Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1840-1849 Cửa được gõ vang

Cập nhật lúc: 2025-10-19 10:28:00
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Có khi từng nghĩ nếu như hai gian, một Hoắc Doãn Tư và An Nhiên khác sẽ ở trong căn hộ đó sinh sống hạnh phúc. “Anh ” chắc chắn sẽ làm cô nữa!

Hoắc Doãn Tư vẫn bay , bay Libya, chỉ là để thư ký Nghiêm ở thành phố B.

Xuân thu đến.

Vốn dĩ Hoắc Doãn Tư ở Libya nhiều nhất chẳng qua là hơn một năm chỉ là ngờ đến, như là ba năm.

Cuối năm thứ nhất, Hoắc Tây sinh con, về qua một . Trong nhà thêm con nít, nhà họ Hoắc vô cùng vui nhộn.

Hoắc Doãn Tư trái múi giờ mà đến căn biệt thự đó của Trương Sùng Quang thăm Hoắc Tây, con bình an, Hoắc Tây Trương Sùng Quang chăm sóc .

Con trai nhỏ họ Trương, Trương Duệ.

Nhóc con khoẻ mạnh cũng cường tráng, từ sáng đến tối vẫn vô cùng nhiều sức.

Hoắc Miên Miên thích bé!

Ngay cả chú chó con chút đốm của ở giường nhảy tới nhảy lui, vô cùng hưng phấn.

Đến lúc đút sữa thì Hoắc Doãn Tư cùng với Trương Sùng Quang tránh mặt một lúc, hai đàn ông ở trong phòng khách tuỳ tiện chuyện phiếm vài câu, Trương Sùng Quang đột nhiên : “Tôi để tên họ Tân đó ở Hoắc Thị?”

Lúc Hoắc Doãn Tư mới nhớ .

Anh khá lạnh lùng nhưng giải thích, nhưng Trương Sùng Quang là thông minh như thế, một lúc ý của , chẳng qua là nghĩ Tân Bá Lai ở đây, lẽ An Nhiên một ngày sẽ trở về.

Trương Sùng Quang hỏi: “Thật sự để ý như tiếp tục tìm?”

Hoắc Doãn Tư đến bên cửa sổ.

Anh mở cửa sổ , lấy một điếu thuốc hút một mới thấp giọng : “Không tìm nữa!”

Thời gian quá lâu .

Khoảng thời gian đó của và An Nhiên cứ giống như cái nhẫn kim cương cùng với hoá đơn đó vật để ở trong căn hộ đó.

Tập đoàn Hoắc Thị mấy chục nghìn nhân viên, mấy chục nghìn miếng ăn.

Hoắc Doãn Tư cược .

Thật những thứ đều là cái cớ, nguyên nhân thật sự chính là An Nhiên thật sự rời , thật sự thất vọng về ...Cô tự do còn thể cho cô cũng chỉ cái .

Hoắc Doãn Tư hút một mạnh.

Anh ốm, dáng vẻ trưởng thành khá nhiều, góc nghiêng trông vẻ giống với Hoắc Minh lúc trẻ.

Trương Sùng Quang mơ hồ nhớ đến, năm nay Hoắc Doãn Tư hai mươi tám tuổi .

Anh khàn giọng : “Sao bây giờ hút nhiều thuốc như thế?” “Công việc quá nhiều!”

Hoắc Doãn Tư thuận miệng ứng phó, đó dập tắt điếu thuốc, tính xem thời gian về xem Hoắc Tây cùng với Tiểu Trương Duệ...

Khi chạng vạng, Hoắc Tây kêu ăn cơm.

Trương Sùng Quang làm sườn dê kiểu Pháp, Hoắc Doãn Tư chữ sườn dê chứ, nên từ chối.

Khi chạy xe về nhà họ Hoắc ngang qua căn hộ đó.

Xe đậu ở lầu nhưng chỉ ở trong xe nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn lên đó.

Về đến nhà họ Hoắc.

Trong nhà náo nhiệt đều bởi vì Tiểu Trương Duệ chào đời. Hoắc Kiều cùng với Ôn Noãn mua một đồ dùng trẻ sơ sinh, đang sắp xếp từng món, vẻ mặt của Ôn Noãn dịu dàng, Tiểu Hoắc Kiều dán chặt ấm áp.

Nhìn thấy Hoắc Doãn Tư về, Hoắc Kiều vui vẻ lên , ôm lấy cánh tay của .

“Anh, thăm gặp Tiểu Trương Duệ .” “Gần như giống y hệt với Sùng Quang!”

Hoắc Doãn Tư nhàn nhạt. Mặt của Tiểu Hoắc Kiều ủ rũ: “Anh, nữa.”

Người làm gõ cô bé một cái: “Cứ giống như em suốt ngày giống như đồ ngốc .”

Nói đến hai chữ , hoảng hồn một cái.

Hoắc Kiều chú ý đến, cô bé dính chặt Ôn Noãn xem đồ của trẻ em, nhưng làm ngước mắt con trai ấm áp : “Lên lầu nghỉ ngơi ! Buổi tối em kêu em lên gọi con.”

Hoắc Doãn Tư gật đầu lên lầu.

Vốn dĩ là mệt, nhưng buồn ngủ ở bên cửa sổ hút thuốc.

Cửa gõ vang.

Hoắc Kiều cẩn thận từ khẽ cửa chen , trong tay cầm một bức thư khá thần bí : “Anh, ở thành phố B gửi thư cho !”

Cô bé : “Đã 2022 mà còn gửi thư!” Ánh mắt của Hoắc Doãn Tư tối , kêu cô bé lấy .

“Bố kêu em đưa cho ! Tuần mới gửi đến.” Hoắc Kiều nhớ nhung lầu, xong thì chạy trai nhận thư tình cũng kỳ lạ.

Hoắc Doãn tư mím môi, thờ ơ mở .

Bên trong là một tờ ngân phiếu, tám trăm nghìn.

Nhìn con , m.á.u Hoắc Doãn Tư đều ngưng , tỉ mỉ , tuy là An Nhiên nhưng chắc chắn là An Nhiên gửi cho .

Địa chỉ gửi là thành phố B. An Nhiên, cô về thành phố B ...

Hoắc Doãn Tư chằm chằm tờ hối phiếu, thật lâu thật lâu, thậm chí ánh mắt còn chua xót...

Ánh đèn vàng chiếu lên mặt , một loại tuấn mỹ mơ hồ!

Bỗng dưng Hoắc Doãn Tư chán nản xuống sô pha bên cửa sổ, đặt đầu lên lưng sô pha, lúc quá khứ phủ bụi lâu ngừng tua ngược trong đầu .

Anh với An Nhiên, với An Nhiên.

Anh cũng cho rằng qua một năm, những quá khứ phai nhạt, đều học cách buông bỏ.

khi một chút tin tức của cô, vẫn mất bình tĩnh. Cô, trở ?

Nếu như cô tha thứ cho , nguyện ý gặp , thì sẽ ngay cả một địa chỉ cũng chịu cho , ngược còn trả tám trăm ngàn .

Tám trăm ngàn , cô chịu bao nhiêu cực khổ? Hoắc Doãn Tư gần như dám nghĩ tới!

Động tác của chậm chạp, lấy điện thoại di động từ trong túi áo, mở album ảnh .

Số lượng ảnh chụp nhiều lắm, một tấm chụp An Nhiên. Rõ ràng là tách , nhưng nỡ xóa bỏ, cho dù là ở thời điểm thống hận cô nhất nữa.

Hiện giờ , trái tim đau đớn.

Hoắc Doãn Tư yên lặng một hồi lâu, đó ấn xuống dãy chín quen thuộc , cho dù sớm chuẩn , nhưng khi một giọng nữ máy móc. truyền đến: [Rất xin , gọi điện thoại bạn gọi liên lạc …], vẫn hít thở thông.

Anh nhẹ sờ điện thoại, nhịn mà mở album . Lúc , bỗng nhiên cửa đẩy .

Người chính là Hoắc Minh, thấy biểu tình của con trai ở cạnh cửa một lát, đó nhạt: “Đang suy nghĩ gì ! Em gái con ở cầu thang gọi con nửa ngày, cũng thấy.”

Hoắc Doãn Tư cất điện thoại .

Anh bình tĩnh mà gấp phong thư , bỏ trong túi áo, nhưng dù che dấu thì vẫn là dấu nổi ánh mắt như điện Hoắc Minh, làm bố ruột : “Nhìn cái gì thế, nhập thần như !”

“Không gì!”

Hoắc Doãn Tư dáng vẻ tự phụ, dậy về phía cửa: “Không ăn cơm ?”

Chờ đến gần, Hoắc Minh vỗ vỗ bờ vai của : “Doãn Tư ! Thật đôi khi cũng thể biểu đạt một chút yếu ớt của mà, bố và con cũng sẽ chê con , chỉ là thất tình thôi !”

Giọng điệu của Hoắc Doãn Tư nhạt xuống: “Cũng tình mới.”

Ha ha, còn giả vờ.

Không tình mới, tình cũ thì luôn chứ, đồ trong túi áo con còn ?

Hai bố con cùng xuống tầng, Hoắc Minh : “Thật lấy thực lực của nhà chúng , cho dù là trói về dây ấn đầu bái đường cùng con cũng việc gì khó.”

“Bố , dưa hái xanh ngọt.”

Hoắc Doãn Tư xong thì định tiếp tục về chủ đề nữa, ông bố ruột là Hoắc Minh đây ít nhiều cũng hiểu con trai nên cũng hỏi nhiều, chỉ là vứt một ánh mắt rõ ý tứ cho Ôn Noãn.

— Thằng nhóc , hẳn là khó quên tình cũ !

Đời của Doãn Tư, sợ là sẽ bại tay An Nhiên thôi.

Lúc dùng bữa tối, trong nhà đều đề cập tới An Nhiên nhưng khí phần trầm lặng.

Tiểu Hoắc Kiều nhịn mà mở miệng: “Anh, khi đến nhà chị thì nhà họ Tư tới đây đó.”

Hoắc Doãn Tư nâng mắt cô bé.

Hoắc Kiều tâm tư, bộ đều hết cho : “Bọn họ tìm đòi con gái, ngoài khi tìm về còn phụ trách nữa.”

Giám đốc Hoắc liền về phía ông bố ruột của chính .

Hoắc Minh ngoài nhưng trong , còn gắp cho con trai một miếng thịt kho tàu: “Doãn Tư , con cần gánh nặng tâm lý , tuy bố con hỏi chuyện công ty, nhưng mà quyền đánh hai lão già nhà họ Tư thì vẫn đủ thực lực! Ha ha, thật cũng cần bố tay, chỉ con là đủ đánh đến mức nhà họ Tư kêu cha gọi !”

Ôn Noãn liếc mắt ông một cái.

Hoắc Minh hừ hừ: “Do nể mặt An Nhiên nên mới so đo cùng bọn họ thôi!”

Vốn là ông định tranh công, nào Hoắc Doãn Tư một câu: “Không cần mặt mũi của cô , nếu nhà họ Tư đến đây thì cứ trực tiếp đuổi .”

Ánh mắt Hoắc Minh một lời khó hết.

Sau một lúc lâu ông mới hỏi: “Con làm vợ vui ?” Hoắc Doãn Tư tâm tình ăn cơm nữa, dậy bên ngoài, giọng truyền tới: “An Nhiên họ An, họ Tư, nhà của chúng và nhà họ Tư bất kì quan hệ gì, cũng cần đối phương làm mang cố.”

Tâm tư của nhà họ Tư còn lạ gì nữa.

Mặt ngoài là con gái, thực tế là mơ mộng làm , nhưng làm thể chứ!

Hoắc Doãn Tư mở cửa xe, khi xe khỏi nghĩ rằng: Nếu nhà họ Tư, lẽ và An Nhiên vẫn còn , An Nhiên sẽ cố kỵ nhiều như , mà cũng sẽ hiểu lầm cô.

Anh tâm phiền ý loạn mà khởi động xe.

Trong phòng khách, Ôn Noãn nhỏ: “Nó thoải mái chỗ nào thì đừng chọc chỗ đó.”

Hoắc Minh than nhẹ.

Ông thói quen định sờ hộp thuốc lá, nhưng vì vợ con đang ở đây nên thôi. Sau một lúc lâu ông mới : “Vừa lên tầng kêu nó xuống ăn cơm, cửa mở thấy Doãn Tư dựa lên sô pha. Ôn Noấn... Rất ít khi thấy Doãn Tư như , nó vẫn quên, càng buông tay."

Ôn Noãn điều đó chứ. Hoắc Doãn Tư lái xe đến căn chung cư .

Đậu xe xong, đến căn phòng bảo vệ bên cạnh thang máy, lấy một điếu t.h.u.ố.c lá cùng hút với bác bảo vệ, Hoắc Doãn Tư mới giả lơ đãng hỏi: “Hơn nửa năm nay, bạn gái cũ của tới đây ?... Lúc vài món đồ để ở đây”

Bác bảo vệ nhận đàn ông mặt. Là ông chủ lớn một hai của thành phố B.

Ông thể cùng đối phương hút t.h.u.ố.c lá là đủ để ông tự hào cả một năm , nên lập tức cố gắng hồi tưởng , cuối cùng ông mới : “Lúc nhận chức ở đây thì khẳng định là ! Còn thời gian khác thì .”

Bác bảo vệ nhanh chóng trả lời.

Ông hồi ức tiếp: “Chính là hơn nửa năm , mới rạng sáng con bé rời khỏi nơi , vẻ đau lòng, cứ mãi thôi, quần áo cũng ướt hết, cả thì run như cầy sấy. Ngài Hoắc, yêu đương thì như , các cô gái chính là những bông hoa mà thượng đế tạo đấy, là cần đàn ông con trai chúng bảo vệ và yêu quý kìa..."

Hoắc Doãn Tư ngơ ngẩn.

Một lát, hồn lời cảm ơn, lấy hai gói t.h.u.ố.c lá còn nguyên trong túi áo đưa cho bảo vệ.

Anh lên tầng chung cư cao nhất.

Nơi hơn nửa năm ai tới, đến cả dọn dẹp cũng , khắp nơi đều tích đầy bụi bặm.

Hoắc Doãn Tư căn phòng cho khách.

Cái hộp nhung , tích bụi, còn hóa đơn thuốc của An Nhiên cũng phủ bụi.

Anh ở bên giường, mở hộp , gấp tấm hối phiếu bỏ .

Hoắc Doãn Tư đang mâu thuẫn.

Lúc cô thất vọng rời , thật cũng từ bỏ đoạn tình cảm , nếu An Nhiên gửi cái tới đây, lẽ thêm một năm hai năm nữa sẽ quên sạch cô.

Có lẽ về , sẽ yêu đương kết hôn.

Sau khi cưới vợ sinh con, cũng sẽ chậm rãi lãng quên đoạn quá khứ , thời đại ai cái cần từ bỏ chứ.

gửi cái tới. Những kí ức quên mãnh liệt ập tới!

Hoắc Doãn Tư nhẹ rũ mắt xuống, lẩm bẩm tự : “Có em đang trừng phạt , trừng phạt cả đời đều quên em ?”

Anh và cô, là ai nợ ai.

nhớ cô, nhớ cô đến mức chịu nổi, Hoắc Doãn Tư hồi lâu mới cầm điện thoại lên đánh một cuộc gọi...

Bên điện thoại, là văn phòng thám tử nổi tiếng trong nghề. Giọng Hoắc Doãn Tư khàn khàn: “Giúp tìm , dự toán giới hạn cao nhất.”

Người bên vài câu.

Hoắc Doãn Tư cúp điện thoại, gửi tư liệu của An Nhiên qua, khi gửi tấm ảnh đó qua hoảng hốt, cuối cùng vẫn nhịn mà nhẹ nhàng sờ mặt cô.

Người trong tấm ảnh, đến mức đơn thuần ngốc nghếch!

Anh khác khắc cốt ghi tâm như thế nào, nhưng cảm giác, những hồi ức trôi qua lâu của và An Nhiên đang chậm rãi mất .

Hoắc Doãn Tư theo bản năng lưu giữ .

Vốn dĩ Hoắc Doãn Tư chỉ dự định ở thành phố B năm ngày, nhưng vì tìm An Nhiên nên ở thêm mấy ngày nữa.

Chỉ là, vẫn tin tức của cô.

Người của văn phòng thám tử với rằng, An Nhiên cũng sinh hoạt lâu dài ở thành phố B, lá thư khả năng là nhờ khác gửi, chỉ là vì để phát hiện vị trí cụ thể của cô.

Cúp điện thoại, Hoắc Doãn Tư hồi lâu ở trong văn phòng. Tiếng gõ cửa vang lên, thư ký Nghiêm ôm văn kiện chồng chất như núi tiến , xin : “Giám đốc Hoắc, đây là tài liệu cần dùng cho cuộc họp ngày mai.”

Hoắc Doãn Tư khẽ nâng cằm, ý bảo cô đặt ở chỗ đó.

Thư ký Nghiêm thấy tâm tình , đoán là bởi vì An Nhiên, khỏi than nhẹ một tiếng.

Hơn nửa năm trôi qua, An Nhiên bặt vô âm tín.

Cô ngẩng mặt lên, bỗng nhiên : “Giám đốc Hoắc, bên ngoài tuyết rơi !”

Hoắc Doãn Tư nghiêng , xuyên qua cửa sổ sát đất chăm chú tuyết nhỏ bên ngoài. Thư ký Nghiêm ở một bên : “Thành phố B nhiều năm tuyết lớn như , lúc tan tầm, sợ là tuyết cũng tụ thành một lớp dày !"

Hoắc Doãn Tư yên lặng ngoài một lúc lâu. Anh : “Hôm nay cho tan tầm bốn giờ !”

Thư ký Nghiêm cảm thấy cấp tình hơn nhiều, đây đừng là tuyết rơi, cho dù d.a.o băng rơi thì cũng hơn sáu giờ mới tan làm.

nhanh chóng ôm tài liệu phê duyệt rời .

Hoắc Doãn Tư đang chuẩn cúi đầu văn kiện thì di động vang lên, là Trương Sùng Quang gọi điện tới.

“Doãn Tư, tuyết lớn vây ở thành phố T ! Ngày mai Hoắc Tây và Duệ Duệ bệnh viện kiểm tra, rảnh thì tới về."

cùng mấy cổ ... Anh hẳn là kịp Hoắc Doãn Tư nhạt mà ừ một tiếng.

Trương Sùng Quang Hoắc Kiều về chuyện của An Nhiên, hỏi một chút, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.

Sáng sớm hôm .

Tuyết ngừng trời trong, mặt đất phủ một lớp tuyết mùa đông mỏng manh, Hoắc Doãn Tư mặc áo kHoắc mỏng màu xám đậm, trong lòng ôm Tiểu Duệ Duệ.

Hoắc Tây theo bên cạnh . Cửa xe mở , chờ Hoắc Tây lên xe, Hoắc Doãn Tư ôm đứa bé cho cô. Thằng nhóc trắng trẻo non nớt, khỏi đưa mắt .

Anh nghĩ, nếu và An Nhiên hiểu lầm, thì giờ phút bọn họ cũng con .

Hoắc Tây dù cũng làm hai , vẻ mặt Hoắc Doãn Tư đoán điều gì đó, giọng của cô ép xuống thấp: “Còn tìm ?”

Hoắc Doãn Tư nhạt.

Hoắc Tây cũng hỏi nhiều, cô cúi đầu hôn đứa bé trong lòng, Hoắc Doãn Tư sợ con các cô cảm lạnh nên lập tức đóng cửa xe .

Trên mặt đất tuyết, lái chậm. Đến bệnh viện gần chín giờ.

Nhà họ Hoắc quan hệ rộng, tới bệnh viện cũng là phục vụ đặc biệt, Hoắc Tây ôm con nhạt: “Doãn Tư, em ở bên ngoài chờ chị, lẽ tâm một tiếng đồng hồ thì tới đây đón chị là .”

Hoắc Doãn Tư gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1840-1849-cua-duoc-go-vang.html.]

Khoa phụ sản tất cả đều là phụ nữ, cũng quá quen.

Anh thang máy tay vịn, xuống lầu mua bật lửa, hai bên thang máy đông nghịt nhiều ... Phần lớn là phụ nữ mang thai, bên cạnh phụ nữ đều chồng cùng, cẩn thận che chở cái bụng nhô lên của .

Hoắc Doãn Tư mím môi, lúc lúc điện thoại vang lên. Là thư ký Nghiêm gọi tới.

Anh nhận máy, thư ký Nghiêm xin chỉ thị vài việc trong điện thoại, Hoắc Doãn Tư dặn dò vài câu.

thấy, ngược chiều trong thang máy.

An Nhiên.

Cô một vịn tay vịn thang máy, chậm rãi lên... Cô lướt qua Hoắc Doãn Tư!

Ngày tháng chạp, cơ thể gầy gò của An Nhiên mặc một chiếc áo lông rộng thùng thình, nhưng vẫn che bụng nhô cao...

Cô khiếp sợ chăm chú Hoắc Doãn Tư, dáng vẻ cầm điện thoại trầm tư.

Đứa bé trong bụng dường như cảm ứng, bỗng nhiên đá cô một cái.

An Nhiên giật , đầu thất thần chăm chú . Thang máy lên đến nơi, cô nhanh chóng chìm trong đám . lúc , một giọng quen thuộc kinh hỉ vang lên: “An Nhiên!”

An Nhiên?

... ở đây ư?

Điện thoại di động trong tay Hoắc Doãn Tư bất ngờ ngã xuống đất, chờ nổi mà , trong nháy mắt đầu đó, tâm tình của phức tạp tới cực điểm.

Chờ mong, sợ hãi.

Là cảm xúc từng .

Hồi hộp lo lắng mà thường , lẽ chính là ý đúng ?

Cuối thang máy, dòng chen chúc xô đẩy, nhưng bóng dáng của An Nhiên... Mí mắt Hoắc Doãn Tư khẽ giật giật, ngay đó làm chuyện mà cả đời làm bao giờ.

“Rất xin , cho qua một chút!”

Anh một đường xin với , lực chạy ngược lên phía , một lát chạy lên tầng, thở gấp, nôn nóng bốn phía, chỉ điều tròn từng gương mặt tới lui cứ đong đưa mắt, nhưng một khuôn mặt là của An Nhiên.

Yết hầu Hoắc Doãn Tư khẽ lăn, đang vận dụng quan hệ tìm thì hành lang một bên quen .

Là Tư An Nhiên và chồng mới cưới của cô .

Bụng Tư An Nhiên nhô lên thật cao, rõ ràng chính là đang mang thai, mà đàn ông bên cạnh cô thì che chở cô như bảo bối, ngược biểu tình Tư An Nhiên nhạt, cũng để ý đối phương.

Hoắc Doãn Tư chằm chằm cô .

Thì , một tiếng An Nhiên , là gọi Tư An Nhiên. Chứ An Nhiên!

Cũng đúng, An Nhiên làm đến khoa phụ sản của bệnh viện, khi bọn họ phát sinh quan hệ cuối, cô mua thuốc uống, làm thể mang thai chứ?

Hoắc Doãn Tư, mày đang mong đợi cô mang thai! Thật là buồn !

Rõ ràng là mày... Là mày nhiều lời khó như , mày đáng tiền, mày xứng làm bà Hoắc, thì làm thể nguyện ý sinh con dưỡng cái cho mày chứ?

Khuôn mặt Hoắc Doãn Tư tái nhợt.

Trong đôi mắt đen cũng nhiễm mất mát dễ phát hiện.

Điều khiến Tư An Nhiên thấy ngạc nhiên, cô thấy vẻ mặt mất hết tinh thần của Hoắc Doãn Tư, dễ chọc nhất trong giới kinh doanh, cảm thấy thật mới mẻ.

khẽ nhếch môi: “Giám đốc Hoắc!”

Hoắc Doãn Tư phục hồi tinh thần , khi thấy Tư An Nhiên thì vẻ mặt càng phức tạp, tuy thế của An Nhiên thuyết phục , nhưng trong lòng hai nhà Hoắc Tư đều rõ ràng.

Chỉ là, Tư An Nhiên nhất định .

Hoắc Doãn Tư thái độ lãnh đạm, chỉ gật đầu, Tư An Nhiên cũng lơ đễnh nghiêng với chồng: "Em mệt, đỡ em xuống lầu !"

Vợ chồng Tư An Nhiên rời .

Hoắc Doãn Tư một ở cửa thang máy, lẳng lặng đó, cũng để ý ánh mắt khác thường của đến , nhúc nhích, chỉ cảm thấy trong khí một hương vị quen thuộc.

Là mùi kem dưỡng tay cừu.

Anh mua cho An Nhiên, từng thoa lên tay cho cô nên mùi hương quen thuộc. Anh tham lam ngửi mùi vị lâu thấy.

Mãi cho đến khi tâm tình nhảy nhót lúc thấy "An Nhiên" chậm rãi lạnh xuống, mãi cho đến khi thuyết phục chính chờ mong nữa.

Rất lâu , Hoắc Doãn Tư xuống thang máy.

Anh xuống tầng, nhặt chiếc điện thoại vỡ nát chia năm xẻ bảy , những mảnh vỡ hoảng hốt.

Đây là bức ảnh duy nhất của An Nhiên. Đầu vỡ vụn! Không lấy nữa!

Ở tầng hai, gần chỗ ngoặt của thang máy, An Nhiên trong bóng tối, cô chăm chú Hoắc Doãn Tư.

Anh gầy nhiều.

giống với , dường như nghiêm khắc hơn nhiều, chỉ là cô cũng sợ nữa.

An Nhiên nghĩ, sợ , ít nhiều là bởi vì cô thích . Hiện tại, hẳn là còn thích nữa !

Cô cụp mắt, khẽ vuốt bụng , đứa bé tới ngoài ý . Cô rõ ràng uống thuốc, từng nghĩ mang thai.

Lúc phát hiện , cô cũng từng do dự, nên cho , nhưng cô nghĩ nếu cô cho , sẽ nghĩ đây là chiêu thuật mới của cô, rằng cô đang giở thủ đoạn lừa gạt .

An Nhiên vĩnh viễn nhớ rõ, lời từng với cô.

Anh , cô xứng làm bà Hoắc, thì xứng thôi!

Thai nhi trong bụng nhẹ nhàng ngọ nguậy, ngẫu nhiên sẽ đá bàn tay cô... An Nhiên dịu dàng mỉm , bây giờ cô bảo bối, cô còn là một chỉ hai bàn tay trắng nữa.

Lại nữa nâng mắt, cô Hoắc Doãn Tư một cuối cùng. Hoắc Doãn Tư, bao giờ gặp !

An Nhiên kiểm tra thai nữa, cô một thang máy khác, lặng yên rời ...

Hoắc Tây kiểm tra khi sinh thuận lợi, lớn nhỏ đều .

Ngồi xe, cô tinh mắt thấy một cái túi nhỏ, bên trong là chiếc điện thoại vỡ.

Hoắc Tây cúi đầu dỗ em bé, nhẹ giọng hỏi: “Doãn Tư làm ? Mà phát giận ghê thế?”

Hoắc Doãn Tư nhạt trả lời: “Không cẩn thận làm rơi thôi ạ.” “Em cũng cẩn thận.”

Hoắc Tây suy đoán, nhất định liên quan tới An Nhiên, chỉ là Doãn Tư thì cô cũng sẽ ép hỏi, nhanh đổi chủ đề: “Hai ngày nay em chuẩn Libya ? Không ở nhà hết năm ?”

Ngón tay thon dài của Hoắc Doãn Tư nắm tay lái.

Anh chằm chằm kính chiếu hậu, một hồi lâu, nhạt: “Bên vội, ở nhà ăn tết.”

Hoắc Tây cách nào với .

Trên đường vì tuyết rơi nên đóng băng, cũng may Hoắc Doãn Tư lái xe định.

Anh đổi sang đường khác, bên tuyết đọng ít hơn một chút, xe vững vàng chạy, lúc quẹo cua lơ đãng thấy ở trạm xe buýt đối diện một đang lưng về phía trạm.

Chiều cao, màu tóc, giống một !

Cho dù cách xa như nhưng vẫn thể , cô gái đang mang thai.

đang ngẩng đầu kiểm tra biển xe buýt, dường như đang suy nghĩ nên đường nào.

Ít nhất cũng mang thai bảy tám tháng , trời thì tuyết rơi, còn phương tiện công cộng?

Còn chồng của cô ?

Hoắc Doãn Tư khó tránh khỏi phân tâm, chỉ là ở ghế còn Hoắc Tây và Tiểu Duệ Duệ nên nhanh thu hồi ánh mắt, xe việt dã màu đen cũng ngang qua nọ.

Đồng thời, cô gái đầu . Là An Nhiên.

Hoắc Doãn Tư và cô, nữa bỏ lỡ vận mệnh...

Một chiếc xe buýt chậm rãi tới, An Nhiên lên xe, mới xuống cô nhận điện thoại của dì Lâm. dì Lâm chính là bà chủ tiệm

ăn sáng ở thành phố W , chồng bà cố gắng cá cược bộ gia sản, hơn nữa còn thiếu nợ nhiều tiền, chủ nợ thường xuyên tới quấy rầy, cửa hàng ăn sáng đều mở nổi.

Vừa lúc cảnh ngộ của An Nhiên tệ, cô làm thư ký cho tập đoàn Cố thị ở thành phố H.

Tháng , cô điều đến chi nhánh thành phố B.

An Nhiên do dự xong thì vẫn đồng ý, đãi ngộ của cô ở Cố thị phát triển cũng tệ, cô bởi vì quá khứ mà mất cơ hội .

Cô trở thành phố B, thuê một căn nhà tám mươi mét vuông. Cô mời dì Lâm đến sống cùng.

Lúc dì Lâm tới thành phố B, An Nhiên đón thì dì Lâm nào chịu: "Cô mang thai thể chạy tới chạy lui chứ, cô cứ an tâm ở nhà chờ, tự dì cũng thể đến mà.”

An Nhiên yếu ớt: “Được, về .”

Bốn mươi phút , cô trở nơi ở thuê. Tuy là khu chung cư cũ, nhưng cái vẫn sạch sẽ.

Thật trùng hợp, cô mới đến tầng thấy dì Lâm, đang bao lớn bao nhỏ cầm theo đồ vật chuẩn bước lên tầng.

“Dì Lâm.”

An Nhiên tiến đón, nửa là vui mừng nửa là thương cảm.

Dì Lâm quen sóng gió, ngược cũng thể nghĩ thoáng, bà buông đồ xuống bắt tay An Nhiên, quan sát cô từ xuống , cuối cùng ánh mắt dừng bụng cô: “Bụng lớn như ! Mang thai vất vả đúng !”

Dì Lâm hỏi là con của ai. Chuyện cần hỏi.

An Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, cô cùng dì Lâm bưng đồ, nhưng đôi tay dì Lâm ôm đồ lên nhẹ nhàng lên tầng, còn nghịch ngợm : “Những việc dì làm quen , tính là gì cả.” An Nhiên chỉ đành đỡ bụng phía dẫn đường.

Tới nhà, dì Lâm quanh khắp nơi, vô cùng lòng: “Em bé sinh , cuối cùng cũng một nơi ở trò!”

Tiếp theo bà liền mở hành lý , lấy từng món đánh . Ngoại trừ vài món quần áo để , còn đều là đồ bổ mang cho An Nhiên, trứng gà đất gì đó.

Dì Lâm nhanh nhẹn : “Mấy năm nay dì mang theo thằng nhóc con , chờ đứa bé lớn thêm chút thì cho nhà trẻ, còn dì thì làm nghề cũ, mở một gian hàng bán đồ ăn sáng, kiếm cho con chúng chút tiền nhà.”

An Nhiên đỏ hai mắt: “Dì Lâm.”

Dì Lâm bước tới, lau nước mắt cho cô, giọng nhẹ nhàng: “Khóc cái gì chứ! Hơn hai mươi năm dì cũng hai bàn tay trắng, hiện

tại cũng chỉ là về một nữa thôi! Cô cũng yên tâm, chính sách mới, chính là đứa trẻ đầy đủ bố cũng thể học! Hiện nay loại lưu hành câu , kêu bỏ cha lấy con đó !”

An Nhiên chọc .

Dì Lâm nhẹ nhàng, nhưng trong lòng ít nhiều cũng khó chịu, chồng làm ăn , con trai cũng hiểu chuyện, chịu nhận , cuối cùng chỉ thể nương tựa An Nhiên.

Dì Lâm lau lau đôi mắt: “Về , chúng sẽ nương tựa lẫn mà sống.”

hỏi: “Hôm nay kết quả kiểm tra sản thế nào ? Đưa dì xem?”

An Nhiên trầm mặc một lát.

Dù Lâm liền kỳ quái hỏi: “Không kiểm tra thai ? Chẳng lẽ đứa nhỏ vấn đề gì ? An Nhiên cô đừng sợ, cô cứ , dì kinh nghiệm, sẽ giúp cô đưa vài chủ ý.”

An Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu.

Sau một lúc lâu cô mới nhỏ: “Hôm nay kiểm tra thai, ở bệnh viện gặp Hoắc Doãn Tư.”

Dì Lâm thấy bất ngờ: “Vậy thấy cô ?”

Giọng điệu An Nhiên nhàn ngaht: “Không ! Vừa lúc Tư An Nhiên cũng ở đó, nên cho rằng khác đang gọi cô .”

Dì Lâm cẩn thận quan sát biểu tình của cô.

Thật lâu , bà nhỏ: “Sau khi cô , Hoắc đến thành phố W xem qua dì một chuyến, gì thêm, chỉ là tặng chút đồ bổ, thấy là đồ cực kỳ quý báu. An Nhiên, cô thật sự hề suy xét suy xét ? Dì thấy đối với cô cũng thật lòng đấy.”

An Nhiên chua xót : “Tôi và thích hợp .” Dì Lâm chăm chằm bụng cô.

An Nhiên nhẹ nhàng ôm cánh tay của bà, nhẹ mà : “Không cùng chăm sóc đứa nhỏ với ? Không cho .”

Dù Lâm than nhẹ: “ cô mà! Chúng tự nuôi cũng .”

An Nhiên nhẹ nhàng dựa vai bà.

Chuông cửa vang lên, dì Lâm vỗ vỗ An Nhiên: “Dì mở cửa!” Cửa mở thấy điều bất ngờ.

Vậy mà là Tân Bá Lai.

Trên tay còn cầm theo một đồ bổ, dáng vẻ là tới đây thăm An Nhiên, thấy dì Lâm thì cũng sửng sốt một chút, đó thì thấp giọng hỏi: “An Nhiên ở đây ?”

Dì Lâm nhận , chính là cặn bã trong cặn bã. Vì thế nên khách khí: “Cậu tới đây làm gì?”

Tân Bách nâng cao âm lượng lên: “An Nhiên!”

An Nhiên tới, cô cũng gì liên lạc gì với Tân Bá Lai, chỉ là vô ý đụng ... Không là đụng phần lương tâm nào của , thế mà bán nhà mới của bố cho cô với giá bốn trăm ngàn, An Nhiên gom góp cho nên mới gom đủ tám trăm ngàn cho Hoắc Doãn Tư.

tới lui gì với Tân Bá Lai nữa.

Tân Bá Lai thì nghĩ, thể hiểu rõ nhất, cả đời đều sẽ thể con .

Anh cái bụng nhỏ phồng lên của An Nhiên, trong lòng dâng lên hy vọng.

Rằng An Nhiên đang mang con của Hoắc Doãn Tư, là gien ưu tú của nhà họ Hoắc, nếu như An Nhiên nguyện ý kết hôn cùng , thì thằng nhỏ chính là con trai của Tân Bá Lai , đương nhiên, sẽ cho Hoắc Doãn Tư .

Anh càng sẽ lộ hành tung của An Nhiên.

Tân Bá Lai những lời xúc động, tỏ vẻ nguyện ý làm ông bố tiện nghi của đứa bé, khiến dì Lâm mà tức giận đến mức tim gan nhảy dựng lên, cầm lấy cột hành lý qua đánh .

“Cái thằng súc sinh nhà mày! Nếu còn dám đánh chủ ý lên An Nhiên nữa, tao sẽ khiến mày c.h.ế.t cũng yên !” Tân Bá Lai quen bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh.

Anh lui phía vài bước, thẹn quá hóa giận: “An Nhiên, cô đừng hối hận!”

An Nhiên căn bản để ý tới .

Giọng của cô lạnh nhạt: “Tân Bá Lai, chỉ trải qua những tháng ngày thanh tịnh một chút mà thôi, nếu tiếp tục dây dưa rõ, thì xác định thể làm chuyện gì ! Ví dụ như công việc của chẳng hạn... Anh suy nghĩ cho kỹ càng.”

Tân Bá Lai trừng mắt cô một lúc lâu. Sau đó, nở nụ nham hiểm: “Ha ha, hơn nửa năm gặp, lợi hại hơn nhiều ha! Có là do ngủ với tên họ Hoắc nhiều nên mới lây bệnh ?”

Dì Lâm ưa nổi , lạnh: “ thì thế nào, giống vẻ mặt thận hư của mày chứ!”

Câu chạm đến thần kinh của Tân Bá Lai.

Anh lạnh cố ý : “Mạnh miệng đúng ! Dù Hoắc Doãn Tư sẽ cô, theo , nhà họ Hoắc chuẩn cho xem mắt, sẽ cưới một phụ nữ môn đăng hộ đối! An Nhiên, cô c.h.ế.t tâm !”

Nói xong, căm giận rời .

Dì Lâm đóng cửa, đầu : “Nhất định là đồ thối nát sinh con, nếu thể đuổi theo đòi làm bố hờ

cho con khác chứ, cần để ý đến nó, dì ở đây nó dám làm gì .”

An Nhiên nhạt.

Dì Lâm hỏi: “Cô thật sự ngại ?Lỡ như Hoắc xem mắt thành công..."

An Nhiên cúi đầu vuốt ve bụng nhỏ. Vào khoảnh khắc cô rời khi, cô sớm , bên cạnh sớm muộn cũng sẽ một bà Hoắc, chuyện sớm xác định thì cần gì tự tìm phiền não chứ! Dì Lâm thấy cô lạnh nhạt, yên tâm.

Cách thời gian sinh còn hai tháng. An Nhiên còn đang làm việc. Hôm nay, cô cùng Cố Vân Phàm đến sân bay tiếp đón một vị khách hàng quan trọng, vốn dĩ cũng cần cô , nhưng khách hàng Trung Đông, bộ ban thư ký cũng chỉ mỗi An Nhiên ngôn ngữ ở đó.

Cuối cùng, giám đốc Cố vẫn gọi cô theo.

Giám đốc Cố cũng coi như săn sóc nhân viên, để cho cô ở ghế của xe bảo mẫu, ngẫu nhiên cũng sẽ mấy câu với cô.

Ông qua bốn mươi , vẫn luôn độc , trong Cố thị thời còn trẻ giám đốc Cố gặp quá kinh diễm, thể động lòng với nào khác nữa.

An Nhiên sở thích đào bới riêng tư của khác. Cô chỉ cảm thấy Cố Vân Phàm luôn luôn là một ông chủ .

Một giờ , bọn họ tới sân bay, điều khi xe mới dừng An Nhiên thấy đoàn đến đối diện chiếc LV màu đen tới, tuốt đằng mặt chính là Hoắc Doãn Tư, bên cạnh cô cũng , chính là thiên kim nhà giàu ở hội sở đêm đó. Tên là Lý Tư Ý.

Lúc , cô gái đang kéo cánh tay Hoắc Doãn Tư, dáng vẻ vô cùng mật.

An Nhiên lẳng lặng , hàng mi dài khẽ run.

Cố Vân Phàm thư ký của , Hoắc Doãn Tư ở phía đối diện, nới lỏng cà vạt : “Sao thế, quen ?”

An Nhiên miễn cưỡng : “Là ông chủ cũ.”

Cố Vân Phàm : “Ồ, là ông chủ cũ , thì qua chào hỏi một chút !"

 

Loading...