Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1810-1819 Thư ký Nghiêm gật đầu
    Cập nhật lúc: 2025-10-19 10:26:33
    Lượt xem: 5 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau vài phút ngắn ngủi mà tưởng như dài đằng đẵng, cuối cùng cô cũng mặc xong quần áo, chậm rãi tới mặt , giọng khàn khàn: “Cảm ơn!”
Hoắc Doãn Tư chẳng thèm liếc cô lấy một cái.
Cậu chỉnh cúc áo sơ mi, mở cửa mặt cô, thư ký Nghiêm đang ngoài cửa.
Thấy cánh cửa mở, hình như chị còn thở phào nhẹ nhõm. “Tổng Giám đốc Hoắc!”
Hoắc Doãn Tư bước khỏi phòng khách sạn, bỏ một câu: “Lập tức xuất phát, chuyển cuộc họp tới ba giờ chiều nay.”
Thư ký Nghiêm gật đầu.
Chị về phía An Nhiên, ánh mắt vô cùng khó diễn tả.
Thư ký Nghiêm hiếm khi phạm sai trong công việc, chính là một trong đó, cấp thang máy xuống tầng, chị vẫn ở , thở dài một , phòng.
Chị hỏi An Nhiên: “Sao em chọc Tổng Giám đốc Hoắc tức giận ? Tính tình ngài khó chiều, nhưng ngài thật lòng thương em mà.”
Chị luôn cảm thấy An Nhiên nỗi niềm gì đó khó . Không thì thể như ?
An Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu: “Không khó gì cả, là tự em thể hòa hợp với thôi.”
Tay cô run rẩy, lấy chiếc đồng hồ khỏi túi áo.
Thực cô giữ nó làm kỷ niệm, nhưng thứ quý giá như , cô về phía thư ký Nghiêm: “Cái trả cho , em mà giữ sợ sẽ trả thù.”
Thư ký Nghiêm càng càng hiểu nổi.
Cuối cùng, chị vẫn nhận lấy chiếc đồng hồ , thở dài: “Sau nếu gặp khó khăn gì thì tới tìm chị.”
An Nhiên thấy mũi cay cay.
Cô ừ một tiếng, đó cũng chậm rãi ngoài, thế nhưng khi ngoài cô nhịn mà đầu ... Ngắm nơi cô sống những ngày ngọt ngào.
Cả đời , cô sẽ thể quên An Nhiên rời khỏi khách sạn.
Cô nơi nào để , khi ngoài, một đàn bà bất chợt bước xuống từ một chiếc taxi màu xanh lam, thấy An Nhiên liền gọi một tiếng.
Người đàn bà đột nhiên lạnh: “Mấy ngày nay mày phục vụ giường thằng họ Hoắc chắc kiếm ít tiền! Lấy , bọn tao đang chuẩn đổi một căn nhà lớn hơn cho Bá Lai, đúng lúc tiền phát huy công dụng của nó.”
“Không tiền!”
“Thưa dì, nhận nuôi , dùng tám trăm nghìn để thanh toán hết nợ nần .”
“Về phần A Tân, thích !” Một cái tát leo thẳng mặt An Nhiên. An Nhiên buồn giận.
Từ nhỏ, cô đàn bà mặt đánh vô , đây Tân Bá Lai sẽ lén lút bôi thuốc cho cô, thế nhưng khi trưởng thành, cũng biến thành tổn thương cô.
Làm thể tình cảm?
Mẹ Tân cao giọng: “Mày cho rằng mày ngủ cùng với một thằng đàn ông tiền là phận của mày sẽ cao quý hơn hả? An Nhiên, mày với mày thật giống , đều là đồ đê tiện!”
Bà bắt đầu lục lọi hành lý của An Nhiên.
Thế nhưng bà lật tung đống hành lý lên cũng tìm thấy bao nhiêu tiền, chỉ lôi mấy chục nghìn tệ.
Ngoài , thứ đáng giá nhất trong đống đồ còn chính là một bộ mỹ phẩm dưỡng da, còn cả mấy món trang sức đáng tiền, cầm bán cũng quá một trăm nghìn tệ.
Cổ họng đàn bà căng chặt: “Mày ngủ với đàn ông mà chỉ từng !?”
Mẹ Tân thẳng tay ném lọ kem dưỡng da tay vẻ tầm thường nhất thùng rác.
“Toàn mấy thứ đồ chẳng đáng mấy đồng!”
Bà như phát điên túm lấy tóc An Nhiên, điên cuồng đập đầu cô tường.
Hai mươi năm trời vẫn như , con nhóc khốn nạn đúng là thiếu đòn.
Người đàn bà đánh nhiều đến thuận tay từ lâu.
Thế nhưng lúc đây, bà thể thực hiện ý định của . An Nhiên mạnh mẽ đẩy bà , cô thậm chí còn điên cuồng hơn cả Tân, cô túm lấy tóc của đàn bà, hung ác đập về phía tường, trong giọng khàn đặc của cô còn kèm theo cả tiếng .
“Tôi thì gì sai.”
“Tôi thể lựa chọn sự đời của ? Tôi thích một thì gì , hơn các hàng nghìn hàng vạn .” Người hận cô vô cùng, thế nhưng đến cuối cùng vẫn nỡ làm tổn thương cô.
Trong mắt An Nhiên tràn ngập nước mắt.
Người đàn bà cô đánh tới choáng váng, mắt đầy , trán đẫm máu, chậm rãi xổm xuống.
An Nhiên thể quan tâm đến bà .
Toàn cô đều đang run rẩy, cô cũng xổm xuống, nhặt lọ kem dưỡng da tay từ trong thùng rác, dùng quần áo của cẩn thận lau từng tí một.
Cô , vô cùng đau lòng.
Hơn hai mươi năm, cho dù cô đối xử bất công tới mức nào chăng nữa, cô cũng từng phản kháng.
Bởi vì Tân Bá Lai sẽ đưa thuốc cho cô.
Sau cô mới , tất cả những điều đó cũng đều điều kiện, giống như Tân rằng gia đình họ nuôi lớn cô, tất cả của cô đều là của nhà họ Tân, mỗi một đồng tiền mà cô kiếm đều tiêu cho Tân Bá Lai.
Bọn họ đều đây là mệnh của cô.
Mạng của cô đáng tiền, thế nhưng một cọng rơm cuối cùng đè nén cô chính là lọ kem dưỡng da tay mà Hoắc Doãn Tư tặng. Mãi đến khi tiếng còi xe cảnh sát vang lên.
An Nhiên vẫn đang ôm lọ kem dưỡng da tay , ngơ ngẩn đờ .
Mẹ Tân đập tới chấn động não.
Vốn dĩ bà kiện An Nhiên, thế nhưng trong quán ăn camera theo dõi, chứng minh đó chỉ là một vụ tranh chấp dân sự, thế nhưng Tân chính là tay .
An Nhiên đưa tới Cục Cảnh sát, dạy dỗ một trận. Sau khi khỏi Cục Cảnh sát, cô tới bệnh viện.
Lúc đó trời gần tối, hoàng hôn ở thành phố W , toát lên một bầu khí tiêu điều.
Khi An Nhiên phòng bệnh, Tân đang lóc kể lể với chồng và con trai.
“Thứ vô ơn đó quá độc ác!”
“Nó tay hung ác như , rõ ràng là g.i.ế.c c.h.ế.t .”
Hai bố con nhà họ Tân an ủi bà mấy câu, một nhà vẻ hòa thuận ấm áp. An Nhiên ở cửa một lát, tiến . Nhìn thấy An Nhiên, Tân bắt đầu kích động.
Bà chỉ tay, với chồng và con trai : “Đánh c.h.ế.t nó cho .”
Hai bố con nhà họ Tân nhúc nhích.
Người đàn bà tức giận phát điên, thèm quan tâm tới việc còn đang chấn động não, đang định tự tay thì An Nhiên lên tiếng: “Đây là tiền bồi thường thuốc men cho bà, về giữa chúng còn bất cứ quan hệ gì nữa! Nếu bà còn dám tìm tới , Hoắc là tìm... , chắc chắn sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t bà.” Người đàn bà chỉ tay An nhiên, phá lên.
Bà ha ha: “Một con gà con mà dám g.i.ế.c mà cũng dám phun mấy lời huênh hoang như , mơ giữa ban ngày đấy ? Bá Lai, con tát cho nó một cái , để nó tỉnh táo một chút.”
Hai bố con nhà họ Tân vẫn động đậy.
Bọn họ thấy trong mắt An Nhiên gì đó khác với đây, sự tàn nhẫn.
Bọn họ tin, nếu Tân còn dám tiếp tục gây chuyện gì nữa... An Nhiên thực sự dám làm chuyện họ ngờ tới.
An Nhiên ném năm nghìn tệ, đó bình tĩnh khỏi phòng. Cô ngoài.
Tân Bá Lai đuổi theo: “An Nhiên!”
An Nhiên xoay , im lặng chăm chú . Thực hai năm nay hai họ ít khi gặp , trở nên vô cùng xa lạ.
Thần sắc của Tân Bá Lai , cũng chẳng hơn bao nhiêu so với khi còn bệnh.
Còn về phần suy sụp như là vì cái gì, An Nhiên cũng quan tâm.
Hai im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là lên tiếng : “Em thật sự thích ?”
Trong mắt , chuyện khả năng xảy , ngoài tiền thì Hoắc Doãn Tư còn cái gì?
An Nhiên lớn lên ở nhà họ Tân từ nhỏ, cô nên tình cảm với nhà họ Tân, thế nhưng cô , trái tim cô hướng về đàn ông , luôn với rằng An Nhiên là một chịu phận.
An Nhiên nhạt.
Cô hỏi : “Có quan trọng ?”
Chuyện quan trọng, quan trọng là... Bất kể cô thích ai, nhà họ Tân cũng sẽ để cô sống yên . Một mặt, bọn họ vô cùng tham lam, mặt khác họ cho phép cô bay cao, từ lâu bẻ gãy đôi cánh của cô.
Là do cô quá ngây thơ, những ngọt ngào trong mấy ngày qua khiến cô nghĩ rằng thể hạnh phúc.
Thái độ của An Nhiên lạnh nhạt, khiến Tân Bá Lai thấy vô cùng khó chịu. Anh ghen tị với Hoắc Doãn Tư.
Anh ghen tị với bối cảnh gia đình và tài sản của , chính bởi vì những điều mà An Nhiên mới đánh mất chính ! Tân Bá Lai tự rối rắm.
Sức khỏe của , cũng bản còn khả năng tìm cô gái tử tế nào để kết hôn, nên phương án của về là An Nhiên. An Nhiên lớn lên trong nhà họ Tân, thu phục cô là một chuyện dễ dàng.
Anh cân nhắc một lát lên tiếng: “Tôi kiếm một chút tiền, đang chuẩn đổi sang một căn nhà rộng hơn. An Nhiên, em cũng đấy, ở một nơi như thành phố B, sở hữu một căn phòng rộng một trăm hai mươi mét vuông khó tới mức nào, hơn nữa còn là nhà ở khu trường học.”
Anh thẳng vấn đề: “Em kết hôn với , sẽ cân nhắc việc cho em cùng tên chủ sở hữu.”
An Nhiên một lúc lâu, nhạt. Cô : “A Tân, thích !”
Có lẽ từ tới nay cô từng yêu , chăng chỉ là lòng ơn mà thôi.
Sau khi mắc bệnh, trách nhiệm càng trở nên nặng nề tới thở nổi.
An Nhiên nợ nhà họ Tân, cô quan tâm tới Tân Bá Lai nữa, đầu rời , cũng một .
Tân Bá Lai chăm chú theo bóng dáng cô.
Thật lâu , mới một câu về phía bóng dáng cô rời : “Anh nhất định sẽ thành công hơn .”
An Nhiên thèm để ý.
Từ tới nay, thứ cô quan tâm bao giờ là tài sản, cô chỉ quan tâm tên Hoắc Doãn Tư mà thôi.
Có lẽ sự quyến rũ của phần lớn đến từ sự giàu , thế nhưng đó là bẩm sinh, vốn dĩ đó chính là một phần của Hoắc Doãn Tư.
Rời khỏi bệnh viện, An Nhiên chậm rãi bộ đến bến xe buýt. Thực , cô vẫn hủy hợp đồng thuê nhà.
Cô ý định rời khỏi thành phố W, cô đang chuẩn mang hành lý về, đó tiếp tục làm công việc cũ, nếu bà chủ còn
đồng ý nhận cô thì cô sẽ làm tiếp, nếu thì cô nữa tìm một công việc mới.
Cô quan tâm đến ánh mắt của ngoài, thứ cô chỉ là một cuộc sống thật .
Cũng may bà chủ quán bán đồ ăn sáng so đo tính toán với cô. Bà chỉ thấy đáng tiếc: “Tôi cái gọi là thư ký Nghiêm bạn trai của cô trai nhiều tiền. An Nhiên, cô cũng đừng quá thiển cận, như đốt đèn tìm cũng chắc tìm , đời cô còn tìm ở khác nữa? Khó lắm mới chê bai ghét bỏ.”
Bà chủ thẳng thắn, An Nhiên cũng để bụng. Cô im lặng nhào bột.
Bà chủ sát gần cô, tiếp tục nhỏ: “Thư ký Nghiêm còn , cô một lời từ biệt, ông chủ của cô khó chịu một thời gian dài, gia đình sắp xếp cho nhiều buổi xem mắt, thế nhưng thấy chướng mắt cũng ưng, cô xem đây duyên trời định thì là gì? Con nhóc ngốc nhà cô chẳng những giữ chặt trong tay, ngược còn đẩy xa?”
“Cô ngốc !”
“Nhìn khuôn mặt đó , bảo đưa tiền cho cũng tình nguyện.”
An Nhiên thẫn thờ .
Bà chủ vẫn đang tiếp tục, bà : “Nếu một đàn ông như mà sống dở c.h.ế.t dở vì , bớt của hai mươi năm tuổi thọ cũng đồng ý!”
An Nhiên đột nhiên hỏi: “Anh hận , thì vẫn sẽ đau khổ ?” “Đương nhiên là đau khổ , là chứ máy móc!”
“Vậy, nếu vô điểm xứng với thì ?”
Bà chủ rộ lên: “Xứng xứng cũng phụ thuộc việc nghĩ như thế nào! Cậu thích thì là xứng, nếu thích thì cho dù đó là cành vàng lá ngọc gia thế ngang hàng, vẫn sẽ lựa chọn.”
Tim An Nhiên đập nhanh.
Cô buông nắm bột trong tay xuống, thẳng bà chủ, : “Tôi xin nghỉ phép! Tôi tới thành phố B.”
Bà chủ kinh ngạc, nhưng vẫn mỉm vỗ vỗ cô. “Rửa qua cái mặt, quần áo .”
An Nhiên một tiếng, nước mắt tràn lên trong mắt cô. Cô dũng cảm một , dù thì cô cũng đánh của Tân Bá Lai tới mức chấn động não mà, còn gì mà cô dám làm nữa?
Cô tới thành phố B tìm Hoắc Doãn Tư.
Cô cho Hoắc Doãn Tư sự thật, cô hỏi một câu, còn cần cô ?
Ba tiếng .
An Nhiên bắt taxi từ sân bay thành phố B đến Hoắc Thị, đúng là thời gian ăn trưa. Trên đường cô mua cơm nắm ở một quán sushi mà Hoắc Doãn Tư thích.
Sảnh lớn Hoắc Thị, khi An Nhiên bước , bầu khí dần trở nên khác thường.
Chuyện tình cảm của Tổng Giám đốc Hoắc và An Nhiên sắp thăng cấp thành ba mươi sáu phiên bản, nhưng cho dù là phiên bản nào thì cũng chỉ một kết thúc là BE.
Hai chia tay, khi Tổng Giám đốc Hoắc về thành phố H, tâm trạng .
Đêm qua nhân viên của Hoắc Thị tăng ca tập thể đến một giờ sáng, đến bây giờ vẫn còn tỉnh táo !
Không ngờ nữ chính xuất hiện.
An Nhiên tới quầy lễ tân, nhẹ nhàng : “Tôi gặp Tổng Giám đốc Hoắc!”
Cô gái lễ tân đương nhiên cũng hóng hớt, hiện tại Tổng Giám đốc Hoắc đang cực kỳ hận thư ký An, cô nào dám để An Nhiên lên, thế nhưng cô cũng tám trăm cái mắt quan sát, làm là để một đường lui.
Cô mỉm : “Cô thể gọi điện thoại cá nhân của Tổng Giám đốc Hoắc ạ.”
An Nhiên gọi qua, máy.
Cô gái lễ tân thấy liền hiểu chuyện gì xảy , hạ giọng: “Sợ là bây giờ gặp Tổng Giám đốc Hoắc ạ, nếu cô thực sự gặp thì cứ đợi ở đây, cho dù buổi trưa Tổng Giám đốc Hoắc ngoài ăn cơm thì buổi tối cũng tan làm.”
An Nhiên khẽ lời cảm ơn.
Cô xuống gốc sô pha, ôm hộp cơm trưa, tập trung chằm chằm cửa thang máy.
Sợ sẽ bỏ lỡ .
Cô cả ăn trưa, đợi liên tục đến tận sáu giờ chiều, cô gái lễ tân tan làm mà cô vẫn cố chấp ở đó.
Tòa nhà Hoắc Thị mấy nghìn nhân viên, ngày nào cũng ở tăng ca.
Sảnh lớn tầng một sáng đèn suốt đêm.
Trong phòng làm việc tầng cao nhất của Hoắc Thị, Hoắc Doãn Tư xử lý xong công việc cuối cùng, đóng nắp bút, lạnh nhạt : “Hôm nay là xong , tan làm !”
Thư ký Nghiêm tự nhiên lấy áo kHoắc cho .
Hoắc Doãn Tư mặc, chỉ vắt lên cánh tay. Một lát nữa định tới chỗ Hoắc Tây với Trương Sùng Quang một chuyến. Chị
đang mang thai, sáng nay chuẩn một chút thuốc bổ để ở chỗ , bảo lúc nào tan làm thì mang sang đó.
Về phần An Nhiên, trong nhà đại khái đều tin từ .
Không hỏi.
Thế nhưng tâm trạng của Hoắc Minh bố vẻ vui lắm. Hoắc Doãn Tư nghĩ đến , vẻ mặt căng chặt, nghĩ nhiều nữa, lấy chìa khóa xe chuẩn xuống tầng.
Thư ký Nghiêm gọi . “Tổng Giám đốc Hoắc, An Nhiên ở tầng đợi ngài cả ngày .”
Cơ thể Hoắc Doãn Tư cứng đờ, một lúc lâu mới nghiêng , biểu cảm trở nên lạnh lẽo: “Chị gì?”
Thư ký Nghiêm bất chấp nhắc một .
Hoắc Doãn Tư chằm chằm chị hồi lâu, cuối cùng gì, thẳng khỏi phòng làm việc.
Thư ký Nghiêm theo phía .
Sau khi thang máy, tim thư ký Nghiêm bắt đầu đập bịch bịch bịch. Chị còn trẻ nữa, thực sự chịu nổi loại kích thích , chị cũng trải qua cảnh tượng , thế nhưng chị lo lắng.
Vẻ mặt của Hoắc Doãn Tư vẫn lắm.
Cậu ngẩng đầu, chăm chú con màu đỏ đang chuyển động vách thang máy.
Tỉng một tiếng, thang máy xuống tới tầng một.
Thế nhưng cũng thèm , liền thẳng khỏi thang máy, hướng tới bãi đỗ xe bên ngoài.
“Hoắc Doãn Tư!” Bên tai truyền đến một giọng khẽ.
Bước chân Hoắc Doãn Tư chậm , cuối cùng vẫn dừng , xoay thẳng An Nhiên bằng ánh mắt lạnh lùng.
An Nhiên vẫn đang ôm hộp cơm trưa, lo lắng yên.
Cô tới, ngay mặt Hoắc Doãn Tư, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt.
Người lên tiếng là Hoắc Doãn Tư, chằm chằm cô như đang một xa lạ, lời cũng là với thư ký Nghiêm, : “Người liên quan gì tới Hoắc Thị, đừng tùy tiện cho nữa!”
Thư ký Nghiêm thầm mắng một tiếng: Nghiệt duyên!
Chị đang định lên tiếng thì An Nhiên giành .
Cô dùng hết bộ lòng dũng cảm trong cuộc đời , bắt lấy cánh tay Hoắc Doãn Tư, đầy cầu xin: “Hoắc Doãn Tư, còn cần em nữa ?”
Hoắc Doãn Tư cô chằm chằm.
Một lát , nhẹ, như thể thấy một câu chuyện vô cùng hài hước.
Cậu hỏi : “Hoắc Doãn Tư dựa mà cần một đổi thất thường? Tại cần một mà trong lòng cô còn đàn ông khác? Hoắc Doãn Tư rẻ rúng đến ? Hay là cô An đây thiếu tiền ?”
Cậu mỉm đầy kiêu ngạo.
“Rất xin , hôm nay hứng thú, mua phụ nữ.”
Cậu nhẹ nhàng gảy hộp cơm trong tay cô, đó là món thích ăn nhất, nhưng cũng chỉ , chút cảm động: “Cũng lấy lòng khác đấy, chỉ là dùng sai chỗ!”
Sau đó, lấy hộp cơm , tiện tay ném thùng rác ở bên cạnh. An Nhiên vẫn chịu buông tay.
Cô dùng sức giữ lấy , cẩn thận từng li từng tí cầu xin: “Chúng chuyện ?”
Hoắc Doãn Tư cúi đầu, bàn tay cô đang giữ lấy cánh tay . Có thể do ánh mắt của quá lạnh lẽo. An Nhiên chùn bước.
cô lập tức lấy can đảm: “Hoắc Doãn Tư, chúng chuyện , chỉ cần cho em nửa tiếng... Mười phút thôi cũng .” Giọng cô hèn mọn, chẳng qua chỉ là giải thích mà thôi.
Hoắc Doãn Tư còn kiên nhẫn cô tiếp.
Cậu nhẹ nhàng gỡ tay cô , lùi từng bước về , lạnh lùng liếc cô: “Sau đó thì ? Sau đó tin tưởng cô, lo lắng tính toán điều cho cô, trải sẵn con đường tương lai cho chúng , đến cuối cùng chỉ đợi sự lừa gạt và một câu... Chưa bao giờ thích của cô!”
Hoắc Doãn Tư cố gắng kiềm chế, mới nhẹ nhàng mấy câu. “An Nhiên, sẽ mãi mãi tha thứ cho cô vô điều kiện.” “Cô hối hận , nhưng cảm thấy chẳng ý nghĩa gì cả.”
“Tôi sẽ kết hôn, lẽ sẽ tìm một môn đăng hộ đối, thể quá thích, cũng vui vẻ đến , nhưng nghĩ sẽ cần lúc nào cũng đoán già đoán non về suy nghĩ của cô , cũng cần lo lắng cô sẽ bỏ bất cứ lúc nào. Tôi bận rộn nhiều việc, thời gian chơi mấy trò yêu đương của các cô gái trẻ.”
Cậu bình tĩnh, xong, liền cảm thấy cần thiết dây dưa nữa.
Cậu thậm chí còn với thư ký Nghiêm: “Cô yêu cầu gì thì cứ thỏa mãn cô !”
Hoắc Doãn Tư xong liền thẳng ngoài.
Thậm chí còn liếc mắt An Nhiên nhiều thêm một cái.
Sảnh lớn của tập đoàn Hoắc thị chìm trong im lặng, ai phát một chút âm thanh nào, ai cũng thể nhận An Nhiên và Tổng Giám đốc Hoắc hề đùa giỡn.
Vốn dĩ những nhân viên nữ đó còn cảm thấy ghen tị, thế nhưng lúc thể nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1810-1819-thu-ky-nghiem-gat-dau.html.]
Im lặng thật lâu, cuối cùng vẫn là thư ký Nghiêm lên tiếng . Chị khẽ : “Vẫn ăn cơm đúng chứ? Chị đưa em ăn nhé?” An Nhiên lắc đầu.
Cô hộp cơm trưa trong thùng rác , ngẩn một lát, giọng của thư ký Nghiêm vang lên bên tai: “Tổng Giám đốc Hoắc tức giận, em đừng để trong lòng, rõ ràng .”
An Nhiên ừ một tiếng, giọng chút ẩm ướt. Cô nhỏ: “Em !”
Thư ký Nghiêm gọi cô , thế nhưng An Nhiên nhanh, trong chốc lát biến mất khỏi tầm mắt cô.
Thư ký Nghiêm im một lát.
Xung quanh dần náo nhiệt trở , cần tan ca thì tan ca, chuyện thì chuyện, chung đều về đoạn tình cảm của Tổng Giám đốc Hoắc cùng An Nhiên.
Thư ký Nghiêm liếc mắt một vòng, giọng điệu nghiêm khắc: “Muốn sa thải hết ? Hôm nay Tổng Giám đốc Hoắc tức giận với An Nhiên, khi ngày mai là bảo bối.”
Có cãi : “Căn bản khả năng xảy ! Tổng Giám đốc Hoắc cần cô nữa.
Thư ký Nghiêm liếc mắt qua. Không ai dám lên tiếng!
Hoắc Doãn Tư tự lái xe, tâm trạng của nên mở cửa sổ, gió chiều ùa .
Ánh nắng chiều tà chiếu lên sườn mặt . Anh tuấn mê .
Cậu nghĩ tới nữa, bèn bật nhạc trong xe lên, thế nhưng giữa tiếng nhạc chậm rãi nhẹ nhàng, vẫn nhớ tới
An Nhiên, nhớ tới những ngày ở thành phố W, nhớ tới những điểm và cả sự hư hỏng của cô.
Gương mặt căng thẳng, nhẹ nhàng nhấn ga, lái xe nhanh. Nửa tiếng , xe dừng một căn biệt thự.
Hoàng hôn nặng nề.
Ánh đèn vàng ấm áp tỏa từ cửa sổ biệt thự, Hoắc Doãn Tư xuống xe, im lặng mấy giây.
Cậu nhịn nghĩ, nếu An Nhiên đổi, cũng sẽ mua một căn biệt thự như , cùng cô xây dựng một gia đình nhỏ, vài năm nữa hai họ cũng sẽ một đứa nhỏ đáng yêu.
“Cậu!”
Miên Miên chạy , phía còn một chú chó đốm nhỏ chạy theo, Trương Tiểu Quang.
Đầu hạ, Miên Miên mặc một chiếc váy hoa nhí cổ tròn nhỏ xinh, tất trắng cao tới đầu gối, giày da dê màu đen.
Mái tóc nâu xoăn nhẹ. Hoắc Doãn Tư khom lưng bế cô bé lên, chỉ cảm thấy đứa trẻ trong lòng thơm thơm mềm mềm. Miên Miên chủ động thơm một cái, đó ôm lấy cổ :
“Mẹ đến, bố đang nấu cơm.”
Hoắc Doãn Tư một tay ôm cô bé, tay còn mở cốp xe, lấy mấy hộp thuốc bổ: “Vậy ?”
Miên Miên còn lén với : “Bố đang làm món sườn cừu nướng kiểu Pháp, bố còn nếu Tiểu Quang lời thì sẽ đem Tiểu Quang nướng luôn! Cậu ơi, với bố đừng nướng Tiểu Quang ?”
Vốn dĩ Tiểu Quang còn đang vui vẻ chạy vòng quanh Hoắc Doãn Tư.
Lúc cụp đuôi xuống.
Hoắc Doãn Tư nhẹ, đưa cả đứa trẻ và Tiểu Quang phòng khách. Người giúp việc trong nhà xin nghỉ phép, Trương Sùng Quang nấu ăn trong bếp, còn Hoắc Tây đang dựa sô pha tạp chí.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô ngước mắt lên: “Hôm nay tăng ca?”
Cô hỏi như , chắc hẳn chuyện đêm qua Hoắc Thị tăng ca cả đêm, chuyện của và An Nhiên cũng .
Hoắc Doãn Tư đặt thuốc bổ xuống.
Cậu bế Miên Miên xuống đối diện Hoắc Tây, đặt cô bé lên đùi . Dáng cao, Miên Miên đùi như thanh ngang chơi cầu trượt.
Hồi lâu , Hoắc Doãn Tư mới lên tiếng: “Hết bận !”
Hoắc Tây nhạt, đang định gì đó thì Trương Sùng Quang bê một cái khay lớn từ phòng bếp .
Sườn cừu nướng, rượu vang đỏ và gan ngỗng. Thật sự phong phú.
Đương nhiên, ngoài những thứ còn món dành cho trẻ em của Miên Miên, một phần ăn nhỏ chế biến ngon mắt ngon miệng.
Trương Sùng Quang cởi gang tay cách nhiệt, nhẹ: “Doãn Tư, tối nay nếm thử món sườn cừu .”
Hoắc Doãn Tư quen đối nghịch với .
Cậu ôm Miên Miên bàn ăn, bữa cơm kiểu Pháp phong phú bàn, nhạt: “Không thể tưởng tượng nổi kỹ năng nấu ăn của Sùng Quang như đấy, còn chăm chỉ nữa, đây ở nhà cũng mấy khi xuống bếp .”
Trương Sùng Quang tự nhiên: “Thủ đoạn lấy lòng bà xã thôi!” Cậu bày dáng vẻ của con cả trong nhà: “Doãn Tư, mặt cô gái thích thể quá lạnh lùng! Con gái đều thích chiều chuộng, cưng chiều cô một chút, nhường nhịn cô một chút cũng là gì cả!”
Hoắc Doãn Tư hừ nhẹ một cái.
Hoắc Tây hận thể nhét Trường Sùng Quang lò nướng lên. Cậu thực sự cách đ.â.m thẳng một nhát tim Doãn Tư mà, cái gì đúng chuyện .
Hoắc Tây hung hăng liếc mắt trừng một cái.
Trương Sùng Quang nâng ly, khẽ một tiếng: “Ăn cơm .” Ăn một bữa cơm mà cả chủ và khách đều vui.
Chỉ Miên Miên là vui vẻ, miệng ăn liên tục. Dưới gầm bàn của cô bé một cái chậu nhỏ, cô bé bụng cho Tiểu Quang một miếng sườn cừu, nhưng Tiểu Quang ngửi một chút, vẻ mặt nghi ngờ sợ hãi.
Sau đó cong đuôi chạy mất.
Trương Sùng Quang : “Đồ nhát gan!”
Hoắc Doãn Tư liếc một cái, cảm thấy hình như ám chỉ, thế nhưng cũng tiếp chiêu, chủ yếu là do mấy hứng thú, tâm trạng .
Ăn cơm xong, chơi với Miên Miên một lát.
Miên Miên thảm chơi xếp gỗ, chỉ im lặng khuôn mặt nhỏ nhắn của Miên Miên, giống như đang ai đó. Hoắc Tây mở cửa phòng khách: “Doãn Tư!”
Hoắc Doãn Tư thấy tay cô cầm thuốc và một cốc nước, Miên Miên uống thuốc ngủ, vì bèn dậy: “Em về đây!”
Hoắc Tây gọi : “Chị tiễn em.”
lúc , Trương Sùng Quang tiến , : “Em tiễn Doãn Tư , uống thuốc với Miên Miên.”
Hoắc Doãn Tư liếc một cái, ngoài .
Đêm lạnh, Trương Sùng Quang kHoắc cho Hoắc Tây một chiếc khăn choàng, khẽ : “Cẩn thận đường !”
Hoàn là dáng vẻ của một chồng .
Hoắc Tây đồng ý, theo ngoài, Hoắc Doãn Tư đang đợi cô ngoài phòng khách, cùng cô xuống tầng, đến bãi đậu xe, dừng bước, Hoắc Tây: “Chị, em !”
Hoắc Tây tiến lên chỉnh cổ áo cho .
“Còn là ! Cả tối nay chị thấy em chút nào hết. Doãn Tư... em chắc là cô thích em ? Chị gặp cô ở công ty, vẻ ngây thơ, giống kiểu con gái nhiều mưu mô.”
Cuối cùng Hoắc Tây đến điểm chính: “Có cho cô một cơ hội ?”
Giọng Hoắc Doãn Tư khô khốc: “Thư ký Nghiêm với chị?” “Chị cũng là vì quan tâm em thôi! Em lái xe đến đây trong tình trạng như , chị lo lắng.”
Hoắc Tây khẽ thở dài: “Em đừng để bụng mấy câu Trương Sùng Quang , vẫn quan tâm em, chỉ là cách thể hiện khác.” Màn đêm dịu dàng, trong lòng Hoắc Doãn tư mềm mại. Cậu Hoắc Tây một lát, đó nhẹ nhàng ôm cô: “Em .” Hoắc Tây vỗ vỗ , gì thêm: “Lúc về lái xe chậm một chút! Mặc dù bố , nhưng cũng đều lo lắng cho em.”
Hôm qua, bố cô, Hoắc Minh còn tự đến sân bay đón máy bay. Cuối cùng ngoài Doãn Tư thì... hết . Ông hỏi tận mấy : “An Nhiên !”
Cuối cùng vẫn là thư ký Nghiêm chống áp lực, trả lời ông: “Tổng Giám đốc Hoắc chia tay với cô .”
Nghe đêm qua bố cô mất ngủ cả đêm, hỏi hỏi Ôn Noãn: “Ôn Noãn, , con trai chúng thiếu tay thiếu chân, ngoại hình cũng là dạng ngàn dặm mới tìm một , gia thế thì càng cần bàn, chỉ việc lấy vợ mà cũng khó như chứ!”
Im lặng hồi lâu, ông mới thốt một câu: “Không Doãn Tư đấy chứ!”
Ôn Noãn khó chịu buồn .
Hoắc Tây nhẹ nhàng kể xong, Hoắc Doãn Tư mới bình tĩnh : “Em sẽ kết hôn sớm thôi."
Hoắc Tây thở dài một , bước lên xe trong bóng tối, từng cử động của đều toát lên vẻ quyến rũ đầy kiêu ngạo.
Trên đường về, Hoắc Doãn Tư lái xe nhanh lắm.
Một tay giữ vô lăng, tay còn chống lên quai hàm, biểu cảm lạnh nhạt.
là nhanh chóng kết hôn.
Điên cuồng vì một phụ nữ, đập vỡ nguyên tắc của chính vì một phụ nữ thực sự là một chuyện vô cùng ngu ngốc, và sẽ bao giờ tái phạm .
Vậy nên, cho dù An Nhiên tới tận đây, chuyện với , giải thích.
Cậu cũng d.a.o động.
Thực lý do quan trọng, quan trọng là... tiếp tục mối quan hệ nữa.
Cậu cũng là con , cũng mệt.
Hoắc Doãn Tư chút mất tập trung, đến khi phát hiện thì xe đang chạy về phía căn hộ nơi từng sống, biển báo giao
thông trong bóng đêm mặt, giật , cuối cùng vẫn xe .
Đêm khuya.
Cậu đỗ xe bên tòa nhà, trong xe hút một điếu t.h.u.ố.c lá mới mở cửa xuống xe, thang máy.
Một lát , cửa thang máy mở .
Đập mắt chính là An Nhiên đang xổm ở cửa, cô vòng tay ôm lấy , dè dặt chờ ở cửa.
Hoắc Doãn Tư chằm chằm cô.
Cô thấy tiếng động, cũng ngước mắt lên, đôi mắt cô ngập nước, vẻ .
Yết hầu của Hoắc Doãn Tư lăn lộn.
Cậu khỏi thang máy, cứ mặc kệ cửa thang máy mở đóng mặt .
Ánh sáng, làm nhòe mắt đối phương. Cuối cùng, An Nhiên lên tiếng gọi như một con mèo con: “Hoắc Doãn Tư!" Hoắc Doãn Tư bước khỏi cửa thang máy.
Cậu rút chìa khóa , giọng điệu vô cùng lạnh lẽo và cứng rắn: “Cô An, cô nhầm nhà !”
Cửa mở , định , thế nhưng An Nhiên bật dậy nhanh như chớp, bắt lấy cánh tay : “Em chuyện với ! Ngày hôm đó em như là bởi vì... là bởi vì..."
“Là bởi vì chơi vui. Là bởi vì cô cảm thấy sẽ vĩnh viễn bao dung cho cô, tha thứ cho cô, đúng ?”
Hoắc Doãn Tư gạt tay cô .
“An Nhiên cô cho rõ, chúng kết thúc !” “Đây chính là điều cô ?”
“Đùa giỡn hết đến khác, chơi vui ?”
An Nhiên nôn nóng tới mức giọng cũng run rẩy: “Không ! Em đùa giỡn ! Hoắc Doãn Tư, em thích .”
Cậu chăm chú cô.
Trong ánh mắt sự xa cách, lạnh lùng, thế nhưng còn tìm thấy sự trêu đùa và yêu thích ngày xưa nữa.
Cậu mặt cô, lấy hộp t.h.u.ố.c lá , rút một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa.
Cậu nhả một làn khói dài, bình tĩnh với cô: “Tôi quan tâm đến sở thích của cô! Nếu cô cảm thấy theo một thời gian như là lỗ vốn, thể cho cô tiền.”
Cậu ngậm điếu thuốc, rút một tấm séc từ trong túi áo.
Đặt lên tường, nghiêng đầu hỏi cô: “Mười triệu đủ ? Nếu thì ba mươi triệu, năm mươi triệu... Số tiền đủ để mua cả tái!”
Cuối cùng xuống tám mươi triệu, ném lên cô. An Nhiên động đậy.
Cô c.h.ế.t lặng, chớp mắt nhẹ, hỏi : “Có em giải thích thế nào chăng nữa, cũng cần em nữa ?”
“ !”
Hoắc Doãn Tư c.h.é.m đỉnh chặt sắt: “Vậy nên cô đừng làm phiền nữa! Có thể sẽ kết hôn sớm thôi, cô cứ dây dưa như thể sẽ gây rắc rối cho .”
Lời của tàn nhãn, đúng là thực sự quan hệ gì với cô nữa.
Khi thấy vẻ mặt tổn thương của cô, cảm thấy vui vẻ.
Cô thực sự đau đớn , nỗi đau cũng chỉ là giả vờ, đó cô sẽ rằng cô thích chính là một tên bỏ như Tân Bá Lai.
Hoắc Doãn Tư định tâm trạng, bình tĩnh : “Chúng thanh toán xong!”
Cậu mở cửa chuẩn bước .
tay của An Nhiên tóm chặt lấy , cô đưa tay chặn cửa , cho rời , cô dùng bộ lòng tự trọng của để cầu xin cho cô cơ hội thêm một nữa: “Hoắc Doãn Tư, em sẽ bỏ nữa .”
Cô xong liền bật .
Thực trong lòng cô cũng hi vọng xa vời, quan tâm tới cô nữa.
Thậm chí còn ném séc cho cô.
Thế nhưng cô vẫn cầu xin một , nhỡ mềm , nhỡ vẫn còn cô thì !
Hoắc Doãn Tư bùng nổ: “Cái gì gọi là bỏ ? An Nhiên, chúng chia tay! Cô chia tay là gì ? Chính là chúng còn quan hệ gì nữa! Tất cả những chuyện của cô đều quan tâm, tất cả chuyện của cũng liên quan gì tới cô cả, đây chính là cái gọi là chia tay cô hiểu ? Tình cảm là một trò chơi như cô nghĩ.”
Xả giận xong, bỗng nhiên tỉnh táo .
Cậu nhẹ giọng : “Thực chúng phù hợp . Cô đúng, chúng là của hai thế giới khác , vốn nên ở bên , là đòi hỏi quá đáng! Vậy nên tám mươi triệu là tiền bồi thường của cô, An Nhiên, đừng đến đây nữa, đừng gây rắc rối cho , cũng đừng khiến bản đau khổ nữa”
Cậu nhặt tấm séc lên, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay cô. “Đừng bao giờ gặp .”
Cuối cùng, gạt tay cô , mở cửa bước ...
An Nhiên một ở cửa, ngơ ngác đó hồi lâu, lâu tới mức hai chân tê dại cô mới xổm xuống, dày đau thắt, thế nhưng cô tới bệnh viện một chút nào.
Bởi vì chỗ còn đau hơn cả dày.
Cậu nhiều lời tổn thương cô như , thế nhưng cô vẫn .
Trái tim Hoắc Doãn Tư mềm mại như , lẽ chỉ qua một đêm, ngủ một giấc dậy sẽ mềm lòng với cô thì ?... Biết vẫn còn thích cô thì ?
An Nhiên ôm lấy cánh tay , lặng lẽ rơi nước mắt.
Trong căn hộ, Hoắc Doãn Tư phòng liền bực bội chịu nổi.
Cậu rót cho một cốc nước đá.
Uống hết cốc nước mà vẫn đè cơn tức xuống, thực sự mở cửa ném ngoài.
Ném thì sẽ làm phiền nữa!
Cậu thực sự buồn phiền, bèn tới phòng gym, hung hăng trút hết cơn giận suốt hai tiếng liền.
Mệt mỏi tới đỉnh điểm, vốn tưởng rằng ngả đầu xuống là ngủ ngay. Thế nhưng tới tận ba giờ sáng, vẫn hề buồn ngủ một chút nào, chằm chằm lên trần nhà tối đen, cuối cùng
thể kiềm chế nữa mà dậy, ngoài, mở cửa, thử xem đồ ngốc ...
Đêm lạnh như nước.
Hoắc Doãn Tư mở cửa , thấy An Nhiên. Cô vẫn , dựa vách tường, nhắm mắt .
Hình như đang ngủ.
Ngọn đèn pha lê từ cao chiếu ánh sáng dịu nhẹ lên khuôn mặt cô, thậm chí còn thể rõ từng sợi lông tơ bé xíu khuôn mặt cô, khiến cho cô vẻ trẻ hơn tuổi.
Dáng vẻ ngây ngô rõ sự đời. An Nhiên vẫn tỉnh giấc.
Hoắc Doãn Tư chằm chằm cô một lúc lâu, lùi về phía một bước, đóng cửa .
Tiếng đóng cửa khẽ đánh thức An Nhiên, cô mở bừng mắt ngẩn cánh cửa... Hình như cô thấy tiếng cửa, Hoắc Doãn Tư ?
Hay chỉ là ảo giác của cô?
Cô hốt hoảng , đôi môi phát âm thanh nhưng thể một chữ nào.
Cô khó chịu, dịch đến cửa nhà , nhẹ nhàng đưa tay gõ cửa.
Mở cửa, Hoắc Doãn Tư, mở cửa... Bên trong cánh cửa, Hoắc Doãn Tư đang bật nhạc, đinh tai nhức óc.
Cậu mặc áo tắm cửa sổ sát đất, uống nước đá, tâm trạng cực kỳ .
Khoảng nửa giờ , lấy điện thoại bấm của thư ký Nghiêm: “Ở Libya một dự án hợp tác đúng chứ? Tôi sẽ đích tới đó, đặt vé máy bay chuyến sớm nhất cho .”
Thư ký Nghiêm vô tội cầm điện thoại giường.
Chị dụi mắt: “Tổng Giám đốc Hoắc, ngài chắc chắn ? Dự án hợp tác phức tạp, để thành việc sáp nhập, tới hai năm thì cũng mất ít nhất một năm.”
“Vậy một năm là !” Hoắc Doãn tư buồn nghĩ . Thư ký Nghiêm cảm thấy gì đó , chuyện thật sự . Chị lấy can đảm hỏi một câu: “Tổng Giám đốc Hoắc, An Nhiên làm ngài phiền lòng ? Ha ha... Sức mạnh của cô gái nhỏ lớn như , ngài sợ cô !”
Hoắc Doãn Tư lạnh: “Hay là đưa chị cùng?” “Không cần Tổng Giám đốc Hoắc!"
Vậy nhưng Hoắc Doãn Tư quyết định: “Chị sắp xếp một chút, đưa theo bốn từ bộ phận tài chính, bốn từ bộ phận kinh doanh và hai chúng ”
Thư ký Nghiêm còn xin tha thứ, nhưng cuộc gọi ngắt chút nể tình.
Cái quái gì ! Chuyện tình cảm thuận lợi liền giày vò cấp đắc lực là chị đây! Thư ký Nghiêm thực sự từ chức!
Chị túm lấy cổ áo chồng , vẻ mặt hung dữ, : “Khai ngay, một năm kiếm mấy chục triệu, khai ngay, khai ngay!” Người đàn ông xoay ôm lấy chị, chỉ chốc lát bắt đầu cất tiếng ngáy. Thư ký Nghiêm hung hăng đập lên mặt .
Người đàn ông lên tiếng: “Anh kiếm mấy chục triệu một năm, nhưng thể cùng em đến Libya.”
Lúc thư ký Nghiêm mới hài lòng. Bên , Hoắc Doãn Tư trút hết cơn giận, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Cậu chậm rãi uống hết cốc nước, về phía phòng ngủ, thế nhưng vẫn lướt qua cánh cửa...
Cô đợi thì cuối cùng vẫn rời thôi! Hoắc Doãn Tư ngủ thẳng đến bảy giờ sáng.
Sau khi thức dậy, uống một cốc sức đến phòng gym chạy bộ nửa tiếng, tắm rửa xong thì quần áo, gọi bữa sáng ở một khách sạn năm gần đó bàn ăn đợi bữa sáng của .
Trong khi chờ đợi, giở mấy tờ báo buổi tối cũ .
Ngày tháng đó là hai tháng , khi An Nhiên vẫn còn rời khỏi thành phố B. Cậu kinh ngạc ngày tháng, bỗng nhiên đẩy ghế dậy, nhanh chân bước tới giật cánh cửa .
Cô vẫn ở đây.
Ngồi bệt đất, dựa cả cửa, khi mở cửa , cơ thể cô nhẹ nhàng đổ xuống.
An Nhiên ngất xỉu.
Hoắc Doãn Tư nhíu mày, chậm rãi chạm nhẹ cơ thể bên một cái, cô đều nóng bỏng.
“An Nhiên!”
Cậu vỗ nhẹ mặt cô, lông mi cô nhẹ nhàng run rẩy một chút, dường như tỉnh, nhưng như tỉnh.
Mặt của cô nóng tới mức đỏ bừng lên.
Hoắc Doãn Tư nhỏ giọng chửi thề một tiếng, lập tức bế cô lên, nhà lấy chìa khóa xe, đưa cô đến thẳng bệnh viện.
Khi đặt cô ghế phụ, cuối cùng cô cũng tỉnh táo một chút, đôi mắt đỏ hoe của cô nỡ rời , giọng cũng khàn tới mức gần như rõ: “Anh chịu gặp em ?”
Mặt trời mọc.
Nắng sớm chiếu lên khuôn mặt Hoắc Doãn Tư, vô cùng hảo, nắm vô lăng, giọng căng thẳng: “Chỉ là khuôn thấy ốm c.h.ế.t cửa nhà , cô cần nghĩ nhiều.”
Ngọn lửa nhỏ trong mắt An Nhiên lập tức tắt .
Cô khó chịu nhắm mắt , thế nhưng cô cam lòng, đánh bạo đưa tay nắm tay .
Khi lòng bàn tay nóng hổi của cô chạm mu bàn tay , Hoắc Doãn Tư suýt chút nữa run rẩy.
