Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1330 - 1339: Đúng là rất mệt

Cập nhật lúc: 2025-10-06 14:29:20
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Thước qua loa: "Chỉ là mới bắt đầu thôi."

Cúp máy xong, Thư ký Phương đến mặt báo cáo: "Tổng giám đốc Lục, nên xã giao đều xã giao hết , bận rộn cả ngày cũng nên về nhà nghỉ ngơi một chút."

Quả thật Lục Thước mệt mỏi rã rời.

Cậu đưa cái ly rượu vang cho Thư ký Phương, luồn ngón tay trong nút thắt cà vạt kéo giãn .

" mệt."

"Thông báo với lãnh đạo cũ của Lâm thị chín giờ sáng mai họp." Lục Thước dặn dò.

Một chiếc xe Rolls Royce màu đen đậu bên khách sạn, tài xế Tiểu Triệu đợi sẵn bên trong xe.

Anh cung kính mở cửa xe khi thấy Lục Thước đến. Lục Thước bên trong xe.

Thư ký Phương khom lời tạm biệt với : "Tổng giám đốc Lục, ngủ ngon."

Lục Thước gật đầu.

Cậu đột nhiên nhớ đến một chuyện, sáng sớm nay hứa với Lục Huân sẽ về làm cơm tối cho cô , nhưng bây giờ mười giờ ...

Cậu ngửi mùi nước hoa .

Thế nên cởi chiếc áo vest bên ngoài và ném cho Thư ký Phương: "Giúp đem giặt sạch ."

Thư ký Phương khá sửng sốt.

Tài xe đóng cửa xe, chiếc RV màu đen chầm chậm rời khỏi cổng khách sạn.

Tiểu Triệu lái một lúc thì sếp dặn dò: 'Dừng giao lộ ở phía một lúc, mua một bát hoành thánh ở cửa tiệm cháo họ Ngô."

Tiểu Triệu là bên cạnh của , sự tồn tại của Lục Huân. Anh : 'Chắc chắn đây là món mà cô Lục thích ăn.” Lục Thước trả lời.

Bên trong chiếc xe sang trọng tối tăm, lặng lẽ đấy suy nghĩ về mối quan hệ giữa Lục Huân và .

Bọn họ tình cờ gặp ở nước ngoài. đó là nghĩ đủ cách để tấn công.

Cậu tất cả về Lục Huân, thêm đó là bề ngoài cùng với bản lĩnh của nên cô gái dễ như trở bàn tay dường như đầu tư quá nhiều.

Ngọn đèn hoa mờ ảo.

Lục Thước khỏi nhớ đến cuộc điện thoại của bố , liên quan đến chuyện hôn sự của với con gái nhà họ Tư, thứ bảy gặp mặt, lẽ là một đối tượng thể hợp tác.

Vậy còn Lục Huân càng nên buông tay.

Cậu định nuôi nhân tình khi kết hôn, hơn nữa, mặc dù và Lục Huân ở bên , nhưng bao giờ nghĩ đến việc lâu dài với cô , ít nhất là khi bắt đầu Lục Huân nếm trải sự cay đắng của tình cảm.

Lục Thước khẽ nhắm mắt .

Cậu nghĩ, nếu như lúc dứt , lẽ ít nhất trong một năm tiếp theo, Lục Huân sẽ trải qua trong nước mắt, cô là con mỏng manh, một khi ức h.i.ế.p sẽ ngay.

Thế mà khi nghĩ đến đây thì tâm tư bấn loạn. Nửa giờ , xe dừng bên lầu căn hộ.

Tiểu Triệu nhiều lời: “Tổng giám đốc Lục, thật biệt thự của gần công ty, hà cớ gì đường vòng."

Lục Huân nhắc hộp cơm liếc . Tiểu Triệu bỗng dám lên tiếng.

Lục Thước bước thẳng bên trong thang máy, thứ tự trong thang máy sáng lên từng tầng, vuốt trán suy nghĩ, làm thể để cô ở trong biệt thự , đó là căn nhà mà bố từng ở, để cho Lục Huân ở đây.

Bọn họ thể lâu dài, cũng tương lai. Cánh cửa mở , trong nhà tối om.

Lục Thước bật đèn đặt đồ xuống, thẳng phòng làm việc phía bắc.

Quả nhiên, Lục Huân đang ở đó...

Căn phòng nhỏ bé chỉ mở một ngọn đèn bàn. Cô đang vẽ thiết kế.

Trên vẫn mặc chiếc áo đó của , chỉ mặc thêm một chiếc váy ngắn.

Lục Thước nhưng cô vẫn .

Lục Thước tiến gần khẽ sờ chân cô cau mày: 'Lạnh như thế mặc thêm ?"

Lục Huân giật .

Bản nháp tay rung lệch một bên, cô chằm hồi lâu mới lẩm bẩm: "Đều tại ."

"Tại ?" Lục Thước ôm cô từ phía , và cứ như bế cô thẳng bên ngoài.

Vừa xoa bụng cô . Bằng phẳng nuột.

"Bữa sáng bữa trưa gì đều cũng ăn ? Em đồ ngốc ?" Cậu giận.

Lục Huân sợ giận thật. Nên cô vội vàng ôm lấy cổ của khẽ : "Em ăn sáng ." Lục Thước vui .

Cậu là một đàn ông tính khí , nhưng hai sống với thì cô cũng xem như là quan tâm

Cậu đặt cô xuống ghế sofa, mang thảm len đến. Lục Huân : "Áo khoác của ?"

Lục Thước: "..."

hề lúng túng, với tài ăn giỏi ứng biến của , đối phó với cô gái chút tự kỷ dễ như bỡn, quả nhiên chỉ vài câu thôi xong xuôi .

Cậu bếp nấu hoành thánh cho cô .

Thật Lục Huân chuồn để tiếp tục vẽ bản thảo của , nhưng cô cũng rằng giận, nên cô quấn lấy chăn len nhón bước bếp.

Lục Thước đang nấu hoành thánh.

Chỉ là bóng lưng mặc áo sơ mi khá dễ , cộng thêm khí chất trời sinh, dễ khiến phụ nữ rung động

Lục Huân khẽ ôm eo của .

Hiếm khi cô cả gan sờ bụng , Lục Huân dịu dàng : "Anh ăn ?”

Giọng điệu của Lục Thước vui lắm: 'Ăn ."

Đằng im lặng một lúc mới khẽ: "Anh sẽ về sớm mà.” Lục Thước tắt lửa. Cậu ngừng một lúc lưng .

Dưới ánh đèn, khuôn mặt trẻ tuổi hào của , nhưng thứ gì đó mà cô thể thấu .

thích , cực kỳ thích .

bao giờ đưa cô về nhà, cũng bao giờ tình hình cụ thể trong nhà, cô cũng... dám hỏi.

Lục Thước chăm chú khuôn mặt nhỏ xinh , trầm giọng hỏi: "Nếu như về thì em cũng sẽ nhịn đói ? Giả sử bao giờ thì em cũng mãi nhịn đói ?"

Lục Huân vô duyên vô cớ nổi nóng. Từ đến nay như

ngước đầu lên , trong đôi mắt ngắn lệ, một lúc lâu mới ép trở khẽ một câu: "Anh sẽ .”

Ngay lúc đó, biểu cảm của Lục Thước trở nên khá kỳ lạ. thời gian nghiên cứu sâu.

Bởi vì bóp chặt lấy cằm cô và cúi đầu hôn cô mãnh liệt, một tay nhấc lên bế cô quầy bếp....

Tấm thảm lông dê lột .

Cô gái chỉ mặc áo sơ mi nam màu đen, cả đều mềm mại. Lục Thước ôm lấy cô, hôn mạnh xuống!

Một phương trời đất, hai thể trẻ tuổi, điên đảo đêm nay khi nào.

Tất cả kết thúc, ở trong phòng ngủ. Sâu kín âm thầm.

Thật Lục Huân sợ những nơi bóng tối, đặc biệt là gian kín, vì nó sẽ làm cô cảm thấy thoải mái.

Khi còn nhỏ, bảo mẫu ngại cô làm gánh nặng nên nhốt cô trong phòng chứa đồ, còn thì đánh bài.

Chờ khi bà trở thì quên mất Lục Huân .

Lục Huân ở nơi tối tăm ẩm ướt, chịu đựng bốn mươi tám tiếng đồng hồ.

Khi phát hiện, gần như cô mất nước.

Cô sợ tối, chỉ là bây giờ cô ở bên cạnh nên cần sợ hãi nữa. Làm xong chuyện đó, cô cảm giác thoải mái, tắm rửa một cái, nhưng đàn ông hai mươi sáu tuổi huyết khí phương cương nhu cầu tràn đầy, cô động một chút đè ở ...

Lục Huân khẽ nhắm mắt .

, vuốt ve khuôn mặt tuấn của , khàn giọng gọi tên .

Lục Thước xong thì hoảng hốt một trận.

Trong nháy mắt cúi đầu hôn cô, cô gọi là Lục Thước, tên là Lục Thước. Có điều làm , chỉ xâm chiếm phụ nữ trong lồng n.g.ự.c càng sâu hơn, phát tiết hết tất cả cảm xúc nên lời trong chuyện .

Cạch một tiếng, đèn sáng!

Lục Thước phòng tắm tắm rửa, khi trở nhẹ nhàng khoan khoái cả , từ cuối giường nhặt lên quần dài lúc cởi , lấy từ bên trong một cái hộp nhung tơ, cầm cọ cọ chóp mũi nhỏ của Lục Huân.

“Cho em ?”

Lục Huân quấn khăn trải giường quỳ gối giường, khuôn mặt mang theo một chút hồng nhuận khi tình sự qua , vui vẻ hỏi.

Tim cô đập thình thịch.

Hôm qua là sinh nhật cô . Có thể là nhẫn ? Lục Thước , âm thanh nghẹn ngào ôn nhu: “Mở xem.”

Vốn là nên tặng tối hôm qua, nhưng là tối hôm qua bọn họ làm gấp quá, cả một buổi tối hề lấy .

Hôm nay đưa, dù tâm tình cũng giống ! Lục Huân , đó thì cúi đầu, gần như là thành kính mở hộp . Bên trong là một sợi dây chuyền.

Viên kim cương màu hồng hai carat, những viên kim cương vỡ xung quanh thiết kế theo hình cánh.

Cảm giác thiếu nữ!

Lục Huân chút ngạc nhiên, nhưng đồng thời loáng thoáng cảm thấy mất mát, điều cô là một cô gái dễ thỏa mãn, nhanh khoa tay múa chân , hỏi : “Có ?” Xương quai xanh của cô tinh tế, làn da trắng nõn.

Đôi mắt Lục Thước chằm chằm một hồi lâu, âm thanh còn khàn hơn cả nãy.

“Đẹp!” Lục Huân để đeo lên giúp , bỗng nhiên Lục Thước thấy phiền muộn, cầm một hộp t.h.u.ố.c lá từ tủ đầu giường, rút một điếu châm lên, đeo dây chuyền cho cô cô vui: “Em sợ làm em bỏng!”

Lục Thước dùng sức hít một . Dập tắt điếu thuốc.

Ánh mắt thật sâu, cô trong chốc lát : “Anh nấu thêm cho em chút gì đó! Em đói bụng ?”

Vẫn là nhịn mà xoa mái tóc dài của cô. Chất tóc Lục Huân đặc biệt , đen mà mảnh, mềm mại xõa vai. Mỗi làm với cô, mái tóc trải ở giữa gối trắng như tuyết, cực kì đánh sâu thị giác.

Lục Huân vô cùng ỷ .

Sau khi rời , Lục Huân mặc áo sơ mi của lên, chạy đến toilet tự đeo viên kim cương màu hồng . Đồ tặng, cô đều vô cùng thích.

Bên ngoài, Lục Thước hỏi cô ăn cái gì, lúc cô mới phát hiện đang đói bụng.

Bụng nhỏ xẹp lép, mỗi vuốt đều chỗ đó của cô quá mỏng. Mặt Lục Huân đỏ bừng cả lên.

Cô lấy nước lạnh vỗ vỗ mặt ăn cơm, mặc dù động cơ của Lục Thước thuần khiết nhưng bình thường đối xử với cô , cô chăm sóc bản , khi đến đây cũng gần như cưng chiều cô.

Nếu ở đây, đều là nấu cơm.

Cậu ở đây, cũng sẽ làm nhiều hơn chút đặt trong tủ lạnh, cô đói bụng thì hâm nóng một chút là thể ăn .

Cho dù như , cô vẫn gầy đến bốn mươi lăm cân, ôm mà nhẹ mềm.

Lục Huân ở phòng ăn, cái miệng nhỏ ăn cơm.

Lục Thước cửa sổ sát đất, lẳng lặng hút thuốc, rõ ràng nhiều văn kiện cần xem như , nhưng gợi lên nổi một chút hứng thú nào.

Cứ lơ đãng về phía Lục Huân.

Ánh mắt Lục Thước thâm sâu, cúi đầu phủi tàn thuốc, trong lòng càng phiền muộn.

Cách thứ bảy chỉ còn ba ngày nữa!

Trong vòng ba ngày , cần chia tay với Lục Huân.

Chia tay, thật bọn họ gọi chia tay, hẳn là ... Đơn phương vứt bỏ !

Tính kế cô, làm cho cô yêu , làm cô ỷ . Sau đó hung hăng vứt bỏ!

Đây là kế hoạch mỹ của , thực hiện dễ như trở bàn tay , chỉ là khi sắp kết thúc nhấm nháp bất kì niềm vui sướng nào, cũng khoái cảm trả thù.

Có bước nào sai lầm ?

Bởi vì cô ngoan, hoặc là cùng cô phát sinh quan hệ, cảm giác quả thật tồi?

Lục Thước thấy mờ mịt.

trời sinh tính tình kiêu ngạo, suy nghĩ sâu xa, chỉ làm việc theo kế hoạch của thôi.

Nếu chuyện tách là kế hoạch định từ , chấp hành chứ?

Lục Thước mở miệng, nhưng định lên tiếng chuyện thì thấy cô ngốc đang ôm bát, vô cùng thỏa mãn: “Anh nấu mì ăn ngon thật đó! Đã lâu em ăn mì sinh nhật .” Trong lòng Lục Thước gấp gáp.

Lục Huân ôm chén phòng bếp, một lát truyền đến âm thanh rửa chén.

Lục Thước nghĩ, chờ cô rửa bát xong tiếp. Bỗng tiếng bát vỡ vụn và tiếng xuýt xoa vang lên! Cậu dập tắt thuốc lá, bước nhanh phòng bếp thì thấy cô đang ở chỗ đó, chân là mảnh chén nhỏ, bắp chân trắng nõn của cô chảy xuống dòng m.á.u đỏ thẫm.

Lục Thước thấp giọng mắng: “Em ngốc , tránh .’’ Tuy ngoài miệng hung dữ, nhưng dịu dàng bế cô gái nhỏ lên, phóng tới ghế sô pha trong phòng khách.

Khi giúp cô xử lý miệng vết thương, cô rúc lòng kêu đau. Lục Thước cúi đầu cô.

Thật nhỏ nhắn! Không còn lớn hơn một tuổi. Hơn nữa còn .

Từ Lục Thước thích là như thế nào, nhưng khi ở chung với cô, nghĩ kiểu hình thích là một cô gái thích lời , còn ngoan ngoãn.

Băng bó xong, cô, lời nuốt xuống. Thôi, cô thương .

Sáng mai , sáng mai sẽ chia tay với cô !

Lúc Lục Thước phòng bếp thu dọn, Lục Huân chạy đến phòng làm việc nhỏ, cô còn chút đồ vẽ xong.

Lục Thước thu dọn xong, thấy cô trong phòng ngủ. Vậy nên đến cửa phòng làm việc.

Lục Huân đang chuyên chú vẽ, ánh đèn bàn chiếu góc nghiêng của cô vô cùng mỹ, đặc biệt là cái mũi cao thẳng của cô, còn mang theo một chút bướu lạc đà, càng lộ khuôn mặt tinh xảo hài hòa.

Lục Thước lẳng lặng ngắm cô.

Thật nếu vứt bỏ tật thể tự gánh vác cuộc sống của cô thì cô là một cô gái ưu tú, ở phương diện thiết kế cô cực kỳ thiên phú, tác phẩm đoạt giải năm đó đời làm cả thế giới thán phục.

Được mua .

Ba năm , dùng ba triệu để mua tác phẩm đầu tay của cô. Đương nhiên, đêm đầu tiên của Lục Huân cũng là của .

Lục Thước phòng, cô trải bản thiết kế giấy , tùy ý hỏi: “Khách hàng vội lắm ?”

Lục Huân ngẩng đầu. Cô chỉ nhẹ giọng : “Thật cũng ! Em Tiếu vị khách còn đính hôn, nhưng cô chuẩn !... Ừm, còn là danh viện nổi tiếng trong thành phố, thương trường hẳn là , tên là Tư An Nhiên.”

Tư An Nhiên, cô cả nhà họ Tư?

Lục Thước hiểu vì lúc đó m.á.u của gần như đông cứng.

Cậu và Tư An Nhiên bao giờ gặp mặt.

các tạp chí và báo chí dù cũng từng thấy ảnh chụp, cũng xa lạ gì với vị nữ cường nhân .

Chỉ là cô đặt váy cưới ở chỗ Lục Huân! Lục Huân cũng .

Cô giống như nhiều đây, im lặng vẽ đồ họa váy cưới, dùng trái tim gần như thành kính.

Lục Thước bỗng nhiên chịu nổi nữa. Cậu bỗng dưng khỏi phòng làm việc, đến cửa sổ sát đất bên ngoài. Bầu trời đầy . Dưới chân là ánh đèn neon của thành thị, đang ngắm phong cảnh đẽ nhất.

Chỉ là rằng, và Lục Huân tương lai. Nếu như cuộc điện thoại của bố đến muộn hơn một chút, nghĩ lẽ sẽ tiếp tục tham luyến loại cảm giác , sẽ hưởng thụ thêm một quãng thời gian nữa.

hiện tại, bọn họ cần kết thúc .

Lúc Lục Huân khỏi phòng làm việc qua một giờ sáng. Khi cô làm việc chính là như , thường sẽ quên cả giờ giấc!

Ánh sáng trong phòng khách mờ ảo, nhưng cô vẫn liếc mắt một cái là thể thấy đang sô pha, cô chột : “Anh còn ngủ ?”

Sau đó thói quen ôm qua. Đêm thu, trời se lạnh.

luôn ấm áp, cô thích nhất là đặt chân nhỏ ở trong n.g.ự.c .

Ánh đèn sáng lên.

Dưới ánh đèn thủy tinh, khuôn mặt Lục Thước rõ sáng tối. Bình thường Lục Huân nắm bắt , hiện tại càng rõ.

do dự.

Trên bàn trả mặt Lục Thước, mấy tờ giấy mỏng đặt đó. Một phần là hợp đồng chuyển nhượng của căn chung cư .

Còn một tấm chi phiếu trị giá năm triệu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1330-1339-dung-la-rat-met.html.]

Lục Huân đến gần, cũng rốt cuộc thấy rõ, cô khom lưng nhặt lên lẳng lặng xem, đó đôi mắt nổi lên một tầng nước, cô nhẹ: “Hôm nay ngày cá tháng tư, hôm nay là sinh nhật em.”

“Tôi !”

Lục Thước tận lực bình tĩnh .

Anh đổi quần áo, áo sơ mi phẳng phiu, quần tây là thẳng thớm. Khuỷu tay chống đầu gối, chất vải cắt may khéo léo phác họa dáng vô cùng của , mỹ giống như nam thần từ trong truyện tranh .

Lục Huân ngơ ngác .

làm sai điều gì, rõ ràng đó ôm cô nhiều ... Là bởi vì cô vụng về đánh vỡ một cái bát, là bởi vì cô ở cùng , tự làm việc?

Lục Thước đoán cô đang suy nghĩ điều gì.

Giọng nhàn nhạt: “Dễ tụ dễ tán ! Cái là cho em!” Nói xong, ý rời .

Lục Huân chịu.

Tính cách của cô nhát gan như , thế mà vẫn ôm lấy từ phía , cô dán khuôn mặt nhỏ lưng , lấy hết dũng khí nhẹ giọng : “Em tách với , em ở bên .” Trái tim của Lục Thước chợt rung động một chút.

Cậu cúi đầu tay cô, nó ôm lấy chặt như .

Ngón tay trắng mịn, dùng sức xoắn cùng một chỗ, đỏ một mảnh. Một lúc lâu , mới khàn giọng : “Được , buông ! Tôi kết thúc!”

Nói xong nhẫn tâm kéo ngón tay cô . Cửa mở , rầm một tiếng đóng .

Khi một trong thang máy, khuôn mặt nhã nhặn tuấn của Lục Thước một chút biểu tình, nghĩ mục đích của đạt , chỉ tốn một chút thời gian và tiền tài đùa bỡn một cô gái nhỏ.

Hẳn là cô sẽ !

Giống như năm đó, giống như vứt bỏ năm đó . Cậu nên vui vẻ.

Chỉ là khi nghĩ đến chuyện cô sẽ , trong lòng như gì đó nghẹn , thậm chí, thậm chí còn trở về ôm cô một cái, với cô rằng đây là ngày cá tháng tư thuộc về bọn họ.

Có điều lý trí cho phép làm như . Cậu và cô, vĩnh viễn khả năng!

Dừng ở đây thôi!

Về , bọn họ tự cuộc sống riêng của , liên quan gì đến nữa.

Tầng một chung cư.

Nửa đêm Tiểu Triệu nhận điện thoại, mơ mơ màng màng tới đón , giám đốc Lục làm cái quỷ gì mà cãi với cô Lục hơn nửa đêm thế ? Chỉ là con đáng thương cũng dám đuổi giám đốc Lục rời !

Tiểu Lục dám hỏi.

Anh mở cửa xe , Lục Thước thấp trong xe. Đang đóng cửa thì ở sảnh lớn ở tầng một của tòa chung cư bỗng một bóng mảnh khảnh chạy , đó thậm chí còn kịp mang giày, cứ như nghiêng ngả lảo đảo chạy tới.

đang , cả mặt đều là nước mắt.

từng chuyện tình cảm, lúc Lục Thước với cô cô vẫn mơ hồ, đợi đến khi rời khỏi cô mới thật sự cần cô nữa, sẽ trở về nữa.

Sẽ ôm cô.

Sẽ nấu cơm cho cô ăn nữa!

Lại càng , đột nhiên lấy một cái hộp nhung, khi mở là nhẫn cầu hôn mà cô chờ đợi!

Lục Huân rơi lệ, nhưng cô thành tiếng, cô mặt biểu hiện giống như một đứa trẻ lóc om sòm, cô , chỉ thì thào : “Đừng !”

Gió đêm, lạnh như nước.

Đèn đường chiếu nửa bên sườn mặt của Lục Thước, nhưng thấy.

Cậu lẳng lặng chăm chú Lục Huân. Lần đầu tiên, cô để chân trần đường mà đau lòng bế cô lên, lúc thậm chí chân cô chảy máu, là vì chạy nhiều nên miệng vết thương nứt .

Tiểu Triệu làm , kêu lên một tiếng: “Cô Lục.'’

Lục Huân cứ như thấy, cô vẫn cố chấp chằm chằm Lục Thước.

Cô mơ hồ đoán , bao giờ lâu dài với , bởi vì những đồ vật thuộc về ở trong chung cư thật sự ít ít, chỉ mấy bộ quần áo theo mùa, ngoài đồ gì quan trọng cả. Căn chung cư hẳn là mua để nuôi cô!

Cậu từng nghĩ tới sẽ sống lâu dài với cô, cũng nghĩ tới tương lai gì với cô cả.

Cậu chỉ là thích cơ thể của cô mà thôi. Hiện tại đại khái là chán . Cái gì cô cũng đoán , chỉ là cô tin tưởng, cô chính miệng ... Như cô mới nguyện ý hết hy vọng. Lục Thước cô, cổ họng căng thẳng.

Rốt cuộc cũng bước xuống xe.

Cơ thể Lục Huân run nhè nhẹ.

Lục Thước cao, cao 1m86, mà Lục Huân chỉ 1m60.

Mỗi một khi ôm cô, giống như đang ôm một đứa nhỏ , trong nhà bọn họ nào nhỏ xinh như cô, đến cả Lục U cũng cao tới 1m64.

Lục Thước quan sát cô, lúc lâu mới lạnh giọng : “Trở về !” Lục Huân động đậy.

Bỗng nhiên đề cao giọng, gần như là thô bạo: “Đi ! Tôi bao giờ thích cô cả!”

Cô như dọa .

Nước mắt giống như dây chuyền đứt , từng giọt từng giọt rơi xuống, nhưng gì cô cũng phát âm thanh, giống như là đó ngược đãi nhiều , chỉ nhẫn nại. Trong hai hàng nước mắt mơ hồ.

Cô ngước mắt đàn ông mặt, cho dù trong cơn thịnh nộ cũng chói mắt vô cùng.

Lục Huân hoảng hốt nở nụ . , như , làm thể thích cô chứ?

Từ tới nay ai cần cô cả, ngoại trừ bố Liễu và Liễu , còn ai cần cô nữa!

Cô dịch đôi chân lạnh lẽo, hơn nửa ngày mới thốt mấy chữ: “Em cần nhà và tiền của .”

“Tùy cô." Giọng của Lục Thước lạnh băng, đó liền kéo cửa xe lên xe. Tiểu Triệu run rẩy bước lên xe theo.

Khi xe khởi động, Lục Huân di chuyển sang bên cạnh, nhưng đó bất động tại chỗ.

Cô lẳng lặng đó, lẳng lặng chiếc xe màu đen chậm rãi qua bên , chậm rãi rời khỏi tầm mắt, chậm rãi bước khỏi sinh mệnh của cô....

Như .

Chưa bao giờ ngoại lệ.

Những gì cô , những gì cô trân trọng, những gì cô khao khát. Cô từng nào...

Một cũng , dù chỉ là một , cũng ! Bên trong một chiếc Rolls Royce màu đen.

Tài xế Triệu im lặng lái xe, dám một lời, mặc dù cảm thấy cô Lục trông thật đáng thương.

Lục Thước ở ghế .

Ánh sáng trong xe khá mờ, chỉ ánh đèn neon từ bên ngoài thỉnh thoảng chiếu qua cửa sổ xe, loáng thoáng thấy bên trong xe.

Vẻ mặt Lục Thước khó coi.

Từ đầu đến cuối, đều thể thấy bóng dáng Lục Huân qua gương chiếu hậu.

Hình bóng nhỏ dần, Bị bỏ tại chỗ!

chân trần trong đêm tối, trông nhỏ bé và cô độc, nếu đây chỉ vì cô lời mà khiến bản lạnh thì sẽ đau lòng, nhưng giờ đây nhẫn tâm bỏ rơi cô.

Chắc cô đang ...

Có lẽ cô vẫn đang tự hỏi làm gì sai, cô khiến tức giận nên mới cần cô nữa .

Lục Thước rũ mắt xuống, mỉm tự giễu.

Từ đầu đến cuối, từng ý định cô. Chưa bao giờ ..

Một giây tiếp theo, một tiếng nổ lớn phát từ tay nắm của cửa sổ xe chống đạn, khiến tài xế Triệu ở phía giật , vội dừng xe , mở cửa thì choáng váng.

Nắm tay của giám đốc Lục dính đầy m.á.u và vết bầm tím lớn. Có vẻ như ngài đang tâm trạng .

Tài xế Triệu run rẩy : “Hay là chúng lái xe về , trong căn hộ bên chắc thuốc!”

Lục Thước ngẩng đầu , hỏi một câu khó hiểu. "Sau sẽ kết hôn với như thế nào?"

Tài xế Triệu , cũng dám , yên lặng dùng một cái băng cá nhân đơn giản băng bó vết thương cho ông chủ , đó đưa bệnh viện.

Lục Thước bình tĩnh : "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, cần ! Đưa về biệt thự!"

Tài xế Triệu do dự một lúc, im lặng lên xe. Nửa giờ , xe dừng một biệt thự lớn.

Lục Thước xuống xe, trong bóng tối dáng mảnh khảnh của trông cao lớn, đặc biệt là bờ vai rộng, vòng eo hẹp, là thấy thích mắt.

Những hầu trong nhà ngạc nhiên khi thấy . Tại chủ nhỏ về lúc ?

Người hầu hỏi xem ăn bữa khuya , nhưng Lục Thước xua tay tỏ ý chuyện.

Cậu một lên lầu, thả xuống chiếc giường êm ái.

Cậu xử lý vết thương, nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng khi nhắm mắt , thấy cảnh tượng cô bé ngốc nghếch bỏ phía , vẻ mặt nức nở.

Cậu lấy bàn tay thương của che mắt . Cười buồn bã.

Đêm khuya, Lục Thước mơ màng ngủ quên, khi tỉnh , bên ngoài truyền đến tiếng mưa nhỏ.

Trời đang mưal

Cậu chợt dậy, ngơ ngác màn đêm đen kịt bên ngoài, bầu trời tối đen chỉ chân trời lóe lên chút ánh sáng, thấy thật đáng sợ.

Yết hầu của Lục Thước động đây.

Chắc là cô về căn hộ của , sẽ ngoài trời mưa !

Cậu thà nghĩ cô thông minh hơn còn hơn. Nhận nhà, nhận séc và rời !

Cậu liên quan gì đến cô nữa, từ nay cũng liên lạc nữa.

vẫn thể ngủ , nên dậy tắm.

Trong phòng tắm đầy nước, ẩm ướt và ấm áp, lướt qua cơ thể nhưng làm dịu sự nôn nóng trong lòng Lục Thước đột nhiên rút một chiếc khăn tắm quấn qua eo, đó bước nhanh ngoài.

Năm phút , lên một chiếc xe thể thao.

Ba giờ sáng, chiếc xe thể thao màu đen đuổi theo chân trời trắng sáng, phóng nhanh về phía đông.

Chưa đầy mười lăm phút , chiếc xe rít lên một tiếng dừng . Lục Thước xuống xe ngay.

Cậu trong xe, qua kính chắn gió phía xe thấy một hình mảnh khảnh đang xổm bên đường, cô vẫn ở chỗ cũ nhưng chỉ xổm xuống, dùng hai tay ôm lấy thể, vùi đầu tay .

Lục Thước từng học tâm lý học, đây là bản năng tự bảo vệ của con .

Cơ thể cô ướt đẫm, cô run lên vì lạnh.

Lục Thước lấy từ trong tủ một điếu thuốc, bàn tay run rẩy châm lửa lặng lẽ hút thuốc.

Một đôi mắt đen lặng lẽ cô.

Giống như một cuộc giằng co thầm lặng, nghĩ cô sẽ chịu đựng lâu, cô sẽ nhanh chóng về thôi.

Đến điếu thuốc thứ năm, Lục Thước bóp nát điếu thuốc. Cậu mở cửa xuống xe.

Giày da cao cấp của Ý đạp lên nước mưa phát những tiếng vang trầm đục. Lục Huân ngước mắt lên.

Tóc cô ướt đẫm, ôm sát những đường cong cơ thể, quần áo của cô còn ướt hơn nữa.

Lông mi dài dính đầy nước mưa,

Cô trông giống như một chú chó con tội nghiệp ngâm trong mưa.

Khi cô thấy Lục Thước, trong mắt cô lóe lên một ánh sáng, nhưng đó ánh sáng tối , cô run rẩy chằm chằm , nhưng thể nên lời.

Lục Thước từ cao xuống.

Cậu ôm cô, cũng chuyện nhẹ nhàng với cô, nếu tách khỏi cô thì thể làm , ướt át bẩn thỉu bao giờ là phong cách của .

Cậu bảo cô , nhưng Lục Huân di chuyển.

Lục Thước khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, yết hầu lăn lộn, giọng trở nên nghiêm khắc: “Cho dù cô xổm ở đây ba ngày ba đêm, cũng thể ở ! Nói , cô còn bao nhiêu nữa, miễn là nó hợp lý thì thể đưa cho cô."

Cậu lấy tờ séc .

Lục Huân lẩm bẩm: "Tôi tiền của !"

"Thật là cứng đầu! Thế thì lên, lên và rời xa . Sau nếu gặp thì hãy đường vòng, nếu đàn ông giở trò. Đừng trách cảnh báo cho!"

Nói xong, trái tim Lục Thước đau nhói.

Cậu nhẹ nhàng che nó , hiểu chuyện gì đang xảy ở đây. Lục Huân ngẩng đầu .

hề mềm lòng chút nào, chỉ lạnh lùng cô. Không qua bao lâu...

Lục Huân cuối cùng cũng lên, khi cô thẳng, cơ thể khỏi run rẩy.

Lục Thước nữa, cụp mắt xuống, nhẹ giọng : “Được ! Hai ngày nữa sẽ chuyển . Tôi nhà và tiền... Tôi đều cần. Sau làm phiền nữa, yên tâm Lục Thước siết chặt nắm tay.

Lục Huân tạm biệt với , cô từ từ chung cư, biến mất khỏi tầm mắt của .

Lục Thước tại chỗ.

Màn đêm đen tối bao trùm lấy , khiến khó chịu đến mức trốn thoát, nhưng rời , ở ven đường châm một điếu thuốc, từ từ hút, nghĩ dù chia tay, cũng đảm bảo rằng cô sẽ an .

Chỉ thế thôi.

Ngay lúc Lục Thước hút nửa bao thuốc, một chiếc Land Rover màu đen phóng tới, kêu cót dừng ở tầng .

Cửa xe mở , một đôi chân dài bước xuống.

Mặc quần jean, chỉ cần thể đoán cao hơn 1m8. Lục Thước nhận khuôn mặt đó.

Người đại diện của Lục Huân, Diệp Bạch.

Một ưu tú trong ngành, 30 tuổi, tính tình lắm.

Diệp Bạch nhận , đá mạnh cửa xe, trừng mắt Lục Thước, nhưng cuối cùng vẫn lên lầu.

Lục Thước đoán là Diệp Bạch tới gặp Lục Huân. Lúc trong lòng phức tạp, giống như nhà khác lục lọi. Cậu tự giễu.

Cậu và Lục Huân chia tay, cưới ai cũng liên quan đến ?

Trời dần sáng, mưa tạnh từ lâu.

Ở cửa động tĩnh, Lục Huân đàn ông nửa đỡ nửa ôm, bọc trong chiếc áo khoác cao bồi của Diệp Bạch, vẻ rộng.

Trong tay Diệp Bạch cầm một túi hành lý nhỏ. Ba , cảnh tượng thật kì diệu.

Lục Huân im lặng Lục Thước, Diệp Bạch mở cửa xe đỡ cô lên xe. Cô ngoan ngoãn lên đó.

Diệp Bạch đóng cửa xe về phía Lục Thước, là một đàn ông trai, toát khí chất hoang dã, dễ chọc .

Lục Thước đối mặt trực diện với .

Diệp Bạch : "Cậu Lục, tên lâu! Lục Huân là ai, nhưng thì . Năm nay thực sự với vì để hẹn hò bí mật với Lục Huân, , đều lớn, ai để ý mấy điều ... Vì Lục đề nghị chia tay nên chúng hãy chia tay một cách dứt khoát, sẽ đưa Lục Huân , thứ trong căn hộ của vẫn còn nguyên vẹn, thiếu thứ gì, thiếu cũng chỉ thiếu Lục Huân. Tôi nghĩ thiếu những tài năng trẻ như Lục sế thiếu phụ nữ, chắc Lục sẽ nhai cỏ! Ôi, quên bạn , khá thô lỗ và bảo vệ của , nếu đổi ý định vẫn tiếp tục dây dưa với cô , nhất định sẽ đánh răng rụng đầy đất, đến lúc đó sẽ quan tâm chủ nhà họ Lục quý giá !"

Giọng Lục Thước cứng ngắc: "Yên tâm!" "Không thể hơn !"

Diệp Bạch gật đầu, trừng mắt , lắc đầu rời . Cửa xe mở đóng sầm .

Chiếc Land Rover màu đen nhanh rời , nhanh đến Lục Thước thể liếc mắt Lục Huân cuối.

rời như đấy.

Đi cùng một đàn ông khác.

Là đàn ông, Lục Thước nhạy bén cảm giác Diệp Bạch thích Lục Huân.

Cũng , cô chăm sóc nên yên tâm!

Lục Thước ngẩng đầu, suy nghĩ một chút lên lầu.

Mở cửa căn hộ, bên trong vẫn gọn gàng ngăn nắp như lúc rời , Lục Huân thích dọn dẹp mà là mỗi đến đây đều dọn dẹp, đồ đạc nhỏ nhặt của cô luôn vương vãi khắp nơi.

Cậu cô lấy những món đồ dễ thương đó ở . Mấy món vẫn còn đó.

Lục Huân chỉ lấy quần áo của cô và một bản phác thảo thiết kế quan trọng của phòng làm việc.

Những thứ bỏ là vì cô cần nó nữa.

Lục Thước phòng ngủ chính, giường đặt một chiếc áo sơ mi nam màu đen, chính là thứ cô thích mặc nhất. Thỉnh thoảng khi đang làm việc trong phòng làm việc, cô mặc chiếc áo sẽ trong vòng tay , ầm ĩ ở cùng cô.

ít khi.

Hầu hết thời gian cô đều im lặng, làm công việc riêng của .

 

Loading...