Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1660-1669 Bà Hoắc ho nhẹ một tiếng

Cập nhật lúc: 2025-10-19 10:14:21
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đêm nay Hoắc Tây ngủ ngon giấc, sáng sớm hôm thức dậy, con mắt sưng lên dùng ít phấn mới che lấp .

trong gương mà hoảng hốt. Thật sự già hơn lúc .

Không chỉ vì từng sinh con, mà còn vì tâm trạng, đôi mắt của trong gương hề ánh sáng, khác với Hoắc Tây đây.

Cô nhớ đến đầu tiên mất Trương Sùng Quang, cô cũng như thế .

Thì , từng vẫn khác.

Dưới tầng tiếng của Miên Miên, Hoắc Tây chuẩn cho bản nhanh hơn, đó xuống tầng.

Bạch Khởi và Miên Miên bàn ăn.

Miên Miên ngoan, cô bé tự ăn cơm, chỉ thỉnh thoảng Bạch Khởi chăm sóc thôi. Hoắc Tây đến , thấp giọng : “Lát nữa đưa Miên Miên về! Cậu ở nhà nghỉ ngơi .”

Cô cũng Bạch Khởi tham gia quá nhiều, sức khỏe , mà Trương Sùng Quang gặp chắc chắn chuyện dễ , Bạch Khởi nhạt một tiếng: “Tôi về với chị !”

Nói xong, chạm tóc của cô: “Sao chị quên , bây giờ chúng đang là một đôi vợ chồng ân ái đấy.”

Hoắc Tây nhạt một tiếng. Miên Miên ăn sáng xong thì leo lên n.g.ự.c Bạch Khởi, nhỏ giọng kể với bố nhỏ của là hôm qua cô bé thấy chó chó đốm nhỏ, cô bé dùng tất cả

những từ nhất để miêu tả Tiểu Quang .

Bạch Khởi ung dung một tiếng: “Dì cho ?” Câu với Hoắc Tây.

Hoắc Tây gật đầu: “Tôi sẽ với dì! Dù nghĩ sẽ đến thường xuyên .”

Lòng tự trọng của đàn ông cho phép đến liên tục. Có lễ chỉ gặp Miên Miên một chút thôi.

Bạch Khởi hỏi nữa, ăn sáng xong thì để ít quà lên xe. Hoắc Tây ôm Miên Miên lên xe, cô nhẹ: “Để lái!”

Bạch Khởi kiên trì, cuối cùng vẫn là lái.

Nửa tiếng , chiếc xe chậm rãi nhà họ Hoắc. Không chỉ Hoắc Minh, Ôn Noãn và các chị em ở đây, ngay cả Hoắc Chấn Đông và bà Hoắc cũng mặt.

Có Hoắc Chấn Đông ở đây thì đến lượt Hoắc Minh chuyện.

Vừa thấy mặt, Hoắc Chấn Đông ôm Miên Miên và , quở trách đứa con trai Hoắc Minh vô dụng, cuối cùng mắng tên nhóc Trương Sùng Quang.

Hoắc Chấn Đông mắng xong một vòng: “Tên nhóc Sùng Quang ? Con của nó, nó bỏ ?”

Bà Hoắc ho nhẹ một tiếng.

Lúc Hoắc Chấn Đông mới thấy Bạch Khởi, hừ lạnh: “Tiểu Bạch là Tiểu Bạch, Sùng Quang là Sùng Quang! Không thể vì Tiểu Bạch chăm sóc Hoắc Tây hai đứa nó thì tha cho tên nhóc Sùng Quang ! Sao , nuôi con dễ thế , chỉ cần gieo mạ chuyện đó liên quan đến nó nữa ?”

Vừa xong, trong sân vang lên tiếng xe ô tô.

Xe của Trương Sùng Quang dừng , xuống xe đóng cửa xe, lễ phép : “Ông nội!”

Hoắc Chấn Đông , sang Hoắc Tây và ừ nhẹ một cái. Bầu khí tế nhị.

Mọi đều Hoắc Tây thì Trương Sùng Quang sẽ bỏ cuộc, chỉ là ngờ sẽ xuất hiện cùng với Bạch Khởi...

Hoắc Minh dày mặt: [Ông tôn trọng diễn biến của cuộc đào thải, tôn trọng chiến thắng.]

Ôn Noãn phiền não.

Sùng Quang là bố của Miên Miên, nhưng hình như Bạch Khởi và Hoắc Tây đang yêu .

Tay trái tay đều là da thịt, làm đây?

Lúc , Trương Sùng Quang mở cửa xe , một con ch.ó đốm chui trong xe .

Nó nhanh nhẹn rung lắc .

Sau đó, cơ thể nhỏ béo tròn mập đó tự động chạy đến bên Hoắc Miên Miên, và ngửi mùi thơm bên chân cô bé.

Miên Miên đột nhiên ôm lấy nó.

Trương Sùng Quang đổ dồn ánh mắt con gái, âm thầm một lúc nhỏ: "Sau nhớ nó thì thể đến chỗ của chú." Đối với cô nhóc mà , dù cũng là lạ, Miên Miên thích chó, nhưng thiện với Trương Sùng Quang, cô bé ôm chú chó đến bên cạnh Bạch Khởi.

Bạch Khởi mỉm , xoa lấy mái tóc xoăn màu của cô bé. Trương Sùng Quang chằm chằm một lúc lâu.

Cuối cùng sang Hoắc Tây, nhưng thấy Hoắc Tây cũng đang Miên Miên với Bạch Khởi... Không, hầu hết là cô về Bạch Khởi, trong ánh mắt điềm đạm của cô thậm chí còn mang vẻ dịu dàng.

Trái tim nặng trĩu, ánh mắt càng u ám hơn.

Hoắc Chấn Đông đôi mắt, ông xổm xuống với Miên Miên: "Ông sẽ mua cho cháu một con."

Miên Miên Tiểu Quang.

Cô bé ôm lấy Tiểu Quang buông, đó Bạch Khởi dẫn cô bé sân chơi, một lớn một nhỏ vẻ ấm lòng, Hoắc Chấn Đông dậy hời hợt : “Tên nhóc tệ lắm.”

Hoắc Tây nhạt.

Hoắc Minh đổi chủ đề, bảo trong nhà cũng để cho dễ chuyện.

Người nhà họ Hoắc đông, đông đen một nhà.

Cách xa một thời gian tán gẫu, nên lúc nào cũng nhiều chuyện .

Nói nhiều, bế lấy Miên Miên, trong nhà lượt ôm ôm hôn hôn cô bé, yêu chiều thế nào cũng đủ, đại khái là vì Trương Sùng Quang ở đó nên thật kiềm chế .

Lúc giấu Trương Sùng Quang.

Anh càng lúc càng im lặng, chỉ sofa trong góc hút thuốc, nhưng khi Miên Miên đến thì dập tắt điếu thuốc, Miên Miên tò mò ngay thẳng.

Trương Sùng Quang vẻ nhạt nhẽo. Trong lòng cực kỳ khó chịu.

Buổi trưa bữa cơm, vợ chồng Hoặc Chấn Đông về, Bạch Khởi dỗ dành Miên Miên ngủ.

Hoắc Tây ba năm về nhà.

khắp xung quanh càng đến phòng ngủ của ở tầng ba.

mới đến tầng hai thì một bàn tay to lớn tóm chặt cơ thể, tiếp theo đó kéo đến căn phòng ngủ màu hồng nhạt, đây là căn phòng cô từng ngủ .

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng .

Trương Sùng Quang cũng buông tay .

Anh dựa cửa, lưng dựa thẳng tắp cánh cửa, chút căng thẳng, dáng vẻ của thợ săn.

Hoắc Tây từ từ .

Đây xem như là khi trùng phùng thì đầu bọn họ ở một với như .

Tính thì cuối cùng họ ở một với là trong căn hộ. Rõ ràng là ôm mà ngủ, rõ ràng là mật như .

Thế mà ba năm đó chẳng một lời nào, gặp cô nuôi con cùng với đàn ông khác, thậm chí còn đưa về nhà.

Sự im lặng bao trùm phòng ngủ.

Cuối cùng Hoắc Tây lên tiếng: "Như ý gì đây?'

Trương Sùng Quang vẫn cứ dựa cửa, lặng lẽ châm một điếu thuốc cho miệng chậm rãi hít lấy một , đó dập tắt, dường như dùng thời gian để xoa dịu một chút.

"Lâu gặp." Anh . Hoắc Tây lên tiếng.

Trương Sùng Quang lên tiếng: "Tại lúc đó hỏi ? Tại bỏ như ? Có thật sự tội thể tha thứ ? Hay là... Căn bản là em cảm thấy tình cảm giữa chúng đáng để em lên tiếng hỏi?"

Hoắc Tây xong vẻ bình tĩnh.

"Đối với thì đó là tội thể tha thứ." ", đáng."

"Trương Sùng Quang, bây giờ khác , lẽ bọn sẽ kết hôn."

"Vậy ?" Chân mày thêm mấy phần mỉa mai, bước về phía mấy bước và giọng trầm thấp: “Cơ thể lắm nhỉ.”

Đã đến gần , nhưng vẫn cứ đến gần hơn.

Cho đến khi thở hòa , dường như thể phả một làn nóng đến lên cô, lúc mới khàn giọng tiếp tục : "Cơ thể như thể thỏa mãn em ? Tôi thể nhớ rằng mỗi em đều , quấn quấn... thể thỏa mãn em thì sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa bọn em chứ?"

Anh hà khắc vô lễ.

Khóe mắt Hoắc Tây đỏ mang một chút ướt át.

cô vẫn kiềm chế cảm xúc mỉa mai: “Không liên quan đến .

"Vậy ?"

Đột nhiên nắm chặt cánh tay của cô ấn cánh cửa, khi Hoắc Tây kịp phản ứng thì cơ thể của áp sát , và dồn cô cánh cửa.

Cằm cô một tay siết chặt.

Đôi môi nóng bỏng chặn miệng cô, thô bạo ngấu nghiến, thỏa mãn hôn sâu.

Hoắc Tây chịu.

Cô cố sức vùng vẫy, nhấc chân lên đá .

căn bản đàn ông để ý đến chút đau đớn , dùng sức nóng khống chế cô, trong lúc bám lấy thì thở hỗn loạn, bốn mắt , sự yêu hận đối với .

"Thật chơi c.h.ế.t em."

Trương Sùng Quang chuyện thô lỗ hơn nhiều, từ từ chồm đến áp trán cô: "Chơi với mấy ?"

Hoắc Tây vung tay tát .

Anh chụp cô đó quấn lấy hôn môi cô, cô cắn một phát. Anh quan tâm mà l.i.ế.m lấy vết m.á.u đỏ thẫm đó và lạnh lùng: "Biết cắn ?"

Giọng Hoắc Tây lạnh tanh: "Trương Sùng Quang, rốt cuộc như thế nào?"

"Lời nên để hỏi em."

Anh nhẹ nhàng vuốt má cô: "Không để một lời mà rời bỏ , quyết tâm đoạn tuyệt qua với , sinh con của , như là vẫn còn yêu ? tại còn đưa Bạch Khởi đến giả danh lừa bịp mặt ? Tại ở cạnh nhà ? Hoắc Tây, em làm cái gì?"

Nhịp tim cô đột nhiên đập nhanh hẳn lên, sợ thấu.

giây tiếp theo hỏi: "Hay là thật sự , nhớ nhung cơ thể của ?"

Hoắc Tây tát một bạt tai.

Không khí ngưng , khuôn mặt Trương Sùng Quang vẫn , giống như đoán hành động của cô.

Thậm chí còn .

Hoắc Tây cử động, nhưng đè chặt vai cô hết sức ấn cô xuống trở .

Anh cho phép cô .

Hoắc Tây chằm hồi lâu, cuối cùng đầu : "Anh mắt thì thể chuyển nhà, thì thể tránh, Trương Sùng Quang... Tôi làm khó , hy vọng cũng đừng làm khó ."

Làm khó...

Anh bật , nụ khó coi.

Từ đầu đến cuối để ý Bạch Khởi, nhưng chẳng thể nào thành lời, chỉ thể lời khó để xoa dịu nỗi buồn trong lòng , cô giải thích nhưng Hoắc Tây hề làm , thậm chí cô còn phủ nhận quan hệ mật với Bạch Khởi.

Tâm can của khơi dậy nỗi đau đớn.

Ngay lúc hai đang cứng đờ thì vang lên tiếng gõ cửa, tiết tấu nhẹ nhàng.

Bên ngoài là tiếng của Bạch Khởi: “Hoắc Tây, chị ở bên trong ?” Hoắc Tây Trương Sùng Quang.

Khóe miệng của nhếch lên, đó đổ gần bên tai cô: "Có thích cảm giác kiểu tình cảm vụng trộm ?"

Giọng của Hoắc Tây lạnh giá: “Mấy năm gặp mà biến thái hơn nhiều đấy.”

Nói xong cô mở cửa .

Ba bất ngờ . Hoắc Tây Bạch Khởi mà trực tiếp bỏ để hai đàn ông.

Thế mà Bạch Khởi phong độ: "Anh Sùng Quang, và Hoắc Tây đang... nhớ về tuổi thơ ?"

Trương Sùng Quang nhạt: "Gần như thế, cảm giác tệ." Lúc rời , khẽ chạm vai Bạch Khởi. Mang một chút khiêu khích.

Bạch Khởi cụp mắt xuống với dáng vẻ quan tâm, nhưng đợi Trương Sùng Quan khỏi thì nụ của nhạt dần.

Là thật sự quan tâm ? Sao thể chứ.

Cậu ước một cơ thể , nếu như thì điên cuồng tung cửa cắt ngang bọn họ, chứ mặc kệ.

Cậu Hoắc Tây lên giường với Trương Sùng Quang. Cậu càng nghĩ rằng, nếu như một thì thêm nữa.

Làm làm những chuyện giữa nam nữ.

Không chỉ là tính chiếm hữu của đàn ông, mà còn là nỗi xót xa của đối với Hoắc Tây, đoán trong lòng Hoắc Tây vẫn còn

sự tồn tại của Trương Sùng Quang, nhưng cô cũng chẳng làm gì với cả.

Khi trái tim của phụ nữ c.h.ế.t thì cơ thể cũng c.h.ế.t theo. Đâu còn thể khát vọng nữa chứ.

Bạch Khởi mở toang cánh cửa chậm rãi , đầu tiên đến đây.

Cậu ngưỡng mộ Trương Sùng Quang, ngưỡng mộ đó lớn lên cùng với Hoắc Tây, thể ngủ cùng một chiếc giường nhỏ, từng bộ tình cảm của Hoắc Tây

Cậu chỉ thua về mặt thời gian, chỉ là thời gian, chỉ là trình tự .

Bạch Khởi bao giờ yêu ai.

Cậu chỉ thích Hoắc Tây, chiếm hữu cô, giữ cô bên cạnh mãi mãi.

nhiều năm trôi qua, tình cảm của đổi. Hoắc Tây cũng hiểu ... Hoắc Tây phòng ngủ tầng ba.

Miên Miên ngủ , hình nhỏ nhắn của cô bé ngủ chiếc giường lớn, và chú chó đốm bên gối.

Nghe nó tên Tiểu Quang.

Hoắc Tây thầm nghĩ, thật sự Trương Sùng Quang đặt tên để khiến luôn luôn nhớ đến ?

chú chó con quá đáng yêu, Hoắc Tây nhịn xoa bộ lông của nó.

khi ngón tay chạm thì cô đột nhiên rụt , Chú chó tỉnh .

Đôi mắt màu đen giống như hạt nhãn, nó đáng thương Hoắc Tây.

Trong cổ họng còn phát tiếng kêu hư hư.

Cơ thể nhỏ bé rụt , cái đuôi một vòng khiến yêu thích.

Hoắc Miên Miên trở , cánh tay đặt thẳng lên của Tiểu Quang, nó chỉ kêu khẽ khẽ chứ phản kháng... Cuối cùng Hoắc Tây đưa tay vuốt nhẹ lên bên ngoài của cô bé.

Buổi tối, Miên Miên thức dậy.

Cô bé mặc một chiếc váy ngủ hoa nhỏ màu trắng, cơ thể nhỏ xinh, cái đầu thì to to.

Cô bé dụi mắt dậy.

Bốn bề vẻ xa lạ, cô bé chút hoảng sợ nhưng bên cạnh chú chó nhỏ kêu lên.

Miên Miên ôm nó trong chăn. Ấm áp.

Hoắc Tây đang sách ở phòng khách, thấy âm thanh thì , Miên Miên í ới gọi , nhưng vẫn cứ ôm lấy Tiểu Quang buông.

Hoắc Tây hôn cô bé dịu dàng : "Bé ngoan uống thuốc ." Miên Miên nhớ đến thuốc đắng, khuôn miệng liền xệ xuống.

cô bé vẫn ngoan ngoãn.

Cô bé ôm chú chó: "Tiểu Quang cũng uống."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1660-1669-ba-hoac-ho-nhe-mot-tieng.html.]

Hoắc Tây kiên nhẫn : "Tiểu Quang là chó con uống thuốc." "Vậy nó mà ốm thì làm ?"

Hoắc Tây đang trả lời thế nào, thì Bạch Khởi mang thuốc , và còn cả ly nước cam, là loại nước mà Miên Miên thích uống nhất.

Bạch Khởi bên giường, bế cả cô nhóc đang ôm chú chó lên chân.

Miên Miên ôm lấy dựa lòng uống thuốc.

Bạch Khởi dỗ dành vài câu sang Hoắc Tây, nhẹ nhàng: “Không ngoan ?”

Hoắc Tây cũng : "Nó khá lời ." Mới xong thì ở cửa thêm một .

Ngước mắt lên , thế nào mà là Trương Sùng Quang, lẽ từ đến nay đây cần báo , hôm nay cũng như , ngờ thấy cảnh tượng .

Đã thiết càng thiết hơn.

Nụ dịu dàng giống đó tựa như một đôi vợ chồng yêu .

Cổ họng Trương Sùng Quang khẽ động: "Tôi chuẩn về đây." Anh chỉ Tiểu Quang: "Tôi đến để dắt chó."

Miên Miên trả cho , nên ôm chặt lấy chú chó, chằm chằm... Vốn dĩ Trương Sùng Quang dùng chú chó đến lừa con gái, nhưng lúc chịu nổi ánh mắt như .

Trong lòng đủ cay đẳng , hà cớ gì làm hài lòng trẻ con chứ?

Trước khi lý trí trở , lên tiếng: "Nếu thích thì tặng cho Miên Miên."

Miên Miên vui thể tả: "Cám ơn chú."

Hóa , cô bé hôn một cái, dù cũng là tình cốt nhục , nhưng Bạch Khởi vẫn còn bên cạnh, Trương Sùng Quang mím môi với Hoắc Tây: "Tôi lời với em, xuống lầu đến bên xe ."

Trương Sùng Quang xong vẻ như chuẩn ngoài.

Tuy mới chỉ nuôi một thời gian ngắn, nhưng chú chó đốm nhỏ vẫn nhận , kêu gầm gừ theo .

Nó nhảy Miên Miên xuống và lủi đến bên cạnh Trương Sùng Quang.

Một tay Trương Sùng Quang bế nó lên và đưa ngón tay vuốt bộ lông của nó, và còn đưa Miên Miên.

Ánh mắt của mang quá nhiều sự dịu dàng: "Nuôi nó cho nhé." Miên Miên nửa hiểu nửa . Chỉ là cô bé cũng như một chú mèo con: "Cám ơn chú.”

Trương Sùng Quang khuôn mặt tròn trịa đó mà với cô bé rằng, là bố chứ chú gì đó .

hình ảnh Bạch Khởi và Hoắc Tây sánh vai cùng khiến đau đớn.

Anh vội bước nhanh khỏi phòng ngủ.

Xuống lầu, khi định rời khỏi biệt thự, thấy bầu trời chỉ còn một chút bóng tịch dương.

Chân trời ánh lên ánh sáng vàng.

Đợi đến khi dừng bước , Trương Sùng Quang cảm thấy nhói đau ở vùng ngực, nhịp tim cũng đập nhanh hơn... Anh mò lấy một điếu thuốc màu trắng, ngón †ay run rẩy châm nó lên.

Ôn Noãn từ từ bước đến: "Sùng Quang."

Bà điềm đạm gọi , khi thấy rõ sắc mặt của thì khỏi khuyên nhủ: "Không bác sĩ là phổi của con nên hút thuốc ít ?"

Trương Sùng Quang nhạt: "Nhất thời con nhịn ." Nói như nhưng vẫn dập tắt điếu thuốc.

Ôn Noãn đắn đo một lúc nhưng vẫn quyết định gì thêm, chỉ căn dặn một vài chuyện trong cuộc sống, giống như tất cả các bậc cha bình thường đời.

Khóe mắt Trương Sùng Quang cay cay: "Mẹ, con ."

Ôn Noãn , cùng vẫn bước lên chỉnh sửa cổ áo cho : "Qua mấy ngày nữa đến ăn cơm."

Trương Sùng Quang đang định thì Hoắc Tây .

Ôn Noãn đầu thấy con gái, bà đoán bọn họ ắt chuyện .

Thật sự bà cũng thế nào.

Nếu như một Hoắc Tây một thì bà và Hoắc Minh còn thể tính toán, nhưng bây giờ về cùng Bạch Khởi, hơn nữa thái độ hai mập mờ chứ giống như . Bọn họ làm lớn can thiệp cũng lắm.

Nhiều năm qua , Ôn Noãn vẫn dáng vẻ dịu dàng: "Hai con chuyện , xem Miên Miên."

Bãi đậu xe chỉ còn hai bọn họ, bóng chiều tà chân trời nuốt chứng, tia sáng vàng cuối cùng cũng hoàng hôn thâu tóm, U ám, khiến cho vẻ mặt sâu xa khó hiểu như .

Hoắc Tây về chân trời xa xăm lên tiếng .

Trương Sùng Quang cô, trong ánh mắt sự giằng co cũng sự mơ hồ, hiểu tại năm đó cô yêu

như thế, còn bây giờ thể điềm nhiên như yêu một đàn ông khác, cùng nuôi dưỡng con của cô và .

"Hoắc Tây, rốt cuộc em trái tim ?” Hoắc Tây thu ánh mắt đồn lên khuôn mặt .

Trương Sùng Quang châm thêm điếu thuốc, khi cụp mắt xuống hít vài bình tĩnh về phía cô, giọng khàn khàn làm cả: "Tôi... thể... tính toán những năm qua."

Anh dùng hết tất cả tự trọng của đàn ông để thốt những lời . Ba năm hôn ước với Hoắc Tây, mấy năm nay cô sớm tối bên với Bạch Khởi, giống như với việc vợ theo khác, suy nghĩ bọn họ phát sinh quan hệ mật , xảy bao nhiêu , chỉ nghĩ thôi khiến chịu đựng nổi.

cuối cùng vẫn thỏa hiệp, với Hoắc Tây là... tính toán.

Hai bên đều im lặng một dài.

Cuối cùng thật lâu Hoắc Tây mới : "Trương Sùng Quang, đang ?”

Dĩ nhiên là . Hoắc Tây cụp mắt xuống: “Đáng tiếc là , quá khứ là quá khứ.” Cô xong thì đầu rời , nhưng Trương Sùng Quang gọi cô .

Anh : 'Hoắc Tây, chúng về chuyện quyền nuôi dưỡng Miên Miên "

Hoắc Tây đột ngột xoay .

Trương Sùng Quang đang hút thuốc, đầu ngón tay dài đang kẹp lấy điếu thuốc, nheo mắt , dáng vẻ thu hút khác.

trong mắt cô vô cùng đáng ghét.

Hoắc Tây lập lời của : "Anh quyền nuôi dưỡng Miên Miên?”

"."

Hoắc Tây thản nhiên, cô lên vài bước đến gần , gần đến mức hầu như thể ngửi thấy mùi sữa tắm cô, khoan khoái và nhẹ nhàng.

Tình yêu đơn thuần chính là như .

Cô rời bao lâu thì cơ thể trống rỗng bấy lâu. Ngay cả tự giải quyết dường như cũng .

Hoắc Tây hề cô áp sát , hạ giọng xuống khẽ: "Sự cống hiến của chẳng qua chỉ là vài giây phút đó thôi, đau đớn đó ? Anh là nữa đêm pha sữa cho nó

uống ? Hay là mà ôm nó bệnh viện trong đêm khi nó ốm?"

"Trương Sùng Quang, ." "Dựa cái gì mà đòi Miên Miên."

Khi cô lên án , trong giây lát phản bác.

Anh : [Nếu em rời thì vẫn luôn bên cạnh.] nghĩ, thì , cô sẽ vì cô hận . Trương Sùng Quang nhẹ: "Bởi vì là bố của nó, bởi vì bỉ ổi vô sỉ, bởi vì chính là loại hổ, bỏ một đồng mười đồng, câu trả lời em hài lòng chứ?"

Hoắc Tây chằm .

Trương Sùng Quang thụt lùi vài bước, dập điếu thuốc vẻ nhạt: "Em nên của ngày hôm nay thể một phen sống mái với nhà họ Hoắc, cũng quan tâm em mắng như thế nào, cùng lắm là một kẻ lòng đổi , đồ vong ơn, tòa Hoắc Tây, Miên Miên, đương nhiên em cũng thể lựa chọn thưa kiện, và đưa con bé về bên ."

Thậm chí còn suy nghĩ thê lương, chỉ cần cô về bên , thì sẽ nhắc một chữ đến chuyện của Bạch Khởi. Hoắc Tây cụp mắt xuống mỉm : "Được, thì thưa kiện ." Cô xong thì bỏ .

Đi vài mét thì giọng kéo căng của Trương Sùng Quang vọng lưng: "Em yêu ?”

Hoắc Tây hề dừng mà bỏ thẳng.

Trương Sùng Quang trong cảnh chạng vạng bóng lưng của cô.

Một lúc bỗng ngẩng đầu lên tầng ba.

Tâng ba, Bạch Khởi ở ban công, mặc chiếc áo sơ mi trắng với xanh nhạt, cùng với chiếc quần bò cũ... Nhìn trẻ trung gọn gàng, cũng chút trưởng thành và quyến rũ.

Niềm tin kiên định ban đầu của Trương Sùng Quang chút lung lay.

Ít nhiều gì lúc cảm thấy Hoắc Tây yêu sâu đậm, nên cả đời sẽ yêu ai khác.

Cho dù là cô bên cạnh Bạch Khởi cũng xem như là tạm bợ.

Bạch Khởi trong cảnh chiều hoàng hôn khiến rời mắt , còn một loại cảm giác trách trời thương dân.

Đối lập là, Trương Sùng Quang đều là khí thế tàn bạo, tràn ngập mùi tiền.

Lần đầu tiên tự tin như thế. Nhìn một hồi lâu mới mở cửa xe lên xe lái xe rời khỏi... Hoắc Tây từ từ lên lầu.

Bạch Khởi tiếng bước chân đầu cô, Hoắc Tây khẽ : "Rất thuận lợi, chỉ cần... chỉ cần tìm một cơ hội thích hợp để ở một ."

Bạch Khởi lên tiếng, đàn ông nào buồn cả.

Có lẽ Hoắc Tây cũng thoải mái nên nhắc đến chủ đề nữa, cô về phòng ngủ thấy Miên Miên vẫn ôm lấy chú chó đó, quả thật là yêu rời tay.

Hỏi mới chú chó tên Tiểu Quang. Cô nghĩ: [Trương Sùng Quang cố ý nhỉ.]

Trương Sùng Quang cần kiện cáo Hoắc Tây ngay lập tức, về mặt tranh giành con cái thì trẻ em đủ ba tuổi sẽ ở cùng với bên nữ, đủ kiên nhẫn để đợi.

đều sống ở thành phố B, tóm sẽ thỉnh thoảng đụng mặt .

Có khi ở nhà họ Hoắc, cũng khi gặp ở bên ngoài, Hoắc Tây về văn phòng luật làm việc, ít nhiều gì lúc xã giao cũng sẽ gặp Trương Sùng Quang... Bên cạnh lúc nào cũng phụ nữ tới lui cùng, thể thấy đều là những nữ minh tinh giá trị khá cao thuộc hạng hai hạng ba, cũng là vì để chọc giận Hoắc Tây là thế nào, tóm là khá phô trương.

Hoắc Tây cũng lười để ý đến.

Hôm nay cô đang ký giấy tờ với văn phòng luật, công việc trong ba năm nay cô hầu như hỏi han gì.

Trở công việc nhiều. Thư ký gõ cửa: "Luật sư Hoắc... Tổng giám đốc Trương tìm cô." Hoắc Tây dừng bút , ngước mắt lên: "Trương Sùng Quang?”

Thư ký quan hệ giữa bọn họ, hơn nữa, địa vị của Tổng giám đốc Trương như nên cô dám thẳng tên mà chỉ mỉm gật đầu

Hoắc Tây cúi đầu xuống: "Để ."

Thư ký gọi thì bất ngờ, khi Trương Sùng Quang chỉ một , mà bên cạnh còn một nữ minh tinh.

Tuần còn tiệc xã giao với đăng lên báo, làm ầm vẻ chấn động.

Anh liền quan sát phản ứng của Hoắc Tây.

Hoắc Tây chỉ liếc bọn họ một cái cúi đầu xuống văn kiện, cô hỏi bừa một câu: "Là soạn thảo thỏa thuận hiền hôn nhân ?"

Nữ minh tinh lo lắng, cô gả nhưng Tổng giám đốc Trương chẳng hề ý đó.

Chỉ là cô cầm tiền đến để lấy lệ thôi.

Trương Sùng Quang sofa, thư ký pha cho một ly cà phê, khi uống một ngụm : 'Không , đến để hỏi quyết định của em."

Hoắc Tây đặt bản văn kiện xuống, cô , một lúc lâu mới nặn một câu: "Tông giám đốc Trương thành ý quá, dẫn phụ nữ chạy đến đây để hỏi bằng lòng theo ? Sao, khi sinh một đứa con, thì giá trị thể của trong mắt chính là giảm xuống thành như , chẳng ai cần ?"

Đương nhiên ...

Trương Sùng Quang Hoắc Tây, quả thật là sắp bốc hỏa .

từng sinh con, nhưng nữ tính hơn so với lúc , lúc mặc đồ công sở nên , nhưng mấy gặp cô đều mặc váy, đường cong mềm mại đấy đó quyến rũ c.h.ế.t .

Anh khao khát cô là...

Giọng khàn: "Quyết định của em?”

Hoắc Tây bắt đầu văn kiện của khẽ : 'Không , kiện tòa ."

Thật tế giọng của cô nhẹ nhàng mềm mại.

So với sự cứng nhắc ngày hôm đó hơn nhiều , tuy là lời từ chối nhưng thoải mái. Thậm chí Trương Sùng Quang còn cảm thấy, giống như là cô đang cám dỗ .

Anh cô chăm chú, còn nữ minh tinh bên cạnh cũng điều mà rời .

Hoắc Tây ngước mắt lên cửa đóng, cô khẽ: "Trẻ con." Có vẻ như hai từ kéo cách của bọn họ gần .

Trương Sùng Quang đến khóa cửa , chậm rãi dạo bước đến mặt bàn của cô, nghiêng nửa xuống, cơ thể cao lớn của chắn tầm của cô.

Hoắc Tây thể ngẩng mặt lên .

Trương Sùng Quang nghiêng nhẹ nửa phần về phía , giọng khàn khàn làm của : "Hoắc Tây, cảm thấy em đang cám dỗ nhỉ, ? Bạch Khởi chỗ nào dùng , thỏa mãn em ?"

Hoắc Tây vẫn ngẩng lên .

Thực cô là một phụ nữ trưởng thành, nhưng khi cô như , khiến phá hỏng sự vô tội trong ánh mắt của cô.

Trông cô giống như thuần khiết, vô tội.

Vẫn là một thiếu nữ mười mấy tuổi, trong buổi chiều hôm đó, bởi vì đầu tiên đến tháng mà luống cuống chân tay, sợ khác thấy đành trốn trong khuôn viên trường...

Cơn sóng tình mãnh liệt chạm . Bất ngờ kịp đề phòng.

Lúc , Trương Sùng Quang hiểu rõ nỗi hận của Hoắc Tây đối với năm đó, hận vứt bỏ tình cảm giữa hai bọn họ, bây giờ cũng như , hận cô từ mà biệt, hận cô khác ở bên cạnh.

Trước khi lấy lí trí, cô ôm tới bàn làm việc.

Bởi vì tư thế như nên chiếc váy ngang đầu gối nghiêm chỉnh của cô trông vô cùng gợi cảm, cách một lớp tất cọ lên chiếc quần tây màu xám đậm của .

Trương Sùng Quang cúi đầu khung cảnh hoang đường như , yết hầu khẽ chuyển động.

Hoắc Tây mở miệng: “Anh nghĩ nhiều !”

xuống, nhưng một cánh tay ấm áp khẽ ấn chân của cô , bàn tay đặt lên đôi tất của cô, hai đều vị trí đó.

Anh từng làm gì thì làm xé mở tất cả của cô bao nhiêu .

Khiến cô mở , đó thể dùng những phương thức bỉ ổi, vô sỉ nhất chiếm lấy cô.

bây giờ , con mắt đen ngòm của khẽ ngước lên, khóa chặt ánh mắt cô: “Anh nghĩ nhiều , chẳng lẽ trong lòng em còn hiểu?”

Nói xong, buông cô , tựa về phía .

Một điếu thuốc xuất hiện trong tay , bàn tay của to lớn, điếu thuốc ở trong tay chỉ kích thước như một que diêm.

Anh đốt điếu thuốc, hít sâu một .

Hoắc Tây từ bàn làm việc xuống, cô nữa vị trí của , liếc .

Hôm nay, thể Trương Sùng Quang tới đây để bắt bẻ. Có lẽ thấy cô. Mặc dù cũng , gặp mặt , cả hai bên đều vui vẻ gì!

Anh cứ chằm chằm cô như , điếu thuốc tay từ từ hút hết, đó dập tắt điếu thuốc, lúc rời cũng bất ngờ kịp đề phòng.

Cánh cửa mở khẽp .

Chỉ một tiếng nhẹ nhàng, nhưng đỉnh tai nhức óc bên tai cô.

Một tháng , Trương Sùng Quang chính thức khởi tố, giành quyền nuôi dưỡng Hoắc Miên Miên.

Bởi vì chuyện , Hoắc Minh gọi về nhà.

Đi một tiếng, lúc , phá tướng, giống như con ong, con chó.

vẫn vẻ xanh.

Người giúp việc căng thẳng nghênh đón : “Cậu cả!”

Trương Sùng Quang dừng bước, lên lầu, nhẹ nhàng bâng quơ : “Thời tiết nóng, bố vô cùng tức giận, lát nữa nấu cho ông ít kim ngân! Nếu lúc trở về thấy lo lắng!”

Người giúp việc sững sờ.

cả, chỉ cảm thấy đang ngọn đèn, cho dù đang thương cũng vẫn trai.

Còn ông chủ thừa dịp bà chủ vắng mặt nên mới dám chỉnh khác như ?

Người giúp việc còn đang suy nghĩ, Trương Sùng Quang rời , lúc xe, gửi tin nhắn cho Hoắc Tây. [Đã nhận đơn khởi tố ?]

 

Loading...