Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1501-1509 Đúng vậy!

Cập nhật lúc: 2025-10-19 05:58:47
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

 

về phòng đánh răng rửa mặt áo quần , vần là bộ đồ đồng phục nhưng xinh .

Khi cô ăn cơm, Trương Sùng Quang mang những chiếc vali đến phòng ngủ.

“Này, định sống đây ?”

Giọng điệu của Trương Sùng Quang chút thản nhiên: “...”

Hoắc Tây mặc kệ .

Cô nhấp một ngụm sữa đậu nành đậm đặc, và còn bánh hành nữa, cũng làm với một tay mà thể làm .

Ăn xong cô chuẩn làm.

phòng ngủ lặng lẽ dựa cửa phòng đồ Trương Sùng Quang treo quần áo tủ giống như đàn ông gia dinh, đồ công sở là đồ công sở, đồ thường ngày là đồ thường ngày.

Khá tinh tế.

Hoắc Tây một tay linh hoạt của của cũng định giúp đỡ.

Cô lên tiếng: “Nói nhé, nhiều nhất là nửa tháng thì chuyển đống đồ .”

Động tác tay của Trương Sùng Quang chậm .

Cậu đầu cô khẽ : “Rõ ràng cũng cảm tình với , tại tiếp nhận ?”

Hoắc Tây mỉm : “Có cảm tình thì kết hôn đấy, cũng cảm tình với chú chó Labrador nhà bên cạnh, cũng kết hôn với chú chó đó ?”

Nói xong, cô dùng ánh mắt ngớ ngẩn liếc .

Hoắc Tây làm, khi cô ném cho một cái thẻ khóa cửa cho Trương Sùng Quang.

Cậu thì , cô đưa đón . Hoắc Tây rời .

Trương Sùng Quang gỡ thạch cao và nhanh chóng chỉnh đốn áo quần, đó quét dọn phòng ngủ, Hoắc Tây vẻ là thích làm việc nhà, chăn màn ngủ tối qua đều lộn xộn mà cò cũng thu dọn.

Trương Sùng Quang dọn dẹp từng việc một.

Làm xong những việc , pha cho một ly cà phê, đó mở laptop họp online.

Lãnh đạo công ty hỏi: “Tổng giám đốc Trương đang ở ?” Trương Sùng Quang nhấp một ngụm cà phê đen với giọng điệu thản nhiên: “ở nhà bạn gái, cũng là Luật sư Hoắc của văn phòng luật Anh Kiệt.”

Luật sư Hoắc của Anh Kiệt?

Hoắc Tây, con gái của Hoắc Minh…

Nhóm đó chút bình tĩnh, Tổng giám đốc Trương của mấy thật dũng mãnh, ngay cả Luật sư Hoắc mà cũng dám dây .

Hai bọn họ, là Tồng giám đốc ở cửa Luật sư Hoắc ở cửa đây.

chẳng ai dám hỏi.

Bọn họ bộc lộ sự tôn kính cao đối với Tồng giám đốc Trương. Trương Sùng Quang đưa nhẹ một tin tức để tuyên truyền quan hệ giữa và Hoắc Tây, giới thượng lưu rộng lớn như sớm muộn gì ai ai cũng sẽ .

Tạm thời Hoắc Tây .

Hôm nay cô tham dự buổi tòa án thấm vấn, buổi chiều vẫn mãi xử lý công việc.

Đến lúc sắp tan ca thì trợ lý chạy định nhưng thôi. “Luật sư Hoắc, Tổng giám đốc Trương đến .”

Hoắc Tây vẫn kịp định thần: “Tổng giám đốc Trương nào?” Vừa dứt lời thì Trương Sùng Quang mặc áo quần thường ngày ở cửa, rực rỡ thực sự.

Cô gái ở văn phòng luật đều sắp cuồng .

Đôi mắt Trương Sùng Quang tình tứ: “Tôi đến đón tan làm.” Hoắc Tây ném cây bút xuống ngã ghế: “Ha, tàn phế một tay đến đón tan làm, xúc phạm IQ của đấy.” Trương Sùng Quang cực kỳ vui vẻ giống như chồng hai bốn cái hiếu .

Cậu đến kéo Hoắc Tây dậy: “Được , đừng quậy nữa, thức ăn trong tủ lạnh còn ít, cũng thêm một ít đồ dùng hàng ngày nữa, chúng cùng siêu thị .”

Ánh mắt của trợ lý ở cửa lóe lên sự hóng hớt.

Sống chung , sống chung .

Luật sư Hoắc và Tổng giám đốc Trương chính thức bên , xứng đôi.

Hoắc Tây vẻ bất lực.

Cô bảo trợ lý rời đóng cửa , cô hỏi Trương Sùng Quang: “Ý là ? Cứ để cho ai ai cũng mới ? Chỉ điều chỉ cưu mang vài ngày thôi, cũng đừng tự đa tình quá để tăng thêm phần kịch tính.”

Trương Sùng Quang cô.

Một lúc lâu đột nhiên hỏi: “Đêm đầu tiên ngủ với ?”

Hoắc Tây đang uống nước. Suýt chút nữa phụt cả nước .

Cô trừng mắt Trương Sùng Quang, một hồi lâu cô đặt cốc nước xuống: “Được thôi, dạo siêu thị với .”

Hai kẻ .”

Hoắc Tây vẫn còn đeo kính râm, lạ chớ gần, các thư ký cũng dám nhiều chuyện.

Lên xe cô tháo kính râm xuống.

Trương Sùng Quang cài dây an xong: “Sao, bản lĩnh ?”

Hoắc Tây lạnh lùng ha ha: “Tôi bao nhiêu bản lĩnh.”

Trương Sùng Quang cô mấy giây mà tiếp lời, lặng lẽ phía .

Đều là lớn hết , khi nào cũng lời ngang ngược đầy hối hận đó cũng khiến xem thường bản , là một đàn ông thì hi vọng hơn cả đó là tương lai của với Hoắc Tây.

Toàn Hoắc Tây đều là gai nhọn, khi đ.â.m đau. đau đến mấy cũng chịu .

Bầu khí trong xe chút nặng nề, nên Hoắc Tây mở nhạc, trong tiếng nhạc êm dịu khiến tâm trạng bọn họ lên nhiều.

Nửa giờ Hoắc Tây dừng xe .

Ngồi một lúc cô nghiêng đầu sang khẽ: “Chuyện lúc đừng nhắc nữa.”

Lời của cô mơ hồ.

Trương Sùng Quang hiếu cô, cô trong quá khứ mấy tươi .

hồi tưởng nữa.

Cậu gật đầu nhưng trong lòng đau đớn.

Hai xuống xe lặng lẽ bên , một lúc Trương Sùng Quang đẩy chiếc xe qua, sánh bước giống như một cặp đôi giống như cặp vợ chồng trẻ, xứng lứa đôi.

Không ngờ đến là bọn họ tình cờ gặp giáo viên cấp 3 lúc . Là thầy giáo Vật lý.

Trương Sùng Quang đại diện cho lớp Vật lý, còn Hoắc Tây là học bá.

Giáo viên ấn tượng sâu sắc.

Nhiều năm gặp nên đầu tóc của thầy bạc phơ, Trương Sùng Quang một hồi lâu mới : “Là bạn học Trương Sùng Quang ?”

Trương Sùng Quang trí nhớ , trong giấy lát nhớ . Cậu kinh doanh và đương nhiên cũng cách giao tiếp.

Cậu chuyện với thầy giáo thuận lợi, một vài câu thì thầy giáo Hoắc Tây hài lòng: “Không ngờ hai em vẫn còn bên , tệ lắm, vẻ chung tình đấy.”

Hoắc Tây tự nhiên.

Trương Sùng Quang liếc cô và với thầy giáo: “Vâng, vẫn còn bên ạ.

Vợ thầy đang mua thức ăn, thầy giáo để phương thức liên lạc và vội vàng.

Mọi rời .

Trương Sùng Quang cũng Hoắc Tây: "Chúng cũng thôi."

Hoắc Tây lên tiếng, chỉ là trầm lặng hơn nhiều so với hồi nãy, Trương Sùng Quang cô đang nhớ về quá khứ.

Cậu học hết lớp 12 thì nước ngoài. Để một Hoắc Tây.

Khi Hoắc Tây lựa chọn thực phẩm, bộ đều là mua trái cây nhập khẩu, nếu là thức ăn thì chính là trứng và mì sợi, cô chẳng chọn gì khác.

“Ăn mấy thứ .”

Trương Sùng Quang lấy một vài loại thịt và còn cả rau củ bỏ trong xe đấy.

Hoắc Tây vẻ thờ ơ : “Đa đều ăn bên ngoài, hơn nữa ngày mai công tác một tuần.”

“Vậy làm ?”

Hoắc Tây khẽ hừ: “Có cần tìm cho một bà v.ú ?”

Ánh mắt Trương Sùng Quang sâu sắc: “Tôi công tác với .”

Hoắc Tây yên : “Trương Sừng Quang! Bớt sến sấm thì còn thú vị, thật sự cho rằng thầy Chương một câu chúng ở bên thì hai chúng thật sự yêu ? Mấy năm nay sổng như thế nào thì trong lòng rõ, nếu vẫn còn đọng một chút tình cảm chúng thì năm đó sẽ đưa bạn gái về, lúc đó nghĩ gì khi dẫn về, là đế cho bố tớ đôi cánh vững , là để cho tớ thấy , Trương Sùng Quang rời bỏ nhà họ Hoắc đều cần , sống cuộc sống đặc sắc như thế nào đều ?”

Sắc mặt của Trương Sùng Quang tái nhợt.

Giọng điệu Hoắc Tây ôn hòa hơn một chút: “Được , những điều chẳng ý nghĩa gì cả, thực tế thì nên đến nhà , cũng nên giữ .”

tâm trạng mua sắm tiếp nữa. Cô ngoài lên xe .

Trương Sùng Quang mang đồ lên xe, khi bên cạnh cô, ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá thoang thoảng.

Hoắc Tây hút thuốc ?

Trương Sùng Quang luôn cảm thấy bất lực, làm thế nào để bù đắp cho cô.

Hoắc Tây gì cũng , thậm chí là đàn ông đều cả tá.

Chỉ xem tâm trạng cô.

Không ngờ là đầu tiên Hoắc Tây hạ thấp thái độ: “Trương Sùng Quang, nên những điều đó, đều là quá khứ , sai, vẫn tình cảm với , nhưng thật sự tìm lý do để ở bên , đều lớn cả , đều chín chắn bao dung một chút, cũng lừa gạt , càng báo thù tâm tư của .”

Giọng của cô mang một chút mệt mỏi.

“Trương Sùng Quang, tòi sống hơn một chút.” “Trừ , vẫn còn bố em nữa.”

Sắc mặt Trương Sùng Quang càng lúc càng tái , thậm chí sốt ruột : “ chỉ .”

“Vậy ai gây chứ?”

Hoắc Tây thê lương, cô nghiêng đầu: “Chúng đừng trách móc nữa, qua hết nửa tháng thì dọn ngoài, giữa chúng coi như chuyện gì xảy , đó là sự lựa chọn cho cả .”

Trương Sùng Quang im lặng.

Về đến nhà, Hoắc Tây đóng cửa phòng làm việc.

bàn sách mở ngăn kéo lấy một tấm ảnh. Là Trương Sùng Quang và Hoắc tây lúc mười sáu tuổi.

Cậu bãi cỏ, Hoắc Tây phía quàng lấy cổ của , lấy tay cô.

Bọn họ nở nụ tràn đầy thanh xuân.

Đã lâu cô dám xem bức ảnh , bởi vì xem một thì cô càng hận Trương Sùng Quang thêm một phần.

Nếu như yêu cô thì rời dứt khoát.

Bây giờ bọn họ vẫn thể làm , thậm chí thể đến quán rượu uống một ly với , chẳng suy nghĩ gì cả, nhưng như , lượn về nhà yêu đương với cô.

Yêu đương...

Cô còn chơi trò ?

Căn phòng làm việc u ám, khuôn mặt Hoắc Tây nóng bừng, cô lau nó .

Châm một điếu thuốc hút hai , cô đặt giữa hai ngón tay bốc cháy, cô ngơ ngác.

Trương Sùng Quang nấu cơm xong

Cậu gõ nhẹ cửa phòng làm việc: “Hoắc Tây, ăn cơm thôi.”

Khoảng năm phút, cô mới từ trong phòng làm việc bước , khuôn mặt vẫn bình tĩnh khi .

Dưới ngọn đèn pha lê.

Bàn ăn dọn chỉnh tề, ba món ăn và một món canh, và còn một bình hoa cắm hoa hồng xanh nữa.

Hoắc tây xuống ăn cơm.

Trương Sùng Quang cô, cô ngước mắt lên tự nhiên: “Bữa cơm tệ lắm, làm một tay vẻ dễ dàng nhỉ?”

“Cậu thích thì làm cho cả đời.”

“Tôi mời Tổng giám đốc Trương chứ.”

Khấu vị của Hoắc Tây ngon lắm, ăn xong cô phòng, Trương Sùng Quang giống như cô vợ nhỏ dọn dẹp nhà cửa một vòng, còn đổ rác nữa.

Cậu hút thuốc ở lầu.

Trong lúc hút thuốc, một chiếc xe RV màu đen đến, cửa xe mở bước một ông chú già vô cùng cao quý.

Hoắc Minh.

Trương Sùng Quang thể bình tĩnh, rút điếu thuốc miếng xuống, gọi lớn : “Chú Hoắc.”

Trong tay Hoắc Minh cầm một hộp giữ ấm.

Ông nheo mắt Trương Sùng Quang lên lầu, âm lượng nâng cao ở quãng tám: “Cháu sống ở đây ?”

Trương Sùng Quang gượng phủ nhận. Hoắc Minh đặt hộp giữ ấm lên mui xe.

Ông chống nạnh lui tới mấy mới : "Là nghiêm túc chơi đùa?"

Trương Sùng Quang thu nụ : "Là cháu nghiêm túc.” Hoắc Minh trừng mắt .

Sau đó đập đập cửa xe, giọng rõ to như sấm chớp: “Lão Triệu, ông bước xuống đây cho , ông , từ lâu ông hai

đứa nhóc sống chung với ? Ha ha, hôm nay gì mà Hoắc Tây khỏe uống canh, gan của ông nhỏ như hai đứa nhóc đàn áp, ông sống vô ích đến tuổi đấy.

Ông Triệu xuống xe bất an.

Hoắc Minh trừng mắt ông : “Ông thẳng cho , thể để cho bọn nó ăn ông luôn ?"

Ông Triệu gãi gãi đầu: “Cái đó, sợ ông và bà nuốt nổi.” Hoắc Minh giận dữ chỉ Trương Sùng Quang: “Cậu cầm lấy cái theo lên lâu."

Hai lên lầu.

Hoắc Minh thẳng phòng làm việc đánh đứa con gái quý hóa, cửa mở thì bên trong mùi thuốc lá.

Ông sửng sốt.

Hoắc Tây cũng sửng sốt, bao gồm Trương Sùng Quang ở phía cũng sửng sốt.

Hoắc Tây đang hút thuốc?

Hoắc Tây phản ứng tiên, cô mở cửa sổ xua mùi t.h.u.ố.c lá và : “Chỉ châm vài điếu thôi chứ hút gì cả.”

Khi cha đang chặn ở cửa, ông hỏi: “Trong nhà con thêm một lớn đang sống, con giải thích thế nào?”

Hoắc Tây dựa cửa sổ.

: “Tay của Sùng Quang thương, nên con chăm sóc , em thiết, bố, bố nên vui mới đúng chứ.”

Hoắc Minh lời quỷ quyệt của cô.

Ông định gì đó thì Trương Sùng Quang bước đến, nhặt bức ảnh ở bàn lên.

với Hoắc Tây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1501-1509-dung-vay.html.]

Là Trương Sùng Quang và Hoắc Tây lúc mười sáu tuổi, nụ nhói đau mắt , tất cả những điều còn cho rằng, theo đuổi cô thì khó khăn chừng nào.

Trong phòng sách yên tĩnh.

Cuối cùng vẫn là Hoắc Minh lên tiếng: “Hai đứa con cũng còn nhỏ nữa, ở chung thì sống cho đàng hoàng, đừng vớ va vớ vẩn nữa, đế cuối cùng ngay cả làm nhà cũng thể làm .”

Ông xong thì chút mệt mỏi..

Hoắc Tây là đứa con gái ông quý mến nhất, yêu thương nhất, còn Sùng Quang thì ông từng bỏ chút tình cảm nào, bọn họ dày vò lẫn ông cũng dễ chịu.

Một lúc

Hoắc Tây : “Bố, bố nghĩ nhiều , nếu bố tin thì bây giờ dần về .”

Hoắc Minh thẳng.

Hoắc Tây tiễn ông đến cửa: “Bố, bố cẩn thận.” Đột nhiên Hoắc Minh .

Ông Hoắc Tây khẽ : “Nếu thật sự thích , thì cho một cơ hội, Hoắc Tây, bố thấy con tự dày vò , con thà sẽ tha thứ cho Sùng Quang, cũng chính là tha thứ cho bản đó.”

Nụ Hoắc Tây biến mất.

Hoắc Minh thêm gì nữa, con trẻ đều lớn hết , bọn họ làm cha thì nên nhúng tay quá nhiều chuyện tình cảm. Hoắc tây phòng làm việc.

Cô dựa khung cửa, Trương Sùng Quang vẫn siết bức ảnh đó, giọng truyền đến: “Hoắc Tây, vẫn còn yêu đúng ? Cậu vẫn luôn yêu .”

“Có lẽ .”

Hoắc Tây nhạt: “Cậu từng đáng yêu.

lưng , Trương Sùng Quang ôm cô từ lưng, lòng bàn tay của đặt lên eo cô vuốt ve nhẹ nhàng, và từng chút, giống như gợi dậy tình yêu quý giá của cô, giống như chỉ vuốt ve cô như thế .

Đó là cách đối đãi với phụ nữ. Không thể nào Hoắc Tây cảm giác.

Đột nhiên Trương Sùng Quang sốt ruột, ấn cô tường phòng làm việc, cô mặc đồ công sở bất tiện, quan tâm nhiều như thế cũng xem trọng lắm, ấn đầu cô, và khàn giọng thì thầm quyến rũ: “Bây giờ từ chối vẫn còn kịp, Hoắc Tây, ôm em.

Anh dễ cô trả lời.

Những lời dứt thì kìm lòng mà chiếm lấy cô, Hoắc Tây thụt lùi đánh : “Trương Sùng Quang, là kẻ khốn nạn, tay phế ? Chết tiết, còn lỗ mãng thành như thế ... Mẹ kiếp, cáu vây?"

“Gặp em mới trở nên cầm thú!”

Giọng trâm khàn, rung động hấp dẫn, Hoắc Tây thấy thì kích động.

Khi hai bùng cháy, họ ôm ghế salon, điên cuồng hôn môi đối phương, cảm nhận từ nhiều góc độ.

Hoắc Tây nghĩ, lẽ cô điên .

mật với Trương Sùng Quang mà hề giữ kẽ, Trương Sùng Quang…

Trước giờ chỉ Trương Sùng Quang cho cô cảm giác , dù hai tổn thương lẫn , lạnh nhạt với , nhưng khi cơ thể quấn lấy , vẫn tìm thứ mất bấy lâu đối phương. Thứ đó khiến , cả đời.

Cơn kích động qua , Hoắc Tây đá đàn ông: “Trương Sùng Quang, thạch cao của rơi !”

Trương Sùng Quang quát tiếng than khàn khàn, lười biếng. Cậu để ý tới thứ đang cản trở , cúi đầu hôn trong lòng: “Còn làm nữa ?”

“Làm gì mà làm!”

Hoắc Tây dậy luôn, mặc áo của phòng ngủ. Đi mấy bước, cô dừng : “Đi mua thuốc cho !”

Trương Sùng Quang cho lắm: “Mang thai thì sinh thôi, chúng sinh .”

Hoắc Tây chăm chú.

Rất lâu , cô nhẹ nhàng : “Hay là, thử chửa xem?”

Trương Sùng Quang salon, cởi áo khoác , chút vẻ làm ăn nào, đều là hoocmon.

“Em khiến chửa , cũng phản đối!”

Hoắc Tây nhạt: “Hóa mấy năm qua, chí hướng của chính là làm !”

Nói xong, cô rời .

Trương Sùng Quang móc trong túi quần một gói thuốc lá, châm thuốc chậm rãi hút.

Một lát , hề kiêng kị, phòng tắm trong phòng ngủ chính.

Hoắc Tây chỉ đầu ôm lấy: “Cùng tắm !” Khi khỏi phòng tắm, cả cô đều mềm nhũn.

Cô cảm thấy thể lực của Trương Sùng Quang giống . Cô rơi xuống thế hạ phong, hổ tức giận đá một cú: “Đi mua thuốc !”

Lần đàn ông cúi đầu hôn lên trán cô.

Đêm khuya, Trương Sùng Quang ngoài mua thuốc, tranh thủ chút gió đêm, hút mấy điếu thuốc.

Khi về, Hoắc Tây ngủ .

Cậu đặt thuốc và hai hộp nhỏ xuống tủ đầu giường, ở mép giường lẳng lặng cô chăm chú. Dưới ánh đèn ôn hòa, nửa gương mặt cô giống y như khi còn bé, nhưng dung mạo nảy nở, hương vị của phụ nữ.

Cậu thích biểu cảm của Hoắc Tây khi mật với . Cậu cô hưởng thụ.

Trương Sùng Quang nghiêng hôn cô, Hoắc Tây tỉnh thì ngạc nhiên . Cũng lúc , cô mạnh miệng với nữa, cả đều mềm mại.

Trương Sùng Quang nhịn , ngậm lấy môi cô, hôn cô một hồi.

Một lát , khàn giọng : “Đã mua thuốc .”

Hoắc Tây dậy, vuốt mái tóc dài: “Rót cho ly nước . Ánh mắt Trương Sùng Quang trở nên sâu thẳm.

Cô sờ mặt : “Tôi , đừng nữa, rót nước nhanh lên!”

Trương Sùng Quang khẽ mỉm : “Đẹp thật! Đẹp hơn bất kì cô gái nào.”

Cậu dậy rót nước, Hoắc Tây xuống, trần nhà lặng lẽ nghĩ: “Coi như tìm một làm ấm giường , còn nấu cơm nữa, thật thì nghĩ thế nào cũng thấy lợi!”

Hơn nữa, ở phương diện , Trương Sùng Quang . Cô suy nghĩ ngửa .

Một lát , Trương Sùng Quang mang nước ấm . Hoắc Tây nhận lấy, bóc thuốc, nhưng thấy chằm chằm thì nhạt: “Cậu đừng mong sinh con cho .”

Trương Sùng Quang gì.

Hoắc Tây thích uống thuốc, uống sẽ thoải mái, tính khí cũng . Cô đá : “Đi dọn thư phòng ! Đặc biệt là cái ghế salon đó, dùng máy giặt ghế salon mà giặt… Aizz, tiêu tám mươi vạn mua từ Ý về đó! Bị làm hỏng mất.”

Trương Sùng Quang thoải mái xong thì đuối lý.

Hoắc Tây nghỉ ngơi, làm việc, đến khi về thì khuya .

Hoắc Tây ngủ.

thoải mái dựa đầu giường, chằm chằm: “Trương Sùng Quang, cho uống thuốc tránh thai thuốc độc thế? Sao bụng đau thế?”

“Đau lắm hả?”

Trương Sùng Quang thò tay bụng cô, nhẹ nhàng xoa cho cô, cô.

Bàn tay ấm áp lực, thật thoải mái. Hoắc Tây để cứ sờ mãi thế.

Một lát , cô xuống: “Được , xong hết !”

Trương Sùng Quang xuống theo cô, ghé tai cô : “Có làm nũng với ?”

“Thôi ông ơi!”

Trương Sùng Quang cũng giận, ôm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô.

Ôm tình cảm như thế, như cắt đứt sự chia xa những năm qua. Lúc , ai bằng lòng lời mất vui, khiến cả hai vui. Hoắc Tây nhắm mắt .

với , hưởng thụ thêm một hồi nữa

Đêm khuya, Trương Sùng Quang đá tỉnh, khi tỉnh thì đầu cũng đau.

Hoắc Tây níu lấy tóc : “Đau quá! Anh mau đưa bệnh viện !”

Nếu vì mới ngủ với mấy , nghi ngờ cô đang đau bụng đẻ .

Trương Sùng Quang dậy mặc áo sơ mi.

Cậu cũng mặc quần áo cho Hoắc Tây, lúc mặc phát hiện một vệt m.á.u đậm màu. Đây là… tới tháng ?

Ánh mắt Trương Sùng Quang trở nên sâu thẳm. Hoắc Tây túm tóc : “Tôi đau chết!”

Vì đau đớn, cô khó chịu tựa vai , trông vẻ yếu đuối. Trương Sùng Quang dám chậm trễ, phòng vệ sinh lấy quần lót sạch cho cô , dán băng vệ sinh lên, khoác áo choàng , cũng để ý đang mặc áo mỏng mà ngoài luôn: “Em đau lắm ?”

Hoắc Tây hề kiêu ngạo như bình thường. Cô khẽ gật đầu: “Ừ, đau lắm.”

Trương Sùng Quang ôm cô xuống lầu, nhanh chóng bỏ cô xe: “Giờ chúng đến bệnh viện luôn.”

Hoắc Tây bệnh m.á.u khó đông bẩm sinh. Mỗi cô tới tháng, đều đau thế ?

Cậu lái xe nhanh, mặt Hoắc Tây trắng bệch, cô nhắm mắt, nhẹ giọng : “Trước đau thế , chắc là vì uống thuốc.” Trương Sùng Quang bất đắc dĩ.

Sau đó nhẹ nhàng cầm tay cô, nhưng cũng dám cầm nhiều, lập tức chăm chú lái xe.

Năm phút , mang cô tới bệnh viện gần nhất.

cấp cứu, là thuốc tránh thai và kỳ kinh nguyệt đồng thời khiến cô khó chịu. Bác sĩ hồ sơ bệnh lý điện tử Hoắc Tây. “Nếu mất m.á.u quá nhiều, cân nhắc đến việc

truyền máu! nhóm m.á.u dễ tìm!"

Trương Sùng Quang trầm giọng : "Tôi và cô cùng nhóm máu.”

Bác sĩ khó tin, ông đùa: "Hai là vợ chồng đúng , vô cùng , tự cấp tự túc!"

“Không !" Hoắc Tây chống đầu : “Tôi cho lấy máu! Tôi một kho lạnh, đông lạnh 10000 cc máu.”

Bác sĩ sợ ngây .

Ông về phía Trương Sùng Quang, đoán là m.á.u của . Hoắc Tây gọi một cuộc điện thoại, giọng nhỏ, sai giao hai túi m.á.u tới.

Cúp điện thoại xong, cô suy yếu gục xuống bàn.

Hoắc Tây như thế , đầu tiên Trương Sùng Quang thấy, đau lòng áy náy.

Cậu cho cô nhập viện.

Hai mươi phút , m.á.u đưa tới, bác sĩ tự truyền cho cô. Nhìn m.á.u chảy cơ thể cô từng giọt, trong lòng Trương Sùng Quang khó chịu.

Cậu xuống mép giường, khàn giọng : “Hoắc Tây, xin .”

Hoắc Tây cô cũng thoải mái, nhưng rốt cuộc vẫn lời lạnh nhạt khắc nghiệt như thế.

thoải mái.

Những lúc thoải mái thế , cô tranh cãi với Trương Sùng Quang.

Một hồi , vẻ mặt cô lạ.

Trương Sùng Quang lập tức hiểu ngay: “Muốn đổi cái đó ?”

Hoắc Tây là dày dặn kinh nghiệm như da mặt vẫn nóng lên: “Phải, cảm thấy m.á.u chảy nhiều! Trương Sùng Quang, lúc mấu chốt, m.á.u của thật tác dụng.”

Trương Sùng Quang cũng chê.

Cậu đổi băng vệ sinh cho cô, khi làm sạch sẽ mới ghé đầu cô, : “Không chỉ cái ! Những thứ khác của cũng tác dụng! Hoắc Tây, chúng làm hòa , đảm bảo sẽ hầu hạ em thoải mái.” “Cậu là băng vệ sinh chắc!”

Hoắc Tây mắng, nhưng đó nữa! Cô đau!

Trương Sùng Quang ở ngay mặt cô, khi đau cô đều túm tóc , giống những đêm trong tám năm qua, cô với bất kì ai, chỉ một lén lút chịu đựng…

Từng giọt m.á.u rơi xuống. Suốt đêm.

Trương Sùng Quang hề nghỉ ngơi, trông nom Hoắc Tây giống như khi cô bệnh lúc còn nhỏ.

Đã rạng sáng, chăm chú gương mặt điềm tĩnh của cô.

Cậu nghĩ, những năm qua, sai bao nhiêu ?

Tay Hoắc Tây lạnh, nắm trong tay, đặt lên má, cứ thế cô… Có lẽ đến lúc mới lòng .

Cậu bảo vệ cô.

Sinh lão bệnh tử, mỗi một khoảnh khắc trong sinh mệnh, đều ở bên Hoắc Tây.

Đột nhiên mắt Trương Sùng Quang ướt át.

Khi Hoắc Tây tỉnh thì thấy mắt lấp lánh, cô ngẩn , hỏi khẽ: “Cậu thế?”

Trương Sùng Quang lắc đầu: “Không !” Cậu đắp chăn cho cô: “Còn đau ?”

Hoắc Tây lắc đầu, gương mặt cô trắng như

tuyết. Cô dịu dàng : “Tôi ăn cháo đậu đỏ, nấu nhừ, mùi đậu đỏ, nhừ ngon.”

Trương Sùng Quang hôn cô.

“Em kén chọn thật đấy! sẽ thỏa mãn em!”

Đồ bán bên ngoài loại cô thích, Trương Sùng Quang làm thủ tục xuất viện cho cô mang cô về nhà.

Ga giường đổi.

Hoắc Tây tựa giường, gọi cho trợ lý, đến văn phòng nữa cúp điện thoại.

Ngửi mùi thức ăn thoang thoảng bay tới, cô xuất thần, thế cảm nhận mối quan hệ của và Trương Sùng Quang trở nên vi diệu. Cô nên tiếp tục thế nữa, nhưng cô từ chối sự cám dỗ .

Cồ ngây một lúc lâu.

Trương Sùng Quang , trong tay một cái khay, ngoài cháo đậu đỏ còn sữa và trứng gà.

Hoắc Tây cau mày ăn trứng gà.

Trương Sùng Quang bưng cháo đậu đỏ, hương thơm thoang thoảng, hấp dẫn.

“Anh đút cho em ăn.”

“Ăn xong sẽ thưởng.”

Hoắc Tây tò mò, cô thiếu gì cô, cô phần thưởng của làm gì… Giây tiếp theo, một hộp băng vệ sinh đặt tay cô, còn là size cực lớn nữa.

Hoắc Tây tức giận đỏ mặt.

Cô quăng luôn cái hộp mặt : “Trương Sùng Quang, hổ.”

Cậu khẽ, dịu dàng dỗ cô: “Được , đừng quậy nữa, mau ăn cơm !”

Hoắc Tây chịu để đút, tự bưng bát, từ từ ăn. Trương Sùng Quang cứ cô mãi.

Sự yên lặng giữa hai vi diệu.

Hồi lâu , Hoắc Tây khô khan : “Tôi khỏi thì dọn !” Cậu đồng ý!

Hoắc Tây , cô gì đó nhưng nên gì cả, bọn họ như thế... Trương Sùng Quang ép cô, hôn cô bảo cô uống sữa.

Cuối cùng quả trứng gà bụng .

Hoắc Tây chảy nhiều máu.

thoải mái, ở trong phòng làm gì cả. Cô suy nghĩ, hình như từ khi đến công ty luật tới giờ, cô bao giờ nghỉ ngơi, dù tới tháng chảy nhiều m.á.u nữa cũng từng cố ý nghỉ ngơi, còn cố ý cần đến m.á.u của Trương Sùng Quang.

mâu thuẫn.

mà bây giờ, hình như khác , Trương Sùng Quang ở trong nhà trọ , hình như cô thể nghỉ ngơi thoải mái.

Bởi vì sẽ làm hết việc, dọn sạch nhà, ngay cả ga trải giường và quần lót của cô cũng giặt sạch phơi khô. Hoắc Tây hài lòng.

 

Loading...