Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1780-1789 An Nhiên chết lặng nghe

Cập nhật lúc: 2025-10-19 10:23:56
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Tôi miễn cưỡng, lúc suy nghĩ nhiều xin cô An! Từ nay về hai chúng nợ gì , em nợ gì cũng cần trả tám trăm nghìn... Giữa chúng vẫn là gặp hơn!”

An Nhiên c.h.ế.t lặng . Cô ngước mắt con mắt lạnh lùng của . Đột nhiên cô phát hiện thời gian dài như từng .

Lúc tuy nghiêm khắc nhưng khi ức h.i.ế.p cô vẫn sẽ , dáng vẻ của khi thật sự .

Trong mắt An Nhiên nóng, nóng...

Cô gần như mất hết tự tôn để níu giữ , cầu xin đừng , thậm chí cô còn hèn hạ một đêm.

xứng.

Quả nhiên Hoắc Doãn Tư lạnh nhạt một câu: “Đồ khác dùng qua, Hoắc Doãn Tư cũng em là .”

Nói xong về phía cửa. “Hoắc Doãn Tư!” Sau lưng truyền đến giọng của cô.

Anh dừng bước, nhưng đầu giống như đang đợi cô chuyện.

An Nhiên siết chặt ga giường thấp giọng : “Mì còn ăn, nguội hâm chút.”

Hoắc Doãn Tư đầu .

Anh cô chằm chằm lạnh: “Cô An, em em đang làm gì ? Nếu như em ý đó với thì đừng biểu hiện giống như một chú cừu non đơn thuần, ngoan ngoãn, đúng quả thật từng thích em nhưng đó là quá khứ ! Còn về mì... bản em tự ăn !”

Tay của đặt ở tay nắm cửa.

Anh thấy lưng tiếng thút thít, nhẫn tâm vẫn là đẩy cửa ngoài.

Anh nghĩ cứ như !

Cả đời Hoắc Doãn Tư từng cầu xin ai nhiều , phụ nữ lừa hết đến khác... Anh hà cớ gì dây dưa buông.

Tình cảm mà Hoắc Doãn Tư là tất cả là sự ốm ờ của phụ nữ.

Cánh cửa đóng .

Một trận gió lạnh thổi , An Nhiên ho kịch liệt, mặt cô đổ bình thường, ho cũng ngừng , cô miễn cưỡng kHoắc một cái áo khó khăn xuống giường rót một ly nước ấm cho bản .

Uống nữa ly đỡ một chút.

Cô ngơ hai tô mì ở bàn nguội từ lâu, rau xanh ngát ban đầu cũng vàng .

An Nhiên hâm nóng.

ở đó yên lặng mà ăn mì, lượng của hai một cô ăn hết.

Khi cô ăn nhớ lúc xưa.

Ở trong căn hộ xa hoa đó của Hoắc Doãn Tư, cô nấu cơm xong, cứ chê một ăn hết sẽ kêu cô ăn cùng, sẽ kêu cô gắp thức ăn cho , còn cô lựa hết rau mùi trong món ăn của , còn thích ăn thịt bò cô ăn hết.

từng ngăn cô bỏ rau mùi, khi cũng sẽ kêu cô nấu thịt bò.

Sau đó kêu cô ăn hết.

Anh cứ ức h.i.ế.p cô nhưng những ức h.i.ế.p căn bản là gì... Thậm chí An Nhiên nhớ nhưng cô thể nào nữa, trong lòng hận cô.

Cô thờ thần ăn hết hai chén mì, cho dù dày thoải mái.

Khi giường chăn còn mùi của , cô kéo đặt lên mũi ngửi.

Nước mắt rơi cả đêm.

An Nhiên tám tuổi còn bố , cô bố Tân Bá Lai nhận nuôi, khi lớn lên thì thuận theo tự nhiên hẹn hò với Tân Bá Lai, khi cô lấy tám trăm nghìn cho nhà họ Tân, bọn họ lấy tiền mắng cô hổ.

Trả sạch !

nợ Hoắc Doãn Tư.

An Nhiên bao giờ oán trách phận của bản nhưng đêm nay cũng chỉ đêm cô cho phép bản lén lút nghĩ nếu như, nếu như bản xuất chút, chỉ cần chút, sự nhận nuôi của nhà họ Tân, sự tồn tại của Tân Bá Lai, tám trăm nghìn đó cô cũng dám dũng cảm một , cô cũng dám với Hoắc Doãn Tư một .

Em thích !

Chỉ là sự yêu thích đơn thuần, vì bối cảnh của , trai, chỉ là thích thậm chí bộ dạng vui vẻ khi ức h.i.ế.p em thì em cũng thích!

xuất của cô chính là như . Một quá khứ kinh khủng.

Có lẽ từ nay về , sẽ chán ghét cô... Đợi đến khi trả hết tiền cho , cô cũng cần xuất hiện mặt nữa, cũng cần khiến buồn nôn nữa.

Hoắc Doãn Tư về khách sạn.

Anh từ bữa trưa đến tối cũng ăn đồ, bao tử chút đau. đầu đau hơn.

Anh dựa sô pha ở cửa sổ sát đất hút thuốc, trong lòng tự giễu: Hoắc Doãn Tư mày thật sự đê tiện! Mềm lòng hết khác, tìm cớ cho cô , cơ hội để cô nhận với mày!

Kết quả thì , cô chỉ cảm thấy thiếu mày tám trăm nghìn.

Tự đa tình!

Bao tử của thoải mái, hút thuốc xong đó gọi điện thoại nội bộ phục vụ khách sạn.

Một chén mì nước.

Qua chừng mười phút, chuông cửa vang lên, đến cửa mở nghiêng để cho đó bước .

đến nhân viên phục vụ. Trái là thư ký mới của .

Cô gái trẻ tuổi mặc áo ngủ trắng như tuyết cùng với một cái nón tai thỏ.

Thanh thuần đáng yêu, còn mang theo chút gợi cảm.

Thư ký ánh mắt của Hoắc Tư Doãn, chút ngại ngùng giải thích: “Tôi tắm xong tìm tổng giám đốc Hoắc xác định lịch trình của ngày mai, gặp nhân viên phục vụ nên kêu đưa cho .”

Hoắc Doãn Tư chằm chằm cô .

Anh chặn ngay cửa cho .

Giọng của trầm thấp nhưng chậm rãi: "Ảo giác gì , để cô cho rằng thích nữ thư ký? Là điều gì để cô cho rằng sẽ thích cô ăn mặc như ? Bây giờ, cút ngoài!”

Anh đối với giới nữ từ đến nay cũng xem như hoà bình. dùng chữ cút.

Thư ký mới bao giờ ngờ tới, ánh mắt của cô lưng tròng ở trong mắt, gần nửa ngày trời cũng hồn . Tổng giám đốc Hoắc thích thỏ con ?

Nghe thỉnh thoảng còn kêu thư ký An ăn cà rốt.

ngơ , Hoắc Doãn Tư đóng sầm cửa , dùng sức gần như đập nát cửa nhưng vẫn hả giận, từ trong túi áo lấy điện thoại gọi cho thư ký Nghiêm ở thành phố B.

Tối khuya thư ký Nghiêm ngủ từ sớm.

Đêm khuya canh ba nhận điện thoại của ông chủ chị dám , vì thế lấy một trăm phần trăm tinh thần để đối phó.

Giọng của Hoắc Doãn Tư lạnh lùng. “Ngày mai tám giờ sáng, thấy chị!”

“Ngoài , mời thư ký An đó cút ! Sau thấy cô nữa!”

“Sau trong tầm của phép xuất hiện đồ liên quan đến thỏ, bao gồm quần áo, thức ăn vân vân, nhân viên nữ họ An, họ An đều tuyển dụng.”

Thư ký Nghiêm nuốt nước bọt.

Bây giờ làm một giờ sáng chị đến thành phố W chứ? Cho dù chạy xe cũng năm, sáu tiếng!

Máy bay càng !

nghĩ đến tiền lương hậu hĩnh, thư ký Nghiêm cắn răng từ trong chăn .

Chị mặc quần áo nhanh chóng : “Được! Sáng mai đúng tám giờ tổng giám đốc Hoắc sẽ thấy , sẽ lọc qua nhân viên liên quan, sẽ để cho tổng giám đốc Hoắc cảm thấy chút vui vẻ.”

Chị còn gì đó, Hoắc Doãn Tư cúp điện thoại. Thư ký Nghiêm điện thoại.

Chị nghĩ uy lực gì mà lớn như , lẽ nào tổng giám đốc Hoắc thấy An Nhiên ?

Thư ký Nghiêm khổ mặc áo khoác cầm theo chìa khoá xe , chồng của chị tiễn chị, nhưng chị nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngày mai còn đưa con, em chạy xe cẩn thận chút là !”

Đợi đến cuối năm, chị nhất định dùng thẻ của tổng giám đốc Hoắc quẹt một cái nhẫn kim cương trăm nghìn cho bản mới .

Đàn ông thất tình khó xử lý, chỉ chỉ mới chịu ! Tám giờ sáng, thành phố W.

Thư ký Nghiêm hảo đúng giờ đến khách sạn, chị đến thư ký mới đó làm nũng với chị, tổng giám đốc Hoắc hợp lẽ như thế.

Bản thư ký Nghiêm còn uất ức nữa.

Chị với ai đây?

Chị nhẹ nhàng: “Ai kêu chúng lấy lương của chứ, làm thư ký quan trọng nhất thật năng lực công việc mà là thể hiểu ý của cấp ! Thư ký An, ở phương diện cô làm ! Lần chọc giận tổng giám đốc Hoắc, cũng bảo vệ cô !”

Thư ký mới gấp : “Chị Nghiêm, biểu hiện của luôn tồi!”

Thư ký Nghiêm xua tay: “ tổng giám đốc Hoắc ý cô! Thư ký An một câu thật lòng với cô, cô vượt quá giới hạn , tổng giám đốc Hoắc thích từ đến nay họ An cũng phận thư ký! Đàn ông động lòng khi chỉ là một chuyện khó hiểu nhưng động lòng đủ, tổng giám đốc Hoắc và An Nhiên ở bên hơn một năm, nghĩ trong hơn một năm nay, An Nhiên khiến cảm thấy thoải mái, cũng vui vẻ.”

Thư ký mới ngơ .

cho rằng bản thông minh, hoà đồng cũng hiểu đàn ông hơn An Nhiên.

Thư ký Nghiêm dây dưa với cô , trực tiếp : “Về thành phố B làm thủ tục nghỉ việc , sẽ với bộ phận nhân sự thêm một tháng lương cho côi”

Đối phương còn cam tâm.

Thư ký Nghiêm rũ mặt nhạt: “Nếu như thông minh thì cô nên khiến cho tổng giám đốc Hoắc vui, nếu thì thất nghiệp đơn giản đây, e là ngay cả thành phố B cũng ở .”

Nói xong chị đồng hồ, trực tiếp thang máy.

Thư ký mới bóng lưng của chị, chút ngơ tin ảnh hưởng của An Nhiên lớn như .

Tổng giám đốc Hoắc thật sự một phụ nữ tổn thương đến như ?

nhanh .

kéo hành lý, khi ở ngoài gọi xe cô thấy An Nhiên. An Nhiên làm việc ở tiệm bữa sáng đối diện, cô cố ý qua đó, mấy câu nhưng mới gần thấy cổ của An Nhiên vết hôn, khắp đều là vết đỏ nhàn nhạt thể nghĩ đến tình trạng lúc đó kịch liệt như thế nào.

Tối hôm qua, tổng giám đốc Hoắc tìm An Nhiên ?

mà cho dù tổng giám đốc Hoắc tình cũ khó quên nhưng vì An Nhiên sống cực khổ thế ?

Đột nhiên cô hỏi nữa. Cô sợ hỏi xong bản khó chịu hơn. Cô sợ bản khát vọng chính là thứ khác cần.

Còn An Nhiên vẫn kéo lê cơ thể mệt nhoài, ở chỗ đó thu tiền, lấy bữa sáng cho khác... Ngày qua ngày cô cứ sống như thế.

Cuối cùng thư ký mới mắng một câu: “Đồ ngốc!” Cô kéo hành lý !

An Nhiên ngước mắt thấy một , hình như từng gặp ở nhưng cô dường như quên ... Cuối cùng cô cúi đầu tìm tiền lẻ thối khách.

Phòng cao nhất.

Thư ký Nghiêm lấy thẻ dự phòng quẹt mở cửa , ngửi trong phòng mùi thuốc lá.

May mà mùi rượu. Chị nghĩ tổng giám đốc Hoắc cũng xem như kiềm chế.

Quần áo vứt đầy nhà, chị giống như bà già nhặt từng món lên, cất từng món ... Cuối cùng ở phòng ngủ chính thấy Hoắc Doãn Tư.

Nói như thế nào dây, thư ký Nghiêm tuy là thư ký đầu tiên nhưng chị ít khi chăm sóc đời sống thường ngày của Hoắc Doãn Tư.

Tổng giám đốc Hoắc thích thư ký quản lấy thứ .

Anh kêu chị đến thể quả thật cần chăm sóc , dáng vẻ sắc mặt trắng bệch.

“Tổng giám đốc Hoắc?”

Thư ký Nghiêm đưa tay chạm bàn tay chút nóng, lẽ tổng giám đốc Hoắc sốt .

Hoắc Doãn Tư tỉnh . Giọng của vô cùng khàn: “Đến ! Gọi bác sĩ cho .”

Nói xong nhắm mắt : “Bao tử chút đau, đầu cũng choáng, kêu bác sĩ của khách sạn là , gọi thêm một phần bữa sáng cho .”

Thư ký Nghiêm nghĩ: “Ở đối diện đường một quán bữa sáng, kêu đưa một phần hoành thánh đến cho ngài? Bình tình ngài thích ăn nhất.”

“Tuy!"

Hoắc Doãn Tư đỡ trán, ngửa đầu trần nhà còn tỉnh .

Người lão làng ở thương trường như thư ký Nghiêm, cả đêm ngủ bây giờ tinh thần cũng lắm.

Gọi bác sĩ, đặt bữa sáng một làm xong!

Trong lúc đó còn đóng gói hết quần áo của cấp , chuẩn đưa đến phòng giặt khô của khách sạn...

Đối diện đường, An Nhiên đang làm việc, bà chủ đột nhiên qua : “Khách sạn đối diện phần cần giao là trong phòng tổng thống, một đêm một trăm hai mươi nghìn đô, cháu đến đó mở mang tầm mắt, trở về đừng quên với dì đó nhé!”

Tiếp đến, một túi đựng hoành thánh rơi đến tay của An Nhiên. An Nhiên bữa sáng tay, ngây ngẩn cả .

Cô đương nhiên ai là ở trong phòng tổng thống của khách sạn đối diện, là Hoắc Doãn Tư.

Sao ăn bữa sáng của khách sạn năm gọi đồ ăn ngoài?

Bà chủ đắc ý : “Hoành thánh của tiệm ngon tiếng đấy.”

An Nhiên định nhờ bà chủ chuyển cho , nhưng đưa đồ xong còn việc bận, An Nhiên chỉ thể xách cái túi nhỏ sang khách sạn đối diện.

Lễ tân ở tầng một thấy cô, : “Đưa bữa sáng cho khách ở đây ạ? Cô để ở đây !”

An Nhiên cũng gặp Hoắc Doãn tư.

Cô ừ một tiếng: “Phiền các cô đưa cho ngài Hoắc ở tầng cao nhất!” Tổng Giám đốc Hoắc ở phòng Tổng thống?

Mắt cô gái lễ tân sáng rực lên, lập tức đồng ý.

lúc , thư ký Nghiêm Cầm túi giặt quần áo xuống tầng, ngờ gặp An Nhiên. Mới sáng sớm , thư ký Nghiêm chịu nổi kích thích , một lúc lâu mới phản ứng : “An Nhiên?”

An Nhiên cũng giật .

Môi cô giật giật, cuối cùng nhỏ giọng gọi một tiếng: “Chị Nghiêm.” Thư ký Nghiêm hổ là dày dạn kinh nghiệm trong công việc.

Chị phản ứng nhanh, đặt túi giặt quần áo xuống quầy lễ tân, dặn dò mấy câu An Nhiên nhẹ nhàng : “Đi lên với chị ! Tổng Giám đốc Hoắc đang đợi bữa sáng đấy.”

An Nhiên cắn môi.

Cô đưa cái túi cho thư ký Nghiêm: “Chị Nghiêm mang lên giúp em ! Em... Tổng Giám đốc Hoắc sẽ gặp em .”

Tối qua cãi tới mức đó mà.

Cô nghĩ, lẽ cả đời Hoắc Doãn Tư cũng thấy cô nữa nhỉ?

Mặc dù thư ký Nghiêm chỉ tiết về chuyện của hai họ nhưng cũng đoán đại khái... Chị hiểu Tổng Giám đốc Hoắc, xuất hiển hách như nên kiêu ngạo quen, một cô gái nhỏ đùa giỡn, cảm thấy mất hết sĩ diện mà thôi.

trong lòng chắc chắn chịu buông tay.

Nếu buông, thể còn hút thuốc, thể còn lên cơn sốt chứ! Thư ký Nghiêm nở nụ , chị cực kỳ dịu dàng, nhẹ nhàng vỗ vai An Nhiên: “Tổng Giám đốc Hoắc là Tổng Giám đốc Hoắc, chị Nghiêm là chị Nghiêm! Sao nào, lâu gặp, em chuyện nhỏ gì chia sẻ với chị hả? Chị lái xe cả đêm, ban ngày còn định cùng Tổng Giám đốc Hoắc thăm thú đó đây, An Nhiên em quen thuộc với nơi , cho chị Nghiêm mấy gợi ý .”

An Nhiên tiện từ chối.

Bản giỏi ăn , kể đối phương còn là dày dạn kinh nghiệm như .

Thư ký Nghiêm mấy câu dẫn thang máy. Mặc dù như , nhưng thư ký Nghiêm dù cũng là một

, chị thể những gì An Nhiên trải qua tồi tệ, lẽ cô bé là kiểu ngốc nghếch đáng yêu thông minh cho lắm.

Nếu suy nghĩ thoáng hơn một chút, chỉ dựa sự yêu thích của Tổng Giám đốc Hoắc thì cô bay lên đầu cành làm phượng hoàng từ lâu.

Thư ký Nghiêm thở dài trong lòng.

Chớp mắt lên tới tầng cao nhất, An Nhiên cương quyết chịu , cô nhỏ giọng với thư ký Nghiêm: “Một suất hoành thánh mười hai tệ, cộng thêm phí đóng gói và giao hàng, tổng cộng là mười lăm tệ.”

Thư ký Nghiêm mở cửa.

Chị tự nhiên: “Thật khẽo, cả điện thoại và ví tiền đều ở trong phòng! An Nhiên em lấy !”

An Nhiên hạ giọng: “Em đợi ở cửa!”

Thư ký Nghiêm : “Em sợ đụng mặt Tổng Giám đốc Hoắc ?... Ngài đang ốm sốt , chị sờ thử một chút, chắc ba mươi chín độ! Haiz, điều kiện chữa bệnh ở đây lắm, lỡ đầu của Tổng Giám đốc Hoắc nóng tới mơ hồ thì làm bây giờ, ngài còn kết hôn , cũng để đời cho nhà họ Hoắc.”

An Nhiên:....

“Vào ! Ngài đang ngủ !”

An Nhiên chỉ thể theo , nơi xa hoa sang trọng giống y như trong tưởng tượng của cô, thế nhưng bước ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá hòa lẫn với một tỉa mùi hương cơ thể của đàn ông.

Là mùi hương của Hoắc Doãn Tư.

Mùi hương thực sự khiến cô ngửi thấy mà .

An Nhiên mất tự nhiên, thư ký Nghiêm đưa tiền cho cô xong khẽ hỏi: “Em xem Tổng Giám đốc Hoắc một cái ? Nếu chị sai, em cũng thích Tổng Giám đốc Hoắc đúng chứ, mặc dù còn tình cảm nhưng tình nghĩa vẫn còn đó mà. Tổng Giám đốc Hoắc đối xử với em tệ, ít nhất thì chị từng thấy ngài quan tâm tới cô gái nào như em!”

Thư ký Nghiêm vô cùng tha thiết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1780-1789-an-nhien-chet-lang-nghe.html.]

Khiến An Nhiên cảm thấy xem một cái thì mà là loài cầm thú vong ân phụ nghĩa.

Cô do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn . Hoắc Doãn Tư đang ngủ. quả thật thoải mái, gương mặt tuấn tú hiện lên màu hồng nhạt, gợi cảm.

An Nhiên hiếm khi thể như .

Cậu trai, nhưng bình thường cô dám , bởi vì chỉ cần đối diện với ánh mắt của là chân cô mềm nhữn.

Mà lúc , cô cơ hội .

kìm lòng nửa quỳ xuống sàn, chăm chú ngắm khuôn mặt đang say ngủ gối trắng của ... Đẹp trai thế , chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm trắng cũng đủ hảo .

An Nhiên vẫn nhớ rõ bản là ai.

Trên cô lúc thậm chí còn đang mặc chiếc áo phông trắng của quán đồ ăn sáng.

Cô cảm thấy giống như hoàng tử và cô bé Lọ Lem , tất cả những gì xảy giữa và cô đều là do cô trộm , qua nửa đêm là chúng sẽ biến mất.

Trong phòng ngủ rộng rãi im lặng tiếng động.

kìm lòng nổi mà đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi , cô nhớ rõ nơi mềm mại thế nào, nóng bỏng , xâm chiếm cô đáng ghét thế nào.

Thế nhưng, cô vẫn thích .

Mắt cô nóng lên, hôn một cái, chỉ một cái thôi.

An Nhiên nghiêng , đôi môi chạm lên môi , chỉ một giây tách , thế nhưng cô lùi thì gáy giữ lấy, đó cô đè xuống .

Hoắc Doãn Tư đang ốm, đều nóng bỏng.

Trong lúc cọ xát, hai vạt áo tắm bung , để lộ cơ thể rắn chắc của nam giới.

An Nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn , dám . Giọng cô nhẹ nhàng run lên: “Buông !”

“Buông em ? Không chính em tự đưa tới ?” Giọng Hoắc Doãn Tư khàn tới mức gần như thấy tiếng, đôi mắt đen của hiện lên một chút nóng bỏng, chăm chú cơ thể đang , như thể một miếng nuốt trọn cô xuống bụng: “Tôi gì nhỉ? Tôi , đừng gặp nữa!”

An Nhiên sợ hãi.

Những chuyện xảy tối qua, chỉ nghĩ cũng khiến cô run rẩy. Cô chần chờ vươn tay đặt lên vai , định đẩy xa.

Thế nhưng vẫn bất động, chẳng những bất động, còn càng lúc càng đè xuống sát hơn, đến cuối cùng, hai cơ thể trẻ trung sát , chỉ một vài động tác, quần áo đẩy xuống cuối giường.

“An Nhiên, đây là do em tự chuốc lấy.”

Hoắc Doãn Tư cúi đầu, hôn lên môi cô, cũng giữ chặt lấy tay cô, mười ngón đan xen.

Cậu ngang ngược tới mức cho phép phản kháng. Tối hôm qua, buông tha cho cô một , ngờ cô vẫn còn dám mon men gần .

Toàn bây giờ đều tràn ngập tức giận và ham t.ì.n.h d.ụ.c đang kêu gào giải phóng, mà cũng làm đúng như ... Mặc cho cô rên rỉ cầu xin thế nào, vẫn giữ cô thật chặt, dứt khoát chiếm lấy cô.

Cậu hôn cô, hôn dịu dàng, chặn những tiếng rên rỉ của cô.

Thời gian như ngừng .

Đôi mắt đầy ắp tình cảm nồng đậm thể gạt bỏ của chăm chú ngắm từng đường nét của cô, đồng thời cũng thong thả nhưng kiên định biến cô thành của .

Đây là đầu tiên của An Nhiên.

Phát hiện mang theo một cơn sóng dâng trào, gột rửa cả thể xác và tâm hồn của đối phương.

Cậu cũng , từng một phụ nữ nào. Trong cảnh như , ngay trong căn phòng tổng thống , khi đang ốm, khi cô đang khó chịu, họ trao đầu tiên của cho đối phương một cách vội vàng mà nồng nhiệt.

An Nhiên , mũi cô đỏ ửng lên, đó nhịn mà ôm lấy cổ .

Cô gọi tên , Hoắc Doãn Tư.

Doãn Tư vẫn luôn cô, giống như yêu cô, Hoắc giống như hận cô, càng giống như làm thế nào với cô mới . Cậu do dự suy nghĩ thật lâu, nên cuộc l..m t.ì.n.h cũng kéo dài vô cùng...

Cũng ai quan tâm thoải mái , thoải mái tới mức nào.

Chỉ là, họ đang ở bên .

Cuối cùng, khi Hoắc Doãn Tư tỉnh táo , đang ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhiên, cho cô một nụ hôn sâu.

Cậu những hôn cô, mà còn ép cô đáp .

Quần áo còn sót cũng ném xuống sàn từng mảnh một, cuối cùng, hai cơ thể trần trụi ngừng dây dưa, là một trận dữ dội...

Thư ký Nghiêm thấy động tĩnh trong phòng, liền lặng lẽ đóng cửa .

Chị ở cửa một lát. Trố mắt nghẹn lời!

Chị lo lắng, bây giờ Tổng Giám đốc Hoắc đang sốt, thực thể vận động mạnh, lỡ như gặp chuyện gì may thì chị mười cái mạng cũng đền nổi, thế nhưng bây giờ mà bảo chị ngăn cản, chị nghĩ chị sẽ c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Cuối cùng, chị lựa chọn ngoài canh giữ.

Một lát , bác sĩ của khách sạn cũng tới, đến khám cho Tổng Giám đốc Hoắc, thế nhưng tiếng động truyền từ phòng ngủ chính cũng khiến bất ngờ kinh hãi.

Người ở thành phố lớn chơi vui hả?

Khuôn mặt già của thư ký Nghiêm nóng như bỏng, thế nhưng vẫn cố kéo một nụ đầy chuyên nghiệp: “Tổng Giám đốc Hoắc của chúng và bạn gái gặp lâu, khó tránh khỏi nhiệt tình. Hay là cứ để một hộp thuốc hạ sốt, lát nữa sẽ đưa cho Tổng Giám đốc Hoắc!”

Bác sĩ còn .

Anh lập tức để thuốc , nhanh chóng bỏ chạy.

Thư ký Nghiêm tiễn đặt thuốc lên bàn , để một tờ giấy ghi chú rời .

cũng An Nhiên ở đây . Trong phòng ngủ tràn ngập sắc xuân.

Hoắc Doãn Tư làm hai , khi làm xong thì cảm giác nóng cháy cũng vơi , còn khó chịu nữa, còn ăn một chút gì đó.

Cậu ôm lấy từ phía , hôn lên bờ vai gầy của cô.

Nói chung thì đàn ông đều chút thói hư tật , Hoắc Doãn Tư cũng ngoại lệ. Cậu tức giận với An Nhiên, nhưng đây là đầu tiên của cô, chỉ riêng chuyện gạt bỏ phân nửa cơn tức giận của ...

Cậu khàn giọng : “Nếu em đồng ý, sẽ chịu trách nhiệm.” Ý của là kết hôn.

An Nhiên hiểu ý , trong lòng cô cảm thấy hỗn loạn, thật đồng ý với .

“Sao ? Không ở bên ?”

Thái độ của xoay chuyển một trăm tám mươi độ, cứng rắn như tối qua, cũng còn thích đùa giỡn cô như đây, mà dịu dàng nhưng cho phép từ chối giống như đàn ông đối với phụ nữ.

Hoắc Doãn Tư thể chắc chắn, An Nhiên thích .

Vừa , khi hai họ làm chuyện đó, phản ứng của cô thể đánh lừa .

Cho nên lúc tràn đầy kiên nhẫn.

Cậu kéo cô lồng n.g.ự.c , xoay , một tay giữ lấy gáy cô, hôn môi với cô.

Một đàn ông vượt rào, tóm là vẫn tham ăn. Cậu thấp giọng hỏi cô đau .

An Nhiên khẽ cắn môi, thế nhưng thể kiềm chế nổi dáng vẻ của cô, bèn thèm quan tâm mà kéo cô lòng , dịu dàng chuyển động...

Suốt cả buổi sáng, An Nhiên đều vây giường của .

Cũng may mà thư ký Nghiêm xuống tầng, xin nghỉ giúp cô, còn vô cùng quan tâm mà trò chuyện với bà chủ một lúc lâu.

Trưa đến.

An Nhiên thức dậy giường, bên tai vang lên tiếng gõ bàn phím. Cô nhẹ nhàng dậy, thấy Hoắc Doãn Tư quần áo chỉnh tề, sô pha, chiếc bàn mặt đặt một cuốn sổ ghi chép, vẻ đang làm việc.

Nghe thấy tiếng động, nhấc mắt: “Dậy ?”

An Nhiên , cũng cô, hiển nhiên là cô cho một câu trả lời.

Toàn bộ sự kiên nhẫn đời của Hoắc Doãn Tư đều dành cho cô. An Nhiên phát hiện thể từ chối . Cô do dự một chút, : “Tôi thời gian suy nghĩ!”

Hoắc Doãn Tư nhạt: “Được, cho em thời gian suy nghĩ! Trưa , gọi đồ ăn, ăn cùng nhé?”

“Tôi còn làm.”

“Thư ký Nghiêm xin nghỉ cho em ! Hơn nữa, hôm nay em vẫn còn xuống giường hả?”

Hoắc Doãn Tử dứt lời, một tiếng nhẹ, cuối cùng dậy, tới giường, hai tay chống xuống hai bên sườn cô, chăm chú cô từ cao, còn cọ cọ chóp mũi cao thẳng của lên mũi cô.

Khuôn mặt trai của khiến cho An Nhiên mặt đỏ tim đập. An Nhiên nhỏ giọng : “Tôi cảm thấy !”

điểm nào xứng với , nên khi hai xảy quan hệ, cô thậm chí còn hèn mọn : “Thực cần chịu trách nhiệm ! Đều... Đều là nam nữ trưởng thành cả , thật sự cần chịu trách nhiệm.”

Ánh mắt Hoắc Doãn Tư chút sâu lường .

An Nhiên năm nay hai mươi hai tuổi, là độ tuổi lớn lớn, nhỏ nhỏ.

Cô và Tân Bá Lai quen từ nhỏ, còn là yêu, mà đến bây giờ cô vẫn còn đầu tiên, chứng tỏ cô là kiểu khá truyền thống.

Thế nhưng bây giờ cô với , đều là nam nữ trưởng thành cả , cần chịu trách nhiệm?

Cô là ngốc là ngớ ngẩn ?

Hoắc Doãn Tư quá thích dỗ cô, càng thích dáng vẻ rối rắm của An Nhiên hơn, thế nhưng hiện tại như , nghiêm túc, chân thành làm rõ vấn đề với cô, ít nhất thái độ của với cô nghiêm túc, bình đẳng.

Về phần chút thú vui bắt nạt cô đầy xa thể để dành khi kết hôn.

Trên thực tế, chính cũng hiểu nổi bản tại thể dễ dàng tha thứ cho cô như .

Có lễ chính bởi vì thứ gọi là tình yêu , thể giải thích . Cậu cũng ý định tìm hiểu đến cùng về vấn đề .

Hoắc Doãn Tư là kiểu thiên về hành động, chỉ cần chịu trách nhiệm với An Nhiên, tất cả những chuyện liên quan tới cô ở đây sẽ đều do thư ký Nghiêm xử lý.

Cậu dựa đầu giường, ôm cả cô và chăn lòng.

Cậu ôm cô bẩm điện thoại nội bộ của khách sạn, gọi nhiều đồ ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhiên đỏ ửng, còn cố ý bên tại cô: “Tôi đói !”

Cậu áp sát cô.

Toàn cô gần như dựa vai và cổ , chỉ cần nhấc mắt lên là thể thấy đường quai hàm hảo của , hơn nữa, cô còn thể ngửi thấy mùi thương dễ chịu ... Tất cả của Hoắc Doãn Tư đều tới mức tỏa sáng.

An Nhiên chợt thấy hoảng hốt.

Mình thực sự thể ?

nếu cô dũng cảm hơn một chút, nếu cô chấp nhận xuất nghèo khổ của , nếu cô thèm quan tâm tới ánh mắt của những khác, là cô thể bên cạnh Hoắc Doãn Tư, chỉ cần cô đối xử với thật , ... Vậy là cô xứng đôi với ?

An Nhiên d.a.o động.

Có lẽ cô thích từ lâu, chỉ là chính cô cũng dám mơ tưởng bản và Hoắc Doãn Tư thể như thế .

Cô nghĩ, chỉ cần cô đối xử với thật thể cho hạnh phúc.

Niềm hạnh phúc và vui vẻ của là điều quan trọng nhất so với bất cứ chuyện gì khác.

Thậm chí, mỗi ngày đều bắt cô ăn món cà rốt mà ghét nhất cô cũng tình nguyện.

Bất tri bất giác, nước mắt đong đầy trong đôi mắt cô. Môi cũng run lên nhè nhẹ.

: “Hoắc Doãn Tư, chúng ... Chúng ...”

Hoắc Doãn Tư dựa đầu giường, im lặng cô, thật lúc cơ thể của cô bên lớp chăn lấy một mảnh vải, rõ ràng đó lâu bọn họ còn mới làm chuyện mật đến , thế nhưng giây phút vẻ yên bình.

Cậu nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô.

Sau đó chuyển tay xuống , chạm nhẹ lên khuôn mặt cô.

Cuối cùng là tay, dường như trong giây phút , sự đau đớn từ vết thương tay cô xoa dịu.

Hình như đây cũng bao giờ tiếp xúc với cô nhẹ nhàng như thế .

Trước đây thổ lộ tình cảm của với cô, những thể tiếp xúc đó phần lớn đều là do t.ì.n.h d.ụ.c điều khiển, thực sự từng những tiếp xúc an ủi dịu dàng như thế .

Cậu thích.

Cậu cũng hỏi về chuyện của Tân Bá Lai, Hoắc Doãn Tư là một đàn ông kiêu ngạo.

Cậu chắc chắn An Nhiên thích chính là . Vậy nên, tha thứ cho cô, là thật sự tha thứ.

Cậu sẽ tự nhiên nhắc cái tên khiến vui , cho dù trong cuộc sống nhiều năm về của và An Nhiên sẽ những cãi vã, cũng sẽ lấy cái tên khiến cô ấm ức, thật sự cô.

Không chỉ , mà còn cho cô một cuộc sống thật .

Muốn chăm sóc cô, chú thỏ nhỏ của một bộ lông óng ả bóng mượt sự chăm sóc của , cô ngày ngày đều phiền não, mỗi ngày chỉ cần nghĩ nên làm món gì ngon, chỉ cần cô đồng ý thì cũng thể mua đồ đạc gì đó, thế nhưng phần lớn thời gian vẫn là ở bên làm bạn với .

Cậu thích ở bên An Nhiên.

Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng kéo đầu cô đặt lên hõm vai . Một cô gái nhỏ bé, trong lòng , bật .

Cậu gì, cũng quan tâm sơ mi của bẩn , chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giống như đang vỗ về con thú cưng yêu thích của .

lúc , chuông cửa vang lên, là phục vụ khách sạn mang cơm lên.

“Đừng !”

Hoắc Doãn Tư thấp giọng , đó hôn lên môi cô, An Nhiên dám .

“Tôi lấy cơm! Em dậy tắm rửa !”

Nói đến đây, ngay cả da mặt của Hoắc Doãn Tư cũng nóng lên: “Trong phòng đồ quần áo của , em mặc tạm một cái sơ mi , lát nữa sẽ bảo thư ký Nghiêm mang quần áo lên cho em.”

An Nhiên ngượng ngùng.

Hoắc Doãn Tư nhạt, ngoài mở cửa.

Đợi ngoài , An Nhiên mới cầm lấy chiếc áo choàng tắm lúc mặc choàng lên , chạy chậm phòng tắm. Cô dám tắm quá lâu, sợ về phòng tắm, đó nhịn mà như như ... Thật An Nhiên đau, khi Hoắc Doãn Tư còn ở đây nên cô quá để ý đau đớn về mặt sinh lý, nhưng lúc cô mới cảm thấy eo đau nhức.

Tấm gương mơ hồ phản chiếu khuôn mặt cô.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve chính , chút thể tin nổi, thế nhưng cô cũng thể lừa dối bản , cả tâm lý và sinh lý của cô lúc đều vô cùng vui sướng.

Cô thích Hoắc Doãn Tư.

Hoắc Doãn Tư đẩy xe đẩy đồ ăn tiến , đợi hai phút, nhịn .

Cậu lấy một chiếc áo sơ mi màu tro, áo mặc là cỡ bốn mươi tư. Đứng ở cửa phòng tắm chờ An Nhiên.

ngoài, ẩm ướt, khuôn mặt đỏ bừng, tóc vẫn còn nhỏ nước. Đã ôm lòng.

Hoắc Doãn Tư một tay ôm cô, một tay lau khô cho cô, đó cẩn thận

mặc áo sơ mi lên cho cô, cài hết các nút. An Nhiên cảm thấy quen, đây đều chỉ cô chăm sóc cho .

Chưa từng mặc quần áo cho , nhưng từng thắt cà vạt.

Hoắc Doãn Tư làm xong, cúi đầu hôn nhẹ lên cằm cô, : “Trước đây phát hiện em nhỏ bé như !”

Cô chỉ cao tới vai , lẽ cùng lắm cũng chỉ một mét sáu mươi.

Sáng nay, khi bao vây cô ở , cô chìm trong chiếc giường mềm mại, nhẹ như lông hồng.

Ánh mắt của Hoắc Doãn Tư mang theo một chút hứng thú với chuyện .

cũng tiếp tục, chỉ dẫn cô phòng ăn ăn cơm, gọi nhiều món ăn, bày đầy cả một bàn, thậm chí còn một chai rượu vang.

Giống như ăn mừng.

An Nhiên quen phục vụ khi ăn cơm, cô cắt cho một miếng bít tết mềm mại mọng nước, đẩy mặt .

Hoắc Doãn Tư xiên một miếng nhỏ, đưa đến miệng cô: “Trước chỉ trêu đùa em, bây giờ chúng giải thích rõ ràng với ... thể tiếp tục bắt nạt em như thế nữa?”

Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Tôi vẫn còn nghĩ xong.” Hoắc Doãn Tư : “Vậy em cứ nghĩ từ từ!”

An Nhiên thấy hộp thuốc hạ sốt , nhẹ giọng hỏi uống một viên , Hoắc Doãn Tư giật một chút, đó liền nở nụ ... Cô ở đây, còn cần thuốc nữa!

Cậu đưa tay xoa đầu cô: “Chiều nay bảo thư ký Nghiêm xin nghỉ việc giúp em. Đừng , ở làm việc với .”

Cậu đưa cô về thành phố B.

Thế nhưng khi rời , cứ ở thành phố W chơi mấy ngày cũng , làm phiền càng cần mấy lời “hỏi thăm ân cần” của cha ruột .

An Nhiên nhấc mắt .

Hoắc Doãn Tư nở nụ nhẹ nhàng: “Tôi nghiêm túc đấy!” Cậu nghĩ ngợi một lúc tiếp: “Em theo làm việc hơn một năm, nghĩ em sẽ hiểu rõ tính cách của cô, bao giờ tiêu tốn sức lực của những chuyện liên quan, thứ làm đều cân nhắc kỹ lưỡng. Tôi chắc chắn chúng phù hợp mới thể ở bên , cũng sẽ tới hôn nhân, trừ khi xảy chuyện ngoài ý Hoắc em .” An Nhiên cúi đầu ăn bít tết, một lúc lâu , cô mới nhỏ giọng : “Không quá nhanh ?”

“Nhanh hả? Tôi cảm thấy nhanh.” Một câu hai nghĩa. An Nhiên đỏ mặt: “Tôi đến chuyện !”

“Thế chuyện gì?”

An Nhiên thèm quan tâm tới , lẽ cô thực sự đói, cô ăn hết một miếng bít tết hai trăm gam, còn uống thêm một bát súp. Hoắc Doãn Tư chỉ miếng và nho nhỏ trong bát: “Không lãng phí!”

Cô nhấc mắt, trong mắt long lanh nước. Gậu bắt nạt cô.

 

Loading...