Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 2360-2369: Hoắc Tây không muốn biết

Cập nhật lúc: 2025-10-22 11:09:25
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoắc Tây .

Cô lẳng lặng ăn, để ý tới ánh mắt nóng bỏng của Trương Sùng Quang.

Ăn xong, cô ngước mắt lên hỏi : “Sao ăn?”

Trương Sùng Quang đang cất mâm cơm , , những ngón tay thon dài run lên khẽ. Anh chăm chú cô, một cách chậm rãi: “Hoắc Tây, em còn quan tâm đến ?”

Sắc mặt Hoắc Tây hồng hào, lẽ là do uống canh bồi bổ.

Cô nhàn nhạt : “Không chúng sống với sáu mươi ngày ? Đây chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường thôi… Hay vẫn giữ thái độ lạnh lùng? Nếu thì cũng thể.”

dứt lời, ôm cô thật chặt.

Anh siết chặt cánh tay, ôm trọn bờ vai gầy gò của cô lòng, đầu cúi xuống sát gần cô, môi chạm gáy cô. Tư thế dường như bao bọc bộ cơ thế Hoắc Tây đôi cánh của , giống như lời thề khi bọn họ kết hôn.

[Hoắc Tây, sẽ bảo vệ em.]

[Sau em cần cực khố như nữa, sẽ giúp em chia sẻ gánh nặng.]

[Kế từ hôm nay, em là bà Trương.]

Thế nhưng họ vẫn thành một cặp vợ chồng bất hoà và ly hôn, tập đoàn Tây Á một nữa trở thành gánh nặng của Hoắc Tây. Anh thực hiện lời hứa khi họ kết hôn, phụ lời thề khi đó.

Anh chẳng những làm Hoắc Tây hạnh phúc, mà cuộc hôn nhân của họ đối với cô còn giống như một nhà tù, khiến cô còn vô tư như nữa, vì họ thêm ba đứa con.

Người Hoắc Tây giống Hoắc Minh, nhưng Trương Sùng Quang cô giống Ôn Noãn hơn.

Trương Sùng Quang cố kìm nén giọng đang run rẩy: “Là của ! Là của ! Hoắc Tây, cho thêm một cơ hội nữa , sẽ làm một chồng, bố .”

Nói xong, ôm cô chặt hơn, Hoắc Tây cảm thấy đau đến mức xương cốt như bóp gãy.

“Đau, Trương Sùng Quang…”

Cô phát âm thanh gãy vụn trong vòng tay , một lúc Trương Sùng Quang mới lấy tỉnh táo, nhanh chóng buông cô … Dáng vẻ Hoắc Tây cúi đầu, mắt ngấn lệ, trông ấm ức khiến lòng rung động.

“Hoắc Tây.”

Anh kiềm chế bản , môi run run hôn lên môi cô. Khoảnh khắc áp lên môi cô, chợt , cũng hôn sâu mà chỉ liên tục cọ xát cô.

Thân thể Hoắc Tây chút cứng ngắc.

Khoảnh khắc Trương Sùng Quang tiếp xúc, cô theo bản năng nghĩ đến video ôm hôn Tổng Vận... và cả sự háo hức chạm cơ thể phụ nữ của , cùng tiếng thở hổn hển cuồng nhiệt của đôi nam nữ, tựa như một chiếc búa nặng đập mạnh tim cô, khiến cô thở nổi.

đẩy Trương Sùng Quang ...

Hai gần , thở quấn quýt nồng nàn.

Một lúc lâu , Hoắc Tây mới huých eo : “Được .” Trương Sùng Quang động tình cầm lòng .

Anh áp trán trán cô, cô thật sâu, ánh mắt u tối đến mức thể rõ, Hoắc Tây cũng dám rõ, cô nhỏ giọng: “Tôi ngủ.”

“Anh ngủ với em một lát nhé! Anh sẽ bưng khay xuống lầu lên ở cùng em.”

“Anh ăn ?”

“Không đói… Dậy ăn, đó đón Miên Miên và Duệ Duệ đến.”

Trương Sùng Quang nhịn hôn lên mặt Hoắc Tây một cái mới xuống lầu.

Hoắc Tây từ từ xuống giường.

Cô dựa giường, cảm thấy buồn nôn, cô tại nhưng quan tâm.

Cô cứ im lặng như thế cho đến khỉ thêm một bên cạnh.

Trương Sùng Quang cởi quần áo mà chỉ cởi thắt lưng quanh eo, sợ nó cạ cô.

Anh cởi thắt lưng thì thầm tai cô: “Nếu để nó cạ suốt hai tiếng đồng hồ thì da eo em chắc chắn sẽ đỏ lên.”

Hoắc Tây gì.

nghiêng, lặng lẽ đứa bé trong nôi. Có lẽ là ăn no, cô nhóc ngủ ngon lành. Hoắc Tây vốn cô bé thêm một chút, nhưng mặt Trương Sùng Quang, cô thể hiện là thích.

đàn ông hiểu suy nghĩ của cô, hôn lên gáy cô, dịu dàng hỏi: “Ôm bé cưng qua cho em ?”

Hoắc Táy hờ hững từ chối: “Nó đang ngủ, tỉnh tính.” Trương Sùng Quang kiên trì nữa.

Anh dang tay , để Hoắc Tây trong lòng . Thực lúc bọn họ thắm thiết nhất cũng hiếm khi âu yếm như , Hoắc Tây cảm thấy Trương Sùng Quang hiện tại đang chơi trò cuồng yêu.

Tuổi cao mà rõ là!

“Đang nghĩ gì ? Người ấm, dựa mà ngủ.”

Thấy Hoắc Tây nhúc nhích, Trương Sùng Quang dứt khoát kéo cô lòng, ôm cô một cách cẩn thận vì sợ làm cô đau. Anh tựa cằm lên đỉnh đầu cô, thấp giọng : “Mới sinh con xong, dù cầm thú đến cũng sẽ làm như .”

Cơ thề thực sự ấm áp, Hoắc Tây cũng biến thái đến thế.

Cô yên tâm nhắm mắt .

Lúc đầu, cơ thể cô còn cứng ngắc, nhưng về khi mệt mỏi, cô thả lỏng, bình yên tựa vai ...

Trương Sùng Quang chằm chằm khuôn mặt say ngủ của cô, còn tươi tắn mịn màng như lúc còn trẻ, nhưng vẫn thanh tú xinh , từng đường nét khuôn mặt chỗ nào xinh , khỏi đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve...

Một lúc lâu , nghiêng về phía cô, áp mặt sát mặt cô.

Trong lòng cảm giác kích động như lấy thứ mất, hết cả đời Trương Sùng Quang cũng sẽ quên cảm giác .

Buổi chiều Hoắc Tây tỉnh thì ngoài ý phát hiện Trương Sùng Quang giường, nhưng lầu thể thấy tiếng trẻ con.

Thỉnh thoảng giọng của Trương Sùng Quang.

Hoắc Tây bật dậy, ngoài cửa sổ, thấy trời chạng vạng. Cô ngủ bao lâu?

lúc , cửa phòng em bé cọt kẹt mở … Trương Sùng Quang bước . Giây phút hai đối mặt , Hoắc Tây còn chút lờ mờ.

Trương Sùng Quang đến cạnh chiếc nôi, Tiểu Hoắc Tinh.

Anh nhẹ giọng : “Sắp bảy giờ mà em dậy nên đón Miên Miên và Duệ Duệ .”

Môi Hoắc Tây mấp máy.

Trương Sùng Quang thấy thế thì khẽ : “Anh ăn !”

Bầu khí vi diệu, Hoắc Tây đưa tay vuốt mái tóc dài màu , dậy xuống giường: “Tôi rửa mặt xuống 1ầu ăn cơm!”

Trương Sùng Quang : “Hay là cứ ở lầu . Trời đang mưa lâm râm, độ ấm ở tầng cao.”

Hoắc Tây suy nghĩ một chút đồng ý.

Phòng em bé tóm là nơi ở lâu dài nên cuối cùng vẫn gọi giúp việc đến chuyến nôi sang phòng ngủ chính. Hai giúp việc , Trương Sùng Quang bế Hoắc Tây lên.

“Anh làm gì thế?”

Hoắc Tây túm lấy cổ tay áo , cụp mắt xuống : “Anh mau thả xuống!”

Trương Sùng Quang cô chằm chằm.

Một lúc , mới : “Lúc em sinh Duệ Duệ đều là bế em vệ sinh… Nhiều năm như , cân nặng của em vẫn hề đổi.”

Hoắc Tây cảm thấy thật nhàm chán: “Thả xuống, bọn trẻ thấy sẽ .”

“Sợ bọn trẻ thấy là em sợ ?”

Anh ép thật sự quá chặt, ngón tay Hoắc Tây kéo khuy măng sét của , suy nghĩ một chút : “Tôi quen như , Trương Sùng Quang, chúng thỏa thuận sáu mươi ngày, nhưng quá nhanh…”

Nghĩ thì họ xa gần một năm. Đã là một nửa xa lạ .

Trương Sùng Quang chịu buông tay, vẫn ôm cô về phòng ngủ chính. Khi qua hành lang dài lắp kính thuỷ tinh, đột nhiên dừng , ép cô bức tường gạch đỏ, nhưng quên cô sợ lạnh mà đưa một tay đệm lưng cô.

Trương Sùng Quang cúi đầu, áp đôi môi mỏng vành tai cô.

Anh khàn giọng thì thầm: “Còn nhớ , ngày sinh nhật năm ngoái em uống say, chúng làm trong tư thế … Anh vẫn còn nhớ cảm giác lúc đó, Hoắc Tây, em nhớ ?”

“Tôi quên !”

Hoắc Tây trả lời nhanh và vội, đừng nhớ , chỉ riêng những ký ức đó cũng đủ hổ .

Đêm đó phóng túng quá thể.

Kỳ thật lúc đó quan hệ của bọn họ vốn , đêm đó cô uống rượu, tâm trạng đến mức bằng lòng làm chuyện mây mưa, vì trong một tháng tiếp theo, Trương Sùng Quang luôn vô tình cố ý cho cô uống rượu, khiến hai xảy quan hệ.

một cuộc hôn nhân đến hồi kết, t.ì.n.h d.ụ.c nhờ chất gây mê thì làm thể cứu vãn đây?

Chỉ nghĩ đến đó thôi thấy cực kỳ trống rỗng.

Hoắc Tây nghĩ đến những điều đó, khuôn mặt tái nhợt cuối cùng cũng phủ một tầng đỏ ửng mỏng, trông đáng yêu.

Trong công việc, cô là vô cùng mạnh mẽ, song Trương Sùng Quang nhớ cô mềm mại như thế nào cơ thể .

Cô thích ôm cô, cố gắng hết sức chinh phục cô đến dường nào. Mỗi thỏa mãn, cô đều dựa đầu vai , giọng như mèo con gọi tên : “Trương Sùng Quang... Trương Sùng Quang...

Trương Sùng Quang nhướng mày cô.

Anh nhỏ giọng : “Hoắc Tây, sẽ để em quên, sẽ khiến em nhớ mỗi một chuyện.”

Không khí im lặng, hồi lâu Hoắc Tây nhạt.

: “Tôi thà bản quên ! Quên hết dù là chuyện xí, xé nát bản ghép . Như ... sẽ đau đớn đến thế."

Đây là đầu tiên cô kể với về nỗi thống khổ của .

Yết hầu Trương Sùng Quang chuyển động, thấp giọng hỏi: “Hoắc Tây, bây giờ vẫn làm em đau khổ ư?"

Hoắc Tây .

Trương Sùng Quang nghiêm túc bắt đầu với cô, và cô cũng tin rằng sẽ bao giờ xuất hiện một Tống Vận khác. rằng khi khắc sâu đoạn video mật đó đầu, cô hề ý định ở bên nữa.

kịp gì thì một giúp việc từ phòng ngủ chính bước .

Thấy ông bà chủ ở hành lang, khuôn mặt già nua của giúp việc đỏ lên: “ông chủ, nôi đặt xong ! Ngài qua xem . Nếu thì sẽ điều chỉnh .”

May mà Trương Sùng Quang quen với sóng to gió lớn nên hề hổ.

Anh chỉ thả lỏng yết hầu, lãnh đạm : “Biết .”

Người giúp việc cắt ngang chuyện gì, bèn vội vàng : “Vậy xuống lầu .”

Người giúp việc rời .

Trương Sùng Quang vẫn nhốt Hoắc Tây thả, Hoắc Tây đẩy eo : “Anh định đợi một nữa mới thả ?”

Giọng của cô hiếm khi phần mềm mại, Trương Sùng Quang buông cô .

Anh nhẹ nhàng cọ mũi cô, giọng càng trầm và khàn hơn: “Bà trông Tiếu Hoắc Tinh, qua đây ! Hoắc Tây…”

Anh nữa, nhưng họ từng là vợ chồng, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ hiểu gì, làm gì.

Huống chi sống mũi cao của vẫn đang cọ tới cọ lui.

Hoắc Tây rũ mắt xuống: “Đừng quên vẫn còn trong tháng.”

Giọng Trương Sùng Quang mang theo chút khàn khàn: ‘Anh quên. Hoắc Tây… đừng sợ . Anh sẽ ép em làm chuyện mà em thích nữa.”

Hoắc Tây chỉ mỉm yếu ớt.

Vừa định phòng ngủ thì thấy tiếng bước chân cầu thang, chút lộn xộn.

Là Miên Miên và Duệ Duệ, theo là Tiểu Quang.

Tiểu Quang lốm đốm lao tới, nam nữ chủ nhân đang ôm thì sức vẫy đuôi... Đôi mắt chó đen láy lộ vẻ ngu xuẩn rõ ràng.

Miên Miên và Duệ Duệ ở phía cũng lờ mờ thấy bố ôm .

Lúc , Tiểu Quang ngẩng đầu sủa một tiếng với Trương Sùng Quang.

Gâu... (thả !)

mặt hai đứa bé, Trương Sùng Quang đương nhiên chú ý hơn một chút. Khi buông Hoắc Tây , còn thì thầm tai cô: “Không là ai nuôi nó lâu như mà nó vẫn cứ thiết với em hơn.

Hoắc Tây rõ thủ đoạn của đàn ông , cô phản ứng quá nhiệt tình nhưng cũng làm mặt lạnh với mặt bọn trẻ. Cô gọi Miên Miên và Duệ Duệ , bọn trẻ hỏi: “Bọn con thể em gái ?”

Hoắc Tây sờ đầu bọn trẻ: “Chúng cùng xem.”

Miên Miên chạy phía , tiếng bước chân kêu lộc cộc, nhưng khi mở cửa phòng ngủ chính , cô bé vô cùng cẩn thận. Tiếu Trương Duệ bẩm sinh hướng nội nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng đỏ lên, rõ ràng là cũng thích Tiểu Hoắc Tinh.

Khi Hoắc Tây bước , hai đứa bé đang ghé nôi, giương to mắt .

Tiểu Quang cũng mở to đôi mắt cho đen thui mà .

Nó còn nhỏ giọng ư hử hai tiếng, chỉ là ai phiên dịch cho nó.

Miên Miên khẽ: “Em thật dễ thương! Da trắng nõn, còn trắng hơn cả Trương Duệ lúc nhỏ, chỉ là tóc nhiều như Trương Duệ, chỉ vài sợi.”

Tiếu Trương Duệ đỏ bừng mặt: “Em chẳng thèm so với con gái.”

Nói lạnh lùng là thế nhưng bé vẫn hôn em gái, sờ em gái. Cậu bé rửa tay và đánh răng, khi Hoắc Tây đồng ý, trai thích vệ sinh hôn lên cơ thể nhỏ bé của Tiếu Hoắc Tinh, ngửi thấy mùi em bé cách một lớp quần áo khiến Tiểu Trương Duệ thích.

Em gái mùi thơm quá!

Miên Miên cũng , cứ chống cằm em gái, chỉ ước em gái lớn lên ngay tức thì, nhưng sợ lớn quá nhanh sẽ chơi vui như bây giờ.

Hoắc Tây bọn trẻ, tâm trạng phức tạp.

Thực tế, đầu mang thai, cô chẳng bao nhiêu cảm xúc.

Thế chất của cô định sẵn cô lựa chọn nào khác, chỉ thế sinh . trong quá trình mang thai, phụ nữ… dễ nảy sinh tình cảm với một bào thai bé nhỏ. Cho dù mối quan hệ của cô và Trương Sùng Quang rạn nứt đến mức đó, song đứa trẻ trong bụng một nửa m.á.u thịt của cô, thể hận m.á.u thịt của cho !

Hiện tại thấy Miên Miên và Duệ Duệ thích như , hốc mắt Hoắc Tây ươn ướt.

Trương Sùng Quang nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, dịu giọng an ủi cô: “Các con vui vẻ như , em ?”

“Tôi .” Hoắc Tây nghẹn ngào . Trương Sùng Quang nở nụ nhẹ.

Người giúp việc ở một bên lau nước mắt. Nhìn cảnh , bà thầm nghĩ lẽ ông chủ và bà chủ cuối cùng làm hoà cũng nên... Người vợ chồng đầu giường cãi cuối giường làm hoà. Bà chủ sinh con, chứng tỏ là sẽ tha thứ cho ông chủ ?

Trong lòng giúp việc đang nghĩ gì, thực Hoắc Tây thể đoán .

phản bác.

Cô và Trương Sùng Quang chung sống một thời gian, cô thể với tất cả giúp việc ngay bây giờ là bọn họ chỉ tạm thời ở bên , qua hai tháng nữa là cô .

Bởi thế, khi giúp việc đang thu dọn hành lý và treo từng bộ quần áo của cô phòng quần áo, cô cũng ngầm đồng ý...

Buổi tối khi cơm nước xong, hai đứa trẻ ngủ.

Hoắc Tây cho Tiếu Hoắc Tinh b.ú xong, cảm thấy cơ thể nhớp nháp bèn lấy áo choàng tắm tắm.

Chợt tay giữ , một giọng nam khàn khàn khó nén vang lên: “Anh giúp em tắm.”

Hoắc Tây thoáng sửng sốt.

Giọng của vang lên bên tai: “Em mới sinh con, cơ thể còn yếu, nhất là nên tắm, lau giúp em. Hoắc Tây, giữa chúng chẳng lẽ một chút tin tưởng nào ? Đến chuyện cũng thề ?”

Hoắc Tây nghĩ đến bộ phim mới mắt, hờ hững : “Đàn ông thề cũng vô dụng.”

Trương Sùng Quang tiến gần, ghé sát tai cô: “Vậy em cho làm mới tác dụng! Hoắc Tây, em cho !”

Ngoài cửa sổ, bóng đêm như nhuộm mực.

Trong nhà ánh đèn sáng rực, Hoắc Tây mặc một bộ váy ngủ màu trắng dài chấm đất, mái tóc dài màu sẫm xoăn ngang eo, trông xinh và quyến rũ, dù Trương Sùng Quang quá chuyện đó song vẫn động lòng với cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-2360-2369-hoac-tay-khong-muon-biet.html.]

Anh nhịn ôm eo cô, làm gì cả, chỉ ôm cô mà thôi. Giống như ôm lấy ánh trăng sáng.

Màn đêm càng lúc càng yên tĩnh, Hoắc Tây đẩy , cũng với những lời lạnh lùng. Sau khi hành hạ mấy năm, dường như họ cũng mệt mỏi , lúc , thời gian là liều thuốc nhất.

Trương Sùng Quang nhỏ giọng tai cô: “Hoắc Tây.” Cô gì…

Anh vẫn chút thất vọng, nhưng hề gì, vẫn ôm cô… Một lúc lâu , Hoắc Tây thấp giọng : “Tôi mệt.”

Trương Sùng Quang nhớ cô đang trong tháng, nhanh chóng bế cô phòng tắm.

Thân thể Hoắc Tây yếu ớt, còn sức lực phản kháng nên cũng thêm gì nữa.

Anh bế cô đến mép bồn tắm, để cô lên , sợ cô lạnh nên bên lót một chiếc khăn tắm dày. Đợi máy sưởi đủ ấm, Trương Sùng Quang giúp cô cởi cúc áo ngủ, hàng cúc nhỏ như hạt gạo khiến mà đỏ mắt. Anh nhẹ giọng hỏi: “Nhiều cúc như , ban đêm tiện cho con b.ú ?”

Hoắc Tây trả lời…

Trương Sùng Quang nửa xổm xuống, giúp cô cởi những chiếc cúc nhỏ. cởi đồ xong, nước trong bồn tắm chỉ mới đầy một nửa, yết hầu chuyển động: “Có lạnh ? Nếu lạnh thì bật máy sưởi thêm chút nữa.”

Hoắc Tây lắc đầu: “Lưng đổ mồ hôi luôn .”

Trương Sùng Quang tự nhiên đưa tay qua, chạm làn da lưng cô qua váy ngủ.

Cơ thể Hoắc Tây cứng đờ.

Trương Sùng Quang dùng một tay giữ hai chân cô , cho cô cử động, trầm giọng : “Là do mồ hôi lạnh nên sức khoẻ yếu.”

Anh dám chậm trễ, dùng khăn lau cho cô.

Chiếc váy ngủ màu trắng cởi bỏ , dịu dàng giúp cô lau sạch từng nơi một. Khi lau xuống phía , Hoắc Tây cho chạm vì sản dịch khi sinh vẫn làm sạch, đàn ông chạm luôn cho lắm.

“Có ! Sinh con cho mà.”

Trương Sùng Quang nhỏ, đó ôm một chân của cô, đối xử với cô dịu dàng.

Hoắc Tây cụp mắt xuống .

Khoảnh khắc yên bình đến nỗi cô thậm chí còn quên mắt những cãi vã lạnh nhạt đây của họ, thậm chí còn quên mất một như Tống Vận...

Sau khi Trương Sùng Quang lau cho cô xong, thở hỗn loạn: “Được ! Anh lấy quần áo giúp em.”

Đưa bộ đồ ngủ tới, Hoắc Tây : "Em tự mặc.”

Trương Sùng Quang khoác cho cô , cẩn thận cài từng cúc áo cho cô, tâm tư của cô nhưng vẫn nhịn : "Sao bây giờ đều mặc loại thế? Ban đêm cho con b.ú thì nhớ gọi.”

Hoắc Tây giương mắt .

Trương Sùng Quang vòng qua cô, bế cô lên. Anh chăm sóc cô từng chút, để cô tự làm bất cứ điều gì, càng để cô xuống đất nửa bước, đối xử với cô như với một báu vật quý hiếm.

Hoắc Tây áp sát , cảm thấy cơ thể nóng bỏng lạ thường.

Cô là một phụ nữ trưởng thành, điều nghĩa gì. Cô cắn môi , nhỏ giọng : “Tôi thể tự , tắm ?”

luôn mạnh mẽ ở phương diện đó, hiện tại cảm giác, cô cảm thấy kìm nén , để tự giải quyết vẫn hơn.

Trương Sùng Quang buông cô mà bế cô trở phòng ngủ, đặt cô lên chiếc giường lớn mềm mại.

Anh rời ngay mà nửa quỳ bên cạnh giường, cô chăm chú.

Mái tóc dài màu xoã chiếc gối trắng như tuyết, xinh đến mức Trương Sùng Quang nghĩ ngắm cô cả đời cũng chán… Hoắc Tây cảm thấy mất tự nhiên, cô mặt chỗ khác: “Em ngủ.”

Cô trông vẻ ngượng ngùng.

Khi phụ nữ trở nên ngượng ngùng, đàn ông thường càng chịu nối. Trương Sùng Quang vuốt nhẹ tóc cô… Cơ thể phủ lên cơ thế cô, sắc mặt Hoắc Tây co .

Giọng của Trương Sùng Quang khàn khàn: “Hoắc Tây, em sợ !” Đó là câu hỏi mà là một câu khẳng định.

“Tôi !”

Hoắc Tây trả lời nhanh và gấp gáp, thậm chí còn vùi mặt chiếc gối trắng như tuyết, trầm giọng : “Tôi mệt lắm, Trương Sùng Quang, thả .”

Trương Sùng Quang chuyện với cô, chuyện.

quên cô sinh xong còn yếu, cần nghỉ ngơi nên dù thế nào cũng đành buông cô . Khi dậy, thấy dáng vẻ của , Hoắc Tây tự nhiên mà mặt chỗ khác.

Ánh mắt Trương Sùng Quang sáng rực.

Một lúc , cởi thắt lưng đến áo sơ mi.

Áo sơ mi ném lên sô pha một cách tuỳ ý, bước phòng tắm, một lúc , trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy rào rào… Hoắc Tây yên lặng , mặt lộ vẻ mờ mịt.

Trương Sùng Quang mang theo cả đầy nước trở .

Hoắc Tây chê lạnh, thế là tự ủ cho ấm tiến đến ôm cô. Anh khỏi cảm thấy ấm áp khi áp sát cơ thể cô, trong bóng tối, Hoắc Tây chân thành đề nghị với : “Chúng vẫn nên ngủ riêng phòng !”

Trương Sùng Quang vòng tay qua eo cô, ôm cô từ phía . Giọng gấp gáp: “Không cần! Ngủ .”

Đêm khuya, Tiểu Hoắc Tinh quấy , chắc là tè quần.

Hoắc Tây tỉnh , nhưng cô kịp mở mắt cảm thấy bên cạnh thả lỏng. Trương Sùng Quang rón rén dậy, ánh trăng từ cửa sổ chiếu , bế đứa bé đang lên ôm lòng, nhẹ nhàng dỗ dành. Giọng khe khẽ dịu dàng: “Mẹ đang ngủ, con đừng làm ồn nhé.

Tiểu Hoắc Tinh ấm ức rên rỉ.

Trương Sùng Quang chạm tay thì phát hiện cô bé quả thật quần, một vùng ẩm ướt lớn nặng trình trịch.

Ông bố đặt cô con gái nhỏ nôi, khéo léo tã cho cô bé, còn rửa sạch và thoa phấn cho cái m.ô.n.g nhỏ.

Tiếu Hoắc Tinh cảm thấy thoải mái, đá chân vui vẻ chờ ăn.

Trương Sùng Quang do dự một chút, ôm con gái nhỏ đặt lên giường lớn. Anh nghiêng, nhẹ nhàng cởi đồ của Hoắc Tây, sợ đánh thức cô nên nhẹ tay nhẹ chân.

Phòng ngủ tối om, để ý rằng Hoắc Tây thức.

Anh đấy quần áo của cô sang một bên, đặt đứa bé lòng cô. Tiếu Hoắc Tinh dựa bản năng tìm chỗ mà bắt đầu mút mạnh, tiếng nuốt nước ừng ực khiến Trương Sùng Quang mất tự nhiên.

Cho dù đây thứ ba làm bố .

Trong lúc ăn, Tiểu Hoắc Tinh rên rỉ hai tiếng, Trương Sùng Quang đang định ôm cô bé đổi chỗ.

Hoắc Tây khẽ cử động, nhẹ nhàng ôm bé cưng sang bên , giọng Trương Sùng Quang khàn khàn: “Em tỉnh ?”

Cô “ừ” một tiếng, thêm gì nữa.

Trương Sùng Quang đỡ thế, yên tĩnh ở bên cạnh…

Sau khi bế Tiếu Hoắc Tinh về nôi, Trương Sùng Quang trở giường, lòng bàn tay đè gối định xuống thì vô tình phát hiện gối ướt.

Đôi mắt Trương Sùng Quang nheo , Hoắc Tây… ?

Anh từ từ xuống, lòng bàn tay dính đầy nước mắt nhẹ nhàng chạm mặt cô, đó lấy l.i.ế.m một cái.

Trong bóng tối, bọn họ ai thể thấy biếu cảm của .

Trương Sùng Quang nhỏ: “Có mặn! Hoắc Tây, cho em . Có làm điều gì khiến em vui ?”

Hoắc Tây nên lời, chỉ là trong khoảnh khắc , cô .

Cô khẽ lắc đầu.

Trong lòng Trương Sùng Quang ươn ướt, hỏi nữa, nhẹ nhàng ôm cô lòng…

Bọn họ cứ tiếp tục chung sống như thế, coi như bọn họ sống chung với cũng tệ.

Trương Sùng Quang bắt đầu tôn trọng cô.

Hoắc Tây cũng thu hồi sự lạnh nhạt, lạnh lùng với nữa. Chỉ cần hôn mặt chạm cơ thể quá nhiều thì cô sẽ chịu đựng, sẽ đẩy .

Đôi khi Hoắc Tây cũng nghĩ, nếu xem đoạn video , lẽ cô sẽ quên mất Tống Vận mà tha thứ cho Trương Sùng Quang.

Tuy nhiên, đời chữ nếu.

Ngày tháng trôi qua, rõ ràng Miên Miên và Duệ Duệ trở nên vui vẻ hơn.

Tan học, hai đứa là những đầu tiên về nhà, đặt cặp sách xuống liền chạy lên lầu xem em bé, thỉnh thoảng khi Tiểu Hoắc Tinh

thức dậy sẽ đá chân nhỏ và mỉm với các chị. Song hầu hết thời gian, Tiểu Hoắc Tinh đều an yên mà ngủ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, dịu dàng trong chiếc nồi nhỏ màu hồng.

Ngủ thật ngon, lớn lên thật nhé.

Hoắc Tây ở cữ, tuy nhớ Hoắc Minh nhưng thể ngoài hóng gió, phần lớn thời gian Trương Sùng Quang đều dẫn theo hai đứa con của đến thăm. Khi pha thuốc bổ cho Hoắc Minh, Hoắc Tây ở lầu hai cũng thể ngửi thấy mùi.

Hôm nay cũng .

Người giúp việc đẩy cửa , : “Thơm quá! Ông chủ đang nấu canh, lát nữa sẽ đưa qua cho ông Hoắc. Lại , ông chủ chúng hiếu thảo thật.”

Hoắc Tây nở nụ lạnh nhạt.

Người giúp việc đặt một phần canh gà bong bóng cá lên chiếc bàn ăn nhỏ, đặt một chiếc gối mềm lên ghế. Khi Hoắc Tây uống canh, giúp việc cũng rời mà nhanh nhẹn : “Vừa còn ngài dặn dò bên ngoài, là khoan hãy làm đầy tháng, chờ đến khi thế bà chủ bình phục thì làm tiệc một cho lớn. Khi đó cô út Hoắc Tinh cũng cứng cáp hơn , ông Hoắc xuất viện mà thấy chắc chắn sẽ vui vẻ, sức khoẻ sẽ hồi phục nhanh hơn.”

nhanh, như đang bản thảo .

Hoắc Tây dừng một chút, khẽ hỏi: “Là bà tự , là Trương Sùng Quang bảo bà như thế?”

Người giúp việc mất tự nhiên.

Một lúc lâu mới ho nhẹ một tiếng: “Bà chủ đừng để ý, ông chủ cũng là lo cho ngài mà! Đàn ông ai mà ăn vụng, đổi là , vì ba đứa trẻ…”

thực sự vượt quá giới hạn.

Hoắc Tây cũng lòng nào mà trách móc bà , chỉ cúi đầu : “Tôi giống với .”

Tình cảm từ nhỏ, dù đổi nhưng cũng nên cho đối phương một chút thể diện.

Chuyện của Tống Vận xé tan tành mối quan hệ của họ, chẳng còn đường cứu vãn.

Hoắc Tây xong, cửa đẩy , Trương Sùng Quang . Bầu khí trở nên vi diệu.

Hoắc Tây bảo giúp việc ngoài , giúp việc bọn họ chuyện nên vội vàng lui .

Sau khi những khác rời , Hoắc Tây xuống bát canh. Cô nhẹ giọng hỏi : “Tiệc đầy tháng dự định làm lớn ?”

Trương Sùng Quang ý tứ của cô, hiểu, tuy rằng bọn họ ở cùng một tháng, chăm sóc cô một tháng… Trong thời gian , thường xuyên tắm rửa cho cô, gội đầu cho cô, khi cô tắc sữa còn xoa bóp cho cô. Có thể những chuyện mật giữa hai vợ chồng bọn họ đều làm, nhưng trái tim Hoắc Tây bao giờ d.a.o động.

Cô vẫn rời xa .

Sáu mươi ngày là cơ hội mà tranh lấy.

trong mắt Hoắc Tây, đó thế chỉ là một món quà, hoặc cũng thể là một báo đáp.

Báo đáp dùng m.á.u của để cứu Hoắc Minh.

Cô thậm chí còn sẵn sàng dùng thể của để báo đáp.

Trương Sùng Quang dù kiên quyết đến thì lúc cũng chút tổn thương. Anh khàn giọng : “Đã lâu như , Hoắc Tây, em mềm lòng một chút nào ? Con sống với lâu ngày ít nhiều cũng chút tình cảm chứ?”

Hoắc Tây nhắc đến chuyện qua.

bây giờ cô vẫn nhịn mà hỏi: “Vậy và Tống Vận thì ? Anh ở với cô mấy tháng, thể là ở cùng mấy tháng, tình cảm gì với cô ?”

“Không !”

“Hơn nữa, cô c.h.ế.t ! Cô còn quan trọng nữa.”

Trương Sùng Quang một cách vô cảm, như thế đang về một liên quan gì.

Hoắc Tây chỉ cảm thấy bi thương.

Cô nghĩ, Trương Sùng Quang sẽ bao giờ hiểu cảm giác phản bội.

Lúc Trương Sùng Quang bình tĩnh . Dù với cô chứ cãi với cô. Anh với cô: “Anh gọi điện thoại, bố xuất viện, ngày mai đúng lúc em tháng, đưa em về nhà thăm ông ."

Hoắc Tây ngạc nhiên mừng rỡ.

Khi cô vui mừng, sắc mặt cũng trở nên sống động hơn: "Thật ?"

Cơn giận trong lòng Trương Sùng Quang biến mắt, tiến lên một bước, ấn cô lưng ghế, cúi xuống dần môi cô lẩm bẩm: “Lấy lòng em thật khó, bà Trương.”

Anh sáp gần cô , phả thở nóng hổi quanh quấn quanh cô, xâm nhập tứ chi cô.

Ngứa ngáy tê dại.

Hoắc Tây cảm thấy quá mật nên mặt chỗ khác, cứng ngắc : “Em còn uống canh xong.”

Trương Sùng Quang chằm chằm cô.

Một lúc , tiến về phía , nếm thử đôi môi cô.

Giọng trầm thấp: “Canh chua, nhưng khá thích hợp với sản phụ.”

Nói xong, cụp mắt thoáng qua n.g.ự.c cô, trong đó ẩn ý gì đó, những lời của nam nữ trưởng thành cần giải thích kỹ càng cũng thể hiểu .

Mặt Hoắc Tây nóng bừng, đẩy vai .

xuống uống canh, vì từ nhỏ tư thái của cô nên ngay cả khi đang ở cữ thì cô vẫn đoan trang và xinh .

Trương Sùng Quang một lúc lâu, ánh mắt dịu dàng.

Ngày hôm , Hoắc Tây tháng thể ngoài, Trương Sùng Quang đưa cô và các con về biệt thự nhà họ Hoắc.

Tính toán thì đây là đầu tiên từ cửa chính kế từ vụ việc ở Melbourne.

Mọi của nhà họ Hoắc cảm khái.

Những giúp việc cũng Sùng Quang cứu ông chủ, phận bây giờ khác , tuy nhiên vẫn phục hôn nên bọn họ cũng nên gọi là gì, lúc Trương Sùng Quang khá mất tự nhiên.

Trương Sùng Quang thì cả.

Anh mở cửa xe cho hai đứa trẻ xuống xe, Miên Miên và Duệ Duệ chạy thăm ông nội. Trương Sùng Quang hai đứa, sang Hoắc Tây : “Gần đây hình như chúng nó cao lên , Duệ Duệ cũng sắp cao gần bằng Miên Miên.”

Vừa , cấn thận đỡ Hoắc Tây xuống xe. Vào mùa thu tháng mười, thời tiết se lạnh.

Trương Sùng Quang giúp cô sửa sang khăn choàng vai, dịu dàng : “Em bế con , lấy đồ.”

Hoắc Tây gật đầu, lúc ôn Noãn chào đón. Sau khi đứa bé xuất viện, õn Noãn

từng gặp nên lúc nhớ bọn họ.

kỹ đứa bé, Hoắc Tây, cuối cùng cũng yên tâm. Tất cả đều !

Trương Sùng Quang vẫn gọi “” như , đó mở cốp xe lấy quà , bộ dạng đương nhiên, như thể vẫn là một thành viên trong nhà, đưa vợ con về thăm nhà như .

Tâm trạng của ôn Noãn phức tạp.

Bà giúp Trương Sùng Quang cầm hai thứ, động tác Trương Sùng Quang khựng , đầu mỉm : “Cảm ơn .”

Vì thế tâm trạng ôn Noãn càng trở nên phức tạp hơn.

Trên lầu hai, phòng ngủ chính ở phía Đông.

Mặc dù Hoắc Minh gần như bình phục, nhưng cơ thể vẫn nhanh nhẹn lắm, còn đang trong quá trình hồi phục.

Miên Miên và Duệ Duệ ghé bên giường, nhỏ giọng chuyện với ông để ông bớt buồn chán.

Hoắc Tây bể Tiểu Hoắc Tinh cho ông xem, sắc mặt cô mềm mại, giọng điệu cũng sự dịu dàng của làm : "Một tháng tăng hơn kỷ rưỡi đấy ạ, buổi tối cũng ngoan lắm."

Hoắc Minh cảm thấy an tâm hơn.

Lúc Trương Sùng Quang lên lầu, đấy của tiến .

Anh lấy hai điếu thuốc đặt ở đầu giường, với Hoắc Minh: “Người của công ty công tác, lấy trong núi, tự nhiên thuần khiết... Con cho .”

Loading...