Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1230 - 1249: Lời nói chua xót
    Cập nhật lúc: 2025-10-06 14:21:59
    Lượt xem: 21 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Thư ký Liễu như nên Minh Châu lúng túng. Cô khẽ lên tiếng: "Anh cách dỗ dành nhất đấy." Thư ký Liễu nhẹ nhõm hơn một chút.
Trước nay là một thích trêu đùa, thuận mồm , 'So với Tổng giám đốc Lục của chúng thì còn cách xa, cách dỗ dành con gái vui vẻ."
Minh Châu mím môi: " , cách dỗ dành con gái vui vẻ."
Lời chua xót.
Thư ký Liễu lỡ lời, xoa đầu ngơ ngác.
Minh Châu : "Tôi chỉ bừa thôi! Tôi thăm đây." Thư ký Liễu bóng lưng , làm thế nào cũng chẳng thấy chỉ là bừa thôi, rõ ràng là đang ghen mà.
dám những lời .
Minh Châu phòng bệnh VIP, Lục Khiêm đang ngủ.
Thật sự cô một đêm ngủ, nhưng lúc cô nỡ chợp mắt. Sợ chợp mắt thì Lục Khiêm giường bệnh sẽ biến mất.
Cô nhẹ nhàng nắm tay ông đặt lên bờ má ấm áp của , đôi mắt chằm ông.
Vốn dĩ Thư ký Liễu .
Nhìn thấy cảnh tượng nên đành thối lui. "Lục Khiêm, khỏe ."
Minh Châu lẩm bẩm.
Lục Khiêm ngủ lâu, một ngày một đêm vẫn tỉnh.
Minh Châu lo lắng, cô cứ hỏi bác sĩ liên tục, bác sĩ kiên nhẫn để giải thích với cô: "Một mặt là vì bệnh tình chút nghiêm trọng, và mặt khác là ông Lục quá mệt, thêm đó... lẽ là ông căng thẳng trong thời gian lâu, vì mới ngủ lâu như , đợi ông ngủ đủ thì chắc chắn sẽ tỉnh ."
Minh Châu thả lỏng một chút nhưng một lúc phiền muộn. Hoắc Minh đưa Ôn Noãn đến thăm.
Anh đứa em gái kém cỏi của thở dài: "Lần ông khiến vẻ bất ngờ đấy."
Lục Khiêm vốn dĩ là cẩn trọng.
Trong nhà của Minh Châu sẽ thiếu thuốc cơ bản cho trẻ con, bà dì lo lắng quá đến mức ý tưởng nhất thời, cuối cùng cho bọn trẻ uống thuốc, rõ ràng Lục Khiêm thể điện thoại để hướng dẫn, nhưng ông mạo hiểm đến.
Có lễ là vì nút thắt trong lòng của Thước Thước.
Hoắc Minh khẽ lẩm bẩm: "Ông cũng lúc bốc đồng nhỉ"
Hai em đang chuyện, còn Ôn Noãn chăm sóc Lục Khiêm. Cô chu đáo lau trán cho Lục Khiêm.
Hoắc Minh vợ một lúc : 'Anh thấy bộ dạng của em vẻ giống như đang chăm sóc cha ruột ."
Ôn Noãn liếc . "Miệng chẳng câu nào ho nhỉ.” Hoäắc Minh một tay ôm cô, khẽ chạm trán Lục Khiêm: "Để xem bố chúng thế nào ."
Ôn Noãn tức giận đánh .
Minh Châu nước mắt lưng tròng, cô cảm thấy trai tuổi tác ngày càng già .
Mà trẻ con hơn thế.
Buổi chiều Hoắc Minh còn việc nên đưa Ôn Noãn . Minh Châu xuống lầu tiễn bọn họ.
Ba lớn mới .
Bảo mẫu trong nhà dẫn hai đứa nhỏ đến, là do Tiểu Lục Thước yêu cầu, còn đưa cả Tiểu Lục U đến nữa.
Cậu bé bảo dì đợi bên ngoài cửa.
Cậu bé tự đẩy cửa phòng bệnh nắm tay em gái .
Lục Khiêm vẫn cứ yên lặng giường bệnh, sắc mặt vẫn tái nhợt. Tiểu Lục U nhận hồi lâu mới i a gọi bố.
Tiểu Lục Thước ôm em gái bảo con bé đừng chuyện: "Bố đang ngủ đấy."
Cậu bé đàn ông chăm chú.
Cậu bé nhớ đến một buổi tối khó chịu đó, là đàn ông mạo hiểm trời mưa to đến để ôm bé trong lòng
Buổi tối thăng trầm đó, cực kỳ khó chịu.
mỗi bé tỉnh đều thấy đàn ông mặt.
Đôi mắt Tiểu Lục Thước ươn ướt.
Cậu bé lặng lẽ ôm lấy em gái, đó đặt trong chăn của Lục Khiêm, và còn cởi bỏ đôi giày của Tiểu Lục U nữa.
Tiểu Lục U: "..."
Tiểu Lục Thước lớn tiếng : "Trưa , nhanh ngủ ." Tiểu Lục U: "..."
Tiếp theo là trai đắp chiếc chăn mỏng cho cô bé, và để cô bé ngủ trưa với
Thằng nhóc bĩu môi.
cô bé đúng là một cô gái lời thích ngủ, lâu chợp mắt.
Khuôn mặt trắng tròn như chiếc đĩa ngọc của cô bé áp lòng của bố.
Tiểu Lục Thước thấy phát thèm.
Cậu bé khẽ: "Bố thích em gái nhất, thì con dẫn nó đến cho bố." [Bố nhanh khỏe lên .]
Lúc Minh Châu bất ngờ thấy dì bảo mẫu nhà , Cô vội hỏi
Bà dì cho cô: "Thước Thước Tiểu Lục U nhớ bố nên bảo dì đưa đến đây, hi hi, thật sự còn chuyện nữa, mới bên trong một lúc thì cô em gái ngủ bên cạnh Lục ."
Minh Châu: ”..."
Cô đẩy cửa , nhưng qua một tấm cửa kính cô thấy... Cô thấy Lục Thước đó, ánh mắt thao láo Lục Khiêm giường bệnh.
Rõ ràng là bé đến. Đôi mắt Minh Châu ướt.
Cô bảo dì về , một cô đợi chiếc ghế dài ở bên ngoài. Một giờ .
Có lẽ bên cạnh thêm một nhỏ bé nên Lục Khiêm tỉnh . Vừa tỉnh dậy cảm thấy mặt nóng hầm hập, ông cúi đầu . Tiểu Lục U ngủ ngon lành.
Cả cơ thể bé nhỏ ông, hai cái chân béo tròn nhỏ gác hai bên ông, khuôn mặt đang dán cằm còn đang chảy nước miếng.
Chẳng trách n.g.ự.c ông thở nổi.
Lại ngước mắt lên thấy Tiểu Lục Thước. Cục cưng của ông hỏng .
Da mặt Tiểu Lục Thước vẻ mỏng, đôi mắt đanh đá của Lục Khiêm thấy thì đỏ ửng mặt, bé hổ đầu khẽ : “Em gái nhớ bố.”
Hồi trẻ Lục Khiêm cũng là cao thủ tình trường Dỗ dành con gái , dỗ dành trẻ con càng hơn.
Đạo hạnh của ông cao thâm, ánh mắt như điện, ông hỏi: “Vậy con nhớ bố ?”
Nam tử hán mà, đều thể diện. Tiểu Lục U chịu thừa nhận. Cậu bé hứ: "Nếu nhớ, con cũng chỉ nhớ ông ngoại họ..’’
Lục Khiêm nghiêng đầu qua hỏi dịu dàng: "Bố là ông ngoại họ của con ?"
Tiểu Lục Thước càng hổ hơn.
Cậu bé khẽ nhõng nhẽo: "Bố ngủ lâu như thế cần tiểu ? Nếu mà tiểu giường thì chắc chắn sẽ chê bố đấy! Vốn dĩ... vốn dĩ khác đều bàn tán tuổi tác của bố lớn."
Lục Khiêm
Thằng quỷ nhỏ , thật ném nó mắt.
Ông cúi đầu con bé, Tiểu Lục U đổi sang hướng khác. Cô bé ngang bụng của Lục Khiêm.
Đầu và chân đều vùi trong ga giường.
Sau đó còn ngáy nữa, chiếc váy hoa nhỏ cứ lung lay, quá là đáng yêu. Lục Khiêm hỏi: "Con đặt em trong chăn của bố thì làm bố nhà vệ sinh?"
Tiểu Lục Thước đỏ mặt.
bé nỡ đánh thức em gái, ngủ ngon lành, cô nhóc thể ngủ ngon như thế chứ.
Tỉnh thần Lục Khiêm lên nhiều.
Ông khẽ nhấc dậy đặt cô nhóc sang một bên gối. Đừng chứ ông thật sự nhớ con bé.
Ông cầm một chiếc áo đắp lên bụng của cô bé.
Ông rút ống truyền dịch , nhấc chân xuống giường, tự nhiên khi xuống giường hoa mắt chóng mặt.
Tiểu Lục Thước vội vàng đến đỡ ông.
Miệng cũng tha cho : “Con tuổi tác của bố lớn mà.”
Lục Khiêm cúi đầu bé, đột nhiên ông cảm thấy, lẽ đứa trẻ tiếp xúc với Hoắc Minh quá nhiều, hoặc là Hoắc Chấn Đông móc †a nhiều , cái miệng quả thật ghê gớm. Dĩ nhiên là ông sẽ con trai gây khó dễ.
Ông chỉ : "Mẹ con chê là ."
Tiểu Lục Thước khẽ : "Con gái đều miệng nhưng lòng thì ."
Lục Khiêm bật yếu ớt: “Thằng nhóc , vẻ hiểu nhiều đấy.”
Khi ông vệ sinh cũng né con trai. Ngược , Tiểu Lục Thước đỏ mặt đầu. Tuổi lớn nên hổ nữa.
Lục Khiêm rửa tay trong nhà vệ sinh , Minh Châu ở trong phòng bệnh , cô thấy còn một nửa ống truyền dịch nữa: “Sao tự rút ?”
Lục Khiêm dựa giường khẽ : “Cơ thể sắp móc sưng lên hết , ăn chút gì đó, thanh đạm một chút.”
Minh Châu ừ.
Cô mở bình giữ nhiệt bàn ăn .
Bên trong chút cháo trắng và một ít thức ăn nhẹ. “Chị dâu mang đến bảo đợi tỉnh dậy thì ăn.
Minh Châu bày thức ăn nhẹ đến dìu Lục Khiêm qua, dù Lục Khiêm cũng nhanh nhẹn , mất mấy giây mới xuống hẳn.
Ông ăn một nửa bát cháo nhỏ.
Ông dừng Minh Châu và hỏi: "Không em vẫn xong phim ở nơi khác ?”
Minh Châu với ông những việc đó. Gỗ lang mang: “Đợi khỏe em ."
Lục Khiêm cũng quá tin: “Thuê địa điểm đều kỳ hạn, đợi đầu, Minh Châu, thực sự ." Minh Châu mím môi.
Một lúc cô cố làm vẻ hào hứng: "Em ê kíp dừng vài ngày thì sẽ dừng vài ngày, em vẫn còn chút năng lực mà."
Nếu như lời lúc thì Lục Khiêm còn tin. Minh Châu của hiện giờ sẽ làm như nữa.
Lục Khiêm là đàn ông khôn ngoan điều, ông rõ cô cũng chẳng ê kíp nào để về nữa, nên ông hỏi nữa.
Minh Châu thêm chút náo nhiệt: 'Ăn thêm , ăn chừng đó đủ?" Lục Khiêm cô vô định.
Tiểu Lục Thước vẫn còn đang ở bên cạnh, da mặt Minh Châu sắp đốt luôn , quả thật cô đỡ nổi.
Lục Khiêm nhàn nhạt và húp hết nửa bát cháo. Ăn xong thì đều lấy năng lượng.
Tuy thể quá nhiều, nhưng giảm sốt, dựa thành giường vẫn thể chơi đùa với Tiểu Lục U.
Giường bệnh khá lớn.
Tiểu Lục U bò khắp bốn góc giường, con bé xem đây là khu vui chơi, bố cũng chiều chuộng cô bé.
Cuối cùng cô gái nhào lòng của ông. Tiểu Lục Thước nhét bình sữa cho cô bé. Cô nhóc đang vùi trong lòng bố thoải mái uống sữa.
Lục Khiêm nhẹ nhàng sờ gương mặt của con bé, trong lòng thư thái hơn nhiều.
Nửa cuộc đời của ông tìm tiền tài danh vọng. Nửa đời của ông suýt nữa mất mạng.
Trong những ngày tháng đen tối đó, ông từng nghĩ đến ông sẽ ngày như hôm nay.
Vợ, con trai, còn cả đứa con gái yêu thương nữa. Lục Khiêm ngước mắt lên đối diện với Minh Châu.
Ông khẽ : "Minh Châu, cảm ơn em."
Đang lúc tình cảm mặn nồng thì vang lên tiếng gõ của phòng bệnh. Minh Châu mở cửa. Cửa mở cô sửng sốt, thế nào mà là nhóm của ông Dịch.
Dĩ nhiên là còn cả cô Hồ.
Vẻ mặt Minh Châu thoải mái, cô Hồ cũng thoải mái, lúc ông Dịch là phát ngôn, ông ha ha : "Nghe sức khỏe của Lục Khiêm đang bệnh, nên mấy chúng đến thăm, vốn tưởng thê thảm lắm, ngờ giai nhân bên cạnh, còn thêm hai đứa nhóc đáng yêu nữa, tệ, tệ, đúng là tệ lắm.
Minh Châu quen với tác phong kiểu . Cô nghĩ, Thư ký Liễu , là thích hợp nhất để ứng phó.
Cô khó chịu đến thì cũng thể đánh mất chừng mực khiến nhạo, dù là lúc trẻ nữa.
Minh Châu nhàn nhạt: “Vào , tinh thần hơn nhiều . Ông Dịch cầm túi to túi nhỏ, với một nhóm bảy tám bước . Dĩ nhiên ông cách xã giao nên sẽ gượng gạo . Rõ ràng thoải mái nhất là cô Hồ, vốn dĩ hôm nay cô đến, là ông Dịch đảm bảo rằng: "Trường hợp như hôm nay , lúc nào mới ? Qua ải thì đều là bạn bè bình thường, cô nghĩ xem bộ phim cô còn thì tiền đồ của cô vẫn trong tay cháu gái của Lục Khiêm là Ôn Noãn, quan hệ của cô và Ôn Noãn tệ, nhưng Ôn Noãn thương Hoắc Minh Châu như em gái, cô thể yên xem của đau lòng ?" Nên cô Hồ đến. Nếu , thật sự da mặt của cô dày như đầu.
Đang lúc thoải mái, Minh Châu gọi cô : "Bọn họ đàn ông chuyện với , chúng tìm một nơi để ." Cô Hồ là từng trải. Cô nghi ngờ Minh Châu thấy cô , tách cô để cô gặp Lục Khiêm.
Minh Châu đàng hoàng đắn.
Vào đến trong sảnh của tiệm cà phê ở lầu, hai cô gái lượt gọi cà phê đá, ngón tay dài mảnh của Minh Châu ôm lấy thành ly một hồi
lâu mới nhỏ giọng : "Chị Hồ, một câu xin với chị về chuyện ."
Cô Hồ cực kỳ ngạc nhiên.
Cô ngầm hớp một ngụm cà phê: "Cô đừng , là chừng mực.
Minh Châu đắn đo một lúc : 'Cho dù tin , thì cũng nên tin chị, chị là quan hệ thiết với chị dâu của , nếu như chị ý đồ riêng thì chị dâu cũng sẽ qua với chị, vì là do nghĩ nhiều, làm ầm lên với Lục Khiêm, cẩn thận bác bỏ thể diện của chị, thế nên thực sự xin ."
Cô Hồ là một tinh tế.
Cô buộc tóc và cũng lịch sự: "Cô cũng giống như em gái , đừng lời xa lạ như thế.”
Minh Châu mỉm . Cuộc chuyện dừng tại đây.
Cô Hồ quan sát mặt, chỉ cảm thấy Minh Châu còn giống như lúc nữa, chín chắn và thận trọng hơn nhiều.
Minh Châu cúi đầu nhẹ.
Cô chậm rãi nhưng sâu thẳm : “Thật đến bây giờ còn nhớ một chuyện, một tối đêm đó, là chị cho quá giang đến sân bay, chị Hồ, chị là một .”
Nói đến đây cô Hồ cũng giấu nữa.
Cô ngẩng đầu lên khẽ thở dài: "Minh Châu, là cô năm đó Lục Khiêm rầm rộ như thế nào."
"Phụ nữ gả cho xếp hàng từ đầu đến đầu của thành phố B, đều là những phụ nữ thể diện."
"Anh lúc trẻ trai nho nhã, địa vị cao." "Người khôn ngoan điều."
Đột nhiên cô Hồ bật : "Chắc chắn bây giờ như năm nay, suy cho cùng thì đàn ông chủ và đàn ông độc giống . Minh Châu... là cô đổi , tin rằng lúc bắt đầu cũng nghiêm túc đối đãi cô, nhưng duyên phận chính là như , lúc định, chỉ điều gặp đó, đó tìm cô.”
Nói một tràng như thế, cô Hồ mới thực sự nhẹ nhõm.
Cô nhẹ: "Thừa nhận bản thất bại, quả thật cảm thấy tuyệt."
Minh Châu khá xúc động.
Cô thật tâm thật ý : “Chị Hồ, bằng chị." Cô Hồ vỗ tay cô: " yêu cô."
Minh Châu và cô Hồ phòng bệnh. Bầu khí vẻ .
Ông Dịch và thêm mấy nữa đang bế Tiểu Lục U, cổ cô nhóc móc thêm mấy thứ bằng vàng, thô.
Tiểu Lục U khiến yêu thích.
Ông Dịch dứt , ông hào hứng : "Sau bảo vợ sinh thêm một bé gái, cứ xem bộ dạng bé nhỏ đáng yêu bao."
Cô Hồ che miệng : "Vợ nào của ?"
Ông Dịch chịu thua: "Cô Hồ, cô như thật đấy, ai dám bậy mặt vợ thì đoạn tuyệt tình bạn... Nói thôi chứ hết sức chung thủy với vợ "
Người bên cạnh bật .
Chỉ ánh mắt Lục Khiêm dồn vẻ mặt của Minh Châu. Ánh mắt của ông sâu thẳm.
Ông tìm thứ gì đó khuôn mặt của cô, chí ít là cô giận ...
Mọi giải tán hết, căn phòng bệnh VIP lớn thế yên tĩnh .
Tiểu Lục U ngủ đủ , còn nhận nhiều món đồ ánh vàng rực rỡ nữa, khoanh đôi chân mũm mĩm đằng chơi.
Lục Thước cầm sách trông em. Lục Khiêm tự đầu giường con gái chăm chú.
thỉnh thoảng ông cũng Minh Châu, cô đang thu dọn phòng bệnh, đến để vài thứ, cô thu dọn từng cái cho gọn gàng.
Lục Khiêm nhịn mà : “Làm chuyện nhà lưu loát hơn .
Minh Châu cất đồ xong, khẽ vén tóc lên: “Dù cũng làm, còn trẻ con mà, một việc thể dựa dẫm giúp việc . Lục Khiêm cô, cảm thấy cô dịu dàng thoải mái.
Một lát , ông vẫn nhịn nổi mà hỏi: “Em và cô Hồ gì?” Minh Châu nhếch môi, khẽ .
“Không cho !”
Lục Khiêm đùa với cô mấy câu, nhưng trong phòng bệnh còn hai đứa bé nữa, đặc biệt là Lục Thước hiểu chuyện .
Ông chỉ đành kiềm chế .
lúc , bác sĩ tới, khi kiểm tra thì : “Ông Lục khôi phục nhanh!”
Tiểu Lục U bò về phía Lục Khiêm. Bác sĩ cũng thích trẻ con. Ông hai đứa con trai, sinh thêm một cô con gái nữa, nhưng như ý nguyện.
Ông Lục U mà hâm mộ. Ông ôm Lục U lên, ngắm. Tiểu Lục U thấy ống n.g.ự.c ông , cảm thấy thú vị nên cầm lấy, học theo ông , đặt một đầu bực ông , miệng nhỏ kêu bi bô.
Bác sĩ mang cô bé về nhà.
Đứa bé xinh đáng yêu thế , ai ! Ông với Lục Khiêm: “Đứa bé lớn lên sẽ làm bác sĩ đấy!” Lục Khiêm tủm tỉm!
ông nð, bác sĩ vất vả, con gái ông nuông chiều.
Hoắc Tây, Hoắc Kiều cũng thế.
Qua phen , tinh thần của Lục Khiêm hơn nhiều. Chập tối, bà cụ tự đưa cơm tới. Có chay mặn.
Bà cụ cũng ở chăm sóc con trai, nhưng một nhà bốn , bà rời .
Phòng ăn trong phòng bệnh khá nhỏ.
Minh Châu lướt qua, bà cụ quá cẩn thận, còn mang theo một nồi lẩu nhỏ nữa.
Lục Khiêm cũng qua ăn.
Ông thấy thì : “Thịnh soạn thế , ở thêm một tháng cũng chán! khổ cho bà cụ ngày nào cũng nghĩ thực đơn cho chúng .”
Minh Châu xới cơm nhỏ: “Bà cụ lớn thế , còn bà lao động ?”
Lục Khiêm gì, chỉ cô. Tiểu Lục Thước hết cái cái . Lục Khiêm gắp cho bé một viên thịt gà.
Ăn xong bữa cơm , Lục Khiêm đổ đầy mồ hôi, ăn lẩu khu hàn mùa Hè thật ích.
Khi Minh Châu dọn dẹp, ông phòng tắm để tắm, khi thì gặp cô. Cô cau mày: “Anh còn yếu, tắm.”
Hiếm khi Lục Khiêm chơi : “Anh thấy ngứa ngáy! Nếu báo với em, chắc chắn em đồng ý!”
“Anh thế là !”
Minh Châu xong, tắt vòi hoa sen định ngoài. Lục Khiêm kéo cô .
Không những túm tay cô, ông còn tiện tay khóa trái cửa phòng vệ sinh . “Anh làm gì đấy?” Minh Châu ông ôm từ phía thì bất an, thậm chí còn tan vỡ. Lục Khiêm ôm eo cô.
Cằm ông đặt bờ vai mỏng manh của cô, cùng cô gương. “Lục Khiêm!”
“Con còn ở bên ngoài đấy.”
Minh Châu mở miệng nữa, giọng mềm mại hơn , dù thì cô cũng đang ông ôm, bàn tay đặt bên eo cô cũng thành thực. Minh Châu là một cô gái bình thường, đàn ông sờ cũng cảm giác.
Lục Khiêm hôn lên cái cổ trắng nõn của cô. Động tác lạnh nhạt.
Minh Châu tình nguyện, nhưng tránh thoát, mà ông cách khiến cô tan vỡ.
Quần áo vén lên, ngón tay thon dài của ông tùy ý làm bậy. “Lục Khiêm! Buông tay ....” Cô vỗ mu bàn tay ông, ngẩng đầu lên. Lục Khiêm khẽ gặm da thịt cổ cô, giọng khàn khàn đầy hấp dẫn: “Cảm nhận cho kĩ .”
Khoảng mười mấy phút .
Cơ thể Minh Châu mềm nhũn trong lòng ông, ngón tay thon dài đỡ lấy bồn rửa mặt, đầu ngón tay hồng hồng.
Ánh mắt cô đầy mê li, vẻ mặt trầm mê. Lục Khiêm kiên nhẫn chờ cô tỉnh táo . Hồi lâu, cô mới hồi , hổ: “Anh còn buông em ?”
Lục Khiêm ôm eo cô bằng một tay, một tay mở vòi nước. Nước chảy xuống rào rào, ông ấn chút nước rửa tay, rửa qua xối nước, cả quá trình đều chậm.
Minh Châu cảm thấy ông cố ý. Cô giãy giụa. Lục Khiêm đóng vòi nước , cúp thấp đầu cô.
Bọn họ tựa gần, đến đến mức cô cảm nhận gương mặt nóng hổi của ông, cô khỏi sợ hãi.
Lục Khiêm ôm cô bằng hai tay, nhẹ nhàng hỏi: “Em chuyện gì với cô Hồ chứ?”
Minh Châu với ông. Lục Khiêm cũng cố chấp nữa, đổi qua câu hỏi khác: “Bớt giận ?” Minh Châu giả bộ hiểu: “Không giận !”
Lục Khiêm .
“Còn nữa! Anh đắc tội với con, em xót nó trách ? Mấy ngày qua luôn đối xử với lạnh nhạt, cảm nhận chứ?”
Lục Khiêm cách chuyện.
Miệng lưỡi của ông , Minh Châu . Lục Khiêm bỗng ôm sát lấy cô.
Ông ôm cô, ôm chặt, một hồi lâu mới thấp giọng : “Minh Châu, em trách , mắng , đánh cũng , đừng biến mất, đừng ghẻ lạnh ! Điều gì cũng bằng lòng làm cho em và con.” Lòng Minh Châu ê ẩm.
Một lúc lâu , cô vỗ mu bàn tay ông: “Được , em trách .”
Lục Khiêm nhạt.
Ông Minh Châu mềm lòng, nhưng ông cũng , cô trách là rộng lượng .
So sánh với , rốt cuộc cũng khác biệt.
Nhất thời, ông hoài niệm về quá khứ, hai chuyện xa cách. Chỉ trách ông thôi.
Minh Châu đang trong lúc tươi nhất, ông cho cô một căn nhà.
Lục Khiêm xem thời gian, giữ cô : “Tối nay ngủ đây ! Bên trong cái giường ngủ, đủ cho Thước Thước và Lục U ngủ .” Minh Châu Tiểu Thước Thước ngủ nên đồng ý.
Lục Khiêm cắn tai cô, nhỏ: “Em ngủ cùng !”
Minh Châu chịu, cô trợn mắt : “Em ngủ ngoài salon, rộng rãi.”
Lục Khiêm ép cô, cũng đồng ý.
Hai ở trong phòng tắm hai mươi phút mới . Khi hai ngoài, đôi mắt xinh của Lục Thước luân phiên qua mặt họ, nhưng tâm trạng trong mắt.
Lục Khiêm làm cha còn làm chuyện .
Ông khẽ ho để che giấu: “Bố chuyện với con, tối nay con và em gái ở đây.”
Tiểu Lục Thước ông. Lục Khiêm cho rằng đồng ý.
Kết quả, bé phì ôm một cái ba lô nhỏ , mở , đổ hết đồ vật bên trong .
Váy của Lục U, quần áo ngủ của Lục U. Sữa bột của Lục U.
Tã của Lục U.
Còn quyển truyện Lục U thích khi ngủ nữa. Lục Khiêm: “...”
Dưới cây đèn chân , khuôn mặt nhỏ của Lục Thước trắng sáng. Cậu bé cắn đôi môi đỏ, : “Em cứ đòi tới đây, con cũng hết cách . Nếu vì em , chắc chắn tối nay con sẽ về nhà ngủ.” Ánh mắt Lục Khiêm sâu.
Hồi lâu, ông chậm rãi : “Con đang bắt nạt em gái con chuyện đấy hả? Nhỏ thế mà nghĩ một đằng một nẻo , giống y như con khi còn bé!”
Tiểu Lục thước vạch trần, giấu mặt .
Cậu bé Thẹn quá hóa giận: “Mẹ còn nhỏ mà bố cũng bỏ qua ?”
“Hồi đó con hai tám, hai chín tuổi .”
Tiểu Thước Thước lẩm bẩm: “Thế bố già đến mức nào?”
Lục Khiêm Mặt Minh Châu đỏ ửng, cô cảm thấy Lục U mới là con ruột của cô. Bất kể thế nào, ba con cũng ở .
Lục Thước ôm Lục U lên, gian phòng ngủ: “Con chăm sóc em, bố cần để ý bọn con .”
Lục Khiêm mỉm .
Khi bé đóng cửa , ông vô vị trí bên cạnh , Minh Châu: “Không lên giường ngủ thật ? Giường một mét tám mà thoải mái hơn sofa ?”
Minh Châu khom , trải chăn sofa. Lục Khiêm tới.
Ông ôm eo cô từ phía , dán tai cô, : “Vừa thấy em , ngủ chung, làm cho em.
Minh Châu vô cùng hổ, mặt nóng như lửa. "Làm gì đó?" "Đã thế còn thế nữa?"
Thật cô ông đ.â.m trúng tim đen, nhưng phụ nữ đều sĩ diện hão, đặc biệt là trong chuyện , đầu bằng lòng thừa nhận cơ chứ. Hơn nữa, sức khỏe ông , làm thật.
Lại ông chọc ghẹo!
Minh Châu xuống salon, kéo chăn che mặt, chịu để ý ông nữa. Lục Khiêm kéo chăn: “Tức giận ?”
Cô cử động.
Lục Khiêm xuống, theo hình dạng mềm, nhẹ nhàng kéo tai cô, ghé sát , nhẹ giọng : “Là em, ?” Cô vẫn lời nào. Lục Khiêm nhếch môi, khẽ , lên giường bệnh. Đèn tắt.
Cách ông xa là Minh Châu, phòng bên cạnh là con trai, con gái của ông.
Lục Khiêm thả lỏng, ngủ một giấc đến khi trời sáng. Khi ông tỉnh , ông thấy n.g.ự.c nặng.
Là Lục U.
Nửa đêm cô bé đòi uống sữa, Lục Thước làm chuyện đó, ngủ say.
Tiểu Lục U mở cửa, chân trần chạy đến chỗ bố. Lúc , cô bé đang chôn mặt trong n.g.ự.c bố mà ngủ say, đôi chân ngủ cũng đặt bụng Lục Khiêm.
Lục Khiêm cường tráng, nhưng lượng mỡ cơ thể thấp. Trên bụng còn múi.
Khi chân ngứa ngáy, Lục U sẽ cọ xát. Lục Khiêm cúi đầu con gái nhỏ.
Hình dạng gương mặt Lục U giống ông, nhưng đôi mắt bóng dáng của Minh Châu.
Ông nhịn mà hôn lên mặt cô bé.
Minh Châu rửa mặt ngoài, đúng lúc thấy cha con hai . Cô qua ôm lấy Lục U.
Lục Khiêm nỡ. “Để con bé ngủ thêm một lát !”
Minh Châu ôm con lên dỗ, nhẹ giọng : “Lát nữa y tá qua truyền dịch cho đấy! Lục Khiêm, đừng chiều con quá.”
Lục Khiêm khẽ .
Trong chốc lát, ông thấp giọng : “Anh làm cha nghiêm khắc cũng ! Em cưng chiều chúng, sẽ nghiêm khắc với chúng.” Minh Châu thèm để ý đến lời điên khùng của ông. Cô dỗ con gái, ôm pha sữa.
Trong lúc chờ sữa nguội, cô đánh rằng cho Lục U. Cô bé mới mọc mấy cái răng sữa trắng tinh, chải sạch sẽ.
Y tá tới truyền dịch cho Lục Khiêm.
Làm xong , cô nhịn mà Lục U.
'Trêu chọc cô bé xong, cô : "Chủ nhiệm Lâm cũng cô bé đáng yêu, tất cả y tá trong khu nội trú đều qua đây xem, nhưng đây là phòng VIP, ngoài cửa vệ sĩ, nên họ .” Nhìn nhét mặt của cô cử như hời .
Tâm trạng Minh Châu phức tạp.
Khi y tá rời , cô chuyện với Lục Khiêm: “Hay bớt cho Lục U ngoài ?"
Lục Khiêm cô: “Sợ khác nhớ thương ?"
Minh Châu mất tự nhiên, một lát mới nhẹ giọng : “Khi còn bé em cũng thế, thấy ai cũng thích, đó thì... Đã thành như thế !”
Vẻ mặt Lục Khiêm dịu dàng.
Ông nhẹ nhàng : “Như mà! Anh thích!” Minh Châu run sợ.
Đời cô hai tình yêu, một là Cố Trường Khanh, còn là Lục Khiêm.
Cố Trường Khanh thích cô.
Hắn ở bên cô là vì quan hệ và tài nguyên của nhà họ Hoắc. mà Lục Khiêm... Ông thích cô chỗ nào chứ?
Lục Khiêm thấy cô suy nghĩ sâu xa thì : “Minh Châu, đừng tùy tiện phủ định chính ! Em , hơn em tưởng tượng nhiều! Anh gặp nhiều trong giới quyền quý , nhưng cô bé nào đơn thuần đáng yêu như em , em đối xử với ai cũng .” Có lẽ chính sự hiếm hoi đả động ông.
Minh Châu xúc động.
cô thể hiện , chỉ liếc ông: “Đã bệnh thành thế , công phu dỗ giảm chút nào.”
Lục Khiêm khẽ.
Ông trông lịch sự, lên cũng . Còn chút mập mờ.
Mặt Minh Châu đỏ ửng, cô cúi đầu đút sữa cho con!
Lục Khiêm là giàu tình cảm, đương nhiên tình cảm của cô dành cho . Ông mà mặt biến sắc, lòng cũng thoải mái.
Ngay lúc , điện thoại của Minh Châu reo lên. Là trợ lí của đạo diễn Vương gọi tới.
Đạo diễn Vương ơn tri ngộ với cô, nhưng tức giận đỏ mặt.
Trợ lí của ông quen Minh Châu, lúc gọi tới là để thông báo tin mới. Cô : “Không đạo diễn Vương cái gì, những đổi cô, còn kiện cô vi phạm hợp đồng.”
Cô dừng : “Còn bộ phim tiếp theo nữa, rõ ràng ông Lục đầu tư tám ngàn vạn, là nể mặt cô, nhưng bây giờ đạo diễn Vương vẫn côi”
Minh Châu thấy mà giật .
Cô để Lục Khiêm mất chuyện vớ vẩn đó, nhẹ giọng : “Tôi !”
Cô cúp điện thoại. Ánh mắt Lục Khiêm trở nên sâu thẳm: “Công việc gì phiền toái ?” “Không !”
Cô tiếp tục đút cho Lục U uống sữa, bé con dừng ăn một lúc cũng giận, trong lòng chờ .
Lúc bình sữa đưa qua, cái miệng nhỏ lập tức há , hút liên tục.
Lục Khiêm cảm nhận chuyện nên tựa đầu giường, nhẹ giọng : “Em đừng tưởng sẽ để em xin tạ tội!”
Có lễ ở công việc, đặc biệt là giới giải trí, đây là trạng thái bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1230-1249-loi-noi-chua-xot.html.]
cùi trỏ dài hơn bắp đùi .
Minh Châu là nhà họ Hoắc, là vợ của Lục Khiêm ông, cô đối với đạo diễn Vương cũng hết tình hết nghĩa, còn từng tiếp rượu, đạo diễn Vương làm quá .
Trong lòng, Lục Khiêm giận!
Ngoài mặt, ông vẫn tỏ bất thường: "Sau sẽ cơ hội khác.”
Minh Châu khẽ ở một tiếng.
Ông thầm mắng cô là cô gái ngốc, nhưng trong lòng càng khó chịu. Ông đoán , ở trong cái giới , Minh Châu đến hôm nay bỏ nhiều cố gắng, nhưng cô bằng lòng vì ông mà bỏ qua một vị đạo diễn quen nhiều năm.
Lục Khiêm lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho thư ký Liễu.
Lục Khiêm dùng điện thoại xử lý xong hết chuyện tiếp tục dưỡng bệnh.
Dù làm Ultraman trong bão táp của con trai dù ngầu, nhưng bình thường mà ông bệnh thì vẫn con chê, đặc biệt là cái tuổi thấy chó cũng chê như Lục thước.
Ông ở trong bệnh viện một tuần.
Minh Châu cũng ở cạnh ông một tuần, nhưng hai đứa bé nhà họ Hoắc đón ngay ngày hôm .
Hoắc Minh ôm Tiểu Lục U, dắt tay Tiểu Lục Thước. “Thằng nhóc học! Tạm thời giao cho Ôn Noãn quản lý.” Lục Khiêm cảm thán.
Ông thương lượng với vợ: “Thước Thước học, nhưng Lục U cần mài”
Hoắc Minh híp mắt : “Ôn Noãn đăng ký lớp học mẫu giáo tinh cho Hoắc Kiều nhà cháu, cũng khéo cho Lục U dự thính luôn, nếu thích ứng thì cho học cùng luôn.”
Lục Khiêm: “...”
Hoäc Minh cố ý đây mà!
Lúc sẽ nuôi Hoắc Kiều như bảo bối cơ mà, mới hơn hai tuổi cho học mẫu giáo ?”
Ông tin là Hoắc Minh để ý. Anh đưa đứa bé xuống lầu.
Ôn Noãn đang ở trong xe.
Trong xe còn Trương Sùng Quang và Hoắc Tây nữa.
Hoắc Tây mới thấy Lục U, hai mắt sáng lên. Cô bé dè dặt ôm em gái, thần bí hỏi: “Sao ông chịu thế ạ? Ông quý Lục U nhất mà, còn giữ hơn là bố giữ con nữa.”
Hoắc Minh búng trán cô bé.
Anh ghế lái, thắt dây an : “Bố tay, làm gì thứ mà cơ chứ.”
Thật Lục Khiêm nỡ. Minh Châu , chỉ một ánh mắt khiến ông già bó tay . Ôn Noãn ôm lục U, mặt Hoắc Minh qua kính chiếu hậu.
Cô đang nghĩ gì.
Cô cạn lời, một nhà bốn đang yên lành ở bệnh viện, cứ nhất quyết đưa hai đứa bé ngoài.
Hoäc Minh đối diện với cô qua kính chiếu hậu. Ánh mắt sáng. Sau đó, xoay Ôn Noãn: “Anh nghỉ phép một tuần, cũng cả, ở nhà trông con cho em.”
Ôn Noãn mặt .
Hoắc Minh , khẽ bóp mắt cô. Xe chậm rãi rời khỏi bệnh viện.
Lục Thước ở phía , tâm trạng , bé thích đến nhà bác.
Đặc biệt là Trương Sùng Quang hiểu nhiều, hai đứa trẻ thể chuyện với .
Bỗng nhiên, bé chằm chằm ngoài cửa xe. Cô Liễu đẩy một cô bé . Cô bé mặc váy trắng, mái tóc đen thẳng xõa vai.
Lục Thước còn đang mơ hồ, nhưng bé vẫn cảm nhận , đó xinh , khiến yêu thích.
Cô bé đó chính là Lục Huân. “Thước Thước đang gì đó?" Ôn Noãn sờ đầu bé, dịu dàng hỏi. Lục Thước tỉnh táo , lắc đầu.
Người lớn phát hiện sự khác thường của bé, cũng cảnh tượng khiến Lục Thước rung động. Cậu bé hổ.
Lại là Lục Huân! Cô còn ở trong bệnh viện ?
Hoắc Tây ở bên cạnh chọc Lục U, giọng lảnh lót: “Chắc chắn Lục Thước đang thiếu nữ xinh đó! Thầy giáo con , con
trai tuổi , thấy gái là rời mắt, còn thích loại gái mặc váy trắng nữa."
Mặt Lục Thước ngơ .
Cậu bé đỏ mặt phản bác: "Không thì em đỏ mặt làm gì?" Lục Thước: quá thông minh đáng yêu chút nào!
'Tâm trạng Hoắc Tây , cô bé thích ức h.i.ế.p Lục Thước, thấy bé đỏ mặt nên lời là thấy vui.
Hai đứa bé mang .
Chỉ còn hai là Lục Khiêm và Minh Châu, nhưng ông vội vã gia tăng tình cảm mà yên tâm dưỡng bệnh.
Lúc sẩm tối, Minh Châu nhận một cuộc điện thoại. Cô mấy câu, ánh mắt qua Lục Khiêm.
Lục Khiêm dựa đầu giường xem tạp chí. Cuối cùng cô cầm điện thoại ngoài chuyện.
Trong hành lang, cô tiếng thở hổn hển của đạo diễn Vương, còn phong độ của những ngày qua nữa.
Ý ông là thỏa hiệp.
Minh Châu , gần đây nhét cho đạo diễn Vương một sinh viên, trẻ tuổi xinh , còn nghiệp đúng chuyên ngành.
Cô gì để , nhưng đối với yêu cầu của đạo diễn Vương, cô thể tùy tiện đồng ý.
Lục Khiêm giấu cô gây áp lực, cô hề .
dù cô và Lục Khiêm giận đến thì cô cũng thể bỏ qua mặt mũi của ông , dù đàn ông cũng mặt cho cô, nếu cô mà đỡ cho đạo diễn Vương thì cô quá trái.
Minh Châu khách sáo từ chối.
Bên , đạo diễn Vương khó khăn thì im lặng một hồi : “Hoắc Minh Châu, cô tin thể khiến cô lăn lộn lăn lộn trong giới nữa ?”
Minh Châu chớp mắt. “Tôi tin!”
“ lăn lộn nữa thì thôi, ?” Đạo diễn Vương trợn tròn mắt.
Minh Châu bằng giọng thật thấp: “Dù cả đời thể phim thì bố , , thậm chí là Lục Khiêm cũng thể nuôi cả đời, nhưng đời đạo diễn Vương thuận lợi thế . Vì , nhất bấy giờ ông liên lạc với Lục Khiêm . mà khuyên ông một câu, khi bệnh, tính khí lắm , bình thường cũng dám chọc !”
Nói xong, cô cúp điện thoại. Mặt cô còn nóng.
Cô bao giờ chuyện như , đúng là cần thể diện. Minh Châu cúp điện thoại xong quên chuyện đó luôn.
Cô phòng bệnh.
Lục Khiêm mặc đồng phục bệnh nhân màu trắng, giống như Tây Thi bệnh, đầu cô.
Cô tới bàn ăn gọt táo.
Một lúc lâu cô mới : “Lục Khiêm, em cần làm !”
“Anh làm !”
“Anh thể em ức h.i.ế.p .
Minh Châu trái táo, giọng nhẹ chút: “Còn ai ức h.i.ế.p em hơn ? Thật sự... Đóng phim chỉ là hứng thú thôi, đối với em quá quan trọng”
Lục Khiêm cô đang dối.
Nếu cô thích thì thể dừng phim, ở bên con. Cô kiên trì hết mấy năm qua, bao nhiêu là vui vẻ.
Lục Khiêm đến chuyện đó nữa.
Minh Châu cũng tiện với ông, nếu sẽ giống như cô đang gây áp lực cho ông. Thế nên, hai ngày đó, cả hai
đều nhắc đến chuyện nữa, đạo diễn Vương gọi tới nhưng Minh Châu nhận.
Hai ngày .
Bác sĩ tới kiểm tra phòng, mới tới cửa đụng . Một râu ria xồm xoàm.
Chính là đạo diễn Vương, ông chạy từ thành phó W tới, vô cùng gấp gáp.
Bây giờ chỉ phim trường ở thành phố W thu hồi, cho ông dùng nữa, mà ngay cả những nhà quảng cáo của bộ phim tiếp theo cũng rút lui thời hạn, bất kì lời giải thích nào, chỉ là ông làm việc đáng tin cậy, đắc tội với khác thôi.
Đạo diễn Vương nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ Lục Khiêm. Ông lập tức chạy tới thành phố B.
Gặp Minh Châu, bầu khí hới vi diệu, Minh Châu tính thù dai.
Cô nhạt hỏi: “Qua đây thăm giám đốc Lục tới chuyện với thế?” Đạo diễn Vương cầu xin. Lục Khiêm đang truyền dịch, một tay cầm điện thoại xem tin tức.
Ông thèm nhấc mắt lên, thờ ơ : “Không gội đầu, giày còn dính bùn, mặt đầy dầu.... Đạo diễn Vương, viêm phổi, ông tới hại ?”
Đạo diễn Vương xuống nước .
Trước Lục Khiêm nể mặt Minh Châu nên còn lịch sự với ông . Ông thấy ông Lục là gì cả, chỉ là một đại thiện nhân thích khiến khác vui lòng thôi, bây giờ mới thấy chỉ vài câu đơn giản tràn đầy cảm giác áp lực.
Ông khỏi run rẩy.
Giọng Lục Khiêm bỗng trầm xuống: “Đạo diễn Vương! Minh Châu dễ chuyện, nhưng Lục Khiêm dễ tính, tin thì ông hỏi thăm xem cho ai tám ngàn vạn sảng khoái thế ?”
Trên trán đạo diễn Vương là mồ hôi lạnh.
Giọng Lục Khiêm trở nên ôn hòa: “Thật , sự nghiệp của Minh Châu, hỏi tới , nhưng nhịn nổi vợ chịu uất ức! Cũng do nhiều chuyện mà thôi, công việc của hai thì hai thương lượng ! Tôi can dự , nếu Minh Châu sẽ trách nhúng tay quá nhiều, sẽ ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng chúng .”
Tát cho một cái cho một viên kẹo. Lục Khiêm thật là trâu bò.
Minh Châu thầm chế giễu, ai mà tình cảm vợ chồng với ông cơ chứ.
giờ ngoài, hơn nữa cô cũng cảm kích Lục Khiêm giữ đường lui cho , thể nào vả mặt ông . Minh Châu qua điều chỉnh tốc độ truyền chậm . Lục Khiêm ngửa mặt cô, ánh mắt sâu.
Ánh mắt đó khiến cô nhớ chuyện trong nhà vệ sinh hai ngày , mặt nóng lên.
Cô mở miệng, giọng khản đặc: “Em xuống bàn chuyện, lát nữa sẽ lên, chuyện gì thì nhấn chuông gọi y tá.”
Lục Khiêm khẽ, nụ dịu dàng. Đạo diễn Vương cũng đối diện với Diêm vương sống .
Ông thà rằng chuyện với Minh Châu còn hơn. Vẫn là quán cà phê .
Phục vụ mang hai ly cà phê tới, Minh Châu cảm ơn, đưa một ly cho đạo diễn Vương.
Đạo diễn Vương uống ực một ngụm.
Ông thấy thoải mái hơn nhiều, do dự mãi mới : “Minh Châu , cố ý ghim cô , cô...”
Minh Châu lẳng lặng ông .
Một lát , cô nhỏ: “Tôi với ông , tiền thuê lều thể tự trả, những tổn thất khác cũng tự trả! Bộ phim ngắn hai phần ba , nhưng ông khăng khăng cho cơ hội.”
Đạo diễn Vương nghẹn lời.
Minh Châu khẽ mỉm : “Còn việc ông Lục rút vốn và chèn ép, nghĩ đó là do nhà đầu tư tức giận, liên quan gì đến hết, ông cần gì cứ với ông Lục.”
Đạo diễn Vương lĩnh giáo ! Hóa là thỏ trắng!
Minh Châu là nhà họ Hoắc, họ họ Hoắc ai là đèn cạn dầu hết.
Ông dùng khăn giấy lau mồ hôi, cuối cùng thật: “Một nhà đầu tư khác chỉ đích danh một sinh viên trường sân khấu, nếu cũng ném bốn ngàn vạn.”
Minh Châu : “Hóa là thế!”
Đạo diễn Vương bắt đầu bài tình cảm, phun nước miếng.
“Tôi cũng hết cách ! Minh Châu, cô nghĩ , dám đắc với bên nào cả, nên...”
“Tôi ông mới tìm cơ hội, đá , đưa nhân vật kí hợp đồng cho tình nhân của chủ mỏ tha ?”
Đạo diễn Vương há miệng , thật lâu mới : “Gì mà ông chủ mỏ than chứ, đó là giám đốc Trương!”
Minh Châu hỏi điện thoại của giám đốc Trương. Đạo diễn Vương suy nghĩ xong cho cô.
Minh Châu xong, chút ấn tượng, nên gọi cho thư kí Liễu. Thư kí Liễu xong thì : “Là quen cũ! Trước lão từng nhận tài nguyên của ông Lục, ngờ lão kiếm ít tiền hoa mắt, cũng học nuôi tình nhân ! Chuyện để
xử lý, cần kinh động đến ông Lục. Tôi cách khiến lão thương gân cốt nhưng khiến lão ăn trái đẳng, đừng là tình nhân, ngay cả lão cũng nhận .”
Minh Châu nhạt: “Tôi vẫn tiền vốn của giám đốc Trương! Ngoài ... Hồng nhan tri kỷ của ông , cũng cho một nhân vật , nữ ba, dù cũng cho mới cơ hội chứ.”
Thư kí Liêu hiểu ý.
Anh : “Ai nha, bình thường chú Liễu bản lĩnh gì cả, chuyện chắc chắn dỗ cho cô vui vẻ . Minh Châu, cô cứ chờ địn
Minh Châu cảm thấy chuyện, giống y như Lục Khiêm.
Cô cúp điện thoại.
Đạo diễn Vương vẫn há hốc miệng, da bong tróc môi gió thổi vểnh lên.
Ông hỏi: “Bốn ngàn vạn tiền đầu tư vẫn đảm bảo ? Người đó còn bằng lòng làm nữ ba ?"
Minh Châu lạnh nhạt : "Cô cũng làm.” Vốn dĩ cô định so do chuyện .
Lục Khiêm mở đầu , cho cô mặt mũi thì cô nhận. Đạo diễn Vương tỉnh thần trở .
Ông tỉnh hồn, rốt cuộc cũng trong giới giải trí thể đắc tội với ai nhất, chính là Hoắc Minh Châu.
Khó trách cô Hồ từng chỉ giáo ông .
Do ông tin thôi.
Minh Châu dậy trả tiền, khách khí với đạo diễn Vương. Đạo diễn Vương đuổi theo phía , thở hổn hển: “Minh Châu, Minh Châu, đợi với! Tôi đến thăm giám đốc Lục mà tay , phía tiệm trái cây, mua một ít, cô chờ với.”
Minh Châu từ chối.
Cô nhạt: “Thật Lục Khiêm là chú trọng ngoại hình!” Cô bỏ một câu .
Đạo diễn Vương sờ mặt , sờ cái đầu đầy dầu, vô cùng tự tỉ. Minh Châu về phòng bệnh.
Lục Khiêm đang báo sáng, tiếng bước chân cũng là cô nên lạnh nhạt hỏi: “Nói chuyện thế nào ?”
Minh Châu khép cửa . Cô tựa lưng cửa, nhẹ nhàng kể chuyện. Lục Khiêm bất ngờ.
Vì tính cách của Minh Châu kiểu háo thắng, huống chỉ cô còn để cho sinh viên khoa sân khấu làm nữ ba.
Minh Châu thấy ông bất ngờ thì . “Sao thấy lạ thế?”
“Em là nhà họ Hoắc, cũng là bạn gái của Lục Khiêm ... Nếu em tình nhân của chủ mỏ than ép cho trở , thấy sẽ
nhà họ Hoắc, đó! Trong vòng danh lợi, chuyện nhiều lắm!”
Cô bé lợi dụng nhà họ Hoắc và nhà họ Lục để lăng xê bản .
Minh Châu cho cô cơ hội đó. Nếu cô thức thời, cô cũng ngại hủy hoại cô .
Lục Khiêm lắng lặng Minh Châu, ý thăm dò nữa, Minh Châu vẫn thản nhiên.
Cô ở trong giới nhiều năm , còn ngây thơ chứ. Trước Lục Khiêm bệnh nặng nên cô mới so đo thôi.
Một lúc lâu , Lục Khiêm khẽ: “Rất !” Minh Châu cũng hỏi suy nghĩ của ông.
Ông dưỡng bệnh, cô chăm sóc ông thì cũng làm chuyện của . Cả hai đều khỏe.
Hai ngày , tinh thần của Lục Khiêm hơn nhiều, ông hỏi thầy thuốc thì hai nữa là xuất viện .
“Tôi cảm thấy hôm nay xuất viện !” “Tôi ở trong phòng sắp nảy mầm .”
Bác sĩ : “Ông Lục, bây giờ ông khỏe hơn lúc mới tới nhiều, lời bác sĩ sai !”
Lục Khiêm ngọt ngào : “Minh Châu nhà cũng thế.”
Bác sĩ : “Tình cảm của hai thật ! Cô Hoắc nghỉ làm để chuyên tâm chăm sóc ông, đúng là hiếm .”
Hai đang chuyện thì tiếng gõ cửa. Lục Khiêm sang thì phát hiện là hai xa lạ.
Một mặt vuông tai to, bên cạnh dẫn theo một tình nhân trẻ tuổi, vô cùng trẻ.
Lục Khiêm đoán phận của họ. Lục Khiêm lắng lặng cửa.
Dù ông đoán phận của đối phương nhưng lãnh đạm hừ nhẹ một tiếng: “Đi nhầm phòng !”
Giám đốc Trương là mặt vuông tai to, hề xứng với tình nhân nhỏ bên cạnh ông .
Cứ như bánh nướng cạnh bánh tiêu. Giám đốc Trương cầm một bức ảnh trong tay, ông ảnh Lục Khiêm, sờ da đầu chỉ còn mấy cọng tóc: “Không đúng! Giống y như bức ảnh mà!”
Ông còn đang do dự, nhưng khứ giác của tình nhân ông nhạy bén hơn ông nhiều.
Khúc Ninh là một sinh viên trường sân khấu nghệ thuật, đang học năm ba, tuổi trẻ xinh , tướng mạo xuất chúng, còn kĩ năng diễn xuất.
mà bây giờ cô nổi tiếng ở trong giới khó khăn, ai nâng đỡ thì phấn đấu hai mươi năm mới .
Cô theo giám đốc Trương cũng là kế sách tạm thời mà thôi. Lúc thấy Lục Khiêm, ánh mắt cô khỏi sáng lên, cả đều linh lợi.
Người đàn ông mắt trông tuấn tú lịch sự, toát phong độ của trí thức, còn chút quý khí khiến con gái say mê.
Khúc Ninh thành thật .
Cô ân cần rót cho Lục Khiêm một ly nước lọc, đặt tay ông, ngọt ngào : “Ông Lục đúng ạ? Tôi từng đạo diễn Vương nhắc tới ông, vẫn luôn ngưỡng mộ ông, cuối cùng hôm nay cũng thấy thật .”
Tay cô vẫn còn khẽ đụng tay ông.
Rõ ràng cho thấy cô bỏ rơi giám đốc Trương .
Lục Khiêm nhạt, chuyện trai gái, khi còn trẻ ông cũng nhiều.
Chỉ thế , ông coi gì.
Ông rút tay về, cũng uống nước, mà đặt xuống tủ đầu giường. “Tìm chuyện gì ?”
Khúc Ninh định chuyện, giám đốc Trương cũng kẻ ngu, trợn mắt cô .
Ông run rẩy : “Ông Lục, gặp ông, mắt thấy Thái Sơn nên mới chọc ông. Được thư kí Liễu dạy dỗ, tỉnh ngộ, sai ! Mỏ của ở Tây Bắc vẫn khôi phục sản xuất, cứ tiếp tục thế , cả nhà già trẻ chúng còn gì ăn hết! Ông cuộc sống khó khăn , hai đứa con đều lên cấp hai một lúc, phí học thêm đắt quá trời!”
Lục Khiêm liếc Khúc Ninh.
Ông nhạt: “Học sinh cấp hai mà cao thế ?” Giám đốc Trương Khúc Ninh, mất tự nhiên. Lục Khiêm ung dung, tâm trạng cực kì .
Thật lâu , giám đốc Trương thở bình thường, qua Khúc Ninh. Tuổi trẻ xinh sẽ gây chuyện!
Ông thật sự nỡ, nhưng mà, bỏ con thì bắt sói.
Đã sớm ông Lục là một nhân vật phong lưu, ông nịnh nọt thì sở thích của ông.
Giám đốc Trương thấy đắng lòng.
Ông tới cạnh Lục Khiêm, tỏ vui vẻ : “Ông Lục, thấy phòng VIP , nhưng trống, điều kiện thế ai chăm sóc. Hay để Tiểu Khúc ở chăm sóc ông nhé? Ông cứ yên tâm , tay chân cô nhanh nhẹn.
Khúc Ninh khẽ cắn môi.
Tuy giám đốc Trương thẳng toẹt , nhưng cô cầu còn .
Lục Khiêm khẽ liếc mắt qua.
Ông nhẹ: “Giám đốc Trương tới cầu xin tới hại đấy? Tôi để sẽ vi phạm nguyên tắc, hơn nữa... Tôi cũng gia đình , quả thực thích hợp.”
Mặt giám đốc Trương cứng đờ.
Ông ngờ Lục Khiêm sẽ từ chối.
Theo ông thấy, đàn ông nào mà phong lưu , gặp mỹ nhân như Khúc Ninh, đàn ông nào cũng thích hết.
Ông tiêu cho cô mấy ngàn vạn . Lục Khiêm dâng lên tận miệng mà còn cần nữa ?
Giám đốc Trương há miệng, còn kịp khép , Minh Châu mang Lục Thước và Lục U qua thăm Lục Khiêm.
Cửa mở .
Một đầu to tai to và một cô gái xinh xắn.
Mn nhận , là Khúc Ninh, tiểu hoa đán mới lên. Người đàn ông chắc là kim chủ của cô .
Tuy Minh Châu là nhân vật lớn trong giới giải trí, nhưng cô là đại tiểu thư nhà họ Hoắc, sẽ hạ thấp phận để xã giao với khác.
cô vẫn hung hăng trợn mắt Lục Khiêm. Lục Khiêm vốn đang tựa đầu giường, thấy ba con tới thì dậy.
Ông ôm lấy Lục U, còn sờ đầu Lục Thước: “Bà nội mới mang đồ ăn sáng tới, ăn thử .”
Tiểu Lục U còn mọc hết răng. Cô bé cầm cái bánh tròn, bỏ miệng mài răng. Nước miếng chảy dòng dòng.
Lục Khiêm kiên nhẫn lau cho cô bé, đó ngâm bánh quy sữa bò cho mềm đút cho cô bé ăn.
Tiểu Lục U thích mùi vị . Lục Thước khác.
Cậu bé hung hăng cắn bánh quy, chằm chằm con hồ li tinh , đến mức Khúc Ninh sợ hãi.
Lục Khiêm sờ đầu con trai: “Tôi , gia đình, giám đốc Trương, mời về cho.”
Một nhà ba , vui vẻ hòa thuận.
Giám đốc Trương còn ở nữa chính là thức thời, ông quyết định cầu xin thư kí Liễu.
Khúc Ninh còn ngây , nhưng giám đốc Trương lôi .
Đến hành lang, cửa phòng bệnh đóng , Khúc Ninh hất tay giám đốc TRương .
Giám đốc Trương gằn: “Sao thế? Nhìn thấy thư sinh nên chê ?”
Khúc Ninh lời nào.
Giám đốc Trương lạnh: “Tôi cho em , nâng đỡ cô là để xã giao chứ để cô làm bà chủ mà hưởng phúc, cô là ai ? Là con gái của nhà họ Hoắc ở thành phố B đó, cũng là vợ của Lục Khiêm... Trước ngóng , vì tiểu tiện nhân cô mà uổng công đắc tội với ! Tôi cho cô , cô đừng mà khiến cô ấm ức, làm ồn lên thì chúng đều kết cục ! Không chỉ ăn cơm mà bàn cơm còn lật mất đấy.”
Khúc Ninh mặt chỗ khác, vẫn còn bướng bỉnh. “Vậy ông còn quãng cho ông Lục làm gì?”
Giám đốc Trương : “Người cũng nhận cô .”
“Nếu vợ của ông đến, ông sẽ nhận, ông còn với ."
Giám đốc Trương liếc mắt.
Ông sờ cái đầu chỉ còn mấy cọng tóc, ánh mắt hung ác: “Đó là cô đoán ý chắc? Tôi cho cô , cô đừng
hại ! Cô qua chỗ đạo diễn Vương báo cáo , nữ ba thì nữ ba. Cô đấy, những diễn, còn diễn phần khỏi cho , diễn nền cho cô Hoắc, đừng chọc bà cô đó vui. Không thấy ông Lục cũng sắc mặt cô ?"
Khúc Ninh vẫn còn phục.
Giám đốc Trương nóng lên, cho cô một bạt tai bỏ . Khúc Ninh đỏ cả mắt.
Cô chằm chằm cửa phòng bệnh, chỉ hận mệnh bất công. Trong phòng bệnh, hai đứa bé ăn xong.
Tiểu Lục Thước đang làm bài tập, tiểu Lục U thì hưởng thụ tình yêu cả cha, cô bé cũng thích Lục Khiêm.
Rất thích năm trong lòng ông, chuyện với ông.
Cô bé còn mọc đủ răng nữa, chuyện còn sõi, nhưng lên hai má lúm đồng tiền thật sâu, đáng yêu.
Mái tóc màu xoăn nhẹ, cũng lưa thưa. Lục Khiêm chơi đùa với cô bé, Minh Châu. Cô đang yên tĩnh xem kịch bản.
Cô vẫn hỏi chuyện , trái , Lục Khiêm nhịn mà nhẹ giọng hỏi: “Em hỏi gì ?”
Minh Châu ông, tiếp tục xem kịch bản.
Có con ở đây, cô mấy chuyện vớ vẩn đó với ông. Lục Khiêm .
Tiểu Lục U ôm mặt ông, hôn chụt chụt mấy cái.
Lục Khiêm mặt cô bé, nét mặt dịu dàng: “Minh Châu, Lục U nhà chúng lớn lên, nhất định sẽ là một cô bé xinh .”
Minh Châu chằm chằm kịch bản, ông thì thuận miệng : “Có hơn nữa thì cũng bằng cô hôm nay tới.”
Lục Khiêm ngước mắt cô.
Minh Châu ở salon cạnh giường, cúi đầu, mái tóc dài màu đen búi thấp.
Nhìn nghiêng, mũi cô cao. Da cô cũng trắng.
Ông khỏi động tâm, thưởng thức một hồi nhạt: “Em mang cái thứ đó so sánh với Lục U nhà chúng , mà chứ, thích .”
Ông đặt Lục U xuống bụng , bóp má cô bé.
Tiểu Lục U là bảo bối của bao nhiêu , còn một thương cô bé nữa!
Là lá ngọc cành vàng của nhà họ Lục. Cũng giống như Minh Châu. Minh Châu ừ một tiếng, coi như thừa nhận, nhưng Lục Khiêm nước lấn tới, truy hỏi: “Có em ghen ?”
Minh Châu chặn miệng ông bằng lời của ông: “Em ghen gì với thứ đó cơ chứ? Giám đốc Lục thích thì cứ để bên cạnh, để mỗi ngày đều dỗ cho vui vẻ "
Lục Khiêm nhẹ.
Minh Châu phiền não, khép kịch bản .
“Thôi, em mang Thước Thước và Lục U về nhà ăn cơm đây." Lục Khiêm: “Ở đây cũng cơm mài". Minh Châu: “Gần đây cả mới học mấy món ăn, ngon, em hứa về nếm thử .” Lục Khiêm dám tin. Hôm nay là thứ Ba. Hoắc Minh ở nhà nấu cơm, đến công ty ?
Minh Châu thu dọn cặp sách cho Lục thước, cho ông một tin : "Để chăm sóc cho bọn trẻ, cả cố ý bảo thư kí Trương sắp xếp nghỉ một tuần.”
Nói đến đó, cô thấy hả giận.
Cô nhanh chóng mang bọn trẻ rời .
Sau khi cô , Lục Khiêm ngã xuống giường, nhắm mắt . Chướng ngại lớn nhất trong tình yêu của ông chính là Hoắc Minh! Thằng nhóc thối, khốn kiếp!
Không lẽ là dự án nào đó đàm phán lợi nhuận, nó mới dở trò bẩn thỉu ? Mẹ nó... Thế mà Minh Châu còn cảm động nữa, xin nghỉ một tuần, cố ý trông con cho Lục Khiêm ông!
Lục Khiêm ôm gối, lăn mấy vòng.
Giờ thì ông tại Ôn Noãn vòng mấy vòng vẫn rơi tay Hoắc Minh .
'Tên khốn căn bản là cần mặt mũi.
Lục Khiêm rút điện thoại , gọi cho thư kí Liễu: “Truyền Chí, lập tức xem hợp đồng bên Tây Á , đoán là Hoắc Minh hài lòng, châm chước cho hai điểm, đút cho nó no luôn !”
Nói xong, ông tức giận, ném điện thoại .
Cho nó chết, Hoắc Minh ạ!
Minh Châu lái xe, đến biệt thự của Hoắc Minh và Ôn Noãn. Cô mới mở cửa xe thấy tiếng đàn dương cầm. Hoäc Tây đang chơi dương cầm.
Lục Thước nhảy xuống xe, Trương Sùng Quang đang chờ bé ở cửa, hai đứa bé trai sở thích giống .
Minh Châu ôm Lục U xuống xe, dắt cô bé phòng khách.
Tiểu Hoắc Tây đang chơi dương cầm, Ôn Noãn cạnh hướng dẫn cô bé. Tiểu Hoắc Tây liếc thấy Tiểu Lục U.
Cô bé trêu chọc.
Tiểu Lục U chơi vui hơn Hoắc Kiều!
bây giờ bố ruột của cô bé, Hoắc Minh, đang salon, cầm máy tính xách tay làm việc.
Mắt ông sắc bén. Hoắc Doãn Tư và Hoắc Kiều đang chơi xếp gỗ.
Tháp gỗ vất vả lắm mới xếp lên , Tiểu Lục U lảo đảo tới, đặt m.ô.n.g xuống làm tháp đổ.
Hoắc Doãn Tư cũng giận.
Cậu bé chuyển m.ô.n.g của Tiểu Lục U qua một bên, xây tháp . Tiểu Hoắc Kiều kết cho Tiểu Lục U một b.í.m tóc nhỏ.
Minh Châu căn nhà trông như vườn thú , đau đầu. hình như trai và chị dâu đều vui vẻ.
Dù nhà đông con, nhưng Hoắc Minh vẫn ăn mặc chỉnh tề, bất kỳ lúc nào cũng đàm phán . Theo cách của thì là
duy trì sức hấp dẫn với Ôn Noãn, thể để cô thấy lớn tuổi, là đàn ông trung niên .
Minh Châu tới, cũng miễn cưỡng mấy câu. Anh đang định nấu cơm thì thi kí Liễu gọi tới.
Hoắc Minh đang chờ cuộc điện thoại , cầm lấy điện thoại, ngoài .
“Chú Liễu, chuyện gì ?” Anh giả bộ, thư kí Liễu cũng là hồ li ngàn năm.
Anh vẫn tỏ vui tươi: “Đâu chuyện gì chứ! Hợp đồng mà chúng bàn , cân nhắc , thấy lắm.”
Hoắc Minh trong vườn hoa.
Ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt , trai chói mắt. Anh tủm tỉm: “Có gì ?”
Thư kí Liễu trợn mắt lão: “Có một khoản chỉ tài vụ bên thừa một , vì , báo cáo vấn đề lớn! Hoắc Minh, yên tâm , tài vụ đó đuổi , chuyên nghiệp thích hợp ở công ty, chỉ làm lãng phí thời gian của chúng thôi! Tôi tìm đáng tin tính , kết quả là thể cho công ty thêm hai điểm, thế thì hai bên đều lợi.”
Hoắc Minh nhưng .
Thư kí Liễu nhẹ giọng thở dài: “Một tài vụ, làm hại chúng chậm trễ lâu như thế, thật sự đáng ghét! Thế Hoắc Minh, ngày mai sẽ tới Tây Á, hai bên ký hợp đồng chứ?”
Cuối cùng Hoắc Minh cũng lên tiếng.
“Để tới công ty chú !”
“Tôi còn cảm ơn tạo điều kiện cho công ty chúng . Ai nha, nhà nhiều con quá, chỉ cho học thêm thôi cũng tốn nhiều tiền !”
Bên , thư kí Liễu chửi thề! Hai điểm là mấy trăm triệu tiền lời đó. Cậu là tiền học thêm!
mà thư ký Liễu vẫn điềm tĩnh, dịu dàng : “ , nuôi con dễ dàng, giám đốc Lục nhận thức nên cố ý gọi tới.”
Hoắc Minh: “Hỏi thăm sức khỏe giúp !” Thư kí Liễu: “Chắc chắn !”
Cúp điện thoại xong, nghĩ, rốt cuộc thì ngày mai đại thiếu gia cũng tới công ty !
là lắm trò mà. Ôn Noãn và Minh Châu cộng cũng bằng lòng xa của . Hoắc Minh vui vẻ cúp điện thoại. Anh nhà ngay mà ngoài luống hoa hút thuốc. Dưới ánh hoàng hôn, cúi đầu châm thuốc, híp mắt trời chiều xa xăm.
Ánh vàng bao phủ, như một đám mây lửa ở cuối chân trời.
Anh chỉ hút một điều bếp luôn, hứa với Minh Châu và mấy đứa bé ngốc là tối nay sẽ làm món cá chua và canh đuôi heo roi!
Anh trong bếp nấu cơm, đang thái cá rô thì một đôi tay mềm mại nhẹ nhàng ôm lấy eo từ lưng. Sau đó, cơ thể mềm mại của Ôn Noãn cũng tựa sát lưng .
Hoắc Minh nghiêng đầu qua: “Không sợ thịt sống ?”
Ôn Noãn trả lời, hỏi ngược : “Bảy ngày nghỉ của là để đối phó với ?”
Hoắc Minh chối.
Anh Ôn Noãn thông minh, nhất là khi cô làm tổng giám đốc của Tây Á quản lý công ty , bây giờ cô đoán cũng gì lạ cả.
Anh chối, hỏi ngược : "Em giận ?"
“Không!” Ôn Noãn sờ bụng , giọng mềm: "Em chỉ hỏi nguyên nhân thôi, giám đốc Hoắc, bằng lòng cho em ?”
