Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1301 - 1309: Lúc bà cụ đi ra

Cập nhật lúc: 2025-10-06 14:27:47
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

 

của ông gặp bà cụ, khi Minh Châu, Tiểu Lục U và bà cụ bái lạy xong, bà cụ một ở trong phòng thiền đợi lâu.

Minh Châu mơ hồ là thầy Thanh Thủy từng ở đó. Lúc bà cụ , mắt bà vẫn đỏ.

Minh Châu đoán một chút nhưng cô dám , về xe cô vẫn luôn bầu bạn với bà cụ, ngay cả Tiểu Lục U cũng ngoan ngoãn xuống, chỉ thấy đỉnh đầu đáng yêu.

Ngược bà cụ hai câu.

: “Đã nên đến bái từ sớm ! Cầu trời cầu phật cũng , chỉ là nên cầu ông !”

Ông ở đây chính là thầy Thanh Thủy. Minh Châu dám lời nào.

Chờ Lục Khiêm trở về, cô với ông, Lục Khiêm cởi áo khoác ghế sofa, hơn nửa ngày mới kéo Minh Châu lên đùi .

Cằm ông đặt lên đỉnh đầu cô, nhỏ: “Bà cụ là hiếu thắng!” Ông chỉ câu nữa.

Minh Châu cũng hỏi nhiều, cô nhẹ nhàng ôm chặt Lục Khiêm một lúc cô hôn cổ của ông.

gì, chỉ nũng nịu mà thôi. Lục Khiêm trầm giọng hỏi cô: “Chuyện em tính ?”

Ông cô sống ở đây, nhưng bọn họ còn chính thức kết hôn , ông cũng cô sẽ đồng ý.

Quả nhiên, Minh Châu nhẹ: “Em dẫn mấy đứa trẻ về nhà trọ , tạm thời em sẽ đóng phim, bầu bạn với chúng nó.”

Lục Khiêm cưỡng ép cô.

Ông chỉ nắm mũi của cô: “Cuối tuần em đến thăm bà cụ .” “Được!” cô thoải mái.

cô sắp thở , khuôn mặt đỏ bừng lên, cô đang định đánh ông thả .

Lục Khiêm hôn tới. Ánh chiều tà le lói.

Ánh chiều tà buổi chiều chiếu xuyên qua kính, hắt lên cứ như một tầng kính rực rỡ đầy màu sắc.

Minh Châu cởi đồ gần hết, đè xuống ghế sofa yêu thương.

chịu, nhỏ giọng sẽ đến.

Lục Khiêm dỗ dành cô: “Sẽ ai đến ! Người trong nhà đều tuổi, bình thường trừ quét dọn vệ sinh buổi sáng, lúc sẽ ai đến làm phiền.”

mắng ông là cầm thú.

Tối hôm qua mới buông thả như , bây giờ ông ... Lục Khiêm nhẹ.

Mũi ông đỡ lấy cô, nhẹ nhàng cọ sát.

Cũng vị trí mẫn cảm quan trọng gì, nhưng ông làm như khiến cô nóng đỏ cả mặt lên, cô đỡ lấy vai ông cho ông chạm : “Anh đừng làm !”

Lục Khiêm soàn soạt kéo mở cả cửa .

cô ở ánh nắng chiều đến kinh .

Lục Khiêm cùng cô quan hệ t.ì.n.h d.ụ.c nhiều , nhưng hiếm khi dùng thủ đoạn tán tỉnh, phần lớn chủ yếu là tình cảm, bởi chỉ cần hình trẻ trung đầy sức trẻ của cô cũng đủ khiến say mê .

Thế nhưng bây giờ, cô trở thành một phụ nữ thành thục. Có một việc, so với lúc còn thú vị hơn, dù lúc bắt đầu cô chống cự nhưng đó cũng sẽ nhận thức mà phối hợp với ông... cô cứ lửng lơ, từ chối như vẻ mời chào.

Lục Khiêm lẩm bẩm bên tai cô: “Chú Lục của em cũng còn mấy năm khỏe mạnh nữa , lời, nhé?”

Minh Châu ông bắt nạt đến mức . Ông khốn nạn thật! Ông cố ý! Dù ông già bảy tám mươi tuổi vẫn thể bắt nạt cô đến chết...

Lão già khốn nạn!

Lục Khiêm làm xong thì cất đồ , chỉnh trang quần áo để đón con trai. Minh Châu tức giận đá ông một cái.

Lục Khiêm nhẹ bắt chân cô, mặc quần áo cho cô vui vẻ hôn cô một cái: “Em mệt thì nghỉ ngơi một lúc , tối về hầu hạ em.”

Minh Châu ghế sofa nhúc nhích.

Lục Khiêm lái xe đón con trai Tiểu Lục Thước lên xe nhận tâm trạng của bố cực kỳ , cái miệng nhỏ của bé mấp máy.

Tâm trạng của Lục Khiêm thật sự .

Sau 10 phút xe, ông dừng xe ven đường.

Bên đường một cửa hàng sữa nổi tiếng, còn bánh ngọt Hồng Kông, Lục Khiêm tháo đai an : “Bố dẫn con mua sữa, tiện mua cho một cốc, bây giờ cô đang tức giận, bố dỗ dành cô!”

Tiểu Lục Thước xuống xe.

Đóng cửa xe, bé ngẩng đầu: “Mẹ tức giận, bố vui như ?”

Lục Khiêm sờ đầu bé.

“Con trai ngốc, con lớn lên sẽ hiểu thôi!”

Tiểu Lục Thước nhớ đến vài chuyện bé lén ban đêm, bố ấn , hôn đến lên.

Khuôn mặt bé đỏ bừng. Hơi kỳ quái.

Lục Khiêm là Minh Châu dẫn mua sữa nên hôm nay cố tình đưa con trai mua.

Người xếp hàng đông, ông ôm Tiểu Lục Thước.

Tiểu Lục Thước càng tự nhiên, là một nhóc nửa gần lớn, cao 120 cm mà còn bố ôm, ngượng quá.

nỡ xuống, cứ kỳ quái như .

Lục Khiêm mua mấy cốc, lúc lên xe ông Tiểu Lục Thước từ gương chiếu hậu: “Sao con uống?”

Tiểu Lục Thước ôm sữa. Hơn nửa ngày mới : “Con uống với .”

Mắt Lục Khiêm ướt, nhưng nhanh đó ông đè nén , để con trai thấy.

Xe lái biệt thự.

Lúc Lục Khiêm xuống xe, cứ tưởng là Minh Châu vẫn đang ở tầng tức giận.

mới xuống xe ông ngửi thấy mùi thơm.

Ông , chắc bà cụ đang nấu bữa tối, mùi vị ông quen lắm .

Đang suy nghĩ thì một giúp việc bê một bàn dấm cá qua, vui mừng : “Ông chủ về , hôm nay cô chủ học nấu ăn với bà cụ đó, làm cho ông ăn! cẩn thận cắt tay, bà cụ đau lòng cả nửa ngày .”

Lục Khiêm giật .

Ông lập tức đưa sữa và bánh ngọt cho Tiểu Lục Thước, dịu dàng : “Con tìm em gái , cho con bé uống sữa nhé.” Tiểu Lục Thước gật đầu. Lục Khiêm lững thững về nhà bếp.

Nhà bếp của biệt thự rộng rãi, lúc chập tối , đèn treo tường sáng lên bộ.

Trong khói lửa , Minh Châu của ông ở bên cạnh bà cụ, chăm chú học làm đồ ăn, bà cụ chuyện nhẹ nhàng, thì cẩn thận ngóng...

Lục Khiêm gần, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô. Ngón tay non mềm đang dán băng go.

Ông đau lòng, trách móc : “Sao em nghỉ nhiều lên mà học làm đồ ăn thế hả?”

Ánh đèn nhà bếp ấm áp.

Khi Minh Châu ngẩng đầu ông, mắt vẫn vương chút nước và cả sự vô tội.

Trong giây phút , Lục Khiêm phảng phất thấy Minh Châu của quá khứ.

Đơn thuần mảnh mai, chỉ cần chịu đau xíu thôi sẽ ôm ông gọi chú Lục, trái tim ông mềm nhiều, ánh mắt cũng giống .

Bà cụ là sáng suốt.

Bà thấy tình huống thì còn gì hiểu nữa, khéo léo hiểu lòng tránh mặt .

Phòng bếp lớn như chỉ còn hai họ.

Lục Khiêm bế cô lên cầu thang, đặt cô xuống chỗ ghế , mở băng gô dán cho cô.

Khi ông làm, cô còn hít .

Lục Khiêm ngẩng đầu liếc cô một cái, giọng khàn mang theo sự gợi cảm đặc trưng của đàn ông: “Một vết thương bé xíu thôi cũng kêu to ! Lúc làm chuyện đó với em cũng thấy em kêu to thế, em cố ý làm khác đau lòng đúng ?”

Minh Châu đỏ mặt.

cãi vài câu, ít nhất cũng tỏ vẻ như thèm để ý nhưng như thế phá hỏng bầu khí.

như .

Vì bây giờ Lục Khiêm đặc biệt dịu dàng, dù ông vẫn những lời hổ.

Lục Khiêm dán xong nhẹ nhàng sờ mặt cô: “Em nghỉ ngơi , nấu cơm.”

Nói xong ông cởi áo khoác.

Bên trong là một chiếc áo sơ mi xanh đậm và quần tây màu xám. Dáng ông , chỗ thắt lưng chỗ gầy chỗ căng mắt. Lục Khiêm mới hai bước,

Minh Châu ôm lấy eo ông từ phía , nũng nịu áp mặt lưng ông, tay nhỏ yên nhẹ nhàng vuốt ve bên thắt lưng của ông. Lục Khiêm nghĩ đến chuyện .

ông vẫn cố tình : “Bọn trẻ vẫn đợi ăn cơm đó! Buổi tối cho em ăn, đừng lộn xộn.”

Minh Châu thấy ông quá . cô chịu thả .

Hai lôi kéo đến bồn rửa, cô cứ như con gấu nhỏ trèo lên ông, Lục Khiêm nấu cơm thì cô ở phía nũng nịu, làm Lục Khiêm gần như còn tâm trạng nấu cơm nữa.

Ông nghiêng đầu nhẹ: “Không thì, để thỏa mãn em một ?”

Minh Châu ở lưng cắn một cái. Vải chiếc áo sơ mi màu xanh đậm đậm hơn một chút.

Lục Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh đối xử với em cứ như trẻ con , mấy năm nữa nghĩ chắc Lục Thước còn giỏi hơn em.”

Minh Châu chịu thua ông.

Cô ôm ông, thì thào : “Bây giờ em ôm . Thật Lục Khiêm vui vẻ.

Thậm chí ông còn thấy như tinh thần sảng khoái hơn, vì dù bọn họ làm hòa nhưng ông dám nghĩ bọn họ thể trở như lúc ... Ông dám nghĩ Minh Châu còn thể yêu ông như đây.

Như bây giờ, ông thể cảm nhận giữ tình yêu nữa.

Ngay cả lý do cô nấu cơm hôm nay, ông cũng đoán , ông chỉ mà thôi.

nấu cơm cho ông.

Lục Khiêm quen sóng gió, ông vẫn thể kiềm chế cảm xúc, ông thái rau thấp giọng hỏi: “Lúc nãy còn hỏi đấy, tự nhiên em học nấu ăn thế?”

Minh Châu khỏi nhớ đến Khúc Ninh, nhớ những lời cô . Nó luôn làm cô khó chịu.

, chỉ ở lưng ông.

Ánh mắt Lục Khiêm dịu dàng, ông gì nữa, tiếp tục thái đồ nấu cơm.

Lúc lâu đột nhiên cô : “Em khác cái gì, em chỉ nấu cơm cho ăn.”

Tay Lục Khiêm tạm ngừng.

Ông vỗ tay cô: “Anh ! Minh Châu , em làm những gì em thích, dù em đóng phim làm ngôi nổi tiếng đều , cần vì một ngoài ý mà tự đóng khung , yếu ớt như .”

Minh Châu nhẹ nhàng sờ bụng ông.

Giọng của cô mềm mại: “Em làm ngôi nổi tiếng! Em chăm sóc bọn trẻ với , nhưng làm thế nào, em giỏi như chị dâu, thể phát triển sự nghiệp thể nấu ăn ngon, em làm gì hết.”

Lục Khiêm .

Cái đầu nhỏ của cô đang nghĩ cái gì ?

, ông thích chính là cô nũng nịu chuyện với ông như thế. Giữa tiếng thái rau, giọng của ông nhẹ.

“Anh !”

“Ôn Noãn những cái là con bé trở thành như , Minh

Châu của chúng làm con lợn con, cái gì cũng làm mới đúng chứ”

ngượng hổ, dùng sức véo một cái bụng ông. Lục Khiêm : “Anh tính toán với trẻ con.”

Tất nhiên, câu cũng chỉ cho cô một chút thôi, ban đêm lúc bọn trẻ ngủ, ông tính toán cẩn thận một lượt với cô ...

Sau đó câu chuyện đảo lộn.

Tạm thời Minh Châu cũng học nấu cơm nữa!

Buổi chiều hôm .

Lục Khiêm trong phòng làm việc, ông ký xong hợp đồng đưa cho thư ký hỏi ngay: “Hôm nay còn việc gì nữa ?”

Thư ký suy nghĩ: “Buổi tối một buổi xã giao, nhưng cũng quan trọng.”

“Từ chối cho !”

Lục Khiêm để bút lên, cầm áo khoác dậy chuẩn cửa lấy đồ chuyển bằng đường hàng từ Italy về đây.

Buổi sáng gọi đến.

Lục Khiêm kéo cửa thông gió lên, với thư ký: “Hôm nay công ty nữa ."

Thư ký thấy ông mặt mày hớn hở thì đoán tình hình ngay, mỉm : “Tổng Giám đốc Lục hẹn hò với cô Hoắc ?”

Lục Khiêm nhạt. ông cũng phủ nhận. Lục Khiêm xuống tầng, tài xế ở đó chờ ông từ lâu, ông cúi lên xe.

Chiếc RV xe vệ sĩ, một một .

Tài xế gương chiếu hậu, hỏi: “Ông Lục, bây giờ chúng ?” Lục Khiêm địa chỉ cho . Tài xế đầu xe ở phía .

Sau 20 phút, xe dừng cửa một tiệm tạo kiểu tóc hàng đầu, giám đốc cửa hàng chờ sẵn.

mở cửa xe cho Lục Khiêm. Lục Khiêm xuống xe, cô lễ phép : “Tổng Giám đốc Lục, chiếc váy cao

cấp mà ông đặt riêng chúng chuẩn xong , ông để bà mặc thử là...”

Lục Khiêm với cô , ông nhạt: “Tôi trực tiếp mang về Giám đốc mỉm gật đầu: “Được ! Nếu như thấy thì ông thể mang đến sửa.”

tự lấy.

Lai lịch của chiếc váy lớn, nhãn hiệu chỉ phục vụ cho hoàng thất Châu u, vị Tổng Giám đốc Lục thể lấy đúng là giỏi.

Tổng giám đốc mang một cái hộp lớn tinh xảo đến cho Lục Khiêm. Lục Khiêm mở xem một chút, chiếc váy trắng thêu lông vũ làm thủ công tỉ mỉ.

Ông chọn một tuần mới chọn . Lục Khiêm lên xe, ông nhịn lấy một cái hộp nhỏ khỏi túi áo. Đây cũng là đồ ông lấy.

Một viên kim cương hồng 12 cara, xung quanh đính kim cương hình bông hoa.

Dịu dàng, sáng chói. Phù hợp nhất với hòn ngọc quý tay ông. Lục Khiêm nhạt, đột nhiên chiếc RV màu đen dừng , cả ông đều lao về phía , choáng đầu hoa mắt.

Lục Khiêm cau mày.

Tài xế : “Tổng Giám đốc Lục, cẩn thận, thật sự là phụ nữ xuất hiện từ chỗ nào chạy cản đường ! Tôi xuống xe xem một chút!”

Lục Khiêm thấy bình thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1301-1309-luc-ba-cu-di-ra.html.]

Ông mở cửa xe xuống theo, đó ông bất ngờ.

Người nhảy xe ai khác mà chính là Khúc Ninh. So với vẻ tươi trẻ đây, bây giờ Khúc Ninh cứ như đổi cả , cô ốm yếu như mất nước, mái tóc đen cũng còn óng ánh, quan trọng nhất là chân của cô tàn tật.

Đi cũng thuận tiện.

Lục Khiêm lặng lẽ chăm chú.

Mà Khúc Ninh chậm rãi lên từ đất, ngẩng đầu đàn ông .

Đây là đàn ông cô từng yêu. Môi cô run lên hỏi ...

Tài xế bước đến đá cô một cái, mắng khó : “Cô gái điên , giữa ban ngày ban mặt còn tỉnh ! Cô hỏi ông Lục vì cái gì, nhưng ông Lục của chúng còn thể gì với cô, còn vì , cô về mà hỏi bố cô!”

Lục Khiêm liếc một cái, tài xế ngượng ngùng. Lục Khiêm bảo lên xe.

Tài xế từ đến nay đều sợ ông, nhưng lúc can đảm một câu: “Tổng Giám đốc Lục, ông với cô Hoắc , cô thật lòng chờ đợi ông đấy.”

Lục Khiêm mắng : “Nói bậy cái gì đấy, lên xe!” Tài xế vuốt tóc lên xe.

lúc mấy đàn ông chạy đến, vẻ như là đến tìm Khúc Ninh, thấy Lục Khiêm thì bọn họ bối rối thấp giọng : “Ông Lục, thật xin , chúng trông coi cẩn thận để cô xuất hiện mặt ông .

Nói xong, bọn họ định qua kéo . Lục Khiêm lạnh nhạt : “Chờ một chút!”

Mấy hiểu, nhưng ngược Khúc Ninh thêm một chút hy vọng, cô tiến lên mấy bước sốt ruột thể hiện: “Ông Lục, chỉ cần ngài một tiếng, chấp nhận làm tất cả vì ngài.” “Bao gồm việc nấu cơm ?”

Giọng của Lục Khiêm lạnh lùng.

Khuôn mặt Khúc Ninh cứng đờ, cô dám nhiều.

Lục Khiêm bình tĩnh : “Cô Khúc, vốn chúng nước sông phạm nước giếng, cũng từng thể hiện gì với cô! , lúc còn trẻ một chút phong lưu, nhưng tính toán cũng là Minh Châu tính toán với , đến lượt cô suy nghĩ .”

Khúc Ninh chuyện nhưng nuốt xuống.

Lục Khiêm châm một điếu thuốc lá, lặng lẽ đốt, rút .

Ông chân của cô , nhạt: “Người bên cạnh của nhân từ, chỉ phế bỏ một chân của cô, nhưng cô tự giác còn dám chạy đến mặt gây chuyện!”

Lúc Khúc Ninh mới nhận điều gì.

hối hận , cô nên trêu chọc đàn ông .

Nụ của Lục Khiêm nhạt nhiều: “Bao gồm cả những lời mà cô với Minh Châu, thể hiểu nổi! Sau cho phép cô linh tỉnh mặt cô nữa, bởi vì những lời mà cô , tối qua cô còn đứt tay, đau lòng đấy cô Khúc ạ!”

Khúc Ninh cực kỳ khó chịu.

Lục Khiêm lặng lẽ rũ mắt xuống, con ngươi màu đen ảm đạm rõ.

Một lát ông nhỏ: “Đuổi cô khỏi nước , đừng cho cô cơ hội nữa!”

Nói xong, ông lấy tờ séc.

Viết xong một tấm séc mười triệu, đủ để mua một cái mạng của Khúc Ninh. Hẳn những hiểu ý của ông.

Bọn họ cảm ơn rối rít, chắc chắn sẽ giải quyết gọn gàng. Lục Khiêm xong thì mở cửa xe, chuẩn lên xe.

Sau khi sững sờ, Khúc Ninh hiểu Lục Khiêm thật sự thể buông tha cho cô .

nhảy bên cạnh xe theo bản năng.

đau khổ cầu khấn ông: “Ông Lục xin ngài, cầu xin ngài tha cho một mạng! Tôi dám xuất hiện mặt ngài nữa, cũng dám một chữ nào với cô Hoắc nữa, cầu xin ngài tha cho một ! Tôi tin rằng trong lòng ngài cũng sự thương hoa tiếc ngọc mà.”

Nói xong, cô ngước mắt ngập nước trông mong. Bỗng nhiên cô giật .

thấy ghế phía một cái hộp nhỏ tinh xảo, bên trong là một viên kim cương hồng quý giá.

Còn bộ váy của nhãn hiệu nổi tiếng !

Những thứ là Lục Khiêm chuẩn cho Hoắc Minh Châu ư?

Bờ môi Khúc Ninh run rẩy, cả đều run rẩy kiểm soát , cô thậm chí còn nở một nụ khó hơn cả : “Ngài mua cho cô ! Ngài mua cho cô .”

nhiều , điên cuồng. Giờ phút cuối cùng cô cũng thanh tỉnh.

Vẫn cùng địa điểm, cùng một , cùng một cánh tay.

Ông cho cô một nhát dao, cho Hoắc Minh Châu bộ sự nuông chiều!

Khúc Ninh lùi mấy bước với khuôn mặt thê thảm.

Lúc thậm chí còn nhớ đến Tổng Giám đốc Trương, dù xuất của thô tục, nhưng ông với cô , ông chịu dùng tiền nâng niu cô , chịu vì cô ở thành phố B vung tiền như rác...

quỷ ám nên mới nghĩ là như Lục Khiêm thể coi trọng cô .

Khúc Ninh vẫn cam lòng hỏi một câu: “Ông Lục, ngài ý với , chỉ trung thành với một ?”

Trời chiều chiếu lên Lục Khiêm. Làm ông chói mắt. Khi cửa xe đóng , giọng của ông chậm rãi truyền : “cô là mà định mệnh sắp xếp gặp .”

Dù cô , Dù cô gì hết, Chỉ cần cô gọi ông là chú Lục, ông cảm thấy như cả thế giới,

Tình cảm chính là lý trí như , cũng chỉ đơn giản thôi, làm gì nhiều quy tắc như thế chứ!

Khúc Ninh ngơ ngác đó. Những lấy tiền, làm việc...

Khúc Ninh nước ngoài, cô sống cả đời còn trong một bệnh viện tâm thần.

Khúc dạo ngắn ảnh hưởng đến tâm trạng của Lục Khiêm nhưng ông vẫn quyết định tối nay ông sẽ cho Minh Châu một bất ngờ. Ban ngày Ôn Noãn kéo Minh Châu . Trong căn hộ của cô chỉ dì và hai đứa nhóc. Lục Khiêm đến cho dì nghỉ.

Dì thấy phù hợp: “Ông Lục, một tháng chúng cầm nhiều tiền như , làm việc ?”

Lục Khiêm mỉm : “Tối nay đặc biệt!”

những thứ ông Lục chuẩn , đoán một chút hé miệng vài câu đùa vui.

Lục Khiêm đưa các cô đóng cửa .

Vừa đầu Tiểu Lục Thước thẳng ông: “Bố, bố cầu hôn

Lục Khiêm véo cái mũi nhỏ của bé.

Lục Thước hất cằm lên, rụt rè : “Con thể giúp bố.

Tiểu Lục U cũng chạy đến, ôm chặt lấy chân bố: “Bé cưng cũng thể giúp bố.”

Ông đưa cho Tiểu Lục Thước một túi bóng hình cầu xẹp lép, còn một cái ống bơm: “Thổi mấy quả .”

Tiểu Lục Thước lập tức xổm làm mặt đất. Tiểu Lục U cổ vũ cho bé luôn.

Lục Khiêm để hộp váy giường ở phòng ngủ, một lúc của tiệm hoa đến, trang trí căn nhà theo chủ đề hoa hồng đen, chiếc giường trắng như tuyết cũng trải đầy hoa hồng đen nhập khẩu. Chỉ tình yêu.

Bữa tối là do Lục Khiêm chuẩn , tối nay ông đặc biệt làm cơm Tây, ngoài ông còn nướng một cái bánh kem nhỏ.

Màu hồng nhạt.

Sau khi chuẩn ông lấy chiếc hộp nhung tơ, để chiếc nhẫn kim cương trong.

Chỉ cần cắt miếng bánh kem cho Minh Châu. cô chắc chắn thể ăn !

Đương nhiên ông thể cho mấy đứa trẻ, ông chỉ với Tiểu Lục Thước là hôm nay là sinh nhật của , ông đùa bé: “Con chuẩn quà gì cho ?”

Tiểu Lục Thước suy nghĩ và : “Con tặng bố cho .” Lục Khiêm cảm thấy con trai của ông sắp lớn .

Ông đang thêm cái gì thì tiếng mở cửa vang lên, Minh Châu trở về .

Trong căn hộ bố trí lãng mạn theo chủ đề màu đen. Phụ nữ luôn thích cái .

Lúc cô mới nhớ đến hôm nay là sinh nhật của , cô ảo não: “ nên mời và chị dâu đến, càng nhiều càng náo nhiệt!”

bữa cơm tây tối nay. Thật là ngon!

Lục Khiêm cô chăm chú, cô gái đến bây giờ còn nhận , nhưng sự ngây ngốc của cô làm ông thấy trân quý. cô vẫn luôn là Minh Châu của ông!

Ông qua, ôm nhẹ chiếc eo thon của cô dịu dàng : “Em phòng ngủ xem.”

Khi Lục Khiêm thì nóng phả tai cô. Khiến cả cô nổi ngứa.

Minh Châu khẽ liếc ông, cái liếc bao hàm nhiều ý nghĩa, lẽ trong cuộc mới rõ.

Lục Khiêm ôm lấy cô đẩy phòng ngủ. Trong phòng ngủ trải đầy hoa hồng đen dài

Tất cả đều vận chuyển từ nước ngoài về, thậm chí cánh hoa còn dính hạt sương, tăm tối quyến rũ.

'Trên chiếc giường trắng như tuyết đặt một chiếc hộp Tiffany.

Suy cho cùng là thứ Minh Châu thích, cô đến chạm nhẹ , giọng ý thức trầm xuống: "Là chuẩn những thứ ?" Lục Khiêm ôm cô từ phía .

Ông vén mái tóc đen dài lên dán tai cô khẽ thì thầm: "Mỗi làm xong, em đều mặc áo sơ mi đen của , nên nó khiến nghĩ đến blackrose.”

Lời ân ái của ông khiến Minh Châu chống đỡ nổi. thích, cô gái nào thích điều chứ?

Cô dựa lòng Lục Khiêm để mặt ông hôn khẽ : "Chỉ là lễ phục ?"

Lục Khiêm hạ giọng : "Sau còn mong chờ những thứ khác." Minh Châu , ngón tay dài của cô bám vai của ông. "Anh giúp em ."

Lục Khiêm phía cửa, hai cái bánh pudding nhỏ đang lén sang bên , thật sự là thời cơ , nhưng cô gái của ông yêu cầu như , mà làm chồng thể làm thỏa mãn chứ?

Ông đến đóng cửa phòng . Mở một bản nhạc.

Trong ánh sáng le lói, cô lột thành hoa hồng dài, mái tóc xoăn đen xõa ngang eo khiến đàn ông mất hồn.

Lục Khiêm sâu sắc cô.

chút hổ nhưng tránh né.

Lục Khiêm tự tay mặc chiếc áo lễ phục cao cấp cho cô. Phần ren trắng tinh, thêu dày dặn.

Sau cùng, ông xổm xuống mang giày cao gót cho cô, khi nắm bàn chân mềm mại, ông kìm lòng đậu mà hôn lên đó, Minh Châu cắn môi: "Lục Khiêm! Sở thích của là gì?"

Lục Khiêm ngước mắt lên, ánh mắt chút sâu thẳm, ông mang giày cho cô và cố ý : "Nếu như , thì em chơi cùng ?"

Một chân khác của Minh Châu chà nhẹ làn da cổ của ông. "Anh đừng mơ."

Lục Khiêm , ông dậy sáp tai cô thì thâm quyến rũ. "My blackrose, chúc mừng sinh nhật!"

"Mẹ của các con, chúc mừng sinh nhật.”

Minh Châu chú ý đàn ông hào mặt, cô vẫn luôn thèm khát ông, lúc đây chút choáng váng.

Cô động lòng, nhưng miệng thì giả vờ khó chịu.

"Không việc gì làm dùng chữ Tây, chị dâu sắp tâm thần vì cái Louis XII đó, phép gọi em như nữa." Lục Khiêm bật nhưng ánh mắt ông di chuyển. Vì Minh Châu của ông tỏa sáng như , rực rỡ chói mắt. "Ra ngoài thôi." Minh Châu khẽ nắm tay ông và dịu dàng.

Lục Khiêm khẽ : "Được, cắt bánh kem ."

Bầu khí vô cùng tuyệt vời, khi ngoài ông ấn Minh Châu cánh cửa và khẽ hôn một hồi lâu.

Lúc kết thúc thì cả hai đều hài lòng như .

Lục Khiêm vuốt má cô, một lúc mới mở cửa .

Tiểu Lục Thước đang cố gắng thổi bóng bay. Tiểu Lục U ở đó.

Lục Khiêm cau mày: "Tiểu Lục U ?"

mì thanh ngọt ngào của Tiểu Lục U từ trong bếp vọng : "Bánh..." Lục Khiêm rảo bước đến, mới bước phòng bếp sửng sốt.

Tiểu Lục U chiếc bàn ăn nhỏ, khuôn mặt trắng ngần dính đầy kem, mà chiếc bánh kem thiếu một góc... Rõ ràng là Tiểu Lục U ăn mất.

Gái vị trí đó. Lục Khiêm hoảng hốt vội vàng chạy đến cầm lấy cái nĩa lục tìm.

Kết quả là chẳng gì cả.

Ông Tiểu Lục U, Tiểu Lục U thích thú l.i.ế.m môi, còn vỗ vỗ cái bụng tròn vành vạnh.

Lục Khiêm bế cô bé lên dặn dò Minh Châu: "Mặc áo khoác ngoài cho nó, bây giờ chúng bệnh viện."

Minh Châu hiểu vì .

Hôm nay là sinh nhật của cô, Lục Khiêm bệnh viện một cách khó hiểu như chứ?

Lục Khiêm kiềm chế cảm xúc : “Con bé ăn mất chiếc nhẫn kim cương cầu hôn của , còn may là tắc ở khí quản, bây giờ đến bệnh viện để xem thể tìm cách lấy .”

Minh Châu trở nên hốt hoảng.

Tiểu Lục Thước cũng chạy đến, vẻ áy náy, đáng bé nên chú ý đến em gái.

Buổi sinh nhật định sẵn là đặc biệt mà.

Ngồi lên xe, Lục Khiêm nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Minh Châu, ông khẽ : "Đừng sợ, ."

Minh Châu trách móc ông.

cúi đầu Tiểu Lục U, cô nhóc ăn no nên đang ngủ trong vòng tay của .

Có lẽ bánh kem quá tuyệt vời.

Lúc cô bé ngủ còn thỉnh thoảng l.i.ế.m đầu ngón tay trắng nõn của . Đến bệnh viện, Tiểu Lục U vẫn tỉnh, bác sĩ siêu âm cho cô bé. Lờ mờ thể thấy viên kim cương màu hồng trị giá hàng chục triệu. Bác sĩ Lục Khiêm, sang của đứa trẻ ăn mặc long trọng, và dường như hiểu điều gì đó.

Ông đẩy gọng kính: "Lấy thì thể lấy , bây giờ chỉ còn một cách."

"Cách gì?" Minh Châu sốt ruột hỏi.

Bác sĩ đánh giá cao giá trị của cô bé, ông từ tốn : "Tôi sẽ kê đơn thuốc để cho đứa trẻ tự thải , đó hai tìm trong đó, nghĩ thể tìm thấy..."

Thải ... Tự tìm... Chỉ nghĩ về cảnh đó thôi dám thẳng...

Lục Khiêm hạ giọng khẽ: "Để tìm cho."

Bác sĩ nhịn bắt đầu kê thuốc : "Thực đây là một kết quả để làm tổn thương đến dày, may mà vòng nhẫn của bà Lục khá nhỏ, nếu thật sự thể tắc ở khí quản,

lúc phương pháp cấp cứu của Heimlich vô cùng quan trọng, ồ, con của hai còn nhỏ khó mà đảm bảo chuyện phát sinh ngoài ý , vì học một chút cũng chuyện .” Lục Khiêm gật đầu: “Cám ơn bác sĩ.”

Minh Châu bất giác ông.

Vẻ mặt của Lục Khiêm tập trung đơn thuốc, lúc ông là ông Lục gì đó, cũng là Tổng giám đốc Lục, mà chỉ là một cha bình thường, là bố của Tiểu Lục U.

Bác sĩ kê đơn thuốc xong.

Ông cô bé trong vòng tay của Lục Khiêm, trắng trẻo, mái tóc xoăn màu .

Ông khỏi véo nhẹ khuôn mặt đó một lúc: "Rất giống bố." Lại sang Tiểu Lục Thước. Ồ, đây cũng giống bố.

Lục Khiêm bế Tiểu Lục U đến phòng bệnh tạm thời, ông giao con cho Minh Châu và lấy thuốc.

Khi về pha xong thuốc .

Tiểu Lục U tỉnh dậy chịu uống thuốc, đứa trẻ nào thích uống thuốc đắng chứ?

Lục Khiêm bế lấy Tiểu Lục U. Ông hôn gương mặt bé nhỏ của cô bé, dỗ dành cô bé, hết sức dịu dàng. Tiểu Lục U bố.

 

Loading...