Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 2290-2299: Hoắc Tây cảm thấy chói mắt
    Cập nhật lúc: 2025-10-22 11:03:28
    Lượt xem: 4 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Trương Sùng Quang xong liền buông cô , lùi một bước, cách đủ để đánh giá lẫn trong gương.
Rõ ràng là mới mật dữ dội, nhưng lúc bọn họ thấy một chút động tình còn sót nào, mà chỉ đánh giá lẫn .
Trương Sùng Quang đột nhiên khẽ, đặt tay lên vai cô, : “Đi thôi, bà Trương!”
Bọn họ ly hôn lâu , tất nhiên là cũng lâu gọi cô như .
Lần gọi chút đột ngột.
Hoắc Tây từ từ dậy, bàn tay vai trượt xuống, ngay đó đưa tay về phía cô… Ánh hoàng hôn xuyên qua tấm kính chiếu lên bọn họ, xinh giống như một vầng sáng lưu ly.
Hoắc Tây cảm thấy chói mắt.
Cô rũ mắt, nhẹ nhàng đặt tay lên tay . Trương Sùng Quang nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.
Ngày 11 tháng 11 ở nước ngoài nhiều ngoài chơi, giống như ngày hội mua sắm ở trong nước.
Một chiếc Lincoln màu đen đang đỗ trong sân biệt thự. Hoắc Tây đây là xe định chế chống đạn, nhịn chế giễu: “Anh sợ c.h.ế.t từ khi nào ? Do làm nhiều chuyện trái với lương tâm hả?”
Vệ sĩ đồ đen mở cửa xe.
Trương Sùng Quang nắm tay Miên Miên, bảo cô bé lên xe, với giọng dịu dàng: “Cẩn thận đừng để trúng đầu.”
Miên Miên cũng nhốt lâu , thể ngoài liền vui vẻ.
Chờ Miên Miên lên xe xong, Trương Sùng Quang Hoắc Tây, : “Không là sợ chết, mà là chúng hai đứa nhỏ, huống chi em còn tha thứ cho .”
Dưới ánh mắt của , cô cách nào trả lời .
Lúc cô khom lưng lên xe, Trương Sùng Quang đặt tay lên eo cô để đỡ cô, cơ thế cô lập tức căng chặt, nhưng cô gì, chỉ bình tĩnh trong xe.
Sau khi Trương Sùng Quang lên xe, vệ sĩ đóng cửa xe .
Chiếc xe kiểu dáng dài rộng rãi và thoải mái, Miên Miên tâm trạng hơn nhiều, chịu chuyện suốt cả đường .
Hoắc Tây chuyện riêng trong lòng.
Cô nhẹ nhàng xoa đầu con gái. Miên Miên sóng ngầm mãnh liệt giữa lớn với . Cô bé vịn cửa sổ bên ngoài… cảnh sắc Geneve rốt cuộc cũng khác với thành phố B.
Trương Sùng Quang cũng Miên miên.
Một lát , dời ánh mắt lên Hoắc Tây, dịu dàng : “Miên Miên vui vẻ. Hoắc Tây… em cũng hy vọng Miên Miên thể luôn luôn vui vẻ như mà, đúng ?”
Hoắc Tây giật , ngước lên mắt , thêm gì nữa.
Trương Sùng Quang dẫn hai con tham dự bữa tiệc của nhân vật nổi tiếng ở địa phương. Tiêu chuẩn buổi tiệc cao, cũng sự tham dự của trẻ nhỏ.
Anh đến liền giúp việc dẫn bọn họ , chuyện với Trương Sùng Quang bằng thái độ cung kính: “Tiên sinh chờ ngài lâu .”
Trương Sùng Quang mỉm .
Hoắc Tây giật . Cô vài năm qua Trương Sùng Quang làm ăn lớn. mà tòa nhà mắt là… tòa nhà của một trong năm giàu nhất thế giới. Trương Sùng Quang quen khi nào ?
Có điều, cô cũng tỏ vẻ gì, chỉ cầm ly nước trái cây cho Miên Miên.
Miên Miên uống thử một ngụm: “Ngọt ngọt!”
Hoắc Tây sờ sờ mặt cô, ngước mắt lên Trương Sùng Quang, : “Em dẫn Miên Miên ăn , lên lầu chuyện một lát tìm con em."
Hoắc Tây gật đầu.
Trương Sùng Quang xổm xuống bên cạnh Miên Miên, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô bé: “Ngoan ngoãn lời , ở đây chờ cha nhé!”
Miên Miên ngoan ngoãn gật đầu.
Cô bé đôi mắt sáng ngời, Trương Sùng Quang mà cảm thấy thương yêu, nhịn hôn con gái một cái, mới khăn giọng với Hoắc Tây: “Anh đây.”
Hoắc Tây theo giúp việc lên lầu.
Cô Trương Sùng Quang chắc chắn là chuyện làm ăn, với dự án quan trọng thì bình thường ít nhất nửa tiếng… Nửa tiếng cũng đủ để cô dẫn Miên Miên .
Hoắc Tây ngay.
Cô cầm một ly champagne, tầm mắt đảo quanh bốn phía, thấy xe của bọn họ vẫn còn đổ sân cỏ, tài xế đang trong xe ngủ gà ngủ gật.
Hoắc Tây lấy một cặp khuy măng sét kim cương từ túi xách của .
Là của Trương Sùng Quang.
Lúc đồ trong phòng quần áo, cô lấy nó từ trong quầy trang sức của Trương Sùng Quang. Lúc , cô siết chặt ngón tay… vật nhỏ cứng rắn cộm đau lòng bàn tay cô.
Miên Miên đang mê mẩn đèn ngôi .
Hoắc Tây xổm xuống : “Miên Miên, lát nữa dẫn con về nhà, con cứ theo , dù là khi nào cũng chuyện, ?”
Miên Miên chớp chớp mắt, cái hiểu cái .
Một lúc lâu , cô bé nhỏ giọng hỏi: “Là về thành phố B ạ? Là rời khỏi cha, đúng ?”
Hoắc Tây lừa cô bé nữa, bởi vì cô thế nào cũng dẫn cô bé , thế nào cũng cho cô bé rằng… cha sẽ sống bên .
Cô lên tiếng, chỉ dịu dàng mà vuốt ve Miên Miên.
Miên Miên sửng sốt. Một lát , cô bé rũ đầu kề sát Hoắc Tây: “Con theo .”
Ngay khoảnh khắc , Hoắc Tây cực kì khó chịu.
mà cô cần , cần rời khỏi Trương Sùng Quang trong vòng nửa tiếng, đó liên lạc với cha… Cô dẫn Miên Miên về phía sân cỏ, nhân lúc tài xế chú ý bảo Miên Miên tránh ở góc khuất thị giác bên cạnh xe.
Tài xế thấy Hoắc Tây đây thì lập tức xuống xe: “Bà chủ.”
Hoắc Tây sửa sang quần áo, tự nhiên mà mở cửa xe, : “Ông chủ làm rơi một đôi khuy măng sét xe, bảo tìm thử xem.”
Cửa xe ghế mở , cô tìm.
Tài xế suy nghĩ nhiều, cho rằng lúc Trương Sùng Quang và Hoắc Tây ở bên làm rơi xe.
Chuyện chuyện lạ trong giới thượng lưu.
Một lát , Hoắc Tây nắm một đôi khuy măng sét, : “Tìm .”
Tài xế thở phào, định tiếp tục chui trong xe ngủ cho qua thời gian thì Hoắc Tây : “Làm phiền giúp đưa đến đại sảnh bữa tiệc… Miên Miên toilet , xem con bé.”
Tài xế do dự.
Anh bà chủ cấm ngoài.
Có điều, thấy đứa nhỏ , chắc là bà chủ sẽ bỏ một . Hơn nữa, chỉ là đưa đồ vật thôi, sẽ xảy sơ suất gì . Vì , đồng ý.
Trong đêm tối, Hoắc Tây theo tài xế trong bữa tiệc ầm ĩ với ánh mắt sâu thẳm.
Bên , Miên Miên lặng lẽ mở cửa xe lên xe.
Hoắc Tây hề do dự, mở cửa xe ghế điều khiển, lên xe , đạp ga... Chiếc xe màu đen lập tức khởi động, từ từ chạy về phía cửa biệt thự.
Bên trong xe, đôi tay Hoắc Tây đều run rẩy. Cuối cùng cô cũng .
Cô Trương Sùng Quang đưa đến Geneva hơn nửa tháng. Cô sợ, sợ nổi điên lên thật sự làm cô mang thai thì cô làm thế nào đây?
Cô quên Miên Miên, nhẹ giọng : “Chúng về nhà.” Miên Miên mấp máy môi, một tiếng.
Cô bé thích cha. Cô bé cũng thích cha ở bên , chăm sóc Miên Miên, Duệ Duệ. Có điều, nếu vui thì cô bé cũng vui.
Hoắc Tây đạp ga, tăng nhanh tốc độ.
Tài xế ở phía phát hiện mắc mưu, chạy theo gào to bằng ngôn ngữ gì đó. mà xe của Hoắc Tây sắp khỏi cửa biệt thự .
lúc , cửa chính khắc hoa thế mà từ từ đóng .
Vô ngọn đèn sợi đốt thắp sáng bầu trời, chiếu sáng màn đêm như ban ngày.
Hoắc Tây phanh gấp .
Cô yên bên trong xe, bình tĩnh phía . Cô nữa… Hóa từ đầu đến cuối, Trương Sùng Quang từng tin tưởng cô, vẫn luôn đề phòng cô.
Miên Miên bất an hỏi: “Mẹ ơi, chúng hả?” Hoắc Tây nhắm hờ mắt…
Cô với giọng điệu nhẹ nhàng: “ , tạm thời , lẽ chúng tiếp tục ở đây một thời gian nữa.”
Miên Miên mím môi, lên tiếng. Dù cô bé nhỏ tuổi nữa, cô bé cũng hiểu một vài phần.
Khoảng hai phút , cửa xe mở .
Hoắc Tây ngước mắt lên Trương Sùng Quang. Anh mặc bộ đồ tây xa xỉ ở bên ngoài, cô từ cao xuống, ánh mắt dịu dàng lưu luyến… cô nổi da gà . Cô sẽ đối xử thế nào với cô.
Hoắc Tây nhẹ giọng : “Căn biệt thự là của ? Trương Sùng Quang, đang chơi The Truman Show đấy hả?”
Bị cô thấu, Trương Sùng Quang hề hổ chút nào.
Anh đút tay trong túi áo, trang viên to rộng, nhẹ giọng : “Anh vốn định dỗ cho em và Miên Miên vui vẻ, nhưng mà hiện giờ… nghĩ em để ý đến niềm vui bất ngờ mà cho em.”
Hoắc Tây nặng nề hỏi: “Anh làm gì?”
Trương Sùng Quang chằm chằm mắt cô, chợt khom lưng ôm cô khỏi xe, đó mở cửa xe ghế … đế cô bên trong, thong thả ung dung : “Bà Trương, em chắc là về đề tài nên nhắc tới với trẻ em ngay mặt con ?”
Hoắc Tây đêm nay sẽ bỏ qua cho cô.
Cô rụt rè, ghế xe, nhẹ nhàng xoa đầu Miên Miên, kéo Miên Miên nước mắt lưng tròng dựa trong lòng n.g.ự.c .
Trương Sùng Quang hai con một lát đóng cửa xe .
Anh tự lái xe, phía vài chiếc xe hộ tống, Hoắc Tây trốn thoát .
Bọn họ căn biệt thự ở đó. Xe dần dừng , Trương Sùng Quang gỡ đai an , xuống xe, mở cửa xe ôm Miên Miên giao cho nữ giúp việc ở đây, còn trấn an cô bé: "Con phòng chơi trẻ em chơi , lát nữa cha sẽ đến .”
Miên Miên kéo c.h.ặ.t t.a.y .
Trương Sùng Quang vỗ mu bàn tay cô bé, hiệu cho nữ giúp việc: “Dần Miên Miên .
Nữ giúp việc thấy sắc mặt khó coi thì vội vàng ôm Miền Miền phòng chơi trẻ em... Trương Sùng Quang theo bóng dáng nữ giúp việc một lát mới thu hồi ánh mắt.
Anh xử lý Hoắc Tây ngay.
Anh bên ngoài xe, cởi áo khoác tây trang, nhẹ nhàng vặn vẹo cổ.
Sau đó, châm điếu thuốc lá, hút nửa điều với tốc độ chậm... Lúc dụi tắt điều thuốc, về phía Hoắc Tây. Cô vẫn luôn , cả căng chặt.
Dưới ánh trăng, Trương Sùng Quang nhạt.
Anh : “Anh vốn định cho em thời gian đế thích ứng. bây giờ nghĩ là cần thiết… Hoắc Tây, từ hôm nay trở , chúng khôi phục quan hệ vợ chồng.
Khôi phục quan hệ vợ chồng?
Thấy ánh mắt của cô, Trương Sùng Quang . Anh khom lưng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, trắng lộ liễu: “Khôi phục
quan hệ vợ chồng chính là bắt đầu từ đêm nay, chúng sẽ ngủ chung và chia sẻ thể của đối phương, thẳng chính là làm tình.”
Hoắc Tây lạnh giọng : “Tiếc là .”
Con ngươi Trương Sùng Quang co rút . Sau đó, chút để ý mà : “Anh là .”
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng miết khuôn mặt non mịn của cô.
Anh những lời cực kì khó : “Em nhiều đêm qua, mỗi khi em ngủ bên cạnh , cởi đồ của em , thỏa thích chiếm hữu em thế nào . Có điều cứ nghĩ đến em sẽ phản cảm thì nhịn… Bây giờ cần nhịn nữa. Bởi vì làm bao nhiêu thì em cũng sẽ cảm động, cũng sẽ tha cho cho .”
Dứt lời, liền kéo Hoắc Tây bên ngoài.
Cô phản kháng cũng , bởi vì ở đây đều là của . Miên Miên còn đang ở biệt thự. Cô thể làm Miên Miên thấy cảnh tượng cha cưỡng h.i.ế.p .
Hoắc Tây nhấp nháy nước mắt, lấm bấm: “Trương Sùng Quang, đừng ép hận .”
Trương Sùng Quang thèm để ý.
Trong bóng đêm, bế cô lên, qua cửa, qua đại sảnh, lên thẳng lầu hai… Lúc tới phòng ngủ chính, buông cô xuống, Hoắc Tây dậy đè , dường như thích dùng cà vạt cột lấy cô.
Thân hình mảnh khảnh xinh của Hoắc Tây lõm sâu xuống giường lớn.
Cô nhúc nhích…
Cô thấy Trương Sùng Quang từng bước một về phía cô. Anh bên mép giường, cởi nút áo sơ mi… con ngươi sâu thẳm chằm chằm cô.
Rốt cuộc thì là hai bên đều nên ai cũng thoải mái.
Trương Sùng Quang nắm cằm cô, buộc cô , cất giọng khàn khàn: “Hoắc Tây, đây em như thế, đây em thích ôm em.”
Hoắc Tây một chút cảm giác nào. Cô cực kì chán ghét .
Cô vùi mặt trong gối, giọng truyền run nhè nhẹ: “Anh cũng là đây hả! Trương Sùng Quang, quên video ôm hôn Tống Vận hả? Mỗi thấy , đều sẽ nhớ, sẽ ghê tởm… cần gì như thế chứ? Cần gì giữ một phụ nữ cảm giác với chứ? Bên ngoài nhiều phụ nữ lắm, thích ăn bên ngoài lắm ?”
Nghe cô , Trương Sùng Quang khẽ.
Anh dán mặt bên cổ cô, bởi vì cho nên phả thở nóng bỏng lên làn da cô, dẫn đến cơn run nhè nhẹ, vì động tình, mà là vì chán ghét.
“Không cảm giác với hả?”
Trương Sùng Quang dậy, nhẹ nhàng miết mặt cô: “Làm bây giờ? Thứ mà thì nhất định . Hoắc Tây, em là em cảm giác với … Dù thì cũng nghĩ cách để em cảm giác, đúng ?”
Con ngươi Hoắc Tây co rút .
Trương Sùng Quang khẽ, lấy một cái lọ nhỏ tủ đầu giường , nhẹ nhàng hôn cô, nỉ non: “Yên tâm , là hàng tự nhiên, sẽ gây bất cứ tác dụng phụ nào cho cơ thể, sẽ chỉ làm em cảm thấy , dựa sát thôi…”
Hoắc Tây cực kì tức giận đ.ấ.m vai .
“Trương Sùng Quang, điên , còn là hả!”
Anh chằm chằm cô với ánh mắt sâu thẳm, chợt khàn giọng : “Hoắc Tây, em em yêu , chúng liền làm… Anh sẽ tiếp tục chờ em đổi tâm ý.”
Hoắc Tây liếc , lạnh.
Trương Sùng Quang cô đáp thì cũng thất vọng. Anh ngậm một viên thuốc đút cho cô, tay đan bàn tay với cô, cho cô giãy giụa.
Hoặc Tây cái thứ là gì, chắc là cái thứ xa nào đó. Ngọt ngào tan , giống như là kẹo trái cây.
Cô phản kháng , cũng ép buộc cô. Anh chỉ là ôm cô trong ngực, liên tục hôn môi với cô... Dần dần, Hoắc Tây cảm thấy đủ. Cô Trương Sùng Quang ôm cô. Khuôn mặt cô đỏ như lửa, giọng cũng cực kì nghẹn ngào.
Cô gọi nhẹ tên , gọi Trương Sùng Quang . "Ha"
Người đàn ông chút để ý mà hôn cô, vén mái tóc dài của cô sang một bên, cẩn thận đánh giá ảnh mắt cô. Hoắc Tây là nên, nhưng mà cô nhịn .
Cô chủ động ôm chặt , lầm bấm như là tiếng mèo kêu: “Trương Sùng Quang, ôm em...”
Ánh đèn mờ nhạt.
Trương Sùng Quang cúi đầu chằm chằm cô gái trong lòng n.g.ự.c . Nếu là ngày thường, cô chắc chắn sẽ mang vẻ lạnh băng.
lúc , khuôn mặt xinh của cô tràn đầy vẻ say đắm.
Anh khốn kiếp, cũng xong chuyện Hoắc Tây sẽ hận . Đành chịu thôi… chỉ cần bọn họ khôi phục cuộc sống đây, Hoắc Tây dần sẽ mềm lòng, sẽ yêu nữa, sẽ sinh thêm một đứa nhỏ.
Hoắc Tây là một yêu trẻ con cơ mà.
Trương Sùng Quang nắm tay cô, đan ngón tay bàn tay cô. Anh cố ý trêu ghẹo cô nữa, mà làm theo ý trong lòng , đắm chìm trong vui sướng với cô…
Lúc kết thúc gần mười giờ khuya.
Trong phòng ngủ tối tăm, một tia sáng, đen nhánh đáng sợ, khí tràn đầy thở mờ ám cuộc vui của nam nữ, chỉ ngửi mùi thôi cũng khiến mặt đỏ tim đập.
Trên tấm ga trải giường lụa đen, Hoắc Tây đưa lưng về phía Trương Sùng Quang, eo phủ chăn mỏng.
Mồ hôi trở nên lạnh lẽo từ lâu, lý trí cũng khôi phục. Cô cực kì chán ghét, cực kỳ phản cảm.
Sau lưng, Trương Sùng Quang một tay chống đầu, một tay vuốt mái tóc dài của cô, dịu dàng hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”
Hoắc Tây cứng .
Một lát , cô xốc chăn lên, dậy phòng tắm, đóng cửa kính .
Cô mở vòi hoa sen , ngửa đầu lên, đế mặc cho nước ấm vô tình xả xuống .
Trong dòng nước ấm, những ký ức mới điên cuồng hiện lên, khiến cô cảm thấy cực kì khó coi.
“Hoắc Tây, lâu em từng như !”
“Nhìn , đây chúng đều sung sướng!”
Những ham đan xen và những thú vui thể xác ban nãy, lúc khiến cô ghê tởm đến cực điểm.
Dòng nước chảy xuôi, Hoắc Tây nhắm mắt , nhớ nữa.
Bởi vì mỗi một phần sung sướng trong ký ức, gần như là lăng trì đối với cô.
Một đôi cánh tay ôm cô từ phía lưng.
Trương Sùng Quang lấy sữa tắm đổ một ít, tựa đầu lên vai cô, lẩm bẩm: “Em đang suy nghĩ gì ?”
“Đừng chạm !”
Hoắc Tây phản ứng lớn, đấy mạnh ngoài, đối mặt với .
Bọn họ mới làm chuyện vợ chồng, tắm chung vốn dĩ là một chuyện mật, nhưng mà cô cực kì lạnh nhạt, thậm chí hề che giấu chán ghét.
Trương Sùng Quang chằm chằm cô.
Một lát , giơ tay chứa sữa tắm đặt vòi hoa sen, thong thả ung dung rửa sạch.
Sữa tắm màu trắng biến thành bong bóng, chảy xuống theo cống thoát nước.
Sau đó, ngước mắt lên, trong đôi mắt đen chứa vẻ chế giễu: “Sao hả? Thoải mái xong hối hận hả?”
Anh lên một bước, nhốt cô ở giữa và vách phòng tắm.
Vách phòng tắm nước ấm tưới xuống nên lạnh, nhưng vì cứng đờ nên thoải mái... Hoắc Tây lạnh lùng ngửa đầu chằm chằm .
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng che khuất đôi mắt cô, : “Thật sự thích ánh mắt của em!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-2290-2299-hoac-tay-cam-thay-choi-mat.html.]
Hoắc Tây rốt cuộc : “Không là vì đút ăn thứ ? Nếu thì nghĩ thể còn cảm giác với ? Chỉ cần nghĩ đến chuyện của và Tống Vận là đủ đế ghê tởm cả đời .”
Trương Sùng Quang giận còn : “Dù em ghê tởm thì em cũng ôm rên thành tiếng đấy thôi? Người khác thể cho em loại cảm giác ? Không đúng !”
Hoắc Tây lạnh: “Tôi tưởng mới , bất cứ đàn ông nào ở đây, hiệu quả cũng giống cả thôi.”
Lời của cô chọc giận .
Anh bóp cằm cô, hôn môi với cô, cô chịu.
Cô đẩy mạnh , lạnh : “Trương Sùng Quang, cho tới tận bây giờ , còn cho rằng sẽ gương vỡ lành với hả?”
Anh đúng . Anh rằng nghĩ như .
Anh : “Chúng từng quá khứ , đương nhiên là ở bên . Tống Vận còn tồn tại, sẽ xuất
hiện trong cuộc sống của chúng nữa. Hoắc Tây, sẽ nghĩ cách chữa khỏi lỗ tai cho Miên Miên.”
Hoắc Tây hoảng hốt hỏi ngược : “Lỗ tai thể chữa khỏi, còn trái tim thì ? Trương Sùng Quang, cho thể chữa khỏi trái tim c.h.ế.t ?”
Dứt lời, cô liền , chuyện với nữa. Cô yên lặng tắm xong.
Lúc ngoài, Trương Sùng Quang lấy khăn tắm choàng lên cô, lao khô cho cô, mặc áo tắm cho cô: “Em mệt thì cũng đừng xuống lầu, để bảo giúp việc mang cơm lên. Em ăn , xem Miên Miên.”
Hoắc Tây trả lời .
Cô đẩy tay , tự buộc dây lưng áo tắm.
Trương Sùng Quang mặc kệ sự lạnh nhạt của cô, mặc bộ đồ ở nhà xong liền ngoài.
Chờ , Hoắc Tây vịn bồn rửa tay, hai chân mềm nhũn.
Đêm nay Trương Sùng Quang dùng biện pháp tránh thai. Rất khả năng là cô sẽ mang thai. Huống chi còn cố tình làm cô
mang thai… Cô thể con của .
Trương Sùng Quang xuống lầu, gọi giúp việc đưa cơm cho Hoắc Tây, đó lên phòng chơi trẻ em lầu hai.
Trong phòng chơi trẻ em màu hồng nhạt, Miên Miên ngủ . Cô bé chiếc giường công chúa màu hồng hoa đào.
Người giúp việc thấy Trương Sùng Quang thì vội vàng dậy từ mép giường, chuyện bằng tiếng Anh: “ông chủ, cô chủ lóc dữ dội lắm!”
Cô lo lắng : “Cô chủ cứ che một bên lỗ tai mãi!”
Trương Sùng Quang cảm thấy nhói lòng, mặt ngoài tỏ vẻ gì, lạnh nhạt đáp: “Cô ngoài !”
Người giúp việc vội vàng ngoài, còn điều mà đóng cửa phòng ngủ .
Trương Sùng Quang xuống mép giường, sửa chăn cho Miên Miên, thuận tay chạm nhẹ lên khuôn mặt cô bé… khuôn mặt khi ngủ ấm áp, bàn tay nhỏ gầy đúng là đang che một lỗ tai.
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng kéo tay cô bé xuống. Hoắc Miên Miên tỉnh giấc.
Cô bé mở to đôi mắt mê mang cha . Cha trông vẻ dịu dàng... dịu dàng tựa như quá khứ. Có điều Miên Miên thứ trở nên khác .
Trước đây cha đối xử với cô bé và Trương Duệ, cũng đối xử với , khi vui vẻ.
mà hiện giờ vui.
Miên Miên chớp chớp mắt, mềm giọng gọi một tiếng cha, : "Cha để về ? Mẹ chắc chắn là nhớ Trương Duệ,
nhớ ông bà ngoại lắm... Miên Miên theo cha, cha để về nhé?” Nghe , Trương Sùng Quang cảm thấy lòng đau đớn.
Anh trả lời vấn đề , mà chạm nhẹ lỗ tai Miên Miên, hỏi: “Ở đây đau ?
Miên Miên lắc đầu: “Không đau, nhưng mà cứ mơ mãi thôi!”
Miên Miên nước mắt lưng tròng: “Con mơ thấy ôm con, mơ thấy cầu xin dì thả con, sẵn lòng ở … Cha ơi, là cha thích dì mới cần ?”
Trương Sùng Quang cô con gái nhỏ của .
Miên Miên càng lớn càng giống Hoắc Tây, cực kì giống Hoắc Tây.
Anh nhẹ nhàng nhắm mắt : “Không , cha thích dì , cha chỉ thích thôi.”
Miên Miên : “Vậy vì cha ở bên khác chứ?” Trương Sùng Quang trả lời thế nào.
Anh dỗ Miên Miên ngủ mới trở về phòng ngủ chính. Trong phòng, Hoắc Tây ăn vô, chỉ ăn một ít thôi.
Lúc giúp việc lên lầu dọn dẹp, Hoắc Tây gọi cô , đặt một chiếc đồng hồ đính kim cương trong tay giúp việc, nhẹ giọng : “Mua cho một hộp thuốc, thứ sẽ là của cô, sẽ cho ông chủ .”
Người giúp việc do dự.
Cô làm việc ở đây trả lương khá cao. Hơn nữa, cô ông chủ ở đây nghiêm khắc, tài xế đêm nay sa thải, nếu ông chủ cô giúp bà chủ thì chắc chắn cô sẽ thế tiếp tục làm việc nữa.
Chỉ là chiếc đồng hồ trị giá ít nhất một trăm nghìn đô la.
Hoắc Tây chằm chằm cô . Cô chắc rằng cô sẽ đồng ý. Quả nhiên, cô chỉ do dự một lát cắn răng đồng ý. Cô sáng mai
đưa bữa sáng sẽ xen lẫn thuốc . Cô cầu xin Hoắc Táy tuyệt đối đừng là cô làm.
Hoắc Tây bảo cô cứ yên tâm.
Người giúp việc vội vàng cất đồng hồ trong túi tạp dề màu trắng, dọn dẹp khay ăn ngoài.
Lối bên ngoài dài và sáng tỏ.
Trương Sùng Quang ở cuổi cầu thang, dựa lên thang cuốn, lẳng lặng mà hút thuốc, dường như là đang đợi ai đó.
Người giúp việc cúi đầu gọi một tiếng ông chủ định xuống lầu. Trương Sùng Quang gọi cô .
Người giúp việc hoảng hốt, làm rơi đồ vật trong tay xuống đất. Cô vội vàng xổm xuống nhặt… chiếc đồng hồ cứ thế mà rơi xuống mặt đất. Cô giấu, nhưng mà Trương Sùng Quang khom lưng nhặt đồng hồ lên .
Anh nhặt lên lau vài cái, ung dung : “Đây là đồng hồ của bà chủ, đúng ? Cô trộm đồng hồ của bà chủ, bây giờ nên báo cảnh sát đưa cô đến cục cảnh sát, thẩm vấn xem còn trộm đồ khác trong biệt thự nữa , khi còn tù mười năm tám năm?”
Người giúp việc sắc mặt tái nhợt, liên tục: “Là bà chủ cho .” “Bà chủ cho cô?”
Trương Sùng Quang nhạt: “Sao tự nhiên bà chủ cho cô đồng hồ? Rõ ràng là cô đang ngụy biện. Bây giờ sẽ gọi điện thoại…”
Người giúp việc sợ đến mức suýt .
Cô mặc kệ phát tài , mặc kệ bán bà chủ , thẳng: “Bà chủ nhờ mua một loại thuốc, là thuốc ngừa thai.”
Cô dè dặt xong xem sắc mặt Trương Sùng Quang. Cô sợ Trương Sùng Quang đánh bà chủ.
Bởi vì những ở đây đều ông chủ bà chủ là vợ chồng bình thường, bà chủ ông chủ nhốt ở đây…
Trên khuôn mặt trai của Trương Sùng Quang một chút cảm xúc nào.
Anh ngắm nghía chiếc đồng hồ đính kim cương một lát, trả đồng hồ cho giúp việc, lạnh nhạt : “Bà chủ cho cô, cô cứ lấy "
Người giúp việc vội vàng cảm ơn, nhưng ngay đó do dự. Ông chủ dễ tính thế cơ ?
Trương Sùng Quang rũ mắt, nhẹ giọng : "Sáng mai cô đến thư phòng của lấy lọ thuốc bàn đưa cho bà chủ. Sau cô sẽ phụ trách chăm sóc bà chủ. Nếu bà chủ xảy vấn đề gì thì cô sẽ chịu bộ trách nhiệm."
Người giúp việc giật nảy . Cô thuốc vấn đề, nhưng mà cô sợ hãi Trương Sùng Quang.
Cô chỉ thể lựa chọn phản bội bà chủ.
Trương Sùng Quang đuổi giúp việc , còn thì về phòng ngủ. Anh cho rằng Hoắc Tây sẽ bình tĩnh giống như đây, mặc áo tắm trong phòng ngủ, yên tĩnh sách.
Trên thực tế, những lúc ép buộc cô, cô đều yên tĩnh.
Cô sẽ làm ầm ĩ lên.
Cô cực kì thông minh. Cô rằng làm trái ý , sẽ chỉ chọc giận .
Trương Sùng Quang đóng cửa , qua đối diện với cô, : “Anh mới thấy giúp việc xuống lầu, đồ ăn vẫn còn nhiều, em ăn bao nhiêu cả. Hoắc Tây, cơ thể gầy yếu khó mang thai, mà dù mang thai cũng giữ .”
Hoắc Tây tùy tiện lật sách, lạnh nhạt : “Tôi con với . Trương Sùng Quang, , con, sẽ nhiều phụ nữ sinh con cho . Anh trắng đen… hoa cũng .”
Trương Sùng Quang lấy hộp t.h.u.ố.c lá bàn xuống, nhưng mà nghĩ nghĩ buông.
Anh chuẩn cai thuốc lá.
Cuối cùng, ngước mắt lên Hoắc Tây, khẽ: “Trắng, đen… hoa, em tìm heo cho đấy hả?”
“Cầm thú phối với súc sinh, đúng là tuyệt phối!”
“Ăn sắc bén, nên tha cho em, nên làm c.h.ế.t em mới đúng.”
Hoắc Tây lười lời tán tỉnh với . Cô rũ mắt xem sách. Thật là cô xem Miên Miên, nhưng mà lý trí với cô là đừng nên .
Trương Sùng Quang chằm chằm khuôn mặt hồng hào của cô.
Có lẽ là vì cái chuyện nhiệt tình mãnh liệt lúc chiều, nên sắc mặt Hoắc Tây . Anh mà nữa.
“Hoắc Tây!”
Anh gọi tên cô, nhịn cúi xuống hôn môi cô, nhẹ giọng nỉ non: “Chúng bắt đầu nữa ? Em đừng chọc giận nữa. Anh sẽ đối xử với em.”
Hoắc Tây mặt sang chỗ khác: “Tổng giám đốc Trương phát tình hả? Ngại quá, ! Chẳng lẽ nào cũng đút ăn cái thứ ?”
Trương Sùng Quang mỉm , tha cho cô.
Đêm nay chạm cô. mà khi ngủ, cơ thế Hoắc Tây vẫn cứng đờ… Anh dứt khoát ôm cô, nhỏ: “Đêm nay làm.”
“Đêm mai thì ? Anh thể bảo đảm ?” “Không thể!”
“Trương Sùng Quang, là một tên khốn kiếp!”
Anh khốn kiếp. đáp lời, chỉ là ôm chặt cô hơn nữa…
Sáng sớm, Trương Sùng Quang tỉnh dậy. Hôm nay một buổi họp qua video.
Hoắc Tây ăn . Cô thức dậy, nhưng cứ chọc cho cô tỉnh, đè cô hôn môi cả buổi… Dù cô phản ứng, thì cũng nhiệt tình.
Hôn xong, tựa mặt lên cố cô, nhỏ: “Cha và Hoắc Doãn Tư sắp tìm tới đây . Lợi hại thật đấy, xung quanh căn biệt thự lắp nhiều công nghệ cao phản radar.”
Hoắc Tây mặt , tỏ vẻ hứng thú.
Trương Sùng Quang đương nhiên là tâm tư của cô. Anh xoa eo nhỏ của cô, : “Dậy , chúng cùng ăn sáng.”
Hoắc Tây nghĩ đến giúp việc tối qua, nhịp tim đập nhanh hơn. Cô tìm cớ: “Tôi đang mệt, ăn ở trong phòng.”
Trương Sùng Quang khẽ: “Anh cho rằng em sẽ là em ăn. Không tệ lắm khi em còn cảm giác ăn.”
Nói xong, dứt khoát dậy trong phòng tắm.
Một lát , trong phòng tắm tiếng gì đó truyền , Hoắc Tây là đang tự giải quyết. Cô rũ mắt, lạnh lẽo.
Trương Sùng Quang tắm xong, một bộ đồ khác, trông vẻ tươi trẻ khỏe khoắn.
Anh gài nút tay áo, xuống lầu chuyện bữa sáng với giúp việc. Sau đó, một ăn sáng trở về thư phòng… Lúc giúp việc đến lấy thuốc, bình tĩnh ngước mắt lên .
Người giúp việc giật , cầm thuốc ngoài.
Trương Sùng Quang theo giúp việc ngoài gọi điện thoại hẹn bác sĩ: “Ừ, hôm nay đây rút 500ml m.á.u đế trong kho m.á.u của .”
Hoắc Tây cần m.á.u của .
Bọn họ từng vì m.á.u mà cãi ầm ĩ.
Bây giờ cô sinh con cho . Dù cô thì cũng chuẩn đầy đủ mới . Trong phòng ngủ, Hoắc Tây bàn trang điểm chải tóc.
Người giúp việc đẩy cửa . Hoắc Tây thấy cô qua gương, nhẹ giọng hỏi: “Có mua thuốc ?”
Người giúp việc bưng bữa sáng đặt bàn, móc một lọ thuốc nhỏ từ trong tạp dề , run rẩy : “Mua ... Bà chủ tuyệt đối đừng là mua, nếu ông chủ sẽ đuổi việc .”
Hoắc Tây lạnh nhạt sẽ .
Cô bảo giúp việc ngoài. Đợi cô , cô cầm lọ thuốc lên, lọ ghi liều dùng, tác dụng ngừa thai bằng tiếng Anh... Hoắc Tây mở nắp lọ thuốc , lớp bọc vẫn còn nguyên vẹn.
Cô hề do dự đổ hai viên uống ....
Hoắc Tây nuốt viên thuốc, trong cổ họng cảm giác dị vật khô khốc, khó chịu.
Cô từ từ xuống ghế sofa.
Những ngón tay mảnh khảnh của cô chậm rãi nắm chặt lọ thuốc… Trong lòng cô chợt cảm giác bi thương, hôm nay cô và Trương Sùng Quang đến giới hạn .
Hoắc Tây cất thuốc , cô ăn sáng xuống lầu gặp Miên Miên.
Khi bước đến cầu thang, tình cờ gặp một đàn ông trông như bác sĩ đang lên lầu sự hướng dẫn của giúp việc, lẽ tới tìm Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây khựng , Trương Sùng Quang bệnh?
Tất nhiên là cô quan tâm chuyện gì xảy với .
Cô chỉ nghĩ, đêm qua còn khí lực bắt nạt cô như , thế mà hôm nay đổ bệnh ?
Bác sĩ thấy cô, đoán danh tính của cô nên khẽ gật đầu chào hỏi. Hoắc Tây khẽ xoay cho bác sĩ lên lầu… Người giúp việc ở tầng đang cho Miên Miên ăn sáng, khi thấy tiếng bước chân, Miên Miên nhẹ nhàng gọi , giọng cô bé chút… bất an.
Hoắc Tây xuống chỗ cô bé, thấy Miên Miên ăn nhiều như nên nhẹ nhàng : “Con đang lớn, cố gắng ăn nhiều một chút nhé!”
Chiếc nĩa nhỏ trong tay Miên Miên đang cắm quả trứng luộc, cô bé đang gặm quả trứng từng chút một.
Cô bé Hoắc Tây một lúc, thấp giọng hỏi: “Mẹ sẽ em bé ạ?” Hoắc Tây sửng sốt.
Miên Miên cúi đầu : “Bố sắp em bé, bổ khi em bé sẽ đưa chúng về”.
Hoắc Tây chớp mắt.
Đến bây giờ cô mới hiểu, Trương Sùng Quang đưa cô và Miên Miên trốn thật lâu, mục đích của là làm cho cô thai. Anh cảm thấy nếu như thêm một đứa con nữa thì Hoắc Tây sẽ rời xa , và sớm muộn cô sẽ hồi tâm chuyến ý.
Hoắc Tây khẽ nhắm mắt …
Khi họ đang chuyện, tầng hai động tĩnh, Trương Sùng Quang đích đưa bác sĩ xuống tầng .
Sáng nay trông mặt nhợt nhạt.
Bác sĩ xách vali, Trương Trùng Quang tiễn cửa, mãi đến khi còn thấy tiếng xe nữa mới … Miên Miên thấy bố thì chút đề phòng.
Trương Sùng Quang thấy cô bé động tới bữa sáng, liền nhẹ nhàng : “Bố làm bữa sáng cho con ?”
Miên Miên tiếp tục ôm khư khư quả trứng luộc: "Cái khá ngon”.
Trương Sùng Quang cô bé vui, Hoắc Tây. “Không là em thấy khó chịu nên ăn sáng tầng , xuống đây?”
Hoắc Tây hỏi: “Ngay cả quyền xuống đây cũng ? Nếu đúng là , bắt đầu từ ngày mai sẽ xuống nữa”.
Lời của cô phân mỉa mai, Trương Sùng Quang thể nhận ?
Anh đút hai tay túi, mặt mỉm : "Sao em chuyện giận dữ thế! Em ngoài thư giãn cũng là .
Em cũng sẽ cùng em". Hoắc Tây tin một lời nào .
Sau khi Miên Miên ăn sáng xong, cô đưa con gái lên lầu và đích dạy cô bé làm bài tập về nhà.
Trương Sùng Quang gọi cô : “Hoắc Tây, chúng chuyện ”.
Anh hiệu cho Miên Miên lên lầu , cô bé với vẻ mặt bất đắc dĩ. Thấy , nét mặt cũng trở nên dịu dàng hơn: “Nghe lời , bố chuyện bàn với ”.
Miên Miên do dự một lúc khi từ từ di chuyển lên lầu.
Khi Miên Miên lên lầu, Trương Sùng Quang Hoắc Tây và : ‘Vi sức khỏe thể chất và tinh thần của Miên Miên, Hoắc Tây, nghĩ chúng cũng nên chung sống hòa bình”.
Hoắc Tây cảm thấy nực : “Giờ lời muộn ? Từ khi chọn bao nuôi Tống Vận, quan tâm đến sức khoẻ thể chất và tinh thần của bọn trẻ ròi. Anh Miên Miên khi Tống Vận trói sợ hãi đến thế nào ? Anh rằng con bé thường xuyên gặp ác mộng ? Nếu thực
sự quan tâm đến sức khỏe thể chất và tinh thần của Miên Miên, nên để chúng về, vì giữ chúng ở đây để thỏa mãn những ham vô tận của ”.
Trương Sùng Quang cụp mắt xuống,
Anh chằm chằm lỗ kim mu bàn tay, nhẹ giọng : “Khi em mang thai và sinh con, sẽ để em về”.
Một cảm giác ngột ngạt bóp nghẹt trái tim Hoắc Tây. Anh cô sinh con ở đây?
Dường như cô đang nghĩ gì, Trương Sùng Quang nhẹ nhàng : “Chúng một tháng nữa sẽ chuyến . Đợi bố và Doãn Tư tìm chúng , nghĩ đứa con thứ ba của chúng đời … Hoắc Tây, cảm thấy đó nên là một cô công chúa, dễ thương như Miên Miên!”
Khi chuyện, như thể đang cố lấy lòng cô.
Anh : “Đứa trẻ họ Hoắc, gọi là Hoắc Tâm thì ?”
Hoắc Tâm, Hoắc Tây là mà Trương Sùng Quang yêu nhất. Anh nghĩ đến cái tên lâu, cảm thấy nó .
Hoắc Tây mà cảm thấy bất lực, Trương Sùng Quang lẽ nào điên ?
Cô trả lời mà lên lầu.
Trương Sùng Quang chằm chằm bóng lưng cô, sắc mặt vốn tái nhợt càng tái nhợt hơn, giúp việc thấy sắc mặt liền bước tới hỏi: “Tiên sinh ăn sáng ?”
Trương Sùng Quang đặt tay lên lưng ghế, nhiệt độ cơ thể Hoắc Tây vẫn còn đó.
Anh nấn ná và vuốt ve.
Dù đêm qua vẫn ôm cô vui vẻ nhưng hề cảm nhận ấm của cô, Hoắc Tây… còn lưu luyến gì nữa ?
Dù làm gì, dù làm bao nhiêu việc, liệu thể nhận gì ngoài sự ghê tởm ?
Kể từ ngày đó, mối quan hệ của họ rơi một vòng luẩn quấn kỳ lạ.
Hoắc Tây thờ ơ với , hề quan hệ với , hầu như nào cũng cho cô ăn thứ kẹo ngọt đó. mỗi khoái cảm, cơ thề cảm thấy trống rỗng, và vẻ mặt giễu cợt của Hoắc Tây đó cũng như chế nhạo một đàn ông thể làm việc đó!
Tất nhiên Trương Sùng Quang hề bất lực, nhưng điều khiến buồn là còn thể mang hạnh phúc cho Hoắc Tây nữa.
Khi tỉnh dậy, cô cảm thấy gì cả.
Không từng thử, khơi dậy cảm xúc của cô, nhưng tất cả những gì cảm nhận chỉ là đau đớn và từ chối.
Cô đè xuống, vẻ mặt chán ghét và ấm ức của cô làm cay mắt .
dù , vẫn quan hệ với cô.
Hoắc Tây phát hiện, đặc biệt là trong thời kỳ dễ thụ thai, Trương Sùng Quang sẽ cố tinh quan hệ với cô... đó sẽ nhẹ nhàng chạm cơ thể cô, ôm cô lòng và cho cô tắm nước nóng.
Đêm nay cũng .
Cơ lưng về phía , đắp chăn mỏng lên , trong bóng tối thì thầm: “Vô ích thôi, Trương Sùng Quang, hãy từ bỏ việc . Chúng sẽ con nữa.
