Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1670-1679 Anh rất quen thuộc với nơi này
    Cập nhật lúc: 2025-10-19 10:14:51
    Lượt xem: 8 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Đương nhiên Hoắc Tây nhận .
Trương Sùng Quang cố ý đúng , rõ ràng chỉ cần chờ bốn tháng, chắc chắn sẽ chiến thắng, nhưng khởi tố lúc , rõ ràng sẽ thất bại.
Anh quấy rầy cô đúng !
Anh cô đang quyến rũ , nhưng hành vi hiện giờ của chính là cho cô cơ hội làm như ?
Hoắc Tây sử dụng cơ hội .
Trương Sùng Quang đổi, cô cảm thấy lúc , nếu cô dâng tới cửa, dù c.h.ế.t cũng sẽ mất một lớp da, lẽ đang chờ cô nhỉ!
Thế nhưng cô sốt ruột. Bệnh của Miên Miên khiến cô thể tốn mất vài năm để quyến rũ Trương Sùng Quang, nếu như một ngày nào đó trong lòng, đến lúc đó, liệu cô làm ?
Trương Sùng Quang chờ cả nửa ngày nhưng vẫn chờ tin nhắn trả lời của Hoắc Tây.
Anh ném điện thoại trong tủ đựng đồ, khởi động xe, nên , cứ tùy ý mà , hơn nửa tiếng , phát hiện tới một khu nhà cũ.
Anh quen thuộc với nơi .
Trương Sùng Quang dừng xe ở ven đường, chiếc xe sang trọng trị giá tám trăm vạn đậu ở đây quả thật rêu rao.
Những tới lui đều nhịn đầu . Trương Sùng Quang hạ kính xe xuống, một cánh tay cầm t.h.u.ố.c lá lên hút... chừng ba mươi phút , một đôi nam nữ từ con đường đối diện tới.
Bọn họ mặc đồ trắng bằng vải thô, gương mặt còn sự tinh xảo như lúc nữa.
Đó chính là Lâm Tòng và Thẩm Thanh Liên. Dường như Lâm Tòng mới tan làm, đang dạo phố với Thẩm Thanh Liên, trong tay cầm một chiếc túi nhỏ màu xanh, hình như đó là sản phẩm trong nước, giá tới bốn trăm năm mươi một chiếc.
Trước , những chiếc túi Thẩm Thanh Liên dùng đều giá mấy ngàn, hơn chục ngàn, mua thứ gì thì mua thứ đó.
Bây giờ, lẽ bọn họ tiết kiệm cả tháng mới mua nổi một sản phẩm giá vài trăm.
Trương Sùng Quang nghĩ, bọn họ thật thê thảm.
Thế nhưng tại mặt Lâm Tòng và Thẩm Thanh Liên chút thê thảm nào, ngược còn thỏa mãn... Anh khẽ a một tiếng, hai vốn nên ở bên cạnh nhất vẫn đang ở cùng .
Còn và Hoắc Tây còn chút hi vọng nào. Tại như !
Anh nghĩ, đó là bởi vì Lâm Tòng và Thẩm Thanh Liên mất hết tất cả, bọn họ đều sống nương tựa lẫn .
, chỉ e những chỉ hai bàn tay trắng cũng nhiều như .
Điều trở thành đường duy nhất,
Lúc Trương Sùng Quang khởi động xe rời , Lâm Tòng và Thẩm Thanh Liên tới, bọn họ đều thấy .
Gương mặt Lâm Tòng trở nên căng thẳng.
Thẩm Thanh Liên túm gấu áo, Trương Sùng Quang thôi... Chân của cô tàn phế, cả đời cũng thể bình thường, thể chồng của cô Lâm Tòng cũng cả đời thể trở , trong khi đàn ông mà cô yêu thương tha thiết vẫn tỏa sáng, tràn ngập sức quyến rũ như .
Trong lòng Thẩm Thanh Liên vô cùng đau đớn.
Thấy cô đau lòng, Trương Sùng Quang lạnh, đau lòng... cũng . Anh lái xe rời .
Thẩm Thanh Liên ôm mặt hu hu, cô vốn quen với cuộc sống hiện tại, mặc dù nghèo khó nhưng Lâm Tòng đối xử với cô , phần lớn tiền lương của đều dùng cô .
Mặc dù ít khi gặp cô , nhưng hai thật sự cố gắng để hạnh phúc.
Sự xuất hiện của Trương Sùng Quang phá vỡ tất cả, cho dù chỉ một cái cũng khiến cô chịu đựng nổi.
Tất cả ngụy trang của cô đều xé bỏ, lúc cô nức nở kéo ống tay áo của Lâm Tòng hỏi rằng liệu bọn họ thể về cuộc sống như , biểu cảm của Lâm Tòng vặn vẹo.
Một lúc lâu , mới nhẹ giọng : “Nếu buổi tối công tác đó, em tới chung cư của Trương Sùng Quang, tất cả chuyện đều sẽ xảy ! Anh và vẫn sẽ là bạn ...” Hoắc Tây cũng là đặt ở góc sâu trong tim.
Lúc thấy cô, thậm chí còn quên mất từng thương nhớ .
Mọi chuyện đều sẽ .
Là do Thẩm Thanh Liên quá tham lam, hết thứ thứ ...
Bây giờ, cô hỏi thể , quả thực cũng hỏi cô một câu!
Phải làm thế nào thì của mới thể sống !
Trương Sùng Quang đang trả thù đúng , sống vui vẻ, nên cố ý tới ghê tởm đúng !
Cũng , thực lúc và Thẩm Thanh Liên ở bên , đều giả vờ bản đang hạnh phúc.
Anh rời bỏ Thẩm Thanh Liên, nhưng cũng quá mức giả vờ, trừ làm , cũng học uống rượu, cũng sẽ tìm phụ nữ, tiền lương của nhiều, vì , những phụ nữ mà tìm cũng quá đắt, đa phần đều là loại giá một hai trăm. Mỗi khi về, luôn kèm theo mùi nước hoa rẻ tiền.
Trong lòng Thẩm Thanh Liên rõ, nhưng cô khả năng tự sinh tồn.
Vì cô chỉ thể chịu đựng, từng cãi với nào. Lâm Tòng nghĩ, giữa hai bọn họ quả nhiên tình cảm.
Cứ như thế, càng thêm quá đáng, khi, còn về nhà mấy đêm liền...
Trương Sùng Quang mang theo vết thương trở về chung cư, chính là tòa chung cư của Hoắc Tây.
Anh tới để xem thử cô trở về . Mọi thứ đều như cũ.
Cô từng tới đây.
Trương Sùng Quang một trong phòng khách, trong phòng khách chỉ một ngọn đèn, trông cô đơn, đó, thể chịu nổi sự cô đơn đó nên quyết định nấu cơm.
Bởi vì thêm một đứa trẻ, nên học nấu bữa ăn cho trẻ con.
Gần đây, sống ở đây, đồ trong tủ lạnh ít, định tới siêu thị một chuyến.
Thế nhưng lúc siêu thị, ngờ rằng sẽ gặp Hoắc Tây.
Ở quầy trái cây tươi mà hai từng tới cùng , cô mặc một chiếc váy công sở, xổm xuống lựa trái cây, lớp vải căng mịn khiến cơ thể của cô càng thêm hấp dẫn.
Bờ lưng thon thả, vòng eo khi sinh vẫn thanh mảnh như . Và cả đường cong của đôi chân thon dài khi khom xuống.
Chân của cô , lúc chiều mới chạm chiếc tất mỏng manh .
Trương Sùng Quang đẩy xe hàng, ngay lưng cô. Lúc Hoắc Tây lên thì thấy .
Hai lắm lắm gặp , trừ khi thỉnh thoảng gửi tin nhăn Zalo cho cô , hai quả thực hề liên lạc với .
Hoắc Tây chú ý tới gương mặt của .
Trương Sùng Quang đưa tay lên khẽ chạm , dáng vẻ chút để ý: “Bị bố đánh!”
Hoắc Tây cũng đoán , nhưng lời của quá mức mập mờ, nên cô cũng trả lời .
Cô chỉ khẽ gật đầu, giống như những quen bình thường, đó lướt qua .
Trương Sùng Quang nắm lấy tay cô. Anh nghiêng đầu, giọng nhỏ: “Anh tin em sẽ quên! Không tin em sẽ quên những ngày
chúng ở chung với , quên mất chúng từng dạo ở đây, càng tin Bạch Khởi thể thế .”
Hoắc Tây rủ mắt xuống, dịu dàng với : “Cuộc sống dù cũng tiếp tục!”
Anh cô chằm chằm, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng kéo tay : “Ở đây đông , em mất mặt!”
Nói xong, cô liền rời .
Trương Sùng Quang trống rỗng yên tại chỗ, một lát mới đầu , giọng cũng lớn hơn ban nấy: “Anh ở chung cư! Em tới ?”
Bước chân của Hoắc Tây dừng , đó cô nhanh hơn lúc nấy.
Trương Sùng Quang theo bóng dáng của cô, yết hầu m chuyển động.
Anh còn lòng nào nữa, chỉ tùy tiện mua vài thứ tính tiền, lúc xếp hàng, thấy Bạch Khởi... Hoắc Tây và sánh vai cùng , Bạch Khởi nghiêng đầu sang Hoắc Tây, đó mỉm lấy hai hộp kế hoạch sinh sản kệ hàng xuống.
Trương Sùng Quang chằm chằm.
Một lát , bắt đầu hít thở nặng nề, nhanh chóng đẩy xe hàng qua bên cạnh.
Không mua gì nữa.
Anh chạy trối chết, hoa quả và thức ăn chọn đặt ở trong xe cứ thế ở trong xe đẩy như những đứa trẻ mồ côi.
Bạch Khởi về hướng rời .
Cậu từ từ đặt hai hộp đồ vị trí ban đầu của chúng, khẽ than: “Hoắc Tây, chị hà tất như !”
Hoắc Tây cúi đầu xuống.
Tâm trạng của cô cũng , cô tiếp cận Trương Sùng Quang, nhưng cô cho Trương Sùng Quang hi vọng, cũng dây dưa với câu, khiến cho rằng cô là một phụ nữ , như quả thực .
Cô cũng mềm lòng.
Bạch Khởi tính tiền, lúc chờ ở bãi đỗ xe, khẽ lẩm bẩm: “Bây giờ chị cũng thể hối hận !”
Hoắc Tây lên xe, lắc đầu.
Bạch Khởi tựa lưng ghế, lấy một điếu thuốc trong túi , thực hiếm khi hút thuốc.
bây giờ, nhịn hút một điếu.
Vừa mới châm lửa, Hoáắc Tây liền dập lửa , Bạch Khởi nghiêng đầu sang cô, một hồi lâu , lấy một tấm thiệp mời trong tủ xe , khẽ nhàng đặt lên tay Hoắc Tây: “Vậy thì cần trì hoãn nữa!”
Hoắc Tây tờ thiệp mời, sững sờ.
Ba năm , cô sớm quên cảm giác khi ở cùng Trương Sùng Quang.
Cô cũng cố ý nghĩ tới điều đó.
Bây giờ, cả hai đầu hận đối phương, nhưng bởi vì Miên Miên, cô tiếp cận , ngủ với .
Hoắc Tây cảm thấy khó mà chịu đựng . Cô đặt đồ xuống, khẽ : “Về nhà thôi!” Bạch Khởi gì thêm nữa!
Lúc hai trở về biệt thự là bảy giờ tối, Miên Miên ăn tối từ sớm.
Bạch Khởi đặt đồ xuống, ăn cơm với Hoắc Tây, đó tắm cho Miên Miên, kể chuyện cho cô bé.
Có một con ch.ó tên là Tiểu Quang đặt ở bên gối của cô bé. Trên đầu con ch.ó treo một túi hạt dưa, đôi mắt hé một đường, giống như cũng đang kể chuyện.
Bạch Khởi cảm thấy con ch.ó tinh ranh giống như Trương Sùng Quang.
Miên Miên say sưa lắng , cô bé ôm con ch.ó nhỏ trong lòng, đôi mắt nhắm nhưng nhắm, vẻ buồn ngủ.
Bạch Khởi đắp chăn lên cho cô bé.
Miên Miên bỗng nhiên mở mắt , nhẹ nhàng hỏi: “Chú ? Tại thấy chú ?”
Bạch Khởi sững sờ, hồn mới nghĩ cô bé đang tới Trương Sùng Quang.
Có lẽ đây chính là tình cha con bẩm sinh.
Chung quy cô bé vẫn là giọt m.á.u của Trương Sùng Quang, ngẫm cũng bình thường.
Bạch Khởi dịu dàng xoa mái tóc xoăn màu xanh của cô bé, thấp giọng : “Chú đang bận làm việc! Chú ở với cháu ?”
Miên Miên thích .
Cánh tay nhỏ nhắn ôm cổ , nhẹ nhàng : “Miên Miên thích bố nhỏ hơn.”
Bạch Khởi bật , nhưng trong lòng chua xót.
Cậu cúi đầu xuống khẽ hôn lên trán Miên Miên: “Chú , bây giờ thể ngủ !”
Dỗ cô bé xong, cứu Tiểu Quang khỏi vòng tay của cô bé, con ch.ó nhỏ tự động ngủ bên gối, ánh mắt đen ngòm sang Miên Miên, rõ ràng nó cũng thích cô bé .
Bạch Khởi xoa lông nó.
Lúc lên, phát hiện Hoắc Tây đang cạnh cửa, lẽ cô ở đó một lúc.
Bạch Khởi hỏi: “Chị thấy ?”
Hoắc Tây bình tĩnh gật đầu, cô tới ở bên giường, khẽ sờ lên mặt Miên Miên.
Thật cô bé giống Trương Sùng Quang.
Bạch Khởi nhỏ giọng : “Tôi nghĩ, nếu thêm một đứa bé nữa, Miên Miền sẽ còn cô đơn như nữa!”
Nếu ngày nào đó còn nữa, Hoắc Tây cũng sẽ cảm thấy cô đơn.
Thế nhưng điều đó, sợ Hoắc Tây sẽ buồn. Cuộc sống mây năm nay của cô .
Hoắc Tây gì, chỉ là lúc lên, cô khẽ ừ một tiếng.
Một tuần , bữa tiệc mừng sinh nhật 60 tuổi của một nổi tiếng ở thành phố B, tất cả những nên tới đều tới.
Sức khỏe Ôn Noãn , Hoắc Minh ở cạnh bà, bèn để cho Doãn Tư .
Hoắc Tây cùng Bạch Khởi.
Mặc dù cô rời khỏi thành phố B ba năm, nhưng những tin đồn liên quan tới cô vẫn còn, thật ngờ, về cô cùng Bạch Khởi, hơn nữa trông tình cảm của hai cũng . điều ngờ là Lâm Tòng và Thẩm Thanh Liên cũng tới. Mặc dù mặc bộ đồ nhất, nhưng trông Thẩm Thanh Liên vẫn nghèo nàn, cô bước lên sân khấu đàn một bản piano.
Mặc dù võ tay, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chướng mắt.
Quyền lợi trong vòng tròn chuyện ngày một ngày hai, từ khi Thẩm Thanh Liên đàn xong bước xuống sân khấu, cô ngừng rơi nước mắt, cô theo bản năng về phía chồng .
Lâm Tòng đang thiết với quả phụ của một phú thương.
Cô nhớ tới Trương Sùng Quang, nhưng Trương Sùng Quang ở đây, vốn tới đại sảnh, nhưng khi thấy Hoắc Tây và Bạch Khởi rời , rời ...
Tối nay, Hoắc Tây .
Cô ít khi tham gia yến tiệc, cho nên ít khi thấy dáng vẻ mặc lễ phục của cô, nhưng tối , cô quả thật ... gợi cảm.
Cô mặc chiếc váy đính kim cương màu sâm panh, cách ăn mặc của cô vô cùng quyến rũ.
Có lễ bởi vì từng sinh con, nên trông cô càng thêm nở nang hơn nhiều.
Lúc cô di chuyển, tất cả đàn ông hầu như đều theo cô... ai rời mắt nổi.
Trải qua , Trương Sùng Quang hận cô, hận cô ở chung với Bạch Khởi. Thế nhưng bây giờ, khi hai bọn họ rời , nhịn theo.
Cuối cùng, thấy Hoắc Tây trong hoa viên của biệt thự... Trăng sáng thưa. Trương Sùng Quang ở sân biệt thự, yên tĩnh phía . Dường như Bạch Khởi việc .
Hoắc Tây đến bên xe, Bạch Khởi một tay mở cửa xe, cúi đầu chuyện với cô.
Có lẽ dịu dàng.
Hoắc Tây dịu dàng, đó Bạch Khởi hôn nhẹ ở tai cô, trong sự dịu dàng mang theo chút dục vọng... Chỉ riêng mật với yêu.
Sau khi vuốt ve giây lát, Bạch Khởi lên xe rời . Chiếc xe hiệu màu đen trong đêm, từ từ rời .
Hoắc Tây một lúc trong sảnh tiệc, khi lưng thấy Trương Sùng Quang.
Anh ở dây.
Ánh bóng của tán cây khiến khuôn mặt âm u khó đoán, chung sắc mặt dễ coi lắm.
Anh lấy một điếu thuốc từ trong túi, đốt lên. kẹp ở giữa ngón hút, nhẹ nhàng cô. Hoắc Tây dây dưa với , lướt qua.
Cánh tay nắm tiếp đến cô đè cây, vỏ cây sần sùi ma sát nước da mềm mại, chút đau nhưng bởi vì cảnh bí ẩn thêm phần kích thích.
Trương Sùng Quang nghiêng , dựa sát cổ cô. Cô cho rằng hôn cô nhưng .
Bàn tay kẹp điếu thuốc đó dư hai ngón, nhẹ nhàng lướt qua nơi cô hôn.
Bắt đầu nhẹ nhàng đó dùng sức.
Sức mạnh cứ giống như chà miếng thịt đó .
“Anh chà sạch !” Hoắc Tây thấp giọng lên tiếng: “Đừng phí sức nữa."
Trương Sùng Quang ngước .
Ánh mắt của tối khó hiểu, cô hồi lâu giọng khàn hỏi: “Đã theo đến từ sớm, cố ý làm cho thấy? Muốn chứng minh điều gì? Muốn chứng minh còn thích em, còn em sẽ vì chuyện mà ghen ?”
Hoắc Tây đến hổ, nghiêng mặt qua. “Anh đang làm gì ?”
“Biết!” Anh nữa đến gần cô, giọng khàn hơn lúc nãy: “Tôi làm c.h.ế.t em.”
Hoắc Tây trừng , đẩy mạnh . rõ ràng Trương Sùng Quang buông tha cô nữa. Cho dù giữa bọn họ rối tung.
Sau cùng còn sẽ kiện để tranh giành quyền nuôi dưỡng Miên Miên, cho dù bây giờ bọn họ hận nhưng vẫn đổi một sự thật.
Chính là cô.
Từ khi Hoắc Tây rời , Trương Sùng Quang mắc một loại bệnh mà Hoắc Tây chính là thuốc giải của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1670-1679-anh-rat-quen-thuoc-voi-noi-nay.html.]
Lúc thuốc ngay mặt . Anh cưỡng ép đưa cô lên xe, Hoắc Tây giãy dụa lợi hại, một tay Trương Sùng Quang cố định cô , mặt biểu cảm với tài xế ở phía : “Về biệt thự!”
“Tôi !” Hoắc Tây vỗ cửa sổ xe: “Trương Sùng Quang, điên !"
Cô quả thật mục đích, phát sinh quan hệ với .
tài xế ở đây, biệt thự của .... Khoảng cách nơi cô ở gần như , Hoắc Tây chấp nhận .
Cô cảm thấy, nên ở khách sạn.
Trong xe khóa chặt, Trương Sùng Quang buông cô , một bộ dạng áo quần chỉnh tề.
Thậm chí còn từ trong tủ lạnh nhỏ lấy một chai rượu vang , đổ một ly cho bản , bình phẩm sự hoảng loạn của Hoắc Tây. “Yên tâm! Tôi sẽ cho !” Anh khá khốn nạn . Hoắc Tây trừng , dùng chân đá , ly rượu trong tay đổ, thảm đắt tiền trong xe nhuộm màu đỏ của rượu, cũng để ý.
Cơ thể của run, vì sự chiếm dục sắp đến. Không chỉ cơ thể mà là con của cô.
Chạy nửa đường, Trương Sùng Quang đột nhiên đổi chủ ý xe chạy về phía căn hộ của .
Xe dừng là gần chín giờ.
Thời gian dòng qua , Hoắc Tây dám tranh chấp lớn tiếng với , nhà họ Hoắc thể mất mặt.
Cô dứt khoát nghĩ: Dù cũng lăn giường, thật cũng mặc kệ là nơi nào.
Mấy ngày là thời kỳ dễ mang thai của cô.
cô vẫn , một phần là vì thật sự , phần khác là ai thích cưỡng ép làm chuyện .
Trương Sùng Quang thô lỗ, thô lỗ đến nỗi gần như là hạ đẳng. Sau khi quẹt thẻ nhà, vứt cô lên sô pha mềm , mặt của Hoắc Tây vùi trong sô pha, thấy ở phía truyền đến âm thanh cởi nút.
Sau một tiếng giòn tan thì dây nịt rơi xuống đất. Cô bế lên, cưỡng ép hôn, cơ thể cũng chiếm.
Trương Sùng Quang động tình vô cùng, làm nữa ngày trời giọng chút run: “Sao còn cảm giác?”
Quá khứ cô như !
Anh nhớ đến bộ dạng mềm mại của cô ở mặt Bạch Khởi, trong lòng nổi cơn giận càng mạnh tay trêu chọc cô, nhưng Hoắc Tây cứ bao nhiêu cảm giác, đó cũng quan tâm nữa như mà làm...
Mồ hôi rơi xuống.
Dính sô pha, cũng rơi lên cổ của cô. Trương Sùng Quang thô lỗ nên lời...
Đấn thứ ba, khi hồn mới từ từ dịu dàng chút. Hôn da ở cổ cô, nơi Bạch Khởi hôn cứ rửa rửa , nữa nhuốm lên mùi vị của bản ...
Hoắc Tây ở , sụp đổ dạng gì. Khi sáng sớm, cuối cùng cũng mãn nguyện.
Hai cùng nhẹ nhàng thở hổn hển, lâu Trương Sùng Quang hôn tai cô... Cho dù gì nhưng Hoắc Tây trong lòng buông chuyện của Bạch Khởi.
Cô nghỉ ngơi một chút, nhẹ nhàng đẩy lạnh lùng : “Đừng để dấu!”
Lời dường như kích thích .
Trương Sùng Quang chút điên, đỡ gáy cô điên cuồng hôn, ép cô hôn.
Cơ thể vốn dĩ của cô chiếm hữu thành một mớ hỗn độn. Không thể thống!
Hoắc Tây tức giận đẩy : “Anh là chó ?”
Cơ thể của Trương Sùng Quang ở sô pha, để bụng bản cởi trần, hừ một tiếng đốt điếu thuốc lên. Trong làn khói, chằm chằm bóng dáng của cô.
Hoắc Tây mặc quần áo, nhưng lễ phục che những thứ ? Anh : “Không thì trốn mấy ngày !” Tay của Hoắc Tây dừng , cởi lễ phục trong nhà tắm.
Làm cũng làm cô cũng cần kiêu ngạo như thế.
Trương Sùng Quang từ từ hút hết điếu thuốc, theo trong phòng tắm, cũng còn làm chẳng qua mấy
câu với cô mà thôi.
Trong phòng tắm ngoại trừ nước chính là im lặng. Hoắc Tây tắm xong, khoác một áo tắm lên trong phòng đồ. Ở trong đây dù cũng sẽ vài bộ đồ của cô.
Khi cô rút quần áo Trương Sùng Quang dựa cửa hỏi: “Sao chịu cùng lên giường? Sao... Cậu mãn nguyện em ?” Hoắc Tây mặc quần áo : “Chỉ là chuyện một đừng xem trọng bản quái”
Anh l.i.ế.m môi, nắm lấy cô: “Nếu như với ?” Hoắc Tây : “Anh sẽ làm ?”
Trương Sùng Quang : “Xem biểu hiện của em.”
Anh đang nhưng trong nụ đó sự cay đắng nên lời, với cô về , nhưng nghĩ đến cô cũng sẽ đồng ý, bây giờ cô thích Bạch Khởi!
Đột nhiên Trương Sùng Quang tức giận.
Cả xa lạ, lạnh lùng hơn lúc quát tháo ban nấy nhiều, khoác áo tắm ngoài ban công, cả chính là bộ dạng từ chối ngàn dặm :
“Luật sư Hoắc đúng, chỉ là chuyện một !”
Anh cúi đầu nhạt: “Trương Sùng Quang dù kém đến cũng cần dây dưa... đồ của khác.”
Lúc , về phía Hoắc Tây. Rơi trong mắt cô. Hoắc Tây chuyển ánh : “Tôi đây!”
'Yết hầu của Trương Sùng Quang động đậy, một lúc mới nhả mấy chữ: “Cần gọi xe cho em ?”
“Tôi tự gọi!"
Hoắc Tây xong vứt lễ phục trong thùng rác, khi rời Trương Sùng Quang ở lưng cô nhẹ: “Hôm nay mặc như chính là vì dụ dỗ ?”
Hoắc Tây quan tâm, thẳng ngoài.
Cửa nhẹ nhàng đóng , Trương Sùng Quang về phía cô rời , ngơ ngẩn hồi lâu.
Bỗng nhiên, một giọt nước rơi xuống cánh tay. Anh ngẩng đầu. Thì khi mới bản mất thứ đó.
Khi nãy chiếm hữu cô, cô ít thời gian tập trung, nhẹ nhàng gọi tên của Bạch Khởi.
Trương Sùng Quang ... nhẹ... nhẹ.
Hoắc Tây về đến nhà gần hai giờ sáng. Bạch Khởi còn ngủ. Cậu để một ngọn đèn nhỏ màu vàng, cũng sô pha ở phòng khách, yên tĩnh sách đợi cô.
Hoắc Tây chút mệt mỏi.
Bạch Khởi ngẩng đầu cô, là đàn ông từ biểu cảm và cơ thể của cô thể Trương Sùng Quang từng ôm cô .
Dừng mấy giây, dậy rót cho cô ly nước ấm, dịu dàng : “Tôi nấu thức ăn khuyên cho chị.
Hoắc Tây gọi : “Bạch Khởi!” Giọng của cô khàn là buồn là khàn do sinh lý. Bạch Khởi hỏi, chỉ đến bên cạnh cô.
Hoắc Tây nhẹ nhàng dựa vai , cô thấp giọng : “Đợi mang thai , chúng sẽ về nước Anh.”
Bạch Khởi hỏi, nếu như mang thai thì làm ? Cậu chỉ ừm nhẹ một tiếng, vỗ vỗ cô, đó nhà bếp.
Cậu nấu một chén sủi cảo, nhân Hoắc Tây thích nhất nhưng Hoắc Tây ăn một nửa nhịn .
Cô nhớ chuyện đó ở căn hộ.
Không, đó quả thật là giao lưu cơ thể thấp kém, dung tục nhất giữa phụ nữ và đàn ông, cô ói.
Cuối cùng vẫn là nhịn nhà vệ sinh, ói ... Bạch Khởi ở mép cửa, đến gần.
Hoắc Tây dùng nước lạnh rửa mặt, đợi khi bình tĩnh cô ở trong kính : “Tôi sẽ mang thai.”
Bạch Khởi chút buồn.
Thậm chí với cô theo Trương Sùng Quang đừng dày vò bản nữa.
cuối cùng vẫn .
Hoắc Tây đứt đường lui, cô để cho Trương Sùng Quang cho rằng cô với bản mối quan hệ.
Người đàn ông như Trương Sùng Quang, cho dù bây giờ để ý nhưng thật sự tính toán... Thì ngày tháng dễ sống, chỉ cần vẫn còn yêu Hoắc Tây thì sẽ để ý.
Ngày , Hoắc Minh gọi cô về nhà.
Hoắc Tây đoán tối hôm qua Doãn Tư cũng đến buổi tiệc, đại khái là báo cáo
Bố cô chắc chắn điều hỏi.
Cô tự chạy xe về nhà họ Hoắc, xe mới dừng thấy ở bãi đậu xe... Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây xuống xe, đóng cửa xe . “Tổng giám đốc Trương đúng là chỗ nào mặt!”
Trương Sùng Quang dựa cửa xe, đá viên đá nhỏ ở chân, ngước mắt: “Làm , thể về thăm bố ?”
Hoắc Tây trong sáng như chứ? Cô quan tâm nhưng Trương Sùng Quang gọi cô .
Anh từ từ qua, nghiêng ghé sát cô cũng chăm chú áo cổ áo hôm nay cô mặc.
Trương Sùng Quang : “Làm , còn dám về? Bạch Khởi thấy cơ thể em phản ứng ?”
“Không cần phiền lòng. "
Hoắc Tây lạnh: “Tổng giám đốc Trương trái bằng ngày xưa nữa ! Bất kể là từ phương diện kỹ thuật là sinh lý, thụt lùi khá nhanh, làm ... Có tiền cũng nỡ lấy chút để luyện ? Ích kỷ như tác phong của tổng giám đốc Trương!” Cô nghiến răng nghiến lợi một bước nhường.
Trương Sùng Quang tức đến , hừ: “Tối hôm qua em thoải mái ? Không thoải mái đến nỗi em chịu làm bốn với ?”
Hoắc Tây trừng một cái, trong sảnh.
Trương Sùng Quang ở phía lạnh lùng : “Đi chút tự nhiên đói"
Cô trực tiếp tháo giày cao gót đập về phía , Trương Sùng Quang dễ dàng né , còn chút gì đó... Lầu hai vang lên tiếng của Hoắc Minh: “Hai đứa đang làm gì đó?”
Đợi đến khi ba gặp ở phòng khách, Hoắc Minh uống sâm xoa trán: “Một làm , một bây giờ là tổng giám đốc của công ty lên sàn giá trị thứ hai Á Châu, còn giống như trẻ con đấu , hai đứa cần mặt mũi ?”
Trái Hoắc Minh còn mặt mũi để gặp khác . Đặc biệt là còn mặt mũi gặp Bạch Khởi.
Tối hôm qua, Hoắc Doãn Tư về như với ông: “Bố, chị với Sùng Quang vẫn còn bên ! Buổi tiệc về , cùng một chiếc xe còn hôn
xe nữa, thấy vẻ khách sạn mà là đến nơi ở!”
Giọng của lạnh lùng: “Nói chừng nhà chúng tiệc rượu nữa!”
Chữ... thật sự dùng quá vi diệu. Mũi của Hoắc Minh tức đến nghiêng.
Không ông hai đứa nhỏ ở bên ... Bên cạnh Hoắc Tây còn Bạch Khởi , tuy ông thích giới giải trí lắm nhưng đứa trẻ Bạch Khởi bây giờ cũng tồi, rút khỏi ?
Người trong sạch sẽ, tính cách cũng định.
Thật so với Sùng Quang hợp với Hoắc Tây hơn, nhưng một như ức hiếp!
Hoắc Minh dậy, cuối cùng quyết định: “Hai đứa dính khi nào ? Có đúng với Bạch Khởi ? Từ nhỏ bố dạy hai đứa như thế nào, như một, giữ lời hứa!”
Vừa , Hoắc Doãn Tư cũng từ lầu xuống.
Tối hôm qua uống đến trễ, hôm nay xem chút tỉnh táo.
Hoắc Tây liếc quá vô cùng nóng giận.
Hoắc Doãn Tư đeo đồng hồ kim cương, mỉm : “Em khá thích Bạch! Chị, cũng thể ức h.i.ế.p thật thà ?”
Hoắc Tây kêu im miệng!
Hoắc Minh tán đồng gật đầu: “! Không thể bởi vì Bạch Khởi gì cũng theo con mà con thể đối xử với nó như ! Nói ... Là bố Bạch Khởi là hai đứa đảm bảo đứt?”
Phủ nhận là phủ nhận .
Hoắc Tây dứt khoát bảo đảm: “Con cắt đứt với ! Sống thật với Bạch Khởi!”
Hoắc Minh Trương Sùng Quang: “Thái độ của cháu thì ?” Trương Sùng Quang cúi đầu, chơi bật lửa quan tâm: “Được thôi!”
Hoắc Minh tức đến ong não, đùng đùng lên lầu: “Được thôi, chuyện của hai đứa bố quan tâm nữa!”
Ông kiện cáo với Ôn Noãn.
Ông quản nổi, kêu Ôn Noãn quản !
Hoắc Tây cũng rời , trong phòng khách chỉ còn hai Trương Sùng Quang và Hoắc Doãn Tư, Trương Sùng Quang
đàn ông nhỏ hơn mấy tuổi, lạnh lùng hỏi: “Anh tin em sẽ thích Bạch Khởi!”
Hoắc Doãn Tư là tính cách dối trá như thế. Lạnh lùng, kiêu ngạo!
Sao thích Bạch Khởi chứ?
Hoắc Doãn Tư đeo đồng hồ xong một chút nữa ạn còn đánh golf, chăm chú đàn ông ở mặt —
Hứ, tình yêu trêu đùa đến chật vật vô cùng! Hoắc Doãn Tư nhẹ: “Không hợp ý ? Bố miệng hướng về phía Bạch Khởi, thật chỉ mong chị chọn ! Ông ... ăn ở hai lòng!
Chị của với ông cùng một tính!”
“Trương Sùng Quang thật sự cho rằng bây giờ chị em còn chơi đùa với ?”
Hoắc Doãn Tư xong, Trương Sùng Quang híp mắt.
Theo như hiểu thì con của Hoắc Doãn Tư là giả vờ nghiêm chỉnh nhất, sẽ nhiều lời.
những lời ẩn ý khác! Khiến cho khác nghỉ ngờ.
Trương Sùng Quang tuy nghỉ ngờ nhưng mặt lộ , chỉ nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Cậu khá là hiểu cô đó!”
“Thật ngại quá! Chúng là chị em ruột!” “Trương Sùng Quang, cũng xem như cùng chị lớn lên, nếu như †ám phần hiểu chị thì hai cũng đến bước như ngày hôm nay!"
“Anh cảm thấy chỉ là bởi vì chăm sóc Thẩm Thanh Liên ?” Hoắc Doãn Tư tiếp tục , im miệng .
Anh nhấc tay thời gian: “Thật ngại quá, hẹn tổng giám đốc Vương đánh golf, sắp trễ giờ !”
Một lúc ở phòng khách rời hết.
Trương Sùng Quang một lúc cũng cảm thấy nhàm chán nên rời , giúp việc trong nhà giữ ăn cơm, là ý của ông chủ.
Trương Sùng Quang suy nghĩ, vẫn ở . Khá bất ngờ đường còn gặp Hoắc Tây.
Xe của cô hư ở bên đường, đang gọi điện thoại đợi đến sửa, Trương Sùng Quang chạy xe chậm bóng dáng cô.
Thật mảnh khảnh!
Không chút dáng vẻ giống như từng sinh con, tối hôm qua khi ôm eo mảnh của cô, chỉ cảm thấy vẫn như khi...
Yết hầu của Trương Sùng Quang động đậy. Anh dừng xe , hạ kính xe xuống, thấp giọng gọi cô: “Hoắc Tây?”
Hoắc Tây thấy đang chuyện với trong điện thoại mấy câu, lúc mới cúp điện thoại.
Trương Sùng Quang xuống xe, xe của cô: “Xe hư ? Cần đưa em ?”
Hoắc Tây cũng tránh , lạnh nhạt : “Người của tiệm 4S sắp đến !”
Trương Sùng Quang gật đầu.
Bộ dạng của giống như rời nhưng bước chân dừng , do dự chút mới mở lời: “Tối qua...”
Hoắc Tây với bộ dạng để ý: “Chúng đều quên !” Trương Sùng Quang chăm chú cô.
Một lúc , cũng nhạt: “! Quên ! Bây giờ bên cạnh cô mài”
Đương nhiên cảm thấy sự lạnh lùng của cô liên quan đến hận, chỉ là lạnh lùng chính là sự lạnh lùng bất cứ dây dưa nào với ...
Ngồi lên xe, Trương Sùng Quang nhanh chạy xe . Trong kính chiếu hậu hình bóng của Hoắc Tây từ từ trở nên nhỏ.
Anh nắm chặt vô lăng, cắn răng nhẹ: Hoắc Tây vì em về? Rốt cuộc làm gì?
Suy nghĩ kỹ tối hôm qua, đạt mục đích quá dễ dàng.
Với tính cách của cô nếu như thì dù mất mặt cũng theo rời , huống hồ là lên giường còn làm bốn .
Ngã tư tiếp theo, xe của Trương Sùng Quang thắng gấp .
Mặt biểu cảm, nhớ lời của Hoắc Doãn Tư: “Chị bây giờ lẽ chơi với !”
, Hoắc Tây đồng ý lên giường với chứ? Tối qua rõ ràng là cô kế hoạch xong!
Lễ phục gợi cảm, ở riêng... đều là cô tính hết, tính thấy cô sẽ kiêm chế , sẽ nhịn kéo cô về nhà làm chuyện đó.
Ánh sáng chiếu trong xe, vốn dĩ chói mắt.
giống như cảm giác , chậm sờ điếu thuốc để lên môi.
Lên giường, mang thai... Miên Miên!
Đứa trẻ hai tuổi rưỡi, vốn dĩ nuôi ốm quá đáng chứ! Tuy trắng trẻo nhưng trông luôn mạnh khoẻ.
Trái tim của Trương Sùng Quang đột nhiên trùng xuống.
