Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1730-1739 Không ăn thì thôi!
    Cập nhật lúc: 2025-10-19 10:20:56
    Lượt xem: 8 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Cậu liền hỏi: “Vậy giờ em còn bao nhiêu tiền?” “29 tệ.”
“29 tệ, em định mời bữa chiều như thế nào đây?” An Nhiên …
Vài phút , hai quán Khẳng Lão Đầu, mặt Hoắc Doãn Tư là một ly hồng chanh nóng và hai phần bánh đậu đỏ, tổng 28 tệ.
Hoắc Doãn Tư với giá trị con lên đến nghìn tỷ, bao giờ nếm qua một buổi chiều như .
Cậu ngẩn bàn thật lâu.
An Nhiên mở một cái bánh đưa cho : “Ăn nóng mới ngon!” Cậu ghét bỏ : “Tôi ăn đồ ngọt!”
Cậu bắt đầu uống , hương vị chắc chắn thế nào bằng hồng Anh Quốc của , nhưng vì chú thỏ nhỏ thì thôi uổng tạm cũng , khi thấy cặp đôi nào đó ở bên , đàn ông vẫn luôn nhường phụ nữ.
Tổng Giám đốc Hoắc hạ phàm, lòng An Nhiên cũng bắt đầu bình tĩnh .
Sau khỉ cô ăn xong một cái bánh, cô hỏi: “Anh ăn thật ? Ngon lắm đó.”
Lúc đầu, Hoắc Doãn Tư vẩn trưng bộ mặt ghét bỏ, nhưng ngẫm , nếu ăn thế khiến chú thỏ nhỏ vui vẻ, thì cứ ăn thử !
Vì thế, ho nhẹ một tiếng: “Em gỡ bao bì giúp !”
An Nhiên quen hầu hạ , cảm thấy chuyện gì bất thường.
khác trong quán đều thầm thì.
Tiếng khúc khích của mấy cô gái bàn bên vang lên: “Em gỡ bao bì giúp … y dà, , luôn em đút ăn ! Đàn ông bây giờ đúng thật là tự tin quá nhỉ!”
Mặt An Nhiên đỏ lên…
Ánh mắt Hoắc Doãn Tư tối sầm, duỗi đôi chân dài, đó nhẹ nhàng thản nhiên : “Đút !”
Mấy cô gái đều sững sờ.
Sao còn loại như chứ?
khi kỹ đàn ông, mấy cô gái lập tức im bặt, đàn ông quả thật là điên lên .
Cao quý gấp trăm so với những ngôi tạp chí thông thường.
Cả cao cấp hề phù hợp với quán Khẳng Lão Đầu chút nào, mà cô gái bên cạnh thì ăn mặc như thư ký… Tổng Giám đốc và thư ký nhỏ… đến Khẳng Lão Đầu hẹn hò ?
Lần đầu tiên An Nhiên tỏ giận dỗi. Cô nhỏ giọng : “Không ăn thì thôi!”
Hoắc Doãn Tư cô một lúc lâu, nhận cô đang bực bội, nếu bây giờ đang ở trong căn hộ, chắc chắn sẽ còn bắt nạt cô thêm một chút nữa, nhưng hai đang ở bên ngoài, thôi thì cho chú thỏ nhỏ chút mặt mũi .
Cậu cất cái bánh nhỏ túi, đó chủ động xách hai túi vật dụng hằng ngày lên.
Sau đó, vổ vỗ đầu An Nhiên, dịu dàng : “Về nhà!”
Trong quán Khẳng Lão Đầu, còn ai dám lên tiếng nữa, những phụ nữ trong quán đều tỏ hâm mộ cực kỳ.
An Nhiên theo Hoắc Doãn Tư, cúi đầu, khi khỏi quán, cô nhỏ giọng : “Anh làm sẽ khiến khác hiểu lầm đó!”
Cô cầm lấy hai túi to trong tay .
Hoắc Doãn Tư cho cô cầm, nhẹ giọng hỏi cô: “Hiểu lầm gì cơ?”
An Nhiên ngước mắt.
Ánh mắt Hoắc Doãn Tư thâm sâu hơn bình thường một chút, cũng đắn hơn bình thường nhiều, như thể thật sự cô trả lời câu hỏi ...
Một lúc lâu , An Nhiên mới khẽ đáp: “Hiểu lầm là một tên biến thái!”
Hoắc Doãn Tư trừng mắt cô ây.
Sau một lúc lâu, rốt cục An Nhiên vẫn sợ: “Là biến thái!”
Cấp tiếp tục về phía căn hộ, chậm rãi hỏi: “Nói xem em biến thái ở nào?”
“Tôi ép Tổng Giám đốc Hoắc ăn đồ ngọt giá sáu đồng!”
“Tổng Giám đốc Hoắc ăn, ép ăn, biến thái!”
Hoắc Doãn Tư dừng bước.
Cô nhất thời để ý, ngã lưng , mũi nhỏ đụng đến đỏ bừng.
“A…”cô đau đớn kêu lên một tiếng!
Hoắc Doãn Tư xoay , hỏi xem cô đau , mà chăm chú cái mũi nhỏ ửng hồng của cô … Hồi lâu mới một câu khó hiểu: “Điều biến thái nhất của em là ép ăn, mà là nhất định hẹn hò với cấp ! là biến thái!”
An Nhiên bịt mũi, .
Hoắc Doãn Tư bày dáng vẻ lý chẳng sợ: “Không em là em hơn 300 đồng ?”
Cũng đúng…
An Nhiên dám lên tiếng.
Cô âm thầm nhận lấy cái túi, Hoắc Doãn Tư đột nhiên đặt nó tay cô ây.
Nặng quá, nặng quá!
Vòng eo của An Nhiên gần như sụp đố.
Hoắc Doãn Tư thưởng thức vẻ mặt cô , hừ nhẹ: “Biết biến thái thì nên biểu hiện một chút đấy!”
Nói xong, ngay thang máy. Dáng vẻ trông vô cùng dè dặt.
An Nhiên theo phía , thầm nghĩ, cái gì thì gọi là biểu hiện một chút đây hả?
Khi về đến căn hộ, cô mới .
Hoắc Doãn Tư rót cho nửa ly nước, uống xong, từ trong túi mua sắm lấy hai củ cà rốt, : “Cái cho em ăn.”
Cà rốt…
Thứ mà An Nhiên thích nhất!
Cô ăn, nhỏ giọng : “Nếu mà ăn hết cái thì sẽ thể nào hầm thịt dê nữa !”
Hoắc Doãn Tư đang chờ câu của cô .
Cậu dường như vẻ đang bận tâm suy nghĩ, ho nhẹ: “Ăn một củ là ! Còn một củ dùng đế hầm thịt dê.”
Vì công việc , vì trợ cấp hai mươi ngàn.
An Nhiên rửa sạch cà rốt ròi cắn từng miếng nhỏ, cấp của cô rộng lượng mà : “Ngồi đây ăn!”
Cậu cũng bụng rót cho cô một ly nước.
An Nhiên cũng đồ ngốc, thời gian lâu dài, còn nhiều , luôn thể cảm giác một chút sở thích của .
Trong mắt Tổng Giám đốc Hoắc, cô chính là một con vật nhỏ để ngắm !
Ăn xong một củ cà rốt, cô nước mắt lưng tròng. Xấu hổ quá!
cô còn giả vờ như chuyện gì xảy , nhỏ giọng ăn xong , thú vui xa của Hoắc Doãn Tư thỏa mãn, giơ tay đồng hồ: “Tôi ngủ một lát, em nấu cơm xong nhớ gọi !”
Mới bốn giờ mà ngủ ở nhà .
Thật sự là cùng là mà mệnh khác quá.
An Nhiên giận mà dám gì, xách túi phòng bếp, bắt đầu nghiên cứu thức ăn cho bữa tối.
Hoắc Doãn Tư về phía phòng bếp, khẽ mỉm . Cậu giơ tay cởi nút áo sơ mi, tháo đồng hồ , cử động cổ. Từ khi tiếp quản Hoắc thị, ít khi thả lỏng.
Cậu cũng cần thả lỏng, công việc chính là bạn gái của , cũng hứng thú quá lớn với phụ nữ. từ khi ban thư ký thêm một con thỏ nhỏ, Hoắc Doãn Tư cảm thấy cuộc sống thú vị hơn nhiều.
Thỏ con nấu cơm cho , làm việc nhà cho . đủ.
Cậu còn ôm thỏ con lên giường, mỗi tối ôm ngủ, ôm thỏ con mang theo mùi sữa chắc chắn sẽ thoải mái.
Hoắc Doãn Tư đang định tắm thì chuông cửa vang lên.
Cậu mở cửa, bên ngoài là chuyển phát nhanh, trong tay một cái túi lớn.
Hoắc Doãn Tư nhíu mày: Cậu một cái gì cả.
Tuy địa chỉ đúng là của thật, nhưng đặt hàng là bố ruột , Hoắc Minh.
Thoáng ngẫm , thì là lão Triệu tiết lộ bí mật.
Chẳng qua lúc tâm trạng Hoắc Doãn Tư , cũng so đo làm gì, mở túi … À, bên trong nhiều thứ đấy.
Một chai rượu vang đỏ, một hộp kem nhãn hiệu nổi tiếng.
Còn hai cái hộp bắt đầu bằng chữ D, đựng đồ dùng kế Hoắch hóa gia đình lớn nhất!
Hoắc Doãn Tư cầm trong tay, lẳng lặng lâu ơi là lâu, mới nở nụ .
Đang đặt đồ xuống, An Nhiên tới.
Cô hỏi khẩu vị của , nhưng liếc mắt một cái thấy đồ trong tay , mặt cô nhanh chóng đỏ bừng, nhuộm đến cả bên đôi tai mềm mại.
Ánh mắt Hoắc Doãn Tư càng sâu, một lát đưa hộp kem cho cô : “Lão chủ tịch Hoắc gọi cho em đấy!”
Lão chủ tịch Hoắc?
Đó là bố của Tổng Giám đốc Hoắc ? Sao ông gọi kem cho ?
An Nhiên sững sờ, ánh mắt tự chủ hộp đồ tay , Hoắc Doãn Tư cũng cúi đầu, đó hừ nhẹ một tiếng: “Yên tâm, cái dùng em!”
An Nhiên cầm kem chạy.
Một cánh tay nhẹ nhàng bắt lấy cô , thở ấm áp của phả tai cô : “ nếu em , ngại chia sẻ .” An Nhiên còn kịp giãy dụa thì cầm đồ phòng ngủ chính.
Chỉ còn một thỏ. Đứng đó lo lắng bất an!
Cô thể cảm giác , quan hệ giữa cô và , nguy hiểm .
Cô cần tiền!
cô từng ở lúc đau khổ nhất tự hỏi , mỗi ngày đều bất chấp mưa gió tới đây, cẩn thận làm việc nhà cho thật sự chỉ là bởi vì một công việc, còn hai vạn đồng trợ cấp đó ?
Trong lòng cô thật rõ ràng,
Bởi vì căn hộ ấm áp, ở đây cô thoải mái,cô thứ nhất.
Cho dù là vĩnh viễn thuộc về cô .
An Nhiên yên lặng đó hồi lâu, cửa phòng ngủ một bóng ... Hoắc Doãn Tư tắm rửa, tùy ý mặc áo tắm màu trắng, dựa cửa cô , lẳng lặng : “Kem sắp tan đấy!” An Nhiên bỗng dưng hồn, thấp giọng : “Tôi bếp ăn!” “Ăn ở phòng ăn ! Ăn xong nấu cơm!”
Cũng may xong thì trở phòng ngủ chính, trong chốc lát truyền đến tiếng nhạc và tiếng chuyện, hẳn là đang chọn bộ phim để xem...
An Nhiên khẽ khàng khịt mũi.
Cô ôm kem, đến bàn ăn xuống, chậm rãi mở hộp . Là sữa nguyên chất.
khi ăn, giống với bình thường,cô gần như ăn từng muỗng từng muỗng một, tuyệt đối nỡ lãng phí.
Kem lớn, là phần dành cho hai . An Nhiên ăn hết .
Lúc làm thịt dê, bụng cô bổng nhiên đau lên, nhịn thật lâu vẫn nhịn … Lê thể khó chịu tới cửa phòng ngủ, giọng giống như một con cừu nhỏ: “Tổng Giám đổc Hoắc thoải mái, hôm nay thể về !”
Hoắc Doãn Tư đang dựa đầu giường xem phim!
Nghe giương mắt, đó khẽ nhíu mày: “Làm ?”
Mặt An Nhiên nóng,cô mơ hồ chỉ cần nghỉ ngơi một lát là , nhưng làm thế giấu Hoắc Doãn Tư, xuống giường xoay qua xoay cô một và thấy vết m.á.u váy cô .
“Đến kỳ kinh nguyệt ?”
Giọng của nhẹ, so với bất kỳ một nào khác cũng đều nhẹ hơn, nếu cẩn thận lắng còn thể một phần dịu dàng chỉ thuộc về đàn ông đối với phụ nữ.
An Nhiên quá đau, phát hiện .
Cô chỉ cảm thấy hổ, cầm ba lô che mông, ý về.
Ngoài cửa sổ sát đất, vang lên vài tiếng sấm. Tiếp theo là một cơn mưa tầm tã!
An Nhiên bên ngoài, trông mong, khi đầu vẻ mặt giống như con thỏ nhỏ hoảng sợ làm , Hoắc Doãn Tư lấy ba lô của cô .
Cậu dẫn cô phòng vệ sinh dành cho khách: “Xử lý đơn giản !”
Cửa đóng , An Nhiên cũng dám tùy tiện động đậy.
Trên cô đều là máu, Tống Giám đổc Hoắc thèm để ý , chẳng nhà tí hào môn đều kiêng kị những thứ ư?
Ngoài cửa phòng vệ sinh, Hoắc Doãn Tư gọi điện thoại cho thư ký trưởng của , một phụ nữ ngoài 40 tuổi kết hôn, trực tiếp lệnh: “Chuẩn băng vệ sinh nữ cho , trong vòng 10 phút đưa tới đây ngay! Kiểu dáng và nhãn hiệu tùy thuộc cô … ừm, lập gia đình.”
Nói xong, cúp điện thoại.
Thư ký Nghiêm cơn mưa tầm tã ngoài cửa sổ, chút cảm thán.
Quả là là làm cũng bằng làm ha!
Chị gần như cần hỏi cũng , trong căn hộ của Tổng Giám đốc Hoắc là ai, hôm nay Tổng Giám đốc Hoắc mang thư ký An , còn sa thải mấy thư ký thứ hai và thứ ba.
Thư ký Nghiêm suy nghĩ: Da dẻ trắng nõn và dịu dàng, nhưng cũng đến mức khuynh quốc khuynh thành.
Tổng Giám đốc Hoắc để ý đến chứ!
Chẳng qua đây là nhiệm vụ của Tổng Giám đốc, chị chắc chắn thành nhưng nhị, cho dù hiện tại bên ngoài trời đang
đổ mưa nhưng nếu Tổng Giám đốc 10 phút thì chị nhất định chạy tới trong vòng 10 phút.
Thư ký Nghiêm xe Tổng Giám đốc, đội mưa mua một túi đồ dành cho phụ nữ.
Còn chu đáo chuẩn quần lót dùng một .
9 phút 9 giây, đúng giờ đưa đến căn hộ của Hoắc Doãn Tư.
Hoắc Doãn Tư mở cửa nhận đồ để chị rời , cho nên cũng thấy An Nhiên.
Cửa khẽp , Hoắc Doãn Tư tới cửa phòng vệ sinh dành cho khách nhẹ nhàng gõ cửa: “Đồ đưa tới ! Em mở cửa một chút nào.”
Trong chốc lát, cửa mở một khẽ hở và một cái móng thỏ vươn .
Trắng như kẹo bông.
Hoắc Doãn Tư đặt đồ lên tay cô , tự lui ngoài, trở phòng ngủ chính.
Đầu giường, còn đặt bao cao su bố tặng!
Cậu tiện tay cầm lấy, đẩy qua đẩy , tiếng động bật .
Kỳ thật, đàn ông nào đối với cô bé trúng mà thế một xíu ý nghĩ nào chứ!
Hoắc Doãn Tư từng yêu đương với phụ nữ, nghĩa là suy nghĩ , đây là thanh tâm quả dục, nhưng một vật nhỏ trắng nõn, dịu dàng lúc ấn lúc hiện mặt mỗi
ngày, nếu từng nối lên ham t.ì.n.h d.ụ.c thì tuyệt đối là thể nào.
tốc độ quá nhanh…
Cậu cũng là vội vã như .
Hoắc Doãn Tư ném hai hộp đồ tủ đầu giường, khi đóng ngăn kéo , ngước mắt lên thấy An Nhiên nhẹ nhàng gõ cửa, sắc mặt cô vẫn lắm nhưng vẫn chào tạm biệt .
Trong tay một cái túi, hẳn là bộ quần áo cô . Hoắc Doãn Tư hỏi: “Không đau nữa ?”
Thật vẫn đau, nhưng trong loại tình huống , An Nhiên thể ở nơi nữa.
Váy cô bẩn, sẽ làm dơ chỗ mất.
Cô nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng cảm ơn.
Hoắc Doãn Tư trầm mặc một lát, đương nhiên thế giữ cô , nhưng là với phận gì chứ?
Cấp ?
Điều còn nghi ngờ gì nữa, thoạt trông cứ như là tên biến thái .
Bạn trai?
Nói chung, họ chẳng là cái gì với cả!
Một lát , dậy quần áo: “Tôi đưa em về!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1730-1739-khong-an-thi-thoi.html.]
Đưa cô về nhà, lẽ thể mua cho cô một ít thuốc giảm đau đặt cho cô một phần cơm tối, tóm ... thể để mặc cô .
An Nhiên vội vàng từ chối: “Không cần ! Không cần ! Tôi tự bắt xe về là !”
Hoắc Doãn Tư hừ nhẹ: “Trong điện thoại di động thì tiền, tiền lẻ cũng xài hết , em lấy cái gì mà bắt xe đây? Hay là dùng m.ô.n.g để hả?”
Anh ít khi lời thô tục, An Nhiên nên ứng phó như thế nào!
Trong lúc do dự, cởi áo tắm, nhặt quần áo cuối giường .
Thật sự, An Nhiên thấy dáng của , thật là đến thể hơn.
Một cơ thế khỏe mạnh, sống động.
Sức mạnh nam tính bồng bột, mỗi một tấc da thịt và cơ bắp đều mỹ, làm cho dám thẳng.
Cô vội vàng ngoài.
Mấy phút , Hoắc Doãn Tư , trong tay còn thêm một cái áo kHoắc.
Tiện tay vứt , hư ảo che lên cô . An Nhiên ấm áp thôi.
cô dám tiếp nhận: “Sẽ bẩn mất!”
Hoắc Doãn Tư quá để ý: “Em giặt sạch sẽ là mà! Hơn nữa bộ quần áo còn ngại nhỏ quá đây… Nên cứ đưa em mặc ! Sau tăng ca buổi tổi thể mặc !”
Đứng trong thang máy, thể cô bao bọc trong áo kHoắc nhỏ nhắn.
Yếu đuối và bất lực.
Khuyết điểm nào đó của xuất hiện, ngửa đầu con màu đỏ vách thang máy, nhẹ giọng : “Tôi còn nhiều áo kHoắc mặc, đều thể tặng cho em mặc.”
Cậu thường xuyên khẩu thị tâm phi, An Nhiên đều rõ ràng.
Cô trả lời, chỉ cúi thấp đầu, đối xử với cô quá , cô gần như dám tiếp nhận phần .
Ngồi trong xe, Hoắc Doãn Tư mở hết hệ thống sưởi. An Nhiên thấy hơn nhiều.
Cô cấn thận từng li từng tí, lấy khăn giấy lót , sợ làm bấn xe .
Hoắc Doãn Tư tập trung lái xe, chút để ý : “Có một nơi, gọi là tiệm rửa xe.”
An Nhiên đỏ mặt.
Thật Tổng Giám đốc Hoắc vĩnh viễn hiểu, thế giới của và cô , là hai dáng vẻ khác .
Những thứ cho là lẽ đương nhiên, cô tiếp nhận tựa như đang lớp băng mỏng.
20 phút , xe dừng ở một gian cũ kỹ ở hành lang phía , Hoắc Doãn Tư cau mày bên trong tối om: "Không là bảo em thuê phòng ở lân cận ? 8 km, đây gọi là lân cận đấy hử? Có ai ở đây đấy? Hai mươi ngàn ? Đây là nơi mà đến chuột cũng kinh tởm đó ?”
An Nhiên nhỏ giọng cãi : “Tôi từng đến muộn!”
Hoắc Doãn Tư lẳng lặng cô , ánh mắt chăm chú, hồi lâu mới lẩm bẩm: “Em từng đến muộn, nhưng...”
Bên trong xe chút mập mờ.
An Nhiên dám lời phía , cũng may dừng , nhạt: “Chưa từng thấy em yêu tiền như ha!”
Cậu ném điện thoại cho cô : “Cho địa chỉ cụ thể!”
An Nhiên do dự nhưng vẫn đưa cho , đó cô mở cửa xe xuống xe, khom lưng cảm ơn .
Hoắc Doãn Tư nghiêng đầu, dè dặt gật đầu.
Chiếc Cullinan màu đen nhanh rời , chậm rãi biến mất trong đêm tối, ý của An Nhiên cũng chậm rãi biến mất.
Cô ôm bụng, chậm rãi lên lầu.
Hành lang ánh đèn, cô khom , bật đèn pin điện thoại di động lên.
Leo một hồi lâu, cô rốt cục cũng tới tầng cao nhất, khi mở cửa, cô chống đỡ rót cho cốc nước nóng, uống từng ngụm nhỏ, nhưng vẫn giảm bớt cơn đau âm ỉ ở bụng .
Cô tựa giường nghỉ ngơi, từ hướng cô thể thấy cửa sổ nho nhỏ.
Bởi vì trời mưa, phía chân trời chút trắng xóa.
Cô nghĩ tới Hoắc Doãn Tư, chắc sắp về đến nhà nhở!
Di động vang lên, là bệnh viện gọi tới, giọng vẫn là giọng quen thuộc với cô : “An Nhiên, chúng từ bỏ ! Em chữa nữa! Phẫu thuật em cũng đợi nữa ! Em trở về.”
An Nhiên cầm di động, đờ đẫn : “Em chờ một chút, chị sẽ tìm cách mà!”
Bên cúp điện thoại.
Sự tuyệt vọng bao trùm cô , loại cảm giác tới nữa.
Sự ấm áp hưởng thụ trong căn hộ, còn sót chút gì, còn âu chỉ là sự sợ hãi và bất an đối với tương lai.
Tám trăm ngàn chi phí phẫu thuật, An Nhiên chỉ mới nghiệp, đủ khả năng chi trả!
Cô từ từ ngã xuống giường, môi run rẩy, nhẹ nhàng ôm lấy . Hai năm, cô là tình yêu ngây thơ lúc , hai năm, mỗi ngày cô đều sống trong sợ hãi xoay sở tiền bạc… Bọn họ thậm chí từng cùng ăn một bữa cơm nào hồn, cho dù là chuyện điện thoại cũng chỉ là chuyện trị liệu.
Nghĩ , cuối gặp mặt là chuyện tháng .
Trong cuộc sống của cô , điều quan trọng nhất thật là Hoắc Doãn Tư...
An Nhiên cuộn tròn , cô bỗng nhiên chút hối hận, thật Tổng Giám đốc Hoắc vẫn luôn bày tỏ... thích cô .
Nếu cô làm cho thích, hãy để nó.
Có tất cả vấn đề đều giải quyết , cô thứ cô , mà Tổng Giám đốc Hoắc cũng thứ .
Ý nghĩ trong đầu hiện lên, cô cảm thấy tự ti...
Cửa gõ nhẹ, bên ngoài là giọng của Hoắc Doãn Tư: “Mở cửa!” Nghe thấy giọng của Hoắc Doãn Tư, An Nhiên sửng sốt. Tổng Giám đốc Hoắc đến đây?
Lúc cô đang bàng hoàng, Hoắc Doãn Tư ở bên ngoài cất tiếng: "Nếu em mở cửa, sẽ đá nát cái cửa ! Dù thì cái cửa cũng nát sẵn ."
An Nhiên đành chống tay dậy, mở cửa cho .
Thời khắc cánh cửa mở , cô thấy sắc mặt của Hoắc Doãn Tư chút phiền muộn. cũng chỉ là trong chớp mắt, ngay lập tức khôi phục vẻ mặt cao ngạo.
"Trong nhà chật chội lắm!" An Nhiên ngập ngừng .
Hoắc Doãn Tư qua phía bên trong, căn gác đầy 40 mét vuông quả thực nhỏ bé đến đáng thương.
cũng coi như sạch sẽ ngăn nắp.
Cậu xách túi , bộ trang phục cao cấp thiết kế riêng của hề phù hợp với căn phòng cũ . Thế nhưng vẫn tự do tự tại, lấy một hộp thuốc từ trong túi : "Thuốc giảm đau! Em liều lượng uống đúng ?”
An Nhiên vẫn ngơ ngác .
Cô hiểu tại một phận như cố ý tới đây. Cô hiểu, bọn họ vốn là ở hai thế giới khác , tại ghét bỏ cô.
Đôi mắt của cô lặng lẽ ửng đỏ. "Em ốm đến ngốc ?"
Hoắc Doãn Tư vẻ bề : "Làm ? Còn cấp rót nước cho ?"
An Nhiên lắc đầu: "Tổng Giám đốc Hoắc cần đối xử với như ."
"Tôi chỉ sợ ai nấu cơm cho thôi."
Hoắc Doãn Tư miệng một đằng lòng nghĩ một nẻo, xong vẫn rót cho cô một ly nước ấm, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn so với ban nãy: "Uống thuốc !"
Tuy rằng bình thường trêu chọc cô thú vị, nhưng cô bệnh , chiếu cố cô thật mới .
Với , nơi tuy nhỏ, cũ kỹ, nhưng thỏ nhỏ cũng lòng tự ái. An Nhiên nhận lấy thuốc, đôi mắt càng đỏ hơn.
Cô lặng lẽ uống thuốc, lúc ngước mắt lên , cô thấy Hoắc Doãn Tư lấy hai hộp cơm, là đồ mua từ khách sạn năm .
Cậu ăn cơm ở đây ?
Hoắc Doãn Tư thấy cô ngơ ngác, cẩn thận hỏi thử: "Em đói ? Em đói nhưng đói!"
An Nhiên rốt cuộc cũng bình tĩnh .
Cô vội vàng lau ghế giúp , lau đến mép bàn, trong chốc lát cô bỗng thấy quẫn bách.
Hoắc Doãn Tư lắng lặng kỹ cô, nhưng ánh mắt vẫn thể coi như là dịu dàng.
An Nhiên xuống, ăn một miếng nhẹ giọng : 'Ăn xong thì trở về ! Nơi là nơi mà phận như nên tới."
Hoắc Doãn Tư vẫn về phía cô.
Nhịp tim của An Nhiên chợt đập nhanh trong chốc lát, cô gần như bối rối .
Bỗng nhiên, Hoắc Doãn Tư tiến gần cô.
Cậu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cánh môi hồng của cô, thanh âm khàn khàn quyến rũ: "Nếu ăn cơm, thể làm chuyện khác."
An Nhiên mơ hồ thể động đậy.
Cô chăm chú đàn ông mắt, đối lập với bộ dạng chật vật của cô, vẫn luôn tỏa sáng rực rỡ đến như .
Với cô mà , giống như một món đồ xa xỉ đặt trong tủ kính, vĩnh viễn cũng mua nổi.
trong giây phút , cô vẫn kiềm chế mà rung động. Có thể là do từ đến nay cuộc sống của cô quá khổ sở .
Vậy nên, khó khăn lắm mới một quan tâm cô, cô liền khát vọng phần ấm áp đó, nỡ rời xa.
Hoắc Doãn Tư một nữa hôn cô.
Cậu bế cô đặt lên chiếc giường nhỏ. An Nhiên chút bất an, cô chặn vai , giọng run run: "Hoắc Doãn Tư!"
Lần đầu tiên cô gọi như , rõ ràng là một chuyện to gan, nhưng giờ phút tỏ như là chuyện đương nhiên.
Hoắc Doãn Tư quỳ gối, tay chống mép giường tay nâng chiếc cổ nhỏ xinh của cô, nhẹ nhàng hôn cô trấn an: "Đừng sợ. Tôi sẽ làm gì ."
Thỏ nhỏ vẫn đang ốm, cũng chỉ hôn cô một chút. An Nhiên vẫn cứ run rẩy ngừng. Rõ ràng cô vẫn từng nếm trải mùi vị của đàn ông.
Hoắc Doãn Tư cũng , giữ trong sạch, ngay cả việc tìm phụ nữ giải quyết nhu cầu cũng từng thử qua.
Cậu vốn dĩ kinh nghiệm, nhưng dù đàn ông vẫn sẽ xem qua vài bộ phim, làm gì để cho phụ nữ thoải mái, mặc dù chỉ là vài chiếc hôn và chạm, nhưng cũng đủ để cho cô dần dần hòa tan ở trong n.g.ự.c ...
Sau đó, cô chủ động ôm lấy cổ .
Hoắc Doãn Tư động tình thể kìm nén, ghì tay cô, tỏ ý nhờ cô giúp . Trong gian hẹp, khắp nơi đều là hương vị tình ái khiến mặt đỏ tim đập.
Bữa tối trì hoãn một tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, thức ăn hâm nóng trong bếp của An Nhiên mới ăn .
Lúc ăn cơm, ai cũng gì, An Nhiên cúi thấp đầu trong im lặng. Gương mặt của cô đang nóng!
Cô cảm thấy nụ hôn hôm nay, cuộc mật , dù xét theo nhan sắc địa vị, cũng là cô chiếm lợi.
Cô đặt mắt .
Cơm nước xong, Hoắc Doãn Tư dáng vẻ ủ rũ của cô, mỉm : "Vẫn còn hổ ư?"
Cậu quan sát xung quanh vẫn quyết định mở lời: "Dọn đến ở cùng ."
Cậu thêm một câu: "Em thể chọn ở phòng khách phòng ngủ."
An Nhiên do dự một chút.
Cô nhẹ giọng : "Tổng Giám đốc Hoắc, chúng ... hợp." Hoắc Doãn Tư vốn đang mang gương mặt với nụ nhẹ chợt khựng , một lúc lâu mới lấy giọng : "Vậy là từ chối ? Nguyên nhân là gì? Do môn đăng hộ đối ?” Bố còn thèm để ý chuyện , cũng cần gia thế của phụ nữ để dệt hoa gấm.
Có lẽ nếu An Nhiên, cuối cùng sẽ đồng ý liên hôn. thích cô, cảm nhận niềm hạnh phúc mà cô mang . Người bình thường Hoắc Doãn Tư như một quý công tử với địa vị cao thể với tới, nhưng đứa trẻ nuôi trong hào môn thế gia so với khác thì càng rõ ràng hơn bản gì.
Cậu An Nhiên.
Dù cho cô quen sống trong thế giới của , thì cô cứ làm chính là .
Cô thể làm phu nhân nhà Hoắc, cô chỉ cần làm thư ký nhỏ của , về nhà làm thỏ nhỏ của .
Bọn họ còn thể sinh một đàn thỏ con.
Chỉ cần cô nguyện ý, đàn thỏ con còn thể giao cho cô dạy dỗ, nhưng sẽ chọn một đứa để tự dạy dỗ việc thừa kế gia sản, những đứa thỏ con khác sống vui vẻ giống An Nhiên như là .
Môi An Nhiên động nhẹ một cái.
Những lời suýt chút nữa bật thốt lên cuối cùng An Nhiên nuốt xuống: "Ngày mai... Ngày mai đến chỗ của !"
Cô lấy hết dũng khí .
Hoắc Doãn Tư lắng lặng đôi mắt cô thật lâu, ý của cô rõ ràng, cô cự tuyệt .
Nếu là đây, sẽ kiên nhẫn với phụ nữ.
là ngoại lệ, hiếm khi kiên nhẫn đến , thậm chí còn bức bách cô: "Cũng ."
Cậu nhẹ nhàng dậy, lời từ biệt với cô, dặn cô làm đừng đến trễ. Cánh cửa cũ kỹ khẽp .
Hoắc Doãn Tư giữa hành lang u ám. Cách một tấm cửa, An Nhiên nhẹ nhàng tựa phía .
Nước mắt chợt rơi xuống khỏi khóe mắt cô.
Cô lòng sắt đá, một đối với cô như , nguyện ý bao dung cô... Cô đương nhiên sẽ rung động.
cô thể đồng ý với .
Bọn họ... vốn dĩ là từ hai thế giới khác ! Ngày hôm , tập đoàn Hoắc Thị.
Hoắc Doãn Tư trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc, dựa lưng ghế làm từ da thật, ngón tay gõ lên bàn.
Mười giờ , An Nhiên vẫn đến!
Hoắc Doãn Tư nghiêng nhấn gọi đường dây nội bộ: "Thư ký An đến ?"
Tổng thư ký của đáp: "Vẫn ! Tổng Giám đốc Hoắc, ngài cần gọi điện thoại cho cô ?
Hoắc Doãn Tư lạnh nhạt : "Không cần!" Cậu gọi điện thoại cho An Nhiên , cô tắt nguồn. Cậu nghĩ thầm, do cơ thể cô mệt mỏi ?
Tối hôm qua đúng là nên để cô nơi đó, tối lạnh, chẳng lẽ cô ốm ?
Hoắc Doãn Tư lập tức dậy.
Cậu cầm chìa khóa xe khỏi phòng làm việc, thư ký Nghiêm tiến đến hỏi: "Tổng Giám đốc Hoắc, chỉ một lúc nữa hội nghị sẽ bắt đầu !"
"Hoãn !" Hoắc Doãn Tư cần nghĩ ngợi mà lệnh.
Thư ký Nghiêm cũng theo mấy năm, đoán việc liên quan đến thư ký An. Cô thầm nghĩ, thư ký An sức ảnh hướng lớn thật.
Hoắc Doãn Tư lúc xuống tầng gọi một cuộc điện thoại cho cô. Vẫn tắt nguồn.
Cậu ném điện thoại, gương mặt đẽ chút sa sầm, lái xe về phía nhà của An Nhiên.
Mười lăm phút , dừng xe lên lầu.
Lúc tùy tiện đẩy cửa , trong liền thấy một phụ nữ trung niên đang thu dọn đồ đạc. Nghe thấy tiếng mở cửa, phụ nữ trung niên chợt hồn, run rẩy một hồi hỏi: "Ngài Hoắc đúng ? Ở đây một phong thư cô An gửi cho ngài!" Thư?
Hoắc Doãn Tư dường như đoán điều gì đó, đưa tay nhận lấy, mở .
Trên bức thư đó, An Nhiên lưu cho chỉ vài chữ. Hai hàng chữ ngắn ngủi.
"Tổng Giám đốc Hoắc, chúng ở cùng một thế giới!
Đừng tìm ."
Hoắc Doãn Tư hai hàng chữ đó, cuối cùng mới nhận rằng An Nhiên thực sự rời !
Sau khi bày tỏ hết tâm tư tình cảm với cô. Sau khi bọn họ trao những nụ hôn.
Thậm chí, khi bọn họ làm chuyện trừ bỏ giới hạn cuối cùng , cô rời ... Chỉ lưu hai hàng chữ cho !
Hoắc Doãn Tư im lặng thật lâu.
Người phụ nữ trung niên cẩn thận : "Ngài trông thật sang trọng quý phái, ngài là bạn trai của cô An đúng ? Cô An thật là phúc."
Hoắc Doãn Tư trả lời, cầm bức thư và rời . Một tuần , Hoắc Doãn Tư nhận một hộp bưu kiện.
Bên trong là một chiếc hộp nhung quen thuộc, khi mở thì thấy chiếc vòng tay kim cương gọn bên trong.
Là thứ đưa cho An Nhiên.
Cậu đây là hàng mẫu do nhãn hàng hợp tác gửi đến, nhưng thực đây là món đồ độc nhất vô nhị mà mời nhà thiết kế trang sức nổi tiếng thế giới chế tác, trị giá mười hai triệu, mà An Nhiên chỉ với cái giá tám trăm ngàn bán .
Hoắc Doãn Tư chiếc vòng tay một hồi lâu, gọi một cuộc điện thoại: "Cô đang ở ?"
