Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1790-1799 Có phải có ý kia không?

Cập nhật lúc: 2025-10-19 10:24:18
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cậu là sẽ bắt nạt cô nữa.

Vẻ mặt Hoắc doãn Tư dịu dàng hơn một chút, chuyện giống y như đang lừa gạt: “Vậy em hôn một cái, hôn một cái sẽ bắt em ăn cà rốt nữa, ngày nào em cũng hôn , sẽ cho em ăn món khác.”

Tinh thần của An Nhiên thúc giục tới đơ luôn. Cậu... Có ý ?

Từ góc của cô, Hoắc Doãn Tư chính là kiểu chủ cao quý, tác phong nhẹ nhàng, căn bản sẽ những lời hổ như thế , thế nhưng trôi chảy đến , lẽ từng nhiều kinh nghiệm về chuyện ?

Hoắc Doãn Tư như thể giày trong bụng cô.

Cậu khẽ một cái: “Tôi từng yêu đương, đây là đầu tiên.”

An Nhiên tiện hỏi , thế nhưng vốn dĩ Hoắc Doãn Tư hề ý định buông tha cho cô, thẳng tay kéo cô lên đùi ... Sau một hồi cọ xát, biểu cảm của cả hai đều chút kiềm chế nổi.

Cô gục đầu lên vai : “Anh vẫn còn ăn xong.” “Muốn ăn cái khác cơ.”

Cậu thản nhiên dứt lời, đó liền ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hôn cô. Dịu dàng hôn một lúc lâu, giọng bỗng nhiên trở nên khàn khàn: “Nhắm mắt , ôm .”

Cơ thể An Nhiên kiềm chế mà run rẩy.

Mặc dù cô và xảy quan hệ, nhưng tình hình lúc khá lộn xộn, nghiêm túc thì hai họ thực từng yêu đương, chỉ cứ mập mờ m.ô.n.g lung như đến tận bây giờ thẳng tới bước tiếp xúc thể.

kinh nghiệm trong chuyện .

Cô nhắm mắt , Hoắc Doãn Tư hôn l.i.ế.m vành tai cô, giọng khàn khàn vì động tình thì thầm sát bên tai cô: “Sáng nay vẫn rõ em, cho ?” “Không !”

An Nhiên siết chặt chiếc áo sơ mi màu xám , khẽ khẽ cầu xin.

Đèn ở đây sáng, soi rõ cho hai , vốn dĩ thể che giấu gì cả, thả cô năm giường cho đòi hỏi một hồi, cho dù đau đớn thì cũng tới mức ngại ngùng như bây giờ.

Thế nhưng cô làm thể đọ với .

chỉ đơn giản là phụ nữ đầu tiên của Tổng Giám đốc Hoắc, Hoắc Doãn Tư, mà tính cách của còn kiêu ngạo như , ngay cả ở độ tuổi nhiệt huyết tràn trề nhất mà cũng xem loại phim .

Cậu hứng thú khám phá cơ thể của phụ nữ. Thế nhưng chỉ của An Nhiên.

, trong tiếng rên rỉ của cô, vẫn thể lừa gạt cô để đạt mục đích của .

Trong căn phòng xa hoa, tình cảm tràn lên thể kiềm chế.

An Nhiên ôm cổ , nhỏ giọng cầu xin xem xong nhanh một chút, cô sợ thư ký Nghiêm tiến , hình như thư ký Nghiêm thẻ phòng, nếu chị mà thấy thì đời cần ngoài nữa. Cô càng sợ hãi, Hoắc Doãn Tư càng cảm thấy thú vị.

Cậu thói hư tật mặt tâm lý, nhưng chắc chắn rằng thích bắt nạt cô.

Đồ ăn bàn gạt sang một bên, cơ thể mềm mại nhỏ nhắn chiếc khăn trải bàn màu xanh thẫm.

Hoắc Doãn Tư dịu dàng hôn cô.

Cậu cúi đầu an ủi cô: “Đừng sợ! Tôi chỉ thôi.”

An Nhiên bật , thật biến thái, thế nhưng cho dù biến thái cô cũng vẫn thích... Cô cảm thấy bản cố gắng, đó, trong tình cảnh khiến cô càng thể chịu nổi hơn nữa, cô chỉ thể bật nức nở: “Tôi ở bên nữa! Hoắc Doãn Tư tên khốn nạn nhà ! Đồ biến thái.”

Giữa những lúc như thế, chẳng qua chỉ là lời lúc tức giận mà thôi.

Cùng lắm chỉ coi như trợ hứng.

đàn ông nào sẽ thực sự để ý, thực sự dừng chứ?

Một tiếng , cô quá dữ dội, chỉ thể bế cô phòng ngủ tiếp tục bắt nạt... Ánh mặt trời giờ trưa chiếu phòng ngủ, chiếu lên khung cảnh mãnh liệt.

Chạng vang.

Thư ký Nghiêm quét mở cửa phòng tiến , trong tay ngoài quần áo giặt sạch của Tổng Giám đốc Hoắc còn mấy bộ quần áo dành cho nữ, đầy đủ từ trong ngoài.

Thậm chí còn mấy món thuốc bổ.

An Nhiên vẻ yếu ớt, chị sợ Tổng Giám đốc Hoắc làm tới hỏng mất, làm hỏng thì kiếm nữa.

Đẩy cửa , trong phòng tĩnh lặng. Phòng ăn, thực sự bừa bãi.

Một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt tùy tiện vứt tấm thảm sàn nhà, vẻ nhăn nheo dúm dó tới đáng thương. Thư ký Nghiêm nhận chiếc sơ mi , sản phẩm cao cấp của một thương hiệu thời trang quốc tế, giờ nhăn như một cái giẻ lau.

Khăn trải bàn cũng còn hình dạng.

Thư ký Nghiêm tới cửa phòng ngủ xem một chút. Cánh cửa phòng đóng chặt, nhưng mùi hương động tình của nam nữ tràn ngập trong khí, giữa sự ngang ngược của nam giới hòa lẫn một chút hương vị ngọt ngào.

“Thật là dữ dội!”

Thư ký Nghiêm cảm thán một câu, đó đặt mấy cái túi to xuống, bắt đầu dọn dẹp như một bà già.

Sau khi dọn dẹp, chị gọi điện thoại cho tới dọn đồ ăn .

Sau đó đặt cho Tổng Giám đốc Hoắc một bữa ăn khuya lúc chín giờ tối.

Làm xong tất cả những việc , chị đang định rời , ngờ cửa phòng ngủ đột nhiên mở .

Hoắc Doãn Tư tinh thần phấn chấn bước , mặc quần tây đen, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, vẻ sạch sẽ nhẹ nhàng tới mức giống một đàn ông cả ngày đắm chìm trong tình dục.

Thấy thư ký Nghiêm dọn dẹp gọn gàng tất cả, cũng chẳng mảy may ngại ngùng.

Cậu tới, mở mấy cái túi to , thử: “Rất hợp với An Nhiên.”

Thư ký Nghiêm nhẹ nhàng than thở: “Tổng Giám đốc Hoắc, ngài kiềm chế một chút!”

Hoắc Doãn Tư liếc chị một cái, mặt hiện lên màu hồng nhạt, nhưng nhanh đó tùy ý : “Giúp An Nhiên xin nghỉ bộ các công việc ở đây, đưa cô chơi mấy ngày ở thành phố W về thành phố B! , sắp xếp chuyên cơ cho ngày , sẽ về bằng xe của công ty.”

Sắp xếp như , thư ký Nghiêm cũng thấy kì quái.

Thứ chị thấy kỳ quái chính là: “Tổng Giám đốc Hoắc định chơi ở ?”

Ngón tay thon dài của Hoắc Doãn Tư khựng một chút, vô cùng bình tĩnh : “Ngay tại khách sạn.”

Thư ký Nghiêm:...Còn thể hổ hơn nữa ?

nhanh chị điều chỉnh tâm trạng của , mỉm : “Vậy chúc Tổng Giám đốc Hoắc chơi vui vẻ.”

Hoắc Doãn Tư nhận chị kỳ quái, nhưng mà bây giờ tâm trạng của đang , bèn thèm so đo với chị, phẩy tay cho rời .

Thư ký Nghiêm xuống tầng.

Chị tới nhà hàng ăn cơm, đúng lúc gặp nhóm chơi về, chiếm một bàn hai mươi chỗ tầng hai của nhà hàng, mà chủ đề đang các nhân viên nữ thảo luận đều là: “Tại hôm nay Tổng Giám đốc Hoắc ngoài?

Thấy thư ký Nghiêm tới, ban đầu vốn dĩ đều im lặng. đó vẫn nhịn mà hỏi.

Thư ký Nghiêm đương nhiên sẽ tiết lộ chuyện riêng tư của Tổng Giám đốc Hoắc, chị chỉ qua loa mơ hồ: “Cơ thể Tổng Giám đốc Hoắc thoải mái, cần nghỉ ngơi!”

À, Tổng Giám đốc Hoắc ốm?

Luôn luôn một vài vẻ nịnh bợ: “Vậy chúng cần cử đại diện lên thăm Tổng Giám đốc Hoắc ?” Một khác chua xót : “Tôi thấy chắc chắn ở bên cạnh Tổng Giám đốc Hoắc ! Chính là cái cô thư ký mới tới đó, là ỷ mang họ An, ngoại hình mấy phần giống An Nhiên, suốt ngày dán bên cạnh Tổng Giám đốc Hoắc đó hải”

, lẽ cô đang chăm sóc Tổng Giám đốc Hoắc đấy!”

Thư ký Nghiêm chỉ , chị thong dong ăn cơm uống .

Ăn xong, các đồng nghiệp khác bèn rủ chị lên tầng hai mươi sáu chơi: “Trên đó một quán bar, ca sĩ ở đó hát , thư ký Nghiêm, chúng tới đó , ghi sổ cho chúng nhé!”

Thư ký Nghiêm ngủ một chút buổi trưa, đúng lúc cũng thư giãn một chút, bèn đồng ý.

Gần chín giờ tối, gần ba mươi nhân viên nữ của Hoắc Thị ăn mặc vô cùng mát mẻ đến trong quán bar. Bên trong tối, cũng nhiều , chỉ một bàn trong góc là , vẻ là một nam một nữ.

Các cô cũng để ý, xuống gọi rượu và bánh ngọt.

Sau đó bọn họ bắt đầu tán gẫu, chủ đề nghiêng về phía chuyện của Hoắc Doãn Tư, thoải mái ai ngăn cản.

Càng họ càng cảm thấy Tổng Giám đốc Hoắc và cô thư ký mới gì đó mờ ám với .

Đang lúc chuyện hăng say, bỗng nhiên chỉ góc phòng, lắp bắp : “Hình như là Tổng Giám đốc Hoắc kìa! Người bên cạnh ... Hình như là An Nhiên!”

A.. Sao Tổng Giám đốc Hoắc ở bên cạnh An Nhiên ! Tuyệt đối thể nào!

Thế nhưng khi các cô xoay đầu qua, liền thực sự thấy Tổng Giám đốc Hoắc, trong góc phòng kín đáo nhất, Tổng Giám đốc Hoắc đang nghiêng đó, một hình nhỏ nhắn xinh xắn bên cạnh , sườn mặt Tổng Giám đốc Hoắc dịu dàng, đang nghiêng hôn môi với cô gái .

Một nụ hôn vô cùng dịu dàng, nhanh chậm như thể hôn tới cùng trời cuối đất.

Cô gái chịu, giữ lấy đầu cô, hình như dỗ dành mấy câu, tiếp tục hôn.

Nhìn kỹ , đúng thật là An Nhiên.

Thực đó là ai quan trọng, quan trọng là... các cô từng thấy một Tổng Giám đốc Hoïc như . Bình thường các cô thể nào tưởng tượng dáng vẻ của Tổng Giám đốc Hoắc khi yêu đương, càng thể nào tưởng tượng dáng vẻ dịu dàng của Tổng Giám đốc Hoắc với phụ nữ.

Thế nhưng bây giờ các cô thấy.

Hóa , Tổng Giám đốc Hoặc cũng thất tình lục dục, cũng sẽ sinh lòng yêu thương với phụ nữ.

Hóa , Tổng Giám đốc Hoắc với An Nhiên là thật! Mọi nín thở, một lúc lâu , bỗng nhiên lên tiếng: “Hình như trong hai họ, Tổng Giám đốc Hoắc thích An Nhiên nhiều hơn một chút!

Tổng Giám đốc Hoắc thực sự thích cô .”

Cho nên mới vội vàng theo đuổi cô trở ngay khi gặp mặt khi chia tay.

Thành phố W vốn là một thành phố nhỏ.

Loại khách sạn cao cấp trừ khi khách du lịch tới tiêu tiền thì bình thường ai ở.

Trong quán bar nhỏ, ngoài mấy chục nhân viên của Hoắc Thị thì cũng còn ai khác.

bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Tổng Giám đốc Hoắc thực sự thấy ai khác luôn!”

“Kỹ thuật hôn của Tổng Giám đốc Hoắc vẻ tồi nhỉ! Hôn tới mức tóc cô rối bù kìa.”

Thân là một thư ký trưởng, thư ký Nghiêm cảm thấy cần nhắc nhở sếp nhà , nếu chụp ảnh đăng tải lên mạng sẽ lắm. Vì chị nhẹ chân bước qua, ho khẽ một tiếng: “Tổng Giám đốc Hoắc, cần thanh toán giúp ngài ?”

Hoắc Doãn Tư nhấc mắt, thấy thư ký của .

Mấy chục phụ nữ phía đều đang Đông Tây, giả vờ như thấy .

Hoắc Doãn Tư vô cùng bình tĩnh trả lời: “Không cần! Tôi tự thanh toán!” Thư ký Nghiêm gật đầu, về chỗ .

Sau đó, Tổng Giám đốc Hoắc nhà chị cuối cùng cũng chịu khiêm tốn hơn chút, thêm một lúc nữa đưa An Nhiên .

Áo khoác của choàng lên vai An Nhiên.

Không đợi nhóm nhân viên nữ tiếp tục bàn tán, thư ký Nghiêm liền vô cùng bình tĩnh : “Nhìn , đây là mệnh lệnh! Có hâm mộ cũng .”

Chị cũng nghĩ, như thì sẽ nửa đêm bật dậy lái xe liên tục mấy giờ đồng hồ.

Mà là xinh vui vẻ giường đếm nhẫn kim cương! Thư ký Nghiêm trong lòng chua xót một trận.

Hoắc Doãn Tư dẫn theo An Nhiên rời , lập tức về phòng mà thẳng bãi đỗ xe bên ngoài.

Một chiếc xe thể thao màu đen đang đỗ sân.

Hoắc doãn Tư mở cửa xe, khẽ gật đầu, bình thường trai, trong bóng tối càng toát lên vẻ kiêu ngạo.

“Lên xe.”

Thấy cô động đậy, bắt lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng đẩy cô le.

Mãi đến khi xuống bên cạnh, cô vẫn cảm giác chân thật.

Hoắc Doãn Tư nghiêng cài dây an cho cô, thấp giọng : “Đang nghĩ gì thế!”

An Nhiên rũ mắt .

nhịn vươn tay nhẹ nhàng chạm lên mặt , vuốt ve từ lông mày đến sống mũi, từ đến nay cô vẫn luôn sợ , chủ động đụng chạm như thế lẽ là chuyện can đảm nhất mà cô dám làm.

“Chúng đây?”

Hoắc Doãn Tư nhấc mắt, ngón tay của cô rời khỏi mũi .

Cậu bắt tay cô , để cô tiếp tục sờ, chẳng những để yên cho cô sờ mà còn thấp giọng hỏi cô: “Thẳng ?”

Khuôn mặt An Nhiên nóng lên.

Cậu thực sự hổ, ... Không còn giống nữa. Trước đây, cho dù đùa giỡn bắt nạt cô cũng là dùng dáng vẻ nghiêm chỉnh đắn như thường, giống như bây giờ, lúc nào cũng một lời khiến luống cuống tay chân.

Cô định rụt tay về, nhưng Hoắc Doãn Tư cho. Thậm chí còn cầm tay cô, dạy cô sờ.

Sờ tới sờ lui mũi , đó nhỏ giọng trêu đùa cô: “Thẳng ?”

An Nhiên chịu.

Cô nhẹ nhàng ôm lấy , cũng gì, chỉ dựa lên vai . Toàn Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng sảng khoái, chỉ duy nhất một mùi hương của cỗ đầy nam tính khiến chìm đắm trong đó. An Nhiên cảm thấy nguyên nhân thích hơn nửa là vì vẻ ngoài của .

Bỏ bề ngoài ... Không, cô bỏ ! Cô tự đỏ mặt cho chính .

Biểu cảm của Hoắc Doãn Tư trở nên dịu dàng, bắt nạt quá, thế nhưng dáng vẻ như ngại ngùng như

đang làm nũng của cô lúc thực sự khiến rung động.

Cậu khẽ vuốt ve bờ vai gầy của cô, lời vô cùng dịu dàng: “Rồi sẽ quen thôi.”

“Không quen !”

Cô thấp giọng phản bác, nhưng cô chịu nguyên nhân cho , đó là bởi vì quá trai, làm thể quen .

Chỉ cần liếc mắt một cái là trái tim cô đập nhanh hơn .

Hoắc Doãn Tư khẽ, sờ sờ đầu cô: “Chúng ngoài mua sắm!”

Thành phố W là thành phố du lịch, cửa hàng miễn thuế lớn. Cửa hàng cũng nhiều, đến .

Hoắc Doãn Tư dẫn theo An Nhiên , từng yêu đương với ai nhưng cũng con gái thường thích mua các loại sản phẩm chăm sóc da và các loại phụ kiện để đeo hàng ngày. Điều kiện của An Nhiên , từng mua một sản phẩm hàng hiệu nào, đây nhiều cũng đều là do mua tặng.

Hoắc Doãn Tư cũng chẳng mong đợi gì ở cô.

Cậu dẫn cô thẳng tới cửa hàng của một thương hiệu nào đó, hỏi một bộ sản phẩm chăm sóc da cao cấp nhất, đầy đủ từ mặt, tay cho đến sữa dưỡng thể.

An Nhiên cảm thấy cái quá quý giá.

Trọn vẹn một bộ lên đến hơn hai mươi nghìn tệ. Cô chỉ một bộ khác, : “Lấy cái !”

Hoắc Doãn Tư cầm sản phẩm mẫu lên, vô cùng cẩn thận xoa thử lên tay cô, đó đầy sâu xa: “Da của em là da thường, bộ sản phẩm phù hợp với da khô, khi sử dụng em nổi mụn lung tung, xinh còn ảnh hưởng tới cảm giác nữa.”

Cái gì... Ảnh hưởng tới cảm giác! Mặt An Nhiên lập tức đỏ bừng lên.

Hoắc Doãn Tư liếc cô một cái, đó tiếp tục chuyện với nhân viên cửa hàng.

Cậu thực sự một lớp vỏ bọc khá đẽ, nhưng khi chuyện với chủ cửa hàng bắt đầu soi mói, kén chọn, như thể cả cửa hàng chỉ nên phục vụ một .

Thế nhưng ánh mắt của mấy nhân viên cửa hàng vẫn sáng lấp lánh.

Còn một chị nhân viên : “Chắc ngài đây mua mỹ phẩm chăm sóc da cho em giá nhỉ, vẻ còn nhỏ!”

Hoắc Doãn Tư bình tĩnh : “Là vợ ! Chúng kết hôn khá sớm!”

Các chị nhân viên:...

đấy!

Mặt An Nhiên đỏ lên, cũng gan phản bác lời của , Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, rút thẻ bạch kim của từ trong ví da : “Đi thanh toán , mật mã giống mật mã cửa chung cư.”

An Nhiên nhỏ giọng thì thầm: “Sao tự ?” “Không là mua cho em ?”

An Nhiên còn cách nào khác chỉ thể cầm thẻ thanh toán, khi đưa hóa đơn cho , giống như đưa cho lớn trong nhà , Hoắc Doãn Tư hài lòng, xoa xoa tóc cô: “Giỏi quá!”

Nhân viên thấy thì sửng sốt. An Nhiên thấy ngại vô cùng.

Hoắc Doãn Tư xách một đống đồ đạc, khi đưa cô sang một cửa hàng khác, An Nhiên bỗng nhiên nhỏ giọng : “Sau , khi ở bên ngoài, thể tôn trọng một chút !”

“Tôi tôn trọng em ?” Hoắc Doãn Tư thờ ơ mà hỏi . An Nhiên tức giận, bước nhanh lên mấy bước cản .

Cô ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc: “Lúc nào ở bên ngoài cũng đùa giỡn ! Sẽ khiến cho cảm thấy... chỉ là con thú cưng mà nuôi.”

Hoắc Doãn Tư nhạt. Cũng đấy, ngốc!

Cậu cũng vô cùng trịnh trọng hỏi cô: “Thế nhưng đúng là đùa giỡn em, làm bây giờ?”

An Nhiên cắn môi, lắp bắp hồi lâu cũng nên lời. Cuối cùng, cô xoay , chậm rãi phía .

Hoắc Doãn Tư cũng theo cô, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô: “Tức giận ?”

“Không!”

Mặc dù miệng nhưng giọng mũi của cô nặng, âm thanh cũng nhỏ xuống: “Ở bên ngoài thể đừng như , ở nhà thì .”

Hoắc Doãn Tư bỗng nhiên kéo cô .

An Nhiên ngã lòng , mặt cô vùi lồng n.g.ự.c , tiếng tim đập hình thịch đều đặn của ... Thật lâu , cô vẫn đợi câu trả lời của , thế nhưng cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn dịu dàng.

An Nhiên đỏ mặt.

đỏ mặt lúc giống .

Giọng Hoắc Doãn Tư khàn khàn: “Biết !”

Mọi xung quanh dường như đều biến mất, còn quan trọng.

An Nhiên nhẹ nhàng ôm lấy eo , kiểng chân lên nhẹ nhàng hôn lên cằm một cái, mặt đỏ hồng: “Anh !”

Hoắc Doãn Tư hôn môi cô.

Thế nhưng xung quanh quá nhiều , lẽ chú thỏ con sẽ tức giận, cuối cùng chỉ nắm lấy tay cô.

Đi dạo hai tiếng đồng hồ, gần như mua cho An Nhiên tất cả thứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1790-1799-co-phai-co-y-kia-khong.html.]

Cô thích nhất là đôi khuyên tai ngọc trai của Tiffany.

Lúc đó cô đeo lên nỡ tháo xuống, Hoắc Doãn Tư cũng thấy .

Sau đó, cô kéo đến một cửa hàng bán đồ da.

Chọn cho một cái ví da, Hoắc Doãn Tư ít nhất mấy chục cái ví da đủ loại kiểu dáng, hứng thú lắm nhưng An Nhiên cương quyết chọn cho một cái.

Cô cẩn thận chọn cái tiện lợi nhất.

Hơn ba nghìn tệ, cuối cùng là cô tự trả tiền.

Khi thanh toán, Hoắc Doãn Tư phía cô, cô đếm tiền đau lòng bao nhiêu, còn vui vẻ, tựa cằm lên n.g.ự.c cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Đến khi xe, An Nhiên khẽ oán giận: “Đối với thật tốn tiền.”

Ba nghìn tệ, cô làm việc vất vả bao nhiêu ngày đấy!

Hoắc Doãn Tư vội vàng đổi ví, thì nhạt: “Em hưởng thụ hả? Thư ký An, nếu tính toán mỗi thanh toán như , mỗi bỏ mấy chục nghìn là , em tính xem một ngày em lợi dụng của bao nhiêu , giờ còn dám nhắc đến tiền với !”

Cậu lấy cái ví mới gõ nhẹ lên đầu cô. “Cho em dùng cái !”

Cái ví của làm từ da cá sấu, nhãn hiệu Hermes, một cái ví da hơn một trăm nghìn tệ.

Kích cỡ an Nhiên cũng thể dùng . Cậu cũng thích cô sử dụng món đồ gì đó của .

An Nhiên cũng đồ của đắt, nhưng cô vẫn giả vờ giận dỗi: “Tại dùng đồ mới mà em dùng đồ cũ?”

Hoắc Doãn Tư cài dây an lên, liếc cô: “Toàn chỗ nào cũng mới!” An Nhiên lên tiếng.

thì cô vẫn cảm thấy thành thạo quá mức, giống mới, nhưng cô cũng chẳng dám nghỉ ngờ .

Hoắc Doãn Tư nghiêng hôn cô.

Cậu nhỏ giọng với cô: “Chúng về khách sạn nhé! An Nhiên, .” Cậu thẳng thừng như , An Nhiên chịu đựng nổi.

Ngày hôm nay làm nhiều . Cô sợ đau.

Hoắc Doãn Tư dáng vẻ bối rối sợ hãi của cô, nhẹ... Cậu đang nghĩ khi trở về nên bắt nạt cô như thế nào đây!

Cậu định lái xe thì một cuộc điện thoại gọi tới từ thành phố

B. Là của , Ôn Noấn.

Hoắc Doãn Tư máy, nét mặt cũng trở nên dịu dàng: “Mẹ, chuyện gì ạ?”

Giọng Ôn Noãn vô cùng bình thản.

: “Mẹ với bố con con đang yêu đương ở thành phố W, bố con vô cùng kích động tới mức nãy chỉ sắp xếp một chuyến chuyên cơ đến thành phố W, còn chuẩn hôn lễ! Doãn Tư, nếu con bố con đuổi theo tới tận thành phố W thì chơi ở đó hai ngày nữa đưa An Nhiên về đây ! Mẹ cũng gặp con bé, ông nội bà nội của con bên cũng kích động vô cùng, còn chùa suốt đêm để lễ tạ đấy.

Hoắc Doãn Tư vỗ trán, nhẹ giọng xin tha: “Mẹ!”

Ôn Noãn nhẹ: “Mẹ cố hết sức để thuyết phục bố con , chỉ còn nước tìm bác sĩ gõ cho bình tĩnh thôi!”

Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng tháo dây an cho An Nhiên.

Cậu bế cô lên, đặt cô lòng , để cô cùng Ôn Noãn chuyện với .

Giọng Ôn Noãn dịu dàng: “Doãn Tư, con tính tình của bố con mà! Mấy năm nay Hoắc Tây ngăn chặn giúp con nhiều , nếu với tầm tuổi của con lẽ giục sinh con từ lâu .”

Hoắc Doãn Tư cúi đầu An Nhiên.

Mặt của cô hồng lên, dù hôm nay bọn họ cũng mới xảy quan hệ, nhịn mà huých huých cô. ngoài miệng vẫn vô cùng đắn: “Mẹ, con ! Chơi mấy ngày con sẽ đưa An Nhiên về!”

Ôn Noãn hài lòng cúp điện thoại.

Bên , Hoắc Minh đang cầm một viên thuốc: “Thế nào ?”

Ôn Noãn xuống, tao nhã uống nhài: “Không em bật loa ngoài hả?”

Hoắc Minh ôm lấy bà: “Em thể nữa ?”

Ôn Noãn ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn ông, nở nụ dịu dàng: “Hoắc Minh, chẳng mấy chốc mà chúng thể làm ông nội bà nội !”

Hoắc Minh bật dậy.

Ông trong nhà, mấy vòng, ông mới kiềm chế nữa mà : “Chuyện chúng tổ chức thật lớn!

Hai đứa Hoắc Tây với Sùng Quang cứ chia chia hợp hợp, ngay cả con cũng sinh mà vẫn lấy một cái hôn lễ chính thức, kỳ cục! Bây giờ Doãn Tư thể vết xe đổ của chị nó .”

Ôn Noãn thờ ơ trả lời: “Chúng làm vợ chồng mấy chục năm cũng làm gì cái hôn lễ chính thức nào !”

Hoắc Minh:...

Da mặt ông dày, trêu chọc khác, cúi xuống tai vợ: “Mỗi đêm đều làm em thoải mái thực tế hơn một cái hôn lễ ? Làm gì phụ nữ nào ở tầm tuổi mà vẫn tưới đẫm như em?”

Ôn Noãn thực sự nổi!

Cái gì mà tưới đẫm cho bà, rõ ràng là bản ông nhu cầu lớn, chịu yên phận.

Bà liếc ông một cái: “Đêm nay ngủ ở phòng sách!”

Hoắc Minh bèn bế bà lên, Ôn Noãn sợ tới mức giơ tay ôm chặt cổ ông: “Anh làm gì đấy, giúp việc sẽ thấy!”

Hoắc Minh đúng tình hợp lý: “Đến phòng sách ngủ!” Ngủ ở phòng ngủ quen , giờ đổi chỗ cho mới mẻ!

Lên tới tầng hai, Ôn Noãn liền mắng ông là đồ lưu manh thối tha hổ.

Hoắc Minh đặt bà xuống sô pha, cúi hôn, miệng vẫn lời sạch sẽ: “Bà chủ nhà ai mà giống em, hôn một cái là mềm nhữn, bế thì là gì!”

Ôn Noãn đưa tay chống lên vai ông, ngăn ông làm xăng làm bậy. Thế nhưng vẫn để ông thực hiện .

Tóc bà rối tung lên, mang theo một nét quyến rũ khó nên lời, Hoắc Minh tới say mê, ông nhẹ nhàng vén tóc bà lên, nhỏ: “Ôn Noãn, vui.”

“Trong mấy đứa nhỏ nhà , Doãn Tư vẫn là lo lắng nhất.” Hoắc Kiều tim phổi, cũng .

Hai Hoắc Tây và Sùng Quang, ai cũng thoát khỏi lòng bàn tay của ai, đời lẽ buộc chặt với .

Chỉ Doãn Tư, yêu đương khá muộn, còn đá. Cuối cùng đến bây giờ cũng đợi .

Ôn Noãn khẽ thì thầm: “Anh còn sợ Doãn Tư theo đuổi vợ hả?”

Hoắc Minh im lặng chăm chú bà hồi lâu, một lúc ông mới bắt đầu yêu thương bà, làm thì thầm gợi cảm: “Doãn Tư tìm vợ khó, thậm chí thích thằng bó cả đống to, cô gái nào thích thằng bé! Thế nhưng hi vọng Doãn Tư thể tìm một mà thằng bé thích, đó thể làm cho thằng bé hạnh phúc, vui vẻ.”

Giống như Ôn Noãn, là ông thích.

Bà chỉ cần ở bên cạnh ông, cho dù bà làm gì ông cũng đều vui vẻ.

Ôn Noấn xúc động.

Bà ông lấy cổ chồng , bà cũng lời yêu ông, mặc dù ông thường xuyên ép bà ... cũng thường xuyên cho bà , lâu ngày, lòng cũng tan chảy.

Những chuyện mà họ để ý khi còn trẻ, xóa mờ từ lâu.

Chỉ còn những bình yên do năm tháng mang .

Bên , Hoắc Doãn Tư đưa An Nhiên về tới khách sạn.

Vừa cửa, để mấy cái túi xách xuống, đè cô lên cánh cửa, hôn xuống: “Hai ngày nữa sẽ đưa em về thành phố B, ?”

Cậu nghĩ xong , tạm thời cứ để cô ở căn chung cư . Giống như khi cô vẫn còn là thư ký của .

Không cần làm gì, chỉ cần ở bên thôi, đợi tới khi kết hôn, cô đến công ty làm việc ở nhà thì tùy cô lựa chọn. Cậu chuẩn một căn biệt thự, cùng cô sinh một bé thỏ con.

mà vẫn cứ chơi thêm hai năm nữa !

An Nhiên còn sức lực mà tựa lên cửa, cô thấy cuộc chuyện của Hoắc Doãn Tư và , hiền hòa gần gũi đến , cô thích.

Cô cũng , gia thế của hiển hách tới mức nào.

Thực sự quá nhanh!

Thế nhưng, trong giờ phút , An Nhiên gả cho ...

An Nhiên đè lên cánh cửa, những lời gần như lời cầu hôn. Cậu , đưa cô tới thành phố B.

Cô tin những lời đều là sự thật, là suy nghĩ kỹ càng mới .

Trong đầu An Nhiên lúc đang vô cùng rối loạn, bộ suy nghĩ của cô đều biến thành mấy chữ gả cho !

mặc dù cô ngốc, nhưng cũng thận trọng.

Cô co trong lòng , dám động đậy, cũng dám khuôn mặt phát điên của , cô chỉ dám dè dặt vươn một ngón tay thon dài, nhẹ nhàng sờ lên mũi , lấy lòng : “Vậy quái!”

Hơi thở của Hoắc doãn Tư càng thêm nóng bỏng.

Cậu chậm rãi tới sát bên cô, giọng cũng khàn tới mức gần như rõ: “Tôi với em đang chuyện nghiêm túc, em còn dám trêu chọc ! Người đau nữa?”

Cậu sẵn sàng làm thêm vài trận nữa.

An Nhiên dám tiếp tục trêu chọc .

Cô chơi mà làm tổ vai , ôm lấy cổ , nhẹ giọng : "Anh bắt nạt eml"

“Tôi bắt nạt em thì bắt nạt ai?”

Lúc hai họ đang áp sát , Hoắc Doãn Tư liền cứ như mà hôn cô.

Hôn một chút một chút, hôn tới mức cô mềm nhữn cả , đó bế cô giường trong phòng ngủ chính.

Cô sự đau, cũng thật sự làm gì cả, chỉ hôn cô, làm cô thoải mái.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của An Nhiên tựa gối đầu, khuôn mặt cô ửng hồng, chăm chú với dáng vẻ chìm đắm trong tình yêu, lẽ bởi vì tình dục, khuôn mặt lúc vẻ vặn vẹo hơn một chút so với bình thường, thế nhưng loại vặn vẹo tràn ngập hương vị nam tính.

An Nhiên rung động.

Cô cúi xuống, tay ôm lấy khuôn mặt Hoắc Doãn Tư, bắt đầu hôn .

Hoắc Doãn Tư vẫn chuyển động, con ngươi đen láy khóa chặt lấy cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhiên đỏ lên: “Em làm thoải mái!”

Cậu nhẹ, cô mới bao nhiêu tuổi chứ, bình thường lúc nào cũng vẻ vô cùng nhút nhát, cô làm thế nào mới thể giúp đàn ông thoải mái ?

Bỗng nhiên, nổi nữa.

Cậu khống chế mà nhẹ nhàng nắm lấy mái tóc đen của cô, ngay cả giọng cũng trở nên run rẩy: “An Nhiên?”

Mặt An Nhiên đỏ bừng.

từng làm chuyện gì can đảm như thế ...

Cuối cùng, Hoắc Doãn Tư vẫn nhịn , cùng cô làm một trận.

Xong chuyện, cũng vội vã dậy tắm rửa.

Một tay ôm lấy thể thuộc về , tay còn duỗi , lấy một cái hộp nhung nhỏ từ túi của chiếc quần đang vứt bên cạnh giường, mở , là một sợi dây chuyền kim cương sáng lấp lánh, giá trị xa xỉ.

“Tặng cho em ?”

An Nhiên vui vẻ, đang định nhận lấy: “Anh mua lúc nào thế?” Hoắc Doãn Tư lười biếng : “Tặng thư ký Nghiêm!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhiên lập tức ỉu xìu.

Cũng do cô quá mê trang sức, mà là do tấm lòng đang tràn đầy mong đợi giội thẳng một gáo nước lạnh, hơn nữa cô thể chắc chắn đây là cố ý.

lưng với , ít nhiều chút cưng chiều mà kiêu ngạo: “Không tặng em thì cho em xem làm gì?”

Hoắc Doãn Tư thầm.

Cậu ngắm nghía chiếc vòng ôm cô lòng: “Tức giận ? Còn thú cưng, dễ tức giận như mà còn thú cưng thì là gì?"

“Em !”

Hoắc Doãn Tư thuận tay ném cái hộp .

Cậu lật , bao vây cô ở , kề sát dái tai của cô, hổ : “Thích ăn cà rốt đến , còn dám chú thỏ con?”

Cậu sờ cô.

Một con thú nhỏ nhẹ mềm đáng yêu.

An Nhiên còn sức lực, cả khuôn mặt cô vùi lồng n.g.ự.c , dám ngẩng đầu lên ai nữa.

Cậu quá xa!

Trong lòng Hoắc Doãn Tư thỏa mãn.

Thực chỉ đang trêu chọc cô thôi, chẳng qua chỉ bớt chút thời gian mua một món quà cho thư ký Nghiêm, còn An Nhiên của đương nhiên cần chọn lựa kỹ càng, mời nhà thiết kế nổi tiếng nhất thiết kế riêng.

Nhẫn cưới của hai họ, thể qua loa!

Cậu ôm lấy trong lòng , niềm vui trong lòng lúc còn nhiều hơn cả hơn hai mươi năm cộng , hiếm khi cảm giác gần như thể chịu nổi thế , thế nhưng tình cảm

mãnh liệt đến thế va chạm trong cơ thể , cuối cùng vẫn đè nén trở nên yên bình.

Yên bình ở bên .

Mặc dù thời điểm , cũng địa điểm , thế nhưng vẫn đang giường, ôm cô lòng, nhẹ nhàng ba chữ .

Vô cùng thật lòng.

An Nhiên khẽ run rẩy, cô nhẹ nhàng hít mũi, ôm chặt lấy . Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng hỏi: “Ngủ cũng cho ngủ , theo về nhà nhé?”

Không đợi cô trả lời, tự thành tiếng , cuối cùng xoa nắn khuôn mặt của cô: “Làm bây giờ, hôm nay chúng dùng biện pháp, lỡ tạo một con thỏ con thì em làm thế nào cũng chạy thoát .”

An Nhiên dậy.

nhận dáng vẻ của tới mức nào.

Mái tóc đen dài ẩm ướt xõa tung bờ vai gầy trắng như tuyết. Bất cứ đàn ông nào thấy đều rung động.

nửa quỳ, kéo kéo tay : “Anh mua thuốc cho em ?”

Hoắc Doãn Tư đưa một tay gối đầu.

Cậu im lặng ngắm cô, một lúc lâu nở nụ : “Nếu thai thì sinh, bố còn đang ước sinh cho ông một đứa cháu

trai để bế sớm hơn chút kìa! Con gái cũng !”

Cậu xong, xoa xoa mặt cô: “Không tệ đấy! Còn sai bảo !”

An Nhiên đỏ mặt, cố gắng vẻ đúng tình hợp lý: “Là ... Là làm mài!”

, là làm!”

Hoắc Doãn Tư khẽ, đó thẳng dậy, ôm lấy cô hôn môi.

Hôn một hồi lâu, cúi đầu : “Không cần uống thuốc! An Nhiên, kết hôn.”

Cậu tới tuổi kết hôn từ lâu.

Cậu cũng thực sự định với An Nhiên, nên cần uống thuốc tránh thai, cũng đối với cơ thể.

Hoắc Doãn Tư còn : “Không em sợ uống thuốc ? Mua về còn dỗ em uống thuốc, lỡ dỗ một hồi kiềm chế thì làm bây giờ? Không là uống thuốc vô ích ?”

Cậu lừa gạt cô: “Làm một uống một viên, nghĩ kỹ thì uống bao nhiêu viên chứ?”

An Nhiên thực sự hiểu lắm về mấy cái .

Cô sửng sốt một hồi lâu mới do dự hỏi: “Thật ?” Vậy cô uống một hai ba... sáu viên?

Hoắc Doãn Tư gật đầu: “ , một năm phụ nữ chỉ thể uống nhiều nhất hai viên thôi, em uống liền một lúc sáu viên, những quá liều mà lẽ cũng hiệu quả, nhỡ còn ảnh hưởng đến sự phát triển của em bé...”

An Nhiên từ bỏ ý định uống thuốc !

Cô nghĩ, nhỡ mang thai, cứ sinh ?

Hoắc Doãn Tư trêu chọc cô xong dỗ cô ngủ một lát, đêm nay một cuộc họp video xuyên quốc gia, bèn nhẹ nhàng dậy, làm An Nhiên tỉnh giấc!

Cậu bên giường mặc quần áo, kiềm chế mà nhẹ nhàng xoa nắn khuôn mặt cô.

Ngoan quá!

An Nhiên xoay một cái, lẽ là do nóng, cô kéo chăn xuống.

Hoắc Doãn Tư cúi đắp chăn cho cô.

Cậu nhét tay cô chăn, đến khi rút tay đụng vết thương tay cô, ánh mắt trở nên u ám, một lúc mới tìm thấy kem dưỡng da tay, nhẹ nhàng thoa lên cho cô.

Sau khi im lặng rời , An Nhiên mở to mắt.

Cô nhấc tay lên, im lặng tay , khi thoa kem dưỡng tay cho cô thì cô tỉnh .

Nếu như đây cô thích Hoắc Doãn Tư vì nhiều lý do khác . Thì giây phút , trái tim cô loạn nhịp vì tình yêu của .

Mặc dù xứng, rõ cô và là một trời một vực, điểm nào phù hợp với .

Thế nhưng thích cô!

An Nhiên nhắm mắt , nhưng một lát nhịn mở mắt , xốc chăn lên chạy về phía phòng sách.

Bên , Hoắc Doãn Tư mới phòng sách lâu. Cậu thói quen đến sớm.

Camera bật lên, phòng họp phía bên vẫn ai xuất hiện. Cậu bên cạnh cửa sổ sát đất, mở cửa sổ định hút một điếu thuốc để nâng cao tinh thần, đàn ông cho dù khỏe mạnh đến mấy thì lăn lộn giường cả một ngày cũng phần lực bất tòng tâm, thế nhưng mới hút non nửa điếu thì ôm lấy.

 

Loading...