Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1430 1439:
    Cập nhật lúc: 2025-10-11 14:05:24
    Lượt xem: 10 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 1430 Người phụ nữ đó suýt thì mất mạng!
Khách hàng hợp tác, đến khi trấn an xong, là một giờ sáng. Hoắc Tây kiệt quệ.
Cô trong xe cởi áo khoác, tựa lưng ghế thở dài. Người phụ nữ đó suýt thì mất mạng!
Trương Sùng Quang lặng lẽ cô, thể thấy góc nghiêng của Hoắc Tây từ góc độ .
Cô thừa hưởng nét của Ôn Noãn, nhưng đường nét giống Hoắc Minh, hảo, chiếc áo sơmi căng chặt bởi tư thế , để lộ đường cong trưởng thành.
Yết hầu Trương Sùng Quang lên xuống.
Cậu cầm điện thoại gõ nhẹ: “Dẫn ăn nhé!”
Hoắc Tây nhắm mắt: “Giờ ! Có thể thứ gì?”
Cô nhẹ nhàng mở mắt , nhẹ: “Trương Sùng Quang, đưa quán bar chơi?”
Cô gần , giọng nhẹ: “Lần mang bóng hồng nào về, giải quyết thế nào?”
Trương Sùng Quang cúi đầu cô chăm chú.
Cậu cô cố tình triệt tiêu tâm tư của , thực cũng suy nghĩ của như thế nào, chỉ cảm thấy trở về mấy ngày hòa hợp với cô.
Dù thành vợ chồng, nhưng để ý Hoắc Tây hơn bất kỳ phụ nữ khác.
Cậu lên tiếng, Hoắc Tây . Cô ngả lưng xuống ghế: “Vậy về nhà!”
Bỗng dưng, Trương Sùng Quang : “Đi quán bar !”
Hoắc Tây nghiêng đầu liếc một cái, nhạt, thì ai sợ ai. Hoắc Tây dẫn Trương Sùng Quang đến quán bar cô thường đến, lẽ do cô thường tới nên bartender cũng nhận cô.
Đưa cho cô một ly Cocktail.
Hoắc Tây nhẹ vén tóc: “Cho trai một ly.’’ Bartender liếc Trương Sùng Quang.
Trông tuấn tú, nhiều tiền, chắc hẳn cùng thế giới với luật sư Hoắc. Anh pha cho một ly đắt tiền nhất.
Trương Sùng Quang lấy ví ném cho Hoắc Tây, cô nhận, cô còn uể oải: “Tôi đãi ! Tôi đủ tiền mua một ly rượu!”
Trương Sùng Quang lặng lẽ cô.
Cậu phát hiện Hoắc Tây quen nhiều ở đây, nhưng ai mập mờ, giống
như bạn bè.
Tâm trạng lên một chút.
Hai trò chuyện với , chủ yếu về công việc, thậm chí nhất trí tránh quan hệ cá nhân! Cuối cùng Hoắc Tây mỉm : “Sau đừng gửi túi m.á.u đến nữa, sớm cần.” Ánh mắt Trương Sùng Quang sâu thẳm.
Hoắc Tây dậy: “Tôi vệ sinh.”
Trương Sùng Quang gật đầu, cô về phía hành lang tối tăm, hẳn là hướng nhà vệ sinh.
đợi ước chừng mười phút, nhưng Hoắc Tây . Trương Sùng Quang dậy qua tìm cô.
đến nơi, cơ thể cứng đờ. Hoắc Tây ở đó, nhưng cô.
Cô cùng một đàn ông xinh , đeo kính râm và đội mũ đầu… Người đó ấn Hoắc Tây lên tường và thì thầm với cô.
Hoắc Tây cũng vui vẻ.
Cô còn vỗ nhẹ mặt trai, đàn ông ôm eo cô, dựa đầu vai cô như đang lẩm bẩm điều gì đó, vẻ oán trách.
Mạch m.á.u trong Trương Sùng Quang chảy ngược khắp cơ thể. Mặc dù thấy, nhưng từ cử chỉ của bọn họ, thể đoán bọn họ là một đôi, ít nhất những tranh cãi nhất định trong tình cảm.
Hơn nữa, Hoắc Tây ghét .
Trương Sùng Quang khỏng ánh của lạnh lùng đến mức nào, chỉ Hoắc Tây, mãi cho đến khi cô ngước mắt , Hoắc Tây nhẹ hạ giọng: “Trương Sùng Quang, thì về ?”
Giọng Trương Sùng Quang lạnh lẽo: “Cậu lên giường với ?”
Hoắc Tây gì, cô .
Trương Sùng Quang kìm nén cơn tức giận cả đêm, cuối cùng bộc phát: “Cậu ngủ với đàn ông, tại tính đến ? Hoắc Tây, vẫn còn ở đây, với khác?”
Chút lịch sự cuối cùng của Hoắc Tây đối với mất sạch. Cô lạnh lùng : “Cậu là ai? Tôi ở bên ai còn thông báo với ?”
Vốn dĩ cô hứng thú như , nhưng Trương Sùng Quang như , cô bằng lòng ở bên khác, cô kéo đỉnh lưu gà nướng: “Đi thôi!”
Trương Sùng Quang tại chỗ.
Ánh sáng mờ ảo từ cao, chiếu lên mặt , khiến trông vô cùng u ám.
Bỗng dưng, bước nhanh tới cửa.
Hoắc Tây kéo về phía , theo là một đ.ấ.m và trai xinh sạch sẽ … Xung quanh vang lên tiếng kinh hô, Trương Sùng Quang ném một tờ chi phiếu xuống.
Cậu kéo Hoắc Tây lên xe.
Hoắc Tây giãy giụa: “Cậu làm gì , Trương Sùng Quang! Cậu điên ?”
Trương Sùng Quang ấn cô xuống ghế, vẻ mặt lạnh lùng hỏi: “Cậu thích ?”
Hoắc Tây lạnh: “Cảm giác cũng tệ lắm!”
Trương Sùng Quang chậm rãi buông cô , rũ mắt, cũng suy nghĩ cái gì… Thật lâu , Hoắc Tây thấp giọng : “Trương Sùng Quang chúng làm cũng vô nghĩa! Cậu buông , !”
Trương Sùng Quang trầm giọng hỏi: “Hoắc Tây, đang trả thù ?”
Hoặc Tây trầm mặc một lát, cô mỉm : “Rất xin làm thất vọng! Trương Sùng Quang, nghĩ sẽ tìm một đàn ông xuất sắc để kết hôn, đó sẽ với ánh mắt tiếc nuối, gợi hồi ức thanh xuân,
nhưng đây là điều thể chấp nhận! Hiện giờ chỉ chấp nhận ai thể ở bên , ngoại trừ !”
Nụ của cô nhạt dần: “Tôi trả thù ai! Tôi sống thế nào là chuyện của ! Còn việc nghĩ thế nào là việc của !”
Nói xong, cô liền mở cửa chuẩn xuống xe. Giữa bọn họ, cần chuyện nữa.
Cô từng thích , cũng làm tổn thương, bây giờ cô chiều theo ý !
Của nhẹ nhàng mở , nhưng giây tiếp theo, thô lỗ đóng !
Trương Sùng Quang lạnh lùng : "Ai cũng thể, tại thể? Tôi tệ hơn họ ? Câu thử ?"
Hoắc Tây tựa lưng ghế, lạnh lùng Trương Sùng Quang. “Xui thật đấy, thật sự hứng thú với , càng thử! Trương Sùng Quang… Cậu nghĩ là ai cũng thích nhai cỏ hả?”
Trương Sùng Quang tự nhiên thấy nhức nhức cái đầu.
Cậu cũng làm , rõ ràng là buông bỏ .
Năm đó nước ngoài, tròn 20 tuổi.
Cậu trải qua một cuộc sống giống như khi ở nhà họ Hoắc, cảm thấy loại tự do đó chính là thứ mong , nghĩ thể trả ơn Hoắc Minh và ôn Noãn bằng bất cứ cách nào. dùng hôn nhân.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, buông tay Hoắc Tây, cho dù năm đó họ chỉ là hai đứa trẻ vô tư.
Một thời gian dài.
Trương Sùng Quang quả thật ít khi nghĩ đến Hoắc Tây, điều, khi đến chỗ nào du lịch, uống một loại rượu ngon thấy thứ gì đó trong buổi đấu giá mà thể cô sẽ thích, sẽ nhớ tới cô.
Những năm qua, gửi về nhiều, nhiều… Hoắc Tây từng đáp .
Cậu cũng những thứ gửi về bây giờ đang ở .
Sau quen vài cô bạn gái, lăn lộn ở nước ngoài cũng thuận buồm xuôi gió, Trương Sùng Quang bắt đầu dần dà nhớ tới cuộc sống ở thành phố B, khi sống trong biệt thự, Hoắc Tây, Hoắc Doãn Tư, và cả Tiểu Hoắc Kiều.
mấy năm , liên lạc với Hoắc Tây, cũng ít khi về.
Cậu gần như thế nhớ nỗi Hoắc Tây trông như thế nào.
Đến khi về thì Hoắc Tây xem như một bạn chơi chung bình thường thuở nhỏ.
Thậm chí ở mặt , cô còn cùng những đàn ông khác, hứng lên còn lăn lộn giường, làm những chuyện mà đàn ông và phụ nữ thích làm.
Trương Sùng Quang vô cùng khó chịu.
Cậu Hoắc Tây, nhẹ giọng hỏi: “Hoắc Tây, hận ?” Hoắc Tây thẳng về phía xe.
Hồi lâu , cô : “Tôi sức mà hận ! Trương Sùng Quang, là bắt đầu, cũng chỉ thuận theo ý mà thôi, , bây giờ phóng túng bên ngoài đủ nhớ đến trong nhà , còn cảm thấy đó là nhà tù nữa ?” Hoắc Tây chút bực bội.
Cô lấy từ trong ví một bao t.h.u.ố.c lá dành cho phụ nữ.
Cô hút nhiều, nhưng lúc nào thấy phiền lòng thì luôn thích đốt một điếu.
Điếu thuốc nhỏ dài cháy đỏ giữa những ngón tay xinh của cô, Hoắc Tây khẽ: “Dựa mà chấp nhận ? Tôi
cũng là vựa mua bán phế thải ! Cậu cũng thấy đấy, thằng nhóc kém bốn tuổi, non mềm lắm… ở giường…”
“Hoắc Tây!”
Hô hấp của Trương Sùng Quang hỗn loạn, giọng cực kỳ đè nén: “Đừng nữa!”
Hoắc Tây nhạt một tiếng, cũng gì thêm.
Như , cứ nhân cơ hội mà hết hy vọng càng sớm càng , đó bọn họ thì .
Cậu tiếp tục cút nước ngoài, tết đến thì về la cà một chuyến. Rất
Hoắc Tây ngẩng đầu, nhắm mắt , hai ngón tay cầm lấy điếu thuốc rít một , đó chuẩn gạt thuốc.
Điếu thuốc lấy .
Tiếp đó là một luồng thở nam tính thanh mát phả miệng cô. Hoắc Tây mở mắt , Trương Sùng Quang cũng đang cô.
Cô đặt tay lên vai , từ từ đẩy : “Có ý gì?”
Trương Sùng Quang mắt cô: “Cậu đối với , chỉ là nhu cầu đơn thuần của cơ thể, là… thích thật sự?”
“Điều tra hộ khẩu !”
Hoắc Tây chế nhạo: “Trương Sùng Quang, đừng coi như vợ của ! Bây giờ mướn phòng với thì cũng can thiệp , nên bớt xen chuyện của .”
Cậu chịu tránh , cô bèn đá chân . “Lái xe, về nhà nghỉ ngơi!”
Trương Sùng Quang chịu thua, chẳng những tránh mà còn giữ lấy cằm cô, nhanh chóng hôn xuống.
Kỹ năng hôn của .
Hoắc Tây đấy , thế là dứt khoát hưởng thụ.
Cô ôm lấy cổ , cùng trao đổi góc độ, nếm thử mùi vị của . Hôn xong, Trương Sùng Quang áp trán trán cô, nhẹ nhàng thở hổn hển.
Cậu thì thầm: “Hoắc Tây, chúng bắt đầu .” Hoắc Tây bật .
Cô dứt khoát đấy , chậm rãi chỉnh áo sơ mi, vén vén mái tóc dài màu nâu xinh , buồn : “Trương Sùng Quang, đầu óc hỏng !”
Trương Sùng Quang cô chằm chằm: “Cậu nghiêm túc với thằng nhóc đó ?”
Hoắc Tây thèm để ý: “Đã , liên quan đến !” Cô thêm một câu: “Hôn cũng tệ! Có điều cũng chỉ là một nụ hôn mà thôi, đừng tưởng là thật quá.”
Cô cảm thấy thể nào thế chuyện bình thường với nữa nên mở cửa xuống xe.
Trương Sùng Quang nắm lấy tay cô.
Hoắc Tây , bình tĩnh : “Trương Sùng Quang, chịu ở đây nhảm với là vì nể mặt bố , chắc cho rằng tình cảm gì đặc biệt với đấy chứ! Trên đường nhiều đàn ông hai chân, đừng thần thánh hóa bản đến !” Cậu vẫn chịu đế cô xuống xe.
Ngay lúc , một tới đầu xe, tay cầm một cây búa to.
Rầm một tiếng.
Chiếc Porsche của Trương Sùng Quang đập thủng một lỗ to, chiếc xe lập tức hú còi, thu hút nhiều đến vây xem.
“Muốn c.h.ế.t đây mà!”
Trương Sùng Quang chửi thầm một tiếng, mở cửa bước xuống xe. Hoắc Tây thoáng qua thì nhận xe là Bạch Khởi.
Đội mũ che mặt, khóe miệng vẫn còn vết bầm, tay cầm búa đang đập xuống cái nữa.
Hoắc Tây khẽ thở dài.
Cô cũng xuống xe, nắm lấy tay Bạch Khởi ngay mặt Trương Sùng Quang: “Đừng đập nữa!”
Trương Sùng Quang ngước mắt lên.
Cậu chăm chú Hoắc Tây, cũng thấy cô đang nắm tay khác.
Hoắc Tây một tờ chi phiếu, nhét mui xe: “Đền cho !” Trương Sùng Quang nhúc nhích, chỉ Hoắc Tây, ở xe hỏi Hoắc Tây thích thằng nhóc , bây giờ nghĩ cần hỏi nữa .
Hoắc Tây tình cảm với .
Việc đầu tiên, cô bảo vệ con gà con yếu đuối . Trương Sùng Quang nhạt: “Cậu thích dạng ?"
Hoắc Tây khoanh tay ngực: “ ! Ít nhất thì cũng một lòng một với !
Trương Sùng Quang cô chăm chăm.
Một lúc , đột nhiên cầm tờ chi phiếu lên xé nát thành từng mảnh, khi mở cửa xe, : “Hoắc Tây, về nhà với ?”
Hoắc Tây dấu mời . Nhẹ nhàng phong độ.
Sắc mặt Trương Sùng Quang tái xanh, cuối cùng vẫn lái chiếc xe hỏng .
Hoắc Tây lặng một hồi.
Mãi đến khi gió đêm thổi cho lạnh buốt, cô mới với bên cạnh: “Đi thôi, đưa về!”
Bạch Khởi nắm ngược lấy tay cô.
“Anh chính là đó? Vì mà chị mới chịu chính thức ở bên ?”
Hoắc Tây nhạt, trả lời câu hỏi của .
Cô lấy chìa khóa xe từ trong túi áo Bạch Khởi, tìm thấy chiếc xe thể thao của , : “Còn ?”
Bạch Khởi lên xe.
Có lẽ là vì giận cô nên chịu lên tiếng…
Hoắc Tây thấp giọng : “Tôi chúng hợp, cũng đám fan bạn gái của cấu xé. Vậy nên chúng cứ dễ tụ dễ tan .”
Bạch Khởi ngoài cửa xe, thèm để ý đến cô.
Hoắc Tây giơ một tay , vỗ vỗ mặt : “Ngoan !”
Bạch Khởi đầu cô một cái, ánh mắt đỏ, một lúc , cởi dây an , chồm tới ôm lấy eo Hoắc Tây, vùi đầu cái bụng mềm mại của cô, thì thầm: “Chị ở chỗ một đêm .” “Được! đừng mong ngủ với .”
Bạch Khởi lên tiếng!
Hoắc Tây tập trung lái xe, thật thì cô cũng xem như là luật sư của Bạch Khởi, cô quen Bạch Khởi bốn năm .
Giữa hai từng một đoạn nghiệt duyên.
Sau đó cảm thấy hợp, cô là một nâng lên thì bỏ xuống , còn Bạch Khởi thì nhớ mãi quên.
Thế mà cô trở thành luật sư của .
Vả , Bạch Khởi lòng khác, Hoặc Tây cũng quý .
Cô đưa về nhà, đóng cửa xe .
Của căn hộ mở , Bạch Khởi đè cô xuống định hôn, Hoắc Tây chặn .
“Láo nháo nữa là về đấy!"
Bạch Khởi vùi mặt một bên cổ cô, giọng khàn khàn: "Nếu vẫn về, tối nay chị gặp , chắc chắn chị sẽ đồng ý ở bên ! Hoắc Tây, chị vẫn còn yêu , ?” Hoắc Tây vỗ mặt : “Nghĩ gì em trai!”
Cậu buông cô , cô thẳng thừng đá một cái, Bạch Khởi rên lên.
Hoắc Tây thèm để ý .
Cô quen cửa quen nẻo bước đến tủ rượu, tự rót cho một ly rượu vang đỏ, đó xuống cửa sổ sát đất từ từ uống, trông tâm trạng vẻ vui.
Bạch Khởi cô ở đây nhưng lòng bay đến chỗ khác. Cậu xuống cạnh cô: “Chị đến chỗ qua đêm là làm cho hiểu lầm, để quấn lấy chị nữa ?”
“Nhạt nhẽo!”
Hoắc Tây uổng gần phân nửa ly rượu vang đỏ, thở dài: “Con nít thì cái gì!”
Thật cô Bạch Khởi còn là con nít nữa.
Bạch Khởi hai mươi bốn tuổi , là một đàn ông ý đồ với cô.
Tình cảm giữa cô và Bạch Khởi thể rõ, nhưng cả hai đều đối tượng, cần giải thích gì với ai, chứ đừng đến coi sói mắt trắng Trương Sùng Quang .
Cô uống rượu, Bạch Khởi ngay bếp nấu cơm cho cô. Lại mở một chai rượu nhất.
Hoắc Tây khuôn mặt trắng nõn thanh tú của , nhịn vươn tay nhéo một cái: “Không uổng công đây nuôi !” Theo thói quen, cô định hôn một cái.
cuối cùng vẫn hôn.
Bạch Khởi nhạt, giống như đang chế nhạo cô, Hoắc Tây nhún vai: “Vừa trong xe Trương Sùng Quang hôn, chắc cũng hôn gián tiếp ha!”
Bạch Khởi nghiến răng: “Chị đúng là cách chọc giận khác!”
Cậu đột nhiên đè gáy cô , hôn xuống, Hoắc Tây chặn thế tấn công của : “Cậu để ý, nhưng thì ! Được , ăn cơm thôi!”
Bạch Khởi bất mãn, hận thể lập tức c.h.é.m Trương Sùng Quang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1430-1439.html.]
Không Trương Sùng Quang…
Cậu sẽ thể quấn lấy Hoắc Tây như cả đời, thể cô sẽ kết hôn với , nhưng cô cũng sẽ thích khác, như là đủ .
Cậu cũng thèm vị trí đỉnh lưu.
Từ năm 20 tuổi, chỉ thích một Hoắc Tây.
Cơm nước xong, Hoắc Tây co ro ở phòng khách một đêm, trời sáng cô về nhà.
Bạch Khởi thức, nhưng dậy hẳn.
Hoắc Tây thích khác trói buộc, quấn lấy cô, nhưng cũng chừng mực.
Nếu thì chẳng thể ở bên cạnh cô, chờ đợi suốt bốn năm.
Hoắc Tây đón xe về nhà.
Trời tờ mờ sáng, giúp việc trong nhà thức dậy làm việc, thấy cô bèn gọi cô Hai.
“Nhỏ giọng thôi! Đừng đề bố thấy!”
Hoắc Tây rón rén tới cửa, cởi giày bước nhè nhẹ nhà.
mới hai bước, một giọng vang lên. “Về ?”
Là giọng của Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây ném giày xuống đất, mang về phía ghế sa lon.
Trương Sùng Quang đang ở đó, dù bật đèn nhưng vẫn thể vẻ tiều tụy, mặt mấy chai rượu, đất còn thêm mấy chai nghiêng ngã.
Hoắc Tây khoanh tay n.g.ự.c : “Chà, thức sớm !”
Vẻ mặt Trương Sùng Quang lạnh lùng: “Không thể so với luật sư Hoắc ! Sao , chơi bời suốt đêm với tiếu thịt tươi mà vẫn thể dậy ? Là vì vì luật sư Hoắc năng khiếu trời ban?”
Cậu nổi giận thật sự, đến cả luật sư Hoắc mà cũng gọi miệng. Hoắc Tây thấy như cũng chịu thua, cô tự rót cho một ly nước nóng, uống châm chọc .
“Tôi quen thuộc với thành phố B! Không giống như Tổng giám đốc Trương, uống rượu hoa cũng tìm chỗ!”
“Mới sáng sớm, là đem một con ch.ó Hybrid về , cần khó chịu với khác nữa!”
Trương Sùng Quang lạnh lùng cô.
Hoắc Tây thoải mái đối diện , hai chân mang tất gác lên bàn nhỏ.
Thắng thế mà, ai khoái trá.
Trương Sùng Quang chân cô: “Sao thế, dữ dội đến nỗi tất chân cũng rách !”
“ đó!”
“Cậu gần ba mươi , thể hiếu thế lực của tiểu thịt tươi 24 tuổi !”
Trương Sùng Quang bẻ bẻ tay: “Cậu giỏi ?” Hoắc Tây chớp chớp mắt: “Thử một mới !”
Trương Sùng Quang tức tới nỗi để ý tới cô, thế là dậy lên lầu, nhưng mới nửa đường Lục Thước chặn , đêm qua Lục Thước , cố tình ở xem trò vui.
Quả nhiên, mới sáng sớm cực kỳ đặc sắc.
Cậu , trị Trương Sùng Quang thì chị của ! Lục Thước cùng một giuộc với Hoắc Tây, giả vờ như , tủm tỉm: “Sao ai cũng dậy sớm thế?”
Trương Sùng Quang huých vai lên lầu.
Lục Thước mặc áo choàng tắm dày màu trắng chậm rãi xuống lầu, Hoắc Tây duỗi chân qua: “Xoa bóp cho chị ! Bận cả đêm chị mệt c.h.ế.t !”
Trước giờ Lục Thước vẫn luôn thiết với cô, xoa bóp, suy nghĩ một chút hỏi.
“Tính thế nào?”
Cậu hất cằm chỉ vị trí lầu: “Người về, chị đang chọc giận ?”
Hoắc Tây đánh một cái.
Cô nhạt: “Em nghĩ nhiều ! Trên đời làm gì nhiều chuyện gương vỡ lành đến thế.”
Lục Thước cũng khẽ, gì. Trương Sùng Quang lầu hai.
Những ngón tay thon dài nắm lấy tay vịn, nắm chặt đến nỗi các đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch, Hoắc Tây , cô làm gì nhiều chuyện gương vỡ lành đến thế.
Khi cô những lời , trông vẻ khá nguội lạnh.
Trương Sùng Quang thể nào diễn tả cảm giác trong lòng , trở về phòng ngủ, tựa đầu khung cửa, nghĩ đến chuyện tết lập tức về Mỹ, thì họ sẽ vần thể giống như đây.
Vui vẻ làm một nhà của .
Khi đối phương gặp khó khăn, vẫn thể giúp đỡ lẫn , nhưng sẽ thể trở thành yêu.
Ai nấy đều thoải mái.
Hoắc Tây làm , khi chia tay, cô từng đòi với .
Cậu một thời gian Hoắc Tây vẫn chờ đợi , chờ hối hận, chờ đầu, bởi vì nhà của ở đây, cô luôn cho rằng sẽ về.
làm , mấy năm nay, từng về. Cô vứt bỏ cũng là chuyện thường tình.
Bây giờ tư cách gì mà khó chịu?
Xốc tinh thần, về Mỹ mới là lựa chọn chính xác.
khi Trương Sùng Quang thu dọn hộ chiếu, trong lòng khó chịu vô cùng, từ nhỏ trải qua đau khổ, thấy nhảy lầu mắt , sợ hãi đến thế nhưng vẫn đè nén trong lòng. Cậu quen với việc kiềm chế.
Hoắc Tây là tia sáng trong sinh mạng của , là cô soi sáng . ánh sáng quá rực rỡ, khiến cảm thấy chói mắt, quen. Cậu lựa chọn che ánh sáng .
Bây giờ, mong nhớ luồng sáng , nhưng Hoắc Tây còn chiếu sáng nữa.
Trương Sùng Quang từ từ che ngực, cảm thấy đau đớn. Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa...
Trương Sùng Quang mở cửa, cửa là Hoắc Minh.
“Chú Hoắc.”
Hoắc Minh một hồi từ từ , đến sô pha khom lưng nhặt hộ chiếu lên, ông ngước mắt hỏi: “Mới về vài ngày mà nữa ?”
Trương Sùng Quang gật đầu: “Cháu đang định thế!”
Hoắc Minh lật xem hộ chiếu, tùy ý hỏi: “Là bởi vì Hoắc Tây ?” Trương Sùng Quang trả lời vấn đề .
Một hồi lâu , mới khẽ : “Chú Hoắc, là vấn đề của riêng cháu thôi.”
“Đương nhiên là vấn đề của cháu!”
Hoắc Minh đóng cửa xoay Trương Sùng Quang: “Lúc cháu còn quá trẻ quyết định mục tiêu cuộc sống, tại
trải nghiệm thêm một chút chứ? Giờ thì … dây dưa đến từng tuổi , đường lui cũng thằng nhóc như cháu tự cắt đứt luôn !”
Dù thì loại chuyện đối với làm bố cũng dễ chịu. Huống chi Trương Sùng Quang cũng là thằng nhóc ông nuôi từ nhỏ đến lớn.
Hoắc Minh châm điếu thuốc lá, khi hút nửa điếu, ông : “Lúc đầu chú giúp nhà họ Trương, lý do chính mà chú nuôi nấng cháu đúng là bởi vì nhóm m.á.u của cháu. Thế nhưng Sùng Quang bản cháu tự sờ lương tâm hỏi một chút là những năm đó chú xem cháu như con trai , là dì ôn Noãn của cháu yêu thương cháu như con ruột, cô thậm chí còn thương cháu nhiều hơn nữa nhưng chú ngăn cản, bởi vì chú cảm thấy bốn đứa nhỏ trong nhà thì nên giống , cũng thế quá thiên vị cháu.” “Hơn nữa, cháu lớn nhất, đáng lý nên chăm sóc em trai, em gái.” “Sùng Quang, chú đúng ?”
Trương Sùng Quang gật đầu.
Trái tim càng đau châm chích.
Hoắc Minh tức giận : “Cháu nước ngoài thấy việc đời, cháu quản lý Tây Á cũng cả! Sự nghiệp của cháu thuận lợi thì chú sẽ thấy vui cho cháu! nếu cháu thì điều kiện tiên quyết là cháu thích Hoắc Tây, cháu ở bên con bé! cháu rõ ràng vẫn thương nhớ trong lòng, thoát khỏi cuộc sống như . Sùng Quang, chú hiểu tính cách của Hoắc Tây nhất, con bé chắc chắn sẽ dễ
dàng đầu ! Chuyện đến nước , hai đứa nhỏ chú nuôi lớn tốn thương , cháu thử xem chú vui nổi ?” Cuối cùng ông vẫn nhịn mắng: “Đồ khốn kiếp, năm mới cũng để yên nữa.”
Trương Sùng Quang ở bên ngoài uy phong.
Mỗi đều gọi Tổng Giám đốc Trương, nhưng ở mặt Hoắc Minh, dù mắng cũng im lặng chịu đựng.
Mũi thậm chí còn cay xè.
Hoắc Minh cầm quyến hộ chiếu lên, ước lượng: “Cháu còn trẻ, chân tay, cháu thể khắp nơi, dù chú và dì Ôn Noãn cũng quản nổi cháu nữa, đến khi chú và dì nhắm mắt xuôi tay, cháu trở về đưa bó hoa cúc là , đó trời cao biển rộng, cháu thể tự do bay nhảy khắp nơi!”
“Chú Hoắc!” Trương Sùng Quang gọi một tiếng. Cậu chút hổ!
Hoắc Minh trừng một cái: “Đồ khốn kiếp!”
Sau khi xong ông lập tức ngoài, ngoài cửa vang lên giọng Ôn Noãn: “Sùng Quang ?”
Hoắc Minh: “Thằng bé dám , sẽ đánh gãy chân nó!”
Trương Sùng Quang chỉ đó, cầm hộ chiếu xem, một lát gọi một cuộc điện thoại.
“Amy, để kế toán giúp giải quyết tài sản ở Mỹ! “, về nước phát triển!”
Dưới lầu, khi Lục Thước mát xa cho Hoắc Tây xong thì trở về phòng.
Lục Huân còn tỉnh.
Cô là một nhà thiết kế, thường xuyên đảo lộn ngày đêm, ít nhất là sáng sớm dậy nổi.
Cô ngủ say, Lục Thước thò tay trong chăn trêu chọc. Nắm lấy cô , nhẹ nhàng trêu đùa.
Lục Huân tỉnh dậy, đó mặt đỏ bừng đẩy tay . Lục Thước nhân cơ hội chen trong chăn, ôm cơ thể nho nhỏ . Lục Huân gối đầu lên vai : “Chị Hoắc Tây về ?"
“Về !
Lục Thước khe khẽ thở dài: “Cả đầy mùi rượu! Hai ở bên ngoài chắc chắn cãi !”
Cậu xong cô bé trong lòng , tuy thưởng thức tính cách đấy của chị, nhưng thưởng thức thì thưởng thức, nếu như là bạn gái thì chịu nối.
Bản Lục Thước là một đàn ông mạnh mẽ.
Mà Trương Sùng Quang, từ nhỏ nhường nhịn Hoắc Tây.
Cậu thừ , Lục Huân lén lút ngủ tiếp, nhưng trong chốc lát Lục Thước bắt , làm chuyện đó với cô , Lục Huân cũng chịu, ánh mắt của cô vô cùng trong trẻo: “Đang ở nhà của đó! Để ?”
Sao ?
Lục Thước cũng trêu chọc cô .
Cậu cùng một chỗ với cô , đến chuyện kết hôn, Lục Huân bằng lòng nhưng cô tự thiết kế áo cưới, Lục Thước đồng ý, nhưng nỡ để cô vất vả.
Lục Huân thấy vất vả.
Cả đời chỉ kết hôn một như thôi!
Hoắc Tây ngủ cả một buổi sáng, buổi trưa thức dậy ăn cơm.
Thằng nhóc Lục Thước mang Lục Huân , Hoắc Tây bất mãn.
Hiếm khi Tiểu Huân mới tới đây, cũng ở chơi vài ngày! Mặt già của Hoắc Minh tối sầm : “Chỉ chơi! Tối hôm qua cái tên nghệ sĩ nhỏ gọi là Bạch Khởi leo lên đầu bảng hot search, còn đưa tin với một đàn ông ở bên ! Hoắc Tây, con con xem, bố và cho con dáng vẻ hoa nhường nguyệt thẹn như thế , mà con suốt ngày cứ biến thành bộ dạng nam nam nữ nữ… Người còn tưởng rằng con là nam kìa!” Hoắc Tây chẳng thèm để ý: “Trời tối, thấy rõ thôi mà bố!” Hoắc Minh hết cách với cô.
Ông khẩy: “Khi nào Doãn Tư và Tiếu Hoắc Kiều trở về, đế bọn họ trị con!”
Hoắc Tây giơ tay đầu hàng: “Đừng đừng đừng, con sợ nhất hai chúng nó, một giả đắn một thì mè nheo bám ! Bố , bố đề chúng chơi bên ngoài , cần nhớ đến con làm gì, con !”
Cô mới xong, một ly giải rượu đưa tới mặt. Hoắc Tây thì thấy là Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây nở nụ : “Lạ nha! Tổng Giám đốc Trương của chúng cũng hầu hạ khác ư? Là bản lĩnh học ở Mỹ ?’’
Ngoài miệng cô mát, Trương Sùng Quang cũng so đo với cô.
Giọng nhẹ nhàng: “Tối hôm qua ăn gì, còn uống rượu, cô bé nào giống em ?”
Hoắc Tây:…
Lúc Hoắc Minh mới lên tiếng: “Bố và cũng phản đối con qua với nghệ sĩ nhỏ , vấn đề là con xem là gì? Cứ lén lén lút lút kiểu là ?”
Bàn tay bàn của Trương Sùng Quang siết chặt.
Hoắc Tây uống một ngụm giải rượu nở nụ : “Quá trẻ, gặm quá non, con sẽ gieo họa cho !”
Hoắc Minh chỉ cô hỏi ôn Noãn. “Em xem con bé giống ai?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng vén mái tóc dài, từ tốn : “Dù thì đều giống !”
Hoắc Minh:...
Hoắc Tây tựa đầu cánh tay Hoắc Minh, giống như khi còn bé chớp mắt ông: “Giống bố ?”
Hoắc Minh sờ đầu cô.
Con gái ông thông minh, ưu tú bụng. Ông tự hào!
Cuối cùng vẫn hết cách với cô, ông cảnh cáo: “Đừng chơi quá mức, bố thấy ngây thơ đấy.” Hoắc Tây trừng mắt bố ruột, môi mấp máy ba chữ.
“Cực, kỳ, non!”
Hoắc Minh mấy lời bậy bạ khó chịu, ông ngẫm nghĩ, lúc còn trẻ tuy rằng thỉnh thoảng ông cũng tìm kích thích, nhưng chỉ cần Ôn Noãn tức giận thôi là ông lập tức tỉnh .
Bây giờ Sùng Quang còn ở một bên, Hoắc Tây trắng trợn thành như .
Chẳng lẽ cô thật sự còn chút hứng thú nào với Sùng Quang ?
Hoắc Minh cũng lười quan tâm đến chúng!
Sau khi ăn xong, Hoắc Tây còn đau đầu nên ở nhà nghỉ ngơi.
Cô sõng soài sô pha, chân vắt ngang lưng ghế, còn tay thì chơi trò chơi.
Trương Sùng Quang quần áo xuống.
Cậu cửa công chuyện, thấy Hoắc Tây như , dừng bước: “Cậu văn phòng luật ?”
Hoắc Tây cũng .
“Không ! Mong rằng nó nhanh đóng cửa, thể yên tâm ở nhà ăn bám, như Hoắc Kiều , hâm mộ con bé đến mức nào .”
Trương Sùng Quang mím môi: “Cậu làm việc, thực cũng !”
Thứ nhà họ Hoắc thiếu nhất chính là tiền. Hoắc Tây liếc , gì!
Người Trương Sùng Quang hẹn gặp là một ông trùm thị trường bất động sản, ông về nước làm tài chính, đầu tiên mua một
tòa nhà để giữ thể diện, lúc bàn chuyện làm ăn cũng thể hù dọa khác.
Ông thực trúng một tòa nhà nên buổi tối sắp xếp ăn cơm chung.
Trương Sùng Quang mới về nước, nhiều tiền nhưng nền móng sâu, bên ngoài cũng xuất từ nhà họ Hoắc.
Trong bữa tiệc, uống nhiều.
còn trẻ, tửu lượng khá , nhà vệ sinh một chuyến giống như việc gì.
Khi khỏi nhà vệ sinh, dừng bước. Hoắc Tây?
Không cô đang ở nhà ? Sao ở chỗ xã giao?
Tuy rằng vẫn mặc trang phục làm, nhưng rõ ràng trau chuốt hơn bình thường một chút, chiếc cổ thon dài còn đeo một sợi dây chuyền kim cương, trông mắt.
Trương Sùng Quang vô thức chằm chằm cô một hồi lâu.
Hoắc Tây dựa vách tường đế giảm bớt cơn say, ngước mắt lên liền thấy , cô liếc , mặt mày ấn chứa sự quyến rũ mà từng thấy: “Tổng Giám đốc Trương!”
Trương Sùng Quang thích cô như .
Cậu qua, từ cao xuống: “Không đang ở nhà , làm luật sư còn ngoài xã giao, còn chuốc say như ?” Hoắc Tây uống nhiều.
Tuy say đến loại trình độ , nhưng nhiều hơn so với bình thường.
Cô phất tay: “Không liên quan đến !”
Trương Sùng Quang sầm mặt: “Vậy thì liên quan gì đến ai, tên bám váy tối hôm qua , tên đó đến che chở cho ?”
Đôi mắt hẹp dài mắt của Hoắc Tây khẽ hé.
Cô khẽ: “Tại cần che chở chứ? Tôi là che chở cho mới đúng!”
Cô thẳng , phất tay về phía Trương Sùng Quang: “Dù thì cũng hiểu ! Tình cảm của với Bạch Khởi, hiểu! Người m.á.u lạnh như , thể hiểu !”
Sắc mặt Trương Sùng Quang tái mét.
Thực chuyện đàng hoàng với Hoắc Tây, ít nhất là hòa bình ở chung, dù thì ngoài làm yêu thì họ vẫn là nhà.
Hoắc Tây rõ ràng là thích .
Cô thích quan tâm đến chuyện của cô.
Trương Sùng Quang nghiêm mặt, đang rời thì phía một chuyện thiết với Hoắc Tây: “Tổng Giám đốc Hoắc, cuối cùng cũng tìm cô ! Đến đây nào, chúng uống thêm hai ly nữa… Hai vị bên trong làm quen với cô, đều đang chuyện, uống vui vẻ, hợp đồng trị giá hai mươi tỷ sẽ giao luôn cho Tây Á, cho khác.”
Hoắc Tây còn giống con mèo say xỉn, lúc năng tỉnh táo, nhẹ nhàng.
“Tổng Giám đốc Vương thật chứ?”
“Vậy đây cũng qua, cho bọn họ gục hết!” Hoặc Tây xong liền rời .
Trương Sùng Quang ở chỗ cũ, trái tim bắt đầu đau nhói. Tây Á.
Đó là món quà chú Hoắc tặng cho Hoắc Tây, vẫn định để quản lý, nhưng nước ngoài trở về, chú Hoắc lớn tuổi... Hoắc Tây chỉ làm luật sư, cô còn quản lý Tây Á.
Khó trách, chú Hoắc cô luôn giống mèo say xỉn.
Khó trách, cho tới tận bây giờ, cô vẫn yêu...
