Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 2040-2049 An Nhiên không biết

Cập nhật lúc: 2025-10-19 10:50:24
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

 

An Nhiên .

mặt , cảm nhận sự nhiệt tình của Hoắc Doãn Tư, ép hỏi hăng quá cô cũng chỉ khẽ rên như một con mèo con: "Em ... Hoắc Doãn Tư, đừng hỏi nữa!"

Kế tiếp là một im lặng.... Không ai chuyện, chỉ sự im lặng dai dẳng.

Đợi đến khi Hoắc Doãn Tư bình thường trở , trở nên ung dung thong thả, sờ khuôn mặt mịn màng của cô , nó đỏ nóng...

Anh ghé sát tai cô , thở loạn, giọng khàn khàn dịu dàng.

"Em xếp Nữu Nữu ở phòng ngủ đối diện, con bé cũng bảy tám tuổi , chuyện nên hiểu thì cũng hiểu một chút ! Nếu nào đó em để lộ chút âm thanh nào, con bé thấy, con bé hỏi em , thế thì làm đây?"

Anh với vẻ mặt nghiêm túc, cứ như thể đang suy nghĩ vì cô , nhưng nghĩ kỹ thì cực hổ.

Huống hồ xong, đôi mắt đen nhánh còn cứ chăm chú. Chốc lát , còn cúi đầu hôn cô , hôn môi cũng nhắm mắt . Thật là, Hoắc Doãn Tư hăng hái quá!

An Nhiên tựa lưng tường tiền sảnh, ôm lấy vòng eo thon rắn chắc của , thái độ cam chịu, thực từ đến nay cô đều như , lúc mật với cô đều nhu thuận.

Anh mấy lời trêu ghẹo , An Nhiên chịu nổi?

thút thít, vụng về : 'Hoắc Doãn Tư, đừng nữa!" "Anh sai ?”

Anh dừng hôn, đôi mắt đen nhánh thâm thúy , khẽ hỏi: "Nếu sợ thấy, thì ở nhà chúng cứ như ?"

An Nhiên tức đến nỗi đ.ấ.m mấy cái.

Nét mặt của Hoắc Doãn Tư trở nên khó lường, đó mấy lời đó nữa... bế cô lên, thẳng phòng ngủ chính.

Mây tan mưa ngừng.

Dì Lâm gọi điện tới, lúc đó An Nhiên mệt quá nên ngủ , Hoắc Doãn Tư bắt máy trong trạng thái ngái ngủ, rằng bọn họ đang ở cùng , dì Lâm cũng là từng trải nên hỏi nhiều nữa. Hoắc Doãn Tư tựa đầu giường, áo lót chỉ còn cài hai nút.

Thoải mái phóng khoáng, cực kỳ gợi cảm.

Một tay ôm vai An Nhiên, tay còn cầm điếu thuốc, hút nghiền nửa điều là dập, đó nghiêng yên lặng khuôn mặt nõn nà của An Nhiên.

Ngủ say!

Khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng, bờ môi vì trận kích tình nãy mà đỏ hồng.

Hoắc Doãn Tư kìm sờ nhẹ mặt cô .

An Nhiên tỉnh , cô mở mắt : "Mấy giờ Hoắc Doãn Tư nhẹ: "Gần tám giờ !" An Nhiên nhớ con ở nhà, còn thêm Vương, cô lập tức dậy: "Sao gọi em dậy?" Cô định mặc quần áo , Hoắc Doãn Tư ngăn: "Nằm xuống ! Anh nấu đồ ăn cho em"

An Nhiên đang định tiếp thì : "Có tí chuyện của Lý Tư Ý thôi mà, lát nữa ăn ."

An Nhiên chăm chú.

Hoắc Doãn Tư nhẹ: "Sao nào... còn nữa ? Nếu em nữa, chắc đợi một lát nữa, thể lực đàn ông hạn, lúc nào cũng lên ."

Anh nhăng cuội, An Nhiên liền cầm gối đập lưng , xong ôm lòng.

Hoắc Doãn Tư ôm chặt cúi đầu hôn cô , hôn một lúc xong dán môi lên môi cô khẽ rì rầm: "Em ngoan một chút !" An Nhiên quậy với nữa.

Hoắc Doãn Tư vui vẻ làm bữa sáng, làm một lát là xong, gọi An Nhiên ăn.

Hai bàn nghiêm chỉnh ăn sáng.

An Nhiên ăn cơm nhã nhặn, ăn một nửa cô với chuyện của chị Vương, Hoắc Doãn Tư đoán định gì, thản nhiên : "Ngôi biệt thự vốn là nơi chúng chung sống, em là bà chủ của gia đình , thêm một em tự quyết là ."

Trước giờ thường độc mồm, còn thích trêu cô .

Anh vẫn thêm một câu: "Không cần hao hết tâm tư ôm ấp yêu thương, là xe hỏng, với cái gì nữa!"

An Nhiên đỏ mặt: "Hoắc Doãn Tư!"

Hoắc Doãn Tư nhẹ, đó phất phất tờ giấy ăn trong tay mà An Nhiên đưa cho , : "Trên thực tế, gặp Cố Vân Phàm !"

Khi đàn ông chuyện chính sự, lúc nào cũng thích hút thuốc. Hoắc Doãn Tư cũng ngoại lệ, nhưng khi rút điếu thuốc châm lửa, chỉ cầm ngắm thôi.

Anh : 'Cố Vân Phàm tìm , đề nghị vài vụ hợp tác với ." An Nhiên bất ngờ: "Tổng giám đốc Cố đề nghị hợp tác cùng á?"

Bởi vì vụ kiện của Trung Thiên, hai bên đối thoại vui vẻ gì, Tập đoàn Cố Thị và tập đoàn Hoắc Thị làm ăn với nửa năm nay , thương

trường cũng chỉ mong cắn c.h.ế.t đối phương, giờ hợp tác ư? Hoắc Doãn Tư tựa lưng ghế, nhẹ nhàng: "Ai bảo chú việc cần nhờ ."

"Tâm can bảo bối của Cố Vân Phàm rơi tình cảnh khó khăn, nhưng chịu chấp nhận sự giúp đỡ của chú , hiện giờ tay trong thể giúp Lý Tư Ý cũng chỉ , chú tìm thì tìm ai ?"

An Nhiên buông dĩa xuống: "Anh đồng ý ?"

Hoắc Doãn Tư hỏi ngược : "Tại đồng ý? Về công, Cố Vân Phàm đưa những điều kiện hậu hĩnh, về tư... chẳng em và Lý Tư Ý quan hệ ? Anh giúp cô , em vui ?”

Đương nhiên là An Nhiên vui mừng.

khỏi nghĩ, đó cô vì tập đoàn Cố Thị mà đối nghịch với Hoắc Doãn Tư, mà bây giờ... tổng giám đốc Cố bỏ qua hết hiềm khích lúc với Hoắc Doãn Tư .

Chung quy tâm trạng cô vẫn phức tạp.

Hoắc Doãn Tư cũng mắt , nắm lấy tay An Nhiên: "Em giận ?"

"Không!"

An Nhiên thẳng thắn với : "Em chỉ cảm khái thôi! Hoắc Doãn Tư, em tự ti... chỉ là em một nữa cảm nhận thấy rõ chênh lệch giữa chúng , nó là thứ mà bất kể em cố gắng , xuất sắc cỡ nào thì cũng thể theo kịp, em.." Hoắc Doãn Tư thi rối rắm như cô .

Đôi mắt tràn ngập tình cảm, nhỏ: "Vậy thì đừng đuổi theo nữa, em làm dâu nhà họ Hoắc là hết chênh lệch liền." An Nhiên đồng ý luôn, nhưng cô cũng từ chối.

Hoắc Doãn Tư ép cô , xoa nhẹ khuôn mặt của cô , hỏi với vẻ mặt đắn: "Em làm một nữa ? Hiếm khi dịp ngoài, lát nữa về là hai nhóc quấn lấy, làm chút chuyện riêng tư cũng tiện."

An Nhiên cảm thấy thật là, đắn gì cả!

từ chối, là muộn quá , Hoắc Doãn Tư bịt tai trộm chuông: "Làm gì cặp đôi bình thường nào qua với làm chuyện chứ, vả con chúng còn lớn kìa! An Nhiên , chúng cần nhẫn nhịn ."

Gần mười giờ tối, về đến biệt thự.

Chị Vương sang xem qua về phòng nghỉ ngơi, Lâm Hi và Nữu Nữu tới, mỗi đứa quấn một .

Hoắc Doãn Tư lo An Nhiên mệt.

Anh bế một đứa, dắt một đứa, còn An Nhiên mỉm : "Anh bảo mà, hai nhóc dính !

Câu hàm ý khác, đang tán tỉnh cô ở nơi đông .

An Nhiên đỏ mặt.

Cố Vân Phàm về đến thành phố H thì là đêm khuya.

Ông báo cho vợ, cho nên lúc ông về, vợ ông , lúc mở cửa phòng ngủ , cô kinh ngạc : "Vân Phàm? Anh về ?"

xong, hai mắt ngấn nước nhào lòng ông .

Cố Vân Phàm ôm ôn hương nhuyễn ngọc, nhưng động tình tí nào, ông đưa tay vỗ vai vợ: "Anh tắm đây!"

Bà Cố hôn lên cằm ông , đó dịu dàng : "Em xả nước tắm cho ."

Cố Vân Phàm từ chối.

Ông đến bên giường, cởi áo khóac , lên giường.

Mấy hôm nay mệt quá, xuống gối một cái là ông nhắm mắt ngủ luôn, đang ngủ mê man ông thấy mặt ngứa ngứa, như thể con ch.ó nhỏ đang l.i.ế.m cổ ông , ông nửa mê nửa tỉnh tưởng vẫn đang ở thành phố B, liền khẽ vuốt tóc phụ nữ, cưng chiều : "Đừng quậy nữa Tư Ý, để ngủ một lát! Chú Cố của em mệt lắm !"

Nói xong, ông bừng tỉnh.

Ông giật bà Cố cũng đang hoảng hốt.

Có vài thứ vô hình xé nát cuộc hôn nhân vẻ ngoài êm đềm của bọn họ, đến một miếng màn che cuối cùng cũng kéo xuống sach. Cố Vân Phàm đưa tay lên che mắt, xuống thì thào một tiếng xin .

Trong lòng, ông hề thấy áy náy.

Kết hôn một tháng, vợ ông chịu tịch mịch, tìm tình nhân.

xuất phát từ sự tôn trọng, ông vẫn xin . Bà Cố còn sửng sốt hơn ông , bởi vì nãy lúc cô hôn ông , ông gọi cô là Tư Ý, ông phản ứng... ông thể làm đàn ông bình thường, ông ... làm chuyện đó!

Bà Cố bên giường, chằm chằm chồng , ông khôi phục vẻ lạnh nhạt.

khẽ : "Anh cảm giác với em, chỉ cảm giác với cô ?"

Cố Vân Phàm đến Lý Tư Ý. Tư Ý là chuyện quá khứ của ông , khi kết hôn cô còn quan hệ gì với ông nữa, ông kéo cô để vợ bình phẩm những lời khó .

Ông lên thản nhiên : "Đừng nghĩ nhiều! Anh sẽ trung thành với hôn nhân."

Câu đ.â.m trúng lòng bà Cố, bởi vì hôm đó cô uống nhiều quá nên tìm một nhân tình trẻ tuổi.

Tuy thật sự xảy quan hệ, nhưng ôm hôn sờ mó các kiểu thì làm hết

Cố Vân Phàm định phòng tắm, bà Cố nắm lấy tay ông : "Vân Phàm, vì con bé giữ gìn cần em ư? Cô ? Chẳng là một con đ* quấn lấy chồng khác ?"

Cố Vân Phàm thể nhịn nữa, ông tát cô một cái.

Bà Cố tát thì ngẩn , cô chồng với ánh mắt thể tin nổi, đó cô khản giọng hét: "Anh vì cô nên mới sang thành phố B đúng ? Ở đó, lên giường với cô ? Cô dùng chiêu thuật gì quyến rũ ?"

Cố Vân Phàm bóp cổ cô .

Ông ném cô xuống giường, đó bỏ , bà Cố vội vàng bò dậy ôm lấy ông từ phía , cô to: "Vân Phàm! Anh tỉnh táo ? Em mới là vợ của ! Tại

thể với em một chút cơ chứ? Tại cứ nhớ về cô ?”

Cố Vân Phàm hất cô .

Ánh mắt ông như ngâm đá: "Tôi cố gắng đối xử với cô ! Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám tìm cô , nhất định sẽ khiến cô hối hận vì đến thế giới ! Cô iỉ tiện như cô!”

Bà Cố ngây ngẩn cả .

nắm chặt lấy áo ngủ của , ngẩng đầu lên ông ... Ông ?

Cố Vân Phàm để một chút thể diện cuối cùng cho cô .

Từ hôm đấy trở , ông chuyển khỏi phòng ngủ chính, và còn mật với cô nữa... đêm khuya giường, làm ông thấy phiền muộn là bà Cố, mà là Lý Tư Ý. Ông cảm thấy đàn ông!

Vào lúc Tư Ý khó khăn nhất, ông thể xuất hiện bên cạnh cô , ngoại trừ việc cô chịu nhận sự giúp đỡ của ông , còn một yếu tố quan trọng nữa đó là ông kết hôn, là một chồng vợ.

Cố Vân Phàm hối hận, ông từng nghĩ, ông định một năm khi ông năm vững quyền lực thì sẽ ly hôn.

đó thì ?

Ông là một đàn ông từng kết hôn, ông dựa mà cho rằng, Lý Tư Ý vẫn cần ông ?

Nên khi trở về ông ý định ly hôn.

Đối với ông thì lấy ai cũng , cũng chỉ là sống cùng nhà với một lạ mà thôi, cần gì quan tâm?

Xuân qua hạ tới, bà Cố mang thai. Đương nhiên đây là con của Cố Vân Phàm, bà Cố quỳ chân ông nức nở, lúc , rõ ràng là cơ hội để ly hôn, nhưng Cố Vân Phàm ly hôn với cô .

Ông sinh đứa bé , đó, nếu cô nhu cầu sinh lý, ông thể sắp xếp giúp cô .

Bà Cố to hơn.

Cố Vân Phàm còn chuyển khỏi biệt thự, Hạ Chí, công ty con ở thành phố B một hạng mục cần ông đích dẫn dắt, vì thể ông sang đó.

An Nhiên đến sân bay đón ông .

Trên xe, Cố Vân Phàm khả là im lặng, An Nhiên khẽ hỏi: 'Hạng mục cần ngài đích tới xử lý, tổng giám đốc Cố, ngài tới vì Tu Ý ?"

Cố Vân Phàm nghiêng đầu.

Lúc , ông nhẹ : "Không !"

Sau đó ông làm như vô ý hỏi: 'Dạo thế nào?"

Trong lòng An Nhiên tỏng, tổng giám đốc Cố chỉ cứng miệng thôi, chắc là ở thành phố B từ chối triệt để, nên mới nghĩ cách bảo Hoắc Doãn Tư giúp đỡ.

An Nhiên nhẹ nhàng : "Cô khỏe! Chỉ điều tháng ông Lý qua đời, bây giờ trong nhà chỉ còn bà Lý và cô , nhà

hai chung là quạnh quế! Bà Lý tâm trạng , trút giận lên cô cũng là chuyện thường Xuyên xảy ."

Cố Vân Phàm xong thì lo đến phát bực: "Mẹ cô đánh cô nữa ?” An Nhiên gì.

Cố Vân Phàm hỏi tiếp nữa, ông cũng An Nhiên cũng tiện nhúng tay quá nhiều chuyện gia đình nhà họ Lý.

Hai im lặng một lúc, Cố Vân Phàm : "Cô quản lý công ty chỉ nhánh , bên tổng công ty hài lòng về cô! An Nhiên... nếu cô đồng ý, tổng công ty ở thành phố H sẽ một vị trí cho cô, sẽ đãi ngộ hết mức cho cô, cổ phần và lương hàng năm đều sẽ cao hơn bên thành phố B nhiều, nhưng nếu cô thành phố B thì coi như gì."

An Nhiên nhẹ: "Tổng giám đốc Cố, suy nghĩ một chút đất" Cố Vân Phàm nhắm mắt , nhắm mắt nhưỡng thần.

Một tờ văn kiện điều chuyển công tác đặt tay An Nhiên... An Nhiên đưa Cố Vân Phàm đến khách sạn, bắt xe về công ty. Cả buổi chiều, cô trong văn phòng, lẳng lặng tờ văn kiện mặt, thật sức hấp dẫn của tờ văn kiện lớn, nhân viên cấp cao ở tổng công ty Cố Thị lương hàng năm và cổ phần cộng ít nhất cũng ba bốn nghìn vạn.

So với chức vụ ở thành phố B thì cao hơn mấy bậc liền.

Nếu An Nhiên đồng ý, cơ bản dựa bản thể thực hiện việc nhảy lên tầng lớp khác, Lâm Hi và cả đám dì Lâm cũng thể chăm sóc .

Nếu mà là đây, chắc chắn cô sẽ đồng ý ngay lập tức.

bây giờ cô do dự, tuy cô và Hoắc Doãn Tư giống như đây, nhưng bọn họ sống chung vui vẻ.

Thiếu sự kề cận của ,

Bọn họ cùng nuôi dạy con cái, thi thoảng rảnh rỗi sẽ đến căn hộ riêng cùng ăn bữa cơm, lên giường gì gì đó, tuy thường xuyên nhưng cũng khác yêu đương là mấy.

An Nhiên cân nhắc về cảm nhận của Hoắc Doãn Tư.

Đang thắt thần, điện thoại để bàn reo lên, xem thì thấy cuộc gọi là của vợ Lâm Bâm và cũng chính là chị dâu Thục Phân gọi

tới, An Nhiên khá với cô : "Chị dâu, chị định bảo em đón Nữu Nữu ?"

Đầu dây bên , chị dâu Thục Phân thành tiếng.

Nói cũng , chỉ ấp úng: "An Nhiên, em... ..." An Nhiên đoán là xảy chuyện lớn, cô vội vàng trấn an chị dâu Thục Phân: "Có chuyện gì từ từ ! Đừng gấp, chuyện em sẽ nghĩ cách giúp chị!"

Chị dâu Thục Phân đau đớn thành tiếng: "Anh em gây họa lớn ! An Nhiên, em về đây một chuyến !"

An Nhiên lên : "Em về ngay đây!" An Nhiên cầm chìa khóa xe ngoài.

Tờ công văn điều chuyển công tác , năm yên bàn... Nửa tiếng .

Hoắc Doãn Tư buổi xã giao ở gần đây, bèn qua đây thăm An Nhiên, uống ly cà phê gì đó với tổng giám đốc An... nhưng khi tới, thư ký bảo tổng giám đốc An ngoài .

Hoắc Doãn Tư khẽ nhíu mày, nhưng vẫn hỏi: "Tôi văn phòng cô đợi!"

Anh phận đặc biệt, tuy là chủ tịch của tập đoàn Hoắc Thị, nhưng cũng là bạn trai... của tổng giám đốc An, thư ký dám ngăn nên đành để , Hoắc Doãn Tư văn phòng , thấy khá mới lạ.

Phòng làm việc của tổng giám đốc An.

Sau khi ngắm nghía khắp nơi, ánh mắt rơi tờ công văn bàn làm việc.

Ngón tay thon dài nhặt lên, liếc mắt . 'Tổng giám đốc An... thăng chức !

An Nhiên lái xe tới căn hộ ngày , bây giờ vợ chồng Lâm Bân đang sống ở đó.

Mở cửa , dì Lâm đang ở cùng chị dâu Thục Phân.

Người mất bình tĩnh , lúc trông thấy An Nhiên cô dậy nhưng chân tê , cô khàn giọng : "Xin An Nhiên, chị còn thể mời ai giúp nữa"

An Nhiên vội vàng đỡ cô .

Dì Lâm cũng kìm lau nước mắt, bà kể với An Nhiên: "Hơn nửa năm nay dì thấy cháu kiếm tiền nhanh, thi thoảng dĩ nhắc nhở mấy câu nó cũng , cứ tưởng tìm chỗ dựa vững chắc thì sẽ kiếm núi vàng núi bạc, ai ngờ thì ướt giày , nó lấy của ông chủ một lượng hàng, giá trị ít nhất cũng lên đến hơn một nghìn vạn tệ, nhưng đường ngâm nước, bộ hỏng hết lỗ sạch !"

"Bây giờ giữ nó ở đó, cho về!"

"Dì tiếc nó, di chỉ thương Thục Phân và Nữu Nữu." Di Lâm hận thật sự!

thà là con trai làm khuân vác vất vả một tí, xong nuôi vợ và con là , nhưng cứ đòi kiếm tiền , An Nhiên nhắc nhở nhiều cũng lọt tai.

Bây giờ cuối cùng xảy chuyện...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-2040-2049-an-nhien-khong-biet.html.]

An Nhiên xong, cô cũng kinh ngạc, hơn một nghìn vạn tệ là con nhỏ.

Tiền lương một năm của cô hiện giờ cũng chỉ bằng con đó, hơn nữa cô còn lấy , đa phần đợi quyết toán cuối năm. An Nhiên nghĩ : "Thật sự còn cách nào khác thì chỉ thể thế chấp căn nhà thôi."

Căn nhà vẫn đang trả góp, khi trừ khoản trả góp cộng với tiền mà cô thì cũng chỉ 400 - 500 vạn.

Còn thiếu khá nhiều.

Dì Lâm đồng ý để An Nhiên gánh vác, bà kiên quyết đồng ý. Số tiền lớn như , chị dâu Thục Phân cũng thể để An Nhiên gánh vác.

Một già một trẻ nghĩ cách gì, . An Nhiên quên gốc!

Dì Lâm ơn lớn với cô , bất kể Lâm Bân khốn nạn cỡ nào, cũng giúp họ vượt qua cửa ải khó khăn .

An Nhiên nhanh chóng đăng bài bán nhà lên mạng.

Bởi vì giá thấp, đến nửa tiếng sang xem nhà, An Nhiên chậm mất một lúc... đó mấy tốp tới xem nhà, tối đó nhà bán .

Chị dâu Thục Phân sống c.h.ế.t chịu biệt thự ở. An Nhiên thuê một phòng cho cô .

Buổi tối, Lâm Bân gọi điện về, trong cuộc gọi tỏ ý tiền cũng vô dụng, ông chủ bên chặt một tay của ... bình thường miệng lưỡi trơn tru, lúc kể chuyện mà sợ mất mật, còn lóc ở đầu dây bên .

"Làm bây giờ! Anh mất một tay, thì làm ?" Chị dâu Thục Phân nức nở .

Người bên cầm lấy điện thoại, giọng điệu lạnh: "Ai bảo vụng trộm với chị dâu! Thằng nhãi , chỉ vụng trộm với chị dâu mà còn định bắt tay. với khác ăn cắp hàng của , một cái tay là tiện cho ! thằng nhãi đen, vụng trộm với phụ nữ , nhưng phụ nữ còn tình nhân khác!" An Nhiên sửng sốt.

Chị dâu Thục Phân cũng sửng sốt, mặt cô trắng bệch, dì Lâm thì hổ vô cùng.

Cái nhà sắp tan !

Khi An Nhiên về đến biệt thự thì muộn lắm , cô tự về. Cô về, Nữu Nữu nhào lòng cô .

Cô bé đến đau lòng: "Cô ơi! Bố cháu... sẽ c.h.ế.t chứ?” An Nhiên vuốt tóc cô bé, hỏi: "Sao cháu ?"

Nữu Nữu thút thít : "Mẹ gọi điện tới bảo sẽ đón cháu , chú thấy cho cháu !"

An Nhiên ngẩng đầu lên, liền trông thấy Hoắc Doãn Tư đang ở lối .

Chắc về một một lúc , áo sơ mi màu xám cởi hai cúc, tay áo cũng cuộn lên khuỷu tay, để lộ cánh tay rắn chắc xinh .

Phía lối , ngọn đèn thủy tinh sáng rực làm ngũ quan của càng thêm nổi bật và xinh .

Nữu Nữu cũng đầu , cái miệng nhỏ nhắn run run gọi một tiếng: "Chú!"

Cô bé cũng thông minh. Không ai với cô bé, nhưng cô bé chú Hoắc siêu, chuyện gì cũng giải quyết .

Hoắc Doãn Tư nhiều lời, An Nhiên hỏi: "Em ăn cơm nhỉ? Anh bảo chị Vương nấu đồ ăn cho em, chị nấu ngon lắm!"

An Nhiên thôi.

Ánh mắt Hoắc Doãn Tư thâm thúy, phòng khách.

"Chú ơi!"

Nữu Nữu thì thào gọi một tiếng, đó cô bé ngẩng đầu lên An Nhiên gian nan hỏi nhỏ: "Bố cháu sẽ c.h.ế.t chứ?"

An Nhiên buồn bã ôm lấy cô bé: "Không !”

gọi một giúp việc tới, để cô chăm sóc Nữu Nữu, kiểm tra bài tập cho Nữu Nữu.

Sau đó cô phòng khách.

Lâm Hi đang cưỡi một con ngựa gỗ nhỏ, đợt chính tay Hoắc Doãn Tư làm con ngựa gỗ cho Lâm Hi chơi, bé thích lắm, Trà Sữa cũng ở bên cạnh lộn nhào theo.

Còn nam chủ nhân trong nhà, thì bàn ăn báo. Rõ ràng là dùng bữa cùng cô !

An Nhiên chậm chạp tới, xuống cạnh thấy đàn ông lầm bẩm: "Cho uống thuốc độc, điện giật, c.h.ặ.t c.h.â.n chặt tay... đại ca bây giờ đúng là tàn ác vô nhân đạo!”

An Nhiên mấy cái , cô định ...

Hoắc Doãn Tư đặt tờ báo xuống, hỏi cô : "Trông em đầy tâm sự, ... chuyện gì ?"

Trong lòng An Nhiên hiểu rõ, Hoắc Doãn Tư chuyện, chỉ đợi cô tới cầu xin.

Cô cũng giả vờ mà xuống nhẹ nhàng : "Anh trai của em đang gặp chút rắc rối!"

An Nhiên kể một lượt. Hoắc Doãn Tư cầu thang.

Nữu Nữu lên lầu, Hoắc Doãn Tư thu tâm mắt chậm rãi rót cho một ly rượu vang, lúc mới với An Nhiên: "Không Tổng giám đốc Cố của em về thành phố B ? Sao tìm ? Anh Tổng giám đốc Cố của em ăn hai mang cả hai giới hắc bạch mà!”

Anh khẽ nhấp một ngụm rượu vang và mỉm : “ trai em khá to gan đấy, dám đụng đến phụ nữ của ông chủ! Sao thế... Chị dâu Thục Phân của em hợp khẩu vị của ?” Anh càng càng khó , An Nhiên sợ Nữu Nữu thấy.

Hoắc Doãn Tư : “Trên lầu cách âm .”

An Nhiên còn gì đó, nhưng chỉ đồ ăn mặt cô: "Ăn cơm .”

An Nhiên ăn, nhưng cô cũng tính của Hoắc Doãn Tư, tuy khẩu vị gì nhưng cô vẫn ăn một ít, đến khi cô đặt đũa trong tay xuống, Hoắc Doãn Tư mới : "Em ăn tí thế đủ?"

An Nhiên nhẹ nhàng nắm tay gầm bàn: “Em ăn nữa.”

câu khá nhún nhường.

Hoắc Doãn Tư ngước mắt lên cô, các đường nét của thực sự ánh đèn.

Dù là lúc cũng khiến An Nhiên rung động, cô chớp mắt.

Hoắc Doãn Tư nắm lấy những ngón tay thon dài của cô, tay khẽ nghịch chiếc cốc bàn. Một lúc lâu , lên tiếng: “Đợi bọn trẻ ngủ hết thì lên phòng chuyện nhé.”

An Nhiên đồng ý.

Đáng lẽ cô vui nhưng lòng luôn nặng trĩu.

Thật mối quan hệ của họ , nhưng vì chuyện mà ít nhiều mang chút hương vị như những cuộc trao đổi.

Khi lên lầu, Hoắc Doãn Tư bế Lâm Hi . "Nên ngủ !"

Phía , Trà Sữa nhỏ nhảy lóc cóc theo lên cầu thang.

An Nhiên một , chằm chằm nửa ly rượu vang còn sót bàn. Đó là loại rượu mà Hoắc Doãn Tư uống, cũng năm ưa thích.

Cô cầm lấy ly rượu, chậm rãi uống nốt phần còn rót cho hơn nửa ly.

Uống xong, cô thấy cả nhẹ bẫng, dễ chịu.

Cô lên lầu dỗ dành Nữu Nữu, lo cho cô bé ngủ. Cô bé giường nhưng vẫn rưng rưng nước mắt: "Cô ơi, bố ạ?” An Nhiên vặn bớt độ sáng của đèn ngủ, đó xuống bên giường, nhẹ nhàng xoa mặt cô bé khẽ lắc đầu.

Nữu Nữu mím môi hỏi ? Giống như ? bố ly hôn ạ? Mẹ đưa cháu

Sống mũi An Nhiên cay cay.

Thật cô cũng , bởi vì những chuyện Lâm Bân làm quá đáng. Nếu cô là chị dâu Thục Phân, cô cũng sẽ tha thứ cho hân.

Cô chạm cái đầu nhỏ của Nữu Nữu : “Nữu Nữu thể ở đây!”

Nữu Nữu, một đứa trẻ đang độ tuổi nhỡ nhỡ, nửa hiểu nửa . An Nhiên mang cảm giác an cho cô bé.

An Nhiên đợi cô bé ngủ say mới rời . Trở về phòng ngủ của , Hoắc. Doãn Tư cũng đang chơi cùng con trai Lâm Hi của họ. Lâm Hi ngủ , thích ngủ trong vòng tay của bố.

Hoắc Doãn Tư cao ráo, Lâm Hi sắp nên trông càng nhỏ bé hơn. Nghe thấy tiếng bước chân, Hoắc Doãn Tư ngước mắt lên: “Con bé ngủ ?"

An Nhiên đáp ừ.

Cô bước đến cạnh Hoắc Doãn Tư, cùng ngắm con trai của họ.

Hoắc Doãn Tư khẽ : "Em cho rằng tại Lâm Bân tìm phụ nữ khác?"

Anh hỏi khá nghiêm túc.

An Nhiên dám lừa gạt , nhỏ giọng : “Có lẽ do mới mẻ, cũng thể là vì mới nới cũ... Anh làm sai .” Khi cô những điều , Hoắc Doãn Tư vẫn luôn cô như thể đang nghiền ngẫm, phán đoán biểu cảm của cô.

xong, hỏi tiếp: "An Nhiên, em thì ? Bây giờ em cảm giác gì với ? Liệu em mất cảm giác mới mẻ, mới nới cũ ?"

An Nhiên , một lúc lâu mới khẽ gọi: “Hoắc Doãn Tư...”

Anh giơ tay lên khẽ chạm gương mặt cô, giọng càng trầm khàn hơn: “Nói cho , ?”

An Nhiên thể chịu như thế.

Cô cho rằng cùng lắm cô chủ động hơn trong chuyện đó, ngờ Hoắc Doãn Tư hỏi những vấn đề , khiến cô hổ nhưng giấu giếm .

Hoắc Doãn Tư vẫn bỏ qua cho cô.

Anh đặt Lâm Hi trong chăn, đó bế ngang đứa bé sang phòng ngủ bên cạnh.

An Nhiên sợ ngã, vội ôm lấy cổ , khẽ gọi tên: “Hoắc Doãn Tư!” Hoắc Doãn Tư bước phòng ngủ, đá nhẹ cửa.

An Nhiên đặt lên sô pha trong phòng khách.

Hoắc Doãn Tư nghiêng bao phủ lấy cơ thể mềm mại của cô, vẫn vuốt ve gương mặt cô thì thầm: "Trả lời ! An Nhiên, trả lời câu hỏi của ... Bây giờ em chán ?”

Anh bắt đầu hôn cô, giọng nam tính mơ hồ. "Cơ thể em chán ghét ?"

“Em bao giờ mơ tưởng đến thằng nào khác ngoài ?” “Khi hôn em, em ?”

Anh dịu dàng mạnh mẽ, An Nhiên làm đến thốt nổi một chữ. Cơ thể mềm mại ngã xuống ghế sô pha, nhưng mặt đều hiện rõ cô đang động tình, đắm chìm trong kỹ thuật tuyệt vời của ...

Trán Hoắc Doãn Tư lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt điển trai hiện lên ham , là màu của dục vọng.

An Nhiên ngẩng đầu ngắm . Cô nghĩ, thể chán sẽ ảo tưởng về khác ? một phụ nữ thể những lời đó dễ dàng . Cô , Hoắc Doãn

Tư càng dùng sức hơn... Cuối cùng, làm An Nhiên như phát điên, cô ôm lấy cổ yêu, giọng như vỡ vụn: "Không ! Chưa từng

Cô bật thành tiếng: “Em từng nghĩ tới khác!” "Thật ?”

Hoắc Doãn Tư khẽ cắn cằm cô ép hỏi: “Em bao giờ nghĩ đến việc rời xa ?”

"Không .... Không ..." “Hoắc Doãn Tư, là đồ khốn!”

Ánh mắt Hoắc Doãn Tư sâu thắm, cúi đầu cô chăm chú, khiến cơ thể cô run lên.

Anh chậm rãi cúi xuống, sống mũi cao thẳng chạm cô: “Tốt nhất là .”

Sáng sớm hôm khi An Nhiên tỉnh dậy, Hoắc Doãn Tư rời giường. Cô cử động một chút mà cả đau nhức.

An Nhiên nghiến răng nghiến lợi ôm gối: Hoắc Doãn Tư đói đến mức ! Eo của cô sắp gầy !

Cửa khẽ mở : "Cô ơi!"

Nữu Nữu thò đầu nhỏ ngó , cô bé thắt b.í.m tóc hai bên, trông tươi tắn và đáng yêu. Cô bé chạy đến bên giường An Nhiên, vui vẻ : “Chú mấy hôm nữa sẽ đón bố về! Chú còn bố sẽ ly hôn với , Nữu Nữu vẫn thể ở với bà nội!”

An Nhiên cũng mừng cho cô bé. cái giá trả quá đắt.

Nữu Nữu bò bên mép giường, bỗng sờ lên mặt An Nhiên, ngập ngừng

hỏi: "Cô ơi, cô khó chịu chỗ nào ? Mặt cô đỏ quá, cần bảo bác sĩ tiêm cho một mũi ?"

Mặt An Nhiên càng nóng hơn, cô ậm ờ cho lệ: “Cô . Nữu Nữu tin, đúng lúc Hoắc Doãn Tư cửa, cất giọng thoải mái: "Có lẽ cô sắp em bé nên nhiệt độ cơ thể cao.” Sắp em bé?

Nữu Nữu mở to mắt chằm chằm bụng An Nhiên, cô lườm Hoắc Doãn Tư.

Hoắc Doãn Tư vỗ vai Nữu Nữu: "Đi thôi! Chủ đưa cháu đến trường." Nói xong, khẽ vuốt bờ vai An Nhiên đỗi dịu dàng: “Nghỉ ngơi cho nhé!”.

An Nhiên nhịn nổi nữa: "Em thai .” Hoắc Doãn Tư khẽ: "Có lẽ tối qua đó."

Hoắc Doãn Tư xong, An Nhiên mới nhớ tối qua họ dùng biện pháp tránh thai.

đang ở thời kỳ dễ thụ thai, nếu mang thai cũng bình thường. Anh cố ý làm cô mang thai ?

An Nhiên thẳng mắt , ánh mắt Hoắc Doãn Tư sâu thẳm khiến cô đoán ý ... Hai bên lưng đều nhức mỏi, cô quyết định nửa ngày.

Ngày thường đều là tài xế đưa Nữu Nữu học, hôm nay Hoắc Doãn Tư tự đưa.

Đưa xong, trở về biệt thự một chuyến.

An Nhiên vẫn rời giường. Cô dựa đầu giường xem tạp chí thời trang, mặt mày thư thái, là sự thoải mái mà giờ Hoắc Doãn Tư hiếm khi thấy.

Anh ở cửa một lát chậm rãi .

An Nhiên buông tạp chí xuống, ngửa đầu : “Nữu Nữu với em , Hoắc Doãn Tư, cảm ơn .”

Hoắc Doãn Tư xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Em tới công ty ?”

An Nhiên ăn ngay thật: “Em nghỉ nửa ngày.”

Hoắc Doãn Tư cúi đầu hôn cô, đè giọng thật khẽ: “An Nhiên, tối hôm qua thật sự dễ mang thai đấy.”

An Nhiên im lặng.

Cô xê dịch đầu, nhẹ nhàng gác lên đùi .

Lúc , cô chỉ khoác một chiếc áo sơ mi của , mái tóc dài đen nhánh tản hơn nửa cơ thể, trông cô vẻ lười biếng, nhàn nhã. Cô lẩm bẩm: “Lúc đưa Nữu Nữu học, em cũng định mua thuốc nhưng lười dậy.”

An Nhiên ngốc .

Tối qua, chuyện Hoắc Doãn Tư chỉ làm chuyện với cô.

Mà điều chính là thái độ của cô, trắng tình yêu của cô.

Thật , tối hôm Tư Văn Hùng đưa Lâm Hi . Hoắc Doãn Tư xuất hiện. An Nhiên cô vẫn còn yêu .

Cho nên dù tối hôm qua lẽ họ sẽ mang thai, nhưng cô nghĩ nếu thì sinh thôi. Cô lười mua thuốc chỉ là cái cớ, uống mà thôi.

Sao Hoắc Doãn Tư tâm tư của cô chứ. Mạnh miệng!

Anh cũng vạch trần cô, tuổi càng lớn, Tổng giám đốc Hoắc cũng học cách nể mặt phụ nữ.

Anh chỉ hỏi cô: “Xảy chuyện em với , mà bán căn hộ thế? An Nhiên, trong lòng em đáng tin thế cơ ?”

An Nhiên còn kịp mở miệng, : “ thôi, bán cũng , thế thì em sẽ còn nhà để về nữa.”

Anh hôn cô: “Cô bé đáng thương nhà để về!”

Đôi khi An Nhiên nghỉ ngờ liệu Hoắc Doãn Tư sở thích biến thái gì về mặt . Nếu lúc nào cũng tưởng tượng cô là con thỏ Hoắc là chú cừu nhỉ?

Ngón tay thon thả, trắng trẻo của cô cầm lấy tay , nhỏ giọng : “Bên chỗ cả em, định tính như thế nào?”

Giọng cô mềm mại, tin tưởng.

Hoắc Doãn Tư liếc cô, giọng trở nên lạnh nhạt: “Cứ để thế , Không c.h.ế.t ! Loại đàn ông giấu vợ lén ăn vụng ở bên ngoài, còn rước một đống nợ đào hoa như , dạy dỗ một chút thì nhớ kĩ . Có dì Lâm và cô em gái như em để dựa dẫm, còn dám làm mấy. chuyện tồi tệ . Thế thì chị dâu em chẳng bao giờ sống yên lành, sớm

muộn gì cũng chia tay.”

An Nhiên gật đầu: “Để xem chị dâu ! Nếu chị rời thì em sẽ khuyên nữa.”

Hoắc Doãn Tư cô chăm chú. An Nhiên nhỏ: “Em chỉ thấy chị quá khổi Đôi khi phụ nữ gả chồng cũng cầu phú quý, cơm ba bữa, chồng yêu thương là đủ . Chị Thục Phân

đơn thuần như , đơn giản thế mà cả em cũng cho nổi.”

Hoắc Doãn Tư bỗng hỏi cô: “Vậy còn em? An Nhiên, em kết hôn thì gì nào?"

An Nhiên thầm rung động. Nếu là ngày thường cô sẽ mấy chuyện với . bây giờ chỉ hai họ ở riêng. bầu khí cực kỳ yên tĩnh, vượt qua cả cảm giác của xác thịt. Cô nhích , khẽ tựa đầu lên vai , dán mặt lên áo sơ mi với chất vải thượng hạng của .

Cô thấy thoải mái còn cọ mấy cái.

Hoắc Doãn Tư thích nhất hành động , ánh mắt cũng đổi.

An Nhiên dựa thì thầm: "Nếu em lấy thì ngoài cơm ba bữa và chồng yêu thương , còn ... em

hạnh phúc, vui vẻ mỗi khi ở bên . Hoắc Doãn Tư, em từng thấy dáng vẻ hạnh phúc, nhưng em ngày nào cũng vui vẻ, chắc đó chính là hạnh phúc.”

kết hôn, mà chỉ lấy .

Hoắc Doãn Tư nắm bờ vai mảnh khảnh của cô, im lặng một lúc lâu.

 

Loading...