Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1340 - 1349: Lục Thước từ từ ngồi xuống

Cập nhật lúc: 2025-10-06 14:29:51
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Thực ngoan ngoãn và dễ chăm sóc.

Một món quà nhỏ thể khiến cô vui suốt nửa tháng.

Cô gần như bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì, cũng bao giờ hỏi về thu nhập của , chi phí ở đây phần lớn là do cô chi trả... Cô... Cô coi nơi như nhà của !

Lục Thước từ từ xuống.

Cậu lấy tay che mặt, rõ ba tháng chung sống ý nghĩa như thế nào đối với .

Điện thoại reo trong túi .

Cậu cho rằng là Lục Huân, lúc ngoài cô còn ai khác gọi cho .

gọi là bố .

Lục Khiêm chắc là mới tỉnh dậy, giọng khàn khàn: “Lục Thước, con đến thành phố B sớm hơn dự tính một ngày, bà còn đến bệnh viện lấy thuốc, con với ! Dạo em gái con bận thi nên thể cùng ! À, con ở tuổi vẫn như một cô bé, ai cùng thì chịu một .” Lục Thước ngơ ngác : "Con , bố, gửi cho con hiệu chuyến bay, con tới đón ."

Lục Thước nữa.

Chẳng bao lâu , chuẩn rời , khi rời gọi điện cho thư ký Phương.

Nhờ cô trông coi căn hộ.

Cúp điện thoại xong, định rời thì ánh mắt rơi xuống chiếc tủ đầu giường, ở đó một chiếc hộp nhung nhỏ.

Lục Thước bước tới, nhặt nó lên và mở . Một viên kim cương bên trong, rực rỡ chói mắt. Đó là quà sinh nhật tặng Lục Huân, nhưng cô cầm .

Lục Thước im lặng hồi lâu, đột nhiên gọi điện cho thư ký Phương: “Cứ để căn hộ như thế .”

Nói xong đặt chiếc hộp nhung xuống. Bước khỏi căn hộ thật nhanh.

Khi lên xe thì trời sáng rõ, mắt cay xè.

Cậu nghĩ lẽ quen với việc bên cạnh, bây giờ đột nhiên nữa thì quen, theo thời gian, triệu chứng buồn sẽ biến mất.

Hai tay nắm chặt vô lăng bằng, đạp nhẹ chân ga. Hai giờ chiều, đón Hoắc Minh Châu ở sân bay.

Thư ký Phương cùng , cô ngọt, Minh Châu khá thích cô .

Ngồi trong xe, Minh Châu con trai .

"Trông con gầy ! Sao thế, dạo con bận công việc quá ?” “Mẹ bố con là con làm .”

Lục Thước miễn cưỡng : “Có lẽ do quá bận rộn!”

Minh Châu do dự, đến hôn sự của nhà họ Tư, thực cũng mấy ủng hộ.

Sau khi nhận đơn thuốc, hai con chuyện, Minh Châu mới nhận tay con trai thương, ở chỗ khớp xương rõ ràng thương.

Bà đang hỏi, Lục Thước về lối nhỏ phía ... Thời tiết giao mùa, đêm qua trời mưa.

Phòng truyền dịch của bệnh viện cực kỳ đông đúc, bên trong chỗ cho , nhiều bệnh nhân đang ở hành lang truyền dịch, Lục Thước thấy Lục Huân.

Khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cô tái nhợt như tờ giấy.

Cô khoác một chiếc áo khoác dày, bên cạnh cô là Diệp Bạch. Lục Huân ngủ say, đầu tựa vai Diệp Bạch.

Diệp Bạch một tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, cúi đầu dịu dàng cô. Lục Thước lặng lẽ nắm chặt tay.

dừng mà lập tức qua. Diệp Bạch thấy .

lời nào, giống như đang thấy một kẻ tầm thường.

Đi ngoài hơn mười mét, qua hết lối nhỏ, nắm đ.ấ.m của Lục Thước mới thả lỏng.

Cả hai con đều lên tiếng.

Một lúc lâu , Minh Châu mới : “Hình như thấy đứa trẻ đó!” Bởi vì khúc mắc trong lòng nên bà ít khi nhắc đến tên Lục Huân, đó luôn gọi cô là đứa trẻ đó.

Lục Thước đút hai tay túi.

Một lúc , mới bình tĩnh : "Thật ? Con để ý!" Uống thuốc xong, Minh Châu vẫn đang về Lục Huân: “Mẹ bà Liễu , đứa bé trở thành nhà thiết kế, đạt giải thưởng lớn.”

Bà chợt cảm thấy chút xúc động: “Tốt lắm!” Lục Thước gì, đưa xe, nhờ thư ký Phương đưa bà về.

Thư ký Phương chút kinh ngạc: "Ngài Lục, ngài về ?" Lục Thước bình tĩnh : “Công ty còn một việc làm, lát nữa con sẽ cùng ăn tối.” Nói xong, cúi hôn lên mặt Minh Châu.

Minh Châu trong lòng vui vẻ.

bà vẫn khỏi : “Nếu con thể dùng tình cảm đối xử với bạn gái thì . Con hai mươi sáu tuổi, từng hẹn hò tử tế với một cô gái nào, bằng bố con.”

Lục Thước hừ một tiếng: "Con còn kém xa bố!"

Minh Châu nhẹ nhàng sờ lên mặt : "Chuyện ngày xưa con vẫn để ý ? Bố con lời sẽ vui."

Lục Thước nhẹ, đóng cửa xe cho bà. Chiếc nhà xe màu đen từ từ rời , Nụ mặt tắt hẳn.

Cậu thể giải thích tâm trạng chán nản như , cũng giải thích tại vui khi thấy Diệp Bạch ở bên cạnh cô.

Cậu và Lục Huân chia tay, việc mật với khác chỉ là chuyện sớm muộn.

Thật vô nghĩa khi để ý mấy việc .

Lục Thước khẽ cau mày, về phía khu ngoại trú của bệnh viện, kiềm chế để qua đó, trực tiếp lên một chiếc xe khác: "Tới công ty!"

Khi làm xong công việc thì là 8 giờ tối. Mẹ gọi điện thoại tới hai nhưng về nhà. Cậu cần ở một .

Trên đường phố ban đêm, Lục Thước lái xe lang thang mục đích thật lâu.

Sau một giờ, xe của đậu một căn biệt thự nhỏ, đây là nơi ở của Diệp Bạch. Với địa vị và quyền lực của Lục Thước, thể dễ dàng địa chỉ của một .

Trong căn biệt thự nhỏ truyền ánh đèn màu cam. Trông ấm áp.

Có một sân nhỏ với lan can màu trắng, bãi cỏ xanh cắt tỉa cẩn thận và một chuồng chó màu hồng xinh cửa biệt thự, trong đó một chú chó Labrador sống.

Lục Thước trong xe quan sát từ xa.

Cậu Lục Huân đang tạm thời sống ở đây với một đàn ông, cho dù đàn ông đó là đại diện của cô, mặc dù họ quen gần tám năm!

Diệp Bạch vẫn là đàn ông! Cánh cửa biệt thự cọt kẹt mở .

Lục Huân ôm con ch.ó ngoài, cô vẫn mặc áo khoác của Diệp Bạch, nhưng bên chỉ mặc một chiếc quần lửng, khiến cô trông đặc biệt thon thả.

Cô vuốt ve con ch.ó để nó về ngủ trong ngôi nhà nhỏ. Con chó lớn thích cô, l.i.ế.m tay cô làm nũng.

Lục Thước thấy Lục Huân nhẹ nhàng xổm xuống, chậm rãi ôm cổ con chó, im lặng ôm nó một lời...

Cậu nhớ rằng khi họ sống cùng , cô đề cập tới, Cô sống trong một biệt thự nhỏ như thế , Cô một con ch.ó thể bầu bạn với cô khi vắng.

Cô sợ đủ tiền, vội vàng là họ thể mua cùng , hoặc cô thể tự trả tiền...

Bây giờ cô đang vuốt ve con chó,

đó là một con ch.ó nuôi cùng với đàn ông khách Đôi mắt Lục Thước cay cay, chỉ cần ở bên cạnh cô, chỉ cần thể cho cô một cuộc sống định như , cô đều sẽ tình nguyện ở cùng đó.

Lục Thước thể làm , Diệp Bạch cũng thể! Lục Thước yên lặng quan sát.

Nhìn thấy cô xổm ở đó, ôm Labrador, tim chợt nhói như kim đâm, thậm chí còn cảm giác xuống xe tới ôm cô lên.

Mang cô về nhà và giấu cô !

Lục Thước ôm ngực, nhẹ nhàng nhắm mắt . Khi mở mắt nữa, trời lạnh . Phải làm gì đây!

Kết quả hiện tại là ý đồ mà Lục Thước tiếp cận cô mấy tháng , đang do dự điều gì? Cậu đang suy nghĩ điều gì ?

Hai kết thúc, nếu chuyện đúng như dự kiến, thời gian sắp tới sẽ cùng cô gái nhà họ Tư đính hôn, và Lục Huân cũng sẽ tìm tình yêu đích thực của cô , thể là Bạch Diệp, cũng thể là một đàn ông khác.

Lục Thước đóng cửa sổ xe , mặt biểu cảm lái xe .

Cánh cửa kính khắc hoa của biệt thự mở và một đàn ông bước .

Đó là Diệp Bạch.

Anh lớn lên ở Bắc Mỹ, dù đêm chỉ hơn 10 độ C nhưng vẫn chỉ mặc một chiếc áo lót đen, phía là một chiếc quần lửng jean cũ và một đôi chân dài đến khó tin.

Anh đèn hành lang, chăm chú Lục Huân. Anh cô nhiều năm.

Lúc đầu khi mới quen cô, cô còn tinh tế và nhạy cảm hơn bây giờ, còn hậm hực.

Anh chỉ hơn cô hai tuổi thôi.

Lúc đó, thấy hết vẻ của thế giới.

, Diệp Bạch bao giờ nghĩ đến việc dính líu đến bông hoa nhỏ màu trắng cho đến khi cô và Lục Thước ở bên . Diệp Bạch cho cô phận của Lục Thước, bọn họ chia tay, cũng là một sai lầm hảo.

Anh cô hồi lâu nhẹ nhàng : “Mẹ em gọi điện, ngày mai sẽ tới.” Lục Huân dừng . Hồi lâu, cô mới lẩm bẩm: “Tôi , đừng cho bà .”

Diệp Bạch nhẹ nhàng thở dài: “Anh ! em uống thuốc."

Hai ngày nay tâm trạng của Lục Huân rõ ràng là , xu hướng chán nản, lo lắng.

Căn bệnh của cô tái phát trong nhiều năm qua.

Khi nghĩ đến thủ phạm khiến cô phát bệnh, làm thịt tên họ Lục . Diệp Bạch quan hệ giữa Liễu gia và Lục gia, càng nguyên nhân Lục Thước tiếp cận Lục

Huân, chỉ cho rằng đây là trò chơi của chủ nhỏ nhà giàu mà thôi. Nghe xong, mất lâu Lục Huân mới hồi phục tinh thần.

Cô buông Labrador .

Diệp Bạch võ vỗ bả vai của cô, nhẹ giọng : "Ngoan ngoãn, uống thuốc ."

chống cự mà theo nhà.

Diệp Bạch rót nước sôi để nguội cho cô, đưa thuốc cho cô, Lục Huân im lặng nhận lấy.

Cô luôn ngoan ngoãn, ít khi phản đối . Phản kháng duy nhất lẽ là yêu Lục Thước, ban đầu Diệp Bạch cực lực phản đối, lý do đưa là sẽ ảnh hưởng đến sự sáng tạo của cô, nhưng chỉ trong lòng lý do thực sự.

Đối với như Lục Thước mà , giở trò đồi bại với Lục Huân quả thực quá dễ dàng.

Diệp Bạch cầm chiếc cốc vơi một nửa, đang định bếp thì giọng của Lục Huân từ phía vang lên.

Giọng cô nhỏ nhưng chắc nịch. "Anh Bạch, em sẽ quên hẳn.’’

Diệp Bạch dừng một chút, đó giọng khăn khăn ừ một tiếng, lập tức rời .

Anh hút hai điếu thuốc trong bếp. Dùng để giải tỏa.

Có trời mới đánh tên họ Lục đến mức nào, quen làm chủ, thể nỡ làm tổn thương một cô gái như Lục Huân,

đơn giản, tham lam nhiều điều. Sáng sớm hôm , bà Liễu tới.

Diệp Bạch đón bà ở sân bay, xe, bà Liễu khỏi lo lắng, hỏi thăm tình hình của Lục Huân.

Diệp Bạch lái xe, suy nghĩ một lúc thản nhiên : “Có lẽ là do thời tiết đổi, tâm trạng ! Cô đừng lo lắng.”

Bà Liễu thở dài: “Bố con bé và cô luôn lo lắng con bé ở một ở thành phố B. Cảm ơn cháu chăm sóc cho con bé.”

Diệp Bạch : 'Là chuyện cháu nên làm mà cô! Lục Huân là thần tài của cháu mài”

Đây quá.

Lục Huân là một nhà thiết kế hàng đầu trong ngành, nhiều nổi tiếng và thương hiệu nổi tiếng chỉ định cô thiết kế, hàng năm cô kiếm nhiều tiền.

Diệp Bạch cũng nhận nhiều hoa hồng. Bà Liễu mừng lo.

Một giờ , xe dừng ở chỗ ở của Diệp Bạch, Lục Huân cửa nhà chờ bọn họ.

Diệp Bạch lấy hai túi lớn đồ đạc từ trong cốp xe, : “Cô từ xa mang đến cho em đó.”

Lục Huân nhẹ nhàng ôm lấy bà Liễu, thấp giọng gọi bà là "Mẹ". Bà Liễu yêu quý cô.

Bà sờ đầu cô con gái nhỏ, phòng trò chuyện với cô, chủ yếu là về thư ký Liễu và trai Lục Huân, Lục Huân im lặng lắng .

Bà Liễu đến đây với một nhiệm vụ đặc biệt. Cô bà Liễu kể rằng, thằng nhóc nhà họ Lục chuẩn lập gia đình.

Lục Huân còn lớn hơn một tuổi, vẫn thấy cô gì về chuyện tình cảm nên chồng bà thường xuyên lo lắng.

Lục Huân của họ lớn lên xinh và tài năng. con bé vẫn luôn độc chứ?

Thư ký Liễu một mối quan hệ ở thành phố B. Ông nhờ bà Liễu đến, hết là để thăm con gái, thứ hai là tìm đối tượng cho cô, nhưng một điều là ép buộc cô, chuyện hôn sự cả đời do chính con cái tự nguyện mới .

Bà Liễu là từng trải, là kiến thức và hiểu . Bà thể Diệp Bạch thích Lục Huân.

Đối với bố , họ luôn hy vọng giao phó con cái cho một hiểu tõ, hơn nữa, tính cách của Lục Huân cần một dịu dàng và bao. dung với cô, Diệp Bạch hiểu cô.

Bà Liễu tạm thời từ bỏ ý định giới thiệu đối tượng cho Lục Huân. Bà chờ xem.

Diệp Bạch tự nấu món ăn Tây Ban Nha, Bà Liễu hết lời khen ngợi tay nghề của , đó con gái, do dự một chút, cũng chuyện cô dọn nhà đến đây.

Diệp Bạch và Lục Huân mối quan hệ đặc biệt.

Nghệ sĩ và quản lý trong làng giải trí cần quan tâm lẫn , nhiều thậm chí còn ở chung một nhà, bà Liễu cân nhắc mãi nhưng cũng gì.

chính Lục Huân : "Ăn tối xong đến căn hộ của con !" Cô một căn hộ khá .

lớn, chỉ 100 mét vuông, nhưng vị trí . Trang trí theo phong cách hoài cổ.

Lục Huân xong, Diệp Bạch nhấp một ngụm rượu vang đỏ, thản nhiên : "Ở đây còn nhiều phòng trống, cô thể ở đây. "Em về nhà." Lục Huân nhẹ nhàng .

Diệp Bạch cô, một lúc lâu vẫn gì.

Bà Liễu cũng ngốc, nhẹ nhàng hóa giải: “Tiểu Huân sợ cô ở đây quen! Đã như , cô sẽ đến ở chỗ của Tiểu Huân, ngày mai Diệp Bạch dẫn cô dạo xung quanh ?" Diệp Bạch xuống nước.

Vừa mất bình tĩnh, và Lục Huân chẳng là gì cả, tư cách đòi hỏi cô điều gì.

Bà Liễu thở phào nhẹ nhõm. Ăn xong, Diệp Bạch tiễn bọn họ . Lúc Lục Huân tới phòng khách dọn dẹp, cũng theo cô trong, lấy hành lý từ tay Lục Huân, gấp quần áo gọn gàng cất : “Chân tay vụng về!”

Lục Huân .

Diệp Bạch hết giận, đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của cô: "Mấy ngày nay ở chung với cô thật đấy."

Anh cất lọ thuốc cho cô.

Sắp xếp chúng thành các loại khác và dán nhãn lượng viên thuốc mỗi cô cần uống.

Lục Huân nhẹ nhàng : "Anh Bạch, cần đối với em như !"

"Anh phục vụ bà chủ! Được chứ?" Diệp Bạch chút thô lỗ , đó ôm hành lý của cô xuống lầu.

Lục Huân yên lặng quan sát một lúc.

Thật cô cũng đến nỗi ngu ngốc như , cô một chút suy nghĩ của Diệp Bạch, nhưng hai quen tám năm, trở thành , hơn nữa cô mới kết thúc một mối tình.

quan trọng trinh tiết, nhưng cô vẫn điểm mấu chốt. Căn hộ của Lục Huân ba tháng ở, may mắn là Diệp Bạch thường xuyên thuê dọn dẹp, nếu bà Liễu nhất định sẽ phát hiện điều gì đó.

Vì Lục Huân và "Downey”" chia tay nên cô sẽ nhắc đến chuyện đó nữa.

Mở cửa bước nhà, chỉ hai con ở đó.

Bà Liễu đặt hành lý xuống, trìu mến nhẹ nhàng : “Diệp Bạch đối với con !”

Lục Huân gật đầu: "Anh Bạch đối xử với con !" Bà Liễu : “Con ý của mà.”

Lục Huân vốn là thích ở nhà, hiếm khi làm việc nhà nhưng hiếu thảo với vợ chồng Thư ký Liễu, khi bà Liễu tới, cô chủ

động pha một tách thơm, hai chiếu sô pha bọc da màu đen uống chuyện.

Lúc , bà Liễu nghĩ đến vợ chồng Lục Khiêm. nghĩ thì nghĩ chứ vẫn nên quên!

Khúc mắc nhiều năm giải quyết, hoặc lẽ Lục Huân từ bỏ việc thấy Lục Khiêm từ lâu!

Bà Liễu nhỏ giọng qua tình huống của con trai cả. Kết hôn, định cư ở nước ngoài và hiện tại con dâu đang mang thai.

Lục Huân cầm chiếc cốc, nhẹ nhàng mỉm : “Lát nữa con sẽ gửi quà cho trai và chị dâu.”

Bà Liễu từ chối.

"Lần nào con cũng mua quà đắt tiền, hai đứa nó tiền, dùng của con đầu, tiền của con thì con cứ giữ, bố con chuẩn quà cưới cho con , chỉ chờ ngày con kết hôn nữa thôi.’’

Lục Huân nhỏ giọng cảm ơn .

Bà Liễu luôn cảm thấy đứa trẻ khỏe, trong lòng tâm sự.

nghĩ đến việc cô đang bệnh thì điều đó là hợp lý. Bà lập tức đẩy cô nghỉ ngơi.

Bà Liễu tự minh thu dọn căn hộ gọn gàng, cầm ví siêu thị thành viên gần đó mua một ít đồ ăn, lập tức nấu canh xương bò để tẩm bổ cho Lục Huân.

Trang phòng ngủ Lục Huân đang ai giường.

Thân hình mảnh khảnh cuộn tròn, trái tim đau nhức dữ dội, lời của bà Liễu khiến cô nhớ đến đám cưới mà cô từng mong chờ với đó cách đây lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1340-1349-luc-thuoc-tu-tu-ngoi-xuong.html.]

Cô thậm chí còn bí mật thiết kế một mẫu váy cưới. Cô xé nó ngay khi rời khỏi căn hộ đó.

Lục Huân nửa ngủ nửa tỉnh, cho rằng vẫn còn ở trong căn hộ đó, hai ngày qua chỉ là một cơn ác mộng.

Tỉnh dậy đầy mồ hôi. Cô giường, choáng váng. Hóa đó là mơ, cô thật sự chia tay đó! Anh bảo cô , bao giờ thích cô!

Trời dần tối, bà Liễu mở cửa bước , nhẹ nhàng gọi cô dậy ăn cơm. Lục Huân dùng sức ôm lấy Bà Liễu: "Mẹ!" Bà Liễu vuốt tóc cô: “Sao ?”

Lục Huân nhẹ nhàng lắc đầu, dù cô cũng lừa gạt bà Liễu, nhỏ giọng rằng cô thích một , nhưng bây giờ chia tay.

Lúc kể chuyện giọng cô nhỏ. Bà Liễu buồn. Lục Huân tựa khuôn mặt nhỏ nhắn vai bà, nhỏ giọng : “Anh thích con.”

Bà Liễu hỏi nhiều.

Bà chỉ vuốt tóc con gái và dịu dàng: “Tiểu Huân của chúng .”

Lục Huân thấp giọng : 'Mẹ cho bố ."

Bà Liễu ừ một tiếng: “Được , sẽ cho bố ! Bố con càng lớn tuổi càng bốc đồng, xắn tay áo lên đánh với khác, còn lịch sự bằng một nửa so với nữa khi ông còn trẻ."

Lục Huân khẽ mỉm .

Cô sinh nhỏ nhắn nhưng khi sẽ lộ chiếc răng đáng yêu, khiến cô trông càng non nớt.

Bà Liễu quyết định ở thành phố B một thời gian.

Sáng sớm hôm , Diệp Bạch lái xe Hummer tới đón bọn họ ăn sáng. Bà Liễu khen: “Chiếc xe ngầu quá.”

Diệp Bạch mời bà phía , tầm . Bà Liễu ghế .

Diệp Bạch tuy tính tình nhưng đại diện, là ngọt, nịnh nọt bà Liễu vui vẻ.

Buổi trưa, chọn ăn trưa tại khách sạn Regent.

Khi xe dừng , Diệp Bạch tháo dây an , : “Ngỗng ở khách sạn Regent là ngon nhất, mua về nhà cũng bằng ăn tại chỗ, lát nữa cô thể nếm thử. "

Bà Liễu vui mừng.

Nói là đưa bà chơi, chủ yếu đưa Lục Huân chơi thư giãn. Nhà hàng ở tầng một của khách sạn.

Cửa kính siêu lớn, bên nhiều chùm đèn thủy tinh, vô cùng sang trọng.

Đã đến giờ ăn trưa, chỗ cũng gần đầy, may mắn là Diệp Bạch đặt chỗ nên luôn tới bàn, Diệp bạch giới thiệu đặc sắc của nhà hàng cho bà Liễu.

Lục Huân theo .

Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu cánh sen, mái tóc dài đen tết .

Hơi lỏng lẻo, làm cho khuôn mặt của cô trông nhỏ hơn. Đột nhiên, giọng của Diệp Bạch ngừng .

Lục Huân ngước mắt lên, đó ánh mắt cứng đờ, thấy "Downey”.

Cậu đang cùng một cặp vợ chồng đáng kính, đối diện là một gia đình ba trồng giàu , trong đó một cô gái trạc tuổi , trẻ trung xinh , khi chất của một phụ nữ mạnh mẽ.

Cậu đang xem mắt..

Vào ngày thứ ba khi họ chia tay, xem mắt.

Hóa những thích cô mà còn bao giờ coi cô là bạn gái của .

Những điều đều quan trọng, quan trọng là bên cạnh , khiến cho Lục Huân sắc mặt tái nhợt.

Những xung quanh ... Những xung quanh là chú Lục và dì Minh Châu.

Lục Huân sắc mặt tái nhợt, môi bắt đầu run rẩy, là Lục Thước, hóa là Lục Thước!

Tất cả chuyện lý giải.

Cuộc gặp gỡ của với cô, việc theo đuổi cô và những lời yêu thương của ban đêm.

Không chỉ giả dối mà còn xen lẫn sự trả thù của .

Người những bao giờ thích cô mà thậm chí trong lòng còn ghét cô.

Toàn Lục Huân thể cử động .

Cảm giác khó chịu lúc thực sự còn tệ hơn cả khi bảo cô biến và đừng bao giờ xuất hiện nữa.

Lục Thước cũng thấy cô.

Cậu bình tĩnh cô, trong mắt chút cảm xúc nào, như thể từng quen cô, như thể những cái ôm mật và nồng nàn trong đêm đó từng tồn tại.

Bầu khí kỳ lạ.

Lục Khiêm cũng nhận gì đó , theo ánh mắt của Lục Thước.

Ông sửng sốt: Đó là Lục Huân.

Đã nhiều năm gặp, ông chỉ thư ký Liễu rằng họ nuôi dạy cô , con bé triển vọng.

Ông bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp cô ở thành phố B.

Bà Liễu cũng tự nhiên, bà ngờ gặp mặt nhà họ Lục, mối quan hệ giữa Lục Huân và nhà họ...

Cuối cùng, Minh Châu cũng thấy họ.

Bà Liễu buộc mỉm : “Là Lục Thước đang chuyện bạn bè mà thôi! Tôi chỉ tình cờ đến gặp Tiểu Huân, mấy ngày nay con bé khó chịu, Diệp Bạch gọi điện cho , lo lắng nến đến đây."

Minh Châu chút giật .

nhớ tới ngày hôm qua thấy cô ở bệnh viện, hỏi: 'Có nghiêm trọng ? Có giúp tìm chuyên gia khám bệnh ?"

Lục Huân gì. Cô dùng hết sức rời mắt khỏi Lục Thước. Cô chỉ lắc đầu.

Thấy cô ít , Minh Châu chút tiếc nuối, Diệp Bạch : "Đây là bạn trai của Tiểu Huân ?"

Bình thường Diệp Bạch chắc chắn sẽ chọc giận Lục Huân. bây giờ, trong trận chiến , tên khốn đó vứt bỏ Lục Huân, lập tức xem mắt ở đây!

Anh mỉm vòng tay qua vai Lục Huân: “ ! Tôi và Tiểu Huân hẹn hò bảy tám năm ! Nếu gì bất ngờ bọn sẽ sớm kết hôn thôi, lúc đó nhất định mời ăn kẹo mừng, còn mời Lục đến uống rượu chung vui.”

Minh Châu từ tới nay luôn ít để ý mấy chuyện nhỏ nhặt. Lục Khiêm thì thật kỹ thanh niên .

Ông cảm thấy lời gì đó đúng!

Chẳng lẽ hai năm nay Lục Thước thật sự mắc một tật , khiến khác thất vọng?

Diệp Bạch xong, cúi đầu Lục Huân, cô ngẩng đầu lên, trong mắt ngấn nước.

Diệp Bạch nghiến răng nghiến lợi: “Đột nhiên nhớ hôm nay dị ứng với vịt! Thực xin thể tiếp đãi!"

Anh lịch sự hỏi bà Liễu.

Bà Liễu cảm thấy khó chịu nên đương nhiên cũng đồng ý, ba nhanh chóng rời .

Từ đầu đến cuối, Diệp Bạch vẫn ôm lấy vai Lục Huân. Nửa ôm, nửa

Bởi vì chỉ cần buông một chút, Lục Huân gần như sẽ ngã xuống, nhưng cô vẫn cố nhịn để tránh làm hổ mặt nhà họ Lục, để mặt.

Cô tuyệt vọng duy trì chút thể diện cuối cùng của .... Trong nhà hàng.

Lục Thước vẫn theo Lục Huân dần biến mất trong tầm mắt của . Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trong ánh mắt cô.

Dường như khắc sâu trong đầu . Không thể xóa nhòa!

Những lời bố nhà họ Tư , gần như lọt tai .

Cuối cùng, Lục Khiêm nhịn lên tiếng: “Lục Thước, con thiết bạn trai của Tiểu Huân ?”

Lục Thước hiểu rõ ý của ông, thản nhiên trả lời: “Chỉ thôi!”

Lục Khiêm hỏi thêm.

Bố hai bên hỏi han , cuối cùng vẫn hỏi ý kiến của bọn trẻ, Tư An Nhiên thẳng thắn thế nào cũng , khi hỏi đến Lục Thước, khựng một chút.

Nhà họ Lục và ông bà Tư đều .

Lục Thước nâng ly, nhẹ nhàng nhấp một hớp rượu, điềm tĩnh : “Ấn tượng của về cô Tư .”

Cô Tư...

Tư An Nhiên nhạt.

Lục Thước lấy danh , dáng vẻ lễ độ: “Đột nhiên nhớ ở công ty vẫn còn một việc nữa, bác trai bác gái cứ từ từ dùng bữa, cháu xử lý công việc một chút.”

Sắc mặt của Lục Khiêm và Minh Châu lập tức .

Không là đến xem mắt , là ở cũng , ném mỗi cái danh , hơn nữa bữa cơm còn ăn một nửa, kiểu gì cũng là dáng vẻ thành ý.

Ông bà Tư hài lòng, định kéo con gái nhà về.

Thế nhưng Tư An nhiên nhẹ: “Sự nghiệp đương nhiên quan trọng hơn!”

thoải mái nhận tấm danh .

Lục Thước khẽ gật đầu với cô một cái, đó rời .

Đợi rời xong, Lục Khiêm tự nhiên giải thích với đối phương: “Thằng nhóc quả thực là một nghiện công việc, để An Nhiên ấm ức , về nhà chúng sẽ phê bình thằng bé!”

Sắc mặt của ông bà Tư cũng hơn một chút.

Con gái nhà rõ ràng thích , lúc thể đến cùng , vì chỉ thể thuận theo lời Lục Khiêm khen Lục Thước một trận, cuối cùng còn : "Riêng điểm cũng giống An Nhiên, trẻ tuổi mà, vẫn cần chủ đề chung mới ."

Lục Khiêm vội vàng rót cho đối phương. Bố hai bên trò chuyện với vui vẻ. Bên , Diệp Bạch Lục Huân khó chịu.

Bữa cơm thể nuốt trôi nổi, vì khi lên xe liền chủ động : "Hay là chúng về nhà tự nấu ăn nhé? Anh thấy đồ ăn bên ngoài nhiều dầu mỡ lầm!"

Thật tán thành.

Diệp Bạch khởi động xe, lái xe về biệt thự của .

Khi xuống xe, định bế Lục Huân xuống, nhưng Lục Huân sợ bà Liễu nhận , cô nhẹ nhàng lắc đầu.

Thế nhưng là một , thể cảm nhận gì? Lục Huân cô thích một đàn ông. Người đàn ông thích cô...

Vừa Lục Thước ở gần đó, đàn ông , sẽ Lục Thước đó chứ!?

Đầu bà Liễu đau đớn cuồng một trận, cảm giác huyết áp tăng lên vùn vụt, đều thoải mái.

Trời ơi!

Không hai đứa trẻ thực sự ở bên chứ?

Mặc dù bà Liễu chỉ suy đoán, nhưng bà cố gắng kiềm chế chỉ giữ nó trong lòng, làm như chuyện gì đỡ Lục Huân lên phòng dành cho khách tầng, đợi cô năm xuống xong mới xuống bếp tìm Diệp Bạch.

Diệp Bạch đang chuẩn nguyên liệu nấu ăn.

Nghe thấy tiếng bước chân, dừng một chút, nhưng đầu .

Bà Liễu tới giúp đỡ, cố gắng hỏi thật nhẹ nhàng: “Cái đó, Diệp Bạch , cháu và Tiểu Huân thiết như , chắc cháu cũng bạn trai hồi quen con bé nhỉ? Cậu thế nào thế?”

Diệp Bạch giấu bà.

Thế nhưng bây giờ rõ ràng là bà Liễu đoán , giấu diếm cũng ý nghĩa gì, vì bèn thẳng.

Anh đến gần bà, thấp giọng : “Cô cũng thấy mà, hôm nay ở gần chúng .”

Một cơn choáng đầu hoa mắt ập đến với bà Liễu.

Bà bám bệ bếp một hồi lâu mới miễn cưỡng định cơ thể, đến nỗi ngã quỵ xuống.

Một lúc lâu , bà mới cúi đầu : “ với quan hệ giữa hai gia đình, Tiểu Huân thể yêu đương với Lục Thước , con bé một đứa trẻ dễ rung động, mặc dù bình thường con bé chuyện nhiều, thế nhưng con bé vẫn bảo vệ bản .” Diệp Bạch một tiếng mỉa mai.

Giọng điệu của rõ ràng chút đè nén: “Bởi vì yêu đương với cô là “Downey”, Lục Thước! Nếu là Lục Thước, cô tuyệt đối sẽ bắt đầu với ! Tên họ Lục tiếp cận cô , đùa giỡn cô ... Rất xin cô, cháu nhất định như , đây là sự thật.”

Bà Liễu đau lòng tới cực điểm.

Lục Thước và Tiểu Huân, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt.

Một mà bà dõi theo suốt quá trình trưởng thành, còn lớn lên bên cạnh bà.

Làm thế nào thì bà cũng thể nghĩ Lục Thước thể làm như , thì hai nhà gặp mặt làm đây?

Diệp Bạch dứt khoát hết tất cả. “Họ sống chung với ba tháng!”

mà cô yên tâm, mang thai, phá thai, chia tay triệt để.” Bà Liễu cần thời gian để tiêu hóa.

Bà trầm mặc ngoài, trong sân nhỏ, con Labrador gần ngửi ngửi tay bà.

Bà Liễu xoa xoa đầu nó.

Trong một thoáng, bà ngẩng đầu lên, che giọt nước mắt rơi xuống.

Bên ngoài biệt thự,

Một chiếc xe màu đen dừng , là Lục Thước.

Lục Thước mở cửa xuống xe, đúng lúc đối diện với tâm mắt của bà Liễu, cả hai đều mất tự nhiên, thế nhưng cuối cùng Lục Thước vẫn bước đến của lớn, nhẹ nhàng gõ cửa.

Bà Liễu lau nước mắt.

Bà chậm rãi dậy, mở cửa, ngoài đóng cửa . “Liễu...”

Lục Thước còn dứt tiếng gọi, bà Liễu cho một cái tát. Vẻ ngoài của Lục Thước nhã nhặn, gương mặt trắng nõn, khi tát một cái liền đỏ bừng lên, vẻ nhếch nhác, thế nhưng cũng trốn, im chịu đựng.

Bà Liễu đành lòng , cứng nhắc mặt sang chỗ khác, một lát bà mới cố kìm nén cảm xúc, : “Lục Thước, Tiểu Huân vốn trầm cảm nhẹ, thứ lừa gạt tình cảm của con bé, mà dồn con bé tới bước đường cùng! Phải, yêu đương với con bé một thời gian thể phủi m.ô.n.g chạy mất, nhưng Tiểu Huân làm bây giờ? Với một cô gái khả năng thừa nhận cứng nhắc như con bé, con bé cần bao lâu mới thể vượt qua ? , là của con bé , thế nhưng những đau khổ mà đây con bé từng chịu đựng vẫn đủ nhiều ? Cậu thấy con bé, chúng cũng

lôi con bé múa may mặt , thế nhưng làm chuyện gì?”

Lục Thước nhẹ nhàng sờ lên mặt .

Cậu hướng mắt về phía biệt thự, nhẹ giọng : “Cháu gặp cô .”

Trong chuyện , bà Liễu cực kỳ kiên quyết, bà : “Tôi Diệp Bạch hai chia tay! Nếu chia tay thì cần thêm gì nữa, cũng xem mắt ? Hơn nữa...” Ánh mắt bà Liễu sáng rực.

Lục Thước, nhẹ nhàng: “Cho dù thực sự động lòng, thế nhưng bản cũng rõ, bố sẽ đồng ý cho con bé cửa. Tôi nghĩ, trong lòng , Tiểu Huân vẫn quan trọng đến mức đó, nên cũng đừng làm lỡ khác, làm lỡ cả chính . Tôi thấy cô Tư mà hôm nay xem mắt cũng , cũng là một phụ nữ mạnh mẽ. Lục Thước, cứ !”

Bà Liễu xong, trong lòng cũng thấy khó chịu.

Không theo con gái, con bé như ý, nhưng mà... nhưng mà nếu thực sự ở bên , đứa trẻ sẽ chịu bao nhiêu đau khổ?

thể nhận rõ ràng.

Nếu Lục Thước thật sự thích con bé, sẽ chia tay, sẽ xem mắt.

Bà Liễu xoay mở cửa, Lục Thước ở phía giữ tay bà . “Cháu gặp cô .”

Bà Liễu nhẹ nhàng lắc đầu: “Cắt đứt sạch sẽ ! Đối với chúng đều !”

Bà đẩy cửa nhà, Lục Thước vẫn im tại chỗ. Cậu thấy m.ô.n.g lung.

Cậu tại khi phận bại lộ, vẫn kiên trì gặp mặt một , là giải thích , an ủi cô một chút, ý nghĩa gì chứ?

Lục Thước bao giờ làm chuyện vô nghĩa. Thế nhưng làm.

Cậu rõ làm thể phá hỏng buổi xem mắt , nhưng vẫn rời khỏi đó để đến đây.

Chỉ vì gặp cô. Trên tầng hai, Lục Huân cửa sổ.

thấy Lục Thước, cũng thấy bà Liễu cho một cái tát, và cả những tranh chấp đó.

xuống tầng.

Biết sự thật, cô chắc chắn vô cùng đau khổ.

Giống như tát mấy cái lên mặt, nhục nhã khó thể chịu đựng. Thế nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục, dù cô khó chịu tới mức nào thì đó cũng là chuyện của chính cô.

Lục Thước đang trả thù cô.

Cuối cùng thì vẫn tìm một cô gái môn đăng hộ đối, kết hôn sinh con.

Tư An Nhiên, đặt thiết kế của cô. Hóa là cô !

Hắn là cô cũng thích Lục Thước nhỉ? Hai họ xứng đôi... Lục Huân cô, cũng chẳng gì để buông tay buông tay, từ đầu tới cuối chỉ trả thù, cùng lắm thì thấy thú vị mà thôi.

Dây dưa thêm nữa cũng ý nghĩa gì ? Lục Huân buông rèm.

đến bên cạnh bàn, bốc thuốc bỏ miệng, trong phòng ngủ nước, cô cứ như mà nuốt thuốc xuống.

Càng đắng, càng thể nhắc nhở chính , Đến lúc cần tỉnh táo . Không nên dây dưa với Lục Thước nữa.

Thế nhưng, cô vẫn đau khổ rơi nước mắt, cảm giác nhục nhã lẽ sẽ đeo bám cô nhiều năm nữa.

cô sẽ quên .

Chuông điện thoại vang lên, là lạ, cô một lúc lâu mới nhớ , đây là điện thoại của Lục Thước...

 

Loading...