Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1760-1769 Lần đầu tiên gặp
    Cập nhật lúc: 2025-10-19 10:22:17
    Lượt xem: 7 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoắc Tây xem hình của nọ, chính là đang ở mặt , tên là Tân Bá Lai.
Dáng vẻ trai, năm đó cũng thi đậu một trường đại học , khi khỏi bệnh thì học làm, còn về tám trăm nghìn thật vẫn còn thừa, tiền đó Tân Bá Lai đặt cọc mua một căn chung cư nhỏ.
Hoắc Tây cảm thán cho tình .
Cô thư ký An rời khỏi thành phố B, cũng chia tay với đàn ông mặt , ngẫm cuộc sống của cô cũng lắm.
Thế nhưng trông đàn ông trẻ tuổi ở mặt tràn ngập thở thanh xuân, hề dáng vẻ của một mới bệnh nặng.
Càng thể từng nhận sự giúp đỡ của phụ nữ.
Trông thời thượng, niềm nở.
Có lẽ do ánh mắt của Hoắc Tây quá mức trắng trợn, hơn nữa cô cao ráo xinh , vì thế mặc dù cô là vợ khác, nhưng vẫn khiến cảm giác hư vinh đàn ông của Tân Bá Lai trỗi dậy.
Anh cho rằng Hoắc Tây trúng .
Sau đó, quản lý trưởng thấy Hoắc Tây và Trương Sùng Quang liền vội vàng cung kính : “Là chủ và cô chủ.”
Hắn với Tân Bá Lai: “Đây là con trai và con gái của ông chủ.” Con trai và con gái?
Hai họ vợ chồng ? Anh còn cho rằng hai là vợ chồng.
đó, giọng than thở của Miên Miên vang lên: “Bố ơi, bên ngoài nóng quá! Miên Miên vệ sinh.”
Trương Sùng Quang lập tức đưa Miên Miên cho Hoắc Tây.
Giọng điệu của dịu dàng: “Em đưa con bé nhà vệ sinh , gọi món.”
Hoắc Tây gật đầu.
Đợi hai con rời , Trương Sùng Quang chọn chỗ xuống, lơ đễnh thực đơn, phụ trách gọi món vẫn là tên Tân Bá Lai .
Trương Sùng Quang tên vài món ăn bằng tiếng Pháp, đó còn gọi một phần thức ăn trẻ con cho Miên Miên.
Gương mặt Tân Bá Lai hiện lên vẻ lúng túng: “Xin , tiếng Pháp.”
Trương Sùng Quang nhướng mày.
Sau đó, dùng tiếng Anh, tên các món ăn nữa chậm, cuối cùng bằng tiếng Anh: “Bây giờ rõ ? Làm việc ở một nhà hàng cao cấp như , thể đến cả tiếng Anh cũng .”
Gương mặt thanh niên đỏ bừng.
Trương Sùng Quang cảm thấy chuyện khắc nghiệt như cũng đủ, thờ ơ : “ , phụ nữ là vợ của ! Tôi là con nuôi của bố .”
Gương mặt của Tân Bá Lai càng đỏ hơn.
Anh cảm thấy tất cả suy nghĩ của đều đàn ông thể diện hết rõ ràng... Tuy nhiên như thì chứ, lẽ bọn họ cũng yêu , vợ của tiền đều lén lút tìm khác ở bên ngoài ?
Vừa nghĩ như , thấy khinh bỉ chính .
Tại suy nghĩ như , kể cả bà chủ giàu đó trúng chăng nữa, cũng thể vì tiền mà bán lòng tự tôn của bản , trở thành đồ chơi của tiền giống như An Nhiên.
Trong lòng khinh thường An Nhiên.
Chờ , trở nên giàu , sẽ trả tám trăm nghìn , sẽ mắc nợ cô .
Đương nhiên chờ giàu . Bây giờ đang cố gắng, học xong , tìm một công việc thể diện sức làm việc, sẽ trải qua cuộc sống nghèo khó như nữa, bởi vì tám trăm nghìn mà mất bạn gái của .
Hoắc Tây ôm Miên Miên bước khỏi nhà vệ sinh liền thấy biểu cảm đặc sắc của Tân Bá Lai, cô thêm một nữa.
Trương Sùng Quang giống như vô ý hỏi: “Hoắc Tây, em quen ?”
Hoắc Tây nhạt: “Không, quen! Lần đầu tiên gặp.”
Mặc dù Trương Sùng Quang khắc nghiệt, nhưng đàn ông trẻ tuổi lọt mắt của Hoắc Tây, Hoắc Tây là bảo bối trong lòng bàn tay Hoắc Minh, chỉ cần cô , nam nữ xinh gì đều cả.
Năm đó, một lượng lớn minh tinh chạy theo Hoắc Tây. Hoắc Tây xem thực đơn, cô cảm thấy vấn đề gì, tự nhiên bằng tiếng Pháp.
Gương mặt Tân Bá Lai đỏ bừng lên.
Hoắc Tây sững sờ, đó cô bình tĩnh thất lễ : “Cảm ơn, cứ như ”
Người đó rời , Trương Sùng Quang uống một ngụm nước đá.
Anh dựa lưng ghế, : “Tại tiêu chuẩn tuyển nhân viên phục vụ ở đây hạ thấp , nhớ yêu cầu giao tiếp tiếng Pháp cơ bản."
Hoắc Tây cũng nhạt theo: “Có lẽ do việc làm ăn lắm! Mấy năm nay, tình hình kinh tế , chỉ tiêu cao cấp rõ ràng giảm xuống, nhà hàng mở ba mươi năm mà vẫn giữ lượng khách như là , đừng quá trách móc nặng nề giám đốc của nơi .”
Trương Sùng Quang khẽ : “Anh trách móc nặng nề quản lý ở đây ?”
Hoắc Tây hiểu ý của .
Cô thấp giọng : “Tôi , chút quan hệ với Doãn Tư.”
Chuyện Doãn Tư và thư ký An, Trương Sùng Quang cũng thấy, nhưng cũng chỉ là thấy, chỉ tiết như Hoắc Tây, nhưng cũng ít.
Chủ yếu là lão Triệu nhiều chuyện!
Hoắc Tây như , trong lòng hiểu rõ, hề ăn dấm chua nữa.
Một lát , phục vụ đưa thức ăn tới.
Bình thường Trương Sùng Quang quen với Miên Miên, nhưng trong nhà hàng cao cấp, kiên nhẫn dạy Miên Miên học
cách dùng d.a.o nĩa, bố trẻ tuổi thấp giọng: “Cố gắng đừng phát âm thanh, như lịch sự.”
Miên Miên ngoan ngoãn ồ một tiếng.
Sau đó cô bé trẻ con : “Vậy buổi tối bố cũng đừng la to nữa, Miên Miên ngủ, ba cũng lịch sự.”
Trương Sùng Quang: La to?
Miên Miên vểnh cái miệng nhỏ nhắn: “Bố thoải mái chết!”
Trương Sùng Quang:...
Hoắc Tây quả thực mặt mũi khác, cũng may lúc tới ăn cơm dường như là nước ngoài, hiểu tiếng Trung lắm, đương nhiên, ngoại trừ quản lý và phục vụ nhà hàng.
Mấy phục vụ đều thấy!
Hoắc Tây và Trương Sùng Quang xem như là ông chủ nhỏ của nhà hàng, đương nhiên ai dám biểu hiện ngoài, trừ phi làm việc, cũng khó trách nam chính của sự kiện vẫn phong độ nhẹ nhàng: “Sau bố sẽ chú ý.”
Miên Miên tỏ vẻ hài lòng.
Người nho nhỏ, chuyên tâm dùng nĩa nhỏ xiên một miếng thịt bò bít tết mềm mại.
Hương vị hợp khẩu vị của cô.
Giọng siêu cấp đời thứ tư của Nhà họ Hoắc giòn tan: “Bố, con còn ăn cái ! Bố mua chỗ .”
Hoắc Minh thường những lời . Chỉ cần là Miên Miên coi trọng, mua cho dù Miên Miên Hoàn Cầu Ảnh Thành, Hoắc Minh cũng chút do dự kêu Trương Sùng Quang và Hoắc Doãn Tư cố gắng nhiều hơn, sớm ngày mua , Miên Miên thích chơi mà!
Lúc chỉ là một nhà hàng nhỏ.
Trương Sùng Quang xong thì là do Hoắc Minh ảnh hưởng, liếc mắt Hoắc Tây, đó : “Bố quá nuông chiều Miên Miên !”
Hoắc Tây mỉm . Cô với Miên Miên: “Nhà hàng là của bà ngoại, cần mua.”
Miên Miên mở to hai mắt đen bóng: “Vậy mỗi ngày Miên Miên đều thể tới ăn ? Miên Miên còn học nấu đồ ăn ngon như .”
Trương Sùng Quang và Hoắc Tây sửng sốt. Chí hướng của đứa bé thật lớn!
Trương Sùng Quang vỗ trán : “Cũng gì , con bé thích là .”
Hoắc Tây cũng cả, nhà họ Hoắc thiếu tiền, chỉ cần bọn nhỏ vui vẻ là .
Cô sờ cái đầu nhỏ của Miên Miên: “Được!”
Miên Miên vui chết.
Hoắc Tây thấy con bé vui, tâm tình cũng khỏi thả lỏng, cô nghiêng với Trương Sùng Quang: “Em một chút toilet, trông Miên Miên, đúng , lát nữa họp ?”
Trương Sùng Quang giơ tay đồng hồ.
Cuộc họp hôm nay thật sự chút quan trọng, vì thế : “Anh bảo lão Triệu tới đón hai ! Chờ Miên Miên ăn xong , cũng vội.”
Quan trọng là, thích ở chung bình thản với cô như . Cảm giác một nhà ba , .
Hoắc Tây thản nhiên , dậy toilet nhà hàng.
Lúc rửa tay, trong toilet ngoài, khóe mắt của Hoắc Tây đảo qua thấy là một nhân viên phục vụ, cô khẽ nhíu mày: Bởi vì nhà vệ sinh của nhân viên công tác trong nhà hàng cao cấp và của khách hàng là tách , để giữ phong cách nhà hàng, lúc Trương Sùng Quang hệ thống ở đây lỏng lẻo, cô còn cảm thấy , nhưng lúc cô thật sự để tâm.
Cô xoay , hề bất ngờ, nọ là Tân Bá Lai.
Người đàn ông trẻ tuổi dùng một loại ánh mắt nóng bỏng vi diệu cô, Hoắc Tây từng vô nam nữ theo đuổi qua, cô xa lạ gì ánh mắt như .
Cô đóng vòi nước màu vàng, chằm chằm đàn ông trẻ tuổi trong gương: “Có việc gì?”
Tân Bá Lai chút căng thẳng.
Anh nuốt nước miếng một cái, mới : “Nếu cô Hoắc nhu cầu, thể tìm .” Có nhu cầu, tìm ?
Hắn coi là trai bao!
Hoắc Tây nở nụ , nàng là vì Doãn Tư bất bình, là vì tiểu thư ký đáng thương .
Hoắc Tây chậm rãi lau khô tay, nở nụ nhẹ.
“Có nhu cầu? Anh Tân là chỉ phương diện nào? Là nhu cầu trong nhà hàng là nhu cầu khác?”
Trong giọng của nàng mang theo một chút ngả ngớn. Khuôn mặt họ Tân đỏ bừng: "Hoắc tiểu thư, như ! Hoắc Tây ném khăn giấy , liếc một cái, rời . Chờ cô rời , Tân Bách mới nghĩ , cô Hoắc tên , cô hỏi thăm quản lý về ? Hẳn là cô ý với !
Mặc dù trong lòng hổ, nhưng mỗi đàn ông đều khao khát thành công.
Anh xuất của nhà họ Hoắc, nặn một chút trong kế ngón tay, cả đời cũng cần phấn đấu.
Hơn nữa, cũng cần theo cô Hoắc cả đời.
Đợi đến khi thời cơ chín muồi, rời khỏi cô, cũng thể cưới vợ sinh con trải qua cuộc sống của bình thường.
Tân Bá Lai bỏ qua cơ hội như .
Anh đến hậu trường, lặng lẽ tìm điện thoại của Hoắc Tây, kết bạn Wechat.
Bên , Hoắc Tây mới trở chỗ , điện thoại vang lên một tiếng.
Cô cúi đầu , hóa là một bạn mới Wechat nghĩ là ai. Hoắc Tây lạnh: “Người thật sự là tự đa tình!”
Cô trực tiếp phớt lờ quá khứ.
Giọng Trương Sùng Quang sâu kín: “Là ai ? Nam nữ?” Người quan trọng như , Hoắc Tây đương nhiên sẽ , cô thản nhiên : “Một liên quan.”
Trương Sùng Quang cũng ngốc, đoán là ai. Anh lạnh một tiếng.
Hai một lát, đợi Miên Miên ăn xong hết, xoa bụng nhỏ mới tính tiền rời .
Mới đến cửa, xe của lão Triệu hô một tiếng lái tới. “Ông Triệu.”
Miên Miên chạy tới, lão Triệu ôm lấy thơm Miên Miên, : “Ông ngoại con ở nhà nhớ Miên Miên .”
Bản lão Triệu cũng cháu trai.
Là một thằng con trai chân đất, làm gì thơm, mềm như Miên Miên, lão Triệu hấp tấp ôm Miên Miên trong ghế nhỏ, bởi vì trong nhà thêm một cục cưng như , tất cả xe đều ghế trẻ em.
Hoắc Minh dặn dò, hôm nay lái chiếc , ngày mai lái chiếc . Hơn 10 chiếc xe trong nhà, đều để bảo bối liên tục.
Lão Triệu đến mức nếp nhăn đều nhăn , hiếm lạ như thứ gì đó, đợi đến khi lên xe mới phát hiện còn mở cửa xe cho Hoắc Tây, lập tức xuống xe: “Thật xin đại tiểu thư.”
Hoắc Tây oán giận: “Chú Triệu, bây giờ chú còn thương cháu nữa ” Lão Triệu ngây ngô: “Trẻ con mới mẻ!”
Hoắc Tây Trương Sùng Quang cùng lên xe, để lão Triệu thuận tiện tiễn một đoạn, nhưng Trương Sùng Quang xua tay: “Anh hút điếu hương , các em về ! Buổi tối sẽ đón em và Miên Miên.”
Hoắc Tây gật đầu.
Lão Triệu nhấn ga, Trương Sùng Quang châm điếu thuốc lá, sâu kín chiếc xe biến mất trong tầm mắt. Hắn chậm rãi hút một điếu thuốc, trở về phòng ăn. Chọn một chỗ xuống.
Mãi cho đến khi nhóm khách cuối cùng của nhà hàng đều hết, Trương Sùng Quang châm điếu thuốc lá... Quản lý mắt , vị thoải mái, vội vàng tiến lên : “Thiếu gia Sùng Quang, chúng làm chỗ nào ?” Trương Sùng Quang vẫn chậm rãi hút thuốc. Giọng trầm thấp: “Việc riêng!”
Nói xong, bóp thuốc lá, phòng ăn phía bếp, nơi đó cái lối là tới phòng quần áo.
Quả thật, Tân Bá Lai đang quần áo.
Người đàn ông trẻ tuổi cài áo sơ mi, thỉnh thoảng điện thoại, giống như đang chờ cái gì.
Giọng Trương Sùng Quang hời hợt: “Là chờ vợ trả lời ?” Tân Bá Lai kinh ngạc.
Một lúc lâu mới nhẹ giọng hỏi: “Sao Trương ? Cô Hoặc cho ?”
Trương Sùng Quang chậm rãi đóng cửa phòng đồ . Anh dựa lưng cánh cửa! Anh lắng lặng đánh giá đàn ông trẻ tuổi mặt.
Bộ dạng nhã nhặn, trong mắt vài phần thanh tú mang theo một chút an phận, cho nên mới dám làm chuyện vượt biên. “Xin hãy gọi cô là bà Trương!” “Mặt khác, vợ cho , mà là động cơ của Tân quá rêu rao, khó để cho ! thể cho , cô sẽ trả lời .” “Vậy ? Anh Trương cố ý tìm đến, chứng tỏ cũng tự tin.”
Trương Sùng Quang nở nụ , tiến lên túm lấy đàn ông lông còn mọc ở mặt, lạnh: “Anh thì cái gì?
Anh hiểu cô bao nhiêu mà dám trêu chọc cô ? Anh giống như , bình thường cô sẽ liếc hơn một cái, sở dĩ cô , là bởi vì con nó là một phế vật.”
Tân Bá Lai sửng sốt một chút.
Trương Sùng Quang buông , đụng tủ quần áo.
Anh chỉnh quần áo, ngữ khí càng nhạt hơn một chút so với lúc : “Nghe Hoắc Doãn Tư , em trai của Hoắc Tây, cũng chính là tổng giám đốc mới của Hoắc thị, gọi là Tiểu Hoắc tổng?”
Tân Bách từng qua, đó là một đàn ông giá trị ngàn tỷ.
Chuyện liên quan gì đến ?
“Doãn Tư thích An Nhiên... họ Tân, ngẫm tiền thuốc men của lấy , là phụ nữ dùng tình cảm đổi lấy? Tiền trả ? Sao còn mặt mũi ở chỗ câu phú bà?”
Sắc mặt Tân Bá Lai tái nhợt.
Tay ôm ngực, gần như dám đàn ông mặt.
Khóe miệng Trương Sùng Quang nhếch lên một nụ lạnh, bỗng nhiên kéo cánh tay họ Tân qua, xuống một dãy điện thoại cánh tay , đầu bút nhọn gần như chạm da thịt, nhưng Tân Bá Lai dám phản kháng.
Trương Sùng Quang xong, vặn bút vàng.
Anh xuống từ cao, kiêu ngạo, : “Hai giờ gọi tới !”
Tân Bá Lai hỏi kỹ.
Anh phản kháng , đàn ông mặt quá lớn mạnh, Trương Sùng Quang... một doanh nhân mới nổi đáng sợ.
Trương Sùng Quang thô bạo, lúc ngoài thậm chí là phong độ nhẹ nhàng.
Quản lý và mấy nhân viên ở cửa, thấy , thở phào nhẹ nhõm. Chờ rời , bọn họ mới hỏi Tân Bá Lai: “Có đắc tội với tổng giám đốc Trương ?”
Tân Bá Lai thể quyến rũ vợ , mơ hồ : “Một vài chuyện khác, nợ tổng giám đốc Trương ít tiền.” Quản lý cũng bất ngờ, nhưng cũng thông minh, hỏi nhiều. Tân Bá Lai thu dọn một chút.
Anh rời , bên ngoài ghế công viên lâu, chậm rãi xắn ống tay áo lên, đó con Trương Sùng Quang .
Chẳng lẽ Trương là một tên biến thái, thích chơi một vài trò chơi kích thích?
Anh mâu thuẫn. mơ hồ chờ mong, lẽ... lẽ bán một vài thứ thể đạt nhiều nhiều, chỉ cần làm cho đôi vợ chồng vui vẻ, sẽ
thành công, từ nay về trải qua cuộc sống nhân thượng nhân.
Rối rắm nhiều , hai giờ vẫn gọi điện thoại cho Trương Sùng Quang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1760-1769-lan-dau-tien-gap.html.]
Điện thoại chuyển tiếp, giọng run rẩy: “Anh Trương.”
Trương Sùng Quang lạnh lùng tên khách sạn, còn phòng. Tân Bá Lai cúp điện thoại, ngón tay của , cơ thể của đều đang run rẩy... Anh cũng bán chính , nhưng nghĩ đến của cải của Trương Sùng Quang, chịu nổi cám dỗ .
Anh vẫn .
Nửa giờ , gõ cửa căn phòng , mở cửa cũng Trương Sùng Quang mà là một phụ nữ xa lạ, bộ dạng tệ, cơ thể mập. mạp, quần áo là loại thổ kim
Trên tay đeo nhẫn kim cương ít nhất 8 carat. Người phụ nữ , lộ lợi.
Cô quan sát Tân Bá Lai từ xuống , cuối cùng vẫn hài lòng, như ban ơn: “Vào !”
Tân Bá Lai bối rối.
Người phụ nữ xuống sô pha, chân duỗi lộ tơ đen, cô từ một bên rút mấy xấp tiền vạn tệ, đập tới hướng bên , từng xấp từng xấp, tiện tay ném một cái chính là mấy chục vạn.
Người phụ nữ căn bản thèm để ý, thấy bất động, đập tiền mặt tới giống như ngọn núi nhỏ.
Dưới chân Tân Bá Lai, chất đống hơn hai triệu.
Cổ họng chuyển động, khẽp hờ cửa , chậm rãi tới bên cạnh phụ nữ, mệnh lệnh của phụ nữ theo cách cô thích để lấy lòng cô .
Người phụ nữ gần năm mươi tuổi, dục vọng mãnh liệt.
Cô hài lòng với vẻ ngoài của tên trai bao , nhưng cảm thấy đủ sức, lấy một vài viên thuốc bổ , đút cho , quả thật đại bổ, sắc mặt Tân Bá Lai đỏ bừng cũng quản là mỹ nữ là heo .
Hai mắt đỏ bừng, giống như điên .
Phòng bên cạnh, Trương Sùng Quang sô pha, lẳng lặng thưởng thức hình ảnh màn hình.
Một ly rượu vang đỏ trong tay . Không uống, chỉ để ăn mừng. Anh đàn ông quyến rũ vợ , hiện tại vì hai trăm vạn, giống như là một con chó, nhẹ nhàng lạnh.
Tân Bá Lai hủy .
Đối với loại đàn ông như mà , chỉ cần bỏ một chút thể lực, là thể đạt phú quý to lớn, làm từ chối ?
Sau vài , con sẽ phế.
Cho dù về dựa da thịt kiếm tiền, trong tay nắm thứ , còn thể bảo con ch.ó nhổ bộ tiền kiếm !
Ngẫm , mỹ!
Trương Sùng Quang tắt màn hình, hề hình ảnh ghê tởm dây dưa của đôi nam nữ nữa, lẳng lặng khỏi phòng. Tầng một khách sạn, tài xế của đang chờ .
Trương Sùng Quang lên xe, dịu dàng : “Trên đường về, dừng ở đường Nam Kinh một chút, mua đồ chơi cho Miên Miên về! Con bé thích con búp bê bên .
Tài xế cũng là già bên cạnh , thêm: “Cô bé thấy thì nhất định sẽ vui vẻ!”
Trương Sùng Quang dựa ghế da, điều chỉnh cà vạt, mỉm : “Chủ yếu là sáng nay tiêm! Con bé nhà cưng chiều, yếu ớt, giống vợ khi còn bé.”
“Vậy Tổng giám đốc Trương nhất định là yêu thương như .” Trương Sùng Quang dịu dàng, giống như những thứ u ám , từng tồn tại...
Nhà họ Hoắc.
Hoắc Minh thích ăm bồng trẻ con, nên khi về nhà Hoắc Tây gần như cơ hội chạm Miên Miên.
Ngày xưa đối với Hoắc Tây bọn họ thì luôn yêu cầu độc lập, đến lượt Miên Miên thì đều dẹp hết.
Bây giờ thì Hoắc Minh lúc nào cũng : “Miên Miên của chúng còn nhỏ xíu, độc lập cái gì!”
Hoắc Tây bắt bẻ: “Lục Trầm cũng lớn hơn bao nhiêu ! Bố cũng yêu cầu như mà.”
Hoắc Minh sững : “Con trai thì nghiêm khắc hơn!” Hoắc Tây thật sự cạn lời.
Thật cô cũng thương Miên Miên, Trương Sùng Quang cũng chiều con bé, đến lớn trong nhà cũng cưng, nhưng cô sợ con bé vì quá bao bọc cưng chiều nên sẽ trở nên ngây ngô, hiểu chuyện đời.
“Con cháu trong nhà chúng sẽ chiều hư !”
Hoắc Minh thì ôm Miên Miên, hỏi con bé hôm nay bệnh viện tiêm sợ , m.ô.n.g nhỏ còn đau ?
Còn Ôn Noãn ở bên cạnh đút táo nghiền cho cô bé. Hoắc Tây là đứa con gái đầu lòng của họ, còn Miên Miên là đứa cháu gái đầu tiên, thêm việc đây là con của cô và Trương Sùng Quang, nên càng thêm thiết.
Hoắc Minh chạm khuôn mặt nhỏ trắng bóc của Miên Miên, : “Bà ngoại của con bình thường dễ gì hầu hạ khác .”
Ông còn như bao giờ, thường ngày đều là ông chăm sóc Ôn Noãn.
Ôn Noấn liếc ông: “Ông xàm! Mấy đứa Hoắc Tây ông dạy đến nổi tung hoành ngang dọc, bây giờ đến Miên Miên nữa .”
Hoắc Minh nhẹ.
Dù tuổi lớn, nhưng Hoắc Minh vẫn hấp dẫn, ông dựa ghế sô pha, đưa tay giữ nhẹ eo của Ôn Noãn.
Ôn Noấn còn tính ông vài câu, nhưng thấy đôi mắt ấm áp của chồng .
Bà cũng thôi nữa. Quay qua thì giọng ngọt ngào của Miên Miên: “Miên Miên sợi Mông nhỏ cũng hết đau ! Bố còn dẫn con với ăn bít tết, Miên Miên còn đến thêm nữa.”
Ôn Noãn thế liền , chỗ con bé bảo chính là nhà hàng Pháp của bà.
Khi còn trẻ, thỉnh thoảng bà đến đây đàn.
Mấy năm nay thì lười , gần hai năm đến, ngờ Miên Miên thích.
Ôn Noãn mỉm .
Bà với Hoắc Tây: “Để hôm nào sang tên nhà hàng đó cho con, xem như tặng quà cho Miên Miên.”
Hoắc Tây đang xem tạp chí, ngước lên: “Mẹ, Miên Miên còn nhỏ mà, với mấy đứa con nít thích thứ gì quá năm .”
Ôn Noãn đang định . Hoắc Minh hắng giọng: “Tấm lòng của thì con cứ nhận là !” Giọng của ông còn chút khó chịu.
Hoắc Tây liền hiểu, đây là Bố cô đang bảo vệ vợ yêu dấu, sợ bà thất vọng.
Cô đến bên cạnh Hoặc Minh.
Ôm lấy cánh tay ông như lúc cô còn nhỏ: “Vâng, con nhận ạ.”
Hoắc Minh vỗ nhẹ cô: “Vậy còn ."
Nhìn vẻ mặt điềm đạm của Hoắc Tây, ông bỗng thấy, Hoắc Tây ngày càng giống của con bé, nhưng khi còn nhỏ tính tình của nó rõ ràng giống ông... Rất kiêu ngạo vênh váo.
Chắc lẽ vì yêu Sùng Quang.
ông , hai đứa nhỏ ở với cũng tệ. Trong lòng cũng dần an tâm.
Lúc , cái đứa làm cho khác bận tâm từ lầu xuống, Hoắc Tây kinh ngạc ngước mắt : “Doãn Tư?”
Trong Hoắc Doãn Tư vẻ mệt mỏi.
Anh chỉnh nút áo, : “Đang bận làm dự án hợp tác, tới tận sáng nay mới xong!”
Nói xong thì chút thơ thẩn.
Gần đây đắm công việc, nhưng bản cũng đang làm gì, thành tích của công ty tăng cao, nhưng trong lòng thì trống rỗng.
Mấy cô ngôi cũng tới tới lui lui.
Anh cũng nghĩ đến việc định, nhưng tìm thích hợp, thôi thì vùi công việc.
Tuy Hoắc Minh cũng nóng lòng bồng cháu, nhưng ông cũng hiểu, nên cũng gì nhiều... Vẫn là Ôn Noấn một câu:
“Doãn Tư, thấy con căng thẳng quá ! Hay du lịch con, ngoài cho khuây khỏa.”
Hoắc Doãn Tư đối diện Hoắc Tây.
Anh vẻ để tâm lắm: “Công ty đang lúc cần tăng thêm tính đoàn kết, bằng tổ chức cùng !”
Ôn Noãn nhẹ nhàng thở dài.
Doãn Tư dễ động lòng, thích con bé thư ký , còn làm đến rung chuyển trời đất.
Không bao giờ mới như thêm nữa!
Bọn họ đang chuyện, thì thấy tiếng xe ô tô trong sân, Hoắc Tây đoán chắc là Trương Sùng Quang tan làm chạy qua đây.
Cô thời gian.
Bảy giờ, trễ nửa tiếng so với lúc với .
Ngay đó, quả nhiên là Trương Sùng Quang , một tay ôm hoa hồng, một tay cầm một con gấu bông đáng yêu, Miên Miên kêu lên một tiếng chạy đến ôm chú cừu nhỏ , mặt vùi bộ lông mềm mại của nó.
Trương Sùng Quang nhẹ giọng : “Đừng dựa gần như , coi chừng dị ứng đấy.”
Miên tiếc nuối, nhưng vẫn lời.
Trương Sùng Quang đem bó hoa tặng cho Hoắc Tây, dịu dàng : “Tặng cho đứa nhỏ.”
Phụ nữ đều thích hoa.
Thấy dáng vẻ yêu thích của Hoắc Tây, Hoắc Minh với Ôn Noãn: “Sau mỗi ngày sẽ tặng em một bó hoa.”
Hoắc Doãn Tư với vẻ thờ ơ: “Anh Sùng Quang bây giờ nhiều ha!”
Trương Sùng Quang phủi phủi ống quần: “Cảm ơn lời khẽn! Anh đây sẽ cố gắng nhiều hơn!”
Sau trận đối đáp quái gở, vỗ vai Doãn Tư: “Đi hút điếu ?” Hoắc Doãn Tư nghĩ chắc điều gì .
Anh , dậy hai một một sân, Hoắc Minh hơn nửa ngày, nhịn hỏi: “Quan hệ giữa hai đứa nó, lên khi nào thế?”
Nói thì, giữa mấy đứa con trong nhà, thì qua hệ giữa Doãn Tư và Sùng Quang là căng thẳng nhất.
Hoắc Tây nhướng mày, gì, nhưng cô đoán chắc là liên quan đến chuyện xảy ở nhà hàng hôm nay.
Cô và Miên Miên , nhưng Trương Sùng Quang thì lập tức ngay.
Anh làm gì?
Trong sân, hai đàn ông đang nuốt mây nhả khói, nhưng Trương Sùng Quang chỉ hút hai dập thuốc.
Doãn Tư liếc : “Sắp ôm đứa nhỏ, nên dám hút?” Trương Sùng Quang : “Chị cho.”
Doãn Tư kẹp điếu thuốc, rít mạnh hai , dùng ngón tay thon dài cầm nó, chậm rãi thở một làn khói mỏng, một lúc , khỏi mỉm : “Cái mùi nực nồng của tình yêu!”
Anh xổm bồn hoa.
Liếc Trương Sùng Quang : “Anh , thật khi còn nhỏ ganh ty với đấy!”
“Ganh tỵ cái gì?”
Hoắc Doãn Tư , : “Hồi còn nhỏ, thì như gì, nhưng thật cái gì cũng ! Được Bố coi trọng, chị chăm sóc... Trong nhà ngoại trừ Hoắc Kiều là nuông chiều , thì đứa nào mà tiếp nhận sự giáo dục ưu tú, nhưng đồng thời cũng đáp ứng nhiều yêu cầu, nhưng bố ngầm cho phép mỗi đêm ngủ chung với chị , , hồi còn nhỏ cho phép búp bê, mà từ nhỏ một con.”
Trương Sùng Quang nghẹn lời.
Búp bê... Doãn Tư hồi nhỏ còn sở thích ?
Hoắc Doãn Tư như đang chìm đắm ký ức năm xưa, mãi lâu , mới : “Tình cảm của hai lúc , làm khác ghen ty vô cùng, cho nên khi rời khỏi chị , vô cùng tức giận.”
“Rõ ràng cái gì cũng , mà đủ.” Trương Sùng Quang im lặng hồi lâu.
Đây là đầu tiên Doãn Tư mấy lời như với , xem vụ việc của cô thư ký An đả động đến nhiều, cũng đúng, đứa con cưng của trời, khó khăn lắm mới thật tình thật ý, cũng để ý đến sự chênh lệch về gia thế, chỉ một lòng đưa nàng về dinh, mà rốt cuộc bỏ rơi.
Trương Sùng Quang vỗ vai , gì.
Hoắc Doãn Tư , hút nốt điếu thuốc: “Được , sắp ăn cơm , thôi!”
Anh mấy bước.
Trương Sùng Quách ở phía gọi : “Doãn Tư:
Hoắc Doãn Tư như chìm trong bầu trời sẩm tối, xoay : “Sao, còn chuyện gì?”
Trương Sùng Quang cầm điện thoại gửi một bức ảnh qua.
“Không gì! Chỉ là hôm nay gặp một , họ Tân, tên đầy đủ là Tân Bá Lai. Hắn dám với chị , nên nhẹ nhàng dạy dỗ .”
Khi thấy cái tên Tân Bá Lai, mặt Hoắc Doãn Tư biến sắc.
Làm thể ! Đây là... bạn trai của An Nhiên!
Trương Sùng Quang nhẹ: “Tôi nghĩ bọn họ chắc chia tay ! Cái vị họ Tân vẻ bớt hai mươi năm phấn đấu, nên cũng giúp một tí”
Nói xong, về phía lối biệt thự.
Lúc ngang qua Doãn Tư, vỗ vai .
Người Hoắc Doãn Tư căng cứng, đợi đến khi khuất, mới lấy điện thoại xem bức ảnh... nhân vật chính là một đôi nam nữ. Bức hình khó coi, đàn ông trẻ tuổi đè phụ nữ, đang sức cày cấy.
Không cần mặt, chỉ cần liếc qua liền chuyện gì. Hoắc Doãn Tư im lặng xem một lát, xóa bức ảnh ... Anh yên lặng trong sân hồi lâu, nghĩ, An Nhiên vì một như , vứt bỏ tình cảm của .
Dù cho cuối cùng cô ngả bài với , dù cho cô bán cái lắc tay , đều thể thuyết phục chính , rằng cô chút thích .
Giữa bọn họ, vẫn còn khả năng.
cô đem theo tấm chân tình của cao chạy xa bay, đem nó vứt xuống bùn đất.
Những ngày tháng ngắn ngủi tiếp xúc với , đối với Hoắc Doãn Tư mà , tựa như một giấc mộng dài, nửa đêm tỉnh giấc, nghĩ những chuyện từng xảy , An Nhiên chỉ là một do tưởng tượng .
bức ảnh Trương Sùng Quang gửi, cho , mơ.
Hoắc Doãn Tư , thủ đoạn báo thù của Trương Sùng Quang, thật sự thâm độc.
Việc , chị chắc chắn . Hoắc Doãn Tư cũng tính mách lẻo, giờ đang cố gắng quên ,
nhưng dường như thể, đến cuối cùng chút oán giận Trương Sùng Quang.
Ăn cơm xong, Trương Sùng Quang đưa vợ con về.
Lên xe năm phút, đôi mắt Miên Miên bắt đầu díu , gật gà gật gù.
Trương Sùng Quang gương chiếu hậu. Anh : “Em dỗ con ngủ , để tí xuống xe bế con lên lầu.” Hoắc Tây gật đầu.
Cô nhẹ nhàng ru Miên Miên, mí mắt Miên Miên khẽp , qua một lát thì ngủ Say sưa.
Hoắc Tây lấy khăn len, đắp kỹ càng cho cô bé.
Trương Sùng Quang chỉnh nhiệt độ trong xe cao lên, chuyên tâm lái xe, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.
Đối với , việc và Hoắc Tây chia xa trong vài năm, còn việc Hoắc Tây và Bạch Khởi bên vài năm, là cái dằm trong tim , nhưng vì Miên Miên, nguyện buông xuống.
Anh yên lặng lái xe.
Qua mười phút, nhỏ giọng : “Hôm nay chúng làm ở phòng khách , làm chuyện đó ở phòng ngủ chính, Miên Miên ngủ yên giấc lắm.”
Mặt Hoắc Tây chút nóng lên.
Cô nghiêng mặt sang một bên: “Anh lo lái xe ! Nghĩ cái gì thế?” Trương Sùng Quang nhướng mị, tất nhiên là nghĩ đến cô !
Ngoài tình huống cấp bách như việc cô mang thai, thì một đàn ông như , ở độ tuổi mỗi tuần bốn năm bình thường , mỗi đêm làm hai cũng đều dễ hiểu mà.
Nhu cầu của Hoắc Tây thì như nữa.
nhớ hôm công tác, ở phòng tắm, cô vẻ cũng thích mài!
Đàn ông đối với vấn đề để ý.
Trương Sùng Quang nghiên nhẹ, xem gương chiếu hậu Hoắc Tây, nhưng chỉ nửa bên mặt của cô... Hình như gần đây cô mới uốn tóc, mái tóc dài xoăn nhẹ ôm lấy gương mặt của cô, trong nhỏ nhắn.
Màn đêm dần buông xuống.
Trương Sùng Quang bỗng nhiên chút rung động.
Anh thích Hoắc Tây, nhưng giữa những cặp đôi thì thường động tình, đấy làm vài chuyện vợ chồng với , nhưng còn rung động... thật sự ít.
