Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 2440-2449: Người hầu vội vàng làm ngay

Cập nhật lúc: 2025-10-22 11:14:51
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Trương Sùng Quang cảm thấy , giống như tên biến thái, ngoài miệng cần nhưng thể cũng thành thật.

Đẩy cửa phòng khách ,

Hoắc Tây còn đang ở phòng khách, phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy ào ào, hẳn là cô đang lau thể... Trương Sùng Quang im lặng , kìm lòng đậu sinh nhiều tưởng tượng.

Anh và Hoắc Tây làm vợ chồng nhiều năm,

Trên cô mỗi một tấc da thịt, đều quen thuộc, so với cô càng quen thuộc thể của cô hơn.

Cổ họng nhịn lăn lộn.

, phong độ đặt quần áo cần giường lớn màu trắng, cô thể thấy.

Anh xuống lầu, phân phó hầu nấu một chén canh gừng, đưa cho Hoắc Tây.

“Thím Vương lưu loát : Ðã chuẩn , thời tiết bài trừ khí lạnh. Ông chủ ngài cứ yên tâm là .”

Trương Sùng Quang gật đầu, trở phòng ngủ của .

Bãi lộn xộn đầy đất hầu dọn dẹp sạch sẽ, kinh ngạc sô pha, một lát khẽ vuốt môi , thì thào nhả mấy chữ: “Anh Sùng Quang.”

Trong chốc lát, hoảng hốt nở nụ .

Anh tắm rửa lên giường nhưng tài nào ngủ , khí ban đêm khi bên Hoắc Tây đều là vị ngọt.

Anh lăn qua lộn .

Trong bóng tối, thấy tiếng mưa triền miên bên ngoài, thấy tiếng hầu lên xuống, thỉnh thoảng còn tiếng đóng cửa cách vách... Những thứ , đều là bởi vì Hoắc Tây.

Hoắc Tây...

Ước chừng một giờ , giúp việc gõ cửa vội la lên: “Ông chủ ngài mau xem, hình như bà chủ phát sốt , sờ nóng.”

Trong lòng Trương Sùng Quang rùng . Anh lập tức xốc chăn dậy, theo hầu đến phòng cho khách, trong phòng chỉ mở một ngọn đèn đầu giường, ánh đèn mờ mịt... Hoắc Tây lắng lặng giường, tóc đen trải đầy gối trắng như tuyết.

Cô nhắm chặt hai mắt, mặt cũng chút ửng hồng bình thường. Nhìn thoải mái.

Trương Sùng Quang lập tức xuống giường, đưa tay thăm dò nhiệt độ trán cô, nóng, ít nhất là 39 độ.

Trương Sùng Quang chậm rãi thu tay .

Anh với giúp việc: “Gọi điện thoại cho bác sĩ Trịnh bảo tới, còn nữa, mang rượu trong hòm thuốc tới đây.

Người hầu vội vàng làm ngay. lúc , Hoắc Tây tỉnh .

yếu ớt, đáy mắt mang theo một tia hồng nhạt, giống như là tỉnh táo và bỏng... Có lẽ là khó chịu, tay cô nhẹ nhàng di chuyển, cuối cùng bắt ngón tay Trương Sùng Quang.

Giọng cô như mèo con, kêu một tiếng: “Trương Sùng Quang, em khó chịu.”

Ngón tay cô nóng, nhiệt độ nóng rực từ đầu ngón tay truyền đến trái tim Trương Sùng Quang, vui mừng đau đớn.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, dịu dàng : “Đã gọi bác sĩ , lát nữa giúp em xoa cần hạ nhiệt độ, sẽ đỡ hơn nhiều.”

mà, điều trấn an Hoắc Tây chút nào.

Từ nhỏ cô yếu ớt, độc chiếm tình yêu thương của Hoắc Minh và Ôn Noãn, đó em trai, em gái, cô học cách làm một chị gái ... nữa cô trở thành vợ của Trương Sùng Quang, làm của các con.

Qua nhiều năm, Hoắc Tây vai một cách thuần thục.

Cho đến khi lâm bệnh nặng, cô gái nhỏ ẩn sâu trong nội tâm cô mới giải thoát.

Khi đó cô mới thể đau, mới thể sợ.

Mặt cô áp gối, ánh mắt nhiều tiêu cự, chỉ dịu dàng ... Giống như khi còn nhỏ, mỗi bệnh cô đều ở bên cạnh.

Cõi lòng Trương Sùng Quang tan nát.

Đôi tay run rẩy nhẹ nhàng chạm mặt cô, lẳng lặng an ủi cô, thậm chí còn cúi xuống má kề má với cô, ấm áp và nóng bỏng quyện ...

Lúc , Hoắc Tây cảm thấy như dòng thời gian đan xen .

ảo giác, thấy lúc còn trẻ, khi đó Trương Sùng Quang vẫn nước ngoài, họ ở bên cả ngày, vô cùng khắng khít.

bệnh, Trương Sùng Quang sẽ ở bên cô cả đêm.

Hoắc Tây giơ tay lên, chậm rãi nhẹ nhàng vòng qua cổ Trương Sùng Quang, cô thậm chí còn nhấc lên dán sát , bởi vì cơ thể ấm áp, giọng của cô cũng run rẩy: "Trương Sùng Quang... Em sợ."

Cơ thể Trương Sùng Quang cứng đờ.

Hoắc Tây ôm chặt, là kiểu ôm mà như vùi cả vòng trong lòng ... Trên cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của , bên trong gì cả.

Trong mơ cô chỉ mới hơn mười tuổi, nhưng ngoài thực tế thì .

Trong lòng là một phụ nữ trưởng thành, là phụ nữ chung chăn gối và cùng sinh những đứa trẻ, họ quấn quýt bên , đối với cơ thể , thể nào quen thuộc hơn.

Trương Sùng Quang cuốn cuộc chiến giữa thần thánh và phàm. Anh kiềm chế bản , hôn lên trán cô một cái, lặng lẽ an ủi cô.

Lúc , giúp việc cầm hộp thuốc chạy tới, lấy cồn : “Bác sĩ Trịnh ở đây, mời bác sĩ Lâm tới, nửa tiếng ông sẽ đến!

Bây giờ Trương Sùng Quang mới nhớ , nhận lấy cồn : "Vậy bà ngoài ."

Người giúp việc thấy họ ôm dính sát thì hổ vội, căn bản dám lâu, mang khuôn mặt già nua đỏ rần ngoài, còn quan tâm đóng cửa .

tựa lưng cửa, âm thầm nghĩ ngợi.

Rõ ràng là ông bà chủ đều ý với , dựa khoảnh khắc yếu đuối thế thể .

Nghĩ một hồi, bà khỏi mỉm , vội vàng xuống lầu nấu canh, chờ lát nữa bác sĩ tới xem hạ sốt , chắc hẳn bà chủ đang yếu, cần bồi bổ.

Người phụ nữ một khi bồi bổ thì m.á.u huyết sẽ lưu thông, đàn ông cũng yên tâm.

Tình cảm tự nhiên sẽ trở nên hơn.

Trong phòng ngủ, Trương Sùng Quang vẫn còn Hoắc Tây quấn lấy, lẽ là do quá khó chịu... Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô áp n.g.ự.c , nhỏ giọng gọi một tiếng ''.

Tiếng gọi làm cảm thấy như thứ gì cắn nhẹ tim một cái.

Cả con tim đều tê dại.

Trương Sùng Quang thể yêu một đến mức độ nào, nhưng rằng chỉ Hoắc Tây mới thể khiến rung động, cũng chỉ cô mới thể ngăn làm những chuyện khác vì sự tà ác trong máu, từ đó mới thể an nhiên sống yên trong nhà họ Hoắc.

Bản Hoặc Tây là sự tồn tại để nhất đời. Vậy mà lúc, quên, thế mà quên...

Người trong lòng nóng rực.

Trương Sùng Quang nhẹ nhàng kéo cánh tay cô , ghé tai cô nhỏ giọng : "Anh lau giúp em... Hoắc Tây, em ngoan nhé." Có lẽ là lời trấn an của tác dụng, Hoắc Tây thả lỏng tay, cả mềm oặt xuống giường.

Giống như là làm gì cũng .

Trương Sùng Quang khó khăn thở một , mắt chằm chằm cô, bàn tay vươn đến đầu giường tắt hết đèn .

Cả căn phòng ngủ rộng lớn tối om.

Bên ngoài mưa vẫn rơi tí tách, nhưng mặt trăng len lén lẻn ngoài, ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua cửa kính chiếu xuống giường lớn, mơ hồ như phủ một lớp lưu ly mỏng lên cơ thể phụ nữ.

Cực kỳ !

Trương Sùng Quang từ từ nghiêng , khi cởi áo sơ mi Hoắc Tây , các ngón tay đều run rẩy.

Anh sợ cô từ chối, sợ cô sẽ phản ứng mạnh.

Hoắc Tây như thế, cô chỉ mềm nhũn ở đó, ngoan ngoãn chăm chú.

Anh dùng cồn lau chùi cơ thể cô.

Từng tấc một, trong ánh sáng mờ ảo, lỗ chân lông và da thịt cô dường như: khẽ run lên...

Chỉ trong năm phút ngắn ngủi...

Trương Sùng Quang đổ nhiều mồ hôi, như thể vớt từ trong nước, khi chuyện, giọng cũng khàn khàn: "Được ! Anh giúp em mặc quần áo ."

Giây tiếp theo, cả ôm lấy.

Cơ thể mềm mại dựa trong n.g.ự.c , khiêu chiến lý trí duy nhất của ... Trương Sùng Quang cố gắng kiềm chế nhưng vẫn

nhịn mà vuốt ve vòng eo thon thả của cô, khàn giọng : "Không !"

“Tại ?"

Hoắc Tây dán tay lên n.g.ự.c , lẩm bẩm: "Trương Sùng Quang, tim đập nhanh quá."

Sao nhanh cho ? Sắp nổ luôn !

Trương Sùng Quang đột nhiên tóm lấy tay cô, ấn chặt xuống hai bên, thở hổn hển, cứng rắn chằm chằm cô, nếu ánh sáng đủ , cô thể thấy đôi mắt nóng bỏng đến mức nào.

Cuối cùng, cúi xuống, bắt đầu hôn cô.

Trương Sùng Quang lúc ý thức của Hoắc Tây đang ở lúc còn trẻ, cô căn bản hề tỉnh táo... Cô vẫn cho rằng giữa họ đang là những năm tháng hồn nhiên, nên dù làm gì thì cô cũng sẽ chống cự.

quên mất cuộc chia ly của họ. Quên mất rằng họ cãi vã.

Cô cũng quên mất sự tồn tại của Tống Vận, càng quên mất những tổn thương mà gây cho cô.

Bây giờ Hoắc Tây tin tưởng như , cô mềm mại cơ thể , để mặc làm gì thì làm, nếu còn làm thì chắc sẽ tự sức thỏa mãn dục vọng của .

yêu cô.

hôn cô, trao cho cô sự dịu dàng mà cô , làm cô tan chảy từng chút một.

Trong ánh sáng mờ ảo, mười ngón tay đan . Hoặc Tây trong mộng trẻ trung mấy, làm gì từng trải qua sự đối xử như của Trương Sùng Quang... Trong mắt cô đều là cảm xúc động tinh, cúi đầu, ánh mắt rã rời tìm kiếm yêu của .

Khi vui sướng chất chồng, cô ngẩng đầu lên màn đêm, ngừng gọi tên .

Trương Sùng Quang hôn lên môi cô.

Cô run rẩy ngừng, liên tục gọi tên , từng tấc da thịt đều run lên... Cô dùng sức ôm lấy thật chặt, ôm lấy đàn ông cho cô khoái cảm.

Trương Sùng Quang thể ngừng hôn cô, mỗi một nụ hôn đều chứa đầy sự đau lòng.

Anh rằng khoảnh khắc mật là do trộm .

Khi Hoắc Tây thức dậy, lẽ cô quên hết, hoặc thể cô sẽ với ánh mắt xa lạ... Anh cứ ôm hôn cô mãi, cho đến khi cô bình tĩnh .

Hoắc Tây đổ mồ hôi khắp , lau khô cho cô. €ó lẽ hao hết sức...

Hoäc Tây chìm giấc ngủ say, chạm cô, cô cũng cảm giác gì, ngoan ngoãn đó.

Ánh mắt Trương Sùng Quang tĩnh mịch.

Anh thu dọn xong thì giúp việc cũng dẫn bác sĩ Lâm tới, bên trong thể chuyện gì đó nên gõ cửa : "Ông chủ, bác sĩ Lâm đến ."

Trương Sùng Quang ở mép giường, chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của Hoắc Tây, lạnh nhạt : "Vào !"

Người giúp việc dẫn bác sĩ .

Bác sĩ bước , phận của Hoäc Tây nên cũng dám sơ suất, cẩn thận đo nhiệt độ cơ thể cô, : "Hơn 38 độ, giảm một chút!”

ông vẫn tiêm cho Hoắc Tây một mũi hạ sốt, phối hợp với thuốc, cuối cùng ông qua một lượt : “Người ăn ngũ cốc hoa màu cũng sẽ bệnh, nhưng chỉ cần sắc mặt của bà Trường thì cũng thể yếu quá, thường ngày bồi bổ thêm, nếu , gặp hôm nào trở trời đổ mưa thì sẽ sinh bệnh.”

Ông gọi Hoắc Tây là bà Trương, Trương Sùng Quang cũng phủ nhận.

Mọi đều họ ly hôn, nhưng bây giờ Hoắc Tây đang giường của , thế nào cũng thấy mờ ám.

Chốc lát bác sĩ Lâm rời .

Trương Sùng Quang sai giúp việc tiễn ông , còn thì từ từ xuống giường, cạnh Hoäắc Tây... Cô ngủ say, hiếm khi ngoan ngoãn như .

Anh nhịn di chuyển tới, nhẹ nhàng áp mặt qua, thì thầm: “Bà Trương."

Khoảnh khắc trộm , trân trọng. Cả đêm nay, ôm cô tựa như ôm báu vật.

Cuối cùng thì mưa cũng tạnh.

Đêm yên tĩnh, chỉ mái hiên ngoài cửa sổ... ml thanh tí tách lọt tai từng tiếng một.

Trương Sùng Quang bao lâu cảm nhận sự bình yên như , ôm lấy Hoắc Tây... ôm cô lòng, giống như khi họ còn nhỏ.

Đêm dù dài đến mấy thì cuối cùng trời cũng sáng.

Khi chân trời hiện đám mây trắng đầu tiên, ánh nắng ban mai mờ ảo, cúi đầu hôn lên trán cô từ từ buông tay cô , đang định rời thì thấy tay Hoắc Tây tóm trung, như thể giữ .

rốt cuộc là do rời , làm thể giữ ?

Khi rời , nghĩ cô sẽ quen thôi, giống như khi xưa nước ngoài xin với Hoắc Tây ... Cô đau khổ một trận cũng sẽ quên mất, đó cũng quen thôi.

Lần cũng .

Anh cúi xuống hôn cô cuối: “Sau , sẽ chỉ là Sùng Quang của em thôi.”

Trong ánh sáng mờ ảo, lặng lẽ ngoài.

Ra khỏi phòng ngủ, khỏi cuộc sống vốn nên âm của cô. Khi Hoặc Tây tỉnh thì trời sáng rõ.

Cô vuốt vuốt cái trán còn đang mê man, lúc trở còn khẽ ưm một tiếng... Đột nhiên mở mắt , cô phát hiện đây là biệt thự của Trương Sùng Quang.

Ký ức tối qua ùa về bộ. Cô sốt, Trương Sùng Quang chăm sóc cô, giúp cô lau ...

Sau đó, còn hôn cô.

Hoắc Tây lúc đó nửa tỉnh nửa mê, nhưng cô vẫn chết, vẫn còn nhớ một chút cảm giác khi cơ thể lay động, cô vẫn nhớ lúc ôm cổ cầu xin như thế nào.

Họ...

Trong lúc cô đang suy nghĩ thì tiếng giúp việc gõ cửa: "Bà chủ, bà thức ? Ông chủ gọi về bảo hỏi thăm bà."

Trương Sùng Quang đến công ty? Hoắc Tây cụp mắt, nhẹ nhàng đáp: "Vào !" Người giúp việc mở cửa bước , trong tay còn cầm theo một túi giấy, mỉm .”

“Sáng sớm Thư ký Tần về thành phố B, còn mang theo quần áo cho bà, bà thử xem mặc . ”

Thư ký Tần chọn thì đương nhiên .

Hoắc Tây khẽ: "Cảm ơn! Chuẩn bữa sáng giúp , tắm rửa xuống lầu ăn."

Người giúp việc vui: "Bữa sáng chuẩn xong từ sớm, đều còn ấm và bổ dưỡng, sáng sớm ông chủ đặc biệt căn dặn, suốt một buổi!"

Nụ của Hoäc Tây nhạt : Căn dặn cả buổi để làm gì, cùng lắm cô cũng chỉ ăn ở đây một thôi.

Đêm qua là ngoài ý , Hoắc Tây cũng để trong lòng.

Nếu Trương Sùng Quang đổi ý thì sáng nay mà sẽ ở với

Hoắc Tây nhà tắm quần áo.

Trong lúc cài cúc, cô xuống vết xước cánh tay hồi lâu.

Xuống lầu ăn sáng, giúp việc luôn cố gắng tìm cách chuyện với cô, ý cũng là bọn họ gương vỡ lành.

Hoắc Tây ngắt lời, vẫn luôn im lặng lắng , cho đến khi uống xong ngụm sữa cuối cùng, cô mới nhẹ giọng : “Chuyện tối qua cảm ơn dì nhé, cũng cảm ơn ông chủ của nữa... Với , đừng gọi là bà chủ nữa."

ngón áp út trống , nhạt. "Bây giờ đang độc ."

Người giúp việc ngơ ngác: Tối qua làm lành , rõ ràng là bà động tĩnh, hôm nay... vẫn như ?

Hoắc Tây ăn sáng xong thì rời .

Sau một đêm mưa gió, sáng sớm mặt trời tỏa nắng chói chang.

Hoặc Tây mở cửa lên xe, cô im lặng hai phút, đó lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho Trương Sùng Quang: [Anh Sùng Quang, thứ bảy trong nhà tiệc, bố bảo em hỏi về .

Gửi xong, cô ném điện thoại sang một bên, lái xe . Xe rời khỏi biệt thự.

Từng cành cây ngọn cỏ từ từ lùi , giống với thứ cảm giác cuối cùng bọn họ bỏ phía .

Cuối cùng họ trở thành một nhà tương tương ái với .

Hoắc Tây nghĩ, nếu tình yêu thời hạn thì thời hạn chính là tình .

Sau tối hôm qua, cô trở nên bình tĩnh và thờ ơ.

Có lẽ đây là cách nhất để cô và Trương Sùng Quang sống chung, dù bây giờ trong lòng họ đều , nhưng vài năm nữa lẽ cũng sẽ tìm một ai đó bầu bạn vì cô đơn, đó sẽ lấp trống trong trái tim họ.

Khi chiếc xe đắt tiền qua cánh cửa chạm khắc màu đen, Hoắc Tây dùng tay che trái tim .

Thật thì cái trống chỉ Trương Sùng Quang từng đến.

Trương Sùng Quang nhận tin nhắn Wechat của Hoắc Tây, chỉ là một đoạn đơn giản nhưng lâu.

Họ hiểu .

Sao chứ, ý của cô là, cô sẽ chạy theo nữa, cô sẽ quan tâm với phận là một đứa em gái... Cho dù một ngày nào đó bên cạnh thì cô cũng sẽ thật lòng chúc phúc cho .

Tình yêu mà Hoắc Tây dành cho chính là sự buông tay, là tác thành.

đủ dũng cảm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-2440-2449-nguoi-hau-voi-vang-lam-ngay.html.]

Trương Sùng Quang cửa sổ sát đất, xuống thứ bên tòa cao tầng lớp kính... Thư ký Tần ở lưng khẽ : “Thật thì nếu bây giờ tìm thì lẽ luật sư Hoắc vẫn sẽ hồi tâm chuyển ý, nhưng theo thời gian, chừng cô sẽ tìm khác, khi đó lợi cho ."

Trương Sùng Quang lên tiếng.

Sáng sớm Thư ký Tần từ nơi khác chạy về, trong lòng cũng chút oán giận, nhưng vì cấp trả nhiều nên cô cũng so đo nữa, nhẹ giọng : “Lát nữa còn cuộc họp, ..."

Trương Sùng Quang xoay , lạnh nhạt : "Chuẩn !" Mãi đến khi họp mới trả lời tin nhắn Wechat cho Hoắc Tây. Chỉ một chữ: [Được]

Gửi tin nhắn xong, im lặng, dường như đang chờ đợi cô trả lời.

Cấp đều rõ.

'Thế mà khi điện thoại còn vang lên âm báo tin nhắn Wechat nào nữa, nghĩ bây giờ quan hệ giữa họ thế , cô đúng là cần trả lời.

Chỉ là mà thôi.

Trương Sùng Quang nở nụ nhạt, đầy cay đắng.

Sau , quan hệ giữa họ sẽ mặn nhạt, nhưng vẫn thể trở thành một bố , sẽ còn cảm thấy tự ti mặt các con, thể thản nhiên chấp nhận rằng chân của còn hảo nữa.

Cuối tuần sẽ đón các con chơi.

Tiểu Hoắc Tinh sẽ bò tới bò lui tấm thảm trong phòng ngủ.

Sẽ đòi kể chuyện, sẽ kêu chơi xếp gỗ cùng, sẽ đút cho ăn.

Miên Miên làm bài tập xong sẽ xoa chân cho , Tiểu Trương Duệ trông thì lạnh lùng nhưng sẽ lén lên Google để tra cách hồi phục sức khỏe nhất, thậm chí còn gặp bác sĩ cùng Trương Sùng Quang, nghiêm chỉnh như ông cụ non.

Cuộc sống của Trương Sùng Quang xu hướng bình yên, thậm chí còn hạnh phúc.

Chỉ Hoắc Tây là niềm tiếc nuối của .

Sự tiếc nuối ngày càng sâu sắc hơn khi chân của hồi phục bảy phần.

Vào Lễ Giáng sinh, trận tuyết đầu tiên rơi xuống.

Trương Sùng Quang trong xe điện thoại của Miên Miên, giọng của Miên Miên còn mềm mại hơn cả tiết trời mùa đông, con bé nhớ ..

Trương Sùng Quang khe khẽ mỉm .

Đột nhiên, nụ của đông cứng nơi khóe miệng, thấy Hoắc Tây.

Hoắc Tây chỉ một .

cùng với một đàn ông còn trẻ, hai tay cô vịn vai đàn ông, môi là nụ thoải mái, đôi mắt cô sáng ngời, cả đều tỏa hào quang chói mắt.

Giống như... giống như là đang yêu .

Cửa sổ hạ xuống một nửa, Trương Sùng Quang trong xe, lặng lẽ chằm chằm.

Khi chia tay Hoắc Tây, thật thì sớm nghĩ tới sẽ ngày , nhưng khi thực sự thấy thì ít nhiều cảm thấy mất mác, thậm chí còn thấy choáng váng.

Từng bông tuyết nhỏ lượn lờ bay trong xe, rơi xuống vai .

Chiếc áo khoác len mỏng chất lượng cao lập tức nuốt chửng vật nhỏ bé mỏng manh , làm cho nó trông như thể từng xuất hiện ở đời.

Hoắc Tây thấy , hai đối mặt. Ánh mắt Trương Sùng Quang thâm sâu khó dò, nhưng vẫn giữ một phong độ ... Tài xế xuống xe mở cửa cho , do dự, cuối cùng cũng xuống xe, về phía Hoắc Tây đang yên lặng chờ.

Hoắc Tây thêm vài giây, đó mấy câu với đàn ông trẻ tuổi phía đối diện.

Người đàn ông trẻ tuổi sang phía bên , nơi đang đặt một chiếc máy phim, hướng chính xác bên .

Hoắc Tây về phía Trương Sùng Quang.

Chỉ mười mét ngắn ngủi, nhưng cảm giác như chờ đợi cả đời.

Mấy tháng nay, bọn họ thiết như nhà, đối đãi với đều lịch sự hòa nhã, Trương Sùng Quang dựa xe, móc từ trong túi một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa, rít một nhẹ giọng hỏi: "Bạn trai mới ?"

Hoắc Tây qua bên .

Người đàn ông trẻ tuổi đang nghịch máy ảnh, nhưng lẽ cảm nhận ánh mắt từ bên nên chợt ngẩng đầu lên.

Anh mỉm ngượng ngùng. Điệu bộ đó, trông giống Bạch Khởi...

Hoắc Tây ngẩn , Trương Sùng Quang cũng , một lúc mới đầu cô, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ em vẫn còn nhớ đến ?”

Hoäc Tây cũng phủ nhận, cô nhẹ: “Thỉnh thoảng vẫn nhớ tới, dù thì cũng ở bên em nhiều năm mà, khi còn trẻ tuổi! Ít hôm em đến thăm , thấy xung

quanh sửa sang , bên còn đặt loại hoa mà thích nhất, Trương Sùng Quang... đến đó ?"

Trương Sùng Quang phủ nhận.

Hai ngón tay thon dài của kẹp lấy điếu thuốc, khi từ từ rít một , mỉm : “Rảnh rỗi việc gì làm nên đến thăm một lát! Thêm chút đất mới cho , trời lạnh mà, thêm dày chút.”

Hoắc Tây gì nữa.

Họ trong trời tuyết mỏng, cùng về xa xa, nội tâm đều thấy yên bình.

Hồi lâu , Trương Sùng Quang chỉ về bên hỏi: "Em còn giới thiệu cái kìa, là bạn trai mới ? Nếu đúng như thì dẫn về nhà , bố em cũng lo lắng chuyện tình cảm cá nhân của em."

Hoắc Tây cúi đầu, dùng chiếc boots cao gót màu đen đá đám cỏ khô ven đường.

Một lúc cô mới ngước mặt lên: "Anh thì ? Có đối tượng phù hợp ?"

Trương Sùng Quang lắng lặng cô, điếu thuốc đầu ngón tay cháy hết cũng , cho đến khi cảm thấy bỏng rát thì mới vội vàng bóp. tàn thuốc, nhạt “Vẫn !”

Anh híp mắt, sang bên , ho nhẹ một tiếng.

“Trông đó! Học vấn , cảnh gia đình như thế nào, phát triển đến ?

Anh hỏi nhiều.

Hoắc Tây trả lời tiếng nào, cô chỉ khe khẽ mỉm , ánh mắt trìu mến.

Trương Sùng Quang cảm thấy chua chát trong lòng.

ngoài mặt vẫn thể hiện thoải mái: "Đêm nay là Giáng sinh, em mời bạn trai mới về nhà ăn gà tây nướng ? Bố chuẩn xong cả , chỉ chờ chúng về thôi."

Hoặc Tây chậm rãi: "Vậy lắm! Bọn nhỏ vẫn ."

Ánh mắt Trương Sùng Quang tối sầm.

Một lúc , mở cửa ghế xe hỏi cô: "Vậy em sẽ đón Giáng sinh với bạn trai mới về nhà với ?”

Hoắc Tây xoay , làm động tác gọi điện thoại với phía bên lên xe.

Trương Sùng Quang cũng lên xe theo.

Hai xuống, cửa sổ xe cũng kéo lên, Trương Sùng Quang vẫn nhịn về phía bên một cái, thấy sự mất mát trong ánh mắt đàn ông trẻ .

Anh chút vui, vờ lơ đấng hỏi: “Hình như trẻ hả? Có vẻ chỉ mới hai mươi tám, hai mươi chín tuổi nhỉ?”

Trong xe ấm áp, Hoắc Tây tự nhiên cởi áo khoác lông cừu , bên trong mặc một chiếc váy len màu đen, càng tôn thêm làn da trắng như tuyết của cô.

Nghe , cô ngước mắt lên : “À, thật thì 33 tuổi , cũng nhỏ hơn bao nhiêu ."

Trương Sùng Quang gì nữa.

Anh đầu ngoài cửa sổ xe, từ góc độ của Hoắc Tây, cô thể thấy rõ góc nghiêng của , thấy quai hàm sắc sảo và sóng mũi cao của ... rõ ràng là đang tức giận.

Hoắc Tây lấy một chiếc cốc giữ nhiệt từ hộc tủ để uống nước.

Trương Sùng Quang thấy qua khóe mắt, hừ nhẹ một tiếng: "Đó là cốc nước của , cốc của em màu hồng nhạt."

Hoäc Tây mở nắp , đang chuẩn uống.

Nghe , cô cúi đầu chiếc cốc một cái, : "Còn ngâm kỷ tử nữa , Trương Sùng Quang, bây giờ giữ gìn sức khỏe thật đó, , tìm một cô gái trẻ nhưng sợ ?”

Tài xế phía mấy lời cũng đỏ mặt.

Trương Sùng Quang trừng mắt cô một cái: "Nói bậy gì đó! Gái trẻ ở ?"

Hoắc Tây cụp mắt khẽ, vẫn uống gần nửa cốc nước nóng của , cô uống tự nhiên... Trương Sùng Quang đôi môi đỏ mọng của cô chút thất thần.

Rốt cuộc là Hoắc Tây hành động thực sự vượt quá giới hạn ?

Bây giờ họ nhà ?

Anh lệnh cho suy nghĩ nhiều, lẽ là lo xa, Hoắc Tây ý dụ dỗ gì .

Vừa nghĩ tới đây, trong n.g.ự.c thêm một chiếc cốc giữ nhiệt.

Hoắc Tây tựa ghế da, một tay chống cằm, nhẹ nhàng : “Vậy là tu tâm dưỡng tính ha!... Em Duệ Duệ gần đây hồi phục , nãy em thấy cũng khá hơn nhiều , dạo trời lạnh, chân còn đau ?”

Trương Sùng Quang nhịn mà chạm chân trái của .

Hồi lâu , nhẹ giọng lên tiếng: “Đã khá hơn nhiều , cũng còn đau nữa. chỗ đó vẫn xí lắm.” Hoắc Tây chăm chú.

Khi tưởng rằng cô sẽ gì nữa thì cô nhẹ nhàng : “Người thật lòng yêu sẽ cảm thấy xí.” Cơ thể Trương Sùng Quang chấn động.

Anh đầu định hỏi gì đó nhưng Hoắc Tây thẳng dậy, lấy điện thoại di động gửi tin nhắn Wechat.

Hình đại diện của đối phương là một đàn ông trẻ. Trương Sùng Quang thấy chua. Sau đó, họ gì nữa, chiếc RV màu đen chạy êm đường.

Lúc thì thể cảm nhận tài xế đang cố tình thả chậm tốc độ, Tây lầm thì ông thậm chí còn lượn quanh bờ sông thêm một vòng.

Hoắc Tây nghĩ: Nhạt nhẽo thật.

Cô gõ lên ghế , : “Còn lượn nữa thì tám giờ mới ăn tối đấy.”

Phía là Lão Triệu.

Lão Triệu là một kỳ cựu trong nhà họ Hoắc, thể coi là Trương Sùng Quang và Hoắc Tây lớn lên, khi vạch trần, ông chỉ xoa đầu ha ha : “Hôm nay là đêm Giáng sinh, tuyết rơi dày lắm, chủ và cô hai bây giờ đều đang độc mà, chỉ bằng cứ miễn cưỡng ở bên qua mùa ... Chú hứa sẽ , cũng sẽ nhắc nhắc , yên tâm, sẽ ai ."

Hoắc Tây: ..

Trương Sùng Quang: ...

Cuối cùng Trương Sùng Quang cũng lên tiếng: "Về nhà ! Mọi đều đang đợi chúng ăn tối!"

Lão Triệu vẫn lời : “Ôi, còn trẻ cuộc sống riêng thì ? Ai nấy đều hiểu cả mà, tiện lợi an ... Phía một khách sạn năm , thức ăn ngon, giường cũng êm."

Càng càng trở nên đen tối.

Trương Sùng Quang lạnh một tiếng: "Chú Triệu bây giờ cũng thật đó, nhưng Hoắc Tây bạn trai , cần lo cho cô ."

Lão Triệu trả lời một cách tự nhiên: “Chú lo cho kìa! Cô hai thì tật .”

Trương Sùng Quang tức đến nỗi thèm để ý đến ông . Lão Triệu ha ha, ông hài lòng.

Bóng tối nhấn chìm cả thành phố, cũng nhấn chìm cả chiếc xe của họ. Phố mới lên đèn.

Trong xe tối om, chỉ thể nhờ ánh đèn bên ngoài mới thể thấy khuôn mặt của họ.

'Cạch một tiếng, xe c.h.ế.t máy.

Trương Sùng Quang cau mày: 'Xảy chuyện gì ? Sao c.h.ế.t máy ?"

Lão Triệu mở cửa xe : "Trời lạnh, chiếc xe cũng già như chú , chịu khổ nổi nên đình công thôi, để chú xem xem!"

Hoäc Tây định xuống xe nhưng Trương Sùng Quang ngăn : 'Đã cởi áo khoác , xe đợi ."

Anh bước xuống tới đầu xe, kiểm tra cùng với lão Triệu.

Lão Triệu mở nắp mui xe , khi kiểm tra một lượt thì : "Không . , chắc động cơ."

Ông trời về phía : “Cũng gần tới nhà , bộ mười lăm phút là tới, Sùng Quang... Hay là hai đứa về , chú ở đây đợi xe kéo tới, trời lạnh, lát nữa trong xe cũng còn máy sưởi, cóng đấy."

Trương Sùng Quang ông bằng ánh mắt sâu thẳm. Lão Triệu ha ha.

Trương Sùng Quang đến phía xe, mở hé cửa một chút, cúi Hoắc Tây: “Xe hỏng , chúng bộ về .”

“Không chạy ?”

Hoặc Tây lấy áo khoác mặc , nhích sang bên trái xuống xe, Trương Sùng Quang giơ tay .

Cô ngước lên .

Trong đêm tối, chỉ đôi mắt đen của là sáng như , còn bông tuyết mỏng manh bay qua.

Ngón tay Hoắc Tây co , cuối cùng vẫn nắm lấy tay .

Lúc cô xuống xe, Trương Sùng Quang lùi một bước, nhưng nhanh định cơ thể, Hoặc Tây ngả trong n.g.ự.c , theo thói quen ôm cô.....

Trong nháy mắt đó, cả hai đều cảm giác.

Lão Triệu ở phía vẫn còn lẩm bẩm: "Sao hỏng , mới bảo dưỡng nửa tháng mà... Không thể nào!

Trương Sùng Quang củi đầu Hoắc Tây: "Đi thôi!"

Hoắc Tây ừm một tiếng, hai sóng vai bên , Trương Sùng Quang buông tay, vẫn ôm lấy vai cô như ... Truyền ấm cho cô trong đêm đông , lúc , họ dường như trở mối quan hệ ban đầu, Sùng Quang luôn chăm sóc cho em trai em gái của .

Đèn đường sáng rực, những bông tuyết đang nhảy múa ánh đèn. Hai hình bóng ánh sáng kéo dài thật dài...

Một lúc lâu , Hoäc Tây ngẩng đầu lên hỏi: “Chân đau ?” Trương Sùng Quang lắc đầu: "Không đau."

Thực thì đau, nhưng màn đêm quá êm dịu, con đường yên lặng đến thế... Hết thảy đều vô cùng , Trương Sùng Quang thậm chí còn bằng lòng mãi.

Trở biệt thự nhà họ Hoắc.

Người gác cửa vội vàng gọi xe đến đón họ, Trương Sùng Quang nhẹ giọng cần, và Hoắc Tây sóng vai từ từ về nhà chính, đến cổng lớn ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

“Là mùi gà tây, mấy năm em ăn." Hoắc Tây . Trương Sùng Quang dịu dàng mỉm .

Khi họ cùng bước nhà chính, những đang đợi trong nhà đều nở nụ đầy ý vị, hai đứa nhỏ cũng vui, đặc biệt là Miên Miên, cô bé chạy. tới ôm lấy cánh tay Trương Sùng Quang, vui vẻ gọi một tiếng "Bố!”

Trương Sùng Quang xoa cái đầu nhỏ của cô bé một cái. Khóe mắt liếc thấy Lục U, tới ăn cơm chùa .

Trương Sùng Quang nghĩ đến bạn mới hợp tác gần đây của , nhạt: "Sao , chơi Giáng sinh với bạn trai ?”

Lục U ngước mặt lên với vẻ âm u. Gần đây Công ty Khoa học Kỹ thuật Bách Ưu hợp tác với Trương Sùng. Quang, cô nàng chắc hẳn là Sùng Quang tiếp xúc với ít , cho nên lúc mới trêu chọc cô nàng.

Lục U lấy tạp chí , giả vờ như đếm xỉa tới: “Bây giờ em đang độc .”

Trương Sùng Quang : "Vậy ? Anh còn tưởng là em và Diệp Bạch hợp lắm chứ, mấy ngày Diệp Bạch còn đến nhà chúng tặng quà, còn tưởng là cầu hôn đấy!"

Lục U ném tạp chí trong tay qua: “Em và lão Bạch là bạn bình thường.”

Lúc , Hoắc Doãn Tư nhàn nhạt lên tiếng: "Có bạn bình thường nào mà cùng ngắm cực quang, cùng ngắm bình minh, cùng đến bar ? Nếu thì tìm một cho Hoắc Kiều , nó đang cần đấy."

Hoắc Kiều buông súng, lựa chọn im lặng. Dù cũng Lục U chắn phía .

Lục U cầm một cuốn tạp chí khác lên tùy ý lật xem, hồi lâu mới : "Chỉ là duyên phận, giờ."

Trương Sùng Quang dí cô nàng nữa.

Anh nhắc đến chuyện chỉ vì lúc bàn chuyện làm ăn, đối tác làm ăn của luôn nhắc đến Lục U, thậm chí còn sức làm với , xen cuộc sống của , Trương Sùng Quang cũng kẻ ngốc, Công ty Khoa học Kỹ thuật Bách Ưu hợp tác với mà mục đích cuối cùng chính là đến gần Lục U.

Tổng giám đốc Chương trẻ tuổi cũng dễ sống chung.

Trước mắt Trương Sùng Quang giành một chút lợi ích nào từ trong tay .

Anh vẫn đang quan sát.

thì Hoắc Tây cũng thương yêu em gái , cô Trương Sùng Quang, nhẹ giọng : "Con bé lớn , chuyện của thể tự giải quyết , đừng nó nữa."

"Em đau lòng ?”

Giọng Trương Sùng Quang trầm xuống, vẻ dịu dàng, ánh mắt mắt cũng chăm chú.

Chốc lát , dịu dàng : "Anh ."

Họ vẫn cứ cạnh , chuyện nhẹ nhàng và bình tĩnh, thế nào cũng thấy mờ ám... Hoắc Minh và Ôn Noãn cuối cùng cũng thấy yên tâm, hai đứa là giấu giếm chăng nữa thì kết cục cũng sẽ tệ .

Đêm Giáng sinh, Hoắc Minh và Ôn Noãn . Lặng lẽ nắm tay .

Đêm nay, hai con gà tây ăn sạch sẽ, họ cũng uống ít rượu Rum, bình thường uống rượu như Trương Sùng Quang cũng uống một ly...

Đêm khuya vắng , bầu trời tối đen.

Hoặc Tây dỗ Tiểu Hoắc Tinh xong thì chậm rãi xuống lầu, Trương Sùng Quang vẫn đang ghế sô pha trong phòng khách, dường như đang xử lý công việc, cô tới bên cạnh, hỏi: "Muộn mà còn làm việc ?"

Trương Sùng Quang kéo cô xuống một cách tự nhiên, chỉ cho cô xem: "Hạng mục là hợp tác với Công ty Khoa học Kỹ thuật Bách Ưu, tương lai đầy hứa hẹn, nhưng mà Hoắc Tây, thể quyết định nên hợp tác theo ý đối phương ."

Anh lấy một điếu thuốc nhưng châm lửa.

Anh đầu , nhẹ giọng : “Tổng giám đốc của Công ty Khoa học Kỹ thuật Bách Ưu, Chương Bách Ngôn là bạn trai thời đại học của Lục U, chia tay mấy vui vẻ, nghĩ Chương Bách Ngôn vẫn ý, nhưng... ngoài mặt cũng dễ chịu gì."

Huo Xi một lúc lâu, là một hạng mục .

Cô dời ánh mắt về phía , hỏi: “Loại chuyện thảo luận với em? Trương Sùng Quang, là một thương nhân, thật thì cần cân nhắc quá nhiều về những chuyện như thế, em nghĩ Tổng giám đốc Chương cũng hành động theo tình cảm."

Trương Sùng Quang chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhịn trêu: “Luật sư Hoắc phân biệt rõ ràng giữa việc công và việc tư thật đấy! Người đàn ông trẻ tuổi hôm nay, em bật đèn xanh cho ?”

Chốc lát . Giọng Hoắc Tây khàn: “Anh ?”

Loading...