Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1450 - 1459:
    Cập nhật lúc: 2025-10-11 14:06:37
    Lượt xem: 12 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 1450 Hoắc Tây ngoài
Trương Sùng Quang tựa cửa nhà cô, mặc một chiếc áo bông màu đen, tay xách một túi giữ nhiệt, vẻ đợi lâu.
Hoắc Tây ngoài.
Cô , ánh mắt sâu thẳm.
Cửa thang máy, mở đóng, đóng mở…
Cuối cùng, cô miễn cưỡng , lấy thẻ quẹt mở cửa lớn.
Trương Sùng Quang với cô, cô ngăn cản, chỉ đem túi xách ném lên ghế sô pha, cởi áo khoác nhoài lên ghế sô pha…
Cô mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ, phía là quần dài màu đen. Rất nữ tính.
Trương Sùng Quang đặt đồ trong tay lên bàn lên tiếng: ”Tôi pha giải rượu cho , ngoài còn làm thêm hai món bánh ngọt, đều là món thích ăn khi còn bé?”
Hoắc Tây vẫn chớp mắt.
Trong chốc lát, cô nhẹ nhàng nở nụ , trong giọng mà chút nũng nịu mà ngày thương : “Trương Sùng Quang, hiện tại thích ăn cái gì, ?”
Thân thể Trương Sùng Quang cứng đờ.
Cậu Hoắc Tây, Hoắc Tây né tránh ánh mắt của , thậm chí còn nhẹ nhàng đá văng đôi giày cao gót của … và đó nó bắt đầu như thế nào.
Lúc tỉnh táo thì cả hai hôn .
Trương Sùng Quang ôm eo cô, gần như tham lam cắn nuốt tất cả của cô, tiếng thở dốc thể kiềm nén quanh quẩn trong nhà, âm thanh khiến mặt đỏ tim đập.
Mười ngón tay của Hoắc Tây luồng mái tóc đen của . Cùng điên cuồng hôn môi.
Hôn nghiêng ngả lảo đảo, ngón tay cô khẽ ấn một cái, khóa thắt lưng của mở , vật nhỏ tinh xảo lóe lên ánh bạc tản hai bên, vạt áo sơ mi màu trắng của Trương Sùng Quang tuột .
Hoắc Tây ôm cổ , hôn môi lẩm bẩm: “Tồng Giám đốc Trương, kỹ thuật hôn tệ.”
Khuôn mặt Trương Sùng Quang ửng đỏ.
Yết hầu của lăn lộn lên xuống, đó liền hôn cô mãnh liệt, ôm cô phòng ngủ chính, khắp nơi đều là mùi hương của phụ nữ… Trương Sùng Quang nâng cô lên, một tay chống giường, kích động hôn môi.
Đang lúc nóng bỏng, cùng kết hợp.
Hoắc Tây khẽ vuốt ve khuôn mặt của , đầu ngón tay chọc giọt mồ hôi to như hạt đậu, cô khẽ.
Trương Sùng Quang cắn quai hàm, tức giận tấn công cô! Lúc kết thúc là hai giờ sáng.
Trương Sùng Quang vẫn thỏa mãn, nhưng Hoắc Tây chịu nổi nhu cầu thái quá của , cô vỗ nhẹ mặt : “Đừng tham lam quá.”
Cô xong liền quấn khăn trải giường tắm.
Trương Sùng Quang dậy, hút điếu thuốc, chờ Hoắc Tây để chuyện.
Hoắc Tây tầm năm phút đồng hồ thì trở , thấy đang tựa đầu giường suy nghĩ, cô nhẹ nhàng nở nụ xốc chăn lên xuống, đó nhắm mắt : “Lúc , nhớ tắt đèn bên ngoài, thích sáng quá.’’
Trương Sùng Quang nhíu mày: “Cậu đuổi ?"
Có đàn ông nào giống như chứ, hầu hạ cô thoải mái từ trong ngoài, còn chịu lạnh về nhà?
Hoắc Tây mở mắt: “Nếu thì ! Cậu còn định ở chỗ ?"
Trương Sùng Quang xoay đè cô : “Chúng như , chẳng lẽ cho một lời giải thích ?”
Hoắc Tây mở to mắt: “À! Buồn thật! Cậu mang theo đền thờ trinh tiết tới đây ? Chẳng lẽ sảng khoái, thoải mái ư?”
Trương Sùng Quang nghiến răng nghiến lợi: “Tôi nghiêm túc ở bên !”
Hoắc Tây vỗ nhẹ mặt : “Muốn ở bên cũng ! ngoan ngoãn lời, ví dụ như tranh giành tình nhân… À, quên cho , sáng mai Bạch Khởi sẽ mang bữa sáng tới đây, đối xử với một chút.”
Vẻ mặt Trương Sùng Quang cực kỳ khó chịu.
Hoắc Tây đẩy qua một bên, duỗi thẳng thể, thèm để ý : “Tôi thấy vẫn luôn quấn quít lấy nên mới phá lệ bố thí một , kỹ thuật khá đấy!”
Trương Sùng Quang cũng là kiêu ngạo…
Hoắc Tây thực xem như trai bao, khó trách cửa cô chủ động như , thì cô coi gì, quan hệ xác thịt , cô cũng coi gì.”
Cậu dậy mặc quần áo.
Chỉ chốc lát , cửa đóng sầm .
Hoắc Tây trở , đèn thủy tinh trần nhà, thì thào : “Chẳng phong độ tí nào! Chỉ điều, một mà thể giải quyết cả hai, !”
Thân thể cũng thoải mái, phiền não cũng còn.
Hoắc Tây để ý đến cảm nhận của Trương Sùng Quang, làm kẻ vô ơn quen , cô lợi dụng một thì chứ?
Cô thả lỏng trong chăn.
Cô khỏi hồi tưởng thể của , kỹ thuật của , còn thể lực của , thể đều tuyệt vời…
Sáng sớm, cửa căn hộ mở . Bạch Khởi mang bữa sáng tới.
Buổi sáng nơi khác phim, cho nên sáng sớm tới xem Hoắc Tây một chút.
Vừa cửa, chấn động.
Vớ, áo sơ mi nữ, còn quần lót gợi tình, rải rác ở sô pha, chỉ cần là thể tối hôm qua xảy chuyện gì.
Bạch Khởi chạy vội phòng ngủ. Hoắc Tây đang ngủ say.
Bạch Khởi xốc chăn cô lên, giọng lạnh lùng: “Là ai! Người qua đêm với chị là ai?"
Hoắc Tây nổi cáu khi gọi dậy.
Cô tỉnh thì thấy Bạch Khởi, cô đá văng xa, Bạch Khởi chịu đau từ thảm lên, khẽ gần giọng: "Chị giận , cũng thể tùy tiện qua đêm với đàn ông! Tên đó chạm chị ?”
Hoắc Tây dậy.
Cô mặc áo ngủ, nhưng cổ áo cao, làn da trắng nõn trải dài vết đỏ nhạt, là đàn ông làm.
Hai mắt Bạch Khởi đỏ ngầu.
Hoắc Tây nhặt chăn lên một nữa, cô tựa đầu giường. Bạch Khởi trừng mắt cô.
Hoắc Tây khẩy: “Tôi qua đêm với ai thì liên quan gì đến , con nít thì đừng xía chuyện của lớn!”
“Là Trương Sùng Quang ?”
Giọng Bạch Khởi lạnh lùng: “Chị ghê tởm ! vì để hết hy vọng nên chị ngủ với ! Hoắc Tây, con nó chị điên !” Hoắc Tây cũng quen với .
Cô và Bạch Khởi vốn khả năng, cô cho phép ở bên cạnh, nhưng cô cho phép công khai mối quan hệ mặt công chúng, và mặt bố cô.
Cô chịu trách nhiệm với ai.
Từ trách nhiệm… quá nặng nề!
Thời đại , cứ trả giá bao nhiêu là thể nhận bấy nhiêu.
Hoắc Tây thẳng: “Cậu tranh thủ tìm một phụ nữ kết hôn ! Đừng suốt ngày nghĩ ! Tôi giận , mà chỉ là tìm qua đêm, Trương Sùng Quang thích hợp.”
Bạch Khởi tức giận ném chăn của cô xuống đất.
Hoắc Tây nổi nóng: “Bạch Khởi đừng quá đáng!” Bạch Khởi đột nhiên ôm lấy cô.
Cậu vùi đầu cổ cô, một lát vai cô trở nên ẩm ướt, .
Trong lòng Hoắc Tây cũng dễ chịu.
Cô vỗ : “Đừng ! Không Bạch Khởi, qua vài năm nữa sẽ nhận , chẳng qua chỉ là khách qua đường trong cuộc đời , ai thể ghi lòng tạc trong cuộc đời ai cả!”
Bạch Khởi nghẹn ngào: “Chị đừng ở bên , chị đừng để chạm chị, chị đừng… chị đừng yêu ! Tôi chịu nổi, thực sự chịu nổi!”
Từ năm hai tuổi tuổi trở , trong bộ cuộc đời của chỉ Hoắc Tây.
Hoắc Tây .
ai rằng, từ năm cô hai mươi tuổi, cô vĩnh viễn mất Trương Sùng Quang.
Chiều ngày hôm cô còn kịp chuẩn tinh thần. Ráng mây đầy màu sắc bay khắp trời.
Người đưa thư gửi tới một bức thư, là một tấm bưu gửi tới từ Mỹ, cô vội vàng mở .
là bên trong ân cần thăm hỏi, lời ngon tiếng ngọt, chỉ mấy câu hờ hững: Cậu Hoắc Tây, thế giới bên ngoài lớn, trở về, ở Mỹ. Cậu , các cô gái bên đó cũng nhiều, cảm thấy bọn họ nên suy nghĩ , lẽ bọn họ cũng là thích hợp nhất.
Tấm bưu đó Hoắc Tây đốt. Từ đó trong lòng cô một lỗ hổng.
Cho dù tối hôm qua cô và Trương Sùng Quang lăn lộn giường mấy , hố đen trong lòng cô vẫn còn, vẫn chút tổn thương, cũng xin , cũng hẹn gặp , càng chỉ vì quan hệ thế xác một chút là thể bù đắp.
Trương Sùng Quang hủy diệt cuộc đời cô, Cậu chỉ… chỉ hủy hoại tình yêu của cô.
Cô thương yêu Bạch Khởi, cô Bạch Khởi trở thành như , vĩnh viễn chờ đợi trong vô vọng… Cô thà rằng hận , cũng hơn vĩnh viễn hồ đồ.
Cho tới bây giờ, Hoắc Tây mới chịu thừa nhận.
Cho dù cô yêu Trương Sùng Quang, nhưng vẫn là duy nhất trong cuộc đời cô.
Là sự tồn tại ai thể thế.
Cô làm thể những điều với Bạch Khởi, cô dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Bạch Khởi, nhỏ giọng : “Bạch Khởi, hai trái tim tổn thương thì làm thể ở bên , sẽ thể
nào chữa khỏi cho ! Hoặc là một ngày một rời trở nên hơn thì còn sẽ thế nào đây?”.
Bạch Khởi ôm cô thật chặt: “Tôi sẽ rời khỏi chị! Không bao giờ.”
Hoắc Tây ,
Lúc , ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, chỉ trong chốc lát Trương Sùng Quang ở cửa.
Cậu lẳng lặng Hoắc Tây và Bạch Khởi ôm ... Bầu khí cứng đờ.
Trên mặt Trương Sùng Quang chút biểu cảm nào, cứ thế mà Hoắc Tây, cô và khác ôm .
Thật lâu , giọng khàn khàn: “Chúng chuyện .” Hoắc Tây cúi đầu, vỗ Bạch Khởi: “Đứng lên.”
Bạch Khởi chịu buông tay.
Toàn run rẩy, nghiến răng, sắc mặt tái nhợt.
Hoắc Tây ngây ngẩn một chút cô lập tức móc một bình thuốc nhỏ từ trong túi áo của , đổ một viên thuốc, đút cho Bạch Khởi.
Bạch Khởi cắn chặt răng, đút .
Hoắc Tây gọi Trương Sùng Quang bên cạnh: “Lại đây giúp !”: Trương Sùng Quang giật một chút, lập tức qua để Bạch Khởi ngửa , đó lấy tay nhét hàm răng của Bạch Khởi, đế Hoắc Tây đút thuốc …
Tim Bạch Khởi đập liên hồi.
Cậu nghiêng đầu Hoắc Tây, trong ánh mắt phát ánh sáng yếu ớt.
Giống như là một chú chó con, đang chủ nhân của , Trương Sùng Quang quá quen thuộc ánh mắt như , từng Hoắc Tây như thế, xem cô là cả thế giới của .
Những đêm ngủ , Hoắc Tây ôm thể : ‘Đừng sợ, Trương Sùng Quang!’
Bây giờ, vòng tay của cô thuộc về khác.
Cho dù tối hôm qua thể bọn họ mật khắng khít, cho dù thấy dáng vẻ mồ hôi đầm đìa của cô, dáng vẻ động tình thể tự kiềm chế, nhưng… trong lòng cô, còn quan trọng nữa .
Cô ôm Bạch Khởi, gọi tên Bạch Khởi. Giống như cô đối với năm đó!
Năm hai mươi tuổi, bố Bạch Khởi nhảy lầu mặt , năm đó bệnh tim.
Hoắc Tây khẽ vỗ về khuôn mặt Bạch Khởi, giọng nhỏ: “Trương Sùng Quang, sớm thoát khỏi những tháng ngày u tối đó, thế nhưng Bạch Khởi chỉ ! Dù cho thế giới vứt bỏ thì cũng sẽ .”
Trương Sùng Quang hoảng hốt, cảm thấy trái tim bắt đầu nhói đau. Rõ ràng khỏe mạnh, nhưng Hoắc Tây khiến trái tim đau nhức.
Hoắc Tây cúi đầu chăm chú Bạch Khởi, trong đáy mắt cô, Trương Sùng Quang thấy sự dịu dàng, đó là thứ mà từng
, khi đó tất cả kiên nhẫn và dịu dàng của Hoắc Tây đều dành cho một .
Cậu nhỏ giọng hỏi cô: “Cậu yêu ư?”
Hoắc Tây cho lời thật: “Đối với , Bạch Khởi quan trọng!”
Trương Sùng Quang từ giường từ từ dậy, nhỏ giọng hỏi cô: “Cậu và lên giường với ?”
Hoắc Tây trả lời.
Thực là , đối với cô mà Bạch Khởi là một sự tồn tại đặc biệt, vì Bạch Khởi cần cô, chi bằng cô cũng cần Bạch Khởi.
Hoắc Tây lý trí hơn Bạch Khởi nhiều, mối quan hệ bình thường.
Cô Bạch Khởi kết hôn, sinh con. Hoắc Tây nhỏ giọng : “Cậu trở về !”
Trương Sùng Quang chỉ cô, Bạch Khởi ở giường cô, một lúc lâu mới khàn khàn lên tiếng: “Cậu cứ để cho ở giường của ?”
Bạch Khởi tựa cánh tay Hoắc Tây ngủ . Hoặc Tây đắp chăn cho .
Cô đồ ở nhà, rửa mặt xong phòng bếp, cô nấu cơm nhưng thể nấu chút cháo, khi nấu xong cô gọi điện thoại cho đại diện của Bạch Khởi, giọng nhỏ: “Cậu ngủ ở chỗ , lịch trình hôm nay hủy bỏ hết. Ừ, sẽ chăm sóc .”
Nói xong, cô ném điện thoại lên sô pha.
Trương Sùng Quang vẫn còn đó, nhưng thể tiếp tục ở nơi , thể tranh giành tình nhân với một bệnh nhân, hơn nữa ở trong lòng Hoắc Tây, Bạch Khởi địa vị cao hơn .
Bạch Khởi là tim gan của cô.
Còn Trương Sùng Quang chỉ là giúp cô giải quyết nhu cầu sinh lý.
Trương Sùng Quang rời , lúc đóng của tự giễu.
Thứ từng dễ dàng buông bỏ, đến lúc lấy , còn khó hơn lên trời.
Hoắc Tây mập mờ với , cũng khinh thường đùa bỡn tình cảm của , cô thực sự buông bỏ… Một chút dịu dàng qua cũng còn sót .
Mối quan hệ của bọn họ cắt đứt sạch sẽ! Trương Sùng Quang trở biệt thự.
Ma xui quỷ khiến thế nào, mở một căn phòng ngủ, đó là phòng Hoắc Tây khi còn bé.
Phòng công chúa màu hồng nhạt.
Trên giường lớn màu trắng, để hai cái gối, một cái của Hoắc Tây còn một cái của Trương Sùng Quang.
Trương Sùng Quang tới, chậm rãi xuống.
Cậu nhẹ nhàng vuốt ve tấm ga trải giường, nhớ thời gian đó.
Trước cửa xuất hiện một , là Hoắc Doãn Tư từ nước ngoài trở về.
Hoắc Doãn Tư mới trở về, thấy Trương Sùng Quang mò đến đây, chuyện của Trương Sùng Quang và Hoắc Tây, Lục Thước cho một ít, cho nên chuyện gì xảy . Thực Hoắc Doãn Tư nhiều hơn Lục Thước.
Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng kéo cà vạt, phòng đóng cửa , cho ngoài thấy.
“Sao, hối hận ?”
Trương Sùng Quang ngước mắt lên, thấy Hoắc Doãn Tư.
Khi còn bé, Doãn Tư giống ôn Noãn, nhưng lớn lên, giống Hoắc Minh tám chín phần.
Hoắc Doãn Tư bắt chéo chân.
Cậu thẳng vấn đề: “Biết vì chị chấp nhận ?”
Trương Sùng Quang .
Hoắc Doãn Tư cúi đầu, từ từ cuộn cà vạt, giọng bâng quơ: “Anh nhẹ nhàng, chia tay cũng nhẹ nhàng, nhưng Trương Sùng Quang, đời chỉ một sống dễ dàng ! chị rối loạn đông máu, lúc chị sinh ở phòng thí nghiệm hai năm, cái mạng nhỏ của chị là dùng vồ tâm huyết mới bảo vệ , chị còn mắc chứng tự kỷ, cái nào tính đắt hơn ? những năm phụ chị , bố gì ? Họ đều xem như con ruột nhưng còn thì phụ bạc chị của .”
“Phải, tình cảm thể miễn cưỡng.”
“ khi chia tay, chị tự kỷ hai năm! Chị tìm , yêu cầu giải thích, chị chỉ lặng lẽ chữa bệnh, lặng lẽ quên . Từ khi chia tay, chị còn ở căn phòng , đồ đạc cũng ai dám đụng . Trương Sùng Quang, trong nhà chúng ba đứa con, thoạt là Hoắc Kiều sủng ái nhất, nhưng chúng đều , trong lòng bố chị quan trọng nhất. Chị là kết tinh tình yêu của bố , còn và Hoắc Kiều là sản phẩm của hôn nhân, hiểu … Anh hiểu cái rắm !”
Dựa cái gì, công chúa nhà họ Hoắc đối xử như thế. Dựa cái gì, khi chơi đủ thì về.
Dựa cái gì, chị của chấp nhận !
Đàn ông mà thôi, mấy chục đàn ông ưu tú đang chờ chị của sủng hạnh!
Hoắc Doãn Tư xong, sắc mặt Trương Sùng Quang trắng bệch. Cậu , từng Hoắc Tây bệnh, ai với .
Hoắc Doãn Tư mỉa: “Đương nhiên , lúc đó đang bận yêu đương, bay khỏi nhà họ Hoắc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1450-1459.html.]
Nói xong, Hoắc Doãn Tư mở cửa ngoài.
Trương Sùng Quang ở đó, suốt cả buổi cũng thể bình tĩnh .
Đến khi ngoài, trong nhà yên lặng, chỉ lầu vang lên một ít tiếng động, Hoắc Kiều trở về từ nước ngoài, đang phát đồ cho
giúp việc trong nhà, cô bé mang theo mặt nạ dưỡng da còn ít mỹ phẩm dưỡng da.
Người giúp việc trả tiền.
Hoắc Kiều híp mắt xua tay: “Không cần ! Đều là Hoắc Doãn Tư giúp em mang về.”
Trương Sùng Quang cô bé.
Hoắc Kiều ngửa đầu , nhạt: “Anh Sùng Quang.” Trương Sùng Quang khẽ gật đầu, nhưng khóe mắt ướt át, cảm thấy vô cùng hổ… Hoắc Kiều là em gái nhỏ nhất của , ngây thơ đáng yêu, cô bé vẫn gọi là Sùng Quang.
trong lòng , xứng!
Trương Sùng Quang bỗng nhiên xuống lầu, lấy chìa khóa xe chuẩn ngoài.
Hoắc Kiều gọi : “Anh Sùng Quang, ?”
Cổ họng Trương Sùng Quang căng thẳng, một lát , sờ tóc cô bé: “Anh tìm chị em.”
Hoắc Kiều vẫn .
Trương Sùng Quang xe, hít thở sâu, đó khởi động xe. Lúc Hoắc Tây mở cửa, bất ngờ: “Sao tới nữa?”
Lúc trong phòng tiếng động, Trương
Sùng Quang thoáng qua, là bác sĩ và một trợ lý. Hoắc Tây thì thầm: “Có việc gì thì hôm khác !”
Trương Sùng Quang đợi nữa, cô, nhẹ nhàng hỏi: “Mấy năm đó, … vất vả ?” Hoắc Tây đoán là Doãn Tư .
Cô một cách dửng dưng: “Đều trôi qua! Chuyện lâu như cần nhắc , hơn nữa bây giờ sống .” Trương Sùng Quang tiến lên hai bước, ôm cô lòng khi cô kịp phản ứng.
Môi của dán sát cố của cô, giọng khàn đặc: “Hoắc Tây, dám hỏi yêu , hỏi … Có hận ?”
Cậu sợ nhất chính là cô còn một chút tình cảm nào với . Hoắc Tây ôm.
Thực thì cô thể giống như đây, đẩy , vài câu châm chọc khiêu khích.
bấy giờ tâm trạng.
Cô thì thào: “Trương Sùng Quang, từng thời gian hận một , rối rắm những thứ còn ích lợi gì? Trên thực tế, cũng từng nghĩ rằng một ngày sẽ trở về, càng nghĩ tới sẽ hối hận, bởi vì quá khứ là quá khứ, mắt là mất ! Tám năm, Trương Sùng Quang, tình cảm sâu nặng đến mấy cũng sẽ nhạt phai.” Cô dấu cho buông .
Trương Sùng Quang chịu buông, mặt nóng, áp sát cô.
Cậu như mắt mặt, và Bạch Khởi giống , sớm qua cái tuổi làm sói nhỏ , nhưng hiện giờ dùng tình cảm của quá khứ còn sót để giữ cô.
Dù là một chút ánh của cô cũng .
lúc , bác sĩ và trợ lý của Bạch Khởi đến.
Nhìn về phía bên chút tự nhiên.
Hoắc Tây đẩy Trương Sùng Quang , cô hỏi bác sĩ: “Cậu thế nào ?”
Bác sĩ nhẹ giọng : “Vấn đề nghiêm trọng! thực sự cần một môi trường sống định, luật sư Hoắc, đề nghị của với cô, mong cô hãy suy nghĩ thêm một chút.”
Hoắc Tây gật đầu.
Trợ lý của Bạch Khởi tiễn luật sư , ở cửa vài câu. Trương Sùng Quang Hoắc Tây: “Cậu thể vì tâm trạng của , vì sức khỏe của mà kết hôn ?”
Hoắc Tây sức lực dây dưa với .
Cô thì thầm: “Đó là chuyện của .” Sắc mặt Trương Sùng Quang .
Hoắc Tây thở dài: “Cậu về ! Trương Sùng Quang, tư cách yêu cầu nhất là .”
Cô mà chịu chấp nhận thì khi mấy đứa con . Lúc đó thì còn liên quan gì đến nữa ?
Trương Sùng Quang cô chăm chú, quầng thâm mắt của cô, cuối cùng vẫn rời .
Trợ lý , hỏi gì đó.
Hoắc Tây xua tay, cô xuống sô pha, đó lật tạp chí: “Sau chăm sóc thật , đừng để chạy lung tung.”
Trợ lý gật đầu đồng ý.
Hoắc Tây thơ than: “Thực Trương Sùng Quang lựa chọn sai.”
Nói xong lòng cô nhẹ hẳn, cô nở nụ . Đêm đó, Bạch Khởi rời khỏi căn hộ của cô.
Ngồi một trong căn hộ, Hoắc Tây mở một chai rượu vang đỏ từ từ uống.
Cô châm một điếu thuốc lá.
Đặt ở quầy bar, nó lẳng lặng cháy hết.
Lúc rảnh rỗi, cô nghĩ tới Trương Sùng Quang, chạng vạng tối gọi hai cuộc điện thoại tới cồ nhận, cô nhận điện thoại của , cũng nhớ quá khứ với .
Cứ như , thứ sớm trôi qua!
Trương Sùng Quang chỉ là ở bên ngoài nếm thử sơn hào hải vị, đột nhiên nhận rằng món ăn gia đình thích hợp với hơn, chỉ thế mà thôi.
Tại cô nuông chiều chứ!
Mấy ngày kế tiếp, cô cũng để ý tới chuyện của Trương Sùng Quang, ném khỏi đầu.
Hai gặp ở một bữa tiệc rượu.
Lúc Hoắc Tây rời mới thấy Trương Sùng Quang, mặc một bộ vest hoa văn tối màu, trông cao lớn trai. Rất nhiều lấy lòng .
Hoắc Tây tham gia cuộc vui đó, cô lẳng lặng vài giây rời sớm.
Tài xế sớm chờ ở lầu, thấy Hoắc Tây xuống vội vàng mở cửa xe.
Hoắc Tây lên xe.
Tài xế đang chuẩn đóng cửa xe thì một bàn tay mạnh mẽ giữ cửa xe, Hoắc Tây giương mắt lên, là Trương Sùng Quang.
Lão Triệu khó xử.
“Cậu Sùng Quang, lái xe đến ?”
Giọng Trương Sùng Quang trầm: “Chú Triệu, cháu nhờ xe.”
Lão Triệu Hoắc Táy.
Hoắc Tây Trương Sùng Quang dây dưa với , nên dứt khoát tựa ghế xe, nhỏ giọng : “Đế cho lên xe !” Cô nhích bên trong: “Về nhà cũ.”
Lão Triệu thở dài, khi Trương Sùng Quang lên xe, đóng cửa xe .
Bên trong xe, bầu khí kỳ lạ mập mờ.
Hoắc Tây thích dùng nước hoa hương mộc, lúc một nam một nữ ở ghế , tăng thêm vài phần hứng thú.
Hoắc Tây chống tay lên cửa xe, hờ hững hỏi: “Có việc gì?” “Tại điện thoại của ?”
Hoắc Tây nở nụ : “Thú vị nha! Cậu là gì của Trương Sùng Quang, điện thoại của ?”
Trương Sùng Quang gằn từng chữ.
“Dựa đêm đó chúng xảy quan hệ, dựa việc để cho làm ba .”
Lão Triệu ở phía mất bình tĩnh, mặt già đỏ nóng.
Cậu Sùng Quang đang cái gì thế, cái gì ba ba , hai đứa nhỏ cũng quá… cũng quá .
Da mặt Hoắc Tây dày hơn nữa cũng chịu sự giày vò như .
Cô khẩy: “Chẳng lẽ tổn chút sức lực, còn chịu trách nhiệm ! Tổng Giám đốc Trương vẻ là bảo thủ như ?”
Giọng Trương Sùng Quang trầm thấp: “Nếu chịu trách nhiệm thì ?”
“Vậy xếp hàng ! Nhớ lấy nha!”
Cậu cái miệng của cô làm cho tức chết, dứt khoát nắm chặt cằm cô, hôn lên.
Hoắc Tây uống rượu.
say cũng tính, hôn cô, cô cắn môi , Trương Sùng Quang ngước mắt lên : “Đêm đó, lạnh nhạt như .”
Hoắc Tây vỗ khuôn mặt trai của : “Bây giờ hứng thú!”
Cô kêu lão Triệu: “Lái xe đồn cảnh sát!”
Lão Triệu cảm thấy công việc dễ làm, đều là đứa nhỏ ông lớn lên, bây giờ ở ghế làm xằng làm bậy!
Hoắc Tây cũng chỉ lẫy, Lão Triệu lái xe về biệt thự, cô cũng gì.
Cửa xe mở , cô lập tức xuống xe.
Mười giờ đêm, trong biệt thự yên tĩnh, cô mới mò đến lầu hai Trương Sùng Quang bắt , ôm phòng ngủ của ...
Hoặc Tây nghĩ tới, ở trong nhà cũng to gan như .
Cánh cửa khép , hai tay cô đặt ngang : “Trương Sùng Quang, nếu gấp, sẽ giúp ...”
Cậu cho cô thốt những lời khó như nữa.
Cậu đè Hoắc Táy ván của, cúi đầu tìm mỗi của cô cũng , mà chỉ khàn giọng : “Hoắc Tây, chúng chuyện nghiêm túc ”
Hoắc Tây đẩy .
Trong phòng ngủ tràn đầy thở đàn ông, cô chậm rãi đến cửa sổ sát đất, đấy cửa sổ là sân vườn quen thuộc, cô lớn lên ở nơi , tất cả đều quen thuộc.
Hoắc Tây nhỏ giọng : “Trương Sùng Quang, là , về là về, đời làm gì chuyện như ! , tin rằng thật lòng đầu cũng thật lòng chút thích , nhưng thì , đối với mà sự theo đuổi của là một gánh nặng, trắng là đang quấy nhiễu cuộc sống của .”
Trương Sùng Quang chậm rãi tới bên cạnh cô.
Cậu thấy cô : “Trước khi về, sống yên , phụ nữ cũng nhất thiết kết hôn!”
Những thứ đương nhiên .
Cô kết hôn, với điều kiện của cô, cuộc sống như thế nào cũng .
Cô bao nhiêu trai xinh thì bấy nhiêu.
Thế nhưng, cho dù đê tiện vô sỉ, làm cho cảm thấy trơ trẽn nữa, Trương Sùng Quang vẫn buông cô .
Cậu nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cô, mặt dán sát bờ vai mỏng manh của cô.
Hoắc Tây khẽ thở dài: “Tôi nghỉ ngơi! Trương Sùng Quang, đừng làm ầm ĩ nữa, quá khó coi.”
Vừa dứt lời.
Trương Sùng Quang bỗng nhiên bế cô lên, bế kiểu công chúa, Hoắc Tây ngây , đánh mạnh lên vai một cái: “Buông !” Trương Sùng Quang mở cửa.
Một cơn ớn lạnh ập đến khi bước lối nhỏ, Hoắc Tây sợ lạnh trốn lòng .
Trương Sùng Quang cúi đầu, cái mũi cao thẳng cọ nhẹ cô, cảm giác da thịt tiếp xúc làm cho ngừng mà . Hoắc Tây chằm chằm.
Trương Sùng Quang thể dằn lòng mà hòn lên môi cô một cái, đó cả hai đều ngây dại.
Cho dù họ từng xảy quan hệ, từng làm tất cả những chuyện mật của nam nữ, nhưng một nụ hôn khẽ khàng như , gợi lên nhiều hồi ức.
Họ cùng đón sinh nhật thứ mười tám của Hoắc Tây.
Mùa hè năm , trong lều cắm trại, khi thổi xong ngọn nến bánh ngọt nhỏ, Trương Sùng Quang cúi đầu hôn cô một cái, lúc họ vẫn ở bên mà chỉ là bạn từ thuở bé.
tình cảm lúc , gì thể sánh bằng.
ít nhất Hoắc Tây cho rằng, khi nghiệp đại học, cô sẽ kết hôn với Trương Sùng Quang.
Cô từng nghĩ tới, Trương Sùng Quang sẽ rời bỏ cô. Một nụ hôn nhẹ, gợi lên chuyện cũ thời niên thiếu.
Khóe mắt Hoắc Tây chút ướt át, mãi cho đến khi bé cô đến căn phòng thời thơ ấu , thể của cô dần cứng đờ: “Trương Sùng Quang, ý gì?”
Cô ở đây!
Trương Sùng Quang đè cô lên cánh cửa, giữ chặt cơ thể cô, hai lặng lẽ đọ sức với ... Phía lưng Hoắc Tây đồ đầy mồ hôi, cô mệt mỏi dựa cánh cửa đằng .
Trương Sùng Quang tựa vai cô thở dốc.
Hồi lâu , nhỏ giọng : "Thay quần áo ngủ ?" Hoắc Tây tức giận liếc , trong mắt lộ vẻ khinh thường.
Trương Sùng Quang bế cô lên giường, Hoắc Tây chạy trốn, một chân của ngăn chặn cô, đó cởi bộ váy dự tiệc , một bộ đồ ngủ màu trắng đơn giản.
Còn chỉ cởi áo khoác.
Hai giường, giường công chúa cao một mét năm, hai trưởng thành ngủ chật chội.
Trương Sùng Quang quan tâm.
Cậu háo hức lấy cảm giác thuở ban đầu, đánh thức ký ức của Hoắc Tây.
Cậu ôm cô lòng, hơn nữa còn tản mái tóc dài của cô , từng chút từng chút chải vuốt.
Sức lực của nam nữ khác , Hoắc Tây thể ngăn cản, cô cũng làm ầm ĩ khiến trong nhà , cô cổ ý chọc giận : “Ngây thơ như làm gì?”
Tay Trương Sùng Quang nắm gáy cô.
Cậu cúi đầu cô, nhỏ giọng : “Cậu ? Nếu , thể thỏa mãn !”
“Muốn !” Hoắc Tây chửi ầm lên.
Trương Sùng Quang im lặng một lát : “Bà còn nữa!”
Hoắc Tây đầu sang một bên, cũng xin , trong chốc lát cô đá chân : “Trương Sùng Quang xem chuyện gì đang xảy , chúng chẳng là gì của mà ngủ ở một chiếc giường, khác thấy sẽ lắm!”
“Chúng thể kết hôn.” “Kết cái mốc xì!”
Cậu cứng đầu như làm Hoắc Tây tức chết, cô mệt mỏi suốt một ngày thực sự còn sức lực cãi với nữa, dứt khoát nhắm mắt ngủ.
Cậu làm ấm giường thì cô tiếp nhận. Hoắc Tây nhắm mắt .
Đầu cô tựa cánh tay rắn chắc của , ánh đèn màu hồng nhạt dịu êm chiếu lên mặt cô, thể một ít dáng vẻ khi còn bé. “Hoắc Tây.”
Trương Sùng Quang lẩm bẩm, nhích gần hôn cô.
Hoắc Tây mở to mắt, còn kịp lên tiếng, tay của cô tay siết chặt.
Nụ hôn dịu dàng phóng đãng.
Hoắc Tây ngửa đầu đàn ông phía , dường như qua mấy đời, cô và Trương Sùng Quang đang làm loại chuyện .
Ngay căn phòng từng ngủ chung hồi nhỏ.
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mở, cô mạnh mẽ như bình thường, Trương Sùng Quang nhịn hôn tiếp.
Chiếc giường nhỏ hẹp chịu nổi sự giày vò của .
Cậu cũng ở một nơi như thế cô triệt để nên chỉ vuốt ve để cô thoải mái mà thôi.
Ban đêm, càng ngày càng khuya… Hoắc Tây đẩy .
Cô đưa lưng về phía , lẳng lặng .
Trương Sùng Quang cũng gì, giúp cô kéo áo ngủ , đó ôm cô từ phía . Thân thế của nóng lên, hiển nhiên thể cảm giác ...
Rất lâu đó, Hoắc Tây nửa tỉnh nửa mê.
Trương Sùng Quang chạm cổ cô lên tiếng: “Hoắc Tây, hối hận.
Còn nữa, thật xin !
những tổn thương gây cho cô, sự thất vọng của cô, ngàn xin đều vô dụng, như cô , tám năm, tình cảm sâu nặng đến mấy cũng sẽ phai nhạt.
Ngoài hận , cô lẽ còn chút tiếc nuối.
Cô vốn dĩ nên tình cảm hồn nhiên nhất, nhưng là , là tự tay hủy hoại giấc mộng của cô.
“Tôi bắt đầu từ đầu với .”
