Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1410 - 1419:

Cập nhật lúc: 2025-10-11 14:04:02
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 1410 Cô vươn tay nhận lấy

Lục Khiêm cũng đưa bao lì xì qua, : “Ngốc ! Dì cháu cho cháu lì xì, còn mau nhận .”

Lục Huân khẽ run môi.

Thật chỉ bản mới , cô đến đây mất tự nhiên, cô bản thực sự chào đón , cô nghĩ dì Minh Châu nhận thấy gì đó , nhưng giờ dì vẫn nguyện ý cho bao lì xì.

vươn tay nhận lấy.

Một bàn tay còn nhanh hơn cả cô , nhận lấy.

Là Lục Thước. Cậu tự nhiên : “Tiểu Huân túi, con cầm giúp cô .” Bầu khí bỗng cứng nhắc.

Như khác gì công khai, là kiểu nhưng giống hư .

Tất cả đều Minh Châu.

Lục Thước bản khá liều lĩnh, đang đợi tỏ thái độ, đương nhiên bà đồng ý thì cũng ở cùng Lục Huân, dẫn con gái về nhà thì lý gì rút lui.

Minh Châu khẽ nhếch miệng. Đương nhiên sẽ thờ ơ.

Con trai bà , cùng với con gái mà bà hận nhất, quen .

Lục Thước đồng ý.

Minh Châu nghĩ, cho dù bà đồng ý thì bà cũng sẽ phản đối.

Cuộc đời là của bản Lục Thước, bà thể vì thích mà ngăn cản hai bọn họ... Như bà ngăn cản Lục Huân gả nhà họ Lục mà là đẩy Lục Thước xa.

Trong lòng bà phức tạp, rõ là cảm xúc gì.

Một lúc lâu , bà tháo vòng phỉ thúy đeo tay xuống, cung đưa cho Lục Thước: “Con giúp con bé đeo lên !”

Lục Thước đó.

Cậu chăm chú, đầu mũi chua xót, một lúc lâu vẫn gì.

Minh Châu cũng .

thương Lục Thước, tình cảm khác thể hiểu , bà từng mang theo Lục Thước lưu lạc bên ngoài hai ba năm, bởi vì bà tuổi trẻ xúc động, khiến Tiểu Lục Thước chịu khổ nhiều.

vẫn luôn bù đắp.

Lục Huân là con gái của Lam Tử Mi, nếu giao cô cho Lục Thước thể khiến vui vẻ thì Minh Châu cũng nguyện ý.

Chỉ là để bà thể đối mặt bình thường thì vẫn cần thêm thời gian. Cuối cùng Lục Thước đưa chiếc vòng tay qua.

Cậu đeo cho Lục Huân, bàn tay thon dài nắm trong tay, bỗng chút luống cuống.

Lục Huân như .

thấp giọng : “Cám ơn dì.” Minh Châu chỉ khẽ .

Phía bàn, Lục Khiêm nhẹ nhàng nắm lấy tay bà , thật chặt.

Bọn họ Lục Thước đeo vòng cho Lục Huân, món đồ đó là của bà cụ để , nếu bà cụ linh thiêng Lục Thước cô gái thích, chắc chắn sẽ vui.

Lục Khiêm bảo làm đen rượu trắng đến.

Minh Châu yên tâm khuyên vài câu, Lục Khuyên : “Không , chỉ uống một ly thôi.”

Nhà họ Liễu cũng dám thở mạnh.

Mãi đến khi rượu đem lên, thư ký Liễu và Lục Khiêm khi chạm ly, bầu khí mới sôi nổi trở . Mọi cùng uống rượu.

Mấy trẻ tuổi nổi nữa, một lát Tiểu Lục U kéo Lục Huân xem pháo hoa, còn quấn lấy quản gia lấy một ít, tự b.ắ.n pháo hoa.

Pháo hoa b.ắ.n lên trời, bờ vai Lục Huân ôm lấy. Cô nghiêng đầu , là Lục Thước.

Cậu uống một ít rượu, gương mặt nho nhã ửng đỏ, trông thu hút. Lục Huân nhỏ giọng : “Anh đây mặc thêm áo khoác?”

Lục Thước : “Không lạnh!”

Cậu rút một điếu thuốc tư trong túi, cúi đầu châm thuốc, đó tiến lên châm một hàng pháo hoa... Tia lửa b.ắ.n khắp nơi, cách gần.

Tiểu Huân nhát gan, cô tránh về phía .

Lục Thước ôm cô trong lòng, gương mặt nhỏ nhắn của cô lộ ngoài, chút lưu luyến chăm chú pháo hóa.

Tiểu Lục U cầm pháo hoa lớn, chạy quanh bọn họ.

Một lát , Lục Thước cũng ôm cô bé đến, ôm cả hai cô gái. Tiểu Lục U hề ghen tỵ chút nào.

Cô bé đòi bao lì xì với Lục Huân.

Lục Huân chuẩn , Lục Thước bèo bảo cô lấy trong túi , Lục Huân lấy ... Sau đó cô ngẩng đầu , Lục Thước khẽ .

Cậu vuốt tóc cô, hôn cô. Mặt Lục Huân ửng đỏ...

Tiểu Lục U thích chơi đùa, yên , chẳng mấy chốc chạy chơi chỗ khác .

Lục Thước đưa Lục Huân đến gốc tử đằng, đè hôn cô một lúc lâu mới tựa thở dốc.

Lục Huân kinh ngạc vui mừng. thể phớt lờ thể nên dám động đậy. Lục Thước kề sát tai cô : “Tìm chỗ khác?”

Lục Huân cảm thấy , đầu tiên cô chính thức đến nhà gặp mặt, cô thể tùy tiện xảy quan hệ với như .

Lục Thước cũng nhịn .

Cậu lo lắng của cô , gì, chỉ ôm cô lòng hôn. Ít nhiều cũng để cô chạm .

Lục Huân nhát gan, giống như chú thỏ , Lục Thước khẽ . Cuối cùng ôm lấy , giả vợ giận dỗi : “Đã lâu làm , quên mất mùi vị ."

Tính tính , hình như bọn họ cũng gần nửa năm làm ! Cậu là đàn ông bình thường, đương nhiên !

Lục Huân chôn mặt n.g.ự.c , nhỏ giọng : “Về thành phố BI Rồi ...” Lục Thước thấp giọng : “Về chúng sẽ dọn về , ?”

Lục Huân lên tiếng, cô cảm thấy quá nhanh... Lục Thước hôn cô , thì thầm : “Vậy chuyển về, cuối tuần đón em qua.”

Lần phản đối.

Lục Thước xác định là con rể nhà họ Liễu, đêm khuya, cũng đưa về nhà.

Lục Khiêm một lúc lên lầu. Minh Châu tắm xong, bàn trang điểm, chút ngây ngốc. Lục Khiêm qua ôm vai bà , gì, chỉ ôm bà ,

Minh Châu khẽ : “Bọn nhỏ sớm quen đúng ? Sợ em giận nên từng chia tay ?”

Lục Khiêm giấu bà , chỉ kể chuyện con trai làm, một lượt. Minh Châu xong, trong lòng chút phức tạp. Lục Khiêm sợ bà khó chịu, nhẹ giọng an ủi: “Bọn nhỏ tùy hứng thôi! Minh Châu, là với em.

Minh Chu dựa vai ông .

Một lúc , bà mới thấp giọng : "Lúc em còn trẻ chẳng cũng tùy hứng đẩy ? Nếu tùy hứng em cũng sẽ ở cùng , Lục Khiêm, nếu em trách bọn nhỏ đồng nghĩa với việc phủ nhận bản , chuyện công bằng với Lục Thước và cả Tiểu Huân.

Tình yêu của bà và Lục Khiêm là tình yêu. Còn Lục Thước và Tiểu Huân, chẳng lẽ ?

Lại , là con trai bọn họ chủ động , thực sự lý nào làm khó khác.

Lục Khiêm ôm Minh Châu.

Đêm ba mươi, tiếng pháo trúc bên ngoài vang vọng bầu trời đêm, pháo hoa nhuộm thành phố bởi những màu sắc rực rỡ.

Chỉ nơi là yên tĩnh. Lục Khiêm ôm lấy vợ, để bà tựa vai .

Im lặng dựa một lúc lâu, Minh Châu nhỏ giọng : "Lục Khiêm, cần như , em yếu ớt đến mức !”

Bà khẽ mỉm : "Đã là chuyện của nhiều năm , nếu chỉ vì chuyện đó mà ngăn cản bọn nó ở bên thì đáng!... Em cũng còn ngu ngốc như lúc nữa!"

Lục Khiêm nguyện ý bà tiếp tục ngốc như thế.

Ông lớn hơn bà nhiều, thật sự nhiều thời gian dành cho bà.

Nhờ bà bao giờ từ bỏ, bọn họ mới thể bên cả đời.

Lục Khiêm nghĩ tới trăm năm , Minh Châu nhất định chăm sóc thật , Lục Thước ông gánh vác trách nhiệm , cũng may bọn họ nuôi dạy con trai tệ.

Họ chuyện nữa!

Đêm ba mươi, ngày cuối cùng của mỗi năm,

Qua một năm bớt một năm, Minh Châu quý trọng những ngày ở bên Lục Khiêm.

Lục U từ lầu chạy lên.

Cô bé tới rúc vai Lục Khiêm, dịu dàng ông: "Bố, con còn b.ắ.n pháo hoa nữa!"

Lục Khiêm sờ đầu nhỏ của cô nàng: "Tìm bác Phúc b.ắ.n cho con .” Lục U nhếch cái miệng nhỏ nhắn: "Bác nhát gan sợ lạnh nên chui ổ chăn !”

Lục Khiêm thương đứa nhỏ, ông lập tức mặc thêm áo khoác, còn kéo Minh Châu lên: "Xuống xem thử nào!”

Minh Châu lười động đậy.

Lục Khiêm vẫn dẫn bà xuống.

Pháo hoa cháy lên, bốn phía đều là tia lửa, Tiểu Lục U vui vẻ nhảy nhót.

Lục Khiêm đầu Minh Châu.

Bà trông vẫn còn trẻ trung, trong mắt vẫn thần thái động lòng , ông dường như nhớ tới năm đó đến thành phố B làm việc, dẫn theo hai thỏ bông Stella Lou thăm bà, bà đón năm ở Fortune Plaza. Cũng là như , khiến động tâm.

Lục Khiêm tới bên cạnh bà, nhẹ nhàng ôm bà trong ngực... Minh Châu vĩnh viễn là cô bé của ông!

Lục Thước đưa Lục Huân về.

Xe của và xe của Liễu một một , đậu ở trong sân. Xe dừng , Lục Huân nhà xuống xe cũng theo. Lục Thước đưa tay ngăn cô .

Cô ngước mắt lên, .

Lục Thước nhỏ giọng : "Chúng ngoài dạo một chút? Tiểu Huân, vui vẻ.”

Tâm trạng của Lục Huân cũng kích động.

Cô thật sự ngờ Lục Thước dễ dàng chấp nhận như , tất cả đều giống như một giấc mơ khiến cô thể tin , nhưng cô cũng sự dè dặt của riêng , cô nhỏ giọng : "Đêm khuya như , ."

Lục Thước nở nụ .

Cậu cởi dây an , tiến gần cô, giọng chút trầm: “Không ... Chúng cũng làm .”

Lục Huân đỏ mặt, cô đẩy cho tới gần.

Lục Thước nhẹ, giúp cô tháo dây ăn : "Thế thì ở chỗ em uống chén cũng !"

Lục Huân thể từ chối, cô cũng từ chối.

Lục Thước xuống xe, mở cửa xe cho cô, hai sóng vai biệt thự.

Thư ký Liễu hai bóng , suýt nữa nát mặt, đúng là thể ngờ , lúc vì Lục Khiêm mà nhận nuôi một đứa

nhỏ, thật ngờ một đứa nhỏ trưởng thành biến thành hai đứa nhỏ.

Có lời!

Thư ký Liễu thoải mái xuống, với Lục Thước: "Đánh với chú ván cờ , bọn trẻ các cháu chắc tốn nhiều công sức lắm !" Lục Thước cởi áo khoác xuống: "Chuyện nên làm mài!” Thư ký Liễu dừng một chút, thản nhiên hỏi: "Bắt đầu từ khi nào ?” Ông hỏi gì, Lục Thước đáp nấy.

Lục Huân chút yên nữa, tìm lý do lên lầu, chị dâu Liễu : "Tiểu Huân, thật ngại quá!”

Lục Thước giương mắt về phía cầu thang. Thư ký Liễu vỗ tay : "Chú ý một chút !”

Lục Thước , chuyên tâm đánh cờ... Mãi cho đến khi đồng hồ điểm mười hai giờ, thư ký Liễu mới buông tha cho .

Lục Thước ý định về nhà. Cậu vươn vai một cái: "Chú Liễu, chúc mừng năm mới.”

Nói xong liền cầm áo khoác, chậm rãi lên lầu, giống như nơi là nhà của .

Thư ký Liễu mở to hai mắt, chỉ về phía của với vợ: "Thằng nhóc tự nhiên quá , thật sự xem nơi là nhà của nó ?”

Bà Liễu hừ nhẹ: "Còn do đưa về !”

Thư ký Liễu đồng ý: "Rõ ràng là Tiểu Huân đưa về! Lão già như đây làm mị lực như chứ?”

Bà Liễu khúc khích.

Thư ký Liễu ôm lấy vợ: "Được , chuyện của trẻ tuổi cứ để cho bọn nó tự lo, chúng cùng vui vẻ đón năm mới nào!"

Lục Thước đẩy cửa , Lục Huân còn ngủ. Cô tắm rửa xong, mặc quần áo ở nhà sô pha chơi vài món quà nhỏ. 'Thoạt trông giống như một cô nhóc.

Lục Thước đặt áo khoác lên lưng ghế sô pha, ôm lấy cô từ phía , môi mỏng dán lên cằm cô nhẹ nhàng hôn...

Lục Huân nghiêng đầu: 'Anh còn về ?”

Lục Thước dứt khoát : "Đêm nay sẽ ở đây.” Lục Huân cho , thúc giục về nhà.

đánh giá thấp trình độ vô liêm sỉ của Lục Thước, hổ : "Chú Liễu giữ , em xem, ngủ với em là ngủ sô pha đây?"

Lục Huân giống như đang đùa. Cô cắn môi: "Anh ngủ sô pha .”

Lục Huân khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô: "Em ngủ sô pha với .”

Lục Huân là đồ khốn.

Lục Thước vui vẻ, hiếm khi thoải mái như , trong trí nhớ của vì để nhanh chóng tiếp nhận trọng trách của bố mà dấn sự nghiệp quá sớm, ngoại trừ học hành thì chính là làm việc.

Thật sự hiếm khi ôm một cô nhóc đón năm mới như thế .

Tướng mạo điều, Lục Huân nhanh mềm lòng, Lục Thước nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Tiểu Huân của chúng lớn thêm một tuổi ! Đây... Tiền lì xì!”

Cậu lấy từ trong túi quần một bao lì xì, đặt trong lòng bàn tay cô. Lục Huân cẩn thận tháo , : 'Tiểu Huân cái gì, em lớn hơn một tuổi!"

Lục Thước chỉ .

Trong lòng bàn tay Lục Huân thêm một chiếc khóa vàng tinh xảo, đặc biệt tinh xảo, mặt còn khắc tên cô và Lục Thước.

Một đời một kiếp một đôi!

Lục Thước đeo cho cô, lẩm bẩm: "Lần thành phố B đặc biệt mua đấy!"

Lục Huân thích. Cô ngước mắt Lục Thước, hỏi , bọn họ thật sự là một đời một kiếp một đôi , là ngoài cô sẽ còn khác nữa ?

Mặc dù cô ngây ngô, nhưng cô cũng mơ hồ rằng lúc bọn họ ở bên , Lục Thước nào nữa.

Lần đầu tiên, cả hai đều đau. Cậu đổ mồ hôi nhiều... thì , liệu thể khác ?

Lục Huân dám hỏi, sợ đòi hỏi thứ , bản sẽ cảm thấy hổ.

Lục Thước cọ cọ cái mũi nhỏ của cô, chê cô: "Nhát gan !”

Lục Huân đỏ mặt.

Ngoài cửa sổ, Liễu bắt đầu bản pháo hoa, đóa sâm banh màu vàng bay lên thật cao, nở rộ ở chỗ cao... Lục Thước và Lục Huân hôn , hôn lâu, mãi cho đến khi thể cô run rẩy mới buông cô .

Cậu l.i.ế.m đôi môi đỏ mọng của cô, dỗ dành cô: "Tiểu Huân, gọi là .”

Lục Huân cảm thấy hổ.

chịu gọi, nhưng Lục Thước nhiều cách để cô gọi.

Đêm ba mươi, một ngày thư giãn, vốn là đêm dài đằng đăng để làm chuyện thích.

Lục Huân đè lên sô pha hôn hết đến khác, quần áo ở nhà cô tản , thể nhỏ nhắn chịu nổi sự chinh phạt của , nhanh trở nên mềm nhũn.

Lục Thước cũng chút động lòng.

Cậu cô, vẫn khàn khàn dỗ dành cô: "Gọi .” Lục Huân chăm chú, trong mắt đều là nước động lòng .

Lục Thước bỗng dưng vùi đầu cổ cô, tiếp tục ức h.i.ế.p cô, Lục Huân nhỏ giọng , trong chốc lát cô nhịn mà ôm lấy đầu điên cuồng hôn môi ...

Lục Thước nhịn nổi nữa.

Cậu ôm cô lòng, cắn răng khiến cô thoải mái một hồi. Dù ở nhà họ Liễu, nỡ làm khó cô.

Cuối cùng dừng ở đây.

Thật lâu , Lục Huân vẫn ở trong lòng , tóc trán ướt đẫm mồ hôi...

Lục Thước lấy từ trong túi áo khoác một cái hộp, mở , một vật nhỏ lạnh lấo nhét ngón tay Lục Huân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1410-1419.html.]

Cô còn chút mờ mịt, giơ tay lên . Là một chiếc nhẫn kim cương.

Viên kim cương 2,8 carat, đeo ngón tay mảnh khảnh của cô vặn. Cô chút mừng rỡ, nhỏ giọng hỏi: "Mua lúc nào ?” Lục Thước trả lời vấn đề .

Anh ôm lấy cô, dịu dàng hỏi: “Vừa thấy thoải mái ?” Lục Huân cũng chịu trả lời.

Lục Thước kéo chăn che thể lẫn , để cho cô sấp trong lòng , đó cởi hơn phân nửa quần áo ở nhà của cô, ôm cô ngủ trong lòng.

Cậu hôn nhẹ mí mắt cô: "Chúng kết hôn sớm một chút, mỗi ngày em đều thể vui vẻ như !"

Lục Huân cho .

Cô nháo lên giường, Lục Thước khó xử, trực tiếp cho cô nếu như lên giường, đêm nay dù thế nào cũng nhịn , cuối cùng nhẹ giọng oán giận bên tai cô: 'Anh cũng thái giám."

Lục Huân đỏ mặt.

dám động đậy nữa, sấp trong lòng .

Thật thì ấm áp, hơn nữa... Hơn nữa đưa tay thể chạm viên kim cương , trong lòng cô cảm thấy yên bình.

Lục Huân nhanh ngủ .

Lục Thước buồn ngủ, cho dù gần hai mươi tư giờ ngủ.

Cậu ôm lấy Lục Huân, còn chút sợ hãi.

Lúc bỏ Lục Huân , nếu Lục Huân ôm ấp Diệp Bạch, thật sự còn cách nào khác. Người thể cướp , nhưng nếu cô động tâm với Diệp Bạch thì ?

Lục Thước chỉ cần nghĩ đến khả năng , liền hận thể tự làm thịt .

Cậu nhanh chóng cưới Lục Huân về nhà.

Mẹ khẳng định vẫn còn chán ghét, sẽ sống cùng Lục Huân ở thành phố B, ngày lễ ngày tết sẽ đưa cô về thành phố C, qua hai năm nữa bọn họ con, quan hệ thể trở nên hài hòa hơn...

Trong suốt dịp Tết, Lục Thước lui tới lui giữa hai bên. Mùng năm, đưa Lục Huân trở về Lục viên một chuyến, Minh Châu vẫn khách khí tính là đặc biệt thiết, nhưng Lục Huân cảm thấy mừng lo.

Buổi tối cơm nước xong, Lục Thước cầm chìa khóa xe, chuẩn đưa Lục Huân về nhà.

Minh Châu tựa sô pha xem TV, sâu xa : "Sáng mai hai đứa về thành phố B , bây giờ đưa Tiểu Huân về sáng mai còn đón, ở đây một đêm !"

Lục Thước giật .

Sau đó cất chìa khóa xe , cũng hỏi Lục Huân, chỉ : "Mẹ đúng!"

Cậu Lục Huân: "Trong phòng ngủ của phòng cho khách, đêm nay dùng tạm một chút nhé?”

Lục Huân kỳ thật chút hổ, nhưng đề nghị Minh Châu , cô nỡ từ chối.

Cô thì thầm rắc rối.

Minh Châu bộ dáng cô con dâu nhỏ, cố tình lạnh lùng, diễn tư thế của chồng.

Trong lòng bà còn chút sảng khoái.

Lục Khiêm thấy cô khiêm tốn, trong lòng buồn , nhưng cũng ngăn cản.

Lục Huân là một đứa trẻ, sợ lớn một chút, cũng chuyện .

Tiểu Lục U nhảy tới: "Chị Lục Huân thể ở cùng với eml” Lục Thước: "Cô giường ở !”

Tiểu Lục U: "Giường chỗ , chị nhận ?” Lục Thước nghiêm túc : " cũng nhận !”

Tiểu Lục U làm mặt quỷ với , hổ, chính là chị Lục Huân làm ấm chăn cho mài

Lục Khiêm chuyện dặn dò Lục Thước.

Tiểu Lục U dẫn Lục Huân đến phòng Lục Thước, đó là một gian phòng ngủ lớn hướng Nam, phòng khách và thư phòng, cộng hơn 100 mét vuông.

Tiểu Lục U mở cửa phòng ngủ chính, mở hệ thống sưởi.

Lục Huân , đây là phòng của Lục Thước, bên trong nhiều sách.

thấy quyển nào cũng giống . Tiểu Lục U cũng quấy rầy cô, cũng lật xem khắp nơi.

Đầu giường Lục Thước một quyển sổ phác thảo, giống như xé nát ghép .

Lục Huân ngẩn , nhận đó là bức tranh vẽ khi còn bé, Lục Thước xé đó cô ghép .

Cô vẫn luôn cho rằng mất nó, Thì là ở chỗ Lục Thước!

Cô cầm lên, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh bên , tim đập mạnh.

Lúc Lục Thước thấy cô ngẩn .

Cậu bế Tiểu Lục U ngoài, đóng cửa , tới phía Lục Huân thì thầm: "Đã từng một thời gian dài, hận em, thậm chí là dựa hận thù đối với em mà liều mạng học tập! Cho nên cho dù lúc chúng ở bên bao nhiêu, thích em bao nhiêu, nhưng vẫn cho rằng, đó là sự trả thù."

Thanh âm Lục Thước chút run rẩy.

Cậu nhẹ nhàng ôm Lục Huân lòng, nhẹ giọng : "Tiểu Huân, xin .”

Lục Huân cúi đầu, vẫn quyển phác họa .

Cô nhẹ giọng : “Anh từng hối hận về em ? Nếu hận em, chúng sẽ ở bên đúng ?”

Lục Thước gõ đầu cô một cái: "Đồ ngốc!”

Cậu đặt quyển phác họa sang một bên, nhẹ nhàng ôm lấy cô, than nhẹ: "Tiểu Huân, em tin mệnh ? Trước đây tin, nhưng bây giờ nghĩ đây lẽ chính là vận mệnh.”

Có lúc thoát , nhưng thể thoát nổi.

Cho nên thuận theo trái tim của , lựa chọn yêu cô, một đời một kiếp.

Cậu cũng may mắn, thể tìm yêu sớm hơn bố , tuổi của và Tiểu Huân tương đương , bọn họ thể cùng qua những năm tháng dài đằng đẵng.

Lục Thước thích loại cảm giác .

Cậu thấp giọng hỏi cô, yêu . Lục Huân bất ngờ.

từng nghĩ Lục Thước sẽ thích điều đoa. Trước bọn họ ở cùng một chỗ, bao giờ những lời .

Lục Thước ôm lấy cô lẩm bẩm: "Trước , lúc chúng chỉ thể xem như ở chung, nhưng bây giờ nghiêm túc theo em cả đời! Lục Huân, em yêu ?”

Cậu nghĩ bản độc đoán và khắc nghiệt.

Cậu cho bao nhiêu tình cảm, liền đối phương cũng trả bấy nhiêu, ít một chút, cũng !

Lục Huân dễ dàng, cô nghịch nút áo sơ mi của , nhỏ giọng : "Đêm kết hôn, em sẽ cho .” Lục Thước mạnh mẽ hôn cô... Đêm nay, Lục Thước vẫn động đến cô!

Lục Huân thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm thấy bình thường, triệu chứng thể so với cai nghiện.

Lục Thước nhéo mặt cô: "Anh chuẩn lái xe về thành phố BỊ Vừa vặn ở đường chơi hai ba ngày.”

Lục Huân chút kinh ngạc: "Thật ? Vậy Lục U cùng chúng ?"

Năm , Lục U thành phố B học đại học, Lục Huân tự nhiên hỏi.

Lục Thước nhẹ, ghé tai hỏi cô: 'Lục U theo chúng qua, chúng nên thuê hai phòng là ba phòng?"

Lời hổ như , Lục Huân để ý tới. Cô nghiêng , gối trắng như tuyết, lưng là thể nóng bỏng của Lục Thước.

, nhưng là cô cũng to gan đến mức làm loại chuyện ở trong nhà , chỉ là ban đêm thể của càng nóng hơn, chạm bỏng tay.

Lục Huân đối mặt với .

Cô nhỏ giọng hỏi: “Anh toilet một chút ?” “Em đau lòng?”

Anh kéo cơ thể nhỏ nhắn của cô qua, nhẹ nhàng ôm lấy, đó duỗi tay che hai mắt cô: “Ngủ ! Ngày mai còn dậy sớm nữa.” Lục Huân nghĩ nhiều, cô gối lên vai , qua hồi lâu mới ngủ. Trời còn sáng Lục Thước thức cô dậy.

“Làm thế?” Lục Huân xoa hai mắt: “Còn sớm mài” Lục Thước xuống giường mặc quần áo.

Tối hôm qua tắm rửa xong thì để trần ngủ, lúc đang giường mặc quần dài áo sơ mi, dáng thon dài rắn chắc đến mức Lục Huân dám thẳng.

Lục Thước kéo khóa quần, tới bên giường khom lưng, hai tay chống bên giường.

Anh nhéo cái mũi cô, mật : “Hôm nay là ngày giỗ của bà cụ, cả nhà đều dậy sớm thắp hương! Theo thường lệ thì bữa sáng là bố làm, lúc hẳn là Lục U cũng dậy .”

Lục Huân căn bản là .

Cô khẩn trương đến mức luống cuống tay chân, nhỏ giọng hỏi : “Em ở đây thuận tiện ?”

Lục Thước khẽ: “Đều ngủ giường , còn hỏi thuận tiện ?”

Khuôn mặt Lục Huân ửng đỏ yên lặng mặc quần áo, khi mặc áo len , sợi tóc đen nhánh cuộn trong áo len, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, Lục Thước động tâm, bất giác lên hôn một cái, dịu dàng : “Anh ngoài hỗ trợ ! Em rửa mặt xong thì ngoài nhé.”

Lục Huân gật đầu.

Lục Thước với cô ngoài.

Sau khi rời , Lục Huân lập tức rửa mặt, tuy rằng cô vô cùng khẩn trương và luống cuống tay chân, nhưng trong lòng cô thỏa mãn nên lời... Có cái gì quan trọng hơn so với ở cùng một chỗ với thích chứ?

Lục Huân rửa mặt xong thì ngoài.

Phía chân trời sáng trưng, nhà họ Lục lặng lẽ thức tỉnh, toả sáng sức sống mới.

Trong phòng bếp náo nhiệt.

Lục Khiêm tự làm bữa sáng, Tiểu Lục U đang giúp đỡ, cô bé cũng làm chuyện gì, chỉ là cô bé thích vây quanh bố thôi, dáng vẻ như cô bé dính .

Lục Thước cũng sẽ làm việc, cũng hỗ trợ. Lục Huân gọi .

Lục Khiêm nâng mắt cô, biểu tình vô cùng ôn hòa: “Tiểu Huân rời giường ?”

Lục Huân ngượng ngùng, một tiếng, cũng thể trợ giúp.

Lục Thước : “m đến vườn tưới nước cho mấy bồn cúc vạn thọ , trong phòng bếp nhiều khói dầu, thích hợp với con gái.” Tiểu Lục U làm: “Em ở đây cả nửa ngày, cũng nhiều khói dầu .”

Lục Thước tự nhiên tiếp lời: “Em thế nào cũng ở nơi , tiện ngăn cản! Đi , về chồng em đau lòng em.” Tiểu Lục U giả vờ oán giận: "Có vợ là thương em gái nữa.” Cô bé làm mặt quỷ lôi kéo Lục Huân ngoài.

Lục Huân tưới nước cho hoa.

Tiểu Lục U cảm thấy trời lạnh, nước máy thì quá lạnh giá , vì thế cô bé liền trộn lẫn cả nước ấm để tưới cho hoa, như những hoa cỏ nhất định sẽ ấm áp.

Những hành động lúc Lục Khiêm trông thấy.

Lục Khiêm tức đến méo mũi: “Sao thể dùng nước nóng tưới hoa chứ.”

Ông đau lòng thôi, ôm cái hoa kém chút nữa rơi lệ: “Đây là hoa mà bà cụ để hoa, hôm nay là ngày của bà , con còn tiền hoa của bà luôn hả.”

Tiểu Lục U chớp chớp mắt Lục Khiêm. Lục Huân cũng bọn họ.

Trong chốc lát, Lục Khiêm dời chậu hoa chỗ khác, đáng tiếc : “Cũng còn sống nữa !... Lục U, nếu sống nữa, bố thể tét m.ô.n.g con .”

Tiểu Lục U liền qua ôm lấy cánh tay ông, chớp chớp mà ông: “Bố , con cũng là bông hoa nhỏ mà bà nội để mà, chẳng lẽ so con còn bằng mấy bồn hoa ư? Nếu bà nội bố đánh con, nhất định bà sẽ đau lòng, bố lời bà thì chính là bố bất hiếu!”

Lục Khiêm tức đến bật : “Đâu lắm lời ngụy biện ? Ngày thường con học tập nghiêm túc, suốt ngày học mấy cái thứ linh tỉnh .”

Tiểu Lục U mặc kệ.

Cô bé thiết với Lục Khiêm, cái đầu nhỏ cọ cọ lòng bố. Lục Khiêm ôm con thở dài.

Trong nhà một đứa lớn, một đứa nhỏ, đứa nào cũng làm ông đau đầu.

Lục Huân mà hâm mộ vô cùng.

Lục Khiêm nhấc mắt thấy ánh mắt của cô gái nhỏ, cũng giống như khi còn nhỏ , con bé cũng dùng ánh mắt khao khát để ông, con bé khát vọng tình thương của cha từ .

Khi còn nhỏ còn , nhưng lúc con bé lớn như . Lại còn là vợ của con trai, ông kiêng dè.

Lục Khiêm nhạt một chút. Lục Huân ngượng ngùng.

Lục Thước giúp đỡ chuẩn bữa sáng xong, tới xem, đó thì Lục Huân: “Làm ?”

Lục Huân lắc đầu: “Không gì!”

Lục Thước duỗi tay xoa xoa mái tóc cô, nhẹ giọng : “Bái tế bà cụ, ăn bữa sáng xong chúng sẽ xuất phát.”

Lục Huân gật đầu.

Lúc Minh Châu cũng xuống tầng, bà rời giường cuối cùng trong nhà, ngày thường cũng cảm thấy gì lắm, nhưng lúc thấy Lục Huân còn thức dậy sớm hơn , Minh Châu thấy ngượng ngùng mỉm một chút.

Khi bái tế bà cụ, Lục Huân ở bên cạnh Lục Thước.

Lục Khiêm vài lời với bà cụ, Tiểu Lục U cảm thấy buồn nôn, liền trộm .

Lục Khiêm cách nào khác với con bé, nhanh chóng xong lời, nhanh chóng ăn cơm, nhanh chóng đóng gói mấy đứa nhỏ đưa đến thành phố B.

Tiểu Lục U càng .

Cô bé còn chơi mấy ngày nữa mới về.

Lục Khiêm ngắm là con trai cũng tận hưởng thế giới hai nên cũng phản đối.

Qua năm mới, trong nhà nhiều đặc sản tết, quản gia và giúp việc đặt hết lên xe Lục Thước.

Lục Khiêm một lát gọi Lục Huân đến thư phòng cùng ông .

Lục Huân ít nhiều cảm thấy khẩn trương, Lục Khiêm cô, dịu dàng : “Làm ? Trưởng thành sợ chú Lục ?" Ông do dự một chút vẫn nhẹ nhàng sở sở đầu cô. Giống khi còn nhỏ .

Lục Huân ngoan ngoãn cùng ông, Lục Khiêm bảo cô đóng cửa .

Lục Huân khép cửa , xoay , Lục Khiêm đang rót nước . Trong chốc lát, hương tỏa bốn phía. Lục Huân mặt ông, thẳng tắp, hồi hộp vô cùng.

Lục Khiêm bàn làm việc, thật kỹ cô gái nhỏ của , hơn nửa ngày mới thở dài: “Hai vợ chồng Truyền Chí chăm sóc cho cháu !”

Lục Huân ừm một tiếng.

Trong chốc lát cô thêm một câu: “Năm đó... Cháu thể hiểu .”

Lục Khiêm chỉ khổ, ông lấy một điếu thuốc lá, châm lên nhưng hút, biểu tình nhàn nhạt như đang hồi ức chuyện gì đó, chờ tới khi lấy tinh thần thì t.h.u.ố.c lá cháy nửa cây.

Ông thấp giọng : “Đi tới lui, chúng vẫn là một nhà.” Ông Lục Huân và : “Lục Thước, thằng bé nó thích con! Tính tình nó thật giống chú, cố chấp, nếu thật tình

thích thì thằng bé sẽ đưa cháu về nhà, cũng thuyết phục nổi chính bản nó.”

Lục Huân lẳng lặng .

Lục Khiêm mở ngăn kéo , từ bên trong lấy vài thứ, đóng gói chỉnh t, là chuẩn từ .

Hai tấm giấy chứng nhận bất động sản, còn một hộp trang sức và sổ tiết kiệm.

Lục Khiêm nhỏ: “Hai căn nhà ở phân biệt ở thành phố B và thành phố C, đều là ở đoạn đường Đại Bình Tầng , ngoài còn hai trăm triệu tiền mặt, xem như lễ gặp mặt chú cho cháu! Còn về cái ...”

Ông mở tráp trang sức .

Bên trong là một bộ trang sức hồng ngọc, giọt m.á.u bồ câu đỏ tươi, quý hiếm.

Lục Khiêm nhỏ: “Bộ trang sức là Ôn Noãn tặng cho dì Minh Châu của cháu, dì cháu bình thường dì nỡ đeo, ngày đó khi Lục Thước mang con về, dì con liền lấy , thích hợp cho cô gái trẻ mang.”

Lục Huân nhẹ nhàng hít mũi.

Lục Khiêm trong lòng quá , vì thế dậy, nhẹ nhàng vỗ Vai cô.

Giọng của ông ôn hòa đến dị thường: “Da mặt dì cháu mỏng, ngại tự tặng cháu, chỗ nào chu thì mong cháu thông cảm cho bà chút.”

Lục Huân một tiếng.

Cô lẩm bẩm: “Cảm ơn chú Lục, và cả dì nữa ạ”

Lục Khiêm nhịn mà vuốt tóc cô, thở dài: “Đã lớn như !”

Một lát ông mới : “Mau xem Lục Thước một chút , nó đang đợi cháu đấy.”

Lục Huân ôm đồ ngoài, Lục Thước chuẩn xuất phát, ở bên cạnh xe hút thuốc.

Áo sơ mi trắng tinh, quần tây màu xám.

Bên ngoài tráo kiện màu đen mỏng áo khoác, đĩnh bừng bừng phấn chấn.

Lục Huân giao đồ cho . Lục Thước bỏ trong xe, sờ mặt cô: “Làm , hả?” Lục Huân thừa nhận.

Lục Thước ngửa đầu lên tầng, lúc thấy một bóng hình thoảng qua, dịu dàng : “Đi chào hỏi một cái ! Ngoan.”

Lục Huân còn lớn hơn một tuổi đấy, nhưng ở mặt Lục Thước, cô giống như một cô vợ nhỏ .

Cô lập tức lên tầng.

 

Loading...