Lần , cô thực sự  yêu Hoắc Minh, thế nhưng    chỉ coi cô là một trò chơi tiêu khiển mà thôi, nếu cô tiếp tục   sống với ... Cô sẽ  nấu cơm cho ,   ôm tâm trạng của một  vợ nhỏ chờ chồng ở nhà đợi  trở về...
Như  thì cô quá tỉ tiện ! Ôn Noãn xoay .
Cô   Hoắc Minh mà lên tiếng  với Kiều An: “Cô Kiều, chúc mừng cô, hiện tại, bất kể là Morning Dew, váy trắng   đàn ông Hoắc Minh ... đều là của cô , cô vui  chứ?”
Cửa thang máy mở .
Ôn Noãn bước , bỏ  một câu.
“Nơi  cũng để  cho hai ”, Hoắc Minh  chằm chằm  cánh cửa thang máy đang khép , sắc mặt   chút nào.
Kiều An tiến lên. Giọng cô  mềm mại quyến rũ: “Hai  cãi ?”
Tâm trạng Hoắc Minh đang  , hỏi : “Em đến đây làm gì?” Kiều An giơ hộp quà trong tay lên: “Em tới giải thích với cô Ôn mà!” “Không cần thiết!”
Hoắc Minh cúi đầu châm một điếu thuốc lá, chậm rãi hút một    với Kiều An: “Tối hôm qua    ,   đừng tới tìm  nữa, nếu vẫn luẩn quẩn trong lòng thì  thể gọi điện thoại cho bạn   gì đó, nếu vẫn   nữa thì tới bác sĩ tâm lý.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều An tái nhợt.
Dáng vẻ  thực sự khiến đàn ông  đau lòng.
“Hoắc Minh,  thực  phá hỏng tình cảm từ nhỏ tới lớn của chúng  chỉ vì một  phụ nữ  liên quan gì ?”
“Em  tin  quan tâm tới cô .” Vẻ mặt Hoắc Minh  lạnh nhạt hơn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-169-nhu-vay-thi-co-qua-ti-tien-roi.html.]
Anh : “Kiều An, phụ nữ đôi khi  vẻ một chút thì thú vị, nhưng nếu quá nhiều... thì sẽ  vẻ giả tạo!”
Anh  nhớ tới Ôn Noãn. Ôn Noãn luôn  chân thật khi ở  mặt .
Khi thích , đôi mắt   thể long lanh ngậm nước, nhưng khi  thích , cô cũng  bao giờ che giấu.
Cô kết thúc  dứt khoát, tuyệt đối  dây dưa!
Từ nhỏ đến lớn, xung quanh Hoắc Minh đầy rẫy những  phụ nữ mến mộ theo đuổi , thế nhưng cho tới tận bây giờ cũng   ai dám làm cho  nổi nóng mất bình tĩnh, cho dù  đây khi còn hẹn hò với Kiều An, cô  cũng  dám làm gì quá mức.
Ôn Noãn  ngược ,  đúng là  rước về một bà tướng! Hoắc Minh tức tới mức đau cả tim.
Anh  về căn hộ, đóng cửa, Kiều An  chặn bên ngoài.
Anh  cho cô   nhà: “Kiều An, chúng   kết thúc từ lâu !” Kiều An vẫn  buông tay. Một lúc lâu , cô  mới nhẹ nhàng lên tiếng.
“Nếu em giải trừ hôn ước với  , Hoắc Minh, chúng  còn  thể bắt đầu  ?”
Hoắc Minh chăm chú  cô   rời mắt.
Hồi lâu , khóe miệng  mới nhếch lên thành một độ cong đầy giễu cợt: “Em cảm thấy  thể ?”
Nói xong,  vặn tay cô  , đóng sầm cửa . Bên trong căn hộ vô cùng yên tĩnh.
Có thể mơ hồ  thấy tiếng  nức nở của Kiều An ở bên ngoài, nhưng Hoắc Minh   thèm quan tâm...