Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1490 - 1500

Cập nhật lúc: 2025-10-11 14:08:27
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 1490 Lục Huân đỏ mặt

Lục Thước dẫn Lục Huân về.

Cậu thương cô nên kêu cô sô pha xem tivi chút, bản nấu cơm.

Khi Lục Huân xem tivi thì rửa một dĩa dâu . Từng trái đỏ tươi, trông đáng yêu.

Lục Huân thích ôm trong lòng, khi ăn một trái cô lấy một trái cho Lục Thước.

Lục Thước ăn những thứ , nghiêng hôn một cái ở môi cô, tiếp tục nấu cơm.

Lục Huân đỏ mặt.

ở cùng với vì thế bưng đĩa theo nhà bếp giống như một con sâu .

Lục Thước dứt khoát bế cô lên bàn ăn.

Lục Huân vén tay áo lên, chiếc đồng hồ mấy triệu đó, cô lên tiếng hỏi: “Em thể sống ở chỗ bố em, như cần cực khố như nữa.”

“Đau lòng ?” Lục Thước .

Lục Huân đau lòng nhưng cô cho , cô ôm dâu của cô chuyên tâm ăn.

Lục Thước cô mỉm .

Một lúc , Lục Huân đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Sau cô Tư đến tìm em nữa, em sẽ nhường cho cô !”

Lục Thước vẫn mỉm .

Lục Huân nhảy xuống, cô chút ỷ dựa lưng , lẩm bẩm : “Thật em để ý, cô mạnh mẽ như , lúc đó em cho rằng thật sự sẽ kết hôn với cô !”

Lục Thước về .

Cậu chuyện, cô cũng tiếp tục .

Sau đó Lục Huân ôm chút chặt, quả thật chút tính trẻ con.

Lục Thước nhẹ giọng : “Sau thể sẽ bận, em tự tìm việc để làm, nếu như nhàm chán cũng thể theo bố về thành phố c, Lục viện khá lớn khá vui đó.”

Lục Huân chịu.

ở cùng , cho dù bận nhưng mỗi đêm cũng về nhà ?

Cô nhỏ tiếng bản thể học nấu cơm.

Lục Thước nỡ nghĩ quyết định vẫn là

điều từ biệt thự qua, chuyên nấu cơm cho cô, còn về vệ sinh của căn hộ, khi nghỉ làm là .

Lục Huân thấy kiên trì, trong lòng thích thú bưng dĩa dâu chạy ngoài.

Lục Thước lắc đầu nhẹ.

Lúc , điện thoại của vang lên, là Hoắc Tây gọi đến. Trong điện thoại chút ồn, giống như ở sân bay.

Quả thật Hoắc Tây trao đổi mấy câu, chuẩn lên máy bay. Sân bay thành phố B.

Hoắc Tây cúp điện thoại mới chuẩn kiểm tra an ninh thì điện thoại vang, cô cho rằng là Lục Thước nên máy: “Lục Thước,

đợi chị về mới ! Phía Bạch Khởi chút việc, chị buộc lập tức về.”

Phía bên điện thoại im lặng chút.

Giọng của Trương Sùng Quang vang lên: “Cậu tìm Bạch Khởi?”

Hoắc Tây điện thoại là cuộc gọi của Trương Sùng Quang, cô trợn mắt lên: “Có liên quan gì đến tổng giám đốc Trương?

Giọng của Trương Sùng Quang siết chặt: “Cậu tìm làm gì?"

“Hứ! Chúng mối quan hệ gì?"

“Tôi làm gì cũng báo cáo với ? Vây ban đầu khi bạn gái báo cáo với ? Trương Sùng Quang, hai đó chúng từng ngủ nhưng cả hai chúng đều tự do, sẽ can thiệp chuyện của , cũng đừng can thiệp cuộc sống riêng của , hiểu ?"

“Hoắc Tây!”

Giọng của Trương Sùng Quang kiềm chế: “Tôi đối với cái gì cũng đúng ?”

hề kiêng kỵ như tìm khác. Rõ ràng sợ hãi bao.

Bạch Khởi xảy chuyện, tâm trạng của Hoắc Tây cũng lắm, cô còn đối mặt với sự trách mắng của Trương Sùng Quang vì thế tâm trạng của cô càng , cô hừ lạnh: “! Không là gì cả!”

Nói xong cô cúp máy, kiểm tra an ninh.

Cô bay đến thành phố Dương.

Bạch Khởi đóng phim thương nặng, , Hoắc Tây là luật sư của đến ký tên.

Cô ở thành phố Dương một tuần, bay về thành phố B.

Hoắc Tây liên lạc một bệnh viện cho Bạch Khởi, tiếp đến Bạch Khởi trong bệnh viện chừng ba tháng, may mà còn trẻ để di chứng…

Xong việc là nửa tháng .

Hoắc Tây từ sự vụ sở về căn hộ, mới thang máy thấy Trương Sùng Quang.

Cậu mặc áo khoác màu đen, dựa tường ngẩng đầu hút thuốc. Cậu cao, tướng mạo .

Hoắc Tây im lặng thưởng thức vài giây, quẹt thẻ nhà, lạnh lùng hỏi: “Lại đến đây làm gì? Chúng đủ rõ ràng ?” Trương Sùng Quang liếc cô một hồi.

Cậu dập thuốc , theo cô nhà: “Bạch Khởi như thế chăm bao lâu?”

Hoắc Tay để túi công việc ở sô pha.

Cô rót một ly nước lạnh cho bản , uống một ngụm hỏi ngược : “Quản rộng thật!”

Trương Sùng Quang đến mặt cô,

khá nghiêm túc : “Tôi chăm sóc với phận gì? Bạn gái là tình nhân?”

Hoắc Tây đặt ly xuống.

Hai tay cô khoanh ở phía , giữa mày mang chút lạnh lùng: “Trương Sùng Quang, đáp án gì?”

Cái miệng !

Trương Sùng Quang thật sự hận chế!

Cậu nâng mặt cô, hôn cô nhưng hai ngón tay của Hoắc Tay chặn : “Tôi mệt! Thật sự sức để ứng phó với !” Cô nhặt bóp tiền, lấy một hai nghìn từ trong đó vứt lên . “Tự tìm phụ nữ!”

Tờ tiếng màu hồng từ rơi xuống, Trương Sùng Quang cô chằm chằm lâu mới khàn giọng : “Hoắc Tây, thật sự bắt đầu với !”

“Có từng hỏi ? Tôi buộc đồng ý ?” Hoắc Tây lạnh: “Cửa ở bên đó!”

Dưới ánh đèn, sắc mặt của Trương Sùng Quang trắng bệch, Hoắc Táy.

Rất lâu mới hỏi câu hỏi: “Bạch Khởi thế vị trí của ?”

Hoắc Tây im lặng .

Mắt của Trương Sùng Quang đỏ lên, bộ dạng cô từng thấy bao giờ khàn giọng : “Hoắc Tây, nếu như thể bắt đầu , sẽ lựa chọn rời ! Cuộc đời dài, thêm một cơ hội.”

Như lạnh ấm của con cũng chỉ hiểu, cái giá của tự do.

Cậu ở nước ngoài một năm, chia tay với Hoắc Tây về nhà họ Hoắc.

Chú Hoắc vẫn xem như con trai, Tiểu Hoắc Kiều vẫn gọi Sùng Quang, vẫn như lúc sống ở nhà họ Hoắc, giống như từng rời nhưng trong lòng giống.

Bởi vì Hoắc Tây chỉ cần kết hôn thì vị trí của trong gia đình sẽ vô cùng kỳ diệu.

Hoặc là vợ, cũng thích hợp sống ở đây. Nói , là một ngoài .

hối hận, cam lòng, là nhất định nhà .

Bận rộn tám năm tài sản hơn trăm tỷ.

Cậu từng vô cùng phong độ, đỉnh ở đỉnh hưởng thụ sự ngưỡng mộ của khác nhưng mất ngôi nhà quý giá nhất... còn Hoắc Tây.

Dưới ánh đèn, bọn họ đối phương chăm chú.

Ai cũng chịu thua, ai cũng từ bỏ sự kiên trì của , mãi đến khi Hoăc Tây thấy mắt chút chua sót.

Cô mới thấp giọng khàn khàn lên tiếng. “Chẳng thú vị gì cả!”

“Trương Sùng Quang, chúng bắt đầu cuộc sống mới ròi. Tám năm trôi qua chắc chắn cũng hiểu chứ, mà đối với cũng rõ, chỉ dựa việc ngủ với hai do cảm xúc mãnh liệt, ngoài thì giữa chúng còn gì chứ? Nếu nhất quyết đến tình cảm thì cũng là chuyện từ lâu .”

Hoắc Tây khẽ xua tay: “Cậu về ! Dạo bận rộn với một vụ án mệt , Lục Thước bên cũng khích lệ tinh thần! Tổng giám đốc Trương, thực sự sức lực chơi trò tình cảm với .”

Trương Sùng Quang vẫn động đậy.

Ánh mắt sâu thẳm như màng sương mù khó thấy.

Hoắc Tây rũ mắt, tự giễu: “Cậu chắc sẽ , cảm giác đợi một là thế nào.

Trương Sùng Quang, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, cảm giác đó cả đời nếm thử nữa.”

Trương Sùng Quang giật thót trong lòng.

Cậu cảm giác như ai đó gặm nhấm, rõ ràng đau nhưng tỉnh táo.

Cậu thất bại ở chỗ.

Hoắc Tây chịu chấp nhận , đồng thời cũng thể mang hạnh phúc cho cô.

Trương Sùng Quang , trong thế giới của Hoắc Tây tan thành tro bụi. Thân thể ở đây nhưng sớm chôn vùi .

Hoắc Tây xong thì đến cửa sổ sát đất. Đế một bóng lưng từ chối cho .

Cô nhẹ nhàng nhưng kiên định lên tiếng: “Đừng dây dưa nữa, nếu chắc sẽ làm chuyện gì , nhất đừng ép !”

“Tôi vẫn ảnh hưởng đến , ?” Giọng khàn khàn rõ tiếng, khẽ hỏi.

Hoắc Tây đáp lời .

thẳng , chăm chú cảnh đêm bên ngoài, ở nơi mà Trương Sùng Quang thấy, khóe mắt cô chợt ẩm ướt.

Trương Sùng Quang .

Cửa mở nhẹ nhàng đóng .

Trong phòng tĩnh lặng, chỉ còn một Hoắc Tây, cô cứ lẳng lặng cao thành phố B, nhấm nháp cảm giác cô đơn thuộc về cô.

Đêm khuya thăm thẳm.

Cô nghĩ, cô cũng thể chấp nhận . Lúc cô ôm lấy thì vẫn cảm giác.

, chính vì cô từng thích như , cô dành bộ những thứ đơn thuần nhất trong đời cho Trương Sùng Quang, nhưng thèm ngó tới mà rời .

Nếu như chấp nhận, cô cảm thấy với bản . Hoặc Tây khẽ ngẩng đầu, cổ cô thon dài thẳng tập.

Một tuần , Hoắc Tây trong phòng làm việc xử lý giấy tờ. Cô đang gọi điện thoại với Lục Thước.

Hai nhà Lục, Tư tranh đấu, sống chết, ý của Lục Khiêm bên là ông nhúng tay cũng cho Hoắc Minh Châu động tay, tên nhóc Lục Thước chẳng lắm , để một đấu với cả nhà họ Tư.

Thành thành đều là thử thách con trai của ông ! Hoắc Tây ngốc.

Trông thì, ông của cô quan tâm sống c.h.ế.t của con trai, nhưng thực tế là ông đánh tiếng với mấy bạn cũ bên thành phổ c , cổ phiếu Lục thị nhảy lên nhảy xuống kích thích nhưng ông sợ gì cả, phá sản thì dựa vợ thôi.

Đương nhiên, Lục Khiêm sẽ quan tâm đến đám tiểu bối. Quan hệ giữa Hoắc Tây và Lục Thước là bền chặt nhất, về quan hệ huyết thống thể gần gũi nhất, nhưng Hoắc Tây và Lục Thước vẻ ngoài giống nhất, vì tổng giám đốc Lục ngoài mặt hô mưa gọi gió, nhưng Hoắc Tây huyết mạch áp c.h.ế.t tuyệt đối!

Hai thảo luận một lúc lâu.

Hoắc Tây cúp điện thoại, cô gọi kiểm soát viên tài chính của công ty kiêm cố vấn tài chính cá nhân của cô đến.

Người đến , Hoắc Tây dựa ghế khẽ lắc lư. “Công ty bao nhiêu vốn lưu động?”

“Tài khoản cá nhân thể dùng bao nhiêu vốn?” Kiểm soát viên tài chính kiểm tra một lát.

“Luật sư Hoắc, tài khoản cá nhân của cô dùng chừng hơn ba mươi tỷ, còn về công ty vì cần xoay vòng nên thế ít hơn nhiều, chỉ hơn một tỷ, những cái khác đều dùng đế đầu tư các loại?”

“Chỉ thôi ?”

Hoắc Tây gõ bút trong tay lên bàn: “Như , tiên chuyến vốn trong tài khoản cá nhân của cho tổng giám đốc Lục, ngoài xem

giúp tiền gửi ngân hàng Thụy Sĩ của , gần đây mở một khoản ký quỹ.”

Kiểm soát viên tài chính do dự một lát.

Anh thêm: “Cô cần giữ một ít ?”

Hoắc Tây : “Ha! Bàn Hằng của nhà họ Tư ở thành phố B mấy chục năm, em trai của cũng là tinh trong giới kinh doanh, nhưng căn cơ thì kém xa so với , thấy là sẽ thua thôi! Thua em trai về nhà cũng ngốc đầu nối với vợ !”

Kiểm soát viên tài chính : “Cô thực sự thương tổng giám đốc Lục!”

Hoắc Tây cũng , cô khẽ thở dài: “Tôi mua ly sữa cho lâu !”

Cô còn nhớ, năm đó cô tìm với tài xế, gặp cô út và Lục Thước.

Đó là đầu tiên cô gặp Lục Thước.

Trắng mịn mũm mĩm, giống với Tiếu Hoắc Táy, cô gần như chắc chắn đây là em trai .

em trai ở trong căn phòng nhỏ như .

Cậu và cô út xếp hàng trời nắng để mua sữa, mua cũng tiếc dám uống…

Hoắc Tây là bao che khuyết điểm.

Ngay cả Lục Thước bây giờ là tổng giám đốc Lục, là nắm quyền tương lai của nhà họ Lục, nhưng trong lòng Hoắc Tây thì vẫn là nhóc đáng thương!

Kiểm soát viên tài chính mau chóng làm việc.

Buổi chiều, Hoắc Tây nhận tin nhắn Zalo của Lục Thước: “Chị, cám ơn chị!”

Hoắc Tây xem khẽ .

Lúc trợ lý của cô ở cửa khẽ : “Luật sư Hoắc, tổng giám đốc của công ty đầu tư Dung Thương đến, chuyện với cô về đoàn luật sư.”

Trương Sùng Quang.

Hoắc Tây ngờ đến, đây là sống c.h.ế.t vẫn từ bỏ? Hoắc Tây nâng mắt lên thì thấy .

Trợ lý chuyện bọn họ, tìm cớ rời .

Hoắc Tây tỏ ý Trương Sùng Quang đóng cửa , đích cô rót nước cho Trương Sùng Quang, đặt mặt chuyện như đang giải quyết chuyện công: “Thật chút chuyện bảo cấp đến là !"

“Tôi gặp !"

Trương Sùng Quang lẽ ở nước ngoài lâu nên chuyện cũng vòng vo.

Cũng may Hoắc Tây cũng mặt dày.

Cô im lặng khẽ : “Đáng tiếc gặp ! Được , chuyện chính !”

Sắp xếp công việc sớm một chút, sẽ còn lý do đến tìm cô nữa.

Lúc bọn họ chuyện công việc, cũng ít trêu đùa lẫn . Đều chuyên nghiệp.

Đao thương môi kiếm, hai bên đều điều kiện lợi nhất! Cuối cùng, là Hoắc Tây nhường một bước.

Trương Sùng Quang ký giấy tờ xong, cô chăm chú, khẽ hói: “Rất thiếu tiền ?”

Cậu tính cách cô, nếu khoản tiền , cô sẽ nhường một bước cuối cùng.

Hoắc Tây thu dọn bàn.

Cô hừ một tiếng “Tổng giám đốc Trương quản !” Trương Sùng Quang cũng giận, rút một điếu thuốc , nhưng châm thuốc.

Cậu ít khi hút thước mặt Hoắc Tây.

Cho dù lúc cô cũng sẽ hút một điếu, nhưng trong tiềm thức để cô hút thụ động, trong ấn tượng của , Hoắc Tây vẫn là cô gái nhỏ mặc chiếc váy liền xinh .

Bây giờ cách trêu chọc !

Cậu hỏi Hoắc Tây: “Là vì Lục Thước ? Tỏi thể giúp !” Hoắc Tây khẽ : “Mới mẻ đấy! Cậu và Lục Thước năm đó quan hệ đến mức mặc chung quần , cùng du học nước ngoài , , bây giờ giúp còn đến điều kiện với nữa!

Trương Sùng Quang, em trai , cho dù nhu nhược cũng sẽ bán chị gái để đối phú quý ! Cậu quên cái suy nghĩ !”

Trương Sùng Quang cô chằm chằm: “Hoắc Tây, đúng là hiểu rõ !”

Cậu cho cô .

Năm đó gửi thư cho cô, bọn họ chia tay , đó quen bạn gái.

Lục Thước và hung hăng đánh một trận.

Sau , bọn họ qua với nữa, trong mấy tiếu bổi nhà Hoắc, Lục, thực hận nhất chính là Lục Thước.

nọ im lặng bất động, ngoài mặt vẫn lịch sự xa cách với .

Hoắc Tây thương Lục Thước, chuyện , Trương Sùng Quang đương nhiên sẽ nhắc đến.

Hoắc Tây hứng thú chuyện vô nghĩa với , cô dậy: “Chuyện thương lượng xong, tổng giám đốc Trương mời cho!” Ánh mắt Trương Sùng Quang sâu thẳm.

Cậu thấp giọng: “Tôi thể mời ăn cơm ! Sắp tan làm , cũng ăn cơm chứ đúng ?”

Hoắc Tây từ chối: “Xin nhé tổng giám đốc Trương, hẹn !” Trương Sùng Quang cũng miễn cưỡng.

Hoắc Tây nhấc nội bộ, gọi trợ lý tiễn , đợi , Hoắc Tây cầm tấm chi phiếu lên, gọi kiểm soát viên tài chính đến, đó chuyến cho Lục Thước.

chỉ là vì Lục Thước, mà còn vì cô út nữa.

Năm đó cô út chịu khổ như , ngoài phận của ông , cũng một phần vì quan hệ thông gia.

Hoắc Tây thích Minh châu.

Có lẽ chạy tới chạy lui, quá căng thẳng, cô chuẩn buổi tối một uống rượu.

Buổi đêm, tại quán bar.

Dù Hoắc Tây mặc đồ công sở, nhưng ngoại hình nổi bật và khí chất của cô quyết định sẽ thiếu làm quen.

quan tâm đến .

Chỉ yên lặng đó, thưởng thức cocktail.

Trương Sùng Quang cách xa mấy mét, im

lặng cô chăm chú, cô thà rằng mau say cũng ăn bữa cơm cùng .

Hoắc Tây cũng thấy .

Hai nhưng lên tiếng…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1490-1500.html.]

Ngay lúc , một đàn ông trông khá bảnh bao đến, mời Hoắc Tây uống một ly.

Hoắc Tây chút phân tâm, cô phát hiện .

Người lớn gan ôm lấy eo cô, kề sát bên tai mấy câu, Hoắc Tây nhíu mày định từ chối, Trương Sùng Quang tiến lên kéo cố áo đàn ông .

Đấm một quyền!

“Mẹ nó mày dám chạm !”

Trong quán bar tiếng thét vang lên, bất ngờ kịp đề phòng lùi đụng bàn.

Thủy tinh vỡ vụn.

Trương Sùng Quang còn sợ đủ, tiến lên kéo dậy, đ.ấ.m một quyền như đánh đầu heo , nhưng tên như tên vô dụng .

Trương Sùng Quang hung hăng đ.ấ.m một hồi, đá mấy đá. Người đất rên rỉ.

Trương Sùng Quang một tấm chi phiếu một trăm nghìn, đó kéo Hoắc Tây .

Từ đầu đến cuối, Hoắc Tây đều bình tĩnh.

Cô sớm qua độ tuổi đôi mươi , đàn ông đánh vì cô, đối với cô mà căn bản một chút cảm động gì, huống chi động cơ của Trương Sùng Quang…

Có lẽ khác , nhưng Hoắc Tây rõ. Trương Sùng Quang chỉ là…

Cậu chỉ là chấp nhận nổi việc đánh mất, chịu nổi việc bởi vì mà chia xa tám năm, là sự thật cả đời về cô cũng còn thuộc về nữa, nên mới hùng hổ như ! Ra đến bên ngoài, Hoắc Tây lạnh nhạt: “Tỉnh táo chứ? Tỉnh thì đưa đến bệnh viện !”

Tay Trương Sùng Quang thương . Xanh tím một mảng.

căn bản để ý, nheo mắt cô chằm chằm, giây tiếp theo cô đè chiếc xe thể thao.

Trương Sùng Quang buổi đêm giống như ban ngày, cả tuấn thu hút!

Cậu giống như một con thú hoang thương !

Cậu vùi mặt gáy Hoắc Tây, khàn giọng đau đớn : “Hoắc Tây, cho làm gì? Làm thế nào, chúng mới thể về quá khứ.”

Hoắc Tây lạnh: "Quá khứ cũng như tuổi tác , !"

Có lẽ là quá yếu đuối, cô đối xử với cũng hơn chút: “Tôi đưa đến bệnh viện!"

Cậu chịu.

Cậu thì thầm: “Bệnh viện Bạch Khởi, sợ câu thấy ghen ?"

Hoắc Tây uống rượu, tay Trương Sùng Quang thì thương, cuối cùng vẫn gọi tài xế trong nhà đến lái xe đưa bọn họ đến bệnh viện.

Kiểm tra một lúc.

Tay Trương Sùng Quang gãy xương, Hoắc Tây cũng cạn lời. “Yếu ớt như còn đánh với làm gì!”

Trương Sùng Quang lên tiếng, để mặc y tá bó thạch cao cho , y tá ít khi thấy đàn ông trai như .

Đương nhiên, cô cũng từng thấy xinh như Hoắc Tây.

Vừa là tinh .

ngũ quan và dáng của cô thể chê , nhất là khi cô mặc sơ mi, n.g.ự.c nở nang eo thon gọn, trông thu hút.

Hộ lý nghĩ cả cốt truyện một trăm nghìn chữ về bọn họ trong đầu.

Phân tâm chốc lát, khiến Trương Sùng Quang đau!

Trương Sùng Quang im lặng vùi mặt bụng mềm mại của Hoắc Tây, Hoắc Tây kéo tóc : “Trương Sùng Quang, sắp ba mươi đấy, còn nghĩ bản là chó con !”

Y tá che miệng .

Trương Sùng Quang dựa Hoắc Tây, khẽ : “Đau thật mà!” Hoắc Tây chán ghét dáng vẻ vô của , cô cảnh cáo : “Quay về thương đấy.”

Trương Sùng Quang nâng mắt.

Cả một lúc lâu, thì thầm: “Tôi thương, nên chịu trách nhiệm ? Nếu chịu chịu trách nhiệm, lập tức tìm đế kiện , đó nộp đơn công khai tòa, luật sư Hoắc, cũng chuyện lan khắp nơi chứ!”

Hoắc Tây lạnh: “Ha! ở nước ngoài cũng chỉ học mấy thứ !”

Cô hỏi ngược: “Tôi chịu trách nhiệm thế nào? Cưới ?”

Trương Sùng Quang huơ huơ tay thương, chậm rãi : “Tôi cũng tham lam đến ! Trước khi tay khỏi hẳn, chỗ , chăm sóc cho .”

Hoắc Tây khoanh tay : “Cố ý thương?” Trương Sùng Quang nhạt.

Cậu đợi quyết định của cô, rõ cô, cô sẽ làm lớn chuyện , một là cô sợ trong nhà thì phiền, hai là sợ kích thích Bạch Khởi.

Trương Sùng Quang cảm thấy bản thật tủi , theo đuổi vợ mà còn lợi dụng tình địch.

Hoắc Tây lên tiếng.

Trương Sùng Quang tạm thời cũng kích thích cô, đến khi xuống lầu lên xe.

Hoắc Tây lạnh nhạt lên tiếng: “Đến chung cư cháu!”

Tài xế lão Triệu như chuyện gì đó, nuốt khan một cái, hỏi thèm một câu: “Vậy Sùng Quang cũng ?”

Hoắc Tây: “Không với bố cháu.”

Lão Triệu vui: “Cô chủ , cô với Sùng Quang ở cùng , đó là chuyện mà! Ông chủ cũng đến tỉnh mất!”

Hoắc Tây ông .

Rõ ràng, Hoắc Tây thể khống chế lão Triệu, lão Triệu bèn im miệng.

Chiếc xe màu đen vững vàng chạy đến lầu chung cư, Hoắc Tây xuống xe, cũng giúp Trương Sùng Quang mở cửa xe.

“Xuống xe.”

Trương Sùng Quang chui khỏi xe, còn với lão Triệu. Lão Triệu cũng nặn nụ , trông còn khó coi hơn cả .

Đêm khuya, Hoắc Tây , Trương Sùng Quang theo .

Đi thang máy, ai cũng gì, Hoắc Tây im lặng tựa tường thang máy, cũng đang nghĩ gì.

Mãi đến khi chung cư.

Hoắc Tây thẳng phòng bếp, buổi tối cô uống ít rượu, vẫn ăn cơm nên đói.

Trương Sùng Quang dựa sô pha nghỉ ngơi. Cô hỏi : “Mì trộn tóp mỡ ?” “Cậu nấu cơm?”

Hoắc Tây cởi áo khoác ngoài, ném lên sô pha: “Không thì ? Làm để hầu hạ chủ đây?”

xong, hai đều im lặng một lúc.

Nhất là Trương Sùng Quang, im lặng cô một lúc lâu mới khàn giọng : “Để làm cho!”

“Không cần!”

“Tay thương nữa, còn hầu hạ cả đời ?” Trương Sùng Quang theo bết, Hoắc Tây lưng với làm đồ ăn đêm, vóc dáng cô cao ráo, chỉ bóng lưng thôi cũng đủ . Cậu tựa bồn rửa chén, yên lặng cô.

Nếu năm đó tuổi trẻ non dại thì cảnh tượng bây giờ sẽ là chuyện hằng ngày của và Hoắc Tây , bọn họ đều sự nghiệp riêng, ban ngày làm, buổi tối về nhà cùng làm cơm, đương nhiên đa phần lẽ sẽ do làm.

Sau đó lẽ sẽ tăng ca, lúc rảnh rỗi thể cùng xem phim. Sau đó nữa, hai đứa nhỏ.

Giống như Lục Thước và Lục Huân .

Yết hầu Trương Sùng Quang khẽ động, bất giác : “Như , cũng .”

Hoắc Tây xắt rau thơm.

Cô rũ mắt nhạt: “Vậy nghĩ cũng thật! Trương Sùng Quang, thời gian sẽ là giới hạn, đợi tay khỏi thì cút về nhà , còn nhiều làm hầu hạ đấy.”

“Nếu chỉ thì ?”

Không từ lúc nào, gần tai

cô, âm thanh dịu dàng giống như lông vũ lướt qua bên gáy cô … Hoắc Tây khựng .

Cô còn kịp gì thì cả xoay . Mặt cô sát ngay bên mặt .

Đập mất là áo sơ mi trắng phau phẳng phiu, còn gương mặt mới mọc một ít râu của Trương Sùng Quang, chỉ ngửi thấy mùi hương cũng đủ thu hút .

“Trương Sùng Quang, làm gì ?” “Hôn !”

Sao đó, tự nhiên mà hôn cô.

Trương Sùng Quang một tay bất tiện, đè Hoắc Tây bồn rửa chén, một tay giữ gáy cô cho cô vùng , đó hòn Hoắc Tây dây dưa dứt.

Hoắc Tây cắn một cái.

Trương Sùng Quang khẽ ngừng , rũ mắt cô, con ngươi đen tuyền đầy cảm xúc vấn vương.

Sau đó, hôn xuống mí mắt cô. Ngậm lấy cô, điên cuồng hôn mút

“Trương Sùng... Quang!” Hoắc Tây giữ lấy mặt đẩy , nhưng cô đánh giá thấp sức mạnh của , cũng đánh giá thấp quyết tâm của , kết quả những tách mà còn hôn sâu hơn.

Sau khi hôn xong.

Trương Sùng Quang l.i.ế.m môi cô, thì thầm: “Cảm thấy ?” Giọng Hoắc Tây khàn: “Cũng tệ! bây giờ thả tỏi , nước sôi , bỏ mì .”

Trương Sùng Quang cũng động đậy gì.

Cậu chỉ chăm chú cô, đó rời , ban công rút một điếu thuốc bình cảm xúc trong lòng.

Lúc ở bệnh viện.

Cậu với bản , chỉ là tiếp xúc thêm với cô, nhưng lừa dối bản .

Cậu làm với Hoắc Tây, từ thể đến tim đều .

Mười phút , Hoắc Tây bưng mì , gọi một tiếng: “Ăn thôi!” Trương Sùng Quang nghiêng đầu qua thì thấy Hoắc Tây cúi đầu xuống, dáng mảnh khảnh và chút yếu đuối hiếm thây, trông thu hút.

Cậu qua xuống ăn một miếng mì.

Ngon hơn nhiều so với tưởng tượng, mùi vị , nâng mắt: “Cậu thật sự làm?”

Hoắc Tây gật đầu: “Chỉ mỗi món !”

Trương Sùng Quang hỏi cô: “Vậy nếu ở đây một tháng, mỗi ngày chuẩn cho ăn món thôi ?”

Hoắc Tây khẽ hừ một tiếng: “Ha! Cũng khó hầu hạ nhỉ! Có đồ ăn là lắm !”

Ánh mắt Trương Sùng Quang sâu thẳm.

Qua một lúc, khẽ : “Đợi tay khỏi , làm cho .” Hoắc Tây nhảy trong, cô khẽ hừ một tiếng: “Đợi tay khỏi ! Cậu nên về nhà ở .”

“Vậy nếu cả đời khỏi thì ?”

“Vậy sẽ tìm đàn ông kết hôn, chán ghét đến chết!”

Trương Sùng Quang tiếp tục ăn mỳ, đợi đến khi ăn gần xong, bổng : “Hoắc Tây, đổi so với lúc nhỏ nhiều!”

Hoắc Tây cũng ăn xong.

nhạt: “! Ai cũng đổi!

Giống như tổng giám Trương cũng trở nên… Đáng ghét!” Trương Sùng Quang khẽ .

Hoắc Tây đá chân : “Đi rửa chén! Đừng nghĩ một tay thì cần làm gì! Tôi chiều .”

“Cậu chỉ chiều Bạch Khởi thôi, đúng ?”

Hoắc Tây dậy, vén tóc lên: “! Nếu thoải mái thì cửa ở bên tay trái đấy!”

Cô trực tiếp tắm rửa, hôm nay thực sự mệt.

Trương Sùng Quang một tay rửa hai cái dĩa, hút một điếu thuốc, Hoắc Tây từ phòng tắm ném áo khoác tắm cho : “Mặc cái ! Ngày mai bảo đưa ít quần áo đến ! Còn nữa… Cậu ở phòng cho khách phía bên .”

Trương Sùng Quang áo khoác tắm trong tay.

Cậu hỏi: “Bạch Khởi mặc qua ?”

Hoắc Tây: “Không mặc thì cởi trần !”

Trương Sùng Quang chậc lưỡi trong khoang miệng, mỗi Hoắc Tây chọc tức c.h.ế.t thì Hoắc Tây duỗi : "Tôi ngủ ! Cậu tự ý !”

Trương Sùng Quang ngăn cô : “Tay tiện, thể chạm nước! Cậu giúp tắm !”

Hoắc Tây tựa cửa phòng tầm, nheo mắt .

lạnh hai tiếng: “Đây mới là mục đích thật sự của nhi Muốn dựa cái ngủ với ? Trương Sùng Quang, tay của sắp phế còn thể nghĩ đến mấy thứ đồi bại ?

Cô thực sự đánh giá thấp độ mặt dày của .

Trương Sùng Quang đến mặt cô, thấp giọng : “Tôi để ý mặt !"

Hoắc Tây gần như nghẹn lời. dám nghĩ tới mà.

quan tâm đến , Trương Sùng Quang kéo cánh tay cô: “ít nhất cũng giúp lau cho , dính dính khó chịu.”

Hoắc Tây vỗ mặt : “Hoặc là nhịn, hoặc là tự lau!” Nói xong, cô phòng ngủ, đóng cửa .

Trương Sùng Quang cửa, tự giễu một tiếng.

Cậu quả thực là đàn ông thích sạch sẽ, thể chịu một ngày tắm, vì vẫn một tay lau , đương nhiên cũng mặc áo tắm .

Trương Sùng Quang mặc quần đen , cầm quần tây và áo sơ mi phòng Hoắc Tây.

Bên trong tối, yên lặng tĩnh mịch. Hoắc Tây vẻ ngủ.

Cậu ngờ cô sẽ ngủ nhanh như , dù cũng đàn ông trong nhà ?

Lúc Trương Sùng Quang bên cạnh Hoắc Tây, một đàn ông nóng hừng hực như , Hoắc Tây lập tức tỉnh dậy.

Mẹ nó!

“Trương Sùng Quang, làm gì?” “Ngủ!”

Hoắc Tây đó, im lặng cảm nhận, đó bật đèn. Trên giường cô thêm một đàn ông đến .

Trên trống trơn, trông cũng tệ, đúng là bổ mắt! Hoắc Tây lạnh lùng liếc : “Tôi đưa về, mời đến làm ấm giường cho ! Nếu tìm làm ấm giường cũng sẽ tìm tàn phế !”

Trương Sùng Quang dựa cô.

Cậu lười biếng tựa đầu giường: “Cậu thể thử xem! Tôi chỉ là tay thương, còn phương diện khác vấn đề gì cả!”

Cậu nghiêng qua, giọng đè thấp chút quyến rũ.

“Hoắc Tây, nhớ lúc nhỏ thích ức h.i.ế.p ! Bây giờ thử ? Có lẽ thử một chút sẽ nghiện thì ?”

Hoắc Tây lạnh: “Không ngờ cũng khá đấy.”

Cô đoán là đuổi , dứt khoát tắt đèn ngủ, trong đêm tối vang lên giọng cô: “Cậu dám động đến , sẽ khiến cả đời chạm phụ nữ đấy!”

Sau đó cứ nóng hầm hầm dẫn sật .

Dáng Hoắc Tây khá cao, nhưng Trương Sùng Quang một mét tám sáu, vai rộng nên ôm lấy cô rõ ràng Hoắc Tây khá nhỏ nhắn, Hoắc Tây im lặng nhẫn nhịn, phát hiện cảm giác ban đêm làm ấm giường cũng tệ.

lưng ném một câu vô tình.

Trương Sùng Quang dán sát, cằm tựa hõm vai cô, khẽ : "Nếu , lúc nào cũng thể!”

Hoắc Tây lạnh với .

Chương 1500 Đêm dài

Cô miệng cứng nhưng thể khá thành thật, lúc mơ màng sắp ngủ, cô lật vùi lòng .

Giống như lúc nhỏ , ôm lấy eo .

Trương Sùng Quang xác định bản thấy cô gọi tên , cô nhỏ giọng gọi Trương Sùng Quang, phía gì đó nhưng rõ, cố gắng nhưng đó Hoắc Tây nữa.

Đêm dài…

Cậu hề buồn ngủ, nhưng vì dục vọng. Mà cuối cùng ôm .

Cho dù là dùng thủ đoạn ti tiện nhất, cuối cùng vẫn ôm lấy … Trong đêm tối, Trương Sùng Quang khẽ động cánh tay thương.

Hoàn hảo như ban đầu, linh hoạt.

Sáng sớm lúc Hoắc Tây tỉnh , Trương Sùng Quang còn ở đây.

Cô dụi mắt dậy.

Trong chung cư yên tĩnh, tiếng động gì.

Chẳng lẽ, ai ngủ cùng , nên chủ vui trực tiếp về ?

Hoắc Tây vui vẻ b.ắ.n pháo!

cô vui mừng bao lâu, bên ngoài tiếng mở cửa, đó còn tiếng chuyện, vẻ như là tiếng phụ nữ, giọng điệu giống như thư ký của Trương Sùng Quang.

Hoắc Tây chạy chân trần

Trong phòng khách, để bốn chiếc va li, cái nào cũng lớn chừng năm mươi cân.

Thậm chí, còn một vài giấy tờ và công cụ làm việc.

Thư ký Trương Sùng Quan thấy Hoắc Tây, chút ngại ngùng gật đầu.

Hoắc Tây khoanh hai tay ngực.

Cô liếc Trương Sùng Quang: “Cậu đây là chuyển nhà ? Trương Sùng Quang, cả đời đấy chứ?”

Trương Sùng Quang kiểm tra đồ đạc.

Cậu bảo thư ký rời , đóng cửa , mới lên tiếng: “Tôi chú trọng đến chất lượng cuộc sống! Cho dù ở ngắn hạn, cũng sống thoải mái!”

Hoắc Tây chỉ đống đồ.

“Cậu như , dọn hết một đống thứ trong nhà ?”

Trương Sùng Quang nhạt: “Tôi căn chung cư, đa phần đồ đạc đều để ở đó.”

Hoắc Tây trừng .

Ha ha, trêu đùa cô , rõ ràng chỗ ở nhưng đến chỗ cô, cô đuổi , cả cả đống đồ .

Trương Sùng Quang lên tiếng: “Tôi làm bữa sáng ! Bánh hành và sữa đậu nành!”

Banh hành, sữa đậu nành… Hoặc Tây qua.

Quả nhiên, bàn ăn, chỉ mà mùi cũng thơm, sữa đậu nành mới nấu, chỉ thôi cũng ăn .

Hoắc Tây gãi đầu: “Vậy ăn xong !”

Trương Sùng Quang , qua, giúp cô vuốt tóc. Sáng sớm, giọng dịu dàng: “Bữa trưa làm cũng ngon! Không nếm thử ?"

Hoắc Tây d.a.o động.

Cô đánh giá một lúc lâu, lúc mới : “Đừng nghĩ làm mấy món thì thể ngủ với , rẻ mạt đầu." Trương Sùng Quang thì thầm: "Thật so với ngủ cùng , càng ngủ cùng hơn.”

 

Loading...