Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1550-1559 Cảm ơn cái gì!

Cập nhật lúc: 2025-10-19 06:05:32
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hoắc Tây gì.

thẳng trong nhà, ở phía , Lục Khiêm vỗ vai Trương Sùng Quang: “Người trẻ tuổi mà, thất tình là chuyện bình thường.” Trương Sùng Quang rũ mắt gì thêm.

Lục Khiêm cũng cảm thấy đứa nhỏ còn giống như . Im lặng một cách quá mức.

Minh Châu dẫn Trương Sùng Quang phòng dành cho khách ở nhà, Trương Sùng Quang nhẹ giọng lời cảm ơn: “Cảm ơn cô.” “Cảm ơn cái gì!”

Minh Châu dịu dàng hỏi: “Sao thế ? Dì Ôn của cháu yên tâm về cháu, nhờ cô chăm sóc cho cháu! Lần cháu và em gái vẫn vui vẻ ?”

Giọng của Trương Sùng Quang nghẹn : “Là do cháu sai!”

Cậu giấu giếm, hết chuyện một , Minh Châu xong cũng trợn mắt há hốc mồm.

Hơn nửa ngày , bà thở dài: “Cũng khó trách Hoắc Tây chịu tha thứ ngươi! Từ nhỏ tính con bé như bà hoàng, cháu đánh một cái như , làm mà chịu ! Huống chi con bé đợi cả tám năm.”

Trong lòng Trương Sùng Quang khó chịu. Minh Châu an ủi một chút: “Cứ từ từ!”

cũng giống với vợ chồng Hoắc Minh, gì cũng nỡ nhẫn tâm, phần nào cũng đối xử với Trương Sùng Quang như con cái trong nhà, phê bình thì phê bình, cũng thấy khổ cực.

Lập tức kêu nghỉ ngơi trong chốc lát, Giữa trưa gọi cùng ăn cơm.

Sau nửa tháng, đây là đầu tiên Trương Sùng Quang ăn cơm cùng Hoắc Tây.

Hoắc Tây yên lặng ăn cơm, ít, Lục Khiêm vẫn luôn để ý tới cô.

“Ông , cháu ăn nổi nữa.”

“Nói bậy, khi còn nhỏ cháu còn thế ăn hai chén cơm mà, lớn dày còn nhỏ ngược ?”

Cho tới khi ông gắp cho cô một đống đồ ăn chồng thành tòa núi nhỏ.

Hoắc Tây ăn, chỉ thế ăn từ từ… Trương Sùng Quang bỗng nhiên gắp hơn nửa

đồ ăn của cô, cô: “Ăn cũng đừng ráng.”

Hoắc Tây mới định cạnh khóe với mấy câu, nhưng ngại Lục Khiêm và Minh Châu đang ở đây, nuốt xuống.

Trương Sùng Quang nhẹ.

Hoắc Tây cảm thấy vui, khi ăn xong, cô cố ý chờ Trương Sùng Quang đường sân , ngày xuân, giờ ngọ hoa tử đằng nở rộ, mùi hương thoang thoảng ngập tràn.

Hoắc Tây dựa tàng cây, tay dài chân dài.

Trương Sùng Quang đến gần, tiếng bước chân khiến cô giật . Hoắc Tây mở to mắt, tới, lạnh lùng : “Trương Sùng Quang, bây giờ chẳng qua chúng đang cùng ở trong nhà mà thôi, ý nghĩa gì khác. Tình huống như lúc ăn cơm ban nãy, đừng để nó xảy nữa.”

“Cậu ăn vô, ăn giúp ngươi, cũng sai?”

Hoắc Tây tức : “Chúng quan hệ gì chứ, mật như !”

Trương Sùng Quang rũ mắt: “Cậu là yêu.” Hoắc Tây , thật lâu , cô :

“Cậu cũng tin lời ?”

Cô lười tiếp, đang định trở về phòng.

Trương Sùng Quang mở miệng: “Hai giờ chiều, chúng tới công ty đối phương bắt đầu tiến hành bước đầu đàm phán.

Hoắc Tây gật đầu.

Lúc cô rời , giọng Trương Sùng Quang vang lên từ phía : "Hoắc Tây, nếu thể lựa chọn, nguyện ý đổi tất cả để lấy một cái tát

Hoắc Tây dừng bước chân, cô chỉ nhẹ mà thôi. Đáng tiếc, cuộc đời chữ nếu.

Cô trở về phòng ngủ trưa, lúc thức dậy chỉ thu dọn đơn giản một chút lên xe của Trương Sùng Quang tới công ty đối phương. Lúc trong xe, cô phát hiện sắc mặt của Trương Sùng Quang , hỏi: “Có cần kéo dài thời hạn , sắc mặt của , sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả đàm phán.”

“Cậu quan tâm ?” Trương Sùng Quang nghiêng đầu hỏi. Giọng điệu của Hoắc Tây lạnh lùng: “Tôi chỉ để ý tới kết quả công việc!”

Trương Sùng Quang nhấn nhẹ chân ga, giọng điệu nhẹ nhàng: “ ! Bây giờ căm thù đến tận xương tuỷ, cho dù bệnh tình nguy kịch, cũng thèm để ý.”

Người đàn ông đang làm nũng, Hoắc Tây vẫn thể phát hiện . Cô hề mở miệng.

Một giờ , xe dừng trung tâm đàm phán. Đàm phán hết tiếng đồng hồ, đao lóe kiếm bay.

Ngoài dự kiến của Hoắc Tây, mặc dù sắc mặt của Trương Sùng Quang vẫn là vẫn sắc bén, liên quan tới mặt lợi ích vẫn đúng mực nhường, vô cùng mạnh mẽ.

Lúc nghỉ uống , Hoắc Tây thảo luận công việc với .

Vẻ mặt của Trương Sùng Quang trở nên tái nhợt: “Tôi toilet.”

Hoắc Tây trong phòng nghỉ, lật xem tài liệu, hề động tới bánh mặt.

Ước chừng mười lăm phút , Trương Sùng Quang mới khỏi toilet.

Cậu xuống bên cạnh Hoắc Tây, thấp giọng thảo luận chuyện đàm phán cùng cô, Hoắc Tây khép tài liệu : “Cậu nên trở về nghỉ ngơi! Kiếm tiền sống nữa ?”

“Đau lòng?”

“Tôi đau lòng cái gì! Mạng là của !”

Không , Hoắc Tây bực bội, cô ngoài sân thượng. Trời tối dần, vẫn ăn cơm tối, thật quen với cường độ công tác như thế từ lâu.

nó cũng nghĩa là cô chịu hợp tác với một bệnh. Trương Sùng Quang đang bệnh!

thuyết phục như thế nào, cô cũng nên ở chung với kiểu gì, lẽ… Sau đổi sang một luật sư hợp tác với sẽ hơn một chút.

Hoắc Tây chút phẫn nộ.

mặc kệ thế nào, cuộc đàm phán vẫn tiến hành tới mười giờ đêm, lúc khỏi tòa nhà, Trương Sùng Quang gục trong xe dậy nổi, cái trán nóng bừng bừng.

“Trương Sùng Quang!”

Hoắc Tây mở cửa ghế điều khiển , để phía , cô lái xe.

Trương Sùng Quang ghé tay lái.

Hồi lâu , nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi cô: “Hoắc Tây, vẫn đau lòng vì đúng ?”

Hoắc Tây lạnh: “Đau lòng cho đàn ông sẽ kết cục !” Cô kéo xuống , “Tôi đưa bệnh viện!”

Trương Sùng Quang trở tay nắm lấy tay cô.

Cậu đang sốt cao, nhưng vẫn sức lực kinh : “Hoắc Tây! Hoắc Tây!”

Thế mà cô kéo ôm trong lòng ngực.

Cái ôm của Trương Sùng Quang tựa như bếp lò, nóng đến mức khiến sững sờ. Cửa xe đóng .

Cậu chỉ ôm Hoắc Tây như , ôm chặt lấy cô, giống như lúc còn nhỏ ôm chặt lấy con búp bê: “Không , Hoắc Tây! Tha thứ cho ?”

Mặt kề sát mặt cô, nóng trộn lẫn với thở nam tính. Đầu Hoắc Tây choáng váng.

Cô hắng giọng hỏi : “Trương Sùng Quang, đang làm cái gì ?”

Cậu .

Cậu chỉ , để cô

Hoắc Tây còn cách nào khác, cô chỉ đành nhỏ: “Tôi ! Tôi đưa về nhà!”

Trương Sùng Quang lẩm bẩm: “Về nhà họ Lục ?”

!”

Trương Sùng Quang nhẹ nhàng buông lỏng cò , trong lòng Hoắc Tây cũng thả lỏng nhưng ngay đó lao tới hôn cô.

Một tay giữ chặt ót cô, bờ môi nóng bỏng dán môi cô. Giằng co một hồi, làm thế nào cũng thế tách .

Có lẽ là vì đang phát sốt, thật sự nóng, khuôn mặt tuấn nhiễm màu hồng nhạt biến thành khát vọng… Cậu như ma nhập, ngừng hôn Hoắc Tây.

Bỗng dưng, ngừng .

Cứ cô như , Hoắc Tây nhẹ nhàng nhắm mắt , mấy chữ: “Lúc hà tất!”

Trở nhà họ Lục.

Trương Sùng Quang sốt đến mức mơ mơ màng màng, Lục Khiêm gọi một vị bác sĩ giỏi tới cho , bác sĩ kiểm tra một phen đó : “Hình như là do vết thương ngoài da! Cởi quần áo cho xem.”

Lục Khiêm , Trương Sùng Quang Hoắc Minh tấn cho một trận.

Ông vội vàng cởi áo sơ mi, lật , thấy thấy lưng thì ngây dại.

“Cậu chịu chăm sóc vết thương cẩn thận ?”

Chỉ thấy những vết thương lưng Trương Sùng Quang chẳng những lành ngược còn nhiễm trùng.

Mặt Lục Khiêm trở nên nặng nề: “Lì lợm!”

Minh Châu mà đau lòng: “Sao chứ!”

Hoắc Tây xong, trong lòng đau đớn từng cơn, cô nữa, một ngoài.

Lúc đóng cửa , cô nhẹ nhàng dựa ván cửa.

Hóa , chỉ bước qua cánh cửa đó, ngay cả Trương Sùng Quang cũng bước qua , một cái tát biến thành cách bọn họ thể vượt qua.

Trong phòng ngủ, Lục Khiêm và Minh Châu liếc .

Minh Châu nhẹ giọng : "Nhìn khổ sở, xem con bé ! Dù bọn nó cũng ở chung với từ nhỏ, dù cho thể trở thành vợ chồng, nhưng chắc chắn vẫn còn tình cảm. Chỉ là cả hai đứa đều quá kiêu ngạo, bỏ mặt mũi.

Lục Khiêm gật đầu.

Ông Trương Sùng Quang đang hôn mê, lên án mạnh mẽ: “Em thằng nhóc !

Minh Châu gật đầu.

Bác sĩ bôi thuốc cho Trương Sùng Quang, bà lau mồ hôi cho , phần nào cũng đau lòng.

Lục Khiêm mở cửa ngoài.

Hoắc Tây vội vàng thẳng , lau mắt: “Cậu thế nào ?” Lục Khiêm đóng cửa , xoa đầu cô: “Trong lòng vẫn nhớ thương nó ? Dứt khoát như , nó đánh cháu một cái, cháu đánh trả một trăm cái, ông thấy nó cũng dám đánh trả, bằng ông và bố cháu sẽ băm nó.”

Hoắc Tây nhẹ nhàng lắc đầu: “Như cũng chẳng ý nghĩa gì hết!”

: “Thật nên bắt đầu! Nếu cháu lẽ bây giờ vẫn , cũng loạn đến mức ! ông , giữa cháu và là chuyện tha thứ tha thứ, mà suy nghĩ của chúng cháu giống

.”

Trương Sùng Quang ở nước ngoài quá lâu.

Cho nên đối với , quãng thời gian ở bên Thẩm Thanh Liên chẳng gì là quan trong.

Mà Hoắc Tây cô đế ý tới mối quan hệ đó.

Đương nhiên, một bạt tai bản Hoắc Tây cũng thể tha thứ.

để bản chịu uất ức.

Càng về lúc nào cũng thấy Thẩm Thanh Liên quấn lấy chồng , ngày đêm khiến ghê tởm.

Lục Khiêm ép buộc cô.

Thời buổi hiện tại, nhiều cô gái kết hôn, nhà bọn họ đông con cháu, Hoắc Tây còn sợ lúc già chăm sóc ?

Ông yêu thương Hoắc Tây, dắt cô phòng bếp gọt táo cho cô. Còn gói cả hoành thánh, bỏ thêm rau thơm cho cô.

“Năm đó lúc bà cụ còn sống, lúc nào cũng gói cho cô của cháu, bà thương cô của cháu lắm.”

Lúc Lục Khiêm , vẻ mặt vô cùng dịu dàng. Hoắc Tây dựa ông của cô, nghiêm túc lắng .

Lục Khiêm làm hai chén, một chén cho Hoắc Tây, một chén cho Trương Sùng Quang.

Hoắc Tây Trương Sùng Quang thích ăn rau thơm, bỏ một đống trong chén của !

Lục Khiêm mắng cô: “Bướng bỉnh!”

Ban đêm, Trương Sùng Quang tỉnh , ăn hoành thánh.

Người trong nhà ai cũng thích ăn rau thơm, trong chén , nghĩ cũng là do ai bỏ thêm .

Cậu yên lặng ăn hết.

Lúc Minh Châu thu dọn chén bát, kinh ngạc cảm thán: “Lục Khiêm còn cháu thích ăn rau thơm, cô thấy cháu ăn ngon lắm mà." Trương Sùng Quang thấp giọng cảm ơn: “Cháu làm phiền cô !" Minh Châu sờ đầu của : “Em gái đưa cháu về! Ngày mai cũng xin con bé, mâu thuẫn của mấy đứa sẽ hết thôi, ?" Trương Sùng Quang gật đầu, đôi mắt ửng đỏ.

Lúc Minh Châu ngoài khỏi thở dài...

Sáng sớm, Trương Sùng Quang đỡ hơn nhiều, rời giường trong nhà.

Hoắc Tây dậy.

, : “Hạ sốt?”

Trương Sùng Quang gật đầu, đến gần: “Cảm ơn!”

Hoắc Tây vẫn lạnh lùng: “Không cần khách sáo! cho dù là lạ té xỉu, cũng thể yên bỏ mặc! , thể của phù hợp cho đợt đàm phán tiếp theo, đối ngày !” Trương Sùng Quang kiên trì.

Cậu hỏi cô: “Vậy sẽ ở chờ dưỡng bệnh ?”

“Mười một giờ sáng nay chuyến bay khác.” Hoắc Tây châm chước một hồi : “Chúng chuyện !”

Thái độ của cô đổi với dường như hơn nhiều.

Trương Sùng Quang phía bàn nhỏ, bàn nhỏ đặt một chậu hoa, là của bà cụ để .

Tươi tắn đáng yêu.

Hoắc Tây thậm chí còn rót một ly sữa bò nóng cho , cô cũng .

Hai hai bên, cô nghĩ ngợi nhỏ: “Trương Sùng Quang, chúng lớn lên cùng , quả thật cách nào xem như xa lạ! Cho dù khác còn tát một cái, nhưng tóm cũng lớn lên ở nhà họ Hoắc! chuyện quá khứ thì thôi bỏ , sẽ nhắc nữa, cũng đừng nhắc ! Có rảnh thì về thăm bố , trong lòng bọn họ đều yên tâm về , cho dù bố miệng nhưng họ nhớ .” “Chúng thì !”

“Không chúng ! Chúng kết thúc.” Không khí tĩnh lặng như chết.

Hoắc Tây nhẹ: “Cứ như ! Cậu cùng đừng giày vò bản nữa.”

Bây giờ Hoắc Tây còn chút cảm xúc nào nữa, cô cũng so đo với , ai đúng ai sai thì thế nào, thật khắc cô từ bỏ, cái gì cũng còn quan trọng.

Quan trọng là cô cũng sống .

Cô vẫn mong sống .

Cái mũi Hoắc Tây lên men: “Cứ như ! Tôi sân bay!”

dậy rời , một lát cầm hành lý ngoài mà Trương Sùng Quang vẫn cứ ở chỗ đó.

Cậu gì.

Cậu cũng chỉ ở chỗ đó, chậm rãi uống hết ly sữa bò Hoắc Tây rót cho .

Một ngụm cuối cùng, lạnh.

Minh Châu tới khoác cho một chiếc áo: “Sùng Quang!” Trương Sùng Quang nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Cháu cách nào giữ cô cả! Có cháu trở nên mạnh mẽ, cháu nên thành ai thế , cô mới rời khỏi cháu ?”

Minh Châu sửng sốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1550-1559-cam-on-cai-gi.html.]

Bà chỉ cảm thấy Sùng Quang ám ảnh.

Trương Sùng Quang giương mắt, chỉ : “Cô, cháu ! cháu chỉ mới suy nghĩ cẩn thận một vài việc!”

“Sùng Quang!”

Minh Châu run giọng : “Cô dẫn cháu gặp bác sĩ, ?” “Cháu ! Thật sự!”

Trương Sùng Quang mặt trời: “Cháu phơi nắng một chút! Hoắc Tây , cháu cảm thấy lạnh.”

Minh Châu đau đớn trong lòng. Trương Sùng Quang bình tĩnh.

Cậu đuổi theo cô về thành phố B, nhà họ Lục, ở thành phố c nửa tháng, nửa tháng mới thành phố B! Cậu cũng tiếp tục dây dưa với Hoắc Tây nữa.

Cho dù thỉnh thoảng cô cũng sẽ xem mắt. Thậm chí khi còn bắt gặp cô tới xem mắt.

cả hai cũng chỉ gật đầu bước qua .

Trương Sùng Quang dường như buông bỏ, trở thành kẻ nghiện làm việc, còn cố gắng nỗ lực, còn điên cuồng kiếm tiền hơn cả năm đó khi còn ở Mễ quốc, bản đồ sự nghiệp của điên cuồng mở rộng, khiến vô cùng kinh ngạc. Người đầu tiên nhận là Hoắc Doãn Tư.

Hoắc Doãn Tư nắm giữ tập đoàn kinh doanh khổng lồ nhất thành phố B, thế nhưng một ngày, đột nhiên xuất hiện một thể tranh giành sống mãi với Hoắc Thị một phen, thể thờ ơ!

Người là Trương Sùng Quang! Chạng vạng.

Một chiếc xe RV màu từ từ chạy nhà họ Hoắc, xe dừng , một đàn ông trẻ tuổi tuân bước từ trong chiếc RV.

là Hoắc Doãn Tư.

Cậu bước nhanh đại sảnh, hỏi giúp việc trong nhà: “Bố ?”

Người giúp việc : “Ông chủ trong phòng sách ở lầu!” Hoắc Doãn Tư gật đầu, nhanh chóng lên lầu.

Phòng sách lầu hai, Hoắc Minh đang chơi cờ cùng với một cấp cũ, tâm trạng vẻ tồ.

Hoắc Doãn Tư ở cửa nhẹ gọi một tiếng: “Bố!” Hiểu con bằng bố.

Biểu cảm của như thế, Hoắc Minh chuyện quan trọng, vì thế thu hết quân cờ, nhẹ : “Nhàn Dã, hôm khác chúng đánh tiếp!”

Người nọ cũng thức thời, mỉm dậy: “Nhìn là Doãn Tư chuyện quan trọng,

đây xin tạm biệt !”

Mặc dù chuyện gấp nhưng Hoắc Doãn Tư vẫn tiễn xuống lầu bố .

Lúc trở phòng sách một nữa, Hoắc Minh pha xong hai ly , đón con trai xuống: “Có chuyện gì mà gấp gáp Doãn Tư, ngày thường con cũng như .”

Hoắc Doãn Tư từ từ xuống.

Chờ bình tĩnh một chút mới châm chước mở miệng: “Bố, bố Dung Sang ?”

Đương nhiên Hoắc Minh .

Là công ty đầu tư trướng Trương Sùng Quang.

Hoắc Doãn Tư im lặng một hồi nhẹ giọng mở miệng: “Bố, chỉ trong hai tháng ngắn ngủn, Dung Sang huy động một nguồn vốn lớn! Đương nhiên, phần lớn đều đến từ nước ngoài, hiện tại bắt đầu tiến hành đầu tư nhiều công ty ở thành phố B!”

Hoắc Minh nhấp một ngụm .

Một hồi lâu, ông giương mắt con trai nhỏ: “Doãn Tư, con lo lắng cho nó sẽ phát triển lớn mạnh ?”

“Bố! Anh phát triển lớn mạnh !”

Hoắc Minh đặt ly xuống: “Doãn Tư, ngày thường con cũng khoan dung như ! Như thế nào, sợ Dung Sang sẽ vượt qua Hoắc Thị hả?”

Hoắc Doãn Tư nghiêm mặt : “Nếu là bình thường, thêm một cái Dung Sang cũng chỉ lợi cho chúng ! Bốn chân đường dù cũng vững chắc nhiều, nhưng mà bố , hiện tại Trương Sùng Quang quá nguy hiểm, đang liều mạng làm việc, con làm gì nhưng kiểu chơi tuyệt đối chuyện bình thường!”

Vẻ mặt của Hoắc Minh trở nên nghiêm túc.

Một lát, ông hỏi: “Con , nó là vì Hoắc Tây?”

Hoặc Doãn Tư trả lời nhưng im lặng chính là thừa nhận. Hoắc Minh cũng im lặng hồi lâu, ông nhỏ: "Bố !”

Yết hầu Hoặc Doãn Tư lên lộn xuống hai cái, híp mắt: “Con đoán , kẻ đầu tiên gặp xui xẻo chính là Lục Thước! Cậu đang đấu với nhà họ Tư đến độ c.h.ế.t sống, vì liên quan tới hai nhà Hoắc Lục, ở thành phố B ai dám giúp đỡ một bên! Thế nhưng Trương Sùng Quang , ở bên chị, chắc chắn sẽ lợi dụng điểm ! Anh nguồn tài chính khổng lồ như , chỉ

cần về phía nhà họ Tư, non nửa năm của Lục Thước coi như toi công, nếu thua, nhà họ Hoắc sẽ

xuống nước hỗ trợ... Hoặc là chị của con sẽ thỏa hiệp với Trương Sùng Quang”

Sau một lúc lâu bà mới thấp giọng : “Minh, cần tự trách! Chẳng qua chỉ xem Sùng Quang như con trai của mà thôi!"

Hoắc Minh thở dài: “ thằng bé cứ mãi chịu trở về nhà!” Ông sợ, tinh tinh của Hoắc Tây ông cũng , nếu Hoắc Tây thật sự tha thứ, Sùng Quang sẽ vĩnh viễn trở nữa ?

Đầu mùa hạ. Lục Thước và Lục Huân cử hành hôn lễ. Ban đầu định kéo dài thêm một chút, chờ tới mùa thu. Lục Huân mang thai!

Một sinh mạng nhỏ đang lặng lẽ phát triển ở trong bụng cô, sáng sớm hôm đó Lục Huân ôm cổ Lục Thước, nhỏ giọng với : “Anh sắp làm bố !”

Lục Thước sửng sốt lâu.

Lục Huân cẩn thận quan sát vẻ mặt của : “Anh vui !” Lục Thước chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô: “Thực sự ?” Lục Huân ngượng ngùng, ừ một tiếng.

Tiếp theo, Lục Thước lập tức ôm cô xuống đầu giường, còn bò xuống, cấn thận dán tai bụng cô lắng động tĩnh bên trong, Lục Huân sờ đầu của : “Con còn nhỏ lắm, làm !”

“Anh cứ thử!”

Lục Thước một hồi, đó nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng tuyết trắng của cô, cảm thấy thế tưởng tượng nổi thấy kỳ.

Mặt mày Lục Huân cũng dịu dàng tưởng. Một lát , Lục Thước hôn nhẹ môi cô.

Một nụ hôn kéo dài thật lâu, nắm lấy đầu ngón tay của cô: “Tiểu Huân, chúng kết hôn !”

Hôn lễ của bọn họ quả thật long trọng.

Chỉ mời bạn bè trong gia đình, tới 50 , cách trang trí bên trong lễ đường cũng cực kỳ ấm áp.

Người nhà họ Hoắc đều tới.

Hoắc Tây thế ngờ Lục Thước sẽ mời Trương Sùng Quang, mặc một bộ vest đuôi yến tuấn tú.

Chỉ là gầy hơn nhiều.

Trương Sùng Quang từ từ tới bên cạnh Hoắc Tây xuống. Cậu tham lam chăm chú bộ váy hội màu vàng nhạt cô, vặn với đường cong thon thả của cơ thể, xinh , đoan trang.

Cậu bao giờ thấy cô mặc như thế .

Trên sân khấu, Lục Thước và Lục Huân trao nhẫn cưới cho . Giọng của Trương Sùng Quang trầm thấp: “Nếu vì đêm đó, lẽ chúng cũng đến hôn nhân!”

Hoắc Tây gì.

Những hành động dạo gần đây của Trương Sùng Quang, là cô cảm giác.

Những đối tượng bố sắp xếp cho cô xem mắt bắt đầu lỡ hẹn, ai dám xem mắt với cô.

đây là tác phẩm của Trương Sùng Quang.

Bây giờ Tổng Giám đốc Trương tiền đồ, công việc kinh doanh lớn, trong bảng xếp hạng nhà giàu của thành phố B. Hoắc Tây sinh tất cả thứ.

Kiểu như Trương Sùng Quang cô cũng thấy lạ gì.

Cô cũng chỉ lạnh lùng với , cũng toạc hết những chuyện đó, gì thú vị!

Lúc hôn lễ kết thúc, cô dậy định rời , hoa cưới Lục Huân quăng rơi trong lòng n.g.ự.c của cô.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn cô.

Không khí vi diệu, đặc biệt là bên cạnh cô còn một tên là Trương Sùng Quang đang , Hoắc Tây gắng nở một nụ : “Xem , nỗ lực xem mắt nhiều hơn một chút mới !" Trương Sùng Quang nắm chặt tay.

Hoắc Tây ôm hoa cưới, hôn nhẹ Tiểu Lục Huân: “Tân hôn vui vẻ!" Sau đó cô rời .

Bạn bè thích đều Trương Sùng Quang.

Sắc mặt của Trương Sùng Quang tái nhợt, cũng dậy, chào hỏi qua loa cũng rời .

Lục Thước trải qua đêm tân hôn.

Hoắc Tây ở quán bar uống hai ly, uống xong cô lái xe về nhà, cô còn ở căn chung cư nữa.

Chỗ hiện tại cô đang ở là căn chung cư của Hoắc Minh năm đó.

Hoắc Tây cô đơn, cô còn nuôi một con mèo.

Lúc cô trở cửa chung cư, thấy Trương Sùng Quang xốm cửa nhà cô, Cậu cởi bộ vest, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng phong phanh.

“Cậu tới đây làm gì?” Hoắc Tây bấm mở cửa, phòng. Trương Sùng Quang theo trong.

Cậu cũng tới nơi , khi còn nhỏ theo Hoắc Minh tới đây. Trong phòng thêm một con mèo, mèo nhỏ lông xám, béo béo mập mập.

Hoắc Tây cho chú mèo lông xám ăn.

Cô nhẹ nhàng : “Trương Sùng Quang, lấy giá trị con hiện tại của , cô gái xinh nào cũng ! Cậu thích chăm sóc cho , thích chơi trò thanh mai trúc mã với , cứ tiêu tiền là hết! Có gì dây dưa với .”

Trương Sùng Quang gần như dán sát lưng cô.

Cậu chỉ cần duỗi tay là thế ôm lấy cô, nhưng dám. Cậu gần như đang cầu xin: “Hoắc Tây, cái gì cũng ! chúng bắt đầu một nữa , sẽ đối xử với , cái gì cũng !”

Hoắc Tây tạm dừng một chút.

Cô nhẹ giọng hỏi : “Cậu thế trả Trương Sùng Quang của cho ?”

Sắc mặt của Trương Sùng Quang tái nhợt, trả .

Hoắc Tây , cô duỗi tay vuốt ve bộ lông của chú mèo lông xám, giọng càng thấp hơn: “Trương Sùng Quang, thật là một

theo chủ nghĩa mỹ! Chuyện chẳng liên quan gì tới việc tiền đồ giàu bao nhiêu!… Cậu , đừng tới nữa, cũng chuyển nhà tiếp.”

Cuối cùng Trương Sùng Quang vẫn nhẹ nhàng ôm lấy cô. Cậu dán lưng cô: “Tôi cho tất cả thứ, ?” “Tôi cần!” Hoắc Tây nhẹ nhàng đẩy : “Đừng làm loạn nữa, !"

Từ đầu đến cuối cô luôn ôn hòa.

Không cãi với , cũng sử dụng lời nặng nề, thể thấy cô thật sự quyết định buông xuống.

Trương Sùng Quang lên.

Trong xoang mũi của chút oán giận: “Lúc chỉ cảm thấy cô đáng thương, chỉ cảm thấy nền về cô như , cô mất một chân, yêu cô ! Hoắc Tây, trong lòng nhất định cảm thấy tàn nhẫn, thế nhưng cũng ?”

Hoắc Tây lạnh lùng: “ ! Tôi chỉ mất tình yêu mà thôi, còn thứ cô mất chính một chân mà! mà Trương Sùng Quang, thì liên quan gì tới ? Chân cô là do làm hại ? Mà giữa chúng , chẳng qua cũng chỉ là ngủ với vài nảy sinh tình cảm mà thôi, kết hôn còn ly hôn nữa mà! Chia tay... Không là điều bình thường ?"

về phía , vẫn mỉm : “Không cũng từng từ bỏ ?”

Nói xong, cô phất tay: "Được , mấy cái chẳng gì thú vị! Cậu trở về !"

Trương Sùng Quang cô.

Lực chú ý Hoắc Tây dường như dồn hết chú mèo , nữa.

Không qua bao lâu, Trương Sùng Quang rời . Cửa chung cư mở đóng .

Hoắc Tây ngơ ngẩn.

Trong phòng tổng thống của khách sạn sáu duy nhất ở thành phố B.

Lục Thước và Lục Huân trải qua đêm tân hôn ở đây.

Cho dù Lục Huân đang mang thai, cũng cách để cả hai đạt vui sướng, nụ hôn lãng mạn hết tới khác, đêm nay dường như bao giờ kết thúc

Cô gái nhỏ trong lòng n.g.ự.c giống như một trái đào mọng nước. Thướt tha cực kỳ.

Lục Thước nếm hết sự dịu dàng trong đêm tân hôn.

Nửa đêm về sáng, Lục Thước nhận một cuộc điện thoại, quản lý cấp cao của công ty gọi tới: “Tổng Giám đốc Lục, một tin tức !”

Lục Thước phủ thêm áo tắm màu đen lên : “Nói!”

Cậu mới trải qua ba trong những chuyện vui lớn nhất đời , một là kết hôn, hai là sắp làm bố, ba là sắp bóp c.h.ế.t nhà họ Tư!

Quả thật Lục Thước bước tới đỉnh cao cuộc đời, khí phách hăng hái.

Quản lý cấp cao im lặng một lát mới : “Nhà họ Tư nhận khoản đầu tư tám mươi tỷ.”

Lục Thước híp mắt .

Tám mươi tỷ, đủ để nhà họ Tư khởi tử hồi sinh.

Cậu đè nặng giọng : “Điều tra nguồn vốn bắt đầu từ ?”

Quản lý cấp cao dám !

Lục Thước đoán một vài điều, ở cái thành phố B , ngoại từ nhà họ Hoắc thực lực đó cũng chỉ dư một .

Trương Sùng Quang!

Cậu cần gặp Trương Sùng Quang một khi tám mươi tỷ chảy tài khoản của nhà họ Tư.

Lục Thước đợi tới sáng sớm.

Cậu mặc áo sơ mi gọi điện thoại cho Trương Sùng Quang: “Có rảnh thì gặp một chút!”

Giọng của Trương Sùng Quang bình tĩnh.

Rõ ràng vẫn đang đợi : “Đêm nay là đêm tân hôn của , gặp thế?”

Giọng Lục Thước lạnh băng: “Trương Sùng Quang, bây giờ còn giả vờ cũng chẳng ý nghĩa gì! Nói , dùng nhà họ Tư đế uy h.i.ế.p , thế nào?”

“Tôi nghĩ cũng sẽ đoán !”

Lục Thước lạnh: “Cậu cảm thấy Hoắc Tây sẽ chịu thua với chỉ vì ? Trương Sùng Quang, chị của rẻ mạt như , chị thà rằng đế xin ăn cũng sẽ mà bán bản .”

Giọng của Trương Sùng Quang vẫn bình tĩnh: “Vậy chứng tỏ vẫn đủ hiểu về cô !”

Cậu dừng : “Tôi ở nhà, tới đây !”

Lục Thước nghiến răng: “Tôi lập tức tới thăm hỏi Tổng Giám đốc Trương!”

Trương Sùng Quang nhẹ cúp điện thoại.

Lục Thước ném di động, thấy Lục Huân

tỉnh, cô cuộn trong chăn, khuôn mặt nhỏ chút lo lắng: “Lục Thước, làm ?”

Lục Thước hôn cô an ủi: “Không việc gì, công ty chút việc, xử lý! Sáng sớm đưa bữa sáng về cho em!”

Lục Huân thấy giọng của Trương Sùng Quang.

yên tâm: “Có định gặp Trương Sùng Quang ?"

Lục Thước do dự gật đầu: "Cậu điên ! Chỉ vì ép Hoắc Tây mà liên thủ với nhà họ Tư.

Lục Huân sửng sốt.

Cô nhẹ nhàng hỏi: “Anh sợ Hoắc Tây bực , sợ đánh tiếp ?”

Lục Thước gõ cái đầu nhỏ của cô một cái, khố: "Bây giờ vô cùng giàu ! Bao nhiêu sắc mặt !

Cậu dám làm như , chỉ sợ cũng định ăn cả ngã về !" Chỉ là ngờ tới, chuyện tình cảm giữa Trương Sùng Quang và Hoắc Tây,

Con là Lục Thước !

 

Loading...