Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 2250-2259: Trương Sùng Quang không có gì để nói
    Cập nhật lúc: 2025-10-22 11:03:24
    Lượt xem: 6 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoắc Minh lạnh một tiếng, thái độ còn hiền hòa với nữa: “Tôi chịu nổi việc giám đốc Trương gọi là bố! Người , một phụ nữ sẽ thể lấy hai chồng. Tương tự, Trương , thể nhận hai bố… Tôi cho ngóng , cô Tống Vận đó cũng cha , ông bà nội ngoại đều đủ cả. Không thiếu ấm , cả nhà họ sẽ giúp ấm áp trở đấy, khi còn hơn cả mười miếng dán giữ nhiệt chứ”.
Miệng lưỡi của Hoắc Minh, Trương Sùng Quang cách nào đáp trả.
Anh khố: “Bố, con ý đó”.
Hoắc Minh lạnh: “Ôm gặm mà ý đó thì là ý gì? Trương Sùng Quang, khi làm những việc còn nhớ Hoắc Tây là vợ hợp pháp của ? Miên Miên và Duệ Duệ đều sùng bái ? Giờ thì , giờ ai cũng chuyện của và cô Tống Vận đó . Cậu xem bọn trẻ giấu mặt ?”
Trương Sùng Quang gì để .
Anh thấp giọng cầu xin: “Bố ơi, con gặp Hoắc Tây”.
Hoắc Minh mắng cho miệng, nhưng khi đến Hoắc Tây thì biểu cảm gương mặt chút mơ hồ. ông về phía xa hồi lâu, đó thu tầm mắt sang Trương Sùng Quang, ông bình tĩnh gọi hai tiếng “Sùng Quang” cuối cùng: “Sùng Quang , Hoắc Tây lớn lên dễ dàng gì, cho nên nay và nó chuyện đều chiều theo ý kiến của nó, bao gồm cả ! cả nhà họ Hoắc từng ai coi là ngoài, nhưng từ hôm nay trở , bố của Miên Miên và Duệ Duệ nữa… Hai đứa nhỏ thể theo . Nếu nể tình chúng từng như bố con thì hãy kết thúc chuyện êm !”
Hoắc Minh dừng một chút : “ chuyện của hai đứa thì thể ”.
Trương Sùng Quang như trời trồng lắng .
Hoắc Minh gì nữa, chậm rãi về, đường đến cửa biệt thự, ông nhớ khi đó yêu cầu đàn ông trong trại tạm giam một lá thư cắt đứt quan hệ, cũng yêu cầu đó từ nay trở , Trương Sùng Quang là con trai của Hoắc Minh.
Mắt ông cay cay.
Hoắc Minh ngẩng đầu, cảm thấy buồn bã khó tả, nhưng vẫn dừng bước.
Ông nghĩ, cuối cùng thì duyên làm cha con của họ cũng ngắn ngủi.
Tình cờ, Miên Miên và Duệ Duệ lúc cũng xuống lầu ăn sáng, hai chị em tự lập, đều ngoan ngoãn xách cặp xuống lầu. Từ hướng cầu thang hai đứa trẻ tình cờ thấy Trương Sùng Quang đang trong bãi đậu xe.
Trương Duệ mím môi.
Đôi mắt to của Miên Miên rưng rưng nước mắt, cô bé im lặng xuống lầu, bàn ăn. Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé: “Cháu thì !”
Miên Miên do dự một chút, Tiểu Quang theo phía .
Khi họ ngoài, cô bé lao tới như nữa, cô bé chằm chằm bổ từ xa. Yết hầu của Trương Sùng Quang chuyển động qua , vẫy tay, cô bé từ từ về phía đó.
Cũng ôm bố như khi!
Cô bé ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng : “Mẹ , bố sắp ly hôn! Bố, bố bố sẽ ly hôn ?”
Trương Sùng Quang thể trả lời.
Anh quỳ xuống, đặt tay lên vai cô bé và ôm cô bé lòng một lúc.
Miên Miên ban đầu chút phản kháng, cô bé thấy bọn trẻ trong lớp rằng bố cô yêu một nữ minh tinh, cô bé sắp kế và em trai em gái.
Miên Miên hỏi, nhưng niềm kiêu hãnh của cô bé cho phép.
Cô Trương Sùng Quang ôm lòng, lúng túng một lúc mới vùng và chạy trở phía biệt thự.
Tiểu Quang cũng bỏ chạy theo cô bé.
Ánh nắng sớm mai dần dần leo lên đỉnh ngọn cây, Trương Sùng Quang ánh nắng mùa thu, nhưng ánh nắng thể sưởi ấm cho , ngơ ngác về phía cửa .
Căn biệt thự cửa, nhưng thể .
Không chỉ Hoắc Tây cần nữa, gia đình cũng cần nữa.
Trương Sùng Quang đợi đến tám giờ, thể đến công ty, cùng cũng gặp Hoắc Tây. Tháng tiếp theo.
Công ty của Trương Sùng Quang nhiều thế lực chèn ép, nổi bật nhất là Hoắc Doãn Tư và Lục Thước, bọn họ thực sự đang đẩy công ty của đường cùng… Trương Sùng Quang bận đến mức thời gian ngủ chứ đừng đến cầu xin Hoắc Tây tha thứ.
Hơn nữa, cũng thể gặp cô.
Phiên tòa đầu tiên về vụ ly hôn của họ xét xử công khai, còn tưởng Hoắc Tây sẽ đến.
Trương Sùng Quang ở đó nửa ngày.
khi đến tòa, Hoắc Tây đến, cô giao quyền cho luật sư Vương giải quyết… Tất nhiên, xét xử đầu tiên dẫn đến ly hôn ngay lập tức, Trương Sùng Quang nhất quyết đòi gặp trực tiếp Hoắc Tây thì mới thương lượng về thỏa thuận ly hôn!
Sau khi bước khỏi tòa án và lên xe, nhận cuộc gọi từ Hoắc Tây.
Cuộc gọi đến từ điện thoại cố định của công ty luật.
Trương Sùng Quang cầm điện thoại, nhẹ giọng : “Cuối cùng em cũng chịu liên lạc với ! Hoắc Tây, chúng gặp mặt !”
Hoắc Tây giọng cảm xúc: “Phiên tòa đầu tiên thể ly hôn, nhưng phiên tòa thứ hai nhất định sẽ phán quyết! Trương Sùng Quang, nghĩ hiểu lầm . Tôi trốn tránh … Tôi chỉ cảm thấy thấy thật ghê tởm”.
Những ngón tay của Trương Sùng Quang cầm chặt điện thoại đến mức trắng bệch.
lúc Hoắc Tây đang định cúp điện thoại, lạnh lùng : “Chúng đến mức như ngày hôm nay, em cũng trách nhiệm ? Em thể phủ nhận rằng vẫn nhớ Bạch Khởi ? Việc làm thực sự là đáng hận và thế tha thứ ?”
“Có! Năm xưa nên đưa về nhà”. “Tôi phủ nhận! Tôi vẫn nhớ đó”.
“Đó là một tội ác thể tha thứ!”
Hoắc Tây tự giễu : “Trương Sùng Quang, vẫn hiểu tại chúng thể tiếp tục! Nếu thích, thể chung sống với , chúng thể ly hôn và chia tay. luôn
dùng cách cực đoan nhất để với rằng đoạn tình cảm từng dành cho …là đáng”.
Trương Sùng Quang còn điều gì đó, nhưng yết hầu chuyển động lên xuống cũng thể lời nào.
Nụ của Hoắc Tây càng nhạt : “Vậy là xong! Trương Sùng Quang, chuyện kết thúc… giữa chúng !”
Cô cúp máy.
Trương Sùng Quang một trong xe, hút một điếu thuốc, phát hiện hộp thuốc trống rỗng… Điện thoại vang lên, là Thư ký Tần gọi: “Giám đốc Trương, cuộc họp sắp bắt đầu !”
“Tôi !”
Trương Sùng Quang bình tĩnh đáp , cúp điện thoại và khởi động xe.
Trong hai tháng tiếp theo, công ty của Trương Sùng Quang trải qua sinh tử nhiều , và nào cũng lật ngược tình thế. Trên thực tế, theo năm tháng, còn hứng thú với quyền lực.
Có lẽ Hoắc Tây coi thường , cho rằng là kẻ vô dụng... Hoặc thể dùng công việc để gây tê liệt các giác quan của , để căn biệt thự quá trống trải.
Hoắc Tây bao giờ trở .
Bọn trẻ cũng , Trương Sùng Quang đa chỉ gặp mặt bọn trẻ trong nhà hàng ngoài trường học, dùng bữa cùng chúng. Duệ Duệ càng ngày càng im lặng, Miên Miên ngày càng khách sáo, thậm chí còn hiếm khi gọi bố.
Sau đó, công ty của Trương Sùng Quang cuối cùng cũng thoát chết.
Anh đến gặp Hoắc Tây nhiều nhưng cô từ chối gặp và chỉ yêu cầu đồng ý ly hôn tại phiên tòa một tuần đó. Trương Sùng Quang lạnh lùng : “Anh thể ly hôn!
Anh bắt đầu uống rượu, một từng khá kín tiếng giờ bắt đầu ngoài dự tiệc nhiều hơn.
Trong những căn phòng cao cấp đầy các cô gái trẻ xinh . Cơ thể trẻ trung của họ cọ xát , dịu dàng phục vụ, rót rượu cho , nhét những tấm danh nhỏ thơm túi áo vest của , nhưng Trương Sùng Quang hề hứng thú.
Thỉnh thoảng khi dậy sớm, nghĩ xem bao lâu làm chuyện vợ chồng.
Vào tối thứ Sáu, say khướt.
Anh loạng choạng và tài xế Tiểu Lưu dìu lên xe, nhắm mắt : “Về nhà !”
Tiểu Lưu đang định khởi động xe.
Một nào đó đột nhiên đầu xe khiến giật , khỏi chửi rủa: “Mù mà thấy xe, đường rộng thế mà !”
Người phụ nữ chịu rời , Tiểu Lưu còn trẻ tính tình xốc nổi liền lập tức nhảy xuống xử lý.
Trương Sùng Quang kéo cà vạt và mở mắt . Thì là Tống Vận!
Lợi dụng Tiểu Lưu chuẩn , Tống Vận lao tới mở cửa xe, buồn bã gọi: “Trương Sùng Quang, em tìm nhiều , nhưng thư ký Tần cho em gặp ”.
Cô sững sờ trong giây tiếp theo.
Người đàn ông trong xe khi uống rượu vẫn vẻ quyến rũ nhưng vẻ mặt lạnh lùng đến thế.
Không hề giống như đây.
Trước đây từng mỉm với cô , và cũng đùi cô lướt điện thoại di động… Tất cả sự dịu dàng đó là giả tạo ?
Cô tin điều đó!
Trương Sùng Quang cô, thẳng về phía , lạnh lùng : “Cô Tống, chỉ là cuộc vui ngắn ngủi mà thôi. Tôi bao giờ hứa hẹn với cô điều gì! Sau đừng đến tìm nữa!”
Trong lòng căm ghét cô .
Nếu sự ngu ngốc của cô , làm Hoắc Tây thể ly hôn với và cuộc hôn nhân của đến bước đường .
dù thì cũng cho cô một tấm séc.
Anh : “Cô cứ sống ở căn hộ đó, mười triệu là bồi thường cho cô".
Tống Vận đương nhiên chịu chia tay, cô rưng rưng nước mắt hỏi : "Tương lai của em hủy hoại . Trương Sùng Quang, đuổi em bằng mười triệu ?"
“Nếu thì ?"
“Một phụ nữ như cô chỉ đáng giá thế ”.
Trương Sùng Quang chút cảm xúc: “Nếu cô thông minh thì đừng nên xuất hiện mặt nữa".
Tống Vận run rẩy cầm lấy mười triệu.
Cô cảm thấy nhục nhã, thứ cô là hơn mười triệu nhiều… Giây tiếp theo, cô xé tờ séc thành từng mảnh, bướng bỉnh : “Em coi thường em, sẽ thấy buồn khi em những lời , nhưng em thực sự thích và ở bên ”.
Tống Vận xong liền rời thèm ngoảnh .
Trương Sùng Quang bóng lưng cô như điều suy nghĩ.
Tiểu Lưu lên xe, cũng về chuyện bê bối của ông chủ, khỏi : “Loại phụ nữ , thể tin lời cô . Nếu giám đốc ở vị trí của , cô sớm tìm cái mỏ mới từ lâu chứ làm gì còn ở đây mà lóc!”
Trương Sùng Quang dựa lưng ghế, nhẹ nhàng nhắm mắt .
Trong thâm tâm vấn đề lớn nhất giữa và Hoắc Tây là chứ Tống Vận.
Chính là cho Tống Vận một cơ hội. Trương Sùng Quang trở biệt thự.
Người giúp việc pha giải rượu cho , xua tay bảo cần. khi giường, cảm thấy đau dày đến nổi chịu nổi nên mở tủ đầu giường , định lấy chút thuốc.
Anh nhớ Hoắc Tây để hết thuốc ở đây.
tìm lâu, chỉ chạm một vật nhỏ hình tròn, còn trơn trượt… Đó là cái gì?
Trương Sùng Quang dậy, mở ngăn kéo lấy .
Đó là một quả bóng thủy tinh nhỏ, kích thước bằng quả bóng golf, nhiều màu sắc và ở giữa là một chiếc lá phong .
Trương Sùng Quang trợn mắt, bởi vì loại lá phong chỉ ở Canada, ở nhà họ Hoắc cũng một cây do và Hoắc Tây trồng khi còn nhỏ.
Tim chợt rung động.
Anh háo hức lật nó và thấy dòng chữ khắc đế. Đây là món quà kỷ niệm mà Hoắc Tây tặng cho .
Thì lúc đó cô cũng cứu vãn cuộc hôn nhân của nhưng kịp , quà của cô cũng gửi .
Anh nhớ đêm đó, cố ý mời Tống Vận, cố ý để Tống Vận xuất hiện mặt Hoắc Tây để kích thích cô… Anh để một phụ nữ vô tình ôm hôn khi uống rượu xuất hiện mặt vợ .
Đêm đó, cũng cưỡng ép Hoắc Tây, cố tình khiến cô đau lòng. Khi đang đau đớn thế , Hoắc Tây đang nghĩ gì nhỉ?
Chẳng lẽ cô cho rằng tình yêu của bao nhiêu năm đều là sai , cô đang nghĩ… một đàn ông đáng ghê tởm như , đáng để cô nỗ lực làm hòa nữa.
Trương Sùng Quang đột nhiên đưa tay che mắt. Cơn đau ở bụng càng khó chịu hơn.
Mồ hôi túa trán, nhưng uống thuốc vì … mất một thứ còn quan trọng hơn cơ thể.
Trương Sùng Quang điên cuồng gọi điện cho Hoắc Tây.
vẫn thể liên lạc , thể liên lạc với điện thoại của cô…
Trương Sùng Quang chịu đựng cơn đau dày chạy đến nhà họ Hoắc, giúp việc rằng cô chủ đang công tác... thể đến tuần mới về!
Đêm khuya, Trương Sùng Quang trong bóng tối.
Anh gốc cây phong, tay cầm món quà Hoắc Tây định tặng cho . Gió đêm thổi qua... dường như thấy giọng của Hoắc Tây khi họ còn nhỏ.
[Trương Sùng Quang, tới đây nhanh lên!]
(Cây nhỏ quá, thể tưới nhiều nước như ].
[Được ! Sau chúng sẽ cùng lớn lên cùng với cái cây ! Trương Sùng Quang, mau tới đây ngoắc tay hứa ...]
Ánh trăng mờ phản chiếu giọt nước mặt , đang ?
Trong phiên tòa thứ hai, Trương Sùng Quang cuối cùng cũng gặp Hoắc Tây.
Anh còn hy vọng gì nữa, nhưng khi xe lái đến cống tòa án, bóng dáng quen thuộc bước từ chiếc BMW màu trắng đối diện chính là vợ mà lâu gặp.
Một thời gian gặp, Hoắc Tây rõ ràng gầy .
Cô cũng thấy Trương Sùng Quang khi đóng cửa xe, nhưng khi xuống xe chuyện với cô, cô bước cổng tòa án , chỉ đế một bóng lưng.
Trương Sùng Quang đuổi theo cô: “Hoắc Tây!”
Cô , bước chân của cũng từ từ chậm như sợ làm cô giật . Khi chỉ còn cách một bước, chuyện với cô, nhiều lắm nhưng thốt lời nào.
Anh chỉ thì thầm với cô: “Hoắc Tây”
Hoắc Tây đầu : “Chúng hãy chuyện ở phiên tòa!”
Trương Sùng Quang trong lòng đau xót, lúc định tiếp thì Hoắc Tây mất.
Trong suốt bốn giờ ở phiên toà, cứ chằm chằm cô. Cô gầy nhiều… và mái tóc của cô trở màu nâu ban đầu, mơ hồ nhớ rằng cỏ để tóc đen là nhất, cho nên cô vẫn luôn để tóc đen.
Hiện tại cô nhuộm tóc .
Trương Sùng Quang điều ý nghĩa gì, sắc mặt khỏi tái nhợt.
Không phán quyết nào đưa trong phiên tòa thứ hai và thẩm phán cho sẽ định ngày đưa phán quyết cuối cùng. Hoắc Tây cô ý kiến gì, cô ngắn gọn với luật sư Vương vài câu rời . Trương Sùng Quang đuổi kịp cô ở bãi đậu xe bên ngoài.
“Hoắc Tây!”
Hoắc Tây mở cửa xe, đầu thì thấy giọng của , sắc mặt bình tĩnh cảm xúc, cò hỏi : “Những gì trong phiên tòa, luật sư . Trương Sùng Quang… giữa chúng vẫn còn chuyện gì cần ?”
“Cái !”
Trương Sùng Quang từ trong túi móc quả cầu thủy tinh nhỏ, chằm chằm cô, nhẹ giọng : “Anh tìm thấy cái bàn đầu giường, Hoắc Tây… chúng từng cơ hội hàn gắn mối quan hệ, ?”
Dưới ánh mặt trời, tấm kính trở nên chói lóa.
Hoắc Tây nhớ ngón tay của phồng rộp khỉ cô làm món quà nhỏ .
Trương Sùng Quang : “Lá phong ở đây là lá phong hái ở nhà cũ, cây phong trồng khi chúng còn nhỏ. Hoắc Tây, em vẫn quên những thứ đó, cũng sẽ để em quên! Đêm đó đến xem cái cây và nó lớn lên, cao và …”
Anh say sưa , Hoắc Tây lặng yên .
Cô nhẹ : “Thứ ý nghĩa gì cả! Nếu hiểu lầm rằng chúng vẫn còn cơ hội và vẫn nhớ đoạn tình cảm cũ thì sẽ chặt cái cây đó”.
Trương Sùng Quang sửng sốt, một lúc mới nhẹ nhàng hỏi: “Em hề nhớ tình cảm năm xưa của chúng ?”
Tình cảm năm xưa?
Hoắc Tây chỉ cảm thấy buồn , hết đến khác ấn cô xuống bùn, tại những khi đó nghĩ đến tình cảm năm xưa? Khi và Tống Vận hôn trong căn hộ đó, liệu nghĩ đến tình cảm năm xưa ?
Đột nhiên, Hoắc Tây liếc mắt thấy Tống Vận. Cô ở góc lối tòa án, trông duyên dáng.
Sắc mặt Hoắc Tây càng ngày càng lạnh lùng, cô giữ cửa xe, bình tĩnh : “Lẽ nên ở bên khi từ nước ngoài trở về”.
Nói xong cô lên xe phóng .
Xe ngang qua Trương Sùng Quang, Hoắc Tây cũng , như thế chỉ là xa lạ. Trong mắt cô từng chỉ . Khi họ mới yêu, cô cũng từng là cô gái vui mừng trông chờ mỗi hẹn hò với ... Đến bây giờ, cô còn nữa.
Chiếc BMW màu trắng chầm chậm phóng .
Trương Sùng Quang hồi lâu, Tống Vận tới mặt , nhưng vẻ mặt của Trương Sùng Quang, cô dám...
Kể từ ngày đó, dường như Hoắc Tây trở cuộc sống bình thường.
Cô còn trốn tránh Trương Sùng Quang nữa, thỉnh thoảng họ cũng tình cờ đụng mặt qua những mối liên hệ chung. Lúc 10 giờ tối thứ Sáu, câu lạc bộ Tùng Dã.
Trương Sùng Quang uống quá nhiều, bám tường bước lối của câu lạc bộ, lấy từ trong túi một điếu thuốc, nhưng cúi đầu châm lửa mấy mà .
Thư ký Tần đuổi theo khuyên nhủ: “Giám đốc Trương, bác sĩ nên bỏ t.h.u.ố.c lá và cai rượu ”.
Trương Sùng Quang thản nhiên : “Chỉ là một gợi ý thôi! Đi tiếp khách thì thế hút thuốc và uống rượu”.
Thư ký Tần gì.
Cô mơ hồ nhớ tới thời điểm quan trọng khi mới thành lập công ty, giám đốc Trương tiếp khách cũng hết sức tiết chế… Khi đó tình cảm của và luật sư Hoắc nên cũng chăm sóc bản .
bây giờ…
Thư ký Tần đang suy nghĩ thì thấy Hoắc Tây và giám đốc cảnh sóng vai tới, hình như mới tham gia một bữa tiệc cùng .
Là Cảnh Thuỵ nhờ Hoắc Tây làm giúp một việc, bây giờ việc xong, : “Cảm ơn chị nhiều, em mặt tám đời tổ tiên nhà em cảm ơn chị!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-2250-2259-truong-sung-quang-khong-co-gi-de-noi.html.]
“Được , hình như còn nhỏ tuổi hơn một chút!”
Hoắc Tây nhẹ nhàng , nhưng giây tiếp theo ánh mắt cô sững khi thấy Trương Sùng Quang đang say khướt.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng tuấn tú, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc nhưng châm lửa. Chắc chắn chú ý đến cô và đang chằm chằm cô, đôi mắt sâu đến mức khó thế đang nghĩ gì.
Nhìn hồi lâu, Hoắc Táy nhẹ giọng : “Đi thôi!”
Cảnh Thuỵ khi sững sờ một lát thì lập tức gật đầu: “Để em đưa chị xuống lầu”.
Khi họ ngang qua Trương Sùng Quang, Cảnh Thuỵ chân run run gật đầu với như một lời chào… Trương Sùng Quang thế ngờ rằng giây tiếp theo Trương Sùng Quang sẽ nắm lấy tay Hoắc Tây và kéo mạnh, ấn cô bức tường câu lạc bộ.
Hoắc Tây tỉnh táo : “Trương Sùng Quang, buông !”
Cô vùng vẫy, Trương Sùng Quang dùng sức để giữ cô , ánh đèn pha lê, đôi mắt đỏ ngầu đến đáng sợ, chằm chằm cô và hỏi: “Tại em ở với cảnh Thuỵ? Em thể chuyện và đùa với , mà thế dù chỉ một ?”
Hoắc Tây trốn , ngẩng đầu lên, lạnh lùng . Ánh mắt cô đầy khinh thường.
“Anh thực sự thích thấy ánh mất !”
Trương Sùng Quang cúi xuống khàn giọng thì thầm tai cô, đó hôn lên môi cô khi cô kịp phản kháng. Hoắc Tây làm thế
đồng ý? Cô giãy giụa một cách tuyệt vọng nên một tay giữ tay cô , tay siết chặt cằm của cô, buộc cô chấp nhận .
“Trương Sùng Quang, điên !”
“ừ, điên …Ước gì thế c.h.ế.t cùng em, Hoắc Tây…em đau ? Giờ đau quá”.
Cảnh Thuỵ và thư ký Tần ở bên cạnh cuối cùng cũng tỉnh táo .
Cảnh Thuỵ mạnh dạn tới kéo , kéo : “Anh Sùng Quang, hãy bình tĩnh chuyện , thể tùy tiện hôn khác như ! Chúng đang ở câu lạc bộ, còn giữa ban ngày ban mặt nữa!”
Anh cố kéo vài nhưng Trương Sùng Quang thô bạo hất . Cảnh Thụy dám cử động.
Trương Sùng Quang giữ chặt Hoắc Tây, cúi đầu vùi mặt hõm cố cô, thở hổn hển, hồi lâu mới ngước mắt lên chằm chằm Hoắc Tây, hỏi: “Tại thể hôn vợ ? ?
Hoắc Tây cũng thở hổn hển.
Khóe miệng cô vết m.á.u của Trương Sùng Quang, là do cô cắn .
Cô lạnh lùng , hỏi: “Trương Sùng Quang, xem là tại ?"
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng nhắm mắt : "Là vì ! Là ... làm hỏng mối quan hệ của chúng ".
Hoắc Tây lợi dụng tình thế và đẩy .
Cô rời chút luyến tiếc, cảnh Thụy tiễn cô nhưng Hoắc Tây từ chối, cảnh Thụy Trương Sùng Quang: “Anh Sùng Quang, để em đưa về! ôi, say quá !”
Nói Cảnh Thuỵ định tới dìu Trương Sùng Quang.
Trương Sùng Quang thẳng, cúi đầu, đang nghĩ gì. Một lúc lâu , : “Tôi !”
Cảnh Thuỵ ở phía hét lên: “Này, Sùng Quang, trông chẳng chút nào, thực sự cần em tiễn ?”
Người xa.
Thư ký Tần Cảnh Thụy, bất đắc dĩ : “Dạo ngày nào cũng uống, chăm sóc bản chút nào”.
Cảnh Thụy lấy một điếu thuốc, châm lửa.
Anh cầm điếu thuốc, về phía xa : “Sớm muộn gì cũng uống đến hư thôi!”
Trương Sùng Quang xuống lầu, tài xế của đậu xe ở chờ đợi. cửa xe mở , đang định bước .
Một bóng dáng mảnh khảnh bước cạnh vẫn là Tống Vận.
Trương Sùng Quang dừng một chút, thấy Tống Vận van nài: “Anh và cô sắp ly hôn, xem xét đến việc ở bên em?”
Trương Sùng Quang ngước ánh trăng, đó cụp mắt xuống phụ nữ mặt.
Anh nhẹ giọng : “Sau đừng xuất hiện mặt nữa, nếu , sẽ khiến cô thể ở thành phố B ”.
Anh lên xe, tài xế nhanh chóng lái xe .
Tống Vận vỗ cửa xe chịu bỏ cuộc: “Trương Sùng Quang, em thích !”
Tài xế xong những lời thì ngứa răng, nhịn : “Giám đốc Trương, phụ nữ phiền toái sớm muộn cũng trở thành mầm họa, xử lý cô ! Đến còn thấy bực thì phu nhân còn cảm thấy thế nào đây!”
Trương Sùng Quang gì, tài xế cũng gì thêm. Trương Sùng Quang trở biệt thự.
Biệt thự vắng tanh, hầu hết những giúp việc cũ rời , chỉ còn hai ba khá già còn ở , lẽ vì tìm công việc mới.
Trương Sùng Quang việc gì làm ngoài uống rượu, uống rượu nghĩ đến Hoắc Tây.
Anh lấy điện thoại di động gọi gọi cho cô. Lúc nào cũng là tiếng máy bận.
Anh uống bao nhiêu, khi tỉnh dậy trời sáng, nắng chói chang, là trưa ngày hôm … Thư ký Tần dùng khăn lau mặt cho , thấy tỉnh liền : “Bà Ngô gọi cho , bảo tới xem giám đốc ! Thế nào? Cuộc sống một thoải mái ? Tôi sẽ hối hận mà”.
Yết hầu của Trương Sùng Quang chuyển động hai .
Anh quanh thì thấy đang ngủ chiếc giường đây của và Hoắc Tây, quả cầu pha lê đặt ngay ngắn chiếc bàn cạnh giường ngủ.
Thư ký Tần cũng cảm thấy buồn khi thấy nó.
Trương Sùng Quang khàn giọng : “Hôm nay việc gì quan trọng, sẽ đến công ty, nhức đầu!”
Thư ký Tần gật đầu: “Không gì đặc biệt quan trọng, chỉ xin ý kiến của . Tối mai là tiệc sinh nhật của giám đốc Cố của Cố Thị, ông đặc biệt mời , ?"
“Giám đốc Cố nào?".
Trương Sùng Quang cảm thấy ánh mặt trời chói lóa, đưa tay che mắt.
Thư ký Tần vẻ ngạc nhiên: “Cố Vân Phàm, giám đốc Cố! , luật sư Hoắc lẽ cũng vì mối quan hệ của cô với giám đốc An nên chắc sẽ nể mặt giám đốc cố mà tới dự”.
Trương Sùng Quang dậy, sững .
Một lúc hỏi: “Nếu , liệu cô nữa ?”
Thư ký Tần lắc đầu: “Có lẽ là ! Luật sư Hoắc luôn phân biệt rõ ràng việc công và việc tư. Cô sẽ làm như bởi vì…”
Trương Sùng Quang ngắt lời cô .
Anh cay đắng : “Cô là vì công tư phân minh, cô chỉ là quan đến , cũng quan tâm đến việc gặp … Ánh mắt cô bây giờ còn tệ hơn cả một xa lạ”.
Thư ký Tần thế quá nhiều về chuyện vợ chồng họ. Trương Sùng Quang lái xe ngoài buổi tối.
Không ngờ, gặp con gái của cố Vân Phàm và Lý Tư Ý… Lý Tư Ý đang dắt cô bé dạo trong trung tâm thương mại, tay cô bé ôm một con vịt nhỏ màu vàng mà cô bé rõ ràng thích.
Cô bé tên cổ Tư Kỳ trông khá lạnh lùng và kiêu ngạo.
cô bé bám Lý Tư Ý, luôn Lý Tư Ý bằng ánh mắt ngây thơ vô tội, còn đòi dắt tay, thi thoảng còn đòi ôm.
Trương Sùng Quang lặng lẽ qua tấm kính, nghĩ đến những đứa con của .
Hình như lâu cha con họ gặp !
Miên Miên từng thiết với , hồi nhỏ cô bé cũng thích ôm.
Lý Tư Ý lúc thấy , vòng qua đó chào : “Giám đốc Trương”.
Trương Sùng Quang khẽ mỉm đáp: “Em cứ gọi là Sùng Quang giống như An Nhiên !”
Lý Tư Ý chỉ khẽ mỉm , đáp .
Trương Sùng Quang chợt hiểu rằng sắp ly hôn với Hoắc Tây, còn là rể Sùng Quang của Hoắc Doãn Tư, rể Sùng Quang của An Nhiên, rể Sùng Quang của Hoắc Kiều… cũng là con trai của Hoắc Minh.
Trong lòng một cơn đau nhói.
khẽ mỉm : “Gọi giám đốc Trương cũng ”.
Lý Tư Ý cảm thấy bầu khí tự nhiên nên kiếm cớ rời cùng cố Tư Kỳ.
Cổ Tư Kỳ vai cô và ngừng quan sát Trương Sùng Quang.
Trương Sùng Quang lặng lẽ quan sát, hồi lâu mới xe. Suy nghĩ một lúc, bấm điện thoại của nhà họ Hoắc, giúp việc trả lời, gặp Hoắc Tây.
Người giúp việc thấy giọng của thì chút do dự.
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng : “Tôi chuyện với cô về Miên Miên và Duệ Duệ”.
Người giúp việc mềm lòng và cũng mong hai vợ chồng thể hòa giải nên gọi . Không ngờ Hoắc Tây nhận điện thoại của , bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì ?”
Trương Sùng Quang trầm mặc hồi lâu, giọng khàn khàn: “Hoắc Tây, em thế cho một cơ hội nữa ?”
Tiếng thở ở đầu bên thật nhẹ nhàng.
Hoắc Tây trả lời, nhưng cô cũng lập tức cúp điện thoại, ước chừng nửa phút , cô nhẹ nhàng cúp điện thoại… Trương Sùng Quang lặng yên trong xe, một cảm giác bất lực lan khắp .
Chiều tối thứ bảy, Trương Sùng Quang đến như hẹn. Anh mặc một bộ vest cổ điển đen trắng, trông lịch lãm phóng khoáng.
Trong biệt thự của nhà họ cố, một bữa tiệc cocktail theo phong cách phương Tây tổ chức sang trọng.
ngờ Hoắc Tây đến và về sớm.
Trương Sùng Quang vòng quanh cũng tìm thấy cô, khi rời , hỏi một quen mới là cô về.
Anh đuổi ngoài thì thấy xe của Hoắc Tây đang lái , Trương Sùng Quang lập tức lên xe... Cảnh Thụy lúc cũng tới và hỏi xe: “Anh Sùng Quang, tới mà ?"
Trương Sùng Quang tâm trạng để ý đến .
Xe của Hoắc Tây tới một quán bar âm nhạc khí . Cô ở quầy bar và gọi một ly cocktail.
Người pha chế rượu trẻ tuổi pha rượu cho cô, mỉm duyên dáng lên sân khấu hát... Hoắc Tây lặng lẽ lắng . Dưới ánh đèn pha lê, mái tóc xoăn màu nâu dài ngang lưng vô cùng lãng mạn, khuôn mặt cô nghiêng cũng thanh tú.
Cô chăm chú trai trẻ.
Trương Sùng Quang cũng lặng lẽ ở cửa, Hoắc Tây dạo thường xuyên tới đây... Lẽ nào cô đang thích thanh niên trẻ ?
Một trai trẻ tuổi sẽ thế vị trí của Trương Sùng Quang trong lòng cô đây ?
Hoắc Tây uống ly cocktail đó. Bác sĩ Tạ yêu cầu cô ngừng uống rượu.
Bác sĩ Tạ là con trai của một gia đình danh giá, là chuyên gia về tâm lý học ở nước ngoài trở về và hiện đang tư vấn tại một bệnh viện ở thành phố B.
Quán bar chính là do mở, mời Hoắc Tây qua để thư giãn nhưng cô phép uống rượu. Tạ Quân cảnh báo cô uống những đồ uống chứa cồn, nếu cô sẽ dễ rối loạn giấc ngủ.
Cách đây một thời gian, Hoắc Tây thành một buổi trị liệu tâm lý tại chỗ của bác sĩ Tạ.
Gần đây cô mới thời gian rảnh đế ghé qua đây thư giãn.
Tạ Quân cô đang hồi phục .
Hoắc Tây đàn ông chơi ghi- sân khấu, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen. Tạ Quân trông sáng sủa, gọn gàng nhưng cũng chút xanh xao, kỳ thực ngoài 30 .
Sau hai bài hát, Hoắc Tây quyết định về.
Trên quầy bar bằng gỗ tối màu, ly cocktail màu hồng nhạt yên lặng ở chỗ của nó.
Trước cửa quán bar, một bóng cao lớn đang .
Anh mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen, áo gió mỏng màu xanh nước biển điển trai nhưng ánh mắt vô cùng u ám. Người đàn ông đó ai khác chính là Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây chút giật .
Trương Sùng Quang nắm lấy cổ tay cô, nghiến răng hỏi: “Anh là ai? Tình yêu mới của em ? Bà Trương, đừng quên chúng còn ly hôn. Vậy mà em ngày nào cũng đến đây tìm đàn ông khác?”
Hoắc Tây theo bản năng giằng tay : “Anh linh tinh gì ! Anh là…”
Lời Trương Sùng Quang cắt ngang.
Anh kéo cô ngoài, trai bên trong thấy cô dù chỉ một giây. Anh mở cửa chiếc Land Rover màu đen, ném Hoắc Tây trong thắt dây an cho cô.
“Em nhất là đừng cử động!”
Tốc độ của Trương Sùng Quang thật đáng kinh ngạc, lên xe khi cô kịp xuống xe, đạp chân ga mà thắt dây an .
Sau đó lái xe thắt dây an , vẻ mặt khó coi đến đáng sợ.
Xe chạy nhanh và cả hai đều gì-
Những ánh đèn neon trong thành phố cứ nhấp nháy lùi dần về phía … Giống như đang tua những kỷ niệm giữa họ.
Ước chừng mười phút , Hoắc Tây nhẹ nhàng : “Anh đưa ?”
Có tiếng “cạch”.
Chiếc Land Rover màu đen đột ngột phanh gấp, dừng bên đường, Hoắc Tây lao về phía .
Cô kịp định thần thì cơ thể Trương Sùng Quang kéo qua.
Những nụ hôn vồ vập rơi xuống môi, mặt và cằm cô… Anh háo hức đến mức nuốt chửng cô, cúc áo sơ mi của cô mở , lòng bàn tay to lớn của xâm nhập thương tiếc.
Anh đối xử với cô như đối xử với loại phụ nữ rẻ tiền. Hoắc Tây liều mạng giãy giụa.
cô ấn chặt lưng ghế, làm cô thể thoát . Cho dù cô nắm lấy mái tóc đen của , kéo mạnh, cũng buông , thậm chí còn trực tiếp nhét nó trong quần áo của cô, trêu chọc cô...
Hoặc Tây hề cảm thấy kích thích chút nào.
Trương Sùng Quang giật , làm thể, cô làm thể chút cảm giác gì!
Khi đang choáng váng, Hoắc Tây đẩy và tát mặt .
Hoắc Tây đôi môi run rẩy: "Sao dám! Sao bản như !" Trong xe, bầu khí ái ban đầu biến mắt.
Sau sự im lặng c.h.ế.t chóc, Trương Sùng Quang dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm miệng , chằm chằm cô một lúc khẩy: "Đừng quên m.á.u của đang chảy trong cơ thể em! Cho dù bản thì em cũng dùng nó ?”
Hoắc Tây cảm thấy hít thở thôi cũng thật đau.
Đột nhiên, nắm lấy tay cô, kéo cô gần, thở của và cô hòa , lạnh lùng : “Em cho rằng bấn thỉu, em thì hơn ? Không lúc nào bên cạnh em cũng khác ? Ngày xưa Bạch Khởi, còn bây giờ là ai? Anh là thế Bạch Khởi ?”
Hoắc Tây nhẹ nhàng nhắm mắt : “Anh đủ ? Nói đủ thì cho đó là…”
“Anh quan tâm là ai! Anh quan tâm!”
Trương Sùng Quang đột nhiên buông cô , thẳng dậy về phía , một lúc , từ kệ lấy một hộp thuốc lá. Hoắc Tây thấy trong đó một lọ nước hoa tên là “Nha phiến”.
Cô nghĩ chính Tống Vận để nó.
Cô cảm thấy buồn nôn, đầu sang một bên : “Để xuống xe”.
Trương Sùng Quang cũng thấy chai nước hoa, nhưng thản nhiên , cúi đầu, châm thuốc hút một , đó nghiêng
cô : “Em cần xuống xe vội. Anh sẽ quấy rầy em, chỉ mấy lời rõ với em thôi”.
Hoắc Tây thoáng thấy vẻ chán ghét trong mắt .
Cô đoán gì, bình tĩnh tựa lưng ghế, thờ ơ về phía đầu xe.
Trương Sùng Quang hút nửa điếu thuốc dập thuốc.
Vừa dập điếu thuốc, bình tĩnh : “Em thể khác, tại thế? Hoắc Tây, em ly hôn… Được , chúng ly hôn !”
Bên ngoài, màn đêm kinh hoàng đến nỗi dường như xé nát lòng .
Hoắc Tây cảm thấy đau.
Cô thấy Trương Sùng Quang tiếp tục với giọng bình tĩnh: “Chúc mừng, từ nay em tự do! Anh cũng tự do như . Từ giờ trở , việc tìm Tống Vận Trương Vận liên quan đến em nữa, còn em tìm Bạch Khởi Chu Khởi nào đó… cũng liên quan đến nữa!”
Nói xong, khẩy.
Hoắc Tây hít một thật sâu và bằng giọng bình tĩnh nhất thế: “ ! Anh đúng! Từ nay giữa chúng sẽ còn quan hệ gì nữa!”
Một âm thanh nhỏ vang lên trong xe. Chiếc xe mở khóa.
Trương Sùng Quang giọng lạnh lùng, còn chút ấm áp. Anh cô, : “Xuống xe ngay!”
Đó là một đêm đầu thu khá lạnh.
Hoắc Tây mặc áo khoác, chân vẫn giày cao gót, nhưng lúc đàn ông trở nên nhẫn tâm, đuổi cô khỏi xe… Hoắc Tây nghiến răng mở cửa xe.
Cô trong làn gió lạnh, cơ thể khẽ run lên.
Trương Sùng Quang trong xe, đầu lặng lẽ cô vài giây… lái xe .
Trong đêm tối, con đường cao tốc dài vô tận trải dài ngút tầm mắt, ánh đèn đường vàng rực kéo thành một hàng dài.
Hoắc Tây gọi điện, phát hiện điện thoại của để quên xe Trương Sùng Quang, cô ngơ ngác về phía xa, đó cúi chậm rãi cởi giày cao gót .
Chân cô đau, hoá mặt đường xi măng cứng như .
Giờ cô mới nhận điều đó, cũng như cô đây thể tưởng tượng kết cục giữa cô và Trương Sùng Quang đau thương và khó coi như ....
Cô bộ một đêm khuya.
Đôi chân thanh tú nhanh chóng bào mòn, m.á.u tươi nhuộm đỏ lòng bàn chân con đường xám xịt, cả chặng đường thật đáng sợ. Một chiếc xe đạp từ từ dừng bên cạnh cô.
Tạ Quân dựng xe sang một bên, kéo cô : “Em m.á.u khó đông, để chân chảy m.á.u như thế là đang c.h.ế.t ?"
