Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 2260-2269: Đi thế này còn khó hơn
    Cập nhật lúc: 2025-10-22 11:03:25
    Lượt xem: 6 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoắc Tây thấy là , nhấc giày cao gót lên : “Đi thế còn khó hơn”.
Tạ Quân hỏi trong quán bar, đoán Trương Sùng Quang đưa , và bọn họ cãi .
Anh dắt xe đạp tới, chỉ ghế : “Lên xe ! Anh đưa em đến bệnh viện. Hơn nữa… em nhập viện”.
Hoắc Tây còn là cô gái nổi loạn nữa.
Cô lặng lẽ ở yên xe đạp của Tạ Quân. Một lúc , bầu trời đêm bắt đầu đổ cơn mưa phùn, Tạ Quân bằng cách nào đó lấy một chiếc ô và đưa cho cô: “Đã chuẩn sẵn sàng !”
Những cơn mưa phùn dai dẳng, âm thầm làm ẩm vạn vật.
Tạ Quân thấy tiếng thở khó nhọc ở phía , im lặng một lúc hỏi: “Chắc hẳn em yêu ?”
Hoắc Tây lên bầu trời đêm và khẽ chớp mắt. Cô trả lời câu hỏi của Tạ Quân…
Đêm , cô và Trương Sùng Quang chia tay, nhưng cô thấy tin tức về hot search, chính xác là tin tức về và Tống Vận.
Trong chiếc xe đắt tiền, đàn ông vẻ say khướt.
Người phụ nữ chăm sóc một cách dịu dàng tỉ mỉ, giúp cởi khuy áo sơ mi trắng, đàn ông từ chối… Anh phụ nữ bằng đôi mắt trong veo, dường như chút dịu dàng.
Cảnh giữa Trương Sùng Quang và Tống vận gây xôn xao cõi mạng đêm hôm .
Công ty của Trương Sùng Quang đưa thông cáo báo chí ngay trong đêm hôm đó.
Người quản lý bộ phận quan hệ công chúng của công ty thẳng thắn : “Giám đốc Trương và phu nhân đang làm thủ tục ly hôn… về phần cô Tống là bạn gái mới của giám đốc Trương , đây là việc riêng tư của ”.
“Đừng nữa!”
Tạ Quân lấy tờ báo , cầm hộp thuốc đến băng cho chân Hoắc Tây… May là vết thương nhỏ và cũng sâu. Tối qua cô uống thuốc nên nửa giờ là cầm máu, nhưng Hoắc Tây mất nhiều m.á.u nên gương mặt xanh xao.
Tạ Quân xử lý vết thương xong và thêm vài lời với cô.
Hoắc Tây xỏ giày : “Tôi thể nhập viện . Văn phòng luật nhiều việc tự giải quyết”.
Đang chuyện thì cửa văn phòng đẩy .
Người là Lục u, còn Lục Khiêm và Hoắc Minh châu… Lục u mới từ nước ngoài trở về, Lục Khiêm và Hoắc Minh châu đón con gái của họ. Lục U và Tạ Quân quen nên họ vội vã tới đây cả bố Hoắc Tây.
Lục Khiêm và Hoắc Minh châu đều thương Hoắc Tây.
Hoắc Tây là con cả trong gia đình, lúc nhỏ cưng chiều nhưng khi lớn lên yêu thương và quan tâm đến các em, cô duy trì hình ảnh của chị cả nhưng nghẹn ngào nấc lên: “Cô chú ơi!”
Lục Khiêm cảm thấy đau lòng khi chuyện xảy .
Hoắc Minh châu ôm cháu gái lòng, cẩn thận quan sát cô : “Đế cô giúp cháu dạy cho tên Sùng Quang đó một bài học, đúng là hồ đồ ”.
Không ai trong gia đình chi tiết chuyện gì xảy đêm qua.
Hoặc Tây làm ầm lên để ai cũng , cô dừng một chút, nhẹ nhàng : “Cháu và chia tay , sẽ sớm ký đơn ly hôn.
Lục Khiêm và Minh châu .
Chuyện lớn của con trẻ, họ cũng thể tự ý làm chủ, vẫn về bàn bạc với vợ chồng Hoắc Minh .
Lúc , Tạ Quân với vợ chồng Lục Khiêm về tình trạng của Hoắc Táy, xem hồ sơ bệnh án, thở dài: "Lúc đầu cũng vấn đề gì lớn, nhưng nghĩ tối qua cô kích động nên nhập viện để theo dõi... và uống thêm một liệu trình thuốc nữa!”
Lục Khiêm Hoắc Tây, Minh Châu vuốt ve vết thương chân Hoắc Tây, khỏi lau nước mắt, đây chính là cô con gái yêu quý của trai Hoắc Minh Châu...
Hoắc Tây là đứa con mà Hoắc Minh thương và tự hào nhất, cũng là đứa trẻ mà ôn Noãn dùng cả tính mạng để sinh .
Trương Sùng Quang dám đối xử với Hoắc Tây như ?
Lục u : "Con ở đây với chị Hoắc Tây. Bố, , hai tới chỗ hai bác , đặt hành lý xuống ".
Vợ chồng Lục Khiêm bàn bạc với một lát đồng ý.
Trước khi rời , Lục Khiêm nhẹ nhàng chạm tóc Hoắc Tây : “Có cô chú ở đây !”
Hoắc Tây nhẹ nhàng : “Cháu thực sự ”.
Sau khi Lục Khiêm và Minh châu rời , Lục U đỡ Hoắc Tây về phía phòng bệnh, nhỏ giọng mắng: “Chân chị thương nặng như , thế mà còn làm việc!”
Hoắc Tây đang định gì đó, nhưng ánh mắt dừng .
Bên hành lang bệnh viện là Trương Sùng Quang, bên cạnh là Tống Vận.
Lời là thật lòng, từ nay về bọn họ còn liên quan gì đến nữa. Dù ở cùng Tống Vận Trương Vận, chuyện đều liên quan gì đến cô.
“Sao ?”
Giọng của Tạ Quân vang lên bên tai, khỏi văn phòng, tình cờ đụng đối diện.
Không khỏi chút choáng váng.
Trương Sùng Quang đêm qua uống rượu quá nhiều, viêm dày cấp tính, lúc đó Tống Vận chạy tới chăm sóc , đẩy cô nhưng nghĩ đến lời với Hoắc Tây. Dù là trả thù Hoắc Tây cũng , cần ai đó ở bên cạnh cũng , dù thì cũng từ chối sự xuất hiện của Tống Vận.
Anh nghĩ, một phụ nữ như ở bên cạnh thì hại gì!
Cho dù cô thực chỉ quan tâm đến tiền của , cho dù cô là thích thì , ít nhất cô cũng ngoan ngoãn và nghĩ đến khác…
Anh giữ Tống Vận , quản lý truyền thông của cũng phủ nhận Tống Vận, tất cả đều là sự đồng ý ngầm của .
Anh nghĩ đến lúc chính thức chấm dứt chuyện với Hoắc Tây.
bây giờ thấy pha rượu trẻ tuổi tối qua đang mặc áo khoác trắng của bác sĩ, thần sắc rõ ràng khác hẳn tối qua, chuyên nghiệp, khẳng định là hàng giả.
Anh … là một bác sĩ?
Tạ Quân cũng là đầu tiên gặp Trương Sùng Quang, bình tĩnh : “Tôi là bác sĩ Tạ của khoa Tâm lý, Tạ Quân. Giám đốc Trương, ngưỡng mộ từ lâu… nghĩ tối qua hiểu lầm , luật sư Hoắc là bệnh nhân của ”.
Trương Sùng Quang vốn dĩ trong bệnh, bây giờ sắc mặt càng trắng bệch hơn.
Anh Hoắc Tây với vẻ hoài nghi… bệnh nhân? Hoắc Tây bệnh gì ?
Anh kịp hỏi thì Lục u ở bên cạnh Hoắc Tây , khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú căng , mắng: “Trương Sùng Quang, thật sự là ! Chị Hoắc Tây điều trị chứng trầm cảm hai ba tháng , mà nghĩ chị đang nuôi tình nhân trẻ ! Hơn nữa, và cô Tống mèo mả gà đồng thì cũng thôi , tại thể hiện tình cảm của cho thế giới thấy để công kích chị ? Nếu quan tâm ân nghĩa vợ chồng thì cũng hãy nghĩ đến con cái. Và dù cũng nên nghĩ đến ơn dưỡng dục của nhà họ Hoắc!”
Lục U nghĩ đến việc cô từng gọi là Sùng Quang, mắt cô đỏ hoe: “Tôi coi thường !”
Tống Vận sợ con vịt nấu chín sẽ bay .
Cô gì đó, nhưng Lục U tát cô một cái: “ở đây cô quyền lên tiếng ? Cô thật sự cho rằng chị Hoắc Tây dễ bắt nạt, nhà họ Hoắc chúng còn ai ? Để cho cô , bất cứ ai trong nhà họ Hoắc cũng thể đánh cho cô một trận nên . Vị…. nhân tình của cô cũng bảo vệ nổi cô !”
Tống Vận tin, hoảng sợ Trương Sùng Quang. Trương Sùng Quang đẩy cô .
Trong mắt chỉ Hoắc Tây, môi run lên, giọng cũng run run : “Hoắc Tây, em thể…”
Anh thể tiếp những lời tiếp theo. Hoắc Tây đang .
Cô cụp mắt xuống, lặng lẽ . Anh ít khi thấy cô , cô từng luôn ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, những lọn tóc bồng bềnh rủ xuống gương mặt, vui vẻ gọi : “Trương Sùng Quang…”
Anh nghĩ về thời gian họ cãi khi cả hai vẫn còn trẻ con.
Hoắc Tây cũng .
Lúc đó cũng bối rối như bây giờ, thậm chí an ủi cô như thế nào, giải thích với cô … về những chuyện làm với cô đêm qua.
Anh với cô: em thể đàn ông khác, còn thể phụ nữ khác!
Anh còn với cô: Anh bẩn thỉu nhưng chẳng em cũng dùng m.á.u của ?
Anh với cô rằng từ giờ trở cả hai họ sẽ tự do và mỗi thể tìm một mới.
Hoắc Tây... tại như ?
Thế giới của Trương Sùng Quang trở nên hoang tàn... Đầu óc trống rỗng, lời duy nhất còn chính là lời với cô khi họ còn nhỏ: “Đừng , Hoắc Tây, em thế nào cũng ".
Hoắc Tây chậm rãi ngước mắt lên, cô kiên định : “Ký đơn ly hôn”.
Trương Sùng Quang làm thế nào để lời đó, nhưng trái tim như tê dại khi ... Anh khó khăn hỏi cô: "Em khi nào?"
Hoắc Tây khẽ chớp mắt: “Lúc nào cũng ?" Trương Sùng Quang nhắm mắt : “ !
Bên tai , giọng của Hoắc Tây vang lên, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: “Vậy ngay bây giờ!"
Trương Sùng Quang sửng sốt.
Bây giờ… Hoắc Tây ly hôn ngay lập tức, chẳng lẽ cô thể chờ thêm giây nào nữa ?
Cô ghét đến thế ư?
Thấy vẫn đấu tranh, Lục u nhịn nữa: “Lúc mập mờ công khai với phụ nữ đó, sợ? Giờ giả vờ chung tình, chính thấy nực ?”
Trương Sùng Quang liếc cô .
Thường ngày, Tiểu Lục U vẫn tôn trọng . Dù Trương Sùng Quang cũng là lớn tuổi nhất trong đám thanh niên, nhưng giờ lửa giận của Lục U đang hừng hực, cô sợ chút nào.
Trương Sùng Quang mặt Hoắc Tây, nhưng cô bằng giọng kiên quyết: “Ngay bây giờ!”
Hoắc Tây tới chỗ thang máy , Lục u vội theo .
Chỉ còn Trương Sùng Quang đó, Tống Vận bên cạnh sợ đồng ý ly hôn nên thận trọng : “Thật hai hết tình cảm , thà rằng…”
Trương Sùng Quang ngước lên, mắt đỏ ngầu.
Tống Vận dám gì nữa.
Nửa tiếng , trong văn phòng của cục Dân chính, Hoắc Tây và Trương Sùng Quang cạnh .
Người hòa giải định khuyên thêm.
Hoắc Tây bình tĩnh : “Chúng bàn điều kiện xong , chuyển sang bước ký tên xác nhận !”
Người hòa giải Trương Sùng Quang, nhận Tống giám đốc Trương. Anh chỉ là m.á.u mặt ở thành phổ B, mà còn trăng hoa thật, khiến vợ bỏ vì một ngôi nhỏ tầm thường…
Anh lắc đầu: Đàn ông giàu đổ đốn thật!
Trương Sùng Quang Hoắc Tây, tự mắc lầm thể tha thứ. Anh quá nhiều lời tổn thương cô, làm những việc khiến cô đau lòng. lúc , vẫn mong cô nghĩ tới tình xưa nghĩa cũ, nghĩ tới con cái để suy xét thêm về cuộc hôn nhân giữa họ.
Trước mặt bao , Trương Sùng Quang chật vật : “Hoắc Tây, để đưa em du lịch nhé! Chẳng em du lịch quanh thế giới ? Chúng ngoài cho khuây khoả!”
Hoắc Tây im lặng một lúc cụp mắt: “Anh nghĩ việc đó vẫn thể xảy ?”
Cô cầm bút, chuẩn ký tên.
Ngòi bút rung khẽ, chữ đơn ly hôn cũng nhoè . Trương Sùng Quang nắm lấy tay cô: “Hoắc Tây!
Hoắc Tây bỗng hất tay , mực đen b.ắ.n lên áo sơ mi trắng của để những vết bẩn thể giặt sạch... ai chú ý đến những vệt đen đó.
Hoắc Tây nhanh chóng ký tên, khi ký xong, cô mấy giây đẩy sang cho Trương Sùng Quang.
Trương Sùng Quang cô.
Hoắc Tây mặt , giọng khàn: "Đến lượt !"
Trương Sùng Quang kỳ, nhưng đồng ý ly hôn, cô làm gì cũng ... Hoắc Tây của bệnh, còn thì !
Kể cũng lạ, khi họ sắp ly hôn, những điểm của cô ùa về trong tâm trí.
Những lời phàn nàn, cãi vã như biến mất, chỉ còn sự lưu luyến và những việc sẵn sàng đánh đổi cả thế giới để đổi lấy sự tha thứ và cái ôm từ cô.
Mắt Trương Sùng Quang nóng lên, cúi đầu ký tên.
Sau khi ký xong, họ nhanh chóng nhận hai tờ giấy chứng nhận ly hôn, họ còn là vợ chồng nữa…
Hoắc Tây rời , thêm gì. “Hoắc Tây!”
Trương Sùng Quang vô thức nắm tay cô, nhưng lập tức nhớ họ còn là vợ chồng nữa. Cô cũng thấy chán ghét lắm . Anh hạ tay xuống một cách gượng gạo, bóng lưng cô, khẽ : “Bất kể em tin , hề yêu khác, trong tim vẫn chỉ em.”
Hoắc Tây trả lời .
Kế từ tối qua, khi thốt những câu đó, cô thấy nhiều với cũng chỉ phí công.
Trương Sùng Quang vô cùng hụt hẫng, Lục U chế giễu: “Ly hôn là hời cho còn gì! Tôi nghĩ đúng cho thứ đó của nát bét, cùng bốc mùi với phụ nữ ngoài .”
Hoắc Tây ngoài phóng viên ngăn cản, các thiết phỏng vấn lũ lượt giơ về phía cô.
[Luật sư Hoắc, xin hỏi cô và Tổng giám đốc Trương ly hôn ?] [Hai kết thúc cuộc hôn nhân vì Tống Vận ?]
[Có Tổng giám đốc Trương sẽ nhanh chóng tái hôn ?] Mặt Hoắc Tây tái nhợt.
Cô vẫn im lặng, còn Trương Sùng Quang thì hùng hổ nhất những thiết phỏng vấn . Phóng viên chớp thời cơ, hỏi về tai tiếng giữa và Tống Vận: “Tổng giám đốc Trương, và cô Tống Vận ?”
Trương Sùng Quang lạnh lùng : “Đó chỉ là hiểu lầm, và cô Tống chỉ hợp tác trong công việc… Còn sẽ bao giờ hợp tác nữa.”
Xung quanh xôn xao…
Ai cũng nhận Tổng giám đốc Trương đang thế hiện sự chung thuỷ với vợ cũ, nhưng ly hôn xong mới thể hiện, quá muộn ?
Trong góc, mặt Tống Vận tái mét.
Cô gọi phóng viên đến đế dồn ép họ , nhưng cô ngờ Trương Sùng Quang chẳng hề nể mặt chút nào. Anh chối bỏ hẳn sự tồn tại của cô , còn vạch rõ ranh giới với cô nữa.
Cô hiểu nổi, rõ ràng Hoắc Tây bỏ cơ mà!
Nghe thấy Trương Sùng Quang thế, Hoắc Tây cảm thấy nực . Cô mặc kệ , bước lên chiếc xe mà nhà họ Hoắc chuẩn cho cô, Lục U cũng …
Xe nổ máy, lướt qua Trương Sùng Quang.
Một ở trong xe, một ở ngoài xe, điều khác biệt là Trương Sùng Quang ở ngoài… Hơn nữa khi ngang qua, Hoắc Tây buồn một cái.
Cuộc hôn nhân giữa họ chấm dứt theo cách .
Giữa họ nối câu tạm biệt giữ gìn sức khoẻ, chỉ còn sự căm hận và khinh thường của cô đối với … Trương Sùng Quang ôm ngực, lùi hai bước.
Thư ký Tần chạy tới.
Khi cấp ly hôn, cô chỉ thể thở dài, rõ ràng họ là thanh mai trúc mã.
Cô dìu Trương Sùng Quang, nhỏ: “Tổng giám đốc Trương, về bệnh viện !”
Trong ba ngày viện, Tống Vận vẫn đeo bám .
Thư ký Tần mở cửa phòng VIP, bước , đặt tài liệu xuống, thoáng chần chừ : “Cô Tống vần chờ bên ngoài, cứ đòi gặp , Tổng giám đốc Trương... Để cô đợi thế cũng cách.”
Trương Sùng Quang mặc quần áo bệnh nhân, tựa đầu giường. Anh im lặng ngẩn .
Nghe thấy thế, chỉ hờ hững : "Cho cô ."
Thư ký Tần rót một cốc nước ấm cho , đặt ở tủ đầu giường : “Vâng, gọi cô ! Nói rõ một chuyện cũng ." Cô ngoài gọi Tống Vận.
Một lúc , Tống Vận đẩy cửa bước . Khi thấy Trương Sùng Quang, cô kích động nhưng giọng điệu dè dặt: "Trương Sùng Quang, chúng ...”
Trương Sùng Quang im lặng cô .
Tống Vận chằm chằm gương mặt tuấn tú của , vô cùng rung động.
Cô nhịn mà gần, cúi hôn … Không ngờ Trương Sùng Quang tóm lấy mái tóc đen dài của cô , kéo mạnh cô sang bên cạnh. Vâng trán trắng nõn của Tống Vận lập tức đập tủ đầu giường, góc nhọn khiến cô rách da, m.á.u lập tức chảy xuống.
Cô quên cả đau, bàng hoàng .
Cô dám tin, đàn ông dịu dàng với cô nỡ đối xử với như thế.
Trương Sùng Quang bóp cằm cô , giọng lạnh tanh: “Tôi đừng trêu Hoắc Tây ! Rõ ràng cô cô bệnh tâm lý, nhưng cô vẫn gọi phóng viên đến cửa cục Dân chính đế kích thích cô …”
Sau cơn sửng sốt, Tống Vận lấm bấm. “Em cố ý!”
“Trương Sùng Quang, rõ ràng chấp nhận em ! Anh ly hôn với cô , tại thử làm với em, thử thì là sẽ yêu em chứ?”
Trương Sùng Quang đẩy cô .
Anh cầm chiếc quần dài bên cạnh lên, lấy một điếu thuốc , cúi đầu châm lửa.
Làn khói màu xám bốc lên…
Anh khẩy: “Trên đời lấy lắm tình yêu thế?” Mặt Tống Vận xám ngoét.
Cuối cùng cô cũng khẳng định, đàn ông mặt từng yêu, cũng bao giờ định yêu cô … Cho dù một chút thôi cũng , chỉ ở bên cô để chọc tức vợ , chứ còn gì khác.
Phát hiện khiến Tống Vận tái mặt, nhưng cô bỗng mỉm .
Cô khẽ hỏi: “Em kích thích cô ? Trương Sùng Quang, Tổng giám đốc Trương… Chẳng lẽ chắc? Ai uống say về nhà với em, rõ là sai nhưng vẫn cho em đến gần, ai cho phép em bầu bạn khi cãi với vợ. Anh bảo em sang nhà , qua đêm ở chỗ em, dẫn em đánh golf, đến Hong Kong để du lịch. Anh nhớ , còn hòn em lúc tỉnh táo, còn mơn trớn cơ thế em…”
Nụ của Tống Vận trông điên cuồng.
“Hoắc Tây xem hết những bức ảnh và video đó!”
“Anh xem khi những thứ đó, cô thấy thế nào? Liệu thấy tởm đến mức buồn nôn ?”
“Một đàn ông ngoại tình giả vờ chung thuỷ mặt cô , chỉ tưởng tượng thôi thấy lợm giọng !”
Trương Sùng Quang chằm chằm cô bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Trong khoảnh khắc đó, Tống Vận sợ, cô sự tàn nhẫn của đàn ông nhưng cô hết sợ ngay, cô mất trắng thì còn sợ gì chứ!
Cô khẩy: “Thật em suýt , ?” Sau khi viện, Trương Sùng Quang về biệt thự.
Vẩn là nơi đó nhưng sự náo nhiệt lúc bình thường, ban ngày mùi thơm của thức ăn, tối đến cũng tiếng trẻ con… Căn biệt thự trống trải một cách đáng sợ.
Sấm tối, Trương Sùng Quang sân thượng.
Người hầu lên gọi ăn cơm, hai câu gọi, Trương Sùng Quang dập điếu thuốc tay, bình tĩnh hỏi: “Mấy hôm mợ về ?”
Người hầu sửng sốt mấy giây mới đáp: “Không về ạ! Tôi gọi để hỏi thì mợ bảo về nữa!”
Trương Sùng Quang ngấn .
Người hầu mời xuống tầng ăn cơm, hờ hững : “Tôi đói, cứ để đó !”
Người hầu vẻ ngập ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-2260-2269-di-the-nay-con-kho-hon.html.]
Đám rời , Trương Sùng Quang tiếp tục ráng mây ở chân trời. Hồi , Hoắc Tây thích ngắm hoàng hôn ở đây nhất nên đặt một chiếc sofa ở đây… Anh nhớ lên ngắm muộn, trời tối đen. Anh ôm cô, cảm xúc bỗng dâng trào làm chuyện đó với cô ở đây.
Đêm đó gió mát, mây thưa thớt, thứ nhẹ nhàng đến lạ thường.
Hoắc Tây trong lòng , ôm cổ , gọi tên Trương Sùng Quang cả đêm.
Chuyện cũ như mới xảy ngày hôm qua, Trương Sùng Quang cúi đầu nhẫn cưới tay, mắt bỗng đỏ hoe.
Hôm , tại công ty Luật Anh Kiệt.
Hoắc Tây về đang định gian ngoài, trợ lý của cô dậy, ngập ngừng : “Luật sư Hoắc, cô khách !”
Hoắc Tây thản nhiên hỏi: “Ai thế? Khách hàng mới ?” Trợ lý cắn môi : “Là Tổng giám đốc Trương.” Trương Sùng Quang?
Hoặc Tây thoáng nghiêm mặt, trợ lý vẫn luôn thận trọng quan sát biểu cảm của cô, lập tức luôn: “Nếu cô gặp, sẽ từ chối.”
Hoặc Tây gọi cô : "Bảo chờ ở phòng tiếp khách nhỏ "
Trợ lý thầm thở phào.
Hoắc Tây về văn phòng, sắp xếp thông tin vụ án mới đến phòng tiếp khách để gặp Trương Sùng Quang. Cô nếu cô gặp, Trương Sùng Quang sẽ nghĩ cách để tìm cô ở những dịp khác.
Cô đẩy cửa phòng tiếp khách , Trương Sùng Quang ăn mặc chỉn chu, ghế sofa, nhẫn cưới ngón áp út của tỏa sáng rực rỡ.
Một túi giấy màu nâu đặt bàn .
Hoắc Tây ngay, cô ở cửa, bình thản : “Có vẻ Tổng giám đốc Trương sống khá , ... Anh đến gửi thiệp cưới
Trương Sùng Quang tham lam cô.
Cô trông , hơn nhiều so với đây, trong ánh mắt của cô gần như tìm thấy một chút buồn bã nào của đây, như thể việc một đàn ông tên Trương Sùng Quang từng tổn thương cô từng tồn tại.
Trương Sùng Quang khỏi vuốt ve chiếc nhẫn cưới.
Hoắc Tây thẳng phòng, tự phòng đồ uống pha cà phê cho . Cô hỏi uống , vì giữa họ còn cần đến sự lịch sự nữa.
Giữa tiếng máy pha cà phê , giọng khàn khàn của Trương Sùng Quang vang lên.
“Lúc ly hôn em thứ gì cả!”
“ở đây bản thỏa thuận, ngoài việc chuyển nhượng 20% cổ phần công ty của sang tên em… Em và các con thể chuyển về căn biệt thự đó, bọn trẻ quen sống ở đó ”
Anh dứt lời thì máy pha cà phê dừng .
Hoắc Tây nhấp một ngụm cà phê chậm rãi bước đến đối diện . Đây lẽ là đầu tiên nhiều tháng họ thể bình tĩnh mặt đối mặt chuyện.
Hoắc Tây Trương Sùng Quang.
Cô là một cô bé ngây thơ, cô rõ Trương Sùng Quang đang quan tâm cô.
Hai mươi phần trăm cổ phần trị giá hàng trăm tỷ đồng, cho là cho. Dễ cầm thế ?
Điều gì khác hơn là con cô, chỉ đơn giản là cô hồi tâm chuyển ý, nhưng… gương vỡ khó lành.
Hoắc Tây khẽ , thẳng thừng từ chối: “Trong thỏa thuận ly hôn ghi rõ, của ai đó dùng, ai lợi dụng ai, cũng ai nợ ai cái gì… Về phần căn biệt thự đó, , tiếp tục ở bán là tùy , nhưng vài món ở đó, khi nào thời gian sẽ lấy.”
Trương Sùng Quang hiểu rằng cô gặp . Anh thấp giọng : “Trước tám giờ tối, ở nhà.” Hoắc Tây gật đầu: “Được, sẽ dành chút thời gian để lấy.”
Nói xong, cô chuẩn tiễn khách, nhưng Trương Sùng Quang nỡ rời . Khó khăn lắm mới thấy cô, hiếm khi cô bằng lòng thêm vài câu với , mặc dù những lời ý của .
Hoắc Tây dậy, thấy ý định rời .
Cô từ tổn : “Đã đến lúc tháo nhẫn cưới ngón áp út của Tổng giám đốc Trương , đế hiểu lầm .”
Trương Sùng Quang dùng ngón tay vuốt nhẹ chỗ đó.
Tự tay Hoắc Tây đeo cho , thể tháo , cũng nỡ tháo...
Chiều thứ sáu, Hoắc Táy tan làm sớm, đến biệt thự một chuyến.
Chiếc BMW màu trắng chậm rãi lái biệt thự, xe dừng , giúp việc chị Ngô vui vẻ tới: “Mợ về .” đó chị như nghĩ tới điều gì đó, lập tức đổi ý: “Từ nay về , vẫn nên gọi cô là cô Hoắc.”
Hoắc Tây gật đầu: “Tôi lên lầu lấy đồ!”
Chị Ngô gì đó, nhưng nên gì, đành đưa mắt Hoắc Tây lên lầu.
Hoắc Tây nấn ná, dứt khoát lên lầu, mở cửa phòng ngủ chính, nơi đây vẫn như cũ, ngay cả ảnh cưới của cô và Trương Sùng Quang vẫn còn treo đầu giường.
Cô thêm nữa, nhanh chóng bước phòng đồ.
Cô mang theo đồ trang sức quần áo gì mà chỉ lấy giấy tờ chứng minh của và các con trong tủ bảo hiểm, đặc biệt là hộ chiếu cho túi xách.
Hoắc Tây cầm đồ rời , nhưng khi ngang qua chiếc giường lớn, cô thấy ngọc lưu ly tủ đầu giường.
Cô dừng bước.
Ngẫm nghĩ một chút, cô bước tới cầm nó lên, dùng ngón tay mảnh dẻ trắng nõn nhẹ nhàng xoay vài vòng, mỉm tự giễu.
Lúc đó, cô để tâm nhưng bây giờ cảm thấy thật mỉa mai.
Hoắc Tây đặt ngọc lưu ly về chỗ cũ, xoay rời , nhưng cô kịp thì đôi tay khỏe mạnh ôm chặt…
Cô cứng , cố gắng đẩy .
Trương Sùng Quang ôm chặt, ôm cô từ phía , nhẹ nhàng tựa mặt tấm lưng gầy gò của cô, thì thầm: “Hoắc Tây, thành thật xin ! Thành thật xin !”
Hoắc Tây khẩy: “Trương Sùng Quang, thấy thú vị ?”
Trương Sùng Quang nhịn sờ lên mặt cô, hèn hạ, lừa cô .
Anh thực sự nhớ cô, ôm cô.
Anh khẽ : “Em vẫn quan tâm đến , nếu em sẽ cầm ngọc lưu ly lên, Hoắc Tây… Cho một cơ hội, sẽ làm em thất vọng nữa, chúng bắt đầu , ?”
“Trương Sùng Quang, suy nghĩ nhiều !”
Hoắc Tây nhịn đấy , cầm ngọc lưu ly đầu , khóe miệng nhếch lên nụ lạnh lùng: “Nếu thứ còn làm cho hiểu lầm, cũng ngại cho , như đụng khiến cực kỳ buồn nôn. Mỗi một giây phút tiếp xúc với cũng đều do cố gắng nhẫn nhịn.”
Trương Sùng Quang quên cả thở.
Dưới ánh mắt đau lòng của , Hoắc Tây nâng chiếc ngọc lưu do chính làm lên…
Cô thả tay .
Những làn sóng ngũ sắc đó vỡ tung khắp mặt đất.
Trương Sùng Quang hoảng hốt , nhưng Hoắc Tây lùi một bước, về phía cửa phòng ngủ.
Đợi đến khi hồn, lập tức đuổi theo xuống lầu.
Trong phòng khách, đuổi kịp cô, nắm lấy tay cô, dáng vẻ khiêm nhường: “Hoắc Tây, đừng !”
Hoắc Tây giãy khỏi tay , bình tĩnh : “Trương Sùng Quang, những gì cần cũng hết, giấy chứng nhận cũng nhận … Ngoài việc hai đứa con chung, chúng gì khác! Mấy việc đó… Tôi sẽ quên hết, cũng nên quên !”
Từ đến nay, cô bao giờ là một thích dây dưa.
đổi với Trương Sùng Quang, cô phá bỏ nguyên tắc của , liên tục nhượng bộ, để hôm nay rơi kết cục như thế .
Cô sẽ thêm lời nào từ , cũng sẽ còn lay động nữa.
Lúc , cô xem hình ảnh và Tống Vận hôn bao nhiêu .
Cô quyết định cắt đứt quan hệ với Trương Sùng Quang, liên quan gì đến nữa.
Hoắc Tây cũng rời .
Trương Sùng Quang trong phòng khách, thấy tiếng ô tô khởi động bên ngoài, cho rằng Hoặc Tây dường như trở là Hoắc Tây đây, khiến ngưỡng mộ, kìm lòng mà gần.
Mà , dường như trở là Trương Sùng Quang ngày xưa. Hóa nếu Hoắc Tây thì chẳng còn gì cả.
Thậm chí cũng còn là Trương Sùng Quang nữa!
Sau khi Hoắc Tây , giúp việc cũng dám tới gần, Trương Sùng Quang ăn cơm mà chỉ lên lầu, phòng ngủ, đến phòng đồ, mở cửa tủ , thấy quần áo xếp ngay ngắn bên trong, những món trang sức cô thường đeo, tất cả đều ở đó.
Hoắc Tây lấy quần áo đồ trang sức nào, cô cũng bất cứ thứ gì liên quan đến , chắc hẳn là cô cảm thấy buồn nôn!
Đến cả... ngọc lưu ly cô làm cho cũng rót tan nát.
Trương Sùng Quang xổm, nhặt những mảnh thủy tinh vỡ lên, lòng bàn tay đ.â.m chảy m.á.u đầm đìa nhưng thấy đau...
Đêm khuya.
Chị Ngô lo lắng lấy cớ gọi bữa tới gõ cửa: “Ông chủ, là đặt đồ ăn…”
Chưa kịp xong thì chị chợt sững chạy nhanh tới. “Ôi trời, chảy nhiều m.á.u quá!”
“Mau ngoài, mang hộp y tế cho ông chủ.”
Trương Sùng Quang im lặng ghế sofa trong phòng khách. Khi chị Ngô lấy hộp thuốc, theo thói quen, móc một điếu thuốc, định châm lửa thì chị Ngô giật , bẻ nó làm đôi..
“Không sống nữa mà! Vừa từ bệnh viện về đấy.” Chị Ngô hét lên.
Trương Sùng Quang tựa lưng lên ghế sofa, chị Ngô thoa thuốc nhỏ thuốc nhỏ mắt cho : “Cậu xem, bên mà phụ nữ thì mà ? Mợ xuất từ một gia đình danh giá, mặt đều kén chọn, phụ nữ bên ngoài dù tươi trẻ đến cũng bằng mợ!”
Trương Sùng Quang lặng lẽ : “Tôi cảm thấy bên ngoài .”
Chị Ngô liếc cúi đầu: “Vậy còn thèm phân bên ngoài?”
Trương Sùng Quang hút thuốc.
lúc đó, điện thoại reo lên, hóa là Cảnh Thụy gọi điện tới, gọi uống rượu.
Trương Sùng Quang từ chối: “Không tâm trạng.”
Cảnh Thụy ngờ sẽ từ chổi, đầu lưỡi run rẩy một lúc, đó mới ngượng ngùng : “Anh còn buồn thế ? Chúng ngoài thư giãn , nếu đưa về, chúng bàn bạc kỹ! Tục ngữ câu, liệt nữ sợ triền lang… Anh , hãy tin nhé, thấy đây, lão cố nhà bên từng mắc sai lầm lớn, từng kết hôn sinh con với . Hiện giờ hả, mặc dù Lý Tư Ý thẳng tha thứ cho ông nhưng đang trông con cho ông , khi vài ba năm nữa lén kết hôn gì đó, cái đó chắc lắm!
Trương Sùng Quang thực sự tâm trạng những lời vô nghĩa của nên dứt khoát cúp điện thoại.
Cảnh Thụy tự kỷ ở đầu điện thoại.
Giọng Cảnh Thụy lớn, chị Ngô ở bên cạnh cũng thấy, chị khỏi : “Uống rượu hỏng việc!”
Trương Sùng Quang cúi đầu chị , khẽ : “Cho một bát mì! Hai quả trứng và mấy cọng cải thìa”
Chị Ngô nhớ vợ.
Đôi mắt chị đỏ hoe, thở dài một tiếng, dọn dẹp phòng ngủ xuống lầu.
Trong phòng khách im lặng.
Trương Sùng Quang giơ tay băng gạc quấn đó. Anh nhớ , hồi đó Hoặc Tây ngày nào cũng sống ở đây, nhưng do và cô giận dỗi nên thèm về nhà. Hiện tại nơi vắng tanh nhưng đêm nào cũng về.
Năm phút , chị Ngô gọi xuống lầu.
Có lẽ Trương Sùng Quang đói nên ăn vội, ăn xong lấy chìa khóa xe, ngoài một lát.
Vốn dĩ chỉ định tùy tiện lái xe loanh quanh, nhưng ai ngờ xe chạy tới cửa nhà Hoắc.
Cả thành phố B đều chuyện ly hôn với Hoắc Tây, chứ đừng đến giúp việc của nhà họ Hoắc.
Người giúp việc cho .
Trương Sùng Quang cũng vùng vằng, đỗ xe cống, dựa cửa xe lặng lẽ hút thuốc. Gió đêm thổi bay chiếc áo sơ mi trắng, làm rối tung mái tóc đen của . Một chiếc Rolls-Royce màu đen chậm rãi chạy tới, cửa sổ hạ xuống, lộ khuôn mặt trai.
Là Hoắc Doãn Tư.
Hoặc Doãn Tư chậm rãi dừng xe, vẻ mặt ủ rũ của Trương Sùng Quang lập tức chế nhạo: "Anh rể cũ ? Người giúp việc hiểu chuyện ?”
Sao Trương Sùng Quang tự đào hồ chứ.
Anh khẽ mỉm : "Doãn Tư, chẳng lẽ từng làm loại chuyện ?"
Hoắc Doãn Tư gật đầu đồng ý: “Cũng đúng! Coi như bây giờ khổ tận cam lai, cũng Tổng giám đốc Trương làm
." Nói xong, nâng cửa sổ lên, lái xe trong sân nhà.
An Nhiên ở bên cạnh, bất đắc dĩ : “Hoắc Doãn Tư, thật ngây thơ.
Hoắc Doãn Tư nhanh chóng đổ xe.
Ban đêm, sân nhà họ Hoắc yên tĩnh, chỉ tiếng côn trùng kêu râm ran.
Hoắc Doãn Tư một tay cởi dây an , một tay véo má vợ: “Nếu chị , đánh rụng răng đầy đất , hẹn với Lục Thước .”
An Nhiên khẽ thở dài: “Hai các đều ngây thơ như !”
Hoắc Doãn Tư nghiêng , giơ tay tắt đèn nóc ô tô, trong bóng tối sờ soạng cô chiếm hời, giọng chút khàn khàn: “Thử ngây thơ nữa xem! Còn hả, bây giờ sẽ lái xe về nhà, cho Tổng giám đốc An cái gì mới gọi là ngây thơ!”
An Nhiên:…
Trong biệt thự, Lục Khiêm và Minh châu, còn vợ chồng Hoắc Minh đang chuyện.
Lục Khiêm lầu, hỏi Hoắc Minh: “Quyết định , Hoắc Tây thật sự tính dẫn bọn nhỏ nước ngoài ?”
Hoắc Minh gật đầu: “Vâng, định nước ngoài vài năm! Mẹ con bé lo nên sẽ theo, cháu ở đây chăm sóc mấy đứa Hoắc Doãn Tư… Hơn nữa, bây giờ bố cháu trông.”
Lục Khiêm xong, gì, chỉ im lặng nhấp một nửa ly . Lúc , Hoắc Doãn Tư và An Nhiên .
“Ông , cô!”
Lục Khiêm cùng Minh châu thấy vợ chồng hai thì vui lắm: “Đã , cháu cần tới đây tiễn , cô còn tay chân mà!”
Hoắc Doãn Tư đút tay túi, đổ vấy cho vợ: “Đó là vì An Nhiên quan tâm đến chú cao tuổi!”
Lục Khiêm còn mở miệng, Hoắc Minh đỡ: “Doãn Tư, cũng chỉ An Nhiên là chê cái miệng của con, ngày nào con cũng thích ăn h.i.ế.p con bé.”
Hoắc Doãn Tư mỉm : “Bố, cô thích!” Hoắc Minh xua tay ý bảo mau .
Mặc dù Hoắc Doãn Tư nhiều nhưng vẫn ân cần đưa Lục Khiêm và Minh Châu về nhà. Sau khi lên xe, Lục Khiêm phiền phức quá, ông thể lái , Hoắc Doãn Tư thắt dây an , : “Lục Thước . Tiểu Huân đang trông con, nên nhờ cháu tới tiễn.”
Lục Khiêm vốn đang vui vẻ , nhưng khi rời , ông nhớ đến cuộc hôn nhân của Hoắc Tây.
Ông im lặng một lúc : “Đáng lẽ Sùng Quang đừng làm thế!”
Hoắc Doãn Tư gì, khởi động xe, chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen chậm rãi lái dọc lối trong sân đến cổng biệt thự.
Ngoài cửa, Trương Sùng Quang vẫn đang hút thuốc bên xe.
Vốn Hoắc Doãn Tư định dừng , nhưng Minh châu ngăn : “Doãn Tư, dừng xe ."
Hoắc Doãn Tư ngoài xe tấp lề. Một Hoặc Minh châu xuống xe.
Ánh trăng nhạt như nước, Trương Sùng Quang thấy bà tới, lập tức dập tắt điếu thuốc, thẳng: "Cô"
Từ khi kết hôn, Hoắc Minh Châu sống ở một thành phố khác.
khi Hoắc Minh nhận nuôi Trương Sùng Quang, Hoắc Minh Châu thường xuyên chăm sóc mấy đứa trẻ, lớn lên Trương Sùng Quang cũng gọi bà là cô, khác gì .
Hôm nay gặp mà lòng buồn quá.
Anh vốn tưởng rằng Hoắc Minh Châu sẽ mắng hoặc cho một cái tát, dù thế vẫn sẵn lòng chấp nhận, nhưng Hoắc Minh Châu chỉ im lặng một lúc lâu, bình tĩnh : “Cháu về , cháu và em gái còn cơ hội nào ."
Bờ môi Trương Sùng Quang run run: “Cô.”
Hoắc Minh châu nhiều lời, nhưng nhịn mà : “Hai đứa lớn lên cùng , cháu hiểu rõ tính cách của con bé nhất, hẳn là đoán hậu quả khi làm việc . Sùng Quang… Tương lai tự chăm sóc bản cho !”
Nói xong, bà về phía xe của Hoắc Doãn Tư. Trương Sùng Quang ánh trăng.
Anh nghĩ ngoại trừ Hoắc Doãn Tư mặt nặng mày nhẹ thì ai trách , họ chỉ với rằng và Hoắc Tây sẽ còn cơ hội nữa…
Trương Sùng Quang cửa Hoắc trạch một đêm.
Sau , thói quen ghé qua khi rảnh rỗi, điều bao giờ thấy Hoắc Tây, cũng như hai đứa trẻ. Thay đó chỉ thấy cây phong mà họ cùng trồng khi còn nhỏ, làm vườn khiêng nó khỏi sân ném góc tường ngoài sân.
Trương Sùng Quang xuống xe tới: ‘Vì bỏ cái cây ?”
Người làm vườn thấy chút do dự : “Cô cả lệnh chặt bỏ trồng cây mới… Anh Trương , chủ nhà thì chúng làm thê?’
Nói xong, hoảng hốt: “Anh Trương, làm gì cái cây ?”
Trương Sùng Quang khiêng cây lên xe, xoay lấy từ trong xe hai chồng tờ 10000 nhân dân tệ đưa cho làm vườn, còn hai hộp t.h.u.ố.c lá làm vườn nhận tiền và thuốc lá, nhanh chóng lấy cho một sợi dây thừng để buộc chặt cây .
Vì , cái cây phong Canada chuyển đến biệt thự mà Trương Sùng Quang sống.
Cái cây thương c.h.ế.t dở sống dở, nên cố tình mời chuyên gia chăm sóc hơn nửa tháng, rốt cuộc cũng nuôi sống …
Vào dịp Trung thu, Trương Sùng Quang gọi điện cho nhà họ Hoắc từ sớm, rằng đón hai đứa nhỏ chơi Trung thu.
Hoắc Minh điện thoại.
Ông đắn đo : “Đi ! tối nay trong nhà ăn bữa cơm đoàn viên, nhớ đưa chúng về cơm tối.”
Trương Sùng Quang gật đầu: “Dạ, bố.”
Đầu bên điện thoại im lặng hồi lâu, Hoắc Minh khẽ : “Sau , nhất đừng gọi như .
Ngón tay cầm điện thoại của Trương Sùng Quang trắng bệch, gượng : “Dạ... Chú Hoắc.”
Được sự cho phép, lập tức chuẩn quà cho lễ Trung thu, các bước vẫn giống như là con rể báo hiếu với bố vợ như . Lần xe của lái tới cửa nhà Hoắc, lẽ do Hoắc Minh dặn dò nên bảo vệ ở cổng cho .
Trương Sùng Quang dừng xe, xách quà phòng khách.
Trong phòng khách, Hoặc Minh đang tạp chí, thấy tiếng bước chân, ông ngước mắt lên, bình tĩnh : “Đến ?”
Trương Sùng Quang đặt món quà xuống, mới chuẩn dậy....
Giọng điệu của Hoắc Minh thản nhiên hơn: "Cậu đến đón bọn trẻ cũng cần mang theo quả , lòng chuẩn cho tụi nhỏ là , gọi bọn trẻ xuống đây!"
Trương Sùng Quang hổ.
Trong thâm tâm, Hoắc Minh còn chấp nhận nữa, chỉ với tư cách là con rể mà còn là chính con ... Nếu Miên Miên và Duệ Duệ, cả đời cũng thể bước cửa lớn nhà họ Hoắc.
