Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1890-1899 Đồ khốn nạn
    Cập nhật lúc: 2025-10-19 10:31:06
    Lượt xem: 8 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Thân thể của An Nhiên dính chặt cánh cửa, giãy dụa kịch liệt, ánh mắt của cô tựa băng lạnh: "Tổng Giám đốc Hoắc định vứt chi phiếu tiếp ?"
Hoắc Doãn Tư để ý lời mỉa mai của cô.
Cậu vứt chiếc áo bành tô của cô xuống, khẽ khàng vuốt ve vòng eo của cô, ghé sát tai cô, thỏ thẻ: "Sao liên quan cơ chứ? Không liên quan thì em hạt giống của , liên quan thì thêm một đứa con trai 2 tuổi?"
Mắt An Nhiên ửng đỏ: "Đồ khốn nạn!"
Trước sự phản kháng của cô, Hoắc Doãn Tư bế cô lên, trực tiếp vác cô tới phòng dành cho khách.
Nơi mà bọn họ phát sinh quan hệ cuối cùng.
An Nhiên đè xuống chiếc giường mềm mại, những sợi tóc đen nhánh trải khắp ga giường, làm nổi bật lên làn da trắng muốt
của cô. Hơn nữa, cô vô cùng mảnh dẻ nên khi áp cô xuống, cả cơ thể của cô đều lún hết xuống giường.
"Hoắc Doãn Tư, làm gì?"
An Nhiên đẩy vai gọi khẽ, nhưng thể nào ngăn cản .
Hoắc Doãn Tư đang cuỗm lấy cơ thể của cô, hôn môi cùng cô. Cậu rõ hiện giờ là thời điểm thích hợp, nhưng thể nhịn nổi... Cậu thể kiềm chế chính bản , cứ hôn cô tới tấp.
Cậu cực kỳ hiểu cô, nên làm gì để khiến cô thỏa hiệp.
Vài phút , An Nhiên vốn đang ôm cổ mà đấu tranh kịch liệt, dần dần suy yếu bởi nụ hôn của . Cô đổi so với đây, hương vị của nụ hôn cũng khác hẳn, làm si mê nụ hôn . Rốt cuộc, Hoắc Doãn Tư ngửa mặt lên, con ngươi màu đen chăm chú ngắm gương mặt đê mê của cô.
"Hoắc Doãn Tư..."
An Nhiên thì thầm tên của , vẻ như cô khó chịu vì chợt dừng . Đôi môi đỏ mọng đang hé mở quả thực làm đàn ông tài nào chịu nổi.
Hoắc Doãn Tư cầm lòng mà cúi đầu, hôn cô thêm nữa. Một cái bạt tai tát thẳng gương mặt tuấn của .
An Nhiên tỉnh táo , cô hổ túm chăn che kín cơ thể của : "Hoắc Doãn Tư, là đồ khốn nạn!"
Ánh mặt của Hoắc Doãn Tư sâu lường .
Cậu sờ gương mặt của , đó chậm rãi : "Từ nhỏ đến lớn, gương mặt của từng ai tát, kể cả phụ nữ đấy! An Nhiên, em em tát mấy ?”
An Nhiên dậy phản bác xong đè xuống.
Dáng vẻ của cả hai lúc vô cùng rối loạn, như khiến cô tránh cũng thể tránh .
An Nhiên khó chịu, ngoảnh mặt sang chỗ khác.
Gương mặt của cô hây hây đỏ, thanh âm run rẩy, mềm mỏng quyến rũ: "Tôi đến đây để bàn chuyện quan trọng với ." Hoắc Doãn Tư đang tìm thứ gì đó, cầm nó qua đây. An Nhiên thoáng qua, trái tim nảy lên.
Hoắc Doãn Tư áp cô, kề sát tai cô, hỏi khẽ: "Nếu em uống thuốc, thì tại thể Lâm Hi?"
An Nhiên tờ giấy đó.
Một lát cô mới hồi thần, cũng hiểu lý vì hỏi cô.
Cô dùng hết sức để đẩy , xé tờ giấy đó thành từng mảnh nhỏ, giọng điệu lạnh lùng: "Do mưu mô, uống thuốc, cố tình đẻ đứa bé , sẽ dùng nó để chiếm đoạt tài sản
nhà họ Hoắc, phá hoại hạnh phúc của Tổng Giám đốc Hoắc... Tổng Giám đốc Hoắc hài lòng với đáp án chứ?"
Cô xuống giường, lập tức chạy ngoài. Đêm nay chẳng hợp để chuyện tỉ tê.
vài bước kéo về, vứt xuống chiếc giường mềm mại. Ngày hôm nay, nhất định hỏi rõ cô ở đây. An Nhiên cho rằng bất bình thường.
Cô lấy chân đá nhưng bắt bẻ chân cô lên cao, An Nhiên đau tới nỗi chảy nước mắt.
Hoắc Doãn Tư chẳng hề thương tiếc cô.
Cậu dán sát mặt cô, chăm chăm gương mặt rưng rưng nước mắt , giễu cợt: "Miệng vẫn còn cứng nhỉ!"
Mắt An Nhiên đỏ oạch, đôi môi run rẩy vẫn ngang ngạnh: "Tổng Giám đốc Hoắc gì chứ!"
Hoắc Doãn Tư trông cô chằm chặp.
Đàn ông và phụ nữ khác biệt, đàn ông bao giờ cũng lý trí hơn nhưng dễ kích động.
Ví dụ như bây giờ, rõ ràng Lâm Hi chỉ là chuyện nhỏ, cả hai chỉ cần bàn bạc nuôi nấng nhóc là . Song lúc Hoắc Doãn Tư chỉ ôm phụ nữ lòng, hôn lên đôi môi , thậm chí là làm những chuyện quá đáng.
Cậu nhẹ nhàng sờ môi cô, giọng khàn đặc.
"Mấy năm nay nhớ em."
An Nhiên còn là cô gái rành thế sự, do đó tất nhiên cô hiểu lời . Những gì đang chỉ là nhớ nhung đơn giản, mà còn bao hàm cả ham xác thịt của lứa đôi.
Cô tức giận mặt : "Đây là lý do gọi đến đây ư?”
Hoắc Doãn Tư cô tức giận thì nên gì nữa. vẫn dăn lòng nổi mà kề sát tai cô, thủ thỉ: "Tôi nhớ đấy, em cho ?”
Đều là trưởng thành, đến cả chuyện cũng làm vô . Cậu thật sự khát khao chuyện !
An Nhiên nhớ tới Tôn Điềm, cô gái từng gặp vài mà nào cũng tự nhận là bạn gái của . Bây giờ đưa mấy yêu cầu với cô, đ.â.m làm cô chán ghét.
Cô ngửa đầu , năng gãy gọn: "Tôn Điềm thỏa mãn ? Mà khiến Tổng Giám đốc Hoắc đói khát tới nhường ."
Hoắc Doãn Tư nhẹ: "Em ghen ?” Cô khẽ bảo buông cô . Cậu bèn dậy, chờ An Nhiên lên khỏi giường. Mặc dù hai lăn vài vòng giường nhưng quần áo vẫn gọn gàng...
An Nhiên chỉnh tất chân bằng đôi tay run rẩy. Bởi ánh mắt của Hoắc Doãn Tư quá chăm chú.
Đợi đến khi cô làm xong, mới dậy: "Ăn cơm đãi! Tôi làm mấy món em thích thôi."
An Nhiên chẳng hề nghĩ ngợi, đáp luôn: "Tôi ăn ! Nói xong thì về đây."
Ra ngoài , cô lấy chiếc sổ tiết kiệm trị giá năm trăm ngàn trong chiếc ví da nhỏ. Bằng tiền đưa cho dì Lâm. Hoắc Doãn Tư chiếc sổ tiết kiệm, bình thản lật qua lật : "Sao thế, ngay cả quyền tiêu tiền cho con cũng chẳng ? Vậy thì để nó về nhà họ Hoắc, tự tay chăm sóc nó."
An Nhiên nắm chặt tay: "Hoắc Doãn Tư, rốt cuộc làm gì?"
Hoắc Doãn Tư bới cho cô một chén cơm, chỉ một bàn đồ ăn: "Cơm nước xong xuôi sẽ cho em !"
An Nhiên đăm đăm.
Hoắc Doãn Tư thấy cô nhúc nhích, lập tức cầm điện thoại gọi về của thư ký Nghiêm: "Bảo luật sư của tập đoàn chuẩn ..." Điện thoại cô đập trúng, rơi xuống bàn ăn.
màn hình chẳng cuộc gọi nào.
Thấy trí trá như thế, An Nhiên giận tới mức hổ, nhưng Hoắc Doãn Tư chỉ nhẹ, ngón tay thon dài khẽ khàng cạ mũi cô: "Tôi bao giờ thấy em tức giận đến thế! Từ lúc đây đến giờ, em tức giận bao nhiêu nhỉ?"
An Nhiên gạt tay : "Xin Tổng Giám đốc Hoắc hãy tự trọng." Hoắc Doãn Tư từ tốn húp canh, uống nửa bát, bỗng nâng mắt khẽ: "Hồi nãy hôn em trông em cũng phối hợp lắm, thế vì hồi nãy bảo hãy tự trọng ?"
An Nhiên nhịn nổi nữa, đúng lúc cô đang nhen nhóm ý định rời .
Giọng Hoắc Doãn Tư đột nhiên đanh : "Ngồi xuống ăn cơm! Ăn cơm xong chúng bàn bạc ."
An Nhiên trừng mắt với , rốt cuộc cô đành khuất phục. Con trai chính là mạng sống của cô, cô dám đắc tội với Hoắc Doãn Tư quyền thế ngập trời.
Có vẻ như Hoắc Doãn Tư hài lòng.
Cả hai yên lặng ăn cơm, An Nhiên tâm trạng ăn uống nên ăn vài đũa thì ngưng tay, cô: "Em ăn ít , trách gì gầy như thế!"
Cậu tự tay múc một chén canh: "Món phù hợp để bồi bổ cho phụ nữ."
An Nhiên lúc nóng lúc lạnh, bắt thóp cô đến tận giây phút cuối cùng, rốt cuộc cô cũng bùng nổ: "Hoắc Doãn Tư làm gì? Tôi chỉ lỡ sinh con cho thôi mà, nếu năm đó thuốc xảy vấn đề gì, chúng sẽ chẳng con . Lúc
phát hiện thì cũng bốn tháng , hiểu bốn tháng là như thế nào , tức là bào thai bắt đầu cử động đấy."
Hoắc Hoãn Tư nhẹ nhàng thả bát đũa xuống.
Cậu hỏi khẽ: "Nếu sớm hơn một chút thì em sẽ bỏ nó, đúng ?" Mắt An Nhiên đo đỏ.
Một lát , cô cúi gầm mặt, mở miệng: "Tổng Giám đốc Hoắc quả là quý nhân thường quên! Để nhắc cho Tổng Giám đốc Hoặc nhớ, do ngài cần nên mới uống thuốc..."
Hoắc Doãn Tư im lặng một lát.
Cậu hỏi cô: "Vậy An Nhiên , em sẽ hận cả đời, đúng ?" Không khí giằng co. Nhìn qua bàn, đôi bên cũng còn bộ dáng ba năm .
An Nhiên rũ mắt xuống, lông mi dài khẽ rung động: “Có lẽ ! Cho nên Hoắc Doãn Tư, chúng thật sự cần dây dưa, buông tha đối phương .”
“Lâm Hi làm bây giờ?”
Đôi mắt thâm thúy của Hoắc Doãn Tư cô chằm chằm, khẽ hỏi: “Em mang theo thằng bé, cả đời định kết hôn?”
“Tùy duyên !”
Ba chữ của An Nhiên khiến Hoắc Doãn Tư tức giận nhẹ.
Anh cô một lúc lâu, bỗng nhiên dậy về phía cửa sổ sát đất, ánh đèn lấp lánh, bóng lưng rụt rè vẻ tĩnh mịch,
một lúc lâu, cuối cùng cũng mở miệng: “An Nhiên, trong lòng em, chúng còn đường phát triển tình cảm ?”
An Nhiên bàn ăn, cô bóng lưng , khẽ chớp mắt. Khóe mắt mang theo chút sương mù.
Cũng đau như đây!
Cô chậm rãi lên, ở phía , rõ ràng hai chỉ cách vài bước nhưng giống như cách một cách vĩnh viễn thể vượt qua.
An Nhiên hít sâu một , cô cố gắng dùng giọng lý trí để mở miệng: “Hoắc Doãn Tư, trải qua ba năm mức độ của ! Đoạn đó của chúng chính là sai lầm, vốn nên xảy ! Lâm Hi... Tôi vui vì thích thằng bé, nếu gặp thằng bé thì thể sắp xếp cho bất cứ lúc nào, còn những chuyện khác thực sự cần thiết.”
“Hoắc Doãn Tư, chúng cứ như !” “Tôi chịu nổi!”
Hoắc Doãn Tư xong thì lên tiếng, chỉ cúi đầu châm điếu thuốc lá.
Anh hút thuốc lưng cô.
Sương khói màu xám mỏng manh, chậm rãi dâng lên, càng làm mơ hồ ánh mắt An Nhiên, cô đột nhiên chút chịu nổi, ở nơi cô chịu nổi nữa.
Nơi bộ ký ức của cô và Hoắc Doãn Tư.
Những quá khứ , , , tất cả đều đập trong lòng cô, làm cho cô đau đớn.
Hoắc Doãn Tư hút hết nửa điếu thuốc..
Anh nghiêng , động tác ưu nhã tắt tàn thuốc, cơ thể khẽ chuyển chăm chú An Nhiên... Anh lẳng lặng chăm chú cô, An Nhiên giống .
Môi An Nhiên khẽ run, : “Hoắc Doãn Tư, cứ như !” Hoắc Doãn Tư nhạt.
Anh : “Em rõ ràng còn cảm giác với !” An Nhiên mới phản bác.
Anh ngắt lời cô, vẻ mặt và giọng đều trở nên giải quyết việc chung, lạnh lùng xa cách: “Lâm Hi là con của Hoắc gia, thể theo em mãi .”
Trong lòng An Nhiên căng thẳng: “Anh làm gì?”
Hoắc Doãn Tư tới thư phòng, đến cửa thì đầu, : “Vào chuyện ”
An Nhiên đành theo.
Cô cửa, nghề nghiệp thư ký và thói quen khiến cô tự nhiên đóng cửa , Hoắc Doãn Tư, bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy một phần tài liệu từ bên trong.
Hoắc Doãn Tư đẩy tập tài liệu tới.
Anh rụt rè gật đầu, ý bảo An Nhiên xuống xem cái .
An Nhiên rõ làm gì, vì mở tài liệu xem, cô chỉ mười giây thì ngước mắt : “Hoắc Doãn Tư, ý gì?”
Hoắc Doãn Tư mặt đổi sắc: “Cô An, đó rõ ràng. Có cần cho em ?”
An Nhiên cắn răng: “Không cần!”
Cô xem hết một cách nhanh như chớp, khi xem xong thì cơ thể mềm nhũn, ánh mắt Hoắc Doãn Tư càng phức tạp.
Phần tài liệu , bề ngoài là cho cô lợi ích lớn.
Anh cung cấp cho cô và Lâm Hi một căn nhà nhỏ hơn hai trăm mét vuông, cũng sang tên cô, mỗi tháng cung cấp năm triệu sinh hoạt phí, những thứ còn bao gồm tiền bồi dưỡng và phần tài sản thể kế thừa của Lâm Hi, là một nuôi dưỡng khác của Lâm Hi bất cứ lúc nào cũng thể tới thăm Lâm Hi, bao gồm ở cùng con cái.
An Nhiên cần thực hiện nghĩa vụ.
một điều, nếu như cô kết hôn, như quyền nuôi dưỡng Lâm Hi thuộc về Hoắc Doãn Tư, mặt ngoài cô vẻ chiếm hết tiện nghi, nhưng thực tế Hoắc Doãn Tư nắm trong tay cục, quản cả việc cô kết hôn!
“Tôi đồng ý. “ An Nhiên chút nghĩ ngợi từ chối.
Câu trả lời của cô, ngoài dự liệu của Hoắc Doãn Tư.
Nếu như cô dễ dàng đồng ý, cũng An Nhiên, bất kể là An Nhiên trong quá khứ là An Nhiên hiện tại, luôn vài phần nhỏ nhen, nếu , năm đó cô cũng sẽ tuyệt nhiên rời .
Hoắc Doãn Tư nhận lấy tài liệu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lật xem: “Thật sự cân nhắc? Không sợ cướp Lâm Hi với em?”
“Hoắc Doãn Tư, còn trẻ, và cô Tôn cũng sẽ con của , cần gì ... nhận đứa bé khiến cuộc sống của ngột ngạt chứ?”
“Nhận Doãn Tư, thể sẽ kết hôn!”
An Nhiên trừng mắt , đầu cô đau đớn, cô thật sự Hoắc Doãn Tư nghĩ gì!
mặc kệ làm gì, cô cũng tháp tùng. Cô dậy: “Cơm ăn , chuyện cũng , đây!” Hoắc Doãn Tư nhúc nhích, chỉ là đôi mắt chút mãnh liệt: “Tôi là em thể ?”
“Anh còn làm gì nữa?”
An Nhiên hỏi ngược : “Nếu Tổng giám đốc Hoắc giải quyết nhu cầu sinh lý, thể tìm bạn gái, nếu thực sự còn
thể chỉ phiếu, nghĩ nhiều nguyện ý theo Tổng giám đốc Hoắc.”
Hoắc Doãn Tư cô chằm chằm.
Một lát , giận, ngược nhẹ: “Thư ký An, trong đầu em bây giờ chỉ còn chút chuyện cơ thể?”
An Nhiên chút buồn bực. Hoắc Doãn Tư dừng trò đùa, dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng: “Tôi tiễn em.” An Nhiên : “Không cần! Tôi lái xe tới.”
Hoắc Doãn Tư nhạt: “Lốp xe của em bây giờ chắc nổ ! Hay là để đưa em !"
An Nhiên tức chết: “Hoắc Doãn Tư, đồ khốn kiếp!”
Anh dậy, về phía cô, khi cô phản ứng đặt cô lên cánh cửa thư phòng, giống như lúc đến , nhưng lúc nhiệt liệt hơn nhiều, cơ thể chống cô, sống mũi cao thẳng cũng chống cái mũi thanh tú của cô mà cọ nhẹ, loại cảm giác thịt dán thịt , phụ nữ nào cảm giác.
“Tôi còn thứ khốn kiếp hơn!” “Muốn thử ?”
An Nhiên nhấc chân đá , bắt bắp chân, nắm trong tay khẽ vuốt ve vài cái.
Bỗng nhiên, An Nhiên bất động.
Trong mắt Hoắc Doãn Tư, cô thấy t.ì.n.h d.ụ.c nồng đậm. Anh dựa cô như , gần đến mức nhẹ nhàng chớp mắt, thể cảm giác lông mi rung động của đối phương.
“Muốn thử ?”
Giọng Hoắc Doãn Tư càng khàn hơn, khiến lòng say mê. An Nhiên xuất thần.
Dáng vẻ thất thần của cô thông minh tài giỏi như bình thường, tăng thêm vài phần ngu ngốc trong quá khứ... Hoắc Doãn Tư kìm lòng mà ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, dịu dàng hôn cô .
Dịu dàng, luôn làm tan nát trái tim.
An Nhiên sa trong đó, chỉ là khi Hoắc Doãn Tư hôn cô, cô hồi phục tinh thần .
Đẩy mạnh .
Ngực cô phập phồng kịch liệt, khuôn mặt cũng khó xử mà xoay sang một bên.
Hoắc Doãn Tư ép buộc cô .
Anh vuốt ve khuôn mặt non nớt của cô, lẩm bẩm: “Em rõ ràng cảm giác! An Nhiên, mấy năm nay em từng khác ? Tôi..."
Không liên quan đến Tổng giám đốc Hoắc! An Nhiên vội vàng .
Cô nghĩ đến Tôn Điềm, trong lòng dấy lên buồn nôn, thể tiếp nhận nụ hôn của .
Cô hắng giọng một cái: “Tôi đón xe về nhà, giúp sửa xe !” An Nhiên nhanh.
Hoắc Doãn Tư đuổi theo, cầm áo khoác của cô từ phía nhẹ nhàng cài cho cô: “Chuyển qua đây ? Chuyển đến đây, sẽ chăm sóc em và Lâm Hi.”
An Nhiên là nửa ôm trong ngực.
Cô thấy những lời dịu dàng mạch lạc , hoảng hốt một trận, kỳ thật trọng điểm giữa bọn họ dường như chút lệch hướng, bọn họ vẫn chính là yêu và hận, còn tương lai của Lâm Hi.
Trên thực tế, chuyện tàn khốc hơn là -
Cô rời khỏi , sớm chuẩn đầu .
Mà , nhiều năm cũng Tôn Điềm, một đối tượng định kết hôn. An Nhiên ngốc như , hiện tại lệch là bởi vì Lâm Hi, lẽ cũng một chút tình cảm trong quá khứ, nhưng tóm bọn họ đều dự định buông tha đoạn tình cảm .
Bây giờ bạn gái, dây dưa với cô. An Nhiên chút ghê tởm.
Cô kéo cánh tay , lạnh nhạt: “Tổng giám đốc Hoắc, đừng như nữa!” Nói xong, cô cầm túi xách vội vàng rời .
Dưới lầu, xe của cô quả nhiên hỏng lốp.
An Nhiên nhịn đá hai cái, thật hỗn đản, ỷ tiền thế mà làm gì thì làm.
An Nhiên về nhà.
Dì Lâm lo lắng, chờ ở lầu, bóng dáng trong đêm đông gầy gò cô tịch. An Nhiên nhanh vài bước.
Dì Lâm thấy cô thì lên đón, trái : “Xe ?”
An Nhiên yên ước chừng vài giây, mới thấp giọng : “Hư ở lầu Hoắc Doãn Tư.”
Dì Lâm:...
Một lúc lâu cô lắp bắp : “Cái đó... dì cũng cố ý giấu cô, là ngài Hoắc tự phát hiện , thật ...”
An Nhiên : "Tôi trách dì Lâm. Về nhà .” Dì Lâm thở dài một tiếng, nhưng trong lòng tóm chút chột . Bà cầm năm mươi vạn của ngài Hoắc, An Nhiên thì chắc chắn sẽ vui, mấy năm nay cô liều mạng như đơn giản cũng chỉ là chứng minh ly hôn đàn ông thì cô cũng thể sống , nhưng cô ...
Hành lang, ánh đèn vàng nhạt.
An Nhiên nhẹ nhàng hỏi Lâm Hi, dì Lâm : “Dỗ ngủ ! Dì lo lắng con xuống lầu xem thử.”
An Nhiên gật đầu.
Cửa sổ trong nhà đều lắp đặt thiết an , bình thường Lâm Hi cũng hiểu chuyện lời.
Cô với dì Lâm chuyện của Hoắc Doãn Tư.
Dì Lâm đang móc chìa khóa mở cửa, xong mắt già trừng lên: “Sao dì càng càng thấy đúng, ngài Hoắc đây là làm , đây cũng cách nuôi vợ con, đây là phương thức nuôi phụ nữ bên ngoài, còn cho phép kết hôn... Sao lên trời?”
An Nhiên chua xót .
Chuyện mà ngay cả dì Lâm cũng , Hoắc Doãn Tư làm như , khốn nạn thì là cái gì!
Dì Lâm an ủi cô: “Cô cần gấp! Nếu dám công khai cướp Lâm Hi của chúng , dì sẽ liều mạng với , dì sẽ chạy đến tòa nhà công ty bọn họ, tố cáo đùa bỡn cô gái, còn bao nuôi tình nhân, dì xem Hoắc gia bọn họ mất nổi .”
An Nhiên lắc đầu: “Anh sẽ ép tới mức .”
Trước đây cô từng làm thư ký của , cô rõ thủ đoạn của Hoắc Doãn Tư, thích biến đối thủ trở thành cá nhỏ chiên, chờ chiên sắp lấy phận bố thí xuất hiện, làm cho cảm động đến rơi nước mắt.
An Nhiên cảm giác, bây giờ cô chính là con cá nhỏ .
Hôm nay
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1890-1899-do-khon-nan.html.]
Hoắc Doãn Tư chỉ thử thái độ của cô, ném thêm mồi nhử mà thôi. Anh căn bản, còn làm thật.
An Nhiên băn khoăn của .
Thím Lâm ngẩn ngơ, : “Vậy chúng làm bây giờ? Hay là, chuyển đến thành phố H !”
An Nhiên lắc đầu: "Muộn !
Quên , binh đến tướng đỡ, nước đến đất che!
Nếu Hoắc Doãn Tư quá đáng, lẽ cô thể chuyện với Tôn Điềm, cô nghĩ, phụ nữ nào sẽ nguyện ý để bạn trai của quan hệ tình cảm với khác.
An Nhiên tâm tư, ngủ ngon.
Sáng sớm tàu điện ngầm đến công ty, mới thư ký thứ hai lặng lẽ với cô: “Tổng giám đốc Cố và Lý Tư Ý hình như đánh một trận! Chậc chậc chậc, mặt Tổng giám Cố thêm mấy khoản công lao.”
An Nhiên miễn cưỡng .
Cô sửa sang tài liệu, ôm đến cửa phòng tổng giám đốc, gõ cửa: “Tổng giám đốc Cố.”
Sau khi cho phép, bình yên .
Cố Vân Phàm đang gọi điện thoại, thấy An Nhiên cũng chỉ ngước mắt lên, tiếp tục chuyện với đối phương.
An Nhiên đoán là Lý Tư Ý.
Nguyên nhân là gần đây Tổng giám đốc Cố mới kết giao với tiểu minh tinh, Lý Tư ầm.
Cố Vân Phàm dỗ dành vài câu cúp điện thoại. Ông sờ sờ mặt , hừ nhẹ: “Để cô chê .”
An Nhiên nhạt: “Chuyện riêng của Tổng giám đốc Cố”
Cơ thể Cố Vân Phàm dựa ghế da thật, một tay kẹp thuốc lá, một tay nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương giống như chút buồn rầu: “An Nhiên, nếu như ... một gả cho đối phương, nên làm cái gì bây giờ?”
An Nhiên chăm chú ông .
Cố Vân Phàm hào phóng : “Cô là , trách cô.”
An Nhiên khách khí, nhẹ nhàng : “Đầu tiên, ngài cho đối phương sự trung thành, mới thể chuyện hôn nhân!”
Đôi mắt đen của Cố Vân Phàm khóa sâu: “Sao cảm thấy cô đang ám chỉ ?”
“Tôi !”
An Nhiên cung kính : “Tổng giám đốc Gố là cơm áo gạo tiền của , cho một trăm lá gan cũng dám, chỉ ăn ngay thật thôi!”
Cô cân nhắc, vẫn mở miệng: “Thật cho rằng, nếu Tổng giám đốc Cổ thật sự cưới cô Lý, trung thành với tình cảm, bằng thả cô tự do ! Mấy năm nay cô ở bên cạnh ngài cũng vui vẻ.”
Cố Vân Phàm .
“Cô giúp cô thế nào? Tôi nhớ quan hệ của hai lắm mài!”
An Nhiên từ chối cho ý kiến: “Việc nào việc đó!”
Cố Vân Phàm trong ghế da, nhẹ nhàng dựa , thậm chí nhắm mắt .
Ông là vô tư, chân tình duy nhất sớm cho lúc còn trẻ, hiện tại... mặc kệ là nhiều năm hăng hái, Lý Tư Ý cũng là những tiểu minh tinh mẫu cũng , mới mẻ là mới mẻ, nhưng Cố Vân Phàm bao giờ nghĩ tới giao chân tình, hôn nhân cũng .
Ông ý định kết hôn.
“An Nhiên, cô cũng cảm thấy làm bậy !”
“Không yêu cô , làm lỡ nhiều năm của cô , cô gái trong sạch chà đạp.”
An Nhiên lên tiếng. Cố Vân Phàm mở to mắt, than nhẹ: “Tôi !”
Ngoài cửa, một bóng mảnh khảnh lẳng lặng , rõ ràng chính là nữ chính đang bàn tán, Lý Tư Ý.
Lúc An Nhiên , đóng chặt cửa.
Cô và Cố Vân Phàm chuyện, tất cả đều rơi trong tai Lý Tư Ý.
Lời của Cố Vân Phàm, làm cho lòng cô lạnh lão.
Cô chờ vài năm, vẫn đợi đến lúc ông mềm lòng, bên cạnh ông luôn xuất hiện từng đóa từng đóa hoa nhỏ, bấm cũng bấm xong, cô vẫn ngây thơ cho rằng là đóa đặc biệt nhất.
Thì , ông bao giờ nghĩ tới việc cưới cô.
Thì , ông cũng nghĩ tới, cô vui vẻ .
Thật , chính cô cũng nghĩ tới, cô vui vẻ, duy nhất nghĩ tới dĩ nhiên là An Nhiên... cô vẫn luôn chướng mắt. Lý Tư Ý dựa vách tường, nước mắt rơi đầy mặt. Có thư ký khác qua, cô khàn giọng: “Không tới.” Cô .
Lúc tới, cô nghĩ hôm nay chính là cào mặt Cố Vân Phàm, cũng ép ông chia tay với minh tinh nhỏ , nhưng hiện tại cô cảm thấy vô nghĩa.
Người đàn ông chung giường chung gối, mà quan tâm cô bằng một ngoài.
Lòng Lý Tư Ý lạnh lẽo.
Cô bước nhanh thang máy, cửa thang máy đóng , lúc còn một cô mới dám ôm mặt lớn, cô giống như một đứa trẻ, nếu đây cô dính lấy Cố Vân Phàm giống như một món đồ chơi yêu thích, bây giờ cô giống như đột nhiên trưởng thành, cho dù lấy đồ chơi phát hiện, .
Đợi đến khi hồn bay phách lạc trong xe,
Cô cầm điện thoại gọi điện thoại cho Cố Vân Phàm, Cố Vân Phàm đang phiền lòng, vang lên một lúc mới nhận máy, đối diện là giọng khàn khàn của cô gái, chỉ là còn mềm mại như bình thường nữa.
Cô : “Cố Vân Phàm, chúng kết thúc !” Cố Vân Phàm...
Bên , Lý Tư Ý cúp điện thoại.
Cố Vân Phàm điện thoại một hồi lâu, chậm rãi buông xuống, An Nhiên đoán là điện thoại của Lý Tư Ý, cô tâm tình Tổng giám đốc Cố vì buông tài liệu xuống ngoài.
Cô trong phòng làm việc của một lát, đó đến phòng thư ký.
Nơi đều do cô quản lí.
Dạo qua một vòng, cô thấp giọng hỏi thư ký thứ hai của Cố Vân Phàm: “Vừa cô Lý tới ?”
Thư ký thứ hai đỏ mặt, hơn nửa ngày mới gật đầu. Cô nhỏ giọng : “Đừng , cô Lý cho .”
An Nhiên vỗ nhẹ vai cô, kêu cô làm việc thật , tự trở về văn phòng .
Gô nhớ tới Lý Tư Ý, khỏi nghĩ, cô kỳ thật gì sợ, Lý Tư Ý xuất như còn chịu khổ chuyện tình cảm, mà An Nhiên cô hai bàn tay trắng, hiện tại dường như tất cả.
Cô còn gì buồn nữa?
Cô giải tỏa tâm trạng, đang chuẩn làm việc thật , thư ký thứ hai tới cẩn thận : “Chị An, ở cửa hàng xe lầu tới, hình như là đưa tới một chiếc xe.”
An Nhiên nhạt: “Hôm qua xe chị hỏng, bên sửa chữa đưa tới, chị lấy chìa khóa.
Thư ký thứ hai lắc đầu: "Không ! Lúc xe của chị An là một chiếc BMW, nhưng hiện tại đưa tới...là một chiếc Bentley màu trắng, chỉ hơn mười triệu, hơn nữa bọn họ kiểm tra qua biển xe, hình như là xe riêng của tổng giám đốc Hoắc thị.
An Nhiên giật . Cô tới cửa cuốn, kéo xuống lầu.
Quả nhiên, sân tập đoàn Cố thị, một chiếc Bentley màu trắng lẳng lơ đỗ , chính là chiếc xe mà Hoắc Doãn Tư thỉnh thoảng lái.
Anh đưa xe của cho cô lái, ý gì?
Là sợ khác quan hệ của bọn họ?
An Nhiên tức giận gọi điện thoại: “Hoắc Doãn Tư, ý gì?” Hoắc Doãn Tư giống như sớm đoán phản ứng của cô, nhẹ nhàng : “Thư ký An, em suy nghĩ nhiều quá , cẩn thận làm hỏng xe của em, tạm thời cách nào sửa xong xe, cho nên chỉ thể tặng một chiếc xe cho em lái... Hay là em cảm thấy nên mua một chiếc xe mới cho em?”
An Nhiên cắn răng: “Không cần!”
Hoắc Doãn Tư nhẹ: “Tôi cũng nghĩ như ! Cho nên thư ký An, khi xe của em sửa xong, chiếc Bentley màu trắng của để ở chỗ em, đúng , em xuống lầu lấy chìa khóa xe ?”
An Nhiên nghiến răng: “Vẫn !”
Anh tỏ bụng: “Vậy nhớ lấy! Xe tồi... , cố ý lắp ghế trẻ em, em thể mang Lâm Hi .”
An Nhiên cảm thấy, thành một con cá. Hoắc Doãn Tư đang chiên cô!
Nếu cô lùi bước, chính là sợ , cho nên cô dứt khoát lạnh tiếp nhận: “Vậy cảm ơn Tổng giám đốc Hoắc quan tâm! Tôi nhất định sẽ lái chiếc xe thật .”
Tâm trạng Hoắc Doãn Tư .
Giọng của từ tính dễ : “Tôi vì Lâm Hi, thư ký An cần suy nghĩ nhiều, cũng cần dát vàng lên mặt , lỡ như gây hiểu lầm cần thiết thì .”
Anh khó dối trá.
An Nhiên lạnh: “Tôi luôn luôn nhớ lời dạy của Tổng giám đốc Hoắc, nhất định sẽ đa tình!”
Cô xuống lầu lấy chìa khóa xe.
Lầu một Cố thị, ít sớm lặng lẽ vây quanh, đều đang xì xào xì scandal giữa thư ký An và tổng giám đốc Hoäắc thị, An Nhiên đây, cũng ai dám trực tiếp hỏi.
An Nhiên cầm chìa khóa xe, kiểm tra bên trong xe. Mở cửa xe, cô ngây ngẩn cả .
Cô nhớ rõ bên trong chiếc xe , là hệ thống màu xám nhạt, thành thục, thận trọng, cao cấp, nhưng hiện tại bộ đổi thành hệ màu nhạt, ghế da màu nhạt, còn bao da tay lái, và những thứ khác.
Tấm chăn nhỏ màu trắng.
Điểm c.h.ế.t chính là, đồ trang sức treo phía , là một củ cà rốt thủy tỉnh.
Một con thỏ nhỏ, ôm gặm.
An Nhiên lẳng lặng , trong lòng một chút cảm giác là thể nào, nhưng cô chua xót nghĩ, đây tính là cái gì, cái ích lợi gì !
Người bán xe : “Cô An, đây là hóa đơn, xe của Hoắc tổng bộ nội thất, tổng cộng là hai trăm sáu mươi vạn, cô quẹt thẻ ký thẻ tín dụng?”
Hai trắm sáu mươi vạn? Muốn cô trả hóa đơn? Dựa cái gì?
Một chút tâm tư của An Nhiên, tất cả đều còn, cô vỗ về trái tim đang đập thình thịch, gọi điện thoại cho Hoắc Doãn Tư... Dù bộ tài sản của cô cộng , thể cũng nổi hai trăm sáu mươi vạn.
Khi cô chất vấn bằng một giọng giận dữ.
Giọng Hoắc Doãn Tư vô cùng dịu dàng, : “Trong tủ một tấm thẻ bạch kim, bên trong hai nghìn vạn, mật mã là sinh nhật Lâm Hi, em lấy cái đó quẹt , An Nhiên... Tôi đang họp, tiện chuyện... Em xử lý một chút.”
Nói xong, cúp điện thoại.
An Nhiên buông điện thoại xuống, cô trời, phát hiện trời tối hơn phân nửa.
Người lái xe vẫn đang chờ.
Cô cũng thể để cho của tập đoàn, ở chỗ cô chê , cô đành lấy thẻ từ trong xe quẹt hóa đơn, ánh mắt của cửa hàng xe cô, nhiều ít mang theo chút mập mờ hiểu rõ. Vị thư ký An , là Tổng giám đốc Hoắc nuôi !
Thật nuông chiều!
Những đồng nghiệp khác cũng An Nhiên, An Nhiên Hoắc Doãn Tư ép đến cùng đường.
Cô mở cửa xe trong xe. Rất nhanh, lái xe , một đường lái về phía tập đoàn Hoắc thị......
Tập đoàn Hoắc thị.
Hoắc Doãn Tư trong văn phòng tổng giám đốc, yên tĩnh làm việc, thư ký Nghiêm canh giữ bên cạnh : “Tổng giám đốc Hoắc, buổi trưa ngài một bữa cơm trưa.
“Hủy bỏ!” Giọng Hoắc Doãn Tư thản nhiên: “Buổi trưa hẹn.” Có hẹn ?
Thư ký Nghiêm từng qua, cô trừng mắt mấy cái, cũng ý hỏi, Tổng giám đốc Hoắc bình tĩnh : “Lát nữa An Nhiên sẽ tới.”
Thư ký Nghiêm hiểu. Cô đồng tình với An Nhiên, hiện tại An Nhiên chắc chắn kịp tránh Tổng giám Hoắc, lúc chạy tới, đó là Tổng giám đốc Hoắc làm cho tức giận thành bộ dạng gì?
Mười phút , An Nhiên dừng xe lầu tập đoàn Hoắc thị.
Trước khi xuống xe, cô yên lặng thoáng qua vật trang trí thủy tinh , cô hiểu, đây là Hoắc Doãn Tư đang nhắc nhở cô về quá khứ của bọn họ.
quá khứ, cuối cùng vẫn là quá khứ.
Sau khi gặp , đối xử với cô lúc lạnh lúc nóng, lúc dịu dàng lúc lạnh lùng, cô rõ rốt cuộc làm gì!
An Nhiên cầm điện thoại gọi cho .
Điện thoại kết nối, trực tiếp hỏi cô: “Đến , lên !” An Nhiên tựa lưng ghế.
Cô về phía , giọng khàn khàn: “Hoắc Doãn Tư, những lời
vốn với qua điện thoại, nhưng bây giờ hỏi một câu, trải qua mấy năm , yêu hận ?”
Người bên im lặng hồi lâu.
An Nhiên nhạt: “Chính cũng lừa bản , ?”
Ngay từ đầu, phát hiện hiểu lầm cô, nhất định là hối hận. Anh sẽ tìm cô .
vài năm trôi qua, Hoắc Doãn Tư phát hiện tìm tình cảm, lựa chọn Tôn Điềm trở thành đối tượng kết hôn,
mỗi nhớ tới cô đại khái cũng tăng thêm nỗi hận, hận cô rời , hận cô thành cho một cuộc đời mỹ.
cuộc đời của cô, ai tới thành ?
An Nhiên cô thể sống thật , thể nuôi lớn Lâm Hi dễ dàng, cô thành cho cuộc sống của ai.
Im lặng hồi lâu.
Hoắc Doãn Tư cuối cùng cũng miệng: “Gặp mặt chuyện!”
An Nhiên đè nén cảm xúc: “Không cần Tổng giám Hoắc, để chìa khóa ở quầy lễ tân, rảnh xuống thì lấy! Về phần xe của , bảo tài xế đưa về cho .”
Cô xong, đợi đáp cúp điện thoại. Đại sảnh lầu một tập đoàn Hoắc thị.
An Nhiên đặt chìa khóa ở quầy lễ tân rời , cô đang bắt xe, một chiếc xe thể thao dừng ở bên cạnh cô, cửa sổ xe hạ xuống mà là là sườn mặt của Lý Tư Ý.
Khuôn mặt nhỏ nanh tinh xảo, đeo kính râm: “Lên xe.” An Nhiên suy nghĩ nhiều, lên xe Lý Tư Ý.
Lý Tư Ý vẫn gì.
Lái xe một đoạn, An Nhiên nghiêng đầu khóe mắt đỏ của cô, cân nhắc mở miệng: “Cô và Tổng giám đốc Cố tổng?”
“Chia tay !” Lý Tư Ý dứt khoát .
An Nhiên gì, lúc , an ủi nhiều hơn nữa cũng vẻ dối trá, bởi vì cô là thư ký của Cố Vân Phàm.
Lý Tư Ý nhạt: “Cô nhất định là cảm thấy ngốc! Nhiều năm , ông cưới thì sớm cưới ! Còn hao tổn với ông như , còn tranh đoạt tình nhân với những phụ nữ !” An Nhiên để cho cô tiếp.
Cô khẽ: “Sau khi chia tay thì sống thật .”
Xe thể thao xèo xèo một tiếng dừng ở ven đường, Lý Tư Ý nghiêng đầu An Nhiên, ánh mắt chút truy cứu.
Cô : “An Nhiên, hóa cô cũng ngốc, cô rõ tâm tư Cố Vân Phàm , nhưng cô chính là làm bộ như , còn tự tay xử lý từng phụ nữ cho ông ?”
An Nhiên nhạt. Động lòng?
Sao thể chứ
Cô từng sự tâm ý nhất, tuy rằng mất ... Cho nên cô làm thể động lòng với Tổng giám đốc Cố chứ? Nói cách khác, cô rõ trọng lượng của .
Lý Tư Ý vẻ mặt của cô, đoán cô đang suy nghĩ cái gì. Cô cắn răng: “An Nhiên, cô thật độc ác!”
An Nhiên vẫn thản nhiên: “Vậy ?” Cô giải thích.
Lý Tư Ý cắn móng tay tinh xảo, lặng lẽ tỉnh táo một lát, chờ hồn, cô bỗng nhiên hỏi: “Cô và Hoắc Doãn Tư định làm gì bây giờ?”
An Nhiên nhạt, trả lời vấn đề .
Lý Tư Ý buông tha, nhất định để An Nhiên mời cô ăn cơm, là tiền xe.
An Nhiên giơ tay đồng hồ, quả thật đến giờ ăn cơm, vì thế hào phóng đồng ý.
Ăn cơm Tây mà thôi.
Lý Tư Ý thể chuốc chính cô đến say mèm, An Nhiên khuyên cũng khuyên , cuối cùng chỉ thể đỡ cô lên xe, lái xe đưa cô về nhà.
Sau giờ ngọ, mặt trời mùa đông lười biếng.
Lý Tư Ý ở một trong biệt thự nhỏ, im lặng, An Nhiên dừng xe thì giúp việc đón tới, tướng say xỉn của Lý Tư Ý mà phát sầu: “Ngài Cố ở đây, thấy cô Lý như thì bao.” An Nhiên nghĩ, Lý Tư Ý đại khái cũng quan tâm.
Cô : “Giúp cô !”
Hai cùng đỡ , mới đặt Lý Tư Ý ở sô pha, Cố Vân Phàm chậm rãi xuống từ lầu hai.
Trên ông là áo tắm màu trắng, mới tắm.
Đôi mắt Lý Tư Ý quyến rũ, mê sảng: “Sao ông còn ở chỗ ? Chúng chia tay, chia tay ông hiểu ý gì , chính là bà đây bao giờ ngủ cùng ông nữa.”
Người hầu đỏ mặt tránh .
An Nhiên cũng cách nào tiếp: “Tổng giám đốc Cố, .”
“Chờ một chút.”
Cố Vân Phàm gọi cô : “Tuần Hoắc trạch tiệc tối, cô cùng .”
Hoắc Trạch?
An Nhiên giật , từ chối theo bản năng, nhưng Cố Vân Phàm nghiêm mặt : “Chúng vẫn luôn hợp tác với đại diện của Công ty Trung Thiên, hôm đó cũng sẽ xuất hiện ở yến hội, An Nhiên, đây là công việc.”
An Nhiên thu biểu tình: “Tôi , Tổng giám đốc Cố!” An Nhiên rời .
Lý Tư Ý tỉnh rượu một chút, trong miệng cô gọi An Nhiên, ngờ bắt một cơ thể nóng rực.
Là Cố Vân Phàm.
Ông cầm khăn lông nóng, nâng cơ thể cô đặt đùi , đang lau cho cô.
Lý Tư Ý xoay ngửa sô pha, hai chân trái đá rơi giày cao gót, cô chằm chằm đàn ông yêu thương , đủ nhẹ nhàng rộ lên: “Nhìn Tổng giám đốc Gố thật thâm tình! Tốt với như làm còn ngoài ăn dã ngoại chứ!”
Ngón tay mảnh khảnh của cô miêu tả ngũ quan của ông , thở như lan: “Tôi xếp thứ mấy ở trong lòng ông ?”
Cô thật sự say , bình thường dám lời nào, nay thẳng .
“Tôi đoán là thứ ba! Thứ nhất là nữ bạch nguyệt quang trong lòng ông, cũng nhận! thứ hai, phận của cô là gì, cô xem như là con dâu của Ôn Noãn, còn sinh cho Hoắc Doãn Tư một đứa con trai lớn như ! Cố Vân Phàm ông còn thể nảy sinh tình cảm như với cô , con nó thật phục ông ."
Cố Vân Phàm lạnh mặt: “Cô uống say , bậy bạ gì đó!”
Lý Tư Ý duyên xoay : “Tôi bậy thì trong lòng ông rõ nhất! Như thế nào, trung tâm sự thẹn quá hóa giận?”
Cố Vân Phàm ném khăn mặt xuống, bế cô lên, lên lầu. Miệng thô lỗ: “Thiếu cỏ!”
Hai chân Lý Tư Ý thon dài, dùng sức đạp đá ông , nhưng mèo hoang say xỉn làm là đối thủ của đàn ông, nhanh cô
ông ôm trong phòng ngủ chính, ném lên chiếc giường mềm mại.
Cố Vân Phàm rút áo tắm , lật qua
Ước chừng trong lòng hai bên đều tức giận, là ban ngày ban mặt, hai bên phá lệ thô lỗ động tình... Đến cuối cùng Lý Tư Ý mắng ông cầm thú, lão già, hỗn đản!
“Muốn chết!” Cố Vân Phàm bám tại cô, hừ nhẹ. Họ ở bên một thời gian dài
Ông thu thập cô như thế nào, một buổi chiều, Lý Tư Ý ông thu thập đến bộ dạng gì... Chỉ là dù tình nhiệt tiếp Ý xúc cũng luôn lạnh, chờ cơ thể lạnh xuống, Lý Tư Ý chống đỡ cơ thể dậy, cô rút một điếu thuốc dài nhỏ từ đầu giường.
Cô ít khi hút, nhưng hôm nay cô hút một điếu.
