn một cái: “Là cuộc sống, giản dị! Yêu đương cũng , nhưng thể suốt ngày sống bằng cái , chúng còn nuôi con, còn lo cơm ăn áo mặc.”

Cô hôn xong định rời , nhưng giữ cằm hôn cô hồi lâu. Hôn đến mức nổi lửa, lúc mới buông cô .

“Ngủ , ngày mai em công tác nuôi cả nhà.” Hoắc Tây . Thật , đây là vụ án công ích, nên cô lấy tiền.”

Phải đến thành phố T ba ngày.

Hoắc Tây dậy từ sáng sớm để thu dọn hành lý, đó ăn sáng đến sân bay, nhưng khi bước phòng đế quần áo liền phát hiện

hành lý thu dọn, quần áo cũng xếp gọn gàng trong vali, hơn nữa đều là tất cả những gì cô cần.

Cô lặng lẽ một lúc, khóe mắt ươn ướt.

Dù tối qua họ gần gũi khăng khít, nhưng mãi đến lúc cô mới cảm giác chân thật, Trương Sùng Quang trở , bọn họ thật sự ở bên .

Không từ khi nào, Trương Sùng Quang đến, dựa cửa. Chiếc áo len cổ lọ màu xám nhạt hợp với .

Anh cầm cốc sữa nóng tay, uống hỏi: “Nhìn xem còn cần gì nữa ? Chút nữa đưa em sân bay.”

Hoắc Tây đóng vali , ôm cổ : “Tổng Giám đốc Trương thật tri kỷ!”

Trương Sùng Quang giơ cốc xa, kháng nghị: “Tối qua chúng làm trong xe, em gọi là Tổng Giám đốc Trương… Luật sư Hoắc làm em nhớ một chút ?”

Tình huống mất kiểm soát đó, Hoắc Tây nhớ . Cô cắn nhẹ cằm : “Khi về em sẽ tính sổ với .”

Nói xong cô rửa mặt, Trương Sùng Quang nghiêng đầu bóng lưng cô… Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu lên cô, phủ lên một thứ ánh sáng dịu nhẹ, lòng mềm mại, nhịn mà hỏi: “Khi nào chúng mới đăng ký?”

Hoắc Tây đánh răng, dừng tay một chút: “Đăng ký gì?” “Đăng ký kết hôn!”

“Cái … Em thấy bây giờ khá , ở chung bất hợp pháp cũng kích thích.”

Trương Sùng Quang:…

Anh đến lưng cô, vỗ nhẹ lên m.ô.n.g cô: “Hư! Nói , khi nào chịu đăng ký với , cho một phận hợp pháp?”

Hoắc Tây đánh răng xong, lấy khăn lau mặt, trong gương. “Thân phận quan trọng lắm ?”

Trương Sùng Quang khăng khăng quan trọng, Hoắc Tây : “Dựa liệu, hầu hết các cặp đôi đăng ký kết hôn sẽ trải nghiệm cảm xúc hơn những đôi đăng ký, Trương Sùng Quang, em thấy chúng nên thử.”

Trương Sùng Quang thử chút nào.

Anh đưa thời hạn cho cô: “Đi công tác về, chúng liền đăng ký! lúc qua tết Nguyên Đán, Cục Dân chính cũng làm , Hoắc Tây, đáng nên để em công tác.”

Cô nhón chân hôn , vạch trần : “Nghỉ lễ ở nhà, chỉ thỏa mãn dục vọng vô tận của Tổng Giám đốc Trương, thà công tác thì hơn.”

“Anh sẽ kiềm chế..”

Hoắc Tây nhẹ: “Vậy cảm ơn Tổng Giám đốc Trương.”

Cô vẫn dứt khoát công tác, dường như chuyện tối qua ảnh hưởng đến cô.

Trương Sùng Quang thất vọng, lo lo mất. Chẳng lẽ Hoắc Tây thật sự cảm giác gì ?

Đầu năm mới, Hoắc Tây ở nhà, một Trương Sùng Quang chăm ba đứa con.

Tuy vất vả, nhưng vô cùng mãn nguyện.

Anh nhớ Hoắc Tây, nhớ hơn bao giờ hết, cơ thế cô, mà nóng lòng sống chung với cô, nhưng cô thì , bọn họ mới hòa giải thì cô công tác.

Ban đêm, khi ngủ, Trương Sùng Quang gọi điện cho Hoắc Tây.

Không ai nhấc máy.

Anh nghĩ cô còn đang làm việc nên gọi nữa, tắt đèn giường... thế nào cũng ngủ , đó trằn trọc mãi , mơ thấy một giấc mơ.

Anh mơ thấy vụ tai nạn xe đó.

Trong giấc mơ, cứu Hoắc Tây, một ngoài xe, còn Hoắc Tây mắc kẹt trong xe mãi mãi.

“Hoắc Tây!”

Trương Sùng Quang bừng tỉnh từ trong mơ, lưng ướt đẫm mồ hôi... Khi bình tĩnh , lập tức cầm điện thoại bấm Hoắc Tây, điện thoại đổ chuông nhưng ai trả lời.

Loading...