Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1290: Lục Khiêm đang ở bệnh viện
    Cập nhật lúc: 2025-10-06 14:25:56
    Lượt xem: 18 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Bác sĩ cũng đáng tin cậy, thấy thuốc cảm , khẩn trương đến toát mồ hôi: "Là ai làm việc ? Dùng thứ cùng với thuốc cảm sẽ c.h.ế.t đó."
Lục Khiêm dựa cửa, nhẹ nhàng thở dốc: “Tôi chỉ mới ăn mấy miếng thôi.”
Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, đặt hòm thuốc xuống, lấy máu, tiêm thuốc cho ông.
Lục Khiêm cảm thấy đỡ hơn.
cơ thể ông tra tấn quá nặng, cả yếu ớt, bác sĩ : “Thuốc chỉ thể tạm thời làm thuyên giảm, hừng đông ngài bệnh viện kiểm tra, việc đúng là làm bậy. ”
Thư ký Liễu đang chờ hỏi.
Lục Khiêm nhẹ nâng cằm: "Người đang ở trong phòng tắm! Truyền Chí đưa điện thoại của cho , sẽ gọi cho Minh Châu. Vừa cô thấy, chắc bây giờ cô đang lo lắng."
Thư ký Liễu lập tức đưa điện thoại cho ông: “Ngài mau chóng giải thích , kiểm tra cô gái đó.”
Lục Khiêm về phòng ngủ, cởi quần áo, mặc áo choàng tắm . Ông bấm của Minh Châu.
Đầu dây bên lập tức kết nối, giọng Minh Châu lo lắng: "Thư ký Liễu..."
Lục Khiêm khàn khàn : "Là !"
Minh Châu im lặng một lát, đó giọng mũi vang lên: "Lục Khiêm..."
Lục Khiêm nhẹ giọng : "Tôi ! Đừng sợ."
Minh Châu lo lắng nên lập tức đến chỗ ông, Lục Khiêm trong phòng vẫn thể thấy tiếng gió bên ngoài khách sạn, đồng ý: "Tôi , thư ký Liễu sẽ giải quyết chuyện , ngày mai sẽ đến bệnh viện! Minh Châu, mau ngoan ngoãn ngủ , chuyện sẽ thôi."
Minh Châu vẫn yên tâm. Cô đến đó ngay lập tức.
Cơ thể Lục Khiêm nóng lạnh, ông ở trong chăn lẩm bẩm: "Nói chuyện với một chút, trời sẽ mau sáng thôi!"
Minh Châu ông đang cảm thấy thoải mái, cô cũng bồn chồn. bên ngoài đang cơn bão cấp 10, cô thể tới đó! Cô chuyện cùng ông tới nửa đêm, mãi cho đến khi ông ngủ say, thư ký Liễu lấy điện thoại di động .
Giọng Thư ký Liễu mệt mỏi nhưng vẫn dịu dàng: “Người Kính Phương bắt ! Chúng cũng sẽ hợp tác đưa bằng chứng, nhưng xét theo tình hình thì khó khả năng vụ án sẽ khởi tố, nhiều nhất cũng chỉ định tội là tranh cãi dân sự thôi."
Minh Châu nhẹ gật đầu: "Tôi hiểu ! Thư ký Liễu, xin hãy chăm sóc cho .
Thư ký Liễu đây là việc làm. Minh Châu cúp điện thoại, lặng lẽ trong bóng tối.
Cô nhớ những gì Lục Khiêm ngày hôm đó, ông , bởi vì Minh Châu của chúng trở thành một ngôi lớn, giành những giải thưởng lớn.
Không, cô .
Không gì quan trọng hơn Lục Khiêm!
Khúc Ninh làm loại chuyện hèn hạ như cũng thích hợp để công bố bên ngoài, Khúc Ninh hổ, nhưng Lục Khiêm vẫn cần mặt mũi, bọn họ còn hai đứa con, những chuyện một khi truyền , sẽ gây tranh cãi đáng .
Minh Châu im lặng.
Mãi đến rạng sáng cô mới gọi điện cho Hoắc Minh. "Anh ơi, em nhờ một việc."
Sau cô vài câu, Hoắc Minh nhẹ nhàng : "Minh Châu, thái độ của em là quan trọng nhất! Chỉ cần em thể tha thứ cho Khúc Ninh, nghĩ Lục Khiêm vì em mà làm to chuyện lên." Minh Châu nhẹ nhàng hít một .
Hoắc Minh dịu dàng: "Có đang đau lòng ? Cảm thấy đau khổ là chuyện . Điều đó nghĩa là mối quan hệ của hai tiến triển! Minh Châu, Lục Khiêm là một tờ giấy, lúc đó khó khăn như chú vẫn bò đến tìm em. Đừng sợ.”
Minh Châu im lặng một lúc. Cô khẽ ừ một tiếng.
Sau khi cúp điện thoại, cô lên bầu trời bên ngoài. Nắng gắt đang từ từ chiếu rọi phía chân trời.
Màu đỏ chói mắt.
Cơn bão gào thét suốt đêm biến mất, trợ lý của cô gõ nhẹ cửa: “Cô Hoắc, chúng chuẩn đến phim trường thôi.”
Minh Châu ngước mắt lên, bình tĩnh : “Tôi đến thành phố Y.” Người trợ lý chớp mắt ngạc nhiên.
Minh Châu dậy đến phòng trẻ em gọi hai đứa nhỏ, cô đùa, bây giờ cô thành phố Y.
Cô đưa hai đứa con của đến gặp Lục Khiêm. Bây giờ chắc ông cũng nhớ họ...
Chuyên cơ nhanh, 1 tiếng đến thành phố Châu. Lục Khiêm đang ở bệnh viện.
Minh Châu ôm hai đứa con của lên một chiếc ô tô chuyên dụng đến bệnh viện, thư ký Liễu đón họ ở cửa.
Nhìn thấy vẻ mặt của Minh Châu, thư ký Liễu vội vàng : "May mắn là ngài Lục cảnh giác, nhận điều gì đó , nếu thực sự bây giờ sẽ !”
Minh Châu mím môi
Thư ký Liễu giọng điệu nhẹ nhàng: “Yên tâm, hiện tại ngài , chỉ cần truyền nước mấy ngày là .”
Minh Châu buông lỏng nắm tay: "Khúc Ninh đang ở ?"
Giọng điệu của Thư ký Liễu trở nên lạnh lùng hơn một chút: "Đang ở trong trại tạm giam, nhờ và chút để cô nắm chút đau khởi
Khi Minh Châu mở cửa, Lục Khiêm đang điện thoại.
Hình như ông đang giải thích điều gì đó với lãnh đạo công ty, vẻ mặt chút nghiêm túc, vài câu cúp máy.
Ông thấy Minh Châu ở cửa, bên cạnh cô còn hai đứa trẻ. Vẻ mặt của Lục Khiêm dịu .
Ông nhẹ nhàng: “Hãy đến đây với bố.” Tiểu Lục U còn nhỏ, hiểu chuyện.
Thân hình mập mạp nhỏ bé loạng choạng tới, cố gắng trèo lên giường bệnh, nhưng đôi chân ngắn ngủn thể trèo lên , Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm cô bé, ôm cô bé lòng hôn hôn cô bé.
Tiểu Lục Thước hiểu chuyện hơn, chuyện của lớn bé cái hiểu cái .
Khuôn mặt nhỏ của bé ủ rũ, khi bước gọi bố im lặng. Lục Khiêm sờ sờ : "Sao ?”
Lục Thước ông một cái, đó thản nhiên : “Bố lớn như , tự bảo vệ , để lo lắng?”
Lục Khiêm lớn, trong lòng mềm nhũn.
Giọng ông càng lúc càng dịu dàng, ông nhẹ nhàng hỏi: “Con cũng lo lắng cho bố ?”
Tiểu Thước Thước mặt đỏ lên, thiếu niên gay gắt . "Con lo lắng cho bố !"
Lục Khiêm bé đang suy nghĩ gì, cũng chọc thủng, chỉ sờ sờ đầu câuh : "Đã ăn sáng ? Để chú Liễu dẫn ăn chút gì, đồ ăn vặt ở đây cũng tệ hơn ở thành phố Y.”
Tiểu Lục U rời .
Cô bé dựa vòng tay của bố, khuôn mặt nhỏ nhắn áp cái bụng săn chắc.
Vị trí độc quyền của Tiểu Lục U.
trai bế cô bé lên, giọng thô ráp : “Chúng ăn cơm . Bữa ăn thì cơm nữa .”
Tiểu Lục U bật , trai mang .
Phòng bệnh yên tĩnh, y tá tới chai truyền cho Lục Khiêm, tay chân nhanh nhẹn nên cô thực hiện nhanh.
Minh Châu qua.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay ông, khẽ xoay bàn tay dài xinh , thấy mu bàn tay ông nhiều lỗ kim.
Minh Châu nhẹ giọng hỏi: “Có đau ?”
Lục Khiêm dựa giường ngẩng đầu cô, một lúc mới thấp giọng : "Em đau lòng ?”
Minh Châu ừ một tiếng.
Cô ở mép giường, từ từ ôm lấy cơ thể ông.
Thân thể ông vẫn ấm áp như thường ngày, nhưng cô đêm qua ông chịu đau đớn, sức khỏe của Lục Khiêm vốn dĩ , nếu ông cảnh giác, cô bây giờ ông sẽ .
Cảm nhận cơ thể cô run rẩy, Lục Khiêm thì thầm: "Anh ! Minh Châu, đừng , !"
Mặt Minh Châu tựa vai . Lục Khiêm ôm cô, yên lặng an ủi.
Một lúc lâu , cô mới nhẹ nhàng : “Lục Khiêm, , lúc tin tức em sợ nhất việc quan hệ với khác, mà là em sợ sẽ xảy chuyện...
Khi cô điều , lúc đó cô bất lực.
Ở tuổi giống lúc còn trẻ, thể phân rõ trắng đen. Lục Khiêm xong lời , trong lòng cảm thấy khó chịu.
Ông vuốt mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng : “Anh sẽ phát sinh quan hệ với ai khác! Minh Châu, chuyện em lo lắng sẽ xảy ." Cô nữa. Cô chỉ ôm ông, đàn ông cô yêu sâu đậm trong kiếp .
Cô ngẩng đầu lên như điều gì, nhưng Lục Khiêm ngăn cô , ông chạm trán trán cô: "Có một việc đàn ông nên làm!"
“Chuyện gì?” Giọng cô run run.
Lục Khiêm nhẹ, nhéo mũi cô một cái. Miệng một đằng trong lòng nghĩ một nẻo! Rõ ràng là cô nó nghĩa là gì.
Có thể là nỗi sợ hãi kéo dài thảm họa, hoặc thể ông mệt mỏi cả đêm nhưng vẫn đợi cô, cho đến khi cô thực sự đến ông mới thả lỏng, ông dựa cô mà ngủ .
Mặt ông áp cái bụng mềm mại của cô, ngủ sâu. Minh Châu hề động đậy.
Cô dựa giường để đàn ông dựa , lúc cô cảm thấy thực sự ông, bởi vì đàn ông cũng gạt bỏ thứ, an ở bên cạnh cô.
Tay cô miêu tả ngũ quan đẽ của ông.
Ở tuổi vẫn trai như , bảo khác nhớ thương.
Cô nghĩ, nếu ông bụng phệ, da dẻ chảy xệ, một cô gái như Khúc Ninh nhất định sẽ lấy ông làm lựa chọn đầu tiên!
Minh Châu cắn ông một miếng.
lúc, thư kí Liễu cùng hai đứa con , mở mở cửa đúng lúc thấy cảnh tượng .
Thư ký Liễu mặt dày, mặt mày hớn hở. Tiểu Lục Thước mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng vui mừng.
Minh Châu chút hổ, cô nhẹ nhàng đặt Lục Khiêm xuống, đó bế Tiểu Lục U nhét trong chăn.
Tiểu Lục U thích ngủ. Cô bé ôm lấy bố, khẽ thở dài ngoan ngoãn ở bên ông. Thư ký Liễu hiệu cho Minh Châu ngoài chuyện.
Hai ngoài, Minh Châu nhẹ giọng : "Thư ký Liễu, giao Khúc Ninh cho xử lý."
Thư ký Liễu sớm chuẩn sẵn sàng.
Anh thì thầm: "Ngài Lục ý nghĩ của cô, ngài tay cô dính mấy chuyện bẩn thỉu !"
Anh cân nhắc kỹ càng : "Việc để ngài Lục xử lý !" Minh Châu cậy nạnh, cô gật đầu.
Thư ký Liễu sắc mặt tối sâm, : “Chúng so đo với cô chuyện lúc , cô những vô ơn mà còn làm chuyện hèn hạ như . Vậy thì chúng chỉ còn một con đường duy nhất, chính là đuổi cùng g.i.ế.c tận, cho cô cơ hội gây nên sóng gió gì nữa."
Minh Châu chằm chằm .
Đây là đầu tiên cô thấy thư ký Liễu biểu cảm như . Tàn nhẫn và u ám.
Cuối cùng cô cũng hiểu một chút về những sóng gió mà Lục Khiêm trải qua trong quá khứ.
Sắc mặt thư kí Liễu nhanh chóng đổi, chẳng mấy chốc trời vui vẻ trở , kể cho Minh Châu về cuộc sống thường ngày của : “Chúng làm rõ tình hình ở thành phố B. Trong nhà gián điệp, ý của ngài Lục là giấu giếm bà cụ Lục, cô là bên cạnh bà cụ, ở bên bà cụ mấy chục năm, sợ làm bà cụ đau lòng!”
Thư kí Liễu chuyện xong với cô vội vàng rời để giải quyết việc.
Trước cửa phòng thêm bốn vệ sĩ.
Người ngoài đến thăm nhưng đều chặn . Lục Khiêm tỉnh dậy buổi chiều.
Khi ông mở mắt , ông cảm nhận ấm trong vòng tay , thấy khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Lục U. Cô bé ông bằng đôi mắt to đen láy.
'Thấy bố tỉnh, cô bé hét lên: “Cơm cơm.” Lục Khiêm lấy điện thoại xem, hai giờ . Bé nhà ông vẫn ăn ? Ngồi dậy, Tiểu Lục Thước ở mép giường, thẳng ông: “Em gái tỉnh lâu !”
Minh Châu gật đầu.
Lục Khiêm mắng: "Thằng nhóc ngốc! Sao cho em gái ăn cơm !"
Ông cảm thấy dễ chịu hơn, dậy bế cô con gái nhỏ phòng tắm, khi cô bé vui vẻ tiểu, để ba mặc quần nhỏ cho cô bé, hôn hôn cô bé.
Minh Châu đem đồ ăn .
Lục Khiêm quả thực đói bụng, xuống ăn mấy miếng, đột nhiên hỏi: 'Đoàn phim của em vấn đề gì ?"
Minh Châu nhẹ nhàng hất tóc: “Đoàn phim chuẩn đổi nữ 3 nên tạm thời dừng .”
Lục Khiêm hỏi nữa. Họ đều Khúc Ninh sẽ xử lý.
Minh Châu cắn vài miếng, nhẹ giọng : “Sau khi xong bộ phim em sẽ ngừng .”
Lục Khiêm cô.
Ở đây hai đứa trẻ nhưng Minh Châu vẫn : “Em sống cùng , bao giờ xa cách”.
Lục Khiêm gì, chỉ nhẹ nhàng nắm tay cô ở bàn. "Ăn ! Trông em gầy ." Minh Châu im lặng ăn cơm.
Hai đứa trẻ cũng im lặng gắp đồ ăn, Lục Khiêm : “Từ giờ về , sẽ nuôi gia đình, em làm gì thì làm.”
Minh Châu nhẹ nhàng ừ một tiếng. Tiểu Lục Thước ăn hai miếng cơm.
Cậu bé thầm nghĩ: Bố vẻ uy nghiêm, thật lời bố! Bố giống như chăm sóc một đứa trẻ !
Lục Khiêm ở viện ba ngày.
Trong ba ngày , sự sắp xếp của thư ký Liễu, Minh Châu gặp mặt Khúc Ninh.
Trong trại tạm giam tối tăm. Cửa sổ sắt hoen gỉ, chỉ một tia nắng lọt qua cửa sổ, chật chội tù túng.
Minh Châu mặc một chiếc váy dài màu hoa sen như là màu sáng duy nhất trong gian tối tăm.
Dù ngoài ba mươi nhưng cô vẫn xinh . Khuôn mặt trắng nõn là biểu hiện của việc sống trong nhung lụa.
Khi Khúc Ninh bước , cô thẳng Minh Châu, cảm thấy vô cùng ghen tị.
Khi cô xuống, chiếc còng bạc phát âm thanh chói tai, Minh Châu lặng lẽ quan sát.
Khúc Ninh nâng cằm lên.
Cô chế nhạo: “Nếu đêm đó thành công thì chúng gặp ở đây! Tôi sẽ là bà Lục, còn cô sẽ là phụ nữ mà Lục Khiêm .”
Minh Châu nhẹ nhàng mỉm .
Cô đôi mắt cam lòng của Khúc Ninh và : "Trong cuộc sống nếu như! Cô Khúc, thực cô sai từ đầu đến cuối. Cho dù đêm đó cô thành công, cho dù cô thai, tin thì tùy cô nhưng Lục Khiêm sẽ cưới cô!"
Khúc Ninh mắt nứt , cô tin. Minh Châu càng nhạt hơn: "Cô cặp kè với một đàn ông, dùng thủ đoạn hèn hạ như , đàn ông là như thế nào, cô thật thảm hại!"
Khúc Ninh lạnh: "Đừng giả vờ nữa! Hoắc Minh Châu, hiện giờ đuổi khỏi đoàn, nhưng thì , còn trẻ, còn cơ hội!"
"Cô sẽ cơ hội!"
Minh Châu nhẹ nhàng : “Tôi thấy Lục Khiêm lúc tức giận, khi đó tin nếu cô gặp cô sẽ dám ý nghĩ như bây giờ, cũng dám khiêu khích !"
Khúc Ninh tin.
"Hoắc Minh Châu, cô chỉ từ bỏ! Cô cứ xứng với ngài . Còn cô, cô xứng ? Cô sinh cho ngài hai đứa con, nhưng ngoài chuyện , cô hy sinh điều gì vì ngài ?”
Khúc Ninh vẻ cuồng loạn: “ sẵn sàng trao tất cả những gì cho ”
Minh Châu im lặng .
Khúc Ninh đập mạnh xuống bàn, đồ vật trong tay kêu leng keng. Người ở bên cạnh ấn cô xuống.
Khúc Ninh thở hổn hển : “Cô yêu ngài , ngài là đàn ông nhưng một gia đình đúng nghĩa, cơm cũng là hầu trong nhà đưa tới, cô từng nấu một bữa cơm nào cho ngài ! làm , thể chăm sóc ngài ." Minh Châu lắng cô xong.
Cô lạnh: "Cô Khúc, cô cho rằng chăm sóc là cho ăn mấy thứ dơ bẩn đó ? Cô tại Lục Khiêm ăn cơm trong nhà đưa đến, bởi vì dày nên mới thoát c.h.ế.t trong gang tấc! Còn cô, cô cho rằng thể dùng tài nấu nướng để chiếm trái tim đàn ông, nhưng bạn bao giờ thấy một đàn ông thích phụ nữ vì thích tài nấu nướng của nấu nướng của cô ?".
"Đừng tự cho là đúng!"
"Nấu ăn, ở trong nhà phụ trách, nếu Lục Khiêm thích thì cũng thể nấu cho ."
" cần cô tỏ vẻ thương xót!" Minh Châu nghĩ thế là đủ .
Hóa lý do khiến những như Khúc Ninh làm ác đơn giản.
Cũng giống như Sở Liên năm đó, cô luôn cảm thấy thể cứu vớt đàn ông, nhưng thực cô chỉ là đang bào chữa cho dã tâm của chính , bọn họ đáng để thương cảm.
Minh Châu dậy và bước ngoài.
Khúc Ninh ở phía liên tục chửi bới một cách khó . chẳng bao lâu thưởng cho cô một cái bạt tai lớn.
Khi Minh Châu ngoài, một chiếc nhà xe màu đen đang đậu cửa, thư kí Liễu đang hút thuốc chờ bên cạnh.
Nhìn thấy Minh Châu đến gần, tiến lên : "Nói xong lời cần chứ?"
Minh Châu gật đầu.
Cô nhẹ nhàng mở một chồng tài liệu về Khúc Ninh, một lúc nhẹ nhàng : "Tâm lý vặn vẹo từ thời thơ ấu bây giờ thành cam lòng, thư ký Liễu, xem mà giải quyết ! Đừng để cô ảnh hưởng đến cuộc sống tương lai của chúng ."
Thư kí Liễu gật đầu.
Anh gọi một cú điện thoại, Khúc Ning thả đêm hôm đó...
Thư kí Liễu Minh Châu.
Khuôn mặt tươi sáng của cô điềm tĩnh và bình thản.
Anh thầm nghĩ: Minh Châu thì vẻ đơn thuần, nhưng là con cháu nhà họ Hoắc, còn quyết đoán hơn Ôn Noãn, nhà giàu
bao giờ dung thứ cho khác xâm phạm quyền lợi của .
Thư kí Liễu bình tĩnh .
Anh mời Minh Châu lên xe, nhưng Minh Châu đường vẫn gì.
Rõ ràng là tâm trạng của cô . May mắn , khi đến bệnh viện, ngờ Hoắc Minh tới.
Lúc mở cửa, đang chuyện với Lục Khiêm, hai đều vẻ nghiêm túc, thấy tiếng mở cửa thì đầu .
Minh Châu. Hoắc Minh nhẹ: “Bị dọa sợ ?”
Minh Châu nhẹ nhàng gọi trai , đó bước tới nhẹ nhàng hỏi: "Sao ở đây?"
Tình cảm em nhà họ , cô vẻ ỷ nại trai.
Lục Khiêm thấy cảnh thì vui, nhưng sờ mũi cũng nhịn , định yêu yêu đứa cháu gái nhỏ của để Hoắc Minh cũng ghen ty.
Hoắc Minh chỉnh cúc áo : “Vừa lúc công tác gần đây nên ghé qua xem thử!”
Anh chỉ Tiểu Lục U và Tiểu Lục Thước: “Anh mang hai đứa trẻ !”
Minh Châu luyến tiếc, nhưng nghĩ Lục Khiêm đang tĩnh dưỡng, đưa hai đứa trẻ cũng .
Hơn nữa, Tiểu Lục U còn quá nhỏ nên cô cô bé suốt ngày ở bệnh viện.
Hoắc Minh rời mà ăn cơm.
Minh Châu tiễn và bọn trẻ rời , xe ở tầng , Hoắc Minh vuốt tóc em gái : “Thật chị dâu em đang lo lắng nên bảo qua xem xem, chỉ chuyện với chồng em một chút, hình như chú cần giúp đỡ... Anh chỉ rằng làm như là quá tàn nhẫn, cần lo, chị dâu của em suốt ngày lo lắng."
Minh Châu nhẹ nhàng ôm lấy . Cô thì thầm cảm ơn trai.
Hoắc Minh sờ sờ cái đầu nhỏ của cô, suy nghĩ một chút : "Minh Châu, dù chuyện gì xảy , dù trời sập, em vẫn còn trai ở đây!"
Nói xong, lên xe.
Minh Châu im lặng , thầm nghĩ nếu Lục Khiêm, cô thể sống cùng trai và chị dâu... thực cũng khá !
Trở phòng bệnh, Lục Khiêm cũng nghỉ ngơi, đang tạp chí.
Thư kí Liễu bận, gọi điện thoại, sắc mặt đổi nhanh hơn cả Lục Khiêm lật sách.
Minh Châu bước , thư ký Liễu lập tức ngoài. Lục Khiêm võ võ chỗ bên cạnh, hiệu cho cô đây.
Khi Minh Châu tới, Lục Khiêm nhẹ nhàng hỏi cô: “Em gặp Khúc Ninh ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1290-luc-khiem-dang-o-benh-vien.html.]
Minh Châu gật đầu. Cô tựa vai ông: "Em suy nghĩ của cô .
Lục Khiêm dùng lòng bàn tay chạm vòng eo thon gọn của cô, nhẹ nhàng mỉm : “Suy nghĩ của cô gái nhỏ.’’
Minh Châu vui.
Cô hét lên: "Anh thật tiền đồ, bảo trai giữ Tiểu Lục Thước và Tiểu Lục U ở , là mà dám gì "
Lục Khiêm cô bằng ánh mắt sâu thẳm.
Một lúc , ông thì thầm: “Anh ở một với em.” Lục Khiêm xong, cả phòng bệnh đều yên lặng.
Dù hai họ ở chung nhiều năm nhưng khi ông như , Minh Châu vẫn chống .
cô lén lút dậy, nhẹ nhàng hất mái tóc đen dài : “Để em rót cho một cốc nước.”
“Anh khát!"
Giọng của Lục Khiêm đè thấp.
Ông nắm tay của cô, nhẹ nhàng kéo cô n.g.ự.c . cô khẽ gọi tên ông.
Ông để cô nhỏ, đó kéo cô lên, dịu dàng hôn cô.
Phòng bệnh yên tĩnh nên những âm thanh phát lúc hôn môi hổ.
Cứ như mèo con đang l.i.ế.m bột .
Ông bệnh nhưng vẫn chịu yên, bàn tay làm loạn khắp nơi, Minh Châu làm thế nào cũng thể làm ông dừng .
Cuối cùng, khi ông hôn thỏa mãn, ông để mặc cô tựa đầu vai .
Minh Châu tựa một lúc, mặt áp gáy ông, da thịt ở chỗ nóng bỏng lộ hương vị của đàn ông trưởng thành, quyến rũ khác, cô nhỏ giọng phàn nàn: “Theo lý thuyết mà , những thứ đồ của mất chứ!”
Lục Khiêm trợn mắt cô.
Nửa ngày ông cọ nhẹ mũi cô: “Anh cũng bảy tám mươi tuổi , em thích những thứ đó hả?”
Chủ đề làm cô chịu nổi, ghé vai ông, nũng nịu cắn ông một cái. “Có khi chỉ cần hai năm nữa như !”
Lục Khiêm bóp mũi của cô: “Vậy hai năm thử xem !” Ông bóp mũi cô đến đau, Minh Châu kêu đau một tiếng.
Lục Khiêm gì, ôm cô trong ngực, nâng niu cô cứ như nâng niu Tiểu Lục U .
Minh Châu ngại, nhưng... Trong quá khứ cô cũng là bảo bối của ông mà, cô hổ hưởng thụ dựa ông, đó cô trực tiếp lên giường chuyện với ông.
cô hỏi ông giải quyết Khúc Ninh như thế nào, vẻ mặt Lục Khiêm u ám, ông cũng thẳng với cô.
Tâm lý Minh Châu cũng hiểu rõ. cô cũng những chuyện , dù tàn nhẫn như thế nào cũng là do Khúc Ninh tự tìm. cô bầu bạn suốt một ngày viện với Lục Khiêm.
Ngày viện, cô cứ nghĩ rằng ông sẽ đưa cô về thành phố B, nhưng Lục Khiêm làm . Ông đưa cô ngoài chơi một chuyến, chỉ hai họ chơi cả một tuần.
Máy bay cá nhân hạ cánh xuống sân bay của thành phố B.
Lục Khiêm tự lái xe trở về, ông vịn lên tay lái hỏi cô: “Em chuẩn ?”
Minh Châu bên cạnh ông, suy nghĩ : “Trước tiên về chỗ bố em , Tiểu Lục U ở đó hai ngày nay . Sau đó chúng đón Thước Thước tan học sang nhà , lâu em gặp bà cụ .”
Lục Khiêm thấy .
Lúc khởi động xe, ông vô tình cô một cái.
Sau mấy ngày nghỉ ngơi, sắc mặt của Minh Châu cực kỳ , da thịt trắng trẻo hồng hào.
Cả bừng sức sống.
Cơ thể của Lục Khiêm rung động nhẹ, một sự rục rịch quen thuộc xuất hiện, ông bình tĩnh đè nó xuống.
Đến nhà họ Hoắc.
Bà Hoắc chuẩn xong đồ đạc của Tiểu Lục U từ lâu, Tiểu Lục U hai tuổi rưỡi một cái cặp da màu hồng, đầu cô bé cũng thích mang theo, lúc mệt thì cặp m.ô.n.g nhỏ bụp lên đó.
Từ xa, bà Hoắc thấy bọn họ.
Lục Khiêm mặc áo sơ mi và quần thể thao đen, ở khoác thêm một cái áo mỏng, trưởng thành lịch lãm.
Sắc mặt của Minh Châu cũng .
Bà Hoắc thấy vui, bà đưa Tiểu Lục U cho bọn họ dúi cho Minh Châu mấy loại thuốc bổ cho già, Minh Châu : "Khá cho sức khỏe, Lục Khiêm uống cái là !"
Bà Hoắc buồn : “Đây là cho bà cụi"
Bà giả vờ dạy dỗ con gái: “Con thế, cần thận Lục Khiêm tức giận đấy."
Minh Châu nũng nịu gần gũi với bà, ôm cánh tay bà : “Anh giận con .”
Lục Khiêm và bà Hoắc với vài câu, cũng gần đến giờ, ông một tay cầm quà một tay ôm Tiểu Lục U lên xe, Minh Châu kéo theo cái vali nhỏ.
Chiếc Maybach màu đen từ từ rời .
Trong phòng khách một , đó là Hoắc Chấn Đông. Hoắc Chấn Đông bãi đỗ xe trống , than nhẹ một tiếng: “Bảo bối Tiểu Lục U của cũng ở nhà !”
Bà Hoắc an ủi vài câu.
Hoắc Chấn Đông chống hông trời, hỏi vợ của : “Hôm nay một ngày đặc biệt ?”
Bà Hoắc nghĩ : “Không mà! Trong nhà ai sinh nhật cả, hình như cũng ngày kỉ niệm gì hết.”
Hoäc Chấn Đông thất vọng.
Ông ở cửa nửa ngày, cuối cùng một câu: “Hôm nay hình như là Tiết Bạch Lộ nhỉ! Tiết khí như thì chắc chắn
gọi mấy đứa nhỏ về ăn cơm , bà gọi điện cho Minh , bảo nó đưa vợ con về ăn cơm cùng!
Nếu nó bận thì nó thể đến, nhưng Ôn Noãn và mấy đứa nhỏ chắc chắn đến.
Hoắc Chấn Đông xong thì cuối cùng cũng tỉnh táo trở . Ông phòng khách, lẩm bẩm.
“Đã lâu gặp mấy đứa cháu ngoan của , Sùng Quang, Tiểu Hoắc Tây của chúng , còn Doãn Tư và Tiểu Hoäc Kiều... Không mấy đứa nó lớn như nào !”
Bà Hoắc lắc đầu .
Bên Lục Khiêm đang lái xe.
Minh Châu phía ôm Tiểu Lục U, lúc đầu cô bé vốn ở ghế trẻ em, nhưng một tuần gặp nên cô bé ôm.
Lục Khiêm thấy cảnh từ gương chiếu hậu, nhịn : “Chuyện em nên chiều con bé! Trẻ con thì ghế trẻ em chứ.”
Ngã tư phía là đèn đỏ, ông dừng xe .
Minh Châu đành để Tiểu Lục U về, Tiểu Lục U vui ngay lập tức, lóc ôm.
Lục Khiêm nhẹ: “Bao giờ xuống xe thì ôm nhé!” Rất thần kỳ, Tiểu Lục U lập tức còn ồn ào nữa.
Minh Châu thấy khó chịu, cô nuôi Tiểu Lục U đến một tuổi, Lục Khiêm mới về bao lâu chứ.
Hơn nữa lúc nào ông cũng ở cùng với con! Dáng vẻ phục của cô dễ thương.
Lục Khiêm gương chiếu hậu chỉnh áo sơ mi, mắt cô nhẹ một tiếng.
Khuôn mặt Minh Châu đỏ lên.
Đèn xanh sáng, Lục Khiêm nhẹ nhấn ga, đúng giờ đến cửa trường học của Tiểu Lục Thước.
Bọn họ ít khi đón con.
Tan học, Lục Thước cùng một nhóm bạn cùng lớp xách cặp , thấy Lục Khiêm đang dựa xe.
So với những phụ khác, khí chất của Lục Khiêm thật sự khác biệt.
Người xung quanh đều nhận đây là bố của Lục Thước, ồn ào: "Lục Thước, bố của đến đón " + kìa”
Tiểu Lục Thước gì, bạn học chạy . Lục Thước đến.
Lục Khiêm sở đầu nhỏ của bé, cầm cặp sách của bé: “Lên xe ! Mẹ và em gái con đang xe ."
Tiểu Lục Thước học thể dục xong. Trán đầy mồ hôi, ngay cả cái mũi cũng lắm tắm vài giọt. Cậu bé xe, gọi , đó sở mặt em gái hỏi cô bé đói .
Lục Khiêm cũng lên xe, ông : “Không Thước Thước của chúng là đàn ông ấm áp như , còn nhỏ như thế chăm sóc em gái .”
Tiểu Lục Thước hừ nhẹ: “Con đàn ông ấm áp gì hết! Con chỉ với em gái thôi.”
Lục Khiêm cảm giác khéo.
Ông Minh Châu, cô giả vờ như .
Lục Khiêm cũng tức giận, ông sờ mũi một cái nhẹ: “Được ! Người bố như bố sợ con trai! Con trai sợ Tiểu Lục U của chúng ! Cho nên cả nhà Tiểu Lục U vẫn là lớn nhất!” Tiểu Lục U ôm bình sữa thỏa mãn uống hết hơn nửa bình.
Xe chạy một đường đến biệt thự của Lục Khiêm, khi đến thư ký Liễu và vợ của đều ở đây, Minh Châu thấy bọn họ thì giật cô vô thức xung quanh.
Cũng thấy bóng dáng của đứa bé .
Lúc , cô tự coi thường , cô nên tính toán chỉ li như .
Lúc , bà cụ đang vô cùng giận thư ký Liễu vì một giúp việc theo bà mấy chục năm thấy nữa. Thư ký Liễu với bà là xin nghỉ việc để về thành phố C€ , bà cụ là minh mẫn, bà tin.
Bà cụ bình thường ốm yếu, nhưng lúc khi hỏi chuyện thư ký Liễu tinh thần bà vô cùng phấn chấn.
“Truyền Chí, nếu cháu chịu thì bác chỉ thể tự về thành phố C hỏi dì Anh Tử ! Bác hỏi xem nhà của bà đáng tin cậy , bà rời khỏi nơi về quê thì thể làm gì !”
Thư ký Liễu khổ.
Anh vỗ đùi linh tinh: “Bà cụ, bác , đứa con của bà triển vọng mà cũng hiếu thảo lắm, đón bà về để hưởng phúc đấy!”
Sắc mặt bà cụ tối sầm .
Tay bà run run cầm vật tay: “Vậy ? Vậy cái là cái gì?” Trong tay bà cụ một quyển sổ tiết kiệm.
Trong Lục Viên một quy định bất thành văn, giúp việc mà tiền thì đều thích để ở chỗ bà cụ, bà cách để thể gà đẻ gà con. Tóm , chị gái mà vẫn để tiền ở trong tay bà cụ là chuyện thể nổi.
Bà cụ cứ nằng nặc đòi chuyện.
Thư ký Liễu khó xử, với bà Liễu.
Thư ký Liễu bắt đầu diễn xuất: “Mẹ xem , con bảo làm việc ở đây mà làm như ! Trong nhà xảy chuyện như , con ăn với bà cụ
thế nào đây?”
Bà Liễu oan ức gạt nước mắt: “Chuyện liên quan gì đến chứ! Rõ ràng là vì bà kiềm chế, vì một chút tiền lẻ mà làm chuyện mất mặt mà.”
Bà cụ chống tay lên bàn từ từ dậy. “Bà làm gì?"
'Thư ký Liễu và cũng dám gì.
lúc , Lục Khiêm dẫn Minh Châu và bọn nhỏ trở về, thư ký Liễu giống như tìm phao cứu mạng: “Cuối cùng ngài cũng về ! Bà cụ đang lột da đấy, ngài cứu
Lục Khiêm đóng cửa xe.
Ông tình cảnh trong viện thì bà cụ tức giận .
Ông đến mỉm hỏi: "Mùa thu khô ráo, bà cụ nóng giận như , cẩn thận hại đến sức khỏe đấy."
Bà cụ lạnh: "Con cần lừa ! Lục Khiêm, dù lớn tuổi nhưng cũng hồ đồ, di Anh Tử làm chuyện gì sai, nên xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế, con cũng nên lừa gạt như !"
Lục Khiêm khổ.
Ông xung quanh một chút, mấy giúp việc đang xem chuyện vui, ông nhẹ nhàng phất tay để bọn họ xuống .
Bà cụ rõ sắp một tràng văn dài .
Lục Khiêm đầu, Minh Châu và hai đứa trẻ đang cạnh xe. Ông với cô: “Trong nhà chuyện giải quyết, em đưa hai đứa bé tránh một lúc .”
Ông giữ mặt mũi cho bà cụ.
Dù đó cũng là bà cụ dùng quen, bà cụ đưa từ nhà đẻ sang.
bà cụ đồng ý.
Bà trầm giọng : “Minh Châu là vợ tương lai của con, việc trong nhà đều do con bé làm chủ, bây giờ con để con bé tránh mặt là đây!”
Lục Khiêm bất đắc dĩ.
Bà cụ cực kỳ tinh tường, bà đá thư ký Liễu một cái: “Còn đưa đến ư, nhốt đến khi nào?”
Đùi thư ký Liễu đau nhức.
Anh nhe răng nhếch miệng : “Bà cụ, bác thông minh thật đấy! Bây giờ cháu sẽ đưa đến.”
Quả nhiên, một lát một giúp việc già dẫn từ trong nhà.
Đã nhốt nhiều ngày, thư ký Liễu cũng là thô lỗ nên sắc mặt bà khó coi.
Người giúp việc dám bà cụ, liên tục né tránh ánh mắt. Lục Khiêm để bà Liễu dẫn hai đứa bé , vì chuyện sắp tới thật sự chịu nổi.
Chờ gian khá yên ắng, Lục Khiêm mới thấp giọng với bà cụ chuyện ở thành phố Châu, cũng kể chuyện giúp việc Khúc Ninh mua chuộc để đổi đồ ăn bà cụ làm mỗi ngày.
Bà cụ xong thì suýt ngất xỉu.
Bà chỉ tay theo suốt mấy chục năm, đau lòng nhức óc: “Bà thật là hồ đồ!”
Người giúp việc quỳ đất, chảy nước mắt xin tha.
Bà cầu xin: “Mỗi ngày chỉ đổi một món thôi, cô gái cũng là đắn, còn thích ông chủ, sẽ làm chuyện gì kì lạ! Tôi cũng ngờ cô sẽ cho ông chủ thứ đồ ...” Giọng của bà càng lúc càng nhỏ.
Sau cùng, bà hổ lên.
Bà cụ cầm gậy chỉ bà , mặt cũng đầy nước mắt: “Bà thể so với những khác ! Bà là hiểu rõ nhất sự khổ sở của khi sinh Lục Khiêm và Tiểu Noãn! Tiểu Noãn mất sớm, đứa còn cũng trải qua cửu tử nhất sinh! Nó chỉ đơn giản là con trai duy nhất của nhà họ Lục , nó còn là chồng của Minh Châu, còn là bố của hai đứa trẻ, bà vì mấy đồng tiền mà hại c.h.ế.t nó, ăn với nhà họ Hoắc như thế nào, chuyện với hai đứa cháu ngoan của đất? Bà Minh Châu ở góa ?”
Người quỳ rạp đất thảm thiết.
Môi Minh Châu giật nhẹ, Lục Khiêm nhẹ nhàng giữ chặt cô.
Bà cụ lau nước mắt, bà ngửa đầu , đưa quyết định: “Chắc hai ngày qua bà chịu khổ nhiều ! Từ nay trở bà ở làm việc ở nhà họ Lục nữa, chủ tớ chúng cũng coi như ân đoạn nghĩa tuyệt, bà ngoài làm việc cũng đừng nhắc gì đến nhà họ Lục, thím Anh, bà cũng biểu tính tình của đấy.”
Bà cụ xong thì từ từ xuống.
Bà lật xem sổ tiết kiệm trong tay, để thư ký Liễu trả cho giúp việc.
Người giúp việc .
Bà cụ rưng rưng, bà : “Dù các bà đưa một phần tiền cho nhưng nửa năm để bà Liễu thêm sổ tiết kiệm của mỗi thêm bốn mươi vạn nữa!”
Bà đau lòng dứt câu, phất tay để .
Người cầm lấy sổ tiết kiệm quỳ đất rống lên, rằng bà với bà cụ và ông chủ.
Bà cầu xin bà cụ đừng đuổi bà .
Dù bà cụ thấy đau xót nhưng vẫn xua tay...
Chờ đến khi trong viện yên tĩnh trở , bà cụ rủ mắt xuống, sắc mặt mỏi mệt. Rất lâu đó bà mới gọi Minh Châu gần.
“Là do quản nghiêm, con tủi !” Minh Châu kéo tay bà, cô an ủi .
Lục Khiêm dỗ bà cụ nên đưa cô chuyện: “Em , chuyện lớn trong nhà vẫn do bà cụ quyết định, em chuyện gì cũng ! Bà cụ sống lâu trăm tuổi, dạy dỗ cô nhiều một chút.” Bà cụ dỗ dành đến mỉm .
Bà cầm gậy đánh ông một cái, mắng: “Con nhiều quá! Con bé mới bao nhiêu kinh nghiệm ! Đi... Cơm tối nay con làm hết, cho giúp việc nghỉ đây.
Mắt Lục Khiêm sâu hoắm: “Về con làm hết cũng ! Quan trọng là cô chịu nể mặt ngày nào cũng ở chỗ ăn cơm thôi.”
Bà cụ ghét bỏ ông: “Nếu con bắt nạt con bé, con bé chịu?”
Minh Châu yếu ớt tựa sát bà cụ.
Bà cụ mắt thể tin tưởng, lúc cũng an ủi. Lục Khiêm Minh Châu nấu cơm...
Nắng hoàng hôn dần khuất lấp.
Bà cụ tựa ghế , lặng lẽ thong thả, dù lúc nhưng khi tỉnh táo bà nghĩ mà thấy ghê... Suýt chút nữa Lục Khiêm gặp chuyện .
Bà vỗ nhẹ tay Minh Châu: “Sáng mai, con chỗ giúp .” Minh Châu chăm chú bà cụ.
Dù bà cụ vẻ bình tĩnh, nhưng Minh Châu nhận bà cụ đau lòng.
Cũng sợ hãi!
Bà cụ ở tuổi vốn nên an hưởng tuổi già, nhưng Lục Khiêm cửu tử nhất sinh trở về, thể cưng chiều , nghĩ đến suýt nữa ở bên cạnh âm mưu hại chết.
Minh Châu cũng hiểu cảm giác . Vì lúc đó cô cũng sợ hãi.
Cả buổi tối cô đều cùng bà cụ, Lục Khiêm ở phòng sách dạy Tiểu Thước Thước học, Tiểu Lục U ngoan ngoãn đùi bố, thỉnh thoảng lắc lư một chút.
Mười giờ tối.
Bà cụ đậu rang phơi nắng của , Minh Châu vẫn như cái đuôi , : “Cũng sớm nữa, buổi tối con cũng thể chui đắp chung chăn với chứ! Mẹ , bộ xương già còn sóng to gió lớn nào gặp qua chứ?” Minh Châu hổ.
Bà cụ đuổi cô lên tầng.
Đến tầng hai, Lục Khiêm ở trong phòng ngủ, cô thấy ông ở phòng trẻ em.
Tiểu Thước Thước ngủ .
Lục Khiêm tựa đầu giường, Tiểu Lục U sấp ông. Cô bé tắm rửa thơm tho mặc một bộ jump hình hoa màu trắng áp sát bố, ngẩng đầu ngoan ngoãn bố.
Lục Khiêm nhẹ nhàng truyện cổ tích cho cô bé .
Thỉnh thoảng đến hoàng hậu độc ác, Tiểu Lục U giấu mặt xuống bụng bố.
Minh Châu ở cửa thấy hâm mộ.
Lục Khiêm ngước mắt lên thấy cô, ánh mắt ông sâu sắc, ông hiệu cho cô về phòng ngủ.
Minh Châu Tiểu Lục U buồn ngủ .
cô về phòng ngủ ở phía đông , tắm rửa xong thấy Lục Khiêm ở trong phòng.
Ông ở cạnh cửa sổ, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc hút một nửa.
Minh Châu giật .
cô rón rén gần, từ đầu ông làm rơi điếu thuốc tay ông, nhỏ: “Sao hút thuốc?”
Sức khỏe của Lục Khiêm , ông vẫn luôn tự hạn chế. Bây giờ nhịn mà hút, chắc chắn là ông tâm sự gì .
Lục Khiêm chăm chú Minh Châu.
Lúc lâu ông mới mở miệng: “Chuyện của Khúc Ninh là do xử lý , nếu để ý từ đầu, cô cũng sẽ cơ hội hướng mắt về ngôi nhà ! Minh Châu, làm em và bà cụ đau lòng.”
Minh Châu lắc đầu.
Cô mềm mại ôm lấy ông: “Không của .”
Lục Khiêm đón nhân cơ thể mềm mại của cô ôm một lúc lâu và lẩm bẩm: “Em tin , sẽ để cô cơ hội đến gần bọn trẻ nữa, càng để cô cơ hội ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng .”
Trái tim Minh Châu run lên.
cô thánh mẫu mà cầu xin giúp ngoài, bây giờ kết cục thê thảm của Khúc Ninh, nhưng nếu ngày đó Lục Khiêm đủ cảnh giác thì thể hành hạ đến mất nửa cái mạng, khi đó ai thương xót cho ông ? Mọi sẽ chỉ thấy ông phong lưu, sẽ chỉ mang câu chuyện thê thảm làm chủ đề chuyện trong lúc rảnh rỗi.
Lúc cô mới , Lục Khiêm vẫn còn sợ hãi.
Ông nỗi niềm thấp thỏm.
Ông nỡ bỏ cô và bọn trẻ, ông thương bà cụ nên ông mới sợ hãi. Minh Châu thấy t.h.u.ố.c lá tắt, cô nuông chiều mà dung túng ông. Lục Khiêm giữ chặt eo cô, đỡ cô lên kính cửa sổ lạnh lẽo.
