Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1383 -1389:
    Cập nhật lúc: 2025-10-06 14:32:45
    Lượt xem: 12 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục U ôm cổ , mềm mại : “Anh, cũng hai mươi sáu tuổi còn lấy vợ, em thấy sợ đấy!”
Lục Thước cô bé, Lục U lè lưỡi dám trêu nữa.
Lục Thước thư ký Liễu: “Chú Liễu, chú đưa Lục Huân đến?”
Thư ký Liễu : “Ôi! Tiểu Huân cô bé cũng về một mà còn mang theo tên giặc tây giả tên là Diệp Bạch về nữa, giặc tây thích ăn cơm bên ngoài nên Tiểu Huân cùng cả ngày !” Bà Liễu lườm ông một cái.
“Giặc tây giả cái gì chứ, Diệp Bạch lai mà?”
Thư ký Liễu đồng ý: “Cậu gọi điện thoại, lúc tiếng Ý, lúc tiếng Tây Ban Nha, tên giặc tây giả thì là gì?” Bà Liễu tức giận chuyện với ông nữa. Lục Thước nhạt: “Đó là đa ngôn ngữ, xuất sắc đó.” Thư ký Liễu chỉ
ngực : “Còn cơ bắp nữa! Cháu tập nhiều thế nào , cứ phình lên thôi, nếu gương mặt của , chú còn tưởng là một cô gái lớn đấy!”
Ông càng càng khó tưởng tượng... Khuôn mặt nhỏ của Lục U đỏ lên, trốn ở bên cạnh Lục Khiêm trộm.
Bà Liễu đánh chồng một cái: “Anh ăn cơm của , đừng nhúng tay chuyện của bọn trẻ, tập thể hình hơn gầy trơ xương ?”
Thư ký Liễu uống một ngụm rượu, ăn một miếng thịt lớn.
Lục Thước cũng yên lặng ăn cơm, dù uống rượu, cũng thêm gì nữa.
Thư ký Liễu uống rượu nên say bí tỉ, khi ăn cơm xong bao lâu thì bà Liễu đưa ông về... Lục Khiêm lo lắng : “Truyền Chí uống nhiều quá! Để tài xế đưa ông về !"
Bà Liễu từ chối.
Lúc , Lục Thước cầm lấy chìa khóa xe: “Chú Liễu dì Liễu, cháu đưa hai về .”
Bà Liễu thấy như đau đầu, giả : “Cứ để tài xế đưa về ! Lục Thước, hôm nay cũng về, cứ nghỉ ngơi sớm .”
“Cháu .” Lục Thước nhạt nhão .
Cậu nghiêng đầu hỏi Lục U: “Không em ngoài xem đèn hoa đăng ?”
Lục U vội vàng : “ đúng !”
Cô bé ôm cánh tay Lục Thước, tựa đầu nhỏ lên vai : “Anh trai là nhất!”
Cô chạm túi áo của , móc một bao lì xì nhỏ. Bà Liễu còn cách nào khác chỉ thể đồng ý.
Một hàng bốn cứ xuất phát như thế, Lục U bên cạnh Lục Thước, líu lô ngừng, nửa ngày cô bé mới trách móc: “Anh cũng thể câu nào ! Anh là xem đèn hoa đăng với em cơ mà, với
bầu khí thì xem thế nào !”
Lục Thước nhạt: “Chắc Lục Huân nhà đấy, chút nữa bảo cô xem với em .”
Lục U dám thở mạnh.
Ở mặt nhà họ, Lục Huân là điều cấm kỵ, trai còn dám dẫn xem đèn hoa đăng .
Bà Liễu đồng ý đầu tiên. thư ký Liễu sợ, sảng khoái : “ , Tiểu Huân gần như ở nhà buồn bực, trừ tên giặc tây giả cơ bắp cũng ai bầu bạn, vặn thể chơi với Tiểu Lục U của chúng .”
Bà Liễu dùng sức véo ông một cái.
Thư ký Liễu kêu đau. Khóe miệng Lục Thước xuất hiện một nụ dịu dàng nhẹ.
Lục U nhỏ giọng thầm thì: "Cũng chị Lục Huân chịu mừng tuổi cho em !"
lúc ở là đèn đỏ, Lục Thước dừng xe, sờ đầu em gái: “Nếu cô chịu, sẽ mừng thêm cho em."
Thư ký Liễu uống say hiểu .
bà Liễu bình thường, bà hiểu rõ ý cầu , ý gì chứ, bao lì xì của Tiểu Lục Huân do Lục Thước thêm, cứ như vợ chồng !
Trong lòng bà Liễu thấy .
Ánh mắt bà phức tạp, chăm chú thanh niên tuấn lịch sự qua gương chiếu hậu, làm gì nữa!
Lục Thước cũng tránh . Cậu bình tĩnh bà Liễu...
Ba mươi phút , xe dừng nhà họ Liễu, bà Liễu dìu chồng xuống xe, Tiểu Lục U nhảy xuống xe chạy , cô bé quen Lục Huân nhưng cũng thiết.
Trong biệt thự ấm áp, Lục Huân đang sách ghế sofa. Cô mặc một bộ váy lông cừu in hoa đậm, tóc đen chải gọn gàng rủ vai.
Nho nhã xinh .
Thấy Lục U, Lục Huân bất ngờ.
Tính của Lục U thoải mái hơn cô nhiều, cô bé đến gần nhỏ: “Chị Lục Huân, em xem đèn hoa đăng, chị cùng em ? Anh trai quá nhạt nhẽo .”
Anh trai...
Lục Huân ngơ ngẩn..
lúc , ở cửa vang lên tiếng giày da, đó một bóng hình thon dài xuất hiện trong tâm mắt của cô ...
Là Lục Thước! Lục Huân ngước đầu thẳng .
Từ khi cãi , lâu bọn họ gặp , cô từng nghĩ cô sẽ gặp Lục Thước trong nhà .
Lục Thước hất cằm sang chiếc áo khoác bên cạnh: “Mặc , xem hoa đăng xong đưa em về.”
Bà Liễu ngăn : “Chuyện thích hợp !”
Thư ký Liễu ôm lấy vợ: “Em bà già , em còn bao nhiêu nữa, chuyện nhỏ của thế hệ , Lục Khiêm và Minh Châu đều nhắc đến mà em cứ phí sức để ý cả ngày làm gì, bọn trẻ gần gũi với hơn ? €ó khi về còn thể giúp đỡ lẫn !”
Ông xong thì tựa vợ. Bắt đầu la hét!
Bà Liễu tức mà làm gì , gọi giúp việc đỡ chồng lên tầng, bà đầu hung dữ trừng Lục Thước một cái: “Đợi xuống tầng .”
Lục Thước cho bà cơ hội đó.
Cậu trực tiếp cầm áo khoác lên, khoác lên Lục Huân, đóng cúc cẩn thận cho cô .
Lục Huân lắc đầu: “Tôi ngoài!”
Lục Thước bỗng nhiên dắt tay cô , kéo cô ngoài, Lục U ở phía trợn tròn mắt... Đây là sự kiện thế kỷ gì , trai gần phụ nữ của cô bé kéo tay của Lục Huân!
Bà Liễu vội vã.
Bà đang định thả thư ký Liễu , đúng lúc quan trọng thư ký Liễu như xe tuột xích, oe một tiếng, nôn hết lên quần áo hai .
Bà Liễu tức đến giậm chân, bà chỉ ném ông xuống trời đầy băng tuyết thôi.
Lão già cố ý đúng !
Lục U cử ngoài theo như bóng ma.
Lục Thước đẩy Lục Huân trong xe, Lục Huân đồng ý xuống xe, liền chặn cửa xe: “Vì em nước ngoài?”
Lục Huân cắn môi: “Anh điên ? Trong nhà nhiều giúp việc như đều sẽ thấy!”
Mắt Lục Thước sâu: “Anh tách khỏi Tư An Nhiên ! Sẽ lễ cưới .”
Lục Huân khó chịu đầu . Có lễ cưới thật cũng liên quan gì nhiều đến cô .
Giọng cô nghẹn ngào: "Lục Thước, em sống , chúng kết thúc lâu !"
Lục Thước xong thì đóng cửa xe luôn.
Lúc vòng qua thì Lục U một cái, hiệu cho cô bé lên xe.
Lục U còn lấy tinh thần, nhấc chân lên xe, nửa ngày mới cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Hai ?”
Lục Khiêm khóa từ bên trong.
Cậu chậm rãi thắt dây an , nghiêng đầu Lục Huân, cô câu gì.
Cậu khỏi , với em gái: “ỪI Ở cùng ba tháng .” Lục U chôn đầu trong ghế dựa, nửa ngày cũng .
Lục Huân cực kỳ tức giận: “Lục Thước làm gì?”
Lục Thước lặng lẽ cô , với giọng khàn: “Anh bây giờ đưa em về nhà ngay là chuyện thực tế, nhưng ít nhất, trong nhà thích em, với em, để em làm chị dâu.”
Lục U ôm đầu.
Nếu như bố chuyện sẽ đánh c.h.ế.t cô bé mất. Lục Huân càng lúng túng hơn, chuyện là đây?
Lục Thước ép nữa, chỉ nhẹ nhàng nắm tay cô : “Chỉ xem đèn hoa đăng thôi, xem xong đưa em về.”
Lục Huân cúi đầu xuống, cô yên lặng một lúc lâu : “Lục Thước, , từ nhỏ em một gia đình . Thật vất vả em mới nhà họ Liễu, như thế sẽ làm em đến nơi bảo vệ cũng . Em khác với , sẽ chỉ mất tình cảm hoặc bố mắng thôi, ngày hôm vẫn là Lục Thước, là thừa kế duy nhất của nhà họ Lục, nhưng những gì em đang lúc nào cũng thể mất .”
Lục Thước thấy khổ sở.
những gì Lục Huân đều là sự thật. Vận mệnh đôi khi cứ công bằng như .
Lúc , Lục U nhẹ nhàng đung đưa cánh tay của , thấp giọng : “Anh, ? Làm lớn chuyện chị Lục Huân sẽ khó sống.”
Lục Thước tựa lưng ghế , nhẹ nhàng nhắm mắt. “Lục Huân, nhớ em.” Cũng hối hận.
Cậu vẫn mở cửa xe, xuống xe mở cửa cho cô.
khi Lục Huân xuống xe thì nắm eo, đặt cô ghế dựa tùy ý hôn, nụ hôn trong ngày mùa đông tỏa sự ấm áp đặc biệt, cái ôm cùng thở và môi lưỡi của đàn ông chiếm lấy từng giác quan của cô , cuối cùng còn ướt át hôn lên cằm nhỏ của cô ...
Rồi kìm lòng chuyển đến môi, nhẹ nhàng mút.
Lục U nuốt nước bọt. Lục Huân đáp , nhưng khóe mắt ướt át. Lục Thước buông cô , cô yên lặng xuống xe, yên lặng trở về biệt thự.
Lục Thước ở chỗ cũ, lâu, lâu đến mức Lục U nhịn xuống xe lẩm bẩm: “Anh trai, thích chị đúng ?”
Lục Thước ừ một tiếng. Cậu nhịn sờ đầu em gái: “Cô cũng đáng yêu như em .” Tiểu Lục U nhăn mũi: “Làm gì giống ! Anh trai sẽ hôn em như !”
Cô bé ôm cánh tay của Lục Thước, nhỏ giọng : “ phía làm đây? Bố cũng sẽ đồng ý chuyện hai .” Lục Thước châm một điếu thuốc. Những chuyện vẫn nghĩ kỹ, nhưng chắc chắn Lục Huân, cũng chắc chắn đưa cô mà
tỏ thái độ mặt bà Liễu, Lục Huân.
Đương nhiên, cũng đang áp sát Lục Huân, xem cô còn chút tình cảm nào với .
Khi thấy cô và Diệp Bạch gần gũi với , ghen tị. Lục U thấy lời nào thì khỏi thở dài, sớm thì xem đèn hoa đăng cho , giấu một bí mật động trời như , cô bé sợ cô bé ngủ ngon.
Lục Thước xoa tóc cô bé: “Đây là sự tin tưởng của với em.” Cuối cùng lên xe, hất cằm một cái.
Lục U chậm rãi lên theo, bên cạnh , cô bé vẫn tiêu hóa hết!
Bên , Lục Huân trở về biệt thự.
Bà Liễu sắp xếp xong cho chồng, vội vã chạy xuống, thấy Lục Huân trở về bà mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đi hả?” Lục Huân gật đầu. Bà Liễu gần, nhẹ nhàng ôm vai cô : “Có chuyện gì ?”
Lục Huân lắc đầu: “Con ! Trước đây bọn con cũng từng liên lạc.”
Bà Liễu là minh mẫn, bà suy nghĩ là hiểu, đây là Lục Thước cố tình để lộ mặt bà. Tên nhóc nghĩ dù bà cũng nên trực tiếp làm sáng tỏ mặt bà, nhất là bà thể hỗ trợ ở chỗ phụ của !
Nằm mơ !
Bà Liễu cực kỳ nổi giận, thương con gái, nếu vì sinh nhật của chồng thì bà đóng gói đưa về thành phố B luôn. Lúc đầu Lục Huân đang sách, lúc còn tâm trạng nữa.
Cô lên tầng.
Bà Liễu nhớ chuyện hoang đường mấy giúp việc trong nhà thấy, thế là để gọi hết đến, hung hãng gõ một cái. Bà là thủ đoạn, nghiêm khắc mềm mỏng, mà ai dám bên ngoài nửa chữ...
Bà Liễu làm xong chuyện mới về phòng. Thư ký Liễu vẫn đang ngủ ngon lành
Già đầu còn vợ ôm, bà Liễu tức đến đá ông một cái Uống rượu cái gì, uống c.h.ế.t luôn !
Bên , Lục Thước đưa Lục U trở về, Lục Khiêm đang đợi ở trong sân...
Lục Thước mở cửa xe, lặng lẽ bố của .
Lục Khiêm cây tử đằng, vẫn là dáng thon dài như lúc trẻ, chỉ là tóc trắng sáng lên ánh trăng.
Ông cầm một điếu t.h.u.ố.c lá giữa hai ngón tay nhưng rút . Một nửa tàn thuốc rơi xuống, chứng tỏ ông một lúc lâu. Lục U xuống xe, hoang mang hai bọn họ, đột nhiên cô bé hiểu .
Chuyện của trai và chị Lục Huân, bố . Lục U theo bản năng gọi một tiếng: “Bố.”
Lục Khiêm con gái nhỏ, dịu dàng : “Trời lạnh, con phòng nhanh lên.
Lục U chịu, cô bé tiến lên, cẩn thận từng li từng tí ôm cánh tay của Lục Khiêm: “Bố cũng .”
Bình thường Lục Khiêm thương cô bé nhất, đến bây giờ trong phòng sách của ông vẫn còn căn nhà màu đỏ, đến khi Lục U lớn thỉnh thoảng vẫn chui đó, nhưng bây giờ ông vỗ tay con gái nhỏ: “Đi !”
Lục U dám .
Cô bé buông tay Lục Thước.
Cùng là ánh trăng, trai của cô bé cũng như bố , thần thái trong ánh mắt cũng kiên quyết giống .
Lục U kinh hãi.
Chờ cô bé rời , Lục Khiêm gảy khói bụi lạnh nhạt : “Thấy ? Nói những gì ?”
Lục Thước chậm rãi đến gần.
Cậu nhạt: “Không bố hết ?”
Lục Khiêm lạnh: “Con quyết tâm với con bé ? Vậy con từng hỏi con bé , con bé đồng ý ? Hay chỉ con đơn phương, kết quả là lấy cái gì hết.”
Lục Thước mấp máy môi, lên tiếng.
Lục Khiêm tiếp tục lạnh: “Haha! Con cơ bắp của hơn con nên ghen ? Sao con triển vọng thế chứ!” Lục Thước xem thái độ để chuyện. Dù bố tức giận nhưng thái độ cũng còn kiên quyết như lúc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1383-1389.html.]
Cậu cũng buông lỏng , vỗ ống quần: “Đàn ông mà, cũng kiếm cơm nhờ dáng ! Không câu , n.g.ự.c to mà não !”
Lục Khiêm liếc : “Có khi Lục Huân thích như đấy.”
Nói xong ông bóp thuốc lá.
Sau khi im lặng một lúc ông mới tiếp: “Tuổi của con còn nhỏ! Chuyện con tự làm thì con tự giải quyết , đừng để lúc đó xử lý cũng xử lý vợ để lão già lau m.ô.n.g cho con.”
Lục Khiêm xong thì trong lòng cũng khó chịu.
Ông nghĩ, ông thỏa hiệp cũng là vì Lục Khiêm. Còn đứa bé !
Lần ông gặp cô , rõ ràng ông sự tủi của cô , rõ là con trai gây họa cho cô, nhưng cô gái cô yêu, ông cũng tự lừa tin điều .
Lục Thước ở cùng cô hơn một năm, ở chung ba tháng. Cùng giường cùng gối, tình cảm ?
Lục Khiêm con trai, càng gì, trong lòng ông thất vọng thể thoải mái ... Lục Thước ở phía gọi nhẹ: “Bối”
Lục Khiêm gì.
Ông chỉ vẫy tay áo, tiếp tục về phía , nhưng ông như già vài tuổi.
Lúc , ông nhớ đến lúc còn trẻ.
Ông nhờ giai đoạn lúc ông và Minh Châu còn trẻ cũng ngăn cấm đầy kích thích, Minh Châu lúc đó cũng khác mấy so với Tiểu Huân, cũng lén lút ở chung như thế .
Thân ảnh của Lục Khiêm chậm rãi biến mắt.
Lục Thước kim lòng : “Bố, cảm ơn bố."
Lục Khiêm trở biệt thự, Lục U ghế sofa, nhin ông sụt sịt mũi: "Bố.’’
Lục Khiêm đến xuống bên cạnh con gái nhỏ. Lục U ôm cánh tay, đầu tựa vai ông .
Cô bé lớn lên , khuôn mặt trắng nõn, tóc màu nâu mềm mại tỏa vai.
Rất giống Ôn Noãn, cũng giống em gái Lục Tiểu Noãn của ông . Mỗi Lục Khiêm thấy Lục U thì luôn một loại tình cảm đặc biệt. Lục U vẫn mềm giọng cầu xin: “Anh trai...”
Lục Khiêm sờ tóc cô bé nhỏ: “Tạm thời đừng cho con.”
Lục U mở to hai mắt, cô bé dám tin bố ruột của , thật sự dám tin tưởng ông đồng ý... Lục Khiêm vuốt tóc cô bé, dịu dàng : “Thích một gì sai cả! Bố của con khổ sở.”
Về phần Minh Châu, nếu thì chắc chắn sẽ cách. Bọn họ sống ở thành phố C.
Hai Lục Thước chủ yếu ở thành phố B, một năm cũng gặp mấy , nhắm mắt làm ngơ là , chờ khi bọn họ sống đến trăm tuổi, những chuyện qua còn quan trọng gì nữa ? Lục Khiêm nuông chiều con,
Lục U nhận tất cả tình thương của bố từ ông ,
khi Lục Thước còn nhỏ thiếu thốn nhiều, coi như ông đền bù tổn thất cho Lục Thước .
Lục Khiêm từ từ lên tầng, Lục U hít mũi ông , yên lặng, cô bé tối nay bố đau lòng. Lục Thước đến.
Lục U cực kỳ khổ sở, cô bé đến gần nhẹ nhàng ôm lấy trai, Lục Thước sờ cái đầu nhỏ của cô bé : “Không , tâm trạng dỗ em .
Lục U bĩu môi tựa đầu n.g.ự.c .
Lục Khiêm lên tầng, Minh Châu tắm rửa xong và đang dưỡng da. Thấy ông đến, bà một lúc lâu mới : “Sao mùi khói thuốc thế? Anh trốn ở chỗ nào hút thuốc ?... Ơ, Lục Thước và Lục U trở về ? Không là xem đèn hoa đăng ư?”
Lục Khiêm ở mép giường, gì cả.
Minh Châu phàn nàn: “Hôm nay làm ? Đến thời mãn kinh ? Hay thấy thư ký Liễu mừng thọ nên khó chịu, là nhà chúng cũng cho vui vẻ, chúc mừng ông Lục sớm qua 80?”
Lời Lục Khiêm thích nhất.
lúc ông chỉ cay đắng một tiếng: “Anh mà ghen tị với ông ?”
Dù trong lòng Lục Khiêm thật sự thoải mái, nhưng nghĩ đến con gái mà thư ký Liễu vất vả nuôi lớn con trai cướp mất, hình như nghĩ đến thấy thoải mái hơn.
Minh Châu bỗng gần, dịu dàng : “Thế chuyện gì ?” “Không hết!”
Lục Khiêm cảm thán: “Chỉ là thấy bọn trẻ đều lớn cả .” Ông cúi đầu hôn lên mũi của bà : “ Minh Châu của còn già .”
Minh Châu sắc mặt của ông bình thường thì mới thả lỏng.
Không đến hai ngày nữa là sinh nhật thư ký Liễu.
Ông vất vả cả một đời, cũng tích cóp nhiều, đón sinh nhật cũng nở mày nở mặt.
Con trai con dâu cũng vội vã từ nước ngoài trở về, bận bịu lo liệu bốn phía, Lục Huân cũng theo hỗ trợ, quan hệ của cô và nhà chị dâu nên hề khách sáo.
Trước cửa biệt thự đông nghịt.
Vợ chồng thư ký Liễu dẫn theo con gái đón khách, mặt nát , mà trời còn lạnh nữa.
Thư ký Liễu xót con, xoa tay với mấy con: “Các con , nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, cần chịu lạnh với chúng ."
Bà Liễu vui: "Hóa em chịu lạnh với lão già như , thương em ?"
Thư ký Liễu trêu đùa: “Chúng là vợ chồng cùng hoạn nạn! Những nhóc con thể so sánh ?"
Bà Liễu kiềm mà .
Lục Huân bên cạnh nhạt, cô thích gia đình . Chị dâu lôi kéo cô : “Tiểu Huân, chúng ăn gì đó ." Lục Huân đồng ý.
Vừa chuẩn thi hai chiếc Audi màu đen , theo đó là một chiếc Rolls-Royce Phantom.
Thư ký Liễu nhếch môi : “Cấp của đến đấy.” Nói xong ông cũng vội vàng đến mở cửa xe cho Lục Khiêm.
Bà Liễu buồn , giữ ông: “Hôm nay là chủ tiệc sinh nhật đấy, làm chuyện sợ .”
Thư ký Liễu quan tâm: “Cười cái gì! Anh và Lục Khiêm là bạn bè thiết.”
Ông đến mở cửa xe, Lục Khiêm xuống xe ôm ông một cái, Tiểu Lục U cùng ăn mặc khí vui vẻ, thiết ôm thư ký Liễu, gọi ông Liễu.
Thư ký Liễu vội vàng lấy bao lì xì: “Giữ cho cẩn thận"
Tiểu Lục U nhận bao lì xì, kéo tay ông xem quà mừng thọ ở trong cốp xe của Lục Thước.
Cốp xe mở.
Đing đang, trường sáng loáng!
Thư ký Liễu ngơ ngác, thư ký Liễu choáng váng, thư ký Liễu mất bình tĩnh .
Ông là đưa ý tưởng nhất của Lục Khiêm, tình cảnh gì ông gặp qua, đây rõ ràng là lễ nghi của thông gia... Có đôi cặp, nhiều thứ thông gia thì nên .
Ông nghi ngờ Lục U, con trai lớn của . Con trai kết hôn!
Lại Lục Thước phong độ nhẹ nhàng xuống xe, con gái nhỏ của , một ngàn con ngựa chạy ngang qua đầu thư ký Liễu. Tên nhóc Lục Thước giỏi thật, cướp mất con gái của ông . Khó trách sống c.h.ế.t chịu cưới Tư An Nhiên, Khó trách Lục Khiêm đối phó nhà họ Tư,
Thì bàn cờ lớn ở chỗ , ông sắc mặt của Minh Châu, căn bản .
Vẻ mặt của thư ký Liễu phức tạp, Lục Thước cầm đồ mặt ông, lễ phép : “Chú Liễu, sinh nhật vui vẻ.”
Hôm nay là ngày , đương nhiên thư ký Liễu tiện trở mặt với .
Ông ngoài nhưng trong : “Bỗng nhiên chú vui nổi nữa.”
Trước mặt ông tiện làm mất mặt Lục Khiêm, nhanh chóng cho giúp việc cất hết đồ vật hổ , để ngoài thấy, ông đè thấp giọng ngay: “Tên nhóc , cháu điên ?”
Ánh mắt Lục Thước rơi xuống Lục Huân. Rất lâu , mới nhỏ: “Cháu nghiêm túc.”
Thư ký Liễu nhẫn nhịn đè nén mới chặn lửa giận, lúc bà Liễu cũng đến đây.
Ánh mắt thư ký Liễu bà sắc như dao.
Người từ lâu chứ gì, giỏi thật đấy, dấu giếm ông lâu như .
Bà Liễu ngắn: “Là do ngốc, trách ai.” Thư ký Liễu xoa mũi, tạm thời nén lửa giận, đón bốn nhà họ Lục ...
Lúc qua Lục Huân, cơ thể Lục Huân cứng ngắc, cô dám Lục Thước.
Lục Thước chuyện với cô , chỉ là khi đụng vai, Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt qua cô một cái.
Lục Huân cắn môi.
Ở phía , Minh Châu vẫn đang gì, bà thì thầm với Lục Khiêm: “Hình như Lục Huân xinh hơn xưa , Lục Khiêm
quen nhiều , lúc rảnh rỗi thể giới thiệu yêu thích hợp cho con bé.”
Lục Khiêm đầy ẩn ý : "Anh thấy trong đám quen ai ưu tú hơn con của chúng hết.”
Minh Châu vẫn hiểu mà vui vẻ. Bà sinh đương nhiên giống .
Lục Khiêm gương mặt đơn thuần của vợ minh, tính tình bà phức tạp nhưng thích niềm vui, ông thích dáng vẻ vô lo vô nghĩ của bà , lẽ ông quen, mấy chục năm cũng hề tiến bộ.
Chị dâu Liễu là tinh tế.
Cô phát hiện quan hệ của Lục Thước và Lục Huân, đối với chuyển của hai nhà cô từng chồng kể, bây giờ động lực , cô bắt đầu âm thầm tìm cách.
Xuất của cô cũng tệ nên chuyện phiếm với Minh Châu.
Tiểu Lục U cũng cô chăm sóc .
Trong phòng khách biệt thự vô cùng náo nhiệt, âm nhạc phương Tây, ca sĩ nổi tiếng trong khu vực hát tình ca, thật sự là kết hợp độc đáo.
Tâm trạng của Lục Huân hỗn loạn.
Lục Thước tới, cô ở chung với mặt nên chạy lên tầng tránh.
Sau cả buổi, cuối cùng cũng yên tĩnh .
Lúc chạng vạng tối, giúp việc gõ cửa: “Cô chủ, bà chủ để mang ít thức ăn lên.”
Lục Huân nhẹ: “Vào !”
Cửa mở , nhưng là giúp việc mà là Lục Thước.
Cậu cầm khay nhẹ nhàng dùng chân đá lên cửa phòng ngủ, lặng lẽ chăm chú cô .
Lục Huân từ từ dậy. Trái tim cô đập nhanh, nhịp tim đập cứ như quá tải .
Giọng Lục Thước trầm xuống, nhưng vẫn dịu dàng, đó là âm thanh mà cô từng qua, : “Có em định trốn tránh mãi ?”
“Em .”
“Tốt nhất là ! Ăn gì đó .”
Lục Thước về phía cô , để đồ ăn xuống, thẳng đối mặt với cô
Môi Lục Huân run lên.
Cô hiểu ý của , buông bỏ cô , nhưng bây giờ cứ xuất hiện biểu diễn mặt cô , thậm chí còn đến mặt gia đình của cô , càng hiểu cô càng sợ.
Lục Thước về phía một bước.
Cậu nhẹ nhàng giữ gáy cô , nghiêng mặt hôn lên đôi môi của cô . Đôi môi nhỏ nhắn xinh ngậm trong miệng, trân quý hôn lên.
Môi Lục Huân khẽ run, lùi một bước.
giữ chặt cô , sâu hơn nụ hôn , đưa chính cho cô ăn, mật dây dưa với cô một lúc, lúc như kịp đợi lấy cái gì ...
“Ưm..”
Lục Huân bao vây trong n.g.ự.c tùy tiện đòi hỏi.
Cô thể thở , cô mới đột ngột đẩy , cả hai đều vì nụ hôn mà thở dốc, đặc biệt là Lục Thước m.á.u nóng lên cao, mặt đỏ lên.
“Chú Lục của em đồng ý .” Cậu cô . Khuôn mặt nhỏ của Lục Huân trắng bệch.
Cả cơ thể của cô đều đang run rẩy, càng ngừng run rẩy... Cô từng thích Lục Thước, tất cả thứ của từng hấp dẫn cô sâu sắc, nhưng kể từ khi phận của , từ đến nay cô dám yêu cầu xa vời cạnh .
Cô kháng cự từ đáy lòng. Lục Huân trợn mắt.
Hồi lâu , cô nhẹ nhàng ngẩng đầu Lục Thước: “Ông Lục, em hiểu ý của !”
“Anh ở cùng em. Lục Huân, kết hôn với em.”
Cô nhẹ: “ em đồng ý! Lục Thước, em từng thích , nhưng từ xưa đến nay em bao giờ dám nghĩ đến chuyện sẽ ở cùng với con trai của chú Lục! Xin , em can đảm !”
Trên thực tế, đây nếu cô phận của , Không cần , cô cũng sẽ chủ động rời xa !
Không chuyện tha thứ , cuộc sống hiện thực truyện cổ tích.
Dù cho , cũng thuộc về Lục Huân cô .
Lúc còn nhỏ, truyện cổ tích trong lòng cô đánh nát .
Lục Thước thấy cô kiên quyết như cũng kinh ngạc, nhất thời khuôn mặt trắng nõn lịch sự cứng ở đó, Lục Huân là hiền lành, cô cũng nặng lời, chỉ : “Anh ngoài , thấy thì .”
Lục Thước nắm nhẹ vai cô .
Sau khi kiềm chế lâu, nhẹ: “Anh tin, em quên .”
Cậu bỗng dưng hôn lên môi cô , một tay nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể của cô , từ bờ vai mảnh của cô xuống, khi nhẹ nhàng
sờ chỗ eo nhỏ, hai bên hông nhỏ của Lục Huân, chỉ cần chạm một cái cơ thể của cô sẽ mềm nhữn ...
Có khi còn đầy mồ hôi,
Càng quyến rũ, mê hoặc trái tim con !
Cậu thể chờ đợi để kéo trí nhớ lúc , ít nhất cho cô cơ thể của hai vẫn quên đối phương...
