Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1420 - 1429:

Cập nhật lúc: 2025-10-11 14:04:41
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 1420 Làm thế?

Minh Châu thấy tiếng bước chân là Lục Huân, bà âm thầm mắng thằng con trai của .

Sau đó bà nhanh chóng bày một khuôn mặt lãnh đạm. Cửa mở , Lục Huân ở cửa nhẹ nhàng gõ cửa: “Dì ạ.”

Minh Châu như mới phát hiện cô tới, giương mắt nhạt mà ừ một tiếng: “Chuẩn ?”

Lục Huân gật đầu.

Minh Châu cúi đầu lật xem cuốn sách trong tay, ngữ khí càng nhạt hơn một chút: “Bảo Lục Thước lái xe chậm một chút, ngày thường chăm sóc bản cho , bên dì đang vội vàng đây, chuyện của cả gia đình, còn chú Lục cũng cần dì chăm sóc... Nên rảnh lo cho bọn cháu , các con tự sống cho thật thôi.”

Lục Huân gật đầu.

, ... Muốn .

Minh Châu vẫy vẫy tay: “Được , nhiều như , mau xuống .”

Lục Huân bất động, Minh Châu cô: “Làm ?”

Lục Huân bỗng nhiên liền chạy tới, cô gì, chỉ là ôm lấy Minh Châu.

Vốn dĩ Minh Châu chính là một dễ mềm lòng, một cái ôm làm mũi bà cay, ngay cả giả vờ cũng giả nổi nữa, vỗ vỗ đứa nhỏ trong lồng ngực, ngữ khí cũng hòa hoãn hơn nhiều: “Được , điều nên chú Lục của cháu hết! Sống cùng Lục Thước cho , dì và cháu bên sẽ chọn ngày lành, làm xong xuôi chuyện .”

Lục Huân lên tiếng.

, ôm Minh Châu yên lặng mà rơi lệ.

chuyện năm đó dì Minh Châu để ý bao nhiêu, chỉ là dì vì Lục Thước mà tiếp nhận dễ dàng, hơn nữa hề gây khó xử, ngay cả dáng vẻ giả vờ của dì cũng đáng yêu như . Lục Huân nỡ rời .

Sau khi Minh Châu trầm mặc một lúc lâu thì bà nhẹ giọng : “Nếu như cháu cảm thấy với dì, thì sống với Lục Thước thật , đời cũng đừng rời xa nó.”

Con trai của bà bà hiểu rõ nhất, thích thì sẽ đổi. Điều kiện để bà thỏa hiệp, chính là Lục Huân hứa hẹn. Lục Huân rưng rưng đồng ý: “Cháu sẽ!”

Minh Châu lau nước mắt cho cô, ách giọng mở miệng: "Kết hôn thì cháu cũng xem như là con gái của dì, thấy cả, những chuyện chẳng những dì quên , mà cả cháu cũng quên nó.

Lục Huân khổ sở đến mức đôi mắt đỏ bừng.

Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, là Lục Thước tới đây,

Lục Thước thấy các cô , quấy rầy, ở bên ngoài châm một cây thuốc lá. Khi Lục Huân , nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô, nhỏ: “Vào trong xe chờ ." Lục Huân gật đầu, cô dựa vai một lúc lâu.

Lục Thước võ vỗ cô, chờ cô xuống tầng mới phòng ngủ của bố , Minh Châu thấy tiến thì sợ sẽ ngại, khoát khoát tay: “Đi nhanh ! Hôm nay là ngày giỗ của bà cụ chứ ngày giỗ của con, nhanh !”

Lục Thước dở dở .

Anh than nhẹ: “Thôi , lát nữa để bố tới dỗ .”

Minh Châu: “Tự thể dỗ bản .” Lục Thước xuống tầng, lên xe.

Anh nghiêng đầu xem Lục Huân bên cạnh, rõ ràng đôi mắt vẫn còn đỏ, cầm khăn giấy dịu dàng xoa cho cô, : “Khóc thành thỏ con .”

Lục Huân lưng .

Lục Thước , hạ cửa sổ xe xuống, phất tay chào tạm biệt với Lục Khiêm.

Xe càng lúc càng xa, bóng dáng của Lục Khiêm cũng càng ngày càng nhỏ, Lục Thước nhẹ nhàng nắm lấy Lục Huân tay, hỏi: “Em thích nơi ?”

Lục Huân gật đầu.

Lục Thước liền kể chuyện ỏ nhà họ Lục, đến bố của , còn cả Tiểu Lục U.

Cuối cùng thấp giọng : “Bố quản chuyện thêm mấy năm nữa là quản nổi , đến lúc đó còn về thành phố C, Tiểu Huân, khi ba mươi tuổi khả năng đều ở thành phố C! Thành phố C phồn hoa như thành phố B, em nguyện ý ?”

Lục Huân nguyện ý, nhưng cô mới cần trực tiếp với .

Lục Thước lái xe ba giờ, tới một thành phố. Ăn cơm xong tiếp tục .

Buổi tối ở tại thành phố T.

Anh lựa chọn khách sạn năm mà là để thư ký chọn ở nhà trọ cho , cảnh , mỹ thực ăn vặt ở bốn phía cũng

nhiều. Sau khi ở, Lục Thước liền đưa Lục Huân ngoài ăn chút gì đó.

Anh sẽ kéo tay cô, giống như các đôi tình nhân khác , dạo phố ăn cơm.

Chơi đến mười giờ, trở về thì giường, chọn một bộ phim cùng xem.

Lục Huân gối lên vai , ngửi thở dễ ngửi , khi bộ phim chiếu đến cảnh khủng bố, cô nhào lồng n.g.ự.c , Lục Thước liền hôn cô...

Tóm làm đến bước cuối cùng.

Anh nhẹ giọng : “Ngày mai còn lái xe cả ngày nữa!” Trong lòng Lục Huân đều tràn ngập dịu dàng.

Cứ như , chơi, bốn ngày mới trở thành phố B.

Lục Thước dừng xe ở tầng căn chung cư nhỏ của Lục Huân, những món đồ mang từ thành phố B đến cũng đều đặt ở chỗ cô, tới tới lui lui mà dọn vài , đàn ông nhà họ Lục đều thương vợ nên Lục Huân chỉ tay theo theo .

Người dân sống cùng tầng trông thấy Lục Thước thì hỏi Lục Huân. “Bạn trai tuấn tú nha! Khi nào kết hôn thế?” Lục Huân nhấp cái miệng nhỏ, cũng phủ nhận.

Lục Thước dọn một thùng lạp xưởng nhỏ cuối cùng, chia cho đối phương mấy cây, khách khí rằng: “Nhanh thôi, trong vòng nửa năm nữa!”

Anh xong, dùng bả vai mở chung cư.

Lục Huân theo ở phía , chậm rãi đóng cửa , cô còn đang suy nghĩ đến chuyện kết hôn.

Nào , Lục Thước buông đồ xuống lộ nguyên hình. Lục Huân đè lên ván cửa, hôn đến mức m.á.u cả đều nóng lên, áo khoác cũng lột sạch sẽ, bên trong là chiếc áo sơ mi tơ tâm mỏng,

phối với váy đuôi cá....

Lục Thước cúi đầu ngừng hôn cô, âm thanh khăn khăn đến mức gì.

“Tiểu Huân...... Em thật xinh ."

Lục Huân khẩn trương cực kỳ, cô dự cảm sẽ xảy cái gì đó, nhưng chuyện cũng quá đột ngột .

Lục Thước như một chính nhân quân tử ngủ cùng cô vài buổi tối, mới trở thành phố B như làm cô phản ứng kip.

Ngón tay thon dài của Lục Thước thò trong quần áo của cô, một lúc lâu, dừng bên tai cô nhẹ lầm bẩm: “Em cũng mà, đúng ?"

Lục Huân dám , còn run rẩy trong lòng . Đã lâu họ

Lục Thước hôn cô, hôn thấp giọng dỗ dành: “Bế em phòng nhé?”

Trời còn tối, Lục Huân cảm thấy áp lực lớn, cô đặt tay lên vai , thỏ thẻ: “Đợi… Trời tối!”

Nói xong cô thật sự chịu nổi, khóe mắt ướt át.

Đương nhiên Lục Thước , nhưng nhịn , nhẹ nhàng bế cô lên thẳng đến phòng ngủ.

Cậu từng đến đây một , ngựa quen đường cũ.

Phòng ngủ của Lục Huân màu hồng phấn, thiếu nữ. Ga giường thoang thoảng mùi hương của cô, trong gian riêng tư ai thế quấy fây như , Lục Thước cảm thấy thể yêu thương cô.

Cậu cởi cúc áo của cô, Lục Huân phản kháng yếu ớt. “Lục Thước!”

Lục Thước ngậm lấy môi cô, dịu dàng hôn cô.

đây bọn họ từng quan hệ nhiều , nhưng khác, ở một khía cạnh nào đó, đây là đầu tiên của họ, Lục Thước thận trọng và cho cô trải nghiệm .

Từ hoàng hôn đến tối, lấy lòng cô, khiến cô run rấy trong vòng tay hết đến khác.

Sau đó, Lục Huân hét lên.

Lục Thước dịu dàng hôn cô, dỗ dành: “Được ! Không chạm em nữa.”

Cậu ôm cô tắm, ôm về phòng ngủ.

Lục Thước thấy nóng, trần trụi, Lục Huân mặc sơ mi trắng trong lòng ngủ… Một sợi tóc đen rơi lên , khiến phần ngứa ngáy.

Lục Thước châm điếu thuốc, chỉ hút một nửa.

Cậu nghiêng đầu Lục Huân, cô ngủ một lát liền tỉnh , đưa tay đấy : “Em đói.”

Lục Thước chạm bụng cô.

Cậu nhớ chuyện , ánh mắt tối sầm , Lục Huân sợ làm thì thấp giọng ăn cơm.

Lục Thước .

Cậu hôn cô: “Đế rán mấy cái xúc xích! Với xào vài món .” Cậu rời giường mặc quần, thuận tay tròng áo len lên, cúi hôn cô, cô vòng tay qua cố : “Trong bếp lò nướng, em ăn bánh ngọt.”

Lục Thước : “Được, sẽ nướng cho em.”

Trước đây khi ở bên , yêu cô, hiện giờ hai chân chính ở bên , đối xử với cô còn hơn.

Lục Thước phòng bếp, lấy bột mì làm bánh ngọt nhỏ .

Sau khi cho lò, liền bắt đầu nấu cơm, du học từ nhỏ, nên nấu ăn giỏi.

Chưa đến nửa tiếng, làm xong.

Bánh ngọt nhỏ còn làm từ khuôn con gấu nhỏ.

Lục Thước gọi Lục Huân ngoài, thấy cô , liền phòng ngủ tìm cô.

Lục Huân giường, mặt mấy cuốn sổ nhỏ màu đỏ và một hộp đựng trang sức, cô lật qua lật tay xem như bầu

vật.

Lục Thước bước , bên mép giường: “Đang xem gì thế?" Mặt Lục Huân đỏ bừng, cô chịu cho xem.

Sao Lục Thước , đây là quà gặp mặt của bố cho cô, mới một chút tâm ý làm cho đứa nhỏ ngốc cảm động .

Cậu mở xem, đó hỏi cô: “Rất vui ?”

Lục Huân là một đứa trẻ trung thực, cô thành thật gật đầu: “ừm, vui”

khỏi dựa vai Lục Thước, giọng mềm mại: “Lục Thước, em ngờ dễ dàng chấp nhận em đến .” Lục Thước gì, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

Lục Huân đề cập đến những chuyện vui, cô luôn là đứa trẻ ơn, dựa Lục Thước về tương lai, cảm thấy vui vẻ.

Lục Thước hiếm khi thấy cô như , khỏi khẽ, xoa đầu cô: “Có nữa vui ?”

Cô cảm thấy thật đáng ghét.

Rõ ràng hôm nay tựa sói tựa hố chính là , luôn như . Lục Huân chịu lên tiếng, nhưng chính tính tình nóng nảy như , Lục Thước cũng cảm thấy ngọt ngào.

Khi du học, bên cạnh thiếu con gái ưu tú, nhưng Lục Thước từng nảy sinh tình yêu nam nữ với ai, gặp Lục Huân, cũng trả thù, mãi cho đến buông tay cô, mới hóa thích phụ nữ, mà là thích như Lục Huân.

Nhu thuận ngoan ngoãn, lời .

Lục Thước chính phần gia trưởng, thích đưa quyết định, nhưng Tiểu Huân bận tâm, bọn họ ở bên hòa hợp.

Cậu hôn cô một lát, bảo cô ăn.

Lục Huân đỏ mặt quần áo, Lục Thước : “Đã bật máy sưởi , rửa mặt là .”

Lúc ăn cơm, Lục Huân nhỏ giọng hỏi: “Anh làm việc ?” Ngày mai là ngày mồng mười tháng Giêng.

nữa cũng đến công ty, nhiều việc như , chắc sẽ bận rộn một thời gian.

Lục Thước xoa đầu cô: “Nếu nỡ rời xa thì đến sổng với , gặp em mỗi ngày.”

Lục Huân ăn cơm.

Giọng cô nhỏ nhẹ: “Hai ba ngày gặp một cũng !” Lục Thước rộ lên, cảm thấy cô thật đáng yêu.

Cậu ép buộc, dù bọn họ mới ở bên , hơn nữa yêu đương nên giữ cách cũng , đợi thêm hai ba tháng nữa bọn họ sẽ kết hôn, đến lúc đó mỗi ngày ở bên .

Cơm nước xong, Lục Thước liền gọi điện thoại.

Hết cuộc gọi đến cuộc gọi khác gọi đến, chúc Tết, bàn chuyện công việc.

Nửa tiếng , nhấc máy, là Hoắc Minh gọi đến.

“Cậu … Vâng, cháu về với Tiểu Huân! Vâng, mai cháu đến công ty!”

“Buổi tối cháu sẽ dẫn Tiểu Huân đến!”

Lục Thước cúp máy.

Lục Huân xem phim ghế sô pha, cô chậm rãi hỏi: “Ngày mai chúc Tết ?"

Lục Thước đáp: “Ừ! Cậu mời chúng sang ăn cơm!" Lục Huân ồ lên một tiếng.

Cậu cúi xuống nhéo mũi nhỏ của cô: “Không em thích Hoắc Tây ? Hai ngày nay chị cũng ở nhà... Ngày mai mặc nhé.” Lục Huân mềm mại đồng ý.

Lục Thước thể chịu cô như , chỉ thấy nóng bừng, bắt nạt cô.

Cậu ghé tai cô, thì thầm: "Chỗ đó đau ?"

Gương mặt Lục Huân đỏ bừng, cô khẽ cắn môi đến nỗi suýt bật máu: "Không đau."

Lục Thước thuận thế hôn cô…

Lục Huân chịu làm với trong phòng khách, nhưng Lục Thước quyết tâm làm sô pha một , dụ dỗ một hồ cô mới ậm ừ, trong lòng khe khẽ.

Cô càng như , Lục Thước càng cầm thú.

Hai giờ sáng, mới tha cho cô, Lục Huân lưng nhỏ giọng mắng .

Lục Thước ôm bờ vai mỏng manh của cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Nửa năm gặp, nếu chỉ hai ba liền hạ hỏa, đó vẫn còn là đàn ông ?”

Lục Huân thể , cô im lặng.

Lục Thước cảm thấy thỏa mãn, ôm cô, dỗ cô ngủ, đế cô gối lòng .

Nhìn cô bé nép trong lòng , thích cô thể tả, Lục Huân nhỏ nhất trong nhà , khi ôm thì mềm mại, nhưng làm thế nào cũng

Ngày hôm , Lục Thước dậy sớm, nấu hai bữa cho Lục Huân.

Cậu ăn đại cái gì đó ròi lái xe đến công ty, thư ký Phương đợi sẵn: “Tổng Giám đốc Lục, chúc mừng năm mới!”

Tâm trạng Lục Thước .

Cậu bàn làm việc, lật tài liệu : “Thông báo với , hôm nay ai đến công ty làm việc sẽ nhận trợ cấp hai nghìn.”

Thư ký Phương sắc mặt liền gần đây chuyện vui. Cô giỏi ăn : “Mọi chắc chắn sẽ vui vẻ lây từ Tổng Giám đốc Lục.”

Lục Thước mỉm , khóe miệng mang theo dịu dàng khó tỏ, xem tài liệu một lúc, ngẩng đầu: “Cô xem giúp công ty nào tổ chức hôn lề hơn, và cả đặt váy cưới ở Italy, đó cô liên lạc với Tiểu Huân.”

Thư ký Phương gật đầu: “Vâng, Tổng Giám đốc Lục, sẽ chú ý.” Lục Thước hiệu cô ngoài, còn chuyên tâm xử lý tài liệu. Đến giữa trưa máy bàn vang lên, bắt máy, đầu dây bên ngờ đến Tư An Nhiên.

Giọng của Tư An Nhiên mang theo mỏi mệt: “Lục Thước, kết hôn với cô ?”

Lục Thước híp mắt, vui, Tư An Nhiên chuyện giữa và Lục Huân, hơn nữa sớm còn quan hệ với Tư An Nhiên, cái gì nên bồi thường cũng cho, cô còn dây dưa làm gì?

Lục Thước cảnh cáo: “Tư An Nhiên, nếu là cô, chuyện sẽ dừng ở đây.”

Tư An Nhiên kích động: “Vậy tình cảm của em thì ? Lục Thước, em thích mấy năm, tính thế nào?”

Lục Thước vuốt trán, dựa lưng ghế. I

“Tư An Nhiên, đó là chuyện của cô! Nếu cô thích ngay từ đầu, sẽ hợp tác với cô, nếu chúng đều trách nhiệm, tại chọn đường lợi cho bản chứ?”

Cậu thể hiểu nối tư duy của Tư An Nhiên.

là nữ cường , dính đến tình cảm thì gần như mất lý trí.

Đối với như , Lục Thước chẳng những nảy sinh tình cảm nam nữ, mà ngay cả quyền tôn trọng cơ bản, cũng lười cho. Bằng lòng với cô mấy câu vô nghĩa chỉ vì nể mặt bậc cha chú thôi.

Tư An Nhiên im lặng, đó cúp máy.

Lục Thước ném điện thoại , đó gọi thư ký thứ hai , dặn dò cần nhận điện thoại của Tư An Nhiên, thư ký thứ hai nắm rõ thông tin, lúc ngoài gặp thư ký Phương thì kế một .

Cuối cùng cô hỏi: “Không cô Tư đính hôn với Tổng Giám đốc Lục của chúng ?”

Thư ký Phương kéo thư ký thứ hai qua, nhỏ giọng: “Đấy là chuyện xưa ! Hiện giờ bạn gái của Tổng Giám đốc Lục là Lục Huân… , chính là nhà thiết kế đó, thanh mai trúc mã đó! Tôi , bọn họ bàn chuyện kết hôn , còn chuyện của Tư An Nhiên nữa, từ giờ trở mở rộng tầm mắt , chớ làm Tổng Giám đốc Lục mất vui.”

Thư ký thứ hai gật đầu, miệng cô rộng, đến chiều chuyện cho thế giới .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1420-1429.html.]

Không ai về Tổng Giám đốc của Lục Thị.

Lục Thước đặt Tư An Nhiên trong lòng, giờ chiều tan làm, lái xe trở về đón Lục Huân.

Ban ngày Lục Huân ngoài mua quà cho các bậc cô chú.

Ôn Noãn tặng chiếc khăn quàng cổ, còn của Hoắc Minh là một ống đựng bút san hô, trông tinh xảo.

Lục Thước chỉ ngắm Lục Huân.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy lông dê đỏ sẫm, điểm xuyến những quả đào nhỏ.

Trông nhỏ nhắn đáng yêu.

Lục Thước khoác áo cho cô, cúi đầu hôn: “Thật xinh !”

Lục Huân nắm tay , khi lên xe, cô vẫn cảm thấy chân thật, cô thật sự quang minh chính đại ở bên , thậm chí còn theo đến thăm họ hàng.

Lục Thước thắt dây an , thấy Lục Huân đang .

Cậu nhạt: “Sao ?”

Lục Huân nhẹ giọng : “Trước đây em chỉ bố Liễu và Liễu, nhưng giờ đây em nhiều khi ở bên .”

Lục Thước xong chút chua xót.

Lục Huân khi còn nhỏ quá bất hạnh, còn bắt nạt cô, lớn lên vẫn bắt nạt cô.

Cậu ôm lấy cô, hồi lâu cất lời.

Lục Huân ngoan ngoãn trong lòng , cô thì thầm: “Lục Thước, cần áy náy, em quên hết những chuyện đó ” Lục Thước củi đầu: “Em cũng quên đầu tiên bắt nạt em ? Anh vẫn nhớ, em thảm thiết, còn cào xước lưng mà, từng thấy cô bé nào sợ đau như em.

Lục Huân đỏ bừng mặt.

Cậu thật vô liêm sỉ, chuyên gia thích đem những chuyện trêu chọc cô.

nổ tức giận với .

Dáng vẻ lúng túng của cô, Lục Thước đặc biệt thích, chẳng những kiềm chế mà còn ghé tai cô vài câu, Lục Huân tức giận liền phản bác: “Không đó chỉ làm hai phút? Em còn !”

Lục Thước:…

Hồi lâu, nhẹ nhàng nghiến răng: “Lần đầu của đàn ông ngắn.” “Em ! Em cũng thử với

khác, lẽ dối!”

Lục Huân xong, khuôn mặt càng đỏ hơn.

Lục Thước bỗng nhiên nhẹ, cắn lên đôi môi đỏ mọng của cô: “Lại mạnh miệng, buổi tối làm em cũng .” “Lưu manh!”

Lục Huân mất tự nhiên mặt .

Lục Thước khởi động xe, lái xe một lát thì trả nợ cũ cho cô: “ , chúng ở bên , em giữ cách với Diệp Bạch! Bây giờ em cũng coi như là phụ nữ chồng.”

Thật cần , Lục Huân cũng sẽ giữ cách với Diệp Bạch.

cô cảm thấy với Diệp Bạch, từng cưỡng ép cô, nhưng cô vẫn khiến thất vọng .

Cô ở bên Lục Thước, Diệp Bạch từng hỏi cô: “Cậu đáng giá đế em ?”

Lục Huân đáng giá , cô chỉ đêm đó ở thành cổ thành phố c, tuyết rơi đầy trời, nâng mặt cô, hôn cô, lúc đó cô liền thể kháng cự.

Lục Thước cô, cô cũng khao khát Lục Thước.

Lục Huân nhiều về Diệp Bạch, tuy rằng cô ở bên Lục Thước, nhưng Diệp Bạch vẫn quan trọng trong lòng cô, giống như .

Lục Thước cảm thấy chán ghét..

một việc, ngay cả bạn đời, cũng nên can thiệp quá nhiều.

Cậu chỉ cầm tay Lục Huân, thầm nghĩ n.g.ự.c bự Âu Mỹ thì về Âu Mỹ của !

Nửa tiếng , chiếc Rolls-Royce đen chậm rãi tiến biệt thự. Hoắc Minh đợi ở bãi đỗ xe, khi xe dừng , liền mở cửa xe, Lục Huân ngại ngùng.

Cậu của Lục Thước trai quá!

Cô đưa quà và gọi ‘’ theo Lục Thước.

Hoắc Minh vỗ nhẹ vai cô, mỉm với Lục Thước: “Sáng sớm cháu gọi đến, bảo với mợ chuẩn bao lì xì lớn, còn thể chậm trễ vị khách nhỏ !”

Lục Thước lấy một điếu t.h.u.ố.c lá đưa cho Hoắc Minh.

Hoắc Minh trong biệt thự, nhẹ giọng : “Không thế đế mợ cháu thấy, bây giờ mợ quản chặt lắm! Ha, đàn ông trai quá cũng chuyện , vợ cực kỳ quan tâm, làm đàn ông khó lắm!”

Lục Thước chỉ .

Cậu của Lục Thước là khẩu thị tâm phi, ngoài miệng thì phàn nàn mơ quản chặt, đó là ép mợ quản mà?

Lục Huân cho là thật.

Cô nghĩ thầm, cô cho Lục Thước hút thuốc tự do, nhưng với điều kiện là chừng mực.

Đôi mắt cô sáng lấp lánh, cô đang nghĩ gì, Lục Thước khỏi sờ đầu cô: “Nghĩ gì thế! Cậu thì em một nửa thôi!

Lục Huân hổ.

lúc Hoắc Tây bước , theo cô còn một , mà là Trương Sùng Quang.

Lục Thước sửng sốt.

Trương Sùng Quang trở về ăn Tết?

Lục Thước ngạc nhiên, bởi mấy năm nay, Trương Sùng Quang ít về ăn Tết.

Cậu gặp hai ba năm .

Thỉnh thoảng liên lạc mới Trương Sùng Quang hô mưa gọi gió ở nước ngoài, mệnh danh là Thần Tài con phố tài chính, đến chỗ đó ủng hộ.

Lục Thước vổ nhẹ Lục Huân, hiệu cho cô đến chỗ Hoắc Tây. Còn gọi Trương Sùng Quang: “Về ăn Tết ?”

Trương Sùng Quang gật đầu, Hoắc Tây, đó tới. Hoắc Minh mà ê răng, bảo hai trẻ chuyện, còn nhà .

Đợi rời , Lục Thước đưa điếu thuốc qua.

Trương Sùng Quang châm lửa, chậm rãi rít một , thở khói: “Cậu kết hôn với em ? Nghĩ kỹ ?”

Lục Thước trả lời luôn.

Cậu nhéo đầu lọc thuốc, chằm chằm Trương Sùng Quang, nhạt: “Nếu năm đó chia tay Hoắc Tây, con của hai mua nước tương từ lâu !”

Trương Sùng Quang lên tiếng.

Lục Thước nhẹ giọng: “Anh nghĩ ? Tôi thấy mấy năm nay cũng bạn gái, bên cạnh Hoắc Tây cũng ai, hai quậy thế nào, đến tận chân trời góc bể !”

Ban đầu Trương Sùng Quang lên tiếng, lẳng lặng hút nửa điếu thuốc mới : “Khi còn nhỏ, cũng nghĩ và Hoắc Tây là trời sinh một đòi! khi nước ngoài, tòi phát hiện thế giới bên ngoài tự do đến , khí cũng mới mẻ, hóa , ai là thể rời bỏ ai!”

Cậu dừng một chút : “Lục Thước, thật cần nghĩ phức tạp như , chỉ bắt đầu, cũng chỉ… Nghĩ bên ngoài khá .”

Lục Thước gì.

Ánh mắt khó hiểu, bởi năm đó họ đều Trương Sùng Quang nhà họ Hoắc như thế nào, đó là vì Trương Sùng Quang dòng m.á.u gấu trúc, hơn nữa Hoắc Tây thích .

Qua nhiều năm, tình cảm gia đình phát triển.

Không ngờ, Trương Sùng Quang cảm thấy trói buộc, nhà họ Hoắc cũng bên Hoắc Tây, nhiều bóng hồng đến đến bên , nhưng chỉ mấy tháng đáng kể.

Về phần Trương Sùng Quang hiện giờ nghĩ thế nào, Lục Thước thật sự xác định.

Cậu khuyên nhủ, bởi cảm thấy Hoắc Tây xứng đáng với thứ nhất, nếu cứ trói buộc bản ở cạnh một đàn ông thì tức là chị hạ giá, theo đuổi chị ở thành phố B bao la!

Hút xong điếu thuốc, hai đàn ông bước phòng.

Hoắc Minh đang gọt trái cây cho hai cô gái, Ôn Noãn đang pha trái cây, bà đối xử dịu dàng yêu thương với cả Lục Thước lẫn Trương Sùng Quang.

Khi bưng , Trương Sùng Quang tự nhiên đến hỗ trợ.

Lục Thước cởi áo khoác, lạnh lùng , cảm thấy Trương Sùng Quang thật sự mâu thuẫn.

Muốn làm kẻ vô ơn thì làm đến cùng, cứ về làm gì? Bảo Lục Thước phớt lờ !

Hoắc Tây và Lục Huân hợp , nếu chị nữ, Lục Thước sẽ ghen tị! Cậu cạnh cô bé, ôm lấy vai cô .

Dẫn cô xem phim hoạt hình!

Hoắc Tây chê bai : “Lục Thước, em lớn như mà vẫn xem phim hoạt hình, mất mặt thế!”

Cô chộp lấy điều khiển đổi kênh.

Lục Thước cướp về: “Tiểu Huân thích xem!”

Hoắc Tây rộ lên, cô chống cằm : “Tiểu Huân thích xem !”

Cô hào phóng ném điều khiến cho Lục Thước: “Trả em!” Lục Thước liếc cô một cái.

Lục Huân thấy hổ, cô kéo nhẹ tay áo Lục Thước: “Lục Thước!” Lục Thước lớn lên ở đây từ nhỏ, căn bản thèm để ý.

Ôn Noãn đối diện, duyên dáng nhấp một ngụm , : “Tiểu Huân nhỏ nhất trong nhà mà, bọn chúng nên nhường cháu”

Lục Huân càng hổ hơn, Lục Thước còn nhỏ hơn cô một tuổi’

Lục Thước chớp mắt cô ây.

Hoắc Tây đá : “Đừng phát cơm chó nữa!”

Lục Thước ôm cổ cô: “Vậy chị cũng nhanh tìm rể nhé.”

Hoắc Tây thật sự độc miệng: “Chị bao nhiêu là rể! Em một tuần đổi một , một tháng đổi một ?”

Lục Thước Trương Sùng Quang bên cạnh.

Trương Sùng Quang đang cầm một cái dĩa nhạc cũ, đang định chọn lựa, dường như thấy bọn họ chuyện, nhưng động tác tay dừng .

Lục Thước chậm rãi : “Em ý kiến!”

Hoắc Tây vén mái tóc dài ngang lưng lên, nữa, dựa ghế sô pha xem phim hoạt hình.

Một lát , Trương Sùng Quang ngước mắt, cô chăm chú. Hoắc Tây , mãi cho đến hầu trong nhà gọi ăn cơm.

lúc , chuông điện thoại cô vang lên, , là tin nhắn của khách hàng.

Người phụ nữ đang chuẩn ly hôn, Tết nhất luấn quẩn trong lòng, định tự sát trong bồn tắm, khi còn quên từ biệt

Hoắc Tây.

Hoắc Tây tức giận đến mức mắng .

Tết nhất, trời thì lạnh, chẳng ai chạy ngoài cả.

Cô mặc áo khoác : “Bố , con việc ngoài , thể tối về!”

Hoắc Minh là vui đầu tiên: “Tết cũng ngoài?” Hoắc Tây gật đầu: “Tính mạng quan trọng! Con !”

Trương Sùng Quang bàn ăn, dậy: “Tôi đưa !”

Ở lối , Hoắc Tây đang giày, thì dậy.

Cô từ chối thẳng thừng: “Không , giữ quyền riêng tư cho đương sự.”

Trương Sùng Quang kiên quyết: “Tôi đưa đến lầu.” Mặt đất bên ngoài đóng băng, Hoắc Minh cũng yên tâm Hoắc Tây lái xe một , liền : “Để Sùng Quang đưa con , xong việc thì về nhà sớm, đừng lang thang ngoài trời lạnh! Con say là như mèo say rượu đấy.”

Hoắc Tây thích điều .

Cô vẫy tay: “Bố, chúng đừng nhắc đến chuyện nữa ? Đều là trưởng thành !”

Hoắc Minh: “Bố là bố con!”

Hoắc Tây bước nhanh , hôn lên mặt ông: “Con cũng yêu bố!”

Cô còn thuận tay hôn Lục Huân: “ở đây thêm hai ngày với chị nhé.”

Lục Huân choáng ngợp sự nhiệt tình của cô. Hoắc Tây nhẹ nháy mắt, dứt loát rời .

Khi lên xe, Trương Sùng Quang thắt dây an hỏi cô: “Sao, thường đến quán bar uống rượu?”

Hoắc Tây tùy ý ‘ừ: “Thỉnh thoảng!”

Trương Sùng Quang bỗng nhiên nghiêng đầu, nhẹ hỏi: “Ở đó tìm đàn ông ?”

Hoắc Tây hiệu cho lái xe, một lát cô mới : “Quản rộng ghê! Làm , làm cảnh sát ở Mỹ ?” Sắc mặt Trương Sùng Quang .

Dọc theo đường , hai chỉ ngẫu nhiên vài câu.

Thật , nhiều năm hai mới ở riêng với , chỉ bọn họ, những khác.

Sau đó, Hoắc Tây ngừng .

đầu, ngoài cửa sổ, Trương Sùng Quang bật bài hát. Một lúc lâu hỏi cô: “Bây giờ … Ai bên cạnh ?” Hoắc Tây uể oải: “Không ! nếu tìm thì cũng … Dù quán bar gì đó cũng tiện, cần chịu trách nhiệm, cũng cần bồi thường lấy m.á.u khi chia tay.”

nhẹ.

thích Trương Sùng Quang, thích.

Trọn thời niên thiếu, cô chỉ Trương Sùng Quang, cô dành hết những năm tháng thanh xuân đẽ nhất cho .

cần cô.

Cậu chia tay cô, thậm chí còn dẫn theo vài bóng hồng trở về, lúc đầu cũng buồn, nhưng ở tuổi thì còn ai thể yêu đến đầu bạc răng long ?

Hoắc Tây dần dần quên .

Cô cũng để tâm như , nếu Trương Sùng Quang hỏi cô, cô cảm thấy còn quan trọng trong cuộc đời cô nữa.

Bây giờ hỏi bên cạnh cô ai . Cô cũng lười đoán tâm tư .

Sắc mặt Trương Sùng Quang tối sầm, nhưng cũng hỏi thêm, những lời từ chính miệng Hoắc Tây lọt tai , quá .

Khi quyết định ở bên cô, lẽ nên nghĩ đến một ngày nào đó Hoắc Tây sẽ ở bên khác.

Hoặc yêu đương.

Hoặc kết hôn, hoặc một đêm nồng nàn.

Đầu ngón tay trắng bệch, khi đến đèn đỏ, phanh gấp. Một tiếng chói tai vang lên, Trương Sùng Quang đột nhiên tỉnh táo , thấp giọng : “Xin !”

Hoắc Tây gì.

Cô nghĩ những lời cô với Trương Sùng Quang, là để bảo đừng ảo tưởng rằng Hoắc Tây cô vì mà giữ khư khư trinh tiết, bên cạnh một thằng đàn ông nào, chỉ chờ hồi tâm chuyển ý.

Cậu nên vỡ mộng !

Cô cũng tự sa ngã, cô là phụ nữ bình thường, cũng làm một hai .

Có một nổi tiếng từng quan hệ với cô, đến giờ cũng từ bỏ.

Hoắc Tây kiệt sức.

định giấu giếm Trương Sùng Quang, lẽ trong tiềm thức, cô liên quan đến nữa.

Đèn đỏ ở ngã tư nhấp nháy.

Trương Sùng Quang lấy một bao t.h.u.ố.c lá từ trong tủ, hút một điếu, cũng nữa, chỉ dựa lưng ghế hút thuốc...

Bên cạnh là Hoắc Tây, một từ bỏ, nhưng mấy năm nay, vẫn thường xuyên nhớ đến.

rõ ràng, Hoắc Tây nhớ . Trương Sùng Quang tự giễu.

Nửa tiếng , xe dừng căn hộ của khách hàng, Hoắc Tây bảo Trương Sùng Quang về . Trương Sùng Quang gật đầu, hất cằm lên .

Hoắc Tây: “Được , sẽ cố gắng xuống sớm nhất thể.”

 

Loading...