Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1580-1589 Không ngủ được à?

Cập nhật lúc: 2025-10-19 06:08:32
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trương Sùng Quang gần như cố chấp một cách bệnh hoạn đối với mối quan hệ .

Hoắc Tây đối xử với như nữa, lạnh nhạt, rõ ràng hài lòng, nhưng vẫn nhất quyết sống chung với như thế .

Một thời gian dài, bọn họ như những xa lạ sống cùng , thỉnh thoảng ăn ngủ cùng nhưng thực sự ít khi chuyện với .

Thường ban đêm, Hoắc Tây tỉnh , cô sẽ thấy Trương Sùng Quang đang chống tay và lặng lẽ cô.

Ánh mắt mãnh liệt đến mức thể bỏ qua. “Không ngủ ?”

Hoắc Tây dậy, khi ngủ đòi hỏi hai , cô còn sức tắm và quần áo nên mặc tạm chiếc áo sơ mi đen của , nó rộng thùng thình khoác , tạo một cảm giác mong manh, mỹ miều.

Hiếm khi cô nguyện ý chuyện với .

Trương Sùng Quang vòng tay qua eo cô, nhẹ nhàng xoa bóp, khẽ ừ bằng giọng mũi.

‘Vi chuyện của Thẩm Thanh Liên?”

Hoắc Tây làm trong ngành luật, đương nhiên rõ diễn biến vụ án của Thẩm Thanh Liên, phụ nữ đó chắc chắn hủy hoại Trương Sùng Quang, cô suy nghĩ một lúc: “Anh giúp ?”

Trương Sùng Quang lắc đầu, cần.

Cậu là một doanh nhân, cũng tham gia chính trị, nhiều nhất là mang tiếng .

Hoắc Tây cũng hỏi nữa.

xuống, lưng về phía nhắm mắt , chẳng mấy chốc một cơ thể ấm nóng dán sát lưng cô.

“Hoắc Tây, em vẫn còn quan tâm đến đúng ?”

Trương Sùng Quang gần như dán sát lỗ tai cô, cô cảm thấy nóng nóng, nhột nhột.

Hoắc Tây dễ gì cho cô ngủ tiếp nữa. Vì thế cô chỉ đơn giản trong vòng tay .

Khi ánh mắt của hai bọn họ chạm , cô theo bản năng cụp mắt xuống, nhưng Trương Sùng Quang cho phép điều đó xảy . Tay đặt eo cô siết chặt, âm thanh phát từ cổ họng chút nghẹn ngào: “Hoắc Tây, em thể chuyện với một chút ? Đã lâu chúng chuyện với . Bây giờ đến lúc đó .”

Chỉ khi màn đêm buông xuống, cô mới thể buông lỏng cảnh giác. Không bóng gió như thường lệ.

Khuôn mặt Hoắc Tây áp gối, tóc xõa xuống khuôn mặt trắng nõn, Trương Sùng Quang đưa tay gạt những sợi tóc dính mặt cô.

Giọng của Hoắc Tây vang lên một cách nhẹ nhàng: “Em tưởng chỉ làm như thòi.”

Ánh mắt của Trương Sùng Quang trở nên tối đen.

Cậu cô một lúc lâu, nhẹ nhàng mỉm , đó nhẹ nhàng cúi xuống hôn cô: “Sao thể như chứ! Hơn nữa, thích chăm sóc cho em hơn, Hoắc Tây…Chúng làm lành , Hoắc Tây?”

Giọng của Hoắc Tây chút khàn khàn: “Em vẫn còn nhớ rõ lúc đánh em.”

Khi lời vang lên, âm thanh giống như phát từ mũi, một chút mềm mại nào.

Trương Sùng Quang gì.

Cậu ôm cô lòng và hôn lên chóp mũi trắng nõn, thắng tập của cô. Cô là cô gái nhất mà từng thấy.

Chậm rãi từng chút một, hôn lên môi cô, hôn liên tục cho đến khi thể chịu đựng nữa thì mới đẩy lưỡi bên trong để thoả mãn cô. Nụ hôn nóng bỏng khiến cơ thể của cả hai khẽ run lên.

Bọn họ làm điều nhiều trong suốt những ngày qua, nhưng nào đạt xúc cảm bằng khoảnh khắc hôn lúc . Hoắc Tây thở dốc một chút,

thể chịu đựng nụ hôn kiểu , nhịn mà vùi mặt chiếc gối trắng như tuyết. Trương Sùng Quang hài lòng với hành động đó, ẩn cô xuống gối hôn, những nơi nụ hôn rơi xuống đều khiến da thịt trở nên nóng bỏng.

Sau đó, cơ thể hai quấn lấy tấm chăn. Từ từ quấn lấy ...

Mãi cho đến khi Trương Sùng Quang cuối cùng cũng kích thích, dùng sức ấn mạnh. Hoắc Tây chịu mà vòng tay qua cố hôn lấy hôn để, đó từ từ trở nên dịu dàng hơn.

Cuộc tình dường như kéo dài đến vô tận.

Khi hai bọn họ dừng , bầu trời chuyển sang màu trắng. Sáng sớm, lúc Hoắc Tây tỉnh , Trương Sùng Quang còn ở trong căn hộ đó nữa.

Cuối tuần, vẫn đến công ty làm thêm giờ.

Hoắc Tây ngủ một mạch đến trưa, cô điện thoại bàn trong phòng làm việc reo inh ỏi đánh thức.

điện thoại thì nhận là bố cô đang gọi tới.

“Bố! Tại bố gọi điện thoại di động của con?” “Điện thoại của bố tắt , thể gọi cho con ?”

Hoắc Minh cảm thấy chút khó chịu, ông dừng một chút tiếp: “Thằng nhãi đó thế nào? Còn đưa về. Cuối tuần qua hai đứa xứng đáng với tên của . Ngày nào hai đứa cũng ngủ với , nhỡ như hai đứa một đứa con, coi đứa trẻ đó như con ngoài giá thú thì ?”

Hoắc Tây ghế, với tay , đôi chân dài đặt bàn. “Bố, ngoài từ sáng sớm .”

“Vừa mới sáng sớm ngoài, với con ?”

Hoắc Minh tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Nó đang làm cái gì thế! Con gái giống con trai! Tối nay đưa về nhà , con nhớ lắm, ngày nào bà cũng nhắc tới!”

Hoắc Tây chỉ nhạt: “Được ! Con sẽ hỏi Trương nếu như thời gian.”

Hoắc Minh ậm ừ: “Cậu dám thời gian ư! Con chống ! Không cần sợ, bố sẽ đánh .”

Hoắc Tây vẫn chỉ nhẹ nhàng mỉm .

Sau khi cúp điện thoại, cô tựa ghế, ngửa phía .

Cô nghĩ về những đứa trẻ.

Cô và Trương Sùng Quang đều m.á.u giống , cũng mắc chứng rối loạn m.á.u khó đông, con của bọn họ…Hoắc Tây thật sự nghĩ đó là một lựa chọn .

nghĩ, con vịt nhỏ cô mua vẫn đang để xe.

Vừa định mặc quần áo lây, cô đột

nhiên thấy tập tài liệu ở trong góc của ngăn kéo.

Hoắc Tây xem phim, nhưng nội dung trong tập tài liệu hấp dẫn cô hơn. Cô chỉ đơn giản là mở ngăn kéo xem, bên trong là một chồng tài liệu riêng tư của Trương Sùng Quang. Hoắc Tây nhẹ nhàng lật qua từng trang một.

Cuối cùng, sắc mặt của cô trông nhợt nhạt.

Những tài liệu quan trọng lắm nhưng những gì Hoắc Tây thể thấy là điểm bắt đầu và đích đến của hàng nghìn tỷ cũng như một khoản đầu tư khác.

Tóm sẽ lỗ dù chỉ một xu. Trương Sùng Quang cũng .

Sẽ án tù và sẽ chuyện nhảy khỏi sân thượng. Tài sản ròng của Trương Sùng Quang lên tới gần 800 tỷ đồng.

Cảnh tượng lúc nhà họ Trương thấy chỉ là do diễn kịch, nhà họ Trương lợi dụng, mà Hoắc Tây cũng là một phần của kế hoạch!

Hoắc Tây cụp mắt xuống, Trương Sùng Quang thật sự là một diễn viên trời sinh mà!

Khó trách Doãn Tư ép, nếu xử lý Trương Sùng Quang, Trương sùng Quang sẽ cắn trả .

thế nào chăng nữa, tuổi tác vẫn già nhưng Trương Sùng Quang mới hai mươi tám tuổi.

Tâm trạng của Hoắc Tây lúc chút phức tạp, nhưng cô vẫn tắm và quần áo, đó xuống xe lấy hai chú vịt con. cả buổi chiều cô làm gì ngoài chơi với hai chú vịt.

Khi Trương Sùng Quang làm về, thấy cô đang chơi với vịt.

Cậu cởi áo khoác, trong bếp mở tủ lạnh , đó thò hỏi cô: “Sao em vẫn ăn gì?”

Hoắc Tây bình tĩnh : “Em ăn!”

Trương Sùng Quang bước đến gần chỗ cô, xổm xuống, nhẹ nhàng chạm cô, sờ bụng cô : “Chẳng lẽ em thai ?” Hoắc Tây nhét con vịt nhỏ trong áo.

“Em sinh con !”

Trương Sùng Quang cúi đầu bản đó Hoắc Tây: “Em thích chơi vịt ?”

Nói xong, nắm lấy tay cô, bảo cô sờ con vịt áo của . Động tác của thật sự giống một con vịt chậm chạp nên cảm giác, chú vịt con thậm chí còn kêu quạc quạc để đáp nữa. Hoắc Tây cảm thấy chút hổ.

Cô nhanh chóng rút tay , một cách bình tĩnh: “Bố bảo chúng về nhà ăn tối? Anh thời gian ?”

Trương Sùng Quang lấy con vịt nhỏ .

Cậu Hoắc Tây, thản nhiên : “Không tan làm ?”

Xe của hai bọn họ đến nhà họ Hoắc thì là hơn bảy giờ tối, nhưng Hoắc Minh ở nhà.

Ôn Noãn cũng chuyện gì, bà tự pha trái cây : “Buổi tối bố của con ngoài, , gọi điện chỉ là bận thôi!”

Ôn Noãn lo lắng : “Hoắc Tây, liệu bố con xảy chuyện gì ?”

Hoắc Doãn Tue đang lật xem từng trang tạp chí.

Cậu uể oải : “Mẹ đừng lo lắng, cho dù trái đất nổ tung thì bố cũng sẽ chuyện gì xảy .”

Cậu Hoắc Tây tiếp: “Ngoài việc ở bên cạnh , mà ông khả năng hòa hợp nhất là chị giá của con! Thật may mắn, chị gái con kẻ đeo bám.”

Hoắc Tây đánh một cái.

Hoắc Doãn Tư phản kháng mà chỉ nhàn nhã Trương Sùng Quang.

Cho dù giông bão qua , vẫn dám coi thường đàn ông , haha…Người khác , nhưng Hoắc Doãn Tư thì rõ thủ đoạn của .

Cậu hành động một cách bình tĩnh và im lặng.

Cậu lừa em gái của tốn một xu nào. Nhà họ bây giờ đang lâm cảnh khó khăn!

Trương Sùng Quang hề hấn gì!

Hoặc Doãn Tư cho rằng chị giá thông minh, năng lực và thuộc tầng lớp cao trong xã hội.

xét về mặt âm hiểm thì Hoắc Doãn Tư và Lục Thước vẫn thể bằng Trương Sùng Quang.

Hai bọn họ đối đầu trong im lặng.

Hoắc Tây giờ vờ như thấy gì, một lúc Hoắc Kiều mới , của

vội vàng bịt mũi, đương nhiên là do dị ứng.

Tất nhiên Trương Sùng Quang cũng mang theo một hộp thuốc tới. Hoắc Kiều hếch mũi lên, ngoan ngoãn để xịt thuốc cho. Thật ngay từ khi còn nhỏ Trương Sùng Quang luôn chăm sóc các em của cô.

Hoắc Tây từ nãy đến giờ vẫn đang lặng lẽ quan sát.

Sau khi xịt thuốc, Hoắc Kiều cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Cô bé ôm lấy cánh tay của Trương Sùng Quang và : “Cảm ơn Sùng Quang!”

Trương Sùng Quang cất hộp thuốc và bảo cô bé ngoài nhớ mang theo thuốc. Hoắc Kiều làm mặt chạy tới chỗ Hoắc Doãn Tư xin tiền tiêu vặt.

Hoắc Doãn Tư cô bé: “Không mới đưa em hai triệu tuần ?”

Hoắc Doãn Tư tức giận : “Tiền của đều đưa hết cho em, em đưa nó cho ai ?”

Nói xong Hoắc Doãn Tư tiếp tục tạp chí.

Một lúc , mới chậm rãi : “Em vẫn còn ngây thơ quá, dễ kẻ lừa gạt! Sau sẽ để dành cho em, dùng làm của hồi môn cho em.’

Hoắc Kiều tức giận đáp : “Lục U sống hạnh phúc hơn em nhiều! Lục Khiêm và Minh Châu bao giờ cắt giảm tiền tiêu vặt của cô !”

Sau khi cô bé xong, Hoắc Doãn Tư cô bé một lúc lâu. Hoắc Kiều cảm thấy như đang nổi hết da gà lên.

Một lúc , Hoắc Doãn Tư mới tươi : “Có vẻ như em đang bất mãn với .”

Hoắc Kiều sợ hãi đáp: “Sao em thể như chứ!”

“Không em ghen tị với chị em của khác ? Sùng Quang đầu tiên em tìm tới khi trở về nhà đó ? ở đây em thể chỉ coi lớn? Muốn tiền thì mới tìm đến ?”

Hoắc Kiều ngay lập tức làm cho choáng váng. Cô bé còn dám nhắc đến tiền nữa.

Ngược , Trương Sùng Quang lấy một tấm séc , lên đó con hai triệu đưa cho cô bé, xoa đầu : “Sau nếu tiền thì hãy cho .”

Ôn Noãn nhẹ nhàng như sẽ chiều hư Hoắc Kiều mất. “Không hư , !” Tiểu Hoắc Kiều nhanh chóng lên tiếng, đó nhét tấm sét trong túi.

Ôn Noãn liếc Hoắc Tây một cái.

Hoắc Tây chậm rãi : ‘Em nghĩ để Hoắc Kiều cho Hoắc Doãn Tư dạy dỗ vẫn hơn!”

Có lẽ vì Hoắc Minh giáo dục vô cùng nghiêm khắc nên Hoắc Kiều là duy nhất trong nhà cần sinh con, cô bé cũng là giỏi tiêu tiền và lãng phí tiền.

Điều đó gây hại, nhưng cân quản lý.

Trương Sùng Quang chiều Hoắc Kiều, nhưng một khi Hoắc Tây mở miệng, thể nào chống cô.

Hoắc Kiều ngước mắt .

Cuối cùng, cô bé rút tấm sét cầm còn nóng tay , đó chạy chỗ Hoắc Doãn Tư, nhẹ nhàng gọi trai. Hoặc Doãn Tư một lúc đó chuyến cho cô bé mười vạn.

Hoắc Kiều khịt mũi: “Cảm ơn !”

Hoắc Doãn Tư cồ: “Tiết kiệm tiền , nếu ít đàn ông thể nuôi em

Hoắc Kiều tự tin : “Vậy em sẽ phiên đến ở nhà của các .” Hoắc Tây bật .

Cô ôm Hoắc Kiều trong lòng, vuốt tóc cô bé: "Để chị đút em ăn!" Bọn họ đang đợi Hoắc Minh trở về để bắt đầu ăn, nhưng lúc Hoắc Minh đang ở trong trại tạm giam.

Buổi chiều, ông nhận điện thoại và đến trại tạm giam để gặp bố của Trương Sùng Quang.

Hai đàn ông thật sự một thời gian vô cùng vui vẻ khi về con cái của bọn họ từ nhiều năm . bọn họ bao giờ tưởng tượng rằng họ sẽ gặp trong cảnh nhiều năm trôi qua như .

Bố của Trương Sùng Quang là một dễ hổ.

Ông chằm chằm đàn ông mặt, nhiều năm trôi qua mà ông vẫn trai như ngày xưa.

“Ông Hoắc! Đã nhiều năm gặp ông.”

Hoắc Minh lấy từ trong bao thuốc hai điếu thuốc và ném một điếu cho bố của Trương Sùng Quang. Bố Trương lâu hút một điếu thuốc nào nên cảm thấy lo lắng.

Hoắc Minh ông một lúc cúi đầu chậm rãi châm điếu thuốc. Từ từ thổi một vòng khói.

Bố của Trường Sùng QUang thẳng: “Người phụ nữ đó g.i.ế.c ! ông Hoắc, với Sùng Quang, nhưng dù và thằng bé cũng là bố con với ! Thật , chúng vẫn là m.á.u mủ ruột thịt, nếu kết tội, chắc chắn sẽ đến danh tiếng của Sùng Quang!”

Hoắc Minh chậm rãi hút thuốc, ánh mắt hiện lên vẻ sâu thẳm. Bổ Trương đang cảm thấy hổ mặt ông.

Hoắc Minh một xuất , điều kiện gia đình , cuộc sống của ông khác với những khác.

Một lúc lâu , bố của Trương Sùng Quang mới lên tiếng: “Hãy giúp khởi kiện!”

Hoắc Minh mỉm : “Ông cũng là đàn ông mà! Trước khi làm loại chuyện , ông từng nghĩ đến Sùng Quang ? , cô Thẩm bây giờ cũng giống như ông. Chuyện thành vấn đề, nhưng dù chúng cũng chuyện với ông, và chính miệng ông rằng, ông cùng với Sùng Quang bẻ gãy xương và nối liền m.á.u thịt. Vậy ông làm như thế nào?”

Bố của Trương Sùng Quang thể trả lời .

Hoắc Minh ngả đằng , ném lên bàn một tập tài liệu, nhẹ giọng : “Ký tên , đó sẽ tìm luật sư cho ông!”

Bố của Trương Sùng Quang cầm lên một lúc, ông ngay lập tức cảm thấy choáng váng.

Hoá đây là thư cắt đứt quan hệ, khi ký, ông và Sùng Quang sẽ còn bất cứ quan hệ nào nữa.

Cơ mặt ông run lên: “Sùng Quang là con trai của !” “Không! Sùng Quang là con trai của !”

“Nó là do , Hoắc Minh nuôi dưỡng. Nó là con trai , thể vẫn là con trai của ông?”

Khuôn mặt của bố Trương gần như trở nên méo mó.

Ông dính líu đến bất kỳ tội ác nào cả, nhưng ông một vấn đề chung liên quan đến hầu hết đàn ông.

Chẳng gì cả, chỉ là một cái lớn trong gia đình.

Rõ ràng ông bỏ rơi vợ con, nhưng khi về già, khi c.h.ế.t ông vẫn nghĩ đến con trai của .

Ông ký!

Hoắc Minh kẹp điếu thuốc mòi, nhẹ : “Không ký cũng ! ông suy nghĩ rõ ràng xem bản còn thế sống sót đến khi phiên tòa bắt đầu !”

Bố Trương Hoắc Minh với vẻ mặt hoài nghi.

Trên môi Hoắc Minh hiện lên một nụ , cao quý mà vô cùng lạnh lùng.

Ông nghiêng về phía , thấp giọng : “Sùng Quang là con trai của , sẽ cho phép bất kỳ vết nhơ nào! Đặc biệt là kẻ cặn bã như ông, nhất kẻ cặn bã như ông nên biến mất khỏi thế giới càng sớm càng , ?”

Bố Trương mở to mắt, một lúc ông cuối cùng cũng chắc chắn rằng Hoắc Minh hề đùa.

Ông với tay lấy cây bút ký tên.

Sau khi ký xong, Trương Sùng Quang còn là đứa con trai của ông nữa.

Hoắc Minh cầm lấy văn kiện kỹ, một lúc mới cụp mắt xuống, lạnh một tiếng:

là một tên cặn bã sợ chết, chút do dự nào! Ông dậy và bước ngoài.

Giọng của bố Trương run rẩy vang lên: “Ông thật sự coi thằng bé như con trai của ?”

Hoắc Minh dừng , đầu : “ông nên hỏi xem, trong lòng của Sùng Quang, bố của nó là ai!” Ông , Hoắc Minh, bên nào sức hấp dẫn hơn.

Hoắc Minh về đến nhà, gần tám giờ. Mùi thức ăn thơm phức tỏa từ biệt thự, vợ ông đang ở trong bếp chỉ huy giúp việc dọn thức ăn lên bàn, khuôn mặt Ôn Noãn dịu dàng ánh đèn hành lang.

Thấy Hoắc Minh, Ôn Noãn thấp giọng: “Ông về ? Bọn nhỏ chờ ông lâu !"

Không đợi ông trả lời, bà tiếp tục : “Bình thường luôn là ông gọi về, giờ về , thấy bóng dáng ông !”

Hoắc Minh mỉm .

Ông vươn tay ôm vai vợ: “Có chút việc! Cũng tìm vợ bé.”

Mặt Ôn Noãn nóng bừng.

Hoắc Minh xung quanh ai, nhân cơ hội biểu thị lòng chung tình: “Mấy năm nay, đối xử với bà thế nào còn cần , mấy cô gái trẻ ngoài đều bằng bà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1580-1589-khong-ngu-duoc-a.html.]

Ôn Noãn nắm trọng điểm: “Ý ông là già ?” Hoắc Minh nở nụ : “Sao thể chứ!”

Dưới hành lang, ông chăm chú vợ bằng ánh mắt dịu dàng.

Ông cũng nịnh nọt gì, nhưng thật sự là qua mấy năm nay Ôn Noãn vẫn luôn giữ phong độ như xưa, lẽ là do bọn nhỏ đều khá hiểu chuyện, đứa lớn chăm sóc đứa nhỏ, cộng thêm ông luôn quan tâm, nên Ôn Noãn thực sự lo lắng nhiều.

Bà vẫn còn mịn màng như những năm .

Là một đàn ông, Hoắc Minh cảm thấy hài lòng.

Ông ôm vợ phòng khách, liếc mắt một cái thấy Hoắc Tây, còn Trương Sùng Quang.

Người đó ông đánh bỏ chạy, giờ về, ung dung tựa sofa cầm một cuốn tạp chí , cứ như từng rời khỏi cái nhà .

Trong lòng Hoắc Minh chút xúc động, nhưng mặt tỏ uy nghiêm.

“Về ?”

Trương Sùng Quang lập tức buông tạp chí trong tay xuống, dậy: “DạiI”

Hoắc Minh cởi áo khoác, Trương Sùng Quang thản nhiên cầm lấy, đặt lên sô pha cho ông, Hoäc Minh tùy ý nở nụ : “Aiya! Chú cháu mới bỏ

một chuyến, giờ hiểu chuyện ?”

Ôn Noãn liếc ông một cái: “Thằng bé vất vả lắm mới trở về, ông cũng đừng nhắc đến chuyện đen tối của nó nữa!”

Hoắc Minh bà, vẫn .

Mặc dù ông đùa, nhưng trán vẫn hiện một tia nham hiểm như ở trại tạm giam.

Nếu vợ, sẽ .

Ôn Noãn bỗng nhiên đoán ông , liếc mắt Trương Sùng Quang một cái, cuối cùng bà vẫn .

Hoắc Minh xuống uống hai ngụm , dậy: “Ăn cơm thôi!” Ông mở miệng, Tiểu Hoắc Kiều liền ôm cánh tay ông: “Bố ơi, con đói lắm , bố ngoài lâu như , đang nghi ngờ bố tìm vợ bé đó!”

Hoắc Minh xoa đầu con gái nhỏ.

Để cô bé ăn cơm bên cạnh , bên là Trương Sùng Quang. Trương Sùng Quang chút gò bó.

Hoắc Minh dậy mở một chai rượu trắng quý hiếm: “Uống chút !”

Ôn Noãn thấy ông rót non nửa chén, cảm thấy nhiều, khỏi khuyên nhủ: “Cũng ngày đặc biệt gì, uống ít thôi.”

Hoắc Minh cầm một cái chén, rót cho Trương Sùng Quang.

Ông vợ: “Sao bà là ngày đặc biệt, tìm vợ bé thì ?”

Ôn Noãn tự tay rót đầy cho ông.

: “Vậy nên uống nhiều một chút!”

Sắc mặt Hoắc Minh nghiêm nghị, ửng đỏ, ông với các con: “Mẹ các con quá quan tâm bố, xem , ngày nào cũng nghĩ cách canh chừng bố! Đàn ông thế nào mới gọi là thành công, như bố thế chính là thành công.”

Ôn Noãn gắp thức ăn cho ông, bịt miệng ông .

Hoäc Minh uống rượu với Trương Sùng Quang: “Tiểu tử cháu nước ngoài nhiều năm, uống rượu tây quen , uống loại .”

Trương Sùng Quang lập tức nhấp gần nửa chén. “Tửu lượng tệ!”

Hoắc Minh uống một cạn sạch, rượu cay nồng chảy qua cổ họng, tiến trong dày.

Ông nhớ tới ngày Sùng Quang đến nhà.

Đứa nhỏ , tuy ông sinh , nhưng ông dành nhiều tình cảm và tâm huyết cho thua gì những đứa trẻ khác, thậm chí chuyện làm ăn cũng chỉ dẫn nhiều nhất.

Sùng Quang cũng tiền đồ!

Hoắc Minh uống liên tiếp mấy chén nhỏ, Ôn Noãn khuyên , ông chỉ : “Hôm nay vui mà!”

Cuối cùng, một chai trắng thế mà uống đến bảy tám phần. Hoắc Minh say .

Ôn Noãn đỡ ông lên lầu nghỉ ngơi, lên lầu : “Lát nữa mang áo khoác của bố con lên, điện thoại ở trong túi áo, đề phòng ông nội con tìm ông !”

Hoắc Tây chuẩn cầm lấy áo.

Trương Sùng Quang ngăn cô , nhỏ: “Anh cho! Em ăn nhiều một chút!”

Ánh mắt chút trách móc, lúc nãy Hoắc Tây mãi xem kịch, cũng ăn mấy miếng.

Hoắc Tây cũng kiên trì.

Trương Sùng Quang qua sofa, cầm áo khoác, đang định lên lầu thấy trong túi áo rơi một tờ giấy, gấp ngay ngắn chỉnh tề.

Cậu tò mò mở xem.

Vài giây , ngẩng đầu lên lầu, ánh mắt chút thâm thúy. Hoắc Kiều chạy tới: “Anh Sùng Quang, cái gì ?” Trương Sùng Quang cất tờ giấy , nhạt: “Không gì!”

Nói xong, bước lên cầu thang.

Phòng ngủ chính lầu, Hoắc Minh say, Ôn Noãn đang chăm sóc ông, ông kéo tay vợ mặt ửng đỏ: “Ôn Noãn, chúng sinh thêm một đứa nữa !”

Ôn Noãn đỏ mặt. “Bao nhiêu tuổi , để con cái cho!” Hoắc Minh kéo bà xuống, hôn một cái.

“Tôi nhảm ! Tôi cũng bảy tám mươi tuổi, vẫn còn khả năng sinh con!”

Ôn Noãn tức giận nở nụ : “Ông , !

Hoắc Minh khẽ vuốt eo bà, “Sao ! Lần nào cũng mịn màng như , chẳng khác gì lúc trẻ cải”

Ông càng càng kỳ cục, Ôn Noãn dậy, định cho ông ngủ. Nói thêm nữa, sẽ .

khi thẳng dậy, phát hiện ở cửa. Trương Sùng Quang!

Rõ ràng Trương Sùng Quang thấy bọn họ chuyện, biểu cảm kỳ lạ, làm Ôn Noãn thấy thoải mái.

Cũng may Trương Sùng Quang chu đáo.

Cậu , treo áo khoác lên, nhẹ giọng : “Dì xuống ăn thêm chút nữa , để cháu chăm sóc... chú Hoắc.”

Ôn Noãn cũng cảm thấy, bọn họ nên chuyện, nên xuống lầu . Đi hai bước, bà dừng .

Quay đầu : “Sùng Quang, lúc chú Hoắc đánh cháu, đừng để trong lòng nhé.”

Trương Sùng Quang mỉm : “Không ạ!”

Ôn Noãn xuống lầu, ánh đèn trong phòng ngủ vàng nhạt, Hoắc Minh uống rượu cảm thấy nóng, cởi hai nút áo sơ mi, đòi uống nước. “Để cháu rót!” Trương Sùng Quang nhỏ.

Lập tức, đến phòng khách rót một ly nước ấm tới, khom gối ở bên giường: “Chú Hoắc, uống nước ạ!”

Hoắc Minh mở to mắt.

Ông con trai trẻ tuổi bên giường, trông trai như , tiền đồ như .

Sau một lúc lâu, ông cúi đầu hỏi: “Cháu gọi chú là gì?” Cánh mũi Trương Sùng Quang khẽ run.

Cậu chằm chằm giường thật lâu, đột nhiên run giọng : “Chú vẫn cháu làm con trai chú ?”

Hoắc Minh , nhẹ nhàng nhắm mắt, nở nụ : “Không thì ? Tự tay nuôi lớn, chẳng lẽ tặng cho khác? Làm bố đạo lý đó!"

Ông đánh , đuổi khỏi nhà. trong lòng ông hối hận.

Mặc dù ông đang giấu điều gì đó, nhưng Trương Sùng Quang hiểu, cũng đề cập tới tờ giấy , chỉ nhẹ nhàng chạm trán Hoắc Minh, giọng khàn khàn: “Bố, uống chút nước .”

Hoắc Minh khẽ nhúc nhích.

Rõ ràng ông thấy, ông cũng say tới mức gì.

Ông nuốt nước bọt, cuối cùng lớn: “Tiểu tử con, kết hôn , đến đây làm phiền chú ! Từ nhỏ đến lớn, từng cháu gọi như .”

Trương Sùng Quang mơ hồ ừm một tiếng.

Một lúc : “Không vì Hoắc Tây.”

Vậy là vì cái gì, bởi vì đàn ông nuôi dưỡng , dạy dỗ . Lúc còn nhỏ, cảm thấy áp lực, rời khỏi cái nhà . Không thích, mà là cảm thấy xứng.

Cậu cũng thể tin , đàn ông xuất ưu việt như , coi là con ruột, thà tin rằng chỉ là một kho máu.

một năm một năm trôi qua,

Cậu ở nước ngoài, cũng nhớ nhà, ngoài nhớ Hoắc Tây cũng nhớ đàn ông .

Cậu nhớ những ngày ở bên ông .

Buổi tối trong thư phòng, đàn ông sẽ bảo giúp việc chuẩn bữa ăn khuya cho Tiểu Sùng Quang.

Khi mắc , ông sẽ kiên trì sửa cho . Hồi cấp 3 đầu khu vực.

Người đàn ông xem lĩnh thưởng, thậm chí còn đặt cúp trong thư phòng, gặp ai cũng đây là Sùng Quang nhà chúng đạt đó, lợi hại.

Sau khi Doãn Tư tiếp quản Hoắc thị, Trương Sùng Quang mới cảm giác .

Người đàn ông gì là làm , cũng sẽ già .

Bề ngoài ông vẫn tuấn, nhưng còn trẻ nữa, cũng sẽ gọi điện thoại hỏi dịp năm mới: “Sùng Quang, năm nay về đón năm mới ?”

Trương Sùng Quang xuống.

Từ nhỏ đến lớn, bao giờ giường của Hoắc Minh và Ôn Noãn, luôn cảm thấy khác với những đứa con khác, nhưng bây giờ giường, khẽ gọi một tiếng bố.

Hoắc Minh nhắm mắt, nhẹ nhàng mỉm .

Trong chốc lát, vỗ nhẹ vai : “Tiểu tử ngốc! Sao đa sầu đa cảm như !”

Trương Sùng Quang xuống lầu.

Người giúp việc dọn dẹp bát đĩa, đang quét dọn, Ôn Noãn bận rộn xong thì tới: “Sùng Quang, chú Hoắc của cháu thế nào ?” Trương Sùng Quang nhẹ giọng : “Mẹ, nghỉ ngơi !”

Ôn Noãn giật , đó mỉm : “Được, lên lầu ! Bố con uống rượu sẽ thành thật .”

Nói xong bà lên lầu hai.

Trương Sùng Quang ngoài, ở bên ngoài hút hai điếu thuốc lá, đang định thì gặp Hoắc Doãn Tư.

Hoắc Doãn Tư mới dạy dỗ tiểu Hoắc Kiều xong, cũng hút hai điếu thuốc.

Thế là Trương Sùng Quang ở .

Khi đàn ông hút thuốc với , thường ít , đặc biệt là một kiêu ngạo một giả vờ nghiêm túc.

Cuối cùng vẫn là Hoắc Doãn Tư chịu mở miệng : “Thu phục bố , bước tiếp theo là thu phục chị ?” Trương Sùng Quang kẹp điếu t.h.u.ố.c lá giữa hai ngón tay thon dài.

Cậu chậm rãi thả một vòng khói, thong thả : “Chị của gì chứ! Hoắc Tây cũng là em gái .”

Hoắc Doãn Tư lạnh: “Tôi từng thấy ai tay với em gái!”

Vào những lúc quan trọng, da mặt Trương Sùng Quang cũng dày, dập điếu thuốc mỉm : “Không kìm lòng ! Doãn Tư, em, thể gọi một tiếng rể, gọi trai cũng .”

Cậu khẽ nháy mắt: “Anh cũng thể cho em tiền tiêu vặt.” Hoắc Doãn Tư khẽ !

Trương Sùng Quang trở về phòng ngủ của , đợi một lúc lên lầu ba, nơi phòng ngủ của Hoắc Tây.

Tiểu Hoắc Kiều đang quấn quýt với Hoắc Tây.

Nhìn thấy Trương Sùng Quang tới, cô bé bò từ giường xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ: “Anh Sùng Quang, tối nay ngủ ở đây ?”

Trương Sùng Quang ừ một tiếng: “! Tối nay ngủ ở đây.” Tiểu Hoäc Kiều Hoắc Tây.

Cũng may Hoắc Tây tu vi cao, nên chằm chằm như vẫn giữ vẻ bình tĩnh, Tiểu Hoắc Kiều kêu một tiếng: “Vậy em về phòng đây!”

Cô bé chạy nhanh về phòng. Hoắc Tây tựa đầu giường, tay chân thon dài. Cô thản nhiên lật xem tạp chí, “Tối nay trông khác.”

Trương Sùng Quang ý với cô: “Bình thường Hoắc Kiều cứ quấn quít lấy em như ?”

Hoắc Tây tuy khá lạnh nhạt với , nhưng với em gái, Tiểu Lục U, Lục Huân, còn Hoắc Kiều đều thích quấn quýt bên cạnh cô.

Cậu chút ghen tị.

Hoắc Tây đang nghĩ gì, mỉm : “Hôm nay làm ?”

Trương Sùng Quang nghiêng , hôn cô.

Hoắc Tây làm ở nhà, nhu cầu của Trương Sùng Quang quá cao, một khi làm nhất định sẽ phát tiếng động, dù cách âm đến cũng tác dụng.

Cô cũng ngày mai chằm chằm.

Cô chống vai : “Anh ngủ ở đây cũng , nhưng nghiêm túc một chút.”

Trương Sùng Quang thật sự cũng ý đó.

Cậu đêm nay chút vui vẻ, chỉ nhẹ nhàng hôn cô, ôm cô. Cậu thậm chí còn thầm nghĩ rằng, nếu làm con của chú Hoắc, chính là trai của Hoắc Tây . Chỉ cần nghĩ đêm những đêm Hoắc Tây cơ thể , cảm thấy nóng rực.

Hoắc Tây tắt đèn .

Bọn họ ôm giường, cô mò mẫm tìm kiếm môi , thì thâm: “Để em đoán xem, làm hòa với bố ?” Trương Sùng Quang mỉm nhẹ nhàng: “Giữa chúng gọi là làm hòa, còn giữa và... bố, gọi là hóa giải hiềm khích lúc !” “Chúng làm hòa ?”

Trương Sùng Quang ôm cô lòng, áp mặt má cô, khẽ : “Anh nghĩa là làm hòa ! Bằng , em thấy những tài liệu đó, chẳng cũng nổi giận với ?”

Hoắc Tây nhịn cắn vai một cái.

là nham hiểm, cố ý tắt điện thoại của cô, cố ý để cô thư phòng.

Hoắc Tây thật sự cảm thấy, Trương Sùng Quang trúng, cũng thảm.

Khi còn bé cô nghĩ cỡ nào, dây một con sói như ! Trương Sùng Quang trong lòng cô còn tức giận, cũng thừa nhận hèn hạ vô sỉ, trong một đêm như thế sẵn sàng hạ để dỗ dành cô: “Hoắc Tây, chúng bắt đầu từ đầu ? Chuyện em thích, sẽ làm nữa. “Chúng làm vợ chồng bình thường, giống như bố .”

Hoắc Tây vuốt ve khuôn mặt , nhẹ giọng hỏi: “Anh ngưỡng mộ bố ? Trương Sùng Quang, bố em trải qua nhiều chuyện hơn chúng nhiều!"

Trương Sùng Quang ôm cô.

Hồi lâu, khổ : “Thử cùng ?".

Hoắc Tây im lặng một lát, hỏi : “Anh... phát hiện, thích em từ lúc nào?”

Trong phòng ngủ lờ mờ ánh sáng.

Hai ôm đối phương trong lòng say sưa , nhất là ánh mắt của Trương Sùng Quang dịu dàng như nước.

Một lúc lâu , mới nhỏ giọng hỏi: “Muốn sự thật ?” “Vớ vẩn!” Trương Sùng Quang nhạt một tiếng, đó kéo Hoắc Tây gần.

Hai bọn họ đắp chăn, hít thở trong bầu khí nóng bức. Hoäc Tây nhịn mà tựa cằm lên vai và cổ của , véo nhẹ eo : “Sao gì?”

Sau khi siết chặt, cô rút tay .

Trương Sùng Quang giữ cô , để cô rút tay , để cô vòng tay qua eo .

Cậu cúi đầu xuống và dịch chuyển đến gần cô. Hai ôm một cách vô cùng mật.

Trương Sùng Quang thấp giọng : “Từ khi còn nhỏ em xinh . Sau khi nước ngoài, mới em là một cô gái hiếm , thông minh và năng lực... đó...”

Chuyện gì xảy đó? Tại kể tiếp? Hoäc Tây ngẩng đầu lên .

Khi bọn họ áp sát , cô thể cảm nhận rõ ràng làn da của quá nóng, khiến chân cô chút yếu ớt.

Ánh mắt của Trương Sùng Quang đột nhiên trở nên sâu thẳm.

Cậu vòng tay qua vòng eo thon thả của cô, ôm cô trong lòng, trầm giọng : Sau đó mới chợt nhận em trưởng thành và trở thành một phụ nữ, nên... ngủ với em.”

“Hoá chỉ ngủ với em mà thôi."

Giọng của Hoắc Tây nhỏ, mềm mại và vô cùng quyến rũ.

Trương Dùng Quang hôn cô, đó sờ nhẹ lên đôi môi cô, bằng một giọng khàn khàn: “Như thế !”

Cậu đưa tay lưng cô.

Thân hình Hoắc Tây gầy gò, vai và lưng đều nhỏ nên mới ôm mà nhét lòng như .

Cậu làm bất cứ điều gì khác mà chỉ ôm cô.

Điều khiến Hoäắc Tây cảm thấy bản giống như một đứa trẻ nhỏ.

Trương Sùng Quang hôn lên chóp mũi cô, nhẹ nhàng : “Hoắc Tây, hôm nay hạnh phúc.”

Hoắc Tây chỉ ậm ừ vài tiếng. Trương Sùng Quang nhẹ nhàng nhắc đến cô và khiến cô áp sát hơn. Mỗi một tấc cơ thể cô đều giữ chặt.

Hoắc Tây nhịn mà ngẩng đầu lên , Trương Sùng Quang nhỏ giọng bên tai cô: “Sau em gọi !”

Hoắc Tây vẻ như đoán điều gì đó! Cô mỉm , thoải mái dựa : “Trương Sùng Quang, đối với với em gái như thế , ở bên cạnh em gái thì thể bộc lộ phận thú tính của ?”

Trương Sùng Quang ghé sát môi đôi môi của cô: “Em là em gái thật sự của !”

“Từ nay về , mỗi đêm đều ngủ cùng em, ngủ cùng em.

“Anh thấy chán! Nếu như chán thì ?”

Trương Sùng Quang nhẹ nhàng chạm thể của cô, giọng của thở : 'Anh thể chán ! Bố và ở bên bao lâu ?”

Thật cũng từng nghĩ đến chuyện , nhưng đêm nay, vẫn thể chịu đựng điều đó.

Hoắc Tây bám lấy cánh tay . Hai bọn họ đều suy nghĩ riêng của , lâu ngủ !

Mãi cho đến tận đêm khuya, Hoắc Tây mới phát một âm thanh mơ hồ: “Trương Sùng Quang, hy vọng sẽ nghiêm túc!”

Đó chỉ là một câu vô cùng đơn giản nhưng khiến hốc mắt đỏ hoe. Cậu nhẹ nhàng vuốt tóc cô, thì thầm: “Anh nghiêm túc mà." Nói xong cúi đầu xuống nhưng Hoắc Tây ngủ mất , cô nghiêng đầu tựa cổ , dùng tay ôm lấy cơ thể ... Thật là thoải mái và mềm mại.

 

Loading...