Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1310 - 1319: Lục Khiêm nhìn cô

Cập nhật lúc: 2025-10-06 14:28:28
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Một lúc mới chịu uống, cái miệng bé nhỏ cố gắng ngậm bình sữa giống như đang uống sữa .

Minh Châu vẻ khâm phục ông.

Lúc cô mới cảm thấy lạnh, vẫn còn đang mặc bộ lễ phục đó.

Lục Khiêm đưa áo khoác ngoài của cho cô: "Khoác lên ." Minh Châu khoác lên xổm xuống đối diện với ông và thao láo Tiểu Lục U, cô im lặng một lúc hỏi: "Đợi đến khi thải , thật sự tìm thật kỹ ?”

Lục Khiêm cô.

Tiểu Lục Thước mang chậu đến: 'Lát nữa em gái sẽ trong đây." Đôi mắt to đen trắng rõ ràng lượt bọn họ, đợi đến khi uống thuốc xong thỏa mãn ngủ tiếp, điều khiến lớn sốt ruột c.h.ế.t .

Tiểu Lục U mơ một giấc mơ . Mơ thấy là một chú thỏ trắng, bỗng một ngày gặp sói xám to. Con sói xám ăn thịt chú thỏ trắng.

Chú thỏ trắng biểu diễn một bài múa cho nó xem, hai cái tai lông tơ của chú thỏ đáng yêu.

Con bé tin sói xám to thích chú thỏ nhỏ.

Sau cùng, sói xám l.i.ế.m lông chú thỏ, và rằng nó thích ăn nhất là chú thỏ nhỏ.

Tiểu Lục U sợ hãi tỉnh dậy.

Lúc tỉnh dậy, m.ô.n.g của cô bé phát tiếng xì xì, cô bé đỏ mặt. Cục cưng cũng mùi hôi của phân.

Trong một loạt âm thanh xì xì đó, cái chậu nhỏ chứa một nửa chậu... mềm nhũn của màu vàng, lan tỏa một mùi hương khiến mất cảm giác thèm ăn.

Minh Châu, Tiểu Lục Thước, và cả Lục Khiêm. Ánh mắt sáng quắc.

Tiểu Lục U thải xong, cô bé hổ nhào trong lòng bố.

Lục Khiêm lau m.ô.n.g cho con bé, đó giao cho Minh Châu, ông mang cái chậu đó nhà vệ sinh.

Cái thứ đó hôi thối ngập trời. Có lẽ là do uống thuốc.

Từ đến nay Lục Khiêm thích sự sạch sẽ, thậm chí chút mắc bệnh sạch sẽ, nhưng lúc mang găng tay cầm một chiếc nĩa kim loại để lục lọi trong cái đống vàng vàng đó.

Tìm mười phút, cuối cùng cũng tìm thấy viên kim cương hồng.

Ông lôi nó kỳ cọ vòi nước. Rửa sạch .

từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy cái mùi đặc biệt đó.

Lục Khiêm xử lý hiện trường xong, tháo găng tay và tự thưởng cho một điếu thuốc.

Khói thuốc bốc lên, ông quan sát viên kim cương hồng, ánh mắt ẩm ướt.

Minh Châu .

Vừa thì cô ngoài, mùi bên trong quá bốc mùi, Lục Khiêm : "Tìm thấy ."

Minh Châu chiếc nhẫn kim cương đó. Cô bước đến cầm lấy: 'Rất ." Lục Khiêm khăn giọng : "Lần sẽ mua cho em cái còn hơn."

Minh Châu rửa bằng nước rửa tay, tự đeo ngón tay đeo nhẫn, cô cảm thấy .

Đặc biệt là ngày đặc thù như hôm nay. Tuy rối loạn nhưng cô thể cảm thấy thành ý của Lục Khiêm.

Chính là cái điều bình thường lúc bắt thường, nên cô cảm nhận hạnh phúc.

Lục Khiêm trầm giọng : “Về nhà thôi, quả thật mùi khiến chịu nổi.”

Ông dập điếu thuốc.

Minh Châu cúi đầu lễ phục của , thật sự , còn là hàng cao cấp theo mùa nữa.

Hỏng hết .

Cô lẩm bẩm: "Lục Khiêm, nhưng hôm nay em vui."

Lục Khiêm hôn môi cô: “Vui cũng về nhà tắm rửa cho con.” Còn cả xe và những thứ khác nữa.

Rửa sạch bộ

Minh Châu bật , cô làm nũng ôm Lục Khiêm: "Em tắm, bộ đồ , đơn giản là em nỡ cởi nó ."

Lục Khiêm nhéo mũi cô: "Bà Lục mặc càng hơn."

Một nhà bốn về căn hộ cũng mười một giờ đêm . Bàn ăn nguội lạnh.

Lục Khiêm gọi làm trong biệt thự làm đồ ăn đưa đến, tự ông tắm rửa sạch sẽ cho hai đứa trẻ, và tự cũng tắm rửa mấy .

Minh Châu một chiếc váy dài và thu bộ lễ phục đó chuẩn mang giặt.

giữ nó.

Ngồi bàn ăn, thức ăn nóng hầm hập và bốc khói. Còn một bát mì.

Là bà cụ đích làm mì trường thọ để chúc thọ.

Minh Châu ăn hành, chú Lục tính giúp cô vớt từng chút một, khi tiếng chuông nửa đêm mười hai giờ điểm, ông nhẹ nhàng : "Chúc mừng sinh nhật Minh Châu."

Minh Châu ăn một miếng mì.

Lục Khiêm dịu dàng chia mì cho hai bạn nhỏ.

Tiểu Lục U ăn ngon miệng, ăn xong thì trai đưa phòng trẻ em để ngủ, khi trai quyết định tự chăm Tiểu Lục U, khi cô bé tám tuổi đều ngủ cùng với bé. "Em bé tám tuổi đều ngủ một ."

Lục Thước vẻ nghiêm túc, đó ôm em gái .

Lục Khiêm lắc đầu: “Thằng nhóc , cơn bão đang lớn đây. Ông đến phòng làm việc xử lý một vài chuyện, khi trở thì thấy Minh Châu tra từ phòng trẻ em, ông khẽ: "Ngủ ?"

Minh Châu đóng cửa phòng .

Trong phòng khách chỉ để một ngọn đèn tưởng, màu vàng nhạt ấm áp mang một chút huyền bí.

Lục Khiêm bước đến.

Minh Châu ngược lên ông, Lục Khiêm nhẹ nhàng nắm tay và hôn mỗi

Nụ hôn mềm mại, tựa như là trong mong đợi giống như kiên nhẫn lâu, đó cô mơ hồ áp bức tường, và lòng bàn tay ông vuốt nhẹ cái eo mỏng manh của cô, thì thầm làm.

Khuôn mặt Minh Châu ửng đỏ

Cơ thể căng cứng dán bức tường, cô khẽ cắn môi, giọng chút vụn vỡ: "Đừng làm ở đây."

Lục Khiêm cắn đôi môi đỏ của cô. Ông chút mất kiên nhẫn hỏi: 'Muốn ở ?"

Ông cứ thẳng thắn như thế khiến cô chống nổi, chỉ thể bám chiếc cổ mềm mại của ông mà nhõng nhẽo: "Đến phòng ."

Lục Khiêm bế xốc cô lên, nhịn hôn môi cô.

Cuối cùng dây thần kinh kéo căng suốt một đêm thả lỏng, đến bây giờ bọn họ thể tận hưởng một đêm lãng mạn vốn dĩ nên ...

Cửa mở đóng .

ném lên chiếc giường mềm mại.

Cơ thể mảnh khảnh lột sạch, trắng mịn tinh tế còn tươi hơn cả những đóa hồng đó, Lục Khiêm hưởng thụ cảm giác mà cơ thể cô mang đến, và càng tình nguyện dành thời gian dỗ dành làm cô vui vẻ...

"Lục Khiêm."

Đang lúc tình nồng thì cô bám vai ông mà bật . Lục Khiêm hôn cô.

Gương mặt cô phớt đỏ, khóe mắt còn vương giọt lệ óng ánh, cô thở dốc: "Em yêu ."

Lục Khiêm luồn tay mái tóc đen của cô và hôn một cách nồng nhiệt. Vẻ mặt của ông gần như mãnh liệt, từng làn thở của ông đều đánh

dấu cơ thể của Minh Châu, và tuyên bố quyền độc chiếm của , đến cuối cùng hai đều chút mơ màng...

Sáng sớm tinh mơ. Minh Châu tỉnh trong vòng tay của Lục Khiêm. Rõ ràng cơ thể chút đau nhói, nhưng trong lòng đong đầy, cô cứ kề sát lòng ông.

Trên thể ông chút mùi vị tươi mát. Lục Khiêm tỉnh dậy đưa tay tóm lấy và chuyển hôn môi cô. Minh Châu sẵn sàng.

Lục Khiêm cao hứng khác thường, đang định dỗ dành cô nhượng bộ thì điện thoại bên gối vang lên.

Là Hoắc Chấn Đông gọi. Lục Khiêm hôn cô gái trong lòng và bắt điện thoại.

Giọng của Hoắc Chấn Đông đinh tai nhức óc: "Hai lập tức đến đây cho , liệt giường thì cò bò cũng bò đến đây ngay."

Lục Khiêm chợt nhớ đến Hoắc Chấn Đông chuyện tối qua. Hoắc Chấn Đông thương Tiểu Lục U.

Đây là dạy dỗ bọn họ một trận đây.

Lục Khiêm gác máy Minh Châu, Minh Châu cũng ông. Lục Khiêm lật khỏi thẳng xuống giường một lúc dậy: "Mặc áo quần về nhà."

Minh Châu vẻ sợ.

Bình thường bố thương cô, nhưng càng thương Tiểu Lục U hơn...

Lục Khiêm hôn môi cô: "Có đây, phạt quỳ gì đó đều chủ Lục của em đây."

Minh Châu chút khinh thường.

"Anh thật hổ mà, nhớ đến đầu đến nhà em , khí thế đó bức bao, bây giờ thấy bố em thì giống như chuột thấy mèo .”

Lục Khiêm vuốt ve eo cô và thì thầm: "Ai bảo ngủ với con gái của ông chứ”

Còn làm cho to bụng sinh hai đứa nhóc. Minh Châu giận đỏ mặt: "Đỗ lưu manh hổ."

Lục Khiêm khúc khích, thật sự thì cùng lắm đến đó mắng một trận, chủ yếu là Hoắc Chấn Đông nhớ bọn trẻ.

Hơn nữa, ông cũng đến đề dạm ngõ. Minh Châu thức dậy, rửa mặt.

Lục Khiêm cũng thức dậy, phủi ga giường chuẩn trải ga. Ánh ga giường thu hút.

Ông mảng màu đậm tan đó, khuôn mặt tuấn tú cũng chút nóng lên. Ông kéo ga giường xuống, từ trong tủ quần áo lấy một bộ mới trải lên.

Mới xong, cửa phòng đẩy .

Là một nhóc xon trắng nõn , cái gì cũng chỉ là ôm chân của

Lục Khiêm cúi đầu . Là Tiểu Lục U.

Nhóc con mềm nhũn dựa ông cũng chuyện, khuôn mặt trắng nõn nhăn giống như cái bánh bao , trong mắt càng là ướt đẫm.

Trái tim của Lục Khiêm mềm ngay lập tức.

Ông khom lưng một tay bế cô bé lên, mép giường, dỗ dành cô bé.

Tiểu Lục U còn nhớ chuyện hôm qua.

Uống đăng đến mức bảo bối nặng, thối thối!

Tiểu Lục U lo lắng bố thích đứa trẻ thối vì cứ ở trong lòng của Lục Khiêm, làm cũng dỗ , Minh Châu rửa mặt xong qua đây , : 'Làm , bảo bối?"

Đầu của Tiểu Lục U trong lòng của Lục Khiêm.

Lục Khiêm nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, : "E là chút ngại ngùng!"

Minh Châu qua, hôn cô bé. "Bảo bối thơm mài"

Đầu của Tiểu Lục U vùi càng sâu, chỉ đưa cặp mắt đen láy . Minh Châu nhẹ nhàng hỏi cô bé đau .

Tiểu Lục U lắc đầu.

Minh Châu ngước mắt trúng mắt của Lục Khiêm.

Mắt của tối, lóe lên ánh sáng tên, cô nhất thời cũng chút cầm cự.

Cho dù tối hôm qua là buổi tối dung hoà ướt át, khi mồ hôi đầm đìa cũng động lòng bằng bây giờ.

Buổi sáng yên tĩnh.

Kết tinh của bọn họ trong lòng bố. Mà ông với cô còn thể ôm , còn thể yêu .

Không bao lâu, Tiểu Lục U nhăn khuôn mặt trắng nõn, nhẹ nhàng hứ một tiếng: "Bảo bối nặng !"

Lục Khiêm kiềm lên. Ông cúi đầu hôn cô bé: "Bố dắt con !" Tiểu Lục U miễn cưỡng tha thứ ông.

Đợi đến khi nhóc con rửa m.ô.n.g xong thì Lục Khiêm một đầm bông nhỏ cho cô bé, còn mang một đôi tất dài và dày, mang thêm cả đôi giày da dê mềm.

Ông vỗ m.ô.n.g của cô bé: "Đi tìm ." Tiểu Lục U loạng choạng . Một lúc , bên ngoài truyên đến tiếng động Lục Thước pha sữa.

Lục Khiêm bận xong, lưng một lớp mồ hôi, ông cởi áo sơ mi chuẩn tắm.

Minh Châu đồ xong. Cô bàn trang điểm, lựa chọn trang sức đeo trong hôm nay. Trong gương, xuất hiện một đàn ông đẳng cấp.

Minh Châu đeo bông tai : "Con bé còn nhỏ nhưng cũng hiểu chuyện chút , ... thối.

xong nhịn . Lục Khiêm bộ dạng đế của cô, trong lòng rạo rực. Ông qua từ lưng ôm lấy cơ thể cô, đặt căm ở vai cô, thấp giọng : "Eo thật mỏng!"

Mặt của Minh Châu nóng.

Cô nhẹ giọng : "Không về nhà em ? Anh mau tắm , cởi trần như thể thống gi!"

Lục Khiêm hôn mặt của cô: "Được, vợ như thế nào thì làm như ." Ông vui vẻ buông cô , tắm. Một lúc , là bộ dạng tuấn tú.

Minh Châu chủ động hôn cằm của ông, nhẹ giọng : "Bố em chút nữa gì thì cũng nhịn đôi chút, ông thương Tiểu Luc U."

Lục Khiêm lên tiếng, nhẹ nhàng phủ lên môi đỏ của cô. Một tiếng , một chiếc land rover màu đen dừng ở nhà họ Hoắc.

Xe mới dừng, Hoắc Chấn Đông đen mặt mở cửa xe , bế Tiểu Lục U từ trong đó .

Bế cháu gái nhỏ trắng nõn, Hoắc Chấn Đông kiểm tra bên đây, xem thử bên .

Sợ bệnh gì đó.

Sau khi xác định gì thì khuôn mặt ủ rũ của ông bắt đầu tự tại: "Hai đứa chỉ vui sưởng cho bản , cũng chăm con! Sinh nhật lãng mạn thể ngoài đặt khách sạn, biệt thự gì đó hoặc là nước ngoài, chung hai đứa lãng mạn thế nào thì như , chỉ là đừng xem con cái gì, làm phiền các con thì đưa đứa nhỏ về đây!"

Lục Khiêm xuống xe.

Ông phong độ ngời ngời, cơ thể thon dài, tướng mạo . Ông cố gắng hạ thấp : "Bố dạy dỗ đúng! Là con lơ là !" Nói xong, đưa một điếu thuốc cho Hoắc Chấn Đông.

Hoäc Chấn Đông trừng ông: "Bố đang bế cháu, mà hút thuốc!" Lục Khiêm chỉ trừ.

Hoắc Chấn Đông nhỏ tiếng lẩm bẩm: "Một chút quan sát cũng ! Thật sự làm bố ! Bảo bối ngoan, bố thương còn ông ngoại! Ông ngoại thương cháu!"

Nói xong thì bế Tiểu Lục U .

Minh Châu cùng Lục Thước xuống xe.

Minh Châu bật : "Đừng nữa, ngay cả em bây giờ cũng sát mép, trong mắt bố chỉ còn mấy đứa nhỏ, ai ai cũng thương vô cùng!"

Lục Khiêm . Sao ông để ý chứ?

Nếu như Hoắc Chấn Đông xem ông là của thì hôm nay căn bản gọi bọn họ đến đây.

Đang suy nghĩ, Lục Thước ông chậm rãi : “Bố, ông ngoại chút chê bố.”

Lục Khiêm: ... Tiểu Lục Thước xong thì chạy . Lục Khiêm nắm tay của Minh Châu, theo ở phía .

Trong nhà đến kẻ , Minh Châu chút ngại ngùng nhẹ giọng : “Người giúp việc sẽ thấy đó!”

Lục Khiêm: “Nắm tay cũng khó khăn ?”

Minh Châu gì nữa, ngón tay mảnh khảnh ông nắm trong tay, bàn tay ông vô cùng thô ráp.

Đến phòng khách.

Hoäc Chấn Đông đang bế Tiểu Lục U, phía để một hộp trang sức lớn. Kim cương hồng, kim cương xanh, aquamarine...

Toàn là trứng bồ câu!

Tiểu Lục U cầm xem như bi mà chơi.

Minh Châu nhịn : “Bố, Lục U còn nhỏ như , bố cho con bé cầm những thứ làm gì?”

Mặt của Hoắc Chấn Đông trầm .

Ông lạnh: “Xem thử ảnh hưởng gì, hai đứa còn cho con bé ăn ! May mà mua cái nhỏ nếu thì cào thành ruột mỏng manh của bảo bối của bố thì làm ? Ruột của Tiểu Lục U chúng còn yếu ớt hơn những đứa trẻ khác.”

Minh Châu cảm thấy ông chiều con , chiều đến nỗi bình thường.

Lục Khiêm nhịn : "Bố, kết hôn con nhất định mua cái lớn hơn!

Hoắc Chấn Đông trừng ông một cái.

Lúc vẫn là Hoắc phu nhân đến giải vây, bà chỉ đồng lễ vật ở trong góc : “Đây là của hồi môn cho con, sáng sớm bà cụ đến , đưa nhiều đồ.’’

Một đống sổ hồng.

Là một nửa gia tài của Lục Khiêm.

Minh Châu đến nóng mắt, nhỏ tiếng : "Con cũng để ý những thứ !

Hoắc Chấn Đông hừ lạnh: ‘‘Nếu như con con để ý thì bố mới thấy con giỏi.’’

Minh Châu đỏ mắt. Cô thấp giọng xin .

Hoắc phu nhân liếc chồng một cái: “Ông bậy gì đó! Tôi thấy hai đứa nhỏ khá , rõ ràng thái tối qua khá đến hôm nay trở nên kì lạ !”

Hoắc Chấn Đông vẫn tối sầm mặt: “Tối hôm qua cũng chút nó chăm Tiểu Lục U ! Xem thử bảo bối của chúng hết mười hai gam thức ăn tốn bao nhiêu sức chứ! Bố cho hai đứa Tiểu Lục U của chúng từ khi sinh bao giờ chịu khổ đến như !”

Lục Khiêm cũng mắt . Ông lau nước mắt cho Minh Châu, kéo cô lưng.

Ông vô cùng tính xin Hoắc Chấn Đông nguyên nhân chính là chăm sóc cháu gái bảo bối của ông .

Dỗ nửa ngày trời.

Cuối cùng Hoắc Chấn Đông cũng sắc mặt , ngại ngùng : “Chuẩn khi nào làm?”

Vốn dĩ Lục Khiêm và Minh Châu dự định năm .

gần đầy tình cảm của bọn họ thăng hạng quả thật đợi nữa.

Lục Khiêm suy nghĩ: “Tháng mười hai như thế nào?”

Hoäc Chấn Đông nghiêm túc kêu Hoắc phu nhân xem lịch chọn ngày, cuối cùng định ngày hai mươi tám tháng mười âm lịch.

Thương lượng xong ông Minh Châu mắt đỏ. Kêu cô qua.

Minh Châu qua đó, Hoắc Chấn Đông sờ tóc dài của cô bất lực : “Lớn như còn tính tình trẻ con! Lúc ở nhà bố chiều con, trai chị dâu thương con, kết hôn thấu hiểu lẫn .”

Môi của Minh Châu run rẩy. “Bố, con !"

Minh Châu ôm Hoắc Chấn Đông, làm nũng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1310-1319-luc-khiem-nhin-co.html.]

Hoäc Chấn Đông lau nước mắt, trêu chọc: “Kết hôn thì kết hôn, các con thường xuyên về ăn cơm!”

“Chúng sẽ như !” Lục Khiêm đáp.

bọn họ đều Lục Khiêm là nòng cốt của nhà họ Lục, ông cũng về thành phố C.

Tông tộc của Lục Thị ở thành phố C chờ ông về chủ trì.

Đợi thêm một hai năm nữa sự nghiệp bên đây định, ông sẽ dắt theo vợ con về thành phố C định cư, lúc đó Hoắc Chấn Đông gặp Minh Châu, gặp Tiểu Thước Thước và Tiểu Lục U của ông còn một chuyến máy bay nữa.

Nghĩ thôi đau lòng!

Hoắc Chấn Đông chịu nổi, dậy phủi tay: “Lên cơn nghiện thuốc ! Bố hút một điếu !”

Hoäc phu nhân cũng ôm .

Lục Khiêm thấu nhưng . Chỉ Minh Châu gào lên: “Bố bố lén đó chứ!”

Hoắc Chấn Đông rút một điếu thuốc , chỉ Minh Châu, với Lục Khiêm: “Nhanh chóng rước ! Mắc công để ở bên cạnh bố phiền lòng!”

Lục Khiêm ôm nhẹ Minh Châu.

Ông Minh Châu cố ý, cô lớn như ngay cả chút biểu hiện đó cũng .

Chẳng qua là dỗ Hoắc Chấn Đông mà thôi.

Ông vạch trần là bởi vì những chuyện nhỏ chỉ ông điều khiến cho lòng ông mềm xuống. Mọi đều cho

rằng cô lớn nhưng trong lòng ông từ sớm cô phụ nữ trưởng thành.

Buổi chiều Hoắc Minh về một chuyến. Ôn Noãn trái về.

Mấy đàn ông thương lượng chuyện hôn lễ, Minh Châu là đương sự nhưng chút quyền lên tiếng.

Cô cũng để ý, lựa mấy viên kim cương xinh .

Ánh mặt trời , Tiểu Lục U chạy qua dựa bên cạnh những viên đá xinh đó.

Minh Châu lựa một viên màu quế lấp lánh.

Minh Châu dịu dàng lan tỏa sự ngọt ngào như công chúa, cô khom xuống với Tiểu Lục U: “Đợi bảo bối lớn , thể đeo viên đá .”

Tiểu Lục U ngẩng đầu nhỏ lên, như hiểu như .

Minh Châu hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ của cô bé, dắt tay cô bé dạo ngoài sân, Lục Thước theo bên cạnh cùng , chơi đùa bé đột nhiên : “Con thành phố B học xong cấp ba.’’ Minh Châu bất ngờ.

Lục Thước thêm nữa.

Minh Châu mỉm sờ đầu bé: “Về con với bố, đồng ý thì cũng ý kiến!”

Lục Thước gật đầu!

Cậu bé là một đứa trẻ trưởng thành sớm suy nghĩ của bản , Minh Châu phản đối.

Chị dâu từng trong những đứa trẻ giống trai (Hoắc Minh) nhất là Lục Thước, giống Lục Khiêm nhất kỳ lạ là Sùng Quang, còn về

Doãn Tư tính cách dịu dàng giống Ôn Noãn hơn chút. Lục U và Tiểu Hoắc Kiều tương đối giống Minh Châu.

Minh Châu suy nghĩ chút xuất thần, Lục Khiêm và Hoắc Minh .

Ánh nắng chiều chiếu lên bọn họ, cùng xuất sắc như , Minh Châu dậy.

Lục Khiêm sờ đầu cô, ánh mắt dịu dàng. Hoắc Minh gọi cô riêng một phía, trao đổi vài câu thì chuẩn rời . Minh Châu gọi : “Chị dâu ?”

Hoắc Minh đốt một điếu thuốc, khi hút một sâu như như : “Chăm con !”

Chỉ là đứa trẻ giống như đứa trẻ thường. Là con trai của ông Cố ở thành phố H, Cố Vân Phàm.

Tính cách của Cố Vân Phàm phóng khoáng , bố của cũng quản cũng chỉ lời Ôn Noãn.

Hai năm nay, Cố Vân Phàm theo bên cạnh Ôn Noãn huấn luyện! May mà ngày tháng cực khổ sắp kết thúc!

Họ Cố đó sắp về Cố thị ở thành phố H nhậm chức , Hoắc Minh quả thật đốt pháo ăn mừng, sợ động tĩnh lớn quá khiến Ôn Noãn thoải mái, làm chồng như thật sự uất ức.

Chỉ là những thứ , chuẩn cho đứa em gái ngốc .

Quả nhiên tế bào não đơn bào như Minh Châu suy nghĩ nhiều, cô còn gật đầu tán đồng: “Anh, hai sinh nhiều cộng thêm Sùng Quang nữa là bốn đứa trẻ, chị dâu dễ dàng gì!”

Hoắc Minh phà một khói.

Anh nhẹ vẫy tay về phía xe của . Chiếc xe Maybach màu đen nhanh rời .

Minh Châu còn đang ngơ , Lục Khiêm qua ôm vai cô, thấp giọng dịu dàng hỏi cô: “Nghĩ gì đó?”

Minh Châu : “Anh trai kỳ lạ.” Lục Khiêm .

Hoặc Minh xem cơn ghen như bữa ăn thường, thương trường ai ít khi ăn cơm dù cho dùng bữa với khác đến tám giờ sẽ chủ động về nhà cần vợ gọi điện.

Người khác chỉ cảm thấy giữ . Thật trông Ôn Noãn chặt!

Lục Khiêm ngưỡng mộ, ông Minh Châu: “Bình thường em yên tâm ? Không ghen chút nào.”

Ánh mắt của Minh Châu ẩn ý khác.

Cô ho nhẹ một tiếng: “Em cảm thấy tổng giám đốc Lục nên chơi đều chơi từ sớm , quyết tâm chắc chắn hơn khác một chút.”

Lục Khiêm nhéo mặt của cô: “Buổi tối sẽ cho em sự quyết tâm của như thế nào!”

Minh Châu lẩm bẩm: “Anh khỏe ?” Cô chút uất ức: “Đừng quấn lấy em hoài.”

Trong vườn xung quanh , Lục Khiêm ôm cô trong lòng nhẹ nhàng sờ mặt cô: “Người khác cũng .” Cô đỏ mặt!

Muốn phản bác nhưng phản bác ! Cô thích Lục Khiêm.

Cô thích dáng vẻ nấu cơm cho cô, cô thích dáng vẻ nghiêm túc mặt khác, cũng thích dáng vẻ ông mất khống chế vì cô, bởi vì Lục Khiêm ở bộ dạng đó chỉ cô từng thấy, chỉ thuộc về cô.

Minh Châu nhẹ nhàng ôm lấy eo của ông, thấp giọng : "Lục Khiêm, chúng thật sự sắp kết hôn !”

, chúng sắp kết hôn !"

Ông cúi nhẹ nhàng, trân trọng hôn cô. Ở nơi xa Lục Thước im lặng .

Tiểu Lục U cũng đang .

Lục Thước bế em gái lên, nửa bế nữa kéo biệt thự: "Mặt trời nắng quá! Con gái phơi đen sẽ !”

Tiểu Lục U lộ vài cái răng trắng. "Hôn hôn! Bố bố hôn hôn!”

Tiểu Lục Thước tức giận : “Bố đang hôn !” Tiểu Lục U cũng hôn. Nhóc con trắng trẻo nữa.

Trong vườn hoa nhỏ, nhóc con vểnh môi đỏ lên, nước mắt lưng tròng trai.

“Thật sự hết cách với em!” Lục Thước ghé qua hôn mặt nhỏ của cô bé. “Anh trai hôn .”

Tiểu Lục U chớp mắt, cặp mi dài đó ở ánh nắng mang theo chút trong sáng.

Vô cùng !

Lục Thước hôn cô bé, giọng điệu dịu dàng hơn nhiều: “Ngoan, em lời!”

Tiểu Lục U ôm trai.

Khi hai mươi tám tháng mười âm lịch. Lục Khiêm cưới Minh Châu.

Thời tiết mùa thu mặc áo cưới chút lạnh, nhưng trong lòng ấm áp.

Trong nhà thờ nhỏ.

Chỉ là thiết của nhà họ Lục và nhà họ Hoắc, tổng cộng tới một trăm tham gia buổi hôn lễ ấm áp long trọng , Ôn Noãn và Hoắc Minh ở hàng thứ nhất.

Ôn Noãn mặc một đầm dài màu gạo.

Hoắc Minh thì một bộ vest màu đen kinh điển may thủ công. Bốn đứa con của bọn họ cũng kế bọn họ, ai cũng vô cùng ... Trên sân khấu cha sứ đang lời thề.

Hoắc Minh nắm nhẹ tay của Ôn Noãn, thấp giọng : “Ôn Noãn, sẽ vĩnh viễn yêu em! Không rời bỏ.”

Ôn Noãn nghiêng đầu qua.

Ánh sáng mặt trời nhàn nhạt chiếu lên cô, đến rung động lòng .

Hoắc Minh tự nhiên mà hôn cô. Rất nhẹ nhàng, !

Ôn Noãn chăm chú cặp đôi ở sân khấu, thu ánh mắt đôi chút, cô ôm nhẹ khuôn mặt của Hoắc Minh thấp giọng : “Hoắc Minh, em cũng yêu !”

Anh nắm lấy tay cô, đan tay . Rời khỏi nhà thờ nhỏ.

Mấy đứa trẻ Hoắc Chấn Đông dẫn về nhà lớn, Hoắc Minh dắt Ôn Noãn dạo xung quanh.

Mùa thu lá bạch quả vàng .

Trên mặt đất trải đây lớp màu vàng, giống thịnh thế nhưng giống tình yêu viên mãn hơn.

Hoắc Minh cởi áo vest , khoác lên vai của Ôn Noãn.

Anh nắm tay cô, chậm con đường dài giống như thời gian cả đời cũng hết.

“Cuối cùng và Minh Châu cũng hạnh phúc .” Ôn Noãn kiềm dựa đầu vai .

Hoắc Minh ôm vai cô, nhẹ một cái: “Vậy tổng giám đốc Ôn của chúng tiếp theo định làm gì? Chúng sinh thêm đứa con nữa là sinh thêm đứa nữa?"

“Xem em là heo ?

Ôn Noãn nhẹ nhàng lên tiếng: “Đợi các con lớn em mở tiệm cà phê, rảnh rỗi thì trồng hoa cỏ sách."

Hoắc Minh : “Tổng giám đốc Ôn của chúng giống như ý chí tiến thủ như !”

Ôn Noããn dựa .

Cô đột nhiên nhớ năm đó, cô cũng từng làm tổng giám đốc của tập đoàn Tây Á. Cho dù bây giờ cô cũng bởi vì nợ ân tình nên thể dẫn theo Có

Vân Phàm.

khỏi cảm khái: “Hoắc Minh hai mươi tuổi từng nghĩ làm nữ cường nhân, ước mơ của em chỉ là một ngôi nhà, đó nuôi một con ch.ó còn chồng với con!"

Ước mơ tuổi hai mươi của coi tuyệt đối là Hoắc Minh mà là Cố Trường Khanh!

Hoäc Minh phá vỡ bầu khí, sờ mũi tự nhận. Ôn Noãn cảm xúc của , cô mỉm: “Sao còn ghen chứ! Hoắc Minh... Quá trình quan trọng, quan trọng là cuối cùng hai chúng

bên , chúng cùng sinh mấy đứa con!”

Sùng Quang, Hoắc Tây, Doãn Tư còn Tiểu Hoắc Kiều.

Còn tình cảm của cô với Hoắc Minh. Bao nhiêu hai mươi tuổi cũng bằng những thứ ...

Hoắc Minh chút rung động, cúi hôn cô, bên tai truyền đến một giọng .

“Ôn Noãn!” Ôn Noãn ở trong lòng Hoắc Minh ngẩng đầu lên. Cô thấy Cố Vân Phàm!

Hai năm huấn luyện, Cố Vân Phàm giống như quá khứ, chỉ trưởng thành mà khí chất cũng giống.

Cậu mặc áo thương vụ chỉnh tề, bên ngoài khoác áo khoác mỏng. Kế bên một cái va li.

Hơn hai tiếng đồng hồ nữa, sẽ bay về thành phố H chính thức tiếp nhận công ty Cố thị.

Đồng thời cũng nghĩa là sẽ rời khỏi Ôn Noãn.

Cậu theo cô học hai năm, thích cô hai năm, ai Cố Vân Phàm thích Ôn Noãn nhưng cũng ai để ý qua, bởi vì ai cũng cô sẽ trúng .

Cậu chút buồn bã cũng chút cam lòng. Vì khi rời hỏi cô một câu.

“Tổng giám đốc Hoắc, chuyện riêng với Ôn Noãn một chút.”

Ánh nắng mùa thu xuyên qua lá cây, chiếu lên của Hoắc Minh, khiến trông thêm chút dịu dàng.

Anh chăm chú trẻ tuổi ở mắt. Cố Vân Phàm nhỏ hơn mười tuổi!

Nói thật là độ tuổi tương đối của đàn ông, gia thế của trai.

Từ đến nay Hoäắc Minh để ý và ghen nhưng cơn ghen là lo lắng mà là thêm chút tình thú, khi bắt đầu hiểu mới tình yêu của Ôn Noãn mang sức mạnh cho .

Lúc Hoắc Minh làm một động tác, phong độ ngời ngời. Giọng đầy đủ!

Ôn Noãn nhịn : “Minh!”

Hoắc Minh giúp cô chỉnh áo khoác, thấp giọng : “Tạm biệt đàng hoàng !”

Ôn Noãn cảm thấy thật sự !

Hoắc Minh , đến nơi cách mười mét lấy một điếu thuốc để mở môi.

Cúi đầu châm lửa!

Khi thở một khói dài, sự thoải mái nên lời.

Lợi ích vợ con những độc hiểu, nhất định thích vợ của cũng ... Cứ xem như nhận thêm một đứa con trai ! Cứ xem như thêm một Cố Hy Quang!

Ôn Noãn những suy nghĩ đó của .

chằm chằm Cố Vân Phàm, mỉm: “Chúc mừng !” Cố Vân Phàm híp mắt cô.

Mặt trời quá chói mắt, biểu cảm của cô, chút buồn phiền thốt : “Ôn Noãn, mấy năm nay đối với chị là gì cả ? Tôi thích chị như , chị chút động lòng? Tôi trai như !”

Ôn Noãn lén thở dài.

ngay thể thoát .

Cô do dự chút nhẹ nhàng lên tiếng: “Cố Vân Phàm nếu như khác với những thứ thể quan tâm cũng thể quan tâm, bởi vì những đó hề liên quan đến ! bố giao tay , vì điều kiện khi thích chồng và con cùng với từng đồng ý , vì khi thích đồng thời cũng nên đo lường mất."

Giọng của Cố Vân Phàm lạnh lùng: “Trước khi chị làm việc đều đo lường mất ?”

Ôn Noãn mỉm .

, nếu như lùi mười nghìn bước mà cho dù tình cảm của và Hoắc Minh thích khác thì cũng dễ dàng bước nguy hiểm! Cố Vân Phàm, , những gì trải qua từ lâu sự kích động của tuổi trẻ !”

từng nhiệt huyết thích một . Không tính toán mất, hậu quả.

cuối cùng tình cảm của cô cho Hoắc Minh. Hoặc Minh cũng .

Khi Cố Vân Phàm đỏ mắt rời , Ôn Noãn nhẹ giọng : “Cũng sẽ một ngày gặp định mệnh đời , chỉ là đó vĩnh viễn thể là !”

Cố Vân Phàm lưng với cô.

Rất lâu, kéo va li về .

Phía lá phong như lửa đỏ, phía phồn hoa thịnh vượng. Ôn Noắn yên lặng chằm chằm .

với cô vĩnh viễn thể thích , nếu như thật sự động lòng thì nhiều năm thích Chu Mộ Ngôn. Sắc mặt của Hoắc Minh đổi trở về. Ôn Noãn nhẹ nhàng choàng lấy tay : "Khả độ lượng! Luật sư Hoắc.”

Biểu cảm của Hoắc Minh lạnh lùng: “Giống thôi, cô giáo Ôn.’’ Tiệc tối tân hôn của Lục Khiêm và Minh Châu tổ chức ở một khách sạn cực kỳ nổi tiếng ở thành phố B.

Vị trí của khách sạn từng là Vương phủ. Được giữ gìn .

Tiệc cưới làm tám bàn, đều là gần gũi hai bên gia đình, cũng náo loạn gì.

Yên tĩnh nhẹ nhàng!

Đêm tân hôn của bọn họ trải qua ở phòng khách sạn , khắp phòng đều là hoa hồng đỏ, ở giữa để đầy quà tân hôn.

Minh Châu mặc áo cưới đỏ, cởi giày , để lộ đôi chân trắng mịn. Cô thảm bóc quà xem. Lục Khiêm xã giao xong, về phòng ngủ thì thấy một đôi chân non mịn.

Ánh mắt nóng rực, im lặng nâng tay cởi hai nút áo, đến lưng cô cúi xuống bên tai: “Có quà gì trúng ý em ?”

Minh Châu dựa vai ông, giọng dịu dàng: “Anh làm giật đấy!” Lục Khiêm khẽ .

Ông xuống, lấy đồ trong tay cô qua , là của một khách hàng tặng. Rất quý giá!

thứ đồ quý giá thì Minh Châu thấy cũng nhiều, cũng thích chú gì, chẳng mấy chốc cô bỏ qua những thứ chú Lục của cô.

Áo sơ mi trắng phẳng phiu.

Ông dựa kề sát, mùi bọt cạo râu thoang thoảng. Cả làn da còn ấm nóng.

Minh Châu ông chằm chằm một lúc, Lục Khiêm , ông ôm lấy cô, đặt chân cô lên chân ông, nhẹ nhàng giúp cô vuốt ve, giọng điệu nhẹ nhàng: “Có mệt ?”

“Cũng !”

Minh Châu ông, ánh mắt sâu thẳm. Cô cảm thấy ông trai.

Trước đây , bây giờ cũng !

Lục Khiêm xung quanh, khẽ hỏi: “Anh mở nước nóng, tắm bồn, nhé?”

Minh Châu mềm mại dựa vai ông.

Lục Khiêm xoa đầu cô, ôm đầu cô lòng , ông nhắc đến chuyện tắm bồn nữa mà cứ ôm cô như , chia sẻ sự ấm áp đêm tân hôn thuộc về bọn họ với cô.

Minh Châu khẽ ôm lấy eo ông.

Cô nhỏ giọng : “Đã nhiều năm đấy chú Lục!”

Lục Khiêm cúi đầu cô, yết hầu khẽ động: “Sắp mười năm !”

Trong buổi đêm yên tĩnh như , ông bỗng hỏi cô một câu. “Minh Châu, em hối hận ?”

Minh Châu cẩn thận suy nghĩ, gật đầu: “Từng hối hận! buông bỏ .”

Lục Khiêm nhạt, ông gỡ lỏng mái tóc dài đang cột của cô, trầm giọng : “Đi ngâm bồn thôi bà Lục!”

Cô làm nũng ông ôm.

Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm cô lên, hôn nỉ non: “Nhân lúc chú Lục còn ôm lên , sẽ phục vụ em.”

Đêm tân hôn.

Đương nhiên là một đêm ướt át... Hai năm .

Lễ trao giải thưởng Ngôi thành phố B.

Minh Châu sân khấu, trong tay cầm giải thưởng "Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất”.

Người dẫn chương trình chúc mừng cô, đó khẽ hỏi: “Chỉ trong thời gian ngắn như cầm giải thưởng nặng thế

, cô Hoắc cảm nghĩ gì ... Tiếp theo dự định gì ?" Minh Châm cầm cúp giải thưởng, micro.

Cô bình cảm xúc, thẳng mắt Lục Khiêm.

Ông quần áo chỉnh tề sân khấu, bên cạnh là hai đứa nhỏ đáng yêu của bọn họ, Minh Châu bỗng chốc bình tĩnh .

 

 

Loading...