Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1980-1989 An Nhiên xuống xe
    Cập nhật lúc: 2025-10-19 10:38:10
    Lượt xem: 7 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Tư Văn Lễ đang uống , thì suýt nữa phun hết.
Tư Văn Hùng chút bực bội.
Nhà họ Tư và nhà họ Hoắc kết thù chỉ một . Mấy năm , Lục Thước suýt nữa phá đổ nhà họ Tư... Đến mối quan hệ hoãn , thì
xảy chuyện của An Nhiên. Nhà họ Tư cố ý qua , nhưng nhà họ Hoắc hề nể mặt.
Tư Văn Hùng trầm giọng : “Đương nhiên là !” Hoắc Doãn Tư gật đầu đồng ý: “Không là . Thật thì cũng cảm thấy An Nhiên và Hứa xứng đôi lắm, nếu cứ buộc ở bên thì thích hợp chút nào.”
Một lời hai ý nghĩa.
Tư Văn Hùng trừng mắt đánh giá dẫn đầu trẻ tuổi của nhà họ Hoắc.
Hoắc Doãn Tư mỉm .
Tư Văn Hùng nheo mắt. Ông thể hiểu hành vi tranh giành tình cảm của Hoắc Doãn Tư. Dù cũng là tuổi trẻ xốc nổi. mà ông ngờ rằng Hoắc Doãn Tư sẽ mặt An Nhiên.
Vậy thì ông nhận con gái...
Lúc , phục vụ bưng món ăn lên, Hứa đóng cửa xuống. Anh lấy lòng An Nhiên, nên săn sóc mà chuẩn gia vị cho cô.
Hoắc Doãn Tư thấy cũng ngăn cản. An Nhiên : “Tự làm là ."
Cô ăn quen nên ăn ít. Hoắc Doãn Tư hề khách sáo mà ăn hết sạch phần cô... An Nhiên , hổ, hiện giờ bọn họ lắm ?
Rõ ràng là cũng thích ăn món Nhật mà!
Anh Hứa ánh mắt ảm đạm. Ông Hứa thấy thì với ánh mắt cổ vũ. Đẹp trai bằng chai mặt mài!
Bữa cơm vì Hoắc Doãn Tư xen nên kết thúc qua loa.
Theo lý mà , tổng giám đốc Hứa loại tâm tư , An Nhiên nên từ bỏ mới đúng.
Ngồi trong xe, thư ký bụm mặt : “Chúng tìm đầu tư khác . 'Tổng giám đốc Hứa ghê gớm quá , đầu tư một dự án còn tặng kèm thêm một nữa!”
An Nhiên yên tĩnh .
Sau một lúc lâu, cô nhỏ: “Tôi xem xét , tổng giám đốc Hứa là thích hợp nhất, chúng thể từ bỏ .”
Thư ký thể tin nổi.
An Nhiên tiếp: “Chắc chắn là ông coi trọng dự án. Ông thể làm mang trăm tỷ, thế nào cũng bản lĩnh riêng. Ông sẽ vì chuyện cá nhân mà từ bỏ. Cho dù là vì tiền... chúng cũng cố gắng đến cùng.”
Thư ký khâm phục: “Tổng giám đốc hy sinh lớn quá !” An Nhiên khẽ.
Xe định chạy thì Tư Văn Lễ vội vàng chạy tới, thậm chí bất chấp lễ độ mở cửa xe, với An Nhiên: “Đi uống cốc , ngoài.”
An Nhiên ngửa đầu ông . Thư ký dám tiếng nào. Một lát , An Nhiên : “Vâng!”
Cô dính dáng gì đến nhà họ Tư. mà hiện giờ nhà họ Tư dường như buông tay, rõ ràng là định hợp tác với tổng giám đốc Hứa, một chuyện cần cô rõ ràng.
An Nhiên xuống xe, theo Tư Văn Lễ.
Cô đại sảnh hội sở, thấy Hoắc Doãn Tư. Anh uống rượu, dường như chút thoải mái, sô pha trong đại sảnh nghỉ ngơi. Nghe
thấy tiếng bước chân, đoán là An Nhiên nên mở mắt .
Tư Văn Lễ là lớn, khiêm nhường mà : “Doãn Tư, dẫn An Nhiên uống cốc , lâu lắm ."
An Nhiên: .... Hoắc Doãn Tư khẽ: “Đi !" Tư Văn Lễ đầu với An Nhiên: “Đi thôi!”
Đi qua vài ngã rẽ, một căn phòng bao xa hoa hơn nữa... Tư Văn Hùng đang thằng uống .
Tư Văn Lễ dẫn , : “Anh Hai, An Nhiên tới !" 'Tư Văn Hùng ngước mắt lên .
Lúc , ánh mắt ông hề thu liễm giống như mặt ngoài, mà mang theo vài phần tiếc nuối, vài phần nhung nhớ An Nhiên, như là thông qua cô để khác.
An Nhiên thoải mái hào phóng để cho ông .
Thật lâu , Tư Văn Hùng mới khàn giọng : “Con giống con... Ngồi !”
An Nhiên đối diện ông .
Tư Văn Hùng gì khác, chỉ là nhắc đến một vài chuyện cũ, nhắc đến cảm giác kinh diễm khi gặp An Nhiên: “Lần đầu tiên gặp bà , bà giống như một con thú nhỏ mềm mại đ.â.m trong thế giới của bố. Nếu thể, bố sẵn lòng coi bà như bảo vật.” “An Nhiên, con giống con, dễ khiến yêu thương.” Đại khái là vì địa vị cao, cực nhiều quyền thế, nên khi đàn ông nhớ đến hồng nhan năm xưa, đều mang theo một chút tiếc nuối. tai An Nhiên, chỉ thấy tràn đầy mỉa mai.
Cô cố gắng đè nén cảm xúc: “Ông lừa bà ! Ông với bà là ông kết hôn, vợ... Vậy nên bà năm hai mươi tuổi mới theo ông, một đàn ông gần bốn mươi tuổi!”
Tư Văn Hùng than nhẹ: “Bố thật sự yêu thích bà !”
An Nhiên lạnh: “Đối với bà mà , sự yêu thích của ông là tràn đầy tội ! Có lẽ ngay từ đầu, ông thật sự yêu thích bà . đến khi bà mang thai con của ông, uy h.i.ế.p đến gia đình của ông, thì bà giống như một cái giẻ lau ông dùng ném.
Ông bà làm để sinh con ? Ông bà bao nhiêu khổ sở ? Ông đứa nhỏ sống cuộc sống khốn khó thế nào ? Ông hề ! Ông chỉ ích kỷ mà nhớ nhung khi ông cần...”
An Nhiên bằng giọng nghẹn ngào: “Ba năm đây, nếu một gia đình bình thường, thì và Hoắc Doãn Tư sẽ đến bước đường . Bây giờ, ông dựa cái gì làm bố hiền con ngoan?”
'Tư Văn Hùng nhắm mắt : “Con hận bố hả?”
An Nhiên lắc đầu, : “Tôi hận ông! Người hận ông là mới đúng! Ông với bà , mãi cho đến khi c.h.ế.t bà đều tha thứ cho ông! Có điều, hiện giờ ông và bà quan hệ gì cả. Tôi hi vọng ông đừng liên hệ với , vĩnh viễn sẽ mang họ Tư.”
Tư Văn Hùng ha ha.
Ông An Nhiên, trầm giọng : “Con vẫn còn trẻ tuổi lắm. Dù con gả đến nhà họ Hứa nhà họ Hoắc, thì con cũng chỗ dựa mạnh mẽ, mới thể vị trí .”
An Nhiên cảm thấy và ông một đường.
Cô dậy, lạnh nhạt : “Tôi dã tâm đến thế. Với mà , một căn nhà, một chiếc giường, một bữa cơm... là đủ .” Dứt lời, cô chút lưu luyến mà bỏ .
Bọn họ thậm chí thêm gì về chuyện của cô.
Lúc An Nhiên đặt tay lên tay nắm cửa, giọng nặng nề của Tư Văn Hùng truyền đến: “Con sẽ hối hận, An Nhiên, bố thật lòng bồi thường cho con, chỉ cần con gọi bố một tiếng bố.”
An Nhiên khựng , nỉ non: “Tôi... bố!”
Nói xong, cô thẳng ngoài, phía vang lên tiếng cốc vỡ vụn. An Nhiên thèm để ý.
Tư Văn Lễ khuyên: “Anh đừng sốt ruột, ít nhất cũng cho con bé thời gian giảm xóc chứ!”
Tư Văn Hùng chỉ cửa: “Đã cho nó ba năm còn gì, mà nó còn nghĩ thông suốt! Đầu óc của nó luẩn quẩn giống hệt nó , làm vợ nhỏ gì , cứ ầm ĩ với là lừa bà ...
Tư Văn Lễ trầm giọng : “Anh đúng là lừa bà mài” Tư Văn Hùng:
An Nhiên thắng ngoài, đêm khuya, tâm trạng hiện giờ của cô tệ hơn đó nhiều.
Trong đại sảnh, Hoắc Doãn Tư còn đang , chỉ là tỉnh táo hơn lúc nhiều.
Thấy An Nhiên, cầm áo khoác lên, : “Để đưa em vì An Nhiên từ chối: “Công ty xe." Dưới ánh đèn, khuôn mặt Hoắc Doãn
Tư trai: “Anh bảo tài xế của em về ." “Hoắc Doãn Tư, ...”
Hoắc Doãn Tư khẽ, khoác áo khoác lên vai cô, : “Coi như dạo tiêu hóa thức ăn . Món Nhật ở đây khó ăn quá!”
Đại khái là vì trong lòng khổ sở nên An Nhiên bên cạnh .
Vậy nên cô từ chối nữa.
Gần hội sở con sông, cảnh đêm buổi tối khá , hai lẳng lặng dạo bước...
Hoắc Doãn Tư ngậm điếu thuốc lá, gật nhẹ đầu với cô, hỏi cô ngại .
An Nhiên mỉm .
Hoắc Doãn Tư cúi đầu châm thuốc lá, phả một làn khói dài... Anh vịn lan can, hỏi cô: “Em coi trọng con trai tổng giám đốc Hứa ?”
An Nhiên kéo kéo áo khoác . Áo khoác mùi t.h.u.ố.c lá độc đáo từ Hoắc Doãn Tư.
Khuôn mặt non mềm của cô lướt qua cổ áo, mang theo vài phần say đắm...
Hoắc Doãn Tư lắng lặng , khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, chiếc cổ thon dài...
Anh gọi cô một tiếng: “An Nhiên!” An Nhiên ừ một tiếng, nghiêng đầu : “Sao hôm nay tới đây?” Hoắc Doãn Tư trả lời cô.
Anh chỉ là tiếp tục cô, cơ thể cô chiếc áo khoác của che. phủ...
Một lúc lâu , lên cúi đầu xuống.
Anh luồn bàn tay trong áo khoác, đầu chạm đầu với cô, giọng nhỏ nhẹ khàn khàn: “Áo ấm ? Anh thấy em vẻ thích!” Anh chạm eo cô, vuốt ve vòng eo cách một lớp áo sơ mi lụa.
An Nhiên ngửa , nhưng kéo trở . An Nhiên thừa nhận, cô tán tỉnh thành công .
Có lẽ là vì mới uống rượu, cũng lẽ là vì tâm trạng vui, tóm đêm nay cô thả bay ... Cô để mặc cho vỗ về, cuối cùng bọn họ hôn .
Môi răng dây dưa, tới tới lui lui, lặp mấy .
Hoắc Doãn Tư hầu kết lăn lộn, cúi đầu hỏi cô: “Muốn ?”
Bọn họ đều là nam nữ thành niên, cái loại hiểu đều , hơn nữa bọn họ từng tiếp xúc mật nhiều , nên An Nhiên làm vẻ, nhẹ nhàng ôm eo , lẩm bẩm: “Đi khách sạn !” “Em chắc ?”
Hoắc Doãn Tư cúi hôn cô, hôn lâu lâu, để cho cô thời gian đổi ý.
€ó điều, đêm nay An Nhiên thả bay , nên cô gọi dừng . Bọn họ khách sạn năm gần nhất... Lúc thuê phòng, An Nhiên dựa
trong lòng Hoắc Doãn Tư, áo khoác che phủ khuôn mặt của cô.
Lễ tân chằm chằm khuôn mặt Hoắc Doãn Tư, còn cô gái là nào. mà Hoắc Doãn Tư cho .
Anh cầm thẻ phòng, dẫn An Nhiên trong thang máy. Rõ ràng là làm loại chuyện , nhưng khi thang máy, An Nhiên trở nên mất tự nhiên, dựa vai , thở dốc.
Anh hiếm khi dịu dàng săn sóc: “Đi chung cư là về biệt thự?” An Nhiên lắc nhẹ đầu.
Cô vén sợi tóc mà lên, nhẹ giọng : "Ở đây !"
Hoắc Doãn Tư thêm gì nữa, nâng khuôn mặt cô lên, như như mà hôn một lát.
Cửa thang máy mở .
Hoắc Doãn Tư ôm An Nhiên tìm phòng. Sau khi mở cửa, như sói như hồ đó, mà cân nhắc hỏi: "Em gọi điện thoại cho thím Lâm ! Anh tâm đặt
An Nhiên gật đầu, phòng tắm.
Khi , cô mới cầm điện thoại chuyện với thím Lâm. Đương nhiên, cô đang ở khách sạn với Hoắc Doãn Tư, mà là đang tăng ca.
'Thím Lâm vô cùng đau lòng, cứ lải nhải là cô chú ý nghỉ ngơi. An Nhiên nóng mặt.
lúc , Hoắc Doãn Tư hỏi: “Hình như thiếu một bộ áo tắm, để gọi điện thoại hỏi lễ tân.
Hoắc Doãn Tư lên tiếng, thím Lâm ở đầu dây bên liền nghẹn lời. Hóa là đang ở bên cạnh ngài Hoắc!
Đương nhiên là An Nhiên tiện mở lời về loại chuyện . Cô qua loa: “Gặp trong xã giao.”
Thím Lâm là từng trải, tất nhiên là chuyện gì.
Bà lanh lẹ : “Yên tâm , thím trông Lâm Hi , cô cứ chuyện cho xong .”
Tắt điện thoại, An Nhiên ngây .
Hoắc Doãn Tư ôm cô từ phía , hôn lên cổ mềm mại của cô, nhẹ giọng hỏi: “Đổi ý hả?”
An Nhiên cầm điện thoại, một lúc lâu mới hồi hồn , lạnh nhạt hỏi: “Anh gọi điện thoại cho lễ tân ?”
Hoắc Doãn Tư trả lời cô. Anh chạm nhẹ eo cô, lẩm bẩm: “Lá cùng tắm?”
An Nhiên đồng ý, đẩy : “Đi tắm !”
Hoắc Doãn Tư ít nhiều gì cũng chút nhịn , hừ nhẹ: “Em để ý nhiều hơn đây.”
Ai cũng mới uống rượu xong, gì làm vẻ chứ. Anh ôm cô sô pha, hôn môi từng cái một, thở nóng bỏng thỉnh thoảng phả bên tai cô, khiến động tình: “Trước đây cứ hôn một cái là em chịu nổi.”
Mái tóc dài xõa tung, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời trong bóng tối, giọng khàn khàn: “Rốt cuộc là tắm ?”
Hoắc Doãn Tư ôm hôn cô lâu, vỗ về eo cô, thêm gì, chỉ là trong mắt chứa đầy lòng chiếm hữu của đàn ông đối với phụ nữ.
Anh tắm. An Nhiên gọi điện thoại cho lễ tân hỏi áo tắm.
Lúc Hoắc Doãn Tư ngoài, An Nhiên đang dựa sô pha xem điện thoại, chắc là đang xử lý công việc.
Anh chân trần, ôm vòng eo mảnh khảnh của cô từ phía . “Đừng gây mất hứng!”
An Nhiên nghiêng đầu hôn môi với , hôn một lúc thì hỏi: “Không đang tắm ?”
Cô buông điện thoại, tập trung thiết với .
Chắc là vì cơ thể bọn họ để lâu , Hoắc là vì bọn họ từng thất vọng về , nên hiện giờ bọn họ cực kì mãnh liệt...
An Nhiên phối hợp.
Lúc Hoắc Doãn Tư ôm cô cô, cô liền ôm cổ , mặt tràn đầy vẻ say mê, ngẫu nhiên cũng sẽ chủ động đòi hôn...
Hoắc Doãn Tư lẩm bẩm: "An Nhiên, em từng thế !” An Nhiên kề mặt lên vai : "Vậy thích ?
Giờ phút , bộ m.á.u trong cơ thể Hoắc Doãn Tư như đang chảy ngược. Anh từng loại cảm giác thế . Vậy nên làm một chuyện mà
từng làm, đó là ôm eo An Nhiên, trong cơn trải nghiệm tuyệt vời, một câu chửi bậy: “Con đư!”
An Nhiên ôm , mềm oặt dựa vai .
Tất cả đều rối loạn, dù cho xong việc nhớ , cũng dám đối phương.
Sáng sớm, An Nhiên thức dậy, giường chỉ còn một minh cô. Cơ thể đau nhức, nhưng vẫn thấy thoải mái.
Nắng sáng chiếu trong phòng, mang theo tia sáng vàng nhạt, chỉ chói mắt, ngược còn .
Hoắc Doãn Tư cửa sổ sát đất.
Anh cầm điện thoại, trò chuyện với thư ký Nghiêm: “Hủy bỏ cuộc họp mười giờ sáng, dời sang ngày mai... Còn đều đổi.”
Dứt lời, tắt máy, thì thấy An Nhiên thức dậy, đang ôm chăn dựa lên đầu giường và ngây .
“Dậy hả?”
Hoắc Doãn Tư qua, xoa nhẹ mái tóc đen xõa tung của cô: “Có đói bụng ? Anh gọi phục vụ mang đồ ăn lên?”
An Nhiên nghĩ nghĩ trả lời: “Thanh đạm một chút.”
Hoắc Doãn Tư khẽ, bên cạnh giường, cúi đầu gọi điện thoại cho lễ tân, lúc đang gọi còn ôm vai cô, như như mà ngắm cô.
Gọi điện thoại xong, thấy lòng mềm mại, thiết thêm với cô.
An Nhiên đè vai : “Em tắm.”
Hoắc Doãn Tư đang khá vui vẻ, so đo với cô: “Ừ, em ăn sáng, đừng tắm lâu quá.”
An Nhiên nhặt khăn tắm ở cuối giường, nhẹ nhàng khoác lên . Hoắc Doãn Tư nhịn ôm chặt cô từ phía , lời âu yếm nam nữ bên tai cô: “Em của tối qua thật sự khiến khó nhịn.”
An Nhiên nhạt.
Lúc tắm, nước trong phòng tắm che phủ mặt kính, cô gõ nhẹ lên đầu .
Trai hại ! Xúc động là ma quỷ!
Sao tối qua cô cảm thấy trống rỗng, cứ dễ dàng mà ngủ với Hoắc Doãn Tư như chứ? Từ thái độ của , thể thấy là định tiếp tục lâu dài. Có điều, cô làm hòa với , đúng hơn là bắt đầu một nữa với .
Cô lề mề trong phòng tắm cả buổi mới chịu ngoài.
Áo tầm màu trắng khoác cơ thể mảnh khảnh, trông vẻ thơm tho mềm mại.
Bữa sáng đưa đến, Hoắc Doãn Tư bàn ăn, lật xem tờ báo. mà phục vụ mang tới, tiêu đề trang đầu là tổng giám đốc Hoắc Thị qua đêm với
một cô gái rõ phận.
Phối với ảnh chụp là ảnh chụp bọn họ ở đại sảnh khách sạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1980-1989-an-nhien-xuong-xe.html.]
Lúc , An Nhiên khoác áo khoác của , che , thấy mặt.
An Nhiên xuống, cũng thấy tờ báo.
Hoắc Doãn Tư ngẩng đầu, dường như đang nghiên cứu vẻ mặt của cô. Một lát , đặt tờ báo xuống, nhẹ giọng hỏi: "Em định cho danh phận ?”
“Danh phận gì?”
An Nhiên giả ngu. Cô cầm tờ báo lên xem, : “Tai tiếng chỉ là tai tiếng thôi. Dù cũng chụp mặt em.”
Hoắc Doãn Tư chịu buông tha cô.
Tuy rằng là đàn ông, nhưng mà cũng loại đàn ông quê mùa chuyện gì cũng , nhất là khi hiểu An Nhiên. Tối qua cô chủ động, đến sáng nay cô hòa nhã hơn nhiều, mang theo chút xa cách.
Rõ ràng là cô định ăn trả tiền!
Hoắc Doãn Tư hỏi cô: “Ngủ cũng ngủ , chịu trách nhiệm hả?”
An Nhiên uống một ngụm sữa, : “Em cần chịu trách nhiệm. Chúng từng tuổi , cần làm vẻ.” Hoắc Doãn Tư cũng theo, điều là lạnh. Anh gắn từng chữ một: “Anh em nên chịu trách nhiệm với !”
Vừa trải qua một đêm, An Nhiên tranh cãi với . Cô uống nửa cốc sữa bò, mới : “Tối hôm qua vất vả . Hôm nào em hầm canh dê cho bồi bổ.”
Ý của cô rõ ràng.
Đối với cô mà , chuyện tối qua chỉ là chuyện một hai thôi. Nếu bọn họ con chung, thì bọn họ chẳng khác gì tình một đêm của nam nữ thành niên.
Hoắc Doãn Tư ngả lưng dựa lên ghế, yên lặng mà chằm chằm cô. Cho dù là hiện giờ, thể của cũng cô. mà cũng tức giận, thật sự tức giận!
Anh chằm chằm cô: “Ý của em là xem chuyện tối qua như ngoài ý , đúng ?”
An Nhiên ừ nhỏ một tiếng.
Cô vẫn luôn giữ lý trí, nhẹ giọng : “Hoắc Doãn Tư, chuyện giữa chúng chỉ ngủ một là thể giải quyết. Chuyện tối hôm qua... thật sự mang nghĩa gì cả.”
Hoắc Doãn Tư tức giận bật .
Anh dậy, lưng cô, cúi nỉ non bên tai cô: “Vậy ngủ thêm vài thì ?”
An Nhiên định thì buông cô . Tuy rằng trong lòng còn tức giận, nhưng may mà Hoắc Doãn Tư vẫn còn phong độ, cùng cô ăn sáng xong thì gọi điện thoại bảo thư ký Nghiêm cho xe tới đây. Anh An Nhiên: “Ừ, đang ở cùng tổng giám đốc An, mang đồ cho tổng giám đốc An , đồ của cô nhăn đến mức thể mặc nữa."
An Nhiên tức giận ném gối về phía .
Anh đúng là hổi Anh đang làm gì đây, trả thù hả! Bên , khi tắt điện thoại, thư ký Nghiêm nhịn suy nghĩ, tối qua tổng giám đốc Hoắc vui vẻ vui vẻ .
Nửa tiếng , thư ký Nghiêm đưa hai bộ đồ tới.
Hoắc Doãn Tư và An Nhiên đồ xong thì xuống lầu.
An Nhiên vốn định mở cửa xe, nhưng Hoắc Doãn Tư giành : “Lên xe, đưa em công ty!”
Nhìn khuôn mặt chút cảm xúc của , An Nhiên còn đang tức giận.
Có điều, cô cảm thấy còn giống như đây. Nếu là đây thì chắc chắn sẽ kiêu căng bỏ .
An Nhiên cảm thấy mềm lòng, ừ một tiếng ghế . Sau đó, Hoắc Doãn Tư cũng lên xe.
Thư ký Nghiêm nhịn bên cạnh lão Triệu.
Đôi nam nữ ghế vẫn còn đang tức giận, chịu chuyện với .
Thư ký Nghiêm thấy bèn thảo luận về thời tiết với lão Triệu. Lão Triệu lái xe : “Sắp mùa mưa , thời tiết cứ như: trở mặt , buổi sáng còn nắng gắt, đến chiều đổ mưa to.”
Thư ký Nghiêm mỉm phụ họa: “ !”
Lão Triệu bắt đầu lải nhải: “Vậy nên khi ngoài xem dự báo thời tiết. Nếu thì sẽ mắc mưa. Con một khi mắc mưa thì sẽ bệnh, bệnh thì sẽ bực bội, giống như bà vợ kinh nguyệt đều, sắp tới thời kỳ mãn kinh của .”
Thư ký Nghiêm: ....
Tổng giám đốc Hoắc cao quý lạnh nhạt : “Bộ phận vận chuyển của công ty cần nhân tài như chú Triệu.”
Lão Triệu lập tức câm miệng.
Khoảng mười phút , xe đến tập đoàn Hoắc Thị, Hoắc Doãn Tư xuống xe, cũng mở cửa xe cho An Nhiên.
An Nhiên sớm cái tính tình của . Nhiều năm trôi qua , làm bố , tính tình của giảm chút nào. Cô cúi đầu : “Tôi xuống xe, cảm ơn tổng giám đốc Hoắc!”
Hoắc Doãn Tư cô, trắng trợn : “Cảm ơn tối qua giúp tổng giám đốc An giải quyết nhu cầu sinh lý?”
An Nhiên hổ tức giận.
May mà lão Triệu và thư ký Nghiêm đều là của , cũng giả vờ .
Cửa xe đóng , thư ký Nghiêm than nhẹ: “Tổng giám đốc Hoắc, làm ...
Hoắc Doãn Tư vỗ nhẹ cổ tay áo: “Tôi đang tức giận.”
Nghe , thư ký Nghiêm nở nụ . Tổng giám đốc Hoắc tức giận, cô vẻ ngọt ngào trong đó chứ?
Hoắc Doãn Tư thật sự tức giận.
Tối hôm qua bao nhiêu ngọt ngào thì sáng hôm nay bấy nhiêu thất vọng.
Trong cuộc họp buổi sáng, khí trong bộ tập đoàn Hoắc Thị đều đè nén, các cổ đông thở cũng dám thở mạnh.
Buổi chiều.
Hoắc Doãn Tư nhận điện thoại từ bố ruột.
Hoắc Minh nhạo con trai vài câu hỏi: Doãn Tư, con và An Nhiên ?”
Hoắc Doãn Tư đáp lạnh nhạt: “Thì cũng thôi.”
Hoắc Minh xem báo, đoán là hai ngủ với , ngủ xong thì An Nhiên mặc kệ Hoắc Doãn Tư.
Ông bố già vui vẻ cảm thấy mất mặt. Hoắc Doãn Tư đúng là vô dụng! Hoắc Doãn Tư rảnh Hoắc Minh lải nhải nên tắt máy.
Lúc , thư ký Nghiêm : “Tổng giám đốc Hoặc, cô Tôn đến đây, dường như... mang theo bánh ngọt cho .
Tôn Điềm? Hoắc Doãn Tư nhíu mày, : “Nói với cô là thích ăn đồ ngọt.”
Thư ký Nghiêm đang định trả lời thì Hoắc Doãn Tư gọi cô : “Thôi bỏ , gọi cô đây!"
Thư ký Nghiêm bất ngờ.
Cô do dự mãi vẫn mạnh dạn : “Tổng giám đốc Hoặc, là đang chút suy sụp, nhưng mà..."
Hoắc Doãn Tư cúi đầu xem văn kiện: “Nghĩ bậy gì hả! Gọi cô !
Thư ký Nghiêm liền gọi .
Một lát , Tôn Điềm . Cô mặc một chiếc váy nữ tính đoan trang, tay cầm theo thức ăn... món gì đắt tiền, mà là KFC bán chạy.
“Hoắc Doãn Tư, em thích ăn cái .”
Giọng của Tôn Điềm cũng ngọt. Cô ghế sô pha, bày đồ ăn , dáng vẻ như là ăn bữa cơm cắm trại ngay đây với .
Tin tức báo khiến nhà họ Tôn cảm thấy .
Tuy rằng chụp mặt của qua đêm với Hoắc Doãn Tư, nhưng mà dùng chân đoán cũng thể đoán cô gái là An Nhiên.
Tôn Điềm khó chịu. Cô làm vợ của Hoắc Doãn Tư. Cô lau khô nước mắt đến đây, còn giả vờ như là đang vui vẻ.
Hoắc Doãn Tư buông văn kiện xuống, sô pha . Anh đoán là Tôn Điềm điều tra , cho răng thích ăn mấy thứ , thực tế thì mấy thứ là ăn cùng An Nhiên.
Không là vì thích ăn, chỉ là vì để trêu ghẹo An Nhiên thôi. Những năm và An Nhiên ở bên , bọn họ ăn KFC, ngược thích cái loại vận động mất hồn giống như hôm qua hơn... Hiển nhiên là Tôn Điềm chuyện .
Hoắc Doãn Tư gảy gảy thức ăn, : “Tôi thích An Nhiên.”
'Tôn Điềm giả vờ nổi nữa, đôi mắt đỏ lên: “Không chia tay với cô ? Anh còn bảo em nhà vài nữa!” “Là bố cô nhờ làm .”
'Tôn Điềm mấp máy môi: “Anh dám ý định lợi dụng em để chọc giận An Nhiên ?”
Hoắc Doãn Tư bình tĩnh cô .
Một lát , khẽ: “Cô cũng là lợi dụng cô để chọc giận cô , còn nghĩ thoáng ? Thật thì thích mấy thứ , mấy năm An Nhiên thích ăn mấy thứ . Tôn Điềm, thích khác .”
Anh suy nghĩ mãi mới một câu mà từng với An Nhiên.
Anh : “Cả đời đều thua trong tay cô .” 'Tôn Điềm , lớn tiếng...
Hoắc Doãn Tư kiên nhẫn với cô , cứ để cô , đợi cô đủ mới : “Trở về , đừng tới đây nữa, thì sẽ cho cô, cũng sẽ cho ... Bởi vì An Nhiên thích chọc giận cô kiểu như .”
Anh tức giận cô, nhưng sẵn lòng đổi vì cô. Nói đến cùng là do thích cô!
Tôn Điềm cắn môi, rốt cuộc mất phong độ, phất hết đồ ăn bàn xuống, lóc chỉ trích , giống như một đứa trẻ giành món đồ chơi yêu thích.
Hoắc Doãn Tư nổi giận.
Ngay cả bản cũng cảm thấy quá dễ tính với Tôn Điềm. Chỉ là nghĩ , mới phát hiện là vì để ý cô , nên mới ngại cảm xúc lên xuống của cô .
Chờ cô làm ầm ï đủ , thư ký Nghiêm dỗ dành về.
Sau đó, Hoắc Doãn Tư bên cửa sổ sát đất, : “Thay tấm thảm khác ”
Thư ký Nghiêm : “Con gái mà, tùy hứng một chút cũng bình thường.”
Hoắc Doãn Tư chợt nhớ tới An Nhiên. Lúc đau buồn, lúc tức giận, An Nhiên từng lóc ầm ï như ... Cô vẫn luôn sống áp lực, áp lực suy nghĩ.
Lúc nhân viên đổi thảm, Hoắc Doãn Tư vẫn còn đang suy nghĩ. gọi điện thoại cho An Nhiên.
Anh chợt nghĩ, nếu cũng giống như Cố Vân Phàm, cho cô thời gian để trưởng thành, sẵn lòng cho cô tự do lựa chọn, thì liệu cô đổi ý định, yêu một nữa ?
Chứ là chuyện một hai như hiện giờ nữa.
Hoắc Doãn Tư giấu sâu tâm tư , suốt cả ngày cũng liên lạc với An Nhiên.
Có điều, khi An Nhiên tan làm về nhà, thấy đàn ông ngủ suốt đêm qua với , đang cùng thím Lâm ngắt đậu.
Cô sững sờ ngay cửa, quên luôn cả đổi giày.
'Thím Lâm thấy cô thì : “Ngài Hoắc đến đây lâu , ngài mà giúp thím nấu cơm nữa. Con rửa tay , thăm Lâm Hi đang ngủ, lát nữa ăn cơm."
Hoắc Doãn Tư mỉm , hòa nhã: “Thím Lâm gọi con là Doãn Tư ."
'Thím Lâm dám gọi.
Ngài Hoắc phận tôn quý, thích hợp gọi thiết như .
Hoắc Doãn Tư cũng kiên trì.
Anh An Nhiên, mặt mày tự nhiên : “Lâm Hi chơi mệt . Chờ thằng bé thức dậy, sẽ giúp thằng bé tắm rửa, ?" Yêu cầu của Hoắc Doãn Tư hợp tình hợp lý. An Nhiên tìm thấy lý do để từ chối.
Chỉ là, tối hôm qua bọn họ mới xảy quan hệ. Tóm là tự nhiên.
An Nhiên đổi giày, về phía phòng ngủ: “Tôi thăm Lâm Hi.” Lúc ngang bàn ăn, cô cúi thấp đầu, ngay cả cũng dám Hoắc Doãn Tư. Đi trong phòng ngủ, cô mới phát hiện trái tim đang đập thình thịch lên.
Lâm Hi đang ngủ say sưa.
An Nhiên xuống, ngắm khuôn mặt ngủ say của con trai, mới bình tĩnh hơn một chút.
Phòng ngủ mở cửa, Hoắc Doãn Tư trong.
An Nhiên chuyện, cuối cùng vẫn . Thím Lâm còn đang ở trong nhà, cô sợ làm cả hai đều khó coi.
Hoắc Doãn Tư đến bên cạnh cô.
Anh cúi , gần như là kề sát cô. Có điều, làm gì quá mức, chỉ vỗ nhẹ lên khuôn mặt Lâm Hi giống cô, cảm giác ấm áp...
Ngón tay thon dài của thỉnh thoảng chạm cô. An Nhiên muốt rút tay .
Hoắc Doãn Tư cũng ngăn cản. Anh khẽ bên tai cô: “Tối hôm qua ngủ một đêm với , nào, bây giờ gánh nặng tâm lý? Tối hôm qua cô An phóng đãng lắm mài”
An Nhiên nóng cả mặt.
cô ở thế yếu, phản bác: “Chỉ là chuyện thể thôi, tổng giám đốc Hoắc vẫn còn nhớ đấy hả!”
Hoắc Doãn Tư thế mà gật đầu: “Ừ, nhớ.”
Hơi thở nóng rực của phả bên tai cô, hổ mà : “Chúng từng tuổi , ai cũng nhu cầu, đúng ?”
An Nhiên ngờ ăn trắng trợn như !
Đương nhiên là cô , nên hừ nhẹ : “Anh cứ chờ xem
Cô vốn tưởng rằng sẽ tức giận.
Nào ngờ hề tức giận chút nào, chỉ là dậy : “Vậy chờ cô An gọi tới bất cứ lúc nào. Haizz... cô An dạo giống như đây nữa, nhu cầu nhiều hơn lâm.”
An Nhiên tức giận cầm gối ném lên .
Hoắc Doãn Tư chụp gối bằng một tay, đó chằm chằm cô, trong mắt vẻ trong trẻo thể bỏ qua.
An Nhiên mặc kệ , mặt . Hoắc Doãn Tư tiếp tục trêu ghẹo cô, lúc thím Lâm gọi ăn cơm....
An Nhiên còn trông Lâm Hi. Hoắc Doãn Tư vỗ nhẹ lên lưng cô, dịu dàng: “Ăn cơm , Lâm Hi mấy tuổi , yếu ớt thể .”
Lúc ngoài, An Nhiên vẫn còn hiểu .
Theo lý mà , sáng nay cãi vui, Hoắc Doãn Tư nên tức giận mới đúng. Sao lúc ở trong nhà cô, ăn cơm cùng hai con cô?
Hoắc Doãn Tư hiếm khi ở ăn cơm, thím Lâm vui vẻ. Lúc thì múc canh, lúc thì múc cơm, lúc thì gấp sườn dê nướng.
Hoắc Doãn Tư An Nhiên, mỉm với thím Lâm: “Dạo khỏe, đang định bồi bổ đây.”
'Thím Lâm vui vẻ: “ , mùa đông thích hợp ăn thịt dê để bồi bổ, nhưng mà mùa xuân ăn cũng bổ . Ngài Hoắc, ngài thích ăn thì nhiều thêm .”
Hoắc Doãn Tư gật đầu: “Cảm ơn thím Lâm”
Thím Lâm khép miệng . Bà là từng trải, một cái là ngài Hoắc ý với An Nhiên. Bà vốn tưởng rằng bọn họ kết thúc , nào. ngờ vòng vòng cũng về bên .
So với bọn họ, thái độ của An Nhiên lạnh nhạt.
Ăn cơm xong, Lâm Hi còn thức dậy, chờ đến gần chín giờ vẫn thức dậy.
An Nhiên ghế sô pha làm việc. Làm xong, cô Hoắc Doãn Tư đang xem TV, TV đang chiếu mèo và chuột, hừ, đúng là ngây thơ.
An Nhiên nhỏ: “Đã muộn , về .”
Hoắc Doãn Tư cũng ăn vạ . Anh dậy xem Lâm Hi, cầm áo khoác và chìa khóa xe ngoài. An Nhiên đuổi theo: “Để em đưa .”
Cô giày, Hoắc Doãn Tư xuống lầu .
Tới lúc An Nhiên xuống lầu, Hoắc Doãn Tư đang dựa bên cạnh xe hút thuốc.
Anh cao ráo, dáng cũng , áo khoác ném trong xe, chỉ còn một chiếc áo sơ mi màu xám đậm và quần tây bình thường, nhưng chỉ
cần thôi cũng thấy cảnh ý vui. Anh trong bóng tối,
ói An Nhiên: “Có chuyện gì?”
An Nhiên kéo kéo cổ áo áo khoác, nghĩ nghĩ : “Sau thể đổi ngày đến thăm Lâm Hi thành thứ bảy hoặc là chủ nhật ? Em sẽ gửi tháng bé cho .”
Hoắc Doãn Tư : “Ngày thường thể đến thăm thằng bé? Sợ ảnh hưởng đến em hả?"
An Nhiên cãi với : “Vậy thôi , tới lúc nào thì tới.”
Hoắc Doãn Tư dập thuốc lá, mở cửa xe, định lên xe.
Lúc , An Nhiên nhịn hỏi: "Hoắc Doãn Tư, rốt cuộc làm gì hà?”
Hoắc Doãn Tư chống một tay lên của xe, dường như là đang suy nghĩ, cuối cùng hỏi cô: “Anh làm gì hả, em ? An Nhiên, cảm thấy tối qua khá .”
