Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1540-1549 Sáng sớm
    Cập nhật lúc: 2025-10-19 06:04:00
    Lượt xem: 6 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Mãi cho đến khi Hoắc Minh đánh mệt, ông mới mắng: “Thằng nhãi con! Từ đến nay chú nỡ đánh cháu, nhưng hôm nay đánh cháu một trận thật sự khó mà nguôi giận!”
Trương Sùng Quang thấp giọng xin . Hoắc Minh ném thắt lưng!
Ông đang quỳ, đứa nhỏ do một tay nuôi lớn, trong lòng đau đến tột cùng.
Ông hạ quyết tâm: “Sùng Quang, nếu như cháu ở trong nhà, thì hãy đoạn tuyệt với Hoắc Tây!”
“Chú Hoắc!”
Trương Sùng Quang cắn răng: “Cháu yêu Hoắc Tây, cháu cắt đứt với cô !
“Cháu chỉ thế chọn giữa việc là con trai chú là chồng của Hoắc Tây mà thôi. Sùng Quang, cháu là thông minh, cháu nên nên chọn như thế nào để an , nếu cháu lựa chọn Hoắc Tây thì con bé cũng chắc sẽ tiếp nhận cháu.”
Trương Sùng Quang ngước mắt đàn ông .
Cậu bao giờ cầu xin Hoắc Minh cái gì, nhưng mà hôm nay cầu ông…
Hoắc Minh cũng mềm lòng.
Trương Sùng Quang mang theo vết thương, quỳ trong phòng sách suốt một đêm nhưng Hoắc Minh vẫn đổi quyết định.
Sáng sớm Trương Sùng Quang rời .
Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng dính m.á.u khắp lưng, bước thẳng khỏi biệt thự nhà họ Hoắc.
Ôn Noãn gọi : “Sùng Quang!”
Trương Sùng Quang đầu , Ôn Noãn, phụ nữ sưởi ấm .
Cậu rằng miễn là từ bỏ Hoắc Tây thì vẫn thể ở trong gia đình .
Vẫn thể chú Hoắc, dì Ôn, cũng như các em trai và chị gái.
Tuy nhiên, còn đủ tư cách để Hoắc Tây nữa, lời hứa của một đàn ông quan trọng như mà, từ bỏ Hoắc Tây.
Cậu từ bỏ cô tám năm, từ bỏ cô nữa, lúc đây dù là từ bỏ thế giới cũng từ bỏ Hoắc Tây, nếu kiên trì một chút thì Hoắc Tây sẽ để ý đến , sẽ trở về… .
Trương Sùng Quang nhạt, : “Dì Ôn, cháu xin !”
Từ hôm nay trở , Trương Sùng Quang trở về nhà họ Hoắc nữa.
Buổi tối, Hoắc Tây uống rượu trong quán bar.
Cô lớn lên xinh tiền, bên luôn nam nữ xinh vây quanh, còn đều là nhân vật thế nâng lên mặt bàn.
Tối nay theo đuổi cô là một mới. Trai trẻ tuổi hai mươi.
Sạch sẽ, cũng ngon miệng.
Tâm trạng Hoắc Tây đang , cô quầy bar, mỉm : “Tôi cho năm triệu, hát cho một bài đêm nay ?”
Tất nhiên là !
Lúc Hoắc Tây rời , khóe miệng nhếch lên một nụ nhạo báng. Dùng tiền mua vui, thật là một chuyện gọn gàng linh hoạt nhỉ?
Cô dẫn trở về, cô sấp sô pha, tiếu thịt tươi đàn guitar hát cho cô hơn nửa đêm, khi cô đến mỏi mệt mới sấp để cho , nọ bên cô, nửa quỳ ở bên cạnh sô pha…
Hoắc Tây vỗ mặt : “Vậy đây, kể chuyện xưa cho .”
Người đó ngay tắp lự dán cô.
Hoắc Tây nhắm mắt , lầm bầm: “Ngày xửa ngày xưa, một cô bé lúc tám tuổi nhặt về một con sói mắt trắng! Dáng vẻ sói mắt trắng ... Cô đối với , nhưng mà cô từng nghĩ tới, sói nuôi lớn thì sẽ rời , nó thuộc về thảo nguyên, sẽ chịu treo cổ một gốc cây cổ thụ!”
Chàng trai trẻ, ngoan ngoãn lắng .
Hoắc Tây nở nụ , khóe mắt chảy nước mắt.
Cô ngủ , đắp một tấm chăn nhỏ ... Sáng sớm, của căn hộ mở .
Trương Sùng Quang đem theo bữa sáng , bước thấy một chiếc áo khoác sô pha và hai đang . Khuôn mặt của Hoắc Tây, dán một vòng tay trẻ trung...
Trong nháy mắt đó, da đầu Trương Sùng Quang dường như nổ tung!
“Cậu là ai?”
Trong căn chung cư rộng rãi, giọng oán giận của Trương Sùng Quang lạnh như băng.
Hoắc Tây tỉnh dậy.
Cô từ từ mở to mắt, cặp lòng mi dài rung rinh, đó cô thấy Trương Sùng Quang… Cô lắc đầu, thấy trẻ tuổi cũng thức dậy.
Dường như vì thấy khuôn mặt khiến cho sợ hãi của Trương Sùng Quang, trẻ tuổi hoảng sợ.
Hoắc Tây đỡ trán, nhẹ giọng : “Chi phiếu ở bàn , !”
Chàng trai trẻ xách lấy giày, nhanh chóng chạy trốn
Cậu còn nghĩ, nếu ăn mặc quần áo chỉnh tề, chỉ sợ lúc còn thây.
Sau khi cửa đóng , Hoắc Tây duỗi , cô lạnh lùng chăm chú đàn ông đang mặt: “Sao chìa khóa
nhà của ?”
Trương Sùng Quang trả lời, hỏi ngược : “Cậu tiêu tiền mua thằng đó ?”
“Có liên quan gì tới ?”
Hoắc Tây rũ mắt: “ , rời khỏi nhà, lắm, bây giờ hai chúng chẳng còn quan hệ gì nữa! Trương Sùng Quang, đặt chìa khóa nhà của xuống, đó thế đấy!” Trương Sùng Quang cầm lấy bình rượu bàn , lắc hai cái.
Cô uống sạch hai bình rượu vang đỏ, cứ nửa say nửa tỉnh ở chung một phòng với một đàn ông như thế, hỏi cô sợ sẽ xảy chuyện ?
Hoắc Tây : “Xảy chuyện? Cậu là xảy quan hệ ? Tổng Giám đốc Trương mà ngây thơ như , thế giống với !”
Sự trào phúng trong lời của cô cuối cùng cũng chọc giận . Trương Sùng Quang đè thấp giọng : “Hoắc Tây, hỏi xem sống ?”
Hoắc Tây im lặng .
Thật cô vẫn một vài tin tức về tình hình gần đây của .
Trương Sùng Quang bố cô đòn hiểm, ép đưa lựa chọn, Trương Sùng Quang rời khỏi nhà.
Hoắc Tây rảnh để đau lòng .
Sau khi gặp , cô động lòng với bao nhiêu thì bây giờ sẽ bấy nhiêu ghê tởm.
Cô dậy tới phòng ngủ: “Lát nữa còn tới văn phòng, !”
Tay cô giữ chặt.
Trời đất cuồng một trận, Hoắc Tây đè sò pha, Trương Sùng Quang giữ chặt cô.
Gương mặt dán sát bên gáy cô, giọng khàn đặc đau đớn: “Hoắc Tây, mấy năm nay là với ! thể
cho một cơ hội , chẳng còn gì nữa! Tôi từng yêu cô , thật sự từng yêu cô một chút nào!”
“ cho rằng, sẽ yêu cô !”
Mặt Hoắc Tây cảm xúc, cô : “Trương Sùng Quang, mấy lời chẳng ý nghĩa gì cả! Dứt khoát một chút , giống như những gì làm năm đó, ai rời khỏi ai thì sống cả. Cậu xem , trong tám năm sống ở bên ngoài cũng xuất sắc đó thôi, nếu trở ,
vẫn sẽ tiếp tục yêu đương, cuộc sống cũng như ý, chúng hà tất tra tấn như ?
Cô đẩy .
Trương Sùng Quang nắm lấy cổ tay của cô, bóp mạnh thêm.
Bỗng dưng, bắt đầu hôn cô.
Hoắc Tây chịu, đưa một tay nắm chặt cằm cô, ép cô mở môi tiếp nhận .
Môi lưỡi nóng bưng, xâm chiếm bừa bãi cô…
Một bàn tay của cũng thò trong quần áo của cô, dùng cách mà cô thích nhất để sờ soạng cô, tìm một chút hồi ức, thế nhưng dù làm nhiều, tất cả đều chỉ phí công.
Hoắc Tây đổ mồ hôi đầy .
cô khỏng động tình, cô mặt sang một bên: “Trương Sùng Quang, dù cho quan hệ thì ? Không thích chính là thích!”
Tóm cô vẫn đấy , phòng ngủ, tắm xong thì đổi một bộ đồ khác ngoài.
Cậu , chỉ thể là cô rời !
Trương Sùng Quang ở căn chung cư chờ cô, mua nhiều đồ ăn, làm món thái, món Italy cơm, món pháp… đủ loại cô thích ăn…
Hoắc Tây trở về.
Ngay cả căn nhà cô cũng cần nữa, chỉ vì trốn .
Cuối cùng Trương Sùng Quang cũng hiểu , Hoắc Tây cần là thật sự từ bỏ!
Sáng sớm thứ tư.
Cậu ở bàn ăn, gửi tin nhắn cho Hoắc Tây: [Tôi đây, về nhà !]
Trương Sùng Quang xách áo khoác về căn chung cư của . Ngoài dự đoán, cửa.
Thẩm Thanh Liên.
Cô xe lăn,đặt một bó hoa tươi đầu gối, Trương Sùng Quang lạnh lùng cô : “Cô tới làm gì?”
Thẩm Thanh Liên nhẹ giọng : “Sùng Quang, hôm nay là sinh nhật của em.”
Trương Sùng Quang lạnh lùng : “Vậy thì cô nên tìm Lâm Tòng đế chúc mừng!”
Cậu lướt qua cô , cầm lấy chìa khóa chuẩn mở cửa .
ở phía , Thẩm Thanh Liên nhẹ giọng mở miệng: “Anh rõ em thích là ai, cũng rõ Lâm Tòng cưới em chỉ vì em mất một chân, em và … Không là vợ chồng thật sự!” “Cũng liên quan gì tới !” Trương Sùng Quang đẩy cửa , chuẩn .
Thẩm Thanh Liên vội vàng ôm lấy từ phía .
Cô ngửa đầu nhỏ: “Em và Hoắc Tây chia tay, Sùng Quang, em đề nghị ly hôn với Lâm Tòng, chúng ở bên ?”
Đôi mắt Trương Sùng Quang tràn đầy chấn động…
Nếu Thẩm Thanh Liên lời , cũng .
Cậu vẫn luôn cho rằng cô và Lâm Tòng là đôi vợ chồng yêu thương , và vợ chồng bọn họ cũng xem như khá thiết, thế nhưng bây giờ…
Cậu đột nhiên đầu , đấy Thẩm Thanh Liên : "Đêm đó, cô cố ý tới đây ? Cô Hoắc Tây ở đây, cho nên cô mới tới, cô khiến cho cô hiểu lầm?
Khuôn mặt xinh của Thẩm Thanh Liên cứng một lát. Bỗng nhiên, cô trở nên chút cuồng loạn: “! Là em cố ý! vốn dĩ em cam tâm kết hôn với Lâm Tòng, em cho rằng sẽ yêu bất kỳ ai, thế nhưng lúc về thành phố B, yêu Hoắc Tây một nữa! Trương Sùng Quang, trách em khiến mất cô , chính là do chính tự đánh mất đấy chứ! Anh thích cô từ , vì nhẫn tâm vứt bỏ cô
nước ngoài hả, vì tách với cô tới bên em chứ, là cho em cơ hội! Bây giờ hối hận?... Muộn !”
“Kẻ điên!”
Trương Sùng Quang mở cửa , dùng sức đóng sầm cửa .
Cậu dựa ván cửa, che mặt , thật Thẩm Thanh Liên sai một chút nào.
Là từ bỏ,
Nếu năm đó chờ Hoắc Tây, chờ cô cùng nước ngoài, như hiện tại bọn họ sẽ nhường nào.
Có lẽ, hai đứa nhỏ.
Lúc , Hoắc Tây đang trong lòng n.g.ự.c xem TV, còn nhỏ giọng làm nũng: Trương Sùng Quang, em uống nước trái cây! Khóe mắt Trương Sùng Quang nóng dần lên, giữa khe hở ngón tay là nóng!
Hoắc Tây trở về chung cư.
Tất cả thứ vẫn như cũ, đồ vật thuộc về Trương Sùng Quang biến mất .
Đồ ăn làm cũng xử lý bộ. Tựa như từng tới đây!
Hoắc Tây lẳng lặng trong phòng khách một lát, đó cô rời . Lúc trong xe, cô gọi điện thoại cho trợ lý: “Có rảnh thì giúp xử lý căn chung cư !”
Hoắc Tây lái xe dạo đường.
Cô nghĩ, nơi mà Trương Sùng Quang từng sinh sống, cô ở.
Như , mất bao lâu thì cô mới thế quên hết. Cần bao nhiêu thời gian mới thể quên …
Xe chạy đến chân núi, cô đột nhiên phanh gấp, trái tim đập thình thịch.
Ngửa đầu , bầu trời đầy .
Hoắc Tây cứ ngơ ngẩn như , hồi láu , cô mới thốt một tiếng hoảng hốt… Đêm đó, cô ngủ ở trong xe nên cảm, chờ đến khi hết bệnh để tới văn phòng luật là ba ngày .
Cô mới tới, thư ký nhỏ giọng : “Tổng Giám đốc Trương bên phía Dung Sang gọi điện thoại tới đây, rằng một vụ án cần luật sư Hoắc tới đàm phán.”
Hoắc Tây giật , đó gật đầu.
Một buổi sáng, cô xử lý xong xuôi việc mới gọi điện thoại cho Trương Sùng Quang.
Cô lạnh lùng
Trương Sùng Quang cũng là việc công xử theo phép công: “Cần tới thành phố c công tác! Khoảng năm ngày, luật sư Hoắc tiện ?”
Hoắc Tây là công tư phân minh. Cô ghi chú, hẹn thứ hai tuần .
Sau khi cúp điện thoại, cô mỏi mệt, xoa bóp cái trán. Bỗng nhiên điện thoại di động vang lên, là bố ruột của gọi điện thoại tới.
Hôm nay là sinh nhật của Hoắc Minh. Gọi Hoắc Tây về nhà ăn cơm.
Hoắc Tây cũng lâu về nhà, cô gật đầu: “Bố, bố món quà gì?
Hoắc Minh lập tức tinh thần: “Con trở về
là món quà tuyệt vời nhất! Ngày nào cũng chạy nhong nhong bên ngoài, còn học theo hâm mộ minh tinh các kiểu, bổ cho con , nếu con dám chơi lộn xộn, bố đánh gãy chân của con!” Hoắc Tây nhẹ.
Tan tầm, cô lái xe trở về biệt thự. Chiều hôm buông xuống.
Trong nhà vô cùng náo nhiệt, mùi đồ ăn lan tỏa khắp nơi, giúp việc trong nhà cũng tới tới lui lui, Hoắc Tây chiều xuân, ôm Hoắc Minh một cái.
Cốp xe thể thao mở , một bó hoa hồng lớn. “Tặng cho bố và ạ!”
Hoắc Minh ha ha : “Con cũng chọn quà ghê, rõ ràng chỉ để chọc con vui vẻ thôi!”
Hoắc Tây ôm hoa, bước trong.
Hoắc Minh phía cô, ánh mắt thâm trầm.
Ông ở bên ngoài thêm một lát, về phía bãi đậu xe, mấy chiếc xe đang đỗ ở đó đều là con cháu trong nhà tới mừng thọ ông nhưng tóm vẫn thiếu một .
Ngày đó Sùng Quang rời , một ông trong phòng sách thật lâu.
Ông cảm thấy ông chơi đúng bài.
ông cảm thấy đúng, nếu ông thật sự xem Sùng Quang như con trai ruột, nỡ nhẫn tâm thật sự đuổi ?
Mấy ngày ông vẫn luôn suy nghĩ.
Nghĩ tới lúc Sùng Quang còn nhỏ, lúc em trai em gái còn đang chơi, Sùng Quang theo xử lý công việc.
Trong phòng sách cũng là Sùng Quang thường xuyên ở cạnh ông. Thế nhưng bây giờ ông mất đứa con trai …
Hoắc Minh hút mấy điếu thuốc lá, mãi cho đến trong phòng gọi ông, ông mới từ từ về.
Đi vài bước, nhịn đầu . Lỡ như Sùng Quang trở về thì ?
Hoắc Minh mừng sinh nhật, con cháu hai nhà Hoắc Lục đều tới, Lục Thước đưa Lục Huân và Lục u tới cùng, cộng thêm mấy nhà bọn họ, kín cả một bàn lớn.
Ôn Noãn tự tay làm bánh kem, còn nấu cả mì trường thọ cho Hoắc Minh.
Chỉ điều bà cũng quen chuẩn chén đũa cho cả Sùng Quang nhưng chờ đến ăn cơm, thấy xuống mới kinh ngạc phát hiện trong nhà thật sự thiếu một .
Không ai nhắc tới Trương Sùng Quang, sợ Hoắc Tây đau lòng. Thế nhưng lúc đang ăn cơm, quản gia tới, cầm một hộp quà trong tay.
“Ông chủ, đây là quà Sùng Quang đưa tới!” Hoắc Minh vội vàng dậy: “Người ?”
Quản gia do dự: “Đồ đặt ở phòng bảo vệ, , đến cống chính.”
Hoắc Minh từ từ xuống.
Ông chỉ nhẹ: “Có lòng! Để đồ trong phòng sách !” Quản gia gật đầu, xách đồ lên lầu hai.
Hoắc Minh Hoắc Tây: “Gần đây con gặp thằng bé ?” Hoắc Tây cũng giấu giếm: “Tuần một vụ án cần bàn, yêu cầu tới thành phố C mấy ngày, việc tư thì liên quan. Hoắc Minh hỏi .
Hoắc Tây thật sự tâm trạng, cơm
nước xong cô lập tức lên lầu, sắc trời tối đen. Cô sân thượng hóng gió.
Phía sân biệt thự, một chiếc Land Rover đậu ở chỗ đó, là xe của Trương Sùng Quang.
Cậu dựa xe hút thuốc. Ánh mắt đối diện với Hoắc Tây...
Trong bóng đêm, ánh lửa đỏ tươi giữa hai ngón tay thon dài của Trương Sùng Quang thon tạm dừng .
Ánh mắt của giằng co Hoắc Tây. Không nỡ rời .
Cậu thấy cô đêm xuân, cô mặc một chiếc váy màu đen, mái tóc đen dài gió đêm thổi bay, khuôn mặt nhỏ sáng bừng giữa đêm đen.
Đã từng nhiều khi, nâng khuôn mặt nhỏ lên, hôn môi liều c.h.ế.t triền miên cùng cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1540-1549-sang-som.html.]
Thế nhưng bây giờ cũng chỉ thể từ phía xa xa. “Hoắc Tây.” Cậu lẩm bấm gọi tên cô, ánh mắt phần nóng bỏng. Hoắc Tây cũng thấy .
Thế nhưng cô chỉ lẳng lặng hai giây, đó xoay rời khỏi sân thượng.
Ánh mắt của Trương Sùng Quang trở nên ảm đạm.
Cậu theo hướng cô rời , nơi đó, dường như vẫn còn sót bóng hình của cô…
Hoắc Tây về phòng sinh hoạt.
Cô muộn phiền, sô pha tiện tay cầm một tập tạp chí, thế nhưng cả nửa ngày cũng phía đang cái gì-
Tiếng đập cửa vang lên bên ngoài.
Cô giương mắt , Lục Thước đang ở cạnh cửa, cong môi nhẹ: “Có thể tiến ?”
Hoắc Tây vỗ vị trí bên cạnh .
Lục Thước từ từ , khi xuống lấy một tờ chi phiếu từ trong túi áo, con phía là hai mươi tỷ.
Cậu đấy cho Hoắc Tây.
Hoắc Tây sững sờ một lúc mới hồn: “Lục Thước, chị trả cho ! Em cứ xài !”
Cô mỉm nhẹ nhàng: “Không cần trả! Coi như đây là quà cưới chị tặng em và Lục Huân !”
Lục Thước và Lục Huân sắp tổ chức hôn lễ.
Vì để kích thích ông già ở thành phố c , chọn tổ chức ở thành phố B.
Số tiền xem như quà mừng của Hoắc Tây.
Lục Thước than nhẹ: “Chị, quà mừng quá nặng!”
Hoắc Tây nhẹ nhàng sờ đầu của : “Lục Thước, cả đời mới một ! Không nặng.”
Lúc Lục Thước mới nhận lấy.
Cậu hướng cằm bên ngoài một chút: “Anh ở bên ngoài, ?”
Hoắc Tây lên tiếng.
Lục Thước tiếp: “Em thấy vẫn nguôi ngoai, ngoài miệng nhắc tới nhưng trong lòng vẫn thầm mong.”
Tất nhiên Hoắc Tây nhưng tất cả những chuyện liên quan đến Trương Sùng Quang, cô đều tham gia.
Cô đáp lời, Lục Thước cô nhắc tới. Vì thế cũng đề cập nữa.
Cậu chỉ cảm thấy đáng tiếc, còn nhớ rõ ngày đó lúc chị lấy chi phiếu cho, thần thái rạng ngời, rõ ràng lúc tình cảm , lập tức tách !
Lục Thước xuống lầu.
Ôn Noãn tới, bà mang một chén đậu đỏ hầm cho Hoắc Tây. Hoắc Tây uống từng ngụm nhỏ.
Ôn Noãn một bên, chải mượt mái tóc dài cô, châm chước một hồi : “Gần đây một trai khá phù hợp để xem mắt, bố con bảo tới hỏi con gặp một ?”
Ôn Noãn cho rằng Hoắc Tây sẽ .
Đứa con gái , từ nhỏ đến lớn một lòng đều đặt Sùng Quang.
Thế nhưng Hoắc Tây đồng ý.
Cô đậu đỏ hầm trong chén, nhẹ giọng : "Cứ gặp ! Có lẽ sẽ mắt thì !”
Ôn Noãn thôi.
Hoắc Tây từ từ ăn hết đậu đỏ, đó lúc ở giường cô yên lặng mà nghĩ, vì đồng ý , lẽ là hết hy vọng!
Buổi chiều ngày hôm , sự sắp xếp của bố hai bên, Hoắc Tây và đàng trai gặp mặt.
Không cũng .
Hoắc Tây quá nhiều cảm giác, nên cô từ chối!
Lúc khỏi nhà ăn, nhà trai vẫn từ bỏ, đuổi theo đưa Hoắc Tây về.
Hoắc Tây ném túi công việc trong xe, nhẹ: “Tôi lái xe, bây giờ tới Cục Dân Chính một chuyến để gặp đương sự.”
Nhà trai Hoắc Tây xem mắt.
Anh tiếp tục kiên trì, phong độ mở cửa xe cho Hoắc Tây: “Kia rảnh thì uống .”
Hoắc Tây nhẹ gật đầu.
Cô lên xe, khởi động xe từ từ rời .
Trong nhà hàng, bố đàng trai cũng cực kỳ yêu thích Hoắc Tây, còn đang thuyết phục Hoắc Minh chuyện với con gái: “Hoắc Minh , Khải Nhân cũng coi như đứa trẻ từ nhỏ đến lớn,
thêm đôi lời cho thằng bé, tình cảm thề bồi dưỡng từ từ nữa mà! Tôi bảo đảm Hoắc Tây tới nhà chúng sẽ chịu một chút uất ức nào, Khải Nhân sẽ chăm sóc con bé như chăm sóc tiên nữ !”
Hoắc Minh uổng một ngụm , mỉm : “Nói quá lời! chuyện hôn nhân đại sự, còn do bọn nhỏ tự quyết định mới , nếu quyết định con bé, yên thì , nếu yên còn sẽ oán trách chúng ?”
Ông , dăm ba câu tách . Nhà trai cũng chỉ thể từ bỏ.
Bữa tiệc tàn, Hoắc Minh lấy xe, gặp Trương Sùng Quang ở chỗ rẽ.
Non nửa tháng gặp, thằng bé gầy hơn nhiều, cũng đen hơn nhiều.
Trên mặt vẻ đang ốm.
Trong lòng Hoắc Minh đau đớn, hơn nửa ngày mới gật đầu, lúc ông đang định lướt qua thì Trương Sùng Quang gọi ông: “Chú Hoắc, chú đừng gả Hoắc Tây cho khác.”
Lời , Hoắc Minh xong cũng thấy đau khổ.
Trong lòng ông rõ, Sùng Quang thích Hoắc Tây, thế nhưng thì thể làm gì bây giờ!
Chuyện là như !
Hoắc Minh dừng bước, ông nhẹ giọng : “Sùng Quang, cháu , cho dù cháu rời tám năm, Hoắc Tây cũng bao giờ xem
mắt một nào cả, bọn chú vẫn luôn cho rằng con bé sẽ độc cả đời!”
Nói xong, ông vội vàng rời .
Ông sợ nếu ở nhiều một giây, ông sẽ mềm lòng.
Trương Sùng Quang sững sờ ngay tại chỗ, đúng lúc ôn Noãn , thấy , đôi mắt õn Noãn ươn ướt.
Cho dù hai đứa nhỏ xích mích vui vẻ, còn tay với . đáy vần luôn là đứa con nuôi lớn, oán trách thì oán trách, nhưng thật sự thế vô tình, Ôn Noãn gọi : “Sùng Quang.” Trương Sùng Quang nghiêm nghị: “Dì Ôn.”
Ôn Noãn tiến lên, duỗi tay sờ tay áo , còn lưng . Giọng của cô nghẹn ngào: “Còn đau ?” Trương Sùng Quang lắc đầu.
Ôn Noãn chỉ ăn mặc phong phanh: “Sùng Quang, mặc thêm quần áo ?”
“Cháu lạnh.”
Ôn Noãn cảm thấy điềm tĩnh ít hơn lúc nhiều, cũng đổi nhiều, bà dùng sức nắm lấy cánh tay ; “Hôm nào về nhà thăm chú Hoắc nhé, ông lớn tuổi , khi tính tình nóng nảy một chút nhưng trong lòng ông vẫn nhớ cháu, nhận sai về nhà !"
Trương Sùng Quang vẫn lắc đầu.
Cậu , làm con trai của chú Hoắc, làm chồng của Hoắc Tây.
Ngày nào làm chồng của Hoắc Tây, ngày đó trở về nhà.
Ôn Noãn tâm tư của , khỏi khổ sở trong lòng.
Bà là của Hoắc Tây, nhưng cô là của Sùng Quang , cô nhẹ giọng khuyên nhủ: “Sùng Quang, tìm một để kết hôn ! Hoắc Tây sẽ đầu cháu.”
Sắc mặt Trương Sùng Quang trở nên tái nhợt.
Cậu chỉ để một câu: “Dì Ôn, cháu vẫn thử xem.” Rồi rời . Ôn Noãn lên xe, tâm trạng vẫn phức tạp.
Hoắc Minh nghiêng đầu bà, nhẹ giọng hỏi: “Nhìn thấy Sùng Quang?”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Hoắc Minh lên tiếng nữa, yên lặng lái xe. Một lát , òn Noãn nhịn mà : “Thằng bé đổi nhiều, vẻ tâm trạng nặng nề lắm! Minh, em sợ thằng bé xảy chuyện.”
“Có thể xảy chuyện gì ? Em nên lo lắng cho con gái !” “Sùng Quang luấn quấn trong lòng, xui xẻo đầu tiên chính là con gái chúng , một thằng đàn ông trưởng thành như nó thể mang thai ?”
Ôn Noãn khỏi oán trách liếc ông một cái.
Hoắc Minh vỗ tay vợ: “Chuyện của bọn nhỏ, chúng xen nữa! Đánh cũng đánh , mắng cũng mắng !”
Ôn Noãn thấp giọng : “Vậy cũng thế để thằng bé ở bên ngoài mãi , ai chăm sóc nó cả!”
“Em đấy! chiều chuộng nó quá!”
“Anh chịu ? Anh là đánh thằng bé nhưng thở ngắn than dài mỗi đêm cũng là ai !”
Hoắc Minh .
nụ của ông vài phần chua xót.
Đứa con trai nuôi nấng từ nhỏ cứ chịu về nhà như thế, bổ nhà ai mà đau lòng, ai mà thể thật sự yên tâm?
một việc, còn đế chính Sùng Quang nghĩ .
Hoắc Tây ngờ sẽ gặp Thẩm Thanh Liên và Lâm Tòng ở Cục Dân chính.
Bọn họ đang xử lý ly hôn. Dứt khoát, lưu loát!
Lúc Hoắc Tây , đúng lúc thấy bọn họ cầm giấy ly hôn, một một quyển.
Lâm Tòng thấy Hoắc Tây, vô cùng ngạc nhiên nhưng cả hai bọn họ cũng xem như quen , chỉ gật đầu: “Hoắc Tây!”
Hoắc Tây , Thẩm Thanh Liên.
Cô hiếu rõ trong lòng, bọn họ ly hôn chắc chắn là do Thẩm Thanh Liên đề nghị, vì để ở bên Trương Sùng Quang, những chuyện đều liên quan gì tới Hoắc Tây, cò cũng chỉ gật đầu nhẹ một cái tìm đương sự của cô.
Ánh mắt của Lâm Tòng còn theo bóng dáng của cô.
Giọng điệu của Thẩm Thanh Liên vô cùng kỳ quái: “Giờ ly hôn, cuối cùng cũng thể theo đuổi nữ thần của , vui vẻ ! Vừa lúc cô cũng chia tay với Trương Sùng Quang!
Lâm Tòng nhíu mày: “Cô bậy cái gì đấy! Không là cô ly hôn ?”
“, là ly hôn! dám trong lòng cô ? Nếu trong lòng cô , vì năm đó cưới , còn vì đàn dương cầm, còn bởi vì dáng vẻ lúc chơi đàn giống với Hoắc Tây ?" Thẩm Thanh Liên lạnh: “Anh như thế, Trương Sùng Quang cũng như thế! Thẩm Thanh Liên chỗ nào kém cô , để các xem như kẻ thế?"
Kết hôn bốn năm, Lâm Tông chịu đựng giọng điệu kỳ quái của cô đủ .
Hiện giờ cũng coi như giải thoát.
Anh cho Thấm Thanh Liên một phần bồi thường xa xỉ, cũng đủ cho cô sống hết nửa đời , ngoại trừ cái bọn họ
còn liên quan gì đến nữa, bọn họ con, thậm chí sinh hoạt vợ chồng cũng từng làm.
Vốn dĩ Lâm Tòng định tiễn cô .
thật sự đ.â.m lòng, cảm thấy thoải mái, thẳng mở cửa xe của , rời luôn.
Thẩm Thanh Liên chiếc xe rời .
Cô tức giận đến mứng tại chỗ mắng: “Lâm Tòng, là thằng khốn!”
Lâm Tòng lái xe, thấy dáng vẻ chật vật của Thẩm Thanh Liên từ kính chiếu hậu, trong lòng cảm thán: Lúc cưới cô , cô
cũng vài phần đáng yêu, cũng bây giờ sẽ biến thành như .
Anh gọi điện thoại cho tài xế, đế tài xế tới đón .
Cúp điện thoại, bứt rứt trong , nhớ tới lời Thẩm Thanh Liên .
Nếu Trương Sùng Quang, nếu kết hôn, cũng thể theo đuổi Hoắc Tây… Lúc còn nhỏ, tới nhà chú Hoắc chơi, thấy Hoắc Tây chơi đàn dương cầm.
Tiếu Hoắc Tây giống một cô công chúa.
cô thích , lúc cô khác, thỉnh thoảng sẽ lộ cặp má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Hoắc Tây giống như ánh trăng sáng bầu trời.
Ngay cả xếp hàng cũng tới lượt Lâm Tòng , thế nhưng bây giờ cũng tình cảm với ánh trăng sáng, cũng hái xuống chiếm làm của riêng.
Trong lòng Lâm Tòng loạn như cào cào. Thứ hai, Hoắc Tây lái xe tới sân bay.
Lúc cô xuống xe lấy hành lý, phát hiện Trương Sùng Quang đang bên cạnh xe, xách hành lý xuống cô.
“Để tự lấy!”
Hoắc Tây nhận lấy hành lý, sang bên cạnh Trương Sùng Quang: “Cậu đưa trợ lý ?”
Cậu gật đầu, kiệm lời.
Hoắc Tây cũng tiếp tục hỏi, đăng ký kiểm tra an ninh.
Trương Sùng Quang cho lấy vé cho cô, chỗ ngay sát bên , lúc trong khoang hạng thương gia cũng ít khách, chỉ hai bọn họ.
Không khí bỗng nhiên trở nên vi diệu. Hoắc Tây xuống, chuẩn ngủ.
Bên tai là giọng của Trương Sùng Quang: “Xem mắt thế nào ?” Hoắc Tây mở to mắt, liếc một cái, lúc mới phát hiện dựa thật sự gần, dường như dán sát mặt cô.
Cô bình tĩnh dịch sang một bên: "Cũng tệ lắm! mà Tổng Giám đốc Trương , giữa chúng hình như chuyện lắm, nếu chuyện công việc, chúng thể gì! Mặt khác, cần dựa gần như .” Trương Sùng Quang thấp giọng : “Tốt nhất nên xem mắt thành, sẽ để với khác.”
“Có mặt mũi ?”
“Há, ngày nào cũng bò gầm giường nhà chắc?” Hoắc Tây lạnh lùng liếc một cái, nhắm mắt .
Giống như bọn họ từng cãi . Cô ỷ bên .
Trương Sùng Quang cuộn , lẳng lặng chăm chú gương mặt của cô lúc ngủ, cực kỳ tham lam.
Chắc là vì quá nhớ cô.
Cậu nhịn , nhẹ nhàng chạm đầu ngón tay của cô. Hoắc Tây ngủ , từ từ nắm lấy, cũng dám dùng lực quá mạnh, tránh đánh thức cô.
Cũng chỉ lúc , mới thể hèn mọn cô trong một chốc.
Sau hai tiếng, máy bay đáp xuống thành phố C. Trương Sùng Quang đặt khách sạn
Hoắc Tây nhưng Hoắc Tây ở, cô xách hành leo lên xe nhà họ Lục: “Tôi ở nhà họ Lục.”
Trương Sùng Quang giữ c.h.ặ.t t.a.y cô: “Tôi cũng ở nhà họ Lục.” Hoắc Tây rũ mắt nhẹ: “Buồn ghê! Cậu dựa cái gì mà qua đó ở? Đó là nhà của ông của , cũng nhà ông của .”
Lời khiến trái tim Trương Sùng Quang đau đớn.
, thật ngoại trừ nhà họ Hoắc, chỉ hai bàn tay trắng. Tất cả những gì từ nhỏ đến lớn đều là nhà họ Hoắc cho, bây giờ khi thu hồi, biến về Trương Sùng Quang của lúc thôi.
Nhà họ Lục cũng là nơi thường tới.
Bây giờ là nơi đến là đến.
Tài xế nhà họ Lục chào hỏi một câu, vẫn gọi là Sùng Quang, cũng chuyện Hoắc Tây cắt đứt với : “Cậu Sùng Quang, lên xe ?”
Trương Sùng Quang lắc đầu: “Không! Tôi ở khách sạn.” Hoắc Tây lên xe.
Trên xe, Lục Khiêm ngay ngắn ở ghế , liếc mắt cô một cái: “Thật sự cắt đứt với thằng nhóc hả? ông thấy vẻ thất hồn lạc phách đấy!”
Hoắc Tây còn cố gắng chống đỡ một chút ở mặt bố .
Thế nhưng mặt là ông của cô mà, cuối cùng cô cũng nhịn : “Ông ơi!”
Giống như lúc cô còn nhỏ, gặp chuyện gì uất ức cũng đầu tìm ông tố cáo, bởi vì ông là uy phong nhất, luôn thể dọn dẹp rõ ràng cho cô.
Lục Khiêm ôm một quả tim của ông một cái. Trên kính chiếu hậu của xe, tên họa thủy .
Lục Khiêm an ủi: “Cái thì chúng đổi cái khác! Không đáng đế tức giận, ?”
Hoắc Tây hít mũi: “Không đổi ! cháu độc cả đời!” Lục Khiêm bật : “Nói bậy!”
Tài xế phía cũng : “Cô Hoắc Tây xinh như thế , nhiều theo đuổi mà! Nếu đặt cô ở thành phố C chúng , cổng cũng đạp đổ!”
Đi thẳng một đường về nhà họ Lục.
Trước cổng nhà họ Lục, một chiếc xe taxi dừng , một xuống.
Là Trương Sùng Quang.
Lục Khiêm giả vờ : “Ấy, cháu xem mà thằng nhóc da mặt dày như chứ, còn đuổi tới tận đây nữa, ông cũng mời tới đây!”
Lúc , Minh châu từ trong vườn .
Bà nhận một mệnh lệnh đặc biệt, đây đón .
Vừa thấy bóng cao gầy đang ở chỗ đó, : “Là em mời tới! Đi từ xa tới đây, cũng ăn một bữa cơm.”
Minh Châu nhận lấy hành lý trong tay Trương Sùng Quang.
Bà khỏi , cũng cảm thấy gầy, trong lòng đau hận.
“Cô!”
Trương Sùng Quang gọi bà, Minh Châu hắt mặt: “Cháu còn gọi cô là cô, cô cũng cháu đôi lời, còn động tay với cả em
gái hả? Nên để chú Hoắc của cháu đánh cháu một trận. Trương Sùng Quang khỏi về phía Hoắc Tây...
