Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1370 -1379: Đi đây!

Cập nhật lúc: 2025-10-06 14:31:45
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Làm mà Lục Thước , nhưng là đàn ông cũng chẳng quan tâm nhiều đến thứ đó.

Hoắc Tây tặng một cái hôn gió: “Đi đây!”

Lục Thước bóng dáng của cô, đột nhiên hỏi một câu: “Chị! Chị hận Trương Sùng Quang ?”

Hoắc Tây dừng bước.

Ước chừng vài giây, cô xoay , nhẹ nhàng nở nụ : “Nếu thương chị, cứ tìm cho chị một trông trai thể khỏe mạnh một tí.”

Lục Thước gì. Thật lâu , từ từ bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy Hoắc Tây. “Chị, em xin !”

Nếu năm đó nước ngoài cùng Trương Sùng Quang, bây giờ bọn họ vẫn thể sống hạnh phúc bên .

Hoắc Tây vỗ về .

nhỏ: “Có đôi giữ cũng giữ ! Bây giờ chị khá .”

Lục Thước nhắc nữa, đưa Hoắc Tây xuống lầu.

Hoắc Tây lái một chiếc Bentley, cô xe lên lầu: “Đi lên ! Dù Tư An Nhiên cũng là đối tượng kết hôn của em, cũng đừng làm quá mất mặt.”

Lục Thước gật đầu: “Em !” Hoắc Tây lái xe rời . Lục Thước lên lầu, trong gió đêm hút thuốc.

Bên ngoài lạnh nhưng cần tỉnh táo một chút.

Không qua bao lâu, Diệp Bạch dẫn Lục Huân xuống . Trong đêm tối, tầm mắt của Lục Huân đối diện với Lục Thước, trong mắt cả hai đều chứa đầy vẻ khó xử, cuối cùng Lục Huân cúi đầu lên xe.

Lục Thước kẹp t.h.u.ố.c lá giữa hai ngón tay, chậm rãi hút một ngụm. Diệp Bạch theo lên xe, nhanh chóng lái xe .

Lục Thước bọn họ thành đôi, nhớ tới lời bố , rằng Lục Huân bạn trai... cô thật sự yêu Diệp Bạch ?

Bọn họ ngủ với ... Tư An Nhiên xuống, thấy Lục Thước trong gió đêm. Cậu về một hướng.

cũng thật lâu, mãi cho đến khi lạnh đến mức run rẩy, mới gọi một tiếng: “Lục Thước!”

Lục Thước thu tâm mắt, lúc lạnh lùng.

Tư An Nhiên tới, chịu nổi đành hỏi : “Anh tới đây là vì cô ?”

Lục Thước lạnh nhạt: “Chẳng lẽ từ sớm ?” “Lục Thước, là đồ khốn!”

Lục Thước nhíu mày, lạnh lùng : “An Nhiên, nếu cô thể giữ vài phần lý trí, nghĩ chúng thể tiếp tục chung sống hoà bình! rõ ràng cô làm ..."

“Em làm !”

Tư An Nhiên nghiến răng nghiến lợi: “Tổng Giám đốc Lục yên tâm!” Cô thẳng , cuối cùng cũng tìm thần thái ban đầu, lời chút trào phúng: “Còn vệ vụ váy cưới đính hôn của chúng , em nghĩ chuyện em tìm Lục Huân, lúc nhận , thể hủy nữa, thứ chúng cùng tới xem kết quả? Tổng Giám đốc Lục...Chẳng lẽ dám , sợ thấy bọn họ ân ái?”

Lục Thước bật một câu: “Cô hẹn với thư ký của . Nói xong, mở cửa xe, lên xe.

Tư An Nhiên sững sờ: “Anh tiễn em ?"

Lục Thước ở trong xe, soi kính chiếu hậu sửa sang cổ áo sơ mi, thoải mái đáp lời: “Tôi nghĩ một phụ nữ độc lập như cô

cũng khinh thường việc xum xoe với đàn ông! Đương nhiên, cũng cho lắm."

Nói xong, khởi động xe.

Tư An Nhiên tức giận đến mức đá của xe: “Lục Thước, là thằng khốn!

Lục Thước để ý tới cô , lái xe nghĩ: Có lẽ Tư An Nhiên cũng vợ cần! Cô còn lý trí từ lâu, hơn nữa cũng ngốc, chắc hẳn cô xem trọng ! Rõ ràng và Lục Huân ở bên , cô còn đồng ý xem mắt kết hôn với , cũng hiếm lạ cái kiểu thích ! chỉ là mắt mà thôi, vẫn cảm thấy cô phiền chán.

Hoặc là , cần cô ... Làm lá chắn! Cậu khát vọng thấy Lục Huân mà Tư An Nhiên vì , gãi đúng chỗ ngứa hết tới khác. Cậu và Tư An Nhiên chẳng qua cũng chỉ giống như quỷ hút máu, những kẻ đáng thương mà thôi!

Lục Huân bên cạnh Diệp Bạch.

Chiếc vòng cổ cô gỡ xuống, chuẩn tự tới trả cho Hoäc Tây.

Thật cô cũng với Hoắc Tây ...

Đang nghĩ ngợi, Diệp Bạch mở miệng: “Em xem tên Lục hổ , chị của càng làm như quen lắm, thấy dáng vẻ vung tiền như rác của cô dùng để lừa mấy cô gái nhỏ cũng thành vấn đề.”

Vóc dáng cao, cũng mét bảy chứ!

Nhìn là đó là kiểu mà mấy cô gái nhỏ thích, ngầu. Khó bảo đảm Lục Huân động lòng.

Lục Huân dịu dàng : “Em từng , luật sư Hoắc thích một vị thanh mai trúc mã, nhưng năm đó xuất ngoại cùng với Lục Thước đó về nữa, chuyện của bọn họ... Thôi quên .”

Chuyện cũng là chuyện của hai năm , chỉ là lúc cô cũng bản sẽ gặp Lục Thước!

Nhớ tới Lục Thước, cô chuyện cho lắm. Diệp Bạch liếc cô một cái nhưng cũng hỏi .

Đưa cô đến lầu, Lục Huân xuống xe tạm biệt , đang định trong, Diệp Bạch bỗng nhiên : “Lục Huân!”

Lục Huân đầu . Diệp Bạch ở trong xe. Gió đêm thổi rối mái tóc , khiến càng thêm phần gợi cảm.

Diệp Bạch nhẹ giọng : “Sang năm khi về Bắc Mỹ, em qua đó cùng ?”

Bắc Mỹ?

Lục Huân gia đình Diệp Bạch làm ăn buôn bán ở Bắc Mỹ, cũng khá dư giả.

chỉ là đại diện của cô, đưa cô qua đó cũng khác gì mắt.

Lục Huân rõ, nếu cô ở bên Diệp Bạch, sẽ đối xử với cô .

Thế nhưng lâu như mà cô vẫn nảy sinh tình yêu nam nữ với , nếu cô vì ham cảm giác đối xử nên mới ở bên , như công bằng với Diệp Bạch.

Lục Huân gì.

Diệp Bạch , vẫy tay với cô: “Nói chừng mấy ngày nữa em sẽ đổi ý!"

Lục Huân ừ một tiếng, khờ khạo.

chăm chú lúc lái xe , đó mới thang máy về nhà.

Thang máy mở thấy một bóng thon dài tựa cửa nhà cô, hôm nay ăn mặc nghiêm túc, cặp chân dài thật sự chỗ để.

Là Lục Thước!

Lục Huân ở thang máy lâu... Cửa thang máy cứ đóng mở.

Cuối cùng, Lục Thước tiến lên kéo cô , cô khoác một chiếc áo khoác màu đen bên ngoài bộ đồ hội, đeo thắt lưng, nhưng vẫn tinh tế.

“Chìa khóa.” Lục Huân lùi một chút: “Có chuyện gì thì ở đây !”

Cô từ từ dựa vách tường, giọng nhỏ nhẹ tinh tế nhưng cũng bình thản: “ , chú Lục tới tìm ! Tôi đồng ý dính nữa, Lục Thước, về đừng đến!”

Ánh mắt của Lục Thước trở nên thâm sâu.

Cậu để ý cô tháo cái vòng cổ xuống, rõ ràng cô . Giọng khàn khàn: “Đi , bên ngoài lạnh lẽo!”

Lục Huân nhúc nhích.

Lục Thước bước tới chống cô, ép cô dám cử động một chút nào, một bàn tay duỗi trong túi áo cô lấy chìa khóa , cô cắn môi: “Lục Thước!"

Lục Thước yên lặng mở cửa.

Cửa mở , nửa cô: “Đi !” Lục Huân cắn nhẹ môi , vẫn .

Lục Thước theo , cô mở máy sưởi, đó yên lặng trong phòng bếp nấu cà phê.

Cảnh khiến nhớ tới quãng thời gian lúc bọn họ ở chung. Cô thích uống cà phê, luôn khiến cho mùi hương cà phê thoang thoảng trong nhà.

Lục Thước yên lặng phòng bếp, phía lưng cô, lẩm bẩm: “Chuyện đây, chị còn nhớ rõ ?”

“Không cần nhớ.”

Lục Huân đưa một ly cà phê cho , giương mắt : “Chuyện kết thúc từ lâu! Lục Thước, hiện tại bạn gái, cũng bạn trai... Hai chúng thật sự cần qua nữa, uống hết ly cà phê rời !”

Lục Thước đặt cà phê sang một bên. Cậu cúi đầu cô.

Bởi vì dựa gần, cô mất tự nhiên xoay đầu , cả lặng lẽ dịch sang hướng khác.

Lục Thước thấp giọng : “Diệp Bạch thể gọi là bạn trai ? Là bạn trai bao giờ ở cùng với em, chỉ đưa em trở về rời , Lục Huân, em dối.”

Lục Huân nhẹ.

phòng khách, Lục Thước cũng qua, ôm lấy bả vai cô, xoay cô : “Để chăm sóc chị.”

Lục Huân nhẹ nhàng hất tay .

, hỏi: “Chăm sóc kiểu gì? Có là kiểu mua nhà mua xe cho , thậm chí còn cho một khoản tiền tiêu bao giờ cạn ? Lục Thước, cái khác gì đang bao nuôi ? Bây giờ thể cảm thấy đó là chăm sóc, ngày nào đó tình cảm giữa và vợ , tới tìm chút an ủi mà , khi đó sẽ tiêu tiền, sẽ đang sống trong căn nhà mua, xe của , xài tiền của , vì còn giả vờ rụt rè nữa?”

Khi đó, cô sẽ biến thành phụ nữ khốn nạn trong mồm .

Lục Huân xong, bản cũng đau khổ.

Cô và cũng từng là yêu thật sự, mặc dù một phần là lừa gạt, nhưng đó cũng là thật sự yêu , hiện tại thì , bạn gái mà còn trêu chọc cô nữa!

Cô hạ : “Lục Thước, buông tha cho , ?”

Lục Huân xong, đến bên cửa sổ đêm tối ngoài , tuyết còn tan, chất thành một đống đè cong cả nhánh cây ....

Lục Thước bóng dáng tràn ngập xa cách của cô. Hồi lâu , mới khó khăn thốt thành lời: “Được!”

Thế nhưng khi rời , cảm thấy dường như quên gì đó, ngay lúc khi lấy lý trí, tới ôm chặt lấy cô, Lục Huân dọa sợ, nhưng bờ môi nóng bỏng của nhanh chóng xâm chiếm cô.

Cậu đưa tay lột áo khoác của cô . Cũng quá mạnh bảo.

Cũng chỉ thở gấp, nhẹ nhàng dựa bên gáy cô, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, thấp giọng mở miệng: “Lục Huân, trả giá bằng tình cảm! Nếu...”

Thế nhưng, chữ nếu nào cả... Lục Huân ôm hy vọng.

Cô ôm chặt lấy , cầm lòng đậu mà run rẩy, phun mấy chữ: “Ra ngoài!"

Lục Thước cử động!

Lục Huân bỗng nhiên chạy trong thư phòng, cô ôm một chồng bản thảo thiết kế , ném tới mặt Lục Thước...

“Lục Thước! Cậu lời khó ?"

"Đây... đây chính là váy cưới do vợ sắp cưới của đặt, nghĩ hai sẽ nhanh chóng đính hôn kết hôn, bây giờ ôm hôn ?

“Tôi là cái gì?"

, lẩm bẩm: “Cậu còn khiến đau khổ tới mức nào nữa đây? Cậu thích là thích, tình cảm của thì là tình cảm , lời , rời khỏi thế giới của , vì còn tới trêu chọc , vì cái gì?”

Gương mặt Lục Huân tái nhợt: "Đừng ép hận !” Lục Thước , trái tim đau đớn.

Nước mắt của Lục Huân rơi từng tấm bản thảo thiết kế, đó là những gì cô thiết kế cho vợ tương lai của .

đêm, khi cô vẽ những thứ , trong lòng đau. Cô kiên cường đến mức nào mới thể thoát ? Cậu bao giờ nghĩ tới.

Cậu chỉ , vẫn còn cô, thể suy nghĩ cũng chỉ là xúc động nhất thời của đàn ông, vì trả giá cho tình cảm của , lúc kết thúc, bọn họ hết!

Lục Thước duỗi tay lau nước mắt cho cô. buông xuống, thấp giọng : “Đừng ?” Lục Huân , nhỏ giọng .

Lục Thước yên lặng một lát, khom lưng nhặt hết bản vẽ rơi mặt đất đặt ở bàn , nghĩ ngợi : “Đơn của An Nhiên, hủy chị!”

“Không cần!”

Lục Huân ngửa đầu: “Đây là công việc của ! Hơn nữa cũng sẽ .”

Lục Thước nghĩ đến bối cảnh của Diệp Bạch, do dự một chút. “Em chuẩn xuất ngoại?”

“Không liên quan tới !”

Ánh mắt của Lục Thước trở nên dò xét: Bây giờ chính cũng rõ Lục Huân còn dư mấy phần tình cảm với .

cần cô, nhưng tham lam, cô còn yêu . Suy nghĩ khiến cảm thấy thẹn.

Hồi lâu , cuối cùng cũng nghẹn ngào : “Anh đây!” Lục Huân lên tiếng, cô đưa lưng về phía ...

Cửa mở đóng .

Bóng đêm yên tĩnh, Lục Huân một , khóe mắt ẩm ướt.

bản cố gắng như thế nào mới về phía , nhiệt độ cơ thể của dễ dàng nhưng tình yêu mãnh liệt mà ngắn ngủi thì ý nghĩa gì!

Ngày hôm , Lục Huân gói ghém chiếc vòng cô .

Cô gọi taxi tới văn phòng Anh Kiệt, hiện tại văn phòng luật đang do Hoắc Tây điều hành, tiếng trong ngành.

Lễ tân vô cùng dịu dàng: “Là cô Lục ?” Lục Huân sững sờ: Sao cô cô?

Lễ tân mỉm : “Sáng nay luật sư Hoắc cầm ảnh chụp của cô Lục tuyên bố trong nhóm chat của phòng luật, cô cô Lục là cô gái đáng yêu nhất mà cô từng gặp!”

Khuôn mặt Lục Huân ửng đỏ.

Tuy rằng Hoắc Tây là nữ nhưng khí thế quá mạnh mẽ, cô ngượng ngùng.

Lễ tân cầm lấy điện thoại, chớp mắt: “Cô Lục tới, luật sư Hoắc của chúng lúc nào cũng rảnh.”

Lục Huân càng ngượng hơn. Lúc lễ tân liên hệ cùng thư ký của Hoắc Tây, nhanh chóng báo xong. “Tôi đưa cô lên.

Lục Huân theo phía , dọc theo đường gặp ai cũng cô, đó sẽ thầm.

Lục Huân hận thể chui cái lỗ.

Lễ tân chỉ đưa cô đến 16 tầng thư ký của Hoặc Tây đón tiếp, đưa một văn phòng rộng rãi xa hoa, ước chừng một trăm mét vuông.

Một bên là khu làm việc, một bên là khu nghỉ ngơi. Hoắc Tây đang đánh bi-a.

Vóc dáng cô cao, một đồ mặc lên cô vô cùng để, giày cao gót cũng ảnh hưởng tới việc cô phát huy. Một cây đánh lỗ.

Thư ký vỗ tay, khen mấy lời ba hoa.

Hoắc Tây thích , liếc mắt qua thấy Lục Huân. Cô gái nhỏ ngại ngùng một bên vô cùng đáng yêu.

Thư ký cà phê.

Hoắc Tây nghiêng đầu hỏi: “Biết chơi ? Không để chị dạy cho eml” Lục Huân lấy hộp : “Luật sư Hoắc, em tới để trả cái cho chị!”

Hoắc Tây , cô khom lưng đánh tiếp một gậy, tư thế kéo phần eo và chân cô dài, dáng cô thật sự thon dài chắc khỏe, hình ảnh thể gọi là tuấn tú, khuôn mặt nhỏ của Lục Huân đỏ hồng.

Hoắc Tây thèm để ý. “Chị lấy chỉ phiếu của Lục Thước !” “Xem như nó đưa cho em, trả thì em cứ trả cho Lục Thước Nói xong, cô nhẹ nhàng chớp mắt.

Lục Huân cắn môi , đặt đồ vật xuống: “Em để ở đây!” Cô định , đúng lúc thư ký đưa cà phê , chặn cô .

Hoắc Tây tới, ôm chặt lấy eo của cô gái nhỏ, bế lên bàn bi-a, còn cởi luôn giày của cô đưa cho thư ký Lưu: “Giày của cô Lục bẩn , cô mang chăm sóc một chút.”

Thư ký Lưu nén : “Vâng, luật sư Hoắc!” Lục Huân vô cùng kinh ngạc.

Hoắc Tây dễ chọc từ lâu, tối hôm qua Tư An Nhiên cũng dám nhúc nhích, thể ngờ lưu manh như ... Cô, cô còn con gái ?

Đương nhiên Hoắc Tây đang suy nghĩ cái gì.

Cô bưng cà phê lên uống một ngụm, khẽ than thở: “Gần đây chị cô đơn, coi như ở cùng chị một chút.”

Lục Huân lời nào, chỉ cô. Hoắc Tây đặt cà phê sang một bên.

khom lưng, nhắm chuẩn: “Lục Thước chơi cái , từng đưa em chơi ?”

Khuôn mặt nhỏ của Lục Huân sang một bên, giọng đè xuống thấp: “Em và kết thúc!”

Lại đoạn tình cảm đó, từ đầu tới đuôi đều chỉ là âm mưu, thể dành nhiều thời gian để ở cạnh cô, để kinh doanh, chẳng qua cũng chỉ là một hồi nam nữ yêu đương thôi.

Hoắc Tây lắc đầu: “Lục Thước quá kỳ cục!”

Cô tập trung đánh mấy gậy Lục Huân, đang cà phê ngẩn mà.

Hoắc Tây xuống bên cạnh cô, sờ mái tóc đen , hâm mộ. Vừa mềm dày, Lục Thước ăn may c.h.ế.t ! Lục Huân hồn, phát hiện dựa gần Hoắc Tây, mất tự nhiên, Hoắc Tây đưa ly cà phê cho cô , bất đắc dĩ mỉm : “Lục Huân, em từng nghĩ tới việc tranh thủ một chút ?”

Lục Huân rõ.

Hoắc Tây bỗng nhiên ngoài cửa sổ ngẩn , cũng đang suy nghĩ cái gì.

Hồi lâu , cô mới nhỏ: “Chị nghĩ Lục Thước đang giãy giụa, nó cũng từ bỏ em. Ít nhất nó còn ghen vì em, ít nhất nửa đêm còn chạy tới chỗ em, ít nhất còn chăm sóc em. Nếu em ép nó một chút, làm gánh vác tất cả em chứ? Tiểu Huân, em nghĩ , nếu nó thật sự kết hôn với Tư An Nhiên, các em sẽ hết cơ hội.”

“Em !"

Lục Huân chua xót: "Em và vốn nên bắt đầu!”

Hoắc Tây xoay .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1370-1379-di-day.html.]

Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ sát đất chiếu quanh cô, khiến cô vô cùng lóa mắt.

Thế nhưng Lục Huân thấy niềm cô đơn vô tận cô, nhịn mà hỏi: “Chị thì ? Chị tranh thủ ?" Hoắc Tây lên bàn bi-a. Gối đầu lên cánh tay, nhẹ nhàng nở nụ : “Chị mệt mỏi!"

Năm khi cô hai mươi tuổi, lúc cô hưng phần gọi điện thoại cho nọ, rằng cũng sẽ du học.

Người nọ với cô: "Hoắc Tây, chúng kết thúc !" Kết thúc... Bọn họ còn bắt đầu, kết thúc!

Năm , cô còn trẻ tuổi khỏe khoản, cô hỏi thích khác .

Người ở đầu bên im lặng, cũng trực tiếp trả lời cô!

Sau đó, mỗi tháng đều sẽ gửi 200 ml m.á.u đông lạnh từ nước ngoài về, đó là m.á.u cứu mạng của Hoäc Tây ... Bố cô đau lòng măng giữ đống m.á.u đó.

Hoắc Tây trưởng thành thuận lợi, thế nhưng cô bao giờ dùng chúng.

Không bao giờ trở , mỗi năm sẽ trở về hai , lúc gặp mặt cô cũng chất vấn .

Vào năm cô hai mươi tư tuổi, dắt một bạn gái xinh về. Là con lai, . Cô gái lai Tây ăn một bữa cơm ở nhà cô, buổi

tối ở khách sạn, nửa đêm, khi Hoắc Tây sách ở phòng ngủ, Trương Sùng Quang trở về từ khách sạn, tặng cô quà sinh nhật.

Là một con gấu bông nhỏ.

Hoắc Tây nhận lấy, ngày hôm cô ném thẳng kho hàng, bây giờ chắc cũng phủ đầy bùi.

Năm thứ hai, cô gái lai Tây theo về. Nghe chia tay. Sau đó liên tục bạn gái nhưng cũng dắt về nhà nữa...

Hoắc Tây nghiêng đầu, cô kéo Lục Huân cùng xuống. Lục Huân với cô lắm.

tự nhiên cô mê hoặc, cứ thế ở bên cạnh cô, lẳng lặng

Giọng Hoắc Tây khàn: “Cô Minh Châu và ông của chị mối quan hệ hỗn loạn như thế, cuối cùng cũng đến với ! Lục Huân, em còn khổ hơn cả cô chị.”

Lục Huân nhẹ nhàng lắc đầu: “Không như chị nghĩ” Hoắc Tây rộ lên.

Lúc cô rộ lên vẻ hư hỏng, nhẹ nhàng chạm hai cái lên cái mũi nhỏ của Lục Huân: “Vậy đó là thế nào? Là Lục Thước ? Chị nó cũng giống khỏe mạnh , cái mũi cũng cao lắm mà.”

Khuôn mặt nhỏ của Lục Huân ửng đỏ, chịu với cô . Hoắc Tây thích Lục Huân.

Cô cũng , chắc là vì duyên, hẳn là vì Lục Huân là của Lục Thước.

Trên hương vị của Lục Thước. Tư An Nhiên !

Lúc Lục Huân rời , chiếc vòng cổ đeo cổ cô, cô cạn lời. Hoắc Tây thả lỏng xong, bắt đầu xử lý công việc.

Thư ký Lưu ở bên cạnh oán giận chuyện văn phòng thư ký hai trợ lý thư ký từ chức, quá nhiều việc lo hết.

Hoắc Tây uống một ngụm cà phê.

Cô nhẹ nhàng : “Vậy thì tuyển ! , tuyển dựa dáng vẻ của Lục Huân nhé, thôi cũng thấy cảnh ý vui.” Thư ký Lưu cảm thấy cấp quá biến thái.

Lúc , di động bàn vang lên. Là điện thoại của Lục Thước.

Hoắc Tây nhấc máy, lười biếng mà : “Tìm chị việc gì?” giọng Lục Thước căng thẳng: “Lục Huân tới hả?”

Hoắc Tây gác hai chân lên bàn làm việc, khẽ: “ ! Bọn chị còn uống cà phê, còn ngủ một giấc!”

“Hoắc Tiểu Tây!”

“Không vui hả? Ai bảo Lục Huân thích chị?”

Bên khuôn mặt tuấn tú của Lục Thước đỏ lên: “Chị bớt quyến rũ cô !”

Hoắc Tây chậc chậc chậc vài tiếng: “Cậu Lục nhà chúng thiếu tự tin như thế từ khi nào ? Chẳng qua chị cũng nhắc em, bạn gái hiện

tại của em là Tư An Nhiên, em nên lo cho cô chứ Tiểu Huân nhà chị.”

Lục Thước lạnh cúp điện thoại.

Hoắc Tây ném di động, nhún vai với thư ký Lưu: “Chơi với nó chả vuil”

Thư ký Lưu phì .

Hoắc Tây cầm lấy hồ sơ, vẻ mặt đau đầu: “Cuốn hút quá cũng phiền não ghê! Phụ nữ đề phòng , đàn ông cũng đề phòng !”

Dạo Lục Huân bận rộn.

Trên tay cô năm sáu đơn thiết kế đang làm, cái nào cũng giá trị mấy triệu.

Hôm nay cô tới phòng làm việc, đang thảo luận chỉ tiết với thiết kế phó, trợ lý của cô tới nhẹ giọng : “Tổng Giám đốc Lục và cô Tư tới, thử xem váy cưới."

Lục Huân giật .

Mấy ngày qua , dường như cô quên mất chuyện .

Ngẩn ngơ một lúc, cô lạnh lùng : “Mời bọn họ phòng chờ tiếp khách, pha hai ly cà phê, một lát nữa tới.”

Trợ lý vội rời .

Lục Huân tiếp tục bàn giao xong công việc, lúc mới điều chỉnh cảm xúc qua.

Kỳ thật cũng gì khó xử, sớm một ngày, vấn một ngày, hôm nay tóm tới.

Lúc cô , trợ lý căng bộ váy cưới và giá áo xong.

Tư An Nhiên và Lục Thước song song, tựa như vợ chồng mới cưới. Thấy Lục Huân tiến , Tư An Nhiên cong môi nở nụ : “Tiểu Huân tới ! Tôi một hồi, cảm thấy cái váy cưới thiết kế tồi!”

Lục Huân nhẹ: “Cô Tư thích là !”

Tư An Nhiên kéo cánh tay của Lục Thước, nở nụ : “Tiểu Huân khách sáo quát! Lục Thước cô nên gọi , cô cũng nên gọi một tiếng chị dâu chút”

Tiếng chị dâu , Lục Huân miệng. Trái tim cô mạnh mẽ như .

Mà Tư An Nhiên cô đầy hùng hổ doạ , thái độ mạnh mẽ.

Cuối cùng Lục Huân mở miệng : "Đó là nhờ Tổng Giám đốc Lục cất nhắc! Tôi và đều mang Lục, nhưng là với cũng phân biệt đắt rẻ sang hèn, ai cũng thể trèo cao với tới Tổng Giám đốc Lục.”

“Vậy Tiểu Huân cảm thấy trèo cao với tới ? “Duyên trời tác hợp.”

Lục Huân xong, mặt cảm xúc hỏi: “Có thể thử váy cưới ? Nếu chỉ tiết nào đổi, chúng sẽ sửa xong trong vòng một tuần, sẽ chậm trễ ngày của hai vị.”

Tư An Nhiên dậy tới.

Ánh mắt của Lục Huân dừng gương mặt Lục Thước, vẫn luôn lên tiếng.

Để mặc Tư An Nhiên bắt nạt cô.

Lúc , Tư An Nhiên vuốt ve lớp vải ren lộng lẫy, nhạt: “Thế nhưng cảm thấy cái váy cưới phù hợp với lắm! Thiết kế thích hợp với mấy cô gái mơ tưởng, Tiểu Huân, cảm thấy bộ váy cưới cô thiết kế cho chính cô , lúc cô thiết kế cũng đang ảo tưởng là vợ của

Lục Thước ?”

chỉ , cầm lấy chiếc váy cưới , đặt ở mặt Lục Huân khoa tay múa chân.

Vô cùng nhục nhất

Lục Huân tức giận đến mức môi cũng đang run rẩy: “Nếu cô Tư hài lòng , thể hủy đơn!”

Tư An Nhiên nhẹ nhàng : “Tôi yêu cầu làm !” “Đủ !”

Lục Thước lạnh lùng mở miệng: “Hủy đơn! Tổn thất của phòng làm việc sẽ bồi thường bộ.”

Cậu xong thì tới kéo chiếc váy cưới xuống một phen. Ném thùng rác.

Thứ vốn nên tồn tại, lúc Lục Huân làm cái váy cưới , rớt bao. nhiêu là nước mắt?

Sau khi ném , trong lòng mới thoải mái hơn một ít. Lục Huân khiếp sợ.

Lục Thước liếc cô một cái thật sâu, đó với Tư An Nhiên: “Đi”

Tư An Nhiên kìm nén lửa giận.

Mãi cho tới khi bên ngoài, cô mới bùng nổ với : “Lục Thước, ý gì? Chẳng qua chỉ vài câu mà chịu nổi , hai mắt mày mặt , thấy thoải mái hả? Anh nên , mới là vợ tương lai của .” Lục Thước châm điếu thuốc lá.

Cậu chậm rãi hút một ngụm, lạnh lùng : “Cô chẳng là gì cả! Tư An Nhiên, nếu cô an phận, chúng thể hợp tác nhưng chỉ dựa mối quan hệ hợp tác mà cô dám bắt nạt cô như ? Đầu óc cô vấn đề mới cho rằng quan tâm tới cô.”

Cậu dừng một chút: “Chúng kết thúc! Không hôn lễ!” Nói xong, mở cửa xe, lên xe.

Tư An Nhiên sửng sốt một chút, cô thể tin , lập tức tiến lên mở cửa xe .

Lục Thước .

Cậu chỉ nhẹ giọng : “Là với cô ! Tôi còn nỡ lớn tiếng mắng cô , dựa cái gì mà cô dám nhục nhã cô như ! Tư An Nhiên, cô nên thấy may mắn vì đầu thai đúng chỗ.

Nói xong, đóng cửa xe rầm một tiếng

Ngón tay của Tư An Nhiên kẹp một chút, lập tức trở nên bầm tím. Lục Thước cũng còn phong độ như , trực tiếp lái xe .

Sau lưng là tiếng mắng của Tư An Nhiên.

Ước chừng năm phút , Lục Khiêm gọi điện thoại tới, giọng điệu nổi đóa: “Thằng khốn nạn , hôn nhân là trò đùa ? Nói đính hôn là đính hôn! Mày lập tức trở về cho bố!"

Lục Thước dùng một tay nắm tay lái.

Khuôn mặt căng chặt, giọng vẻ lười biếng: “Đã thế , con về cũng giải quyết vấn đề!”

Lục Khiêm mắng một câu láo! Lục Thước ngại phiền, cúp điện thoại luôn.

Xe dừng , dừng ngã tư đèn giao thông, con màu đỏ phía giảm dần, ánh mắt mê mang.

Cậu thử.

Sau khi và Lục Huân tách , thử tiếp nhận Tư An Nhiên, thế nhưng cho dù đối mặt với khuôn mặt xinh như thế mà vẫn hề động lòng, thể tưởng tượng đến việc sống cả đời với phụ nữ đó, cho dù là can thiệp gì tới , nhưng vẫn tưởng tượng .

Cậu sinh con đẻ cái với Tư An Nhiên.

Toàn bộ kinh nghiệm giường chiếu của Lục Thước đều đến từ Lục Huân.

Bọn họ là đầu tiên của , cảm giác tuyệt, cũng bao giờ nghĩ tới cảm giác khi làm chuyện đó với phụ nữ khác, lẽ là bởi vì cũng ham mê gì đối với phương diện cũng thể chỉ Lục Huân mới thỏa mãn .

Lục Thước tựa lưng ghế , khẽ đập đầu thành ghế.

Phía tiếng còi vang lên, hóa tới đèn xanh. Lục Thước khởi động xe.

Chờ đến công ty, dừng xe cởi dây an , nghĩ ngợi vẫn gọi điện thoại cho Lục Huân... Cô , cũng là đang đang giận .

Lục Thước vuốt ve di động, trong lòng đầy muộn phiền.

Cuối cùng gọi điện thoại cho Hoắc Tây, bên nhanh chóng bắt máy, Lục Thước ngắn gọn: “Chị hẹn Lục Huân ăn một bữa cơm !”

Hoắc Tây khẽ: “Vì chị ở bên yêu nhỏ của em chứ?”

Giọng Lục Thước lạnh lùng: “Không Hoắc Doãn Tư đang quyền khai thác một mỏ dầu ? Em nhường cho ” “Ồ... đó là Doãn Tư lợi, vì chị ?”

Lục Thước khẽ cắn môi: “Chị cứ điều kiện, em đồng ý hết.” Hoắc Tây vui sướng mà đồng ý.

Lục Thước cúp điện thoại, ngây một hồi.

Cậu thích Lục Huân nhưng những thứ thể cho cô nhiều lắm, cứ như , cho dù Tư An Nhiên, bọn họ vẫn thể.

Lục Thước công ty, thư ký Phương thấy thì bất ngờ. Không Tổng Giám đốc Lục thử váy cưới với cô Tư ?

Lục Thước cởi áo khoác văn phòng: “Lấy tài liệu hợp tác với tập đoàn Chính Thái tới đây cho !”

Thư ký Phương gật đầu.

chửi thầm trong lòng: Đàn ông cứ thất tình mới bật mode điên cuồng làm việc.

Thư ký Phương nhanh chóng ôm một đống tài liệu tới. Đây khúc xương khó gặm.

Lục Thước vẫn mãi, tới khi tan tầm, thư ký Phương tiến , vẻ mặt phức tạp: “Tổng Giám đốc Lục, Chủ tịch Lục gọi điện thoại tới, mời ngài về nhà ăn

cơm. Lục Thước cũng nâng đầu: “Ông dịu dàng ?” Thư ký Phương ngượng ngùng.

Lục Thước bảo cô thuật một , cuối cùng thư ký Phương vẫn căng da đầu : “Chủ tịch Lục , bảo thằng khốn Lục Thước lăn về đây!”

Nói xong, cô dám thở mạnh.

Lục Thước khép tài liệu , phong độ nhẹ nhàng: “Lúc mới phù hợp với khí chất của ông .”

Thư ký Phương cố gắng nở nụ .

Lục Thước đóng máy tính ngoài, thư ký Phương theo bên cạnh , nhỏ giọng : “Cô Tư gọi điện mấy cuộc, từ chối cȧ."

Lục Thước dừng bước chân : “Thư ký Phương, cô tăng lương!” Thư ký Phương lập tức trở nên hưng phấn.

Lục Thước xuống lầu, khom lưng trong xe, nhanh chóng lái xe về nhà.

Lục Khiêm đang ăn cơm cùng Minh Châu, giọng ôn tồn nhỏ nhẹ khác gì lúc còn trẻ, Lục Thước nhân tiện xuống nhờ giúp việc xới cho

một chén cơm, ăn hai miếng phát hiện bố ruột đang trừng mắt minh.

Lục Thước : “Bố, bố cứ ở thành phố B mãi , trở về thành phố C xem, chừng em gái lén giấu bố yêu đương thầm kín đấy!".

“Ha ha! Con bớt lấy em gái con làm lá chắn !"

“Trước khi bà nội con qua đời, con đồng ý với bà những chuyện gì, con sẽ nhất định mau chóng kết hôn sinh con, tiếp tục hương khói nhà họ Lục!”

Minh Châu rõ nguyên do, bà gắp một miếng cá cho Lục Thước, liếc chồng: “Chẳng là đôi bạn trẻ chút mâu thuẫn thôi ? Năm đó chúng còn chia tay nhiều thế mà, tự kiểm điểm bản ?”

Lục Khiêm tức giận đến mức đau răng.

Ông chỉ Lục Thước: “Cơm nước xong lên lầu cho bố, bố chuyện với con! Có chuyện đừng trốn lưng con, con hai sáu tuổi , cũng nên cai sữa.”

Lục Thước chỉ nhẹ.

Lục Khiêm thấy Minh Châu định chuyện, ông : “Em đừng xem nó như đứa con nít! Bây giờ cánh của nó cũng cứng cáp , mấy chuyện kinh thiên động địa gì cũng làm .”

Minh Châu hỏi: “Con nó làm cái gì?” Lục Khiêm nào mặt mũi .

Ông tức giận lên lầu.

Minh Châu thu hồi ánh mắt, với Lục Thước: “Đừng để ý đến ông , thời kỳ mãn kinh thứ hai của ông tới rời.”

Lục Thước từ từ ăn uống xong, nở nụ với , dịu dàng mà : “Mẹ, con xin !"

Minh Châu chả hiểu .

: “Không chỉ là cháu thôi , thật cũng hy vọng con kết hôn quá sớm ! Ôm cháu trai tới già.”

Lục Thước cầm lòng đậu ôm bà một cái.

Chờ lên lầu, Minh Châu vẫn yên tâm, gọi một tiếng: “Lựa lời mà với bố con, chớ chọc ông tức giận.”

Lục Thước gật đầu.

Cậu lên lầu, Lục Khiêm lựa lời xong, chỉ chờ để chuyện với , thấy thì châm chọc: “Có chống lưng thì ghê gớm ! Có bản lĩnh thì đừng tránh ở lưng conl... Con bố chuyện của con và An Nhiên là như thế nào?”

Lục Khiêm cũng thích Tư An Nhiên.

Có lễ ở trong tiềm thức của ông, chỉ khi Lục Thước kết hôn, thiên hạ mới thái bình.

mà lúc , ha ha, ông đây làm nữa!

Lục Khiêm đồ ngốc, ông châm một điếu thuốc, chỉ con trai: “Có rắm thì con đánh nhanh lên!”

Lục Thước .

Cậu đối diện với bố , cũng lịch sự học tập châm một điếu thuốc, từ từ hút một ngụm, đó lạnh lùng : “Không cảm giác, chia tay!”

“Con đánh rắm hả! Con cho rằng bố là đồ ngốc ?” Lục Thước bỗng nhiên thu thái độ.

Cậu tới cửa, khóa trái cửa phòng sách , tay còn nắm chặt then cửa nén giọng hỏi : “Bố con cái gì? Nói rằng con chỉ thích Lục Huân, chỉ ngủ với cô , sinh con đẻ cái với cô , rằng con chút hứng thú nào với Tư An Nhiên, dù cho con kết hôn cùng Tư An Nhiên, con cũng sẽ hối hận, con cũng sẽ tìm Lục Huân?”

Lục Khiêm tức giận đến mức đầu đau đớn.

Ông khống chế mà gầm lên: "Lục Thước, mày điên ?”

Ông tương đối mất khống chế, Lục Thước bình tĩnh.

Cậu bình tĩnh bố của , bình tĩnh : “Là bố đưa cô về nhà, là bố để cô xuất hiện trong cuộc sống của con, nếu như , bây giờ con sẽ chỉ tìm một phụ nữ để kết hôn, sẽ mong cầu tình cảm xa vời gì cả.”

Lục Khiêm cũng dần bình tĩnh .

Ông nhắm mắt: "Những chuyện đó qua, chúng thể đổi! bố đưa con bé về để con trả thù con bé, để con đùa giỡn tình cảm của nó.”

“Bố! Con thật lòng!"

Giọng của Lục Thước nhẹ, như những phím đàn dương cầm, từng nốt nhạc gõ thẳng trong lòng Lục Khiêm, ông trừng mắt chằm chằm con trai như từng quen .

 

Loading...