Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1590-1599 Sáng sớm hôm sau
    Cập nhật lúc: 2025-10-19 10:06:31
    Lượt xem: 8 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Trương Sùng Quang nhịn mà hôn cô một lúc.
Đêm nay ý nghĩ vô cùng to lớn đối với , đến mức hầu như thể nhắm mắt ngủ .
Sáng sớm hôm .
Cậu nhẹ nhàng bế Hoắc Tây khỏi lòng, dậy mặc quần oá đó xuống lầu. Ôn Noãn dậy từ sớm và đang chuyện với hầu về cách trang trí bữa sáng. Có lẽ vì bọn trẻ đang ở nhà nên bà giải thích chi tiết, bao gồm cả thực phẩm trong nước và thực phẩm đến từ phương Tây.
“Mẹ!” Trương Sùng Quang lên tiếng gọi bà. Ôn Noãn đầu nở một nụ : “Uống rượu xong ngủ ngon ?” Trương Sùng Quang tiến gần: “Không tồi!”
Ôn Noãn giải thích xong với hầu, thì hai cùng trong sân. Bà thích chăm sóc hoa và cây cỏ nên Trương Sùng Quang sẽ cùng bà.
Ôn Noãn nở nụ tươi như hoa.
Dưới ánh sáng ban mai, khuôn mặt bà dịu dàng và xinh , hề để lộ chút dấu hiệu nào của tuổi tác.
Bà chuyện với Trương Sùng Quang: “Con và em giá thế nào ? Gần đây hai đứa hòa thuận với ?”
Nếu là khác hỏi, lẽ Trương Sùng Quang sẽ trả lời một cách mặt dày hơn.
Mặt đỏ, tim cũng đập nhanh!
đối phương chính là Ôn Noãn, khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi nhịn mà ửng đỏ vì ngại ngùng: “Không ! Mẹ đừng lo lắng... chuyện sẽ xảy nữa !”
Ôn Noãn nhẹ nhàng : “Cũng kể cho về em gái của con! Trương Sùng Quang, hai đứa lớn lên cùng , cặp vợ chồng nào khác tình yêu như ! Cho dù hai đứa vợ chồng, con vẫn mối quan hệ gia đình với con bé.” Trương Sùng Quang chỉ ậm ừ cho qua.
Ôn Noãn đặt ấm nước xuống, đứa con trai của trong ánh nắng ban mai và cảm thấy thật trai.
Bà vuốt thẳng áo , nhẹ nhàng : “Mau lên lầu đánh thức Hoắc Tây dậy địt"
“Mẹ cùng con.”
Ôn Noãn mỉm : “Được! Mẹ cũng gặp em gái con! Bây giờ đang vui vẻ, mấy năm nay uống rượu, nhưng đêm qua uống nhiều!”
Trong lòng Trương Sùng Quang rõ nguyên nhân là gì.
Cậu gật đầu, cùng Ôn Noãn lên lầu tới tầng ba. Hoắc Tây vẫn còn đang ngủ.
Cô thích ngủ vùi đầu trong chăn. Trên chiếc gối trắng như tuyết chỉ còn một nhánh tóc đen dài. Trương Sùng Quang ở mép giường, thò tay trong chăn: “Mau dậy !”
Hoắc Tây từ chối, xuống thêm một lát nữa, giọng mơ hồ: “Khó lắm mới thời gian nghỉ ngơi, em ngủ một lát!” Trương Sùng Quang đơn giản chỉ xuống, ở giường, ôm cả chăn bông của cô.
Cậu đẩy chăn sang một bên, thì thầm tai cô: “Tối qua làm phiền em! Em ngủ mười tiếng mà vẫn còn ngủ tiếp ?”
Hoắc Tây tiếp tục chui trong chăn. Trương Sùng Quang còn cách nào khác chỉ thể bất lực, khàn giọng : “Ham ăn ham ngủ!” Hoắc Tây đưa tay khỏi chăn, nhẹ nhàng véo eo , hừ nhẹ một tiếng: Anh Trương cũng khá hơn chút nào !”
Đôi mắt trở nên sâu hơn như ăn tươi nuốt sống cô. Cuối cùng vẫn thể đánh thức cô, thật là do sẵn lòng chiều chuộng cô.
Sau khi xuống lầu, Hoắc Minh dậy. Sau khi tỉnh dậy khỏi cơn say, tinh thần của ông tất và trông vẫn còn mạnh mẽ, ông thể tiếp tục trong suốt
quãng đời còn .
Trương Sùng Quang gọi ông, Hoắc Minh dè dặt, liếc một cái: “Sao thế, Hoắc Tây lời con ?”
Thật trùng hợp, Doãn Tư ôm Hoắc Kiều xuống lầu ngay lúc đó. Hoắc Minh lật tờ báo buổi sáng, thản nhiên : “Sùng Quang, con vẫn cố gắng hơn nữa!”
Trương Sùng Quang cầm cà vạt xuống.
Cậu khẽ mỉm : “Muốn ngủ thì cứ để cô ngủ ! Con chút việc cần làm! Con sẽ đón Hoắc Tây saul”
Hoắc Minh hỏi : “Được lắm, chúng ở nhà cũng thể ở cùng , đành tách . Người thì sống chỗ , ở chỗ ...gia đình loạn !"
Tiểu Hoắc Kiều liếc một cái đó : “Tối qua còn ngủ trong phòng của em gái .”
Hoắc Minh đưa một ly sữa cho cô bé, cô con gái nhỏ nhẹ nhàng : “Cảm ơn bố.”
Hoắc Minh giả vờ quan tâm đến điều đó: “Sùng Quang, con ý định gì với Hoắc Tây ?”
Chuyện thể thực hiện , cứ ngủ với như mà gì cả!
Con gái của ông!
Tuy rằng, Sùng Quang thể coi là con trai của ông, nhưng...con gái vẫn khác con trai, nên luôn chịu thiệt thòi! Trương Sùng Quang nhẹ nhàng mỉm : “Thật con kết hôn với em ! Muốn xem Hoäc Tây thấy thế nào!”
Hoắc Minh gật đầu: “Vậy thì kết hôn!”
ông vẫn lo lắng, nếu kết hôn, vẫn sẽ qua đó ngủ. Điều gì sẽ xảy tiếp theo? Thật là đau đầu khi nghĩ đến cảnh sống chung một nhà!
Vào buổi tối, Trương Sùng Quang đến đón Hoắc Tây. Sau khi lên xe, liếc cô một cái hỏi: “Em ngủ cả ngày ?”
Hoắc Tây ậm từ trả lời: “Mới em bận công việc quá, mỗi ngày ngủ quá mấy tiếng. Cuối cùng em cũng thể chợp mắt một chút!”
Cô dựa lưng ghế: “Anh vẫn dày vò em bằng chuyện của nhà họ Trương! Trương Sùng Quang, đúng là đồ cầm thúi”
Cậu gì mà chỉ nhẹ nhàng chạm khuôn mặt cô. Cô giảm vài cân nhưng vẫn vô cùng xinh .
Anh một cách nhẹ nhàng: “Vậy lát nữa chúng siêu thị mua sườn bò, về nhà hầm cho em ăn nhé?”
“Thêm cả hoành thánh nữa!”
“Được ! Em ăn gì cũng ...Không !”
Đã lâu bọn họ chung sống hoà bình như thế , Trương Sùng Quang nhịn mà cúi xuống hôn lên đôi môi cô.
Hôn hôn , kiềm chế nổi mà cúi xuống hôn sâu hơn. Một sự vướng víu nhẹ nhàng kèm theo thở nóng bỏng, chỉ cần một nụ hôn sâu và nông như cũng vô cùng cảm động.
Mo9o[j lúc lâu , mới từ từ buông , nhẹ nhàng : “Đến siêu thị ! Mau theo !”
Hoắc Tây phản đối.
Lần bọn họ ở bên , tuy ngọt ngào nồng nàn như , nhưng bình yên hơn.
Trương Sùng Quang lựa chọn nhiều thứ.
Khi mua nhu yếu phẩm hàng ngày cho cô, thì Hoắc Tây , nhỏ giọng : “Em vẫn chuyển tới sống cùng !”
“Thỉnh thoảng em cũng qua đêm ở đó! Có một việc quen.” Hoắc Tây gì nữa. Đàn ông ân cần hơn, nhưng phụ nữ luôn phản đối điều đó.
Khi thanh toán, giỏ hàng đầy, Trương Sùng Quang lấy từ kệ hai hộp đồ cỡ XL, gồm hai mươi tư món và một chức năng đặc biệt.
Hoắc Tây vốn là một phóng khoáng, dễ dãi như , mặt chút phiếm hồng.
Cô che giấu điều đó bằng một cơn họ và : “Em sở thích như !"
Trương Sùng Quang mỉm : “Đó chắc chắn là một trải nghiệm thú vị!"
Những xung quanh đang bọn họ, đặc biệt là một phụ nữ chằm chằm Trương Sùng Quang. Khuôn mặt tuấn tú của Trương Sùng Quang làm như chuyện gì xảy , nhưng Hoắc Tây nhanh chóng kéo !
Thật vui khi gặp giáo viên vật lý thời trung học của .
Thầy giáo bọn họ một cách trìu mến, đó những món mà Trương Sùng Quang đặc biệt chọn, mỉm : “Sùng Quang, thật trùng hợp!”
Trương Sùng Quang trả tiền bằng một tay và đáp : "Chào thầy!”
Khi còn nhỏ, thỉnh thoảng cũng đến thăm thầy. Cậu mối quan hệ với thầy, vợ của thầy thích , và cũng vui khi gặp
một như : “Lần thầy thấy giáo viên về em, thầy gặp em, ngờ hôm nay gặp ở đây! Nào, hai đứa đến nhà thầy ăn tối ! Thầy mua nhiều thức ăn !" Trương Sùng Quang thể từ chối .
Cậu Hoäc Tây : “Em xem?”
Hoäc Tây mất lòng thầy nên đồng ý: “ em chuẩn quà, thật là thất lễ quá!”
“Thầy quan tâm đến điều đó.” Thầy đưa vợ về đó bảo đôi trẻ theo.
Trương Sùng Quang chuyển đồ trong cốp xe, Hoắc Tây bước lên xe: “Nếu em cảm thấy thoải mái, bữa tối chúng sẽ ngay.”
Hoắc Tây thắt dây an : “Em thấy khó chịu.” Trương Sùng Quang đột nhiên cúi xuống hôn cô.
Hoắc Tây hỏi điều gì đó nhưng cuối cùng chỉ mỉm .
Nửa tiếng , chiếc xe dừng ở nhà giáo viên, Trương Sùng Quang lấy đồ mới mua về . Trong đó hai loại trái cây và sữa, bê túi đồ lên lầu, Hoắc Tây cũng theo .”
Sau khi trong nhà, tự nhiên cởi áo khoác và giúp vợ thầy nấu ăn.
Vợ thầy mỉm : “Mau với bạn giái !”
Trương Sùng Quang , nhưng Hoắc Tây đang trò chuyện với thầy, cuộc trò chuyện khá thú vị. Đương nhiên, điều đó hề tạo gánh nặng tâm lý cho cô.
Phải chăng tất cả luật sư đều là những con bò ở ngoài xã hội? Trương Sùng Quang tới xuống, ba cùng chia sẻ kỷ niệm, mãi xong.
Hoắc Tây một lúc trong bếp phụ. Trương Sùng Quang chơi cờ với thầy, chỉ cô mà gì.
thầy vui vẻ : “Sau khi nước ngoài em về một , là vì cô gái đúng ?”
Lúc đó Sùng Quang bạn gái, nhưng Hoắc Tây bệnh nên vội vàng từ Mỹ về ở cùng Hoäc Tây cho đến khi cô bình phục. Chuyện chỉ Hoắc Tây là .
Trương Sùng Quang sửng sốt một lúc.
Cậu nghĩ tới chuyện trong quá khứ, lúc đó quan hệ tình cảm với Thẩm Thanh Liên, Tiểu Hoắc Kiều với rằng Hoắc Tây bệnh, ngay lập tức mua vé bay về.
Chỉ là ngại nên khi ở nhà dám tới gần cô.
Cậu tự nhủ rằng đó vì thích cô và thể đánh mất cô, đó chỉ là vì sợ cô sẽ xảy chuyện gì đó.
Lỡ như cô dùng m.á.u của chính bản thì !
Những ngày đó, Thẩm Thanh Liên gọi điện thoại cho đến mức cháy máy, nhưng vẫn trở về Mỹ.
Khi trở về, chia tay với Thẩm Thanh Liên. Khi đó, mới mơ hồ nhận thích Hoắc Tây.
bỏ cô để nước ngoài, chính cho cô rằng thế giới bên ngoài rộng lớn, những cô gái khác dễ thương và thử sống một cuộc sống mới.
Thế là tiếp tục yêu, cố tình bỏ qua những khao khát...và hối hận!
Thầy giáo khúc khích : “Mau , nghĩ tới hai đứa thể ở cùng ! Sùng Quang, hai đứa hợp đôi!”
Trương Sùng Quang : “Vậy thì quá! Em vuil” Lúc ở trong phòng bếp, tiếng thở hổn hển.
Cậu vội vàng dậy chạy bên trong: “Hoắc Tây.”
Ngón tay của Hoắc Tây đứt, đang chảy máu...Trương Sùng Quang dịu dàng nắm lấy tay cô: “Em ngốc quá, để bản thương như ? Em máu
khó đông, bình thường cẩn thận.”
Cô vẻ mặt lo lắng của , mím môi : “Không ! Chỉ là một vết thương nhỏ thôi mài”
Trương Sùng Quang vẫn lo lắng! Sau đó, m.á.u thật sự thể cầm , đành mặc áo khoác cho
cô, chào thầy giáo đưa cô đến bệnh viện. Hoắc Tây xuống lầu, trong lòng chút khó chịu: “ mà, đồ ăn sắp chuẩn xong !”
Trương Sùng Quang câu nào. Cậu mở cửa xe cho cô, Hoắc Tây thở dài : “Được !”
Khi bọn họ đến bệnh viện, bác sĩ kê một đơn thuốc, cô chỉ uống một viên thì vết thương từ từ đông .
“Chúng nên làm gì đây? Quay đó và tiếp tục ăn tối ? Em nghĩ thầy nhiều chuyện với .”
Trương Sùng Quang khởi động xe: “Để !”
Hoắc Tây nghĩ rằng thật đáng tiếc, vẻ như tay nghề nấu ăn của vợ thầy giáo .
Quay trở về căn hộ của Trương Sùng Quang, im alwnjg chuyển đồ đạc của cô về nhà và bắt đầu nấu ăn cho cô, nhưng một lời nào cả.
Hoắc Tây mặc dù cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn phòng bếp, ôm từ phía : “Sao ? Chỉ là một vết thương nhỏ thôi mài" Động tác của Trương Sùng Quang dừng .
Một lúc , mới nhẹ nhàng : “Nếu em sinh em bé thì ! Hoắc Tây, nếu m.á.u ngừng chảy thì làm ?”
Có lẽ lâu lắm , quên mất bệnh tình của cô. Tất cả những gì chỉ là một đứa trẻ!
Cậu gần như g.i.ế.c c.h.ế.t Hoắc Tây! Phát hiện khiến trở nên run rẩy...
Hoắc Tây cảm thấy cơ thể của run.
Một lúc , ôm cô, khuôn mặt đặt ở hõm cổ của cô, da của nóng, nóng đến gần như bình thường.
Hoắc Tây từng thấy bộ dạng yếu ớt của như .
Cô nghiêng mặt qua, giọng nhẹ: “Bác sĩ sẽ cách! Trương Sùng Quang chỉ là một sự cố, em lâu gặp .”
Cậu lên tiếng, chỉ là ôm cô.
Cũng qua bao lâu, Trương Sùng Quang đột nhiên hỏi: “Em cũng từng sinh con với ?”
Hoắc Tây ngại ngùng buồn bực: “Em đang chuyện nghiêm túc với ”
Biểu cảm của nghiêm túc : “Anh cũng đang chuyện nghiêm túc! Hoắc Tây... Em kết hôn với ? Buổi sáng chúng thức dậy cùng ăn sáng, đó tự làm, buổi tối về nhà nấu cơm cho em! Nghĩ xem, em kỳ vọng ?” “Nghe vẻ tồi!”
Hoắc Tây mỉm: “ mà chúng vẫn nên hẹn hò với , hiểu nghĩa là hợp .”
Trương Sùng Quang hôn nhẹ ở môi cô. “Chúng hợp ?”
“Anh giường ?”
Trương Sùng Quang vỗ nhẹ một cái m.ô.n.g cô: “Con gái nho nhã một chút, đừng cứ những thứ .”
Hoắc Tây ôm .
Tay của cô thành thật lắm: “Sao, thích dịu dàng ít ?” Thật cô hỏi vì mới tìm kiểu như Thẩm Thanh Liên. lúc vẫn nên làm mất hứng.
Trương Sùng Quang hiểu cô như thế, chỉ là nhạt đầu nấu cơm... Hoắc Tây thì ngượng ngùng về phòng khách, một lúc cô nhịn hỏi : “Phía giáo viên thật sự ?”
“Ngày khác thăm!”
Trong nhà bếp, truyền đến giọng của Trương Sùng Quang. Nửa tiếng , nấu cơm xong cùng cô ăn cơm.
Hoắc Tây luôn cảm thấy tâm sự, đại khái bởi vì cô chảy chút m.á.u mà trong lòng còn đè nén, cô ... hiếm khi để vui vẻ chút!
Sau khi tắm xong, cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng.
Ngồi ở sô pha màu đen bên cửa sổ sấy tóc, cơ thể cô thon dài, dáng vẻ thanh thuần, gợi cảm.
Trương Sùng Quang xử lý chút công việc, về thấy cô như . Hơi ngây .
Sau đó, tự nhiên nhận lấy máy sấy tay cô, tắt mấy giây, giọng khàn đặc trêu : “Muốn ?”
Nói xong bắt đầu sấy.
Hoắc Tây ngẩng đầu , đè nhẹ đầu : “Thành thật chút!”
Cô quỳ ở sô pha, hai tay ôm lấy eo của . Ánh mắt của Trương Sùng Quang sâu.
Một lúc , chậm rãi tắt máy sấy đặt ở bên cạnh, đó nụ hôn rơi xuống đồng thời tay đưa trong áo sơ mi của cô, lẩm bẩm: “Cái áo sơ mi là của , lấy .”
Không chỉ là áo sơ mi mà cả cô đều là của . Trương Sùng Quang Hoắc Tây thích gì.
Cậu quan tâm để cô thoải mái, dù cho mặt đỏ lên, dù cho đầu mồ hôi cũng để cho cô thoải mái ...
Hoắc Tây dùng sức ôm lấy cổ của : “Lên giường!”
Hai cơ thể trẻ tuổi từ từ ma sát, dừng ngay lúc quan trọng. Trên mặt Trương Sùng Quang mang chút lo lắng: “Cái đó còn ở xe!” Hoắc Tây tì môi của hôn.
Cô đang thời kỳ an , nên vô cùng để ý biện pháp an .
Trương Sùng Quang kiên trì, hôn cô vài cái đồng thời để cô thoải mái một lúc mới dậy: “Anh lấy!” Đợi rời Hoắc Tây cảm thấy chút lạnh.
Khi trở lao luôn chút thảy đối gấp gáp như lúc nãy.
“Anh làm ?” Hoắc Tây thấp giọng hỏi.
Trương Sùng Quang ôm cô, một lúc lâu mới khàn giọng : “Hôm nay thôi ! Trạng thái của .”
Hoắc Tây trái cũng miễn cưỡng.
Đợi tắm xong, cô dựa lòng : “Còn đang lo lắng chuyện đó? Bây giờ chúng , chuyện để ?”
Hoắc Tây nghĩ đơn giản.
Nếu như bọn họ đến cuối cùng, sinh con lúc đó hỏi bác sĩ là . Bây giờ ngay cả lăn giường cũng tốn sức!
Trương Sùng Quang miễn cưỡng .
Cậu vỗ nhẹ cơ thể cô: “Không sớm nữa, ngủ !”
Buổi sáng hôm , Hoắc Tây cuộc toà án thẩm vấn, cô chạy xe đến sở luật sư.
Trương Sùng Quang đến công ty.
Cậu ở trong căn hộ gần nửa ngày khi sắp đến buổi trưa, thư ký của gọi điện thoại đến: “Tổng giám đốc Trương, giúp hẹn bác sĩ Hứa, bây giờ đang ở bệnh viện.”
Trương Sùng Quang ừm một tiếng cúp điện thoại. Cậu cầm chìa khoá xe, mặc áo khoác xuống lầu.
Nửa tiếng , xuất hiện trong bệnh viện, bác sĩ Hứa là uy tín trong khoa huyết học.
Trương Sùng Quang chuyện với ông chừng một tiếng, khi sắc mặt lắm.
Con của và Hoắc Tây xác suất nhất định sẽ bệnh về máu! Cách nhất chính là sinh con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1590-1599-sang-som-hom-sau.html.]
Đoạt quyền lợi sinh sản của một phụ nữ, Trương Sùng Quang làm hơn nữa đó là Hoắc Tây.
Trương Sùng Quang trong thang máy.
Cậu chữ màu đỏ, nhàn nhạt suy nghĩ nếu như triệt sản là một vất vả suốt đời nhàn nhã ?
Hoắc Tây sẽ xảy chuyện. Bọn họ thể sống an nhiên cùng hết đời.
Trương Sùng Quang ởi thang máy thẳng đến cửa sổ lấy , khom lưng: “Đến khoa nam! Tôi làm phẫu thuật triệt sản.” Nhân viên thu phí ban đầu đếm xỉa đến.
Đợi đến khi đưa phiếu, vô tình thấy mặt của Trương Sùng Quang, cô ngơ .
Loài như mà sắp tuyệt chủng ?
Cô khỏi nhiều lời: “Thưa , cần suy nghĩ thêm ?”
Trương Sùng Quang cầm phiếu , rời .
Khi bác sĩ kê đơn cho , mỉm: “Thật phẫu thuật cũng thể hồi phục, khi nào con thì làm phẫu thuật nhỏ thể hồi phục ! mà nhất đừng quá tám năm, qua nhiều năm đối với tinh trùng .”
Trương Sùng Quang mặt biểu cảm gật đầu.
Bác sĩ khỏi tiếp: “Bây giờ giàu sinh con ngày càng nhiều !”
Bất ngờ, bệnh nhân của ông nhẹ giọng lên tiếng: “Tôi con.
Bác sĩ ngẩn .
Xem là vợ của sinh con!
Ông kê đơn xong: “Chiều hết chỗ hẹn , ngày mai , ngày mai đến làm phẫu thuật! Làm xong liền tiện, nhưng mà cuối cùng vẫn là để vợ đến cùng.”
Giọng của Trương Sùng Quang khàn: “Không cần!”
Bởi vì Hoắc Tây , cô gánh nặng tâm lý để cho cô cảm thấy hy sinh vì cô.
Cậu con nhưng càng Hoắc Tây. Trương Sùng Quang để đơn xong, khỏi tòa nhà bệnh viện. Bất ngờ gặp Thẩm Thanh Liên và Lâm Tòng.
Lâm Tòng đẩy xe lăn, giọng điệu chuyện với Thẩm Thanh Liên cũng là dịu dàng, hai rõ ràng hiện tượng làm lành.
Trương Sùng Quang đánh giá.
Cậu rời nhanh, Lâm Tòng cản : “Sùng Quang, chúng chuyện !”
Trương Sùng Quang Thẩm Thanh Liên Lâm Tòng, lạnh lùng lên tiếng: “Công ty còn cuộc họp!”
Lâm Tòng nhíu mày.
Anh chỉ Thẩm Thanh Liên, trán nổi gân xanh: “Thanh Liên bây giờ như , nên chịu trách nhiệm ?”
Trương Sùng Quang lạnh: “Lâm Tòng, nên chịu trách nhiệm như thế nào? Cưới cô ? Năm đó cũng vì chịu trách nhiệm mà cưới cô , kết quả thì cô làm vợ chồng ân ái với ? Cô ly hôn với quấn lấy , bố là như thế nào cô ngóng thì trách ai chứ! Chuyện cũng chịu trách nhiệm ?”
Tác phong của phong độ: “Nếu như thật sự chịu trách nhiệm, chỉ thể trả một tiền bồi thường!”
Lâm Tòng đ.ấ.m một cái đến. Trương Sùng Quang né, đuôi mắt đánh bầm một mảng.
Cậu đưa tay sờ thử, lạnh: “Khá ! Lâm Tòng canh giữ cô cho , đừng bao giờ nghĩ những cái khác nữa!”
Lâm Tòng ngơ .
Trong lời của Trương Sùng Quang ẩn ý, là ý gì?
Suy nghĩ kỹ , lưng đổ mồ hôi lạnh: Trương Sùng Quang tâm tư của ? Anh thích Hoắc Tây, từng với ai, thời gian bọn họ chia tay thật động lòng, thậm chí còn kêu bố sắp xếp xem mắt nhưng đến chỗ Hoắc Minh bác bỏ.
Anh từng ly hôn, Hoắc Tây thể gả cho đàn ông từng ly hôn.
Lâm Tòng khá chật vật!
Trương Sùng Quang chỉnh cổ áo, tính toán nhiều với , mở cửa xe của lên xe.
Thẩm Thanh Liên yếu ớt lên tiếng: “Trương Sùng Quang, yên ! Chuyện cứ giống như cái gai trong lòng Hoắc Tây, nghĩ cũng tính cách của cô ! Người như cô sẽ thể chịu sự phản bội của ?”
“Không cần cô phí lòng!”
Trương Sùng Quang cặp vợ chồng ngày xưa, còn cảm thấy lông gà đầy đất.
Thẩm Thanh Liên run môi.
Cô hỏi Lâm Tòng: “Anh cũng cảm thấy em tự chuốc ? em dẫn đó về nhưng em thấy nơi để đến, em đáng thương mà thôi! Trương Sùng Quang mà hiểu, cảm thấy em đáng đời! Lâm Tòng, em sống còn ý nghĩa gì, em c.h.ế.t cho !
Nói xong cô đẩy xe lăn ngoài đường.
Lâm Tòng ôm cô từ lưng, dùng sức ôm chặt cô , dần cơ thể cô nhẹ nhàng : “Thanh Liên đừng như ! Không của em! Em chỉ yêu một mà thôi!”
Thẩm Thanh Liên rơi nước mắt đau khổ: “Anh thật sự cảm thấy như ?"
Lâm Tòng gật đầu: "!
Thẩm Thanh Liên ôm lòng, cô dựa trong nhẹ nhàng thút thít.
Cô cho Lâm Tòng .
Khi cô phát sinh quan hệ với tên khốn đó trực tiếp... trực tiếp... cô khả năng mang thai.
Ở bệnh viện cô uống thuốc. Cô khả năng mang thai!
Cô sẽ mang thai chủng của nhà họ Trương, đứa bé đó quan hệ huyết thống với Trương Sùng Quang, lúc đó Trương Sùng Quang bỏ rơi cô ? Mà Lâm Tòng đơn thuần lương thiện, nhất định sẽ đòi công bằng cho bản .
Thẩm Thanh Liên nhẹ.
Cô sờ nhẹ bụng , hi vọng nó ích.
Chạng vạng, Hoắc Tay vẫn chạy xe đến căn hộ của Trương Sùng Quang. Cô chút yên tâm. Tối qua Trương Sùng Quang đúng lắm!
Cô lên lầu mở cửa, Trương Sùng Quang đang ở nhà nhưng mà nấu cơm chỉ là sô pha một quyển sách, trong nhà đang mở nhạc.
Trên bàn bày món Pháp do khách sạn năm đưa đến. Còn rượu vang!
Hoắc Tây cũng tính cách kiêu ngạo, cô hẹn hò với cũng nhắc đến mâu thuẫn lúc .
Cô để ý Trương Sùng Quang. Khi vui cô cũng sẽ dỗ dành. Hoắc Tây để túi công sở xuống nửa quỳ bên , hôn : “ Hôm nay là ngày gì? Long trọng như !”
Không chỉ là món Pháp rượu vang mà ăn mặc cũng tương đối cầu kỳ.
Áo sơ mi cao cấp, quần tây phẳng phiu.
Ở trong nhà còn mang giày da bò cũng dụ dỗ ail Trương Sùng Quang buồn thất trong tay nhẹ nhàng ôm lấy eo của cô, gần như Hoắc Tây mới phát hiện khóe mắt của chút tím nhẹ nhàng đụng : “Làm ?”
Trương Sùng Quang cũng giấu cô.
“Ở bệnh viện gặp Lâm Tòng, đụng tay với !” Hoắc Tây hỏi: “Anh bệnh viện làm gì?”
Trương Sùng Quang sợ mũi, khứu giác của luật sư linh hoạt cho cô một đáp án: "Đi kê một bình thuốc an thần gần đây ngủ ngon lắm!
Cách Hoắc Tây nghỉ ngờ.
Cô một tiếng: “Ai kêu lúc tối ngày cứ nghĩ đối phó em!”
Cô dựa xoa bóp cho ! Một lúc còn hỏi thoải mái .
Trương Sùng Quang nước mắt Hoắc Tây, đèn thủy tinh mặt của cô như tranh tinh tế.
Tướng mạo của cô mang theo sự dịu dàng của Ôn Noãn nhưng chút tuấn tú của Hoắc Minh, vô cùng .
Trương Sùng Quang nhớ đến phiếu hẹn đó.
Thật sự làm phẫu thuật làm chuyện đó thì cảm giác thể giống nữa, làm thêm một với cô.
Cậu ôm cô lòng, nghiêng hôn cô.
Hoắc Tây cảm giác sự kích động của , tì nhẹ : “Ăn cơm !”
Trương Sùng Quang đợi nữa. Quần áo cũng cởi , đè cô sô pha làm!
Gần như mấy thành, Hoắc Tây cũng vô cùng động tình, cô dán chặt lòng cắn nhẹ môi chịu sự chiếm hữu của , cô ảo giác, cô cứ cảm thấy hôm nay Trương Sùng Quang chút khác!
Vô cùng dài dòng!
Cậu cứ kết thúc đó giọng của cô ở trong lòng cũng đổi , cầu xin đừng làm nữa.
Trương Sùng Quang cúi đầu hôn cô. Dây dưa hôn khiến cho cô hưng phấn.
Sau cuộc l..m t.ì.n.h chiếm cô những hai tiếng. “Cầm thú!”
Hoắc Tây còn sức ăn cơm, ở sô pha nghỉ ngơi: “Trương Sùng Quang, hôm nay giống như ăn thuốc nổ ! Em thẩm vấn mối quan hệ với .”
Trương Sùng Quang giống như việc gì , rõ ràng là làm dữ.
Cậu ôm cô hôn.
“Tối hôm qua còn lén phỉ báng , hôm nay bản ?”
Hoắc Tây cắn bàn tay một cái.
Trương Sùng Quang nhẹ hôn cô một lúc, lúc mới ôm cô ăn cơm.
Hoắc Tây chút đỏ mặt: “Anh xử lý sô pha một chút! Ngày mai để cho dọn vệ sinh thấy lắm!”
Trương Sùng Quang : “Bình thường em ngại ngùng như !”
mà vẫn dọn dẹp sô pha sạch sẽ.
Hoắc Tây dựa lưng ghế nghỉ ngơi, uống gần nửa ly rượu vang bắt đầu chê những món ngon đó, cô đá chân : “Bây giờ em chỉ ăn mì thịt sợi!”
Tính tình của Trương Sùng Quang , lập tức nấu cho cô. Hoắc Tây cảm thấy khá hạnh phúc.
Khi nấu mì, cô lén lút ôm từ phía : “Hôm nay đột nhiên như ?”
Trương Sùng Quang mỉm : “Lần nào mãn nguyện em?”
Hoắc Tây vẫn cảm thấy đúng, : “Ăn xong theo quy cách của em dọn dẹp vài ”
Hoắc Tây hà bên tai : “Ngày mai khá bận! Lần !” Trương Sùng Quang nghiêng đầu: “Nếu như hôm nay nhất định thì ?
Hoắc Tây dựa chút nghịch ngợm: “Đàn ông các , đều giải quyết như thế nào ?”
“Bây giờ bạn gái !”
Hoắc Tây thích chuyện như vật, mặt của cô dán chặt tai , nấu mì xong thì nghiêng đầu hôn cô: “Đừng quấy, ăn mi!" Ăn xong phòng sách.
Hoắc Tây tắm nhưng khi ngang qua sô pha bất ngờ phát hiện đang xem một quyển sách.
Có liên quan đến nhận nuôi con...
Hoắc Tây khom lưng, cầm quyển sách lên xem một lúc cô về phía phòng sách.
Trương Sùng Quang sinh con, nhận nuôi? Trong phòng sách truyền đến tiếng gọi điện, là Trương Sùng Quang đang gọi với bên nước Mỹ, giọng thấp.
Hoắc Tây nhẹ nhàng để sách xuống, vẫn là tắm . Đợi về phòng là mười giờ đêm .
Hoắc Tây dựa đầu giường, ngơ cũng đang suy nghĩ chuyện gì.
Trương Sùng Quang qua, khom lưng hôn cô: “Sao ngủ? Đang đợi ?”
Hoắc Tây nhạt: “Đang suy nghĩ vụ án!” “Phải ? Anh tưởng rằng em đang nhớ !”
Giọng điệu của Trương Sùng Quang chút nhẹ, xong thì phòng tắm một lúc bên trong truyền đến tiếng nước chảy... Khi chỉ vây khăn tắm, mang theo cả nước mát lạnh.
Vén chăn .
Trương Sùng Quang bên cạnh Hoäc Tây, thuận theo áo ngủ sờ đồng thời hôn vai cô: “Không ngủ thì làm chuyện khác!” Hoắc Tây từ chối .
Lần Trương Sùng Quang nhẹ nhàng, cô ôm lấy vai , ánh mắt ngậm nước .
Có động tình, trầm luân.
Trương Sùng Quang ghé qua hôn cô, giọng khàn: “Nhìn như thật sự khiến chịu !”
Hoắc Tây ôm hôn. “Trương Sùng Quang, chuyện giấu em ?” “Chuyện gì?”
Có lẽ quá vui nên giọng của chút nhẹ nhàng, khàn bộ dạng gì.
Hoắc Tây vai nhịn cắn một cái: “Anh nhận con nuôi! Anh chuẩn xong làm bố ? Nuôi con ... giống như nuôi vật cưng !”
Trương Sùng Quang đoán là cô thấy quyển sách đó. Cậu cúi đầu tìm môi cô, nhẹ nhàng hôn.
Giọng của mơ hồ: “Vậy thì cần con nữa! Hoäc Tây, nuôi em như con, ?”
Hoắc Tây mềm mại hỏi: “Anh đối xử với con như ?”
Trương Sùng Quang thấp, đó chuyện nữa, thậm chí ngay cả lời cũng ít niý.
Trong khí đây nước ám . Mỗi thở đều động tình... Buổi sáng, bữa sáng là do Trương Sùng Quang làm, ăn sáng xong thì bọn họ lượt lên xe.
Trương Sùng Quang hạ kính Hoắc Tây cũng gì. Hoắc Tây mỉm , chạy xe .
Đợi cô , Trương Sùng Quang mới lấy một điếu thuốc, đó từ từ hút hết, lúc mới khởi động xe.
Cậu trực tiếp chạy đến bệnh viện, làm tiểu phẫu đó. Sau phẫu thuật quan sát nửa tiếng, rời .
Cho dù thể làm hồi phục nữa nhưng Trương Sùng Quang nghĩ, cần.
Hoắc Tây thích trẻ em thì bọn họ nhận nuôi.
Cô nuôi thì bọn họ sống cuộc sống hai cũng khá .
trong lòng Trương Sùng Quang rốt cuộc cũng hướng về cuộc sống gia đình, gia đình vốn dĩ của thảm đạm như , kết cục cũng thê lương như thế nhưng ở chỗ của Hoắc Minh và Ôn Noãn ấm áp.
Cậu con!
Ngón tay của Trương Sùng Quang nhẹ nhàng cầm vô lăng, một ngơ lâu.
Chạng vạng, Hoắc Tây tan làm.
Từ đến nay cô tự chạy xe, cô từng nghĩ để Trương Sùng Quang đến đón nhưng ngờ xuống lầu gặp . Nhìn thấy cô, Trương Sùng Quang mở cửa xe. “Lên xe.”
Hoắc Tây cầm túi công sở ở bên cạnh , thắt dây an hỏi: “Sao hôm nay qua đón em?”
Trương Sùng Quang xe phía , : “Bạn trai đến đón bạn gái lạ ?”
“Nếu như lạu thì sẽ nghĩ thành phụ đến đón bạn nhỏ tan làm!” Hoäc Tây đưa chân dài : “Sao bạn nhỏ hai mươi tám tuổi chứ?” Trương Sùng Quang đột nhiên nghiêng đầu cô.
Ý trong mắt rõ, lúc mới chậm rãi : “Thật ở một thời gian nhất định, em thật sự khá nhỏ bé!
Sau đó học theo dáng vẻ của Hoäc Tây. “Trương Sùng Quang đừng như !”
“Trương Sùng Quang, đừng...”
Hoắc Tây dù mặt dày cũng kiềm sự trêu chọc của , cắn môi: “Trương Sùng Quang, thật sự là lưu manh.”
Ánh mắt của thâm trầm: “ chỉ lưu manh với em.”
Không đợi Hoäc Tây gì, tiếp: “Hôm nay ăn cơm ở bên ngoài!” Hoắc Tây khá bất ngờ: “Chuẩn ăn gì?”
Trương Sùng Quang : “Đến em sẽ !”
Kết quả dắt cô đến một đường nhỏ, ở đó là lúc bọn họ cấp ba thường xuyên đến, đều là đồ ăn vặt.
Trương Sùng Quang dừng xe .
Hoắc Tây trong xe dòng , khá cảm thán: “Mười năm , ở đây còn là dáng vẻ ban đầu!”
Trương Sùng Quang nghiêng đầu cô chăm chú. Trong mắt chút ướt át, một lúc ôm đầu cô hôn một cái. “Hoắc Tây, vui.”
“Nhiều năm như , chúng vẫn bên !”
Hoắc Tây nhạt: “Bình thường đa sầu như !”
Nói xong cô mở cửa xe: “Đi ăn thôi!”
Bình thường cô món ăn thương vụ thì chính là giúp việc trong nhà nấu, những thức ăn vặt ít ăn, khỏi ăn thoải mái, kết quả ăn chút nhiều khi về trong xe sờ bụng.
Bình thường bằng phẳng bây giờ chút tròn.
Hoắc Tây sờ nhẹ, thở dài: “Thật giống như mang thai ba tháng !” Trương Sùng Quang khỏi cô.
Trong mắt , sự trong suốt thuộc về đàn ông, đến khiến chân mềm nhũn.
Hoắc Tây dám chọc nữa!
Tối hôm qua thật sự là cầm thú.
Trương Sùng Quang chạy xe về căn hộ, ở đường Hoắc Tây ngủ.
Dưới mắt cô chút quầng thâm, hiển nhiên tối hôm qua ngủ ngon.
Trương Sùng Quang đưa tay nhẹ nhàng sờ mi mắt của cô, chút áy càng nhiều là tâm tư phức tạp... Rất lâu, Hoắc Tây tỉnh mở mắt hỏi: “Đến nhà ?".
