Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1480 - 1489:
    Cập nhật lúc: 2025-10-11 14:08:02
    Lượt xem: 9 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 1480 Quá ngọt ngào!
Lục Huân nhát gan, nhưng lúc vô cùng kiên định.
Người phụ nữ đó cô chằm chằm lâu, bà : “Bình thường thấy cô im lìm chẳng mấy câu, nhưng vẻ ghê gớm, xem thường cô quá .”
Dù bà vẫn can tâm và rút tờ chi phiếu trong túi .
Viết một tờ hai trăm tám mươi ngàn đưa cho Lục Huân, đó bảo Lục Huân cút .
Lục Huân cầm tờ chi phiếu, khi cô dậy lấy hết dũng khí: “Thật bà thật bất lịch sự, cũng bán chiếc váy cưới cho bà .”
Người phụ nữ đó trừng mắt lên, dám tin bản đang điều gì.
Lục Huân thấy bà trời sinh khỏe mạnh, cơ thể nhỏ bé của sợ trụ nối hai cái tát của bà , cô kiên cường nhát gan thu dọn đồ đạt chạy thật nhanh, ngay cả Lục Thước cũng thấy.
Lục Thước chua xót.
Cậu là hiếu nhất Lục Huân là như thế nào. Bình thường to tiếng một chút thôi thì cô sợ.
Còn bây giờ cô đối mặt với sự ác ý ghê gớm, còn khua tay đấu tranh với .
Lục Thước chậm rãi ngoài.
Vị phu nhân cao quý uống xong cà phê và đang định rời , ngước mắt lên thấy sắc mặt tối tăm của Lục Thước đang , phụ nữ nở nụ gượng gạo lắp bắp: “Tổng giám đốc Lục…”
Lục Thước bình tĩnh cầm lấy ly cà phê mà Lục Huân uống. Giây tiếp theo, ly cà phê hắt đầy đầu đầy mặt của phụ nữ đó.
Trong tiệm cà phê đông, bà mất mặt, nhưng bà thể đắc tội với phận của Lục Thước, chỉ thế bấn loạn : “Tổng giám đốc Lục, đây là ? Dù trong công việc chồng cũng qua với .”
Lục Thước lạnh lùng.
“Bẽ mặt nơi công cộng khó chịu nhỉ, nhưng thể bồi thường.” Cậu rút sổ chi phiếu hai trăm tám mươi ngàn đưa cho bà , lúc xé chi phiếu hời hợt: “Mặc dù đây bận, nhưng sức lực để đối phó với một công ty cỏn con thì vẫn .
Người phụ nữ ngơ ngác.
Lục Thước đút quyển sổ chi phiếu và rời với phong thái ngời ngời.
Đi đến cửa, đột nhiên dừng : “Quên cho bà , Lục Huân là vợ .”
Lời dứt, trong tiệm cà phê nổi lên một tràng pháo tay, đa đều là trẻ tuổi.
Bọn họ từ đầu đến cuối, là ai sai , nhưng phụ nữ quá lấn lướt, nên bây giờ ai chẳng thích xem bà bẽ mặt.
Lục Thước đuổi theo ngoài, thấy Lục Huân ở quảng trường. Cô đang ở bồn hoa nhỏ.
Đôi mắt ửng đỏ, giống như một chú thỏ con yếu đuối, đáng yêu đáng thương.
Cô đó lâu, cũng cô lâu.
Sau đó, Lục Thước thấy một nơi bán kẹo bông xa, đến một xâu, cụ già thấy ăn mặc vẻ kỳ lạ, Lục Thước móc tờ một trăm đưa cho ông cụ : “Vợ vui nên dỗ dành cho cô vui.”
Cụ già khiến hàng chân mày giãn .
Lục Thước cho ông thối tiền lẻ, nên ông làm cho Lục Thước một xâu kẹo hình thỏ con, mềm mại đáng yêu.
Lục Thước cầm lấy món đồ đến mặt Lục Huân. Và đưa cho cô .
Lục Huân ngơ ngác một lúc đó ngước mắt lên, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, chỉ là ướt ác hơn một chút.
Lục thước khom xuống đặt cái kẹo trong tay cô . Giọng của dịu dàng: “Có cần trai cũng ? Lục Huân .
Lục Huân những chuyện khác, chỉ sờ đầu cô cô phủi bụi cô : “Đi thôi, đến chỗ bố ăn cơm.”
Lục Huân ngoan ngoãn dắt .
Lòng bàn tay của ấm áp, bóng lưng của tuấn tú, ngay lúc cô cảm thấy chút chuyện hồi nãy chẳng là gì cả.
Ngồi bên trong xe.
Cô thấy chú thỏ đáng yêu nỡ ăn.
Lục Thước thắt dây an xong nghiêng cô : “Nếu em thích thì cho đặc biệt làm cho em ăn.”
“Không cần , sẽ béo lên mất.”
Lục Thước khởi động xe trịnh trọng hùa theo: “Thỏ con thể béo lên một chút cũng .”
Lục Huân trừng mắt .
Cô nhát gan, dù cũng phô trương thanh thế.
Lục Thước cảm thấy một ngày mệt mỏi cùng với sự lo lắng xoa dịu một cách khác thường, nhẹ nhàng nắm tay cô và gọi Tiểu Huân.
Lục Huân ừ trả lời.
Cũng chóp mũi đỏ là vì lạnh vì .
Lục Thước hỏi gì, xe chạy đến phía đèn đỏ, lấy một quyển màu đỏ trong hộc xe đưa qua cho cô .
Là giấy chứng nhận kết hôn.
Lục Huân yêu thích rời tay.
Bức ảnh đó là Lục Thước dụ cô chụp , sẵn. Cô nhịn cứ ngắm mãi, cũng quan tâm đến kẹo bông tay nữa, Lục Thước liền nghiêng sang cô , đôi mắt dịu dàng thành lời…
Cậu động cơ đơn thuần với cô .
khi quyết định ở bên cô thì cho dù chuyện gì xảy đều thế chia lìa bọn họ.
Cậu buông tay, cũng cho phép Lục Huân buông tay. Lục Thước tính cách của bá đạo, nhưng cô ngốc Lục Huân vẫn luôn ghi nhớ điểm của ây, những điều làm tổn thương cô nhớ.
Ngốc nghếch như thế mà cho ngoài đời thì nguy hiểm bao, vẫn là thích hợp cho làm cô vợ nhỏ của .
Cuối cùng Lục Huân ngắm đủ , cô ngước lên bắt gặp ánh mắt của Lục Thước, cô càng hổ yên và dám tiếp tục .
Lục Thước mỉm .
Nửa giờ , chiếc xe lái căn biệt thự mà Lục Khiêm mua năm đó.
Đầu xuân, cây cối trong vườn đều đ.â.m chồi non. Một màu xanh non.
Lục Huân xuống xe chạm nó, Lục Thước lừa cô là côn trùng, Lục Huân sợ hãi co trong lòng , Lục thước bèn cúi đầu xuống gặm mũi cô và thì thầm: “Sợ côn trùng nhỏ mà sợ con bọ to, cứ xem.”
Lục Huân ở bên lâu nên cũng từ từ hiểu những sự vật đó. Bình thường Lục Thước những chuyện .
Lúc như khiến cô đỏ mặt, một lúc lâu cũng chẳng đỡ lời nào.
Lục Khiêm chống nạnh ở cửa.
Người cha như ông bận rộn cả ngày, bận một bữa ăn thịnh soạn, mới rãnh một chút thấy con trai trêu ghẹo con gái, tuy rõ đang gì, nhưng dù cũng chẳng là lời ho gì .
Lục Khiêm bập bập điếu thuốc.
“Ăn cơm thôi, đêm muộn mà trong gió sợ Tiểu Huân cảm lạnh , bạn trai như con là do ông cha đây dạy con đấy ?”
Lục Thước quàng vai cô gái.
Cậu đĩnh đạc : “Là chồng, tụi con đăng ký kết hôn .”
Cậu sợ lớn chuyện, còn lấy giấy kết hôn đưa cho cha xem, khoe khoang một hồi.
Lục Khiêm một lúc.
Thật ông bất ngờ, là ông tán thành bọn họ kết hôn, chỉ là ngờ con trai kiên quyết như , sẽ thích Lục Huân như .
Lục Khiêm trầm tư.
ỏng nhớ về năm đó, kỳ thực tình yêu của Lục Thước đối với Tiểu Huân giống ông đối với Minh Châu năm đó.
lúc đó ông dứt khoát như Lục thước.
Có thể vì ông qua hàng ngàn con thuyền , còn đến nay Lục Thước chỉ mỗi Tiểu Huân.
Ông gì một hồi lâu.
Lục Huân chút căng thẳng, tay cô ngoắc tay của Lục Thước, cô gì thì Lục Thước cũng cô đang nghĩ gì, cô đang quan tâm đến suy nghĩ của bổ , sợ ông vui.
Lục Thước : “Bố, là bố đang vui ngây ngất ?”
Lục Khiêm cầm giấy kết hôn đánh đầu : “Con làm phản .”
Sau đó ông Lục Huân: “Sau gọi là bố .”
Cánh mũi Lục Huân chua xót.
Lục Khiêm dang cánh tay , cô do dự một lúc mới đến ôm ông. Lục Khiêm xót xa.
Đáng ông nên chăm sóc nhiều hơn khi cô còn nhỏ, hoặc là trao cho cô một cái ôm, nhưng hôm nay nhiều năm như , cô trở thành con dâu của thì ông mới thể ôm cô gái .
Tốt , ông cũng gì với cô ây. Ngay cả con trai ông cũng tiễn .
Lục Khiêm đưa tay xoa đầu cô : “Bố bảo Lục thước lên món, con lên lầu thăm , bà đang lục tung tủ để tìm nhiều thứ trao cho con đấy.”
Lục Huân .
Lục Khiêm thích, cũng chút thương cảm và vỗ về cô . Lục Huân lên lầu.
Lục Khiêm kẹp một nửa mẫu thuốc là hỏi: “Nói chuyện với bên nhà họ Tư như thế nào ?"
Vẻ mặt Lục Thước nghiêm .
Cậu vẫn báo chuyện với Lục Khiêm, hạ giọng : “Không đến cả.”
Sắc mặt chút xơ xác.
Lục Khiêm đánh giá vẻ mặt con trai , và cũng đoán tâm tư của , xóa sổ nhà họ Tư ! “Bố, bố phản đối ?” Lục Thước hỏi.
Lục Khiêm liếc con trai, một lúc mới vỗ vai và : “Nhiều năm bố tiện để làm, con làm cho bố,
cũng , chỉ là Lục Thước , bây giờ con vợ, đương nhiên sự nghiệp quan trọng cũng thế làm lơ gia đình, năm đó bố quá quan trọng sự nghiệp nên xa cách con nhiều năm.”
Không hối hận là giả.
Vào mỗi sáng khi thức dậy những sợi tóc bạc trong gương, ông khỏi nghĩ ngợi.
Nếu như bỏ phí những năm tháng thì bao. Tóm Lục Khiêm chút phiền muộn, ông nhà .
Lục Thước chút xúc động, cửa lặng lẽ hút xong điếu thuốc mới chuẩn cơm tối.
Trên lầu, Lục Huân phòng ngủ.
Minh Châu đang say mê đầu lui cũng tự nhiên” “Tiểu Huân đến .”
Lục Huân ừ một tiếng.
Cô đến xổm xuống bên cạnh Minh Châu, khẽ gọi một tiếng .
Minh Châu sửng sốt.
Khoảnh khắc bà đầu mỉm : “Đăng ký với Lục Thước ?”
Lục Huân ừ.
Minh Châu hỏi nữa, bà bảo Lục Huân mang những hộp châu báu đến ghế sofa, than vãn: “Những thứ đều là của bà cụ và bà ngoại của Lục Thước tặng năm đó, cả dì Ôn của con cho nhiều, đeo hết .”
Lục Huân lời, cô chuyến qua từng hộp từng hộp
Minh Châu đầu âm thầm đắc ý. Bà thêm một tay sai.
Đợi thu dọn xong thì Minh Châu lấy từng thứ từng thứ cho Lục Huân xem, đó lẩm bẩm một mang những thứ đó hợp, Lục Huân mang những thứ hợp, còn những thứ hợp với Lục U nữa.
Sau đó Lục Huân năm bộ.
Trong đó một bộ kim cương hồng, là khi Minh Châu và Lục Khiêm kết hôn là của hồi môn của bà Hoắc.
Minh Châu cho Lục Huân.
Lục Huân dám nhận, cô nghĩ rằng bộ châu báu nên cho Lục U.
Minh Châu quan tâm: “Khi nó kết hôn thì tìm đồ cho là .”
Lục Huân từ chối nữa.
Cô âm thầm nghĩ, đợi đến khi Lục u kết hôn, nhất định cô sẽ bám Lục Thước để cho đồ nhất, cho dù là đưa yêu cầu nên thì cô cũng đồng ý.
Cô suy nghĩ mãi, suy nghĩ đến chuyện xiên vẹo thì đỏ mặt. Minh Châu thấy kỳ lạ: “Sao mặt của Tiểu Huân đỏ ?”
Lục Huân khỏi hổ, vội vàng tránh, Minh châu là từng trải cảm tình của cô và Lục Thước .
Lục Huân xuống lầu . Minh Châu lặng lẽ một lúc.
Chuyện năm đó là
để ý, chỉ là bà chỉ là vợ của Lục Khiêm mà còn là của Lục Thước, Lục Thước thích Tiểu Huân.
Tiểu Huân cũng thích Lục thước.
Biểu cảm của cô thích thú bao.
Tiểu Huân thể khiến Lục Thước vui vẻ, quãng đời còn đều vui vẻ thì bà còn gì đề lo lắng nữa chứ.
Xuống lầu, Lục Huân cầm một cái hộp nhỏ xuống Tâu, Lục Thước đang dọn xong bàn ăn đợi ăn cơm, thấy cô xuống lầu thì mỉm : “Mẹ cho ?'
Lục Huân gật đầu, cô bảo giữ giùm vì quá quý giá. Lục Thước bận trong bận ngoài.
Cậu cởi áo khoác ngoài từ lâu, chỉ còn một chiếc áo len màu xanh đậm cực kỳ .
Cậu xoa đầu Lục Huân khẽ : “Em tự giữ lấy , sẽ lắp em một két an trong nhà cho em, lắp một cái to một chút, mỗi năm đồ mà tặng em thì em cứ để trong đó, đợi khi già thì đem chia cho dâu con chúng .”
Lời vẻ ngại.
Lục Huân chịu: “Em sinh nhiều như .”
Lục Thước con cái, lẩm bẩm: “Hai đứa ?”
Cậu em gái, ấm của em. Lục Huân khịt mũi coi như đồng ý.
Lục Khiêm bọn họ sến sẩm, cảm thấy ngọt đến mức sâu răng, đứa con trai của ông quả đúng là con hơn cha .
Cả nhà sôi nổi ăn cơm.
Sau bữa cơm, Lục Khiêm giữ bọn họ , đuổi bọn họ đến nơi gọi là thế giới của hai .
Lục Huân cảm thấy thỏa đáng.
Lục Thước cầm áo khoác lên phủ lên vai Lục Huân: “Vậy bố , tụi con đây, cuối tuần con đến ăn cơm.”
Lục Khiêm khẽ hừ: “Muốn đến thì đến cho sớm để làm cơm cho bố.” Lục Thước .
Khi thì ôm Minh Châu: “Mẹ, con với Tiểu Huân đây.” Minh Châu tiễn bọn họ đến cửa, con trai mở cửa xe cho con dâu, còn che đỉnh đầu xe để hộ tống lên xe, bà khỏi cảm thán.
“Bọn trẻ thật sự lớn .”
Lục Khiêm trong lòng bà đa cảm nên ôm lấy bà : “Sao, lẳng lặng già đấy ?”
Minh Châu dựa vai ông.
Bà suy nghĩ, thể chê ông già chứ.
Cho dù đến tuổi thì Lục Khiêm vẫn sức hút, ngoài cũng sẽ phụ nữ ông, hơn nữa ông chăm sóc , phụ nữ nên hưởng giống như bà cũng ít.
Hôn nhân nhiều năm như bà hạnh phúc. Lục Thước đưa Lục Huân rời .
Cô vốn tưởng rằng sẽ đưa về nhà, nhưng khi xe một đoạn cô mới phát hiện , con đường đưa đến nơi bọn họ từng sống chung.
Lục Huân nghiêng đầu
Trong đêm tối, Lục Thước chuyên tâm đường phía ừ một cái.
“, đến đó.”
“Tiểu Huân, đêm nay cũng xem như là đêm tân hôn của chúng , đến đó ở một đêm.” Lục Huân cảm thấy hổ.
Cô quá hiểu , nên khỏi nhỏ tiếng phản kháng: “Anh luôn lý do, chúng tổ chức hôn lễ thì là đêm tân hôn, mỗi … mỗi tìm cái cớ thì luôn…”
Cô tiếp.
Lục Thước sờ chiếc cằm trơn bóng xinh liếc cô : “Anh luôn làm ?”
Cô chịu mắc lừa.
Lục Thước mỉm thẳng : “Anh luôn làm hăng đúng ?”
Lục Huân cảm thấy hổ.
Lúc đầu khi cô ở bên , là một thanh niên bình thường như thế, là tuấn tú như thế, bây giờ thật sự dày mặt tiết lộ , gì cũng , nhưng cô thực sự nổi giận.
Đương nhiên là Lục Thước hiểu cô .
Cậu cũng định tém , thích chọc cô và cô đỏ mặt.
Chiếc xe vững vàng về.
Xe dừng lầu, hai đều ngơ ngác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1480-1489.html.]
ở đây từng ném cô xuống đây, và cô thút thít trong mưa.
cách nửa năm , theo đuổi cô và biến cô thành bà Lục.
Một lúc lâu , Lục Thước tháo dây an chồm sang hôn cô .
Cậu hôn thành khấn, thậm chí đôi môi nóng bỏng chút run rẩy, đủ để thấy nội tâm kích động.
Hôn xong thì thầm: “Tiểu Huân, chúng là vợ chồng .” Tay Lục Huân vòng ôm lấy cố của .
Trong ngày thường cô ít khi chủ động, hoặc là vì danh bất chính ngôn bất thuận, nhưng bây giờ là chồng của cô , bộ thể đều là của cô , cô cần kiêng dè, cũng cần tém tóm .
Lục Huân ngậm lấy môi của .
Cô non trẻ thuần thục nhưng hôn thật lòng. Lục Thước tận hưởng sự chủ động của cô , hôn một lúc thì dứt khoát ôm cô lên , hôn thì thầm: “Lên lầu nhé?"
Lục Huân chút ngại ngùng.
Chuyện nam nữa, nước chảy thành sông là nhất, Lục Thước thẳng như cô thật sự chút quen, vì thế chút ý giả vờ chối từ.
Sao Lục Thước .
Một tay mở cửa xa, yêu thương bế cô xuống xe, áo khoác của còn khoác lên cứ như bế cô thang máy lên lầu.
Lục Huân mặc áo lông màu trắng rộng rãi, giống như chú thỏ co rúc trong lòng .
Vừa dễ thương ngoan.
Đến thang máy, Lục Thước chút nhịn , hôn đầu mũi nhỏ của cô.
Yêu rời .
Cánh mũi của Lục Huân run nhẹ, gọi một tiếng: “Lục Thước.” Lục Thước lên tiếng, cứ như cô chằm chằm, ánh mắt dịu dàng.
Thang máy ting một tiếng mở …
Bên ngoài , là chủ của đối diện.
Người đó bất ngờ chằm chằm bọn họ, một hồi lâu mới chào hỏi: “Anh Lục, lâu thấy hai !”
Lục Thước mỉm : “ ! Khoảng thời gian về quê một chuyến! ô… Đây là vợ của , chúng kết hôn !”
Người đó bất ngờ hơn, lúc còn tưởng rằng bọn họ chia tay chứ. Anh nhanh chóng chúc mừng.
Lục Thước chuyện phiếm mấy câu, trong đó lúc đó vẫn luôn bỏ Lục Huân xuống, Lục Huân khá ngượng nhưng cô cũng thích hợp xuống, cái ôm của Lục Huân quá ấm áp.
Cậu trai, cô thích bế.
Lục Thước một tay mở cửa, bế cô gái của nhà.
Trong căn hộ đầy hoa hồng, từ phòng khách đến phòng ngủ đều … Trên ga giường màu đen để một hộp Tiffany, bên một cành cây hoa hồng dài.
Trong hoa hồng là một chiếc nhẫn kim cương.
Môi của Lục Huân run rẩy, cô làm bà Lục nhỏ, nhưng cô thật sự cô thể nhiều như .
Lục Thước cầm chiếc nhẫn đó lên.
Cậu cúi đầu chăm chú Lục Huân, chữ nghĩa nào chỉ là nhẹ nhàng đặt chiếc nhẫn ngón tay của Lục Huân.
Bọn họ im lặng lâu.
Cuối cùng Lục Thước ôm cô lòng, là dịu dàng hôn cô đó nụ hôn trở nên dữ dội.
“Lục Thước.”
Cô bất lực gọi tên , giọng run.
Lục Thước nhẹ nhàng vén váy cô , bên trong là một bộ ren, ánh lên cơ thể của cô gái trẻ, trơn bóng động lòng .
Lục Huân căng thẳng.
Cho dù động tác của Lục Thước nhẹ nhàng, nhưng đối với Lục Huân gian nan giống như d.a.o cùn .
Ánh mắt của chút nóng bỏng, là ánh mắt đàn ông phụ nữ.
Cậu ở mép giường, Lục Huân lên ở chân.
Nước da trắng dán chặt quần tây màu xám của , lộ vẻ uỷ mị, Lục Huân nhỏ tiếng gọi Lục Thước, ùm một tiếng mở lấy bộ đồ ngủ ren từ trong hộp .
Đây là đêm tân hôn của bọn họ.
Cậu cho cô mặc cái khác, cơ thể trắng ngần đó chỉ mặc chất liệu tơ ren mềm mại, dường như che hết bộ nhưng gần như che gì, cô ngại ngùng che cơ thể .
Lục Thước cúi đầu, hôn cô cách lớp áo.
Vật nhỏ Lục Huân ngại ngùng như thế, mặt nhỏ của cô bất lực dựa vai , mặc cho làm gì, nhưng Lục Thước chê đủ, cô cũng như thế với bản .
“Lục Thước!”
Cánh mũi của Lục Huân run, cô sợ hãi mong chờ.
Bọn họ là đầu của , tất cả kinh nghiệm bọn họ đều cho đối phương, tất cả đều mới lạ và kích thích…
Giọng của Lục Thước khàn khàn: “Anh tắt đèn.”
Đèn tắt , vật nhỏ đó to gan hơn nhiều, cô là vợ của Lục Thước, cô thể làm tất cả việc ở của , Lục Thước sờ mặt nhỏ của cô thở dốc vô cùng.
Tình đến lúc nồng nàn, Lục Thước mở đèn… Lục Huân trốn ở trong lòng .
Cậu quá hư ! Rõ ràng là tắt đèn!
Lục Thước tì môi cô hôn, giọng cũng khàn đặc: “Tiểu Huân, thấy em.”
Lục Huân vẫn ngại ngùng, nhưng cô đồng ý khiến vui.
Cô ôm cổ của hôn, cho dù ngại ngùng cò cũng chủ động yêu . Lục Thước ôm eo nhỏ của cô hôn dỗ dành cô làm… Mọi thứ kết thúc là ba giờ sáng.
Lục Thước còn đủ.
Lục Huân chịu nữa, gọi mấy tiếng trai mới miễn cưỡng bỏ qua.
“Bế em tắm?”Giọng của khàn.
Lục Huân mệt , cô chịu cứ ở trong lòng , chuyện với .
Lục Thước nhẹ ôm cô vợ nhỏ tân hôn những chuyện khi du học, một chút thì cô ghen hỏi ở nước ngoài bạn gái .
Lục Thước nhéo mũi nhỏ của , hỏi ngược :” Anh , em ?”
Lục Huân đỏ mặt.
Vấn đề bọn họ thảo luận nữa, cô ở trong lòng , nhịp tim của mà trong lòng ngọt ngào an yên, cô nhẹ nhàng chạm nhẫn kết hôn của nhỏ tiếng : “Em là bà Lục !”
Lục Thước cô: “Không chỉ chồng, bố hằng mong ước cũng .”
Lục Huân cho bậy.
Cô ôm , cơ thể mềm mại lộn xộn ở trong lòng, Lục Thước thể chịu vì thê’ đè cô dỗ thêm một nữa, kết thúc Lục Huân trực tiếp ngủ tiếp .
Lục Thước buồn ngủ.
Trong lòng kích động bình thản, là cảm giác nó .
Cậu hôn cô gái trong lòng đến ban công ở bên ngoài hút điếu thuốc, cuối cùng về phòng ôm cô gái ngủ.
Buổi sáng, Lục Thước dậy nấu cơm. Tài nấu nướng của Lục Thước tồi, chỉ bữa sáng còn chuẩn cho Lục Huân bữa trưa. Cơm chiên xúc xích.
Còn một phần canh trứng đều để ở trong tủ lạnh, cô ăn thì hâm nóng là .
Chuyện ở công ty Lục Thước nhiều thể luôn ở cùng cô, nhưng ở riêng với cô, khi rửa mặt ở mép giường nhéo nhẹ khuôn mặt cô gái.
Lục Huân tỉnh .
Khuôn mặt trắng, tóc dài màu đen đầu gối, vẻ .
Lục Thước khom lưng hôn môi cô, thấp giọng : "Ngủ thêm chút nữa! Buổi trưa nhớ dậy ăn, để trong tủ lạnh , rảnh thì xuống xem tivi, những ngày chúng đều ở đây.”
Sự thật là chuẩn biệt thự.
đang sửa chửa dọn làm cũng nửa năm. Nửa năm ở đây với Lục Huân.
Lục Huân khá lời , cô gì hết nên ngoan ngoãn gật đầu.
Khi sắp , cô đột nhiên kéo tay . “Làm ?”
Tối hôm qua thoải mái , Lục Thước quả thật cần quá ấm áp ôm ở trong lòng dùng thảm quấn .
Lục Huân đưa cánh tay trắng , ôm lấy cổ .
Cô cắn môi nhỏ tiếng : “Tối hôm qua dùng cái đó! Trước đó đều dùng!”
Lục Thước hiểu, cô sợ mang thai.
Lục Thước hôn cô: “Chúng là vợ chồng, mang thai thì sinh, Tiểu Huân của chúng sẽ làm .
Bởi vì cô mà mâu thuẫn với nhà họ Tư, lúc cô thật sự làm vướng chân .
Lục Thước thấp giọng: “Có thì sinh! Bận nữa cũng chăm sóc !”
Lục Huân ừm một tiếng.
Sau đó chồng mới cưới của cô chút nghiêm túc, nhẹ nhàng sờ mặt cô hỏi cô như thế nào, khác gì với lúc , Lục Huân đỏ mặt đau chịu .
Cô đẩy công ty.
Tay của Lục Thước đưa trong áo ngủ của cô, sờ nhẹ chút lầm bầm: “Như cũng cảm giác ? Buổi tối về đút em tiếp.” Lục Huân dùng thả nhỏ quấn lấy bản , chịu chuyện với nữa.
Lục Thước tha cho cô, thấp nhà vệ sinh.
Chút nữa ôm cô cùng với thảm hôn lâu mới rời .
Cậu rời , Lục Huân từ trong chăn chui mặt đỏ sự ngọt ngào nên lời.
Thì đây chính là kết hôn!
Cô vui mừng lăn lộn ở giường, một lúc nhẫn ở tay, yêu rời.
Ngay cả bữa trưa mà Lục Thước làm cho cô cũng ăn còn hạt nào.
Buổi chiều năm giờ, Lục Thước gọi điện thoại cho cô chút nữa sẽ về nấu cơm cho cô.
Lục Huân cảm thấy cực khổ.
Cô nhỏ tiếng bản cũng nấu cơm, Lục Thước trái ngăn cản đợi tài nấu nướng của bà Lục nhỏ.
Lục Huân thức ăn trong tủ lạnh nhiều.
Cô cầm theo bóp tiền đến siêu thị gần đó cũng xa chỉ năm phút bộ là tới.
Cô nấu cơm nên chỉ mua nguyên liệu đơn giản nhất, chuẩn tra mạng để học làm, ngờ đợi cô đến lầu thấy một chiếc xe đua màu đỏ.
Biển xe chút quen gần mới thấy là Tư An Nhiên.
Tư An Nhiên rõ ràng là từ công ty đến, là bộ đồ công sở màu trắng, trông nho nhã phóng nhưng sắc mặt tiều tụy rõ ràng.
Bởi vì Lục Thước mà cô ở công ty bao vây tứ phía.
vốn dĩ cô là thừa kế nhà họ Tư xem trọng nhất, nhưng bây giờ chắc chắn nữa, gia tộc bắt đầu âm thầm bồi dưỡng thế hệ mới, Tư An Nhiên chắc chắn lật cục diện .
Cách duy nhất chính là thuyết phục Lục Thước tha cho nhà họ Tư. Lục Thước bây giờ giống như một con ch.ó điện, cứ cắn nhà họ Tư. Tư thế đó địch thương mười nghìn, tự tổn thất tám nghìn.
Tư An Nhiên bàn bạc với Lục Thước nhưng bắt máy của cô cũng chịu gặp cô .
Cô Lục Huân ở đây nên tìm đến.
“Có thời gian chuyện ?” Tư An Nhiên túi trong tay Lục Huân, túi trong suốt che gì, thậm chí cô còn thấy trong đó một miếng thịt ba rọi.
Lục Thước thích như ?
Cô ít nhiều xem thường Lục Huân.
Lục Huân cảm thấy cần thiết chuyện.
Tư An Nhiên cản cô : “Lục Huân, cô cướp mất Lục Thước từ trong tay tòi cần trao đổi ?
Lục Huân mở to mắt.
Cô loại như Tư An Nhiên lăn lộn thương trường làm, ăn tài ăn , nhưng cô ngờ mặt cô cũng đau mà đổi trắng đen.
Lục Huân nhỏ tiếng hỏi ngược : “Cơ hội đặt mắt cô, là cỏ nắm chắc thể trách khác?
Tư An Nhiên:…
Cô mà một hồi lâu cũng tìm lợi đế phản bác, chút tức giận ngờ tới Lục Huân đồng ý: “Đối diện một tiệm cà phê, đến đó !”
Tư An Nhiên ý : “Không mời lên chơi ?”
Lục Huân thành thật : “Cô khá xinh . Tôi dẫn phụ nữ xinh về nhà, lỡ như dụ dỗ chồng thì làm ?
Tư An Nhiên cô chọc tức.
Cô quán cà phê còn giận dữ gọi cho Lục Huân một ly cà phê đầy đường, nhưng Lục Huân chịu uống cô chuẩn mang thai.
Tư An Nhiên cái túi đựng thịt ly cà phê đó. Trong lòng vô cùng khó chịu.
Cô thốt lên: “Nếu như Lục Thước thực sự yêu cô sẽ mời giúp việc nấu cơm cho cô, cho cô đồ thức ăn ngon mà để cô sống như một phụ nữ của gia đình.”
Trong mắt Lục Huân khá đơn thuần: "Những thứ đó bố cho !"
Cô sợ Tư An Nhiên hiểu, nhỏ tiếng : “Là bố của Lục Thước, bây giờ cũng là bố của ! Ông tặng biệt thự và nhiều tiền, nếu lầm thì cả đời cần làm việc cũng đủ dùng!”
Còn thể mấy đứa nhỏ, đứa nào cũng trắng trẻo mập mạp. Lời đơn thuần tổn thương nhất.
Tư An Nhiên đến mặt trắng bệch.
Bố của Lục Thước cũng chính là chú Lục của cô , cô tưởng cho rằng ông tán thưởng bản , cô cũng từng đến nhà họ Lục làm khách, nhưng đàn ông nho nhã đó từng thái độ rõ ràng. Lục Huân mặt cô trắng bệch, nhẹ giọng : "Cô Tư, cô khỏe ?"
“Tôi mang thai ! Là con của Lục Thước!”
Lục Huân cô, Tư An Nhiên cảm giác thắng, cắn c.h.ế.t buông: “, mang thai !”
Cô đợi cô gái .
Lục Huân lắc đầu: “Cô dối! Nếu như Lục Thước thật sự đụng cô thì chứng tỏ cũng thật sự thích cô, sẽ tìm ! Cô Tư cô luôn tự hào xuất cao quý, cô ở bên ngoài bôi nhọ xuất của nhưng bây giờ cô đang làm chuyện cô ghét với cô ghét ?”
Tư An Nhiên từ từ siết chặt ngón tay.
Chút nữa, cô : “Cô gái đơn giản giống như cô thể ở bên Lục Thước bao lâu?”
Cô nhặt miếng thịt đó lên, vẻ mặt chê bai.
“Lục Thước cần một kề vai sát cánh với .”
Lục Huân cảm thấy tiếc miếng thịt ngay lúc miếng thịt đó khác lấy .
Cô đầu . Vậy mà là Lục Thước.
Người đó ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi trắng bên ngoài là áo khoác màu xám, trông lạnh lùng.
Lục Thước đặt miếng thịt trong túi,
Cậu Tư An Nhiên, lạnh: “Tôi thích kiểu gì cần cô Tư phiền lòng! Ngoài cho dù ngày nào cực kỳ nghèo khó cũng sẽ để cô bỏ vì mưu sinh!
Đàn ông nhà họ Lục bọn họ đều bảo vệ phụ nữ.
Tiểu Huân thế làm việc cô thích, nhưng kiếm tiền nuôi gia đình thì để đàn ông.
Còn về việc cô thích xuống bếp đó là thú vui của bọn họ.
Không liên quan gì đến khác!
Toàn Tư An Nhiên run rẩy, cô Lục Thước quen thuộc cầm túi lên, một tay ôm Lục Huân ngoài..
Ánh mắt chiếu lưng , cao quý như !
Không kỹ thịt heo trong tay cũng ngờ , đàn ông xuất như đồng ý nấu cơm cho phụ nữ.
Tư An Nhiên đột nhiên hiểu Lục Thước mà cô thấy Lục Thước thật sự.
Lục Thước đầy khói lửa ở mặt là đồng ý cho Lục Huân thấy, cũng chỉ đồng ý cho Lục Huân thấy… Đợi Tư An Nhiên hiểu thì lệ đầy mặt từ sớm.
Bên ngoài quán cà phê, Lục Thước bắt đầu mắng . “Sau lạ kêu em, ?” Lục Huân ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Thước miếng thịt, : "Miếng thịt mỡ chút, chuyện mua thịt kêu , ?”
Lục Huân ngoan ngoãn gật đầu. Lục Thước mãn nguyện !
Cậu sờ đầu cô, : "Chút nữa nấu khoai tây hầm thịt cho em, ăn thêm chén cơm nữa! Em ăn đứa nhỏ cũng ăn!”
Lục Huân phản kháng: “Còn con mà!"
Lục Thước liếc cô một cái: "Em đang nghi ngờ năng lực của ?” Cô dám!
Lục Huân ngoan ngoãn theo câu về nhà, giống như cô vợ nhỏ .....
