Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 2390-2399: Một tiếng cạch

Cập nhật lúc: 2025-10-22 11:09:28
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Một lát , điện thoại truyền đến âm thanh tút tút tút.

Trương Sùng Quang mà hoảng hốt, điện thoại trượt xuống theo bàn tay thon dài, ngã xuống giường, thở hổn hển. Trong đêm tối, đôi mắt đen láy trống rỗng hơn lúc .

Một tiếng cạch, đèn sáng.

Anh giơ tay lấy chiếc túi da bò trong tủ đầu giường đổ xuống giường, đồ ở trong túi vương vãi khắp giường… Tất cả đều là ảnh chụp Hoắc Tây trong nửa năm ở nước ngoài.

Vancouver, Chicago, Seoul, Tokyo. ở Geneva và Melbourne!

Hoắc Tây trong ảnh chụp hơn , sắc mặt hồng hào, ngũ quan xinh và đầy sức sống.

Còn , chầm chậm sa đọa trong ngôi nhà .

Lúc Hoắc Tây rời khỏi thành phố B là thời điểm đau đớn nhất, lúc trong bệnh viện, mỗi ngày đều cửa sổ, chờ đợi thư do Hoắc Tây gửi tới. Có một thời gian, thư ký Tần sợ mỗi khi gặp , bởi vì đều hỏi: “Hoắc Tây gửi thư ?”

Anh vẫn thể chờ bức thư của Hoắc Tây, chỉ thể phái chụp ảnh.

Anh cô một chút, Tiểu Hoắc Tinh… Cô con gái của .

Anh bức ảnh, từ Tiểu Hoắc Tinh với cái đầu vài cọng tóc, giờ thành mái tóc dày mang màu đậm.

Anh nhớ kỹ cảm giác mềm mại khi ôm cô bé ở bãi đổ xe của sân bay. Ngón tay của Trương Sùng Quang run rẩy.

Anh ôm bức ảnh ngực, gì cả, chỉ tắt đèn … Anh đắm chìm cùng nỗi đau đớn tột cùng trong màn đêm vô tận.

Như bao đêm trong nửa năm qua.

Sáng sớm, tiếng chim hót ngoài cửa sổ, tiếng xe vang lên trong sân, Trương Sùng Quang nhận đó chính là chiếc Rolls-Royce của Hoắc Doãn Tư. Anh nhúc nhích, một lát , khi thấy tiếng bước chân ở lầu, mới dậy mặc thêm áo choàng, đến phòng khách.

Lúc Hoắc Doãn Tư , Trương Sùng Quang cầm điếu thuốc lên, rít một .

Em vợ từng lời ác độc của ngày xưa, nay cầm theo mấy hộp đặc sản địa phương trong tay, ở cửa nhạt: “Tối hôm qua dì Dung gọi điện qua đây, bảo tự lên lầu, đau đớn gào thét cả một đêm! Tôi cố ý đến thăm một chuyến, ha ha, t.h.u.ố.c lá cũng hút... Trương Sùng Quang, đau đến thế mà vẫn kiêng rượu và t.h.u.ố.c lá , hút cũng g.i.ế.c nổi !

Hoắc Doãn Tư xong thì đến cướp điều thuốc trong tay , dập tắt hộ .

Tay Trương Sùng Quang dùng giữa trung,

Anh : “Đây là sở thích duy nhất của tỏi, Hoắc Doãn Tư, cũng diệt nó ?"

Hoắc Doãn Tư mặc kệ .

Cậu thả mấy hộp đồ xuống: “Mấy ngày dì Lâm về quê một chuyến, cố ý mang lên cho , hiệu quả như thế nào nhưng dì bảo hiệu quả, thể nối gân liền xương.

Trương Sùng Quang cầm hộp lên xem, nở nụ : “Có hiệu quả như thật ?”

Hoắc Doãn Tư trả lời, chỉ Trương Sùng Quang chằm chằm, một lát mới :

“Nghe hôm qua hai gặp ở sân bay?” Trương Sùng Quang khẽ giật .

Một lúc lâu mới : “Hoắc Tây với ?”

Hoắc Doãn Tư lấy hộp t.h.u.ố.c lá trong túi áo, lấy một điếu thuốc ngậm môi, hút một thật dài ngay mặt Trương Sùng Quang mới : “Anh tài xế trung thành của .”

Trương Sùng Quang ngả : “Ăn cây táo, rào cây sung!”

Hoắc Doãn Tư trách tội thật, mỉm theo: “Người quan tâm thôi! Được , dự định gì ? Không

thăm Tiểu Hoắc Tinh một chút… À, hôm qua thấy ôm cô bé , cô bé đáng yêu thật.”

Trái tim của Trương Sùng Quang như đ.â.m tan tác. vẫn tỏ vẻ hề để ý.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa tay vịn của ghế sô pha, dường như do dự một lúc mới : “Bây giờ chị của …”

Hoắc Doãn Tư cố tình hiểu sai lời .

Cậu bảo: “Rất ! vẫn cô đơn, bạn trai, trong nhà chuẩn giới thiệu đối tượng cho chị , hợp thì thành, hợp thì thôi.”

Trong lòng Trương Sùng Quang căng thẳng.

Một hồi lâu , vẫn giả vờ thèm quan tâm: “Thế cũng , thanh xuân của phụ nữ hạn, nhân dịp kiếm một cũng .”

Hoắc Doãn Tư lặng lẽ hút điếu thuốc lá, qua lớp khói mỏng.

Hút hết điếu thuốc, bấm tàn thuốc, dậy và : “Anh cũng khá đấy! Vịt c.h.ế.t còn mạnh miệng! Giao đồ xong , về báo cáo theo lệnh của bà xã đây! An Nhiên quan tâm cái chân của hơn cả đó.”

Hoắc Doãn Tư rời .

Chốc lát , lầu truyền lên tiếng khởi động của ô tô, Trương Sùng Quang lặng lẽ lắng .

Thật Hoắc Doãn Tư thường đến đây, nhưng dạo một tuần mới đến một , cứ một, hai ngày sẽ đến, tới thăm tới chọc tức .

Lúc đầu Trương Sùng Quang cực kỳ phản kháng, bởi vì làm gì đàn ông nào thích vết thương của bại lộ mặt khác, nhưng lâu dần, cũng quen.

Những lúc bác sĩ xoa bóp cho , Hoắc Doãn Tư cũng sẽ ở bên cạnh, làm gì thì cũng đó.

Trương Sùng Quang vẫn về nhà họ Hoắc.

Anh từng và Hoắc Tây chia tay, thì hãy chia tay triệt để .

Bây giờ cô cũng tìm một khác, trở về như thì sẽ như thế nào?

Trương Sùng Quang ngoài suốt một tuần.

Cũng vì chân đau, ngoài thôi, chỉ đợi ở trong nhà. Một tuần , công ty một buổi ký kết hạng mục cực kỳ quan trọng, dự họp.

Địa điểm là câu lạc bộ thương mại cao cấp.

Tổng Giám đốc công ty đối phương là phương Bắc, cực kỳ hào sảng, ký hợp đồng xong còn uống vài chén rượu nữa.

Thư ký Tần cản, Trương Sùng Quang ngăn .

Anh uống hết hai ly Champagne mà mặt đối sắc, mỉm : “Tổng Giám đốc Vương, cơ thế của , chỉ thể uống từng đó thôi, xin thứ !”

Tổng Giám đốc Vương cũng uống sạch hai chén rượu trắng, vỗ vai Trương Sùng Quang, : “Tôi chân của Tổng Giám đốc Trương bất tiện, nhưng ngờ Tổng Giám đốc Trương hào phóng như , kết bạn đấy.”

Sắc mặt Thư ký Tần .

Trương Sùng Quang mỉm , nhưng trong lòng vỡ nát, đặc biệt là lúc lên xe lăn đế rời , Tổng Giám đốc Vương say mèm còn đẩy xe cho nữa.

Trương Sùng Quang lịch sự lời từ chối.

Tắt điện thoại, mắt thư ký Tần đỏ bừng, cô thấp giọng : “Sau chúng cần hợp tác với loại đó nữa, một tí chừng mực nào.”

Trương Sùng Quang tỏ biểu cảm gì: “ông chủ nhiều tiền và hống hách nhờ than đá, đầu óc, là dễ lừa tiền nhất! Không hợp tác với ông chính là tốn thất của chúng .”

Thư ký Tần định thêm gì đó nhưng Trương Sùng Quang ngăn cô : “Đừng nhắc chuyện nữa, hợp đồng .”

Thư ký Tần tỉnh táo : “Là vượt quá giới hạn.”

Trương Sùng Quang trách móc nặng nề, lúc chuẩn rời , bỗng dưng thấy Hoắc Tây.

Cô và một đàn ông từ bên ngoài , cùng .

Người đàn ông tới bốn mươi tuổi sở hữu khí chất tao nhã, khuôn mặt cũng tầm thường, với Hoắc Tây cực kỳ xứng đôi… Tim Trương Sùng Quang đập mạnh, chẳng lẽ đây là đối tượng hẹn hò của Hoắc Tây ?

Nhanh như

Ngón tay của cuộn tròn , sợ Hoắc Tây thấy , với thư ký Tần: “Đẩy sang bên , …hút một điếu thuốc.”

Thư ký Tần cũng thấy, môi của cô mấp máy, nhưng một lát vẫn đấy cấp sang lối nhỏ.

Khoảng cách chỉ hơn mười mét mà như nghìn cân. Cô thậm chí còn .

Chiếc xe lăn dừng , cô nghẹn giọng hỏi: “Tổng Giám đốc Trương, thật ngài thể với luật sư Hoắc..”

“Nói cho cô cái gì? Nói cho cô trở thành kẻ tàn phế vì bảo vệ cô , để cô thương xót ... Khiến cô ở bên cạnh, hầu hạ một kẻ tàn phế, để cô lau chùi cơ thể tàn tật mỗi ngày ?

Trương Sùng Quang bằng giọng chế nhạo, trái tim run rẩy.

Thư ký Tần khống chế bản , sang một bên.

Trương Sùng Quang lấy một điếu thuốc lá, thật thể hút thuốc, vì hút sẽ khiến chân đau thêm. những lúc thể nhịn , ví dụ như hiện tại, cần một điếu thuốc.

Vừa nãy, thấy Hoắc Tây ở bên khác. Cảm giác tự ti dâng lên cực điểm.

Trương Sùng Quang từng là kẻ kiêu ngạo tới nhường nào, nhưng bây giờ trốn tránh như rùa đen rụt đầu trong vỏ, dám ... Thật đáng , hoang vắng.

Điếu t.h.u.ố.c lá ở giữa hai ngón tay run rẩy.

Anh thấy tiếng Hoắc Tây bộ, khi cô làm việc, thường giày cao gót trong những dịp trang trọng.

Giọng trong trẻo vang vọng nơi lối nhỏ. Cũng vọng trong đầu Trương Sùng Quang.

Điếu t.h.u.ố.c lá đốt đến ngón tay , đến khi sắp bỏng thì mới tỉnh táo , đưa tay dập điếu thuốc… Anh rời khỏi đây ngay lập

tức, mà một xe lăn, lặng lẽ ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.

thì thể thấy bao xa? Nhiều nhất là một nửa so với đây.

, vẫn cố chấp đó, đang chờ đợi điều gì, cũng đang suy nghĩ gì… Anh đang nghĩ xem Hoắc Tây đang làm gì, cô đang chuyện cực kỳ vui vẻ với đàn ông trai .

Nghĩ đến mức trái tim đau nhức, với thư ký Tần ở cách đó xa: “Đi thôi!”

Thư ký Tần đến phía , giúp đẩy xe lăn.

Bàn tay Trương Sùng Quang nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn, cất giọng khàn: “Tôi tự .”

Thư ký Tần khom lưng, giọng điệu dịu dàng: “Tổng Giám đốc Trương, ngài quên bác sĩ Trịnh dặn dò , ông bảo nửa tháng ngài nên bộ.”

Trương Sùng Quang gì, nhưng tay nắm tay vịn chặt.

Thư ký Tần thể ngăn , vì tiến lên một bước, để Trương Sùng Quang nắm lấy cánh tay cô … Anh bóp tới nỗi bắp tay cô đau nhức, mới thấy đau đớn đến mức nào.

Một lát , Trương Sùng Quang vững, Thư ký Tần nhỏ: “Tôi đỡ ngài lên xe.”

“Không cần!”

Thư ký Tần dám lơ là, cô cân nhắc mới : “Xe đậu ở bên ngoài, giờ ngoài trời đang mưa…”

Trương Sùng Quang thẳng, nhưng cơ thể trông cứng ngắc cực kỳ kỳ lạ.

Thư ký Tần sai.

Quả nhiên một lúc , Trương Sùng Quang kiềm giọng, : “Cô sợ trượt chán? Cô cũng nghĩ là một tên tàn phế, đúng ?”

Thư ký Tần thở dài trong lòng.

thực sự dỗ dành hết lòng: “Làm thể chứ, bác sĩ Trịnh chỉ cần ngài kiên trì luyện tập phục hồi chức năng thì thể khôi phục như lúc …”

Trương Sùng Quang cắt đứt lời cô : “Có thể khôi phục bảy, tám phần?”

Giọng điệu của kỳ lạ.

Thư ký Tần bất đắc dĩ, dạo gần đây cấp thường xuyên trở nên kỳ quái, hình như bắt đầu từ ngày luật sư Hoắc về nước! Cô oán thầm trong lòng, đùi bệnh là trong lòng bệnh nữa.

bất đắc dĩ buông tay, nhưng vẫn che chở phía lúc.

“Tôi cần cô xem!” Trương Sùng Quang như mọc mắt lưng, như .

Thư ký Tần đành lấy xe lăn.

Trương Sùng Quang từ từ đến của câu lạc bộ thương mại, bên ngoài quả đúng như lời Thư ký Tần , mưa phùn rơi liên tục, dày đặc như lá kim, mặt đất mưa cọ rửa bóng loáng.

Xe của đậu cách đó xa chỉ tầm mười mét ngắn ngủn. mặt đất trơn trượt.

Phía truyền đến âm thanh lo lắng của thư ký Tần: "Tổng Giám đốc Trương, để đỡ ngài”

Trương Sùng Quang bảo cần, chỉ chống đỡ bản , dồn bộ sức lực đùi ... cho dù nỗ lực để bản trông bình thường nhưng thể giống như cũ?

Rõ ràng là khác mà.

Mưa vẫn rơi, Trương Sùng Quang khó khăn về phía , cô thể ngăn nổi nước mắt trong mắt nữa, vành mắt nóng lên như cảm xúc sắp tràn ngoài. nhịn, vì cô chỉ là thư ký, cô chỉ thể phục tùng mệnh lệnh của cấp vô điều kiện.

Đằng , cuối cùng Trương Sùng Quang cũng đến bên cạnh xe.

Anh thở phì phò vịn cửa xe, chân trái của run rẩy, đau đớn dữ dội.

Tài xế đang tập trung.

Thư ký Tần vội vã chạy tới mặc kệ làn mưa xối ướt váy của cô , cô mở cửa cho Trương Sùng Quang… Tài xế giật , vội vàng chạy xuống đỡ lên xe, liên tục xin : “Xin Tổng Giám đốc Trương, do phát hiện ngài.”

Tuy tính tình Tổng Giám đốc Trương nhưng tiền lương cao, cũng đủ nuôi sống cả gia đình.

Anh đánh mất công việc .

Anh trách móc, khó khăn rướn sang ghế xe, biểu cảm lạnh nhạt: “Không , lái xe !”

Tài xế thăm hỏi.

Anh giúp thư ký Tần đặt xe lăn lên xe, lặng lẽ xin thư ký Tần đỡ cho vài câu, thư ký Tần thấp giọng : “Lái xe nhanh , đừng làm những việc vô ích nữa. Hôm nay tâm trạng của tống Giám đốc Trương .”

Tài xế khéo léo, liên tục bảo lên xe. Thư ký Tần cũng lên xe.

Lúc xe chuẩn rời , Hoắc Tây và đàn ông nãy cũng . Lúc Hoắc Tây đến đây xe hỏng giữa đường, đối phương là

quen trong giới pháp luật, đang bàn chuyện hợp tác với cô. Anh mua cổ phần công ty Anh Kiệt, đương nhiên đây cũng chỉ là một trong những nguyên nhân thôi, thứ hai là vì độc , Hoắc Tây cũng độc , theo đuổi cô nhờ công việc mà thôi.

Cơ hội khó , đàn ông tự nhiên đề nghị: “Tôi đưa luật sư Hoắc về! Giờ trời mưa thể bắt xe .”

Hoắc Tây cũng thấy Trương Sùng Quang.

mưa rơi, nghĩ về Tiểu Hoắc Tinh đang ở nhà thì gật đầu mỉm : “Vậy làm phiền Luật sư Thẩm .”

Luật sư Thẩm thấy cô đồng ý, trong lòng vui mừng, nhưng đàn ông ở độ tuổi vẫn nên dè dặt, mỉm , phong độ giúp Hoắc Tây mở cửa ghế lái phụ.

Hoắc Tây đang định , khóe mắt thấy Trương Sùng Quang ở bên .

Cửa xe ô tô hạ xuống một nửa, nước mưa làm cửa kính ướt nhẹp, nước nhỏ xuống như giọt nước mắt của tình nhân trong mùa mưa, khiến gương mặt của Trương Sùng Quang mờ .

Anh im lặng cô.

Hoắc Tây nghĩ đến việc hiểu lầm vì bọn họ là vợ chồng cũ… Miên Miên thường nhỏ giọng phàn nàn với cô, vì bố ít khi đến thăm cô bé, đa phần đều trò chuyện qua video, cô bé gặp bố, nhưng bố luôn bận nhiều việc.

Hoắc Tây nghĩ, giờ bọn họ còn là vợ chồng, nhưng con cũng chăm sóc.

Cô nghĩ thì lập tức xuống xe, về phía Trương Sùng Quang, luật sư Thẩm vẫn đuổi theo cô, dù đàn ông đối diện là Trương Sùng Quang, chồng cũ của Hoắc Tây, nhưng vẫn cầm dù cho Hoắc Tây, trông cực kỳ phong độ: “Mưa to, cô che cái .”

Đối phương liên quan đến công ty của , là bạn bè quen nhiều mặt, Hoắc Tây thể làm phật ý , cầm chiếc ô.

Trương Sùng Quang bên trong xe, mặt biểu cảm gì.

Thấy Hoắc Tây qua đây mà tay vẫn cầm ô của đàn ông khác, nghiêng đầu, cô một lát mới mở miệng: “Em khác ? Trông cũng đấy!”

Anh bình tĩnh , nhưng chỉ , lúc những lời gió nhẹ mây bay như thế , thì trong lòng thấy tự ti và ghét bỏ bản . Có thể đàn ông bằng Trương Sùng Quang, nhưng hôm nay Trương Sùng Quang kém hơn hẳn, chí ít sự nghiệp đôi chân nguyên vẹn, thể lái xe cho Hoắc Tây, che ô cho cô, lúc chờ thang máy cũng thế ấn nút cho Hoắc Tây.

Trương Sùng Quang thể làm những chuyện nhỏ nhặt như .

Chân trái của bất lực, ngay cả lên giường cũng lực bất tòng tâm, gì để so sánh với ?

Hoắc Tây nội tâm của phong phú tới mức nào. Cô nhẹ nhàng : “Chỉ là đồng nghiệp thôi.”

Trương Sùng Quang ngăn sự kỳ lạ của : “Đồng nghiệp phương diện nào?”

Anh hỏi, bầu khí lập tức trở nên vi diệu, thư ký Tần quả thực đào một cái hố để chui xuống… Cho dù luật sư Hoắc thật sự tìm đàn ông, nhưng Tổng Giám đốc Trương cũng thể như .

Thật sự là quá kỳ lạ.

Bọn họ gặp mặt hơn nửa năm, gặp ở sân bay trông cũng ôn hòa nhã nhặn, nhưng ngờ gặp gỡ thành như thế , cô đè sự buồn bực, thấp giọng : “Trương Sùng Quang, đừng ngây thơ như ?”

Anh gì, đôi mắt sâu thầm cô.

Hoắc Tây tạm thời nhắc chuyện con cái với , cô chống cây dù xuống lùi một bước, luật sư Thẩm cũng tiến lên một bước, cảm giác như hai sóng vai .

Hình ảnh đối diện kích thích Trương Sùng Quang.

Anh bọn họ chằm chằm, với tài xế, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: “Lái xe!”

Tài xế dám thở mạnh, nhanh chóng lái xe .

Chiếc RV màu đen từ từ qua, bọt nước tóe lên, thậm chí làm ướt cả quần áo của Hoắc Tây... Cô hề để ý, im lặng đó.

Một lát , luật sư Thắm mới nhẹ giọng với cô: “Em vẫn yêu , ?”

Hoắc Tây giật thẫn thờ.

liệu còn yêu Trương Sùng Quang , nhưng cô hiếu rõ, từ đầu đến cuối, Hoắc Tây cô chỉ từng yêu một đàn ông tên Trương Sùng Quang . Cho dù cô và Trương Sùng Quang đến bước đường như bây giờ, nhưng dù khác đến mấy, cũng thể nào thế Trương Sùng Quang.

Những kỉ niệm ngọt ngào cùng khổ sở đó. Đều là Trương Sùng Quang mang đến cho cô.

Hoắc Tây kể việc riêng cho ngoài, dù cô cũng là phụ nữ, đối phương hỏi những vấn đề , rõ ràng là ý khác, làm Hoắc Tây thể nhận , cô ngẫm nghĩ : “Luật sư Thẩm, mong suy xét về hợp tác của chúng !”

Nói xong, đương nhiên cô sẽ lên xe nữa.

Hoắc Tây bước đến ven đường để bắt xe, cô lấy điện thoại thì Luật sư Thẩm đuổi theo, hình như bắt lấy tay cô, nhưng lẽ Hoắc Tây cho ấn tượng là một già dặn giỏi giang, cuối cùng dùng những chiêu trò để đối phó với các cô gái trẻ với cô, mà chỉ phong độ : “Tạm thời nhắc đến chuyện nữa, đưa cô về .”

tính cách Hoắc Tây là thế nào chứ.

Rõ ràng là chạm đến điểm giới hạn của cô, bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác, kiểu quan hệ nam nữ thiết như , Hoắc Tây từ chối : “Tôi tự gọi xe là ! Chuyện hợp tác dừng ở đây thôi.”

chuyện nể mặt chút nào, cũng bắt đầu bực bội.

Anh buột miệng : “Hoắc Tây, chẳng lẽ thua kém với ? là quá khứ bằng, nhưng bây giờ thành …”

Khi đến điểm then chốt, bỗng ngưng bặt.

Chân của Trương Sùng Quang là điều cấm kỵ trong thành phố B, từng ai dám công khai bàn tán về chuyện .

Bởi vì Hoắc Doãn Tư từng , rằng lời đó truyền từ ai thì công ty của đó sẽ biến mất khỏi thành phố B, Hoắc Doãn Tư làm .

Hoắc Tây cũng đế ý chuyện xong câu, cô bắt một chiếc taxi nhanh chóng lên xe.

Luật sư Thẩm đó, bàn tay nắm chặt thành quyền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-2390-2399-mot-tieng-cach.html.]

Anh từ bỏ Hoắc Tây, nhưng bây giờ chọc giận cô, chắc chắn tạm thời hi vọng gì, vốn nghĩ hợp tác với cô , đợi thiết hơn mới nhắc chuyện .

hôm Hoắc Tây công tác.

Buổi tối ngày công tác, khi Hoắc Tây chăm sóc mây đứa nhỏ xong, cô ban công phòng ngủ thật lâu mới cầm di động lên, gửi một tin nhắn cho Trương Sùng Quang: “Miên Miên và Duệ Duệ đều nhớ , ba ngày tới em công tác, nếu rảnh thì đến đón hai đứa sang chỗ .”

lấy hết dũng khí của đế gửi những dòng .

Bởi vì cô hiện giờ Trương Sùng Quang đang nghĩ gì, còn sẵn sàng chăm sóc ba đứa nhỏ với cô như từng .

Nếu , cô nghĩ hẳn là tìm cách xoa dịu bọn trẻ.

Bên .

Sau khi Trương Sùng Quang về nhà, Thư ký Tần gọi bác sĩ Trịnh đến để chườm nóng và bôi thuốc cho , giày vò một lúc lâu, cuối cùng

mới thở hắt nhẹ nhõm một chút, đúng lúc thì nhận tin nhắn.

Hoắc Tây công tác, Miên Miên nhớ .

Trương Sùng Quang chằm chằm tin nhắn , thật lâu… Anh vẫn luôn chìm trong cảm giác ủ rũ chán chường, nhưng tin nhắn kéo về hiện thực, chỉ là chồng cũ của Hoắc Tây, mà còn là bố của ba đứa trẻ.

Miên Miên nhớ .

Chỉ năm chữ ngắn ngủi khiến lòng đau như cắt.

Nửa năm qua, từng gặp Miên Miên lấy một , bởi vì Hoắc Tây tình trạng bây giờ của , cho nên cũng dối bọn trẻ, thế nhưng giấu nửa năm thì , chẳng lẽ giấu cả đời?

Trương Sùng Quang nghĩ, lẽ đến lúc đối mặt với sự thật .

Có điều Hoắc Tây trong những sự thật đó...

Anh cầm di động, nhẹ nhàng trả lời một chữ

“Được”, nhắn xong, trong lòng bỗng chút hoảng hốt... Trương Sùng Quang tin nhắn gửi .

Trong lòng bỗng chút hối hận, nhưng hình như cũng hối hận lắm… Anh rõ tương lai của và Hoắc Tây sẽ về , nhưng hiện giờ kiêng dè cảm xúc của bọn trẻ.

Anh đắm chìm trong thế giới của riêng và phớt lờ bọn nhỏ quá lâu .

Có điều cũng điều nghĩa là gì, nghĩa là một ngày nào đó Hoắc Tây sẽ phát hiện sự thật về cái chân què của , rõ đến lúc đó cô sẽ phản ứng , nhưng Trương Sùng Quang nghĩ đến lúc đưa lựa chọn. Lúc quyết định buông tay cô, thì thật sự buông bỏ , lý do gì trói buộc cô cả đời vì chân .

Thư ký Tần nhận tâm trạng của , đoán là chuyện gì đó liên quan đến Hoắc Tây.

Cho nên khi để bác sĩ Trịnh xử lý xong xuôi, cô bèn tiễn về , khi về chợt thấy Trương Sùng Quang lạnh nhạt : “Tìm cho một phụ nữ.”

Hả…

Thư ký Tần sững sờ: tìm phụ nữ?

Nếu Tổng Giám đốc Trương là đàn ông bình thường thì cũng chẳng gì sai, nhưng chân của thương thành như , là một cực kỳ kiêu ngạo, lỡ như tìm trúng một phụ nữ điều, thì sẽ…

Rất lâu đó cô vẫn đáp lời.

Trương Sùng Quang nhíu mày: “Cô nghĩ cái gì đấy!… Tìm giúp một chút địa vị gì đó. Cô điều kiện gì cũng , thời hạn hai năm.”

thì thư ký Tần cũng làm việc với lâu năm , lúc đoán dụng ý của .

do dự một lát nhưng vẫn hỏi: “Tổng Giám đốc Trương, là tìm giả làm bạn gái ?”

Trương Sùng Quang gì.

Anh chỉ vuốt ve tay vịn của ghế sô pha, yên lặng nghĩ thầm: Hai năm, chắc là đủ !

Khi đó, chuyện giữa và Hoắc Táy còn là chuyện gì quan trọng nữa , hai cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn!

Biệt thự nhà họ Hoắc.

Hoắc Tây lặng thinh tin nhắn Trương Sùng Quang gửi đến, thật lâu… Cô nhớ những lời quái gở mà với cô khi hai vô tình gặp buổi sáng.

Nếu thế suy nghĩ thông suốt, Hoắc Tây cũng thế thoải mái hơn phần nào.

Cò nghĩ, đợi đến sáng mai báo cho Miên Miên và Duệ Duệ, hai đứa hẳn sẽ vui lắm.

Đêm khuya, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô qua từ lâu, nhưng cô vẫn bất động thật lâu ban công… Nhiều năm , cô từng ở nơi , Trương Sùng Quang cũng ở ban công phòng ngủ của , ngóng trông cô thật lâu.

Lúc , mới từ nước ngoài trở về. Bọn họ vẫn ở bên .

Hoắc Tây cúi đầu khố, hôm nay Thấm Mạnh Phi hỏi cô còn yêu Trương Sùng Quang , cô trả lời. bây giờ, giữa trời đêm thanh vắng, cô thể tự dối lòng , một vài cảm xúc, một khi xuất hiện là sẽ kéo dài đến cả đời.

Chỉ điều cô yêu thêm nữa.

Hoắc Tây xa xăm về phía ban công đối diện, cuối cùng vẫn đẩy cửa nối thông hai bên .

Cô từ từ xoay , bước phòng ngủ của . Hôm trùng hợp là ngày cuối tuần.

Từ sáng sớm, Miên Miên chạy sang đây thăm em gái, cô bé nhoài nội Tiểu Hoắc Tinh, chỉ một lát nhịn mà lén bế em gái lòng.

Cô bé còn nhỏ tuổi, khi ôm cố hết sức mới giữ .

Tiểu Hoắc Tinh hề cảm thấy khó chịu, bé con còn lắc hai cánh tay nhỏ của , cố bám lấy chị gái, còn lộ mấy cái răng sữa trắng như tuyết, chảy cả nước miếng ngoài.

Miên Miên hôn nhẹ bé con, giống như đang nâng niu hôn một con búp bê nhỏ.

Tiểu Hoắc Tinh toe toét...

Khi Hoắc Tây khỏi phòng vệ sinh thì đúng lúc thấy cảnh , Miên Miên tiếc nuối để em gái xuống nôi, cô bé Hoắc Tây công tác, bèn : “Mẹ ơi, lúc ở nhà, con với Trương Duệ sẽ chăm sóc em gái thật .”

Hoắc Tây bước đến bên giường, ôm Miên Miên lòng.

Nửa năm qua, thật Miên Miên cũng ít khi gặp cô, còn ngả vòng tay .

Hoắc Tây nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô bé, dịu dàng : “Lát nữa sẽ đưa con và Duệ Duệ đến chỗ của bố.”

Miên Miên ngẩn ngơ.

Một lúc lâu , cô bé mới kiềm chế niềm vui sướng của , dám tin mà hỏi : “Thật ạ?”

Hoắc Tây thơm nhẹ cô bé: “Đương nhiên là thật! Con mau báo với Duệ Duệ , hai đứa thu dọn ít hành lý lát nữa sẽ đưa các con qua đó.”

Miên Miên thật sự nhớ Trương Sùng Quang, tuy rằng cô bé gọi điện thoại cho bố, nhưng gặp bố trực tiếp đương nhiên là khác .

Cô bé chạy vài bước thì đầu , khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng hỏi Hoắc Tây: “Con thể mang em gái theo luôn ?”

Hoắc Tây nghĩ một lát : “Dẩn dì Ngô theo nữa chắc là .”

Miên Miên vui vẻ chạy vụt ngoài, báo tin vui cho Duệ Duệ, Tiểu Trương Duệ vẫn tỏ vẻ lạnh lùng giống y như , rõ ràng là trong lòng vui giả vờ giả vịt thèm quan tâm.

Lúc Hoắc Tây lái xe đưa hai đứa , cũng khỏi trêu chọc con trai mấy câu.

Lúc đầu Tiểu Trương Duệ hổ, nhưng khi thấy vẻ mặt vui mừng của , trông cực kỳ tự tin và tràn đầy năng lượng, của bạn học nào trong lớp thể so với , thế là kiềm chế mà cảm thấy thỏa mãn.

Cậu bé nghĩ, nếu thế mãi như thì bao.

Khi vui thì bé cũng sẽ vui theo, thế nên sẵn sàng tạm thời tha thứ cho bố.

Một tiếng , xe của Hoắc Tây lái biệt thự Trương Sùng Quang đang ở.

Vẫn là tòa nhà cũ , vẫn là phong cảnh của đây, khi Hoắc Tây xuống xe, cô thấy rừng phong phía biệt thự, vẫn xanh trong tiết trời mùa xuân.

Miên Miên và Duệ Duệ mở cửa bước xuống xe.

Hai đứa trẻ trở về nhà cũ cũng chạy ngay mà đều bên ngoài, năng gì.

Hoắc Tây bế Tiểu Hoắc Tinh khỏi xe, dì Ngô cũng xách bao lớn bao nhỏ, đồ dùng của đứa bé .

Hoắc Tây dịu dàng : “Sao hai đứa ?” Tiểu Trương Duệ đáp: “Hình như bố ở nhà!”

Cậu bé xong, bỗng một bước từ trong biệt thự, là Thư ký Tần.

Thư ký Tần ở đây là yêu cầu của Trương Sùng Quang, dù thì giúp việc trong nhà cũng thế nào thông minh bằng thư ký Tần, sợ bọn họ sai gì đó làm lộ bí mật của .

Nhắc đến chuyện mới nhận , Thư ký Tần và Hoắc Tây hơn nửa năm gặp.

Lúc quen cũ trở về, cô khỏi xúc động trong lòng, hốc mắt đỏ lên nhưng cố nén : “Luật sư Hoắc, tối hôm qua Tống Giám đốc Trương uống nhiều quá, bệnh gút tái phát, bây giờ còn đang nghỉ ngơi lầu…”

nửa chừng ngập ngừng.

Hoắc Tây hiểu rõ, gật đầu: “Được, giao bọn trẻ cho , lát nữa cho kịp chuyến bay.”

Thư ký Tần hiểu lầm, nhưng tiện giải thích.

xách hành lý của Tiểu Hoắc Tinh, dẫn lên lầu, khi bước ngôi nhà một nữa, tâm trạng Hoắc Tây phức tạp… Lần cô đến đây là vì lấy giấy chứng nhận, cũng vì thế mà xảy xích mích với Trương Sùng Quang.

Chỉ chớp mắt mà thứ đổi chóng mặt.

Hoắc Tây thôi nghĩ nữa, bình tĩnh thản nhiên bước lên lầu, giúp việc thấy cô thì theo thói quen gọi bà chủ, nhưng Hoắc Tây nhẹ nhàng lắc đầu: “Gọi là cô Hoắc!”

Người giúp việc giật thon thót, nhận bản lỡ lời.

Thư ký Tần : “Luật sư Hoắc, cô đừng để ý, trong biệt thự vẫn , chỉ là bọn họ nhớ đến việc đây cô đối xử nên mới gọi như .”

Đương nhiên Hoắc Tây sẽ trách móc gì, cô chỉ nhạt.

Lên tầng hai, quả thật Trương Sùng Quang còn đang ở nhà, cũng thật sự tái phát bệnh gút, đang mặc một bộ đồ ở nhà tối màu, uể oải dựa sô pha.

Thư ký Tần dẫn trong, bèn ngước lên, liếc mắt một cái thấy Hoắc Tây.

Ánh mắt sâu thẳm.

Hoắc Tây cũng , hai đối mặt với hồi lâu, đó Trương Sùng Quang khàn giọng : “Chuyện ngày hôm qua, xin em!”

Hoắc Tây chăm chú.

Sau một lúc lâu, cô mới củi đặt Tiểu Hoắc Tinh tay minh lòng , khi cô đến gần, thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng tóc cô... Khiến cho tham lam, cũng khiến đó tan nát cõi lòng.

Tiểu Hoắc Tinh ngoan ngoãn trong lòng , đôi mắt đáng yêu tròn xoe mở to.

Khi Hoắc Tây buông tay, cô thấp giọng hỏi: "Sao gút , đây làm gì bệnh .”

Trương Sùng Quang cũng ngờ Hoắc Tây hỏi như , một giỏi giao tiếp như cũng ngơ ngẩn trong chốc lát.

Bầu khí ngưng đọng.

Một lát , mới bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Cũng là hai tháng qua mới .”

Bọn họ chung sống hòa bình, Hoắc Tây vẫn sẵn sàng quan tâm một phần, cô nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể của Tiểu Hoắc Tinh, : “Vậy uống ít một chút, chú ý sức khỏe.”

cực kỳ tự nhiên, Trương Sùng Quang kìm mà hỏi: “Em vẫn còn quan tâm ?”

Cơ thể của Hoắc Tây cứng đờ.

Một lát , Hoắc Tây thẳng , giải thích đơn giản về chương trình học của Miên Miên và Duệ Duệ, giọng điệu bình thản nhưng vẫn giữ cách, cô tầm hai, ba phút, còn Trương Sùng Quang yên lặng .

Tiếu Hoắc Tinh im lặng dán n.g.ự.c .

Dường như cô bé đây là bố , nên mở to đôi mắt đen nhánh cực kỳ đáng yêu, còn chớp mắt… Trương Sùng Quang nhịn , vươn tay sờ gương mặt của cô bé.

Mềm mại, mùi sữa của trẻ con.

Tiếu Hoắc Tinh cũng tám, chín tháng tuổi , thế gọi khác, chẳng cần ai dạy cũng gọi bố vô cùng tự nhiên… Mắt Trương Sùng Quang đỏ hoe.

Miên Miên và Duệ Duệ cũng gặp lâu.

Có Hoắc Tây ở đây, hai đứa bé cứ quấn lấy , giữ chặt .

Hoắc Tây thấy Thư ký Tần ở đây cũng yên tâm, cô vài câu rời … Trong phòng khách chỉ còn Trương Sùng Quang, Thư ký Tần và ba đứa nhóc.

Một hồi , lầu vang lên tiếng xe khởi động. Chắc là Hoắc Tây rời .

Thư ký Tần thấy mấy đứa nhóc ở , mỉm : “Đế mua chút đồ ăn nhẹ và hoa quả, buổi chiều sẽ dạy học cho Miên Miên và Duệ Duệ, , bây giờ mấy đứa hãy chơi nhé!”

Miên Miên nhớ Trương Sùng Quang, cô bé nhẹ nhàng ôm cánh tay của bố, trông cực kỳ ỷ . Duệ Duệ vẫn còn giận dỗi, bên cạnh năng gì.

Trương Sùng Quang lặng lẽ chuyển chân,

Tiểu Hoắc Tinh đè lên chân nên đau một chút. Anh chuyện với Duệ Duệ.

Cậu bé do dự hơn nửa ngày trời mới chịu chuyện với bố, nhưng tình cảm bằng lúc … Lòng Trương Sùng Quang chua xót, nhưng thể làm gì .

Anh ôm Tiểu Hoắc Tinh.

Một lúc lâu , Tiếu Hoắc Tinh xuống, cơ thể mặc chiếc váy hoa nhí uốn éo, bổ bằng vẻ đáng yêu.

Tiểu Trương Duệ bình tĩnh : “Em học .”

Cơ thế Trương Sùng Quang cứng đờ.

Trẻ con chín tháng tuổi là thể để đỡ cho cô bé tự một chút, nhưng bắp đùi của thể chống đỡ … Anh mở miệng giải thích với con trai, nhưng cổ họng như nghẹn .

Lúc , Trương Sùng Quang cảm thấy buồn.

Nếu ở bên các con, sự thật với cả thế giới, với Hoắc Tây rằng là tên tàn phế, một tên tàn phế đến cả đường cũng thể .

Tiểu Trương Duệ thấy yên, to giọng hỏi: “Chân của chú còn đau ? Mẹ bảo cháu dặn chủ uống ít rượu thôi.

Trương Sùng Quang xúc động trong lòng.

Một lát , nhẹ nhàng hỏi: “Con bố lời ?"

Tiểu Trương Duệ im lặng, bé chỉ ôm lấy Tiểu Hoắc Tinh trong lòng Trương Sùng Quang, nâng hai tay của cô bé lên, đế cô bé lê từng bước mặt đất.

Dù chỉ nhúc nhích nhưng cô bé cũng vui vẻ.

Tiểu Trương Duệ nhẹ giọng : “Nếu chú ý, chân của chú sẽ đau, ôm em gái nữa."

Trong lòng Trương Sùng Quang run rẩy, một lúc lâu mới : “Nếu cả đời chân bố , đau đớn suốt đời, con còn bằng lòng gọi bố là bố ?"

Tiểu Trương Duệ đột nhiên ngước mắt lên...

Trương Duệ vẫn còn nhỏ, giấu chuyện trong lòng, bé hỏi thẳng: “Vậy cả đời chú sẽ khá hơn nữa ?”

Ánh mắt Trương Sùng Quang sâu thẳm.

Anh giao tiếp với con trai theo cách của đàn ông: “Có lẽ.”

Trương Duệ nhỏ hơn Miên Miên vài tuổi, nhưng trưởng thành hơn Miên Miên.

Nghe , chằm chằm chân Trương Sùng Quang, như thể một điều gì đó… Thật lâu , giọng nhỏ kiên định cất lên: “Nếu khỏi , cháu sẽ chăm sóc chị gái chú.”

Nói xong bé tiếp tục chơi với chị gái.

Hốc mắt Trương Sùng Quang nóng bừng, liệu lựa chọn sai .

Bọn nhỏ đều ngoan.

Bữa trưa, Trương Sùng Quang xuống lầu ăn cơm với chúng, bọn nhỏ đều thói quen ngủ trưa, buổi chiều Thư ký Tần gửi Miên Miên và Duệ Duệ đến lớp học thêm, lầu chỉ còn Trương Sùng Quang chăm sóc cho Tiểu Hoắc Tinh.

Người giúp việc làm, nhưng Trương Sùng Quang đáng ngại, nhất quyết tự chăm sóc.

Đến tối, bầu trời ráng màu.

Công ty gọi điện tới, chuyện quan trọng, Trương Sùng Quang trả lời xong thì phòng làm việc làm một việc vặt… Tiểu Hoắc Tinh thảm trong phòng ngủ tự chơi, Trương Sùng Quang đưa cô bé một vài món đồ chơi cô bé thích.

Tiếng ô tô vang lên trong sân.

Trương Sùng Quang mải mê điện thoại đến nổi để ý… Tiếng bước chân bắt đầu vang lên cầu thang, từng bước từng bước ngày càng gần.

Hoắc Tây vội vàng đến, vì Hoắc Chấn Đông bệnh nặng nên một cuộc gọi, cô vội vã từ nơi khác về.

Thậm chí kịp bận tâm đến chuyện bọn họ ly hôn, cô thẳng phòng ngủ chính.

Trong phòng ngủ, Tiếu Hoắc Tinh mặc váy thảm chơi đùa, sàn rải rác đồ chơi và ảnh chụp… Khi bước , Hoắc Tây cũng để ý, nhưng khi đến gần mới thấy kỳ lạ.

Những bức ảnh đó đều là cảnh cô ở nước ngoài hơn nửa năm . Quảng trường, còng viên, trung tâm mua sắm… Khắp nơi.

Mỗi bức đều là ảnh cô!

Tiểu Hoắc Tinh đang nghịch, còn Hoắc Tây thì ngơ ngác… Cô lật xem từng bức một.

Ngoài cửa phòng ngủ, tiếng xe lăn vang lên.

Khi thấy Hoắc Tây, Trương Sùng Quang ngạc nhiên: “Sao cô về …”

Chưa hết câu, chú ý đến bức ảnh tay cô. Sự tĩnh lặng bao trùm bầu khí.

Một lúc , Hoắc Tây mới nhẹ giọng : “Trương Sùng Quang, lúc chúng chia tay cũng …”

Trương Sùng Quang ngắt lời cô.

Anh đẩy xe lăn , mặt vô cảm, bình tĩnh với cô: “Lúc bỏ thói quen chán ngắt thôi, chuyện đó !… Hoắc Tây, bạn gái .”

Đây là điều mà Hoắc Tây ngờ đến.

Thậm chí cô còn kịp khó xử, Trương Sùng Quang đẩy xe lăn đến, cúi xuống nhặt hết ảnh đưa cho Hoắc Tây: “Chỉ là kịp xử lý thôi.”

Hoắc Tây chằm chằm.

Trương Sùng Quang nhẹ, thậm chí còn lấy điện thoại từ trong túi , cho Hoắc Tây xem một bức ảnh… Đó là một phụ nữ xinh , chỉ mà còn khí chất.

Anh : “Gần đây mới ở chung, nên cô cần lo quấn lấy cô.”

Hoắc Tây quan tâm những bức ảnh đó, cũng nghi ngờ lời Trương Sùng Quang.

Bởi lúc đưa Tiểu Hoắc Tinh đến bệnh viện.

Rất thể Hoắc Chấn Đông... Sẽ chịu thêm mấy ngày.

với Trương Sùng Quang, lẽ quá khẩn cấp, Trương Sùng Quang buột miệng thốt : “Tôi lái xe đưa cô đến bệnh viện.”

Chưa hết câu, lời dừng bên khóe môi.

Sao thể đến lái xe, bây giờ thậm chí còn dựa xe lăn để di chuyển... Vậy mà còn đưa cô . Lúc , Trương Sùng Quang bừng tỉnh.

Lòng bàn tay nắm chặt buông , nắm chặt, thấy giọng đỡ đần của chính : “Hoắc Tây, bạn gái, tiện đến đây.”

Loading...