Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1570-1579 Chúng ta ăn cơm!
    Cập nhật lúc: 2025-10-19 06:07:27
    Lượt xem: 9 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Trương Sùng Quang cô.
Hoắc Tây những lời đó, nhẹ: “Không nấu cơm xong , đói , ăn!”
“Được! Chúng ăn cơm!”
Mắt sâu thẳm, ôm cô dậy. Hoắc Tây từ chối.
Cò tựa đầu giường, cả lộ sự mềm mại yếu ớt: “Tôi tự ! Cậu ngoài , quần áo.”
Chỗ quần áo để cô .
Trương Sùng Quang phòng để đồ, lấy cho cô chiếc áo lông của , còn một cái quần thể thao bé hơn một chút, Hoắc Tây cao, mà cũng mặc .
Cô tránh , trực tiếp luôn. Trương Sùng Quang cô chằm chằm.
Khi cô cởi quần áo, bụng bằng phẳng căng đầy một nốt ruồi nhạt màu đỏ cực kỳ gợi cảm. Cậu vẫn nhớ rõ những đêm l..m t.ì.n.h , hôn lên viên nốt ruồi vô .
Mỗi , Hoắc Tây đều ôm sát cổ .
Cô sẽ thấp giọng lẩm bẩm: “Trương Sùng Quang, đừng hôn.” Trương Sùng Quang nghĩ đến chuyện qua, mắt để lộ sự cô đơn, nhịn nhẹ nhàng sờ tóc cô.
Hoắc Tây cảm nhận .
Hai mắt im lặng suốt mấy giây.
Hoắc Tây nhếch môi về phía phòng khách, Trương Sùng Quang trải gọn ga giường mới ngoài.
Hoắc Tây bàn ăn chơi điện thoại.
Trương Sùng Quang làm nóng thức ăn bê lên bàn, vốn rút điện thoại của cô cô chơi, nhưng hành động mật quá, sợ Hoắc Tây vui nên nhẹ: “Ăn cơm xong chơi!”
Hoắc Tây liếc một cái cất điện thoại .
Trương Sùng Quang múc cho cô một bát canh, khi Hoắc Tây ăn canh, hỏi vu vơ: “Hôm nay ở văn phòng luật chuyện gì ?” Hoắc Tây dừng một lúc.
Cô ngay thẳng : “Không với ?
Lời mặn nhạt, đừng đến dỗ ngon dỗ ngọt gì hết, Trương Sùng Quang hiểu , nhưng cũng chỉ thể giả vờ như hiểu mà thôi.
Cậu nấu cơm ngon, Hoắc Tây hành hạ dày của , cơm ăn thật .
Cơm nước xong xuôi, cô lên ghế sofa tiếp tục chơi điện thoại. Cô tải mấy trò chơi linh tinh, thấy cũng tệ lắm.
Trương Sùng Quang làm xong hết việc nhà, đến cạnh cô, bật tivi, đó tự nhiên kéo Hoắc Tây . Trên màn hình tivi đang chiếu phim tình cảm, hôn lên trán cô dịu dàng : “Bộ phim từng nhắc đến, xem ?”
Hoắc Tây tiếp tục chơi trò chơi của . Cô hờ hững : “Xem !”
Trương Sùng Quang thêm gì nữa, lẽ vì ép buộc cô , buông thả cô trong cuộc sống.
Hoắc Tây đồng ý, cũng miễn cưỡng.
Hai cứ cứng ngắc như đến chín giờ tối, Hoắc Tây duỗi lưng chuẩn ngủ.
Cô cũng già mồm.
Khi thấy Trương Sùng Quang từ phòng tắm, ở chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cô bỏ tạp chí trong tay xuống, dài giường.
Trương Sùng Quang gối của . Ở cái hộp nhỏ.
Nhất thời, trong lòng thấy khó chịu. Dù nhớ nhưng cách thể hiện trần trụi của Hoắc Tây làm sự hưng phấn của còn cao thế nữa .
Cậu vén chăn lên c.h.ế.t dí lên cạnh cô.
Cậu vươn tay , cơ thể mảnh khảnh của cô rơi n.g.ự.c , kiên nhẫn hôn cô.
Hai tay len lỏi giữa những sợi tóc của cô, càng hôn càng sâu.
Rất lâu đó, cả hai đều thở gấp, Trương Sùng Quang nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, giọng khàn đến rõ: “Mặt đỏ thật đây.”
Hoắc Tây chống đỡ vai , hô hấp hỗn loạn. Cô hỏi : “Cậu làm ?”
Chắc chắn là Trương Sùng Quang , một tay chống lên giường, một tay ôm lấy cơ thể của cô, hôn cô mạnh mẽ hơn nữa… Hai đều còn trẻ tuổi, một lúc nhịn .
Khi kết hợp với , ghé sát tai cô hỏi cảm giác của cô. Hoắc Tây chịu .
Mặt của cô luôn để ở bên cạnh vai , cô im lặng, chỉ thỉnh thoảng chịu cô mới nhẹ nhàng hừ tiếng.
Đây lẽ là l..m t.ì.n.h yên ắng nhất của bọn họ.
Trương Sùng Quang vẫn thể kìm lòng mà mất kiểm soát.
Sau vài , Hoắc Tây mệt mỏi ngủ luôn, ngay cả sức lực để tắm cũng .
Trương Sùng Quang cầm khăn nóng lau sạch sẽ cho cô. Cậu nỡ ngủ.
Cậu bên cạnh cô, nhẹ nhàng kéo bàn tay cô giống như khi còn bé.
Một lúc mặt nóng lên.
Chuyện làm với Hoắc Tây cũng việc lúc còn bé. nhịn !
Cô lớn , trở thành một phụ nữ trưởng thành, cá tính xinh … Vừa mới nghĩ đến việc khi kết hôn bọn họ thể sinh mấy Tiểu Hoắc Tây hoặc Tiểu Sùng Quang, khuôn mặt dịu dàng hẳn.
Cậu Hoắc Tây đang đợi chán ngán. thể…
Cậu vất vả mới cô!
Sáng sớm hôm , Hoắc Tây vẫn tỉnh ngủ, tiếng điện thoại vang lên.
Là Hoắc Minh gọi đến.
Trương Sùng Quang nhổm dậy, suy nghĩ điện thoại: “Chú Hoắc?”
Hai lên giường với , Hoắc Minh bất ngờ nhưng cũng ngoài dự đoán. Từ khi Trương Sùng Quang bố trí ông đoán sẽ ngày hôm nay, nhưng ông vẫn ngăn cản.
ông từng đánh Sùng Quang, từng đuổi .
Hoắc Tây lớn , tình cảm của cô nên do chính cô làm chủ. Hoắc Minh thấy khó chịu trong lòng, thấp giọng hỏi: "Hoắc Tây vẫn đang ngủ ?”
Trương Sùng Quang gật đầu: “Vâng!"
Cậu nhẹ nhàng vuốt ve đầu Hoắc Tây, khăn giọng : "Một lát nữa cháu sẽ đưa Hoắc Tây về nhà ăn cơm."
Hoắc Minh lạnh: “Cháu với chú cũng ích gì! Để xem Hoắc Tây đồng ý đưa cháu về đặt “Chú Hoắc!”
Trương Sùng Quang khẽ gọi một tiếng.
Hoắc Minh hừ lạnh: “Khi cháu còn nhỏ chú dạy cháu như thế nào? Chú từng dạy cháu đem chuyện tình cảm cá nhân và sự nghiệp gộp với , nhưng cháu lợi dụng tất cả ! Cháu chỉ đơn giản là đánh cược xem Hoắc Tây quan tâm cháu , con bé nỡ đế cháu xuống vực thẳm, nhưng Sùng Quang … Chính cháu cảm thấy như công bằng với Hoắc Tây ?”
Đương nhiên Trương Sùng Quang là công bằng. Cậu nghẹn ngào : “Chú Hoắc, cháu sẽ đối xử với cô !”
Hoắc Minh gượng: “Ha ha! Người đối xử với Hoắc Tây nhiều lắm!”
làm bổ như ông thể , uy h.i.ế.p duy nhất của Hoắc Tây chính là Trương Sùng Quang. Tên nhóc hư đốn cũng nên mới nuốt sạch Hoắc Tây như !
Hoắc Minh cũng nhiều, nhanh cúp điện thoại. Trương Sùng Quang thả điện thoại xuống thì thấy Hoắc Tây tỉnh. Cô gối , đang suy nghĩ gì.
Trương Sùng Quang cúi đầu hôn cô: “Cậu dậy ?”
Hoắc Tây tránh , chờ hôn xong, cô nhỏ: “Sau đừng điện thoại của .”
Trương Sùng Quang cô: “Điện thoại của chú Hoắc! Sao , vui ?”
Hoắc Tây cầm lấy áo sơ mi, dậy: “Chúng thiết đến thế !”
Trương Sùng Quang hiểu ý tứ của cô, nắm tay cô, kéo cô xuống , cô và bất đắc dĩ : “Hoắc Tây, chơi đùa ! Tôi nghiêm túc đấy.”
Hoắc Tây ngẩng đầu, phía là khuôn mặt trai của .
Cô nhẹ nhàng sờ mặt , nhạt: “Tôi thật sự thích ! Làm chuyện đó với cũng thoải mái, nhưng còn kết hôn… Tôi chỉ thể dưa hái xanh ngọt .”
“Nếu kết hôn với thì ?”
Hoắc Tây vần nhạt: “Trương Sùng Quang, ép chấp nhận !
Chúng một cái giường , làm , chúng kết hôn còn giống đàn bà náo loạn ‘âm ĩ ép kết hôn với ?”
Cô cho rằng bây giờ dám c.h.ế.t nữa.
Trương Sùng Quang yên lặng cô chăm chú, một lúc cũng .
, đây mới là Hoắc Tây.
Ngoan ngoãn kết hôn với tính cách của cô!
Hoắc Tây đẩy , về phòng tắm : “Buổi chiều còn việc! Hơn nữa… Tôi cũng chuyện quan trọng thể ở cùng mãi ! Cuối tuần mà rảnh thì hẹn !”
Trương Sùng Quang trần trụi tựa đầu giường.
Sao cứ thấy đáng tin như chứ, Hoắc Tây nhún nhường là chấp nhận làm bạn tình với ?
còn thể phản bác !
Cậu làm căng, tạm thời buông tha cho cô, buổi chiều Hoắc Tây đến hàng luật sư.
Thật chỉ là một vụ kiện nhỏ.
cô cũng ở chỗ của Trương Sùng Quang. Làm xong chuyện, cô xách cặp làm việc tùy ý vùng vẫy bên ngoài, vô tình đến một con đường náo nhiệt, hai bên đường đều bản đồ của bầu.
Người đến đều là phụ nữ lộ bụng.
Người dạo tốp năm tốp ba, cả sự dịu dàng những khuôn mặt trẻ tuổi.
Hoắc Tây khỏi nhớ đến hôm qua, Trương Sùng Quang lúc dùng bao, làm cô mang thai, nhưng cô đồng ý, trừ việc cô con với Trương Sùng Quang, cô cũng con ở nơi như .
bây giờ, cô ngưỡng mộ.
Mang thai vui vẻ như , tình cảm chắc chắn !
Hoắc Tây đang rời gặp quen, là Lục Huân. Lục Huân một .
Thật cô chỉ nhỏ hơn Hoắc Tây một hai tuổi nhưng cô ăn mặc cứ như học sinh cấp ba , chiếc quần yếm màu vàng làm lộ dáng nhỏ bé, cô đang ở trong cửa hàng tỉ mỉ chọn đồ cho con.
Hoắc Tây : “Tiểu Huân?”
Lục Huân kinh ngạc: “Chị Hoắc Tây?”
Hoắc Tây cầm lấy con vịt nhỏ cô đang xem, bóp hai , con vịt nhỏ phát tiếng quạc quạc đáng yêu.
“Thích ? Chị mua cho em nhé?”
Khuôn mặt Lục Huân đỏ ửng: “Nếu thả bồn tắm chắc chắn sẽ vui.”
Hoắc Tây kỹ cô , nghĩ hơn nửa ngày, bình thường đúng là .
Nhất định là do tên biến thái Lục Thước dạy dỗ.
Cô cũng thấy con vịt nhỏ ho nên mua liền bốn con, ném hai con trong xe của .
Cô rảnh rỗi việc gì nên ăn với Lục Huân, đưa cô về căn hộ.
Lúc lên xe, một đàn ông trung niên cạnh xe cô, lén lút hết trái .
Hoắc Tây cau mày: “Ông tìm ai?”
khi cô rõ, cô giật , đây là bố của Trương Sùng Quang.
Bổ Trương l.i.ế.m mặt : “Là Hoắc Tây đúng ! Sùng Quang nhắc đến bác với cháu ?”
Hoắc Tây câu chuyện về vị . Trong lòng cô chán ghét đàn ông .
Cô khoanh hai tay ngực, lạnh: “Cậu nên kể với về ông ?”
Bố Trương thẹn quá hóa giận, nhưng vì tiền ông vẫn nén giận: “Trước đây cũng hết, bây giờ cũng ! Hoắc Tây… Bác hai đứa sắp kết hôn, hôn lễ tổ chức khi nào, làm ở đấy?”
Hoắc Tây dựa xe, thẳng vấn đề: “Ông tiền đúng ?”
Bố Trương : “Bác thích thông minh như đấy.”
Sau đó ông để lộ ánh mắt tham lam: “Sùng Quang bây giờ tương lai! Bác cũng cầu thằng bé thế nhận bố như bác, nhưng nghĩ thì Tống Giám đốc Trương tiếng tăm lừng lẫy một bố bết bát như , một khi tin tức truyền thì chỉ ảnh hưởng một ít đến danh tiếng của thằng bé , làm ăn như nhà họ Hoắc các cháu quan trọng nhất là cái !” Nói xong, ông khà khà.
Hoắc Tây cụp mắt, đá một cục đá: “Được thôi! Ông mau hủy hoại ! ông nhanh lên còn xem thường ông!
Họ Trương sửng sốt.
Ông nghĩ đến Hoắc Tây thèm để ý chuyện ! Hoắc Tây mở cửa lên xe, bố Trương ngăn ở phía , nghĩ đến Hoắc Tây phóng nhanh, suýt chút nữa đ.â.m ông thành cái bánh thịt!
Ông đuôi xe tức giận đến mức chửi ầm!
Con nó, kiêu ngạo đến mức ! Có tiền thì ghê gớm lắm ! lúc , một con gái trẻ đẩy xe lăn đến, mềm yếu : “Bác trai"
Bố Trương kỹ con gái .
Được chăm sóc , là một phụ nữ hào phóng, ông khỏi xoa tay: "Cháu Sùng Quang ?" Người đến là Thẩm Thanh Liên.
Cô bố Trương, giọng dịu dàng: Cháu quen Sùng Quang nhiều năm ! Nếu bác ngại thì cháu mời bác ăn cơm.” Bố Trương cũng trải qua đầy tình yêu nam nữ.
Ông một cái là nhận phụ nữ thích con của . Dù chỉ là tàn phế, nhan sắc cũng so với vị của nhà họ Hoắc, nhưng cô tôn trọng ông !
Hơn nữa, thể lấy điều béo bở từ thích Sùng Quang chứ. Bổ Trương bước đến đường cùng, cũng giữ thể diện nữa, trực tiếp : “Cháu thể cho bác bao nhiêu?”
Thẩm Thanh Liên lấy một trăm ngàn từ ví da. “Một chút tiền , bác cứ cầm tiêu !”
Bổ Trương mặt mày hớn hở, lâu ông nhiều tiền như , ông ước lượng tiền : “Bác thấy Sùng Quang đúng là mắt như mù, thấy điểm của cháu! Cháu yên tâm, bác sẽ cho cháu.”
Thẩm Thanh Liên nhẹ.
Cô đưa bố Trương qua ăn cơm, còn chuẩn nhẹ nhàng thoải mái cho ở nhà của .
Cô nghĩ, chỉ cần bố Trương ở chỗ cô ,
Trương Sùng Quang cuối cùng cũng sẽ đổi thái độ, ai mới là thật sự với .
Buổi tối, bố Trương mặc một chiếc quần đùi. Ăn uống no nê.
Ông ghế sofa gọi điện thoại cho Trương Sùng Quang: “Sùng Quang , là bố đây! Bây giờ bố đang ở nhà của Tiếu Thẩm! Bố
chứ Tiếu Thấm tệ, cũng yêu con tha thiết! Con suy nghĩ kỹ , Tiểu Thấm mới là phụ nữ phù hợp với con, con nhóc của nhà họ Hoắc cực kỳ lạnh lùng, làm vợ của con ?”
Trương Sùng Quang lạnh lùng : “Ông đến tìm Hoắc Tây ?” “Con nhóc suýt nữa thì đ.â.m c.h.ế.t bố !”
Trương Sùng Quang im lặng mấy giây, giọng lạnh lẽo mà cứng rắn: “Tốt nhất ông đừng đến tìm cô nữa! Nếu , sẽ bỏ qua cho ông!”
Cậu cúp điện thoại.
Bổ Trương alo điện thoại mấy .
Sau đó, ông tức giận đến mức ném điện thoại!
Thẩm Thanh Liên thất vọng, xem Trương Sùng Quang cũng quan tâm gì đến bố , chút tiền của cô mất trắng .
Cô mời bố Trương rời .
bắt đầu cô tính sai , mời thần dễ tiễn thần mới khó.
Bố Trương khà.
Ông đến lộ hàm răng đen vàng, nhổ bỏ cây tăm trong miệng: “Tiểu Thẩm, cháu hiếu thảo , bây giờ đuổi bác của cháu chứ! Bác thấy chỗ của cháu vắng vẻ, chân cháu tiện, bác ở đây cũng tiện chăm sóc cháu!”
Ông , Sùng Quang hứng thú với phụ nữ .
Dù cô là tàn phế, nhưng cô tiền chăm sóc da non thịt mềm.
Đã lâu ông chạm phụ nữ xinh .
Trên Thẩm Thanh Liên chỉ mặc một bộ đồ ngủ, mỏng đến xuyên thấu, rõ ràng là quyến rũ đàn ông!
Ông kéo nhẹ một cái, Thẩm Thanh Liên đùi ông , giữa ông và cơ thể trắng nõn của cô chỉ cách một lớp quần. Thẩm Thanh Liên hét lên: “ông làm gì?”
Người đàn ông thở hổn hển: “Tất nhiên là thương cháu ! Ôi, phù sa chảy ruộng ngoài, Sùng Quang thích cháu thì bác thương cháu! Bác kém hơn Sùng Quang, những năm bác luôn thương yêu phụ nữ mà.”
Thẩm Thanh Liên cố hết sức giãy dụa.
cô thế chống cự một đàn ông phát dục? Chiếc áo ngủ mỏng manh cô xé rách, đó cô trực tiếp đàn ông chiếm lấy…
Khi làm vợ chồng với Lâm Tòng, Thẩm Thanh Liên cũng từng phát sinh quan hệ.
Cô vẫn là đầu tiên, một đàn ông thô lỗ như thế đùa bỡn chút thương tiếc.
Người đàn ông cực kỳ hưng phấn: “Lại còn là gái còn trinh nữa! Người đàn ông đây của cháu tịt , chạm cháu một chút nào thế?” Dù ông lớn tuổi nhưng chạm phụ nữ xinh liền dừng , chơi cô đến hơn nửa buổi tối, giày vò Thẩm Thanh Liên đến c.h.ế.t sống ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1570-1579-chung-ta-an-com.html.]
Cuối cùng, đàn ông thỏa mãn.
Ông mặc quần áo, lấy dưa hấu mát lạnh trong tủ lạnh ăn từng miếng lớn.
Thẩm Thanh Liên tựa giường, khóe mắt đầy nước mắt... Cô hận!
Cô hận Trương Sùng Quang, nếu nhẫn tâm, cô đàn ông làm nhục...
Cô hận trong lòng của chỉ Hoắc Tây!
Thẩm Thanh Liên run rẩy cầm lấy điện thoại gọi một cuộc điện thoại...
Thẩm Thanh Liên gọi điện thoại.
Bên đó cha Trương chỉ mặc mỗi chiếc quần cộc vẫn còn đang gặm dưa hấu.
Gặm dưa hấu xong thì cơ thế chộn rộn.
Nhớ đến da thịt mịn màng của phụ nữ giường, đàn ông vuốt môi phòng ngủ nữa… ông vần kịp quát tháo thì cánh cửa đạp tung.
Xe cảnh sát dẫn ông , Thẩm Thanh Liên khoác tấm thảm len, sắc mặt tái nhợt đẩy xe lăn.
Cô đưa đến bệnh viện để kiểm tra vết thương, và lấy mẫu ADN để so sánh.
Cha Trương ở bên trong vẫn cực kỳ ngạo mạn, ông yêu cầu gặp luật sư của .
Bây giờ ngay cả nơi ở ông cũng , thì lấy luật sư, cuối cùng sờ lấy sống mũi: “Tôi gọi điện cho con trai , nó là ông chủ lớn, chút chuyện thế giải quyết xong .” Cuối cùng, chú đội mũ bên vẫn gọi Trương Sùng Quang.
Trương Sùng Quang, một cái tên quen thuộc.
Kết quả đến ăn mặc bảnh bao, rõ ràng là một tinh trong xã hội thượng lưu.
Bốn giờ sáng, vẻ mặt Trương Sùng Quang lắm.
Một mặt là ai cũng giờ gắt ngủ, mặt khác là cha cầm thú của làm những việc mà súc vật làm, mặc dù cảm thấy chuyện ít nhiều gì là do Thẩm Thanh Liên tự gây chuyện.
“Sùng Quang, cứu bố.”
Bố Trương thấy Trương Sùng Quang đến thì giống như thấy cứu tinh ..
Ông đằng mở miệng hỏi: “Con đưa luật sư đến ? Chuyện ít nhất mời cho bố một đoàn luật sư chứ, con bé nhà họ Hoắc là giỏi lắm ? Cứ để cho nó kiện giúp bố .”
Trương Sùng Quang bực : “Sao tối qua Hoắc Tây tông c.h.ế.t ông chứ.”
Bố Trương hổ thẹn.
Qua một lúc , mồm miệng ông gay gắt :” Là cô mời bố ở , tối qua ăn mặc như đế câu dẫn bố, chuyện thể trách bố , con nam đơn gái chiếc xảy một chuyện bình thường lắm ?”
Ông dừng : “Con trả một ít tiền dàn xếp cho bố .” Trương Sùng Quang quản những chuyện .
hai , đàn ông quan hệ huyết thống với , thì từng sống chung với .
Lâm Tòng còn là đối tác kinh doanh với .
Bây giờ cha cầm thú của qua với vợ cũ Lâm Tòng. Chỉ nghĩ thôi Trương Sùng Quang thấy khó xử.
Cậu trả lời, hi vọng kẻ súc sinh mọt gông trong tù.
Lúc Trương Sùng Quang rời , cha Trương lo lắng: “Sùng Quang, con , con như thế nào? Con sẽ vì một phụ nữ mà bất hòa với cha ruột của đấy chứ?”
Trương Sùng Quang lạnh lùng : “Ông chuẩn tù .” Nói xong liền ngoài.
Khi ngoài, trời vẫn sáng hẳn, trong xe hít thật sâu một làn lạnh, lặng lẽ hút một điếu thuốc, đó lái xe đến bệnh viện.
Thẩm Thanh Liên vết thương hở đang chữa trị trong bệnh viện. Cô thấy Trương Sùng Quang thì chút kích động, cô cầm lấy chiếc cốc nước bên giường ném qua.
“Anh còn đến đây làm gì?” Trương Sùng Quang tránh .
Cậu ở bên của dáng vẻ thảm hại của Thẩm Thanh Liên, tin tức từ miệng của hộ lý, đầu của Thẩm Thanh Liên cha làm nhục.
Thế mà cô hề phát sinh quan hệ với Lâm Tòng, Tâm trạng của Trương Sùng Quang vẻ phức tạp,
Sự việc là do cha ruột của làm, ít nhiều gì lấy kinh tế bồi thường cho Thẩm Thanh Liên, còn như vụ kiện của bọn họ thì quá quan tâm.
Thẩm Thanh Liên vẫn đang còn đập vỡ đồ đạc, tâm trạng vô cùng kích động.
Trương Sùng Quang đợi cô bình tĩnh , mới kéo một chiếc ghế dài qua xuống đối diện với cô .
“Anh đến xem chuyện của ?”
Khóe miệng Thẩm Thanh Liên chứa nụ nhạt: “Trương Sùng Quang, bây giờ vui lắm ? Còn Hoắc Tây cũng yên tâm lắm ? Tôi thành chiếc giày rách , chẳng cách nào quấn lấy nữa ?”
Trương Sùng Quang vẻ bình tĩnh : “Chuyện liên quan gì đến Hoắc Tây.”
Thẩm Thanh Liên ngẩng đầu lên, nước mắt rơi xuống. “Tại cái kẻ súc sinh xâm hại cô ?”
Trương Sùng Quang lên tiếng, nghĩ, nếu như đổi là Hoắc Tây lẽ cô đánh cho kẻ súc sinh một gậy chấn động não, cô mạnh mẽ thì thể chịu thiệt chứ.
Hoắc Tây cũng sẽ đưa về nhà. gì.
Thẩm Thanh Liên lạnh lùng : “Tôi sẽ nộp đơn thẩm tra xử lý công khai, Trương Sùng Quang, đừng nghĩ là sẽ bàng quang màng đến, sẽ bại danh liệt với .”
Trương Sùng Quang lôi một quyển chi phiếu ở trong túi áo . Cậu tờ chi phiếu năm mươi triệu, khẽ đặt đầu giường của Thẩm Thanh Liên.
Cậu : “Tôi đầu tiên của phụ nữ quý giá, xảy chuyện như thế lấy làm tiếc, sẽ mời luật sư cho ông , cùng lắm thì ông sẽ tự mời pháp luật giúp đỡ.”
Thẩm Thanh Liên tờ chi phiếu: “Anh đang bàn điều kiện với đấy ?”
“Trương Sùng Quang, ở trong mắt , đầu tiên của trị giá với chút tiền ?”
Cô cầm tờ chi phiếu xé nát.
Trương Sùng Quang lẳng lặng cô , trong mắt chẳng cảm tình gì cả, bình tĩnh chút d.a.o động.
Qua một lúc, cuối cùng giả vờ ngốc nữa, mà lựa chọn việc rõ chuyện với cô : “Thẩm Thanh Liên, đúng, từng sống chung với cô, khi mới đến Mỹ thì chút bế tắc, cảm thấy tính cách con gái của cô khá thích hợp với , nhưng khi phát hiện còn tình cảm với cô nữa thì chọn rõ ràng với cô, đó cô kết hôn với Lâm Tòng, cho rằng việc chung sống lâu dài của chúng hề đáng , vẫn hòa thuận với Lâm Tòng và cô, tự nhận hề mập mờ với cô, cũng chẳng làm việc gì với Lâm Tòng.”
“Ngược là cô, khi phát hiện và Hoắc Tây bên , cố ý chạy đến để Hoắc Tây phát hiện.”
“Cô ly hôn với Lâm Tòng, cô theo đuổi , đó là chuyện của cô, sẽ trách nhiệm đối với chuyện .”
Trương Sùng Quang rõ ràng đó Thẩm Thanh Liên. “Trương Sùng Quang, là đồ khốn nạn.”
Thẩm Thanh Liên thẹn quá hóa giận, cò cầm lấy cái gối đánh , Trương Sùng Quang nhẹ nhàng chụp lấy.
Cậu để cho cô thời gian bình tĩnh .
điều khiến Thẩm Thanh Liên khó chịu nhất đó chính là đầu tiên của cô nhưng Trương Sùng Quang thờ ơ.
Cô thở dài lạnh lùng: “Anh đừng hòng gạt khỏi chuyện , dù đứt cũng sẽ lôi xuống nước, thẩm án công khai, Trương Sùng Quang là con trai của kẻ h.i.ế.p dâm, nghĩ xem Hoắc Tây là một luật sư, cô lấy , sinh con thì cũng chính là cháu của kẻ h.i.ế.p dâm, nghĩ cô sẽ bằng lòng ?”
Trương Sùng Quang mất kiên nhẫn. Cậu dậy: “Tùy cô.”
Khi mở cửa thì Thẩm Thanh Liên rống lên: “Trương Sùng Quang, đây.”
Cô đều vì , tất cả đều vì mới rơi tình cảnh . Lúc Thẩm Thanh Liên vô cùng nhớ Lâm Tòng.
Nếu là Lâm Tòng, chắc chắn sẽ đành lòng đối xử với cô như .
Trương Sùng Quang rời bệnh viện, lái xe thẳng đến lầu của căn hộ Hoắc Tây đợi .
Hoắc Tây xuống lầu thì thấy . Cô dừng một lúc vẫn mở cửa xe lên xe.
Trương Sùng Quang cò thói quen tự làm bữa sáng, nên đưa cho cô một túi đồ ăn sáng, là bánh hành và sữa đậu nành cô yêu thích, Hoắc Tây mở hớp vài ngụm: “Sao đến đây sớm ?” Trương Sùng Quang nghiêng đầu sang cô.
Có lẽ hôm nay Hoắc Tây tòa nên ăn mặc sáng sủa.
Áo sơ mi màu trắng, khoác bên ngoài áo gió màu đen, mái tóc đen dài buông xõa… Cậu khẽ chạm sống mũi cao thẳng của cô, giọng khàn khàn: “Có tối qua em đụng ông ?”
Hoắc Tây nhớ mới đang đến ai. Cô ừ một tiếng.
Một lúc cô ngước mắt lên hỏi : “Sao ? Ông tìm ?” Trường Sùng Quang ngừng , kể hết chuyện của Thẩm Thanh Liên bằng âm thanh trầm thấp, Hoắc Tây cau mày.
Cô hiểu Thẩm Thanh Liên sẽ làm gì.
Chẳng hủy hoại thanh danh của Trương Sùng Quang . Có một cha như thì tương lai của Trương Sùng Quang trong giới kinh doanh, c.h.ế.t cũng lột bỏ lớp da .
Cô phát biểu ý kiến của .
Cô sẽ tỏ thông cảm với Thẩm Thanh Liên, nhưng cô cũng sẽ ném đá xuống giếng, vì cô cũng là phụ nữ.
Trương Sùng Quang nhỏ: “Quả thật nhiều cách để thể khiến Thẩm Thanh Liên thỏa hiệp, nhưng mà Hoắc Tây … Anh làm như , vì điều đó quá bỉ ổi.”
Hoắc Tây thể hiểu .
Cô nở nụ tự nhiên: “Anh tự đưa chủ ý .”
Trương Sùng Quang nhẹ nắm lấy tay cô: “Em… sẽ để ý chứ?” Cho dù đoạn tuyệt qua từ lâu, nhưng là con trai của đó, danh tiếng của sẽ dễ .
Vậy cô vẫn sẽ ở bên chứ?
Hoắc Tây suy nghĩ: “Thực sự chuyện ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng . Trương Sùng Quang, nghiêm khắc mà thì hai chúng ở cùng chiến tuyến, nên giải quyết Thẩm Thanh Liên như thế nào cũng liên quan nhiều đối với em.” Sắc mặt Trương Sùng Quang tái.
Hoắc Tây xuống xe: “Cám ơn bữa sáng của .
Cô nhanh nhẹn lên xe nhanh chóng lái xe , cô thấy sắc mặt của Trương Sùng Quang trong gương chiếu hậu, ít nhiều sự lạc lõng.
Hoắc Tây , đàn ông đó thể ảnh hưởng đến Trương Sùng Quang.
Ám ảnh tuổi thơ, mùi vị phản bội, nhưng cô cũng nắm qua mùi vị .
Cô đủ khoan dung đối với Trương Sùng Quang lắm .
Buổi sáng Hoắc Tây bước khỏi phiên tòa, tình cờ gặp Lâm Tòng.
Lâm Tòng dựa bên xe cô đang hút thuốc,
Dưới chân bốn năm đầu thuốc , rõ ràng là đến tìm cô. Hoắc Tây đến mở xe ném túi đựng giấy tờ bên trong, cô hờ hững hỏi: “Tìm việc ?”
Ánh mắt Lâm Tòng chút thâm.
Anh cũng với Hoắc Tây, nhưng cha chú mấy phần giao tình.
Anh gật đầu: “, tìm cô chút việc.”
Hoắc Tây chỉ quán cà phê đối diện: “Vào đó .” Mấy phút cô khuấy cà phê chờ Lâm Tòng lên tiếng.
Lâm Tòng nhẹ nhàng : “Cô mấy phần về chuyện của Thẩm Thanh Liên?”
Hoắc Tây .
Lâm Tòng cay đắng: “Tuy kết hôn với cô vài năm, nhưng trong lòng cô luôn chứa Sùng Quang, Hoắc Tây, cô thứ,
nghĩ chỉ cần cô thì đàn ông xuất sắc như thế nào thì cô cũng thế tìm , chi bằng…”
“Chi bằng nhường Trương Sùng Quang cho cô ? Hoắc Tây hỏi.
Lâm Tòng cúi đầu uống cà phê chút đau khổ.
Hoắc tây mỉm : “Lâm Tòng, thật hào phóng, Thẩm Thanh Liên là vợ của , mà tìm chồng cho cô ? Chỉ điều thể sai , Trương Sùng Quang là đồ vật của , cũng làm chủ cho .”
Lâm Tòng định thì Hoắc Tây cắt ngang lời .
“Lúc còn nhỏ cũng từng cảm thấy Trương Sùng Quang là của .”
“ rõ ràng là hiểu lầm, … nhiều năm tìm , cũng vì là của , mà là đoạn tình cảm thôi.”
Lâm Tòng ngây , bất giác hỏi: “Giữa cô và …” Hoắc Tây khẽ : “Không gì để .”
vẫn uống hết ly cà phê cô dậy, khi cô còn : “Lâm Tòng, nếu ôm chuyện quá nhiều, những làm hại đó cũng sẽ làm hại chính , thật sự hy sinh của trong mắt khác đáng một xu.”
Hoắc Tây rời .
Lâm Tòng đó chầm chậm uống xong cà phê. Anh nghĩ, Hoắc Tây sáng suốt.
Cô thấy Lâm Tòng thích cô, nhưng đối với cô mà thì chút giá trị.
Khi Hoắc Tây thì gặp Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây im lặng một lúc trong xe, cô hỏi : “Anh cho theo em ?”
Trương Sùng Quang phủ nhận.
Cậu sang cô: ‘Anh yên tâm.”
Hoắc Tây gập ngón tay , cô : “Chắc hẳn cũng những lời Lâm Tòng với em nhỉ?”
Trương Sùng Quang .
đây hề thế mà Lâm Tòng thích Hoắc Tây.
Vì năm đó Lâm Tòng lấy Thẩm Thanh Liên?
Trương Sùng Quang chỉ suy nghĩ thôi, lưng toát mồ hôi lạnh, nhưng hỏi quá nhiều.
Cậu lái xe thẳng đến căn hộ của .
Hoắc Tây nhắc nhở : “Hôm nay cuối tuần.”
“Không cuối tuần thì thể ngủ với em ?” Giọng Trương Sùng Quang lạnh lùng chút đáng sợ.
Hoắc Tây nghiêng đầu liếc .
Lần với nhưng giữa bọn họ chuyện quá nhiều, chung quy là ngăn cách bởi gì đó.
Tình cảm của Trương Sùng Quang khiến Hoắc Tây thở nổi. Cô nghĩ, năm đó cũng cảm thấy như , vì mới trốn chạy?
Đến căn hộ của , bế Hoắc Tây phòng ngủ.
Trời vẫn tối, trong phòng ngủ bao phủ một lớp ánh sáng hoàng hôn, sáng lờ mờ.
Không Hoắc tây quá làm chuyện đó. Cô đá một cái: “Rèm cửa.”
Trương Sùng Quan đưa tay ấn nút, trong
phòng ngủ chuyển sang màu tối, thở của quyến rũ … Hoắc Tây vùi đầu gối để dùng cái đó.
Trương Sùng Quang hôn môi cô, chống lên cô và lẩm bẩm: “Hoắc Tây, chúng sinh con .”
“Ha, nghĩ thật.”
“Em là cô gái kết hôn, dựa cái gì mà sinh con cho .” Trương Sùng Quang ôm lấy eo cô, hôn cô mãnh liệt, một lúc bờ môi của di chuyển đến tai cô: “Vậy em ngủ với ?’ Hoắc Tây đạp một phát: “Không vì động tình ?” Trương Sùng Quang ngước mắt cô, ánh mắt chút sâu sắc.
Một lúc mở ngăn kéo để sử dụng biện pháp theo yêu cầu của cô.
Rõ ràng suy nghĩ, khi làm lui làm tới hai thì bắt đầu phân tâm, nhiệt tình nhưng cũng chiếm lấy cô buông, Hoắc Tây thì cứ vùi đầu trong gối ngủ.
Khi Trương Sùng Quang phát giác thì hôn cô lên mái tóc ẩm ướt của cô.
Lúc , màn đêm buông xuống.
Cậu đồng hồ mới tám giờ tối , Hoắc Tây đang ngủ bên .
Yết hầu Trương Sùng Quang khẽ động.
Cô cũng cảm thấy ở cùng … thú vị .
Cậu dậy, khi lao tắm bắt đầu làm bữa tối cho cô, bữa ăn dinh dưỡng đơn giản, ba món mặn một canh, khi nấu xong thì phòng ngủ gọi cô dậy.
Hoắc Tây tỉnh .
Cô đang lặng lẽ ngơ ngác ở đầu giường.
Trương Sùng Quang đến bên giường khẽ vuốt tóc cô: “Vừa em ngủ say quá.”
Hoắc Tây : “Làm những chuyện còn đam mê nữa, Trương Sùng Quang, chi bằng chúng buông tha cho sớm một chút .”
Cậu cô trả lời.
Hoắc Tây cũng nhiều gì với , dậy ăn tối, cô cũng hỏi giải quyết chuyện Thầm Thanh Liên như thế nào, đó là chuyện của Trương Sùng Quang.
cô hỏi thì Trương Sùng Quang cũng sẽ cho cô .
Bọn họ sống cùng mặn cũng
nhạt, thể ăn cơm cùng , thể ngủ cùng và làm những chuyện đó, nhưng so với lúc chẳng khác biệt chút nào, Trương Sùng Quang vẫn thường nghĩ, Hoắc Tây lúc đau ? Rõ ràng lúc cô .
Toàn cô đều khát khao , chứ như hiện giờ là một vũng ao tù nước đọng
Cậu cảm thấy bệnh , mà lẽ loại bệnh kêu cầu mà .
Càng lúc cô, càng kiểm soát, là Hoắc Tây ác cảm nhưng khống chế .
