Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1510-1519 Khốn kiếp!
    Cập nhật lúc: 2025-10-19 05:59:15
    Lượt xem: 11 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô thích để giúp việc theo giờ làm chuyện .
Trương Sùng Quang là năm… Cô nghĩ, đáng đời.
Cậu là kẻ ăn cháo đá bát, cô sai bảo , đáng đời.
Hoắc Tây nghỉ ngơi hai ngày, vốn làm, nhưng đúng lúc đến cuối tuần nên cô nghỉ thêm hai ngày nữa. Cô mới chuẩn hẹn khác ăn cơm, Trương Sùng Quang từ thư phòng , trong tay còn cầm điện thoại.
Cậu : “Bố bảo chúng về nhà ăn cơm!”
Hoắc Tây ghế salon sách, đôi chân thon dài gác lên salon. Cô lạnh nhạt : “Là bố ! Không bố ! Đừng gọi linh tinh!”
Trương Sùng Quang khẽ: “Cái mà em cũng trah với ? Không khi còn bé em luôn bảo gọi thế ?”
Hoắc Tây tranh cãi với .
Cô nghĩ, hình như lâu về nhà với ông già, đến lúc về .
Trương Sùng Quang : “Anh từ chối !” Hoắc Tây cạn lời: “Vậy với làm gì nữa?”
Cậu qua, nghiêng hôn cô: “Chúng đến nhà hàng hẹn hò, hoặc siêu thị mua đồ ăn về nấu. Hoắc Tiểu Tây, em chọn .” “Tôi chọn gì hết!”
“Sao em lười như heo thế hả?”
Hoắc Tây tiếp tục lật sách: “Tôi hẹn ăn! Không hẹn hò nấu cơm với !”
Nói xong, cô vỗ mặt . Trương Sùng Quang chịu.
Cậu đè cô xuống, ngón tay thon dài khẽ sờ bụng cô: “Em còn hết tháng , chạy
linh tinh làm gì? ở bên gì ? ít nhất, em từng thấy vóc dáng đẽ của đúng ? Đêm đó em kêu khản cả giọng đó! Hoắc Tây, thừa nhận thích , thích quan hệ với khó thế ?”
Hoắc Tây kéo cố , lẩm bẩm: “Giám đốc Trương thật tự dát vàng lên mặt ! Đêm đó rõ ràng là làm bậy!”
Cô mất nhiều m.á.u như thế, còn tìm tính sổ !
Trương Sùng Quang thấy cô ngoài thật, khỏi nóng nảy: “Em gặp ai? Bạch Khởi ?”
Hoắc Tây vỗ gương mặt tuấn tú của : “Không mượn xen !”
Thật cô hẹn với Lục Huân, còn cả Tiểu Lục u nữa. Tâm trạng cô nên mang hai cô bé mua đồ, đương nhiên là do luật sư Hoắc trả tiền.
cô cho Trương Sùng Quang .
Khi rời , cô thấy cái vẻ giả bộ bình tĩnh của Trương Sùng Quang, tâm trạng nên qua sờ gáy : “Trông nhà nhé!”
Trương Sùng Quang ôm eo cô.
Giây tiếp theo, Hoắc Tây bình tĩnh nữa: “Trương Sùng Quang, khốn kiếp.”
Cậu hôn cô, khẽ cắn, làm cho giọng Hoắc Tây đổi luôn. “Khốn kiếp!”
Trương Sùng Quang ngửa đầu cô, cụp mắt : “Hôm nay em thì đừng hòng ngoài.”
Hoắc Tây tức giận túm tóc .
Khốn kiếp, cô thế làm ngoài ? Hoắc Tây về phòng quần áo.
Trương Sùng Quang , đầu cô hề ngoảnh : “Tôi quần áo mà cũng xem?”
cô đánh giá thấp độ dày da mặt của .
Trương Sùng Quang ôm nhẹ cô từ phía , giúp cô cài khuy áo lót, hiển nhiên cũng chiếm chút ích lợi. Mặt cuối cùng chôn trong gáy cô: “Ở nhà ? Tôi làm cơm Ý cho ăn.” Hoắc Tay nghiêng mặt: “Hôm nay ăn đồ Thái Lan.
Cô vỗ vỗ khuôn mặt , khoác thêm áo khoác ngoài chuẩn . Trương Sùng Quang tâm trạng vẫn tiễn cô đến cửa: “Vậy ở nhà làm việc! Về sớm một chút, nấu cho chút rượu hoa quả nữ nhi hồng.
Hoắc Tây cúi đầu đổi giày, cũng rõ .
Chỉ là lúc cô rời khỏi Trương Sùng Quang, nhận cuộc gọi, đang cửa sổ sát đất chuyện, là đồ ở nhà nhưng vẫn trai tuấn, giống như… bố của cô .
Hoắc Tây yên lặng .
Bỗng nhiên Trương Sùng Quang đầu, trong điện thoại vẫn còn chuyện, nhưng còn rõ.
Cậu chỉ Hoắc Tây.
Cậu hỏi cô một chút, vì như , vẫn còn tình cảm với .
Hoắc Tây nữa, mở cửa rời .
Cửa đóng, nhưng Trương Sùng Quang vẫn theo một lúc lâu… Hoắc Tây tựa cửa.
Cô rũ mắt, l.i.ế.m khẽ môi căng mọng, trong lòng chút lo lắng. Cô nên tiếp tục như với Trương Sùng Quang!
Vì lý do nên khi cô dạo phố với Lục Huân và Lục Tiếu u cũng mấy thoải mái.
Tiểu Lục u ôm lấy cánh tay cô, nồng nhiệt hôn nhẹ, lúc tới cửa hàng bánh ngọt còn mát xa cho cô.
Hoắc Tây túm lấy tay cô gái nhỏ.
Cô than nhẹ: “Ai da, mấy cô gái nhỏ như hoa như ngọc giống mấy đứa, chị cảm giác như bảy tám mươi tuổi !”
Tiểu Lục u nháy mắt: “ mà tối hôm qua chị còn chắp tay lưng, tới lui, mợ cũng sắp hoa mắt, mới : Hoắc Tây đúng là gan to hơn trời mà! Còn thằng nhóc Trương Sùng Quang nữa, làm phản , hai đứa nó rõ ràng mà cứ ngủ với như , ôn Noãn, em quan tâm ?”
Tiểu Lục U diễn tả sống động như thật.
Lục Huân tính vốn hướng nội, mỉm miệng .
Hoắc Tây thấy mất mặt, trừng mắt với Tiểu Lục U: “ là nên khâu miệng nhóc mà!”
“Chị nỡ!”
Tiếu Lục U nghiêng qua bên cô: “Chị! Trương Sùng Quang bây giờ là như thế nào! Có thể chinh phục chị, thì phần cứng lẫn phần mềm đều là hàng nhất!”
Hoắc Tây uống nước trái cây, mập mờ: “Là trai nhất!” Tiếu Lục u ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt mê mấn.
Cô bé lặng lẽ xây dựng couple.
Hoắc Tây tiếp: “Chỉ tạm thời thôi, chắc chắn! Qua vài ngày nữa sẽ dọn ngoài.”
Tiếu Lục U mất bình tĩnh: “Như ! Nước phù sa còn chảy ruộng ngoài! Chị, chị giống như trai em , đòi cả gốc lẫn lãi! Chị xem, hiện tại chị Lục Huân là của , tài sản của chị là của mấy đứa nhỏ ăn đến nhả xương kìa!”
Mặt Lục Huân đỏ.
Chỉ là Tiểu Lục u vui vẻ, cô nỡ trách móc cô bé.
Hoắc Tây vỗ nhẹ bàn tay nhỏ bé của Tiểu Lục U: “Ha ha! Ông ngoại với cô đưa nhiều ! Chị thấy Lục Thước chính là đồ bồi thường thì !”
Lục U ngẫm , cảm thấy cũng đúng!
Cô bé nhiều, đều xoay quanh về chuyện giường của Hoắc Tây và Trương Sùng Quang, Hoắc Tây ăn cơm xong liền chạy. Cô lái xe lòng vòng.
Trong lòng yên lặng nghĩ, xong , sống đến chừng tuổi mà cô vẫn còn trẻ con tra khảo chuyện tình cảm Trương Sùng Quang là gì cả!
Bữa cơm lúc hợp khẩu vị lắm, Hoắc Tây vẫn luôn đói bụng.
Cô lái xe tìm một chỗ nào đó để ăn một chút.
Di động reo, thấy là của Trương Sùng Quang.
Giọng của Trương Sùng Quang nhẹ nhàng: “Cậu đang ở ? Tôi đón nhé?"
Hoắc Tây hằn giọng: “Cậu chơi vui vẻ nhỉ! Giám đốc Trương, làm , bạn bè nên mới bám lấy như ! Ai, điều đúng là làm cho đồng cảm!”
Trương Sùng Quang mỉm : “ , chỉ !” Hoắc Tây kích thích, cô trực tiếp cúp điện thoại.
Một lát , Trương Sùng Quang gửi cho cô một tấm ảnh chụp, là một bàn đồ ăn Thái Lan.
Nhìn cũng đàng hoàng.
Trong nhà một trai còn một bàn đồ ăn là món cô ăn, chỉ nghĩ thôi, cũng khiến cho lòng rung động! Hoắc Tây cố gắng nhịn.
Cuối cùng cô quyết định thăm Bạch Khởi.
Tính một chút, cũng một tuần cô gặp , cô hy vọng thể duy trì mối quan hệ đơn giản với Bạch Khởi, khi hồi phục thể phim bình thường làm quen bạn gái mới, đó bước con đường hòn nhân đúng đắn.
Thứ Bạch Khởi , cô trao hết cho Trương Sùng Quang từ lâu. Hoắc Tây mua một bó hoa, cùng với hoa quả.
Tới bệnh viện, đẩy cửa phòng bệnh Vip, Bạch Khởi bên cửa sổ, bên ngoài.
Đồ ăn bàn bên cạnh hề động đũa.
Hoắc Tây thở dài, cô qua xuống: “Sao ăn cơm? Ăn hợp ?”
Bạch Khởi đầu .
Cậu lẳng lặng Hoắc Tây thật lâu, nhẹ giọng : “Không chị sống chung với Trương Sùng Quang ?”
Hoắc Tây dối Bạch Khởi.
Cô châm chước : “Tôi phủ nhận, tình cảm với !”
Đôi mắt Bạch Khởi chút ửng đỏ.
Hoắc Tây xổm xuống, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay , nhẹ giọng : “Bạch Khởi, nên tìm một con gái phù hợp với ! Kết hôn, sinh con, xây dựng một gia đình êm ấm!”
Không cô suy nghĩ đến Bạch Khởi.
Chỉ là Bạch Khởi cần bộ tình yêu, cô cho , nên ý nghĩ mới dâng lên trong đầu Hoắc Tây bác bỏ.
Đối với cô, Bạch Khởi giống như đứa nhỏ trưởng thành do cô nuôi lớn.
“Ăn cơm, ?” Hoắc Tây dịu dàng với .
Giọng của Bạch Khởi khàn khàn: “Đói bụng thì sẽ ăn! Chị , .”
Hoắc Tây , ánh mắt bỗng nhiên rơi xuống chiếc tủ cạnh đầu giường, ở bên , một vài tấm ảnh.
Đều là ảnh cô cùng với Trương Sùng Quang, thậm chí vài tấm là Trương Sùng Quang đặt cô xe, trông vô cùng mật.
Hoắc Tây cầm lên xem: “Cậu phái theo dõi ?” Cô ném ảnh chụp tới mặt Bạch Khởi.
Bạch Khởi nhặt ảnh lên, vẻ mặt giận dữ từng đây: “! Tôi theo dõi chị! Tôi nhớ chị phát điên , chỉ là
dám gọi điện cho chị, sợ chị thấy phiền, sợ chị cảm thấy trưởng thành bằng , sợ chị cảm thấy là …Phá hỏng chuyện của chị!”
Bạch Khởi xong, trong phòng trở nên yên tĩnh. Ngực phập phồng dữ dội.
Cậu từng thổ lộ tình cảm mật với Hoắc Tây như . Hoắc Tây chút kinh ngạc,
Mòi cô mấp máy hồi lâu, cô giống như giải thích với , nhưng cảm thấy cần ... Lúc lâu , cô mới khàn giọng : “Cố gắng nghỉ ngơi!”
Hoắc Tây đáp , hành lang bệnh viện nhỏ dài trống trải, tiếng giày cao gót giẫm lên sàn cực kỳ trong trẻo.
Rõ ràng là cô mặc áo bành tô, nhưng cơ thế vẫn lạnh.
Cô còn nhớ rõ đêm đó, khi cô mang Bạch Khởi về, cứ ôm cô chịu buông tay.
Cậu coi cô như sự cứu rỗi.
, ai sẽ cứu rỗi cô đây, Hoắc Tây khẽ dựa tường lối nhỏ.
Cô buồn phiền châm một điếu t.h.u.ố.c lá nhỏ, đổm lửa lắng lặng cháy. Phía tới, là trợ lý Tiểu Hồng của Bạch Khởi, mắt cô đỏ hoe tới.
Hoắc Tây lạnh nhạt : “Chăm sóc cho ! Tìm cho một bác sĩ tâm lý…Không, để tìm cho ! Ngày mai sẽ cử đến, tiến hành can thiệp tâm lý cho Bạch Khởi.”
Tiếu Hồng lau nước mắt, nhỏ giọng : “Luật sư Hoắc, vô dụng thôi!”
Hoắc Tây sửng sốt.
Tiếu Hồng nhỏ giọng lên: “Bạch Khởi mắc bệnh bạch cầu cấp tính, bác sĩ bệnh tình , thể sẽ qua khỏi mùa hè !”
Hoắc Tây ngây .
Bệnh bạch cầu, sống qua mùa hè.
Cô chống vách tường màu trắng, cảm thấy trời đất đang cuồng.
Lúc lâu cô mới vững: “Đã mời những chuyên gia nhất trong và ngoài nước ?”
Tiếu Hồng lắc đầu: “Cậu cho , cũng cho với cô.”
Khóe mắt Hoắc Tây ửng đỏ, cô vỗ vỗ vai Tiểu Hồng trở phòng bệnh.
Bạch Khởi vẫn đang ngoài cửa sổ. Cũng đang suy nghĩ cái gì!
Hoắc Tây cởi bỏ áo bành tô dép lê , gõ đầu : “Vẫn còn giận ! Ăn cơm, ăn sẽ nhét miệng cho ăn!”
Nói xong, cô hâm nóng cơm.
Lò vi sóng hoạt động, âm thanh nhỏ, phòng bệnh im lặng. Bạch Khởi nhỏ: “Chị ?”
“Biết cái gì?” Hoắc Tây nghẹn ngào : “Đừng nghĩ là sẽ dễ dàng tha thứ cho ! Con nít học lớn làm trò theo dõi, lông mọc còn đủ thì cũng vô dụng thôi.”
Bạch Khởi im lặng, một lát mới : “Tôi cần chị thương cảm! Tôi cần bởi vì bệnh nên chị mới ở với . Tôi nghĩ kĩ , nếu chị thật sự thích , chị cứ ở cùng với !”
Ít nhất đàn ông còn khỏe mạnh. Ít nhất đàn ông cũng hiểu chị.
Bọn họ lớn lên với , đàn ông cũng đủ mạnh mẽ, thể cho chị thứ chị .
Mà , từ cơ thế đến tâm lý, đều tàn tạ thể chịu nối. Cậu giam cầm cô, thật là mơ mộng hão huyền!
Hoắc Tây yên lặng , một lát cô mới mở miệng: “Nói vớ vẩn gì !Ăn cơm!”
Cô tránh né việc đến Trương Sùng Quang, nhưng Bạch Khởi , cô vẫn thích Trương Sùng Quang.
Từ đến nay, trong lòng cô chỉ Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây đút cơm cho , Bạch Khởi cuối cùng cũng chịu ăn, cô khàn giọng phàn nàn : “Tôi thấy, giống như !” Bạch Khởi im lặng cô.
Hoắc Tây xoa xoa mái tóc đen của : "Không c.h.ế.t thì chữa trị liền cho ! Nếu trực tiếp ném xuống sông Hoàng Phố, sẽ tìm nữa!"
Bạch Khởi ôm cô.
Đầu chôn trong lồng n.g.ự.c cô, giống như đứa nhỏ yếu ớt bất lực lúc .
Cậu gì.
Hoắc Tây thấy mũi chua xót, cô ôm nhẹ nhàng : “Có ở đây, sẽ để chuyện gì ! Đứa nhỏ ngốc, sớm cho ?”
Bạch Khởi thì thào : “Tôi sợ chị ghét bỏ !”
Hoắc Tây sờ mặt , tâm trạng dịu buồn thương.
m thanh của Bạch Khởi rầu rĩ: “Chị ở chung với , nhưng mà chị thể vứt bỏ ! Chị đừng bỏ !”
“Tôi vẫn ý định cùng sống chung!” Hoắc Tây thở dài, rốt cuộc việc là chứ! Cô bận rộn trong bệnh viện một ngày.
Sắp xếp chuyên gia chẩn đoán cho Bạch Khởi, xin mô hình, nhưng mà kết quả vẫn đợi.
Khi cô trở về căn hộ thì tám giờ tối.
Cô phịch xuống dựa lưng ghế: “Mệt c.h.ế.t !”
trong một khoảnh khắc, cô chút mê mang, cô nỡ bỏ rơi Bạch Khởi, cô thể đế cho Bạch Khởi gặp chuyện may.
Cửa kính xe gõ vang.
Cô nghiêng đầu , mà là Trương Sùng Quang.
Trên miệng ngậm điếu thuốc, tay là túi rác, diện mạo là diện mạo của ở nhà.
Hoắc Tây hạ cửa kính xe: “Tổng Giám đốc Trương, thật trùng hợp!”
Trương Sùng Quang dụi tắt thuốc lá: “Chờ hết nửa ngày! Luật sư Hoắc đúng là xã giao nhiều!”
“Đã xong !”
Hoắc Tây xuống xe, khóa cửa xe, cô cùng lên lầu.
Hiện tại cô mệt đói, chỉ ăn ngon, cãi với Trương Sùng Quang.
Mở cửa, cô thấy bàn ăn trống rỗng. “Cái bàn đồ ăn Thái Lan ?”
Trương Sùng Quang một tay lướt điện thoại, nhẹ nhàng bâng quơ lạnh nhạt : “Ô, tưởng thích, đổ .’
Hoắc Tây giận.
Cô cũng là ăn!
Trương Sùng Quang từ phía ôm eo cô, nhẹ: “ở phòng bếp, hâm nóng cho luật sư Hoắc nhé? Ai, con , vì một bữa tối mà hồ đồ !”
Hoắc Tây vốn lảm nhảm với vài câu, nhưng tâm trạng của cô thực sự .
Rất ngắn gọn, cô : “Bạch Khởi mắc bệnh bạch cầu.” Trương Sùng Quang chút kinh ngạc.
Cậu chậm rãi buông Hoắc Tây , phòng bếp hâm nóng bữa ăn, Hoắc Tây cũng .
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng hỏi: “Sao đột nhiên như ?” Hoắc Tây một lượt.
Trương Sùng Quang suy nghĩ: “Tôi một chuyên gia huyết học ở Mỹ, lát nữa gọi điện nhờ đến kiểm tra cho Bạch Khởi thử xem.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1510-1519-khon-kiep.html.]
Hoắc Tây cũng kinh ngạc.
Cô ở phía , đầu tiên chủ động ôm , âm thanh cũng nhẹ nhàng: “Cậu giống rộng lượng như mà!”
“Yêu ai yêu cả đường !”
“Tôi thấy chú Hoắc cũng lý, gặp tình địch đấu , thì nghĩ biện pháp biến họ thành con của , thấy tuổi của Bạch Khởi cũng khá hợp, ngày mai với , bố quản!”
Hoắc Tây nên lời.
Cô nghĩ , Trương Sùng Quang đúng là bố cô một tay dạy dỗ, như đúc từ một khuôn!
Cô buông .
Trương Sùng Quang bắt tay cô, vây cô . Trong nồi nhiệt độ nóng hầm hập.
Cậu ôm cô, giọng dịu dàng: “Hoắc Tây, nguyện ý cho , là tin tưởng ?”
“Năm mươi năm mươi!”
m thanh của Hoắc Tây nhẹ: “ mà một tuần nữa, vẫn dọn ngoài!”
Trương Sùng Quang nhẹ.
Cậu hâm nóng cơm, ăn cùng cô một ít, rửa chén dọn dẹp.
Khi cuộc sống của Hoắc Tây hỗn loạn, thể sự mặt của Trương Sùng Quang giúp cô thoải mái hơn ít.
Sau khi ăn xong, cô còn uống rượu hoa quả nhi hồng.
Trương Sùng Quang gọi điện thoại, dùng tiếng Anh chuyện với đối phương ước chừng nửa tiếng, lúc tắt máy : “Ngày mai cứ tới đây!”
Hoắc Tây cảm ơn với .
Trương Sùng Quang khẽ giương mi: “Có thể luật sư Hoắc khen ngợi đúng là dễ dàng.”
Hoắc Tây chăm chú dáng vẻ của . Tinh thần phấn khởi.
Cô lừa bản , cô vẫn thích , đến bây giờ cô mới vì cô vẫn luôn thích Trương Sùng Quang, bởi vì làm cho dựa dẫm, cũng mạnh mẽ.
Bạch Khởi trẻ tuổi cũng đáng yêu lương thiện.
Hoắc Tây thể quan tâm , nhưng thể động tâm.
Điều cô là một đủ mạnh mẽ đế thể sóng vai cùng với , vẫn luôn là Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây chà xát mặt.
Không , thể nghĩ nữa, cô nhất định Trương Sùng Quang bỏ thuốc.
Hoắc Tây tắm rửa xong, ở giường xem tạp chí về huyết học. Cô mặc chiếc áo tắm tơ tằm, tóc đen dài xõa đầu vai, so với bình thường vẻ mềm mại hơn nhiều.
Trương Sùng Quang cũng dính .
Cậu xử lý xong công việc, trở phòng ngủ, thì thấy bộ dáng của cô.
Cậu cong một chân nửa quỳ bên cạnh hôn môi cô, bàn tay to sờ hỏi:” Cậu tắm sạch ?’
Hoắc Tây tức giận.
Mới ba ngày, đây là dạng tinh lực tràn đầy thành kiểu gì. Cô nắm lấy mái tóc đen của : “Tự giải quyết !” Trương Sùng Quang .
Cậu tắt đèn, Hoắc Tây đập : “Làm gì đấy! Tôi xem tạp chí!” Trong bóng tối, nhẹ giọng: “Cậu tò mò ? Không nghĩ đến cảm nhận của ?”
Hoắc Tây sờ mặt : “Có ý gì?”
Trương Sùng Quang ngậm lấy môi cô: “Hoắc Tây, cho phép làm gì thì làm, làm cái gì cũng .”
Hoắc Tây trả lời ngay lập tức.
Trong bóng đêm, ngoài tiếng thở dốc nhỏ của nam nữ, còn mùi thơm ngát của tóc cô.
Trương Sùng Quang thể nhịn nữa.
Cậu hôn đến phía tai cô, ghé tai, giọng điệu khàn khàn: “Có ?”
Cơ thể gần sát , chóp mũi đều là mùi hương nam tính tinh khiết. là làm khác hứng thú!
Sau đó, cả hai đều nhịn nữa. Cậu ấn gáy Hoắc Tây, hôn cô điên cuồng.
Ga trải giường nhíu , trong phòng ngủ tối tăm, một cảnh xuân kiều diễm…
Đêm khuya, Hoắc Tây yên lặng gối.
Trương Sùng Quang ở lưng ôm lấy cô, tình cảm mãnh liệt qua , thứ trở về sự bình yên nhẹ nhàng.
“Tại nhuộm tóc đen?”
“Muốn nhuộm thì nhuộm thôi! Sao, màu đen ?”
Trương Sùng Quang hôn lên làn da mềm
tai cô: “Màu nâu ban đầu , màu đen cũng tệ.”
Hoắc Tây đá : “Miệng lời ngon tiếng ngọt! Đừng ôm chặt như , ngủ.”
Trương Sùng Quang những buông, còn hổ ghé tai cô thì thầm: “Có thích cảm giác ? chờ tắm rửa sạch sẽ, cho thử .”
Hoắc Tây hừ nhẹ: “Cậu nghĩ là nệm ! Thử xem!”
Người đàn ông dễ chịu, tính tình cũng , cô làm ầm ĩ như nào cũng tức giận.
Hoắc Tây chút mệt mỏi.
Cô kề sát lồng n.g.ự.c , nhớ tới bệnh tình của Bạch Khởi, làm thế nào cũng ngủ .
“Lo cho Bạch Khởi?”
Trong bóng đêm, giọng của Trương Sùng Quang truyền đến. Hoắc Tây ừ một tiếng.
Lúc đây, giống như cô đang thu gai nhọn của , nguyện ý chia sẻ một ít với Trương Sùng Quang.
Cô chút chuyện của Bạch Khởi.
Cô về cha của Bạch Khởi, về những chuyện lúc nhặt Bạch Khởi về.
Giọng của Hoắc Tây thấp, Trương Sùng Quang từ đầu đến cuối yên lặng lắng .
Chờ cô xong, chôn gương mặt của bên gáy cô, cúi đầu hỏi: “Hoắc Tây, nếu năm đó , nếu tình cờ gặp Bạch Khởi thì thế dẫn về nhà ?”
Hoắc Tây nhạt nhẽo.
“Vần sẽ! mà chắc sẽ để cho xử lý.
m thanh của Trương Sùng Quang càng thấp hơn, dịu dàng hơn: “Vậy hiện tại, cũng để cho sắp xếp ?
Hoắc Tây im lặng một lúc.
Cô nhỏ: “Cho hỗ trợ, nhưng đừng nghĩ đến việc ở .” “Được! Khi nào tới giờ thì sẽ chuyển !”
“ tin , Hoắc Tây, sẽ nghiện .”
Hoắc Tây dứt khoát im lặng.
Trương Sùng Quang ở bên ngoài tỏ vẻ đường hoàng, nhưng ở bên , nên uống thuốc triệt sản.
mà, đáy lòng cô chút rung động.
Từ lúc cô hai mươi tuổi, tất cả chuyện cô đều tự gánh vác, cùng Bạch Khởi mở công ty luật…Cô từng dựa dẫm một nào.
Bởi vì Trương Sùng Quang rời .
khi trở , , Hoắc Tây hãy để xử lý!
Hoắc Tây nhẹ nhàng nhắm mắt: Hoắc Tiểu Tây, mày cũng dễ dàng tình cảm mà! Tại gặp một ngoại lệ là Trương Sùng Quang chứ?
Một đêm yên bình.
Sáng sớm, Hoắc Tây rời giường rửa mặt, kem đánh răng bôi, khăn mặt cũng chuẩn .
Cô nhẹ: Trương Sùng Quang làm bảo mẫu nhỏ cũng tồi! Máy nướng bánh mì bên ngoài phát tiếng vang thanh thúy, hương bánh mì nướng cũng theo đó bay , Hoắc Tây rửa mặt xong thì ngoài.
Trương Sùng Quang đang chờ ở bàn ăn!
Sơ mi trắng tuyết, quần tây màu xám, trang phục gọn gàng.
Bữa sáng là chân giò hun khói, sandwich, sữa, còn một đĩa hoa quả.
Hoắc Tây uống cà phê.
Trương Sùng Quang Không cho cô uống: “Sáng sớm uống! Cũng cần đổi thói quen hút thuốc , hút thuốc thụ động cũng .”
Hoắc Tây cầm sandwich, cắn một miếng.
Giọng cô rõ lắm: “Vậy bỏ thuốc !”
Trương Sùng Quang giương mắt, ánh mắt chút thâm sâu: “Cậu bỏ t.h.u.ố.c lá ?”
Hoắc Tây trả lời, đế đàn ông bỏ t.h.u.ố.c lá là chuyện của một vợ.
Tạm thời cô suy nghĩ .
Cô cắn sandwich uống sữa, im lặng, Trương Sùng Quang chằm chằm cô, bỗng nhiên mở miệng: “Tối qua…Tôi cảm thấy thoải mái!”
Hoắc Tây phun một ngụm sữa mặt . Không khí im lặng.
Hoắc Tây nhịn : “Xin nhé Tổng Giám đốc Trương!”
Thật lâu , Trương Sùng Quang mới lấy giấy lau mặt, đó chậm rãi : “Sớm muộn gì cũng tìm !”
Hoắc Tây trả lời .
Ăn xong bữa sáng cồ tới công ty luật, buổi sáng phiên tòa thẩm vấn, cô dự định phiên tòa sẽ đến bệnh viện thăm Bạch Khởi. Trương Sùng Quang một ngày làm phiền cô.
Khi Hoắc Tây rời bệnh viện, tình cờ gặp , đang chuyện cùng viện trưởng.
Cô qua quấy rầy.
Cô đang cầm theo bao công văn, ở phía xa xa, tự tạo thành một phong cảnh tàng cây.
Trương Sùng Quang đang chuyện, bớt chút thời gian cô vài .
Sau khi chuyện xong, mới đến chỗ cô.
Hoắc Tây thấy : “Tổng Giám đốc Trương quan hệ tồi, vị viện trưởng cũng dê cận.”
Trương Sùng Quang nhẹ, nhận lấy bao công văn trong tay cô: "Có chút giao tình lúc thôi! Cậu thì , xong bối ?”
Hoắc Tây gật đầu: “Cậu xem ?
Trương Sùng Quang mở cửa xe, đỡ nóc xe để cô lên xe, lời cũng chút chua xót: “Ai! Bạn trai nhỏ của , cũng độ lượng đến như , tạm thời !"
Hoắc Tây cũng miễn cưỡng.
Cô thắt dây an , : “Cậu đưa siêu thị ! Tôi mua ít sườn về nấu canh
Trương Sùng Quang tin, nghiêng đầu. “Cậu nấu canh? Cho Bạch Khởi uổng?” Hoắc Tây ừ một tiếng.
Trương Sùng Quang đặt đôi tay thon dài xinh tay lái, cân nhắc : “Chúng cùng ? Lát nữa để nấu cho! Tôi sợ khiến cho Bạch Khởi tiêu chảy.”
“Tôi tệ đến như ?” “Có lẽ, thể… !”
Hoắc Tây quan tâm nữa.
Trương Sùng Quang lái xe một lúc, nhỏ: “Hoắc Tây, thật vẫn giống như đây, nuông chiều , vẻ ‘ồn ào nhưng thật ngoan, cũng dễ dỗ.”
“Buồn nôn.”
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng, trông sung sướng. Nửa tiếng , họ tới siêu thị, vẫn giống như .
Chỉ là tâm trạng khác , hình như chút khác biệt.
Trương Sùng Quang ném đủ thứ đồ xe đấy, Hoắc Tây la hét: “Nhiều như ăn cho hết, loại thịt bò làm làm! Còn sữa nữa thích uống.”
“Hai ăn, thịt bò làm, sữa để uống.”
Trương Sùng Quang xong, Hoắc Tây nhỏ giọng thì thầm: “Không vài ngày nữa chuyển ?”
“Tôi đây thể tới thăm ?”
Luật sư Hoắc ăn cơm Thái sẽ làm cơm Thái, ăn món ý sẽ làm món Ý, khi ăn xong tâm trạng vui vẻ còn thế dùng một ít phục vụ đặc biệt…Không động lòng ?”
Cậu ăn dõng dạc, cũng thèm che giấu.
Xung quanh vài cô gái trộm, may mà da mặt Hoắc Tây dày, nhưng cô cũng vây xem miễn phí. “Trương Sùng Quang, thể hổ một chút ?” Trương Sùng Quang trả lời là, nghiêng hôn môi cô một chút.
Hôn xong, làm như chuyện gì: “Đi tới khu đồ sổng chút, mua ít bào ngư!”
Hoắc Tây đang thèm ăn cay.
Cô cũng cần già mồm cãi láo, bên cạnh , chọn, giống như cặp vợ chồng mới cưới bình thường.
Trương Sùng Quang vinh dự đưa quyết định của . thỉnh thoảng, cũng hỏi ý kiến của Hoắc Tây, ví dụ như hoa quả và đồ ăn vặt mà cô thích.
Đi dạo một giờ, mua một đống lớn.
Trở về căn hộ, Hoắc Tây liền đá rớt giày cao gót, sô pha: “Mệt chết! Trương Sùng Quang nghỉ ngơi đừng dạo siêu thị với nữa! So với mở phiên tòa còn mệt hơn nữa!”
Trương Sùng Quang rửa sạch sườn, hầm lên.
Cậu cũng sắp xếp những thứ mua thành từng loại, quen thuộc giống như đang ở chính nhà của .
Bận bịu xong, rửa cho Hoắc Tây một quả táo.
“Sau chúng kết hôn, nên thuê hai giúp việc bán thời gian, một phụ trách dọn dẹp một phụ trách nấu cơm, nếu làm thì cũng , nhưng như sự nghiệp sẽ thể ảnh hưởng, dù cũng thể yêu cầu quá cao ở một đàn ông làm nội trợ.
Cậu xong, cọ cọ chóp mũi cao thẳng cô. Hoắc Tây cảm thấy lên trời .
Hừ, mới ở với cô vài ngày, nghĩ đến chuyện kết hôn?
Cô cắn một miếng táo: "Cậu suy nghĩ nhiều ! Chúng chỉ là tạm thời thôi!"
Trương Sùng Quang mỉm : “Tôi , sẽ nghiện thôi!” Nói xong, phòng bếp làm việc.
Hoắc Tây dựa sô pha xem tivi, ăn táo, thỉnh thoảng thấy hình bóng của Trương Sùng Quang…Lên phòng khách, xuống phòng bếp, hình như cũng tệ!
Ngoại trừ đoạn quá khứ đen tối , nếu thật sự là chồng ! Cô thở dài!
Trương Sùng Quang nấu xong canh sườn heo, làm cơm cho Hoắc Tây, để cô ăn còn bản thì đến bệnh viện tặng canh. “Để !” Hoắc Tây làm phiền .
Trương Sùng Quang cũng mặc áo khoác ngoài.
Cậu lấy chìa khóa xe, nhẹ giọng : “Theo đuổi khác, thì thể hiện một chút thành ý, Hoắc Tây, nghiêm túc đây.”
Hoắc Tây vài câu qua loa lấy lệ, nhưng thể . Thật lâu , cô cảm ơn.
Trương Sùng Quang rời , nhẹ nhàng đóng cửa , Hoắc Tây một ở bàn ăn.
Bữa tối thật thịnh soạn.
Ngoài món bào ngư hấp, còn hai món xào, một món canh. Dề ăn nhiều dinh dưỡng.
Hoắc Tây ăn mấy miếng, chút hoang mang ngơ ngấn, Trương Sùng Quang cô sẽ nghiện , cô nghĩ cô nghiện mất ! Không chỉ là niềm vui thích về thể xác, mà còn là sự hòa hợp về tinh thần.
Trương Sùng Quang cô cái gì. Trương Sùng Quang thể cho cô thứ cô .
Không ai cũng thể mang loại cảm giác , cô và Bạch Khởi chung một con đường.
Hoắc Tây chút buồn phiền, cô hút một điếu thuốc.
mà khi điếu thuốc dài nhỏ ở đầu ngón tay, cô bẻ và ném nó thùng rác.
Cô nghĩ, cô vẫn luôn thích Trương Sùng Quang, cho dù rời mấy năm, cho dù thuộc về cô trong nhiều năm, cho dù ngược chiều với cô tận tám năm.
tim cô vẫn ở nơi đó.
Cậu trở , cô cũng về theo…
Hoắc Tây ở cửa sổ sát đất, mạnh mẽ xoa mặt, lầm bẩm: Tinh yêu làm ngu ! là sai tí nào mà!”
Lúc Trương Sùng Quang trở về thì khuya.
Cậu ăn hết đồ ăn mà Hoắc Tây để , dọn dẹp bát đũa, lúc vứt rác thì Hoắc Tây từ phòng làm việc , khóe mắt chút đỏ, cô nhẹ giọng : “Trương Sùng Quang cần đối xử với như , chúng ...
Trương Sùng Quang vẫn còn ngậm một điếu thuốc trong miệng. Chỉ là châm.
Rõ ràng là chuẩn ngoài hút, lúc lấy điếu t.h.u.ố.c lá xuống, dịu dàng hỏi: “Sao ? Khóc ?”
Hoắc Tây gượng gạo: “Không !"
Trương Sùng Quang tới, tay xoa xoa đầu cô nhỏ: “Hoắc Tây, thật cần mạnh mẽ như , với Lục u, Hoắc Kiều giống , đều là con gái trong nhà.”
