Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1250 -1259: Mặt Ôn Noãn đỏ ửng

Cập nhật lúc: 2025-10-06 14:22:44
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong phòng bếp.

Bầu khí đột nhiên trở nên ấm áp ái , Ôn Noãn cũng cảm nhận , mất tự nhiên ôm Hoắc Minh .

Thế nhưng động tác của nhanh hơn. Trước khi cô kịp chạy trốn, chặn cô ở bồn rửa. Tay xử lý cá rô, còn mùi cá nhẹ.

Không làm bẩn áo cô nên chỉ thể phát lực bằng eo, nhẹ nhàng ma sát với cô.

Mặt Ôn Noãn đỏ ửng.

Cô bất an ngoài, nhu nhược : “Người giúp việc sẽ bất cứ lúc nào đấy.”

Hoắc Minh khẽ: “Họ thấy cũng coi như thấy.” Anh nghiêng , hôn môi cô.

Vốn dĩ chỉ định trêu chọc cô thôi, nhưng cơ thể hai tiếp xúc gần như thế, bình thường Hoắc Minh là huyết khí phương cương, thể nào chịu ?

Ánh mắt khỏi sâu hơn.

Ôn Noãn chịu nổi ông như thế, tay áp n.g.ự.c . “Tay mùi tanh!”

“Trong nhà nhiều trẻ con, Sùng Quang và Thước Thước đều tám chín tuổi , một việc nửa hiểu nửa . Anh làm bố, làm bác của chúng, đừng làm gương cho chúng, ?” Hoắc Minh khẽ.

Cái mũi thật cao của khẽ cọ cô.

Giọng khàn đặc: “Giám đốc Ôn đội cho cái mũ cao thật đất!” cũng thẳng lên, xoay xử lý con cá rô tươi .

Còn về Ôn Noãn, cô quên mất chuyện công ty Lục Khiêm .

Cô khẽ vuốt bộ váy dài , vẩy mái tóc màu ngoài, sợ hối hận làm chuyện gì đó mất thể diện...

Trong phòng khách, bọn trẻ đều đang bận rộn. Hoắc Minh ở đây. Tiểu Hoắc Tây leo xuống khỏi ghế, tới chơi với Tiểu Lục U.

Minh Châu cũng rảnh, cô salon, bóc từng túi khoai tây chiên để ăn.

Ôn Noãn tới.

Ánh mắt Minh Châu kỳ lạ, đó cô hạp thấp giọng : “Anh em bắt nạt chị ?”

Ôn Noãn xuống đối diện với cô, vất vả lắm mới duy trì sự uy nghiêm của chị dâu.

“Đâu .” “ mặt chị đỏ lắm.” Ôn Noãn: “..“ Minh Châu tiếp tục xem TV, căn khoai tây chiên rộp rộp, là thoải mái. Cô thích nơi , nếu trai và chị dâu quá nhiều con, cô chỉ ở đây bất kỳ lúc nào, ngày nào cũng ăn uống, trẻ con cũng khác chăm . Mn suy nghĩ yên lặng Ôn Noãn.

Ôn Noãn thấy buồn .

lúc giúp việc đưa một bình hoa tới, khẽ : “Mợ chủ, cô Minh Châu, đây là hoa hồng mới nhất.

Ôn Noãn hiệu cho đó xuống.

Cô rót cho và Minh Châu, mỗi một ly, uống xong chuốc tiếp. “Em và làm thế?”

Minh Châu quên ăn luôn miếng khoai tây chiên trong tay. Cô mắt tự nhiên : “Sao chị đột ngột hỏi điều thể?

Cô và Ôn Noãn gì là chia sẻ , nên cô kể chuyện hai ngày qua, dĩ nhiên, cô hề mấy thủ đoạn lưu manh của Lục Khiêm.

Cô tập trung chuyện của Khúc Ninh.

Ôn Noãn gật đầu: “Em làm đúng lắm! Loại phụ nữ như cô , thể cho cô cơ hội."

Cô thầm nhớ . Cô từng gặp , tuổi trẻ, linh khí, thực lực hơn lưu lượng như Xa Tuyết. Đáng tiếc cô con đường chính đáng.

Vì một ông chủ mỏ than mà thể đồng thời xuất hiện cùng Minh Châu, nghĩ qua thấy là sắp xếp của Lục Khiêm.

Ôn Noãn dặn dò Minh Châu mấy câu.

Minh Châu xong thì gật đầu, hai mắt ướt át, cô thật lòng cảm thấy chị dâu đối xử với .

Đặc biệt là chuyện liên quan tới Lục Khiêm, Ôn Noãn bao giờ thiên vị.

Cô, Lục Thước và Lục U ăn chùa ở đây một bữa, buổi tối vẫn về.

Khi Hoắc Minh dạy mấy đứa bé làm bài tập xong thì cũng mười giờ đêm .

Đứa bé cách dây dưa nhất chính là Hoắc Tây, rõ ràng là ở nhà cả, nhưng kể chuyện cuối cùng luôn là cô bé, thế mỗi đều hết nửa tiếng.

Người khác chê cô bé dính .

Tiểu Hoắc Tây giơ khăn lông lên, khẽ hừ một tiếng. Minh Châu về phòng ngủ.

Ôn Noãn tắm xong, mặc bộ đồ tắm bằng tơ tằm đang xoa kem dưỡng, mái tóc dài xõa xuống mặt làm lộ cái cổ trắng nõn.

Anh tới, ôm eo cô. Anh khẽ căn cô một miếng. Ôn Noãn khẽ run: “Hoắc Minh!”

Hoäc Minh dính lấy cô, môi rời , trái còn chuyển qua tai cô, thổi khí nóng: “Anh rửa tay , còn mùi cá nữa.”

Ôn Noãn kéo tay . cô càng phản kháng thì càng quá đáng. Dứt khoát, cô tựa lòng hưởng thụ.

Hoắc Minh ôm cô từ phía , khiêu khích cô nhanh chậm, thỉnh thoảng hôn cô, nhắc đến con của cô, khi tình nồng khẽ cắn cô một miếng.

Ôn Noãn cắn môi.

Giọng Hoắc Minh khản đặc: “Em Hoắc Tây ?”

Sao Ôn Noãn chứ.

Hoắc Minh thật thấp: “Con bé : “Con bé , ngày nào con bé cũng đòi bố kể chuyện là vì sự vững chắc của gia đình! Còn mấy đứa bé vắt kiệt sức của , để thời gian rảnh cho tiểu yêu tinh ở bên ngoài.”

Ôn Noãn tức giận buồn .

trong lòng , xoay : “Ai dạy nó thế?” “Chắc trong TV nhỉ?”

Đôi mắt sâu thẳm của cô chăm chú, cô nhẹ nhàng kéo vạt áo sơ mi của ... thở của rực lửa.

Hoắc Minh lui về một bước.

Anh xuống mép giường, để Ôn Noãn chân , hôn cô/ Sau đó, hai bên tán tỉnh nữa.

Trong phòng ngủ là ánh sáng mùa Xuân. Sau khi kết thúc...

Ôn Noãn tựa vai Hoắc Minh nghỉ ngơi.

Lí trí từ từ về, chuyện trong phòng bếp cũng nhắc . “Hôm nay khác ngày thường!”

“Khác chỗ nào? Có gì bình thường ? Trải nghiệm nhé?” Ôn Noãn che miệng , để làm nữa.

Cô tựa n.g.ự.c , thấp giọng : “Không giám đốc Hoắc đang ăn mừng vì lấy đơn đặt hàng lớn ?”

Hoắc Minh thấp. Anh kéo tay cô, hôn lên.

Ôn Noãn cũng né tránh nụ hôn của , thậm chí cô còn ngửa đầu tiếp nhận. Hôn một lúc lâu, cô mềm mại : “Anh làm ăn với câu thế nào cũng đừng,

đừng để Minh Châu khó xử là .

Hoắc Minh nắm lấy vòng eo thon của cô, dán sát cô, hỏi: “Lời là cầu xin cho Minh Châu cho nữa!"

Ôn Noãn mềm oặt . Cô làm bộ dậy tắm.

Hoắc Minh túm lấy tay cô, giọng khăn đến mức sắp : "Được , cùng một nữa .”

Ôn Noãn nhẫn tâm từ chối.

Khi tình nồng, Hoắc Minh ghé tai Ôn Noãn, cố ý trêu chọc cô: “Tin tức của giám đốc Ôn nhanh nhạy thật đấy.”

Ngày hôm , Hoắc Minh đến công ty của Lục Khiêm một chuyến. Ký hợp đồng bất bình đẳng.

Ký hợp đồng xong, thư kí Liễu hộc máu, báo cáo cho Lục Khiêm. Lục Khiêm cũng quá đau lòng.

Những thứ ngoài như tiền bạc, thật ở trong tay Minh trong tay ông thì cũng gì khác lắm.

đàn ông cũng hiếu thắng sốt ruột.

Hoắc Minh chỉ dùng vài bữa cơm chạy mấy trăm triệu của ông, dù nghĩ như thế nào nữa cũng đều hộc máu.

Lục Khiêm héo vài ngày.

Minh Châu đây, ông ngẫu nhiên sẽ cô bằng ánh mắt thích hợp, Minh Châu duỗi tay sờ sờ mặt : “Tôi làm ?”

Lục Khiêm ngẫm nghĩ một chút hỏi: “Ký ức khi còn nhỏ của em chỉnh ?”

Minh Châu cảm thấy ông nhàm chán. Cô cúi đầu xem kịch bản, nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Vô cùng chỉnh.”

Lục Khiêm sờ sờ cằm: “Vậy thì chỉ thông minh chênh lệch nhiều như nhỉ, quá hợp lý mài!”

Minh Châu cũng ngốc.

Cô liên tưởng đến lời tối hôm qua chị dâu , lập tức hiểu . Lục Khiêm đang ghét bỏ cô!

Cô khép kịch bản , tặng ông một nụ ngoài mà trong : “Xem bệnh của chú nhỉ! Được thôi, lúc đoàn phim bên cũng mời đóng phim, thu dọn một chút, buổi chiều sẽ xuất phát.”

Minh Châu , giống giỡn. Ngón tay cô nắm nắm cửa.

Một bàn tay ấm áp bao lấy tay cô, cô cảm giác phía thêm một cơ thể đang dán ở lưng cô.

Lục Khiêm khẽ ấn khóa cửa. Răng rắc một tiếng, cửa phòng bệnh khóa . Trong phòng bệnh VIP to như , im lặng, chỉ tiếng hít thở của .

Thật lâu Minh Châu nhẹ giọng : 'Lục Khiêm ngươi buông ! Chuyện giữa chúng sớm giải quyết trong ngủ chung lúc !”

Lục Khiêm khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Ngón tay thon dài trắng nõn khẽ vuốt vòng eo cô, dán tai cô nhẹ lẩm bẩm: “Làm mà em ?”

Minh Châu chút hổ buồn bực.

Ông dán cô như , nghĩ thôi cũng ông làm gì ! Lục Khiêm hôn nhẹ nhàng tai cô một hồi, dịu dàng : "Ở bên ! Anh xuất viện cùng em thành phố W , chờ em xong chúng sẽ .”

Ông hạ khiêm tốn như .

Nếu Minh Châu hề động lòng một chút nào là giả!

cô cũng ông thao túng, tuy đánh mất ý nghĩ thành phố W, nhưng đêm nay cô ở tại nơi , khí quá ái , Lục Khiêm còn đang bệnh, thật sự thể làm bậy.

Vì thế cô chỉ ở trong chốc lát trở về chung cư của . Bọn nhỏ ở nhà chính nhà họ Hoắc.

Hiếm khi Minh Châu thời gian của riêng , cô thả lỏng bản một chút.

Cô đặt cơm Tây, khui một chai rượu vang đỏ.

Trong căn hộ đặt một bản thu âm mà cô thích, của một nữ ca sĩ Pháp nào đó.

Chờ cô bàn ăn dùng cơm, uống rượu vang đỏ, mới phát hiện thật lâu thật lâu thả lỏng .

Tình cảm của Lục Khiêm, hai đứa nhỏ, trọng tâm cuộc sống của cô bộ xoay quanh những điều đó.

Hiện tại tĩnh tâm mà nghĩ, đây đại khái là nguyên nhân vì cô kiên trì phim, là bận rộn một chút, như thể bớt nghĩ đến Lục Khiêm một chút.

Thì , trong thoáng chốc qua nhiều năm như .

Cô xoay chăm chú ngoài cửa sổ sát đất, ánh đèn neon khắp thành phố, muôn màu muôn vẻ.

Bỗng nhiên cô cảm thấy khổ sở, cũng mất mát như nữa, so sánh với tình yêu, dường như chuyện Lục Khiêm còn tồn

tại cũng đủ cho cô thả lỏng , thể để cô uống một chén rượu vang đỏ như .

Khiến cô cảm thấy, còn đang sống thật . Đôi mắt Minh Châu ướt át...

Chưa bao giờ thời khắc nào làm cô cảm thấy, Lục Khiêm ý nghĩa như thế nào với !

Cũng thời khắc nào lý trí như , rõ ràng gặp một , rõ ràng một thứ, tuổi tác và kinh nghiệm sống làm cô khắc chế nội liễm.

Chuông cửa vang lên.

Minh Châu tưởng là giao đồ ăn, mở cửa thì cô ngây . Lục Khiêm đang ngoài cửa.

Áo sơ mi trắng, quần tây đen, nhã nhặn tuấn. Ngoại trừ khuôn mặt tái nhợt.

Ông cầm một bó hoa hồng đỏ, còn một thùng đá, bên trong đặt một chai rượu vang đỏ đặc biệt .

Dường như ngửi thấy mùi rượu vang đỏ cô. Lục Khiêm khẽ: “Có thể nếm thử chai .”

Minh Châu hơn nửa ngày mới hồn, cô nhận lấy hoa hồng, cũng bảo Lục Khiêm nhà.

theo Lục Khiêm nhiều năm, ông ít khi tặng hoa cho cô. Bắt đầu nuôi cô như một đứa trẻ.

Sau đó thì là kiểu chăm sóc ở nhà, thông thường là một bữa cơm nóng một đĩa hoa quả.

Chỉ là phụ nữ nào thích hoa chứ?

Cô đặt sát hít sâu một , lưng đóng cửa , đó vẫn khẩu thị tâm phi: “Chú còn bệnh, mà bác sĩ thả chú đây ?”

“Trộm trốn ngoài."

Lục Khiêm đặt thùng đá lên bàn cơm, đương nhiên cũng thấy cơm Tây và nửa ly rượu vang đỏ.

Ánh mắt ông thật sâu.

Minh Châu cất hoa xong thì ông: “Muốn cùng ăn chút gì ?” Lục Khiêm ăn, ăn một miếng nhỏ.

Khách sạn năm , mùi vị còn áp.

cơm Tây ông ăn , Lục Khiêm xắn tay áo lên, hỏi cô: “Trong tủ lạnh đồ ăn đúng , để làm mấy món.”

Tay Minh Châu nhẹ nhàng chạm hoa, ông: “Chú tới đây là để nấu cơm ?”

Lục Khiêm .

Ông về phía phòng bếp, trong chốc lát truyền đến âm thanh mở tủ lạnh.

“Anh cùng em ăn bữa cơm, nhưng cô Hoắc nể mặt lắm, đành mặt dày tới đây."

Minh Châu nấu cơm.

Tất cả những nguyên liệu nấu ăn ở đây đều là giúp việc chuẩn , còn đầy đủ.

Lục Khiêm lấy mấy thứ đồ .

Còn xoay , cơ thể từ phía ôm lấy, ông ngơ ngẩn.

Minh Châu dán ở lưng ông, nhẹ lẩm bẩm: “Mặc kệ , hẳn là vì uống rượu đấy.”

Ông dở dở .

Ý của cô là, uống rượu là thể làm gì thì làm, đó ngày hôm nhận ?

bầu khí , Lục Khiêm sẽ phá vỡ. Minh Châu cũng sẽ .

Lúc hôn lễ quyết liệt, về ông sinh bệnh, đó ông trở về, thật bọn họ vẫn luôn cơ hội nào ở riêng với

cả, thể ngờ đầu tiên là ở chung cư của cô.

Đều là nam nữ trưởng thành, một việc cần phá hoại. Lục Khiêm lắng lặng nấu ăn.

Cô thì dán phía lưng ông, ngẫu nhiên mấy câu, giọng mềm mại.

Lục Khiêm chỉ làm hai ba món ăn, nhưng dinh dưỡng tinh xảo, ông ăn một chút, Minh Châu cũng uống rượu đỏ ông mang đến, khi uống xong sắc mặt ửng hồng...

Lục Khiêm ôm cô phòng ngủ, cô cũng phản kháng. Lần đầu tiên bọn họ làm ở chỗ của cô.

Lục Khiêm ôn nhu mà khắc chế.

Ánh sáng mờ nhạt, Minh Châu vuốt ve khuôn mặt thon gầy tuấn của , đôi mắt mềm mại ông... Sau đó, mơ hồ uống rượu vang đỏ, cô trầm luân.

Đêm nay, Lục Khiêm hưởng thụ sự dịu dàng. Sáng hôm .

Ông vuốt mặt, cảm giác mặt nóng, ánh mặt trời chiếu phòng ngủ như là phơi nắng cho ông .

Duỗi tay sờ sờ bên cạnh, ai.

Lục Khiêm xoay , chăn trượt xuống thắt lưng, lộ cơ thể thon gày nhưng đường cong mỹ.

Bên cạnh gối một cái thẻ màu hồng nhạt, bên một hàng chữ. Lục Khiêm mỉm cầm lên.

[Chú Lục, em đến thành phố W phim đây!] [Đồ ăn sáng sẵn , em gọi ship.]

[Ăn xong, nên về bệnh viện ! Chắc bác sĩ trưởng khoa block ...

Chú Lục... Lục Khiêm xem nhiều nhấc chăn dậy. Xuống giường, ông mặc bộ quần áo tối qua lên, đeo thắt lưng .

Sau khi rửa mặt và ngoài, đúng lúc cô giúp việc tới làm, cửa thấy Lục Khiêm đang ăn sáng.

ngạc nhiên: “Ông Lục, ông ở đây? Không ông đang ở bệnh viện ?”

Ánh mắt bà đến sofa. Ở đó một chai rượu vang đổ.

Cô giúp việc cũng là từng trải, suy nghĩ là hiểu ngay, gương mặt đỏ cả

lên. Cũng may Lục Khiêm mặt dày.

Ông hời hợt : “Lát nữa bệnh viện! , Minh Châu đến thành phố W, hai ngày cần chuẩn cơm cho cô .”

Ông ăn xong, tao nhã đưng lên. Cô giúp việc ngơ ngác gật đầu. Lục Khiêm rời khỏi nhà trong ánh của bà .

Lục Khiêm bệnh viện, điện thoại sắp phát nổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1250-1259-mat-on-noan-do-ung.html.]

Ông lấy điện thoại xem, một trăm mười hai cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là bệnh viện và thư kí Liễu.

Ông gọi cho từng , tựa đầu giường.

Bà cụ Lục tới, thấy con trai là giận: "Bị bệnh mà còn chạy lung tung, c.h.ặ.t c.h.â.n đấy!”

Lục Khiêm thư kí Liễu, khẽ nhướng mày.

Thư kí Liễu vẫn bình chân như vại. Anh đỡ cho sếp.

Bà cụ Lục thấy hai mắt qua mày thì càng giận hơn: "Tự ocn kiểm điểm, chạy khắp nơi, còn để Truyền Chi dọn dẹp cho con!

Lục Khiêm lấy điện thoại xử lý công việc. Ông nhẹ giọng : “Con qua chỗ Minh Châu, nấu cho cô một bữa cơm. Thái độ của bà cụ Lục lập tức đổi một vòng.

cựa hông, xuống salon, cuối cùng cũng cho con trai sắc mặt : “Cuối cùng còn thương vợ ! Minh Châu , với con?”

Lục Khiêm : “Cô đến thành phố W !” Bà cụ . Bà cẩn thận con trai thật lâu, đó kéo thư kí Liễu ngoài.

Một lúc lâu , bà cụ và thư ký Liễu mắt to trừng mắt nhỏ, cũng đang cái gì.

Quả thực khó mở miệng.

Thư kí Liễu còn việc ở công ty nữa, nhịn : “Bà hỏi gì?”

Bà cụ Lục gõ cây gậy xuống, gương mặt già nua đỏ bừng: “Cậu xem, Lục Khiêm và Minh Châu chênh lệch nhiều như thế, giờ sức khỏe nó , liệu ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng ?”

Thư kí Liễu hiểu ngay.

Anh đỡ bà cụ xuống, hòa nhã dụ dỗ: “Bà cảm thấy cô Minh Châu đến thành phố W là vì quá hài lòng đúng ?”

Bà cụ Lục vẫn đỏ mặt, vỗ thư kí Liễu một cái. Thư kí Liễu thần bí.

“Cụ cứ yên tâm ạ! Cụ nghĩ xem, mấy năm qua, thời gian họ thực sự ở bên ít. Bầu khí tối qua chắc chắn , Minh Châu là phụ nữ, thỉnh thoảng kiểu cách, dè dặt chút thôi.”

Anh như , bà cụ cũng yên tâm .

bà vẫn tỏ nghiêm túc: “Truyền Chí, hiểu phụ nữ quá nhỉ?”

Thư kí Liễu gãi đầu...

Trong phòng bệnh, Lục Khiêm khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi.

ông cứ nhắm mắt thì sẽ nhớ tới tối qua, nhớ tới sự dịu dàng của Minh Châu.

Những năm qua, họ chia tay nhiều, theo lí thuyết thì cũng mới mẻ nữa , nhưng tối qua khác, ông cảm nhận đang quan hệ với một phụ nữ trưởng thành. Minh Châu tối qua chút gì của trẻ con nữa.

Cảm giác đó giống như độc dược.

Lục Khiêm gặp cô, nhưng vẫn kiềm chế.

Minh Châu đến thành phố W, chỉ hai ba ngày thôi, khi đó đúng lúc ông xuất viện.

Hai ba ngày , bọn họ thậm chí còn gọi cho , chỉ gửi tin nhắn, mà hầu hết đều hỏi tình hình của con, hề nhắc tới chuyện đêm hôm đó.

Ngày Lục Khiêm xuất hiện, Minh Châu vẫn còn ở thành phố W, ông gửi tin nhân cho cô .

. Biết ... Hai chữ đó đủ để Lục Khiêm hồi vị lâu.

Đến khi Minh Châu về, công ty ông nhiều chuyện bận rộn, rốt cuộc thể gặp đầu tiên.

Bọn trẻ thì thường xuyên gặp cô.

Sau đó, một bộ phim ngắn của Minh Châu nhận giải ở nước ngoài, cô bay đến nước H.

Khi cô về gần Thu . Tính thì hai gặp gần một tháng .

Minh Châu đáp đất, một trong nghề mời cô ăn, nhờ cô giúp đỡ.

Người quan hệ với cô nên Minh Châu tiện từ chối. Cô về nhà trọ, còn gặp con tắm rửa lái xe đến câu lạc bộ.

Đối phương là một quản lý giỏi, Cố Hi Quang trong tay Ôn Noãn nên tìm Minh Châu giúp đỡ.

Trong phòng VIP.

Minh Châu xong, cân nhắc tủm tỉm: “Chị Hồng, giúp chị, mà chuyện chị tự chuyện với chị dâu , sâu hơn nữa thì chuyện với ! Vì phận của Cố Hi Quang khá đặc biệt...”

Còn vì đặc biệt đến mức nào, cô .

Cố Hi Quang cứu chị dâu, trai vô cùng cảm kích, đến độ gần đây nhiệt tình nhận làm con nuôi, nhưng Ôn Noãn sống c.h.ế.t chịu làm nuôi.

Hoäc Minh ngoài bắt đầu tự giới thiệu bản với tư cách là phụ .

Minh Châu cảm thấy chị dâu thật đáng thương.

Rõ ràng cả để ý, nên dứt khoát biến tình địch thành con nuôi, nhưng mà trong nhà đều , sống c.h.ế.t chịu thừa nhận, còn làm chuyện nữa.

Già trẻ nhà họ Cố đều cảm kích .

Vị quản lý hỏi , Minh Châu cứ hàm hồ từ chối, cô cũng Minh Châu giúp chuyện .

vẫn hỏi thăm chút ít. Minh Châu nhớ con.

Cô chỉ ăn vài miếng chào , .

Đi ngoài hành lang phòng VIP, cô cầm điện thoại mà do dự. Từ đêm đó đến giờ, cô và Lục Khiêm từng gặp mặt, cô nên cho ông là cô về ?

Khi cô đang do dự, cửa phòng VIP đối diện mở , một . Minh Châu ngây .

Không ngoài, là Lục Khiêm, ông tràn đầy mùi thuốc lá.

Còn cả mùi nước hoa của phụ nữ nữa.

Minh Châu ngửi thử, trong, cả nam lẫn nữ mười mấy .

Điều nổi bật là, cái cô Khúc Ninh cũng ở đây. Vị trí bên cạnh cô trống . Có lẽ là chõ Lục Khiêm từng .

Minh Châu lẳng lặng quan sát, Lục Khiêm, cô nhẹ giọng : “Anh sắp xếp cho em thấy ?”

Nói xong, cô phòng vệ sinh.

Cô mở vòi nước, từ từ rửa tay, gì nữa. Lục Khiêm tới.

Ông , sóng vai với cô, cũng từ từ rửa tay.

Hồi lâu, ông nghiêng đầu mu bàn tay xoa đỏ lên của cô, nhẹ giọng : “Trước đó bọn họ mang gái tới, nhưng cũng tiện lật mặt. Anh từng đụng , em tin thì hỏi thư kí Liễu là .”

Minh Châu mở to mắt, khẽ cắn môi.

“Chú một phe, chứng minh ?”

Rõ ràng cô quá hài lòng với thời giải thích của ông, nhưng cũng nổi giận.

Đàn ông xã giao, tránh những chuyện thế , nếu nhóm thì sẽ quét , kéo khác . là một phụ nữ, Minh Châu thể cảm xúc. Cô kiềm chế, nhưng nên ngả bài thế nào.

Đã một tháng Lục Khiêm gặp cô, nhớ cô. Ông đưa tay chạm tóc cô nhưng Minh Châu gạt . “Người hồi quát” ụ

Lục Khiêm dịu dàng: “Trẻ con

Ông lau khô tay, nhẹ nhàng véo mặt cô: “Cùng chào họ cái chúng cùng về nhà.”

Lục Khiêm xong, nắm tay cô. Minh Châu né tránh.

Cô thấp giọng, mang theo một chút nữ tính kiêu căng: “Em !”

Lục Khiêm thích mặt kiêu căng của cô.

Ông kiên nhẫn dịu dàng cô, ở nơi công cộng, giọng ông đè nén: “Đừng tức giận nhé, em xem, đưa em đến đó thì em vui, mà đưa em thì em cũng vui.”

Minh Châu dựa cửa, nghịch móng tay. “Anh nên chung chỗ với cô .”

so đo với chuyện cô Hồ , bởi cô Hồ cũng coi như là bạn ông, giống đám ông Dịch, Lục Khiêm thì thất vọng.

Khúc Ninh, do khác trao tặng cho ông. Còn cạnh ông, Sao cô vui vẻ với ông!

Lục Khiêm tính tình nhỏ nhen của cô, nhưng chẳng những ghét bỏ, ông cảm thấy cô đáng yêu.

Ông thô bạo kéo tay cô, nhẹ giọng : “Vậy càng nên gặp với , trong đó đối tác quan trọng của công ty, chào hỏi xong hãng !” Minh Châu kéo .

Được nửa đường, Lục Khiêm kiềm chế nổi. Ông đẩy cô lên tường hành lang, khẽ hôn một lúc. Xong xuôi, thở của nhai rối loạn.

Ông áp trán lên trán cô, lẩm bẩm: “Nhìn em miễn cưỡng như , thật đáng yêu. Minh Châu nóng mặt. Cô hổ đá ông một cái, :

“Cư xử đúng mực ở nơi công cộng!” Lục Khiêm khẽ , thẳng lưng, tạm thời tha cho cô.

Dường như ông đổi một gương mặt khác, như thể tắm trong làn gió xuân, ông mang đến ba phần chân thành trong việc xã giao.

“Trùng hợp quá, lẽ nên uống vài ly với các , nhưng vợ mới về từ nước ngoài... Cô nóng lòng đón , việc nhà gấp, xin !”

Hàng ghế im phăng phắc.

Khuôn mặt xinh của ngôi nhỏ Khúc Ninh trắng bệch.

Người dẫn cô đến đây cũng vẻ khó chịu: Người vợ mà Lục Khiêm nhắc đến, hẳn là Hoắc Minh Châu!

Một cô gái cao gầy xinh bước từ lưng Lục Khiêm. Thoạt , thì là cô cả nhà họ Hoắc.

Đa đây đều dựa nhà họ Hoắc, lúc từng dậy nịnh nọt: “Cô Hoắc.”

phản bác: “Tổng Giám đốc Lục , bây giờ là bà Lục .” Lục Khiêm mỉm .

Ông với những bên trong: “Tôi để Truyền Chí ở ăn cơm với ! Giờ xin phép.”

Không ai dám giữ ông , họ chỉ trêu vài câu.

lúc , một giọng nữ vang lên: “Tổng Giám Lục về sớm, chẳng nên phạt ba ly rượu ?”

Không khí trong ghế lô đóng băng. Mọi trời cao đất rộng . Khúc Ninh.

Khúc Ninh cố tình làm , cô ghen tị với Hoắc Minh Châu, vốn dĩ cô ở gần Tổng Giám đốc Lục nhất mà ông rời .

Cũng hại cô ... Đánh mất cơ hội. Không khí căng thẳng trong nháy mắt. Minh Châu nhẹ đẩy Lục Khiêm , chậm rãi tiến .

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Khúc Ninh hiện lên tia lo lắng, nhưng cô cho phép lùi bước.

tự nhận lợi thế hơn cô Hoắc đây.

là diễn viên chính quy, còn Hoắc Minh Châu chẳng là gì cả, thậm chí chỉ xuất gà mờ.

So với Hoắc Minh Châu ngoài ba mươi, cô trẻ hơn tận mười tuổi, đàn ông nào mà thích sự tươi mới ?

vững tin rằng cô thể Lục Khiêm. Cô từng điều tra, hiện giờ Lục Khiêm đang độc !

Minh Châu đến chỗ của Lục Khiêm, nhẹ nhàng cầm chiếc cốc đáy cao lên, khẽ ngửi.

Khá , là nước đun sôi để nguội. Minh Châu ngẩng đầu uống sạch.

Những khác bối rối cô định làm gì, thư ký Liễu ngăn cản, nhưng Lục Khiêm liếc một cái.

Minh Châu đặt cốc xuống, với tay cầm một chai màu trắng. Viên hồng ngọc hai mươi cara sáng lấp lánh giữa các ngón tay. Cô chậm rãi rót nửa ly rượu trắng...

Khúc Ninh giễu cợt : “Cô Hoắc hào phóng quá, cô uống ba ly cho Tổng Giám đốc Lục ?”

“Ai uống?”

Minh Châu quét mắt một vòng.

Cô nhẹ nhàng bâng quơ: “Lục Khiêm thể uống rượu, nghĩ nãy khác uống xã giao cho . Cho nên bây giờ ai uống thì vẫn uống cho ! Tôi rót bao nhiêu, cô uống bấy nhiêu!”

Sắc mặt Khúc Ninh tái nhợt.

uống cho Lục Khiêm.

Thật ai ép buộc cô , nhưng để thể hiện bản , cô cứng rắn chịu đựng.

Lúc đó, Lục Khiêm chỉ liếc cô một cái mà hề ngăn cản. Bầu khí ngưng đọng .

Người dẫn Khúc Ninh đến khỏi cầu xin: “Cô Hoắc, cô..." Minh Châu nhạt: “Không cô Khúc đề nghị ?”

Cô liếc xung quanh mỉm : “Chẳng lẽ uống ba ly rượu ?”

Ai dám bắt cô uống! Vì , Khúc Ninh chỉ thể chịu ấm ức. Người thu nét mặt, với Khúc Ninh: “Tiểu Khúc, cô xem hôm nay cô bốc đồng quá! Ba ly rượu của Tổng Giám đốc Lục, tự cô uống .”

Mắt Khúc Ninh đỏ hoe: “Dựa cái gì uống?” Minh Châu đặt ly rượu xuống: “Dựa họ Hoắc!”

Nói xong cô liền trực tiếp rời .

Còn rượu trong chiếc cốc chân dài đung đưa nhẹ nhàng... Lục Khiêm khẽ: “Xin tiếp !”

“Ngài Lục!” Khúc Ninh thất tha thất thiểu gọi ông.

Lục Khiêm dừng , ông bình tĩnh : “Cô Khúc, làm quan trọng nhất là thức thời.”

Ông nhanh chóng rời . Ghế lô yên tĩnh.

: “Uống một ly , lòng là !” ly rượu mà Minh Châu để , cực kỳ chua xót.

Từ khi Khúc Ninh giới giải trí, dựa Tổng Giám đốc Trương yêu thích cô nên hoành hành ngang ngược, hôm nay là đầu cô đau khổ đến thế, mất một quan trọng như .

Khóe mắt cô đỏ bừng, trông đáng thương.

Đêm đó, thật đưa cô , nhưng Khúc Ninh nhất quyết chịu.

Minh Châu nhanh.

Lục Khiêm gần như đuổi kịp, ông kéo nhẹ ống tay áo của cô từ phía , nhẹ: “Em giày cao thế mà thể nhanh như !”

Minh Châu phớt lờ ông.

Cô bước thẳng đến cửa câu lạc bộ, đến chiếc xe thể thao màu đỏ của , mở cửa bước lên xe.

Lục Khiêm cạnh cô.

Minh Châu thắt dây an , nghiêng đầu ông: “Tổng Giám đốc Lục xe ?"

Lục Khiêm dựa lưng ghế, hổ : “Bây giờ giao thông ngày càng phức tạp, vẫn là để trẻ lái thôi Minh Châu mắng ông: "Đồ vô liêm sỉ!" Lục Khiêm khẽ, chỉ cô. Họ gặp một tháng , ông nhớ cô. Minh Châu hết giận, khỏi đá bắp chân ông: “Không ở chăm sóc cho thương hoa tiếc ngọc , ở đây làm gì?"

Lục Khiêm hầu như quên mất nếu cô nhắc đến.

Ông để cô đá vài cái, đó nhịn mà tóm lấy mắt cá chân cô, vuốt ve dọc theo đường cong đó.

Khuôn mặt Minh Châu đỏ bừng.

Cô mắng: “Anh tưởng em là diễn viên múa ba lê ... Đau, bỏ chân em xuống nhanh lên!”

Hình như trật chân !

Lục Khiêm thấy cô vẻ gì là đùa, ông vội vàng đặt xuống, xoa xoa. Minh Châu mất một hồi lâu mới đỡ.

Lục Khiêm nhịn tiến tới, hôn nhẹ cô: “Còn đau ?” Minh Châu quan tâm ông.

Lục Khiêm sờ mặt cô, thì thầm: “Vừa nãy em thật oai phong, Minh Châu của chúng trưởng thành , trở thành phụ nữ thể bảo vệ chú Lục .”

Không thì , khiến cô tức giận chết. Bảo vệ? Rõ ràng ông còn tận hưởng.

Minh Châu , Lục Khiêm cô vẫn bức, ông dứt khoát tháo dây an và đổi chỗ cho cô.

Xe chạy một lúc, cô mới bừng tỉnh. “Chúng ?” Hai tay Lục Khiêm cầm vô lăng, chăm chú con đường phía , nhẹ giọng hỏi: “Em ?”

Trong lòng Minh Châu bỗng mềm mại. , một tháng gặp, Khúc Ninh đáng để hao tổn tinh thần.

Nếu Lục Khiêm tự thủ , hôm nay Khúc Ninh, ngày mai còn Vương Ninh Lý Ninh.

Cô thả lỏng , nhỏ: “Mấy ngày em gặp Thước Thước với Tiểu Lục UI”

Lục Khiêm “ừ”: “Đi đón bọn trẻ, đó đến chỗ em, thế nào?”

Căn nhà đường Quảng Nguyên khá , nhưng đối với hai đứa trẻ, gian một trăm mét quá nhỏ, nơi đó chỉ thích hợp khi ông gặp riêng Minh Châu, còn căn hộ của Minh Châu đủ rộng cho hai đứa trẻ.

Minh Châu phản đối.

Cô vẫn điều chỉnh múi giờ, giải quyết một bữa tiệc tối, thậm chí còn choảng với tình nhân ngầm.

Thật sự mệt!

Khi tỉnh dậy, cô ở nhà họ Hoắc.

Lục Khiêm đưa bọn trẻ đến và đổi sang chiếc Land Rover màu đen. Minh Châu xe chút ngại ngùng.

Giờ đây ông coi nhà cô như nhà của ông, ông còn tùy tiện lấy xe trong gara mà !

Hai đứa trẻ ghế dành cho trẻ em ở đằng . Minh Châu đằng .

Tiểu Lục U bế, Lục Khiêm dịu dàng : “Về nhà bế con

. Tiểu Lục U lời mà gây rối. Một nhà bốn trở về căn hộ của Minh Châu mười rưỡi tối. Minh Châu chớp mắt một lát, tinh thần dễ chịu hơn.

Cô dỗ dành bọn trẻ ngủ, trở phòng ngủ chính, Lục Khiêm đang sắp xếp hành lý cho cô.

Treo từng bộ quần áo tủ. Những ngón tay thon dài cầm đồ lót của cô.

Sắc mặt Minh Châu ửng đỏ, cô bước tới, nhẹ nhàng lấy xuống: “Để em tự làm.”

Cơ thể cô bao trọn lấy.

 

Loading...