Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1350 - 1359: Cô cũng im lặng
    Cập nhật lúc: 2025-10-06 14:30:33
    Lượt xem: 12 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Huân màn hình điện thoại.
Chuông điện thoại ngừng vang lên, cô do dự một chút, cuối cùng vẫn máy.
Đầu dây bên im lặng. Cô cũng im lặng.
Hơi thở của hai đều vô cùng nhẹ nhàng, sợ phá vỡ sự cân bằng , cuối cùng vẫn là Lục Huân lên tiếng : “Mọi đồ đạc đều để trong căn hộ bên , thể kiểm tra! Nếu mất mát gì, cứ bảo thư ký Phương liên hệ với Diệp Bạch... Chúng , cần ... liên lạc nữa.”
Cô định cúp điện thoại.
“Đợi một chút!” Lục Thước khẽ lên tiếng.
Giọng Lục Huân ép xuống khẽ: “Ngài Lục còn vấn đề gì nữa ?”
Lục Thước cân nhắc mãi : “Chúng gặp một nhé!” Lục Huân hốt hoảng : “Lục Thước, nghĩ buổi xem mắt hôm nay của hẳn là thành công, hiện tại thể coi là một đàn ông bạn gái ! Anh hận , trả thù chẳng qua chỉ vì năm đó dây dưa với chú Lục đúng chứ? Lục Thước, yên tâm, sẽ trở thành như , bao giờ.” “Còn nữa, cũng đừng làm phiền !”
Lục Huân ngắt điện thoại.
Cô tắt máy, rút sim điện thoại , định bụng nhờ Diệp Bạch mua cho cô một điện thoại mới.
Cô giao tiếp nhiều, các vấn đề trong công việc đều do Diệp Bạch quản lý.
Đổi điện thoại ảnh hưởng quá lớn đến cô.
Bên , Lục Thước âm thanh tút tút truyền từ điện thoại, trong lòng phiền muộn.
Cậu xe, im lặng hút thuốc.
Cậu hút thuốc nhưng nghiện, thế nhưng gần đây hút nhiều... điện thoại vang lên âm báo tin nhắn, vội vàng cầm lên xem.
Là lời mời kết bạn mới của Wechat. Chú thích là Tư An Nhiên.
Lục Thước thật lâu thật lâu, mãi đến khi cảm thấy mắt cay cay, mới nhấn đồng ý.
Khi gặp Lục Huân là một tuần .
Trong một trung tâm mua sắm thuộc sở hữu của Lục Thị.
Cô mua sắm cùng bà Liễu, bà Liễu xách trong tay một đống túi lớn túi nhỏ, rõ ràng mới thu nhưng mua hai ba cái áo lông, là thấy đang chuẩn xa.
Lục Thước kiểm tra đúng lúc gặp hai .
Ánh mắt chăm chú dõi theo Lục Huân, thậm chí còn thấy bà Liễu bên cạnh.
Thư ký Phương cực kỳ chuyên nghiệp trong chuyện , nhận thấy tình hình vẻ đúng liền lên tiếng: “Trùng hợp quá!”
Lục Thước hồn, nhẹ nhàng hỏi: “Dì Liễu, dì định nước ngoài ạ?” Bà Liễu thấy liền tức giận.
Bà cũng chẳng thèm giấu giếm, thẳng: “Là Lục Huân nước ngoài! Đi cho khuây khỏa! Tìm kiếm linh cảm!”
“Dì với cô ?
Bà Liễu: “À! Vậy thì , chỉ Diệp Bạch thôi! Diệp Bạch lớn lên ở nước ngoài, quen ở đó , hơn nữa còn dịu dàng
quan tâm, giao Tiểu Huân cho khỏi là yên tâm thế nào! Nếu còn thể tiếp xúc chút lửa tình gì đó, đời với chú Liêu của thể yên lòng ."
Sắc mặt Lục Thước vẻ lắm. Bà Liễu xong liền đưa Lục Huân rời .
Lục Thước bắt lấy cổ tay Lục Huân: "Nói chuyện mấy câu !"
Lục Huân chuyện với , cô nhẹ nhàng gạt tay : “Chúng gì để cả.’’
Lục Thước bắt .
Ánh mắt sâu thẳm: "Chỉ mấy câu thôi!"
Bà Liễu tay , ngược còn hòa hoãn hơn chút: “Nói rõ ràng cũng ! Thế nhưng Lục Thước, buông tay con bé , một bạn gái như cầm tay Tiểu Huân như còn thể thống gì nữa!”
Lục Thước tức giận buông tay .
Lục Huân thấy bên cạnh một quán cà phê, nhẹ nhàng : “Nói luôn ở đây ! Tôi chỉ cho năm phút thôi.”
Lục Thước lén lút thở phào nhẹ nhõm. Bà Liễu sợ xảy chuyện gì bất ngờ, bà xuống tầng đợi trong xe.
Lục Thước cùng Lục Huân quán cà phê, thư ký Phương gọi cà phê cho hai , còn hỏi Lục Huân uống gì.
Cô ngay, nào uống mấy ngụm. Môi Lục Huân mấp máy: “Tùy tiện !”
Lục Thước quyết định luôn: “Cho cô một ly frappuccino.”
Thư ký Phương order, hai đối diện , im lặng gì. Thật lâu , Lục Thước mới nhẹ giọng : “Rất xin !” Ánh mắt Lục Huân lặng lẽ đỏ lên.
Người cô từng thấy nhất chính là chú Lục, thế nhưng hiện tại Lục Thước đối diện cô, rằng xin .
Là vì đùa giỡn cô ?
Hay là vì cô phận của ?
Có nếu cô , sẽ bao giờ câu ? Thư ký Phương mang cà phê tới, thức thời rời .
Lục Huân cúi đầu cắn ống hút, đây là hành động theo bản năng của cô, mỗi khi cô chuyện đều sẽ làm như .
Lục Thước cô lên tiếng, bèn nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay cô. Tay cô lạnh ngắt.
Lục Huân như thể dọa, lập tức giơ tay lên gạt tay .
Trong nháy mắt đó, Lục Thước cảm thấy thể chịu nổi. Cậu cúi đầu, giọng nhẹ: “Lục Huân, mặc kệ em tin , khi trả thù em, lòng cũng dễ chịu gì! Những cái cứ cho là... bồi thường .”
Cậu lấy một tấm séc, lên đó một con .
Đủ cho nửa đời của Lục Huân thể sống mà cần lo lắng, thậm chí là giàu sang phú quý.
Lục Huân tấm séc bàn.
Thật lâu , cô khẽ chớp mắt, giọng chút hoảng hốt: "Anh cần cảm thấy với ! Vốn dĩ... những khác yêu đương
cũng chắc chắn sẽ kết quả, hơn nữa trong thời gian đó thực sự vui vẻ! Cho nên cần bồi thường cho !”. “Nếu cảm thấy mắc nợ , đừng tìm nữa!”
“Coi như giữa chúng từng xảy bất cứ chuyện gì, như cũng sẽ cho cả và cô Tư, nghĩ cô cũng sẽ về quá khứ của và .
Lục Huân xong thì cầm lấy túi xách nhỏ của minh. "Ngại quá! Hết giờ !"
Cô lưu luyến một chút nào, dậy là lập tức rời , nhưng Lục Thước bắt lấy tay cô: “Lục Huân…’’
Lục Huân cúi đầu: “Anh buông tay ! Chúng kết thúc , cũng chẳng tình cảm gì để nhớ nhung cả.’’
Thực , cô nước ngoài là để chữa bệnh.
Bác sĩ cô cần rời khỏi nơi , buông bỏ khúc mắc .
Lục Thước chịu buông tay.
Lục Huân bỗng nhiên nhấc mắt, cô , giọng nhẹ: “Cần gì thế chứ? Lục Thước, ngoài tấm séc thể cho cái gì? Anh bạn gái , chẳng nhẽ tiêu những tấm séc cho , để l..m t.ì.n.h nhân của ? Không hận hạng như nhất , chẳng lẽ cũng biến trở thành như ?”
Dứt lời, trong mắt cô lấp lánh ánh lệ.
Lục Huân kiên quyết, hề đầu .
Đời của cô chỉ từng thích một đàn ông, đó là Lục Thước. Thế nhưng trong sinh mệnh của cô, một thứ còn quan trọng hơn cả tình yêu.
Đó là sự kiên trì! Khó khăn lắm cô mới đến ngày hôm nay, cô vợ chồng nhà họ Liễu nhận nuôi, họ đối xử với cô vô cùng... Cô gia đình, cô tuyệt đối
thể hủy hoại tất cả những gì hiện tại đang chỉ vì Lục Thước. Về phần ân oán giữa bọn họ, cô dùng tình cảm và cơ thể để trả hết nợ !
Lục Huân xuống tầng, xe.
Vẻ mặt của bà Liễu lo lắng, sợ giữa hai đứa trẻ xảy chuyện gì nữa, quá nghiệt ngã .
Lục Huân xuống.
Cô nhẹ nhàng dựa lên vai bà Liễu, thì thầm : “Mẹ, con đổi giờ bay lên sớm hơn.”
Bà Liễu cũng ý định giống cô.
Bà hỏi: “Chúng hỏi Diệp Bạch một chút! Con đổi đến giờ nào?” Lục Huân nhẹ nhàng hít mũi, nhẹ giọng : “Ngày mai.”
Bà Liễu ngẩn .
bà vẫn theo ý của Lục Huân, khi chuyện với Diệp Bạch, Diệp Bạch thoải mái đồng ý.
Buổi chiều, thư ký Liễu từ thành phố C vội vàng tới đây. Bây giờ qua nhiều năm, ông già ít.
Mái tóc cũng điểm hoa râm.
Ông chuyện giữa Lục Huân và Lục Thước, chỉ cho rằng tâm trạng của Lục Huân , cũng thấy gì kì lạ. Từ nhỏ suy nghĩ của đứa trẻ nặng nề, chút bệnh lông gà vỏ tỏi cũng là chuyện thường thấy.
Bà Liễu đang nấu cơm trong bếp. Thư ký Liễu xem TV cùng con gái.
Ông Tom and Jerry TV, nhăn mặt: "Hay là chúng đối kênh khác , đổi bộ phim yêu đương ngọt ngào nào đó, mấy cô gái trẻ các con thích xem thể loại nhất ?”
Ông hi vọng con gái thể thông suốt, tìm cho ông một rể về nhà.
Không thể nào cô đơn mãi thế !
Ông còn nêu cả ví dụ: “Con thắng nhóc nhà chú Lục kìa, xem mắt thành công, Tết Nguyên Đán sẽ đính hôn đấy!”
Lục Thước sắp đính hôn?
Lục Huân chằm chằm TV, một lúc lâu mới chậm rãi : "Vậy chúc mừng !"
Bà Liễu ở trong bếp cũng thấy chồng lớn tiếng. Bà sắp tức c.h.ế.t ! Truyền Chi , chuyên môn chọn chuyện nên để
Bà xào xong rau, bề bàn, lau tay : “Ra ăn cơm ! Anh nhiều quá.”
Thư ký Liễu nào trong lòng bà đang nghĩ gì, thuận miệng tuôn một tràng: “Cái cũng thể ? Thật cảm thấy mấy
năm gần đây, bình thường đến sinh nhật Tiểu Huân, Minh Châu cũng vẫn chuẩn chút quà gì đó cho con bé! Cô nhóc đó chỉ là ngoài miệng luôn tỏ khó chịu thôi, trong lòng dịu từ lâu , em xem, quan hệ giữa chúng và nhà họ Lục cũng thể để Tiểu Huân trốn tránh gặp bọn họ cả đời . Chúng nuôi con gái chứ nuôi con ch.ó con mèo , đến tội phạm còn ngày tù cơ mà? Hơn nữa Tiểu Huân nhà chúng gặp yêu.” Trong lòng bà Liễu âm thầm trợn trắng mắt. Ha! Cái gì mà qua, thù càng ngày càng lớn thì !
Thư ký Liễu càng cảm thấy nhận định của là chính xác, đúng lúc , chuông cửa vang lên.
Ông mở cửa.
Nhìn qua mắt mèo, ha, là thằng nhóc Lục Thước !
Ông mở cửa với con gái: “Nhìn , bố đến thành phố B, thăng nhóc Lục Thước còn đến đây gặp bố ! Hôm nay thể bỏ qua cho , thương trường thì hình dạng lắm, giỏi giả vờ y như bố , hôm nay bố nhất định chuốc đến lăn lê bò toài luôn!”
Lục Huân và bà Liễu ngăn cản thì còn kịp . Thư ký Liễu mở cửa.
Ngoài cửa, Lục Thước quần áo gọn gàng, ngoại hình hơn . Thư ký Liễu vỗ vai , : “Thằng nhóc nhà cháu đấy, chú tới thành phố B mà còn mò tới chỗ ! Vào
, hôm nay chúng vui vẻ uống mấy chén! lúc trời đang lạnh, uống cho ấm , đó chú bảo lái xe đưa cháu về nhà.” Bà Liễu lên tiếng.
“Người chỉ là đến một cái mà thôi, cho là ai cũng rảnh phát rồ như hả? Lại còn ăn cơm? Em thấy bình thường Lục Thước xã giao nhiều, hẳn thời gian ở đây ăn cơm . Lục Thước xem đúng ?”
Lục Thước về phía Lục Huân.
Cô vẫn đang xem Tom and Jerry, chậm rãi đưa một lát khoai lên miệng.
Lục Thước nở nụ , : “Đồ ăn dì Liễu nấu thơm quá, lâu lắm cháu ăn!”
Bà Liễu âm thầm trợn mắt khinh bỉ. Da mặt cũng đủ dày!
Thư ký Liễu bên ôm chặt vai , thiết nhiệt tình : “Đừng dì của cháu càm ràm linh tinh! Hôm nay hai chúng vui vẻ uống một chén, là cháu nhường chú đấy nhé!”
Lục Thước nhẹ: “Chắc chắn !”
Khi qua Lục Huân, bước chân của khựng , giọng khàn : “Tiểu Huân?”
Vẻ mặt bà Liễu lo lắng, sợ con sẽ lộ dấu vết gì.
Đến lúc đó chồng bà phát hiện , chuyện chắc chắn sẽ ầm ï lớn. Không bà đòi công bằng cho con , thế nhưng danh dự của con bé vẫn là quan trọng nhất, bà chuyện
hai đứa nó từng sống chung tất cả . Tiểu Huân chỉ đeo lưng một phận là con gái của Lam Tử Mi khó khăn , nếu để ngoài con bé và Lục Thước còn từng dây dưa với , làm con bé dám ngẩng đầu lên nữa?
Cũng may, Lục Huân chỉ bình tĩnh gật đầu.
Thư ký Liễu : “Lẽ Lục Thước cháu còn gọi Tiểu Huân một tiếng chị đó, con bé lớn hơn cháu một tuổi!”
Ánh mắt Lục Thước sâu thấy đáy.
Cậu nhỏ: “ vẻ nhỏ hơn cháu ba bốn tuổi.” Nói đến đây, thư ký Liễu vẻ vui lắm.
“Cao đúng đến một mét sáu mươi là dừng lớn nữa, dì của cháu ngày nào cũng hầm canh bổ cho con bé cũng tác dụng gì. mà con gái nhỏ nhắn xinh xắn một chút cũng , vẻ nhỏ bé.”
Lục Thước mỉm .
Bà Liễu hung ác trừng mắt liếc chồng một cái: “Anh thì cũng cao hơn ail"
Thư ký Liễu liền oán giận: “Nhìn , hổ xuống núi.’’
Ông mời Lục Thước xuống, còn tìm trong tủ rượu nhỏ của Lục Huân một bình rượu Hoa Điêu nhất, lấy uống cùng Lục Thước, còn nhờ vợ làm một nồi lẩu nhỏ để đun uống rượu trò chuyện.
Bà Liễu ngừng xoa tay, xoa tới mức tay đỏ bừng lên.
Chuẩn xong nồi lẩu, Lục Thước đầu Lục Huân, cô vẫn đang xem phim hoạt hình.
Lục Thước lên tiếng: “Sao ăn cơm?” Lục Huân cũng ăn cùng .
Cô cầm tờ giấy lau tay, hời hợt : “No ! Mọi cứ ăn !” Thư ký Liễu định lên tiếng thì bà Liễu bưng rau xào , đỡ cho Lục Huân: “Mấy cô gái trẻ đều thích ăn vặt, thích ăn cơm! Hơn nữa con bé hứng thú với mấy chuyện các với , các cứ ăn uống trò chuyện , bọn em qua loa chút .”
Thư ký Liễu cảm thấy chuyện kỳ quái.
Nhà bọn họ cũng lạc hậu đến , khi ăn cơm phụ nữ chung mâm.
Lục Huân dậy: “Con đau đầu! Con lên ngủ một lát!” Thư ký Liễu lập tức hoảng sợ.
Ông vội vàng : “Vậy con nhanh ngủ một lát ! Con bảo con lấy cho con viên thuốc, đừng để khó chịu.
Lục Huân vàng một tiếng, về phòng ngủ.
Bà Liễu theo cô, Lục Huân đang dựa giường truyện tranh. Rất nhiều sở thích của cô đều chỉ đơn giản như một đứa trẻ. Bà Liễu đưa tay xoa xoa đầu cô.
Một lúc , bà mới nhẹ giọng : “Cậu ý gì ?” Lục Huân đặt tập truyện tranh trong tay xuống.
Cô ngẩn một lát nhẹ giọng : “Con ! con nghĩ chờ tới khi đính hôn, tóm bọn con sẽ dây dưa nữa! Cậu là phận, cũng thể bỏ hết mặt mũi .”
Bà Liễu cảm thấy cô tủi .
, hai nhà cũng qua với nhưng Lục Thước cũng trả thù Lục Huân , còn dây dưa làm gì nữa?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ bắt Lục Huân làm vợ lẽ của ? Bà tuyệt đối đồng ý. Truyền Chí cũng sẽ đồng ý!
Bà Liễu sờ đầu con gái, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Mặc kệ như thế nào, luôn ủng hộ con!”
Thật bà còn hy vọng Lục Huân thể tìm một nóng lạnh hơn, vì như , hai bên mới cân bằng.
Chắn hẳn Lục Thước cũng còn gì để dây dưa nữa. Bà Liễu rời , lúc đóng cửa bà còn than nhẹ một tiếng.
Dù bà cũng hiểu Lục Thước, đứa nhỏ Lục Thước ưu tú. cũng là đàn ông.
Là đàn ông thì sẽ thói hư tật thông thường như đàn ông khác, ví dụ như dục vọng chiếm hữu, ví dụ những thứ chiếm luôn là đồ . Nhìn , vốn nền hẹn hò nóng bỏng cùng với cô chủ nhà họ Tư, thời tiết lạnh lẽo như thế cứ ôm cô chủ nhà họ Tư thơm thơm hôn hôn vui , chạy tới đây uống rượu với bà già như bà làm gì?
Bà Liễu rõ trong lòng nhưng thể vạch trần.
Bà xoa tay, tới, nhiệt tình rót rượu, mời rượu. Uống c.h.ế.t !
Chuốc say ngay lập tức đó thông báo cho Lục Khiêm phái tới đón thằng con trai trong bụng ý , đừng ở đây khiến mất mặt hổ nữa.
Tửu lượng của bà Liễu khá , đặc biệt là bà thể uống rượu trắng. Thư ký Liễu cũng bằng bà.
Nhìn dáng vẻ ân cần của vợ, thư ký Liễu cũng sợ ngây , sờ đầu vợ : “Em bệnh gì chứ?
Bà Liễu rót đầy ba ly nhỏ.
Trong lời ý đ.â.m chọc: “Lục Thước, một ly mừng , bố chắc chắn cũng sẽ vui khi thấy cuộc sống định như thế ! Sau nhớ dắt cô Tư về nhà ăn cơm, cũng chẳng gì khác, làm dăm bữa cơm nhà cũng thành vấn đề!”
Lục Thước uống một cạn sạch. Bà Liễu cũng uống cùng.
Hai , mỗi một ly, uống đến độ gọi là nhanh mạnh, thư ký Liễu một bên cũng ngây .
Bên ngoài, mưa phùn rơi tí tách.
Thư ký Liễu dò xét: “Trời mưa thế , lát nữa Lục Thước trở về cũng phiền phức đấy!”
Chờ ông đảo mắt, phát hiện bà vợ nhà uống nhiều tới mức sắp sấp xuống.
Một dòng nước trong suốt còn chảy thẳng từ trong cái ly bà cầm tay..
Cả đầu thư ký Liễu là gạch đen: “Bà già ! Cú thích thể hiện! Rồi cũng sụp đấy thôi...
Lục Thước chu đáo khoác áo khoác cho bà Liễu, bắt đầu chuốc thư ký Liễu uống rượu, trong lòng thư ký Liễu sợ , thắng nhóc luyện
chiều ngàn ly say từ đầu ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1350-1359-co-cung-im-lang.html.]
Ông lòng trốn nhưng vẫn địch nổi sự hiểu của Lục Thước về ông.
Mới vài câu, thư ký Liễu lọt lưới, ông uống! Tới khi chạng vạng, thư ký Liễu cũng sấp xuống.
Bên ngoài, mưa thu phấp phới, lá vàng khô rơi đầy mặt đất nước mưa xối ướt nhẹp, dính chặt nền xi măng xám xịt một cách đáng thương...
Lục Thước ở bên cửa sổ nửa ngày. Trong phòng ngủ tiếng động. Lục Huân mới thấy bố đều uống say.
Một đỡ phòng ngủ, một đang vật sô pha ngủ khò khò, má mồm thở hồng hộc.
Dù cô ngốc cũng nhận Lục Thước cố ý. Chỉ đơn giản là ở riêng một chỗ cùng cô. Thật đê tiện!
Cô , mắt cô, giọng của Lục Thước nghẹn : “Trời mưa! Chú Liễu để ở dừng chân!”
Bây giờ khác, Lục Huân cũng cần khách sáo với .
Cô đè nén cảm xúc: “Cút !”
Lục Thước cử động, chỉ cô bằng cặp mắt đen láy . Cô suy nghĩ trong đầu . Thật chính bản Lục Thước cũng hiểu chính , chỉ gặp cô.
Lục Huân chạy về phòng ngủ.
cô mới chạy hai bước, cả phía bắt lấy.
Cô đè nhẹ lên ván cửa, lưng là thể cường tráng của đàn ông trẻ tuổi, bao nhiêu trong căn chung cư , mỗi công tác về cũng từng vội vã nhiệt liệt, cũng từng yêu đương nồng cháy như , thế nhưng hiện tại Lục Huân cảm giác điều gì khác ngoại trừ sự khó chịu.
Cô liều mạng giấy giụa nhưng vẫn khiến thả lỏng. “Buông !” Cô lẩm bẩm: “Cậu Lục, liên quan gì tới nữa, hiện tại ép buộc ?”
Lục Thước ôm chặt lấy cô từ lưng.
Thân cô nho nhỏ, vô cùng mềm mại, ôm lòng tựa như đang ôm một chú thỏ mềm mại.
Lúc đôi mắt cô còn hồng hồng.
Dù Lục Thước cũng uống nhiều, nếu như đang bình thường, với quan hệ giữa bọn họ, sẽ ngang ngược như .
Cậu ôm cô, cầm lòng đậu mà dán mặt tai cô. “Tôi cũng chỉ ôm một chút! Lục Huân, để ôm một chút.”
Lục Huân khó chịu đến mức rơi cả nước mắt, dùng sức giãy giụa, nhưng thể thoát .
Cô cũng thể kêu to.
Gương mặt tuấn tú của Lục Thước hiện lên sự đau khổ, mặt nóng bừng bừng, dán sát cổ cô lẩm bẩm đôi lời, cô rõ cũng rõ, chỉ đó mở then cửa phòng ngủ của cô kéo cô .
Cô đè lên ván cửa.
Mà đàn ông đang cố gắng đè nén chịu đựng nâng mặt cô lên, bờ môi nóng bỏng dán sát cô.
Hai mắt Lục Huân mở to. Nước mắt rơi xuống từ khóe mắt... Lục Thước dùng đầu lưỡi l.i.ế.m , thấp giọng an ủi: “Đừng ! Lục Huân, đừng !”
Cô đẩy .
Ngực cô phập phồng kịch liệt, trừng mắt chằm chằm , hai mắt đỏ bừng: “Lục Thước, cần , trả thù nên mới đùa bỡn tình cảm của ? Cậu đạt mục đích đấy, đau khổ , thể buông tha cho , thể buông tha cho ?
Bên ngoài, sét đánh từng trận.
Đèn trong phòng ngủ bỗng nhiên dập tắt, khuôn mặt của hai trở nên mờ mịt rõ.
Lục Thước Lục Huân, cô cũng .
Rất lâu đó, bỗng nhiên tiến tới một nữa, khóa chặt hai tay cô đó cúi đầu hôn lấy cô, chỉ là nụ hôn lướt nhẹ dừng, khống chế , hôn sâu cô.
Nụ hôn lúc sâu lúc cạn, đổi đủ loại góc độ.
Thậm chí còn triền miên, nóng bỏng hơn tất cả những bọn họ hôn trong quá khứ.
Một bạt tai dáng mạnh lên mặt . “Đủ ? Đủ thì cút!”
Lục Thước đem cô kéo trong lòng ngực, lúc đây hôn cô, cũng chỉ dùng sức ôm chặt cô.
Cậu một câu xin . Không bởi vì đùa bỡn cô.
Mà vì ít nhiều gì vẫn bản thật sự động lòng, thích cô, thế nhưng giống như lời Lục Huân , mối quan hệ giữa hai bọn họ định sẵn cho cô tương lai.
Ngoại trừ nụ hôn , cho cô gì nữa cả. Lục Thước rời .
Bên ngoài tiếng sấm ầm ầm tựa như con quái vật đang gầm lên kêu gào, trong đêm tối thỉnh thoảng tia chớp sáng lên... Lục Huân từ từ xổm xuống, dùng sức ôm lấy cả , cô kiềm chế mà run rẩy.
Lục Thước...
Lục Thước trong xe đỗ tòa nhà.
Mưa rơi ào ào, cần gạt nước ngừng lau qua lau , gương mặt của vẫn cứ mơ hồ.
Cậu chỉ lẳng lặng.
Đã uống nhiều rượu, thể lái xe thế mà cũng để bất kỳ nào tới đón, cũng chỉ ở đây, ở nơi gần với Lục Huân nhất.
Lý trí cho nên tiếp tục như . Hiện tại chỉ Diệp Bạch và bà Liễu .
Nếu tiếp tục dây dưa, khả năng sẽ thêm nhiều chuyện, trường hợp đó khó giải quyết, sẽ khiến đau lòng.
Lục Thước, cứ như ! Thích thì ?
Tình cảm của ai mà là tình yêu, cũng khi nửa năm nữa, sẽ cảm thấy bản trơ trẽn vì hôm nay do dự, yếu đuối. Cái thật sự giống với Lục Thước . Lục Thước dựa ghế gia, nhẹ nhàng xoa đầu... Đầu đau.
Cậu nhắm mắt , thế nhưng mắt là hình ảnh đôi mắt Lục Huân rơi nước mắt, cô nhưng vẫn kiên cường.
Cô còn kiên cường hơn nghĩa Cô thẳng lưng, cố gắng rời khỏi , sự thật rõ ràng.
Lục Thước, còn gì nữa mà mày bỏ? Trời dần sáng lên.
Phía bỗng nhiên động tĩnh, một chiếc xe Hummer màu đen nhanh chóng lao tới, đèn sáng chiếu thẳng mặt Lục Thước. Lục Thước đưa tay lên che mắt theo bản năng. Chờ ảnh đèn tắt , mới thấy đó là Diệp Bạch.
Diệp Bạch nhảy xuống từ xe, mặc một chiếc áo da, vẻ tinh thần phấn chấn.
Anh cũng thấy Lục Thước, hung hăng liếc mắt một cái, đó lên lầu. Mười phút . Anh cầm hành lý xuống lầu, theo là bà Liễu và Lục Huân.
Thư ký Liễu chuốc say mèm, lúc vẫn tỉnh, đang mơ , tất nhiên bỏ lỡ trò .
Đi tới lối .
Lục Huân thấy xe của Lục Thước. Cô khép mắt làm bộ thấy, bà Liễu vỗ tay cô.
Diệp Bạch đặt hành lý trong cốp xe, đó qua ôm lấy bả vai Lục Huân: “Cô yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cho Lục Huân!”
Bà Liễu cũng yên tâm.
Bà thể hiện sự cảm ơn sâu sắc đến Diệp Bạch, Diệp Bạch cũng quá khách sáo.
“Cháu nên làm."
“Cô ơi, chúng cháu đây!”
Anh đỡ Lục Huân lên xe, bản vòng sang bên .
Lục Huân ở ghế điều khiển phụ, thể tránh né nữa, cô thấy Lục Thước, suy sụp, hai mắt đỏ bừng, lúc đang chằm chằm bên phía cô.
Diệp Bạch xe, liếc cô một cái. “Muốn chào tạm biệt ?”
Lục Huân lắc đầu: “Không cần .”
Diệp Bạch , dâm nhẹ chân ga, lái xe chạy về hướng sân bay. Lục Thước nắm chặt lấy tay lái.
Năm mạnh đến mức khớp xương gần như chuyển sang trắng bệch. Cậu ngờ rằng Lục Huân sẽ rời nhanh như , dường như vẫn nên với cô điều gì đó nhưng tìm thấy lời gì để ...
Cô cứ thế rời !
Thậm chí còn cô sẽ bao lâu, cô và Diệp Bạch thể tương lai ?
Diệp Bạch sẽ theo đuổi cô ?
Bà Liễu đến xe , gõ cửa sổ xe.
Lục Thước xuống xe, giọng nghẹn ngào: “Dì Liễu.”
Bà Liễu yêu thương từ nhỏ nhưng cũng tát một bạt tai, lúc trở nên bình lặng.
Dù Lục Huân rời , lúc bà cũng thể đôi câu thật cho Lục Thước , khi xong sẽ nên làm như thế nào. Giọng điệu của bà Liễu nghiêm túc: “Tiểu Huân nước ngoài chữa bệnh, con bé vẫn mắc bệnh trầm cảm mức nhẹ, đợt
tâm trạng của con bé vui, khả năng sẽ biến chứng lên mức độ , nếu còn chút tình cảm nào với con bé, cũng đừng tiếp tục dây dưa với con bé nữa, con bé giống với khác. Lục Thước sửng sốt.
Lục Huân bệnh, bao giờ ?
Bà Liễu : "Cứ như ! Dù cho và con bé đều thích nhưng thế thì thế nào , đừng sợ nên thể tiến thêm một bước, thế nhưng Tiểu Huân cũng sẽ ngại với gia đình của , cũng sẽ rời bỏ . Lục Thước, con bé Tiểu Huân cũng ở bên cạnh , con bé thích lẽ là tên là “Downey”, còn Lục Thước... con bé thích nổi.”
Trái tim Lục Thước đau đớn từng cơn.
Cậu theo hướng xe rời , lẩm bẩm mở miệng: “Cháu làm ! Cháu chỉ thấy hối hận..."
Cậu nhất thiết cô. Cậu chỉ thấy cô , ... thấy cô đau lòng.
Thế nhưng trong lòng rõ, là , là tự tay đẩy cô rơi vực sâu...
Nhìn dáng vẻ của Lục Thước, bà Liễu cũng chịu nổi.
Đều là những đứa trẻ bà yêu thương, nay xảy chuyện như , thế nhưng tóm bà vẫn đau lòng cho Lục Huân nhiều hơn một chút.
Con gái lừa gạt.
Còn nước ngoài chữa bệnh.
Lục Thước nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Cô bao lâu?”
Bà Liễu , một lúc lâu bà : “Lục Thước, từ nhỏ cháu ưu tú, chuyện gì cũng thể hiểu nhanh, dì nghĩ chuyện cháu cũng thể cân nhắc về các mối quan hệ giữa lợi và hại! Nếu tiếp tục, đối với cháu, đối với Tiểu Huân, đối với bố cháu đều sẽ tổn thương.”
Bà Liễu xong, than nhẹ một tiếng lên lầu.
Bà mới trở chung cư, thư ký Liễu bò khỏi ổ chăn, hỏi Bà Liễu: “Tiểu Huân hả? Ôi, em gọi dậy?”
Bà Liễu vẫn đang giận ông.
Bà dọn dẹp nhà cửa, oán giận mà : “Ngủ như con heo! Gọi thế nào ?”
Thư ký Liễu gãi đầu. Ông nghiêm túc xin vợ, hỏi tình hình của Lục Huân.
Bà Liễu bưng chén bàn phòng bếp cọ rửa, ông cuốn tay áo lên dành làm, vẻ mặt tươi khiến hết cách với ông.
Bà Liễu liếc ông một cái.
Sau một hồi trầm tư, bà vẫn nhịn mở miệng: “Anh nên uống rượu với Lục Thước.”
Thư ký Liễu nghĩ nhiều như , sảng khoái : “Nhìn thằng nhóc tiền đồ, vuil”
Ông đầu nhéo mặt vợ : “Em , thu mua một công ty lớn, cái dáng vẻ tự phụ lúc lên TV cũng hề kém ngài Lục năm đó.”
Bà Liễu hừ nhẹ một tiếng.
Thư ký Liễu thò gần, nhẹ nhàng : “Con cháu giỏi giang, em cũng thấy vui hả?”
Bà Liễu dùng sức nhéo một cái lên eo ông. “Làm như đó là con trai ruột của !”
Thư ký Liễu vẫn hì hì, cũng tức giận: “Con trai của Lục Khiêm, cũng xem như con trai thì ?”
Bà Liễu pha một ly , ngoài sô pha uống.
Uống mấy ngụm, bà chèn ép chồng: “Anh cẩn thận nó ăn sạch!”
Thư ký Liễu vô cùng tự tin: “Ha ha! Tuy thằng bé ở bên ngoài hô mưa gọi gió nhưng lúc về nhà còn là nhãi con chúng từ nhỏ ? Mông nhếch lên là bay hướng nào!”
Bà Liễu thật sự nổi nữa. Thật vô tâm!
Lục Thước lầu hút hai điếu thuốc lá.
Thư ký Liễu xuống lầu ném rác, thấy , ông bất ngờ: “Tiểu Thước, cháu vẫn ở đây ?”
Lục Thước bình tĩnh trả lời: “Nghe hôm nay Tiểu Huân chuyến bay, tiễn chị .”
Thư ký Liễu quăng rác.
Sau đó, hai đàn ông chung một chỗ hút thuốc.
Thư ký Liễu tùy tiện : “Tối hôm qua chuốc say cháu, dì của cháu oán trách chú, chú nên cùng uống rượu với cháu! mà Tiểu Thước, hiện tại tình cảm giữa cháu và Tiểu Huân cũng tồi đấy, gặp ở thành phố B ? Chú mà, con cháu một nhà nên giúp đỡ lẫn .”
Lục Thước chỉ nhẹ.
Thư ký Liễu cảm thấy đoán đúng .
Ông bỏ thuốc lá, rít mạnh một ngụm, đó nhớ tới chuyện cũ: “Chú còn nhớ khi còn cháu còn chọc giận con bé, còn xé tranh vẽ của con bé nữa! Sau đó của cháu dán , xoa xoa với chú bức tranh váy cưới đó là đang vẽ cháu! Chú xong cũng thấy đúng thật.
Ngón tay Lục Thước khẽ run lên. Trái tim dường như đau đớn.
Chuyện đương nhiên nhớ rõ, nhớ rõ lúc tức hộc m.á.u như thế nào, đến mức mất hết phong độ, cũng nhớ rõ Lục Huân đau khổ nhường nào.
Khi đó cô còn thể chuyện.
Lục Thước thể tiếp tục ở , chỉ : “Chú Liễu, cháu tới công ty!"
Thư ký Liễu vội vàng dập thuốc lá. “Được! Cháu mau , đừng làm chậm trễ việc chính!” Lục Thước mở cửa xe, xe, nhanh chóng khởi động xe.
Qua năm phút, phát hiện xe đang chạy tới sân bay.
Giọng của điều dẫn vẫn ngọt ngào, Trong lòng vạn phần nôn nóng.
đầu , chạy xe thẳng đến sân bay, tới sảnh lớn sân bay tìm tới lối , thấy Lục Huân cùng Diệp Bạch. Diệp Bạch đang gửi hành lý ký gửi.
Lục Huân ở bên cạnh , dáng nho nhỏ, dựa dẫm theo sát Diệp Bạch.
Lúc lấy vé, Diệp Bạch vỗ vai cô, ý bảo cô cửa kiểm tra an ninh. Hai bóng hình từ từ biến mất.
Lục Thước lối sảnh lớn, lẳng lặng cô bên trong, gọi cô ...
Cậu nghĩ. Cậu tới đây chỉ vì cô một chút mà thôi.
Lục Thước bên trong xe, là điện thoại của thư ký Phương, mà chút nghĩ ngợi: “Dời hết bộ hành trình hôm nay .”
Thư ký Phương ngạc nhiên. Tổng Giám đốc Lục bao giờ làm việc tiêu cực như . cô vẫn gật đầu: “Vâng!”
Lục Thước định cúp điện thoại, thư ký Phương vội vàng : “ Tổng Giám đốc Lục, cô Tư gọi điện thoại tới tìm ngài, rằng cả buổi tối liên lạc với ngài!”
Lục Thước nhíu mày. Tư An Nhiên?
Cậu gần như quên mất .
Cúp máy, gọi điện thoại cho Tư An Nhiên.
Mặc dù Tư An Nhiên là một cô gái mạnh mẽ nhưng ở mặt vẫn chuyện bằng một giọng điệu nghịch ngợm: “Tổng Giám đốc Lục, gặp ngài một thật là khó.”
Mấy kiểu tán tỉnh giữa đàn ông và phụ nữ như thế , Lục Thước cũng lạ.
Ở thương trường, nhiều phụ nữ tiếp cận , dùng đủ chiêu trò khiến chú ý.
Cậu cũng chẳng xem nổi.
Tư An Nhiên sử dụng nó, chán ghét nhưng cũng cảm giác gì.
Cậu đắn đo : “Chúng gặp !”
Tư An Nhiên cũng quá vui, gặp trong thời gian làm việc nhất định chuyện .
cô vẫn đồng ý.
Một giờ , hai xuống ở một tiệm cà phê trong trung tâm thành phố.
Lục Thước thẳng vấn đề: “An Nhiên, chúng thích hợp, dừng ở đây !"
Tư An Nhiên nhẹ nhàng chớp mắt.
Ngón tay thon dài xinh của cô nhẹ nhàng gõ ly thủy tinh, ưu nhã cũng mắt.
Cô chăm chú Lục Thước, nhẹ nhàng phun một câu. “Anh thất tình
Lục Thước híp mắt: “Cô điều tra ?”
Tư An Nhiên bưng cái ly lên, nhấp nhẹ một ngụm cà phê, mỉm : “Đối với đối tượng xem mắt, đương nhiên em sẽ điều tra rõ ràng,
lỡ như mối tình nào c.h.é.m đút , em cũng nên xử lý như thế nào!
“Nói trọng điểm!
Tư An Nhiên đặt cái ly xuống, dường như chút vui sướng khi gặp họa.
“Lục Huân xinh .”
