Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1830-1839 Anh ấy nhìn An Nhiên lần cuối
    Cập nhật lúc: 2025-10-19 10:27:27
    Lượt xem: 7 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên đường, Hoắc Doãn Tư lẳng lặng .
Anh thấy, An Nhiên cũng lập tức đẩy Tân Bá , vẻ mặt cô vẫn ngơ ngác.
Tân Bá Lai ôm chặt.
Hoắc Doãn Tư lắng lặng chăm chú, thật lâu , nhẹ: Thật thú vị! Người mấy hôm nay luôn yêu , giờ ôm khác! Hoắc Doãn Tư, lúc trở về mày động lòng với cô một chút, vẫn còn lo lắng cho cô ?
Thì , ở nơi thấy, mới là sự thật.
Anh An Nhiên cuối, nghĩ, cuối cùng bọn họ cũng thật sự kết thúc.
Hoắc Doãn Tư lặng lẽ rời .
Bên đường, An Nhiên đẩy Tân Bá Lai . Tân Bá Lai chằm chằm cô với vẻ mặt đau khổ: "Bố xe đ.â.m c.h.ế.t . An Nhiên, em cảm thấy gì ? Chúng còn bố nữa !"
An Nhiên lùi một bước.
Cô nghĩ đến lá thư nhận ngày hôm đó, cuốn nhật ký nhận , những lời đánh đập và đe dọa từ Tân, tuy phụ nữ nhận nuôi cô nhưng cô thực sự hề cảm thấy đau lòng. Cô thậm chí còn cảm ơn.
Tân Bá Lai chân tướng, Tân chết, và ai thế giới còn về phận của bà việc bà là của nhà họ Tư.
Khóe miệng An Nhiên hiện lên một nụ nhẹ.
Tân Bá Lai tức giận: "Mẹ sai chút nào, cô chỉ là một con sói mắt trắng nuôi dạy , quả nhiên lầm cô ! Vốn dĩ còn vì bố chăm sóc cô, thật ngờ căn bản cô là trái tim! Trong cảnh cũng vòng vo nữa, chúng chia đều phí làm tang lễ cho bố ! An Nhiên, tiền cô cũng bỏ đấy chứ?”
An Nhiên bình tĩnh hỏi ngược : "Tôi thể trả, nhưng căn nhà ở quê, phần của ?"
Tân Bá Lai cô chằm chằm. Hồi lâu, nhẹ nhàng phun mấy chữ: “Cô điên đúng , mà còn phần trong nhà, là con trai duy nhất của họ, cô cho rằng nên phòng cho cô nữa ?"
"Vậy đáng lẽ cũng cần trả chỉ phí tang lễ! Hơn nữa, chúng còn quan hệ gì với nữa ."
An Nhiên xong, xoay rời .
Tân Bá Lai đuổi theo, nhưng đó nghĩ nếu An Nhiên chịu trả tiền thì cũng chẳng giá trị sử dụng, tại dây dưa với cô , mấy ngày nay kiếm ít tiền cộng thêm căn nhà ở quê, thể một tương lai tươi sáng.
Về phần An Nhiên, lúc đó Hoắc Doãn Tư sẽ lo phần còn ! Thứ thối tha.
Tân Bá Lai phun một ngụm, giận dữ bỏ . An Nhiên bước trong đêm mưa.
Cô , cũng nên làm gì, cô thấy Hoắc Doãn Tư khác, cô nghĩ nên dây dưa nữa.
Thứ nhất là khó coi, thứ hai là cô lấy gì để tranh giành? cô đến căn hộ đó một nữa, một cái, cho dù , từ xa là , nơi đó lưu giữ những kỷ niệm nhất của cô .
Anh tha thứ cho cô , chọn khác, nhưng cả đời cô cũng quên .
Khi gặp một tuyệt vời như , sẽ khó tìm một bạn đời .
An Nhiên là kiểu như .
Bình thường cô nỡ tiêu tiền, nhưng tối nay cô đón xe, bảo tài xế đưa cô đến tòa nhà . Tài xế thấy cô ướt sũng như chuột chết, thản nhiên trêu chọc: "Đã giờ , cô bé cãi với bạn trai ?"
An Nhiên khẽ hít mũi.
Cô ừ một tiếng: " ! Anh để ý đến !" Người tài xế lái xe: "Người trẻ tuổi đều như , trong lúc cãi vã thể bất cứ điều gì khó , sẽ hối hận, chỉ cần một bên thấu hiểu nhượng bộ là !"
An Nhiên rũ mắt, gì.
Cô nghĩ: Hoắc Doãn Tư sẽ bao giờ tha thứ cho cô .
Hẳn là tối nay sẽ ở bên phụ nữ đó, thể đến khách sạn, thể đến phòng của đó, nhưng chắc chắn sẽ đây.
Nửa giờ , An Nhiên xuống xe.
Cô vốn chỉ ở tầng , nhưng khi ngẩng đầu thấy ánh đèn phía đang sáng, cô nhẹ nhàng che môi: Anh trở ?
Lại thấy xe của đậu gần đó.
Trong lòng An Nhiên một cảm giác khó tả: Anh qua đêm với ai cả, .
Cô gần như lập tức chạy thang máy, đến cửa căn hộ của , khi ngón tay thon dài ấn chuông cửa, cô do dự một lúc, thấy nên gì, nên cho Tân Bá Lai uy h.i.ế.p cô .
Mẹ Tân chết, dù bà kể cho thì đời cũng chỉ bọn họ .
Có lẽ, sẽ tha thứ cho cô , bằng lòng cô . An Nhiên nhẹ nhàng ấn xuống.
Trong căn hộ, Hoắc Doãn Tư mới tắm xong, mặc áo choàng tắm, lau mái tóc đen bóng ướt.
Nghe tiếng chuông cửa, nhíu mày.
Ngoại trừ An Nhiên sẽ ai đến đây, nhưng cách đây lâu còn thấy cô ôm Tân Bá đường, bây giờ đến gặp làm gì?
Cảm thấy buồn vì đổ oan ?
Hoắc Doãn Tư ném chiếc khăn tắm trong tay xuống, tới mở cửa, khi cửa mở, lạnh lùng cô gái bên ngoài.
Quần áo của An Nhiên ướt sũng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng tái nhợt, cô run rẩy ôm lấy , bất lực : "Hoắc Doãn Tư, em chuyện với !"
Cô lấy hết can đảm với .
Hoắc Doãn Tư những lời ngọt ngào dối trá đó nữa, đối với An Nhiên giống như một đứa trẻ sói, sớm còn niềm tin nữa.
Không còn tin tưởng, thể tiếp tục nữa? Anh lạnh giọng : 'Không cần nữa!”
Anh đuổi cô , đêm nay uống chút rượu, chút phóng túng mà An Nhiên vặn đến mặt . Anh còn tình cảm với cô nữa, nhưng vẫn yêu thích thể cô .
Hoắc Doãn Tư nghiêng , ý bảo cô .
An Nhiên chút do dự, cô cảm thấy gì đó đúng, nhưng cô thể .
Vào căn hộ của , sợ giày làm bẩn thảm của , cô cởi giày để bên ngoài chân trần , tìm một đôi dép lê, ôm lấy từ phía :
"Không cần tốn sức tìm, dù lát nữa cũng cởi.”
An Nhiên chỉ một , nhưng cũng là hiểu loại lời .
Anh cô !
Cô im lặng để mặc , đợi đến khi sờ đủ xoay hôn, cô tựa vai nhỏ giọng : "Anh với... với cô ..."
Hoắc Doãn Tư bây giờ tới, thờ ơ : "Không thể nào!”
Anh cũng trao đổi ngôn ngữ với cô , vì thế bế ngang cô , về phía phòng dành cho khách... An Nhiên chuyện, nhưng đè xuống hết đến khác.
Tối nay Hoắc Doãn Tư giống bình thường lắm. Hoang dã và thô lỗ.
Thân thể An Nhiên thoải mái, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn tiếp nhận tất cả của ...
Sau vài , gần ba giờ rưỡi sáng.
Hoắc Doãn Tư buông phụ nữ trong lòng , phủ thêm áo choàng tắm, mà An Nhiên giày vò đến gần như mất nửa cái mạng, cô tiếng nước ào ào trong phòng tắm, mặc dù cảm thấy hôm nay chút thô bạo để ý đến cảm giác của cô , nhưng cô nghĩ, lẽ là do nhịn lâu .
Cô quấn chăn mỏng, khuôn mặt đỏ bừng mang theo vẻ vui mừng, thậm chí cô còn thấy một cái hộp nhung tơ ở đầu giường, khẽo léo tinh xảo.
Bình thường An Nhiên động đến đồ của khác.
lúc cô xem, do dự cầm mở , bên trong là một chiếc nhẫn ngọc lục bảo, nặng 6 cara, thiết kế đặc biệt mắt, bên trong hàng chữ nhỏ.
MYLOVE.
Đây là nhẫn cầu hôn của Hoắc Doãn Tư!
An Nhiên ngơ ngác , cẩn thận đeo chiếc nhẫn ngón áp út. Vừa khít!
Ngay khi cô đang tràn ngập niềm vui và tưởng rằng chuyện xoay chuyển thì Hoắc Doãn Tư từ phòng tắm bước , lúc thấy cô đang thử chiếc nhẫn.
Anh sửng sốt một lúc mới nhớ , chiếc nhẫn đặt về, nhưng khi chia tay với An Nhiên liền tiện tay để nó ở đây, ngờ An Nhiên thấy.
Đôi mắt của Hoắc Vân Tư tối như nước.
Anh tới sô pha cạnh cửa sổ, lấy điếu t.h.u.ố.c lá , chậm rãi hút.
Trong ánh mắt chằm chằm cô mang theo một chút trêu chọc.
An Nhiên chút hổ, cô vội vàng tháo xuống: "Em... thử một chút!”
Hoắc Doãn Tư vẻ quá để ý.
Anh : "Cũng thứ gì quý giá, cô thích thì cứ lấy , Hoắc nếu cô thích trang sức mà thích tiền mặt hơn, chi phiếu cho cô cũng !"
Vừa thổi làn khói mỏng: “Hai trăm vạn một hả? Còn ba ngày nữa nước ngoài, nếu cô đồng ý kiếm tiền , tám giờ mỗi đêm tới đây, cần nấu cơm, làm xong sẽ sắp xếp tài xế đưa cô về."
Anh một cách bình tĩnh.
Sắc mặt An Nhiên trở nên tái nhợt, mồ hôi thậm chí bắt đầu trở nên lạnh lẽo, hơn nửa ngày cô mới hiểu ý của , ý tứ của là chuyện đêm nay đều là mua bán tình nguyện.
Anh làm với cô , vì thích cô . Không vì tha thứ.
Mà là vì nhu cầu thể xác của , chấp nhận, cho nên mới đến tìm cô ... Anh sẽ chu cấp cho , một hai trăm vạn.
Cô đắt! Hai trăm vạn một .
An Nhiên rõ ràng, trong mắt Hoắc Doãn Tư, cô giá trị gì cả.
Dùng tiền là thể đuổi cô .
Cô thậm chí bằng phụ nữ trong xe đêm nay, bởi vì quý trọng cho nên chạm , chạm cô chính là bởi vì cô đáng tiền, cần chịu trách nhiệm, chỉ cần trả hai trăm vạn, là thứ nhất mà thể cho. Môi An Nhiên khẽ run: "Em cần tiền!”
"Muốn trang sức ?”
Hoắc Doãn Tư : “An Nhiên, cô cũng mắt đấy! Vật nhỏ cũng chỉ chừng hai ngàn vạn thôi, quả thật đáng giá, cầm , ba ngày theo !"
An Nhiên bỗng nhiên bộc phát: "Tôi cần tiền!” Anh cô chằm chằm.
Trên cô vẫn khó chịu, nhưng cô để ý những điều , cố gắng giải thích với : "Ở thành phố W, em rời khỏi là bởi vì Tân Bá tới..."
Hoắc Doãn Tư ngắt lời cô .
Anh chế nhạo: “Tôi chuyện tình cảm của cô với ! Đáng lẽ cô và đều giống , vì tiền thể bán tất cả, đúng , cô thấy bộ dạng vô giá trị của , bây giờ cô và gì khác chứ!"
Sắc mặt An Nhiên tái nhợt.
Nụ của Hoắc Doãn Tư trở nên nhạt, : "Không tiền, trang sức, là danh phận của bà Hoắc ?”
Anh dậy đến bên cô , nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô . Anh ghé sát tai cô hỏi: “Nhìn cô thật vô dụng, hãy tự nhủ xem... cô xứng đáng làm bà Hoắc ?” Sắc mặt An Nhiên tái nhợt.
Cô đột nhiên giải thích nữa, bởi vì cô thể cảm nhận sự ghê tởm của đối với . Giải thích, còn ích gì nữa chứ?
Trong lòng , cô chỉ là một kẻ dối trá, bán xác và tình cảm để lấy tiền, trong lòng , cô chả gì khác với Tân Bá...
Bầu khí thật căng thẳng.
Dưới thái độ lạnh lùng và quyết đoán của , dường như tất cả tình cảm mãnh liệt đó nguội lạnh .
An Nhiên cảm thấy hổ.
Môi cô run rẩy, bản nhiều phận của nhưng cuối cùng cô vẫn thể .
Mặc dù Hoắc Doãn Tư với cô hai triệu , Mối tình ngay lập tức sẽ kết thúc!
Có lẽ cô nên đuổi theo đến thành phố B, chỉ cần để ghét cô , để nghĩ rằng cô yêu hư vinh là , thù hận hết tất thảy sẽ biến mất và đó chỉ cần một thể nhớ rõ cô là .
An Nhiên siết c.h.ặ.t t.a.y đang cầm chăn, nắm thật chặt, chiếc nhẫn cũng cô đặt lên tủ cạnh giường.
Cái gì cũng thuộc về cô !
Cô dậy khỏi giường, cố ý che đậy gì, từ từ mặc quần áo cô mang theo, nửa khô và hề thoải mái, cơ thể cô khó chịu nhưng cô hề quan tâm đến điều đó.
Cô rời khỏi đây.
Cô hy vọng thấy bao nhiêu và bây giờ cô rời khỏi đây, tay cô vô cùng run rẩy khi cài chiếc nút cuối cùng......
Hoắc Doãn Tư cứ chằm chằm cô .
Cuối cùng An Nhiên mặc quần áo , cô lời tạm biệt với , đây sẽ là cuối cùng họ gặp !
"Em sẽ rời , em sẽ quấy rầy nữa." Hoắc Doãn Tư nhúc nhích, ánh sáng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ của , còn vẻ trìu mến như lúc ở giường nữa, trong mắt thậm chí còn chút hận ý.
Khi An Nhiên đến cửa phòng khách, lập tức ngăn cô : "Chờ một chút!
Cơ thể An Nhiên cứng đờ. Hoắc Doãn Tư cầm tấm séc ở bàn lên bước đến chỗ cô . Mười triệu.
Anh nhẹ nhàng đặt nó lòng bàn tay cô , dùng giọng điệu lạnh lùng với cô : "Nhớ uống thuốc!"
Đôi mắt An Nhiên đột nhiên rưng rưng nước mắt.
cô ngẩng đầu lên, để nước mắt rơi xuống, một lúc , cô đè nén cảm xúc của và thì thầm: "Anh Hoắc, đừng lo lắng, em sẽ nhớ việc uống thuốc! Còn đối với tấm séc thì cần thiết . Em cũng hề tổn thất gì cả. Chúng đều là lớn mà.”
Cô ở lâu hơn nữa và nhanh chóng rời .
Tấm séc rơi khỏi tay Hoắc Doãn Tư và rơi xuống sàn.. một lúc lâu mới nhặt lên và xé nó làm đôi.
Anh bước tới chiếc bàn cạnh giường ngủ và nhặt chiếc nhẫn lên. Ngón tay nhẹ nhàng chạm chiếc nhẫn, hình như nhiệt độ cơ thể của An Nhiên vẫn còn lưu đó... mà giường cũng hình như ẩm từ cơ thể của cô .
cô bỏ và tự tay đuổi cô . Sẽ đến nữa!
Mối quan hệ giữa và An Nhiên cuối cùng cũng kết thúc !
Hoắc Doãn Tư tự giễu nghĩ: Đây cơ bản là mối quan hệ vốn nên bắt đầu, cho đến nay đều là do tự chủ động mà thôi, liên quan đến như cũng cả.
An Nhiên xuống lầu.
Trời sáng sớm mùa hè vẫn lạnh, kể quần áo của cô còn ướt, may mưa tạnh.
Nửa đêm taxi, Cô cũng quan tâm đến việc gọi xe, vì cô bộ thật chậm đến một hiệu thuốc hai mươi tư giờ gần đó, đó và lấy một hộp thuốc chống thai nghén.
Khi thanh toán, nhân viên thu ngân khỏi liếc cô , cảm thấy bộ dạng của cô vô cùng thảm hại, cho rằng cô khác bắt nạt.
Người đó rót một ly nước ấm cho An Nhiên .
An Nhiên lời cảm ơn với đó, nhân viên thu ngân là một bà bốn mươi tuổi chút đành lòng khi cô uống thuốc.
bà cũng quan tâm quá nhiều. Khi An Nhiên bước ngoài, bầu trời lặng lẽ chuyển sang màu trắng, cô bước mục đích ở phố. Thỉnh thoảng những chiếc xe ngang qua đường làm bùn và nước b.ắ.n tung tóe khiến cô ướt sũng..
Cô cũng cảm nhận .
Cô bao xa, mãi cho đến khi ánh sáng ban mai dịu nhẹ, cô mới trở về khách sạn nhỏ nơi ở, đói mệt nhưng cô cảm thấy buồn ngủ, mà lấy cuốn nhật ký và giấy khai sinh từ hành lý của .
Cô lật lật nó.
Cuối cùng cô đốt lửa lên và đốt cháy những thứ đó!
Trong tương lai, sẽ ai lai lịch của cô , kể cả Hoắc Doãn Tư.
Cô đốt những thứ đó, cuộn tròn yên bình chiếc giường nhỏ và kéo chăn lên để che cơ thể của cô .
Cô ngủ .
Cô mơ, cô mơ thấy trở về quá khứ, cô vẫn là con thỏ nhỏ Hoắc Doãn Tư nuôi nấng chu đáo, trong giấc mơ cô ngừng nghĩ cách với , Hoắc Doãn Tư thật em thích !
Khi cô tỉnh dậy, khóe mắt của cô lạnh lẽo. Hóa là .
An Nhiên giường sững sờ hồi lâu, cô chậm rãi lau nước mắt, cô nghĩ nên buồn quá lâu, cảm xúc là cảm xúc, cuộc sống là cuộc sống.
Bây giờ Hoắc Doãn Tư đối với cô mà giống như mặt trăng bầu trời.
Cô dám nghĩ đến nữa.
An Nhiên gọi điện thoại đến thành phố W, bà chủ ở đó đoán chuyện gì xảy với cô , nhưng cũng hỏi nhiều và sẵn sàng để cô trở làm việc.
An Nhiên lời cảm ơn nhẹ nhàng.
Trong lòng bà chủ cảm thấy vui, vì một lúc mới : "Đừng suy nghĩ quá nhiều, trở về nhất định sẽ cơm ăn."
Ban đầu, An Nhiên định sẽ trở thành phố W buổi chiều nhưng trì hoãn.
Có tiếng gõ cửa, cô mở cửa thì thấy đó là một lạ nhưng trông ăn mặc tươm tất.
Người đàn ông mỉm như gió xuân: "Cháu là Tư An Nhiên ! Chú họ Tư, Tư Văn Lễ.”
An Nhiên thấy họ Tư thì cô lập tức đóng sầm cửa .
Lưng cô dựa tấm cửa, trong lòng d.a.o động dữ dội, cô hiểu tại nhà họ Tư tìm thấy nơi .
Tư Văn Lễ là em trai của đàn ông đó.
Tư Văn Lễ kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài, từ phản ứng của An Nhiên, ông đoán cô hẳn là lai lịch của nhưng cô thừa nhận mối quan hệ của với nhà họ Tư.
Ông gõ cửa nữa.
Nửa tiếng , An Nhiên mở cửa, Tư Văn Lễ khẽ mỉm : "Con nên gọi là chú ! An Nhiên, chúng chuyện !”
Cuối cùng từ ở nhà đến một quán cà phê nhỏ gì đặc biệt. Mặt An Nhiên cảm xúc : "Cha mất khi còn nhỏ, là mà Tư đang tìm kiếm, xin đừng tìm nữa! Tôi cũng cuộc sống của quấy rầy.
Thái độ của cô làm cho Tư Văn Lễ ngạc nhiên.
Ông vẫn mỉm như gió xuân, nụ của ông thật sự , thật nếu kĩ thì An Nhiên cũng giống ông hai ba phần nhưng An Nhiên ghét sự giống .
Tên của cô là An Nhiên, điều càng hổ hơn.
Tư Văn Lễ lên tiếng: "Chú cháu và Doãn Tư lẽ thời gian vui vẻ. An Nhiên, cha cháu và chú đều hy vọng cháu thể trở về nhà họ Tư, cháu thể trở thành tiểu thư chính thức của nhà họ Tư, kết hôn với Hoắc Doãn Tư một cách quanh minh chính đại.”
An Nhiên sững sờ.
Cô là ngây thơ nhưng ngốc, cô đoán ý đồ của nhà họ Tư.
Chẳng qua là lợi dụng cô để gả cho nhà họ Hoắc.
Cô hạ mắt xuống và mỉm : "Chú tìm nhầm ! Tôi chấm dứt với ! Sợ rằng thể thực hiện tâm nguyện của chú...Hơn nữa, cũng mang họ Tư! Nếu họ Tư thì gọi là gì đây, Tư An Nhiên ? Nhà họ Tư thể cho phép hai cùng mang tên Tư An Nhiên ?”
Tư Văn Lễ ngạc nhiên.
Ông cứ nghĩ rằng đứa trẻ mặt ông ngây thơ và dễ xử lý, chỉ cần hứa hẹn lợi ích, cô sẽ sẵn sàng gia đình thao túng nhưng ông ngờ rằng cô cũng phần thông minh.
Có nhiều việc An Nhiên thể tự làm.
Cô thực sự là một yếu đuối nhưng bây giờ cô gì cả, cô sợ bất cứ ai.
Cô nhẹ giọng : "Đừng tìm nữa, nếu ngại để cho khác Tư đứa con ngoài giá thú ở bên ngoài, cũng ngại để khác tình nhân của ông c.h.ế.t thảm như thế nào."
Nói xong, cô nhẹ nhàng nhếch môi với một nụ yếu ớt. Tư Văn Lễ thậm chí càng ngạc nhiên hơn.
Ông An Nhiên sắp rời , khỏi giữ cô : “Cha cháu đang ở nước ngoài, ông nhờ chú giữ cháu , dù chuyện gì cháu cũng gặp ông .”
"Không cần !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1830-1839-anh-ay-nhin-an-nhien-lan-cuoi.html.]
"Ông là sinh , cũng nuôi nấng , vì cần gặp ."
An Nhiên rời mà thèm ngoảnh .
Tư Văn Lễ trầm ngâm nghĩ: Con bé khá dũng cảm nhưng thể thấy rằng con bé chịu đựng nhiều.
Ông lấy điện thoại di động bấm , một lúc , một giọng uy nghiêm truyền đến: "Văn Lễ, em chuyện với con bé thế nào ? Bây giờ hy vọng của nhà họ Tư đều đang đặt con bé.”
Tư Văn Lễ khổ: "Con bé từ chối !"
Người đàn ông chút tức giận: "Nó sống thật, đúng là cũng ngu dốt giống như nó!"
Ông một điều khó chịu.
Tư Văn Lễ nữa, nhịn : "Việc nên trách đại ca ? Nếu dối rằng gia đình thì những chuyện sẽ xảy , thật đứa trẻ vô tội mà! Con bé trông chút nào, chút thông cảm nào với con bé , chỉ lợi dụng con bé thôi ?... Dù thì con bé cũng là m.á.u thịt của chính đấy!"
Bên im lặng một lúc lâu......
Khi Tư Văn Lễ rời , ông đến một quán ăn vặt bên cạnh để mua một thứ, và gửi chúng đến quầy lễ tân của khách sạn nhỏ để nhờ ai đó đưa chúng cho An Nhiên, ông nghĩ rằng hôm nay thực sự nên đưa vợ đến đây, cùng là phụ nữ nên thể mua thêm một quần áo Hoắc một cái gì đó.
Mặc dù nhà họ Tư còn như nhưng họ vẫn luôn sẵn lòng và khả năng chăm sóc một cô gái..
Ông sẽ một ngày khác!
Không lâu khi An Nhiên trở phòng, quầy lễ tân mang đến cho cô một thứ gì đó, rằng nó gửi bởi một quý ông họ Tư.
An Nhiên những thứ đó. Hai túi lớn chứa đầy thức ăn và trông hề rẻ tiền.
Nhân viên lễ tân mỉm : "Người đàn ông đó trông trang trọng. Ông trông giống cô. Ông là lớn trong gia đình ?"
An Nhiên lắc đầu.
Cô nghĩ nghĩ lấy đồ bỏ phòng, nhưng cô ăn.
Cô dính líu đến nhà họ Tư, cũng đuổi theo để trả đồ, cô chỉ rời khỏi thành phố B ngay bây giờ nên đặt vé tàu cao tốc lúc 8 giờ tối hôm .
Sau khi xuất vé, cô chằm chằm dãy và sững sờ hồi lâu.
Cô bất đắc dĩ.
Tuy nhiên, chuyến tàu cao tốc giống như định mệnh của cô , cuối cùng nó sẽ rời khỏi đây...... Cô ngoài ăn một bát mì, hiểu khi đang ăn mì, nước mắt của cô từng giọt một rơi xuống bát.
"Có chuyện gì thế?" Người phục vụ bước tới và hỏi. An Nhiên lắc đầu: "Không ! Tôi !”
Cô chỉ là thể buông tay, mặc dù ghét cô nhưng cô vẫn nhớ như thế nào, cô nhớ bôi kem dưỡng da tay cho cô khi cô ngủ quên, cô nhớ kiếm cớ siêu thị với cô . Cô nhớ rằng bỏ hết tiền túi của cô ... Và đó trông hạnh phúc.
Sợi mì trong bát mùi vị.
cô vẫn ăn hết bát, vì thể cô sẽ chịu nhiều đau khổ.
Vào buổi tối, cô lấy một ít hành lý và bắt xe buýt đến ga tàu cao tốc. khi đến ga tàu cao tốc, cô đổi hành trình của . Cô đến thành phố W.
An Nhiên đổi sang taxi và xe buýt, cuối cùng cô chung xe với những khác và đến thành phố H ở phía nam.
Cô bắt đầu .
Cô gọi cho bà chủ để xin , nhẹ nhàng : "Tôi thể thành phố W ! Cảm ơn bà chăm sóc quan tâm đến ." Bà chủ chỉ thể thở dài.
Sau khi An Nhiên gọi điện xong, cô rút thẻ điện thoại , mua một thẻ mới và nó ràng buộc với lai lịch của cô .
Sáng sớm, bến xe buýt của thành phố H thưa thớt .
An Nhiên xuống xe với hành lý của , ánh sáng ban mai chiếu cô , di chuyển chậm rãi với cô, từ từ chìm đắm trong đám đông với cô ......
Tập đoàn Hoắc Thị.
Cả ngày tâm trạng của tổng giám đốc Hoắc lắm, áp suất khí của cả công ty thấp, thư ký Nghiêm với tư cách là thư ký trưởng, đang băng mỏng.
Buổi chiều, chị lên sân thượng bấm điện thoại của An Nhiên. Vẫn còn hai ngày nữa mới đến Libya, chị nhanh chóng giải quyết chuyện của Ôn Mạn.
Chị định dùng bữa với An Nhiên và chuyện.
Chị nghĩ An Nhiên buông tay như nên cô mới bằng lòng ở chỉ nhánh Hoắc, làm việc chăm chỉ cho tổng giám đốc Hoắc.
Những trẻ tuổi, chia ly đoàn tụ chẳng là chuyện bình thường ?
khi điện thoại , nó thông báo: [Xin , bạn gọi liên lạc !]
Không liên lạc ?
Thư ký Nghiêm điện thoại của , một giờ , chị bỏ cuộc mà gọi nhưng điện thoại vẫn tắt máy.
Chị thử gọi và điện thoại vẫn tắt.
Chị cảm thấy gì đó đúng, vội vàng kiểm tra tung tích của An Nhiên, dùng mối quan hệ để tối qua An Nhiên rời thành phố B trở về thành phố W. Chị thở phào nhẹ nhõm, chắc chắn vẫn còn tức giận.
Thư ký Nghiêm đích đến thành phố W.
Trước đó, chị liên hệ với bà chủ quán ăn sáng. Vài phút , bàn tay đang cầm điện thoại của Thư ký Nghiêm rơi xuống, chị sốc.
An Nhiên rời , trở thành phố W mà đến một nơi thể xác định .
Không ai cô đang ở .
Thư ký Nghiêm một trong phòng thư ký hồi lâu, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định chuyện với Hoắc Doãn Tư, mặc dù thể bọn họ cắt đứt quan hệ.
Chị gõ cửa phòng tổng giám đốc, thấy Hoắc Doãn Tư đang xem tài liệu.
Giọng điệu của bình tĩnh: "Tất cả hành trình hôm nay đều hủy !"
Thư ký Nghiêm lên tiếng, một lúc mới ngước mắt lên : "Có chuyện gì ?"
Một lúc , thư ký Nghiêm nhẹ nhàng : "Ngài Hoắc, An Nhiên biến mất ”
Cây bút Hoắc Doãn Tư trong tay dừng , đó với giọng nhẹ: "Cô trở về thành phố W . Thật , ở đó những cô ."
Thư ký Nghiêm chằm chằm .
Sau một lúc lâu, giọng của chị trở nên nhẹ nhàng hơn: "Không! An Nhiên thành phố W, gọi điện và là cô đó, ai cô , chắc chắn cô cố tình cho cô !”
Thư ký Nghiêm nghẹn ngào.
"Ngài Hoắc, thể kiếp ngài sẽ thể thấy cô !" "Có lẽ cô sẽ !"
"Tôi ngài và cô xảy chuyện gì, hiểu lầm gì! An Nhiên là một cô gái mưu mô... Cô cũng thích ngài!"
Hoắc Doãn Tư cứ chị.
Khuôn mặt trai của ánh sáng che khuất, chị thể rõ biểu cảm của , vì chị đang nghĩ gì.
Anh nhẹ nhàng : "Chị thích cô ?" Thư ký Nghiêm trả lời trực tiếp mà chỉ : "Tôi thích cô vì ngài thích cô ! Ngài Hoắc, thực , những phụ nữ làm như nhiều tâm tình để chia sẻ với khác."
Chị chợt mỉm , khổ: “An Nhiên rời thậm chí đối với còn là một sự an ủi! Tuy nhiên, thể vui mừng .” Sau đó chị ngoài.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng , Hoắc Doãn Tư vẫn đó, gương mặt rõ cảm xúc gì..
Trong phòng làm việc to lớn, vô cùng yên tĩnh.
Hoắc Doãn Tư một , đống văn kiện chất đầy như núi, trong lòng nhớ đến lời thư ký Nghiêm với .
Thư ký Nghiêm , An Nhiên . Không thành phố W, mà là đến nơi nào . Điều tra , tìm !
Hoắc Doãn Tư nhớ đến hôm qua, lời bản với , hai triệu một kêu cô ở cùng ba ngày.
Anh từng yêu thương cô.
Tối hôm qua đối xử với cô như thế, đương nhiên cô chịu ! Anh thành công đuổi cô , nhưng cũng từng nghĩ, một ngày An Nhiên sẽ đến nơi tìm , nếu như gặp cô nữa cũng gặp .
Chạng vạng, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ thuỷ tinh.
Ánh vàng chói chiếu lên khuôn mặt của , càng tuấn tú quý phái.
Anh một lâu, cho đến khi xung quanh tối sầm, thư ký Nghiêm mới gõ cửa phòng làm việc của : “Tổng giám đốc Hoắc, ngài nên tan làm !”
Hoắc Doãn Tư chỉ cho chị một bóng lưng.
Anh ở cửa sổ sát đất, cúi đầu xuống hơn nửa thành phố B, lúc trời nhám đen, khắp nơi đều lên đèn.
An Nhiên ở chứ? Anh nhớ cô cô thích , cô.... Cũng Tân Bá Lai đến ?
Trong lòng Hoắc Doãn Tư loạn, từng nghĩ tìm An Nhiên về nhưng khi tìm về thì , bọn họ còn thể về lúc ?
Hơn nữa chuyến đến Libya bắt buộc .
Anh còn để cho tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến tập đoàn Hoắc thị.
Thư ký Nghiêm cho một tin tức: “Bộ phận thị trường tuyển dụng, Tân Bá Lai phỏng vấn thành công ! Tổng giám đốc Hoắc cần trao đổi để loại bỏ danh sách của ?”
Tân Bá Lai đến Hoắc Thị ?
Sau khi Hoắc Doãn Tư ngây , giọng lạnh lùng: “Không cần! Để ! Bộ phận thị trường cũng cần trẻ tuổi, mới mẻ.”
Thư ký Nghiêm ngơ .
Sau đó chị hiểu, tổng giám đốc Hoắc đến Libya , cách nào tìm An Nhiên.
Vì để Tân Bá Lai.
Chị nhiều, Hoắc Doãn Tư thu dọn một chút cầm chìa khóa xe chuẩn rời , đến hầm gửi xe mà bất ngờ gặp Tân Bá Lai.
Người đó ở bên cạnh xe , biểu cảm chút đố kỵ còn chút liêm sỉ.
“Tổng giám đốc Hoắc, chúng chuyện một chút!”
Hoắc Doãn Tư vô cùng chán ghét , liếc đó một cái trực tiếp mở xe trong.
Từ hộc để đồ lấy hộp thuốc lấy một điếu thuốc để hút. Từ từ nhả .
Tân Bá Lai qua bám cửa sổ xe, thái độ thấp hèn: “Tổng giám đốc Hoắc yên tâm, với An Nhiên chia tay từ lâu , sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai ! Tôi sẽ làm việc thật .”
Anh khá khó hiểu : “Thật với cô cũng chỉ là chơi đùa trẻ con, tình cảm nam nữ.”
Ý của Tân Bá Lai chính là từng đụng An Nhiên.
Hoắc Doãn Tư từng ngủ, chắc chắn nên thừa nhận chuyện .
Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc của Hoắc Doãn Tư run, Tân Bá Lai đến vài ba câu thể ý nghĩa, thì bọn họ chia tay từ lâu!
Người An Nhiên thích... là !
Tân Bá Lai nịnh nọt : “Mấy ngày bố qua đời, cũng làm phiền An Nhiên quá mức, tổng giám đốc Hoắc yên tâm sẽ làm phiền cô nữa.
“Đủ !"
Hoắc Doãn Tư thấp giọng cắt ngang.
Anh dập tắt điếu thuốc, từ từ nâng cửa xe lên, bộ dạng như rời .
Tân Bá Lai lôi kéo còn gì đó thư ký Nghiêm ngăn , giọng của thư ký Nghiêm lạnh lùng: “Thưa xin hãy tự trọng.”
Tân Bá Lai ngơ , chiếc Cullinan màu đen chạy ngoài. Ngón tay nắm chặt vô lăng của Hoắc Doãn Tư đều đang run, nhớ tối hôm qua, Tân Bá Lai ôm lấy An Nhiên chắc chắn là nguyên nhân bởi vì bố nhà họ Tân qua đời.
cho rằng bọn họ nối tình xưa.
Anh nhớ An Nhiên dầm mưa đến căn hộ của , cô gặp .
Anh bởi vì tức giận mà bế cô!
Cô bé ngốc đó cho rằng hồi tâm chuyển ý, thậm chí cho rằng sẽ cầu hôn cho cô, cho đến khi với cô hai trăm nghìn một , cho đến khi đặt chi phiếu trong tay cô, kêu cô xong chuyện thì mua thuốc.
Cô mới , nghiêm túc chỉ xem cô là phụ nữ để chơi đùa.
Trong chiếc xe Cullinan màu đen ánh đèn của thành phố vô cùng rực rỡ.
tâm trạng của tệ.
Anh cách nào chạy xe, trong đầu là bộ dạng nước mắt đầm đìa của An Nhiên, thậm chí còn cho cô tắm
nước nóng cũng cho cô bộ đồ chỉ quan tâm bản thoải mái, đó mời cô rời .
Lúc đó là ba giờ rưỡi sáng. Trời đang còn mưa.
Cô về như thế nào? Trên cô tiền ?
Anh từng nghĩ đến, bởi vì khi buông bỏ cô thương xót cô nữa .
Hoắc Doãn Tư ngẩng đầu, yết hầu ngừng chuyển động. Rất lâu mới cầm điện thoại gọi của thư ký Nghiêm: “Nghĩ cách điều tra cô ở cho .”
Giọng của thư ký Nghiêm khàn: “Được!”
Có câu của Hoắc Doãn Tư, thư ký Nghiêm thể lấy quan hệ của nhà họ Hoắc lật tung trời đất ở trong thành phố B, cộng thêm nhà trọ đó.
Chị tỉ mỉ mà hỏi mấu chốt, cô gái lễ tân một đàn ông vẻ vang từng đến.
Thư ký Nghiêm dùng hai nghìn để điều tra camera. Khi thấy đàn ông, chị ngơ đó mà là Tư Văn Lễ.
Tư Văn Lễ và An Nhiên mối quan hệ? Chín giờ tối.
Xe của Hoắc Doãn Tư dừng bên đường, tâm trạng ăn cơm, vẫn luôn đợi tin tức.
Tin nhắn của thư ký Nghiêm nhanh gửi đến. Ngoại trừ đoạn video đó còn một đoạn lời —
[Tổng giám đốc Hoắc, điều tra mấy ngày bố nuôi của An Nhiên từng đến thành phố W, của Tân Bá Lai còn từng xảy xung đột với An Nhiên, trong cục đều ghi ! Cộng thêm đến thăm của ông Tư, nghĩ liên quan đến thế của An Nhiên, An Nhiên khả năng uy hiếp... Lúc đó mới rời khỏi ngài.]
[Tạm thời tìm An Nhiên.] Mặt của Hoắc Doãn Tư trắng bệch.
Anh xem đoạn video, cùng đoạn lời đó vô .
Thư ký Nghiêm gọi đến, nghi ngờ hỏi: “Tổng giám đốc Hoắc, cần dời chuyến bay ?”
Hoắc Tư Doãn khàn giọng : “Lùi một tuần.” Thư ký Nghiêm thở phào,
Tiếp đến Hoắc Doãn Tư dùng hết tất cả mối quan hệ để tìm An Nhiên.
Trên thực tế, cũng từng nghĩ khi tìm cô nên gì, nên sắp xếp cô như thế nào... Dù bọn họ đến bước đường nhưng nghĩ nên chăm sóc cuộc sống của cô.
Ngoài xin với cô.
Anh nên đối xử với cô như thế, nên hai trăm nghìn mua một đêm của cô, nên cô đáng giá.
Khi cô về cũng lâu chứ. Cô là thích như .
cho dù Hoắc Doãn Tư dùng hết tất cả mối quan hệ vẫn tìm An Nhiên, Hoắc Minh tức đến ở trong điện thoại mắng vô dụng, con dâu duy nhất cũng tức đến chạy mất .
Tâm trạng của Hoắc Doãn Tư .
Anh về nhà họ Hoắc mà là về căn hộ đó. Cửa mở , trong đó bay đến mùi thơm của thức ăn.
Anh ngây đó nhanh mấy bước trong nhà bếp, tự chủ gọi một tiếng “An Nhiên”, nhưng trong nhà bếp An Nhiên, mà là giúp việc nhà họ Hoắc.
Người giúp việc : “Bà chủ sợ ngài ăn cơm, đặc biệt kêu đến nấu chút đồ ngon cho chủ, món sườn dê còn là bà chủ dạy , dùng rượu vang nấu đó.”
Sườn dê...
Hoắc Doãn Tư khỏi nhớ đến đó, với An Nhiên siêu thị chính là mua sườn dê.
Người đó dùng hết những ba trăm đồng của An Nhiên. Cô với bộ dạng đau lòng.
Người giúp việc hiểu vì chà chà tay bưng thức ăn lên bàn rời .
Hoắc Doãn Tư cởi áo khoác, bàn ăn.
Anh món sườn dê đó, thật làm hơn An Nhiên một chút nhưng vẫn ăn, lấy điện thoại gọi cho điện thoại đó.
Điện thoại An Nhiên vẫn tắt máy.
Hoắc Doãn Tư vứt điện thoại ở bàn, rốt cuộc một miếng cũng ăn.
Một tuần , tìm thấy cô.
Tắm rửa đến phòng khách, đây là căn phòng ngày hôm đó bọn họ phát sinh quan hệ.
Bình thường vui vẻ chắc chắn sẽ để phòng khách. Đêm đó sự chán ghét của thật thể thấy nhưng An Nhiên vẫn phát giác, rõ ràng làm đau nhưng cực lực nghênh hợp , cho thoải mái.
Hoắc Doãn Tư khổ.
Anh dựa đầu giường sờ cái gối đó, phía dường như còn mùi vị của cô.
Trên tủ đầu giường hộp đựng nhẫn đè một tờ hoá đơn mua hàng, là đêm đó An Nhiên để rơi trong tiệm thuốc, cô mua thuốc
ngừa thai theo như nhân viên trong tiệm lúc đó cô uống trong tiệm.
Khi cô uống thuốc hận ?
Cô vô chuyện nhà họ Tư, đều cho cô cơ hội, cô rời ... Có lẽ cũng là thất vọng về !
Đoạn tình cảm của bọn họ đến cuối cùng bỏ rơi thật vẫn là .
An Nhiên... Không cần nữa !
Trong đêm nay, Hoắc Doãn Tư giường mơ một giấc mơ.
Anh mơ An Nhiên trở về.
Tất cả trong giấc mơ đều là chuyện từng xảy lúc . “An Nhiên!”
Anh tràn đầy vui vẻ tỉnh , nhưng chỉ căn phòng lạnh giá, trong đêm đầu hạ ngoại trừ tiếng kêu côn trùng ở bên ngoài chính là tiếng ong ong của máy lạnh...
Ngày hôm , đến công ty.
Anh chạy năm tiếng đồng hồ xe, đến thành phố W một chuyến, gặp bà chủ quán bữa sáng đó.
Anh hỏi nhiều, chỉ cho để một đặc sản của thành phố B.
Khi chiếc xe việt dã màu đen chạy , bà chủ lâu...
Trở về thành phố B, Hoắc Doãn Tư đến tiệm KFC cùng với An Nhiên từng đến, gọi một ly hồng chanh cùng với một cái bánh đậu đỏ, An Nhiên từng ngon.
Anh vẫn quen nhưng vẫn chậm mà ăn hết.
Đại khái là bởi vì biểu hiện của quá xuất chúng, ít trẻ con đều chằm chằm , một cô gái đặc biệt xinh còn hỏi: “Chú, chú thất tình ?”
Hoắc Doãn Tư ngơ một chút.
Chút nữa, nhạt: “, chú thất tình ! Chú là một bạn trai làm mất đó .”
Nói xong dậy rời .
Anh về căn hộ đó nữa, hoá đơn mua nhẫn kim cương đó cho An Nhiên cũng để ở đó.
