Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1530-1539 Còn sớm!
    Cập nhật lúc: 2025-10-19 06:00:18
    Lượt xem: 6 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoắc Minh đối diện cô, trợn mắt cô: “Lời mà để con còn g.i.ế.c con! Cô gái nhà con chỉ dám làm trò cho bố xem, còn mặt con thì giả bộ đắn.”
“Ở chung với đắn thì cần dáng vẻ của đắn!
Hoắc Minh tức giận.
Người hầu đưa nhuận họng cho ông, ông nhấp một ngụm, đó bắt đầu thấm vấn: “Nói bố khoản tiền của Lục Thước!” Hoắc Tây mỉm : “Bổ, đó điều bổ hỏi ?”
Hoắc Minh vòng vo với cô nữa mà hỏi thẳng: “Được ! Vậy bố hỏi con, chuyện của con với Sùng Quang là thế nào? Đã dự định gì ? Nếu giải quyết thỏa thì bố và con sẽ chuẩn đồ cưới, bố cũng đưa vài đề nghị với Sùng Quang, phòng tân hôn gì gì đó cũng chuẩn !”
“Còn sớm!”
Hoắc Tây nhẹ: “Bố, dù gì vẫn rèn
luyện đúng chứ? Hôn nhân là dựa sự bốc đồng, nếu thích hợp thì ly hôn hoặc sinh con thì phiền phức quá!
Hoắc Minh cũng đồng ý.
hai đứa trẻ đều là một nhà, nếu xảy chuyện gì đó thì sẽ khó xử lý.
Hoắc Tây sự lo lắng của ông.
Cô sửng sốt một lúc, đó nhẹ nhàng : “Nhiều nhất cũng giống như đây mà thôi!”
Nói xong cô dậy: “Bố, ở công ty luật còn việc làm, con !”
Hoắc Minh cau mày: “Bận thế ? Bố còn hỏi xong mà!” Hoắc Tây cúi hôn ông: “Vậy bố thể gọi Trương Sùng Quang , đặt vấn đề với , đến cả sở thích thú vui gì đó chắc chắn sẽ nguyện ý cho bố ! Bố, tin con , đàn ông nhiều chủ đề chung hơn.”
Hoắc Minh cảm thấy cô con gái thật đúng là lưu manh. Sùng Quang đè cô nhóc xuống ?
Sẽ là đứa thích ở bên đấy chứ?
Khi Hoắc Tây dậy thì : “Bố mau tắm ! Ha, khá dữ dội đấy.”
Nói xong cô bỏ chạy.
Hoắc Minh dù đánh cũng tìm !
Sau khỉ Hoắc Tây rời thì nhận điện thoại của Trương Sùng Quang, giọng ôn hòa: “Chú Hoắc kêu em về nhà giảng bài ?”
Hoắc Tây trong xe.
Cô một tay cầm vô lăng, tay trò chuyện với điện thoại di động, nhàn nhã.
“Hay lắm Trương Sùng Quang, trong nhà đều cài tai mắt của !” Cậu nhẹ: “Phải nắm giữ cương vị chủ chốt, nếu thì lấy vợ?”
Hoắc Tây khựng .
Cô nghĩ đến những lời của bố , những tới Lục Thước hỏi cô, và sự khao khát của cô đối với Trương Sùng Quang.
Lần đầu cô hỏi : “Trương Sùng Quang, nghiêm túc ? Cậu thật sự chung sống cả đời với ? Cậu... sẽ bao giờ rời vô cớ nữa, sẽ để bao giờ tìm thấy , cũng bao giờ chia tay, ?”
Bên im lặng một lúc.
Giọng khăn, thậm chí còn khẽ run rẩy.
Cậu : “Anh nghiêm túc! Hoắc Tây, sẽ rời nữa!" Cổ họng Hoắc Tây nghẹn .
Rốt cuộc, tám năm xa cách, cô cuối cùng cũng chịu thừa nhận vẫn thích , vẫn sẵn sàng chấp nhận ... Cô khăn giọng : "Anh đang ở ? Em gặp !"
Giọng của Trương Sùng Quang trong điện thoại cực kỳ dịu dàng: “Đang ở công ty!”
Cậu cũng là đang họp. Hoắc Tây thẳng: “Em sẽ tới!”
Yết hầu Trương Sùng Quang lăn vài cái, giọng khàn khàn: “Được! Tới nơi thì gọi , xuống lầu đón em.”
Cậu cúp điện thoại.
Mọi trong phòng họp đang , Trương Sùng Quang mỉm : “Bạn gái!”
Những khác ngộ : Là luật sư Hoắc!
Người phụ nữ duy nhất thể chèn ép Tổng Giám đốc Trương của bọn họ!
Trương Sùng Quang chuyến cuộc họp sang hai tiếng , trở văn phòng, ý dọn dẹp mặt bàn, bảo thư ký pha hồng mà Hoắc Tây thích uống nhất, làm xong việc, Trương Sùng Quang xuống lầu chờ Hoắc Tây.
Hoắc Tây đậu xe ở công ty.
Trương Sùng Quang tới mở cửa cho cô, nhẹ giọng hỏi: “Sao ?” Ánh mắt Hoắc Tây chút đỏ.
Cậu nhẹ nhàng đưa tay : “Đã ? Việc hề giống luật sư của chúng ! Có thằng nhóc Lục Thước bắt nạt em?” Hoắc Tây lắc đầu: “Em lá gan đó!”
Giọng của Trương Sùng Quang còn dịu dàng hơn : “Là khiến em vui ?”
Hoắc Tây vẫn lắc đầu.
Cuối cùng, Trương Sùng Quang quyết định đưa cô lên văn phòng , thang máy chuyên dụng nhưng tránh khỏi việc thấy, mấy cấp chỉ thấy Tổng Giám đốc Trương nắm tay một cô gái.
Thân hình cao, mái tóc đen dài. là xinh .
Người đúng là luật sư Hoắc nổi tiếng ở thành phố B, bình thường mạnh mẽ tiếng, nhưng lúc giống như chú cừu con ở bên Tổng Giám đốc Trương.
Mọi đều sốc.
Tổng Giám đốc Trương chút đáng sợ nha!
Trương Sùng Quang mặc kệ những ánh mắt , đưa Hoắc Tây đến văn phòng của , đóng cửa , rèm cửa đều thả xuống, ngăn cách hết ánh .
Sau đó, ôm lấy Hoắc Tây đặt bàn làm việc, hôn nhẹ mí mắt cô.
“Bây giờ thể cho chuyện gì xảy ?” Đôi chân dài của Hoắc Tây đung đưa.
Cô chút khó mở miệng, Trương Sùng Quang tới bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy chân của cô.
Cậu chăm chú cô.
Cậu cô : “Hoắc Tây, em sống chung với ?”
Môi Hoắc Tây run rẩy.
Một lúc bàn tay cô nhẹ nhàng bám lấy vai , ngửa đầu , cô vẫn lời thỏa hiệp , thừa nhận.
Trương Sùng Quang ép buộc cô .
Cậu cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô, hôn nhẹ lên.
Văn phòng im lặng lui tới, chỉ tiếng thở dốc của , vẻ .
Trương Sùng Quang nâng lưng cô lên, áp sát cô .
Bọn họ dựa gần , gần đến mức trái tim như sát với , thình thịch thình thịch...Nhanh quá!
Bờ môi của di chuyển tới vành tai cô: "Hoắc Tây, em là của !” Không là loại quan hệ xác thịt tình nguyện phát sinh một ở nhà của cô, mà là và cô sẽ vĩnh viễn ở cạnh , chung thủy với .
Mắt của Hoắc Tây ươn ướt.
Cô khao khát Trương Sùng Quang, nhưng khi cô giao cho thi cảm thấy chịu nổi.
Trương Sùng Quang giống như nhiều kiên nhẫn.
Cậu ngừng hôn môi cô, hôn hết sự phòng và cam lòng của cô.
Cuối cùng, tình nguyện mở rộng , hôn môi với . Cà phê lạnh từ lâu.
Bọn họ đổi góc độ, xâm chiếm ấm của , hôn thể dứt .
Ngoài cửa, thư ký của Trương Sùng Quang liên tục gõ cửa.
“Tổng Giám đốc Trương, đến giờ họp, tiếp tục lùi ?” “Lùi !”
Trương Sùng Quang xong, Hoắc Tây che môi : “Anh họp ! Em ở chỗ chờ , tan làm chúng cùng về nhà.”
Trương Sùng Quang yêu cầu đến chỗ của . Hoắc Tây ừ một tiếng.
Trương Sùng Quang lùi phía , ở mặt cô sửa sang quần áo và cà vạt, trở về bộ dáng nhã nhặn.
Sau đó hừ nhẹ: “Bộ dáng như làm ngoài ?” Hoắc Tây ghé vai nhẹ.
Cô ôm lấy thắt lưng , nhẹ đề nghị: “Nếu , Tổng Giám đốc Trương đến nhà vệ sinh?”
Trương Sùng Quang nhịn xuống.
Cậu cắn nhẹ lên chóp mũi cô: “Đế hết cho em!” Nói xong, bước khỏi văn phòng.
Hoắc Tây làm mặt quỷ lưng , giống như khi cô còn nhỏ, chờ khi cửa đóng , cô cầm lấy hai khung ảnh bàn lên xem.
Một tấm là ảnh chụp chung của cô và , một tấm là ảnh chụp lúc cô trong phòng làm việc.
Cậu chụp trộm nó lúc nào?
Ngoài còn một tấm ảnh chụp chung với vợ chồng Lâm Tòng.
Vợ của Lâm Tòng, Thẩm Thanh Liên cũng học cùng trường mẫu giáo với Hoắc Tây, theo ảnh chụp, thế thấy bộ dáng lúc , lúc lớn lên xinh như hoa sen.
Hoắc Tây chút bất mãn với ảnh chụp chung của bạn trai với khác.
Cho dù kết hôn! Cô tháo khung ảnh .
Cô bản tính chiếm hữu mạnh, ý thức lãnh thổ mạnh, Trương Sùng Quang chịu thì chịu, chịu thì bọn họ chỉ thế chia tay.
Cô sô pha, nhàm chán chơi trò chơi, cho đến khi Trương Sùng Quang họp xong trở về lúc sáu giờ, cô vẫn bất động sô pha.
Trương Sùng Quang liếc mắt khung tranh đổ.
Cậu cầm lên xem, đó nhẹ: “Nếu thích thì cất là .”
Hoắc Tây đế tâm: “Quan hệ ?”
Trương Sùng Quang vẫn nhẹ: “Lúc mới nước ngoài, ở trong giới Hoa giúp đỡ một thời gian.”
Hoắc Tây giương mắt: “Là loại giúp đỡ gì ?” Không khí chút tế nhị.
Trương Sùng Quang đến máy lọc nước rót cho Hoắc Tây một ly nước, đó dựa sô pha : “Đương nhiên là giúp đỡ lẫn trong cuộc sống, lúc tuổi còn nhỏ, tất cả đều cùng giúp đỡ lẫn .
Chuyện cũng gì , Hoắc Tây cũng hỏi thêm gì nữa.
Cô chậm rãi uống hết nửa ly nước, nhẹ: “Về nhà thôi!" Xe Trương Sùng Quang lái về là xe của Hoắc Tây.
ở đường, dừng , mua chút nguyên liệu nấu ăn.
Trở xe, Hoắc Tây : “Hôm nay như , định ngoài hẹn hò mà ở nhà nấu cơm ?"
Trương Sùng Quang thắt dây an , nghiêng đầu : “Ở nhà ?"
Hoắc Tây nhịn trêu chọc : “Giống như tìm vài để chơi!”
Trương Sùng Quang nghiêng hôn cô, giọng khàn khàn: “Cũng tất cả đều là bạn gái! Có một là quan hệ bạn học, về nước vui chơi.”
Hoắc Tây cũng kiểm tra xem lời đó là thật giả.
Cô hừ nhẹ: “Lúc đó thực là đào hoa!”
Trương Sùng Quang liếc cô một cái: “Em thích chơi ? Tối hôm nay thể chơi với em ?”
Hoắc Tây mắng hổ.
Cô thực , còn sở thích ! Bình thường thì trông đắn.
Trương Sùng Quang nhẹ, chuyện suốt quãng đường, nhanh đến nhà của .
Hoắc Tây nấu cơm.
Trương Sùng Quang một bận rộn trong phòng bếp, Hoắc Tây thì trong phòng rộng lớn nhạc, trở lật tạp chí, Trương Sùng Quang gu tệ, nơi là một nơi .
một lúc , cô thể đợi nữa, chạy đến phòng bếp quấy rối.
Cô ôm lấy lưng , nũng nịu : “Trương Sùng Quang, em uống nước chanh!”
Cậu chỉ chiếc máy cạnh tường, ý là cô tự làm. “Em làm!”
Hoắc Tây so với vẫn yếu ớt như , cô dựa lưng , nhỏ giọng : “Anh làm cho em uống!”
Trương Sùng Quang cực kỳ bất lực.
Cậu đành tạm thời đặt đồ ăn tay xuống, bắt đầu làm nước trái cây cho vị tiểu thư , khi làm việc Hoắc Tây vẫn ôm lấy thắt lưng , thật cảm thấy thích.
Chuẩn xong, đưa tới bên miệng cô: “Uống thử xem.” Hoắc Tây uống nửa ly, giục : “Mau nấu cơm !” Trương Sùng Quang đánh m.ô.n.g cô: “Hồn đều em câu mất!”
Dẩu Hoắc Tây vẫn quấn quýt lấy , Trương Sùng Quang bó tay, đặt đồ xuống, rửa tay sạch sẽ vươn tay trong lớp quần áo, vuốt ve phần bụng của cô.
“Thoải mái em?”
Cậu ghé tai cô, hỏi nhỏ.
Hoắc Tây cắn tai : “Sao tục tĩu thế!”
Trương Sùng Quang khẽ, tuy cô trách móc nhưng cô cực kỳ thích như .
Hai quen từ hồi còn nhỏ, bây giờ xác định ở bên , hai cơ thể chạm thì . Hiện giờ chẳng ai quan tâm đây là nữa, họ chiếm lấy trong nhà bếp, thở gấp gáp giữa bầu khí đều mang hương vị ngọt ngào.
Hoắc Tây ôm chặt Trương Sùng Quang, cô kìm nổi mà hôn .
Trương Sùng Quang cũng khát khao cực kỳ.
Lúc tình ải khó kiểm soát nhất, chuông của bỗng reo lên, Hoắc Tây phân tâm: “Có đến!”
Song Trương Sùng Quang làm ngơ.
Hoắc Tây thể tập trung nữa, cô nhẹ nhàng nắm tóc : “Hình như đơn hàng tới? Anh xem như thế nào , một lát nữa chúng tiếp tục!"
Trương Sùng Quang đánh dừng .
Trong mắt tràn trề dục vọng khó phai, chỉnh quần áo ngoài, Hoắc Tây cũng sửa soạn quần áo của .
Không ngờ rằng, ngoài là đơn hàng. Mà là một bạn cả hai cùng quen .
Thẩm Thanh Liên, bạn học cũ của họ, cũng là vợ của Lâm Tòng. Trương Sùng Quang mời bạn nhà, hắng giọng: “Hoắc Tây, khách đến!”
Cậu đang nhắc nhở Hoắc Tây chỉnh sửa áo quần để trông mất lịch sự.
Cậu dứt lời, Hoắc Tây lập tức bất ngờ, ngay cả Thẩm Thanh Liên cũng như .
Trong nhà … ai ư?
Hoắc Tây từ nhà bếp, cô càng ngạc nhiên hơn khi thấy Thẩm Thanh Liên.
Trong ấn tượng của cô, Thẩm Thanh Liên vốn xinh và thông minh, nhưng Thẩm Thanh Liên mặt cô đây đang xe lăn. Dẩu cô ăn diện đẽ thế thì chắc hẳn cuộc sống cũng khá khẩm.
Bầu khí chút kỳ lạ.
Rốt cuộc Hoắc Tây vẫn lên tiếng : “Đã lâu gặp!”
Thẩm Thanh Liên nở nụ miễn cưỡng: “ , lâu chúng gặp ! Cô vẫn xinh , vẫn là tâm điểm của thế giới.” Nghe câu khó chịu nhỉ?
Hoắc Tây : “Lớn tướng còn là tâm điểm của thế giới gì nữa! Thẩm Thanh Liên, giờ cô thích đùa hơn ! Cô ở đây ăn cơm với nhà ? Trương Sùng Quang nấu ăn ngon lắm đó.”
Thẩm Thanh Liên gương mặt của Hoắc Tây.
Cô bỗng hiểu xen ngang chuyện gì, hồi nãy Trương Sùng Quang và Hoắc Tây đang làm chuyện .
Mặt Thẩm Thanh Liên nhăn nhó.
Cô đẩy xe lăn: “Thôi! Tôi đến đưa văn kiện Lâm Tòng. Người giúp việc trong nhà nấu cơm sẵn , tài xế đang chờ lầu.” Cô bỗng gọi Trương Sùng Quang: “Anh tiễn em về nhé!”
Trương Sùng Quang châm một điếu thuốc: “Được! Đế đưa cô xuống.
Cậu gì đó với Hoắc Tây, Hoắc Tây nhạt: "Anh tiễn !"
Đến khi Trương Sùng Quang rời , nụ gương mặt Hoắc Tây vụt tắt, cô đến chỗ cửa sổ sát đất, yên lặng quan sát tình hình bên , một lúc Trương Sùng Quang và Thẩm Thanh Liên xuất hiện lầu.
Thẩm Thanh Liên lên xe ngay lập tức.
Mà cô và Trương Sùng Quang đang xảy tranh chấp gì đó. Hoắc Tây rũ mắt, nhạt.
Trong phòng còn một điếu thuốc hút dở của Trương Sùng Quang, cô run rẩy đặt nó lên môi, ngón tay gõ điếu thuốc, cô rít một dài.
Khói thuốc xâm nhập phổi, sự thiêu đốt tạo cảm giác đau nhức mới thể khiến cô tỉnh táo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1530-1539-con-som.html.]
Tay Hoắc Tây vẫn run như cho đến khi cô hút hết điếu thuốc. Khi Trương Sùng Quang trở về, cũng là lúc cồ vứt đầu lọc t.h.u.ố.c lá gạt tàn.
Cánh cửa nhẹ nhàng khép .
Trương Sùng Quang ngửi thấy mùi thuốc lá, nâng mắt Hoắc Tây đang ở đó.
“Hoắc Tây!”
“Anh và cô từng một mối quan hệ ?” Hoắc Tây hỏi bằng giọng nhẹ tênh: “Đầu tiên cuối cùng thế, tiện cho em ?”
Yết hầu của Trương Sùng Quang lăn lên cuộn xuống: “Đầu tiên, năm hai mươi tuổi!”
Hoắc Tây cúi đầu .
“Hai mươi tuổi , là mối tình đầu nhỉ! Trương Sùng Quang, hồi bỏ em ở Mỹ một là để ở bên cạnh Thẩm Thanh Liên đúng , bây giờ cô là bà Lâm mà ảnh của hai vẫn đặt bàn làm việc! Càng buồn hơn nữa là bên cạnh em suốt quãng đời ! Mẹ nó, quá đáng thôi!” Tay Trương Sùng Quang nắm thật chặt, thể phản bác.
Vì đó chính là sự thật.
Lúc đó thoát khỏi nhà họ Hoắc để tự do, mà sự dịu dàng của Thẩm Thanh Liên thành công cuốn hút .
Hoắc Tây chầm chậm xoay , mặt cô hề một biểu cảm nào.
Cô , : “Trương Sùng Quang, em tha thứ, em chấp nhận , vì em nghĩ chỉ chơi đùa một lúc mà thôi, chứ em bao giờ nghĩ sẽ nghiêm túc với bất kỳ phụ nữ nào khác. Chắc lúc đó chơi đùa với Thẩm Thanh Liên mà thật lòng cưới cô làm vợ đúng ? Chẳng qua hợp nữa, cô thể thỏa mãn cái sở thích kỳ lạ của nên mới chia tay!”
Nói đến đây, Hoắc Tây cảm thấy chán ghét vô cùng.
Cô cứ tưởng Trương Sùng Quang đối xử với cô khác những ngoài .
Mà hóa , trao tình cảm của cho khác .
Còn cô cho rằng bọn họ là duy nhất của .
Hoắc Tây , vì như xứng đáng.
Cô cầm chiếc áo khoác đặt ở lưng ghế sô pha, thẳng về cửa, Trương Sùng Quang giữ cô : “Hoắc Tây, chúng chuyện !” “Chúng chẳng gì để !”
Hoắc Tây hững hờ: “Trương Sùng Quang, quan điểm giữa chúng giống nên chẳng thể đến với ! Từ nay trở về , làm abc của , vẫn là Hoắc Tây!”
Cậu vẫn chịu thả cô , ôm lấy cô: “Chuyện qua !” Hoắc Tây tát một cái.
“Chuyện qua? Chuyện qua mà để một phụ nữ gia đình kiếm cớ chạy đến nhà trong đêm , xem mối quan hệ giữa hai bình thường ? Ít nhất cô vẫn từ bỏ . Tôi cá chắc rằng hiện giờ ở trong nước, nếu cô chẳng gan mà tới tìm . Hai định làm mấy cái chuyện mờ ám ngay mắt của Lâm Tòng ư.”
“Trương Sùng Quang, do từ chối, Thẩm Thanh Liên hổ?”
Trên mặt cô in một vết tát. Trương Sùng Quang đánh cô.
Sau khi đánh , Hoắc Tây vẫn bình tĩnh, bảo vệ mối tình đầu là bản năng của đàn ông chăng!
Trương Sùng Quang ngây .
Cậu bao giờ nghĩ sẽ đánh Hoắc Tây, mà tát cô.
Cậu bàn tay của , sững sờ hơn nửa ngày trời: "Hoắc Tây, em đừng !”
Hoắc Tây ngửa đầu. Mắt cô rưng rưng.
Cô nghĩ mà buồn , cùng một ngày, cô vì sự kích động thoáng chốc của đàn ông.
Cũng trong một ngày, cô tình yêu mà cô hằng ao ước chỉ là một câu chuyện cổ tích.
“Trương Sùng Quang, chúng chấm hết!"
Hoắc Tây đẩy , đến cửa lấy giày. Lúc dường như Trương Sùng Quang mới tỉnh táo , chạy tới phía cô, đẩy cô lên tường, nhưng lẽ vì đấy quá mạnh nên đầu Hoắc Tây va mạnh tường.
Đau quá, đầu cô choáng váng,
Đầu Hoắc Tây băng bó, khó chịu nhắm mắt . Trương Sùng Quang sửng sốt một chút.
Cậu cố ý, chỉ Hoắc Tây rời , nhiều điều giải thích với cô, cũng thật sự đánh cô.
trong lòng rằng, giải thích nhiều cũng vô dụng. Cậu chỉ vì Hoắc Tây đến Thẩm Thanh Liên mà đánh cô một bạt tai.
Đây là sự thật.
Trương Sùng Quang ôm đầu cô, kiểm tra cho cô: “Để xem xem.”
Hoắc Tây dùng sức đẩy .
Cô giương mắt , ánh mắt lạnh lùng và xa lạ.
Trương Sùng Quang đau đớn vô cùng, tiếng khàn khàn, vẻ mặt lo lắng: “Những cái khác về , Hoắc Tây, đưa em đến bệnh viện .”
“Chúng còn chuyện khác để ?”
Hoắc Tây thản nhiên lạnh, cô dậy từ từ, vòng qua cửa.
Khi cô ngang qua, Trương Sùng Quang giữ cô , nhưng Hoắc Tây hất , cô bước nhanh nhưng đến cửa thì ngã xuống.
“Hoắc Tây!” “Hoắc Tây!”
Đêm khuya, ở bệnh viện.
Sau khi kiểm tra, Hoắc Tây chấn động não nhẹ, cần viện một đêm để quan sát.
Trương Sùng Quang nộp phí xong thì trở về phòng bệnh.
Hoắc Tây tỉnh, cô tựa đầu giường, bóng đêm ngoài cửa sổ, cũng đang suy nghĩ gì.
“Có đói bụng , đế mua chút đồ ăn?”
Cô , lạnh nhạt : “Cậu trở về ! Tôi sẽ gọi trợ lý đến giúp .”
Trương Sùng Quang yên lặng rời .
nửa tiếng , trở với một phần lòng mà cô thích ăn nhất của tiệm làm.
“Vẫn nên ăn một chút !”
Trương Sùng Quang bày phần lòng , đưa cho Hoắc Tây: “Không sức thì để đút em!”
Hoắc Tây giơ tay lên.
Đồ ăn rơi vãi, mặt đất là một mớ hỗn loạn.
Ngữ điệu của Hoắc Tây gì đổi: “Cậu ! Tôi thấy mặt ! Hai tỷ của của trong vòng một tuần sẽ trả ! Trương Sùng Quang, nợ cái gì, cứ làm những gì ! về chuyện tình cảm gì đó của chúng cũng sẽ khống dính líu gì nữa.”
Yết hầu Trương Sùng Quang khẽ nhúc nhích.
Cậu : “Khi nào đói bụng thì với ... sẽ mua!”
Cậu kiên nhẫn dọn dẹp sạch sẽ đồ mặt đất, đó đổ nước cho Hoắc Tây, Hoắc Tây đuối , cô cũng thật sự thoải mái, thế nên dứt khoát xuống để tâm đến .
Sáng mai, cô bao giờ...gặp nữa. Sáng mai, họ sẽ gặp mặt nữa.
mà, đau cho ?
Mặt của cô vẫn còn đau, một cái tát trong cơn giận dữ của đàn ông đủ để lưu dấu năm ngón tay mặt cô, Hoắc Tây lớn như nhưng từng dám đánh cô như !
Cô cũng hề nghĩ rằng, đánh cô là Trương Sùng Quang, mà lý do là vì khác.
Cậu còn là Trương Sùng Quang Không?
Là cái mà cô mang về nhà, là Trương Sùng Quang cùng lớn lên với cô?
Nếu , thích khác. Nếu , tại đánh cô?
Hoắc Tây nhẹ nhàng nhắm mắt: Một giấc mộng gần hai mươi năm, Hoắc Tây, nên tỉnh !
Bọn họ giằng co với , một đêm hầu như ngủ, sáng sớm Hoắc Tây giường gọi điện thoại cho trợ lý, bảo cô đến đây tính tiền xuất viện cho .
Chờ cô cúp điện thoại, Trương Sùng Quang cô thật sâu.
Cậu nhỏ: “Hoắc Tây, nh với cô như em nghĩ ! Anh với cô chỉ hẹn hò ba tháng, đó hợp thì chia tay, đó cô gả cho Lâm Tòng, bây giờ chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường.”
Hoắc Tây vốn dĩ giải thích.
Cô mặc thêm quần áo lên, đến bên cửa sổ mở cửa , ngơ ngẩn một lát nhỏ: “Trương Sùng Quang, đưa tất cả sự bao dung cho , nhưng mà trả cho sự ghê tởm.” “Cậu với Thẩm Thanh Liên trong sạch , thật quan trọng.”
“Quan trọng là…, đặt ảnh chụp của cô bàn làm việc, quan trọng là…Cậu vì cô mà tức giận đánh một bạt tai, còn giải thích cái gì nữa? Hoắc Tây thấp kém như , là vì ai ?”
Hoắc Tây xong thì đỡ trán.
Đầu cô vẫn chút choáng váng.
Trương Sùng Quang chậm rãi đến phía cô, nắm lấy đầu vai cô, vùi đầu bả vai cô: “Hoắc Tây, tha thứ cho ! Anh thể em.”
Cậu lăn lộn ở bên ngoài tám mới thứ là gì. Cậu vì , lúc Hoắc Tây những điều khó , đầu óc nóng lên…Cậu cách nào để bào chữa cho hành động của , chỉ thể cầu xin cô tha thứ.
Hoắc Tây nhẹ nhàng đấy .
Cô với , còn lời nào để .
lúc trợ lý bước , đang chuyện, thấy khí như nên chút tự nhiên.
Hoắc Tây lạnh nhạt : “Làm thủ tục xuất viện cho tỏi!”
Trợ lý thấy mặt cô, chần chờ hỏi: “Luật sư Hoắc…Mặt của cô?” Hoắc Tây bình tĩnh : “Bị chó cắn!”
Cô xong, cầm túi của lên, thẳng cửa. “Hoắc Tây!”
Trương Sùng Quang ở phía gọi cô , âm thanh của trầm như nước: “Giữa chúng ...
Cậu còn xong, Hoắc Tây gắt lên ngắt lời : “Tôi cần nữa!”
Cô .
Cửa phòng bệnh mở đóng ...
Trương Sùng Quang tại chỗ, bỗng nhiên cảm giác cơn đau của ánh mặt trời chói mắt, lúc trợ lý nhỏ giọng hỏi một câu:
“Tổng Giám đốc Trương, với luật sư Hoắc chuyện gì ? Mặt của cô ...
“Là đánh! Cô cần nữa!"
Dáng vẻ chuyện thất hồn lạc phách của Trương Sùng Quang là thứ mà cô từng thấy qua.
Trợ lý ngây .
Hoắc Tây xuất viện, cô đến văn phòng mà trực tiếp trở về căn hộ của .
Cô cần một giấc ngủ thật ngon.
Ngủ thì sẽ suy nghĩ và cũng sẽ hận Trương Sùng Quang.
Buổi chiều, cô thức dậy, nấu chút gì đó ăn. trong nhà khắp nơi đều là dấu vết còn sót của Trương Sùng Quang, cô dứt khoát đóng cửa tủ lạnh gọi phần thức ăn bên ngoài, đó cô bắt đầu lấy đồ của , lúc xách tới bốn cái rương lớn, lúc cô nhét tất cả quần áo và phụ kiện đắt tiền , thẳng tay ném trong phòng khách.
Cô nghĩ, Trương Sùng Quang sẽ tới lấy.
Quả nhiên, lúc chạng vạng tới, lúc cửa còn cầm chìa khóa của cô.
Hoắc Tây mặc một bộ áo ngủ màu đen tơ tằm, trong tay cầm một ly rượu đỏ, đá chân hành lý: “Chìa khóa thì để còn đồ thì hãy lấy .”
Trương Sùng Quang chậm rãi cởi áo khoác: “Anh nấu cơm cho em!” Cậu về phía nhà bếp.
Ly rượu trong tay Hoắc Tây đập gáy , chất lỏng rượu vang đỏ tràn khắp sàn.
Hoắc Tây tới cửa, chỉ bên ngoài: “Tôi bảo , thấy ? Trương Sùng Quang là cần nữa, mau cút khỏi nhà của và cút khỏi thế giới của !”
Trương Sùng Quang xoay , trong mắt tràn đầy mãnh liệt. Cậu hỏi cô làm thế nào mới thể nguôi giận.
Hoắc Tây rũ mắt: “Năm đó là bỏ tòi, cần , cho dù ở với bất kì một ai chăng nữa, cũng sẽ làm cho ghê tởm như bây giờ! Cút , gặp .”
Trương Sùng Quang rút hai tờ khăn giấy, lau sạch áo sơ mi. Cậu Hoắc Tây: “Nếu cầu xin em thì thế nào?”
Hoắc Tây mỉm yếu ớt: “Anh xem là dễ mềm lòng thế ?”
Trương Sùng Quang cô chằm chằm: “Vậy nếu khiến em mềm lòng thì ?”
Hoắc Tây chế nhạo: “Vậy thể thử xem!”
Trương Sùng Quang chậm rãi tới
mặt của cô, Hoắc Tây tránh , nâng đầu của cô hôn cô thật sâu, Hoắc Tây ngây một chút, theo bản năng phản kháng, nhưng kiên quyết đến đáng sợ…
Nụ hôn kéo dài 10 giây. Môi Trương Sùng Quang dính máu. Hoắc Tây tát một bạt tai: “Cút!”
Cô ném tất cả đồ đạc của ngoài, chừa một thứ.
Khi đóng cửa , Hoắc Tây dựa tấm cửa.
Cơ thể cô từ từ xụi lơ xuống đất, cô ôm chặt cơ thể bằng cả cánh tay, vùi cả khuôn mặt ... Rất lâu, lâu..
Hoắc Tây trở cuộc sống cũ.
Ngoại trừ công việc, thỉnh thoảng uống một ly, lúc trở nhà cũ cô gặp qua Trương Sùng Quang một hai , nhưng cũng là nhận nhằm qua.
Một tuần , cô huy động 2 tỷ.
Cô bảo trợ lý của tự một chuyến, đưa chi phiếu cho Trương Sùng Quang.
Ngày đó, Trương Sùng Quang tờ chi phiếu mà ngẩn cả buổi chiều.
Trong lòng rõ ràng, đời chỉ yêu duy nhất mỗi Hoắc Tây mà thôi.
Cậu ở Mỹ một thời gian, nên cảm thấy một đoạn thời gian ngắn ở bên Thẩm Thanh Liên cũng chẳng gì to tát. Mãi cho đến khi Hoắc Tây hỏi về chuyện khung ảnh thì mới rằng cô thế chấp nhận nó.
Bản năng của đàn ông khiến che giấu nó.
Tuy nhiên, Thẩm Thanh Liên tình cờ đến căn hộ của và Hoắc Tây chuyện.
Khi chuẩn tan ca, chuẩn rời thì điện thoại di động của reo lên.
Là Hoắc Minh.
Trương Sùng Quang nhận máy: “Chú Hoắc!”
Giọng của Hoắc Minh căng thẳng: “Sùng Quang, cháu trở về một chuyến.”
Trương Sùng Quang tờ chi phiếu tay, đoán nguyên nhân, gật đầu: “Vâng, cháu sẽ lập tức trở về.”
Nửa giờ , xe của Trương Sùng Quang dừng cửa biệt thự. Trong nhà yên tĩnh, một hầu cũng thấy. Hoắc Minh ở sảnh lớn, rõ ràng là đang chờ .
Trương Sùng Quang , cung kính gọi chú Hoắc. Hoắc Minh ngước mắt lên, lẳng lặng .
“Sùng Quang, chờ cháu lớn lên, chú thảo luận với dì Ôn của cháu, giờ cũng là lúc nên để cháu độc lập. Doãn Tư, nó kế thừa Hoắc Thị, con bé Hoắc Tây Anh Kiệt, Hoắc Kiều dì Ôn của cháu sắp xếp, về phần cháu, chú giao Tây Á cho cháu, từ nay về cháu cũng coi như độc lập nhà cửa.”
Trương Sùng Quang ngơ ngẩn.
Đưa Tây Á cho , độc lập nhà cửa – –
Nghe vẻ như là kế thừa gia nghiệp, nhưng thật là chú Hoắc cần nữa.
Trong lòng Trương Sùng Quang thật rõ ràng, nguyên nhân là Hoắc Tây, chuyện giữa bọn họ chú Hoắc , Hoắc Tây , nhưng Hoắc Minh luôn cách để .
Trương Sùng Quang rời .
Cậu cũng Tây Á, rời khỏi nhà họ Hoắc thì cần nhiều tiền như để làm gì chứ?
Cậu thấp giọng cầu xin: “Chú Hoắc, cháu rời khỏi nhà!”
Cậu lớn lên ở nhà họ Hoắc, quy củ của nhà họ Hoắc.
Túi xách để một bên, áo khoác cởi , quỳ trong phòng sách. Hoắc Minh chế nhạo: “Quỳ xuống làm gì ! Chẳng đánh em gái giỏi ? Sùng Quang, bất luận , cho dù Hoắc Tây là cháu thích thì cũng luôn là em gái của cháu mà, chú thể rằng chú và dì Ôn của cháu cộng cũng bằng con bé đối xử với cháu, nhưng cháu thì , cho nó một bạt tai còn khiến não của nó chịu chấn động! Ai trong gia đình dám chạm một ngón tay con bé hả? Cháu từng thấy chuyện đó ?”
Trương Sùng Quang bắt đầu cởi áo sơ mi, trong chốc lát, để trần.
Hoắc Minh cũng khách khí, rút thắt lưng , bắt đầu sử dụng gia pháp*.
*Phép tắc trong nhà Tinh (phong kiến).
Đàn ông hai nhà Hoắc Lục đánh phụ nữ của .
Hoắc Minh cũng chỉ đau lòng Hoắc Tây, mà còn là dạy dỗ Sùng Quang, ông đánh chút nương tay, trong chốc lát lưng Trương Sùng Quang đánh đến mức da tróc thịt bong, chảy nhiều máu.
Đau quá...
Trương Sùng Quang kêu tiếng nào, đều chịu đựng.
