Ôn Mạn  trở  nhà hàng, đúng lúc đến lượt cô lên sân khấu.
Khương Nhuệ  làm phiền chị nữa, đợi đến khi Ôn Mạn hết giờ làm,  hẹn  ngoài thảo luận.
Khương Sanh ngoan ngoãn dễ bảo, Ôn Mạn đồng ý nhận dạy.
Học phí Khương Nhuệ đưa  khá cao,  thanh toán  hai tháng, khiến Ôn Mạn đỡ chật vật hơn phần nào.
Cô hiểu rõ, đây chỉ là cách Khương Nhuệ giúp đỡ  một cách tế nhị. Nếu là  ,  lẽ cô  từ chối, nhưng giờ đây, cô chẳng còn tâm trí  để nghĩ đến lòng tự trọng.
Tan làm về nhà, dì Nguyễn    ở đó. Ôn Mạn gọi điện, dì Nguyễn bảo một lát sẽ về.
Khoảng nửa tiếng , bà trở về. Vừa định  bếp hâm nóng đồ ăn đêm, Ôn Mạn chợt nhận  cánh tay bà sưng đỏ một bên.
“Tay  thế ?” Ôn Mạn đỡ dì Nguyễn  xuống.
Dì Nguyễn thản nhiên: “Già  chẳng còn làm  gì,  động tay chân xíu  sưng hết cả.”
Ôn Mạn lòng se .
Cô vội nắm lấy bàn tay dì Nguyễn xem.
Lòng bàn tay vốn mềm mại nay nổi lên mấy vết phồng rộp, đỏ ửng. Ôn Mạn đờ  .
Nước mắt rơi  ngừng, cô vội lau vội quệt nhưng chẳng thể kìm nén cảm xúc... Cô lấy thuốc bôi cho dì Nguyễn, băng bó vết thương,   phòng lấy  một vạn gửi bà làm tiền sinh hoạt.
Cô nhất quyết  để dì Nguyễn  làm thêm nữa. Đêm đó, Ôn Mạn  đến mệt lả.
Sáng hôm  thức dậy, quầng thâm  mắt cô in rõ, dùng bao nhiêu kem che khuyết điểm cũng  giấu nổi.
Bữa sáng, dì Nguyễn dặn dò: “Nếu  chịu nổi thì bớt một chỗ làm . Không thì bán nốt căn hộ nhỏ đó cũng .”
Ôn Mạn gượng : “Qua giai đoạn  sẽ  thôi. Dì đừng lo, con sẽ chú ý.” Dì Nguyễn   thêm gì.
Ôn Mạn thu xếp đồ đạc, đến trung tâm âm nhạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-17-huy-hoai-triet-de-mot-nguoi-chang-qua-cung-chi-co-the.html.]
Vừa điểm danh xong, đồng nghiệp  thì thào: “Có tiểu thư họ Hoắc tìm  kìa! Ôn Mạn, nếu   gặp, tụi  sẽ bảo  xin nghỉ.”
Ôn Mạn giật , ngẩng lên  thấy Hoắc Minh Châu  đó.
Cô  ghét Hoắc Minh Châu, nhưng cũng chẳng  dây dưa. Đang định nhờ đồng nghiệp từ chối hộ, thì Hoắc Minh Châu   thấy cô.
Nàng tiểu thư họ Hoắc bước đến, giọng điệu ngọt ngào: “Ôn Mạn,  cô  nhận đệm piano cho tiệc sinh nhật của ? Có  cô  thích  ?”
Câu hỏi  buông, cả  gian chùng xuống.
Đồng nghiệp ở trung tâm ai cũng  chuyện giữa Ôn Mạn và Cố Trường Khanh.
Giờ đây, vị hôn thê của Cố Trường Khanh  hỏi Ôn Mạn  thích  , quả là trò đùa tàn nhẫn.
Những ánh mắt thương hại xung quanh khiến Ôn Mạn ngột ngạt.
Cô khẽ : “Hôm đó   việc bận . Tiểu thư Hoắc thông cảm, mời tìm  khác nhé.”
Hoắc Minh Châu  chịu buông tha.
Cô   uống cà phê chờ Ôn Mạn đến tận trưa,  chặn đường khi  tan ca. “Ôn Mạn,  uống cà phê với  !” Hoắc Minh Châu níu kéo.
Ôn Mạn vốn hiền lành, nhưng giờ đây cô  thể bình tĩnh  nữa. Cô bước thẳng  quán ăn quen thuộc, bỏ mặc Hoắc Minh Châu lẽo đẽo theo .
Nàng tiểu thư áo quần hàng hiệu, giày cao gót lách cách,  ngừng buông lời phiền phức:
“Cô  đến dự tiệc sinh nhật, thì ít nhất giúp  chọn váy cưới ? Khương Nhuệ bảo cô  gu   mà... À, lát nữa Trường Khanh đến, chúng  cùng ăn trưa nhé? Ôn Mạn góp ý giúp  với!”
Sắc mặt Ôn Mạn tái nhợt.
Cô  Cố Trường Khanh phản bội, cha cô sắp  tù, còn   bức ép l..m t.ì.n.h nhân.
Vậy mà Hoắc Minh Châu, kẻ ngây thơ vô tội,  đòi hỏi cô  yêu quý  như bao  khác.
Giết  còn hơn đ.â.m tim,  gì tàn nhẫn hơn thế!