Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1401 - 1409
    Cập nhật lúc: 2025-10-11 14:03:19
    Lượt xem: 11 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Thước chiều cô trực tiếp tắt điện thoại. Cậu nghĩ cô thấy hứng thú sẽ tự động biến mất.
Buổi tối thì ăn cơm giúp việc trong nhà qua ghé sát tay mấy câu.
Sắc mặt của Lục Thước cũng đổi.
Người giúp việc Tư An Nhiên ở cửa Lục viên cả ngày, quần áo mỏng manh hỏi mới giấy tờ gì cũng tiền cũng , đây chính là cuối tuần dựa Lục viên.
Lục Thước lạnh nhạt lên tiếng: “ Tôi xem thử!”
Nói xong dậy, Minh Châu và Tiểu Lục U còn đang ăn cơm ngon miệng, Lục Khiêm thấy con trai kỳ lạ thì hỏi: “Có nợ phong lưu gì đó, bế con đến tìm ?”
Lục Thước vỗ ống quần, quan tâm: “Bố yên tâm, con thuần khiết, tuyệt đối chuyện đó với phụ nữ khác.”
Lục Khiêm: Đồ khốn nạn!
Lục Thước cửa Lục Viện, đưa cho giúp việc tiền ngậm miệng cho với Minh Châu.
Mà đó thấy Tư An Nhiên. Trời lạnh cống Chị mập một chiếc đầm len, còn chân trần.
Lúc nào cũng sờ mặt, lạnh đến đỏ lên trong thực là khá khiến thương tiếc.
Lục Thước là lòng sắt đá.
Cậu nhíu mày: “Tư An Nhiên, cô dày vò như ý nghĩa ? Ban Đầu Cô hợp tác nhưng cô biểu hiện giống, trách ai chứ!”
Giọng của Tư An Nhiên run: “ ban đầu cũng , sẽ với Lục Huân!”
Trong bóng tối, Lục Thước châm một điếu thuốc. “Chuyện của chúng liên quan đến cô!”
Bỗng nhiên Tư An Nhiên lên, trong lúc Lục Thước phản ứng kịp ôm lấy eo của .
Cả cơ thể của cô mềm mại dính chặt .
Cô ngẩng đầu lẩm bẩm lên tiếng: “Tối hôm qua hai bên ngoài qua đêm ? Lục Thước, điều cô thể cho , em cũng thể hơn nữa em chỉ hơn cô .”
Cô gấp gáp ngửa đầu hôn . Lục Thước đấy cô .
Từ đến đây nể tình phụ nữ cũng ngoại lệ: “Tư An Nhiên, cô cần cởi áo ở đây? Cô cảm thấy cô như khó coi ?”
Cô hét lớn với : “Em đương nhiên là khó coi! Lục Thước, em thích tám năm, ròng rã tám năm, cho rằng chúng vì xem mắt, cho rằng vì em khoan dung với như rõ ràng với Lục Huân xảy quan hệ, em vẫn đồng ý gả cho , bởi vì em thích .”
Cô mặc kệ mặt mũi như , Lục Thước cũng quan trọng.
cô ở Lục Viện lung tung đề cập đến Lục Huân khiến cho Lục Thước thể quản.
Cậu đè thấp giọng: “Cô điên ? Tôi từng thích cô , phát sinh quan hệ với ai, thì liên quan gì đến cô? Ít thêm đất diễn cho bản .”
Tư An Nhiên run môi: “ ! Là em tự trọng, là em thích ! Lục Thước, thể thử em , thể suy nghĩ đến em ?”
“Không thể”
Lục Thước lấy bóp da rút hai nghìn .
“Tự tìm ở kêu nhà cô đến với cô.”
Nói xong thì trở về quan tâm đến bà điên .
Cậu kìm suy nghĩ, Lục Huân đáng yêu hơn cô nhiều, chỉ nhỏ tiếng , giống như đàn bà chua ngoa .
Sao Tư An Nhiên cam lòng?
Cô nhẹ giọng lên tiếng: “ Tôi mang theo giấy tờ.”
Lục Thước , lạnh: “Cô dựa đúng ?” Trái Tư An Nhiên phản đối.
Đang lôi kéo thì điện thoại của Lục Thước vang lên là Lục Huân gọi đến.
Một cái bông tai của cô thấy nghi ngờ là lấy , loại vật riêng tư của con gái như , cô ở chỗ nếu như khác thấy...
Cô nhẹ giọng hỏi Lục Thước cũng khá dịu dàng : “Phải, ở trong túi áo của .
Chị Vân điện thoại truyền đến một giọng quen thuộc là của Tư An Nhiên: “ Lục Thước là điện thoại của ai? Có Lục Huân? Chúng sắp kết hôn cô còn qua với .”
Lục Huân ngơ .
Lục Thước tức đến nhịn , lạnh lùng : “Tư An Nhiên cô bệnh ?
Cậu thấp giọng với Lục Huân: “Không chuyện đó! Là bản cô tự chạy đến Lục viện!"
Tim của Lục Huân đập nhanh.
Đột nhiên nhớ đến những câu khó mà giúp việc trong nhà lúc , của cô chạy đến Lục Viện để phá hoại hôn nhân của chủ Lục...
Cô đột nhiên cúp điện thoại. Điện thoại vang lên tiếng tít tít.
Lục Thước thấp giọng mắng thành tiếng.
Cậu Tư An Nhiên, lúc ngoài trời tuyết rơi, thể cô run rẩy trong gió lạnh.
Lục Thước cũng gì là thương hoa tiếc ngọc. Cậu với làm bên cạnh: “Cô mà thì báo cảnh sát.”
Tư An Nhin đầu bước , tức giận gào lên: “Lục Thước, đồ khốn nạn!"
Lục Thước bỗng đầu : “Tôi khốn nạn mà cô còn thích như làm gì? Tư An Nhiên, đừng làm mấy chuyện mất mặt nữa, với cô khả năng.”
Tư An Nhiên còn thêm, nhưng Lục Thước nhanh chân rời .
Cậu về lấy áo khoác ngoài và chìa khóa xe: “Bố , con ngoài một chuyến.”
Lục Khiêm phần vui: “Hiếm khi về nhà một chuyến, chạy ngoài.”
Tiểu Lục U ê a : “Anh trai chừng tuổi , cũng cuộc sống riêng của chứ!”
Lục Thước xoa đầu cô bé, tâm trạng vui hơn chút, thấp giọng : “Em với .
Lục U: Này, cơm em còn ăn xong đây!
Lục Thước kéo em gái lên, thuận tay khoác áo ngoài cho cô bé, còn đội thêm cái mũ đáng yêu kéo .
Tiểu Lục U tủi .
Ngồi trong xe, cô bé hít hít mũi mới định chuyện, thì thấy trai điện thoại, bên là nào mà giọng điệu Lục Thước khá căng thẳng: “Chú Tư, An Nhiên ở thành phố C, cử đến đón cô về ! Cháu dám bảo đảm nếu cứ để cô làm loạn nữa thì cô sẽ gây chuyện gì tổn hại hại .”
Người bên gì đó.
Lục Thước đè thấp giọng: “Xin , cháu thể miễn cưỡng.” Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, khởi động xe.
Chiếc xe chạy khỏi cổng lớn Lục viên, Tư An Nhiên đang mấy hầu cản bên ngoài, Tiểu Lục U áp cửa sổ khẽ hỏi: “Đó là Tư An Nhiên ?”
Lục Thước nghiêng đầu em gái, chút bất ngờ. Cũng khá thông minh đấy.
Lục U đầu , khẽ thở dài: “Chị Lục Huân giận , vội vàng đến dỗ chị đúng chứ? Anh , dỗ chị dẫn theo em làm gì ?”
Lục Thước chằm chằm đường xá phía .
Một lúc , thấp giọng : “Em theo chuyện với chú Liễu.” Tiểu Lục U ồ một tiếng, lời.
Lục Thước chạy xe gần một trăm cây giờ, Lục U vỗ vỗ : “Anh.”
Lục Thước định thần lái chậm hơn, lúc dừng đèn đỏ thì châm điếu thuốc, gì chỉ im lặng hút thuốc.
Lục U .
Cô bé bỗng nhiên cảm thấy trai thật đáng thương, lúc bạn gái thì nhiều lầm là cuồng công việc. Dáng vẻ bây giờ rõ ràng là đau khổ vì tình mà.
Cô bé nhịn : “Anh, thích chị Lục Huân ?”
Lục Thước ừ một tiếng.
Lục U , một lúc mới thấp giọng : “Anh thích thì em cũng thích.”
Lục Thước xoa đầu cô bé.
Đến nhà họ Liễu là tám giờ tới.
Thư ký Liễu trong phòng khách xem tivi, bà Liễu bên cạnh đan áo len, ngẩng đầu lên thấy Lục Thước dẫn theo Lục U đến, thư ký Liễu khẽ , châm chọc : “Chà! Từ sớm đến cứ đến nhà chúng , làm gì đây! Lục
Thước, chú cho cháu , đến chúc năm mới thì còn sớm đấy!” Lục Thước nghiêng đầu với Lục U: “Em với chú Liễu chuyện một lát”
Lục U gật đầu.
Lục Thước trực tiếp lên lầu, ngựa quen đường cũ phòng Lục Huân, thư ký Liễu tức giận lớn tiếng mắng: “Thằng nhóc đừng quá đáng đấy, hai đứa còn chính thức , cháu đây...” Lục U ôm lấy cánh ông .
Khẽ chớp mắt: “Ông Liễu , cháu còn ăn no nữa.”
Thư ký Liễu cô bé, thấy đau lòng, mắng Lục Thước tự minh chuẩn đồ ăn cho Lục U: “Đều do trai đắn của cháu cả, Tiểu Lục U của chúng còn ăn no chạy đến ! Sau , cháu đừng học theo nó!”
Lục U vây quanh ông , khá vui vẻ.
Thư ký Liễu cau mày, làm một món đặc sắc. Bà Liễu thì tiếp tục đan áo len.
Nha, nhà họ Liễu bọn họ bốn cặp mắt cộng cũng đấu Lục Thước!
Trên lầu, Lục Thước gõ cửa mà trực tiếp phòng ngủ Lục Huân.
Cô mới tắm xong, tóc vẫn còn nước.
Trên là váy ngủ tơ lụa màu nhạt, trông chút mỏng manh, trông mê , nhưng lúc Lục Thước cũng tâm tư đó nhẹ nhàng đóng cửa .
Lục Huân : Sao đến?”
Lục Thước dựa lưng cửa, khàn giọng : “Sợ em hiểu lầm nên chạy đến!”
Lục Huân khoác áo choàng ngủ, che cảnh xuân, đó bắt đầu cầm khăn lông lau tóc, lau hai cái cô rũ mắt: “Em hiểu lầm!” Lục Thước im lặng gần.
Cậu nhận khăn lông từ tay cô , lau tóc cho cô , hai đều im lặng.
Một lúc lâu , Lục Huân lên tiếng: “Chúng dừng !”
Tay Lục Thước khựng , đó tiếp tục sấy tóc cho cô , âm thanh vù vù vang lên từng hồi, giọng của Lục Huân cũng rõ ràng, nhưng thể một thôi.
Lục Thước đặt máy sấy xuống.
Cậu quỳ xuống, ngẩng đầu cô chăm chú, cô tránh thì nắm c.h.ặ.t t.a.y cô .
Lục Huân cảm thấy khổ sở.
Rõ ràng là vấn đề của cô , nhưng lúc Lục Thước đến dỗ cô , trái càng khiến cô như làm loạn... ai thể những năm nay cô vì xuất của mà chịu bao điều tiếng? Có bao nhiêu đêm ngủ ướt cả gối đầu.
Cô vốn dĩ thể cuộc đời tươi .
Cô lựa chọn ai, cũng đều nhẹ nhàng hơn so với việc ở bên cạnh Lục Thước.
đời , chỉ một Lục Thước.
Mắt Lục Huân ẩm ướt, cô vươn tay vuốt ve gương mặt , đầu thẳng thắn với : "Lục Thước, chúng ở cùng vui vẻ, nhưng đau khổ cũng ít! Em cách nào bỏ qua xuất của , thậm chí em... 'Thậm chí em còn dám dùng phận bạn gái xuất hiện mặt dì!"
Nói , tâm trạng cô chọt hoảng hốt, khó chịu. “Đêm qua khiến chúng nhận sai!"
“Em nghĩ em thể thản nhiên ở cùng , nhưng Tư An Nhiên xuất hiện ở Lục viên cũng đủ để đánh bay tất cả dũng khí của em! Lục Thước, bỏ qua cho em một , xem như là em đùng.”
Cô một lời hết, lẽ như nghĩ lâu .
Lục Thước nắm tay cô : “Những chuyện đó của em.” “, là của em.”
“Vốn dĩ bà cũng nên cuộc sống , nhưng bà chọn như ! Lục Thước, ở cùng , bất kỳ lúc nào em cũng thể khác vạch trần vết thương, em như ! Em thừa nhận em mềm yếu ích kỷ, vì em bảo vệ cuộc sống hiện tại, bố , trai chị dâu... Em , cuộc đời của em chỉ một .”
Những lời cô , Lục Thước đều nghĩ đến. Nhà họ Lục, nhà họ Hoắc, đều kẻ thù.
Cậu ở cùng Lục Huân, chắc chắn sẽ tính kế, khả năng chính là nhà họ Tư.
Lục Thước ép cô nữa.
cũng từ bỏ, nữa quỳ, dựa đầu đùi cô , khẽ : “Cứ đón tết vui vẻ , chuyện của chúng về , ?”
Lục Huân bật ; “Lục Thước, hà tất như !” Lục Thước gì.
Hà tất như ... , hà tất như !
Đương nhiên là vì buông ! Nếu thể uống , ai lựa chọn con đường khổ sở thế , nhưng đến hại tại cũng hối hận, cũng
từng nghĩ đến chuyện từ bỏ.
Cậu bảo cô ăn cơm, những chuyện, cần do bản giải quyết.
Lục Thước xuống lầu, bà Liễu cũng ngẩng.
Bà chỉ khẽ hừ một tiếng: “Gặp chuyện ? Tôi mà, m.ô.n.g còn lau sạch, thì đừng đến kiếm chuyện với Tiểu Huân nhà ! Con bé còn nhỏ nên mới trúng chiêu của , nếu gặp sõi đời, mấy thứ công phu mèo quào của căn bản dùng .”
Lục Thước phản bác.
Cậu đối diện bà Liễu, vòng lên chỗ bà .
Bà Liễu tức giận : “Cậu nhóc, da dày thật đấy! Thế nào, hạ Tiểu Huân nên vây Ngụy cứu Triệu ? Tôi giúp chuyện !”
Lục Thước ôn tồn nho nhã: “Cháu ý đó! Chỉ là với dì Liễu thôi.”
Dì Liễu nâng mắt, gương mặt thanh tú . Trong lòng vui như nở hoa.
Trong lòng bà cũng chút hài lòng, đàn ông với phụ nữ mà, chung quy cũng chỉ là chuyện , cũng do đàn ông chủ động. Bây giờ gây loạn chút mâu thuẫn cũng , đúng lúc xem thành ý của tên nhóc .
Lục Thước một lúc, hỏi Lục U đang ở .
Tiểu Lục U ăn no nê, chạy lung tung trong biệt thự, phía một bể bơi, trời lạnh nhưng vẫn xả nước , đang bơi bên trong...
Lục U xem xem là ai. Là Lục? Cô bé xổm bờ hồ, giọng lanh lảnh: “Anh Liễu, lạnh ?”
Con trai của thư ký Liễu, bốn mươi , thể làm bố của Tiểu Lục U .
Lúc về nước, cũng thích đem đồ cho cô bé.
Tiểu Lục U vui vẻ thích thú đợi, đợi lên bờ, nhất định sẽ đưa đồ ăn ngon cho cô bé.
Đêm tối như mực.
Trong nước bỗng nhiên một vươn lên, da thịt trắng mịn dính đầy nước sáng bóng khỏe , trượt xuống theo từng cơ bắp săn chắc, chút ửng đỏ, vô cùng gợi cảm!
Hơn nữa da thịt trắng mịn còn ở ngay mặt. Tiểu Lục U chỉ cần há miệng là thể cắn trúng ! Thật kích thích!
Lục U đỏ ửng mặt, chằm chằm khối thịt mắt, cả một lúc lâu mới định thần lắp bắp : “Cậu là nam là nữ ?”
Diệp Bạch vuốt gương mặt tuấn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1401-1409.html.]
Vừa vung tay, nước lập tức b.ắ.n tung tóe lên mặt Tiểu Lục U. Diệp Bạch xa: “Có kiểm tra thử ?”
Lục U xuống, đó che mắt : “Sao mặc quần?” “Quần bơi cũng là quần!”
Diệp Bạch về thành phố B, dẫn theo bố đến thành phố € đón năm mới, bố ở khách sạn, thì thích mỗi ngày bơi mấy vòng nên ở nhà họ Liễu.
Anh cầm khăn lau , đánh giá Lục U.
Cô gái nhỏ trắng mũm mĩm, trông khá xinh xắn, mấy phần giống với Lục Thước, cần hỏi cũng phận.
Lục U vụng trộm qua kẽ tay.
Cô bé nhỏ giọng hỏi: “Anh là thật là giả ? Sao thể luyện to như ?”
Diệp Bạch tiện tay ném khăn lông , lên ghế nghỉ ngơi, lấy khăn tắm che vỗ vị trí bên cạnh: “Có đến sờ xem ?”
Lục U giả vờ làm mặt quỷ: “Tôi mới thèm! Tôi sớm cai sữa !”
Diệp Bạch bật , hàm răng trắng vô cùng nổi bật trong đêm tối. Anh liếc cô bé: “Đến với trai em ? Anh nghĩ trò gì ?”
Lục U bên cạnh : “Anh cũng thích chị Lục Huân.” Diệp Bạch trả lời cô bé, chỉ xoa cằm, như đang nghĩ gì đó! Đôi mắt Lục U sáng, chớp mắt .
Diệp Bạch đang định gì đó thì một bóng dáng cao ráo ở mặt đến, ai khác chính là Lục Thước.
Trời đông rét lạnh, tình địch gặp . Diệp Bạch lập tức cởi khăn tắm, để lộ vốn liếng của , Lục Thước ăn mặc cẩn thận, từ cao xuống , khẽ : “Trời đông lạnh giá mà quản lý Diệp lạnh ?”
Diệp Bạch ha ha hai tiếng: “Nghĩ đến Tiểu Huân ở đây, chẳng thấy lạnh nữa!"
Lục Thước đầy thêm ý : “Có ở đây mãn kiếp cũng vô dụng!" Diệp Bạch cũng quan tâm
Anh thêm mấy câu khó , quả nhiên Lục Thước u ám mặt mày, trong lòng vui vẻ: Nhóc con, thì ! em gái của tên khốn cũng khá đáng yêu!
Lục Thước dẫn Lục U rời , Diệp Bạch khẽ chớp mắt.
Tiểu Lục U thực sự nhịn nữa, chạy sờ hai cái , cảm giác tay cơ bắp thật đấy, giống như tơ nhung bọc lấy sắt thép !
Lục Thước tức giận: “Lục Thước!”
Tiểu Lục U sờ xong, vung bàn tay nhỏ, kéo cánh tay trai chạy . Diệp Bạch lắc đầu.
Anh dậy giãn nhảy hồ... Lục Thước về Lục viên.
Lục Khiêm gọi phòng làm việc, thẳng vấn đề hỏi: “Buổi tối đến đây, là Tư An Nhiên ?”
Lục Thước phủ nhận.
Lục Khiêm liếc , cũng trách cứ gì, mà suy nghĩ cặn kẽ một lúc mới bình thản : “Lục Thước, quá khứ bố cũng làm chuyện giống như con, chừa đường lui, nhưng bây giờ bố già , nhiều chuyện ngoài mặt cho qua là ! Chuyện của Tư An Nhiên , bố thể là con sai, chỉ thể là con trách nhiệm! Nếu con tình cảm đối với Lục Huân sớm một chút, con và Tư An Nhiên sẽ xem mắt, tất cả những chuyện ít nhiều con cũng nể mặt mũi nhà họ Tư, kết thúc chuyện !”
Ông vốn nghĩ con trai còn trẻ, sẽ theo.
Nào ngờ Lục Thước tán thành: “Bố, con cũng nghĩ như !” Còn ba ngày nữa là đến năm mới, chuẩn về thành phố B một chuyến, đến nhà họ Tư giải quyết chuyện.
Thương nhân mà, đều xuất phát từ lợi ích. Cho nhà họ Tư lợi ích, chuyện xem như sẽ qua thôi.
Lục Khiêm gật đầu, hai cha con thương lượng, cho lợi ích đến mức độ nào, những chuyện đều nghiên cứu!
Hôm , Lục Thước bay đến thành phố B.
Đương nhiên, Tư An Nhiên cũng về .
Lục Thước gặp mặt với hai ông bà nhà họ Tư, ông bà Tư cũng mang theo tư duy của một thương nhân, đôi bên thảo luận một hồi, cuối cùng Lục Thước cho họ một dự án năng lượng mới thì mới xe như giải quyết chuyện thỏa.
Lợi nhuận ròng của dự án ít nhất là chục tỷ. Cũng xem như đền bù .
Bố Tư An Nhiên hài lòng, hôm công bố hai bên giải trừ hôn ước, Lục Thước về thành phố C buổi tối, hôm về là ba mươi!
Hai nhà Lục và Liễu qua thiết.
Mấy năm nay bà Liễu và con gái thường ở nước ngoài, thư ký Liễu đến Lục viên ăn cơm, năm nay cũng ngoại lệ.
Ông dẫn theo vợ và con trai, con dâu đến.
Minh Châu đón , kỹ một lượt hỏi: “Sao Tiểu Huân đến?”
Thư ký Lục chút mất tự nhiên.
Minh Châu bèn : “Mọi để con bé ở !” lúc, xe Lục Thước chậm rãi , mới dừng xe thấy : “Lục Thước, con về đúng lúc lắm, Tiểu Huân đến, con đón con bé qua ăn bữa cơm .
Ánh mắt Lục Thước sâu thấy đấy. Không khí xung quanh cũng kỳ diệu.
Cuối cùng, Lục Thước khẽ : “Được, con đón! Mẹ dẫn chủ Lục dì Lục .
Cả nhà họ Lục: ... Minh Châu mời bọn họ , Lục Khiêm đang ở trong phòng khách dặn dò quản giả, thấy bọn họ thì ha ha lấy bao lì xì cho hậu bối, cái còn cuối cùng lớn nhất rõ ràng là để cho Lục Huân.
Minh Châu mỉm : "Lục Thước đón ! Lục Khiêm, bao li xi của tiết kiệm ."
Lục Khiêm bỏ bao lì xì trong túi.
Ông ôm vai vợ: “Đây cũng xem như đầu con bé đến, em cũng nên chuẩn bao lì xì.’’
Lục Khiêm như , Minh Châu cũng nghĩ nhiều. Thậm chí bà còn gật đầu: “Cũng đúng!”
Bà nhẹ nhàng với Lục Khiêm: “Đứa nhỏ đó lễ chút sợ em đấy! Em đưa bao lì xì dày một chút, lẽ cô bé sẽ lo lắng.” Có lẽ thời gian lâu .
Hoặc lẽ con cái đều lớn, nên những chuyện quá khẽ bà cũng còn để ý đến .
Minh Châu lên lầu chuẩn bao lì xì.
Lục Khiêm ngẩng đầu bà , ánh mắt đầy vẻ dịu dàng.
Thư ký Lục khẽ huých ông : “Mọi còn chuyện đó ?” Lục Khiêm hạ thấp gióng: “Xem theo ý của bọn nhỏ thôi!”
Nửa tiếng Lục Thước đến nhà họ Liễu.
Trong biệt thự rộng lớn, ngoài làm cũng chỉ Lục Huân ở nhà, cô đang ở phòng khách sách.
Lò sưởi trong tượng rực cháy, cô mới gội đầu, dựa sưởi ấm.
Lục Thước đến, làm trong nhà ít nhiều cũng đoán quan hệ giữa bọn họ, vì cũng gần gũi hơn: “Cậu Lục đến !”
Lục Huân nâng mắt thì thấy Lục Thước. Cậu trông vẻ phong trần mệt mỏi, áo khoác đen móng dính chút tuyết. Cô khẽ nhíu mày: Anh đến làm gì?
Lục Thước xổm, giúp cô vuốt mái tóc ẩm ướt: “Sấy tóc , ăn cơm giao thừa với .”
Tim Lục Huân đập nhanh hơn.
Cô , qua một lúc vẫn động tĩnh gì, Lục Thước một nữa: “Nghe lời!”
Cậu dặn dò làm đem máy sấy xuống, thái độ giống như chủ nhân .
Người làm cảm thấy hai họ xứng đôi, vui vẻ lên lầu.
Lục Huân cắn môi: “Em ! Em mà chứt” Lại , Tư An Nhiên đến thành phố C , hơn nữa còn chạy đến Lục viên.
Tư An Nhiên thẳng thắn theo đuổi Lục Thước nồng nhiệt như , Lục Huân càng cảm thấy phận hèn mọn... Cô nào dũng khí cùng ăn bữa cơm giao thừa.
Người làm cầm máy sấy đến.
Lục Thước sô pha, sấy tóc cho Lục Huân.
Cô trốn, khẽ giữ cô , dịu dàng thấp giọng : “Em mới chạy về từ thành phố BI Cũng coi như hơn hai mươi tiếng chợp mắt! Đừng quậy nữa nhé?”
Lục Huân rũ mắt: “Lục Thước! Em chúng ...”
“Anh chấp nhận!”
Lục Thước thì thầm: “Chúng thích , tại ở cạnh ?”
Nếu dễ dàng tìm thế, thì đó là tình yêu !
Lục Thước giờ đều bản gì, một khi quyết thì sẽ hối hận.
Cậu gì thêm, chỉ im lặng giúp cô sấy khô tóc, cuối cùng vỗ nhẹ vai cô: “Đi quần áo !”
Lục Huân còn gì đó.
Lục Thước cô , dịu dàng : “Tiểu Huân, em thật sự ở cùng ?”
Dưới ánh đèn, trong mắt hiện rõ tơ máu. Xem , chuyện là thật, hơn hai mươi tiếng ngủ .
Lục Huân hỏi chuyện Tư An Nhiên, nhưng cô nên lời, chỉ im lặng lên lầu.
Lúc đồ, cô cũng tự hỏi : Có ở cùng Lục Thước ? Cô ! Vậy cô thể vi Lục Thước dũng cảm một ?
Lục Huân bản trong gương, cảm thấy xa lạ, cô khẽ xoa mặt : Người với đôi mắt đầy niềm vui , là bản cô ?
Người trong gương trả lời cho cô . Lúc cô xuống lầu, Lục Thước ngẩng đầu cô .
Lục Huân mặc một chiếc váy dài màu hồng cánh sen, bên ngoài khoác một áo lông dáng dài màu trắng, trông xinh thanh thuần.
Cô xuống lầu, nhỏ nhẹ bảo làm chuẩn quà cho cô . Lục Thước ngăn cản, chỉ yên lặng đợi cô .
Một lúc , làm đưa giỏ trái cây vận chuyển bằng đường hàng đến, Lục Thước đưa tay nhận lấy.
Cậu ở nhà họ Liễu căn bản cần e dè, trực tiếp ôm lấy Lục Huân , cô nhỏ giọng như .
Lục Thước chuyển sang năm tay cô .
Lục Huân làm gì , cũng gì, chỉ là lúc lên xe Lục Huân nhẹ giọng : “Để em lái xe cho.”
Lục Thước đặt giỏ trái cây cốp xe, lúc đóng thì khẽ tựa như .
“Sao , đau lòng ?” Lục Huân lên tiếng, cô chỉ ghế lái.
Lục Thước đỡ cửa xe nhỏ: “Vẫn đến mức thiếu ngủ! Xuống xe , để lái.”
Lục Huân chịu.
Lục Thước cô chằm chằm một lúc, bỗng nhiên : “Em như , đúng là giống vợ.”
Lục Huân đỏ mặt: “Em lo lắng cho , nên trêu chọc em .”
Tính cách cô , cho dù trách cứ cũng chỉ nhỏ giọng, khiến Lục Thước cảm giác đáng yêu. Cậu chỉ hôm nay giao thừa, sẽ đưa cô đến nơi tận sức bắt nạt cô !
Thế nhưng cũng cùng cô đón năm mới!
Lục Thước ghế phụ, nhì Lục Huân lái xe thuần thục, khẽ hỏi: “Học lúc nào ? Anh từng thấy em lái xe.”
Lục Huân mím môi: “Mười tám tuổi học , thích lái lắm.” Lục Thước gật đầu.
Một lát đến ngã tư phía , là đèn đỏ, nhịn nắm tay cô
Lục Huân khẽ rút tay : “Đang lái xe đấy!” Lục Thước trực tiếp nắm nhẹ cằm cô nghiêng qua hôn cô ... Lục Huân yên lặng động đậy.
Gương mặt bọn họ tựa sát , làn da nóng, hôn môi cô càng nóng hơn, cứ trêu chọc cô...
Lục Huân buộc ngậm miệng . Lục Thước khẽ , bỗng hiên hôn sâu trong.
Lục Huân ngây ngô, nào đối thủ của , khẽ đập vai , ê a vài tiếng.
Lục Thước buông cô . Môi cô đỏ nhuận mê , nhịn ngậm mút một lát.
Thời điểm đêm ba mươi, đều ăn cơm .
Trên đường xe, và cô cứ ở ngã tư đường, hôn cũng đến mười phút.
Lúc kết thúc thật sự, mặt Lục Huân đỏ bừng lên. Cô run giọng : “Anh như nữa!"
Lục Thước khẽ xoa môi cô, khàn giọng : “Hai ba ngày gặp em, nhớ em.”
Lục Huân đạp chân ga, chịu quan tâm nữa. Người đắn.
Lục Thước tha cho cô, khép hờ mắt hỏi: “Cái tên u Mỹ n.g.ự.c lớn trong nhà em ?”
Lục Huân cắn môi: "Anh tên Diệp Bạch, ...” Từ , cô .
Lục Thước khẽ , thật là ghen, nhưng phận quản lý theo , cũng ngăn , dù ở bên cạnh lâu như vẫn gì thì vĩnh viễn cũng .
Tâm trạng Lục Thước !
Chiếc xe chầm chậm chạy đến Lục viên, Lục Huân rõ ràng càng căng thẳng hơn.
Lục Thước nghiêng đầu cô : “Sao , con dâu cũng gặp chồng, căng thẳng ?”
Két...
Lục Huân đạp thắng, nhưng vẫn đụng cột đá phía . Rầm một tiếng.
Chiếc Roll Royce quý giá, mặt đụng mất một mảng, logo xe rơi xuống. Lục Huân : “Ai bảo bậy đấy.”
Lục Thước cũng giận, dựa ghế .
Quản gia chạy đến, tay cầm đèn điện chiều , lớn tiếng gọi: “Cậu chủ đụng xe ! Mọi mau đến xem xem1”
Hét to như , lắm, trong phòng khách cũng chạy ngoài. Lục Khiêm và Minh Châu , thấy Lục Huân ở ghế lái, còn con trai bọn họ thì thoải mái ở bên cạnh.
Lục Khiêm tức giận đang định mắng con trai. Minh Châu tiến lên mở cửa xe: “Tiểu Huân chứ?”
Bà Lục Thước: “Sao con để Tiểu Huân lái xe chứ!” Mặt Lục Thước dày, đó khẽ : “Cô lái xe ! Chỉ là nãy con đùa với cô mấy câu, cô lái nổi nữa, nên mới đụng xe.”
Minh Châu kỳ quái hỏi: “Con gì với con bé?” Lục Thước vẻ đang định ...
Lục Huân gấp gáp: “Anh .”
Lục Thước cô , chỉ , chút lường biếng. Minh Châu cũng ngốc.
Con trai biểu hiện rõ ràng như , nếu bà còn cảm giác gì thì chẳng bà sống vô ích mấy năm nay ?
Đón năm mới, bà cũng gì.
Nhóm nhà, Lục Huân rõ ràng tự nhiên lắm, Lục Thước cũng gần gũi với cô ,
Cậu Tiểu Lục U, khẽ hất cằm.
Tiểu Lục U cầm máy tính bảng, chạy đêm ôm lấy cánh tay Lục Huân: “Chị Lục Huân, giúp em qua cửa với.”
Lục Huân vẫn kịp gì Tiểu Lục U kéo . Một cái bàn tròn lớn, hai cô gái tụ đầu .
Gần gũi thiết.
Ánh mắt Lục Thước Lục Huân một lát, cởi áo khoác chuyện kinh doanh với bố và bố con nhà họ Liễu, Minh Châu và bà Liễu cũng mấy chuyện phụ nữ với .
Thức ăn lượt đưa lên. Lục viên vô cùng náo nhiệt.
Minh Châu vội rút bao li xi , đưa cho Lục Huân: “Tiểu Huân, bao li xi của dì nhé.”
Lục Huân chút bất ngờ, đó đôi mắt chợt phiếm đỏ.
