Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1930-1939 Nghe em
    Cập nhật lúc: 2025-10-19 10:35:36
    Lượt xem: 6 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong vài đó còn mang theo ý tứ sâu xa hơn dĩ vãng nhiều. đáng tiếc là nó chỉ diễn trong vài giây.
Bọn họ lướt qua như thế, cô rời , còn ông cứ tại chỗ. Lý Tư Ý cụp mắt xuống, cô vốn nghĩ rằng thể một ngày nào đó Cố Vân Phàm chơi chán thì sẽ quyết định cưới một vợ... nhưng đó sẽ là cô !
Còn bên cạnh cô chính là đàn ông mới gặp, một trai, dịu dàng và ân cần!
Lý Tư Ý nghĩ cứ như , cô chỉ là một cô gái bình thường, cũng còn trẻ nữa, còn mấy năm chơi bời nữa chứ? Cho nên khi xe từ từ rời khỏi nhà
họ Hoắc, cô xóa điện thoại của Cố Vân Phàm khỏi điện thoại.
Sau khi xóa , cô nghiêng đầu về phía mặt hồ ở bên đường, nhưng khóe mắt ngấn nước.
Người đàn ông bên cạnh khoác lên vai cô một chiếc áo khoác đen, nhưng gì mà chỉ vỗ nhẹ vai cô...
Anh xuất từ một gia đình và cùng là trong giới, cho nên thể nào bất cứ chuyện gì giữa Lý Tư Ý và Cố Vân Phàm, nhưng là đối tượng liên hôn, thứ mà quan tâm nhất cũng là cái , chỉ cần khi kết hôn vợ của chung thủy là .
Còn về phần khác, tình tình ái ái gì đó cũng quan trọng. Nhà họ Hoắc, khi khách quý giải tán.
Hoắc Doãn Tư cởi cúc áo ở bộ đồ tây chậm rãi lên lâu, Hoắc Minh ở lầu gọi : “Không còn sớm nữa, Lâm Hi cũng ngủ , cho nên con đừng quấy rầy."
Hoắc Doãn Tư suy nghĩ một lúc: “Để Lâm Hi ở ! Con sẽ đưa An Nhiên về."
Hoắc Minh đang nghĩ gì.
Bố của vài bước lộ một nụ chê mà với : "Con trai của bố lớn như mà còn cảm thấy ngượng ngùng thế ? Có cần bố giúp con bịt tai ở trong biệt thự ?” Mặt của Hoắc Doãn Tư đỏ bừng:
"Bố! "
Hoắc Minh xua tay: "Được ! Con mau bế Lâm Hi phòng ngủ của chúng , còn con thể đưa vợ của đến thế giới hai ! bố cho con , hôn sự của con sẽ do bố sắp xếp nhanh nhất thể!"
Hoắc Doãn Tư nhạt một tiếng.
Hoắc Minh mang theo tâm tình vui vẻ trở về phòng ngủ chờ cháu trai của .
Hoắc Doãn Tư lên lầu mở cửa phòng ngủ , ánh sáng vàng ở bên trong ấm áp, còn mùi sữa giống như trẻ con, khiến cho biểu tình của nhịn mà dịu .
An Nhiên dựa giường ngủ , của cô vẫn mặc một bộ lễ phục, dáng vẻ khi ngủ quyến rũ, khiến cho Hoắc Doãn Tư cầm lòng nổi mà cúi hôn lên môi cô.
An Nhiên chớp hạ lông mi tỉnh : “Kết thúc ?” Cậu ừ một tiếng, nhịn mà hôn cô thật sâu.
An Nhiên đang nửa ngủ nửa tỉnh, cho nên thể mềm mại mà ngửa đầu để hôn, nụ hôn sâu đến mức khiến cô tựa bờ vai của mà nhẹ giọng lẩm bẩm: “Sẽ đánh thức Lâm Hi.” Hoắc Doãn Tư dừng , đôi mắt đen của chăm chú về phía cô.
An Nhiên cắn môi : “Dì Lâm ?” “Sau mười giờ sẽ xe đưa dì trở về.”
Hoắc Doãn Tư vén nhẹ một lọn tóc lên đặt ở phía tai của cô: “Bố của là để Lâm Hi ở đây, còn hai chúng ... Tùy ý! An Nhiên, em qua đêm ở ?"
An Nhiên mặt : "Ngày mai em còn làm."
Hoắc Doãn Tư : "Chúng trở về biệt thự ? Chỉ hai chúng thôi."
An Nhiên cảm thấy bọn họ quá dính , nhưng tối nay là sinh nhật của , cho nên cô cũng phá hỏng cuộc vui của ... Vì thế cô nhỏ: "Vậy về căn hộ ! Gần công ty hơn."
Hoắc Doãn Tư nắm lấy bàn tay của cô, đặt lên một nụ hôn nhẹ lên môi của cô: "Nghe em."
An Nhiên mê loạn.
Hoắc Doãn Tư đưa Lâm Hi cho vợ chồng Hoắc Minh cùng An Nhiên rời ... Tài xế lái xe, hai ở ghế , mà cũng thành thật dựa ghế da nhắm mắt thư giãn.
An Nhiên chợt mắt một lát, mặc dù hiện tại cũng cảm thấy buồn ngủ.
Sau khi xe dừng căn hộ, Hoắc Doãn Tư bảo tài xế rời , còn dẫn An Nhiên lên, nhưng khi thang máy là nhịn mà hôn lấy cô...
An Nhiên chống tay lên vai của nhẹ giọng thì thầm: “Anh kiềm chế chút .”
Hoắc Doãn Tư cúi đầu về phía cô thở nhẹ một , đó trầm giọng khàn khàn : “An Nhiên, là một đàn ông bình thường, ngoại trừ em thì từng tiếp xúc với phụ nữ nào khác. Ba năm làm gì, em cho rằng một ngày thể thỏa mãn ?"
An Nhiên giật . Trên thực tế, cô vẫn luôn lảng tránh về vấn đề giữa bọn họ...
Cậu và Tôn Điềm tiếp xúc với một đoạn thời gian, An Nhiên cũng bao giờ hỏi thăm mối quan hệ giữa bọn họ phát triển đến mức nào...
Nếu Hoắc Doãn Tư , lẽ cả đời An Nhiên cũng sẽ hỏi, nhưng phụ nữ nào mà quan tâm đến loại chuyện .
Lúc thản nhiên , khiến cho An Nhiên đang tựa lưng vách thang máy ngẩng đầu về phía , trong mắt còn chút ngấn nước.
Hoắc Doãn Tư thể tâm tư của cô.
Cho dù mấy năm nay An Nhiên trở thành dáng vẻ gì, năng lực , khi ở trong vòng tay chơi đùa, cô vẫn sẽ luôn thành thật.
Cho dù là cơ thể là miệng.
Mặc dù Hoắc Doãn Tư động tình, nhưng do trong thang máy giám sát, cho nên vẫn kiềm chế một chút.
Cậu khẽ vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô thì thầm: “Sao em nghĩ chạm khác chứ? An Nhiên em để ý ?”
An Nhiên trả lời .
Cánh tay mảnh khảnh của cô trượt xuống im lặng ôm lấy ...
Khiến cho trái tim của Hoắc Doãn Tư chút ươn ướt, ôm nhẹ lấy cơ thể của An Nhiên, bao bọc cô bên trong áo vest của , đó vẫn luôn giữ tư thế cho đến khi cửa thang máy mở , cuối cùng mới ghé bên tai của cô thì thầm:
“Đừng trách , ?” An Nhiên ngửa đầu .
Cửa thang máy mở đóng , đóng mở ...
Một lúc lâu , cô mới mở miệng : 'Vậy cũng đừng trách em! Chuyện qua chúng sẽ nhắc đến nữa."
Hoắc Doãn Tư dùng đôi mắt đen trong trẻo chằm chằm cô.
An Nhiên vốn tưởng rằng sẽ hôn , nhưng thật lâu , đối phương chỉ dùng trán chạm nhẹ cô một chút, đó kéo nhẹ cô khỏi thang máy.
Lúc trở về căn hộ nữa, tâm trạng cũng trở nên khác biệt.
Hoắc Doãn Tư bật đèn lên, ánh đèn vàng ấm áp tỏa một lượng nhiệt khiến căn phòng trở nên ấm áp, đó đầu về phía An Nhiên : “Đi quần áo ngoài ăn chút gì .”
An Nhiên chính đói bụng, nhưng vòng tay qua eo gợi cảm của cô nhỏ: “Buổi tối ăn nhiều, lát nữa em cùng ăn chút gì nhé.”
Cậu như thế, khiến An Nhiên chịu nổi, gương mặt cũng vì thế mà ửng đỏ.
Cô đến phòng khách nhưng đối phương kéo trở về: “Vào phòng ngủ chính ! Để nhờ thư ký Nghiêm chuẩn quần áo cho em.”
An Nhiên ôm lòng.
Kỳ thực cũng gì, chỉ là do cô dám mà thôi, cho nên cụp mắt xuống, môi run run: “Vẫn quá nhanh.”
“Nhanh cái gì cơ?”
Hoắc Doãn Tư dùng ngón tay thon dài của khẽ vuốt lên cánh môi của cô, đó nhẹ nhàng : “Lâm Hi lớn như !” Sau đó ghé sát tai của cô : “An Nhiên, chúng sinh thêm một đứa nữa ?”
Cậu cả một nam một nữ, nhưng nếu là con trai... Cũng .
Mặt An Nhiên càng nóng hơn, im lặng đẩy : "Không là ăn ? Em quần áo và tẩy trang.”
Khi họ đến phòng ngủ chính và bước phòng đồ thì mới phát hiện cách bố trí của căn phòng để quần áo đổi.
Mặc dù cô từng dọn dẹp nơi , nhưng vốn dĩ như thế, hai dãy tủ quần áo đó biến thành tủ góc hiện tại, mà cái hẳn vì để đựng nhiều đồ hơn, hơn nữa đồ của nam nữ ngăn cách, diện tích của nữ cũng lớn hơn một chút. Trong lòng của An Nhiên trở nên căng thẳng, nhưng cô vẫn kéo nhẹ cửa tủ .
Chiếc tủ dài hơn bốn mét chứa đầy quần áo phụ nữ, từ quần áo cá nhân mặc hàng ngày cho đến những bộ vest, váy trang trọng hơn, phụ kiện cũng để đầy mấy cái ngăn kéo lớn, trong đó một chiếc đồng hồ khiến cô chú ý đến.
Đó là chiếc đồng hồ nữ Patek Philippe.
Kiểu dáng của nó giống như chiếc dành cho các cặp đôi mà Hoắc Doãn Tư đeo hồi đó, nhưng An Nhiên nhớ rõ là chiếc đồng hồ còn bán thị trường nữa, bởi vì nó mua .
Trong lòng cô nhiều cảm xúc lẫn lộn, đó xuống chiếc nhẫn ở giữa ngón tay , mà cái cũng là tâm ý của , nhưng An Nhiên tìm cảm giác kinh ngạc và hồi hộp như lúc
đầu đó, cũng là chuyện liên quan đến việc yêu mà lẽ là do bản trải qua quá nhiều chuyện.
Cô đeo thử chiếc đồng hồ mà nhẹ nhàng đặt nó trở . Ở cửa, Hoắc Doãn Tư đó.
Cậu cởi cà vạt xắn tay áo sơ mi lên tận khuỷu tay, đồng thời để lộ bắp tay rắn chắc của trai trẻ, từ đó tạo cho vài phần giản dị và trưởng thành hơn.
Cậu cũng nó một lúc lâu, nhưng vẫn bước tới cầm chiếc đồng hồ lên.
"Không thích ?"
"Đắt quá! Không thể mang làm ."
Hoắc Doãn Tư gõ nhẹ lên đầu cô một cái nhạt một tiếng: "Luôn cơ hội! Sau khi chúng kết hôn, chắc chắn sẽ đưa em dự nhiều bữa tiệc khác ... , sẽ ở nhà chăm sóc Lâm Hi."
An Nhiên cũng theo: "Nhất định làm ?”
Cậu cúi đầu hôn lấy cô, thanh âm chút mơ hồ: "Nhất định!”
Vừa dứt lời, vỗ nhẹ lên cô, ý là cô mau quần áo...
An Nhiên lễ phục tẩy trang và tắm rửa đơn giản. khi phòng khách thì mới phát hiện Hoắc Doãn Tư ăn làm xong hai chén mì trường thọ, màu mè mà chỉ hai bát mì vô cùng đơn giản với hành lá xắt nhỏ, mùi khá thơm.
An Nhiên xuống, ngẩng đầu về phía : “Anh học nấu ăn khi nào?”
Hoắc Doãn Tư: “Em ?” An Nhiên .
Một lúc mới nhàn nhạt : “Sau khi Libya, mỗi ngày ngoài việc làm thì chính là làm, hơn nữa cơm ở bên đó cũng quen ăn, mà bản còn cố tình mang theo đầu bếp đến, cho nên chỉ thể tự học một ít thôi."
Cậu thông minh, cho nên tài nấu nướng lúc của cũng hơn nhiều so với An Nhiên.
Ngay cả món mì đơn giản cũng ăn ngon, nhưng An Nhiên chuẩn ăn một miếng thì lập tức cứng đờ, đó ngước mắt lên, Hoắc Doãn Tư đang chăm chú về phía cô thấy thì lên tiếng: “Ăn ngon ?”
An Nhiên nhạt: “Rất ngon.”
Hoắc Doãn Tư dừng một chút, đó : “Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.”
do An Nhiên giữ dáng , cho nên chỉ ăn một nửa, khi cô ăn xong thì thu dọn bát đĩa, còn Hoắc Doãn Tư tắm...
khi cô đến phòng ngủ chính thì luôn cảm thấy chút tự nhiên, mặc dù bọn họ con, nhưng cô từng ngủ chiếc giường .
Hơn nữa là về phương diện của Hoắc Doãn Tư...
An Nhiên nghĩ đến đây là đỏ bừng mặt, cho nên cô cầm lấy điện thoại di động để xử lý một việc của ngày mai.
trong lúc mà cô đang tập trung, Hoắc Doãn Tư khỏi phòng tắm, đó vòng tay phía mà ôm lấy cô, tay còn thì giật lấy điện thoại di động ở trong tay của đối phương: “Đã trễ thế mà em còn làm việc ?”
An Nhiên bất đắc dĩ.
Cậu lên sô pha, đó ôm cô lên đùi của ném chiếc khăn tắm cho cô: “Giúp lau tóc.” Đêm khuya yên tĩnh.
Bởi vì lúc bọn họ đang ở cùng một , cho nên gì là thể , gì là thể làm, khiến trong lòng của An Nhiên chút mềm mại, cô dùng khăn nhẹ nhàng quấn mái tóc ướt của , đó nhẹ nhàng lau lẩm bẩm : “Sau bấy nhiêu năm mà vẫn đổi chút nào.
“Thật ?”
Một tay của Hoắc Doãn Tư ôm lấy vòng eo của cô khẽ vuốt ve qua , ý vị ám chỉ rõ ràng.
An Nhiên dám trêu chọc mà chỉ chuyên tâm lau tóc, thật lâu mới dám nhỏ giọng : "Được ! Đi ngủ , ngày mai còn dậy sớm làm."
cô bóp chặt lấy vòng eo để ngăn cô dậy: “An Nhiên, em vẫn chúc mừng sinh nhật .”
Mặc dù đây để ý đến sinh nhật cho lắm, nhưng năm nay thì khác, bởi vì năm nay An Nhiên và Lâm Hi.
An Nhiên nghiêng ở đùi của , cho nên thể cảm nhận thể nóng rực của đàn ông, thực thì cô cảm thấy chút sợ làm chuyện xằng bậy, cho nên bản chỉ thể ngoan ngoãn theo đó mà dựa đầu vai của : "Không em tặng quà cho ?"
Tư thế gần đến mức chỉ cần cô liếc mắt một chút thôi cũng thể thấy chiếc cằm nhọn như đao của nhếch lên, cả lộ vẻ vô cùng gợi cảm.
Mà cái cũng làm cho thể của An Nhiên run lên.
Hoắc Doãn Tư chịu buông cô , mà nhẹ nhàng vuốt ve phía cổ của cô, bộ dáng đó tựa như đang vuốt ve một con thú nhỏ : “Anh .”
Mà cô chỉ thể ôm lấy cổ của : “Hoắc Doãn Tư, sinh nhật vui vẻ.”
Hoắc Doãn Tư dùng sức nắm lấy tay của cô, một lúc hôn nhẹ lên môi của đối phương: “Lúc năm , hy vọng lời mà em chính là...Chúc chồng yêu sinh nhật vui vẻ.”
An Nhiên cắn nhẹ lên môi của : “Vậy là qua sinh nhật của đó?” Giọng của cô phần nũng nịu,
Hoắc Doãn Tư vốn kích thích , cho nên làm gì còn chịu nữa, lập tức bế cô về phía chiếc giường lớn. Sau khi đặt cô xuống thì cắn nhẹ môi cô lẩm bẩm: “Vốn cảm thấy em mệt, cho nên chạm em, nhưng em quả thực là... tìm c.h.ế.t mà."
An Nhiên vốn định từ chối, mặc dù cô chỉ mới trải qua một đàn ông là , nhưng cô ngây thơ đến thì vẫn rằng những như Hoắc Doãn Tư đây cực kỳ tiết chế, nhưng vẫn luôn cách khiến cô chìm đắm...
Sáng sớm khi An Nhiên tỉnh dậy thì cảm thấy eo của sắp gãy luôn .
Mặc dù cô tỉnh từ sớm nhưng vẫn thể bò dậy nổi, vì cô thầm nghĩ: Mê mất cả lý trí, của bây giờ làm chút nào!
Về phần đàn ông hung bạo của tối hôm qua, lúc sớm còn giường mà đang mặc quần áo chỉnh tề xuất hiện ở cửa phòng ngủ chính, cũng cài sẵn nút tay áo, lộ dáng vẻ tự phụ:
“Để đưa em đến công ty."
An Nhiên hồi lâu, đó sấp xuống, bởi vì chính dậy nổi.
Hoắc Doãn Tư khẽ một tiếng tới ở mép giường, đó chui trong chăn sờ soạng, nhưng một lúc An Nhiên chặn tay của để cho xằng bậy, cuối cùng là hừ nhẹ một tiếng: “Không thể nữa! Sáng nay ở công ty sẽ cuộc họp, mà tài liệu đều đang ở chỗ của em.”
Trong lúc những lời , mặt của cô đỏ bừng.
Hoắc Doãn Tư dùng ngón tay mảnh khảnh vuốt ve đôi mày của cô: "Nếu em cảm thấy quá vất vả thì từ chức , khi trở về sẽ cho em một khoản tiền, như thì em làm gì thì làm."
An Nhiên chủ kiến khác.
Vụ hợp tác đó của Trung Thiên cô chuẩn gần nửa năm, hiện tại việc đàm phán cơ bản tất. Sau khi ký hợp đồng, cô sẽ coi là đối tác của Cố Thị, như thì cô mới càng xứng đôi hơn với Hoắc Doãn Tư, khi bản ở bên cạnh cũng sẽ cảm thấy tự tin hơn.
cô cũng Hoắc Doãn Tư cô ở Cố Thị. Cho nên cô dựa đầu giường nhẹ giọng : “Năm Tổng Giám đốc Cố sẽ trở thành phố H để chủ trì thứ, lẽ em sẽ ở thành phố B để tiếp quản chi nhánh của công ty ở khu vực . Hoắc Doãn Tư, chúng là yêu của , nhưng công công, tư tư...Tốt nhất đừng xen lẫn."
Cô rõ, càng nhận nhiều thì cái giá trả sẽ càng lớn. Cô khác với của Hoắc Doãn Tư là Ôn Noãn, Ôn Noãn nhà đẻ vững mạnh, hơn nữa đối phương từng trả giá nhiều thứ cho nhà họ Hoắc và cho cả Hoắc Minh, nhưng An Nhiên của bây giờ cái gì cũng , cho nên cô thể dựa gì để cho rằng chính thể an ở bên cạnh Hoắc Doãn Tư chứ? Chỉ dựa cảm tình của là việc sinh cho một đứa con?
Thực thì những điều đều đáng tin cậy, chỉ khi cô sự nghiệp của riêng thì mới thể cô trèo cao, càng bay lên cành cao làm phượng hoàng.
An Nhiên xong, Hoắc Doãn Tư cũng tranh cãi với cô, đó là chạm nhẹ mặt của đối phương: “Được , năm .”
Cậu khó dễ chịu như , cho nên trong lòng của An Nhiên cảm thấy vui mừng, bởi vì kể từ khi đoàn tụ đến nay, hầu như luôn là chủ động, mà cô cũng hiếm khi chủ động đến gần , nhưng lúc cô mật với .
ngay khi cô lên , đôi mắt đen láy của Hoắc Doãn Tư lộ vẻ thâm trầm: “An Nhiên, em đang làm gì ?”
Sau đó ghé tai cô, cắn nhẹ má thì thầm: “Tìm c.h.ế.t đấy!"
cuối cùng chỉ thấy cánh tay thon dài của An Nhiên ôm lấy , đó ngẩng đầu hôn lên chiếc cằm xinh và mịn màng của , của mang theo mùi nước cạo râu sảng khoái...
Hoắc Doãn Tư đáp , chỉ cúi đầu về phía cô.
Mà khuôn mặt của An Nhiên đỏ lên, cô ngậm lấy đôi môi của hôn lên, đó thâm nhập trong...
Cuối cùng thì nhẹ nhàng kéo chiếc chăn mỏng ở của xuống, đồng thời ôm lấy mặt của cô và khiến nụ hôn sâu hơn, giọng cũng trở nên mơ hồ: "Tám giờ rưỡi xuất phát, còn nửa
tiếng nữa! An Nhiên, mấy năm nay là em học hư đúng ..."
Lời , khuôn mặt của cô càng đỏ đến kỳ cục. Sau khi rửa mặt, quần áo và ăn sáng xong, cô lên xe của Hoắc Doãn Tư.
Sau khi trải qua hai ngày mật, Hoắc Doãn Tư những dấu hiệu mệt mỏi mà ngược còn tỏ phấn chấn oai hùng hơn.
Sau đó chỉ thấy nghiêng thắt dây an cho An Nhiên nhẹ giọng : “Bố của gọi điện tới, là giữ Lâm Hi hai ngày, nếu buổi tối đưa dì Lâm tới cùng?"
An Nhiên lắc đầu: "Vẫn là thôi , lẽ dì Lâm sẽ quen." Hoắc Doãn Tư kiên trì, chỉ hôn cô một cái.
Đầu tiên là đưa cô đến công ty của Cố Thị , khi đợi cô xuống xe xong mới đến công ty của .
Lúc , ngay khi An Nhiên thang máy thì tình cờ thư ký Nhị Bí cũng tới, nhưng vẻ mặt của thư ký Nhị Bí đúng, thế là An Nhiên hỏi: "Sao ?"
Thư ký Nhị Bí do dự một chút : "Ở trụ sở chính xảy chuyện! Lão chủ tịch lên cơn đau tim và qua đời ngay trong đêm qua, nhưng cũng trong đêm hôm qua Tổng Giám đốc Cố thì bay suốt đêm trở về thành phố H.”
An Nhiên cảm thấy chút bối rối, đó chỉ thấy cô vội vàng lấy điện thoại di động lên mạng.
Quả nhiên, đầu đề đều về việc ông chủ giàu họ Cố thành phố H từ trần. Hình ảnh kèm theo cho thấy Cố Vân Phàm và vợ cũ của Cố Tị đang cùng , dáng vẻ đó khá hài hòa và trang trọng.
An Nhiên , giờ Cố Thị luôn xảy nội đấu.
Cái thừa kế Cố Vân Phàm cũng dễ dàng gì, bên phía vợ của ông chịu buông tay, thậm chí còn ngoài sáng trong tối tranh đoạt, lúc lão Cố qua đời, cho dù di chúc thì đối với Cố Vân Phàm mà cũng việc chiếm vị trí cũng chẳng dễ dàng đến .
An Nhiên gọi điện thoại cho Cố Vân Phàm.
Điện thoại vang lên ba tiếng, kết nối là thấy giọng chút khàn khàn của ông : “Biết ?”
“Tổng Giám đốc Cố.”
An Nhiên trầm giọng lời chia buồn. Cố Vân Phàm gật đầu: “Tôi !”
Ông dừng một chút chậm rãi : “An Nhiên, tạm thời thể thể thành phố B ! Ý định ký hợp đồng với bên Trung Thiên ký kết ngay trong đêm, tạm thời xem như định, nhưng tổng công ty phía bên yêu cầu cần , cho nên cần của ở bên cạnh, An Nhiên, cô hiểu ý chứ?"
An Nhiên cuộc tranh đoạt tài sản lên đến hàng trăm tỷ tàn khốc đến mức nào.
Cố Vân Phàm cũng là tham luyến tiền tài, kỳ thực thì ông càng thích tự do hơn, nhưng Cố Thị là nơi Cố Vân Phàm đắm chìm hơn 20 năm, ở đây nhiều nhân viên và cấp cùng ông lớn lên, cho nên ông thể vứt bỏ thèm ngoảnh đầu .
Đương nhiên, ông cũng , hiện tại bản đưa yêu cầu với An Nhiên sẽ khiến An Nhiên cảm thấy chút khó xử.
ông còn lựa chọn nào khác, bởi vì lúc ông cần đáng tin cậy ở bên cạnh, mà An Nhiên là ứng cử viên duy nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1930-1939-nghe-em.html.]
An Nhiên chỉ mất 10 giây để suy nghĩ.
Cô cầm điện thoại với giọng điệu bình tĩnh: “Tổng Giám đốc Cố, chiều nay lập tức bay qua đó.”
Cố Vân Phàm cảm thấy chút cảm động, hiện tại chỉ cần An Nhiên còn ở thành phố B, cô sẽ tất cả chứ cần dốc sức ở Cố Thị.
Cho nên mặc dù ông gì đó, nhưng nên mở miệng thế nào.
An Nhiên nhẹ giọng : “Để giải thích với dì Lâm một chút, Tổng Giám đốc Cố, hẹn gặp ông lúc năm giờ chiều.”
Ở phía bên , Cố Vân Phàm lộ vẻ chút phiền muộn: An Nhiên là tâm phúc ông bồi dưỡng, cô chuyên nghiệp và bình tĩnh, nhưng đôi khi khiến ông cảm thấy chút hối hận
và thậm chí còn hy vọng đối phương cần bình tĩnh như ...
An Nhiên cúp điện thoại.
Cô một trong phòng làm việc, lẳng lặng suy nghĩ hồi lâu, đó đặt vé máy bay đến thành phố H hai giờ chiều nay.
Cửa truyền đến tiếng gõ cửa, thư kỳ thứ hai . An Nhiên rút tập tài liệu : “Đây là tài liệu của dự án chính trong vòng nửa năm tới, em giao nó cho Phó Giám đốc Lý , Tổng Giám đốc Cố kế hoạch tiếp theo của công ty do chỉ đạo.”
Thư ký thứ hai gật đầu xong thì nhỏ giọng hỏi: “Chị An, chị thành phố H ?”
An Nhiên ngơ ngác, đó thì nhạt gật đầu.
Thư ký thứ hai thôi, cuối cùng vẫn chỉ ôm tài liệu mất. Đợi cô mất, An Nhiên mới tựa lưng ghế khẽ xoay vài vòng, cô nhớ đến Hoắc Doãn Tư... Chỉ còn hơn một tháng nữa là đến Tết , cô làm hòa với , chắc chắn sẽ cô rời thành phố B. Nói đến đây, An Nhiên cũng chắc thể về kịp Tết .
Thế nhưng Tổng Giám đốc ơn dìu dắt cô, lúc cô thể nào mặc kệ .
An Nhiên cắn môi, gọi điện thoại cho Hoắc Doãn Tư. Tập đoàn Hoắc Thị.
Trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc tầng cao nhất, Hoắc Doãn Tư cửa sổ sát đất, mặt là phong cảnh của hơn nửa thành phố B.
Cậu đưa mắt hết thảy.
Điện thoại bàn làm việc vang lên từng hồi chuông, đoán là An Nhiên gọi đến.
Hoắc Doãn Tư bắt máy.
Điện thoại đổ chuông mấy , đó tiếng gõ cửa phòng làm việc vang lên, giọng thư ký Nghiêm truyền đến: “Tổng Giám đốc Hoắc, An Nhiên gọi đến, giờ ngài tiện ?”
Cửa mở , sườn mặt của cấp cao quý xuất hiện.
Thư ký Nghiêm khó hiểu, rõ ràng sáng nay cuộc họp quan trọng nhưng Tổng Giám đốc Hoắc dời để gặp một khách quan trọng, khi về thì cứ một trong phòng làm việc như đang chờ đợi gì đó.
Hoắc Doãn Tư , mắt chiếc điện thoại di động trong tay thư ký Nghiêm.
Cậu bằng giọng lạnh nhạt: “Để gọi cho cô !”
Thư ký Nghiêm hiểu nổi bọn họ, chỉ đành đè giọng mấy câu với An Nhiên cúp điện thoại ngoài.
Hoắc Doãn Tư chậm rãi bước đến bàn làm việc.
Cậu cầm điện thoại lên, đó hiển thị 5 cuộc gọi nhỡ đều do An Nhiên gọi đến. Cậu khẽ ấn gọi , một giây là An Nhiên bắt máy: “Anh đang họp .”
Hoắc Doãn Tư lạnh nhạt “ừ” một cái.
Sau một hồi im lặng, An Nhiên mới nhẹ giọng : “Có thể em sẽ công tác một thời gian.”
“Phải thành phố H?” An Nhiên cũng thấy lạ khi , bởi vì việc chủ tịch của tập đoàn Cố Thị qua đời lên hot search, hẳn là tất cả trong giới cũng , cô sợ mất hứng nên đè giọng thật mềm: “Giúp đỡ xong thì em về.”
Hoắc Doãn Tư lạnh: “Đã sắp xếp hành lý ? Sắp xếp xong thì đến chỗ một chuyến .”
Cậu xong thì cúp máy ngay.
Bên , An Nhiên cầm điện thoại đờ một hồi lâu. Cô cũng , rõ là Hoắc Doãn Tư đang mất hứng, cho cô đến thành phố H.
Thế nhưng bất luận , chuyến cô nhất định .
Lùi một bước mà , liên quan đến tình cảm thì cũng vì đạo đức nghề nghiệp của cô.
Tóm thì An Nhiên vẫn để ý đến Hoắc Doãn Tư, cô dọn dẹp một chút đón xe đến tập đoàn Hoắc Thị , cô đến thấy thư ký Nghiêm đang chờ tầng, chị sóng vai với An Nhiên, nhỏ giọng : “Tổng Giám đốc trông mất hứng , hai cãi ?”
An Nhiên lắc đầu: “Không .” khi một lát sẽ cãi .
Thư ký Nghiêm thở phào nhẹ nhõm, dẫn cô đến phòng làm việc của Tổng Giám đốc, khi dẫn đến cũng chẳng đoái hoài gì đến chuyện nước, chỉ nhường gian riêng tư cho bọn họ.
An Nhiên đóng cửa .
Hoắc Doãn Tư đang làm việc ghế salon, đang chăm chú laptop đặt đầu gối, đang suy nghĩ gì, thấy tiếng đóng cửa thì giương mắt lên cô: “Nhất định ?”
An Nhiên dựa lưng cửa.
Cô đắn đo một hồi nhẹ giọng hỏi: “Anh em ?” Hoắc Doãn Tư vẫn cứ chăm chú cô, lát thì khép laptop , khẽ ném một cái túi da bên cạnh lên bàn mắt, nhếch cằm: “Xem thử cái hẵng quyết định.”
An Nhiên khó hiểu.
cô vẫn xuống đối diện , mở túi tài liệu , chỉ mất hai giây là khuôn mặt trắng bệch.
“Hợp đồng hợp tác giữa Hoắc Thị và Trung Thiên.”
Cô xong nhanh như gió, đó ngước mắt, trong đó là vẻ dám tin, thậm chí giọng cũng trở nên run rẩy: “Anh ký cái với Trung Thiên khi nào?”
Hoắc Doãn Tư bình tĩnh : “Một tiếng ! An Nhiên, Hoắc Thị xem trọng cuộc hợp tác với Trung Thiên, dự án còn đang cần dẫn dắt, chỉ cần em rời khỏi Cố Thị, gia nhập tập đoàn
Hoắc Thị thì dự án sẽ giao cho em quyền phụ trách, sự nghiệp lẫn địa vị mà em đều sẽ đạt .”
An Nhiên vẫn đang khiếp sợ.
Cô hàng chữ to , những lời Hoắc Doãn Tư , cô chuyện đ.â.m lưng trong giới làm ăn bọn họ là chuyện thường, kinh doanh chính là chừa thủ đoạn, huống chỉ còn là dự án trị giá mấy chục tỷ, thế nhưng...
Cô run giọng: “Tổng Giám đốc Cố ơn với em. Bây giờ ông đang cần em giúp đỡ mà em cầm dự án Cố Thị vụt mất để lót đường cho , Hoắc Doãn Tư, cảm thấy hợp lý ?”
Hoắc Doãn Tư lẳng lặng cảm xúc phập phồng của cô.
Vẻ mặt vẫn bình tĩnh, hỏi ngược : “Vậy em cảm thấy thế nào mới hợp lý? Để em đến an ủi nỗi đau mất cha của ông , là để em và ông ngày ngày bên , là cứ mỗi lúc ông gặp chuyện là em sẽ dùng cái cớ ơn nghĩa để đến bên cạnh ông ?”
An Nhiên bằng ánh mắt đầy xa lạ. Giọng cô nhẹ bẫng: “Anh ý gì?”
Hoắc Doãn Tư nghiêng sang nắm lấy cổ tay cô, dán sát tai cô lẩm bẩm: “Em rõ ý đồ của ông với em... Em rõ ông ý đồ với... . Em là bạn gái , sẽ là mợ Hoắc, em ở bên cạnh ông hợp lý ?”
Lòng An Nhiên nhói lên.
Cô ngửa đầu khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc. , Hoắc Doãn Tư sinh sống , quyền thế, mạnh mẽ
quyến rũ, nhưng cũng khốn nạn! Những lời lúc khác gì lúc cô xứng làm mợ Hoắc? Chỉ vì cô làm việc với Cố Vân Phàm mà định kiến với cô.
Chủ yếu là xem thường cô. Cậu cảm thấy hết thảy những thứ cô hôm nay đều dựa quan hệ với Cố Vân Phàm nên cho phép cô qua với Cố Vân Phàm, dù cho đối phương đang ở trong tình thế khó khăn. An Nhiên run môi, khó khăn lên tiếng: “Đây chỉ là một công việc! Hoắc Doãn Tư... Nếu như cảm thấy em ở bên cạnh Cố Vân Phàm làm thoải mái, khi qua giai đoạn em thể nhận những gì xứng đáng và rời khỏi tập đoàn Cố Thị, nhưng lúc em bội bạc thì em làm .”
Hoắc Doãn Tư buông cô .
Ngón tay thon dài của nhẹ nhàng lướt qua phần hợp đồng, lạnh nhạt : “Quyền thế và danh phận cũng giữ em ? An Nhiên, tới nửa năm Cố Thị sẽ thể lắng xuống.”
Con ngươi An Nhiên co rụt .
Lúc đến đây cô cho là sẽ tức giận, sẽ phản đối nên còn xe cô nghĩ sẽ nhượng bộ một chút, nhưng cô ngờ Hoắc Doãn Tư thể tuyệt tình như ... Cuối cùng cô hiểu, để ý tới những chuyện đêm đó ở câu lạc bộ thế nào, lẽ chỉ là lời ngọt ngào trót lưỡi để mê hoặc cô, lẽ trong lòng từng thật sự tin tưởng cô, luôn nghĩ rằng cô mờ ám với Cố Vân Phàm.
An Nhiên cụp mắt.
Cô cẩn thận nghĩ xem gì, cũng suy tính sự ảnh hưởng khi quyết liệt đối đầu với Hoắc Doãn Tư. Cô nghĩ ngợi chừng năm phút, trong thời gian đó Hoắc Doãn Tư vẫn một mực cô chăm chú.
Từ đầu đến cuối vẫn cho rằng thông minh thì sẽ lựa chọn thế nào.
Cuối cùng, An Nhiên ngước mắt.
Ánh mắt cô hệt như màn đêm, thất vọng, mở miệng phát giọng khàn khàn: “Dự án em theo nửa năm, ai tình cảm với nó bằng em, nhưng Hoắc Doãn Tư chỉ cần một tiếng là thể dễ dàng cướp nó , quăng bỏ cố gắng của em. Có thể là thích em, nhưng em cũng , nếu như chúng yêu đương thì đầu tiên học cách tôn trọng em, đối xử với em một cách bình đẳng. Anh cao ngạo quen thói nên chỉ để ý đến sự tồn tại của Cố Vân Phàm, nhưng còn em thì ... Chẳng lẽ đau lòng buồn khổ vì sự xuất hiện của Lý Tư Ý và Tôn Điềm ?”
Đôi môi mỏng của Hoắc Doãn Tư khẽ hé: “Em suy nghĩ kỹ .” An Nhiên khẽ lắc đầu: “Không cần nghĩ nữa! Anh Hoắc, đúng là đổi chút nào! Tôi ở trong lòng cho đến giờ cũng chỉ là thú cưng khiến vui vẻ mà thôi, nghĩ thế nào, coi trọng ai giờ đều quan tâm, chỉ trong thế giới của chỉ thôi, nhất là ở nhà sinh nhiều con cho , làm
vai trò mà mong , thỏa mãn định nghĩa hạnh phúc của mà thôi.”
“ đó là thứ !”
“Hoắc Doãn Tư, vẫn sống , thế nhưng lúc khó khăn nhất là Tổng Giám đốc Cố chứa chấp .”
Hoắc Doãn Tư cô: “Em nhất quyết ?”
An Nhiên dậy: “! Tôi ! Còn nữa... Hoắc Doãn Tư, nếu chúng hợp thì thôi !” Cô xong thì bước thẳng ngoài cửa.
Tay chạm nắm cửa thì giọng của Hoắc Doãn Tư vang lên từ lưng.
“An Nhiên, em nghiêm túc?”
Tay cô vặn nắm cửa, ngước đầu để , khẽ ừ: “! Vô cùng nghiêm túc! Hoắc Doãn Tư, chúng cùng đường.”
Cậu vô cùng thất vọng với cô, cô thấy . Dù chỉ thông cảm cho cô một chút xíu thôi thì cũng sẽ dùng cách mạnh mẽ và độc đoán như để xử lý, An Nhiên đau lòng tiếc nuối, nhưng cảm thấy tình cảm như thế... bằng .
Cô nghẹn ngào: “Tôi đón Lâm Hi đây! Chuyện của con thì chờ về bàn .” Cuối cùng An Nhiên vẫn .
Cô chấp nhận sự sắp xếp của mà lựa chọn đến với Cố Vân Phàm, kết thúc cuộc sống của .
Hoắc Doãn Tư vẫn cứ im lặng đó, mặt âm u. An Nhiên đến nhà họ Hoắc một chuyến.
Cô đến đón Lâm Hi, vợ chồng Hoắc Minh lý do gì để ngăn cản.
Hai họ , Hoắc Minh gọi điện mắng con trai một trận: “Mới hôm qua còn ngọt ngào thiết, hôm nay chọc ? Lúc An Nhiên tới đây mắt đỏ hồng, Hoắc Doãn Tư, con làm gì?”
Tâm trạng Hoắc Doãn Tư nên đối phó mấy câu cúp điện thoại.
Không ai để ý Cố Vân Phàm bao nhiêu.
Nếu mấy câu ở câu lạc bộ thì cũng chẳng để ý như , thế nhưng Cố Vân Phàm thật sự bày tỏ ý đồ với An Nhiên... Bây giờ An Nhiên vì Cố Vân Phàm mà nhất quyết bay đến thành phố H.
An Nhiên chẳng đổi chút nào. , đổi mà đổi là cô!
An Nhiên đón Lâm Hi về căn hộ.
Dì Lâm đang gói sủi cảo, thấy cô dẫn Lâm Hi về thì sợ hết hồn: “Sao về lúc ? Lâm Hi ở nhà ông bà nội quen ?” Vừa hỏi xong thì bắt gặp đôi mắt đỏ hồng của An Nhiên: “Sao thế?”
Lúc dì Lâm hỏi đến, Lâm Hi cũng ngẩng đầu lên .
Cậu nhóc tuy nhỏ tuổi nhưng cũng hiểu chút chuyện, bé dè dặt kéo lấy tay An Nhiên, kêu như một con mèo nhỏ: “Mẹ.”
Mắt An Nhiên càng đỏ thêm.
Cô xổm xuống nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Lâm Hi: “Mẹ .” An Nhiên võ về Lâm Hi một hồi, cho đến tận khi bé vui vẻ về phòng chơi bóng da mới thôi. Dì Lâm vẫn còn gói sủi cảo, thấy Lâm Hi mới kéo An Nhiên qua nhỏ giọng hỏi: “Cãi với Hoắc ?”
An Nhiên cũng giấu giếm, kể chuyện cho dì .
Dì Lâm im lặng hồi lâu mới chậm chạp lên tiếng: “Cậu Hoắc là , là thật sự tình cảm với cô, nhưng giày chân thì chỉ bản mới , chỉ khuyên làm lành chứ khuyên chia tay, nhưng cuối cùng vẫn do cô quyết định, tóm mặc kệ dì cũng sẽ giúp cô chăm sóc Lâm Hi thật .”
An Nhiên ôm dì Lâm một cái.
Trong lòng dì Lâm cũng dễ chịu hơn, nhẹ giọng : “Chuyến bay buổi chiều ? Cô dọn hành lý , nấu xong sủi cảo dì sẽ kêu cô.”
An Nhiên gật đầu, quả thật lúc cô cần gian riêng tư. Lần ít nhất cũng mất một tháng, cô lôi cái vali size to . Dọn dẹp xong thứ, cô chợt cúi đầu ngón giữa của , chiếc nhẫn kim cương Hoắc Doãn Tư tặng cô vẫn còn đó.
An Nhiên khẽ vuốt ve nó mấy cái.
Đến tận lúc cô vẫn thích Hoắc Doãn Tư, nhưng hợp chính là hợp, cách giữa bọn họ quá xa.
Hồi lâu , An Nhiên vẫn tháo chiếc nhẫn , cẩn thận cất tủ đầu giường.
Cô và Hoắc Doãn Tư cũng chỉ đành như thế...
An Nhiên từng đắn đo nên dẫn Lâm Hi đến thành phố H , nhưng khi cân nhắc thì quyết định thôi.
Lần qua đó sẽ bề bộn nhiều việc. Cô chăm nổi Lâm Hi, nhờ dì Lâm chăm mới nổi.
An Nhiên tự bắt xe sân bay, cô đổi vé máy bay chuẩn qua cửa kiểm tra an ninh thì một giọng vang lên lưng: “An Nhiên.” An Nhiên đầu , là Lý Tư Ý. Mắc chiếc áo măng tô màu cà phê, đeo kính râm, trang điểm tỉ mi.
Lý Tư Ý bước đến, tháo kính râm xuống: “Nói vài câu cũng làm trễ chuyến bay của cô .”
An Nhiên nhạt.
Lý Tư Ý chú ý đến ánh mắt của cô, dừng một chốc : “Đáng ? Vì ông già đó mà cô từ bỏ hết thảy những gì đang ? An Nhiên... Tôi thật sự hiểu, nếu cô tình cảm với Cố Vân Phàm, mấy năm nay hai ...”
An Nhiên cắt ngang lời cô : “Tôi và Tổng Giám đốc Cố chỉ quan hệ cấp cấp .”
Lý Tư Ý trợn mắt cắn môi cô.
Qua một lúc lâu, An Nhiên mới nhẹ giọng : “Nếu cô lo lắng cho ông thì tự đến thành phố H ! Tôi nghĩ Tổng
Giám đốc Cố chỉ cần giúp đỡ trong công việc mà cũng cần an ủi đấy.
Cô thế làm Lý Tư Ý mất tự nhiên, khẽ hừ: “Tôi khác .”
An Nhiên thôi khuyên nữa.
Mỗi đều tình cảm của , thích ai, thích khi nào, mỗi bước đều vô cùng quan trọng.
Giống như cô, cô cũng thích Hoắc Doãn Tư đấy, nhưng thế thì ? Cô mãi mãi cũng thể buông sự đề phòng xuống để yêu .
An Nhiên giơ tay lên xem đồng hồ: “Có lời nào nhờ chuyển cho ông ?
Lý Tư Ý cô hồi lâu lắc đầu: “Không ! An Nhiên... Thấy cô qua đó là yên tâm lắm ! Có mâu thuẫn lắm , nên hận ông , nhưng ghen tỵ hy vọng rằng cô sẽ ở bên cạnh ông , chắc là điên mất .”
An Nhiên khẽ kéo khăn quàng cổ, lúc cô khỏi nghĩ...
Muốn điên, thật cũng cần vốn liếng.
Nếu vốn liếng thì nhất giữ lý trí, nên tùy tiện động lòng.
Những ngày qua cô ở cạnh Hoắc Doãn Tư cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nhưng chung quy cũng vì bọn họ còn giải quyết vấn đề
tùy tiện sống cùng , bây giờ xích mích chia tay chỉ cảm thấy hoang đường.
An Nhiên cũng cảm thấy là Hoắc Doãn Tư sai là sai. Chỉ là cô thất vọng...
Hai giờ đúng, máy bay cất cánh đến thành phố H.
Sau khi hạ cánh, Cố Vân Phàm cho tài xế của đón An Nhiên, An Nhiên còn kịp cất vali ở khách sạn đến thẳng trụ sở chính của Cố Thị.
Xe đậu tòa cao ốc của Cố Thị, An Nhiên xuống xe.
Nhân viên ở đây cũng nhận cô, thấy cô thì kêu “thư ký An”, An Nhiên khẽ gật đầu bước thẳng thang máy.
Nhân viên lễ tân xì xào bàn tán.
“Thân tín của Tổng Giám đốc Cố đến ! Sau đoạt quyền chắc chắn thư ký An sẽ thăng tiến”
“Còn nữa hả!”
Những lời ong tiếng ve An Nhiên thấy cũng vờ như , thang máy từ từ lên cao, cuối cùng đến tầng cao nhất. Trong phòng họp gần trăm . Cố Vân Phàm ở ghế chủ, mặt cảm xúc.
Hai phe chia hai bên, chủ tịch Cố Thị còn yên nghỉ thì đại hội cổ đông bên đây ồn ào lên... Cửa mở , An Nhiên . Cố Vân Phàm ngẩng đầu lên, An Nhiên khẽ: “Tổng Giám đốc Cố.”
Cố Vân Phàm lẳng lặng cô mất giây khẽ gật đầu: “Ngồi xuống họp !”
An Nhiên đến năm giờ chiều, cuộc họp kéo dài đến hơn mười giờ tối, lúc kết thúc ai nấy đều đau lưng mỏi eo nhưng thể hiện , chỉ vội vã mất.
Bên trong phòng họp to lớn, Cố Vân Phàm day trán.
An Nhiên rót cho ông ly cà phê, cô đặt xuống nhỏ giọng : “Xin Tổng Giám đốc Cố, hợp đồng với Trung Thiên mất .” Cố Vân Phàm khựng .
Thật tin tức ông từ sáng nay, nhưng lúc chính miệng An Nhiên thì ông ngay lập tức đoán nguyên nhân, bàn tay thon dài cầm ly cà phê lên, hớp một ngụm nhẹ giọng hỏi: “Cô hối hận ?”
An Nhiên lắc đầu.
Cố Vân Phàm nhạt: “Không hối hận thì !”
Ông từ từ uống cạn nửa ly cà phê, giương mắt, nhẹ giọng : “Tổng công ty còn tin , tóm cứ đè tin Hoắc Thị hợp tác với Trung Thiên ! Mất hợp đồng với Trung Thiên bất lợi với chúng .”
An Nhiên thì thầm câu xin .
Cố Vân Phàm cản cô , ngón tay ông khẽ vuốt lên tay vịn ghế, nhàn nhạt : “Tình thế bây giờ, cô quan trọng hơn một phần hợp đồng nhiều.”
Ông xong thì dậy: “Đi ăn chút gì , đó cùng đến lễ truy điệu. Ông ... lúc còn sống cũng thích cô lắm.”
Chỉ mấy câu đơn giản nhưng đầy thê lương. An Nhiên gật đầu.
Ăn cơm xong thì đến nhà họ Cố, đến khi về khách sạn cũng qua 12 giờ khuya, lúc An Nhiên xách vali ở quầy lễ tân chờ nhân viên làm thủ tục thì thấy một trận tuyết nhỏ rơi cửa khách sạn.
Tuyết rơi nhỏ nhưng An Nhiên vẫn mơ hồ âm thanh. Cô thất thần, lễ tân gọi cô hai thì cô mới giật , cầm lấy thẻ phòng cảm ơn.
Đến khi rửa mặt xong lên giường, trận cãi vã với Hoắc Doãn Tư sáng nay hiện lên trong đầu... Cô cũng lòng sắt
đá, khó khăn lắm mới thuyết phục bản làm hòa, chia tay tất nhiên sẽ khó chịu.
Chỉ là ai cũng là lớn, cô chia tay, bọn họ sẽ liên lạc gì nữa.
